Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi

Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi
Chương 50


Lâm Sơ Thanh trải qua mùa hè ở quê nội của Hình Mộ Bạch.

Sau ba tháng thư giãn, cộng thêm việc Lâm Sơ Thanh tích cực điều trị, luôn cố gắng giữ cho mình sự lạc quan, thì đến giữa tháng 8, chẩn đoán mới nhất của Lâm Vũ Nhu là Lâm Sơ Thanh không có triệu chứng gì nữa.

Cô đã thoát khỏi chứng trầm cảm nhẹ.

Nói cách khác, cô đã có thể quay lại thành phố Thẩm, quay lại làm bác sĩ Lâm lạc quan, sáng sủa của khoa cấp cứu.

Hình Mộ Bạch lái xe tới đón mọi người, anh dừng xe ngoài đường lớn, đi bộ vào trong thì thấy một cô gái mặc váy trắng ngồi xổm trên mặt đất, quay lưng về phía anh, đang đút cho tiểu Bạch ăn gì đó.

Lần trước, lúc hai người đi dạo trong thôn, con chó này đã dọa cô sợ đến nỗi nhảy lên lưng anh.

“Tiểu Bạch, em ăn nhiều vào, lát nữa chị phải đi rồi, có thể sẽ không bao giờ đút cho em ăn được nữa.”

Hình Mộ Bạch nghe cô xưng hô với nó như vậy, khóe miệng anh khẽ giật giật.

Tiểu Bạch cúi đầu vui vẻ nhai thức ăn, quẫy đuôi không ngừng.

Tay Lâm Sơ Thanh nhẹ nhàng vỗ về lưng tiểu Bạch, “Tiểu Bạch, em sẽ nhớ chị lắm đúng không?”

Hình Mộ Bạch: “…” Anh không nghe nổi nữa.

Anh đi tới, tiểu Bạch thấy anh trước, nó ngẩng đầu sủa ăng ẳng, Lâm Sơ Thanh cảm nhận được có người đứng phía sau, che mất ánh sáng xung quanh cô, cô vừa quay đầu lại đã bị anh kéo lên, sau đó ngã vào lòng anh.

Hình Mộ Bạch khẽ nhíu mày, nói: “Em có thể đừng gọi nó như vậy không?”

Lâm Sơ Thanh cười, “Nó là một bé cún màu trắng mà, gọi là tiểu Bạch có gì sai đâu chứ?”

Anh trừng mắt, “Em thử nói nữa xem?”

Lâm Sơ Thanh bĩu môi, sau đó cười rộ lên, cô chớp chớp mắt, không sợ chết trêu anh: “Tiểu Bạch?”

Hình Mộ Bạch đưa tay nhéo má cô, “Lại ngứa đòn rồi!”

Cô đẩy tay anh ra, trốn trong lòng anh cười, gương mặt tươi tắn, rạng rỡ.

____

Quay về thành phố Thẩm, Lâm Sơ Thanh dọn dẹp nhà cửa trước, sau đó đi tắm, thay một chiếc sơ mi ngắn tay bằng vải voan và một chiếc váy đen mỏng.

Tối nay ăn cơm ở ngoài, không chỉ có người nhà họ Hình, còn có người nhà họ Hứa nữa, chiều nay, lúc quay về thành phố Thẩm, Bạch Thụy Đình cũng đi cùng mọi người, vì vậy, có thể coi đây là một bữa tiệc lớn.

Mấy tháng nay, Lâm Sơ Thanh đã nghĩ thông rồi, cô đã chấp nhận tất cả mọi chuyện.

Thật ra, đối với nhà họ Hứa, sự xuất hiện đột ngột của Lâm Sơ Thanh khiến họ vừa vui vừa sợ. Ông Hứa có hai đứa con trai, con trai lớn – Hứa Kiến Quân còn chưa kết hôn đã hy sinh anh dũng, con trai thứ hai – Hứa Kiến Quốc, tuy đã kết hôn, có một cuộc sống an ổn, nhưng vì sức khỏe của Tôn Thục Dung không tốt nên không sinh được con.

Vậy nên, Lâm Sơ Thanh chính là đứa cháu duy nhất của nhà họ Hứa.

Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Thanh gặp ông ngoại của Hình Mộ Bạch và ông bà nội ruột của cô.

Lúc Lâm Sơ Thanh khoác tay Hình Mộ Bạch đi vào phòng, tất cả đều ngoái lại nhìn, mọi người đã đến đông đủ, chỉ chờ hai người họ, ngay cả Hình Tín Hàm đang đi quay phim cũng trở về.

Lâm Sơ Thanh lễ phép chào mọi người, lần này, lúc chào Hứa Kiến Quốc, thay vì gọi chú Hứa, cô chỉ gọi chú, bình thường gọi Tôn Thục Dung là dì, bây giờ đổi thành thím, đến lượt ông bà Hứa, cô ngoan ngoãn gọi ông nội, bà nội, ông Hình thì gọi ông ngoại theo Hình Mộ Bạch, còn Bạch Thụy Đình thì không phải nói rồi, Lâm Sơ Thanh đã quen gọi là ông nội.

Thật ra mấy tháng qua, Bạch Thụy Đình đã khuyên nhủ cô rất nhiều.

Hai ông bà Hứa nhìn thấy Lâm Sơ Thanh thì cười toe toét, trong khoảng thời gian này, hai người họ cũng biết tình hình của Lâm Sơ Thanh, nhưng không dám đến gặp cô, sợ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, vì vậy, chỉ có thể nhờ Bạch Thụy Đình và Hình Hàm Quân khuyên bảo cô nhiều hơn, đừng để cô đi vào ngõ cụt.

Thậm chí, ông bà Hứa còn nói với Bạch Thụy Đình: “Chỉ cần con bé tốt lên, thì dù nó không chấp nhận nhà họ Hứa cũng không sao, chỉ cần con bé vui là được.”

Nhưng kết quả còn ngoài sự mong đợi của họ, Lâm Sơ Thanh rất kiên cường, có thể vượt qua giai đoạn khó khăn đó, cũng chịu nghe những điều Bạch Thụy Đình nói với cô.

Không làm khó mình.

Hình Mộ Bạch cũng từng nói với cô câu này.

Bữa cơm này không chỉ chúc mừng Lâm Sơ Thanh và nhà họ Hứa nhận lại nhau, mà còn có nguyên nhân khác.

Hình Mộ Bạch muốn chọn ngày kết hôn.

Không lâu nữa, các cựu chiến binh trong đội sẽ xuất ngũ, đến lúc đó, anh cũng sẽ rời đội.

Sau đó sẽ kết hôn với cô, từ nay về sau, sống một cuộc sống yên bình.

Như vậy là đủ rồi.

Trên bàn cơm, các vị trưởng bối cùng nhau thảo luận ngày cưới của hai người, Hình Mộ Bạch nói càng nhanh càng tốt, cuối cùng, sau khi bà nội Hứa, Hình Hàm Quân và Tôn Thục Dung xem ngày, mọi người quyết định ngày chín tháng chín sẽ tổ chức hôn lễ.

Thời gian đó vừa lúc Hình Mộ Bạch thăng quân hàm.

Hết thảy đều vừa vặn, thích hợp.

Chẳng qua, thời gian tới, nhiệm vụ của Lâm Sơ Thanh và Hình Mộ Bạch khá nặng, mà thời gian không còn nhiều nên hai người phải tranh thủ chụp ảnh cưới.

____

Buổi tối, sau khi quay về nhà, Lâm Sơ Thanh bàn bạc với Hình Mộ Bạch, nói ngày mai cô sẽ gọi điện cho viện trưởng, ngày kia chính thức đi làm, sau đó hai người sẽ tranh thủ thời gian đi chụp ảnh cưới, còn những chuyện khác thì nhờ Hình Hàm Quân và mọi người giúp đỡ.

Hình Mộ Bạch đồng ý, anh nói ngày mai sẽ bảo với Ngụy Giai Địch chuyện này, nhờ Ngụy Giai Địch trông coi việc huấn luyện, trong hai ngày tới, anh sẽ viết báo cáo kết hôn rồi gửi cho cấp trên.

Sau khi lên kế hoạch xong, Lâm Sơ Thanh thoải mái ngồi trên sofa, hai tay ôm gối, nói tốt quá đi.

Hình Mộ Bạch nở nụ cười, đi tới bế cô dậy, giây tiếp theo, cô đã ngồi trên đùi anh.

Ba tháng vừa rồi Lâm Sơ Thanh ở quê điều trị, thời gian hai người gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi lần anh đến tìm cô chỉ có thể ở lại mấy tiếng đồng hồ, lần nào cũng chưa kịp nghỉ ngơi đã phải rời đi.

Rốt cuộc bây giờ cũng có đủ không gian và thời gian rồi, không còn gì quấy nhiễu nữa, hai người có thể dành thời gian bên nhau.

Lúc Hình Mộ Bạch hôn cô, Lâm Sơ Thanh đưa tay cởi cúc áo của anh ra.

Đèn phòng khách vẫn đang bật, cả căn phòng sáng choang.

Trước đây hai người chưa từng làm lúc bật đèn.

Sau khi cởi áo của anh ra, ngón tay Lâm Sơ Thanh mân mê lồng ngực anh, cô nói nhỏ bên tai anh: “Làm ở đây sao?”

Giọng Hình Mộ Bạch khàn khàn, có vẻ đang cố kiềm chế.

“Đèn…”

“Cứ để đó đi.”

Lâm Sơ Thanh: “…”

“Để anh ngắm em thật kỹ.”

Sắc mặt Lâm Sơ Thanh đỏ bừng, cô nhìn anh cười, đôi mắt đầy nước, “Được, vậy đội trưởng phải ngắm thật kỹ, sau đó ghi tạc trong lòng.”

Anh cười, “Anh sẽ không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của em đâu, tất cả đều sẽ khắc sâu ở đây.” Anh chỉ vào đầu mình, sau đó cầm tay cô đặt lên ngực trái của anh, “Và ở đây nữa.”

____

Ngày kia, Lâm Sơ Thanh dậy sớm đến bệnh viện, đi gặp viện trưởng trước, sau đó quay về phòng nghỉ của mình, thay chiếc áo blouse đã lâu không mặc.

Rất nhanh đã đến giờ làm, Lâm Sơ Thanh ra khỏi phòng nghỉ, lúc đi trên hành lang thì gặp y tá Trương Dạng, cô ấy kinh ngạc không nói nên lời, gần như không dám tin vào mắt mình, mông lung gọi: “Bác… bác sĩ Lâm?”

“Chậc.” Lâm Sơ Thanh cười với cô ấy, “Đã lâu rồi không ai gọi chị như vậy hết.”

Trương Dạng đột nhiên òa lên, nhào tới ôm Lâm Sơ Thanh, khóc thút thít nói: “Tại sao chị đi mà không chào mọi người tiếng nào thế, quay lưng bỏ tất cả mọi người ở lại, chị có biết mọi người lo lắng cho chị như nào không hu hu hu…”

Lâm Sơ Thanh thở dài, vỗ lưng cô ấy, động viên: “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, Trương Dạng… Dạng Dạng… bà cố nội ơi…”

Trương Dạng buông Lâm Sơ Thanh ra, dung tay quệt nước mắt, nức nở nói: “Bác sĩ Tô giận chị lắm đó, anh ấy nói, chị mà trở về, anh ấy sẽ không thèm quan tâm chị nữa.”

Lâm Sơ Thanh liếc nhìn phía sau Trương Dạng, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của một người đàn ông, cô nhướng mày, hỏi: “Ồ, thật ư? Bác sĩ Tô.”

Sắc mặt Tô Nam rất khó coi, cậu hừ một cái, sau đó xoay người rời đi.

Lâm Sơ Thanh cười, đi đến khoa cấp cứu với Trương Dạng, trên đường đi, cô gặp được rất nhiều đồng nghiệp, họ đều ân cần hỏi han cô, tuy ngoài miệng ai cũng trách cô đi mà không chào, nhưng giọng điệu lại không giấu được vẻ lo lắng.

Lâm Sơ Thanh chưa từng cảm thấy ấm áp như vậy, nhóm người đó không có quan hệ máu mủ gì với cô cả, họ chỉ là đồng nghiệp thôi, nhưng lại đem đến cho cảm giác vô cùng ấm áp.

Cả buổi sáng hôm đó, Tô Nam không chịu nói câu nào với Lâm Sơ Thanh.

Lâm Sơ Thanh cũng không vội, mãi đến giờ cơm trưa, cô mới đi tới hỏi cậu: “Ăn chung không?”

Tô Nam vẫn chỉ hừ lạnh, không thèm quan tâm đến cô.

Lâm Sơ Thanh có thể hiểu được tâm trạng của cậu, hai người là bạn tốt, nhưng lúc mọi chuyện xảy ra, cô lại chẳng nói gì với cậu cả, lúc rời đi cũng không để lại câu nào, càng không nói lời tạm biệt với cậu, nếu là người khác cũng sẽ thấy khó chịu, sẽ tức giận, sẽ cảm thấy cô coi cậu như người ngoài, hoàn toàn không coi cậu là bạn tốt.

Cô đi theo cậu đến nhà ăn của bệnh viện, sau khi lấy cơm xong thì chạy tới ngồi cùng bàn với cậu.

Thi thoảng Lâm Sơ Thanh sẽ nói với cậu mấy câu, nhưng Tô Nam lại tỏ ra cậu thích nói gì thì nói, mình không thèm để ý đâu cho cô xem.

Hơi trẻ con.

Nhưng mà cũng đúng.

Bởi vì cậu coi trọng tình bạn của hai người, nên mới tức giận với cô.

“Mình sắp kết hôn rồi, Tô Nam, cậu có tới không?”

“Không tới!”

Lâm Sơ Thanh cười: “Ồ, vậy cậu đừng đến nhé, Hàm Hàm mời cậu đến thì cậu cũng không được đến đâu đấy, nghe chưa?”

Tô Nam lườm cô.

Lâm Sơ Thanh cười xấu xa, nói: “Cậu ấm Tô à, cậu đừng tức giận nữa được không?”

“Mình xin lỗi cậu mà, tối nay mình mời cậu và mọi người ăn tối được không?”

Tô Nam trợn mắt, “Sau đó phải mời riêng mình một bữa nữa.”

Lâm Sơ Thanh: “Được được được, cậu đưa Hàm Hàm đến cùng nhé?”

“Như vậy còn tạm được.”

Lâm Sơ Thanh nhếch môi, giơ tay lên với cậu, Tô Nam cũng đưa tay lên và đập tay với cô.

“Từ này về sau vẫn là chiến hữu nhé.”

“Nhất định rồi!”

Nhưng mà Lâm Sơ Thanh không thể mời mọi người ăn tối được, vì bốn giờ chiều hôm đó, khoa cấp cứu nhận được một cuộc gọi khẩn cấp, một nhà máy ở khu công nghiệp Lộ Hoa xảy ra hỏa hoạn, cần khoa cấp cứu lên đường tới hiện trường giúp đỡ.

Lúc Lâm Sơ Thanh đến nơi, hiện trường đã bị phong tỏa, chỉ có lính cứu hỏa đang ra ra vào vào.

Lam Sơ Thanh vừa tới đã tập trung cứu chữa cho những công nhân vừa được cứu ra khỏi xưởng, vốn không rảnh tìm xem Hình Mộ Bạch đứng đâu, nhưng cô biết chắc chắn anh đang ở đây.

Nhất định anh đang có mặt ở hiện trường.

Vậy nên, Hình Mộ Bạch, anh nhất định phải bình an.

____

Phía trên nhà xưởng khói đen cuồn cuộn, xen lẫn với ngọn lửa sáng rực, trong không khí có mùi hóa chất rất cay mũi, dù mấy người Lâm Sơ Thanh đeo khẩu trang cũng không có tác dụng.

Tất cả các đội cứu hỏa của các quận trong thành phố Thẩm đã đến tham gia hành động, từng nhóm lính cứu hỏa lao vào trong, sơ tán những người mắc kẹt ra ngoài, sau khi thay bình dưỡng khí xong lại xông vào đám lửa.

Mỗi lần các lính cứu hỏa hô bác sĩ, trái tim của Lâm Sơ Thanh lại run lên dữ dội.

Sau gần ba tiếng, ngọn lửa đã bị khống chế, đa số mọi người mắc kẹt đều được giải cứu an toàn, nhưng nhiệm vụ của những người lính cứu hỏa vẫn chưa hoàn thành.

Họ vẫn phải tiếp tục dập lửa.

Lâm Sơ Thanh cứ chạy tới chạy lui mãi, cấp cứu cho hết người này đến người khác, trong khi đó, Hình Mộ Bạch ở bên kia vẫn đang chỉ huy đội dập lửa.

Nửa tiếng đồng hồ lại trôi qua, âm thanh vững vàng của Hình Mộ Bạch vang lên từ bộ đàm: “Đám cháy đã được dập tắt hoàn toàn.”

Các lính cứu hỏa bắt đầu đi ra ngoài, họ đã ở trong đó một thời gian khá dài, bình dưỡng khí không còn đủ để cấp oxi nữa, họ cần ra ngoài đổi bình dưỡng khí ngay lập tức. Sau đó. Hoạt động cứu nạn tiếp theo sẽ có đội cứu hỏa khác thực hiện.

Sau khi hoàn thành việc cấp cứu, Lâm Sơ Thanh đứng lên, xoay người nhìn những người lính cứu hỏa đang lao ra khỏi nhà xưởng, ánh mắt cô nhìn chằm chằm cửa ra vào, muốn tìm bóng dáng của người đó.

Nhưng không có thu hoạch gì.

Có nhiều người lao ra như vậy nhưng lại không có anh.

Hình Mộ Bạch… Hình Mộ Bạch…

Lâm Sơ Thanh cứ âm thầm nhẩm tên của anh.

Hình Mộ Bạch đang rút lui rồi, nhưng chỗ của anh cách lối ra khá xa, nên chậm hơn họ.

Tiêu Dương cũng đi cùng với anh.

“Đợi một chút!” Hình Mộ Bạch đột nhiên kêu ngừng, Tiêu Dương dừng lại, hai người đứng tại chỗ, sau đó xoay người nhìn xung quanh, phát hiện có một công nhân bị thương đang nằm trong góc. Hình Mộ Bạch và Tiêu Dương chạy tới đỡ người đó lên.

Hình Mộ Bạch nhìn tình hình xung quanh, nói với Tiêu Dương đang cõng người công nhân: “Cậu đưa anh ấy ra ngoài trước đi, tôi đi qua bên kia xem thử.”

“Đội trưởng.” Tiêu Dương lo lắng nói: “Bình dưỡng khí của chúng ta sắp hết rồi, đến lúc đó anh sẽ gặp nguy hiểm đấy.”

Hình Mộ Bạch nói: “Tôi biết.”

Tiêu Dương không dám lãng phí thời gian, cũng không thể cãi lại mệnh lệnh, cậu đành cõng người công nhân chạy ra ngoài trước, giây phút cậu và người công nhân vừa bước ra khỏi nhà xưởng, phía sau đột nhiên phát ra tiếng ầm, Tiêu Dương vội nằm sấp xuống che chở cho người công nhân.

Nhà xưởng vừa mới dập lửa xong bỗng sụp xuống.
 
Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi
Chương 51: Hết


Lúc tìm thấy Hình Mộ Bạch, cả người anh bị bao phủ bởi sỏi đá và gạch đen, bên dưới anh còn có một công nhân đã bất tỉnh.

Lính cứu hỏa vội lấy cáng cứu thương khiêng hai người ra ngoài, “Bác sĩ! Bác sĩ!”

Trong lòng Lâm Sơ Thanh rất trống rỗng, cô muốn bắt lấy cái gì đó nhưng lại không bắt được, cảm giác này khiến cô vô cùng bất an. Đột nhiên có tiếng kêu vội vã khiến cô tỉnh táo lại, sau khi nhìn rõ người được đưa đến, trái tim của Lâm Sơ Thanh bỗng rơi thẳng xuống vực sâu.

Một trong hai người bị thương được đưa đến chỗ cô, trùng hợp là Hình Mộ Bạch.

Trên gương mặt lem nhem của người đàn ông dính đầy máu, gần như không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng cô vừa liếc một cái đã biết đó là Hình Mộ Bạch.

Lâm Sơ Thanh và y tá nhanh chóng đeo mặt nạ dưỡng khí cho Hình Mộ Bạch, sau đó đẩy anh lên xe cấp cứu.

Sau khi tới bệnh viện, Trương Dạng thành thạo đeo thiết bị cho Hình Mộ Bạch, Lâm Sơ Thanh bình tĩnh nói: “Trương Dạng, khử rung tim 200J!”

Trương Dạng điều chỉnh máy khử rung tim, đưa cho Lâm Sơ Thanh, Lâm Sơ Thanh nhanh chóng cấp cứu cho Hình Mộ Bạch, nhưng hoàn toàn vô dụng, máy đo nhịp tim vẫn kêu bíp bíp như cũ.

Cô bắt đầu chuyển sang ép tim cho anh, một lần lại một lần, không ngừng nghỉ.

“Hình Mộ Bạch… cố lên…”

Trên người Lâm Sơ Thanh ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi trượt xuống bên mặt cô, rơi trên người anh, giờ khắc này, tuy trong lòng cô vô cùng sợ hãi, nhưng cơ thể không hề run rẩy, Lâm Sơ Thanh dùng hết lực của mình, bình tĩnh cấp cứu cho anh.

Đường sóng trên màn hình ECG bỗng biến thành một đường thẳng tắp.

“Tim ngừng đập rồi!” Một y tá ở bên cạnh nói.

Dường như Lâm Sơ Thanh không nghe thấy, vẫn tiếp tục ép tim cho Hình Mộ Bạch, “Hình Mộ Bạch, anh gắng lên cho em, có nghe thấy không hả?”

“Không phải anh nói…” Hốc mắt Lâm Sơ Thanh chứa đầy nước, cô cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình, “… Không phải anh nói vì em nên anh mới tham sống sợ chết sao? Vậy anh phải sống cho em!”

“Chính anh đã nói muốn cùng em sống hết quãng đời này kia mà, anh không nhớ sao? Chẳng lẽ anh định nuốt lời ư?”

Nước mắt cô lã chã, rơi xuống khuôn mặt anh, cô nghẹn ngào nói: “Hình Mộ Bạch, làm quân nhân không thể nói mà không làm được… anh nói sẽ nuôi em cả đời này mà, anh đã nói anh sẽ luôn ở bên em, luôn là chỗ dựa của em mà, Hình Mộ Bạch!”

Trương Dạng đứng bên cạnh cũng khóc theo Lâm Sơ Thanh, đến cả đôi mắt Tô Nam cũng phiếm hồng, Lâm Sơ Thanh dường như sắp sụp đổ, “Em không hối hận, em chưa từng hối hận, Hình Mộ Bạch, em chưa từng hối hận vì gặp lại anh… xin anh, đừng bỏ em lại…”

Hôm sinh nhật mình, Lâm Sơ Thanh bất ngờ biết được thân thế của bản thân, lúc ấy cô ở trong lòng anh, vừa khóc vừa nói nếu năm ngoái không gặp lại anh, cô sẽ không bao giờ biết được chuyện này, cô còn nói cô thà không bao giờ biết chuyện này, thà cứ canh cánh trong lòng chuyện năm đó cả đời.

Anh hỏi cô: “Em hối hận ư?”

Không.

Từ trước đến nay em chưa từng hối hận.

Khi đó cô rất khó chịu, bị những chuyện đó tra tấn đến nỗi mắc bệnh trầm cảm, nhưng cô luôn cho rằng, được gặp lại anh là điều tuyệt vời nhất đối với cô.

Bỗng nhiên, đường thẳng trên màn hình ECG lại uốn lượn thành những ngọn sóng.

Trương Dạng mừng rõ nói, “Bác sĩ Lâm! Bác sĩ Lâm! Còn sống… anh ấy vẫn còn sống!”

Cả người Lâm Sơ Thanh không còn chút sức lực nào, giây phút nhịp tim của Hình Mộ Bạch đập lại, hai chân cô mềm nhũn, ngã ngồi trên đất, cô lấy tay che mặt lại, khóc không thành tiếng, nước mắt không ngừng trào ra ngoài.

____

Hình Mộ Bạch mơ một giấc rất dài.

Từ lần đầu tiên anh gặp cô trong đám cháy, thấy cô khóc lóc thảm thiết, tuyệt vọng, cầm lấy ngón tay anh, cầu xin anh cứu ba mẹ cô, sau này gặp lại, cô gái nhỏ năm đó đã trưởng thành, nhưng thường xuyên trêu chọc anh, khiến anh nổi giận nhưng lại không thể làm gì cô.

“Em muốn vào ngành y, sau này em sẽ trở thành bác sĩ!” Anh vẫn luôn nhớ rõ vẻ mặt và giọng điệu của cô khi nói câu này.

“Em thích anh?”

“Đúng vậy.”

“Em thích anh ở điểm nào?”

“Tất cả.”

“Lâm Sơ Thanh, anh thừa nhận, anh thích em.”

“Vậy anh muốn ở bên em không?”

Tất nhiên là muốn rồi.

Anh thích em như vậy, tất nhiên là muốn ở bên em.

Miễn là em cần anh, Lâm Sơ Thanh.

Khoảng thời gian anh đau khổ vì đồng đội hy sinh, cô nói: “Hình Mộ Bạch, có em ở đây, anh đừng chịu đựng một mình.”

Cô vẫn luôn kiên cường như vậy, mặc kệ là chuyện gì, cũng không dễ dàng chùn bước, dù cho không có anh, cô vẫn có thể gắng gượng.

Sao cô lại ngốc thế chứ, đôi khi Hình Mộ Bạch rất muốn bổ não cô ra, xem thử rốt cuộc trong đó chứa gì, vốn dĩ cô có thể dựa vào anh, tại sao lại tỏ ra kiên cường làm gì?

Hai người đã ở bên nhau hơi một năm, từng hình ảnh giống như một thước phim chầm chậm hiện lên trong đầu anh.

Mỗi một hình ảnh đều vô cùng rõ ràng.

Mãi đến khi anh nghe thấy tiếng của cô từ xa vọng lại, dường như cô đang khóc rất thảm.

“Em không hối hận, em chưa từng hối hận, Hình Mộ Bạch, em chưa từng hối hận vì gặp lại anh…”

“Xin anh, đừng bỏ em lại…”

Đồ ngốc, sao anh có thể bỏ em lại được chứ, anh đã lên kế hoạch cho cuộc sống sau này của chúng ta rồi.

Anh sẽ không bỏ em lại đâu.

Thanh Thanh, em đừng khóc.

____

Sau khi kết thúc ca phẫu thuật, Hình Mộ Bạch được đẩy đến phòng bệnh, anh vẫn đang hôn mê, đám người Ngụy Giai Địch không ngừng thay nhau tới trông chừng, người nhà họ Hình và người nhà họ Hứa đều chạy tới bệnh viện, ngay cả Bạch Thụy Đình đang ở quê cũng vội vàng tới.

Lúc Lâm Sơ Thanh sắp quần áo cho Hình Mộ Bạch, cô vô tình tìm thấy một thứ gì đó trong túi bên ngực trái của bộ đồ huấn luyện.

Là một tờ giấy được dán quanh một lớp băng dính.

Nội dung trên giấy là: Lâm Sơ Thanh: 186****6210

Hôm cô và anh gặp lại ở bệnh viện, cô đã nhét phương thức liên hệ của mình vào túi anh.

Không ngờ anh lại dùng băng dính cẩn thận dán lại, còn mang theo bên mình nữa.

Vậy… có phải lần nào ra ngoài làm nhiệm vụ anh cũng mang theo nó không?

Nước mắt cô không khống chế được lăn dài, cô gấp tờ giấy lại, cẩn thận để về chỗ cũ cho anh.

____

Ba ngày sau, cuối cùng Hình Mộ Bạch cũng tỉnh lại, trong phòng bệnh có rất nhiều người, nhưng lại không có cô.

Sau khi mọi người rời đi rồi, chỉ còn Hình Hàm Quân và Hình Tín Hàm, Hình Mộ Bạch mới hỏi: “Lâm Sơ Thanh đâu rồi ạ?”

Hình Tín Hàm đang đắm chìm trong niềm vui vì Hình Mộ Bạch tỉnh lại, nghe anh hỏi, cô ấy đứng dậy chạy ra ngoài, “Để em đi gọi!”

Lúc Hình Tín Hàm chạy đến khoa cấp cứu gọi Lâm Sơ Thanh, cô vừa mới kiểm tra tình hình cho bệnh nhân xong, nghe Hình Tín Hàm nói Hình Mộ Bạch đã tỉnh, cô lập tức chạy tới phòng bệnh của anh.

Lâm Sơ Thanh đẩy cửa phòng bệnh ra đi vào, Hình Hàm Quân kêu Hình Tín Hàm cùng bà ra ngoài mua cơm, để lại không gian cho hai người họ.

Lâm Sơ Thanh đi đến bên giường, Hình Mộ Bạch nắm lấy ngón tay cô, Lâm Sơ Thanh bĩu mỗi, nước mắt lưng tròng, cô cúi người ghé lên người anh, cách một lớp chăn ôm chặt anh.

Hình Mộ Bạch đưa tay xoa xoa gáy cô, sau đó anh khẽ cử động, nghiêng đầu hôn lên trán cô.

Lâm Sơ Thanh nằm trong lòng anh, vừa khóc vừa cười, Hình Mộ Bạch thở dài, dỗ dành cô.

Nhưng càng dỗ, nước mắt cô càng rơi nhiều hơn.

“Đừng khóc, Lâm Sơ Thanh, em đừng khóc.”

“Em khóc như vậy anh sẽ thấy khó chịu.”

“Không khóc nữa được không?”

“Vợ à…”

Tiếng khóc đột nhiên ngừng lại, nhưng bả vai của người phụ nữ vẫn còn đang run rẩy, Lâm Sơ Thanh kinh ngạc ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen láy chứa đầy ý cười của anh, cô khẽ mím môi.

Lát sau, cô khẽ hừ một cái.

Hình Mộ Bạch dùng tay lau nước mắt cho cô, anh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đừng khóc.”

“Sau này anh sẽ không để em phải lo lắng nữa.”

____

Vốn dĩ kế hoạch của Hình Mộ Bạch là tháng 8 sẽ tiễn các cựu chiến binh xuất ngũ, sau đó bản thân anh cũng được điều đi, đợi báo cáo kết hôn được thông qua rồi sẽ kết hôn với Lâm Sơ Thanh.

Nhưng vì bị thương, anh không thể tham gia lễ xuất ngũ được, nhưng Tiêu Dương và các cựu chiến binh đã cùng nhau tới bệnh viện để tạm biệt anh.

Cũng chính vì bị thường nên ngày tổ chức hôn lễ phải lùi lại ngày 10 tháng 10.

Hôm Hình Mộ Bạch xuất viện, anh đưa Lâm Sơ Thanh đến Lâm Dương.

Vẫn là bờ biển đó, vẫn là ánh hoàng hôn đó, vẫn là hai người họ.

Lâm Sơ Thanh vẫn hỏi anh câu hỏi đó: “Hình Mộ Bạch, có phải ánh hoàng hôn hôm nay rất đẹp không?”

Anh vẫn trả lời như vậy — cũng tạm được.

Hình Mộ Bạch không biết lãng mạn gì cả khiến Lâm Sơ Thanh tức đến nỗi bật cười, nhưng cô cũng biết anh là một người đàn ông thẳng thắn, nên cũng chả thèm bận tâm.

Giây tiếp theo, người đàn ông nắm chặt tay cô, Lâm Sơ Thanh quay lại nhìn, thấy anh quỳ một gối trước mặt mình, lấy hộp nhẫn cầu hôn mà anh đã chuẩn bị trước trong túi ra, giọng điệu nghiêm túc, trịnh trọng, như thể đang tuyên thệ trước quốc kỳ vậy.

“Lâm Sơ Thanh, lần này, Hình Mộ Bạch chắc chắn, anh ấy sẽ sử dụng cả quãng đời còn lại để yêu em, nhất định sẽ không bỏ em lại, em có thể cho anh ấy một cơ hội, để anh ấy chăm sóc em, bầu bạn cùng em không?”

Lúc đầu, Lâm Sơ Thanh hơi kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng tỏ ra bình tĩnh, mặc dù nội tâm của cô đang rất hỗn loạn, giống như sóng biển cuồn cuộn.

Cô mỉm cười, trả lời anh: “Được ạ.”

“Lâm Sơ Thanh, em có bằng lòng gả cho Hình Mộ Bạch, người đàn ông rất yêu em không?”

“Em bằng lòng.”

Hình Mộ Bạch nở nụ cười, lấy nhẫn ra khỏi hộp, long trọng đeo lên ngón áp út trái của cô.

Sóng biển đánh ập vào bờ, làm đầu gối anh ướt sũng, nhưng anh hoàn toàn không để tâm, đứng lên ôm lấy cô hôn một cái.

Đẹp nhất không phải ánh hoàng hôn, mà là em.

Bởi vì đây là nơi em thích, cho nên anh mới đưa em đến đây để cầu hôn em.

Hơn mười năm qua, anh bảo vệ quốc gia và nhân dân, nhưng sau này, Hình Mộ Bạch sẽ bảo vệ Lâm Sơ Thanh, đến hết quãng đời về sau.

____

Để đất nước được bình yên và thịnh vượng như này, là sự chiến đấu anh dũng của biết bao con người.

Họ từng “lội ngược dòng” vô số lần, dù là những người lính cứu hỏa xông pha nước lửa hay những y, bác sĩ miệt mài lao vào cứu người, tất cả những con người đó đều đáng yêu, đáng kính.

Trên đường đi, họ từng trải qua những lúc chán nản, khó chịu vì không được quần chúng thấu hiểu, đồng thời cũng nhận được sự biết ơn, ủng hộ của quần chúng.

Họ nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau kề vai chiến đấu, nhiều lần trải qua sống chết, mất đi những người đồng đội, mất đi những người thân.

Họ cũng từng mờ mịt, bất lực, từng mất đi tinh thần chiến đấu, nhưng từ trước đến nay, họ chưa từng hối hận vì đã lựa chọn nghề nghiệp của mình.

Trên đời này, mọi chuyện đâu thể theo ý mình được, chỉ mong không hổ thẹn với lòng mình.

Đặt tay lên ngực tự hỏi lòng mình, chỉ cần không hổ thẹn với đất nước này, không hổ thẹn với bất kỳ ai, là đủ rồi.

Người đàn ông mà tôi yêu nhất, người đàn ông của tôi là một người lính cứu hỏa vĩ đại của Trung Quốc.

Người phụ nữ mà tôi yêu nhất, người phụ nữ của tôi là một thiên sứ áo trắng, luôn tận tụy với công việc.

– HẾT –
 
Back
Top Bottom