Editor: NơPhó Lận Chinh vừa dứt câu, Dung Vi Nguyệt ngước nhìn anh, trong lòng kinh ngạc.Căn hộ ở Hòa Thịnh Đình… là mấy tháng gần đây anh mới mua sao?Sao có thể?
Anh một lần vung tay 26 triệu mua căn nhà này, vậy mà chưa bao lâu lại muốn cho thuê…Lúc này Phó Tắc Thừa mới hay chuyện, chấn động: “Hòa Thịnh Đình?
Chẳng phải là khu ở vành đai 5 sao?
Mày có biết bao nhiêu nhà ở trung tâm thành phố, chạy ra ngoại ô mua nhà để làm gì vậy?”
Dung Vi Nguyệt thấy người đàn ông đối diện khẽ nhấc mí mắt, cái nhìn nóng rực thẳng thừng chạm vào mắt cô, sâu thẳm tối tăm, tựa như không đáy.Như thể có đôi bàn tay vô hình siết chặt lấy trái tim, mang đến cảm giác nghẹn thở và chát chúa.Cô dời mắt, cúi đầu miết ly rượu trong tay.Vài giây sau, tiếng cười ở phía đối diện rất khẽ, từ tốn nói ra đôi lời được cho là lý do: “Bãi xe gần đó, tiện cho việc huấn luyện.”
Phó Tắc Thừa lập tức giơ ngón cái: “Phó Lận Chinh, mày đỉnh thật, đúng là có tiền tiêu mãi không hết.”
Hạ Tư Lễ uống một ngụm rượu, cong môi cảm thán: “Lận Chinh vốn dĩ là thế, chỉ cần nó thấy đáng, thì bất cứ giá nào cũng không thành vấn đề.”
Phó Lận Chinh cúi đầu, đầu ngón tay đeo nhẫn hơi run.
Anh đặt ly xuống, cầm bật lửa với bao thuốc lá trên bàn rồi đứng dậy, buông một câu ngắn gọn: “Mọi người chơi tiếp đi, tôi về phòng trước.”
Người đàn ông rời khỏi phòng riêng.Trong phòng bỗng chốc tĩnh lặng vài giây.Phó Tiêu Doanh ngơ ngác: “Anh Lận Chinh sao thế?
Hình như anh ấy không vui, để em đi xem anh ấy nhé?”
Phó Tắc Thừa giữ con bé lại: “Thôi nào, đừng gây thêm rắc rối…”
“Em chỉ lo cho anh ấy thôi mà.”
Hạ Tư Lễ nói: “Em gái, anh khuyên em vẫn đừng tự chuốc lấy phiền phức.
Giờ tâm trạng nó đang khá tệ, là trạng thái ‘người lạ chớ đến gần’ đó.”
Phó Tiêu Doanh im lặng ngậm miệng.Hạ Thiên Đường liền đánh trống lảng: “Được rồi được rồi, chúng ta tiếp tục đi.”
Âm thanh ồn ã trộn lẫn với nhạc trong phòng, Dung Vi Nguyệt chỉ lặng lẽ cúi đầu, ảm đạm nhìn mấy lá bài trên tay.*Ngoài kia, đêm đen như mực.
Núi rừng ẩn nấp trong màn đêm, gió lạnh từng đợt thổi qua tán lá ngọn cây, rét buốt thấu xương.Cửa ban công homestay khép hờ.Ngoài ban công, Phó Lận Chinh khom người ngồi trên ghế.Đầu điếu thuốc lập lòe lửa cam theo nhịp thở, làn khói trắng tản ra mờ ảo trong không trung.
Khuỷu tay anh chống lên đầu gối, xương sau gáy nhô rõ, bóng lưng đơn độc trong chiếc áo khoác dài càng tăng thêm vẻ quạnh hiu.Nửa giờ sau, cửa ban công bị đẩy ra.Hạ Tư Lễ kéo chặt áo khoác, hít vào một hơi lạnh: “Mày đúng là siêu nhân mà, trời rét thế này cứ phải ngồi đây hút thuốc sao?”
Anh ta kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
Phó Lận Chinh dập tắt đầu thuốc, giọng khàn đi do khói thuốc mài mòn: “Giản tán rồi hả?”
“Đúng rồi, mày đột nhiên bỏ đi, bọn tao cũng chẳng còn hứng.
Hát vài bài rồi ai nấy cũng về phòng nghỉ.”
Phó Lận Chinh kéo khóe môi: “Không ngờ tao quan trọng đến vậy.”
“Chứ sao nữa, thiếu gia Phó ở đâu chẳng là tâm điểm, ai cũng thích chơi cùng.”
Anh hơi nghiêng mặt đi, không đáp lời.
Hạ Tư Lễ khẽ thở dài: “Tâm trạng vẫn còn tệ hả?”
Hạ Tư Lễ cũng châm một điếu thuốc, nhìn khói thuốc hòa làm một với mùi ghen tuông trong không khí, cười bất lực: “Đáng không?
Chỉ vì một câu trả lời mà khó chịu như vậy?”
Hiếm khi nào thấy anh thành ra thế này.Dù trên sân đấu hay trong thương trường đầy rẫy sóng ngầm, Phó Lận Chinh xử lý mọi chuyện luôn dễ dàng, dứt khoát và đầy khí thế.
Vậy mà chỉ khi đối diện với một cái tên, anh lại hoàn toàn mất hết lý trí.Sáu năm trôi qua, thói quen xấu đó vẫn không thuyên giảm, ngược lại càng ngày càng trầm trọng.Giống như một vết thương mãi chẳng thể lành, hết lần này đến lần khác bị xé toạc trước khi kịp kết vảy, từng chút một thối rữa sâu vào cơ thể, đau nhói thấm tận tâm can.Ánh sáng trong mắt Phó Lận Chinh dần trở nên u tối, Hạ Tư Lễ không nhịn được khuyên nhủ: “Thường xuyên liên lạc với bạn khác giới thì chứng minh được điều gì?
Tao thấy Vi Nguyệt với tên họ Bành kia chẳng có tí tình cảm nào cả!
Nếu thật sự có, qua sáu năm còn đến lượt mày chắc?
Nếu giữa họ có, mày nghĩ tối nay Vi Nguyệt sẽ có mặt ở đây sao?”
Ngón tay anh miết nhẹ lên chỗ cổ tay từng có hình xăm nay đã bị xóa nhòa.Hạ Tư Lễ thở hắt ra: “Lận Chinh, hai người đã chia tay sáu năm rồi.
Những năm tháng mày không tham dự trong đời cô ấy đã là sự thật không thể thay đổi.
Đừng tự dìm mình vào cảm xúc vô nghĩa này nữa.”
“Nếu đã không khống chế nổi bản thân, vậy cứ làm điều mày muốn.
Chỉ cần không hối hận là được.”
Trời đêm ngoài kia tối tăm mịt mùng, mênh mang vô tận.Phó Lận Chinh thất thần nhìn về phía xa xa, nơi chân núi lác đác vài ánh đèn, im lìm không nói một lời.*Mười lăm phút trước, buổi tụ họp tám người đã tan.Mọi người rủ nhau quay về homestay.
Trên đường về, Dung Vi Nguyệt không ngờ buổi tối trên núi lại rét đến thế, cô kéo chặt áo khoác.
Nhưng gió lạnh từ bốn phương tám hướng vẫn luồn vào, mượn men rượu như từng mũi kim nhọn chích vào da thịt.Về đến homestay, toàn thân cô cứng đờ vì lạnh, cổ họng ngứa rát.Bốn cô gái ở cùng một homestay hai tầng rộng rãi, Dung Vi Nguyệt và Ân Lục ngủ ở tầng một.
Bước vào phòng, cô vừa ho vừa cố mở máy sưởi, đầu óc thì choáng váng đau nhức.Cô gắng gượng đi đun nước nóng, rồi ngã phịch xuống mép giường, kéo chăn trùm kín người.Ân Lục đi lại gần: “Cục cưng, mình cũng không mang thuốc cảm theo, phải làm sao đây?
Cậu có khó chịu lắm không?”
Dung Vi Nguyệt hắt hơi, giọng khàn khô: “Không sao, mình uống chút nước ấm là được.”
“Cơ thể này của cậu đúng là yếu quá.”
Ân Lục đau lòng hỏi, “Hay là đến phòng khám trên núi thử xem?”
“Không cần đâu, ngủ một giấc là khỏe thôi.”
Cô đã quen rồi.
Từ thời đại học, cơ thể cô vốn không tốt, thường xuyên ốm đau.
Tiền bạc trong người chẳng có bao nhiêu, bệnh không quá nặng thì sẽ không đi khám, chỉ chịu đựng tự mua thuốc cảm, uống thêm chút nước ấm, qua một tuần thì cũng ổn.Có lần mùa đông, đêm muộn cô vừa sốt vừa làm thêm, trên đường về chịu không nổi mà ngất xỉu, tỉnh lại đã ở bệnh viện.
Bác sĩ nói có một chị gái tốt bụng đưa cô tới, gọi số liên lạc khẩn cấp trong điện thoại cô nhưng đầu dây bên kia hiện tắt máy.“Em gái, không gọi ai đến bệnh viện chăm em sao?”
Cô cúi đầu nhìn dãy số của Phó Lận Chinh vẫn còn lưu trong danh bạ, khóe mắt ươn ướt, khẽ lắc đầu: “Không, em chỉ có một mình.”
Nước đã sôi.
Ân Lục rót ra cốc, hòa thêm nước khoáng rồi đưa cho cô.
Dung Vi Nguyệt cầm lấy uống vài ngụm, thẫn thờ ôm chặt chiếc cốc trên tay.Ân Lục dịu giọng hỏi: “Sao thế, có tâm sự sao?”
“…
Không có.”
“Tối nay mình đã thấy cậu thất thần mấy lần rồi, còn định giấu mình?
Có phải vì Phó Lận Chinh không?”
Ánh nhìn của Dung Vi Nguyệt dập dềnh theo mặt nước trong cốc, môi mấp máy nhưng không thốt ra lời.Cô cũng không biết rốt cuộc bản thân đang mang tâm trạng gì, chỉ thấy ngực như bị đè nặng, u uất không sao thở nổi.Trong đầu cứ lặp đi lặp lại, là những câu trả lời của Phó Lận Chinh, và ánh mắt mỗi khi anh nhìn cô tối nay.Ân Lục ôm gối nhìn cô bạn khổ vì tình của mình: “Cậu có thấy không, từ lúc cậu nhắc đến Bành Thanh Thời thì cảm xúc của anh ta đã khác hẳn?
Mình thấy rõ ràng là anh ta ghen.”
“Hơn nữa, chuyện căn hộ kia cũng lạ lắm.
Anh ta mua nhà ở ngoại ô làm gì?
Cậu nói xem, có phải anh ta muốn cho cậu thuê không…”
Suy đoán kia lại bị khơi lên lần nữa, nhưng lý trí nhanh chóng đè xuống: “Không phải Phó Lận Chinh đã nói rồi sao, là để tiện cho việc huấn luyện.”
“Nguyệt Nguyệt, nhưng mình vẫn cảm thấy Phó Lận Chinh đối xử với cậu rất khác biệt.
Trước kia anh ta cũng giúp cậu nhiều chuyện mà, mình không tin cậu không cảm nhận được.
Vì sao cậu kiên quyết không chịu tin?”
Hơi nóng từ chiếc cốc trên tay dần dần như xuyên thẳng vào tận tim.Dung Vi Nguyệt cúi đầu, vài giây sau mới khó khăn mở miệng: “Ân Lục, cậu nghĩ xem… một người từng vì vụ cá cược mà tiếp cận cậu, theo đuổi cậu, nói rằng: Yêu đương không quan trọng dài ngắn, chỉ cần vui là được…
Thì sau sáu năm chia tay rồi gặp lại, họ còn có thể đặc biệt với cậu đến mức nào nữa?”
Ân Lục sửng sốt.Dung Vi Nguyệt nhẹ giọng tự giễu: “Hồi cấp ba, Phó Lận Chinh muốn kết bạn với mình, chẳng qua là vì anh ấy tuyên bố với bạn bè rằng không có cô gái nào mà anh ấy không kết bạn được.
Sau đó nữa, bọn họ còn cá cược xem trong vòng hai tháng Phó Lận Chinh có theo đuổi được mình không.
Có lẽ từ đầu đến cuối, anh ấy đối với mình chỉ có ham muốn thắng thua và chinh phục mà thôi.”
Hôm đó, Dung Vi Nguyệt kết thúc buổi tập sớm ở phòng luyện nhạc cụ của trường, vừa bước xuống lầu thì nghe thấy Phó Lận Chinh cùng bạn bè trò chuyện.Có bạn nam cười đùa: “Anh Chinh, bây giờ ngày nào anh cũng lượn quanh nữ thần Vi Nguyệt, mà người ta có thèm ngó ngàng tới anh đâu.
Vụ cá cược trong hai tháng theo đuổi anh thua chắc, em đã chuẩn bị tinh thần đổi điện thoại mới rồi đấy, ha ha.”
Phó Lận Chinh bật cười, đá nhẹ cậu bạn đó một cái: “Vui mừng sớm thế?
Chưa hết hai tháng mà?”
Anh ngả lưng ra ghế đá, khóe môi cong lên: “Tao, một người toàn vẹn thế này, theo đuổi ai mà chẳng được?”
Ngày đó, Dung Vi Nguyệt đứng ở góc tường rất lâu.Từ lòng bàn chân đến sau lưng, cái lạnh lặng lẽ lan tràn, bóp chết đóa hoa vừa mới chớm nở trong tim cô, để nó trở về với cát bụi trước khi kịp đón nắng sớm.Rồi vào dịp lễ Halloween, nhóm lớp lên kế hoạch đi công viên giải trí.
Phó Lận Chinh không ngờ mình hẹn được cô, nhưng hôm đó cô lại dẫn theo Bành Thanh Thời.
Bạn bè đều kinh ngạc.
Cô đối diện gương mặt tối sầm của Phó Lận Chinh, cười nhạt: “Không phải nói dẫn theo ai cũng được sao?
Chúng tôi vốn dĩ cũng định đến công viên giải trí.”
Cô đã dùng một cách rất trẻ con để trả đũa.Suốt cả buổi cô chỉ nói chuyện với Bành Thanh Thời, cho đến khi đi chơi vòng quay ngựa gỗ, Phó Lận Chinh bất ngờ kéo cô lại, mất kiểm soát chất vấn.
Dung Vi Nguyệt chỉ lạnh lùng nói thẳng: “Phó Lận Chinh, cậu nghĩ tôi thích cậu sao?
Đừng tự cho mình là trung tâm, đâu phải ai cũng bắt buộc thích cậu.”
Khoảnh khắc đó, đôi mắt anh hằn lên tia máu đỏ ngầu, vài giây sau thì cười khẩy, ném túi đồ trên tay vào thùng rác.Thứ rơi ra ngoài là ô che nắng, nước hoa chống muỗi, miếng dán chống côn trùng, còn có đồ ăn vặt chuẩn bị cho cô, và cả chiếc bờm tai mèo Halloween.Dung Vi Nguyệt lúc ấy cũng không dễ chịu là bao.Cô không tài nào đoán được, rốt cuộc Phó Lận Chinh là người thế nào.Một cậu công tử nhà giàu ngạo mạn, tự tin, cái gì cũng dễ dàng có được.
Ở cái tuổi non trẻ ngây ngô ấy, cô không phân biệt nổi trong tình cảm dạt dào mãnh liệt của anh, có bao nhiêu phần là chân thật.Dù sau đó anh thua cá cược nhưng vẫn kiên trì theo đuổi, thế nhưng chuyện ấy đã gieo vào lòng cô một hạt giống bất an, sau này kết hợp với chuyện khác khiến nó hoàn toàn bùng nổ.Cô không biết mình ôm lấy anh hay chỉ ôm một làn sương mờ.
Nếu Phó Lận Chinh theo đuổi được cô, sau cơn hứng thú ngắn ngủi, liệu anh có thấy chán ghét?
Cô không muốn trở thành cô bạn nhỏ nhắn mà lần trước ngại ngùng mời anh dự sinh nhật, trông cảnh tượng thật tội nghiệp và hèn mọn.Dung Vi Nguyệt ho đến nỗi khóe mắt rớm lệ, nỗi chua xót cuộn trào, cổ họng nghèn nghẹn:
“Ân Lục, mình cũng chẳng tốt đẹp gì, sáu năm đằng đẵng trôi qua, năm đó mình còn tuyệt tình bỏ rơi anh ấy.
Mình có gì để anh ấy luyến tiếc chứ?
Mình không tin anh ấy vẫn còn thích mình…”
Từ nhỏ đến lớn, ngay cả một lời công nhận từ ba mẹ, cô cũng hiếm khi được nghe.
Cô vẫn luôn tự nhủ, nếu một thứ vốn dĩ định sẵn sẽ mất đi, thì thà rằng chưa từng có được.
Như vậy sẽ bớt đau hơn.Cũng giống như Phó Lận Chinh đối với cô vậy.Đến cả dũng khí để đánh cược vào tình cảm chân thành của anh, cô cũng chẳng có.Ân Lục nghe mà xót xa, ôm chặt lấy cô:
“Nguyệt Nguyệt, cậu không hề tệ, cậu thật sự rất tốt.
Đừng nói thế về bản thân nữa…”
Dung Vi Nguyệt lau nước mắt, gượng cười:
“Mình không sao, chắc tại uống rượu nên cảm xúc có hơi mất kiểm soát.”
Cả người cô lạnh ngắt: “Mình muốn đi ngủ.”
“Ừ, cậu mau nằm xuống đi.”
Ân Lục kéo chăn đắp cho cô, sau đó đi tắm.
Nào ngờ khi quay lại, chỉ thấy Dung Vi Nguyệt co ro trên giường, mặt trắng bệch.
Cô ấy vội tới gần, đặt tay lên cái trán nóng hổi của cô.“Vi Nguyệt, cậu bị sốt rồi?”
Dung Vi Nguyệt lẩm bẩm: “Mình không sao…”
“Nóng rần thế này mà còn bảo không sao?!”
Ân Lục chạy lên tầng hai tìm Hạ Thiên Đường.
Hạ Thiên Đường xuống xem tình hình, rồi bảo sẽ gọi Phó Tắc Thừa, anh ấy là bác sĩ nên sẽ chuẩn đoán chính sát hơn.“Lục Lục, cho chị Vi Nguyệt uống thêm chút nước ấm, em đi hỏi xem có thuốc không, em cũng không mang theo.”
“Được.”
Hạ Thiên Đường đi ra ngoài, năm phút sau dẫn Phó Tắc Thừa cùng quay lại, còn cầm theo một tấm chăn, một túi to đầy thuốc cảm mạo và cả miếng dán giữ nhiệt hình con vịt.Ân Lục đỡ Dung Vi Nguyệt ngồi dậy, ngạc nhiên hỏi: “Em lấy những thứ này ở đâu vậy?”
“À là… quầy lễ tân đưa.”
Phó Tắc Thừa kiểm tra tình trạng của Dung Vi Nguyệt, nói là do bị nhiễm lạnh.
Anh đưa cho cô mấy viên thuốc cảm, còn dán thêm miếng giữ nhiệt.Cô khẽ nói lời cảm ơn rồi nằm xuống.
Phó Tắc Thừa dặn dò, hai tiếng sau sẽ quay lại kiểm tra tình hình, nếu có gì bất thường thì phải báo ngay.Một lát sau, Hạ Thiên Đường bước ra khỏi phòng, đến khúc quanh hành lang thì nhìn thấy một người đang đứng đó: “Anh yên tâm, chị Vi Nguyệt đã uống thuốc rồi, chăn với miếng giữ nhiệt cũng đã dùng cho chị ấy.”
Phó Lận Chinh cụp mắt, đưa ly trà nóng long nhãn táo đỏ đã được pha sẵn.
Trên hành lang mờ tối, gương mặt người đàn ông như hoà làm một với bóng đêm, không thấy rõ biểu cảm: “Cô ấy không ăn gừng, để cô ấy uống cái này cho ấm người, trừ hàn.”
“Dạ.”
Phó Lận Chinh lại đưa ra chiếc nhiệt kế: “Phiền em mỗi tiếng đo nhiệt độ một lần.
Cô ấy sốt sẽ lười uống nước nên cần phải ép.
Nếu trên người nổi mẩn đỏ, đừng để cô ấy gãi mà dùng khăn mát lau qua.
Nếu sốt lên đến ba mươi tám độ thì gọi anh, anh sẽ đưa cô ấy xuống núi.”
“Dạ, anh cứ yên tâm.”
Hạ Thiên Đường quay người định đi, nhưng không kìm được hỏi: “Anh… có muốn tự mình vào thăm chị ấy không?”
Phó Lận Chinh tựa vào tường, toàn thân chìm trong bóng tối.
Bóng trăng ngoài cửa sổ nhạt nhòa phủ xuống, khiến dáng vẻ cô đơn của anh càng trở nên mơ hồ.Vài giây sau, anh đè nén cơn đau rỉ máu đang không ngừng khuếch đại, cổ họng nặng trĩu cất lời: “Không cần.
Có lẽ người cô ấy không muốn gặp nhất là anh.
Phiền em chăm sóc cô ấy nhé.”
Hạ Thiên Đường thở dài đáp một tiếng “Dạ.”.Quay lại phòng, Hạ Thiên Đường đưa cho Dung Vi Nguyệt ly trà long nhãn táo đỏ.Trong dạ dày, men rượu vẫn cuộn trào, Dung Vi Nguyệt cảm giác cả người như bị lật tung, sóng dữ dội xô đến.
Cô chịu không nổi phải chạy vào nhà vệ sinh nôn một trận, cơn choáng váng mới dần bớt đi.Khi nằm xuống giường, đầu óc lại rơi vào hỗn độn.Cô bắt đầu mơ.Giấc mơ rời rạc chập chờn, cô như ngồi vào cỗ máy thời gian trở lại đêm Giao thừa năm bảy tuổi.Đêm đó nhà có rất nhiều họ hàng đến chơi.Trong phòng khách, ba cô Dung Thừa Nghiệp nói rằng đã chuẩn bị quà năm mới cho ba chị em.Em trai được một chiếc xe đua đồ chơi.
Sau đó, Dung Thừa Nghiệp dắt cô và chị Hai vào một căn phòng.
Bên trong bày biện thành một phòng nhạc hoành tráng.
Ba lấy ra một cây đàn violin, hỏi Dung Vi Nguyệt có thích không.Đứa trẻ 7 tuổi rụt rè nhưng không kìm được niềm vui, gật đầu lia lịa.
Họ hàng đều cười trêu: “Nguyệt Nguyệt, ba cháu nói rồi, chỉ cần cháu biểu diễn một tiết mục thì ba sẽ tặng cho cháu cây đàn này.”
Dung Vi Nguyệt đỏ bừng cả mặt, nhưng vẫn cố hết sức, vừa hát vừa nhảy, khiến mọi người ồ lên thích thú, tiếng cười tràn ngập cả căn phòng.Dung Thừa Nghiệp cũng bật cười bất đắc dĩ: “Anh chị nhìn xem, chỉ cần có liên quan đến violin, bảo nó làm gì cũng chịu.
Bình thường ở xưởng chừng nửa tiếng đã đứng ngồi không yên, hận không thể quay đầu bỏ chạy.”
Con bé Vi Nguyệt cõi lòng đầy chờ mong, mỉm cười ngoan ngoãn.Nhưng rồi Dung Thừa Nghiệp lại nói tiếp: “Có điều, violin này ba chỉ mua một cây thôi, là mua cho chị con.
Còn phần của con, là một mô hình violin.”
Dung Thừa Nghiệp cầm ra một chiếc hộp nhạc hình cây đàn violin.Con bé sững sờ.“Đàn violin này là ba đã hứa mua cho chị con từ trước rồi.
Lần này thi cuối kỳ, chị Tình Tình đạt điểm tuyệt đối, kỹ thuật Hoa khảm cũng học rất chăm chỉ.
Còn con, Dung Vi Nguyệt, tự con nghĩ lại xem, bình thường có ngoan bằng một nửa chị Tình Tình không?
Cho nên sau này, chị sẽ là người tập đàn trong phòng mới, còn con thì chỉ có thể chơi tạm cái hộp nhạc violin này thôi.”
Họ hàng bật cười, cũng hết lời khen Tình Tình giỏi.
Ngay khoảnh khắc ấy, lòng tự tôn của Dung Vi Nguyệt cùng tất cả những mong chờ như quả cầu pha lê rơi từ nơi cao vợi, vỡ tan thành từng mảnh.Cô đã mong đợi biết bao lâu.
Đôi mắt hoe đỏ, nhìn chằm chằm vào Dung Thừa Nghiệp: “Đã không muốn cho con, tại sao lại lừa con?”
Họ hàng vừa cười vừa dỗ dành: “Không sao, Nguyệt Nguyệt, violin giả cũng rất được mà, đáng yêu lắm.”
Cô cao giọng: “Nhưng cũng không thể lừa con!”
Sắc mặt của Dung Thừa Nghiệp thay đổi: “Con hét thêm câu nữa thử xem?
Bây giờ gan to còn dám nổi nóng nữa à?
Chỉ cần nhìn cái thái độ này, ba đã biết không mua đàn cho con là đúng!”
Chị gái Dung Tư Tình vội kéo tay cô: “Không sao đâu, chị cho em dùng chung đàn violin với chị nhé.”
Dung Vi Nguyệt mím chặt môi, ném cái hộp nhạc lên sô pha: “Chị cho người khác đi, em không cần!”
Cô chạy thẳng vào phòng, co người ôm gối thu mình ở chân giường.
Vừa cúi đầu, nước mắt đã lã chã rơi xuống đầu gối.Chẳng bao lâu sau, Dung Tư Tình bước vào, dịu dàng an ủi: “Em đừng khóc Nguyệt Nguyệt, chị cho em cây đàn đó có được không?
Ba cho chị, em cũng có thể kéo mà.”
Dung Vi Nguyệt nức nở: “Chị… em… không phải em nhất định muốn có cây đàn đó… mà là… mà là rõ ràng ba biết em rất thích…
Nếu không định cho em, sao lại lừa em chứ…”
Ước mơ lớn nhất của cô, chỉ là có một phòng đàn, cùng một cây violin.
Tại sao để cô ôm hy vọng rồi lại tàn nhẫn đạp đổ chứ…Dung Tư Tình giúp cô lau nước mắt.
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa ầm ầm, giọng Dung Thừa Nghiệp gọi với vào xen lẫn tiếng mẹ càm ràm: “Anh trêu con làm gì, anh biết nó thích violin mà…”
Dung Thừa Nghiệp nổi giận: “Anh có nói là không mua cho nó đâu?
Chẳng qua dạy nó phải ngoan một chút!
Em nhìn xem nó bày ra cái thái độ gì?
Nguyên đêm giao thừa, bao nhiêu họ hàng còn ở đó mà nó dám nhăn nhó với anh!”
Họ hàng đến khuyên: “Cháu nó cũng lớn rồi, sắp tới tuổi dậy thì nên tính khí thất thường.
Nguyệt Nguyệt à, có đàn rồi phải ngoan như chị Tình Tình nhé, không được vô lễ với ba nữa nghe chưa.”
Dung Vi Nguyệt co người lại thành quả trứng, mếu máo rơi nước mắt.
Dung Thừa Nghiệp đập cửa: “Dung Vi Nguyệt!
Trước khi ba thực sự nổi giận thì mau ra đây!
Vì một cây đàn mà dám thái độ với ba hả?
Rõ ràng là thường ngày đã quá nuông chiều con rồi!”
Sau đó, mẹ lấy chìa khóa mở cửa, cô bị ba lôi thẳng ra ngoài.Ngồi lại trên sô pha, họ hàng đưa bánh kẹo dỗ ngọt: “Nguyệt Nguyệt, lớn rồi phải ngoan ngoãn biết nghe lời.”
Cái hộp nhạc lại được đặt vào tay cô, chủ đề cũng nhanh chóng bị gạt qua.Xung quanh rộn ràng tiếng cười, chương trình xuân trên TV tràn đầy không khí vui tươi, bên ngoài bông tuyết trắng vẫn bay.
Còn cô chỉ lẳng lặng cúi đầu nhìn hộp nhạc xoay tròn trên tay, như thể bị tách biệt khỏi thế giới náo nhiệt kia vậy.…Dung Vi Nguyệt nằm trên giường, ngón tay nắm chặt chăn, từ đuôi mắt từng giọt lệ lặng lẽ chảy xuống.Hạ Thiên Đường với Ân Lục lo lắng hỏi: “Nguyệt Nguyệt, cậu/chị không sao chứ?”
Cô nhắm mắt, nước mắt vẫn thi nhau rơi.Như thể bị giam trong một cái lồng vô hình, mãi không thoát ra nổi.Hạ Thiên Đường nhẹ nhàng vỗ lưng, dỗ cô ngủ.
Một lúc lâu sau, nước mắt cô mới từ từ ngừng rơi.Cơ thể mệt mỏi, mồ hôi túa đầy trán.Ân Lục cùng Hạ Thiên Đường thay phiên chăm sóc.
Hơn một giờ sáng, Phó Tắc Thừa đến kiểm tra, nói đã hạ sốt, lúc này hai người mới thở phào.Ra ngoài phòng khách, Hạ Thiên Đường nhìn thấy tin nhắn Phó Lận Chinh gửi mười phút trước: [Hết sốt chưa?
Bây giờ bao nhiêu độ?]Hạ Thiên Đường: [Dạ hết sốt rồi, anh yên tâm.]Rồi lại nhắn thêm: [Không biết có phải mơ thấy ác mộng không, vừa rồi chị ấy khóc rất lâu.
Cảm giác tối nay tâm trạng chị ấy cũng không được tốt.]Bên kia, trong căn phòng ngủ tắt đèn, Phó Lận Chinh ngồi ở mép giường, thất thần nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn, nơi cổ họng khô rát như có lớp sáp bít chặt.—--Sau khi cơn sốt lui dần, Dung Vi Nguyệt chậm rãi chìm vào giấc ngủ không mộng mị.Sáng hôm sau tỉnh dậy, cơn đau đầu đã vơi đi đôi chút, cảm giác trong người cũng không còn quá khó chịu.Cô ngồi dậy, dưới bụng vẫn còn truyền đến hơi ấm.
Gỡ miếng dán giữ nhiệt ra, thấy đó là một hình chú vịt con rất đáng yêu.Cô ngây người.Miếng giữ nhiệt này, thời cấp ba Phó Lận Chinh từng mua cho cô.
Khi ấy vào đông, cơ thể cô dễ bị nhiễm lạnh, nên trong balo của Phó Lận Chinh lúc nào cũng chuẩn bị sẵn.Là Phó Lận Chinh đưa sao…Trên giường bên cạnh, Ân Lục trở mình, vẫn còn ngủ say.Dung Vi Nguyệt xuống giường, bước qua kéo chăn đắp lại cho cô ấy, sau đó đi rửa mặt.
Hơn tám giờ sáng, Hạ Thiên Đường với Ân Lục thức dậy, thấy Dung Vi Nguyệt đã ngồi vào bàn xử lý công việc, kinh ngạc hỏi cô có khó chịu chỗ nào không.
Cô khẽ lắc đầu, mỉm cười với họ:“Tối qua cảm ơn hai người đã chăm sóc mình, làm phiền mọi người nhiều quá.
Đường Đường, cảm ơn trà táo đỏ với miếng giữ nhiệt của em.”
Hạ Thiên Đường chớp mắt: “Thật ra cái đó là…”
“Là gì?”
Nghĩ đến lời dặn của người nào đó, cô ấy lại khẽ lắc đầu, mỉm cười xoa nhẹ mái tóc Dung Vi Nguyệt: “Không sao, đừng khách sáo với em mà.”
Dung Vi Nguyệt chỉ cười không gặng hỏi.Ân Lục khoác tay cả hai: “Đi thôi, mình đói sắp chết rồi.
Nguyệt Nguyệt, cậu cũng phải ăn chút gì đó để lấy sức đi.”
Phó Tiêu Doanh vẫn đang ngủ, ba người cùng nhau ra ngoài.
Vừa đi tới cửa thang máy của nhà hàng, Phó Lận Chinh với Hồ An cũng xuất hiện.Dung Vi Nguyệt ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt của Phó Lận Chinh.Dưới mắt anh hiện rõ quầng thâm xanh nhạt, gương mặt mang nét mệt mỏi.Như thể tối qua không ngủ ngon.Hồ An hỏi: “Vi Nguyệt, nghe nói tối qua cậu sốt hả?
Hôm nay thấy khá hơn chưa?”
“Khá hơn rồi, tối qua uống say lại bị nhiễm lạnh, nên người hơi khó chịu.”
“Vậy hôm nay cậu leo bộ nổi không?”
“Chắc không sao đâu.”
“Vậy được, hôm nay trên núi còn có một buổi biểu diễn.
Lận Chinh, cậu nhớ mua thêm một vé cho Vi Nguyệt nhé.”
Dung Vi Nguyệt đứng đối mặt với Phó Lận Chinh.
Khi cửa thang máy mở ra, người đàn ông khẽ “Ừ.” một tiếng, rồi lại nghiêng đầu sang nơi khác.Ăn uống xong, cả nhóm tiếp tục xuất phát.Trời hôm nay nắng trong, đường đi bằng phẳng dễ chịu, cơ thể Dung Vi Nguyệt cũng dần thích ứng.
Buổi trưa mọi người ăn cơm ở nhà dân, chiều thì xuống núi.Dưới chân núi, ai nấy cũng luyến tiếc chia tay nhau, hẹn lần sau gặp lại.
Dung Vi Nguyệt và Ân Lục vẫn ngồi xe của Phó Lận Chinh về nhà.Giữa đường Ân Lục xuống trước, trên xe chỉ còn lại Dung Vi Nguyệt với Phó Lận Chinh.Anh tăng nhiệt độ trong xe, mở miệng: “Buồn ngủ thì ngủ một lát đi.”
“Ừm…”
Rồi cả quãng đường chìm trong im lặng.Bầu không khí lạnh lẽo không tên, cô chẳng biết phải nói gì.Có lẽ đây mới là khoảng cách nên giữ giữa họ.Chiều tối về đến Hòa Thịnh Đình.Cửa nhà mở ra, Ngơ Ngơ mừng rỡ nhảy nhót không ngừng.
Phó Lận Chinh bế nó lên: “Đói rồi phải không, để ba nấu đồ ăn.”
Anh vào bếp, còn Dung Vi Nguyệt đi châm thêm nước vào máy uống nước của Ngơ Ngơ.Xong xuôi, cô bước vào bếp.
Phó Lận Chinh đang nấu mì Ý, không nhìn cô mà chỉ lãnh đạm nói: “Đang nấu rồi, có muốn tôi làm cho một phần không?”
Cô nhìn anh: “Không cần, lát nữa tôi tự nấu cái khác.”
Cô thật sự không có khẩu vị, ăn không vô.Biểu cảm trên khuôn mặt anh hơi thay đổi, không nói thêm nữa.Tối đó ăn cơm xong, Phó Lận Chinh ra ngoài, còn cô ngồi một mình trong nhà vẽ bản thảo thiết kế.*Sáng hôm sau, khi cô đang ăn sáng thì Phó Lận Chinh kéo vali bước ra từ phòng ngủ.Cô sững sờ khó hiểu.Phó Lận Chinh đi đến tủ lạnh lấy một chai sữa, bước ngang qua, giọng trầm không gợn sóng:“Tôi đến nơi khác huấn luyện, sắp tới phiền em chăm sóc Ngơ Ngơ.”
Cô khá bất ngờ, sau đó gật đầu: “Được.”
Người đàn ông kéo tay cầm vali: “Tối qua tiện tay mua thêm ít đồ để trong tủ lạnh, em không ăn thì giúp tôi xử lý.”
“…
Ừm.”
Phó Lận Chinh rời đi.Dung Vi Nguyệt ăn xong, rửa bát đũa rồi mở tủ lạnh.
Bên trong là rau tươi, thịt cá, cả một hộp đầy ắp cherry và dâu tây, cùng một lốc thạch sữa quýt xanh.Khép cửa tủ lạnh lại, cô nhìn thấy Ngơ Ngơ đang nằm gục dưới chân mình, ủ rũ không vui.Dung Vi Nguyệt khom người vuốt đầu nó: “Có phải ba đi rồi, nên con không vui đúng không?”
Nhóc con rên ư ử một tiếng, cái cằm đặt nặng nề xuống sàn.Những ngày kế tiếp, giữa cô và Phó Lận Chinh hoàn toàn mất liên lạc.Ban ngày cô đến xưởng làm việc; buổi tối về lo cơm nước cho mình và Ngơ Ngơ, rồi dắt nó đi dạo dưới lầu.Nó dần dần thân thiết với cô hơn, nhưng vì Phó Lận Chinh không có nhà nên cũng không hoạt bát như mọi khi.Cô không biết anh phải đi huấn luyện bao lâu, bao giờ mới quay về.Cô không có tư cách để hỏi, cũng chẳng biết phải mở lời thế nào.Hoa quả và bánh trong tủ lạnh, từng chút từng chút một bị cô ăn hết.Vào một buổi tối ngày thứ Ba, sau bữa cơm, cô muốn mang violin ra tập luyện, lại phát hiện không tìm thấy đàn đâu nữa.Lúc dọn đến đây, violin cùng toàn bộ bản nhạc đều được cô gói gọn trong một thùng giấy, giờ cả thùng cũng biến mất.Cô lục tung phòng khách vẫn không thấy.Do dự rất lâu, cuối cùng sốt ruột nhắn tin cho Phó Lận Chinh: [Xin lỗi đã làm phiền, nhưng anh có thấy một thùng giấy bên trong có đàn violin của tôi không?]Dung Vi Nguyệt tiếp tục tìm kiếm, năm phút sau điện thoại rung lên.Cô vội cầm lấy, trên màn hình hiện lên tin nhắn: [Căn phòng gần hồ bơi nhất.]Hả?
Là sao?Dung Vi Nguyệt khó hiểu nhưng vẫn bước đến, Ngơ Ngơ lúc lắc cái mông đi theo sát phía sau.
Trước mặt là một cánh cửa đóng kín, trên tay nắm cửa còn cắm sẵn một chiếc chìa khóa.Dung Vi Nguyệt tò mò xoay chìa mở cửa, bật đèn lên, cảnh tượng bên trong khiến cô khó tin vào mắt mình.Gam màu gỗ nhạt phủ khắp không gian, ánh sáng mềm mại từ đèn chùm hắt xuống lan trên thảm lót và kệ sách, ngập tràn sắc vàng sữa ấm áp.Ngoài cửa sổ, đèn màu neon rực rỡ dần hòa vào màn đêm.
Trên tấm thảm xám trải dài dẫn lối đến khung cửa sổ sát đất kê một chiếc ghế sô pha, bên trên phủ chăn lông cừu trắng muốt, mềm mại như mây.Tủ sách cao đứng dựa vào tường, những bản nhạc, giáo trình violin từng chất trong thùng giấy nay đã được sắp xếp ngay ngắn, như thể âm thanh đang ngủ yên nơi ấy, chỉ chờ thức giấc.
Ngay cả những bằng khen, cúp giải mà cô từng đạt được cũng được đặt trân trọng trong tủ kính.Ngơ Ngơ chạy vào lăn lộn trên tấm thảm.
Ở đó đặt sẵn một chiếc ghế violin và giá nhạc.
Bên cạnh là cây đàn violin năm xưa Phó Lận Chinh đã tặng cô.Ánh sáng vàng cam êm dịu phủ xuống, lấp lánh phản chiếu lên những dòng chữ tiếng Anh khắc trên đàn.Không ngờ sau cánh cửa này lại là một thế giới như vậy…
Dung Vi Nguyệt sững sờ, đầu óc trống rỗng.Cô nhìn quanh phòng trong sự ngỡ ngàng, rồi không kìm được gửi tin nhắn: [Căn phòng này là…]Hai phút sau, điện thoại lại rung.Tin nhắn hồi đáp khiến tâm trí cô bấn loạn, giọng điệu người nọ vẫn kiêu ngạo dửng dưng như mọi khi:[Còn trống một phòng, nên tiện tay chuẩn bị phòng đàn cho em.]—--
Tác giả có lời muốn nói:Vừa đọc chương này vừa nghe bài “我转身时最爱你-Khi tôi quay lưng đi là lúc yêu em nhất” thì càng hợp tâm trạng á mấy bà, bài hát thật sự quá hay 😭 giống như là viết cho Lận Chinh vậy đó!Hai người đều là thành viên của “hội người khổ vì tình yêu”.
Mọi người cho Nguyệt Nguyệt chút thời gian nhé, đừng trách cô ấy 😭 Cô ấy là một cô gái luôn cảm thấy mình không đáng nhận được những điều tốt đẹp, ngày trước Lận Chinh quả thật không đúng, nhưng khi cảm nhận được tình yêu, cô ấy nhất định sẽ kiên định đáp lại ~—------Khi tôi quay lưng đi là lúc yêu em nhấtTrình bày: Yang YangEditor: NơĐến nằm mơ tôi cũng chỉ muốn được ở bên em mãi về sau,Nên mới chẳng thể chịu đựng nổi khoảng trống khi thức dậy.Như lon bia rỗng vứt ở góc phòng đã hoen gỉ,Chỉ cần ký ức tác động liền lăn thẳng vào hố sâu hối hận.Tôi thừa nhận, em vẫn còn chiếm giữ một vị trí đặt biệt trong tim.Làm sao có thể giả vờ như không rung động?Không còn ai hiểu được cảm xúc của tôi.Trong thế giới này chỉ riêng em thôi, Sự dịu dàng chẳng ai thay thế nổi, không ai cả.Sự im lặng dường như rút cạn bầu không khí,Trơ mắt nhìn nhịp tim dần chai sạn, em buông tay.Tôi biết làm sao chấp nhận,Một tương lai không còn em nữa?Tình yêu tôi luôn khát khao đang rời khỏi thế giới của em.Mà khi tôi quay lưng đi lại là lúc yêu em nhất.Từng chút từng chút đánh mất,Xin em cho tôi quên chậm thêm một lần.Tôi phải giấu đi nơi nào đây?Những gợn sóng cuộn trào không ngừng nhắc nhở tôi đã đánh mất em.Tôi làm sao có thể buông bỏ?Làm sao đổi lại được em?