Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đáng Xấu Hổ Là Ai?

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,671
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMvgHJtZgs-0RyQ4vKPTRMd2S4XqHFYv3S2VpTZF3savuFCxJsDZtSs0krADmsI71qd1HGQ9QW7nrHavb6WcxZJHEQAhvEkRkityrx6DCILi9anyL5JpyuWqhJA2Ibt67Yq4Inwv_wL-I1y0OkUBH6n=w215-h322-s-no-gm

Đáng Xấu Hổ Là Ai?
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Trong giờ thi, tôi đã bỏ dở, chạy về nhà chỉ để kịp nhìn ông nội lần cuối.

Khi trở lại lớp, giáo viên chủ nhiệm cầm tờ bài khảo sát của tôi, lạnh giọng trước toàn thể:

“Có người vì ích kỷ, không nghĩ đến danh dự tập thể, kéo tụt điểm trung bình của cả lớp.

Đi thì có ích gì chứ? Người chết có sống lại được không? Vì một người đã chết mà làm ảnh hưởng đến lợi ích của người sống… thật đáng xấu hổ.”​
 
Đáng Xấu Hổ Là Ai?
Chương 1


Ông nội tôi qua đời, dù tôi có chạy gấp đến mức rơi mất một chiếc giày, tôi vẫn không kịp gặp ông lần cuối.

Trước giường bệnh, tôi ôm thi thể ông mà gào khóc nức nở.

Chính tay tôi đã đắp tấm vải trắng lên người ông.

Nhưng khi tôi mang nỗi đau đớn tột cùng ấy đến trường, giáo viên chủ nhiệm lại cầm bài thi trên tay, mỉm cười lạnh lùng nói:

“Kỳ khảo sát lần này, cả lớp đều làm bài rất tốt, có đến ba mươi người đạt trên chín mươi điểm.

“Nhưng luôn có một, hai con sâu làm rầu nồi canh!

“Vì ích kỷ mà làm ảnh hưởng đến danh dự tập thể, kéo thấp điểm trung bình của cả lớp.

“Tôi không muốn chỉ đích danh ai, nhưng mong người đó tự ý thức được trong lòng.

“Đời người ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, đi thì có thay đổi được gì không? Có khiến người ch .t sống lại không?

“Vì một người đã ch .t mà làm ảnh hưởng đến người sống, thật quá đáng xấu hổ!

“Mong mọi người lấy đó làm bài học. Tiết này tự học! Lớp trưởng, em quản lý trật tự lớp nhé.”

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi, tôi chỉ biết cúi đầu xuống, vùi mặt vào cánh tay.

Những lời của giáo viên như những nhát dao sắc bén, từng chút một cắt nát trái tim vốn đã yếu đuối của tôi.

Tôi cắn chặt môi đến bật máu, vị tanh ngọt lan tỏa trong khoang miệng.

Cuối cùng, khi giáo viên bước ra khỏi cửa, tôi đột ngột đẩy bàn đứng dậy:

“Thưa cô, nếu người nhà cô qua đời thì sao?!”

“Hứa Quang Minh! Em dám ăn nói như thế với giáo viên hả?”

Giọng nói chói tai như âm thanh cào trên bảng đen, nhức nhối vô cùng.

“Đi tới văn phòng đứng ngay! Hôm nay em không cần học nữa đâu, có học cũng vô ích!”

Trong văn phòng giáo viên, cô chủ nhiệm Vương Tân Vũ nhàn nhã nhấp ngụm trà.

Một lát sau, có giáo viên khác vào:

“Cô Vương, sao học sinh này lại phải đứng đây?”

Vương Tân Vũ đảo mắt: “Thì nó không hiểu tiếng người chứ sao, tôi thấy bọn trẻ bây giờ chẳng giỏi giang gì, mà tính cách lại cứng đầu, nói vài câu khó nghe liền đứng lên nguyền rủa tôi.”

“Thế thì cứ cho phụ huynh đến đón về là xong.”

“Xì, có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, cuối cùng trách nhiệm lại đổ lên đầu giáo viên chúng ta, đúng là xui xẻo.”

Nghe họ cười cợt, tôi nắm chặt tay đến mức móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng chẳng thấy đau chút nào.

Ánh mắt tôi dán chặt vào khung ảnh trên bàn làm việc của cô ta.

Lúc này, một giáo viên khác vỗ vào sau đầu tôi:

“Em còn không xin lỗi giáo viên đi à? Cô giáo các em ngày nào cũng lo cho các em, thật không dễ dàng gì.”

“Thôi thôi, tôi không dám nhận đâu.” Vương Tân Vũ làm ra vẻ khiêm tốn, nhưng ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.
 
Đáng Xấu Hổ Là Ai?
Chương 2


Tôi hít sâu một hơi, khi ngẩng đầu lên, mắt đã ngân ngấn nước:

“Thưa cô, em xin lỗi, em biết lỗi rồi.

“Lời cô nói, em sẽ ghi nhớ. Sau này nhất định sẽ nghe lời cô, đừng giận em nữa.”

Khóe miệng Vương Tân Vũ cong lên một nụ cười chiến thắng, giống như một con gà trống vừa thắng trận, kiêu ngạo nhìn xuống tôi:

“Tôi lớn thế này mà chấp nhặt với em làm gì, lại thành ra nhỏ mọn quá. Tôi đang giúp gia đình em dạy dỗ em đấy, biết điều thì đi về chép bài năm lần, tan học đưa cho tôi.”

“Em là heo à? Heo còn thông minh hơn em đấy! Bài dễ thế mà cũng làm sai, cô giảng đi giảng lại bao nhiêu lần rồi! Nếu em là con cô, cô đã tát cho em mấy cái rồi!”

Vương Tân Vũ lại đang phát điên, chỉ vì một học sinh làm sai một câu trong bài đọc hiểu vì thiếu ý.

Cô ta luôn tự hào về con trai mình.

Trường tôi học là trường liên cấp 9 năm, chúng tôi học cấp 2, con cô ta học cấp 1.

Thành tích của con cô ta luôn đứng đầu, mỗi khi chúng tôi làm bài không tốt, cô ta đều đem con trai mình ra so sánh.

Nói rằng con trai cô ta đã học hết chương trình lớp 9 rồi, còn chúng tôi đến chương trình lớp 8 cũng không hiểu nổi, chi bằng tìm đậu phụ mà đập đầu ch .t đi cho xong.

Chửi xong, cô ta vẫn chưa hết giận, tức tối nhìn xuống cả lớp, chẳng ai dám nhìn thẳng vào mắt cô ta.

Chỉ có tôi, một kẻ vô hình trong lớp, lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô ta.

Cô ta như bị thách thức, nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mặt tôi:

“Nhìn cái gì? Nhìn gì mà nhìn? Mặt tôi có chữ hả? Đứng lên! Không cho phép ngồi!”

Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng huyên náo, như có chuyện gì đó rất náo nhiệt.

“Tôi xem đứa nào dám nhìn ra ngoài! Liên quan gì đến các người!”

Một giáo viên khác xông vào lớp, hốt hoảng hét lên:

“Cô Vương, không xong rồi! Đồng Dương… nh ảy l.ầ u rồi!”

Con trai của Vương Tân Vũ, tên là Đồng Dương.

Thân thể Vương Tân Vũ lảo đảo, đôi mắt mở to kinh hãi.

Giáo viên kia mắt đỏ hoe, khóc nức nở: “Cô mau đi xem đi, thằng bé không qua khỏi đâu.”

“Đồng Dương!!!”

Cô ta gào lên thảm thiết, lao ra ngoài, nhưng tôi đã nhanh tay đóng sầm cửa lại.

Tôi nhảy lên chắn trước cửa, nhìn thẳng vào mắt cô ta:

“Thưa cô, em có một câu hỏi không hiểu, cô giảng giúp em với.”

“Tránh ra! Đừng cản đường tao!”

Vương Tân Vũ lúc này đã hoàn toàn mất lý trí, túm chặt lấy tôi, cố gắng xô ra ngoài.

Bên cạnh, một giáo viên khác cũng hoảng hốt hét lên: “Em có biết tình huống bây giờ thế nào không? Mau tránh ra đi!”

Tôi vẫn đứng yên bất động, nghiêng đầu, chậm rãi cất giọng:

“Thế nào à? Trước giờ cô luôn dạy bọn em rằng học tập là trên hết. Nhảy lầu thôi mà, có gì to tát đâu? Nếu thực sự chết rồi, dù cô có chạy xuống cũng không thể khiến cậu ấy sống lại, đúng không? Còn nếu chưa chết, thì cô đi hay không cũng chẳng thay đổi được gì.

Nhưng thật trùng hợp, bây giờ em lại muốn học. Cô Vương sẽ không vì ích kỷ mà bỏ mặc chúng em đâu nhỉ? Dù sao đây cũng là điều cô luôn dạy bảo chúng em mà.”
 
Đáng Xấu Hổ Là Ai?
Chương 3


Ánh mắt Vương Tân Vũ đờ đẫn nhìn tôi. Lúc này, nếu cô ta còn không nhận ra tôi đang trả thù, thì bộ não của cô ta có thể đem đi vứt rồi.

“Mẹ kiếp, cút ngay! Đồ súc sinh! Nếu con tao có chuyện gì, tao sẽ không tha cho mày!!!”

Cô ta lao tới, túm lấy cổ áo tôi, móng tay sắc nhọn cào rách da mặt tôi.

Tôi vẫn đứng yên, để mặc cô ta điên cuồng cào cấu, chỉ cắn răng giữ chặt cánh cửa. Dù mặt có bị rạch, thân thể có bị đá vài cú, tôi cũng không hề buông tay.

Dù gì tôi cũng là một nam sinh cấp hai, sức lực vẫn mạnh hơn một giáo viên như cô ta.

Tiếng còi xe cấp cứu vang lên dồn dập. Đúng lúc ấy, tôi chợt xoay người tránh sang một bên.

Hai giáo viên đằng sau mất đà, loạng choạng va vào cửa, nhưng lúc này họ không còn tâm trí để tranh cãi với tôi nữa. Họ vội vàng mở cửa, lảo đảo chạy xuống dưới.

Tôi đứng trước sự kinh ngạc tột độ của bạn cùng lớp, ung dung bước đến cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống.

Vương Tân Vũ đang quỳ rạp trên cáng cứu thương phủ vải trắng, gào khóc thảm thiết.

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác khoái trá khó tả.

Dường như cô ta cảm nhận được ánh mắt của tôi, khi cáng cứu thương được khiêng đi, cô ta bỗng dưng quay đầu, ánh mắt tràn ngập căm hận quét về phía cửa sổ.

Tôi mỉm cười, trên gương mặt đầy vết máu hiện lên một nét “ngượng ngùng”.

Tôi chậm rãi mấp máy môi:

“Đồ ngu. Đáng đời.”

Đồng Dương chết rồi.

Tầng bốn vốn không phải độ cao có thể gây tử vong, nhưng cậu ta không may mắn. Khi nhảy xuống, đầu đập thẳng xuống nền đất, gãy xương sống.

Gần như chết ngay tại chỗ.

Cạch!

Cửa lớp bị đẩy mạnh ra, vài người mặc đồng phục cảnh sát bước vào.

“Ai là Hứa Quang Minh?”

Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.

Viên cảnh sát trung niên đứng đầu nhìn chằm chằm vào tôi:

“Ra ngoài với chúng tôi một chút, có chuyện cần hỏi.”

Tôi lặng lẽ đứng dậy, đi theo họ vào phòng họp.

Vừa đẩy cửa bước vào, một bóng người điên cuồng lao về phía tôi:

“Thằng khốn, tao b*p ch*t mày!!!!”

Là Vương Tân Vũ.

Giờ phút này, cô ta trông chẳng khác gì một kẻ điên, tóc tai rối bù, trên người dính đầy vết bẩn không rõ từ đâu.

“Chị Vương, xin bình tĩnh!”

Viên cảnh sát trung niên ra hiệu cho cấp dưới giữ chặt cô ta, sau đó quay sang hiệu trưởng.

Hoàng Hữu Phát cau mày nói:

“Cô Vương, cảnh sát đang làm việc, xin hãy giữ bình tĩnh. Tôi biết cô đang đau khổ, nhưng nếu có gì oan ức, cứ để cảnh sát điều tra rõ ràng.”

“Chính thằng khốn này! Nó hại chết con tôi! Bắt nó đi! Bắt nó ngay!!!!”

Viên cảnh sát trung niên chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn thẳng vào tôi.

Ánh mắt ấy như muốn xuyên thấu toàn bộ tâm can tôi.

“Hứa Quang Minh đúng không? Cậu quen Đồng Dương chứ?”
 
Đáng Xấu Hổ Là Ai?
Chương 4


Tôi gật đầu. Việc này không cần phải giấu.

“Vậy được, hiện tại giáo viên của cậu khẳng định cậu có liên quan đến vụ việc này. Hãy kể lại mọi chuyện cậu biết, tôi hi vọng cậu sẽ nói thật. Cậu cũng biết đấy, có những chuyện, dù cậu không nói, chúng tôi cũng sẽ tìm ra.”

Tôi im lặng, bàn tay siết chặt, trong mắt ánh lên những tia sáng vỡ vụn.

Ngẩng đầu lên, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Giọng nói của tôi khàn đặc, run rẩy:

“Không liên quan đến em… Em chỉ làm theo lời cô dạy thôi…

“Rõ ràng em không phải học sinh kém nhất, tại sao ngày nào cũng nhắm vào em? Chỉ vì em không có ba, không có mẹ, ngay cả người yêu thương em nhất cũng đã mất sao?!”

Tôi lặp lại từng câu từng chữ mà Vương Tân Vũ đã nói trước mặt cả lớp vào ngày ông nội tôi mất.

Chát!

Viên cảnh sát trung niên đập mạnh tay xuống bàn:

“Đúng là hồ đồ! Một giáo viên mà có thể nói ra những lời khốn nạn như vậy, thật là…!”

Ông ta chưa nói dứt câu thì có người nhẹ nhàng kéo tay áo.

Lúc này ông ta mới sực nhớ rằng gia đình Vương Tân Vũ cũng vừa có người qua đời, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng khó coi.

Cơn giận còn chưa nguôi, ông ta trút xuống đầu hiệu trưởng Hoàng Hữu Phát:

“Hiệu trưởng Hoàng, có lẽ đội ngũ giáo viên của trường ông cần phải được rà soát lại nghiêm túc đấy.”

“Vâng vâng, đội trưởng Hàn nói rất đúng. Nhưng trường tôi từ trước đến nay luôn có danh tiếng tốt, chắc hẳn cô Vương chỉ là vô tình lỡ lời thôi. Cũng vì quá quan tâm đến thành tích của học sinh nên mới nói ra những lời dễ gây hiểu lầm.”

Tôi thoáng liếc sang Hoàng Hữu Phát. Nhìn ánh mắt ngầm cảnh cáo kia, tôi hiểu ngay rằng ông ta không hề có chút thiện cảm nào với một học sinh dám “gây chuyện” như tôi.

Tôi cụp mắt, giọng điệu bình thản:

“Tôi sợ cô Vương còn đang giận. Lúc tan học, tôi thấy có người bắt nạt Đồng Dương, nên tôi chỉ giúp một tay thôi. Còn lại, tôi không rõ.”

Ngay lúc đó, viên cảnh sát Hàn phái đi điều tra đã quay lại, khẽ nói vài câu bên tai ông ta.

Viên cảnh sát trung niên nhướng mày, sau đó nghiêm nghị lên tiếng:

“Qua điều tra và thu thập lời khai, những gì học sinh Hứa Quang Minh nói cơ bản trùng khớp với sự thật.

“Hơn nữa, các giáo viên và bạn học cùng lớp của Đồng Dương đều có thể làm chứng. Cậu ấy đã tự mình nhảy xuống.”

Ông ta hừ lạnh một tiếng, quay sang nhìn hiệu trưởng Hoàng:

“Hiệu trưởng Hoàng, bản báo cáo này tôi sẽ gửi thẳng lên Sở Giáo dục.”

Sắc mặt Hoàng Hữu Phát lập tức trở nên khó coi. Ông ta nhìn Vương Tân Vũ với ánh mắt trầm xuống.

“Không! Nó nói dối! Nó nói dối!!!”

Vương Tân Vũ gào lên, định lao về phía tôi nhưng bị hai viên cảnh sát giữ chặt, bẻ tay ra sau.

“Đủ rồi!”

Hoàng Hữu Phát trầm giọng quát:
 
Đáng Xấu Hổ Là Ai?
Chương 5


“Cô Vương, cô đang quá kích động. Thay mặt ban giám hiệu, tôi chính thức thông báo cho cô nghỉ tang. Cô chỉ được quay lại trường khi có thông báo sau!”

“Hu hu hu… Con trai tôi… Con tôi… Tôi phải sống thế nào đây…”

Cô ta run rẩy ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào tường, toàn thân như một đống bùn nhão.

Tôi cúi đầu, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Cái chết của Đồng Dương, tôi không phủ nhận rằng mình có phần trách nhiệm.

Nhưng người phải chịu trách nhiệm lớn nhất, vẫn là cô ta.

Nếu cô ta không xem điểm số quan trọng hơn tất thảy, liệu cô ta có thể không biết rằng Đồng Dương vẫn luôn bị bắt nạt ở trường?

Một đứa trẻ tiểu học, lại bị ép học chương trình cao hơn nhiều cấp lớp. Người khác thi không đạt sẽ bị mắng, còn cậu ta vì là con của giáo viên nên dù có làm tốt cũng sẽ bị soi mói, bị gièm pha.

Áp lực đè nén lâu ngày, tâm lý của Đồng Dương vốn đã sớm sụp đổ.

Mà tôi, chẳng qua chỉ vô tình nhắc đến việc cô Vương coi trọng thành tích của cậu ta khi cậu ta đang khóc lóc mà thôi.

Bao gồm cả kỳ thi khảo sát lần này, cô ta đặc biệt coi trọng, thậm chí đã chuẩn bị xong giấy tờ để cậu ta nhảy cấp.

Người đẩy Đồng Dương vào con đường tuyệt vọng… chưa bao giờ là tôi.

Tôi bị gọi ra ngoài để tham gia một buổi tư vấn tâm lý kéo dài một giờ đồng hồ.

Viên cảnh sát Hàn ngồi đối diện tôi, giọng điệu ôn hòa:

“Những lời giáo viên của em nói là sai. Đừng bao giờ để chúng ảnh hưởng đến suy nghĩ của em. Chú biết hoàn cảnh gia đình em không tốt… Cầm lấy số tiền này đi.”

Tôi giật mình lắc đầu, vội vàng từ chối:

“Không… không được đâu ạ, cháu không thể nhận tiền của chú.”

Nhưng viên cảnh sát Hàn không cho tôi cơ hội từ chối, trực tiếp nhét mấy tờ tiền vào tay tôi:

“Đây là tiền đóng học phí và các khoản chi tiêu cần thiết. Chú đã phản ánh hoàn cảnh của em với nhà trường, sẽ cố gắng giúp em xin trợ cấp cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn.”

Tôi do dự trong giây lát, sau đó siết chặt những tờ tiền trong tay, ngập ngừng nói:

“Chú… chú có thể cho cháu số điện thoại của chú không? Cháu… cháu sẽ không làm phiền đâu, cháu chỉ là…”

Viên cảnh sát Hàn nhìn tôi, ánh mắt có chút thương cảm:

“Ừ, chú nhớ rồi.”



Sau khi viên cảnh sát rời đi, nhà trường lập tức tổ chức một buổi đào tạo cho giáo viên.

Những giáo viên trước đây luôn tin vào phương pháp “dạy dỗ bằng roi vọt” giờ cũng cất hẳn thước chỉ huy. Ngay cả những lời mắng chửi th* t*c cũng ít đi rõ rệt.

Lớp tôi còn được đổi giáo viên chủ nhiệm mới.
 
Đáng Xấu Hổ Là Ai?
Chương 6


Người này rõ ràng đã nghe về “thành tích” của tôi. Trên lớp, mặc dù không cố ý nhắm vào tôi, nhưng thái độ lại như thể tôi là không khí, một kẻ vô hình trong lớp học.

Dù vậy, có một điều khiến tôi bất ngờ—trợ cấp học sinh nghèo mà viên cảnh sát Hàn nói đến thực sự đã được phê duyệt.

Số tiền không nhiều, nhưng đối với tôi lúc này, nó giống như một cơn mưa rào giữa mùa hạn.



Hôm đó, sau giờ tan học, khi tôi vừa đi đến một con hẻm nhỏ, bỗng có một nhóm người chặn đường tôi.

“Mày là Hứa Quang Minh?”

“Phải.”

Ba tên này rõ ràng là học sinh lớp chín, vậy mà có thể gọi tên tôi trôi chảy như vậy.

“Nghe nói mày cũng ghê gớm đấy nhỉ? Ngay cả giáo viên chủ nhiệm của lớp mình mà cũng có thể đuổi đi được.”

Một thằng mặc ngược đồng phục vỗ vỗ vào đầu tôi, ánh mắt lấc cấc liếc xéo, giọng điệu đầy mỉa mai:

“Mày muốn dựng danh tiếng à? Nhưng mà có báo trước với bọn tao chưa đấy?”

“Các anh… các anh nhầm rồi, em không quen biết gì các anh cả, hơn nữa em…”

“Mày là cái con mẹ gì chứ!”

Tên cầm đầu tát thẳng vào mặt tôi, sau đó tung một cú đá khiến tôi ngã nhào xuống đất.

“Nghe cho rõ đây, tốt nhất là ngoan ngoãn một chút! Nếu không, mỗi lần bọn tao gặp mày sẽ đánh mày một trận!”

“Hơn nữa, mày dám méc với giáo viên hả? Bọn tao sẽ không bao giờ nhận tội đâu. Đến lúc đó, bị ăn đòn cũng chỉ có thể tự trách bản thân mình thôi!”

“Đừng phí lời với nó nữa, nhìn cái bản mặt nó đã thấy ngứa mắt rồi! Đánh trước đã!”

Vừa dứt lời, những cú đấm đá tới tấp giáng xuống.

Tôi cuộn tròn trong góc tường, hai tay ôm đầu chịu trận.

Trận đòn này đến quá bất ngờ, hoàn toàn vô lý.

Nhưng tôi chắc chắn có ai đó đã sai khiến chúng ra tay.

Bằng không, chúng sẽ không thể tìm ra tôi một cách chính xác như vậy.

Giữa cơn mưa đòn, ánh mắt tôi lướt qua đống gạch ở góc tường.

Nếu tôi cầm một viên lên và đập thẳng vào một thằng, có lẽ tôi có thể thoát ra ngoài ngay lập tức.

Ánh mắt tôi tối sầm, cắn răng hét lên một tiếng, đột ngột bật dậy và xô ngã một thằng xuống đất.

“Đừng có động vào tao!”

Thằng bị tôi đẩy ngã lập tức bò dậy, nhặt ngay một viên gạch, chuẩn bị lao lên. Nhưng vừa nhìn thấy thứ tôi đang cầm trong tay, nó bỗng khựng lại.

Tôi nheo mắt, cố tình hạ giọng, trầm trầm nói:

“Các anh, có gì từ từ nói. Bị đánh, em chịu. Nhưng em mời các anh đi net, có thể bỏ qua chuyện này hôm nay không? Nếu đánh nữa, ngày mai em không đi học được đâu.”
 
Đáng Xấu Hổ Là Ai?
Chương 7


Thứ trong tay tôi, chính là khoản trợ cấp dành cho học sinh nghèo mà tôi vừa nhận được.

Mấy tên kia nhìn nhau, rõ ràng không ngờ tôi sẽ phản ứng như vậy.

Tên mặc ngược đồng phục bỗng cười khẩy, giật phắt xấp tiền trong tay tôi:

“Ha! Cơ hội tốt thế này mà không nắm lấy thì đúng là đồ ngu! Được đấy, anh em, có tiền rồi, đêm nay đi net chơi thâu đêm thôi!”



Sau khi chúng đi khuất, tôi nhanh chóng nhìn quanh xác nhận không có ai, rồi cởi áo khoác đồng phục, bọc một viên gạch lại.

Hít sâu một hơi, tôi giơ viên gạch lên cao, rồi nện thẳng xuống cánh tay trái của mình!

“A—!!!”

Mười phút sau, tôi đứng bên lề đường, mượn điện thoại của một người tốt bụng.

Điện thoại vừa kết nối, tôi nghẹn ngào, giọng lạc đi vì khóc:

“Chú Hàn… cháu… cháu vừa bị cướp!”

Trong đồn cảnh sát, tôi ngồi trên chiếc ghế băng lạnh lẽo, tay trái bó bột và quấn đầy băng trắng.

Tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ hành lang.

Hoàng Hữu Phát vội vã chạy vào.

“Người đâu? Bọn nó đâu?”

“Hiệu trưởng, em ở đây.”

Tôi đứng dậy, yếu ớt giơ tay phải lên.

Hoàng Hữu Phát nhìn thấy cánh tay bó bột của tôi, sắc mặt lập tức sa sầm:

“Tôi hỏi là bọn kia đâu!”

“Tôi giữ chúng.”

Viên cảnh sát Hàn bước ra từ phòng thẩm vấn, trên tay cầm theo bản ghi lời khai.

Sắc mặt Hoàng Hữu Phát lập tức thay đổi. Ông ta nở một nụ cười nịnh bợ, tiến lên một bước:

“Đội trưởng Hàn, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?”

Hai người đi ra ngoài nói chuyện, không biết trao đổi gì, nhưng giọng của viên cảnh sát Hàn đột nhiên cao vút lên:

“Hiểu lầm? Cố ý gây thương tích, cướp đoạt tài sản, mà ông gọi là hiểu lầm?! Ông có biết đây là hành vi phạm pháp không?!”

“Không không không, chắc chắn không có chuyện đó đâu! Đám trẻ con ấy mà, nghịch ngợm một chút, chứ làm sao có chuyện phạm pháp được!”

Hoàng Hữu Phát lau mồ hôi, giọng lắp bắp, nhưng ngay giây tiếp theo, một chiếc phong bì bị quăng thẳng vào mặt ông ta.

Sắc mặt ông ta ngay lập tức tái mét.

Đó chính là phong bì đựng khoản trợ cấp học sinh nghèo của tôi, bên trên vẫn còn in rõ ràng tên tôi.

Viên cảnh sát Hàn gằn giọng:

“Chúng tôi bắt được cả ba tên đó trong quán net, tang vật cũng đã thu hồi.

“Hơn nữa, nạn nhân đã đăng ký giám định thương tật. Kết quả giám định có thể dùng làm bằng chứng khởi tố.

“Dù chúng chưa đủ 18 tuổi, nhưng với tội danh này, bọn nó cũng sẽ phải vào trại cải tạo thiếu niên.”

Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Hữu Phát càng trắng bệch.

Thấy không thể lay chuyển được viên cảnh sát Hàn, ông ta nhanh chóng chuyển hướng mục tiêu, quay sang tôi:

“Hứa Quang Minh, em xem… có thể nói giúp với cảnh sát, rút lại đơn kiện không?”

“Thật ra, theo tôi thấy, đây chỉ là một trò đùa giữa bạn học với nhau. Có điều hơi quá tay một chút thôi.
 
Đáng Xấu Hổ Là Ai?
Chương 8


“Em yên tâm, tôi sẽ bắt chúng nó xin lỗi em, thế là coi như xong.

“Nếu không, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của trường.

“Bạn bè em sẽ nghĩ gì về em? Các thầy cô sẽ nhìn em như thế nào?

“Em còn một năm nữa là thi vào cấp ba, đừng vì chuyện này mà phân tâm.

“Em là một đứa trẻ hiểu chuyện, chắc em biết phải làm gì đúng không?”

Hắn muốn dùng lời lẽ mềm mỏng để ép tôi thỏa hiệp.

Nhìn thái độ của hắn, tôi càng chắc chắn rằng ba tên học sinh lớp chín kia ra tay với tôi không phải chuyện ngẫu nhiên, mà có liên quan đến hắn.

Nếu không, một hiệu trưởng thì sao phải đích thân ra mặt vì chuyện của học sinh?

Càng nghĩ càng thấy buồn cười—nếu lúc đó tôi không đập viên gạch vào tay mình, mà là nện thẳng vào đầu một trong bọn chúng, thì hôm nay hắn có xuất hiện ở đây để xin cảnh sát tha thứ cho tôi không?

Câu trả lời quá rõ ràng.

Hắn không những sẽ không cầu xin cho tôi, mà thậm chí còn nhân cơ hội này để đuổi học tôi ngay lập tức.

Tôi lắc đầu, lùi lại một bước, giọng nói bình thản nhưng đầy ẩn ý:

“Chúng không đùa đâu, chính miệng chúng nói rồi—gặp tôi lần nào, đánh tôi lần đó.

“Giờ tôi còn không dám đến trường nữa. Hay là, thầy cứ cầm tiền đó đưa lại cho bọn chúng đi, để chúng tha cho tôi?”

Vừa dứt lời, sắc mặt Hoàng Hữu Phát lập tức khó coi như vừa nuốt phải ruồi.

Những lời tôi nói chẳng khác nào kéo hắn xuống nước cùng.

Viên cảnh sát Hàn nhíu mày, nhìn hắn với ánh mắt ngày càng lạnh lẽo.

Đây là trường học, hay là xã hội đen vậy?

Hoàng Hữu Phát nghiến răng, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn:

“Tôi biết hoàn cảnh gia đình em khó khăn. Tôi sẽ nói chuyện với phụ huynh của ba học sinh kia, yêu cầu họ bồi thường tổn thất cho em.

“Nhà trường cũng sẽ xem xét lại trách nhiệm, hỗ trợ một phần tổn thất của em.

“Đồng thời, cả ba học sinh đó sẽ bị ghi nhận vi phạm kỷ luật nghiêm trọng và bị đuổi học.

“Như thế… đã hài lòng chưa?”

Tôi làm như không nghe ra sự cay nghiệt trong giọng điệu của hắn, cúi đầu, ngoan ngoãn vân vê vạt áo:

Một khoản bồi thường kha khá, và ba kẻ đã đánh tôi bị đuổi học.

Tất nhiên, tôi biết bản chất của quyết định này—Hoàng Hữu Phát chỉ muốn bịt miệng tôi mà thôi.

Trên thực tế, hắn không hề đuổi học chúng, mà chỉ chuyển sang trường khác.

Bằng chứng là tôi vẫn thấy chúng sau này.

Chỉ có điều, khi thấy tôi, chúng đều cúi đầu quay lưng bỏ chạy.

Nhưng chuyện đó không quan trọng.

Lý do khiến tôi kiên quyết ép Hoàng Hữu Phát phải chịu trách nhiệm, dù có phải đắc tội với hắn, là vì tôi không còn nguồn tài chính nào khác.

Tôi không có cha mẹ, từ nhỏ đến lớn chỉ có ông nội nuôi nấng.
 
Đáng Xấu Hổ Là Ai?
Chương 9


Sau khi ông mất, căn nhà ông để lại cũng bị gia đình cô ruột chiếm đoạt.

Từ chủ nhân của ngôi nhà, tôi đã trở thành một kẻ ăn nhờ ở đậu.



Vừa về đến nhà, một giọng điệu đầy châm chọc đã vang lên:

“Còn biết đường về à? Nếu đã không muốn về thì khỏi về nữa đi! Nhà này không có cơm thừa cho mày đâu!”

Cô ruột tôi đang ngồi trên sofa sơn móng tay, liếc mắt nhìn tôi rồi bĩu môi đầy khinh thường.

Chú từ trong phòng đi ra, ánh mắt lập tức sa sầm khi thấy tay tôi bó bột:

“Ở trường đánh nhau à? Lúc nào cũng gây chuyện! Tao thấy mày đừng học nữa, nghỉ luôn đi, ra ngoài kiếm tiền mà nuôi thân, đỡ tốn tiền vô ích.”

Tôi cười nhạt, phản bác không chút khách khí:

“Không cần các người lo. Tiền học tôi tự lo được.”

Cô ruột nghe vậy lập tức bật dậy, giọng the thé:

“Ồ, cánh cứng rồi hả? Nếu vậy, trả tiền thuê nhà đi! Mày ăn không ở không bao lâu rồi, còn dám lớn tiếng hả?!”

Tôi nghiến răng, nói từng chữ:

“Căn nhà này là ông nội để lại cho tôi.”

Nói xong, tôi quay người đi thẳng về phòng.

Nhưng chưa kịp mở cửa, một bàn tay bỗng đẩy mạnh, làm tôi loạng choạng ngã ra sau.

Cánh tay gãy đập vào cửa, đau đến thấu xương.

Tôi ngẩng lên, trừng mắt nhìn kẻ vừa ra tay.

Là anh họ tôi, vừa chuyển về đây để học cấp ba.

Hắn đứng chặn ngay cửa, thân hình cao lớn như một bức tường chắn trước mặt tôi.

Qua khe cửa hé mở, tôi thấy chăn ga gối nệm trong phòng đã bị thay mới hoàn toàn.

Còn đồ đạc của tôi thì sao?

Bị ném lộn xộn dưới đất như rác rưởi.

Chú khoanh tay, giọng điệu đầy châm chọc:

“Quang Minh, được cho ở là nhờ tình nghĩa, còn không cho ở thì là lẽ thường.

“Nói trắng ra, cô ruột mày mới là người thừa kế hợp pháp. Di chúc của ông nội tuy có viết tên mày, nhưng không có công chứng, không có hiệu lực pháp lý.”

“Trước kia phòng trống nên mày ở tạm, giờ anh họ mày chuyển về, vậy nên mày phải nhường phòng.

“Không thích thì cút ra ngoài mà ở!”

Cô ruột bĩu môi, khoanh tay đứng nhìn:

“Nhường phòng thôi mà còn tỏ vẻ đáng thương cái gì? Tao chưa đuổi mày ra khỏi nhà là may rồi!

“Không muốn ở thì cút đi!”



Rốt cuộc, bọn họ đã chờ sẵn từ lâu.

Từ khi ông nội qua đời chưa bao lâu, chúng đã không thể chờ nổi mà cướp đi mọi thứ của tôi.

Căn nhà này, phòng của tôi, ngay cả quyền tồn tại trong ngôi nhà này, chúng đều muốn tước đoạt.

Tôi biết rất rõ, một khi thủ tục sang tên hoàn tất, tôi chắc chắn sẽ bị đuổi ra đường.

Sự xuất hiện của anh họ khiến tình cảnh của tôi càng đen tối hơn.

Mỗi ngày đi học về, ngoài việc học hành, tôi còn phải quét dọn nhà cửa, đổ rác, khuân vác đồ đạc.

Tất cả những việc nặng nhọc trong nhà đều do tôi làm.

Giống hệt như Cô bé Lọ Lem trong truyện cổ tích, bị sai bảo, bị coi như người hầu trong chính ngôi nhà mà đáng lẽ ra thuộc về tôi.



Dù vậy, tôi vẫn bí mật liên lạc với viên cảnh sát Hàn bằng chiếc điện thoại cũ của ông nội.
 
Back
Top Bottom