Ngôn Tình Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm

Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm
Chương 60


Mọi chuyện thường xảy ra ngoài dự tính.

Trước khi Nghê Bảo Gia gặp cô út của Chu Văn Đường, Chu Văn Đường đã gặp bố mẹ cô trước, thật ra chuyện này xảy ra có phần đột ngột, đây cũng là lần đầu tiên Nghê Bảo Gia nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Chu Văn Đường.

Sau khi cô gặp được Tiền Tuyết, Chu Văn Đường đã đưa cô về nhà, xe đậu ở dưới lầu khu nhà. Khi bố Nghê và mẹ Nghê đi dạo về, bốn người họ gặp nhau.

Nghê Bảo Gia có phần xấu hổ, nhưng vẫn là Chu Văn Đường đã mở lời trước, anh lên tiếng chào bố mẹ cô.

Bố Nghê sửng sốt vài giây, sau đó mỉm cười: “Đưa Gia Gia về đó à.”

Chu Văn Đường gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Chào chú, cháu là Chu Văn Đường. Cháu và Gia Gia vốn đã thống nhất sẽ tìm thời gian đến thăm chú sau năm mới. Cháu không muốn hôm nay đến tay không gặp chú thế này, mong chú thông cảm ạ.”

Bố Nghê: “Không có gì đâu, lên nhà ngồi với Gia Gia một chút đi.”

Chu Văn Đường đáp lại bằng tiếng “Vâng”.

Bố Nghê nói: “Vậy vào đi.”

Mẹ Nghê và bố Nghê bước vào khu chung cư trước, Nghê Bảo Gia kéo cánh tay Chu Văn Đường rồi nhỏ giọng hỏi: “Anh thật sự muốn lên sao?”

Chu Văn Đường cười nhìn cô: “Sao vậy, em không muốn anh đi lên à?”

Nghê Bảo Gia lắc đầu: “Thế thì không phải.”

Mẹ Nghê nhấn nút thang máy, nói với hai người: “Gia Gia, vào nhanh đi.”

Nghê Bảo Gia “Dạ” một tiếng đáp lại, nhanh chóng kéo Chu Văn Đường vào thang máy.

Trong thang máy, ngoài Nghê Bảo Gia và những người khác, đối diện còn có một người dì hàng xóm, người dì này quen biết với mẹ Nghê, nhìn thấy Nghê Bảo Gia ôm cánh tay Chu Văn Đường, bà ấy mỉm cười với mẹ Nghê và nói: “Ôi chao, đây là bạn trai của Bảo Gia hả?”

Mẹ Nghê khẽ thở dài.

Dì nói: “Thế quãng thời gian trước giáo sư Lý còn muốn giới thiệu đối tượng cho Bảo Gia là sao nhỉ?”

Mẹ Nghê có vẻ ngượng ngùng: “Bà ấy nói đùa mà.”

Dì hàng xóm liên tục gật đầu, nhìn Chu Văn Đường: “Anh bạn trẻ, cậu tên gì?”

Nghê Bảo Gia nhìn Chu Văn Đường, vẻ mặt anh vẫn như thường, không hề tỏ ra qua loa, anh cười nói với dì hàng xóm vài câu. Khi dì hàng xóm hỏi về mức lương ở chỗ làm của anh, Chu Văn Đường cũng trả lời từng câu hỏi của dì, nhưng không giải thích rõ ràng lắm, chỉ nói vài chữ.

Về đến nhà, Nghê Bảo Gia bị mẹ Nghê gọi vào bếp pha trà.

Bố Nghê và Chu Văn Đường đang trò chuyện trong phòng làm việc.

Mẹ Nghê phàn nàn: “Bố con nghĩ sao ấy, tự dưng lại gọi người ta đến đây? Nhà cửa mình còn chưa dọn dẹp gì, để cho người khác thấy thì biết làm thế nào?”

Nghê Bảo Gia cười nói: “Anh ấy không quan tâm chuyện này đâu.”

Mẹ Nghê: “Ban nãy khi dì Hà hỏi mấy câu đó, mẹ thật sự sợ cậu ấy tức giận.”

“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá rồi.”

“Ngoại hình và học vấn đều tốt, chỉ có một cái là tuổi tác hơi lớn và hoàn cảnh gia đình hơi phức tạp.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Có lớn đâu ạ, hơn con có chín tuổi thôi.” Nghê Bảo Gia nói thay Chu Văn Đường: “Hơn nữa, nếu như tuổi có hơi lớn một chút thì càng biết thương con hơn, không phải sao?”

Mẹ Nghê bất đắc dĩ mỉm cười, bà đưa tay chỉ vào trán Nghê Bảo Gia: “Con đấy, còn chưa lấy người ta mà đã bênh vực người ngoài rồi, mẹ nói mấy lời này còn không phải là suy nghĩ vì con à.”

Nghê Bảo Gia ôm lấy vai mẹ Nghê, cô im lặng một lát rồi nói: “Mẹ, con thật sự rất thích anh ấy.”

Mẹ Nghê khẽ thở dài: “Gia Gia, con phải suy nghĩ kỹ, gia đình cậu ấy phức tạp như vậy, nếu thật sự gả vào đó thì cần phải biết ứng phó với mẹ kế của cậu ấy. Hôn nhân là chuyện của hai gia đình, thế hệ trước thường nói khi kết hôn phải chú ý đến chuyện cùng một nhà, cho dù những người trẻ tuổi không thích nghe nhưng đó là sự thật, tuy điều kiện gia đình của chúng ta cũng không tệ nhưng mẹ vẫn mong gia đình bạn đời của con có thể đơn giản hơn.”

Nghê Bảo Gia: “Không có đâu, quan niệm tình thân của anh ấy mỏng manh lắm, người anh ấy quan tâm chỉ có bà ngoại và cô út của anh ấy. Con đã gặp bà ngoại anh ấy mấy lần, bà ngoại anh ấy đối xử rất tốt với con.”

Mẹ Nghê đặt tách trà lên khay rồi nói: “Còn cô út cậu ấy thì sao?”

“Con chưa từng gặp qua cô út anh ấy, nhưng con nghĩ có lẽ cô ấy là người dễ tiếp xúc.”

Mẹ Nghê: “Dù sao mẹ cũng chỉ có một câu nói thôi. Nếu sau này con có bị đối xử bất công thì hãy nhớ rằng phía sau con vẫn còn có bố mẹ.”

“Con hiểu rồi ạ.”

Mẹ Nghê lấy ra hai chiếc khăn giấy lau tay rồi nói: “Mang cái này vào phòng làm việc.”

Nghê Bảo Gia gật đầu.

Nửa giờ sau, Chu Văn Đường đi ra khỏi phòng sách.

Nghê Bảo Gia tiễn anh xuống lầu, cô hỏi: “Anh nói chuyện gì với bố em thế, sao nói chuyện gì mà lâu dữ vậy?”

Chu Văn Đường nắm lấy tay cô, đặt trong lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng viết: “Không có gì, bố em chỉ hỏi anh một số chuyện.”

Nghê Bảo Gia “Vâng” một tiếng, sau đó dường như nhớ ra điều gì, cô bèn kiễng chân lên, hôn lên má anh rồi nói: “Vừa rồi trong thang máy biểu hiện của anh rất tốt, thưởng cho anh này.”

Chu Văn Đường dở khóc dở cười.

Nghê Bảo Gia nói: “Vừa rồi em rất sợ anh sẽ cáu giận, mấy bà dì hàng xóm không có ý gì xấu, chỉ là thích ganh đua thôi, con gái nhà đó xêm xêm tuổi em, điều kiện nhà con rể dì ấy lại khá tốt cho nên ngày thường dì ấy hay lấy ra nói vài ba câu.”

Chu Văn Đường cười khẽ, tỏ vẻ đã hiểu: “Anh biết rồi.”

Đột nhiên Nghê Bảo Gia đề nghị: “Hay là chúng ta đi cầu thang bộ nhé?”

Chu Văn Đường liếc cô một cái: “Có bảy tầng, em không sợ mệt sao?”

“Em mệt rồi, anh không thể cõng em à?”

“Có thể.”

Chu Văn Đường mỉm cười, hai người đi về phía lối thoát hiểm. Có đèn cảm biến được lắp ở cầu thang nhưng phản ứng không tốt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nghê Bảo Gia do dự dừng lại, cô hơi rụt rè: “Có lẽ đèn hỏng rồi.”

Chu Văn Đường liếc nhìn cô: “Sợ rồi hả?”

Nghê Bảo Gia lắc đầu: “Không phải còn có anh à?”

Hai người đi lên mấy bậc thang, đèn phía trên đầu họ bật sáng.

Hành lang rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của hai người lần lượt vang lên.

Nghê Bảo Gia: “Cô út của anh như thế nào, có dễ tiếp xúc không ạ?”

Chu Văn Đường cau mày: “Sao thế?”

Nghê Bảo Gia nói: “Không có gì, chỉ là hỏi một chút thôi. Dù sao hai ngày nữa cũng phải gặp mặt mà?”

“Chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường mà thôi.” Chu Văn Đường trêu chọc: “Cô út anh đã xem ảnh của em và rất thích em."

Nghê Bảo Gia sửng sốt: “Cô ấy nhìn thấy ảnh của em ở đâu chứ?”

Chu Văn Đường hắng giọng: “Cô út từng xem qua ảnh tốt nghiệp của em.”

Nghê Bảo Gia theo bản năng nhìn anh: “Anh có ảnh tốt nghiệp của em?”

Chu Văn Đường: “Sau này không phải Tạ Điểu đã thêm tài khoản WeChat của em à, nhìn thấy bài đăng của em trên Khoảnh Khắc nên chú ấy gửi anh hai tấm.”

“Cho nên anh đã lưu ảnh lại?”

Chu Văn Đường gật đầu, lại hỏi cô: “Tại sao lúc đó tới số điện thoại mà em cũng bỏ?”

“Anh tưởng em muốn bỏ à?” Nghê Bảo Gia phàn nàn: “Hủy số điện thoại di động cũng là công trình to lớn, thậm chí em còn phải đến ngân hàng mấy lần.”

Chu Văn Đường lặng lẽ nói: “Lúc đó, em thật sự muốn cả đời không liên lạc với anh sao?”

Nghê Bảo Gia im lặng một lát, gật đầu hai cái, cô hạ giọng nói: “Lúc đó trong lòng em thật sự mất hết ý chí, khi anh cầu hôn em, em cũng biết anh không phải vì thích em mà làm việc đó, em đồng ý với anh, em đã suy nghĩ ít nhiều gì anh cũng hơi thích em. Khi đó em ngây thơ cho rằng, sau khi kết hôn, thời gian dài lâu kiểu gì cũng có một ngày trong lòng anh em cũng có sức ảnh hưởng càng lúc càng lớn.”

“Nhưng mà Chu Đoan Dương đến tìm em, ngoài mặt anh ta lịch sự gọi em một tiếng chị dâu, nhưng lại nói thẳng mặt em là chị dâu à, chị thật sự cho rằng anh tôi vì yêu chị mà cưới chị ư, em không có cách nào hình dung được loại cảm giác đó, có chút thất bại và một chút khuất nhục. Em có cảm giác như đang lừa dối chính mình, sau đó em nghĩ thôi thì kết thúc đi.”

Chu Văn Đường hơi khựng lại một chút, anh quay mặt lại nhìn cô, yết hầu anh cuộn lên cuộn xuống. Anh đặt lòng bàn tay lên sau gáy cô, cúi đầu hôn lên trán cô rồi nhẹ nhàng nói: “Là lỗi của anh.”

Nghê Bảo Gia khịt mũi: “Chu Đoan Dương kia thật là quá đáng ghét.”

“Chờ nó ra ngoài, anh sẽ thay em xử lý nó.” Anh nói.

Nghê Bảo Gia bật cười, ôm lấy tay anh: “Nhưng cậu ta là em trai của anh mà phải không?”

Chu Văn Đường nói: “Em trai sao có thể quan trọng bằng vợ được?”
 
Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm
Chương 61


Nghê Bảo Gia và cô út của Chu Văn Đường gặp nhau tại nhà của bà cụ Hạ. Ngoài cô út Chu Chi Nam, Nghê Bảo Gia còn gặp em họ Chu Tiêu Tiêu.

Cô bé đang học năm cuối Trung học, khi gặp Nghê Bảo Gia, cô bé đã dứt khoát gọi luôn là chị dâu.

Giọng nói của Chu Tiêu Tiêu trong trẻo, tiếng gọi “chị dâu” này vang lên như sấm sét từ dưới đất lên. Hai má Nghê Bảo Gia hơi nóng lên, cô ôm lấy cánh tay Chu Văn Đường rồi nhẹ nhàng cười với cô bé.

Thật ra từ sau khi ở bên Chu Văn Đường, cô đã nghe qua hai từ “chị dâu” này nhiều lần rồi, nhưng chỉ có tiếng “chị dâu” từ miệng Chu Tiêu Tiêu là không mang theo ý mỉa mai.

Chu Tiêu Tiêu nói xong thì nhìn Chu Văn Đường cười cười, cô bé nói chuyện đầy ranh mãnh: “Anh Văn Văn, tiếng chị dâu này không gọi sớm đâu nhỉ?”

Chu Văn Đường liếc nhìn cô bé, nhếch môi cười: “Có tầm nhìn, chuyến du lịch sau khi em thi tốt nghiệp, anh bao em hết.”

Chu Tiêu Tiêu hoan hô, quay đầu nhìn Nghê Bảo Gia nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chị dâu.”

Chu Văn Đường nói đùa: “Anh chi tiền cho em đi du lịch tốt nghiệp, tại sao em lại cảm ơn chị dâu em hả?”

“Chẳng qua là anh đang cho chị dâu thể diện, cho nên mới bao trọn gói chuyến du lịch của em, tất nhiên em phải cảm ơn chị dâu rồi.” Chu Tiêu Tiêu nháy mắt với Nghê Bảo Gia: “Chị dâu, chị nói phải vậy không?”

Nghê Bảo Gia không được tự nhiên mà cười cười.

Chu Chi Nam đúng lúc tới cứu: “Được rồi, Tiêu Tiêu, cháu đi chơi đi, đừng trêu chọc bạn gái của anh Văn Văn cháu nữa.”

Cô út của Chu Văn Đường, Chu Chi Nam, đúng như Chu Văn Đường nói, là một người rất dễ gần. Khi trò chuyện với cô, thỉnh thoảng Chu Chi Nam sẽ nói vài câu hài hước để làm dịu bầu không khí.

Nghê Bảo Gia vốn có chút bất an, giờ đã chậm rãi thả lỏng.

Hai người trò chuyện, Chu Chi Nam nói: “Khi Văn Đường nói muốn kết hôn, cô vốn dĩ muốn tìm thời gian để nói chuyện với cháu, sau đó Văn Đường lại nói hai đứa đã chia tay rồi, cô còn thấy thất vọng cả một quãng thời gian.”

Nghê Bảo Gia mỉm cười.

Chu Văn Đường đặt tay lên lưng ghế Nghê Bảo Gia rồi nói: “Cô út, sao cô lại nhắc chuyện này? Lát nữa khi bọn cháu về thì cô ấy lại lôi chuyện cũ ra tính sổ với cháu.”

Nghê Bảo Gia quay đầu trừng mắt nhìn anh.

Trong mắt Chu Văn Đường lộ ra ý cười, đưa tay chạm vào mặt cô như không có ai xung quanh, anh hỏi: “Lẽ nào không đúng sao?”

Nghê Bảo Gia hạ giọng: “Cô anh còn ở đây.”

Chu Văn Đường cũng bắt chước giọng điệu của cô, anh nhỏ giọng đáp lại: “Thế này có là gì, cả năm cô út sống ở nước ngoài nên cô út có suy nghĩ cực kỳ cởi mở.”

Nghê Bảo Gia mặt đỏ tai nóng, chẳng qua anh chỉ chạm vào mặt cô mà thôi, thế nhưng lời nói anh cứ như hai người đã làm việc gì đó không thể để người khác thấy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Đó cũng là đáng đời cháu.” Chu Chi Nam lại đổi chủ đề: “Gia Gia, cháu nghĩ thế nào về hôn nhân?”

Nghê Bảo Gia bối rối, một lúc sau cô mới nói: “Cô út, cháu không có ý kiến gì.”

Chu Văn Đường cười khẽ: “Cô út hỏi khi nào em chịu gả cho anh?”

Nghê Bảo Gia dừng một chút, sau đó nghe Chu Chi Nam nói: “Văn Văn không còn trẻ nữa, đã đến lúc ổn định cuộc sống. Nhưng cháu vẫn còn nhỏ, cô út hỏi ý kiến của cháu, sau đó thì tìm thời gian đến gặp mặt bố mẹ cháu.”

Nghê Bảo Gia sửng sốt một lúc, vẻ mặt lộ ra chút bối rối.

Chu Văn Đường nhìn thấy phản ứng của cô, lên tiếng nói: “Việc này sau này hãy nói ạ, cô ấy còn phải hỏi bố mẹ cô ấy. Nếu bây giờ cô út hỏi cô ấy, cô ấy cũng không có khả năng đưa ra quyết định.”

Cuộc trò chuyện chuyển sang chủ đề khác, mãi đến tám giờ tối mới kết thúc.

Nghê Bảo Gia và Chu Văn Đường đang ở trong sân, nhìn Chu Tiêu Tiêu cùng mấy đứa trẻ hàng xóm đang chơi pháo hoa.

Chu Văn Đường cúi đầu châm một điếu thuốc, Chu Tiêu Tiêu đi đến, mượn bật lửa của Chu Văn Đường để châm một ít pháo hoa. Chu Văn Đường ném bật lửa cho cô bé, dặn dò: “Cẩn thận chút đấy.”

Chu Tiêu Tiêu nhanh chóng đáp lại.

Chu Văn Đường rít một hơi thuốc, liếc nhìn khuôn mặt Nghê Bảo Gia, anh thản nhiên hỏi: “Không muốn sớm thế đã kết hôn à?”

Nhất thời Nghê Bảo Gia nghe không rõ, cô quay đầu nhìn anh: “Sao ạ?”

“Vừa rồi cô út anh hỏi em nghĩ thế nào về việc kết hôn, nhưng em không trả lời.” Chu Văn Đường cau mày: “Em không muốn kết hôn quá sớm à?”

“Không phải đâu, chỉ là bất thình lình nên em chưa kịp phản ứng, em chỉ nghĩ là tối nay gặp mặt cô út anh vậy thôi, ai ngờ là sẽ nhắc đến cả chuyện kết hôn.” Nghê Bảo Gia dừng một chút, sau đó cô mơ hồ nói: “Hơn nữa, anh đã cầu hôn em đâu chứ.”

C

Chu Văn Đường đút một tay vào túi quần, cười nhắc nhở cô: “Không phải đã cầu hôn một lần rồi sao?”

Nghê Bảo Gia: “Lần đó em không tính.”

Chu Văn Đường cười: “Cho nên không phải là không muốn gả cho anh hả?”

Nghê Bảo Gia nhìn anh: “Sao vậy, anh tưởng em không muốn kết hôn với anh à?”

Chu Văn Đường dời tầm mắt: “Sợ em còn có chút bất an.”

Nghê Bảo Gia đưa tay ôm lấy anh, nhưng Chu Văn Đường lại dùng tay chặn cô lại, anh cười khuyên can: “Anh còn đang hút thuốc, đừng để chốc nữa anh làm bỏng em.”

“Em không sợ.” Nghê Bảo Gia thấp giọng nói: “Anh đừng lo, hiện tại em đã biết anh rất thích em.”

Chu Văn Đường cong ngón tay, búng trán cô, anh tùy ý nói: “Biết là tốt, đừng có cả ngày nghĩ ngợi lung tung.”

Một lúc sau, Chu Chỉ Nam từ trong nhà đi ra, chuẩn bị lái xe trở về bèn kêu Chu Tiêu Tiêu đi cùng mình.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chu Tiêu Tiêu đáp lại, vội vàng ném bật lửa và pháo hoa còn sót lại cho Chu Văn Đường, chào tạm biệt Nghê Bảo Gia rồi đi về phía cửa xe.

Chu Văn Đường đón lấy, Nghê Bảo Gia rộn ràng tay chân: “Chúng ta đốt một cây pháo hoa đi. Đã lâu rồi em không chơi trò này.”

Chu Văn Đường đưa cho cô, Nghê Bảo Gia nhận lấy một cây từ trong tay Chu Văn Đường.

Chu Văn Đường đưa điếu thuốc vào miệng, cúi đầu ấn bật lửa, một ngọn lửa màu xanh bắn lên, chiếu sáng khuôn mặt của hai người, trong đôi con ngươi của hai người họ đều phản chiếu hình bóng của nhau.

Nghê Bảo Gia càng ngày càng nghịch ngợm, cô nói mình sẽ đốt hết toàn bộ số que pháo hoa.

Chu Văn Đường cười nửa miệng nhìn cô: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò này?”

Anh nói vậy nhưng vẫn cầm bật lửa đốt pháo hoa cùng cô. Trong khoảng thời gian này, có lần Vú Chu ra ngoài, nói bên ngoài trời lạnh nên bảo hai người về nhà nghỉ ngơi.

Chu Văn Đường cởi áo của mình khoác lên người cô, anh xoay người nói với Vú Chu: “Không sao đâu, để cháu đốt hết số pháo hoa này với cô ấy.”

Nghê Bảo Gia ngơ ngác, cô không khỏi nhớ tới nửa đêm anh gọi điện thoại cho cô, mời cô đi ăn tối. Sau đó, hai người ra khỏi quán ăn, cô nói trời lạnh, anh khoác áo của mình lên người cô.

Chu Văn Đường bắt được lúc cô mất tập trung, anh hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”

“Em nhớ lần đó anh mời em đi ăn khuya, anh gọi rất nhiều món nhưng đều không ăn hết.” Nghê Bảo Gia cau mày: “Đêm đó khi về em đã không ngủ được, em nghĩ đến một bàn như vậy đúng là lãng phí bao nhiêu đồ ăn, ít nhiều gì cũng không tốt cho lắm.”

Chu Văn Đường cười giễu: “Em chỉ nghĩ đến việc này thôi sao?”

Sắc mặt Nghê Bảo Gia nghiêm túc: “Dù sao đi nữa thì sau này chúng ta không thể lãng phí đồ ăn như vậy.”

Anh nhíu mày mỉm cười và phụ họa: “Nghe theo em.”

Sau khi hai người đốt pháo hoa, Nghê Bảo Gia đi vào phòng tắm rửa tay, Chu Văn Đường cũng đi vào, anh dựa vào bồn rửa, lấy khăn lau nước trên tay cô rồi nhẹ giọng hỏi: “Buổi tối không về nữa sao?”

Hàng mi Nghê Bảo Gia hơi cụp, cô nhỏ giọng “Vâng” đáp lại anh.

Chu Văn Đường cầm lấy chiếc khăn trong tay cô rồi ném bừa lên bồn rửa. Anh cúi đầu, chặn khóe môi cô, trầm giọng hỏi: “Kỳ kinh em đã hết rồi à?”

Nghê Bảo Gia cảm thấy vô cùng xấu hổ, nói chuyện như vậy với anh giống như đang mời gọi anh. Cô cắn môi và im lặng. Chu Văn Đường không chịu buông cô ra, tiếp tục nhẹ nhàng hỏi thăm.

Nghê Bảo Gia không phải đối thủ của anh, sau một lúc, cô cầu xin tha thứ mà không quan tâm đến chút xấu hổ nào nữa, giữa môi và răng cô phát ra một tiếng “Ừm” mơ hồ. Anh đạt được ước muốn của mình và hôn lên vùng da sau tai cô một lần nữa.
 
Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm
Chương 62: Kết thúc truyện


Nhiệt độ dần ấm lên vào cuối mùa đông và đầu mùa xuân.

Lúc Nghê Bảo Gia đang ở chỗ của Chu Văn Đường thì nhận được cuộc gọi từ Đường Hiểu Hiểu, nói rằng cô ấy sẽ kết hôn vào tháng Ba và cần Nghê Bảo Gia đến làm phù dâu, Đường Hiểu Hiểu cũng hỏi về vòng eo và các kích cỡ khác của cô để chọn váy phù dâu cho phù hợp.

Nghê Bảo Gia nói ra từng con số, hai chị em nói chuyện thêm vài câu trước khi cúp điện thoại.

Chu Văn Đường ở trong trong phòng ngủ nghe thấy có tiếng động, anh ra khỏi phòng, đeo đồng hồ lên: “Điện thoại của ai vậy em?”

Nghê Bảo Gia ngẩng đầu nhìn anh: “Em họ của em.”

“Em họ em gọi điện thoại sang làm gì?”

“Em ấy sẽ kết hôn vào tháng Ba, gọi đến để hỏi cỡ vòng eo của em và chọn váy phù dâu cho em.”

Chu Văn Đường mỉm cười ngồi xuống ghế sofa: “Ngày mai mấy giờ em bay?”

Ngày mai Nghê Bảo Gia sẽ đi công tác với Lữ Nguyệt Nga ở một thành phố khác, khoảng hai tuần sau mới trở về. Nghê Bảo Gia nghĩ đến hai tuần không gặp được anh, trong lòng vẫn có phần không cam lòng, cô hơi nhăn mày và nói: “Chuyến bay lúc tám giờ.”

“Ngày mai anh đưa em đến sân bay.” Chu Văn Đường nói: “Em đã thu dọn hành lý chưa?”

Nghê Bảo Gia ôm đầu gối lắc đầu: “Vẫn chưa, ăn tối xong anh đưa em về nhà nhé.”

Lời nói vừa dứt thì vú Chu đi tới gõ cửa nhưng bà không đẩy vào mà chỉ gọi hai người xuống ăn tối qua cánh cửa.

Nghê Bảo Gia đáp: “Vâng, cháu xuống ngay đây.”

Ăn tối xong, Chu Văn Đường chở Nghê Bảo Gia về nhà.

Trên thực tế, khoảng thời gian này tuy hai người chưa sống chung với nhau nhưng phần lớn thời gian thì Nghê Bảo Gia đều ở cùng Chu Văn Đường. Mẹ Nghê cũng không phản đối việc này mà chỉ nhắc nhở cô thực hiện các biện pháp an toàn.

Nghê Bảo Gia có chút dở khóc dở cười, cô vội vàng gật đầu nói con biết rồi, dù sao đi nữa nói mấy chuyện này với mẹ ruột thì ít nhiều gì cũng không tự nhiên cho lắm.

Xe dừng ở tầng dưới của khu nhà, Nghê Bảo Gia đang định đẩy cửa đi xuống. Chu Văn Đường đột nhiên lại nắm lấy cổ tay cô, Nghê Bảo Gia thắc mắc mà quay người lại, Chu Văn Đường dừng một chút rồi nói: “Hay là em thu dọn đồ đạc rồi lát nữa em về chung với anh đi.”

Nghê Bảo Gia nhìn anh, trong mắt cô đều lấp lánh ý cười rạng rỡ: “Sao vậy, anh không nỡ xa em à?”

Chu Văn Đường cũng không giấu giếm, anh bình tĩnh nói: “Chuyến này em đi một lần là nửa tháng, em nói thử xem anh có nhớ không?”

Trong lòng Nghê Bảo Gia cảm thấy vui vẻ nên bèn đồng ý với anh.

Nghê Bảo Gia vào nhà, mẹ Nghê nói: “Mẹ còn tưởng tối nay con sẽ không về.”

Nghê Bảo Gia cúi người lấy đôi dép trong tủ giày ra mang vào: “Con về thu dọn hành lý, ngày mai Chu Văn Đường sẽ đưa con ra sân bay ạ.”

Mẹ Nghê cười nói: “Người ta nói con gái lấy chồng như bát nước bỏ đi, con đây còn chưa lấy chồng đấy nhé?”

Nghê Bảo Gia cũng cảm thấy gần đây cô dành ít thời gian cho bố mẹ nên lập tức nói: “Vậy con sẽ nói với anh ấy là tối nay con không đi với anh ấy nữa, tối ở nhà với bố mẹ thôi.”

Mẹ Nghê nhìn về phía sau Nghê Bảo Gia: “Cậu ấy đâu?”

“Anh ấy ở tầng dưới.”

Mẹ Nghê bèn lên tiếng: “Thôi vậy, mẹ thu dọn giúp con, để ngày mai cậu ấy chở con ra sân bay cũng tốt. Mấy hôm nay bố con bận rộn, có thể ngày mai không thể đưa con ra sân bay được.”

Nghê Bảo Gia đáp “Vâng”.

Thật ra đồ đạc cũng không có gì nhiều, đến địa điểm công tác chỉ cần mang theo hai ba bộ quần áo để thay là đủ. Nửa giờ sau, hành lý đã được sửa soạn xong.

Nghê Bảo Gia đi thang máy xuống tầng dưới, thang máy xuống đến tầng một, khi cửa thang máy mở ra, vừa đúng lúc Chu Văn Đường đang đứng ở cửa, anh đưa tay cầm lấy vali của cô, thấy tâm tình cô có gì đó không đúng lắm, anh hỏi:

“Em sao thế?”

Nghê Bảo Gia: “Anh nói xem, có lẽ em không nên nghe lời anh, hình như mẹ em thất vọng lắm. Lần này đi công tác về em sẽ dành thời gian ở bên bố mẹ nhiều hơn.”

Chu Văn Đường còn tưởng chuyện gì, anh cười nói: “Sau khi kết hôn chúng ta sẽ mua một căn nhà tân hôn ở gần bố mẹ em, sau này em muốn gặp bố mẹ thì có thể đến bất cứ lúc nào.”

Hai mắt Nghê Bảo Gia sáng lên: “Thật sao?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chu Văn Đường nắm lấy tay cô: “Anh lừa em chuyện này làm gì?”

“Cũng phải.”

--

Những ngày Nghê Bảo Gia đi công tác, Chu Văn Đường cũng bận rộn.

Gần đây Tạ Điểu có gặp gỡ cô gái nhà họ Tưởng mấy lần, cô gái này không mấy hứng thú với Tạ Điểu, cô ta cho rằng phong cách của anh ấy không có trật tự, thời gian trôi qua, hai người dần dần hạn chế tiếp xúc.

Tạ Điểu nhìn thấy kết quả này thì vui mừng, khi chú Tạ hỏi về tình hình của hai người, Tạ Điểu đáp lại bằng một câu: “Con gái nhà người ta có tiêu chuẩn cao, không vừa mắt con trai của bố.”

Chú Tạ tức giận không có chỗ trút giận, nên cũng cau có với Tạ Điểu. Tạ Điểu nằm chơi ở nhà cũng khó chịu. Hơn nữa, chú Tạ đã lấy lại chìa khóa của tòa nhà Trung Anh nên anh ấy chỉ có thể đến chỗ Chu Văn Đường để giết thời gian.

Tạ Điểu đến mấy lần cũng không thấy Nghê Bảo Gia nên hỏi: “Sao gần đây em không gặp chị dâu? Hai người lại chia tay à?”

Chu Văn Đường: “Nửa tháng nay cô ấy đi công tác.”

Tạ Điểu nằm trên sofa, uể oải nói: “Chị dâu là người khá có tâm sự nghiệp, anh cứ để chị ấy bận rộn công việc như vậy à, cũng có kiếm được bao tiền đâu.”

Chu Văn Đường không có ý nghĩ như vậy, anh biết lòng tự trọng của Nghê Bảo Gia rất cao. Nếu cô muốn làm việc, đương nhiên anh sẽ không phản đối. Anh chỉ lo cơ thể cô không chịu nổi rồi khiến bản thân mệt mỏi mà thôi.

Có một thời gian, cô bận rộn hơn anh, cả ngày không gặp được.

Chu Văn Đường lái xe đến đón cô tan sở, anh đợi mãi ở dưới lầu đến gần mười giờ thì Nghê Bảo Gia mới lững thững đến muộn, mấy lần sau Chu Văn Đường cũng không nói gì nhiều.

Chỉ là có một lần cô tăng ca quá muộn, thậm chí còn không thèm ăn tối, khi nửa đêm cô đau dạ dày, lần đầu tiên anh trở nên lạnh lùng, dùng giọng điệu băng giá mà nói: “Nếu công ty này thiếu em thì nó sẽ không thể đi tiếp hay sao hả, bận rộn đến mức cơm cũng không ăn.”

Anh biết cảm giác đau dạ dày, anh cảm thấy buồn bực khi nhìn thấy cô ôm bụng vì đau đớn với khuôn mặt tái nhợt.

Anh vừa nói câu đó, cô đã đẩy tay anh ra, mắt cô đỏ hoe mà nói: “Em biết công việc của em không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng có rất nhiều người vẫn đang phải tăng ca thì làm sao em có đủ can đảm để đi ăn chứ.”

Chu Văn Đường thật sự không thể nhìn nổi cảnh cô khóc, thật ra Nghê Bảo Gia cũng không phải là người dễ xúc động. Lần đầu tiên Chu Văn Đường nhìn thấy khóe mắt cô đỏ lên cũng là lần cuối cùng họ cãi nhau.

Khi đó Chu Văn Đường cũng không nói nhiều nữa, anh tận tình khuyên bảo, anh hơn cô chín tuổi, tuy làm việc nhưng ít nhiều gì cô cũng phải chăm sóc sức khỏe mình cho thật tốt, nếu không cơ thể cô có vấn đề gì thì sao? Bảo anh một mình thì anh biết phải làm sao?

Nghê Bảo Gia cũng không phải người vô lý nên tạm thời cũng không nói thêm gì nữa.

...

Chu Văn Đường nói với Tạ Điểu: “Đừng nói chuyện này trước mặt cô ấy, nếu không lúc về cô ấy sẽ tra tấn anh.”

Tạ Điểu cười lớn, anh ấy cảm thấy thật thú vị. Trước kia Chu Văn Đường sẽ không bao giờ quan tâm đến sự tức giận của phụ nữ, nhưng bây giờ mọi chuyện thực sự đã khác.

Chu Văn Đường đứng dậy từ sau bàn làm việc, anh lấy một bao thuốc lá đưa cho Tạ Điểu: “Gần đây chú thế nào rồi? Chú không định liên lạc với Giang Lê sao?”

Tầm mắt Tạ Điểu thoáng chốc tối sầm, khóe miệng anh ấy khẽ nhếch lên: “Liên lạc rồi thì có ích gì?”

Tạ Điểu xoay người lại ngồi dậy, đưa điếu thuốc vào miệng, anh ấy hít một hơi thật sâu rồi nói: “Anh Văn Đường, cô ấy sống thật sự không dễ dàng gì. Gia đình cô ấy xem trọng con trai hơn con gái, cho nên đối xử với cô ấy không tốt lắm, em thích cô ấy nhưng lại không thể cưới cô ấy. Liên lạc với nhau rồi thì có thể làm được gì chứ, chẳng phải mỗi người lại càng khó chịu thêm sao, cho nên em không thể làm hại cô ấy nữa.”

Chu Văn Đường không nói gì, anh cũng biết hoàn cảnh của Tạ Điểu, chú Tạ sẽ không bao giờ để Tạ Điểu kết hôn với Giang Lê.

--

Sau khi Nghê Bảo Gia đi công tác trở về, chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày cưới của Đường Hiểu Hiểu.

Bố Nghê và mẹ Nghê còn hỏi cô xem Chu Văn Đường có muốn đi đến đám cưới của Đường Hiểu Hiểu không. Nghê Bảo Gia cho rằng hai người còn chưa kết hôn, Chu Văn Đường có đi hay không cũng không sao cả. Hơn nữa, hai ngày nay Chu Văn Đường còn đang đi công tác ở Hồng Kông, không biết khi nào mới kết thúc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nghê Bảo Gia bèn thoái thác nói Chu Văn Đường bận rộn, không biết có thời gian hay không.

Mẹ Nghê có vẻ thất vọng, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa nên yêu cầu cô gọi điện hỏi thăm tình hình.

Nghê Bảo Gia cũng gọi điện cho Chu Văn Đường, đợi mấy giây, cuộc gọi mới được kết nối.

Khi Nghê Bảo Gia nhắc đến chuyện này, Chu Văn Đường nói với giọng điệu tự nhiên: “Anh dù bận đến đâu cũng phải dành thời gian đến đó. Dù sao em họ em cũng gọi anh là anh rể, không thể để em ấy gọi tiếng “anh rể” này uổng phí được.”

Nghê Bảo Gia sợ anh làm như vậy là vì mình, sau một lát im lặng cô mới nói: “Nếu anh thật sự không có thời gian thì không cần đi, em họ em có thể thông cảm mà.”

Chu Văn Đường nửa đùa nửa thật: “Em còn phải làm phù dâu cho em gái em, làm sao anh có thể yên tâm làm việc?”

Nghê Bảo Gia bị anh chọc cười: “Sao anh lại vô vị như thế chứ, bạn của em rể em đều có bạn gái cả rồi.”

Chu Văn Đường quay lại chủ đề: “Nhưng mà, cũng phải đến ngày cưới của em họ em thì anh mới đến được, em với bố mẹ vợ đến đó trước nhé, em có cần anh bảo Lý Thước đặt vé máy bay cho em không?”

“Không cần đâu, em tự đặt vé được.”

Hai người nói chuyện thêm vài câu nữa thì Nghê Bảo Gia cúp điện thoại vì sợ làm phiền công việc của anh.

Chu Văn Đường đến trước đám cưới của Đường Hiểu Hiểu một ngày, ngoài việc đến tham gia anh còn mua cho Đường Hiểu Hiểu một món quà cưới. Dì Chi rất vui mừng khi thấy Chu Văn Đường đến. Vốn dĩ định ăn trưa ở nhà, nhưng vì Chu Văn Đường đến nên dì đặc biệt đặt phòng riêng trong nhà hàng.

Nghê Bảo Gia nói: “Anh đúng là được nể mặt ghê, mọi người định ăn đại ở nhà thôi, em nhận được điện thoại của anh, bảo anh sắp đến thành phố Dung rồi, dì Chi không nói hai lời thì đã đặt phòng riêng rồi.”

Chu Văn Đường liếc cô một cái, anh cười hỏi: “Vậy sao em còn để dì đặt phòng ăn ở nhà hàng làm gì, anh ăn gì chẳng được, không cần tiếp đãi đặc biệt đâu.”

Nghê Bảo Gia: “Đây còn không phải là thể hiện sự trân trọng đối đãi anh nhiều như thế nào sao, hơn nữa nhà hàng này đã mở hai mươi mấy năm rồi, lần nào em đến thành phố Dung cũng đều đến đây ăn, cho nên cũng muốn dẫn anh đến đây ăn thử.”

Chu Văn Đường mỉm cười.

Mặc dù dì Chi là người đặt nhà hàng, nhưng Chu Văn Đường vẫn tìm được cơ hội thanh toán hóa đơn.

Sau khi dì Chi phát hiện ra, bà ấy cười nói rằng anh quá khách sáo, dù sao ở thành phố Dung anh cũng là khách, làm sao có thể để anh thanh toán hóa đơn được.

Chu Văn Đường mỉm cười: “Là chuyện nên làm ạ.”

Ăn tối xong, một nhóm người ra khỏi phòng, một thang máy vừa đi xuống, nhóm họ có hơn mười người, thật sự không thể chen vào một thang máy.

Nghê Bảo Gia và Chu Văn Đường ở lại phía sau chờ thang máy khác.

Chu Văn Đường: “Sau này đi dạo nhà thờ đá không?”

Trong lòng Nghê Bảo Gia hơi rung động nhưng cô vẫn giả ngốc: “Đến đó làm gì ạ?”

“Về thăm lại chỗ cũ.” Anh mỉm cười nhìn cô: “Em có muốn đi không?”

Nghê Bảo Gia cũng mỉm cười, nhớ tới một năm trước, cô cùng bố mẹ Nghê đến thành phố Dung chơi, sau đó Hiểu Hiểu chở cô đến nhà thờ đá, cô còn chụp một số bức ảnh nhà thờ gửi cho anh.

Ngày hôm đó, cô thực sự muốn nói với anh rằng vào một ngày nào đó khi có thời gian, chúng ta hãy cùng nhau đến nhà thờ đá một lần nữa. Nhưng cuối cùng tin nhắn này đã bị cô xóa và không gửi đi.

Ít nhiều gì cô cũng có phần tiếc nuối, đáng tiếc bọn họ chỉ cùng nhau chứng kiến nhà thờ đá vào mùa đông, vẫn chưa nhìn thấy cảnh tượng của nhà thờ đá vào mùa xuân hạ thu. Nhưng không sao cả, sau này họ vẫn còn nhiều thời gian để cùng nhau thăm lại nơi cũ.

Dường như Chu Văn Đường có một sự kiên nhẫn vô hạn, thấy cô không trả lời, anh lại hỏi: “Em có muốn đi không?”

Nghê Bảo Gia nhìn anh, hàng chân mày hơi cong, cô gật đầu: “Được ạ.”

- Hết phần truyện chính -
 
Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm
Chương 63: Ngoại truyện 1


1.

Ngày Chu Văn Đường cầu hôn Nghê Bảo Gia là một ngày hết sức bình thường. Ngày hôm đó họ ăn tối ở nhà bố mẹ Nghê Bảo Gia rồi cùng nhau về nhà.

Khi xe đỗ ở tầng hầm gara, Chu Văn Đường nhìn cô: “Trong cốp xe có thứ gì đó, em lấy giúp anh nhé.”

Nghê Bảo Gia tò mò hỏi: “Đồ gì ạ?”

“Chỉ là một cái túi thôi, cô út tặng cho em.”

Nghê Bảo Gia không hề nghi ngờ, mặc dù cô và Chu Văn Đường còn chưa đăng ký kết hôn, nhưng Chu Chi Nam đối xử với cô rất tốt, thường xuyên mua một số quà gửi cho cô hoặc tặng mẹ cô.

Nghê Bảo Gia mở cửa xe, đi vòng ra cốp xe.

Cốp sau từ từ được nhấc lên, Nghê Bảo Gia sững sờ.

Toàn bộ cốp xe được bao phủ bởi hoa hồng đỏ, ở giữa có một con gấu trắng, trong tay con gấu ôm một chiếc hộp hình vuông màu đỏ, rất nhỏ và vừa vặn, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương.

Thật ra Nghê Bảo Gia đã tưởng tượng ra cảnh Chu Văn Đường cầu hôn, nhưng cô cũng không đặt nhiều kỳ vọng vì anh không phải là người lãng mạn, Nghê Bảo Gia vẫn luôn biết rõ điều đó.

Nhưng nhìn tình cảnh trước mắt, Nghê Bảo Gia vẫn có chút kinh ngạc, thật ra thì cuối cùng cô cũng giống như hầu hết các cô gái trẻ, cô hy vọng người mình thích có thể cho mình một màn cầu hôn lãng mạn.

Nghê Bảo Gia cười nhìn anh: “Là ai đưa cho anh ý tưởng này vậy?”

Chu Văn Đường nghiêng người, vươn tay cầm lấy chiếc hộp màu đỏ, ánh mắt anh rơi trên mặt cô: “Tạ Điểu nói, chắc là con gái ở độ tuổi của em sẽ thích?”

“Em thấy thích chứ?”

Nghê Bảo Gia gật đầu: “Em thích ạ, em không ngờ anh sẽ làm như vậy.”

Chu Văn Đường nở nụ cười, anh mở hộp và lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, anh nhìn cô chăm chú: “Em đồng ý gả cho anh chứ?”

Nghê Bảo Gia không giấu được nụ cười trong mắt, cô gật đầu và thản nhiên nói: “Em đồng ý.”

Chu Văn Đường nắm lấy ngón tay cô, đeo chiếc nhẫn kim cương vào tay cô, Nghê Bảo Gia ngẩng đầu nhìn anh: “Anh mua chiếc nhẫn này khi nào vậy?”

Chu Văn Đường dừng một chút, anh nhỏ giọng nói: “Anh đã mua nó sau lần đầu tiên cầu hôn em.”

Mua chiếc nhẫn này trong khoảng thời gian cô hủy số điện thoại di động cũ và anh không thể liên lạc được với cô.

Khi đó, Chu Chi Nam gọi điện cho anh, nói với anh rằng còn hai ngày nữa là sinh nhật bà ấy, dù bận đến đâu Chu Văn Đường cũng phải dành thời gian đến đây. Năm ngoái vào ngày sinh nhật của Chu Chi Nam, Chu Văn Đường đã trốn tránh công việc bận rộn và thực sự đã đi cắm trại với Nghê Bảo Gia. Dù thế nào đi nữa, lần này anh cũng không thể tránh né được nữa.

Ngay trước khi cúp điện thoại, Chu Chi Nam đã đâm anh một câu: “Nếu như cháu không chia tay cô gái đó thì đã có thể dẫn đến đây để ăn sinh nhật chung với cô út rồi.”

Chu Văn Đường lặng lẽ nhoẻn miệng cười: “Cô út, cô làm thế này là cố ý chọc vào vết thương của cháu à?”

Chu Văn Đường ở lại Paris ba ngày, trong khoảng thời gian này Chu Chi Nam phải đến cửa hàng trang sức lấy một chiếc vòng cổ nên Chu Văn Đường đã chở bà đến đó.

Trong khi Chu Chi Nam đang đợi nhân viên lấy vòng cổ, Chu Văn Đường đi vòng quanh quầy và nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương, lúc đó anh cảm thấy chiếc nhẫn này khi đeo trên tay cô chắc sẽ đẹp lắm nên cũng không nghĩ nhiều, anh bèn yêu cầu nhân viên gói nó lại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chu Chi Nam thấy vậy thì hỏi: “Cháu mua nhẫn làm gì?”

Chu Văn Đường hơi thất thần, lúc này mới nhận ra anh mua chiếc nhẫn này về thì cũng chẳng được sử dụng.

Chu Chi Nam: “Đưa cho cô gái đó sao? Nhưng cháu đã chia tay người ta rồi, đúng lúc ngày mai là sinh nhật của cô út, cháu đổi sang cỡ nhẫn của cô út rồi tặng cô xem như quà sinh nhật đi.”

Chu Văn Đường cụp mắt cười, sau đó cất chiếc hộp vào túi quần: “Không phải dượng của cháu đã mua cho cô một chiếc vòng cổ rồi sao?”

“Có phụ nữ nào lại chê mình có nhiều đồ trang sức chứ?”

Chu Văn Đường nhếch khóe môi: “Cô mang đầy trên người như mấy bà nhà giàu mới nổi thì có gì mà đẹp đâu?”

“Cháu nói ai là nhà giàu mới nổi hả?” Chu Chi Nam đánh nhẹ vào cánh tay anh, bà ấy liếc nhìn Chu Văn Đường lần nữa, chân thành nói: “Nếu cháu thật sự còn nhớ cô gái đó thì hãy tìm và theo đuổi lại cô ấy đi.”

“Theo đuổi cái gì chứ?” Nét cười trên gương mặt Chu Văn Đường nhạt dần, giọng nói mang theo vẻ chế giễu: “Người ta đã không muốn qua lại với con, đến cả số điện thoại cũng hủy bỏ rồi.”

Lúc đó Chu Văn Đường thật sự cực kỳ tức giận.

Sau khi về nước, Chu Văn Đường thẳng tay vứt chiếc nhẫn vào ngăn kéo trong phòng ngủ, ra vẻ nhắm mắt làm ngơ.

Lần đó anh đi Quảng Châu tìm cô, anh mượn chiếc nhẫn của em họ cô để thử thăm dò ý muốn của cô. Chu Văn Đường thấy sắc mặt cô cự tuyệt, nên anh chẳng nhắc lại chuyện này thêm làm gì nữa.

...

Nghê Bảo Gia cắn môi: “Đó là chuyện sau khi chúng ta đã chia tay nhau?”

Chu Văn Đường ung dung tự tại gật đầu, xác nhận cho phán đoán của cô.

Nghê Bảo Gia: “Thế nhưng khi đó hai chúng ta đã chia tay rồi, anh mua nhẫn này thì đâu còn ý nghĩa gì?”

“Anh cũng chẳng suy nghĩ gì cả, chỉ là khi thấy chiếc nhẫn này. “ Chu Văn Đường khẽ cười: “Anh cảm thấy nếu em đeo nó vào tay thì sẽ rất đẹp, nên anh mua thôi.”

Nghê Bảo Gia cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón vô danh, cô hỏi với vẻ thăm dò: “Nếu như chúng ta không hòa hợp lại với nhau, thì chiếc nhẫn phải làm như thế nào?”

“Thì cứ để đó, hôm nào làm lành lại thì anh đeo lên cho em.” Anh bình thản trả lời.

Cổ họng Nghê Bảo Gia khô khốc, cô nhìn anh không chớp mắt: “Thật ạ?”

Chu Văn Đường gật đầu: “Chúng ta lên nhà nhé?”

Nghê Bảo Gia đáp “Vâng” nhẹ nhàng.

Anh giơ tay muốn đóng cốp xe lại, Nghê Bảo Gia hô “Ấy” một tiếng, cô giữ cánh tay anh rồi vội vàng nói: “Anh lấy cả con gấu nhỏ kia lên luôn đi.”

Chu Văn Đường mỉm cười, sau đó cầm chú gấu nhỏ ra khỏi cốp xe.

2.

Trước khi kết hôn, Nghê Bảo Gia và Chu Văn Đường đã đến gặp ông nội một lần.

Đêm trước khi đến gặp ông cụ Chu, Nghê Bảo Gia và Chu Văn Đường đã trò chuyện về ông cụ Chu, cô hỏi tính tình của ông như thế nào và có dễ nói chuyện hay không.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chu Văn Đường thản nhiên nói: “Không thể nói là dễ hòa đồng gì cho lắm, em gái Tiêu Tiêu của anh, em từng gặp con bé rồi đó, con bé lớn đến thế rồi nhưng mà thậm chí con bé còn chẳng dám nói cười trước mặt ông nội.”

Nghê Bảo Gia nghĩ đến thì cảm thấy rùng mình: “Vậy hay là khoan hãy gặp ông vào ngày mai nhé?”

Chu Văn Đường liếc cô một cái: “Em nhát gan như vậy sao?”

Nghê Bảo Gia nhỏ giọng nói: “Thì chẳng phải là em sợ đến lúc đó ông nội của anh sẽ xem thường em à.”

“Hiện tại ông ấy chẳng còn sức lực đó đâu.” Chu Văn Đường nói: “Sau khi đổ bệnh vì sự việc của Chu Đoan Dương, bây giờ tính tình của ông cụ đã tốt hơn trước rất nhiều, có lẽ ông cụ cảm thấy thể diện đó không liên quan gì, cả đời đã mạnh mẽ, nhưng vì chuyện của Chu Đoan Dương nên mất hết thể diện trước mặt các đồng đội cũ.”

Nghê Bảo Gia mím môi nhìn Chu Văn Đường: “Có phải anh rất hận ông nội anh không?”

Ánh mắt Chu Văn Đường trở nên sâu xa, anh từ tốn: “Có hận cũng không nói ra được, chẳng qua là chẳng còn tình cảm gì với bọn họ.”

Nghê Bảo Gia không nói gì.

Chu Văn Đường lại nhìn cô: “Đừng sợ, hiện tại bọn họ không dám coi thường em đâu.”

Nghê Bảo Gia khẽ “Vâng” một tiếng.

Vì chuyện này mà Chu Chi Nam đặc biệt trở về Trung Quốc, bà ấy sợ lời nói gây khó chịu của ông cụ sẽ khiến cô sợ hãi.

Trên thực tế, cuộc gặp gỡ khá hài hòa.

Nghê Bảo Gia gặp anh cả và chị dâu, chị dâu Lữ Lạc dùng giọng điệu nồng nhiệt chào đón cô: “Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau là ở phòng riêng kia nhỉ.”

Nghê Bảo Gia mỉm cười và nói rằng đúng là lần đó.

Lữ Lạc nói: “Lần đó chị hỏi Văn Đường tại sao không dẫn em đến, chú ấy bảo em sẽ thấy ngượng ngùng, cho nên chị với anh cả em không làm phiền hai đứa.”

Nghê Bảo Gia có thể dễ dàng nhận ra Lữ Lạc đang nói chuyện một cách khách khí, dù sao lúc đó quan hệ giữa cô và Chu Văn Đường còn chưa rõ ràng, nếu thật sự phải gặp mặt anh cả và chị dâu anh thì cô sẽ dùng thân phận gì?

Nghê Bảo Gia cũng mỉm cười, tỏ ý đã hiểu.

Sau khi Đậu Huệ Nhàn trải qua chuyện của Chu Đoan Dương, bà ta đã trở nên yên ắng rất nhiều, nhìn thấy Nghê Bảo Gia thì bà ta cũng khá khách sáo và lịch sự.

Bữa ăn khá hòa thuận, ông cụ còn nhắc đến cuộc gặp gỡ giữa hai nhà tại bàn ăn, Nghê Bảo Gia đồng ý.

Khi hai người rời khỏi nhà họ Chu, Nghê Bảo Gia thở phào nhẹ nhõm: “Sau khi kết hôn, có phải chúng ta phải thường xuyên đến đây không ạ?”

“Sao thế, em không thích ở đây à?”

Nghê Bảo Gia thành thật nói: “Chỉ là bầu không khí không thoải mái cho lắm.”

Chu Văn Đường nắm tay cô: “Trừ những ngày lễ như Tết ra thì bình thường không cần đến.”

Nghê Bảo Gia: “Vậy thì tốt.”

Chu Văn Đường do dự một chút, sau đó anh thả lỏng và nói: “Nếu thật sự không thích, ngày Tết em có thể về ăn Tết với bố mẹ, anh đi một mình là được.”

“Thế hình như không tốt lắm thì phải?”

“Chẳng có gì không tốt.” Chu Văn Đường cười nói: “Chỉ cần em vui vẻ là được.”
 
Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm
Chương 64: Ngoại truyện 2


Sau năm thứ hai kết hôn với Chu Văn Đường, Nghê Bảo Gia phát hiện ra mình có thai.

Khi đó Nghê Bảo Gia đang đi công tác ngoài thành phố và thậm chí cô còn không nhận ra rằng mình đã bị trễ kinh. Cho đến khi trở về nhà bố mẹ đẻ, Nghê Bảo Gia đang ngồi trên bàn ăn trưa với bố Nghê và mẹ Nghê thì cô cảm thấy buồn nôn, cô vứt đũa và chạy vào phòng vệ sinh.

Mẹ Nghê đi theo vào, vỗ lưng Nghê Bảo Gia. Đợi cô nôn xong, mẹ Nghê lấy ra hai chiếc khăn giấy đưa cho Nghê Bảo Gia: “Con sao vậy?”

Sắc mặt Nghê Bảo Gia tái nhợt, cô nói: “Chắc là do dạ dày không tốt ạ?”

Dù sao mẹ Nghê cũng đã làm mẹ, nên bà nhạy cảm nhận ra: “Kỳ kinh tháng nay của con đã đến chưa?”

Nghê Bảo Gia sửng sốt, cô cẩn thận suy nghĩ: “Chưa ạ, đã trễ hơn mười ngày rồi ạ.”

Mẹ Nghê cau mày: “Ăn trưa xong để bố con lái xe đi. Chúng ta sẽ đến bệnh viện kiểm tra. Có thể con mang thai rồi.”

Trong năm đầu tiên của cuộc hôn nhân, Nghê Bảo Gia và Chu Văn Đường đã dùng nhiều biện pháp. Nghê Bảo Gia không muốn có con sớm như vậy, cô muốn tận hưởng cuộc sống hôn nhân, Chu Văn Đường cũng đồng ý với cô.

Cho đến hai tháng trước, vào ngày kỷ niệm ngày cưới của họ, Chu Văn Đường đã đặt chỗ ở một nhà hàng Tây và sau bữa tối, hai người trở về nhà. Ngày hôm đó Nghê Bảo Gia uống chút rượu, cô lập tức bắt đầu quấy rầy anh, sau đó anh cũng không dùng biện pháp, không ngờ cứ thế đã có rồi.

Nghê Bảo Gia cầm tờ giấy trong tay và nhìn chằm chằm hàng chữ viết ghi hai từ song sinh, đột nhiên cô có cảm giác không chân thực.

Mẹ Nghê cười thúc giục: “Gọi cho Văn Đường rồi nói cho nó biết chuyện này đi nào.”

Chu Văn Đường còn đang đi công tác nước ngoài, Nghê Bảo Gia cười nói: “Chờ anh ấy về con sẽ kể anh ấy nghe.”

Mẹ Nghê chỉ xem đó như niềm vui thích của người trẻ tuổi, bà cũng không bàn nhiều thêm nữa.

Ngày Chu Văn Đường trở về Trung Quốc, anh đã trực tiếp đến công ty Nghê Bảo Gia để đón cô tan sở.

Nghê Bảo Gia mở cửa sau đi vào và nói: “Anh Thước đến đón em là được rồi, anh vừa đi công tác về mà, anh không thấy mệt sao?”

Chu Văn Đường nắm tay cô: “Đã một tuần không gặp, anh muốn gặp em.”

Khóe môi Nghê Bảo Gia hơi cong lên, cô cúi người hôn lên môi anh.

Chu Văn Đường nheo mắt cười, anh hơi nâng cằm cô rồi nói đùa: “Không sợ có Lý Thước ở đây sao?”

Lỗ tai Nghê Bảo Gia hơi nóng lên, cô nói: “Em hôn chồng cũng không phải là trái pháp luật.”

Chu Văn Đường cười nhẹ: “Lần trước nói chuyện điện thoại, không phải em nói có chuyện muốn nói với anh à, là chuyện gì?”

Nghê Bảo Gia ra vẻ thần bí: “Về nhà em sẽ nói cho anh nghe.”

Ánh mắt Chu Văn Đường di chuyển xuống rồi dừng lại trên bụng cô: “Em có rồi à?”

Nghê Bảo Gia dừng một chút rồi lắp bắp nói: “Sao anh biết được, có phải mẹ em kể anh nghe không?”

Chu Văn Đường nói: “Không có, là anh đoán, thật sự đã có rồi.”

Nghê Bảo Gia “Vâng” một tiếng, cô hơi rầu rĩ: “Thật nhàm chán, em vốn muốn cho anh một sự bất ngờ, anh không thể giả vờ như mình không biết à?”

Giọng điệu của Chu Văn Đường có vẻ khoan dung: “Vậy bây giờ anh có thể giả vờ như không biết.”

Nghê Bảo Gia nói: “Thôi khỏi đi, nhưng mà anh chỉ đoán được một phần thôi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chu Văn Đường bình tĩnh hỏi: “Ý em là sao?”

Nghê Bảo Gia tựa vào người anh rồi nhỏ giọng lên tiếng: “Em mang song thai, chỉ là không biết có phải là một nam một nữ hay không.”

Chu Văn Đường nhướng mày, trong mắt anh lộ ra chút kinh ngạc: “Thật sao?”

“Em gạt anh chuyện này làm gì?”

Hôm đó cô gọi điện và nói chuyện với giọng điệu vui vẻ, cô nói có tin vui muốn chia sẻ với anh khi anh quay lại. Chu Văn Đường đã đoán được, cố ý hợp tác với cô, giả vờ như không biết. Nhưng việc mang song thai thật sự nằm ngoài dự đoán của anh.

Chu Văn Đường giơ tay đỡ gáy cô, khóe môi chạm vào trán cô: “Cảm ơn em, vợ à.”

Nghê Bảo Gia cong môi: “Em còn chưa kể với bà ngoại, chuyện này chỉ có mẹ với em biết thôi.”

Giọng nói Chu Văn Đường dịu dàng: “Lát nữa anh sẽ gọi điện thoại kể cho bà ngoại nghe chuyện này.”

Nghê Bảo Gia nhỏ nhẹ đáp “Vâng”.

2.

Tâm trạng của Nghê Bảo Gia dao động rất nhiều trong khoảng thời gian cô mang thai.

Một đêm nọ, Chu Văn Đường bị tiếng nức nở trầm thấp của cô đánh thức, khi mở mắt ra, anh phát hiện cô đang quay lưng về phía mình và đang lau nước mắt, Chu Văn Đường giật mình hỏi cô có chuyện gì.

Nghê Bảo Gia cũng có chút xấu hổ, đợi hồi lâu cô mới nói cô không ngủ được, lúc lướt Weibo, cô nhìn thấy một đứa trẻ bị cha mẹ bạo hành nên cảm thấy khó chịu, không khỏi bật khóc.

Chu Văn Đường dở khóc dở cười, anh an ủi cô một lúc thì cô mới bình tĩnh lại. Nhưng cảm xúc của phụ nữ thường có xu hướng lan rộng đâu phải chỉ vào mỗi ban đêm.

Nghê Bảo Gia nói: “Nếu em sinh khó, anh có kết hôn lần nữa không?”

Chu Văn Đường không phải người mê tín, nhưng khi nghe cô nói như vậy, sắc mặt anh trở nên lạnh lùng, anh nói: “Đêm hôm khuya khoắt, em nói năng lung tung gì vậy?”

“Em chỉ nêu ra giả thiết, hơn nữa chuyện này cũng có khả năng sẽ xảy ra.”

Chu Văn Đường dùng giọng điệu cứng nhắc mà đáp: “Không có.”

Nghê Bảo Gia nhận ra cảm xúc trong lời nói của anh không đúng lắm, cô liếc mắt nhìn vào đôi mắt anh và hỏi: “Anh tức giận à?”

Chu Văn Đường nhẹ nhàng thở dài, anh nói một câu hơi khó hiểu: “Sau này em đừng nói mấy lời như này, anh nghe không vào tai.”

Nghê Bảo Gia: “Em chỉ nói bâng quơ mà thôi, chẳng phải trước đây anh không tin mấy chuyện này à?”

Chu Văn Đường im lặng hai giây rồi nói: “Có lẽ là vì tuổi tác của anh lớn rồi.”

3.

Ngày Nghê Bảo Gia sinh con có lẽ là ngày đáng sợ nhất mà Chu Văn Đường đã sống trong ba mươi bốn năm cuộc đời. Những ngày tháng về sau, cứ nhớ về ngày đó là Chu Văn Đường cảm thấy sợ hãi.

Trong quá trình kiểm tra thai kỳ của Nghê Bảo Gia, bác sĩ cho biết nhau thai quá thấp và có khả năng bị xuất huyết. Vì vậy, trong suốt thai kỳ, Chu Văn Đường đều cực kỳ thận trọng, cơ bản là anh đều từ chối tất cả các tiệc rượu, phần lớn thời gian anh sẽ ở nhà với Nghê Bảo Gia.

Khi Nghê Bảo Gia được đẩy vào phòng sinh, Chu Văn Đường biết cô nhút nhát sợ đau nên đã cùng cô vào trong. Mọi chuyện lúc đầu diễn ra tốt đẹp nhưng về sau, tình hình không mấy khả quan. Trong giai đoạn này, Nghê Bảo Gia gần như bị sốc, bác sĩ đề nghị sinh mổ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sau bốn giờ giằng co, vào lúc ba giờ chiều, Nghê Bảo Gia sinh ra hai cô con gái.

Nghê Bảo Gia nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trán ướt đẫm mồ hôi, cô hỏi một cách yếu ớt: “Là con trai hay con gái?”

Chu Văn Đường đưa tay đỡ cô lên rồi lau mồ hôi trên trán cô: “Con gái.”

Nghê Bảo Gia: “Anh có thích con gái không?”

“Thích.”

Khóe mắt Nghê Bảo Gia đỏ bừng, giọng điệu của cô mang theo một chút nũng nịu: “Đau quá, em sẽ không bao giờ sinh con nữa đâu.”

Chu Văn Đường cúi đầu cười, anh hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Ừ, sau này không sinh thêm nữa.”

Nghê Bảo Gia nhìn anh: “Có phải bây giờ trông em khó coi lắm không?”

“Rất đẹp.” Chu Văn Đường ghé vào tai cô nói: “Anh yêu em, vợ à.”

4.

Một tháng sau khi hai công chúa nhỏ chào đời.

Sau đó, Chu Văn Đường mới đặt tên cho hai cô con gái, chị gái tên là Chu Gia Ninh, em gái tên là Nghê Gia Văn.

Nghê Bảo Gia rất cảm động trước sự chu đáo của anh: “Thật ra nếu hai đứa đều cùng họ Chu thì bố mẹ em cũng chẳng có ý kiến gì đâu.”

Chu Văn Đường cười nói: “Suy nghĩ của người lớn không giống chúng ta, bố mẹ em có mỗi mình em, tuy ngoài mặt không nói nhưng tâm lý an ủi mà cái họ này mang đến cho hai ông bà rất khác biệt.”

Lúc này Nghê Bảo Gia không cảm thấy gì cả, chẳng qua đến lúc bố Nghê mẹ Nghê đến thăm hai công chúa và hỏi tên của hai cô bé.

Khi Nghê Bảo Gia nhắc đến tên của em gái, trên mặt của mẹ Nghê và bố Nghê đều hiện lên vẻ kinh ngạc.

Mẹ Nghê: “Đây là ý tưởng của ai vậy, của Văn Đường à?”

Nghê Bảo Gia: “Trừ anh ấy ra thì còn ai chứ, anh ấy bảo bố mẹ có mỗi mình con là con gái, để Gia Văn mang họ Nghê, thì nhà họ Nghê chúng ta sẽ có người thừa kế.”

Mẹ Nghê cười vui vẻ: “Văn Đường thật chu đáo.”

5.

Khi Nghê Gia Văn lên năm tuổi, cô bé luôn hỏi Chu Văn Đường một câu hỏi: “Tại sao trẻ em ở trường mẫu giáo đều mang họ của bố, nhưng con lại mang họ Nghê của mẹ ạ, có phải bố chỉ thương chị mà không thương con không?”

Chu Văn Đường ôm cô con gái nhỏ vào lòng và cười nói: “Con và Gia Ninh đều là con gái của bố, bố đều yêu thương hai đứa như nhau.”

“Vậy tại sao con lại mang họ Nghê ạ?”

Chu Văn Đường nói: “Có chung họ với mẹ không phải rất tốt à? Lúc mẹ mang thai con và Gia Ninh rất cực khổ. Gia Văn bị say xe đúng không? Cái cảm giác buồn nôn đó có phải khó chịu lắm không nào?”

Cô nhóc gật đầu, nhăn mặt lại rồi nói: “Dạ, rất là khó chịu ạ, đã vậy cũng chẳng có cảm giác thèm ăn kem luôn.”

“Khi mẹ mang thai hai đứa, ngày nào mẹ cũng thấy buồn nôn, cũng không có cảm giác muốn ăn cơm. Lúc sinh các con ra, mẹ đau đến phát khóc.” Chu Văn Đường nói: “Nhưng mà bố chẳng làm gì cả, người mang tới sinh mệnh cho các con là mẹ, cho nên có phải việc Gia Văn mang họ của mẹ là điều nên làm không?”

“Vậy tại sao chị của con lại không mang họ Nghê ạ?”

“Đó là vì mẹ con yêu bố nên mới để Gia Ninh mang họ của bố.”

Cái đầu tròn của cô nhóc quay lại, cô bé cất giọng nũng na nũng nịu: “Bố ơi, vậy con mang họ Nghê có phải là vì bố cũng yêu mẹ không?”

“Đúng vậy, Gia Văn thật là thông minh.”

- Hết truyện -
 
Back
Top Bottom