[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 82,432
- 0
- 0
[Đang Edit] Lặng Thầm Cháy Bỏng - Mộ Nghĩa
Chương 18: Phó Lận Chinh bế cô bằng một tay
Chương 18: Phó Lận Chinh bế cô bằng một tay
Editor: NơTrước đây, Dung Vi Nguyệt ghét nhất là nghe hai chữ “về nhà”.Nhà đối với cô chẳng khác nào một cái lồng giam ngột ngạt, chỉ có sự kìm kẹp trong việc dạy dỗ và những lời trách mắng gay gắt.
Sau khi tốt nghiệp, cô trở lại Bắc Kinh hoàn toàn là vì công việc.
Nhưng cô không sống ở nhà mà là kiên quyết thuê trọ bên ngoài.Cô không có cảm giác thân thuộc trong căn trọ mình từng ở, và chỗ ở mới cũng chỉ là căn hộ thuộc quyền sở hữu của người khác.Nhưng ngay tại khoảnh khắc Phó Lận Chinh nói: Chúng ta về nhà thôi.Ngôi nhà lạnh lẽo kia bỗng dưng có hơi ấm, dường như…
đây là ngôi nhà chung thuộc về hai người họ vậy.Trái tim cô giống như lớp vỏ bánh trứng nướng bị luồng gió nóng thổi phồng, mềm xốp mà rối bời.
Dung Vi Nguyệt còn đang ngẩn ngơ thì giọng nói uể oải của Phó Lận Chinh kéo cô về thực tại: “Ngẩn người gì đó, còn không đi?”
Dung Vi Nguyệt giật mình, đi theo anh bước vào màn mưa tầm tã.Không đeo kính nên tất cả đều mờ nhòe, huống hồ lại là buổi chiều tối mưa dày đặc.
Bị chứng quáng gà nhẹ, Dung Vi Nguyệt theo bản năng bấu vạt váy, đôi giày cao gót run rẩy dẫm từng bậc thang đi xuống dưới.Dung Vi Nguyệt còn đang loay hoay bước tiếp thì bất chợt dưới hông truyền đến một lực mạnh mẽ, nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất.Phó Lận Chinh một tay cầm ô, một tay dễ dàng bế gọn cô xuống bậc thang.Dung Vi Nguyệt hoảng hốt, lập tức vòng tay ôm vai anh: “Phó Lận Chinh…”
Giọng cô gái mềm mại như mèo con rên rỉ bên tai, mang theo hương thanh ngọt của quýt xanh tràn vào hơi thở, mùi vị mà ngoài kia chẳng tìm đâu ra được.
Cơ thể cô cũng mềm mịn, như chẳng có xương.Dung Vi Nguyệt vừa hoảng loạn vừa xấu hổ: “Anh thả tôi xuống…”
Trong ngực cuộn lên một luồng nóng nảy.
Anh nghiêng đầu dời tầm mắt, cổ họng khàn đục: “Em đi chậm như vậy, tôi che ô cho em cũng phải đi chậm theo.
Em coi tôi là vệ sĩ của em hả?”
Ngón tay cô lén níu vạt áo anh, tim đập thình thịch như nai con chạy loạn, môi mấp máy mà chẳng nói nổi một lời.Ừ thì, đúng là cô đi chậm thật…Bước chân của người đàn ông vững vàng, trầm ổn xuống từng bậc thang.
Dung Vi Nguyệt gần như ngồi hẳn trên một cánh tay của anh.
Vậy mà anh vẫn nhẹ nhàng, sức lực dường như còn khỏe hơn thời cấp ba.
Dưới lớp áo thun bó sát là cơ bắp cuồn cuộn, hormone bùng nổ.Ngày trước, anh cũng thường xuyên bế cô lên như vậy để hôn.Có lần sau buổi huấn luyện trở về, người con trai cởi trần, nửa thân trên nổi rõ múi cơ săn chắc, chỉ mặc độc mỗi chiếc quần túi hộp.
Không nói không rằng mà vòng một cánh tay cường tráng nhấc bổng cô đang ngồi xem phim trong phòng khách, ôm thẳng vào phòng ngủ.Anh vừa đi vừa ôm, như thể một chiếc giường lò xo di động, hết nâng cô lên rồi lại kéo xuống.Đến cuối cùng, mồ hôi đầm đìa trên lồng ngực nóng rực, gân xanh nơi cổ nổi căng.
Anh ghì chặt ép lưng cô vào tường mà hôn say đắm, hơi thở dồn dập:“Bé con, sướng chết anh mất…”
Khi ấy cô chỉ biết cong chân quấn chặt eo, thở hổn hển đứt quãng.Mưa rơi bên ngoài làm ướt cả một mảng quần của người đàn ông… giống hệt cô làm khi đó.Dung Vi Nguyệt vội dập tắt ký ức ướt át ấy, hai tai nóng bừng, lặng lẽ nằm yên trong vòng tay anh.Phó Lận Chinh mở miệng: “Xe em đỗ ở đâu?”
“Tôi bắt taxi tới, xe tôi bị hỏng rồi.”
“Ồ.”
Anh hời hợt đáp lời.Dung Vi Nguyệt nhìn thấy con đường phía dưới bậc thang, đèn xanh đang nhấp nháy đếm ngược: 15, 14, 13, 12, 11…Chiếc xe đua của Phó Lận Chinh đỗ bên kia đường, cô không nhịn được nhắc: “Đèn xanh sắp hết rồi…”
Phó Lận Chinh liếc nhìn, bước chân còn chậm rãi hơn.Đến khi ra tới ven đường, đèn chỉ còn lại ba giây.
Anh bỗng dừng lại.?Dung Vi Nguyệt khó hiểu mà lầu bầu: “Sao anh không đi nhanh chút?
Vừa rồi rõ ràng là qua kịp…”
Phó Lận Chinh cười khẩy: “Tôi đang bế em, làm sao đi nhanh được?”
“…”
Rõ ràng trông anh thoải mái lắm mà?Đèn đỏ ở phía đối diện vẫn sáng.
Dung Vi Nguyệt lo anh mệt, lại thấy ngượng ngùng: “Anh thả tôi xuống trước đi…”
“Không có sức.”
“…?”
Thả xuống thì không có sức, nhưng bế lại có sức ư?Phó Lận Chinh chẹp miệng nói: “Không thấy mặt đất đầy nước à?
Không sợ bẩn giày cao gót sao?”
Quả thật, nếu giẫm xuống nước thì đôi giày của cô coi như xong.Cô mím môi, không ý kiến nữa.
Mưa rơi rào rào trên tán ô, từng giọt men theo khung ô trượt dài, rơi lộp bộp xuống nền gạch rồi tung lên những tia nước lấp lánh, phản chiếu ánh đèn xe vội vã trên đường như vụn vàng bay trong không khí.Màn đêm vẫn chưa buông hẳn, bầu trời mang sắc xanh xám.
Phía xa kia, đèn đóm ở trung tâm thành phố vừa mới chớm sáng, rực rỡ như một dải ngân hà giữa trần gian.Phó Lận Chinh một tay cầm ô che chắn người trong lòng thật kỹ, tay kia giữ chặt cơ thể mảnh mai.
Nửa bên áo khoác của anh đã bị mưa thấm ướt, dáng người thẳng tắp hiên ngang, chân mày với đôi mắt bị đèn xe hắt lên sắc lạnh.Cô như mèo con nép vào lòng anh, vài sợi tóc ướt áp sát bên má, cả người gần như được anh bao bọc kín kẽ, ngăn hết gió mưa ngoài kia.Sau lưng là dòng người tới lui không ngớt.Nhưng họ lại như bị tách biệt khỏi đám đông, đứng trong một thế giới khác.Người đàn ông cất lời: “Lạnh không?”
Cô gái ngoan ngoãn lắc đầu: “Không lạnh…”
Cuối cùng đèn xanh cũng sáng lên, Phó Lận Chinh bế cô đi sang bên kia đường.Dung Vi Nguyệt lúc này mới nhìn thấy rõ chiếc Lamborghini, biển số thuộc dãy 0831 độc quyền của anh.
Phó Lận Chinh đưa ô cho cô cầm, rồi mở cửa ghế phụ đặt cô vào trong.Trong xe đã bật sẵn điều hòa, hơi ấm tràn ngập không gian.Phó Lận Chinh ngồi vào ghế lái, lấy chăn mỏng cùng khăn lông trong hộc đồ ra, tỏ vẻ quan tâm bất đắc dĩ: “Lau đi, kẻo lát nữa cảm lạnh lại lây sang tôi.”
Cô cầm lấy: “Cảm ơn…”
Phó Lận Chinh chỉ lau sơ mái tóc mình vài cái, rồi khởi động xe.Động cơ gầm lên, chiếc Lamborghini màu xanh đen lao vút như dã thú rừng sâu, nhập vào dòng xe trên trục đường chính.Phó Lận Chinh hỏi: “Xe em bị gì vậy?”
“Không rõ, hệ thống điện cứ báo lỗi nên tôi gửi ở Đại lý xe sửa rồi.”
Phó Lận Chinh hỏi địa chỉ đại lý, đến đèn đỏ thì mở WeChat: “Bạn tôi quen giám đốc bên đó, tôi sẽ nhờ họ xử lý nhanh cho em.”
Thấy anh đã gửi tin nhắn, Dung Vi Nguyệt ngoài nói cảm ơn thì chỉ biết nói cảm ơn.“Sao nay anh có mặt ở đây vậy?”
Phó Lận Chinh khẽ đẩy đầu lưỡi chạm vào má trong, hời hợi đáp: “Tình cờ đi ngang.”
Trùng hợp đến vậy ư…Phó Lận Chinh gõ ngón tay trên vô lăng, thở ra một câu cực kỳ ngứa đòn: “Vừa khéo đưa người nào đó về.
Người nào đó còn được hời nữa mà.”
“…”
Dung Vi Nguyệt cắn môi: “Thật ra tôi có thể đi tàu điện ngầm về cũng được.”
Phó Lận Chinh lập tức liếc sang, ánh mắt phán xét.
Dung Vi Nguyệt chột dạ, thấy mình ít nhiều có hơi vô ơn, vội chữa lại: “Nhưng mà tiện nghi này không hưởng thì uổng, cho nên… cảm ơn anh.”
Phó Lận Chinh cười hừ bằng âm mũi, tiếp tục lái xe.Dung Vi Nguyệt không nhịn được quay sang nhìn, phát hiện tâm trạng người nọ hình như lại giống như trước lúc leo núi.
Là trạng thái vui vẻ, thoải mái, nhưng vẫn giữ cái nét ngông nghênh khó ưa.Chắc hẳn tuần này việc huấn luyện của anh khá thuận lợi.Cô liền mở lời sang chuyện khác: “Phó Lận Chinh, tối nay anh có rảnh không?
Tôi mời anh ăn cơm.”
“Ồ, tôi còn tưởng ai kia quên sạch rồi chứ.”
“Sao có thể!
Tôi nhớ mà.
Nếu anh rảnh, tôi sẽ đặt nhà hàng trước.”
“Nhà hàng gì?”
“Một nhà hàng ba sao trong Black Pearl Guided, trước đây tôi từng đến một lần, hương vị cũng khá ngon.” *Là cẩm nang đánh giá nhà hàng cao cấp ở Trung Quốc, kiểu giống Michelin Guide ở phương Tây.Cô nghĩ bụng, đã mời thì nhất định phải chọn nơi sang trọng một chút.
Bởi kiểu thiếu gia như anh chắc hẳn sẽ không để mắt đến những chỗ bình thường.Nào ngờ Phó Lận Chinh lại nói: “Dung Vi Nguyệt, em có thể có tâm chút được không?
Cảm ơn tôi mà dẫn tôi đi ăn cơm người khác nấu?”
Dung Vi Nguyệt: ???“Ý anh là muốn tôi về nhà nấu cơm sao?
Nhưng mà tay nghề bếp núc của tôi chỉ bình thường thôi…”
“Cũng đâu phải chưa từng nếm thử, dù sao thì vẫn ăn được.”
“…”
Cô vội vàng biện hộ để giữ chút thể diện: “Giờ tiến bộ lắm rồi, ít ra cũng hơn trước nhiều.”
Sau kỳ thi tuyển sinh, có mấy lần cô chủ động xuống bếp ở căn hộ của anh.
Lúc ấy do mới tập tành nấu ăn nên chỉ rập khuôn theo sách hướng dẫn.
Mỗi lần vào bếp như đi đánh trận, hoàn toàn không có chút thiên phú nào.
Sau này, thỉnh thoảng cô cũng tự nấu đôi ba món, nhưng đa phần là hấp hay hầm đơn giản, còn lại vẫn hay gọi đồ ăn ngoài.Thấy dáng vẻ xoắn xuýt cô, Phó Lận Chinh nhếch môi: “Được thôi, vậy tối nay thử xem.”
Dung Vi Nguyệt vô thức sờ vành tai, nói tủ lạnh không có sẵn nguyên liệu, liền mở điện thoại đặt giao hàng: “Anh muốn ăn món gì?”
Ngón tay anh gõ nhịp trên vô lăng, mấy giây sau, môi mỏng mấp máy vài chữ: “Cá phi-lê sốt cay.”
Dung Vi Nguyệt khựng lại.Đó là món đầu tiên cô làm cho anh, cũng là món cô thích nhất.
Hồi đó cá phi lê mua về đã được cắt mỏng sẵn, gia vị cũng là gói sốt đã pha chế.
Nhưng bởi vì rắc quá nhiều bột ướp cá nên cuối cùng cả bát đặc sệt như cháo.
Thế nhưng anh vẫn bảo ngon, ăn sạch sẽ không chừa miếng nào.Không ngờ anh lại đề nghị món này.Cô khẽ đáp một tiếng, rồi đặt thêm vài nguyên liệu khác.Về đến khu nhà, Phó Lận Chinh hỏi gần đây Ngơ Ngơ thế nào, Dung Vi Nguyệt gật đầu: “Rất ngoan, nhưng kén ăn lắm.
Một loại pate không chịu ăn hai bữa liền, súp lơ thì chỉ ăn phần bông.
Có lần tôi nghiền thuốc tẩy giun hơi to, chỉ chút xíu mà nó cũng khéo gạt ra.”
Anh tỏ vẻ hiển nhiên: “Giờ em đã biết nuôi nó vất vả thế nào rồi chứ?
Ngày nào tôi cũng hầu hạ nó như hầu ông hoàng.”
“Nhưng lúc bình thường vẫn rất nghe lời, giờ đã chịu để tôi bế, ở nhà còn hay theo tôi đi loanh quanh.”
Bước vào thang máy, anh ấn số tầng: “Em tưởng nó lạnh lùng lắm sao?
Giờ thân thiết hơn rồi, sau này bám em không rời, đến lúc đó có mà đau đầu.”
Dung Vi Nguyệt mỉm cười: “Không đau đầu, nó quấn lấy tôi thì tôi càng bớt cô đơn.”
Hai năm qua, cô chỉ sống thui thủi một mình.
Dù bên cạnh có bạn bè nhưng ai cũng bận rộn.
Mỗi ngày như được lập trình, đi làm ở xưởng rồi lại về đối diện với căn nhà trống trải.Cô đơn đã là người bạn thường nhật trong cuộc sống của cô.
Cảm giác “bị quấn lấy” như thế này, dường như cả đời cô chưa từng cảm nhận được, ngoại trừ…
Phó Lận Chinh của trước kia.Phó Lận Chinh nhìn ra được nỗi buồn thoáng qua trên gương mặt cô, ánh mắt thâm trầm thêm vài phần: “Yên tâm đi, sau này em chẳng còn cơ hội cảm thấy cô đơn đâu.”
Dung Vi Nguyệt sững sờ, còn người nọ tỉnh bơ liếc nhìn hình ảnh của cô phản chiếu trên cửa thang máy, tay đút túi quần: “Thằng này quấn người lắm, ngày nào cũng sẽ bày trò bắt em chơi cùng.
Buổi tối sẽ lén chui tọt vào chăn nếu em quên không đóng cửa phòng.
Hơn nữa còn rất biết dỗ dành, mỗi khi em không vui, nó nhất định sẽ ở bên cạnh.”
Lúm đồng tiền trên gò má cô xuất hiện: “Như vậy thì càng hạnh phúc.”
Cả hai lên đến nhà, vừa mở cửa, Ngơ Ngơ nghe thấy tiếng động liền phấn khích chạy ra dụi đầu vào chân Phó Lận Chinh, cái đuôi vẫy như chong chóng.Dung Vi Nguyệt nhìn mà ghen tị, anh cong môi yêu chiều bế nó lên: “Hiếm có thật, lần đầu ba xa nhà lâu như vậy mà mày biết nhớ.”
Phó Lận Chinh đặt nó xuống phòng khách, đi vào bếp rửa tay nhưng chợt trông thấy trên bàn trà cắm một lọ hoa lan dạ hương màu tím nhạt, khăn trải bàn trong bếp đã đổi sang màu kem sáng, ngoài ban công còn có vài chậu sen đá.Chú ý đến ánh mắt ngạc nhiên của anh, Dung Vi Nguyệt vội giải thích: “Khăn trải bàn hôm trước tôi thấy bẩn nên thay, còn mấy cái kia là trang trí thêm.
Nếu anh thấy không hợp thì cứ đổi lại.”
Ánh mắt anh dịu hẳn, tựa vào đảo bếp: “Cũng không tệ.”
Anh chìa tay: “Đưa điện thoại em đây.”
“Hả?
Anh định làm gì?”
“Tôi đâu có trộm tiền tiết kiệm của em.”
Dung Vi Nguyệt khó hiểu mà đưa điện thoại cho anh, chỉ thấy anh thao tác mấy bước, xong xuôi trả lại: “Tôi vừa liên kết thẻ của mình vào máy em, thẻ không hạn mức.
Sau này ở nhà cần mua sắm thì quẹt thẻ này.
Nhân tiện nếu em rảnh có thể đổi mới vài nội thất trong nhà.
Không cần hỏi ý kiến của tôi, em cứ tự quyết đi, tôi nhìn mãi cũng chán rồi.”
Cô hoang mang: “Anh… chẳng phải anh bảo đang túng thiếu sao?
Tiền thuê nhà thu được hằng tháng có đủ trang trải chi phí không?”
Anh nói một cách đương nhiên: “Tiết kiệm khi cần tiết kiệm, tiêu khi cần tiêu.
Hưởng thụ cuộc sống chẳng phải là điều quan trọng nhất sao?”
“...”
Dung Vi Nguyệt rót cho mình cốc nước, như là thuận miệng hỏi: “Tôi tưởng anh kinh tế khó khăn.
Không ngờ lại bỏ nhiều tiền mua căn nhà này, giờ còn cho thuê nữa.”
Phó Lận Chinh đối diện với ánh mắt của cô, yết hầu khẽ trượt, vài giây sau mới đúng lý hợp tình đáp: “Chính vì mua nhà nên kinh tế mới khó khăn, cho thuê lại để hồi máu.
Có vấn đề gì sao?”
Thôi được, cũng có thể là do cô nghĩ nhiều rồi.Dung Vi Nguyệt chợt nhớ ra một chuyện, ngay lập tức đi vào phòng ngủ, lúc trở ra cầm theo một hộp quà: “Phó Lận Chinh, cái này tặng anh.
Cảm ơn anh đã giúp đỡ việc làm ăn của xưởng, giúp tôi đòi được tiền từ Triệu Hâm, giờ lại còn miễn tiền điện nước cho tôi.
Tôi vẫn luôn nợ anh một lời cảm ơn đàng hoàng.”
Dung Vi Nguyệt đưa hộp quà cho anh, đôi mắt hổ phách dưới ánh đèn càng thêm long lanh.
Phó Lận Chinh khá bất ngờ, nhướng mày cầm lấy: “Còn có cả quà nữa à?”
“Ừ, điều kiện tài chính có hạn, chỉ là một chút tấm lòng thôi.”
Trên hộp in logo của một thương hiệu xa xỉ hàng đầu nước Ý.
Mở ra, bên trong là sợi dây chuyền mắt xích Cuban bằng bạc, kiểu dáng đơn giản nam tính, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu.
Dung Vi Nguyệt không biết anh thiếu cái gì.
Hôm đó dạo cả nửa trung tâm thương mại vẫn chưa chọn được món nào ưng ý.
Đến khi trông thấy sợi dây chuyền này liền quyết định mua, cảm thấy rất hợp với khí chất của anh: “Tôi thấy anh có đeo dây chuyền, nhưng không rõ anh thích loại mặt dây nào.
Anh có thể tự phối.”
Một cảm xúc khó nói thành lời lướt quá trong mắt, Phó Lận Chinh tỏ vẻ bình tĩnh cất đi: “Cảm ơn nhé, khá đẹp.”
Anh mang quà về phòng.
Đúng lúc chuông cửa vang lên, Dung Vi Nguyệt đi ra nhận đồ ăn xách vào bếp, sau đó đeo kính với mang tạp dề:“Tối nay tôi nấu cá phi lê sốt cay, sườn rang muối tiêu, với lại hấp thêm món này.”
Phó Lận Chinh đi vào bếp, thấy cô lấy ra một con cua tuyết thì nhíu mày: “Mua hải sản làm gì?
Em bị dị ứng mà?”
Cô nhớ trước đây anh chỉ thích món cua tuyết này thôi: “Chẳng phải anh thích ăn sao?”
Phó Lận Chinh nhanh chóng lấy con cua khỏi tay cô, sợ cô bị kẹp trúng: “Hải sản nhiều purin lắm biết không?
Sau này mua món em thích là được, khẩu vị tôi cũng tương tự.”
Nói đoạn, anh lại dứt khoát: “Thôi, để tôi.
Từ giờ trong nhà tôi sẽ là người đi chợ.”
“À…
được.”
Là do sợ cô mua đồ ăn không hợp khẩu vị sao…Dung Vi Nguyệt đi rửa cá phi lê, cũng tranh thủ tra công thức trên điện thoại.
Phó Lận Chinh cho Ngơ Ngơ ăn uống xong, bắt gặp cô chăm chú vào màn hình thì trêu chọc: “Giờ tay nghề tôi tiến bộ lắm rồi, ít ra cũng hơn trước nhiều.”
Đúng là giống hệt ngày xưa, ôm khư khư công thức dạy nấu ăn xem cả buổi.Dung Vi Nguyệt buông điện thoại, ngượng ngùng: “Lâu rồi không làm món này nên ôn lại một chút.”
“Đợi em ôn xong chắc đến nửa đêm mới được ăn nhỉ?”
Phó Lận Chinh nhún vai nói mình đang rảnh, có thể giúp một tay.
Hai người theo công thức hướng dẫn mà sơ chế cá, cũng khá đơn giản.
Sau đó, Phó Lận Chinh tìm cách xử lý cua tuyết.Dung Vi Nguyệt bán tín bán nghi: “Anh làm được thật sao?”
Phó Lận Chinh híp mắt nhìn cô: “Tôi không được khi nào?”
Lời này thật sự khiến người ta không khỏi suy nghĩ lung tung.Dung Vi Nguyệt sờ sờ dái tai, lảng đi.Phó Lận Chinh vật lộn một hồi cũng xử lý xong con cua, bỏ vào nồi hấp.
Lúc này chuông cửa lại vang, anh đi ra mở thì thấy một người phụ nữ ló đầu vào, nhoẻn miệng cười toe toét: “Anh, buổi tối tốt lành.”
Người phụ nữ mặc váy dài cổ điển, đội mũ rộng vành, kính râm đã tháo xuống.
Ánh đèn mờ trên hành lang cũng chẳng thể che lấp gương mặt xinh đẹp không tì vết.
Đôi mày thanh thoát, ánh mắt trong trẻo như họa, nơi vành tai khẽ ẩn hiện nốt ruồi son đỏ thắm, tựa hạt châu điểm tô bên hoa ngọc.
Cả con người toát lên khí chất dịu dàng, mềm mại như dòng nước.Thấy người trước mặt, Phó Lận Chinh nhướng mày: “Sao em tới đây?”
“Hôm nay em tan làm sớm nên chạy qua thăm anh.”
Phó Lận Chinh chán chường đưa tay giúp em gái gỡ mũ: “Em có thể đừng ăn mặc y như kẻ trộm được không?”
“Bây giờ ở đâu cũng có phóng viên.
Em phải tự bảo vệ mình chứ?”
Nghê Âm đi vào nhà, Ngơ Ngơ nhìn thấy thì mừng rỡ vẫy đuôi.
Nghê Âm cười ôm lấy: “Ngơ Ngơ, lâu rồi không gặp.”
Con bé vừa ôm chó vừa đi theo mùi đồ ăn: “Thơm quá, mùi gì vậy?
Đừng nói là anh nấu cơm đấy nhé?
Người tám trăm năm không vào bếp như anh mà cũng biết nấu sao?”
Vừa dứt lời, đã thấy một người phụ nữ đang đứng ở đảo bếp.
Nghê Âm kích động: “Chị Vi Nguyệt?”
Dung Vi Nguyệt sớm đã nghe thấy giọng nói, lúc này vành tai nóng ran: “Chào em, Âm Âm…”
Nghê Âm là em gái ruột nhỏ hơn Phó Lận Chinh bốn tuổi.
Hai anh em, một người theo họ ba, một người theo họ mẹ.
Đầu năm cấp ba, Nghê Âm từ phương Nam chuyển về Bắc Kinh.
Bởi vì học nhảy lớp nên năm đó Vi Nguyệt học lớp 12 thì con bé học lớp 10.Trước kia cả hai rất thân, nhưng sau khi Dung Vi Nguyệt chia tay Phó Lận Chinh thì cũng không tiện liên lạc nữa.Trong mắt Dung Vi Nguyệt, Nghê Âm luôn là cô em gái dễ thương và nhẹ nhàng.
Bây giờ trưởng thành rồi, còn xinh đẹp mảnh mai hơn trên truyền hình.
Phải nói, nhan sắc của hai anh em nhà này đúng là đỉnh cao.Nghê Âm đặt Ngơ Ngơ xuống, mỉm cười tiến lại: “Chị Vi Nguyệt, chị đang ở nhà anh Hai ạ?
Thảo nào Đường Đường cứ nói nhà anh Hai có bất ngờ, nhất định không chịu tiết lộ, bắt em tự đến xem.
Hóa ra là giấu người đẹp trong nhà!”
Dung Vi Nguyệt vội xua tay: “Không phải, bọn chị chỉ tạm ở ghép thôi…”
Nghê Âm tỏ vẻ hiểu rõ mà gật đầu: “Anh trai em tính khí thất thường, lại kén chọn.
Trước giờ chưa từng ở ghép với ai.
Thật hiếm có, chị là người đầu tiên đấy.”
Phó Lận Chinh đi qua, ném đôi dép xuống đất: “Đi dép vào.
Em nhiều chuyện quá rồi đấy.”
Nghê Âm làm mặt xấu với anh, mang dép đi vào gian bếp: “Anh chị đang nấu ăn sao?
Vậy em về đoàn phim trước nhé?
Để hai người từ từ dùng bữa?”
Dung Vi Nguyệt vội nói hôm nay nấu nhiều, mời con bé ở lại ăn.
Nghê Âm lập tức nhìn anh trai, đôi mắt tròn xoe long lanh nước: “Anh Hai, được không?”
“…”
Phó Lận Chinh tức đến bật cười, “Anh có đuổi em hả?”
Thì em đây chỉ sợ làm phiền thế giới hai người của anh chị thôi mà.Dung Vi Nguyệt gắp cho Nghê Âm nếm thử cá phi lê sốt cay.
Nghê Âm vừa nhai vừa gật đầu lia lịa: “Đúng là do chị Vi Nguyệt nấu, màu sắc hương vị đều tuyệt vời.
Anh Hai em không làm nổ tung bếp là may.”
Phó Lận Chinh: “Em tưởng anh giống em chắc?”
“Em dù gì cũng vào bếp một lần mỗi năm, còn anh?”
“Đúng vậy, nên em mỗi năm nổ bếp một lần.
Anh thì không vào bếp nên chưa bao giờ nổ.
Thích ý kiến nữa không?”
“…”
Dung Vi Nguyệt phì cười, nhận ra hai người họ vẫn trẻ con như xưa: “Hai anh em cứ nói chuyện đi, tôi sẽ làm sườn.”
Dung Vi Nguyệt phủ bột lên sườn, Phó Lận Chinh đi tới: “Để tôi chiên.”
“Không cần đâu, anh ra ngoài với em gái đi.”
“Nó là con nít hay sao mà cần người trông?”
Anh cầm lấy đĩa sườn rồi dặn dò: “Đứng xa chút, lát nữa dầu bắn vào người thì đừng khóc.”
Dung Vi Nguyệt nghe lời lùi về sau.
Rõ ràng ban đầu nói để cô nấu, cuối cùng lại thành chính anh ra tay.Một lúc sau, cua tuyết hấp cũng xong.
Từng món được dọn lên, ba người ngồi vào bàn.
Nghê Âm nếm thử, khen hai món kia ngon, chỉ có món sườn đen sì là chiên dở.
Phó Lận Chinh cười khẩy: “Còn dám chê?
Em có giỏi thì chiên đi?”
“Em đâu cần, sau này em tìm chồng biết nấu ăn là được.
Nhưng anh mà không biết thì tìm vợ kiểu gì?
Chẳng có ưu thế cạnh tranh nào cả.”
Nghê Âm mỉm cười nhìn về phía Dung Vi Nguyệt: “Chị Vi Nguyệt, con gái tụi mình phải tìm người biết vào bếp.
Chị gầy thế này, lỡ lấy phải người không biết nấu thì làm sao?”
Dung Vi Nguyệt chỉ khẽ cười rồi đáp "Ừm.”.
Sắc mặt của Phó Lận Chinh sa sầm: “Anh nhớ Tống Chiêm cũng đâu biết nấu?
Em còn thích dữ lắm mà.”
Tống Chiêm là bạn trai hiện tại của Nghê Âm.
Nụ cười trên môi con bé nhạt đi, lẩm bẩm: “Anh ấy bận mà.”
“Bận đến mức một năm gặp được một lần?”
Nghê Âm cúi đầu, dùng đũa gẩy gẩy thịt cua trong bát: “Dạo này anh ấy cũng đang quay phim.”
Con bé lập tức chuyển đề tài, dịu dàng hỏi: “Chị Vi Nguyệt, dạo này chị làm gì vậy?”
Dung Vi Nguyệt kể sơ qua, Nghê Âm nói mình cũng rất thích kỹ nghệ Hoa khảm:
“Nếu sắp tới em đóng phim cổ trang, em sẽ giới thiệu đoàn phim hợp tác với Tình Nguyệt Các.
Em cũng muốn hợp tác với xưởng của chị.”
Dung Vi Nguyệt mỉm cười: “Được.”
Nghê Âm lại trêu chọc Phó Lận Chinh: “Anh Hai, dạo này vẫn bận đua xe à?
Ba mẹ cứ hỏi bao giờ anh về, muốn giới thiệu bạn gái cho kìa.
Em thấy anh cũng già lắm rồi mà vẫn còn độc thân.”
Dung Vi Nguyệt khẽ siết đôi đũa trên tay, ánh mắt trộm nhìn sang người đàn ông đối diện.
Phó Lận Chinh đanh mặt đáp: “Bản thân em đã tới đâu chưa mà xen vào chuyện của anh?”
“Anh là anh trai thì phải làm gương chứ?”
Nghê Âm nhấp ngụm trà chanh, cười híp mắt: “Hay anh nói thử xem, anh thích kiểu con gái thế nào?
Em đoán chắc anh thích kiểu gợi cảm, môi đỏ quyến rũ, tóc xoăn bồng bềnh?”
Phó Lận Chinh lườm mắt: “Cứ thích nói nhảm?”
“Vậy thì em biết rồi, chắc anh thích kiểu ngây thơ, dạng loli đáng yêu.”
Người đàn ông câm nín: “Em lại nói khùng nói điên gì vậy?”
Đôi mắt nước của Nghê Âm tràn ngập ý cười: “Thôi lần này em chắc chắn rồi, anh nhất định thích kiểu nữ thần điềm đạm, dịu dàng.
Vẻ ngoài trong trẻo hiền lành, đôi mắt cười cong cong như vầng trăng khuyết.
Bình thường thì trầm tĩnh, nhưng riêng trước mặt anh lại biết nũng nịu, biết dựa dẫm.
Có đúng không?”
Bàn tay cầm muỗng canh của Dung Vi Nguyệt bất chợt cứng đờ, trong lòng như có bong bóng bị chọc thủng.
Phó Lận Chinh lặng người vài giây, rồi cầm bát không đứng lên đi múc cơm: “Không đôi co với em.”
Nghê Âm cười hì hì: “Xem ra em đoán trúng rồi.
Vậy anh gặp được thì phải chủ động theo đuổi, con gái tốt thế này người khác cũng sẽ tranh giành.
Đừng để đến lúc em sinh con rồi mà vẫn chưa có chị dâu nhé.”
Phó Lận Chinh mặt đen như đít nồi: “Lo ăn cơm của em đi!”
“Em là đang quan tâm anh mà…”
Phó Lận Chinh múc cơm trở lại, vừa ngồi xuống đã thấy Dung Vi Nguyệt buông đũa.
Anh nheo mắt: “Ăn có chút xíu đã no rồi?
Em ăn còn thua cả Ngơ Ngơ.”
“…”
Dung Vi Nguyệt nói mình đã no, chủ yếu là sợ đồ ăn ít không đủ cho họ.Phó Lận Chinh liền gắp vài miếng cá vào bát của cô: “Ăn thêm chút cá đi.”
Nghê Âm mỉm cười: “Anh để ý chị Vi Nguyệt quá nhỉ?
Em ăn ít anh chẳng nói gì.”
“Đưa bát đây.”
“Đừng đừng đừng, em đùa thôi, em ăn nhiều lên hình không đẹp…”
Ba người nói chuyện rôm rả, nhờ có Nghê Âm mà bữa cơm thêm tiếng cười rộn ràng.Ăn xong, Nghê Âm bảo để bàn cho Phó Lận Chinh dọn, kéo Dung Vi Nguyệt ra ban công tán gẫu.Bên ngoài ban công, Nghê Âm khoác tay Dung Vi Nguyệt, nhẹ giọng hỏi: “Chị Vi Nguyệt, giả sử chị có bạn trai, anh ấy ngày nào cũng bận rộn với công việc, thường không thể hẹn hò cùng chị.
Nhưng lại nói bản thân đang nỗ lực kiếm tiền là vì chị, chị sẽ nghĩ sao?”
Dung Vi Nguyệt suy tư một lúc: “Chị nghĩ sự nghiệp đúng là rất quan trọng, nhưng cũng không thể coi sự vắng mặt thường xuyên là lẽ đương nhiên được.
Mấu chốt là chính em phải cảm nhận xem người ta có thật lòng với em không…
Anh bạn Tống Chiêm kia không đối tốt với em sao?”
Nghê Âm thở dài: “Em thấy càng ngày ở bên anh ấy càng mệt.
Năm xưa chị với anh Hai có như vậy không?
Anh ấy có thường xuyên bùng hẹn không chị?”
Gió thổi lạnh khiến Dung Vi Nguyệt hắt xì: “Phó Lận Chinh… anh ấy hình như không như vậy, thường hứa là sẽ làm.”
Trước đây, Phó Lận Chinh hứa với cô chuyện lớn chuyện nhỏ nào cũng đều sẽ làm được.
Mỗi lần hẹn hò, anh luôn tới trước, chưa từng để cô phải đợi chờ.
Có lần anh nói sẽ cùng cô tham dự cuộc thi violin ở tỉnh khác, nhưng đột ngột phải sang nước ngoài huấn luyện.
Vậy mà vừa kết thúc, anh liền đặt chuyến bay trở về trong đêm, vẫn kịp ở bên cạnh cô.Chỉ riêng lần tốt nghiệp… cô không liên lạc được với anh.Nghê Âm chống cằm cười khẽ: “Vậy ra anh trai em cũng không quá tệ.”
Đang nói dở thì Phó Lận Chinh hỏi với ra: “Nói gì về tôi đó?”
Dung Vi Nguyệt chạm phải tầm mắt anh, bỗng thấy chột dạ một cách khó hiểu, ngay lập tức dời mắt nhìn xuống đất.Phó Lận Chinh cầm hai tấm chăn mỏng cho hai cô gái.Dung Vi Nguyệt cảm ơn rồi khoác chăn kín người, xoa xoa mũi.Phó Lận Chinh rút ly nước trái cây trong tay cô, rồi đưa một cốc đồ uống nóng: “Sổ mũi tới nơi còn uống nước lạnh, muốn bị cảm rồi bắt người khác chăm sao?”
Dung Vi Nguyệt có hơi hoảng hốt, rồi lại cúi đầu nhìn chằm chằm cốc trên tay.Phó Lận Chinh thở dài: “Chỉ có nước đường đỏ thôi, không cho gừng.”
“Cảm ơn…”
Hóa ra anh vẫn còn nhớ cô không thích ăn gừng.Ly nước đường đỏ nóng như sưởi ấm cõi lòng.Nghê Âm ở bên cạnh nhìn mà thầm cảm thán.Cô ấy cũng yếu mà có bao giờ thấy anh trai quan tâm đâu?Nghê Âm bỗng nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Anh Hai, em và chị Vi Nguyệt đang nói về việc đàn ông phải cân bằng giữa tình yêu và sự nghiệp.
Anh thấy sao?”
Phó Lận Chinh cho hai tay vào túi quần, đôi chân dài thư thái giẫm trên mặt đất, nửa người dựa vào lan can, nhàm chán đáp: “Có gì khó đâu, đàn ông có năng lực là phải có cả tình yêu lẫn sự nghiệp.
Nếu không cân bằng được thì yêu đương làm gì cho khổ người ta?”
“...”
“Vậy em hỏi tiếp nhé?
Giả sử anh trúng xổ số năm trăm triệu và chỉ còn mười phút cuối để lĩnh tiền.
Nhưng vợ anh không vui, yêu cầu anh ở nhà an ủi cô ấy, cô ấy không biết anh trúng số thì anh chọn sao?”
Phó Lận Chinh: “…
Mấy câu hỏi kỳ quặc gì vậy?”
“Hây da, em lấy ví dụ thôi.
Theo anh thì năm trăm triệu quan trọng hơn hay vợ quan trọng hơn?”
Dung Vi Nguyệt vuốt ve thành ly ấm áp, nghe vậy cũng tò mò ngẩng đầu lên nhìn anh.Phó Lận Chinh cũng nhìn về phía cô, từ tốn trả lời: “Còn phải lăn tăn nữa sao?
Tất nhiên là vợ quan trọng nhất.
Năm trăm triệu có thể kiếm, vợ thì chỉ có một.”
Dung Vi Nguyệt và anh, một người ngồi một người đứng đối diện nhau.
Đáy lòng cô xao động không ngừng, chỉ biết cúi đầu uống nước đường đỏ.
Vài giây sau lại nghe anh hỏi:“Này, Dung Vi Nguyệt, em nghĩ sao?”
Cô xịt keo: “Tôi?”
Phó Lận Chinh nhìn thẳng vào cô, khóe môi thấp thoáng cong lên, nửa đùa nửa thật:“Không có ý gì khác, chỉ hỏi chơi thôi.
Giả sử em là người vợ đó, em có hài lòng với người chồng như vậy không?”—-------
Nơ: Theo mấy mom thì mấy mom có hài lòng với người chồng thế này không?
Mấy mom nghĩ chị Nguyệt sẽ trả lời thế nào?Nghê Âm có truyện riêng là Giấy hôn thú trong phòng tối (Đã full).
Link convert: https://truyenwikidich.net/truyen/phong-toi-hon-thu-ZovZIju261gUGXizLink raw: https://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=7056208