Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đăng Hoa Tiếu

Đăng Hoa Tiếu
Chương 300



Gió thu nhè nhẹ, từng chiếc lá ngô đồng rơi rụng.

Thịnh Kinh vào thu, đêm mưa bất chợt mang nỗi u sầu, chỉ sau một đêm, sân phủ Điện Soái đã phủ đầy lá ngô đồng.

Sáng sớm, Đoàn Tiểu Yến dậy cho Chỉ Tử ăn, vừa quét hết lá rụng, một cơn gió thổi qua lại làm nửa cây ngô đồng trút xuống.

Tiêu Trục Phong vừa đến phủ Điện Soái, còn chưa bước vào cửa, một chiếc lá rụng từ trên cao bay là đà rồi khẽ đáp xuống vai hắn.

Hắn khựng lại, đưa tay nhặt chiếc lá khỏi vai.

Đó là một chiếc lá ngô đồng nguyên vẹn, màu xanh ngả sang vàng óng ánh đẹp đẽ, mang theo chút ấm áp rực rỡ của buổi sáng mùa thu.

Hắn cầm chiếc lá, bước vào cửa.

Trong phủ Điện Soái, mấy cấm vệ đang tụ tập ăn sáng và trò chuyện rôm rả, thấy hắn tới liền vội vàng im lặng, tránh sang một bên, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

Khác với Bùi Vân Ánh, dù thế nào thì Bùi Vân Ánh vẫn luôn tươi cười, dễ đùa giỡn, đi đến đâu cũng được yêu mến. Cấm vệ trong phủ rất thích nói chuyện với Bùi Vân Ánh. Còn hắn thì khác, khuôn mặt hắn luôn lạnh lùng, ít nói, khiến đám cấm vệ vừa thấy đã không khỏi dè chừng.

Hắn cũng quen rồi.

Về đến phòng, trên bàn hiếm khi không chất đầy công văn. "Thu Thú" đang đến gần, Bùi Vân Ánh bận rộn suốt ngày ở võ trường, còn hắn lại nhàn rỗi – nửa năm Bùi Vân Ánh đi Tô Nam, mọi chuyện ở Điện Tiền Ban đều do hắn xử lý. Giờ hiếm khi được rảnh rỗi, hắn không dại gì mua thêm việc vào mình.

Tiêu Trục Phong ngồi xuống bên cửa sổ, cầm lấy một cuốn thơ đặt ở góc bàn, nhét chiếc lá vàng vừa nhặt vào giữa những trang sách.

Trong cuốn sách, đã có không ít lá khô được ép vào, khiến tập thơ vốn đã dày nay lại càng thêm nặng nề, tựa như cất giấu rất nhiều bí mật của mùa thu.

Đoàn Tiểu Yến từng vô tình mở cuốn thơ này, thấy bên trong ép đầy lá khô thì kinh ngạc vô cùng, không nhịn được mà hỏi anh: "Ca, sao huynh lại có sở thích kỳ lạ thế này, nhét đầy lá cây vào sách làm gì?"

Văn nhân nhã sĩ ở Thịnh Kinh có lẽ thường làm những việc tao nhã như vậy, nhưng hắn chỉ là một võ tướng, không phải người thanh nhã, hành động này trông có chút lạc điệu.

Tiêu Trục Phong quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong sân sâu vắng lặng, lá ngô đồng đã rụng hết, gió tây lạnh lẽo thổi những cành trơ trụi đung đưa trong không trung.

Hắn thích thu thập lá rụng.

Là vì hắn từng nhận được một chiếc lá rụng.

Một chiếc lá viết đầy tâm sự thiếu nữ, nét chữ thanh thoát như chính người đã viết.

Tiêu Trục Phong là một cô nhi.

Có một người phụ nữ phát hiện ra hắn bên bờ sông khi đang giặt quần áo. Lúc đó, hắn chỉ được bọc trong một mảnh vải rách, không có bất kỳ tín vật nào để lại. Người phụ nữ ấy đã mang hắn đến Từ Ấu Cục, hắn cứ thế lớn lên ở đó.

Từ Ấu Cục nhận nuôi tất cả những đứa trẻ bị bỏ rơi ở Thịnh Kinh. Khi đến tuổi, những đứa trẻ này hoặc phải tự mình tìm kế sinh nhai, hoặc nếu may mắn, sẽ được người khác nhận nuôi. Tiêu Trục Phong ở Từ Ấu Cục đến năm năm tuổi, vẫn chưa có tên.

Một ngày nọ, một người đàn ông đến Từ Ấu Cục để chọn trẻ. Ông ta có một vết sẹo dữ tợn nơi khóe mắt, ánh mắt sắc bén như chim ưng khiến bọn trẻ đều kinh sợ, chỉ có Tiêu Trục Phong là không tránh né, chỉ lặng lẽ nhìn lại.

Người đàn ông có vẻ bất ngờ, sau đó chỉ tay vào hắn, để lại mười lượng bạc rồi mang hắn đi.

Khi về nhà, ông hỏi hắn tên gì, hắn chỉ lắc đầu.

Những đứa trẻ ở Từ Ấu Cục, nếu nhớ tên thì dùng tên cũ, còn hắn từ khi sinh ra đã không biết cha mẹ là ai, nên không biết mình tên gì.

Người đàn ông nhìn anh hồi lâu, rồi lạnh lùng nói: "Tiêu tiêu lệ độc linh, lạc diệp trục phong khinh." Nếu đã không có tên, từ nay gọi là Tiêu Trục Phong đi.”

Tiêu Trục Phong.

Hắn rất thích cái tên này, mang theo cảm giác như lá rụng theo gió, phảng phất nỗi sầu ly biệt.

Người mang hắn đi tên là Nghiêm Tự, sau này trở thành thầy của hắn.

Nghiêm Tự dạy hắn đọc chữ, học sách, cũng dạy hắn võ nghệ. Ông làm quan ở Xu Mật Viện, nhưng ông còn âm thầm điều tra những vụ án cũ. Nghiêm Tự nhận nuôi một nhóm cô nhi, bọn trẻ này không vướng bận gia đình, làm việc cho ông, có c.h.ế.t cũng không ai hay biết, như những ngọn cỏ héo úa mùa thu.

Tiêu Trục Phong là người xuất sắc nhất trong số đó.

Hắn ít nói, thường lặng lẽ ở một góc, nhưng khi ra tay thì lạnh lùng, không màng hậu quả, rất hợp làm tử sĩ. Năm mười hai tuổi, hắn đã có thể tự mình thực hiện nhiệm vụ, được Nghiêm Tự xem như tâm phúc để bồi dưỡng.

Năm mười sáu tuổi, hắn nhận được một nhiệm vụ.

Nhiệm vụ này khác với những lần trước, không cần g.i.ế.c người, cũng không cần mạo hiểm. Đó là bảo vệ một người ở phủ Chiêu Ninh Công.

Người ấy tên là Bùi Vân Thục.

Sau này, Tiêu Trục Phong mới biết, thầy của hắn, Nghiêm Tự, khi còn trẻ từng có một mối tình, nhưng người ấy đã gả cho người khác rồi mất sớm, để lại hai đứa con. Người con trai gần đây đã rời Thịnh Kinh ra ngoài, Nghiêm Tự muốn hắ cải trang vào phủ Chiêu Ninh Công, âm thầm bảo vệ con gái của người ấy – tiểu thư của Bùi phủ, Bùi Vân Thục.

Tiêu Trục Phong vì thế mà vào Bùi Phủ.

Hắn cải trang thành một gương mặt tầm thường đến mức không ai muốn nhớ, dùng rất nhiều cách, cuối cùng trở thành hộ vệ bên cạnh Bùi Vân Thục.

Hắn gặp được Bùi Vân Thục.
 
Đăng Hoa Tiếu
Chương 301



Bùi Vân Thục mười tám tuổi, được nuôi dưỡng trong khuê phòng, thoạt nhìn chẳng khác gì những tiểu thư khuê các khác: nhạt nhẽo, trầm lặng, dịu dàng. Nhưng đặc biệt ở chỗ, nàng rất tốt tính, không bao giờ khắt khe với người dưới. Thậm chí khi bị bắt nạt, nàng cũng không cãi lại.

Cuộc sống của Bùi Vân Thục ở Bùi Phủ không hề tốt đẹp.

Dù là đích nữ của Bùi gia, nhưng sau một năm mẹ ruột qua đời, cha nàng là Bùi Lệ đã cưới người mới. Chủ mẫu Giang Uyển ngoài mặt hiền từ nhưng tâm địa cay nghiệt, còn thiếp thất Mai thị thì không dễ đối phó. Bùi Lệ lại là người lạnh nhạt, vô tình. Ở Bùi Phủ, tuy Bùi Vân Thục không thiếu ăn mặc, nhưng cuộc sống vô cùng khó khăn.

Tiêu Trục Phong lớn lên ở Từ Ấu Cục, sau này lại theo Nghiêm Tự bôn ba, rất giỏi nhìn sắc mặt người khác, thấy Bùi Vân Thục sống như vậy trong Bùi Phủ, không khỏi cảm thán.

Hắn từng nghĩ các tiểu thư nhà giàu không phải cúi đầu trước ai, nhưng hóa ra, bất kể ở đâu, nghịch cảnh luôn tồn tại.

Nhưng Bùi Vân Thục lại rất thông suốt.

Ngoài việc lo lắng cho đệ đệ, phần lớn thời gian, nàng đều bình thản, không để tâm. Sự châm chọc của Giang Uyển, nàng giả vờ không nghe thấy. Sự khiêu khích của thiếp thất, nàng chỉ nhẹ nhàng hóa giải. Ngay cả sự lạnh nhạt của cha ruột, nàng cũng nhìn thấu, không đặt nặng trong lòng.

Nàng sống rất nghiêm túc, rất cố gắng, như thể đang chờ đợi một ai đó trở về, không muốn trở thành gánh nặng, vì vậy nàng nỗ lực làm hết khả năng của mình.

Một lần, không rõ vì chuyện gì, Mai di nương và bà v.ú trong viện của chủ mẫu mới xảy ra cãi vã. Bùi Vân Thục tình cờ đi ngang qua, trong lúc tranh cãi, giỏ đồ ăn chứa bát nước đường nóng sôi suýt bị hất lên mặt nàng. Tiêu Trục Phong lập tức lao tới, lấy thân mình che chắn, đỡ lấy bát nước nóng ấy thay nàng.

Nhiệm vụ của hắn ở Bùi Phủ là âm thầm bảo vệ Bùi Vân Thục.

Sau đó, người của Bùi Lệ tới, giải quyết sự việc. Tiêu Trục Phong trở về viện, tiếp tục canh gác, không ngờ đến chiều tối lại có người tìm mình.

“Ta tìm ngươi đã lâu rồi,” Bùi Vân Thục nói, “cuối cùng cũng tìm được.”

Tiêu Trục Phong giật mình, suýt chút nữa đưa tay chạm lên mặt, nghĩ rằng lớp mặt nạ da người đã bị lộ.

“Ngươi bị thương rồi, đúng không?” Nàng đưa một lọ thuốc vào tay hắn. “Vừa nãy ta đã nhìn thấy rồi. Nước nóng như vậy chắc chắn sẽ làm tay ngươi bị bỏng, chắc rất đau, có thể để lại sẹo. Lọ thuốc này rất tốt, nhớ bôi nhé.”

“Vừa nãy, đa tạ ngươi.”

Nàng mỉm cười, khẽ gật đầu với hắn rồi xoay người rời đi.

Tiêu Trục Phong nhìn lọ thuốc trong tay, mím môi.

Hắn đã bị thương rất nhiều lần, chút bỏng này chẳng đáng gì. Trước đây, mỗi khi bị thương, không ai quan tâm hỏi han, càng không ai để ý xem hắn có đau hay không. Thầy của hắn luôn dạy rằng phải cứng cỏi, kẻ sợ đau sẽ không thể đi được xa.Chỉ có những cô gái được nuôi dưỡng trong khuê phòng mới quan tâm đến chuyện có để lại sẹo hay không.

Trong lòng hắn khẽ cười nhạo, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên có người đưa thuốc cho hắn, nên hắn giữ lại.

Bùi Vân Thục đã mười tám tuổi, ở Thịnh Kinh, các cô gái độ tuổi này phần lớn đã bàn chuyện hôn nhân.

Nghe nói Bùi Lệ cũng đang tìm một gia đình thích hợp cho nàng.

Lá ngô đồng trong viện đã ngả vàng, Bùi Vân Thục bảo tỳ nữ nhặt một số lượng lớn lá, bắt chước các văn nhân mặc khách viết chữ lên đó. Viết xong, nàng đứng trên lầu nhỏ rải lá xuống, rồi tự mình kéo váy xuống dưới nhặt lại.

Có một lần nàng thiếu mất một chiếc lá, tìm mãi không thấy. Nàng nghĩ trên lá không ghi tên ai, nên cũng bỏ qua.

Sau đó, Tiêu Trục Phong đi tuần vào ban đêm, nhìn thấy chiếc lá ấy nằm ở chỗ cao trên tường viện, có lẽ lúc Bùi Vân Thục rải xuống đã vô tình để nó rơi lên đó.

Hắn cúi đầu nhìn, thấy trên chiếc lá ngô đồng ấy có từng dòng chữ nhỏ nhắn, thanh thoát.

拭翠敛双蛾,为郁心中事。搦管下庭除,书就相思字……

天下有心人,尽解相思死。天下负心人,不识相思意……

Hắn không biết nhiều về thơ ca, nên đã lật tìm trong sách vở mới biết bài thơ này xuất phát từ một vị Thượng thư triều trước. Tương truyền, vị Thượng thư từng dựa vào cửa chùa, bất ngờ có một chiếc lá ngô đồng rơi xuống lòng. Trên chiếc lá ấy viết chính bài thơ này. Ông giữ chiếc lá lại, sau này kết hôn với một người phụ nữ, hóa ra chính người phụ nữ ấy là tác giả của bài thơ.

Có lẽ Bùi Vân Thục, vì nghĩ đến hôn sự và tương lai, đã cố tình viết bài thơ này lên chiếc lá.

Lẽ ra hắn nên vứt chiếc lá ấy đi, nhưng không hiểu sao, hắn lại nhặt lên, kẹp vào trong một cuốn sách.

Xu Mật Viện có nhiệm vụ mới, hắn phải đi xa một chuyến. Nhiệm vụ ở Bùi Phủ được giao lại cho một người khác. Khi hắn rời đi là vào một đêm tối, vội vàng đến mức không kịp nhìn nàng lần cuối. Đến khi hắn trở về Thịnh Kinh, Bùi Vân Thục đã xuất giá.

Nàng đã được gả vào Văn Quận Vương phủ.

Tiêu Trục Phong vẫn luôn ít nói, lần đầu tiên hỏi Nghiêm Tự một câu không liên quan đến nhiệm vụ: “Thầy, tại sao người không ngăn cản?”

Văn Quận Vương Mục Thịnh là người thế nào, ai ở Thịnh Kinh cũng biết. Bùi Vân Thục gả cho một người như vậy, thì có thể là kết cục tốt đẹp gì?

“Làm sao ngươi biết ta không ngăn cản?” Nghiêm Tự lạnh lùng trả lời, ánh mắt sẹo của ông trong ánh lửa trông càng thêm sắc lạnh.

Hóa ra ban đầu, Bùi Lệ định đưa Bùi Vân Thục vào cung.

Bùi Vân Ánh cũng biết chuyện này, nên đã liều mạng đi tìm chứng cứ từ gia tộc ngoại tổ của mẹ kế, cố gắng giao dịch với Bùi Lệ.

Nhưng không biết Bùi Lệ đã nói gì với Bùi Vân Thục. Nghĩ kỹ lại thì cũng dễ hiểu, điều duy nhất có thể đe dọa được nàng chính là Bùi Vân Ánh. Kết quả là, Bùi Vân Thục chấp nhận mọi sự an bài. Nàng không vào cung, có lẽ vì Bùi Lệ cũng sợ rằng nếu chọc giận Bùi Vân Ánh, y sẽ làm ra chuyện lưỡng bại câu thương. Cuối cùng, Bùi Lệ chọn cách lùi một bước, gả nàng vào Văn Quận Vương phủ.

Cứ thế, nàng bị gả đi.

Người con gái từng viết trên lá ngô đồng từng có bao nhiêu mong đợi vào tình yêu, cứ như thế gả cho một vị Vương gia chẳng ra gì.

Tiêu Trục Phong mở cuốn sách ra, nhìn chiếc lá ngô đồng kẹp bên trong, lòng bỗng nặng nề chùng xuống.

Bùi Vân Ánh trở về Thịnh Kinh. Hai người từ chỗ không ưa nhau, dần dần miễn cưỡng hợp tác, rồi trở thành đồng đội đáng tin cậy của nhau. Hắn luôn cố tình dò hỏi từ Bùi Vân Ánh về tình hình của Bùi Vân Thục: nàng gầy đi không, nàng có ốm không, nàng có bị uất ức ở Văn Quận Vương phủ hay không.

Bùi Vân Ánh là người cực kỳ tinh ý, hiểu lòng người. Chỉ cần chút dấu vết nhỏ, y cũng có thể nhìn thấu. Huống chi Tiêu Trục Phong che giấu chẳng hề khéo léo.

"Ngươi thích tỷ tỷ của ta đúng không?"

"Không phải."

"Nếu không thì ngươi đi xa như vậy mua vải cho tỷ ấy làm gì?"

"Tiện đường."

"Tiêu Nhị, sao ngươi không xuống tay?"

Hắn trầm mặc.

Thực ra, hắn không phải đã thích Bùi Vân Thục trong những ngày ở phủ Chiêu Ninh Công. Dù khi đó ngày nào cũng nhìn thấy nàng, nhưng hắn chỉ xem nàng là nhiệm vụ cần bảo vệ mà thôi.

Ngược lại, sau khi nàng được gả đi, hắn mới bắt đầu lo lắng cho nàng không ngừng, càng ngày càng sa vào mối bận tâm ấy. Đến khi nhận ra, hắn mới hiểu đó chính là động tâm.

Người hắn thích đã là vợ người khác, hắn chỉ có thể âm thầm bảo vệ, âm thầm dõi theo, giống như những ngày còn ở phủ Chiêu Ninh Công.

Bùi Vân Ánh luôn hỏi hắn, tại sao khi Bùi Vân Thục đã hòa ly, hắn lại không bày tỏ lòng mình với nàng. Mỗi lần hắn chỉ im lặng, lảng tránh vấn đề.

Là thiên chi kiêu tử sinh ra đã ngậm thìa vàng như Bùi Vân Ánh, làm sao hiểu được Từ Ấu Cục là nơi thế nào? Hắn không có cha mẹ, không người thân, cứ thế đi theo Nghiêm Tự. Có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ c.h.ế.t dưới mũi tên b.ắ.n lén của kẻ thù. Một người ngay cả bản thân còn không chắc chắn về tương lai, làm sao dám hứa hẹn tương lai cho người khác?

Không thể vì ích kỷ mà buông thả d*c v*ng của bản thân.

Ngoài cửa, gió thu từng cơn thổi qua, làm cửa sổ khẽ rung. Một cấm vệ từ ngoài bước vào, nói: “Phó sứ, sổ sách biên chế tân binh đã được gửi đến. Đại nhân gọi ngài đến diễn võ trường một chuyến.”

Hắn gập cuốn thơ lại, cất vào ngăn bàn, rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

Đang là mùa thu, trên đường phố Thịnh Kinh người qua lại tấp nập. Hắn không cưỡi ngựa, chỉ đi dọc theo con phố. Khi đến một ngã rẽ, đột nhiên hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

“Mục Thịnh, ngươi đừng quá đáng quá!”

Tiêu Trục Phong lập tức dừng bước, nhanh chóng quay đầu nhìn vào trong con hẻm.
 
Đăng Hoa Tiếu
Chương 302



Trong con hẻm, Bùi Vân Thục trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Nàng và Phương Tư ra ngoài mua đồ, để lại Quỳnh Ánh ở nhà trông Bảo Châu. Khi bước ra từ cửa hàng, nàng chợt nhớ mình để quên một món đồ bên trong. Phương Tư quay lại lấy, còn nàng chờ dưới lầu. Không ngờ lại gặp Mục Thịnh.

Văn Quận Vương Mục Thịnh – người từng là phu quân của nàng, cũng là kẻ đã cùng chung gối chăn trong quá khứ.

Khi trước, vì chuyện “Tiểu Nhi Sầu” của Mạnh Tịch Nhan, nàng và Mục Thịnh đã hòa ly. Ban đầu, nàng không nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra thuận lợi như vậy. Duyên phận giữa hai gia tộc đôi khi không chỉ là chuyện của hai người mà còn liên quan đến lợi ích của cả hai gia tộc.

Nhưng Mục Thịnh lại chẳng nói gì, không làm khó nàng, thậm chí để nàng mang Bảo Châu đi.

Sau này, nàng mới biết, Bùi Vân Ánh đã tìm gặp Mục Thịnh, không rõ đã nói gì với hắn.

Có thể khiến Mục Thịnh im miệng, chắc chắn Bùi Vân Ánh đã nắm được điểm yếu của hắn. Lúc đó, Bùi Vân Thục chỉ một lòng nghĩ đến Bảo Châu, không muốn dây dưa với hắn, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi hang sói mang tên Văn Quận Vương phủ kia.

Sau khi hòa ly, Bùi Vân Ánh lại sắp xếp một ngôi nhà khác cho nàng, có hộ vệ trông coi, từ đó nàng chưa từng gặp lại Mục Thịnh.

Người chồng cũ đã lâu không gặp nay xuất hiện trước mắt, nhưng chẳng còn hào nhoáng như trước. Khuôn mặt hắn tiều tụy, trang phục lẫn tùy tùng đều không thể so với ngày xưa. Khi một người đàn ông rơi vào cảnh suy sụp, đến cả dáng vẻ ngạo mạn cũng chẳng còn.

Khi nhìn thấy nàng, mắt hắn sáng lên, gọi một tiếng “Phu nhân”, rồi bất ngờ nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng vào con hẻm bên cạnh.

Nàng vùng vẫy một lúc mới giật được tay ra, giận dữ hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

“Phu nhân,” Mục Thịnh nhìn nàng chăm chú, ánh mắt lộ ra chút kỳ lạ, “đã lâu không gặp, nàng thực sự khác trước rất nhiều.”

Trong quá khứ, ở Văn Quận Vương phủ, nàng không hề để tâm đến hắn, ngày ngày lạnh nhạt, xa cách, chẳng hề dịu dàng hay chu đáo như những tiểu thư khuê các khác. Nhưng nay, sau bao ngày không gặp, Bùi Vân Thục sau hòa ly lại diện những bộ y phục tươi sáng, ánh mắt long lanh đầy thần thái, dường như đã trở thành một con người khác.

“Ta không còn là phu nhân của ngươi nữa.” Nàng lạnh lùng nói, “Quận vương xin hãy tự trọng.”

Nàng càng như vậy, trong lòng Mục Thịnh càng thấy không thoải mái.

Từ sau khi hòa ly, vì bị Bùi Vân Ánh uy h**p, hắn đành nhượng bộ, trở thành trò cười trong cả Kinh thành. Nay, sau khi tân đế lên ngôi, kẻ như hắn lập tức lâm vào nguy cảnh, thế lực lung lay. Đám người gió chiều nào che chiều đó trong Kinh thành nhận thấy tình hình bất lợi liền tránh hắn như tránh rắn độc. Vốn dĩ hắn chẳng có tài cán gì, trước đây chỉ dựa vào tước vị tổ tiên để lại mà vênh váo. Nay tước vị bị tước bỏ, tình cảnh chẳng còn như xưa, chẳng bao lâu nữa Mục gia sẽ hoàn toàn suy tàn.

Khi một người đàn ông đã suy sụp lại bắt gặp người vợ cũ giờ đây rạng rỡ, sống tốt hơn trước, cảm giác không cam tâm trong lòng sẽ bộc phát mạnh mẽ.

Hắn giả vờ nở một nụ cười thân thiết: “Vân Thục, chúng ta từng là vợ chồng ân ái, tại sao nàng phải nói lời xa lạ đến vậy?”

Hắn tiến lên định nắm tay nàng, nhưng nàng lập tức lùi lại một bước.

Bàn tay hắn lơ lửng giữa không trung, hắn ngước lên nhìn nàng, lại đổi sang vẻ mặt đầy tình cảm: “Vân Thục, con gái của chúng ta bây giờ thế nào rồi? Nghe nói nàng đặt tên con là Bảo Châu, tên hay lắm… Kể từ khi con bé ra đời, người làm cha như ta chưa từng được bế con một lần. Con bé giờ ở đâu? Ta muốn gặp con…”

Sắc mặt Bùi Vân Thục biến đổi: “Ngươi tránh xa Bảo Châu ra!”

“Tại sao ta phải tránh xa con bé? Ta là cha của con bé mà.” Hắn mỉm cười, giọng điệu ngọt ngào: “Vân Thục, thực ra chuyện ‘Tiểu Nhi Sầu’ ngày đó đúng là lỗi của ta. Ta xin lỗi nàng. Sau này mỗi lần nghĩ đến, ta đều cảm thấy hối hận… Nàng và ta còn có Bảo Châu, con bé cần một người cha. Hay là chúng ta tái hợp, gương vỡ lại lành đi…”

“Gương vỡ lại lành?”

“Đúng vậy, vợ chồng từng đầu ấp tay gối, chẳng lẽ lại không còn chút tình cảm nào sao…”

Bùi Vân Thục nhìn khuôn mặt giả bộ thâm tình trước mặt, vừa cảm thấy nực cười, vừa cảm thấy ghê tởm.

Khi còn ở Văn Quận Vương phủ, Mục Thịnh hiếm khi cho nàng một vẻ mặt tử tế. Cuộc hôn nhân của họ chẳng liên quan gì đến hai chữ “tình cảm”. Nàng biết rõ lý do hắn dây dưa với nàng ờ đây. Không phải vì tình cũ, mà là vì hắn suy tàn, còn đệ đệ nàng là Bùi Vân Ánh lại đang phục vụ trước mặt thiên tử, tiền đồ rộng mở, nên hắn muốn dựa hơi.

“Xin lỗi,” nàng lạnh lùng nói, “ta không có chút hứng thú nào với việc gương vỡ lại lành cùng ngươi. Nữ tỳ của ta còn đang chờ dưới lầu, xin ngươi rời đi.”

Hai lần bị từ chối thẳng thừng, lại thấy thái độ nàng kiên quyết, sắc mặt Mục Thịnh trở nên khó coi.

“Ta là cha của Bảo Châu, tại sao ngươi bảo ta rời đi?” Hắn túm lấy tay nàng, siết chặt đến mức cổ tay nàng dần trở nên tím tái. Nàng giãy giụa không thoát, giận dữ hét lên: “Buông ra, Mục Thịnh! Ngươi đừng quá đáng!”

“Quá đáng?” Hắn bật cười lạnh, “Ta còn có thể quá đáng hơn nữa!” Nói rồi, hắn cúi người, định hôn lên cổ nàng.

Bùi Vân Thục giật mình, cảm thấy nhục nhã vô cùng, đang vùng vẫy kịch liệt thì đột nhiên hành động của hắn khựng lại.

Nàng ngẩng đầu lên, thấy trên cổ Mục Thịnh, một lưỡi d.a.o đen tuyền đang kề sát. Lưỡi d.a.o sắc lạnh, nhưng ánh mắt của người cầm d.a.o còn lạnh hơn.

“... Tiêu phó sử?”

Người đến là Tiêu Trục Phong.

Mục Thịnh cũng nhận ra sát khí phía sau, vội vàng giơ tay lên. Tiêu Trục Phong lạnh lùng đá hắn một cái, khiến hắn ngã nhào xuống đất.

“Nàng có sao không?” Tiêu Trục Phong cau mày hỏi.

Bùi Vân Thục vẫn còn hoảng hốt, lắc đầu, sau đó nhìn hắn: “Sao ngài lại ở đây?”

“Nghe thấy tiếng nàng, nên qua xem.”

Hai người nói chuyện với nhau tự nhiên, không để ý đến ai khác, nhưng trong mắt Mục Thịnh, đó lại là một cảnh khác. Hắn nhìn người đàn ông trước mặt, cả người toát ra sự lạnh lùng đáng sợ, nhưng khi nói chuyện với Bùi Vân Thục, giọng điệu lại quan tâm, dịu dàng.

Ghen tuông, không cam lòng và tức giận trào dâng trong lòng hắn. Mục Thịnh bỗng hiểu ra điều gì đó, mặt hắn đỏ bừng vì xấu hổ, giận dữ chỉ vào vợ cũ, nói: “Hèn chi ngươi cứ tỏ ra mình là liệt nữ trinh tiết, hóa ra đã sớm trèo cành cao mới! Gian phu dâm phụ , vô liêm sỉ!”

Bùi Vân Thục tức giận: “Im miệng! Ngươi nói năng hàm hồ cái gì vậy?”

“Hàm hồ chỗ nào?” Mục Thịnh liếc nhìn Tiêu Trục Phong, thấy dáng vẻ cao lớn, gương mặt anh tuấn, lại càng gai mắt, nói không chọn lời: “Ngươi là một con đàn bà lăng loàn, nói không chừng ngay từ khi còn ở Văn Quận Vương phủ, ngươi đã thông dâm với hắn rồi! Ngay cả Bảo Châu, ai biết được có phải con của ta hay không? Đồ tiện nhân!”

Hắn bôi nhọ nàng đã đành, còn sỉ nhục cả Bảo Châu. Bùi Vân Thục tức đến cả người phát run.

“Xoẹt” một tiếng, lưỡi d.a.o lại kề sát cổ hắn. Mục Thịnh bất động, ánh mắt người đàn ông nhìn hắn đầy sát khí.

“Câm miệng.”

Cảm giác lạnh lẽo từ lưỡi d.a.o khiến cơn giận của hắn nguội đi phần nào. Hắn nhận ra mình đã lỡ lời.

Hắn biết, kể từ khi gả vào Văn Quận Vương phủ, Bùi Vân Thục gần như không bước ra khỏi nhà. Làm sao nàng có thể tư thông với người khác? Bảo Châu đích thực là con gái hắn. Nhưng hắn không chịu được. Vì sao nàng hòa ly rồi vẫn có thể tìm được một người đàn ông trẻ tuổi, anh tuấn hơn hắn? Vì sao nàng vẫn sống tốt như vậy? Nàng đáng ra phải tiều tụy, đau khổ, ngày ngày khóc than vì không quên được hắn. Khi gặp lại hắn, nàng phải ngập ngừng, không dứt khoát.

Không phải như bây giờ, khi hắn suy sụp, còn nàng thì khinh bỉ hắn. Đây không phải là điều hắn muốn thấy.

Mục Thịnh nhìn Bùi Vân Thục, bỗng bật cười.

Bùi Vân Thục nhíu mày: “Ngươi cười cái gì?”

Mục Thịnh bật cười lạnh lùng, nhưng lời nói sau đó lại đầy cay nghiệt: “Ta cười ngươi ngu xuẩn. Ngươi là một kẻ phụ nữ bị bỏ rơi, lại còn mang theo con gái riêng. Trong Thịnh Kinh này, nhà nào tốt lành cần ngươi chứ? Có muốn cũng chỉ vì tiền bạc, hoặc chỉ là đùa cợt ngươi mà thôi. Bùi Vân Thục, ngươi đừng tưởng ngươi có thể trèo cao, cẩn thận cuối cùng chẳng được gì, chỉ thành trò cười cho thiên hạ!”

Lời vừa dứt, lưỡi d.a.o trên cổ hắn lập tức ấn mạnh hơn, một vệt m.á.u từ cổ chảy ra, khiến hắn rụt người lại, vội ngậm miệng.

Bùi Vân Thục bước tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn:

“Dù người khác muốn gì từ ta, là vì tiền tài hay đùa cợt, cũng không liên quan đến ngươi.”

Nàng nén giận nói tiếp: “Kết hôn với ngươi là việc kinh tởm nhất ta từng làm trong đời.”

“Ngươi!” Mục Thịnh nghiến răng, tức tối nói: “Ngươi đừng quên, ta là cha của Bảo Châu. Sau này ngươi muốn tái giá, có người đàn ông nào đồng ý làm cha cho con gái kẻ khác chứ?”

Một giọng nói vang lên, ngắt lời hắn:

“Ta đồng ý.”
 
Đăng Hoa Tiếu
Chương 303



Cả Bùi Vân Thục lẫn Mục Thịnh đều sững sờ.

Người đàn ông vẫn im lặng nãy giờ, giọng điệu bình thản, lặp lại: “Ta tình nguyện coi con bé như con ruột của mình mà yêu thương. Vì thế, ngươi có thể cút rồi.”

Lưỡi d.a.o di chuyển đến gần miệng Mục Thịnh, người đàn ông tiếp lời: “Nếu không, ta sẽ cắt lưỡi ngươi.”

Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Trục Phong khiến Mục Thịnh cảm nhận được cảm giác nguy hiểm rõ rệt. Đó không phải là lời đe dọa suông. Hắn nhìn đối phương, cảm giác sợ hãi trào lên, như thể đối phương thực sự dám cắt lưỡi hắn.

Hắn liếc nhìn Bùi Vân Thục một lần nữa, không cam lòng bò dậy, mang theo sự phẫn nộ, hắn lảo đảo bỏ chạy.

Cơn giận dữ trong con hẻm tan biến theo bóng dáng Mục Thịnh. Bùi Vân Thục nhìn Tiêu Trục Phong.

Hắn thu d.a.o vào vỏ, ánh mắt tình cờ gặp ánh mắt nàng.

Không gian tĩnh lặng bao trùm, hai người không nói gì một lúc lâu.

Cuối cùng, Tiêu Trục Phong lên tiếng, giọng hơi ngập ngừng: “Hắn vừa rồi thất lễ với nàng… Những lời ta nói, chỉ là thuận miệng trong tình thế cấp bách. Bùi cô nương không cần bận lòng.”

“Những lời ta nói” rõ ràng ám chỉ việc hắn tình nguyện xem Bảo Châu như con ruột.

Bùi Vân Thục khẽ cười, nhưng trong mắt hiện rõ sự thấu hiểu: “Ta biết.”

“Tiêu phó sứ chỉ nói để giúp ta thoát khỏi tình thế khó xử. Nhưng Mục Thịnh vốn là kẻ vô liêm sỉ, e rằng sau này hắn sẽ lan truyền những điều không hay, gây phiền phức cho Tiêu phó sứ.”

“Không sao.” Tiêu Trục Phong đáp, ánh mắt thản nhiên: “Ta không sợ hắn.” Hắn ngừng một chút rồi bổ sung: “Nếu hắn lại tới tìm nàng, cứ tới Điện Tiền Tư, ta sẽ đuổi hắn đi.”

Bùi Vân Thục lắc đầu, vẫn giữ nụ cười, nhưng nụ cười bỗng trở nên xa cách: “Sao có thể cứ làm phiền Tiêu phó sứ mãi. Nếu thật có ngày đó, ta sẽ nói với A Ánh một tiếng là được.”

Tiêu Trục Phong bối rối, không biết phải phản ứng thế nào trước thái độ đột nhiên xa lánh của nàng.

Bùi Vân Thục nhìn xuống đất, cúi người nhặt một chuỗi hạt bị rơi dưới chân. Đó là chuỗi hạt rơi ra khi Tiêu Trục Phong rút dao.

Chuỗi hạt màu hồng nhạt, trong suốt, trông giống một món đồ trang sức dành cho phụ nữ.

Nàng đưa chuỗi hạt cho hắn: “Tiêu phó sứ làm rơi đồ rồi.”

Tiêu Trục Phong ngẩn người, vội nhận lấy, vẻ mặt thoáng chút lúng túng.

Sự lúng túng của hắn khiến Bùi Vân Thục càng thêm chắc chắn về suy nghĩ trong lòng mình. Nàng khẽ mỉm cười: “Chuyện hôm nay, ta sẽ nói lại với A Dĩnh, để nó nhắc nhở Mục Thịnh đừng lan truyền lời đồn nhảm. Dù Tiêu phó sứ có rộng lượng không bận tâm, chẳng lẽ không quan tâm đến suy nghĩ của người trong lòng?”

Tiêu Trục Phong không hiểu: “Người trong lòng?”

Bùi Vân Thục cười nhạt: “Chuỗi hạt trên tay Tiêu phó sứ không phải do người trong lòng tặng sao? Nam nhân làm sao lại đeo món đồ tinh xảo xinh đẹp như thế này?”

Tiêu Trục Phong nhìn chuỗi hạt, cuối cùng nhận ra nàng đã hiểu lầm. Hắn vội vàng giải thích: “Không, không phải. Đây không phải do nữ tử tặng. Đây là Đoàn Tiểu Yến mua cho mọi người trong Điện Tiền Ti, nói là để chiêu tài dẫn duyên… Nếu nàng không tin, có thể hỏi Bùi Vân Ánh, hắn cũng mua một chuỗi.”

Nhìn hắn bối rối giải thích, Bùi Vân Thục thoáng ngạc nhiên. Nhưng khi nghe đến cụm từ “chiêu tài dẫn duyên,” nàng không giấu được vẻ bất ngờ, bật hỏi: “Tiêu phó sứ có phải đã có ý trung nhân, nên mới đeo chuỗi hạt này?”

Tiêu Trục Phong lập tức im bặt.

Cả hai đang chìm trong im lặng thì bên ngoài vang lên giọng của Phương Tư: “Tiểu thư, tiểu thư…”

Bùi Vân Thục quay lại, đáp lời: “Phương Tư, ta ở đây!”

Phương Tư chạy tới, tay xách hộp đồ, thở phào khi thấy cô: “Nô tỳ tìm tiểu thư khắp nơi, sợ đến c.h.ế.t mất!” Nàng nhìn thấy Tiêu Trục Phong, ngạc nhiên hành lễ: “Tiêu phó sứ sao lại ở đây?”

“Vô tình đi ngang qua.” Bùi Vân Thục đáp, rồi quay sang Tiêu Trục Phong: “Hôm nay cảm tạ Tiêu phó sứ đã ra tay tương trợ. Nếu không còn việc gì, chúng ta xin phép về trước.”

Nàng mỉm cười gật đầu chào hắn, rồi cùng Phương Tư rời đi.

Tiêu Trục Phong đứng đó nhìn bóng lưng nàng. Đột nhiên trong đầu hắn vang lên lời của Bùi Vân Ánh nói với mình trước đây:

“Tỷ tỷ ta trẻ trung xinh đẹp, lại có tài sản riêng. Ta hiện nay lại được thánh thượng sủng ái. Trong Thịnh Kinh, kẻ muốn làm cha Bảo Châu nhiều không đếm xuể.”

“Ngươi là huynh đệ của ta, ta mới phá lệ nhắc nhở ngươi. Nếu thật muốn làm tỷ phu của ta, thì hãy chủ động. Đừng để mất cơ hội, lại đi vào con đường yêu người đã có chồng như trước.”

Đúng là, người muốn làm cha Bảo Châu nhiều không đếm xuể…

Bùi Vân Ánh không nói dối, ngay cả một kẻ như Mục Thịnh, một tên khốn nạn như vậy, cũng muốn quay lại ăn cỏ cũ. Đương nhiên, đối với hắn, điều này không chỉ vì Bùi Vân Ánh. Dù không có những thứ hào nhoáng bên ngoài kia, nàng ấy vẫn xứng đáng.

Nhưng dù không có gia sản hay thân phận, nàng vẫn là nữ tử tốt nhất thế gian.

Trên đỉnh đầu, một chiếc lá rơi nhẹ nhàng bị gió cuốn đi, đáp xuống trong lòng hắn. Chiếc lá nửa xanh nửa vàng, tựa như tâm trạng của hắn lúc này. Nay tân hoàng đã đăng cơ, hắn không còn phải chịu cảnh mơ hồ, chẳng rõ ngày mai là sống hay c.h.ế.t như trước đây. Nhưng nụ cười chợt nhạt đi khi nàng hiểu lầm hắn vừa rồi khiến lòng hắn thêm chua xót.

Thiên hạ có người hữu tâm, tận hiểu nỗi tương tư mà chết. Thiên hạ cũng có kẻ bạc tình, chẳng thấu ý tương tư…

Hữu tâm và bạc tình, không biết rơi vào nơi đâu…

Hắn muốn làm kẻ hữu tâm, nguyện c.h.ế.t vì tương tư, lại càng không muốn tấm lòng chân thành trân quý của nàng bị thế gian này phụ bạc.

Tiêu Trục Phong đột nhiên siết chặt lá trong tay, bước nhanh về phía trước.

Bùi Vân Thục vừa tới đầu hẻm, chợt nghe tiếng gọi phía sau: “Bùi cô nương.”

Nàng dừng lại, quay đầu nhìn.

Tiêu Trục Phong tiến lại gần. Thanh đao bên hông hắn vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng lần này, gương mặt hắn thoáng chút đỏ bừng. Hắn trầm giọng nói: “Không phải giải vây.”

Hắn ngước lên, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Những lời vừa rồi ta nói đều là thật. Ta sẽ coi con bé như con gái ruột, ta rất thích Bảo Châu, cũng thích…”

Tiêu Trục Phong chưa kịp nói hết câu, Phương Tư đã kịp che miệng, cố nén tiếng kêu kinh ngạc.

Bùi Vân Thục nhìn người đàn ông trước mặt, người vốn luôn ít nói, lạnh lùng giờ đây lại cúi đầu, ngập ngừng, lúng túng, khác hẳn dáng vẻ thường ngày.

Cơn gió lớn thổi qua, những chiếc lá rơi rụng trải đầy bậc đá phía xa. Nàng im lặng một lúc lâu, rồi khẽ mỉm cười, dẫn theo Phương Tư bước về phía trước.

Đi được hai bước, nàng bỗng dừng lại.

“Ban ngày Bảo Châu nói rằng buổi tối muốn đi về phía đông phố Phan Lâu xem người làm hoa đường. A Ánh đã đồng ý với con bé rồi.”

Tiêu Trục Phong ngẩn người.

“Tiêu phó sứ có muốn đi cùng không?” Nàng hỏi.

Giọng nói của nàng dịu dàng, trong khoảnh khắc ấy, dường như hắn được đưa trở lại rất nhiều năm về trước. Khi nàng nhét lọ thuốc vào tay hắn, rồi kéo váy chạy đi trong vội vã. Hắn chỉ có thể đứng nhìn bóng lưng nàng ngày một xa dần, nhưng hình bóng ấy lại càng trở nên rõ ràng trong tâm trí.

Cứ như vậy, hình ảnh ấy khắc sâu trong lòng hắn qua biết bao năm tháng.

Tiêu Trục Phong khẽ mỉm cười, đáp lại bằng giọng nói trầm ấm:

“Được.”
 
Đăng Hoa Tiếu
Chương 304



Trong thư phòng của Nghiêm Tự treo một bức tranh.

Bức tranh vẽ cảnh hoàng hôn trên núi, màu sắc rực rỡ, sáng chói, hoàn toàn đối lập với gam màu trầm tối, cứng nhắc trong thư phòng của ông.

Có lần, một số đồng liêu trong triều tình cờ đến thư phòng của Nghiêm Tự, trông thấy bức tranh không hợp phong cách ấy thì đoán rằng ông là người yêu thích hội họa. Tin này lan truyền, khiến nhiều quan chức muốn lấy lòng ông vất vả tìm kiếm tranh của các danh họa nổi tiếng làm quà biếu. Thế nhưng, ông không những không để tâm mà còn từ chối thẳng thừng, trả lại toàn bộ.

Những kẻ bị từ chối không khỏi khó hiểu. Nếu không phải là người yêu tranh, tại sao lại treo bức tranh đó trong thư phòng? Quan sát kỹ hơn, họ nhận thấy bức tranh tuy có nét vẽ tinh tế, màu sắc sống động, nhưng so ra lại thua kém tranh của các danh họa thực thụ. Vậy mà Nghiêm Tự lại coi nó như bảo vật.

Trước những lời đồn đoán của người ngoài, Nghiêm Tự chẳng mảy may bận lòng.

Hàng ngày, ông cẩn thận dùng chổi lụa quét bụi, chỉ mở hé cửa sổ để tránh gió lớn, còn đặt lò sưởi vào mùa đông để bức tranh không bị hư hại.

Những người trong Xu Mật Viện lén lút bàn tán, rằng Nghiêm Tự coi bức tranh như một mỹ nhân tuyệt sắc, trong khi đối với mỹ nhân thật sự lại vô cùng lạnh nhạt, đúng là một “người kỳ quặc.”

Lại có người trong triều nói rằng, vì Nghiêm Tự từng bị Chiêu Ninh Công phu nhân từ chối khi còn trẻ, nên trong lòng sinh ra oán hận và đố kỵ, dẫn đến tính cách vặn vẹo như hiện tại.

Nghe những lời đó, ông chỉ lạnh lùng im lặng.

Lúc này, một thị vệ từ ngoài bước vào, cúi đầu bẩm báo: “Đại nhân, xe ngựa đã chuẩn bị xong.”

Nghiêm Tự đáp “Ừm,” cất chổi lụa đi, xoay người nói: “Đi thôi.”

Xe ngựa chở ông đến Đan Phong Đài.

Vào mùa thu, lá phong ở Đan Phong Đài là đẹp nhất Thịnh Kinh. Hôm nay lại có mưa, cửa sổ trà quán mở hé, mưa bụi mờ ảo, lá phong đỏ rực cả núi đồi. Nghiêm Tự ngồi đó, lặng lẽ ngắm nhìn những đỉnh núi phía xa.

"Giang không mộc lạc nhạn thanh bi, sương nhập đan phong bách thảo úy... Hồ điệp bất tri thân thị mộng, hựu tùy xuân sắc thượng hàn chi..." Một ông lão tóc bạc vừa ngâm nga vừa dâng lên một bình trà thanh, kèm theo một đĩa bánh màu vàng như vỏ cua. Ông cụ vuốt râu cười, nhìn ông và nói: "Khách quan, năm nay lại đến rồi."

Nghiêm Tự khẽ gật đầu.

Mỗi năm vào mùa thu, Nghiêm Tự đều đến trà quán ở Đan Phong Đài để thưởng trà. Chủ quán là người quen cũ của ông, năm nào cũng để dành một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Mỗi lần đến, ông chẳng làm gì, chỉ lặng lẽ ngắm cảnh, uống xong ấm trà rồi rời đi.

“Người khác đều chọn ngày nắng đẹp để đến, chỉ có khách nhân lại thích chọn ngày mưa.” Ông lão cười, cảm thán: “Bao năm qua, trong ngày mưa ngắm lá phong, chỉ có mỗi ngài. À không,” như nhớ ra điều gì, lão nhân lại nói tiếp: “Mới đây có một chàng trai trẻ cũng đến đây vào ngày mưa, ngồi chờ trong trà quán đến tận giờ Tý, đèn tắt cả rồi.”

Nghiêm Tự hạ mắt xuống, nhấp một ngụm trà, hỏi: “Hắn có đợi được người mình muốn gặp không?”

“Nghe nói là đợi được.”

“Vậy sao?” Ông đặt chén trà xuống, thản nhiên nói: “Vận may của hắn tốt hơn ta.”

“Khách nhân định cứ ở đây chờ mãi sao?”

“Không được sao?”

Ông lão cười: “Lão đây già rồi, nửa thân đã nằm trong đất, biết đâu một ngày nào đó, trà quán này sẽ không mở nữa. Khi ấy, khách nhân muốn chờ cũng chẳng còn ấm trà hay đĩa bánh trên bàn đâu.”

Nghiêm Tự im lặng một lúc, nói: “Ta biết rồi.”

Ông lão chống gậy rời đi, bước được hai bước lại dừng, giọng chậm rãi: “Lá phong ở Đan Phong Đài năm nào cũng đỏ rực. Lão vẫn còn nhớ vị cô nương đi cùng khách nhân năm đó. Giờ bánh mai cua vàng này chẳng còn ai ăn nữa.”

“Chờ không được người là chuyện thường. Người may mắn như chàng trai trẻ kia vốn là số ít. Bao nhiêu năm qua rồi, khách nhân hà tất phải cố chấp như vậy. Uống xong ấm trà này, hãy về sớm đi.”

Nói xong, ông lão chậm rãi bước đi.

Trong trà quán lại chỉ còn một mình Nghiêm Tự, ngoài cửa sổ là mưa lất phất.

Trên bàn, cạnh ấm trà, một đĩa bánh mai cua vàng nướng giòn rụm, màu sắc vàng óng. Ông vốn không thích những món bánh ngọt ngấy này, nhưng lại cúi đầu, từ tốn cầm một chiếc bỏ vào miệng.

“Rắc…”

Tiếng cắn giòn tan khiến dường như vang vọng một giọng cười vui vẻ của nữ tử nào đó: “Có phải rất ngon không? Ta đã bảo mà, bánh mai cua vàng ở trà quán này là ngon nhất!”

Nghiêm Tự chợt nhắm chặt mắt.

Bản dịch được đăng trên kênh MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.

Căn trà quán này thực ra là do một người chỉ cho hắn, và món bánh nướng vỏ cua cũng là món mà người đó thường gọi.

Nhờ phúc của bà, ông mới biết nơi này có một nơi ngắm cảnh tuyệt đẹp như vậy.

Nghiêm Tự khi còn nhỏ sinh ra trong một gia đình văn quan tứ phẩm, hắn là con của một tiểu thiếp. Mẹ hắn tính tình nhu nhược, chẳng may phạm lỗi với chính thất phu nhân nên bị trách phạt, rồi nhiễm phong hàn mà qua đời không lâu sau đó. Mẹ hắn mất, cha hắn càng lạnh nhạt với hắn, chính thất thì cay nghiệt. Hắn không thể tiếp tục ở lại nhà, đành tự tìm đường sống, vô tình bước chân vào làm một tiểu lại trong binh phòng.

Hắn có võ nghệ xuất sắc, làm việc luôn điềm tĩnh, lúc xử lý công việc luôn có tâm thế liều mạng không sợ chết. Trong binh phòng không thiếu những người như vậy, nhưng bởi hắn nhiều lần tự nhường công lao của mình cho cấp trên, ánh mắt của cấp trên khi nhìn hắn cũng dần thay đổi.

Rất nhanh, hắn được cấp trên ưu ái.

Một thanh đao vừa nhanh vừa sắc bén, không chỉ làm việc cẩn thận, còn hiểu chuyện và biết giữ bổn phận, ở bất cứ đâu cũng được lòng người đứng đầu.

Hắn thăng tiến rất nhanh, dần dần nổi bật tại Xu Mật Viện.

Cha hắn từ chỗ coi thường, dần dần thay đổi thái độ, về sau còn tỏ ra thân thiết, muốn kéo gần mối quan hệ với hắn. Nhưng hắn chỉ cảm thấy ghê tởm. Một lần nọ, phòng binh bị nổi loạn, hắn một mình trấn áp, dẫn đến trọng thương, để lại một vết sẹo dài ở khóe mắt
 
Đăng Hoa Tiếu
Chương 305



Sau lần đó, hắn trở thành quan thân tín trong binh phòng.

Toàn Xu Mật Viện đều biết có một kẻ liều lĩnh như hắn, điên cuồng không màng mạng sống. Vết sẹo dài nơi khóe mắt hắn dường như trở thành một dấu ấn. Mỗi khi người ta nhìn thấy hắn, hình ảnh hung dữ đầy m.á.u me khi đao hắn lướt qua liền hiện lên, ai cũng kính nhi viễn chi.

Nghiêm Tự không mấy bận tâm. Ngày đầu thăng chức, hắn yêu cầu cha chuyển bài vị của mẹ vào từ đường.

Mẹ hắn vốn xuất thân thấp hèn, bài vị của bà không đủ tư cách vào từ đường nhà họ Nghiêm.

Nhưng quy tắc, từ trước đến nay, đều do con người quyết định.

Leo lên vị trí cao, quy tắc cũng có thể vì con người mà thay đổi.

Bài vị của mẹ được đưa vào từ đường, hắn đến Đan Phong Đài. Hắn không có sở thích gì, cuộc sống trôi qua hết sức đơn điệu. Những lúc không trực trong binh phòng, hắn chỉ muốn ngồi một mình ngắm núi, ngắm sông. Người khác sợ hắn, sau lưng còn chê bai tính cách kỳ quặc, hung dữ của hắn, nhưng hắn chẳng mảy may quan tâm.

Lá phong ở Đan Phong Đài không biết nói, gió thu cũng chẳng xen vào chuyện thế gian. Hắn ngồi yên lặng, lắng nghe tiếng động lạo xạo trong bụi cỏ.

Hắn nghĩ đó là thích khách muốn ám sát mình. Ở Xu Mật Viện, hắn trở thành bia ngắm công khai, người muốn hắn c.h.ế.t không đếm xuể. Hắn chờ thích khách ra tay, định một đao kết liễu đối phương. Nhưng đợi mãi, kẻ đó vẫn không hành động.

Cho đến khi một tiếng "bốp" vang lên, rồi có tiếng bực bội trong bụi cỏ: "Gần tháng mười rồi mà vẫn còn lắm muỗi thế này!"

Là giọng một cô gái trẻ.

Hắn nhíu mày, thấy từ bụi cỏ phía sau, một nữ tử nhảy ra.

Nữ tử ấy còn rất trẻ, mặc một bộ váy dài màu đỏ lựu, khuôn mặt xinh đẹp, linh động. Khi thấy hắn nhìn qua, dường như nàng nhận ra mình đã bị lộ, bèn cười ngượng ngùng. Nụ cười ấy để lộ đôi má lúm đồng tiền bên má.

Nghiêm Tự lạnh lùng nhìn nàng. Thanh đao trong tay hắn khẽ động, vật trước mặt nữ tử bay về phía hắn, rơi vào tay hắn.

"Ấy, đó là đồ của ta!" nàng kêu lên.

Hắn chẳng hề động lòng.

Vừa rồi hắn đã thấy nàng lén lút giấu vật đó đi, vẻ mặt rất khả nghi.

Khi hắn mở vật trên tay ra, không khỏi hơi sững lại.

Hóa ra đó là một bức tranh.

Bức tranh nét mực còn chưa khô, trên đó vẽ cảnh sắc lá phong đỏ rực dưới ánh hoàng hôn. Mà chính hắn cũng xuất hiện trên tranh, dù chỉ là một bóng lưng.

Hắn không thể nhìn thấy bóng lưng của mình, nên lần đầu mới phát hiện ra bóng dáng hắn ngồi ngắm lá phong lại mang vẻ cô đơn như thế.

"Xin... xin lỗi," nữ tử khẽ nói, "ta ngồi đây vẽ tranh, tình cờ nhìn thấy ngươi, cảm thấy ngươi rất hợp để vào tranh, chưa xin phép đã vẽ ngươi vào..."

Chưa đợi nàng nói hết, Nghiêm Tự đã xé bức tranh thành từng mảnh.

"Ây!" nàng vội vàng kêu lên, "sao ngươi lại xé tranh của ta?"

"Ai cho phép ngươi vẽ ta?" Giọng hắn lạnh lùng, sắc như dao.

Người khác nhìn thấy vết sẹo dài nơi khóe mắt hắn đều hoảng sợ, nhưng tiểu thư trẻ tuổi này lại khá dũng cảm, chỉ hơi co rụt lại một chút rồi tiếp tục nói lớn: "Ngươi ngồi đây chẳng phải để người ta vẽ sao? Trong núi này, người, núi, sông, lá cây đều là phong cảnh. Ta vẽ phong cảnh của mình, liên quan gì đến ngươi?"

Phong cảnh?

Nghiêm Tự cảm thấy khó tin. Sao hắn lại được tính là phong cảnh? Vậy mà nữ tử này lại nói lý lẽ hùng hồn như vậy.

Nàng thậm chí còn kéo tay áo hắn, không chịu buông: "Ngươi phá đồ của ta, phải bồi thường. Đừng tưởng thế là xong. Hộ vệ của ta ở ngay gần đây, chỉ cần ta gọi một tiếng, họ sẽ lập tức đến bắt ngươi."

Hắn không muốn dây dưa với nàng, bèn ném lại một thỏi bạc.

"Một thỏi bạc là muốn đuổi ta? Ngươi nghĩ ta là người thế nào?" Nàng nhét thỏi bạc trả lại vào tay hắn.

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

"Đơn giản thôi," nàng nói, "ngươi ngồi đây, để ta vẽ lại một bức là được."

Nghiêm Tự lặng thinh.

Hắn không hiểu tại sao nàng lại cố chấp muốn vẽ hắn. Hắn chẳng phải mỹ nam tử, dung mạo bình thường, lại còn hung ác đáng sợ. Các cô nương bình thường gặp hắn đều tránh xa, vậy mà nàng này chẳng hề sợ hãi, còn chủ động tiến lại gần.

"Không đời nào." Hắn quay người bỏ đi.

"Ê, đừng đi chứ," nàng chạy theo, "ngươi là linh hồn của bức tranh này, để ta vẽ ngươi đi mà."

"Vớ vẩn."

Nghiêm Tự cảm thấy cô gái này đầu óc có chút kỳ lạ.

Hắn lạnh nhạt với nàng, thậm chí còn đe dọa, nhưng đều vô dụng. Thực ra, hắn không giỏi dây dưa với người khác. Những ngày tháng trước đây, thanh đao của hắn có thể cắt đứt mọi rắc rối.

Nhưng giờ hắn không thể ở đây mà một đao g.i.ế.c c.h.ế.t một cô gái yếu đuối, tay trói gà không chặt.

Cô gái nhìn hắn, dường như nhận ra rằng hắn nhất quyết không chịu để nàng vẽ vào tranh. Cuối cùng, nàng lùi một bước, suy nghĩ rồi nói: “Thế này nhé, trên núi này có một căn trà quán, món bánh cua vàng ở đó là ngon nhất. Ngươi mời ta một đĩa bánh cua vàng, coi như chuyện này bỏ qua.”

Hắn đứng yên không động đậy.

“Đi nào,” cô gái đi hai bước, thấy hắn vẫn không nhúc nhích, quay đầu thúc giục: “Muộn là không kịp mẻ bánh đầu tiên đâu đấy.”

Lẽ ra hắn nên quay đầu bỏ đi, không thèm quan tâm đến nàng. Nhưng có lẽ là vì nơi trà quán mà nàng nhắc đến được mô tả cảnh đẹp quá đỗi, hoặc cũng có thể bị lời khen ngợi trà tuyệt hảo của nàng thu hút, cuối cùng hắn vẫn đi theo.

Quả như nàng nói, trong Đan Phong Đài, ẩn giấu một căn trà quán. Chủ quán là một ông lão, bên trong chỉ có lác đác vài vị khách. Cô gái thành thạo gọi vài món, rồi cùng hắn ngồi xuống chỗ cạnh cửa sổ.

Trà và điểm tâm rất nhanh được mang lên.

Một ấm trà thanh, một đĩa bánh cua vàng.

Hắn cầm chén trà lên nhấp một ngụm, trà có vị đắng, nhưng sau khi uống, hương thơm lưu lại trên đầu lưỡi, đúng là loại trà ngon hiếm có.

Cô gái đặt hộp tranh lộn xộn của mình sang một bên, lau tay sạch sẽ, rồi nhón một miếng bánh cua vàng nếm thử: “Mẻ bánh đầu tiên đúng là thơm nhất! Ngươi thử xem?”

Nghiêm Tự quay đầu đi.

Nàng bèn cười, má lúm đồng tiền bên má ngọt ngào.

“Làm quen chút nhé, ta tên là Tô Ngưng Sương. Ngươi tên gì?”
 
Đăng Hoa Tiếu
Chương 306



Tô Ngưng Sương...

Danh sách gia quyến các quan viên ở Thịnh Kinh, hắn từng đặc biệt ghi nhớ qua, rất nhanh liền nhớ ra cái tên này.

Phụ thân của Tô Ngưng Sương là Tả Gián Nghị Đại Phu đương triều, quản lý việc giám sát các vấn đề tại Thịnh Kinh, tính cách chính trực, không biết linh hoạt.

Hắn mơ hồ nhớ đồng liêu từng nói qua, cha Tô yêu thương con gái như mạng, cưng chiều nàng vô hạn.

Xem ra, quả nhiên là thật.

Thị nữ và hộ vệ của Tô Ngưng Sương đều đứng bên ngoài trà quán. Một tiểu thư thiên kim, gia đình lại cho phép nàng mang theo giấy bút lên núi vẽ tranh, còn ung dung trò chuyện với một nam nhân xa lạ, nhìn bộ dáng của hộ vệ và thị nữ, rõ ràng đã quen thuộc.

Hành vi này đặt ở nhà bình dân có lẽ không là gì, nhưng đối với những tiểu thư khuê các trong các gia đình quyền quý, thực sự là vượt khuôn phép.

Nghiêm Tự không muốn dây dưa quá nhiều với người này. Thân là người trong Xu Mật Viện, việc qua lại quá gần với gia quyến các đại thần triều đình không phải chuyện tốt với hắn. Sau khi uống hết trà, mặc kệ những câu hỏi của nàng, hắn đứng dậy rời đi.

Công việc trong binh phòng luôn bận rộn. Được trọng dụng càng nhiều, gánh nặng càng lớn.

Khi mệt mỏi, hắn chỉ muốn lên núi ngồi một mình.

Một lần nữa đến Đan Phong Đài, hắn nhớ đến ấm trà đắng mà thơm ở trà quán, liền lại ghé qua. Vừa bước vào cửa, hắn liền thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cô gái ngồi bên cửa sổ, đang vẩy mực trên bàn. Nghe tiếng động, nàng ngẩng đầu, thấy hắn bước vào, đôi mắt sáng lên: "Nghiêm Tự!"

Hắn dừng lại: "Sao ngươi biết tên ta?"

"Đao của ngài là đao chỉ dành cho người trong hoàng thành. Ta về nhà hỏi cha ta. Cha ta nghe nói ngài có vết sẹo dài ở khóe mắt, liền biết ngài là ai." Nàng cười, mắt cong như trăng lưỡi liềm, "Hóa ra ngài là người trong Xu Mật Viện."

Nàng nói một cách thản nhiên, hoàn toàn không sợ hắn nổi giận vì điều này.

"Cùng ngồi đi!" Nàng vỗ vỗ lên bàn, đưa cho hắn một miếng bánh cua vàng: "Thử đi?"

Nghiêm Tự lạnh lùng từ chối.

Tô Ngưng Sương là một người kỳ lạ.

Tính cách của nàng hoàn toàn trái ngược với cái tên lạnh lùng như sương ấy. Tô Ngưng Sương hoạt bát, ưa náo nhiệt, lại quen với việc thân thiết dễ dàng. Dù Nghiêm Tự chẳng buồn để ý đến nàng, nàng cũng không ngại vẻ ngoài hung dữ đáng sợ của hắn, tự nhiên nói chuyện với hắn.

Lá phong ở Đan Phong Đài chỉ đỏ hai, ba tháng. Ngày thường không có sở thích gì khác, Nghiêm Tự chỉ thích tìm một chốn yên tĩnh ở đây, vậy mà lần nào đến cũng gặp nàng.

"Quen biết lâu như vậy, chúng ta coi như là bạn bè rồi, đúng không?" nàng nói.

"Ta không có bạn."

"Làm sao con người lại không có bạn?" Tô Ngưng Sương cười tươi rói, "Niềm vui nỗi buồn không ai chia sẻ, chẳng phải quá nhàm chán sao? Ta có thể làm bạn của ngài, cùng ngài chia sẻ cảnh hoàng hôn ở Đan Phong Đài này."

Nghiêm Tự quay người bỏ đi.

Hắn không cần bạn bè.

Nhưng vị thiên kim tiểu thư này lại dường như thật sự coi mình là bạn của hắn.

Nàng thích vẽ tranh, mỗi lần đến đều mang theo giấy bút. Nghiêm Tự không hiểu hội họa, nhưng nhìn những bức tranh của nàng, quả thực là rất tinh tế.

"Nếu không sinh ra trong gia đình quyền quý, đời này ta nhất định muốn làm họa sĩ, đi khắp thế gian, vẽ hết những cảnh đẹp."

Nghiêm Tự nhếch môi khinh thường.

Chỉ có những tiểu thư không hiểu nỗi khổ nhân gian mới có những suy nghĩ ngây thơ vô lý như vậy.

"Các bậc thầy hội họa nói, vẽ người là khó nhất, sau đó đến sơn thủy, rồi mới đến súc vật, cỏ cây, lâu đài, hay đồ vật. Nhưng tiếc là hiện giờ kỹ thuật của ta còn kém. Đợi khi ta thành thạo rồi, sẽ vẽ một bức chân dung cho ngài."

Hắn ngắt lời: "Tại sao cứ muốn vẽ ta?"

Nghiêm Tự không hiểu, hắn chỉ là một kẻ bình thường, tại sao nàng lại cố chấp như vậy.

Tô Ngưng Sương suy nghĩ một chút, nói: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngài, ngài ngồi trong rừng, ngẩng đầu nhìn hoàng hôn."

"Bóng lưng của ngài rất cô đơn. Tranh không biết nói dối, nó nhìn thấy tâm hồn ngài."

Tô Ngưng Sương thở dài.

"Thực ra, ta cũng rất cô đơn. Ta thích vẽ tranh, nhưng không thể chơi chung với các tiểu thư khác ở Thịnh Kinh. Nhưng ngài lại là một cảnh đẹp tuyệt vời, không vẽ lại, chẳng phải quá tiếc sao?"

"Ngài cô đơn, ta cũng cô đơn, chúng ta đều là những người cô đơn. Vậy chẳng phải tự nhiên là bạn sao?"

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt trong veo phản chiếu rừng lá đỏ khắp núi. Rõ ràng nàng đang cười, nhưng giọng nói lại phảng phất sự cô quạnh.

Lần đầu tiên, Nghiêm Tự không mỉa mai nàng.

Sau đó, hắn thường xuyên đến Đan Phong Đài, quen cả với chủ trà quán. Dù lá phong ở Đan Phong Đài đã rụng, Thịnh Kinh bắt đầu có tuyết, mỗi khi cảm thấy cô đơn lạnh lẽo, hắn đều đến nơi này.

Mười lần đến, thì có ba năm lần gặp được Tô Ngưng Sương.

Nàng vẫn như vậy, mang theo giấy bút, lang thang khắp núi, lần nào cũng gọi món bánh cua vàng ở trà quán, cố gắng thuyết phục hắn thử, nhưng đều thất bại.

Nàng vẫn muốn lén vẽ hắn, nhưng lần nào cũng bị hắn phát hiện, không thành, rồi lủi thủi ra về.

Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, lá phong ở Đan Phong Đài đỏ rồi lại xanh, xanh rồi lại đỏ.

Tô Ngưng Sương cũng đến tuổi cần định thân.

Nhà họ Tô định hôn sự cho nàng với thiếu gia của phủ Chiêu Ninh Công, Bùi Lệ.

Nghe tin này, Nghiêm Tự sững sờ rất lâu.

Lúc đó, con đường quan lộ của hắn lại tiến xa thêm một chút, chức vụ cũng cao hơn trước, nhưng giữa các đồng liêu, hắn vẫn không được yêu mến. Trong trà quán, nhìn thấy Tô Ngưng Sương ủ rũ, hắn chần chừ hồi lâu, lần đầu tiên chủ động mở miệng hỏi nàng: "Ngươi không muốn lấy chồng sao?"

"Tất nhiên," Tô Ngưng Sương bĩu môi, "ta còn chẳng quen biết hắn."

Sau khi về, Nghiêm Tự suy nghĩ rất lâu, rồi nhờ người mai mối đến nhà họ Tô xin cưới.

Hắn nghĩ rất đơn giản, nếu Tô Ngưng Sương không thích hôn sự với nhà họ Bùi, có thể dùng hôn sự của hắn để cản lại. Nếu nàng đồng ý, cả đời ở Đan Phong Đài vẽ lá phong cũng tốt.

Nhưng bà mối nhanh chóng quay lại, nói rằng nhà họ Tô đã từ chối lời cầu thân.
 
Đăng Hoa Tiếu
Chương 307



Lần nữa gặp Tô Ngưng Sương, nàng ngồi bên cửa sổ trà quán. Khác với mấy ngày trước ủ rũ, giờ đây nàng rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy thần thái.

"Ta biết ngài có nghĩa khí, đã đến nhà ta cầu hôn. Cảm ơn ngài, nhưng không cần đâu."

"Ta đã lén đi gặp thiếu gia nhà họ Bùi," Tô Ngưng Sương chống cằm, háo hức chia sẻ với hắn, "ngài ấy đẹp trai nhã nhặn, phong độ lịch thiệp. Quan trọng nhất là, ta thử ngài ấy bằng một bức tranh, ngài ấy là người hiểu hội họa, rất am hiểu về thư họa!"

"Ta thấy hôn sự này không tệ! Ta thích ngài ấy!"

Nghiêm Tự chưa bao giờ thấy nàng như vậy, cả tâm hồn như ngập tràn sự thẹn thùng của thiếu nữ.

Rất nhiều lời muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng. Hắn bình tĩnh nói: "Chúc mừng ngươi."

"Hôn sự đã định, ta sẽ bận rộn thêu áo cưới, có lẽ sau này sẽ không đến thường xuyên được nữa. Bức tranh này tặng ngài!"

Nàng đưa cho Nghiêm Tự một bức tranh.

Đó là bức tranh cảnh hoàng hôn trong núi ở Đan Phong Đài, sắc màu rực rỡ chói lọi, khiến người ta không thể quên.

"Đợi sau này ta thành thân rồi, mỗi năm khi lá phong đỏ, ta vẫn sẽ đến đây vẽ tranh. Đến lúc đó, trình độ hội họa của ta chắc chắn tiến bộ vượt bậc, ngài không được từ chối ta vẽ chân dung nữa đâu nhé!". Nàng cười rồi đứng dậy, như một chiếc lá phong nhẹ nhàng trôi xa.

Nghiêm Tự im lặng.

Hắn lại trở thành một người cô độc.

Trước đây hắn nghĩ cô độc cũng không có gì không tốt, đỡ phải phiền phức. Nhưng có lẽ đã quen với việc bên cạnh có người ríu rít nói cười, giờ lại đến Đan Phong Đài, sự tĩnh lặng nơi núi rừng khiến hắn cảm thấy thêm vài phần lạnh lẽo.

Tô Ngưng Sương rất nhanh đã thành thân.

Đây có lẽ là một mối hôn sự trông rất xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối. Tin tức về nàng thỉnh thoảng truyền vào tai hắn: đôi vợ chồng hoà hợp trong những bữa tiệc, chẳng bao lâu sinh được con gái, con trai lại thông minh lanh lợi…

Nàng sống rất hạnh phúc.

Còn hắn vẫn một mình.

Khi hắn càng lên cao trong quan trường, lại có kẻ đào bới chuyện cũ hắn từng cầu hôn nhà họ Tô để châm chọc. Để tránh mang lại rắc rối cho nàng, hắn cố tình để người tung tin đồn rằng hắn đơn phương tương tư, nhưng bị nhà họ Tô từ chối. Dù sao thì danh tiếng của hắn vốn không tốt, xấu thêm một chút cũng không sao.

Tô Ngưng Sương gả vào nhà họ Bùi, làm vợ làm mẹ, không còn được tự do như trước. Mỗi năm khi lá phong đỏ, hắn đều đến trà quán uống trà, nhưng nàng không bao giờ xuất hiện nữa.

Hắn vẫn nghĩ không sao cả. Chỉ cần đợi con nàng lớn dần, đợi nàng có thời gian rảnh, lá phong ở Đan Phong Đài năm nào cũng đỏ, đời người dài như vậy, chắc chắn sẽ có ngày gặp lại.

Cho đến khi nhận được tin nàng qua đời.

Người biết vẽ tranh chưa chắc đã yêu hội họa. Vị công tử nhã nhặn, phong độ ấy không phải người tốt như nàng từng nghĩ.

Hắn cả đời gặp nhiều bất hạnh, người thân lạnh nhạt, cũng không có tri kỷ. Chỉ có một người không sợ, không ghét bỏ hắn, giống như ánh chiều tà ấm áp ở Đan Phong Đài, khiến những ngày tháng ngồi một mình của hắn bớt cô quạnh. Nhưng người cuối cùng ấy cũng đã rời xa.

Còn ra đi một cách đầy bi thương.

Hắn rất giận dữ.

Cơn giận ấy hóa thành báo thù.

Trước lời mời gọi của Ninh Vương, hắn thuận nước đẩy thuyền, thực ra cũng không hẳn là vì muốn thừa cơ trèo cao sau khi chuyện thành công. Có lẽ từng có lúc hắn khao khát quyền lực, nhưng sự khao khát đó quá nhạt nhòa, đến khi thực sự đạt được, lại cảm thấy cũng chỉ là chuyện tầm thường.

Hắn nhận nuôi một nhóm trẻ mồ côi làm thủ hạ, nhưng có một đứa trẻ ngoại lệ, đó là con trai nàng. Lẽ ra hắn phải ghét dòng m.á.u của người đàn ông kia, nhưng đứa trẻ ấy lại rất giống mẹ nó, ngay cả má lúm đồng tiền nhỏ bên môi cũng giống hệt.

Hắn không lấy vợ, cũng không có con. Đối với Bùi Vân Ánh, hắn lạnh lùng đến mức đáng sợ, vừa mắng chửi, vừa dạy dỗ như con mình.

Có người cùng nỗ lực vì một mục tiêu, cuộc sống dường như có chút hy vọng. Nhưng khi báo thù đến bước cuối cùng, hắn lại cảm thấy trống rỗng.

Hắn rốt cuộc báo thù vì cái gì?

Tô Ngưng Sương không phải tình nhân của hắn, chỉ là người mà thuở thiếu thời hắn từng có chút cảm mến, nhưng cũng nhanh chóng bị thời gian bào mòn. Vậy mà hắn lại vì nàng mà cống hiến nửa đời, thay nàng nuôi con, báo thù, điều đáng sợ là trong quá trình ấy hắn lại cảm thấy vui vẻ, là một trong những niềm thỏa mãn hiếm hoi trong cuộc đời trống rỗng của hắn.

Nói cho cùng, là hắn quá cô độc.

Tô Ngưng Sương đã đúng: "Bóng lưng của ngươi rất cô đơn. Tranh không biết nói dối, nó nhìn thấy tâm hồn ngươi."

Hắn chỉ là quá cô đơn.

Cô đơn đến mức sau khi nàng rời đi, hắn thấy mọi thứ trên đời đều vô vị, quyền lực hay tranh đấu cũng chỉ có thế.

Khi lưỡi đao cuối cùng hướng về Tiêu Trục Phong, hắn đẩy người kia ra, để lưỡi đao đ.â.m vào mình, cảm nhận sự giải thoát đã lâu không có.

Hai đồ đệ khóc lóc thảm thiết trước mặt hắn, nhưng hắn lại cảm thấy rất an lòng.

Trên đời này, lòng người dễ thay đổi, tân đế đã đăng cơ, nhưng chuyện tương lai chưa chắc đã nói trước được. Những người từng đồng cam cộng khổ, chưa chắc sau này đã còn chung đường. Chết vào lúc tình nghĩa sâu đậm nhất, coi như để lại cho hai đồ đệ một kỷ vật tốt nhất.

Hắn có thể yên tâm rồi.

Nhưng thật sự quá mệt mỏi.

Đời người, cả một đời tranh giành, cuối cùng có được gì?

Hắn dường như có được tất cả, nhưng luôn cảm thấy không vui, chẳng có gì đáng để mừng rỡ.

"Nghiêm Tự." Có người gọi tên hắn.

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt với đôi mắt cong cong.

Cô gái trẻ mang theo hộp tranh, lúm đồng tiền trên má vẫn ngọt ngào như trước, từ rừng phong đỏ khắp núi vén váy đi tới, mỉm cười nói: "Lần này không được chối nữa nhé? Ta đã đợi ngài ở đây rất lâu rồi, cuối cùng cũng có thể vẽ tranh cho ngài rồi."

Hắn ngẩn ngơ rất lâu, cho đến khi nàng bước tới trước mặt, đưa tay ra với hắn.

"Ngài đến muộn quá." Nàng khẽ trách.

Hắn nhìn bàn tay ấy, rất lâu, rất lâu sau mới chậm rãi đưa tay ra, nắm lấy tay nàng.

"Đúng là có chút muộn." Hắn nói.

Bầu trời rộng, lá rụng, tiếng nhạn kêu buồn, sương trắng bao phủ lá phong, cỏ cây úa tàn... Bướm không biết mình là mộng, lại cùng sắc xuân bay lên cành khô...

Lá phong ở Đan Phong Đài năm nào cũng đỏ, hắn sau này vẫn không đợi được nàng.

Nhưng nay, cuối cùng cũng đợi được rồi.
 
Đăng Hoa Tiếu
Chương 308



Khi nàng sinh ra, trên lưng đã có một vết bớt.

Vết bớt tựa như một đám mây lành, mọi người đều chúc mừng gia tộc họ Mạc có thêm một thành viên, rằng đứa trẻ này sau này chắc chắn sẽ là người có phúc.

Vì thế, nàng lớn lên trong sự kỳ vọng của mọi người.

Từ nhỏ, nàng thông minh, hiểu biết. Ba tuổi đã biết được trăm chữ, năm tuổi bắt đầu đọc y kinh, tám tuổi nhận biết các loại dược liệu, đến mười tuổi, những bệnh vặt thông thường của người khác, nàng đã có thể thử kê đơn.

Tổ phụ của nàng, Mạc Văn Thăng, là ngự y trong cung, rất được các quý nhân yêu mến. Vì nhà không có nhiều con cháu, thấy nàng có hứng thú với y học, ông đã tận tình dạy bảo.

Nàng học rất giỏi.

Dần dần, kỳ vọng của gia đình dành cho nàng ngày càng lớn. Tổ phụ quyết định sau khi nàng tròn 15 tuổi sẽ đưa nàng vào Thái Y Viện để học tập.

Bề ngoài, nàng tỏ ra vui vẻ đồng ý, nhưng trong lòng lại khinh thường.

Những thầy thuốc ở Thái Y Viện, trong mắt nàng, là những kẻ cứng nhắc, chỉ biết tuân theo sách vở mà tìm kiếm đạo lý y học. Về y thư, nàng thuộc làu không kém gì họ. Nghe lời họ dạy bảo, đối với nàng, là một sự sỉ nhục.

Nàng có nhiều ý tưởng kỳ lạ, đặc biệt là hứng thú với độc dược. Mỗi lần tổ phụ nghiêm khắc ngăn cấm, nói nàng hấp tấp, không biết thận trọng trong y thuật, nàng chỉ cười nhạt.

Tổ phụ là ngự y trong cung, quanh năm chữa bệnh cho các quý nhân. Trị bệnh cho họ, chữa khỏi thì là chuyện đương nhiên, nhưng nếu chữa hỏng có thể mất mạng, thậm chí liên lụy cả gia đình. Vì vậy, ngự y luôn kê đơn cực kỳ bảo thủ, làm sao có thể hiểu được sự tinh túy trong việc dùng thuốc, chứ đừng nói đến việc dùng độc.

Nàng ngoài mặt nghe lời, nhưng lại lén trồng các loại cây độc trong vườn.

Cho đến khi bị tổ phụ phát hiện, ông đã vứt hết bọ cạp và rắn độc mà nàng nuôi, cảnh cáo nàng không được tái phạm, còn phạt nàng phải chép sách trước tượng Thần Nông. Nàng chép được nửa chừng thì chán, liền xé nát giấy bút.

Nàng chỉ thích nghiên cứu độc dược, vậy có gì sai?

Sai là ở thế gian này, luôn có những quy tắc vô dụng và phiền phức như thế.

Một lần, trên đường, nàng gặp một đứa trẻ ăn xin, liền tùy ý ném cho nó một thỏi bạc. Đứa trẻ cảm kích dập đầu cảm tạ, nàng nhìn khuôn mặt lem luốc của nó, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng.

Nàng đưa cho đứa trẻ một loại thuốc độc mà mình vừa chế.

Loại thuốc đó không đến mức lấy mạng người, chỉ khiến người uống bị mất giọng trong vài ngày. Đứa trẻ không biết là gì, nhưng thấy nàng ăn mặc lụa là gấm vóc, nên không nghi ngờ gì mà uống hết.

Nàng bảo đứa trẻ quay lại ngôi miếu chờ. Ba ngày sau, đứa trẻ trở lại, quả nhiên giọng nói khàn đặc, chỉ có thể nói rằng mấy ngày trước hoàn toàn không nói được.

Nàng vui mừng khôn xiết.

Từ đó, nàng tìm ra một phương pháp thử thuốc tốt hơn. Trong Thịnh Kinh có rất nhiều người nghèo khổ. Những con thỏ, con chuột không giống con người, cùng một loại độc chưa chắc đã hiệu quả như nhau. Nàng cho các nha hoàn và tỳ nữ trong viện của mình thử thuốc, thu được hết phương thuốc độc này đến phương thuốc khác.

Đến tuổi cập kê, tổ phụ đưa nàng vào Thái Y Viện học tập. Mỗi lần thi cử, nàng đều đứng đầu, danh tiếng còn vang đến cả Hàn Lâm Y Quan Viện. Sau đó, có y quan mang đến những căn bệnh khó chữa để thử thách nàng. Nàng ung dung viết đơn thuốc, bệnh nhân uống một thời gian liền khỏi, danh tiếng nàng lan rộng.

Nhân cơ hội này, nàng đề xuất với tổ phụ việc không muốn vào Thái Y Viện nữa.

Lần này, tổ phụ đồng ý.

Một người cháu gái thiên tài không cần vào Thái Y Viện, vẫn có thể làm rạng danh nhà họ Mạc ở Thịnh Kinh.

Nàng rất hài lòng, cuối cùng cũng không phải lãng phí thời gian với những giáo điều y học cứng nhắc ấy.

Chữa bệnh không giống như đọc sách, nếu không được trực tiếp nhìn thấy nhiều người bệnh, triệu chứng, chỉ dựa vào vài cuốn y kinh thuốc lý thì không thể đạt đến đỉnh cao y thuật. Nhưng nàng có vô số "người thử thuốc", nên "y thuật" của nàng tiến bộ nhanh chóng.

Y thuật càng ngày càng giỏi, nhưng nàng cũng ngày càng lớn tuổi. Phụ thân nàng có ý định định thân cho nàng một mối hôn sự, nhưng nàng từ chối. Vị phụ thân vốn bình thường của nàng, trong chuyện này lại cực kỳ kiên quyết.

"Con gái đến tuổi thì phải lấy chồng, chẳng lẽ sau này ngươi còn muốn ra ngoài chữa bệnh?"

Nàng biết phụ thân nghĩ gì.

Ông ta bất tài, bị tổ phụ đè nén, nhưng lại sinh ra một đứa con gái xuất sắc. Nếu là con trai thì không nói, đằng này lại là con gái, càng khiến ông ta thêm vô năng.

Phụ thân cũng ghen tị với chính con gái mình, muốn nhốt nàng vào trong khuê phòng, để thể hiện địa vị của bản thân.

Phụ mẫu đặt đâu con phải ngồi đấy. Ông ta thực sự có quyền định đoạt chuyện hôn nhân của nàng, ngay cả tổ phụ cũng không thể nói gì.

Vì vậy, nàng đầu độc ông ta.

Thuốc được hạ từng chút một, không ai phát hiện, ngay cả tổ phụ cũng không nhận ra điều bất thường. Phụ thân c.h.ế.t trước khi kịp định thân cho nàng. Theo quy tắc, nàng phải chịu tang một năm.

Lúc đốt vàng mã, nàng mặc đồ tang trắng, quỳ trước linh đường, cúi đầu, mặt lộ vẻ buồn bã, nhưng khi giơ tay lên, khóe miệng lại thấp thoáng một nụ cười.

Người trong nhà không ai nhận ra, nàng càng vui vẻ, dốc lòng nghiên cứu độc dược mới. Trong tay nàng ngày càng nhiều phương thuốc, nhưng càng như vậy, nàng càng cảm thấy những gì mình biết còn xa mới đủ.

Bọn buôn người tìm kiếm khắp nơi, mang về những đứa trẻ nghèo khó cho nàng. Chỉ cần một chút bạc là có thể mua được công cụ thử thuốc. Nàng giấu chúng trong mật thất để thử độc. Không ngờ, trong số đó lại có một đứa trẻ là con riêng của một quan lại ở Hình Bộ.

Sự việc bại lộ.

Tổ phụ nhìn nàng, không dám tin, tức giận đến mức phun ra một ngụm máu: "Nghịch nữ! Cầm thú!"

Nàng cười nhạt: "Y và độc vốn dĩ thông nhau. Những phương thuốc độc thu được từ chúng, biết đâu sau này lại có thể cứu giúp thiên hạ. Đám ăn mày ấy, như cỏ rác, được c.h.ế.t như vậy cũng coi là có giá trị."

Tổ phụ tát nàng một cái.

Nàng lạnh lùng nhìn lại.

"Ngươi đi đi." Người đàn ông tóc bạc cúi đầu đầy mệt mỏi, giọng nói chưa từng nặng nề đến thế, "Đi thật xa, đừng quay về nữa."
 
Đăng Hoa Tiếu
Chương 309



Tổ phụ muốn bảo vệ nàng.

Nàng là đứa cháu tài năng nhất của nhà họ Mạc, từ nhỏ được ông dạy dỗ tận tình. Cuối cùng, ông vẫn không nỡ lòng. Nàng trốn trong bóng tối, nhìn thấy cả nhà họ Mạc bị bắt giam. Lẽ ra nàng đã được ông sắp xếp người đón đi, nhưng vì không nỡ rời bỏ quyển "Độc Kinh" do mình ghi chép, nàng quay lại lấy, bị người phát hiện, không còn cách nào khác đành đốt đèn dầu và phóng hỏa, khóa nha hoàn đi cùng ở trong phòng, còn bản thân thì nhẫn tâm bỏ trốn.

Nha hoàn chết, trở thành một t.h.i t.h.ể cháy đen. Tổ phụ chỉ vào đó, khẳng định đó chính là nàng. Từ đó, Mạc Như Vân c.h.ế.t trong trận hỏa hoạn ấy.

Thế gian từ đó không còn Mạc Như Vân.

Nàng đội mũ che mặt, mang theo số tiền tổ phụ để lại, rời khỏi Thịnh Kinh.

Một cô gái trẻ, đi một mình ra ngoài, luôn là tâm điểm của những lời đàm tiếu. Những kẻ có ý đồ xấu với nàng, cuối cùng đều biến mất không dấu vết.

Độc đúng là thứ đẹp đẽ nhất trên thế gian này.

Nàng đi qua nhiều nơi, cuối cùng định cư ở Lạc Mai Phong, Tô Nam.

Đó là một ngọn núi tuyệt đẹp. Đến mùa đông, tuyết trắng, hoa mai đỏ, cảnh sắc tuyệt mỹ.

Nàng lần lượt nhận nuôi 16 đứa trẻ, đều là những đứa trẻ nghèo khổ, sức khỏe yếu. Trẻ nhỏ nhạy cảm với độc tố, là vật thử thuốc lý tưởng nhất. Nàng dùng chúng để thử các loại độc dược mới chế tạo. Tiếc thay, cơ thể trẻ nhỏ quá yếu, chẳng đứa nào sống được quá vài tháng, lâu nhất cũng không qua nổi nửa năm, tất cả đều được chôn ở bãi đất phía sau căn nhà tranh.

Gần huyện Thường Vũ có một loại dược liệu hiếm, nàng đi hái thuốc, vô tình bắt gặp nạn dịch trong huyện. Con trai viên tri huyện trả thù lao rất cao, nàng cảm thấy hài lòng, càng hài lòng hơn khi nhận được "món quà" thứ 17.

Tiểu Thập Thất khác biệt với những đứa trước. Trong trận đại dịch ở Thường Vũ, cả gia đình bốn người đều bệnh nặng, chỉ có mình cô bé không hề hấn gì. Thể chất đặc biệt của cô chính là vật chứa độc dược hoàn hảo nhất.

Nàng mang Tiểu Thập Thất về Lạc Mai Phong.

Đứa trẻ này thông minh, ngoan ngoãn, làm việc nhanh nhẹn, hơn nữa còn biết chữ.

Những y thư mà nàng tiện tay ném trong phòng, Tiểu Thập Thất luôn lén lút lấy ra đọc. Nàng nhìn, cảm thấy rất thú vị.

Đứa trẻ này cũng rất kiên cường. Những đứa trẻ trước không đứa nào sống qua nửa năm, chỉ riêng cô, ý chí sinh tồn mạnh mẽ, mỗi lần đều cố gắng sống sót.

Giống như một hạt giống được gieo xuống đất, nàng không biết nó sẽ nở thành hoa gì. Nàng mong đó sẽ là một đóa hoa độc, rực rỡ nhất, lộng lẫy nhất, để nàng có thể giao toàn bộ "Độc Kinh" của mình cho cô. Sau khi nàng chết, thế gian sẽ có một người kế thừa di sản của nàng.

Đáng tiếc, Tiểu Thập Thất lại không giống vậy.

Cô bé rất thông minh, nhưng đôi lúc lại ngu ngốc. Nàng đã cho cô nhiều cơ hội để g.i.ế.c mình, nhưng cô chưa từng nghĩ đến. Có lần, nàng tái phát vết thương cũ, bất ngờ ngất xỉu, cô lại sắc thuốc cho nàng.

Thực ra, cô hoàn toàn có thể nhân cơ hội g.i.ế.c nàng, hoặc ép nàng đưa thuốc giải.

Nhưng cô không làm.

Khoảnh khắc đó, nàng hiểu rằng Tiểu Thập Thất không giống nàng.

Nàng sắp c.h.ế.t rồi. Trận hỏa hoạn năm xưa ở nhà họ Mạc đã hủy hoại làn da và dung nhan của nàng, bao năm qua nàng dùng độc dược để duy trì. Nhưng cơ thể nàng, như một chiếc bình chứa, giờ sắp vỡ. Nàng phải bắt đầu sắp xếp hậu sự.

"Độc Kinh" và các phương thuốc độc phải được chôn theo nàng, đó là thứ nàng quý trọng nhất trên đời.

Nơi chôn cất, chọn Lạc Mai Phong là tốt nhất. Nàng thích nơi này, sương mù giăng phủ, phong cảnh tuyệt đẹp.

Chỉ còn lại Tiểu Thập Thất.

Đứa trẻ dùng làm vật thử thuốc này, lẽ ra nên bị chôn từ lâu, lại cố chấp sống trên núi bao nhiêu năm nay. Nhìn bóng dáng cô bé cõng giỏ thuốc xuống núi, nàng bắt đầu nghĩ cách sắp xếp kết cục cho cô.

Nàng không có chồng, cũng không có con. Nếu có một đứa con gái, có lẽ cũng bằng tuổi Tiểu Thập Thất. Tiếc rằng lòng Tiểu Thập Thất quá mềm yếu, nếu muốn nó trở thành người như nàng, kế thừa di sản của nàng, nàng phải sắp xếp một trò chơi.

Vì thế, nàng khiến Tiểu Thập Thất phải tự tay "giết" nàng.

Đứa trẻ rất thông minh, nghĩ ra cách dùng m.á.u của mình làm dẫn dược. Trong khoảnh khắc cuối cùng, nhìn ánh mắt đẫm lệ của cô bé, nàng lại cảm thấy vui mừng.

Giết người, một khi đã làm lần đầu, chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Kẻ đã g.i.ế.c người, không thể làm thầy thuốc nữa.

Tiểu Thập Thất có tài năng xuất chúng, những năm qua đi theo nàng đã thông thạo "Độc Kinh", không nên bị mai một.

Cô nên giống như nàng, sau này đi qua nhiều nơi, gặp nhiều người. Con người và sự vật trên thế gian này, chỉ là bình chứa độc dược, không cần thương xót, không cần cảm thông, chỉ cần làm điều mình thích là được.

Đời người, nhất định phải làm điều mình yêu thích.

Giống như nàng vậy.

So với việc làm vợ, dạy con, sống một đời tầm thường, rõ ràng cuộc sống như thế này thú vị hơn nhiều.

Mí mắt nàng ngày càng nặng, tiếng thổn thức của Tiểu Thập Thất vang lên bên tai. Nàng nhìn đứa trẻ đang đau buồn, cảm thấy có chút buồn cười. Đột nhiên, nàng nhớ ra rằng đã ở trên núi lâu như vậy, mà chưa từng hỏi tên cô bé. Nàng định mở miệng, nhưng phát hiện m.á.u đã trào ra khóe môi, không thể nói thành lời.

Thôi vậy, không biết thì không biết.

Dù sao, ngay cả tên mình nàng cũng sắp quên mất.

Tên nàng… nàng tên là gì nhỉ?

Sương mù tràn ngập núi rừng, trắng xóa cuồn cuộn như biển cả. Nàng mơ hồ nghe thấy có tiếng người.

Dường như có một ông lão tóc bạc ôm một cô bé buộc tóc hai bên, ngồi trong sân, dạy từng nét chữ.

“Xuất kỳ đông môn, hữu nữ như vân. Tuy tắc như vân, phỉ ngã tư tồn…”

“Đúng rồi, viết rất đẹp, không hổ là phúc tinh của nhà họ Mạc, Mạc gia có mây lành giáng thế!”

Tiếng cười dần tan biến, chỉ còn lại vết mực mới trên giấy.

Là hai chữ hơi trẻ con, xiêu vẹo:

Như Vân.
 
Back
Top Bottom