Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Anh Ấy Đã Viết Thư Suốt Đêm

Anh Ấy Đã Viết Thư Suốt Đêm
Chương 30


Chu Thần Cảnh được điều về Sở Tỉnh vào tháng ba năm sau. Trong thời gian đó, Trĩ Nguyệt đang bận theo đoàn phim, không thể thu xếp thời gian về nhà. Tình trạng sống xa nhau của họ sẽ kéo dài đến tháng năm.

Nghĩ đến chuyện này, Trĩ Nguyệt cảm thấy buồn bã.

Lương Gia Từ lấy cơm hộp về, thấy Trĩ Nguyệt buồn rầu, tưởng cô đang phiền lòng vì sáng nay có diễn viên đòi sửa kịch bản, nên hỏi: “Bậc thầy nào lại có yêu cầu vô lý gì à?”

“Không phải anh ta.” Trĩ Nguyệt chẳng để tâm đến nam phụ mang tiền vào đoàn phim. Thật sự bắt cô phải sửa, đừng trách cô sẽ cài bẫy trong thoại.

Lương Gia Từ mở cơm hộp ra: “Nếu không phải vì tốt nghiệp, anh thà ch.ết cũng không theo đoàn phim này!”

Với kỳ bảo vệ sắp đến, Lương Gia Từ không dám trái ý giáo viên hướng dẫn, bắt buộc phải nghiêm túc theo đoàn phim đến cuối.

“Ai mà chẳng vậy.” Trĩ Nguyệt và Lương Gia Từ nhìn nhau, suýt nắm tay nhau cùng khóc.

Bạch Môi vừa đi lấy trà sữa về, bước vào ngắt lời hai người: “Đàn anh, đàn chị, lần này các anh chị không được bỏ trốn giữa chừng, cẩn thận em sẽ mách giáo viên hướng dẫn đấy.”

Lương Gia Từ thì thầm với Trĩ Nguyệt: “Tiểu Dâu Tây giờ cũng biết mách lẻo rồi.”

Trĩ Nguyệt: “Không còn cách nào khác, bây giờ con bé gánh trọng trách của môn phái, dưới còn có hai em trai em gái. Nếu chúng ta bỏ trốn bị nhìn thấy, sau này bọn họ bắt chước, những việc vất vả sẽ do một mình Tiểu Dâu Tây làm.”

Lương Gia Từ: “Được rồi, chúng ta cũng phải thông cảm cho người quản gia không dễ dàng.”

“Đàn anh, đàn chị.” Bạch Môi nhìn hai người bất lực. Họ bảo nói nhỏ thì phải hạ giọng xuống chứ, chỉ có tư thế mà thôi, cứ như sợ cô không nghe thấy vậy.

“Thôi không nói nữa, ăn cơm đi.” Lương Gia Từ thu lại ý định bỏ trốn.

Trĩ Nguyệt nhét một miếng cơm vào miệng, buồn bã trả lời tin nhắn của Chu Thần Cảnh: [Đoàn phim quá bận, không thể rời đi. Ở vùng thôn quê hẻo lánh, giao thông không thuận tiện, hai tháng nữa em sẽ về.]

Chu Thần Cảnh hôm nay đến nhà ba mẹ ăn cơm, tiện thể đến thăm ông bà. Chắc anh đang bận, không có thời gian xem tin nhắn.

Nói đến gia đình Chu Thần Cảnh.

Sau khi đăng ký kết hôn, Trĩ Nguyệt theo anh đến thăm ba dượng và em trai, cô bất ngờ trước biệt thự trang trí lộng lẫy. Không ngờ nhà Chu Thần Cảnh giàu có đến vậy.

Điều này chưa là gì. Khi Trĩ Nguyệt bước vào khu quân sự được canh gác nghiêm ngặt ở Giang Đô, gặp ông Chu đã ngoài năm mươi nhưng

vẫn rất tinh thần, biết được ông từng là thiếu tướng trước khi về hưu, cô càng kính trọng nhà họ Chu.

Trĩ Nguyệt sửng sốt đến mức bước chân ra khỏi khu quân sự đều lơ lửng. Chu Thần Cảnh đã cười cô hồi lâu.

Gia phong nhà họ Chu tốt, từ nhỏ đã nhận giáo dục đỏ, nên con cháu nhà họ Chu đều rất khiêm tốn khi ra ngoài. Trĩ Nguyệt không đoán được cũng là bình thường. Giờ nghĩ lại, trong lòng cô càng thêm kính nể – ba đời nhà họ Chu đều cống hiến cho sự nghiệp quốc gia, ba Chu thậm chí đã hy sinh vì công vụ.

Tối nay có cảnh quay đêm. Lương Gia Từ thương mấy cô gái nên chỉ gọi em trai đi cùng. Trĩ Nguyệt vì không thể xin nghỉ về nhà gặp Chu Thần Cảnh, cô ở một mình trong khách sạn sẽ càng buồn, nên tiện thể theo Lương Gia Từ thức đêm.

Lương Gia Từ ngồi sau đạo diễn, dùng máy tính cập nhật công việc. Trĩ Nguyệt mang về hai bát đậu phụ, nhìn qua màn hình, hỏi: “Gấp vậy

sao?”

“Gấp, cuối năm phải ra nước ngoài.” Lương Gia Từ vội vàng xử lý hết công việc trong nước, tránh phải đi lại giữa hai nơi sau khi ra nước ngoài.

Trĩ Nguyệt lấy máy tính ra, làm cùng Lương Gia Từ.

Những người đi ngang qua nghe thấy tiếng bàn phím lách cách, không khỏi ngoái đầu nhìn, đều khen ngợi biên kịch của đoàn phim chăm chỉ và có trách nhiệm.

Trĩ Nguyệt và Lương Gia Từ giống tính nhau. Anh ấy viết tiểu thuyết, cô không thể một mình làm kịch bản, tất nhiên là viết kịch bản của riêng mình.

Kịch bản trên tay là tác phẩm cô đã dứt dứt nối nối viết từ năm ngoái. Sau khi về Giang Đô, dù sống xa Chu Thần Cảnh, cô đã dành hết thời gian rảnh cho sáng tác. Tuy thời buổi này kịch bản gốc rất khó khăn, thị trường vốn nghiêng về mua bản quyền IP để chuyển thể, Trĩ Nguyệt vẫn muốn thử.

Tháng trước, sau khi hoàn thành kịch bản, giáo viên hướng dẫn đã giới thiệu cô với vài nhà sản xuất. Đã có công ty bày tỏ ý định mua. Bây giờ cô đang chỉnh sửa lại lần cuối. Nếu không có gì bất ngờ, dự án sẽ khởi động vào cuối năm.

Bận rộn đến nửa đêm, Trĩ Nguyệt buồn ngủ đến mức mắt díp lại, còn Lương Gia Từ – con mèo đêm muôn thuở – càng viết càng phấn chấn, viết như thần trợ.

“Em yếu quá đi.” Lương Gia Từ còn rảnh rỗi châm chọc Trĩ Nguyệt.

Trĩ Nguyệt ngáp dài, nói: “Anh Chu nhà em quản nghiêm lắm, thói quen thức khuya tám năm đã bị anh ấy sửa chỉ trong một tháng giám sát.”

Giờ đây Trĩ Nguyệt đi ngủ sớm dậy sớm, người tinh thần hơn, da dẻ cũng tốt hơn.

Lương Gia Từ: “Không thấy vậy. Em cũng thích khoe tình cảm nhỉ.”

“Em có khoe đâu?” Giọng Trĩ Nguyệt đáng ghét, “Cuộc sống hàng ngày chỉ thế thôi, anh là người cô đơn làm sao hiểu được.”

“Đúng vậy, không hiểu lắm.” Lương Gia Từ cười ranh mãnh, “Tại sao em lại ở đây làm việc nơi hẻo lánh với một người cô đơn như anh?”

“Anh! Ghi thù anh rồi đấy!” Trĩ Nguyệt dùng tay chọc mạnh vào cánh tay Lương Gia Từ. Vốn đã buồn, bị anh ấy vạch trần càng buồn hơn.

Lương Gia Từ cười: “Được rồi, em về nghỉ ngơi trước đi, ở đây anh theo dõi là được.”

Trĩ Nguyệt vừa định nói sẽ ở lại với anh ấy, Lương Gia Từ lại nhẹ nhàng nói: “Em ở đây cũng chỉ ngủ thôi, giường khách sạn không thoải mái

sao?”

Nghe câu nói không biết là chế giễu hay thương xót này, Trĩ Nguyệt đeo khẩu trang và mũ ngư dân, rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Đối với Lương Gia Từ chẳng cần thương hại, anh ấy không đáng!

Về đến sảnh khách sạn, Trĩ Nguyệt tình cờ gặp người quen, nhưng niềm vui chỉ kéo dài không quá ba giây, khóe môi cô cụp xuống, hoàn toàn thất vọng.

Hai tay Trĩ Uẩn đút túi, kêu một tiếng: “Gặp em không vui à?” “Em nhìn ra rồi à.” Trĩ Nguyệt không giấu suy nghĩ thật.

“Thế cái này thì sao?” Trĩ Uẩn giơ đồ ăn mang về lên. Trĩ Nguyệt cười: “Tạm chấp nhận.”

Trĩ Uẩn kiêu ngạo: “Còn cái này?” Trĩ Nguyệt: “Cái nào…”

Đang định hỏi cái nào, thì nhìn thấy một người đàn ông bước ra từ sau tượng sư tử đá. Trĩ Nguyệt vui mừng nhảy cẫng lên tại chỗ, sau đó dang rộng tay chạy về phía anh.

Chu Thần Cảnh bị phản ứng đáng yêu của Trĩ Nguyệt làm cho buồn cười, khóe môi mỏng cong lên thành nụ cười nhợt nhạt, anh vươn tay ôm chặt người vợ đang nhào vào người mình.

Trĩ Nguyệt không màng mình vẫn đang đeo khẩu trang, cô hôn lên má Chu Thần Cảnh, chân trực tiếp quấn quanh eo anh, cho anh một cái ôm gấu Koala như mỗi lần họ gặp nhau.

Trĩ Nguyệt cười hỏi: “Sao anh lại đến đây!”

“Đến gặp em.” Chu Thần Cảnh ghé sát, cuối cùng nhìn rõ đôi mắt sáng long lanh dưới chiếc mũ ngư dân, mang theo nụ cười ngạc nhiên, cả trái tim và đôi mắt đều chỉ có anh.

Trĩ Uẩn khó chịu đá viên sỏi dưới chân. Quả nhiên có chồng rồi quên mất em trai.

Trĩ Nguyệt nũng nịu trên người Chu Thần Cảnh đủ rồi mới chịu xuống, cô ôm lấy cánh tay anh không buông, dù sao cũng đã một tháng kể từ lần cuối họ gặp nhau.

Trĩ Uẩn đến quầy lễ tân đặt một phòng. Chu Thần Cảnh đương nhiên ở trong phòng của Trĩ Nguyệt.

Ba người vừa trò chuyện vừa ăn đồ, Trĩ Nguyệt phát hiện thái độ của Trĩ Uẩn đối với Chu Thần Cảnh đã thay đổi 180 độ.

Trong kỳ nghỉ Tết rõ ràng còn là: Đồ gì mà xứng kết hôn với chị tôi?!

Bây giờ lại nịnh bợ không chịu được, đuổi theo gọi anh rể, đủ loại lời tâng bốc.

“Em có bị anh ấy nắm thóp gì không đấy?” Trĩ Nguyệt ghé vào tai Trĩ Uẩn hỏi.

Trĩ Uẩn: “Chị ơi, chị viết kịch bản nhiều quá rồi hả, suốt ngày âm mưu luận. Một gia đình yêu thương nhau có gì mà phải thế?”

Một gia đình?

Đã thành một gia đình rồi sao?

Không có cô, họ là một gia đình kiểu gì chứ!

Trước khi Trĩ Uẩn dọn rác và rời đi, Chu Thần Cảnh đặt chìa khóa xe lên bàn trà, nói: “Ngày mai anh sẽ ở lại đoàn phim với chị em, em có thể đi dạo quanh đây. Sau bữa tối quay lại đón anh là được.”

Trĩ Uẩn cúi người sâu, trả lời với giọng vang dội: “Đã rõ, thưa anh Chu.” Trĩ Nguyệt khinh bỉ: “Ra là bị mua chuộc à.”

Trĩ Uẩn cười hì hì: “Chị à, trong lòng em chị mãi là số một, nhưng vì tình yêu xe, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.”

“Mau đi đi, chướng mắt.” Trĩ Nguyệt đẩy Trĩ Uẩn ra ngoài, không chút lưu luyến đóng cửa lại.

Cuối cùng cũng được ở riêng hai người, Trĩ Nguyệt quay người định ôm lấy Chu Thần Cảnh thì bị tiếng chuông điện thoại ngắt lời.

Trĩ Nguyệt bất đắc dĩ phải dành một tay cầm điện thoại: “Đạo diễn? Sao nửa đêm lại gọi cho tôi?”

Niềm vui trong mắt Chu Thần Cảnh tan biến, lạnh lùng nhìn Trĩ Nguyệt.

Sau khi kết hôn, anh không ít lần bị cô bỏ bê vì viết kịch bản chạy theo đoàn phim.

“Anh yên tâm, tối nay em chỉ ở bên anh thôi!” Trĩ Nguyệt thề thốt, rồi nhấn nút nghe, “Đạo diễn, có chuyện gì vậy?”

Chu Thần Cảnh đã đoán trước được.

Đạo diễn ở đầu dây bên kia gấp gáp nói: “Cô Trĩ, cô lên mạng xem đi, có chút hiểu lầm, bây giờ cô đang lên hot search.”

Trĩ Nguyệt không hiểu, làm gì có hiểu lầm nào, nghĩ lại vài giây, cô cảm thấy điều duy nhất có thể lên hot search là cô đã từ chối yêu cầu sửa đổi kịch bản của nam phụ.

Không đến mức đó chứ?

Trĩ Nguyệt giơ tay mò tìm điện thoại của Chu Thần Cảnh, cô tìm thấy trong túi bên phải. Chẳng cần vào Weibo, thông báo đẩy đã hiện ra.

《Gây sốc! Nữ diễn viên nổi tiếng hẹn hò bạn trai sau khi quay phim》 Nhấn vào hiện ra ảnh.

Một tấm là cô và Trĩ Uẩn nói chuyện đối diện, một tấm là Chu Thần Cảnh ôm cô thân mật, tấm cuối là ba người cùng về phòng.

Phụ đề là: Nữ diễn viên chính của một đoàn phim hẹn hò bạn trai sau khi quay phim, hai người gặp mặt ôm nhau thân mật, trợ lý đưa hai người về phòng rồi rời đi không lâu sau đó.

Khóe môi Trĩ Nguyệt giật giật.

Đây là tin đồn hẹn hò lố bịch nhất mà cô từng thấy kể từ khi vào nghề. Trĩ Uẩn đã trở thành trợ lý của cô, thật là buồn cười!

Vì thức đêm nên mặt mũi tiều tụy đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, nhưng lại tạo cơ hội cho paparazzi bịa đặt.

Thời gian gửi tin sớm hơn trước khi Trĩ Uẩn rời đi, nghĩa là paparazzi đã đăng Weibo ngay sau khi chụp được ảnh có thể dựng chuyện.

Người trong ảnh là cô, nhưng người được đề cập trong phần bình luận không phải là cô.

[Trời ơi, đoàn phim 《Vô Cực Trường Dã》ở khách sạn này phải không, chiều cao và vóc dáng này giống Tống Phì.]

[Tống Phì đang lên như diều gặp gió mà hẹn hò… khó đánh giá quá. Sao mấy cô gái vừa có chút danh tiếng đều đi yêu đương vậy, làm sự nghiệp không tốt hơn sao?]

[Fan của Phì đừng vội mắng chị các bạn là não yêu đương (*), ít nhất bạn trai cô ấy đẹp trai, so với mấy nữ diễn viên xinh đẹp hẹn hò với đàn ông xấu xí và có lịch sử đen tối thì tốt hơn nhiều.]

(*) Não yêu đương là cụm từ dùng chỉ người si tình, điên cuồng vì tình yêu.

[Đồng ý với người trên, có lẽ là bạn trai thường dân. Nhìn ảnh, Phì của

các bạn chắc chắn rất yêu anh ta, bạn trai cũng rất tình cảm, hai người có lẽ là tình yêu đích thực.]



Trĩ Nguyệt thật sự muốn nói cảm ơn mọi người, ăn mặc thế này mà vẫn nhìn ra cô rất yêu Chu Thần Cảnh.

Rõ ràng là tin tức đen, không nhắm vào Trĩ Nguyệt mà là tạt nước bẩn vào Tống Phì. Rõ ràng đang quay phim đêm, còn một cảnh quay đến tận sáng, nghỉ ngơi cũng chỉ là chợp mắt trong xe nhà di động.

Chu Thần Cảnh cũng nhìn thấy, anh nhíu mày, Trĩ Nguyệt giải thích: “Em sẽ giải quyết!”

“Giải quyết?” Chu Thần Cảnh cố tình kéo dài âm điệu, “Giải quyết thế nào?”

Tất nhiên là Trĩ Nguyệt — gọi điện lại cho đạo diễn, để ông ta nhân danh đoàn phim làm rõ chuyện này, không thể đợi dư luận lên men đến mức không thể vãn hồi.

Bên đoàn đạo diễn nhanh chóng đưa ra văn bản quan hệ công chúng, làm rõ đó là chồng và em trai của nhân viên đến thăm đoàn phim, kèm theo một tấm ảnh hậu trường của nam nữ chính quay hôm nay để chứng minh. Dù không đề cập đến tên Trĩ Nguyệt, nhưng cư dân mạng có thể làm mọi thứ, vẫn tìm ra thông tin của cô.

Weibo chính thức đã tag Trĩ Nguyệt khi thông báo bắt đầu quay phim, không ít người mò đến, để lại lời khen trong Weibo của cô.

Trĩ Nguyệt không chơi Weibo, bài đăng mới nhất là từ một năm trước khi đến thành phố Mông.

Không quản chuyện sau đó nữa, thấy Chu Thần Cảnh đã nằm xuống, cô ném điện thoại đi rồi vui vẻ chui vào chăn.

Chu Thần Cảnh nằm xuống bất lực, cô vừa lên đã động chân động tay. “Nhớ em không?” Trĩ Nguyệt hỏi nũng nịu.

Chu Thần Cảnh: “Ừm.”

“Ừm là gì chứ, nhớ không hả!” Trĩ Nguyệt nằm trong lòng Chu Thần Cảnh làm nũng.

Chu Thần Cảnh đùa: “Người nào đó nói rằng nếu anh không chuyển về đầu năm nay sẽ lấy chồng khác, câu nói này có phải là anh có thể trả lại

cho em không?”

“Cảnh sát Chu, anh không đạo đức!” Trĩ Nguyệt ngồi dậy tố cáo anh, “Em cũng đã đợi anh, anh mới ở nhà đợi chưa đến ba ngày đã thế này, vô lương tâm!”

Chửi người coi như xong, còn động tay.

Trĩ Nguyệt dùng tay chọc vào lúm đồng tiền của anh, táo bạo và ngông cuồng.

Trĩ Nguyệt lắc lư thân mình, Chu Thần Cảnh mặc quần ở nhà, Trĩ Nguyệt mặc váy ngủ, váy đã xếp đến thắt lưng từ lâu, mu bàn tay anh chạm vào chân cô, nhiệt độ hơi lạnh.

“Trĩ Nguyệt, đừng động đậy.” Chu Thần Cảnh không phải Liễu Hạ Huệ, một tháng không gặp, anh không đảm bảo mình sẽ quá đáng đến mức nào.

Trĩ Nguyệt tưởng anh đã đầu hàng, cô đối diện với đôi mắt đen thẫm đó, thân thể cứng đờ, đang nghĩ cách xuống thì đã ngồi lên bụng dưới của anh.

Chu Thần Cảnh phản ứng nhanh hơn cô, anh kẹp chặt cổ tay cô, kéo một cái, vị trí đảo lộn, Trĩ Nguyệt ngã vào chiếc giường mềm mại.

“Ngày mai em còn phải đến đoàn phim.” “Đây là ngày nghỉ cuối cùng của anh.”

Trĩ Nguyệt không nỡ từ chối, nhưng vì mạng sống, van xin nói: “Nhiều nhất…”

Cô chưa nói xong đã bị Chu Thần Cảnh cúi người hôn lên.

Trĩ Nguyệt chính là một con mèo tham ăn, dù trước đó nói bao nhiêu lần, cô chỉ càng xúc động đòi thêm một lần nữa.

------oOo------
 
Anh Ấy Đã Viết Thư Suốt Đêm
Chương 31


Trước khi bảo vệ tốt nghiệp đại học, Chu Thần Cảnh đã đến thành phố Mông một chuyến. Chuyến đi chỉ kéo dài một ngày, đi và về trong cùng ngày.

Vừa ra khỏi nhà ga, Chu Thần Cảnh gặp Bạch Ngải Ngọ. Cô ấy nhận ra anh, chỉ đứng tại chỗ khẽ gật đầu rồi quay người bỏ đi.

Chu Thần Cảnh không khó chịu với cách cư xử của cô ấy. Kể từ sau khi thắng kiện, sự liên lạc giữa họ đã giảm đi rất nhiều. Lần liên lạc gần đây nhất là khi những phụ huynh kia dẫn theo họ hàng đến mai phục gần nhà cô ấy, gây khó khăn cho cuộc sống gia đình và khiến cô ấy rơi vào tình trạng hoảng sợ. Bạch Ngải Ngọ buộc phải nhắn tin cầu cứu. Sau khi nhận được tin, anh đã đặc biệt liên hệ với đồn cảnh sát địa phương và giải quyết suôn sẻ vấn đề, sau đó họ không liên lạc nữa.

Mục đích quay lại thành phố Mông là để tham dự lễ tuyên thệ trăm ngày diễn ra hai giờ sau.

Anh chọn đến thành phố Mông không chỉ để gặp Trĩ Nguyệt mà còn đang băn khoăn về định hướng việc làm trong túi. Anh vẫn chưa quyết định được nên chọn nơi nào để ổn định.

Buổi lễ tuyên thệ trăm ngày có sự tham dự của các phụ huynh. Chu Thần Cảnh hòa lẫn vào đám đông khi vào cửa, nhìn theo biển chỉ dẫn lớp học, đến lớp của Trĩ Nguyệt và đứng ở hàng cuối cùng.

Với khả năng quan sát và phán đoán xuất sắc, Chu Thần Cảnh liếc nhìn một lượt nhưng không thấy bóng dáng của Trĩ Nguyệt. Cuối cùng, anh nhìn thấy cô ở khu vực chờ đợi phía dưới sân khấu.

Trong bộ đồng phục xanh trắng rộng thùng thình, Trĩ Nguyệt buộc tóc đuôi ngựa cao, liên tục lật xem bản thảo trong tay, lông mày nhíu chặt, có lẽ đang lo lắng cho bài phát biểu sắp tới.

Vào lúc này, Chu Thần Cảnh cũng thấy hồi hộp thay cho cô.

Sau này khi đã kết hôn, một ngày nọ cả hai nhắc lại chuyện cũ, anh mới biết Trĩ Nguyệt không phải đang lo lắng mà là vừa nhận được bài phát biểu do giáo viên sửa xong. Cô cảm thấy những lời trong đó quá sáo rỗng, trái ngược với phong cách làm việc của mình. Đó là sự khinh miệt, chứ không phải lo âu.

Theo lời giới thiệu của người dẫn chương trình trên sân khấu, Trĩ Nguyệt gạt bỏ những biểu cảm thừa thãi trên gương mặt, cô lạnh lùng, bước lên bục giảng với tư thế không thể chê vào đâu được.

Chu Thần Cảnh đứng giữa đám đông ồn ào, nhìn Trĩ Nguyệt đang cúi đầu nhẹ từ khoảng cách xa, khóe môi mang một nụ cười nhẹ.

Mỗi chữ cô nói ra, anh đều thầm nhắc lại trong lòng.

Giống như những lời cô nói là lời hứa quý giá nhất dành cho anh.

Trĩ Nguyệt dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ không phụ lòng mong đợi của thầy cô và cha mẹ, nỗ lực thi đỗ vào trường đại học lý tưởng, học tập chuyên môn tốt để trở về báo đáp quê hương, xây dựng thành phố Mông xinh đẹp.”

Hội trường vang lên những tràng vỗ tay nhiệt liệt, có người còn đứng dậy hô hoan nghênh.

Trĩ Nguyệt kết thúc bài phát biểu giữa tiếng vỗ tay và hoan hô của phụ huynh và học sinh, rồi bước xuống sân khấu.

Ánh mắt Chu Thần Cảnh theo đuổi bóng dáng của Trĩ Nguyệt.

Việc đầu tiên sau khi xuống sân khấu, cô chạy đến chỗ người thầy đứng dưới cây đa lớn, vung vẩy bài phát biểu trong tay, một tay chống hông. Vì quay lưng về phía anh, dù có biết đọc môi thì Chu Thần Cảnh cũng không đoán được nội dung cuộc trò chuyện của họ.

Trĩ Nguyệt của năm lớp 12 vẫn giống như cô gái trong ký ức của anh, bướng bỉnh, rực rỡ, xinh đẹp, sống theo ý mình, cực kỳ nổi bật.

Trĩ Nguyệt nhanh chóng trở lại hàng ngũ của lớp, ngồi ở hàng áp chót. Chu Thần Cảnh cách cô không đến năm mét, có một khoảnh khắc họ đã nhìn nhau, anh ngừng thở vài giây vì căng thẳng, nhưng cô chỉ liếc qua vô tình, không hề có ấn tượng về anh.

Trở về Giang Đô lúc đêm khuya, Chu Thần Cảnh nằm trên giường, không biết mình đang nghĩ gì, dường như chuyến đi không đạt được kỳ vọng, tâm trí rối bời, không thể lần ra đầu mối để sắp xếp từng chút một.

Màn hình điện thoại lóe sáng, hiện thông báo cô đã đăng bài trạng thái mới mà anh đặc biệt theo dõi.

Lần thứ hai cô chia sẻ bài hát《Cô ấy viết thư suốt đêm》. Lần này kèm theo dòng chữ:

“Nếu bạn cố chấp với một kết quả. Hãy đợi.”

Chu Thần Cảnh có lẽ đã ngốc nghếch, chẳng buồn suy nghĩ về ý định của cô. Anh bật đèn, điền vào bảng ý định việc làm trên bàn.

Anh đã quyết định.

Sẽ ở lại thành phố Mông chờ cô.

Chu Thần Cảnh điền xong thông tin tuyển chọn, lưu tài liệu rồi thoát ra. Anh nhìn chằm chằm vào ngày tháng ở góc phải dưới máy tính.

Bảy năm rồi.

Không biết Trĩ Nguyệt còn bao lâu nữa mới trở về? Năm nay cô tốt nghiệp thạc sĩ, liệu có tiếp tục học lên không?

Hôm qua, anh nhận được thông báo tuyển chọn từ mẹ, khuyến khích anh thử sức, Chu Thần Cảnh bắt đầu dao động.

Vài phút sau, anh thay đổi quyết định.

Không muốn đợi nữa, trở về Giang Đô có lẽ mọi thứ vẫn còn có thể.

Trương Tùng đang tổ chức ăn tối sau giờ làm ngoài cửa. Chu Thần Cảnh tắt máy tính, định ngày mai mới nộp đơn đăng ký.

Anh cởi bỏ bộ đồng phục, mấy người mặc trang phục bình thường đi trong đám đông. Chu Thần Cảnh đi sau cùng, những người khác đùa giỡn phía trước.

Chu Thần Cảnh ngước nhìn xung quanh và nhìn chăm chú, mắt tinh nhanh phát hiện một bóng dáng mà anh ngày đêm mong nhớ ở trạm xe buýt.

Giây tiếp theo. Không chút do dự.

Anh rút tay khỏi áo khoác gió, ánh mắt theo dõi chặt chẽ, sợ cô biến mất trước mắt, liền bước về phía trước.

Trương Tùng là người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường của Chu Thần Cảnh, gọi: “Anh hai, anh đi đâu vậy?”

Chu Thần Cảnh không quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Tối nay các cậu đi chơi đi, tôi trả tiền.”

Trương Tùng gãi đầu, nhìn chăm chăm vào bóng lưng Chu Thần Cảnh với vẻ nghi hoặc: “Anh hai sao vậy, đột nhiên như bị ám ấy.”

Tô Mễ có tính cách thẳng thắn, khoác tay Trương Tùng, vỗ vỗ ngực anh ấy: “Mấy đàn ông các anh cứ đoán già đoán non làm gì, chuyện của Đội trưởng Chu đâu phải việc của chúng ta, nhanh đi thôi, không phụ lòng tốt của Đội trưởng Chu được.”

Chu Thần Cảnh đã lên xe buýt, không còn cơ hội gọi anh về.

Trương Tùng cũng không hiểu được suy nghĩ của Chu Thần Cảnh. Trong lòng anh ấy, anh hai là người có thực lực ghê gớm, đáng được ngưỡng mộ, nên anh ấy không nghĩ sâu xa, vui vẻ đi ăn tối với đồng nghiệp.

Trên xe buýt, gió cuối hè len lỏi vào khoang xe, mang theo mùi người độc đáo của đường phố thành phố.

Chu Thần Cảnh theo sát Trĩ Nguyệt lên xe và ngồi cạnh cô.

Cô dựa vào cửa sổ, gió cuốn lấy đuôi tóc, quấn quanh cổ áo trắng tinh, toàn thân tỏa ra một vẻ đẹp uể oải đặc biệt. Một cái nhíu mày đã thu hút ánh nhìn của người khác, như một tiên nữ ngồi ở nơi có cảnh xuân rực rỡ nhất, cảnh đường phố phía sau cô dường như mất đi sắc màu.

Gặp gỡ đột ngột, lại là ở thành phố Mông, Chu Thần Cảnh nhìn cô như bị mê hoặc, quên cả kiềm chế.

Đây là lần đầu tiên sau chín năm, anh lại được ở gần cô như vậy.

Ngồi sát vai, quần áo vô tình cọ xát, khoảng cách thân mật nhất, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương phong linh xanh nhẹ nhàng trên người cô.

Chính gió đã làm cô bối rối, chớp mắt vài lần, Chu Thần Cảnh mới tỉnh táo lại từ cơn ngỡ ngàng. Để che giấu sự ngượng ngùng, anh lấy điện thoại ra và đeo tai nghe.

Mở ứng dụng nghe nhạc, Chu Thần Cảnh theo thói quen mở danh sách nhạc đã tạo dành riêng cho cô.

Bài hát mới nhất được lưu là《Kẻ trộm mùa xuân》mà cô mới thêm vào thời gian gần đây.

Bài hát phát, đĩa mô phỏng trên màn hình quay tròn, Chu Thần Cảnh co ngón tay lại vì căng thẳng.

Cổ tay bỗng bị nắm lấy.

Chu Thần Cảnh quay đầu, đối diện với đôi mắt nâu nhạt, như rạng đông mùa xuân vừa thấy sáng nay, gió nhẹ trong trẻo xoáy trong mắt cô.

Anh có thể chắc chắn.

Trái tim này — đã chìm đắm tại đây.

Lời giới thiệu của cô như một câu thần chú, không cần thêm bất kỳ ma thuật nào, anh sẵn sàng cống hiến tất cả.

Chu Thần Cảnh rũ mắt.

Đuôi mắt che giấu sự ảm đạm trong đáy mắt.

Không hoàn toàn ảm đạm, vì một tia sáng rạng đông mùa xuân, trong đó lấp lánh ánh sáng yếu ớt.

Đến khi xuống xe, Chu Thần Cảnh vẫn chưa hoàn hồn. Tim đập nhanh.

Trong lòng như có vật nặng từ trên cao rơi xuống, nguy hiểm ập đến, chắc chắn sẽ tạo ra một hố sâu lớn nhất.

Dần dần.

Anh nhận ra một sự thật —

Anh không còn là kẻ thầm yêu không thấy ánh sáng, ít nhất bây giờ, đã kết bạn WeChat với cô, không cần dựa vào bất kỳ phương tiện nào, thông qua bất kỳ ai, anh có thể liên lạc trực tiếp với cô.

Giữa họ có thể hình thành mối liên hệ.

Có lẽ vì niềm hạnh phúc đến quá đột ngột, Chu Thần Cảnh bị choáng, cho đến khi gặp lại vào buổi tối, đưa cô về nhà, trong khoảnh khắc hơi thở quấn quýt, anh bỗng có quyết định.

Về đến nhà, Chu Thần Cảnh nhắn tin cho mẹ.

— [Con sẽ không tham gia tuyển chọn nữa, chuyện điều động để sau này nói lại.]

Anh muốn ở lại. Cứ như thế yêu cô.

Dâng hiến cho cô tình yêu độc nhất mà cô muốn.

------oOo------
 
Anh Ấy Đã Viết Thư Suốt Đêm
Chương 32


Vào mùa tốt nghiệp tiến sĩ, bộ phim truyền hình gốc của Trĩ Nguyệt đã nhận được nhiều đánh giá tích cực sau khi phát sóng trực tuyến. Hiệu ứng lan tỏa của phim rất tốt, khi mọi người biết kịch bản là sáng tác gốc, sự chú ý dành cho Trĩ Nguyệt ngày càng tăng.

Cô nghĩ rằng nhân cơ hội này có thể tiếp cận được nhiều nguồn lực hơn. Không chỉ vậy, vào cuối năm, Trĩ Nguyệt còn nhận được giải thưởng Biên kịch được yêu thích nhất trong ngành, có thể nói là đạt đỉnh cao ngay khi ra mắt, danh tiếng lẫn tiền bạc đều có.

Lễ trao giải được tổ chức tại nhà thi đấu ở Kinh Bắc, nhưng Trĩ Nguyệt không đến. Chu Thần Cảnh hiếm khi xin được nghỉ phép, nên hai người đã lên kế hoạch đi chơi ở Sùng Đô.

Họ chọn đến cổ thành Sùng Đô vì đầu năm Trĩ Nguyệt thấy Lương Gia Từ đăng ảnh du lịch ở Sùng Đô rất đẹp, nhưng anh lại chú thích là “bình thường”. Ngược lại, Trĩ Nguyệt lại thích vẻ cổ kính của thành phố Sùng qua những bức ảnh.

Buổi tối, Trĩ Nguyệt nằm trên giường lướt điện thoại, sau khi xử lý xong tin nhắn công việc, cô tò mò về đánh giá của cộng đồng mạng về mình.

Cô mở mục tìm kiếm và thích thú đọc các bình luận:

[Tên biên kịch này quen quá, có phải đã gặp đâu đó không?]

[Trĩ Nguyệt từng tham gia nhiều nhóm lớn, nhưng không phải là biên kịch chính, chỉ phụ trách tuyến nhân vật nào đó. Tôi chú ý đến cô ấy từ lâu rồi. Tôi dám cá cặp đôi mà các bạn đang mê mệt là do cô ấy viết chính. Cô ấy thực sự viết rất hay, bộ phim gốc này nổi tiếng là điều tất nhiên.]

[Thật sự rất khó để thấy một bộ phim gốc được khen ngợi nhiều như vậy. Hy vọng Trĩ Nguyệt giữ được tâm ban đầu!]

[Mọi người còn nhớ sự kiện đoàn phim ba năm trước không? Người bị chụp ảnh là Trĩ Nguyệt và chồng cô ấy.]

[Thật sao? Thảo nào Trĩ Nguyệt viết tình yêu ngọt ngào thế, hoàn toàn không phải đường công nghiệp! Chồng cô ấy đẹp trai, cuộc sống thực của cô ấy như phim thần tượng vậy. Tôi thực sự mê cặp đôi này.]



Sau khi đọc một vòng, Trĩ Nguyệt chắc chắn danh tiếng của mình không tệ, hài lòng rời khỏi Weibo.

Trong WeChat, Trĩ Uẩn gửi tin nhắn:

Trĩ Uẩn: [Chị, em thay ba hỏi, hai người còn định có con không?]

[Em nói trước, chị sinh hay không cũng không sao, miễn là chị vui là được. Ba chỉ đang rảnh quá thôi, chị đừng để ý.]

Trĩ Nguyệt ngán ngẩm: [Em có lập trường thế sao còn hỏi? Giả vờ như không nghe thấy được không?]

Trĩ Uẩn khó xử: [Chị…]

Toàn những kế hoạch quỷ quái, còn nói không có ý gì, có lập trường, rõ ràng có cùng suy nghĩ và lập trường với Trĩ Khai Huyên, đến trước mặt cô thì giả vờ vô tội.

Nói đến chuyện có con.

Không phải cô không muốn, hai năm đầu sau kết hôn sự nghiệp của họ mới bắt đầu, ít khi gặp nhau, nên họ nghĩ sẽ tận hưởng cuộc sống hai người một thời gian. Hai năm sau họ mới ổn định được, lại nhận ra cuộc sống hai người trước đây chẳng là gì cả, họ muốn thực sự tận hưởng

cuộc sống hai người một lần.

Tóm lại, họ đã trải qua bốn năm cuộc sống hai người, chẳng ai nghĩ nhiều đến chuyện con cái.

Đang nằm suy nghĩ, tiếng chuông cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Trĩ Nguyệt. Cô lập tức đứng dậy đi mở cửa cho Chu Thần Cảnh đang mang đồ ăn khuya về.

Cô mở cửa ra thấy túi đồ ăn đã được đóng gói cẩn thận treo trên tay nắm cửa, cách đó năm mét, Chu Thần Cảnh đang khống chế một gã đàn ông to khỏe, dễ dàng ấn anh ta xuống đất và lạnh lùng nói: “Đừng động đậy.”

Anh đưa tay ra sau lưng như để lấy còng, nhưng không có.

Trĩ Nguyệt cố nhịn cười, đội trưởng Chu đúng là bệnh nghề nghiệp phát tác trong kỳ nghỉ.

Không xa có một cô gái đang co ro dựa vào tường. Trĩ Nguyệt hiểu chuyện gì đang xảy ra và lấy điện thoại gọi cảnh sát.

Trĩ Nguyệt đi đến bên cạnh cô gái và hỏi: “Xin chào, cô có ổn không? Cần tôi gọi bác sĩ không?”

Cô gái đã bình tĩnh lại, chỉ hơi thất thần: “Xin… xin chào.” Trĩ Nguyệt đầu tiên đỡ cô gái vào phòng mình.

Phòng của họ đối diện nhau.

Chuyện bên ngoài giao cho Chu Thần Cảnh, anh hiểu thủ tục, hơn nữa khi đưa thẻ cảnh sát ra, họ là đồng nghiệp, giao tiếp cũng nhanh hơn.

Cô gái ngồi trên ghế sofa vài phút mới hoàn hồn: “Cảm ơn cô, còn có cả anh…”

“Chồng tôi.” Trĩ Nguyệt lo cô gái sợ hãi nên cười nói: “Anh ấy là cảnh sát, cô yên tâm.”

“Cảm ơn hai người.” Cô gái uống một ngụm nước Trĩ Nguyệt đưa.

Một lúc sau cảnh sát đến gõ cửa, nhờ cô gái đến đồn làm bản khai. Trĩ Nguyệt kéo theo Chu Thần Cảnh đi cùng, nghĩ rằng cô gái một mình đi du lịch gặp phải chuyện như vậy thật xui xẻo, muốn giúp cô ấy.

Cô gái ngại ngùng nói: “Tôi vừa nhắn tin cho chồng, anh ấy đang bắt chuyến bay sớm nhất từ Kinh Bắc đến đây, không cần làm phiền hai người.”

Trĩ Nguyệt làm người tốt đến cùng, hào phóng nói: “Từ Kinh Bắc đến Sùng Đô nhanh nhất cũng mất một tiếng, chúng tôi sẽ đợi cùng cô đến khi anh ấy đến.”

Cô gái lại cảm ơn họ mấy lần.

Trong thời gian ngồi đợi ở sảnh đồn cảnh sát, Trĩ Nguyệt và cô gái trò chuyện, còn thêm WeChat cho nhau.

Cô gái nhìn thấy ghi chú của Trĩ Nguyệt, ngạc nhiên hỏi: “Cô là Trĩ Nguyệt? Biên kịch Trĩ Nguyệt?”

“Cô cũng quan tâm đến mấy thứ này à.” Trĩ Nguyệt nghĩ những người làm hậu trường như họ chẳng có nhiều người để ý.

Cô gái cười: “Thỉnh thoảng tôi cũng xem, tôi rất thích tất cả kịch bản cô viết.”

“Nghe cô nói làm tôi đỏ mặt luôn.” Trĩ Nguyệt càng thích cô gái trước mặt, “Cô tên là Ôn Dĩ phải không? Tên rất hay.”

Sau đó hai người tâng bốc nhau năm phút, giống như tiếc nuối vì không gặp nhau sớm hơn.

Trĩ Nguyệt biết Ôn Dĩ gần đây đang du lịch một mình, tò mò về trải nghiệm dọc đường của cô ấy, hẹn sẽ gửi hướng dẫn du lịch cho cô ấy và có dịp sẽ đi cùng nhau.

Cho đến khi chồng của Ôn Dĩ đến, Trĩ Nguyệt và Chu Thần Cảnh mới rời đi.

Trĩ Nguyệt và Chu Thần Cảnh thong thả đi về, vui vẻ nói: “Chú cảnh sát, chúng ta hành hiệp trượng nghĩa ở vùng đất lạ, ngầu đấy chứ!”

“Gọi chú cảnh sát gì chứ.” Chu Thần Cảnh bắt lấy Trĩ Nguyệt đang định chạy.

Trĩ Nguyệt: “Đêm hôm trước trên giường anh còn bảo em gọi mà.”

Chu Thần Cảnh nắm cằm cô, ho khan không tự nhiên: “Không nói chuyện này.”

Thắng cuộc đấu khẩu, Trĩ Nguyệt kiêu ngạo làm mặt quỷ.

Gió đông lạnh, Chu Thần Cảnh dùng tay chỉnh lại mũ len cho cô: “Không đến lễ trao giải, không tiếc nuối sao?”

“Tại sao phải tiếc? So với việc đến lễ trao giải, em thích nắm tay anh đi dạo hơn.” Trĩ Nguyệt đung đưa tay Chu Thần Cảnh, nhảy nhót, “Làm

việc mấy năm nay em đã hiểu ra, công việc là để sống, còn cuộc sống mới là để tìm ý nghĩa.”

Chu Thần Cảnh khẽ cười.

“Còn anh chính là cuộc sống của em.” Cô nói. Chu Thần Cảnh chính là ý nghĩa của cô.

“Cuộc sống như vậy còn phải trải qua mấy chục năm nữa, có chán

không?” Chu Thần Cảnh kéo cô vào gần, cánh tay áp sát, đứng thân mật hơn.

Lợi dụng chiều cao, Trĩ Nguyệt tựa đầu vào cánh tay Chu Thần Cảnh: “Bốn năm qua anh có thấy chán không?”

“Cô Trĩ, giờ là anh đang hỏi.” Chu Thần Cảnh di chuyển tay xuống, véo má tròn trịa của cô.

Trĩ Nguyệt cười và né tránh: “Không chán! Thậm chí em cảm thấy cứ sống với anh đến khi tóc bạc cũng chẳng sao cả.”

“Nhưng mà —”

Chu Thần Cảnh quay mặt nhìn cô, hơi nhướng mày.

“Anh nói xem khả năng chúng ta sinh một đứa bé có lúm đồng tiền là bao nhiêu?” Đôi mắt Trĩ Nguyệt sáng lên, hỏi rất chân thành.

Chu Thần Cảnh bất ngờ về chủ đề của cô, cười nói: “Năm mươi phần trăm.”

“Ơ! Mới có năm mươi phần trăm thôi à, nếu nó không có lúm đồng tiền, em sẽ không công nhận nó đâu.” Trĩ Nguyệt chọc chọc vào vị trí lúm đồng tiền của Chu Thần Cảnh, “Cục cưng nhà của chúng ta phải ngọt ngào như cảnh sát Chu.”

Người ngoài cho anh nhiều lời khen, nhưng với Trĩ Nguyệt, anh chỉ là ngọt ngào.

“Ngọt?”

Trĩ Nguyệt tinh nghịch nói: “Thì thầm với anh nhé, mỗi sáng em đều lén hôn anh một cái, ngọt lắm.”

“Chúng ta bao giờ mở blind box má lúm đồng tiền đây?” Trĩ Nguyệt thăm dò hỏi.

Chu Thần Cảnh: “Tối nay nhé?”

Mặt Trĩ Nguyệt hơi đỏ: “Vậy thì thử xem!”

Cô cầu nguyện nhất định phải sinh một đứa bé có lúm đồng tiền, đáng yêu đến mức dù nó làm điều xấu cô cũng không giận.

“Để anh cõng em, về sớm thôi, đồ ăn khuya đang đợi em.” Chu Thần Cảnh ngồi xuống trước mặt cô.

Trĩ Nguyệt lao lên, ôm chặt cổ Chu Thần Cảnh và bắt đầu đưa ra điều kiện: “Còn phải xem một bộ phim nữa! Dù sao mai không cần dậy sớm, anh phải ngủ nướng với em.”

Chu Thần Cảnh không có thói quen ngủ nướng hay lười biếng trên giường, nhưng Trĩ Nguyệt một mình làm người lười biếng thì cảm thấy có tội, nhất định phải có anh bên cạnh. Chu Thần Cảnh cũng chiều theo cô, không ít lần làm biếng cùng cô.

“Được.”

“Cảnh sát Chu, anh tốt quá, em yêu anh lắm!”

Chu Thần Cảnh bị giọng điệu đáng yêu của cô chọc cười, dịu dàng đưa tay v**t v* gáy cô.

Được ở bên một tâm hồn thú vị như vậy, cuộc đời còn lại sao có thể chán được.HẾTNgoại truyện 03
 
Back
Top Bottom