Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,599
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
400167792-256-k517244.jpg

[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Tác giả: imjeong_
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

💫

Tác giả: Lạp Lạp Nguyên Thượng Thảo
💫

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, H văn, Vô hạn lưu, Sảng văn, Đô thị tình duyên, Trò chơi, Linh dị thần quái, 1v1
💫 Nguồn cv: 𝐕𝐞𝐬𝐩𝐞𝐫𝐭𝐢𝐧𝐞 𝐯𝐚̀ 𝐌𝐚𝐲
💫 Giới thiệu:
Một câu chuyện phiêu lưu giữa cặp đôi học sinh cấp ba trong thế giới game kinh dị "vô hạn lưu" phiên bản 18+.

Thế giới trò chơi mang phong cách vô hạn lưu + truyền thuyết đô thị + quái đàm theo luật lệ + hơi hướng kinh dị + nhập vai nhân vật... với phiên bản 18+ đầy kích thích.

Nhân vật chính: Thi Diệc Thanh x Trần Kiều, song xử, 1v1.

Cặp đôi "chó-mèo" hoàn hảo: Cậu học sinh cấp ba thuộc hệ chó, đẹp trai ngốc nghếch nhưng chính trực x Nàng học sinh cấp ba hệ mèo, thông minh, sắc sảo, luôn giữ thế chủ động trong mọi tình huống.

Các màn chơi đã và đang tham gia:
Màn 0: Bí Ẩn (phó bản đơn độc) - ĐÃ HOÀN THÀNH
Màn 1: Trường Nữ Sinh Quế Phục - Truyền Thuyết Học Đường - ĐÃ HOÀN THÀNH
Màn 2: Ngôi Nhà Búp Bê - Thị Trấn Phim Kinh Dị - ĐÃ HOÀN THÀNH
Màn 3: Công Viên Khoái Lạc - Quái Đàm Theo Luật - ĐANG DIỄN RA
Màn 4: ???

- Sinh Tồn Nơi Tận Thế - SẮP MỞ KHÓA Tags: 1v1hvanlinhdịvôhạnlưu​
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 1: Tweet


(Truyện được kể chủ yếu từ góc nhìn của nữ chính, chỉ có hai chương đầu và một vài chương sau là góc nhìn nam chính.)*Thi Diệc Thanh chưa từng nghĩ mình lại có thể thấy bạn cùng lớp trong một nơi như vậy.Kỳ nghỉ đông năm lớp 11 đã trôi qua hơn nửa, bài tập về nhà thì vẫn chưa động đến một tờ.

Cậu chẳng buồn lo lắng gì, chỉ mải miết rong ruổi trong biển thông tin mênh mông trên mạng.Hôm nay cũng không khác gì.Cậu mở game di động, làm xong nhiệm vụ ngày, lướt hết 99+ tin nhắn trong nhóm lớp, rồi kiểm tra tất cả tài khoản mạng xã hội một lượt.

Cuối cùng, cậu mở Twitter – chuẩn bị xem chút hình ảnh "mát mẻ".Thực ra, trong danh sách theo dõi của cậu có đến hơn ba mươi tài khoản dạng này.

Vì vậy, bài đăng mới từ tài khoản có tên "Rena-chan thường nhật☆" lẽ ra phải bị chìm nghỉm trong cả đống nội dung tương tự.Nhưng đúng lúc Thi Diệc Thanh đang vô thức vuốt màn hình, ánh mắt lướt qua một bức ảnh cận cảnh phần thân trên mặc áo lót ren đen, vừa chuẩn bị lướt tiếp thì một chi tiết lóe lên trong đầu khiến ngón tay cậu khựng lại.Nếu coi hướng chính diện và hướng vai trái của người là hai trục vuông góc, thì năm nốt ruồi đen ấy nằm chính xác trên đường chéo 45 độ, xếp thành một hình chữ W nho nhỏ trên làn da trắng mịn, nhìn như năm ngôi sao sáng nhất trong chòm sao Cassiopeia.Dáng nốt ruồi đặc biệt thế này, Thi Diệc Thanh từng thấy ngoài đời, ở một người thật, bạn cùng lớp cậu, Trần Kiều.Cô ngồi ở hàng ghế phía trước, chếch sang phải so với chỗ của cậu.

Ngay ngày đầu tiên năm lớp 10, khi Trần Kiều quay đầu đưa bảng điểm danh cho cậu, cái hình W ấy lộ ra rõ ràng theo từng cử động, nổi bật hẳn lên trên làn da trắng như sứ.Có khi nào chỉ là trùng hợp?

Xem kỹ lại đã.Mang theo suy nghĩ đó, Thi Diệc Thanh bấm vào trang cá nhân của tài khoản kia.Tài khoản này không theo dõi ai, chỉ có hơn hai trăm người theo dõi.

Thi Diệc Thanh cũng không nhớ nổi mình đã follow nó từ bao giờ.Bài đăng ít ỏi, tổng cộng chỉ có 34 bài, bài đầu tiên đăng cách đây ba tháng.

Tất cả đều là ảnh đơn, không kèm chữ, không tag, không PR, rõ ràng không phải loại tài khoản kiếm tiền hay câu view.Cô gái trong ảnh thường mặc nội y, ảnh chủ yếu chụp toàn thân hoặc nửa thân trên, che kín mặt.

Hai bức ảnh bán nude hiếm hoi được chụp dưới ánh sáng lấm tấm, trông giống ảnh nghệ thuật hơn là ảnh khiêu gợi....

Bảo sao số người theo dõi chỉ lèo tèo.Tính đến đây thì mọi chuyện vẫn bình thường.

Thích đăng ảnh kiểu đó lên mạng cũng chẳng phải chuyện to tát gì.

Ít nhất Thi Diệc Thanh nghĩ vậy, bởi cậu cũng từng khoe body mình sau khi tập gym bằng mấy tấm selfie cởi trần.Chỉ là vài ngày sau, chuyện bắt đầu trở nên kỳ lạ.Tài khoản "Rena-chan thường nhật☆" bỗng phá vỡ thói quen trước giờ - chỉ đăng ảnh không cap, bắt đầu đăng status.Rena-chan thường nhật☆ @renachan · 3 phút trước. 【Tôi cứ tưởng về đến nhà là an toàn rồi...

Nhưng chúng nó vẫn theo tôi về. 】Rena-chan thường nhật☆ @renachan · 3 phút trước. 【Tôi đã mấy ngày không ngủ nổi.

Có khi chưa kịp bị chúng giết, tôi đã chết vì kiệt sức mất rồi.】Rena-chan thường nhật☆ @renachan · 2 phút trước. 【Tôi không hiểu vì sao người bị chọn lại là tôi.

Tôi đã làm gì sai?

Sao lại là tôi?

Vì sao?

Vì sao lại là tôi?】Rena-chan thường nhật☆ @renachan · 2 phút trước. 【Chuyến đi này từ đầu tới cuối là một sai lầm.】Tim Thi Diệc Thanh đập thình thịch.Cậu không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một cảm giác bất an cực độ đang dâng lên.Cậu kéo trang cá nhân xuống để làm mới.Một bài đăng mới hiện lên ngay trước mắt:Rena-chan thường nhật☆ @renachan · 1 phút trước. 【Có lẽ tôi nên viết di thư rồi.】Kèm theo đó là một bức ảnh, góc chụp từ trên cao nhìn xuống tòa nhà.Thi Diệc Thanh nhận ra ngay, đó là khung cảnh nhìn xuống từ tầng cao nhất của khu nhà thí nghiệm trong trường.*Thi Diệc Thanh lao vội xuống lầu, tiếng bước chân rầm rập vang lên dồn dập.Mẹ cậu đang ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách, thấy con trai đang cuống cuồng mang giày thì hơi ngạc nhiên:
"Thi Diệc Thanh, con làm gì đấy?

Gấp như đi đầu thai thế?"

Thi Diệc Thanh vớ lấy chìa khóa, chỉ kịp vứt lại một câu: "Nếu con không gấp thì có người sắp đầu thai trước mất!!"

Bố cậu thò đầu ra khỏi bếp, chỉ kịp nhìn thấy cánh cửa bị sập lại đánh "rầm" một tiếng: "Ơ?

Không ăn cơm à?"

Tất nhiên, Thi Diệc Thanh đã biến mất tăm, không ai trả lời.

Mẹ cậu nhìn theo, buột miệng nói thay: "Chắc do cơm bố nấu dở quá, nó sợ quá phải bỏ chạy."

Bố cậu gãi đầu, không dám phản bác vợ, lí nhí đáp: "...

Ờ ..."

-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 2: Không phải người


Thi Diệc Thanh vừa chạy vừa liên tục kéo để làm mới trang Twitter.

Tài khoản Rena-chan thường nhật☆ không đăng thêm bài nào mới, điều đó có nghĩa là...

Vẫn còn kịp.Cậu thầm cảm thấy may mắn vì nhà mình ở gần trường.

Đoạn đường đi bộ mười phút, nếu chạy thì sẽ nhanh hơn nhiều.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc cậu đã tới cổng trường.Kỳ nghỉ đông này, khối 12 vẫn học bình thường, phòng bảo vệ cũng có người trực.

Thi Diệc Thanh viện lý do lấy bài tập quên ở trường, bác bảo vệ nghe xong thì cho cậu vào ngay không mảy may nghi ngờ.

Cậu chỉ kịp nói một tiếng "cảm ơn" rồi phóng như bay về phía tòa nhà thí nghiệm.Thang máy ở đó vừa từ tầng 4 lên tầng 5, có vẻ học sinh khối 12 đang dùng.

Nghĩ đến việc cả tòa chỉ có tám tầng, Thi Diệc Thanh ngập ngừng nửa giây rồi quyết định chạy bộ.Vừa lên đến tầng 8, cậu trông thấy Trần Kiều.Cô đang ngồi vắt vẻo trên lan can hành lang, thân người nghiêng ra ngoài, chỉ dùng hai tay nắm mép lan can để giữ thăng bằng.Thời tiết lúc này lạnh gần tới mức âm độ, nhưng trên người cô chỉ có một chiếc đầm dài tay màu đen, đôi chân trần lộ ra ngoài không hề che chắn, lơ lửng đong đưa giữa không trung.Khoảnh khắc ấy khiến tim Thi Diệc Thanh, vốn đang đập thình thịch vì chạy bỗng như ngừng lại một nhịp.Chỉ cần buông tay, Trần Kiều sẽ rơi thẳng từ tầng 8 xuống.Chiều cao tầng này ít nhất cũng 20m, dưới kia là sân xi măng trống trơn, không có lấy một cái cây hay mái che nào để giảm va đập, ngã xuống đó thì chỉ có nước chết hoặc tàn phế.Gió lạnh gào thét, thổi tung mái tóc dài của cô.

Cả người cô như một chiếc lá mong manh, chỉ cần một cơn gió mạnh là sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào."

Trần Kiều?"

Thi Diệc Thanh khẽ gọi, cố giữ giọng nhẹ nhất có thể, sợ dọa cô."...

Hả?"

Trần Kiều quay đầu lại, lúc này mới nhận ra có người ở cách mình vài mét: "Thi Diệc Thanh?

Cậu làm gì ở đây?"

Ngoài việc đang ngồi trên lan can tầng 8, cô trông hoàn toàn bình thường, không giống người đang định tự sát chút nào cả."

Tớ, tớ..."

Thi Diệc Thanh ấp úng, không biết có nên nói thật không."

Cậu sao vậy?"

"Cậu...

Cậu định tự tử à?"

Cuối cùng, Thi Diệc Thanh vẫn hỏi ra."

Tự tử?"

Cô bật cười: "Không cần phải tìm tới cái chết đâu, vì nó sắp tự tìm đến rồi."

"...

Hở?"

Cậu không hiểu cô đang nói gì: "Dù sao thì, cậu xuống khỏi đó trước được không?

Nhìn sợ thật sự."

"OK."

Trần Kiều gật đầu nghe lời, nhưng hành động tiếp theo của cô suýt nữa khiến tim Thi Diệc Thanh bay ra ngoài.Cô chống một tay lên lan can, xoay người 180 độ đầy dứt khoát, sau đó lấy đà, nhảy vèo xuống hành lang, hạ cánh bằng một tư thế cực kỳ cool ngầu.Thi Diệc Thanh: "???"

Thấy đẹp gái là biết có điềm rồi đó.

Trần Kiều chống nạnh, cười hì hì: "Thế nào?

Tớ ngầu không?"

Thi Diệc Thanh vẫn chưa hoàn hồn, đưa tay vỗ ngực lấy lại nhịp thở: "Ngầu cái đầu cậu ấy!

Cậu có biết lúc nãy nguy hiểm đến mức nào không?

Tớ tưởng cậu thật sự muốn nhảy xuống cơ!"

Trần Kiều không đáp, nhưng nhìn vẻ mặt cô, rõ ràng chẳng hề xem đó là chuyện to tát gì.Cô chống tay lên lan can, nhìn xuống phía dưới đăm chiêu một lúc, rồi đột nhiên quay đầu hỏi: "Này, cậu đọc Twitter của tớ rồi phải không?"

Trái tim vừa mới ổn định của Thi Diệc Thanh lại tăng tốc trở lại.Cậu cố tỏ ra ngây thơ: "Hả?

Twitter gì cơ?"

Trần Kiều liếc cậu một cái, mắt đầy ý trêu chọc: "Thế cậu định bảo là mình mặc mỗi chiếc hoodie mỏng, vừa thở hồng hộc vừa chạy tới tòa thí nghiệm trong kỳ nghỉ chỉ để ngắm cảnh à?"

"Ờ..."

Thi Diệc Thanh cạn lời.Vừa rồi chạy quá nhanh khiến người nóng bừng, giờ nghỉ một lúc, mồ hôi dần thấm ướt cả lớp áo ba lỗ bên trong.

Bị gió lạnh lùa vào, cả người cậu bắt đầu run lập cập vì lạnh.Một cơn gió ào tới, cậu lập tức hắt hơi vang trời: "Hắt...

Xì!"

Trần Kiều chống cằm, nhìn cậu: "Cậu không định về à?

Ở đây lâu dễ cảm cúm đấy."

Thi Diệc Thanh hỏi lại: "Thế còn cậu?

Cậu không về sao?"

Trần Kiều đáp tỉnh bơ: "Không."

"Cậu mặc thế này mà không lạnh à?

Về nhà đi, trời sắp tối rồi."

Thi Diệc Thanh nhíu mày."

Không lạnh."

"Cậu không về thì tớ cũng không về...

Hắt...

Xì!"

Trần Kiều bật cười.Nụ cười của cô rất nhẹ, nhưng lại khiến Thi Diệc Thanh có một cảm giác kỳ lạ, một điều gì đó mà cậu vẫn chưa thể hiểu nổi."

Cảm ơn cậu."

Cô khẽ nói: "Nhưng cậu vẫn nên về đi."

"..."

Thi Diệc Thanh thấy hơi hụt hẫng, ngập ngừng một lát rồi nhịn không được hỏi: "Cậu ở lại đây làm gì?

Đừng nói là chờ tớ đi rồi mới nhảy xuống nhé?"

"Không."

Cô vẫn nhìn xuống dưới sân trường, ánh mắt như đang dõi theo thứ gì đó đang chuyển động.Nhưng Thi Diệc Thanh nhìn theo hướng ấy thì chẳng thấy gì ngoài bãi đất trống và vài bụi cây."

Có một chuyện...

Rất quan trọng."

Cô nói."

Chuyện quan trọng?"

"Cậu nhất định phải hỏi tới cùng à?"

Thi Diệc Thanh gật đầu nghiêm túc: "Ừm.

Nếu cậu không nói rõ thì tớ sẽ không đi."

"Tại sao?"

Trần Kiều nghiêng đầu: "Tuy là bạn cùng lớp thật, nhưng hình như chúng ta cũng không thân lắm.

Chuyện của tớ với cậu cũng chẳng liên quan gì.

Vậy sao cậu cứ quan tâm làm gì?"

Thi Diệc Thanh im lặng một lúc, rồi ậm ừ: "...

Cậu cứ xem như tớ thích làm thánh phụ đi."

"Được rồi thánh phụ.

Tớ chịu cậu luôn."

Trần Kiều thở dài: "Tớ bị ép đến đây.

Trước 7 giờ tối thì không được rời khỏi."

"Bị ép?

Là ai ép cậu?

Là mấy thứ "chúng nó" trong bài đăng Twitter đó sao?

Có ai đang theo dõi đe dọa cậu à?"

Nụ cười của Trần Kiều vụt tắt."

Có thứ đang theo dõi đe dọa tớ thật đấy."

Giọng cô nhỏ dần, gần như chỉ còn tiếng gió."

Nhưng hình như, chúng không phải người."

-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 3:【Bí Ẩn 1】Ảo giác


Mọi chuyện bắt đầu từ một tuần trước.Vì Tết đến, nhà có tổ chức cúng bái tổ tiên nên kỳ nghỉ đông này, Trần Kiều theo bố mẹ về quê ăn Tết.Cả bố lẫn mẹ cô đều lớn lên ở cùng một nơi, thị trấn Phúc Thuận, một thị trấn miền Đông Nam nổi tiếng với nghề sản xuất đồ chơi.Ngôi nhà tổ tiên của gia đình nằm ở vùng sâu vùng xa, đã nhiều năm không có ai sinh sống.

Cứ mỗi dịp Tết đến mới có người trở về.Do nhà cũ đã xuống cấp nghiêm trọng, thêm vào đó dòng họ đông người nên không đủ chỗ ở, Trần Kiều và bố mẹ không về nhà tổ mà thuê phòng tại một homestay trong thị trấn.

Bố mẹ ở một phòng, còn Trần Kiều ở phòng riêng.Ngay đêm đầu tiên nhận phòng, cô đã mơ thấy một giấc mơ kỳ quái.Khung cảnh trong mơ rất mờ ảo, điều duy nhất cô nhớ được là một giọng nói điện tử không ngừng lặp đi lặp lại một câu:"Chúc mừng bạn, người chơi thân mến, bạn đã được chọn."

"Chúc mừng bạn, người chơi thân mến, bạn đã được chọn."

"Chúc mừng bạn, người chơi thân mến, bạn đã được chọn."...Sau khi tỉnh dậy, Trần Kiều cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cũng không để tâm nhiều.Trước đây cô cũng từng mơ những giấc tương tự.

Ví dụ như một lần, trong mơ có một giọng máy lạnh tanh thông báo:
"Sau khi hết giờ làm bài, nếu còn tiếp tục viết hoặc không nộp bài đúng hạn sẽ bị hủy kết quả thi lần này."

Mà trong giấc mơ đó, trước mặt cô là một tờ giấy trắng tinh...Thế nhưng đến tối hôm sau, khi lại chìm vào giấc ngủ, giọng nói ấy lại xuất hiện.Lần này, nó không lặp lại nữa, chỉ dùng chất giọng vô cảm lạnh lẽo nói một câu: "Trò chơi đầu tiên sắp bắt đầu."

Hôm sau, tức ngày thứ ba kể từ lúc nhận phòng, khi Trần Kiều tỉnh dậy, cô phát hiện trên chiếc đĩa trái cây đặt trên bàn trong phòng có một con mắt.Một con mắt nằm yên trên đĩa trái cây, toát ra khí tức kỳ quái đến rợn người.Kích thước nó lớn hơn một chút so với mắt người bình thường, con ngươi mang sắc đỏ thẫm mờ đục như phủ một tầng sương, còn tròng trắng thì nổi đầy những tia máu li ti như mạng nhện.Điều đáng sợ nhất là, dù bị vứt lẻ loi giữa phòng như vậy, nó dường như chưa hoàn toàn mất đi sức sống.

Khi Trần Kiều cúi xuống nhìn kỹ, con mắt ấy khẽ chuyển động.Một con mắt không rõ từ đâu ra, sau khi rời khỏi cơ thể vẫn còn động đậy?Phản ứng đầu tiên của Trần Kiều là nghĩ tới đạo cụ dọa người, có lẽ là thứ mà khách trước để quên chăng?Không đúng, cô đã ở đây hai ngày rồi, chắc chắn hôm qua và hôm kia không có thứ này.Chẳng lẽ có người nửa đêm lẻn vào phòng, lén đặt một con mắt giả trong đĩa trái cây?Đúng lúc này, mẹ Trần gõ cửa phòng, nói mình và bố Trần định đi xem phim, không đưa con gái theo, bảo cô tự tìm gì đó chơi.Trần Kiều dạ một tiếng, tiện thể hỏi:
"Mẹ ơi, con mắt trong đĩa trái cây là do mẹ với bố để ạ?"

"Cái gì?

Mắt nào?"

Cô chỉ vào bàn: "Cái đĩa trái cây kia kìa mẹ, hôm qua làm gì có."

Mẹ Trần nhìn cô đầy thắc mắc: "Bàn đâu có đĩa trái cây nào đâu?

Mắt mũi gì ở đây?"

Trần Kiều càng ngạc nhiên hơn: "Cái đĩa trái cây mà homestay tặng đó mẹ, hôm đầu đến là thấy rồi mà, đặt ngay trên bàn này ấy."

"Homestay đâu có tặng đĩa trái cây gì.

Trên bàn cũng chẳng có luôn."

Mẹ cô nói: "Mẹ còn than với bố con mấy hôm trước đây nè.

Nơi gì mà keo kiệt hết biết, trái cây không có đã đành, đến chai nước miễn phí cũng không.

Một đêm tận sáu trăm mấy mà phục vụ tệ thế là cùng, đúng là tranh thủ dịp Tết chém khách du lịch một trận tơi bời..."

Mẹ Trần nói đến đây thì như chợt hiểu ra điều gì: "Trời đất ơi, con nhỏ này, có phải lại thức trắng đêm chơi điện thoại không?

Chơi đến hoa mắt chóng mặt thấy ảo giác rồi hả?

Mau về nằm nghỉ đi.

Bố mẹ đi chơi đây, chiều về mua đồ ăn cho con nhé..."

Những lời sau đó, Trần Kiều chẳng nghe lọt tai.Cô đứng đờ người nhìn đĩa trái cây trên bàn, đầu óc trống rỗng.Bố mẹ nhanh chóng rời khỏi homestay để tận hưởng "thế giới hai người".

Trần Kiều đóng cửa phòng lại, nhìn về phía đĩa trái cây, vỏ trái cây còn sót trong thùng rác, vỏ chai nước khoáng đã uống hết.

Nếu những thứ này vốn dĩ không tồn tại, vậy hai ngày qua cô đã ăn uống cái gì?Cô chậm rãi bước tới, nhìn chằm chằm vào con mắt trong đĩa trái cây.

Những tia máu trên đó chi chít rõ mồn một, tuyệt đối không giống ảo giác do nhìn nhầm.Cô cúi đầu nhìn kỹ, con mắt kia khẽ run lên lần nữa.Không hiểu lấy đâu ra dũng khí, Trần Kiều đưa tay nhặt nó lên.Con mắt phát ra tiếng ré nhẹ đầy hoảng sợ, rồi bụp một tiếng, nổ tung trong tay cô.May mà phản xạ của cô đủ nhanh, hạ tay xuống thấp kịp thời, che được phần lớn lực nổ, nếu không chắc giờ phải đi tắm gấp rồi.Chất lỏng đặc sánh đỏ như máu bắn đầy trên bàn và mặt sàn, mùi tanh nồng nặc hệt như thứ gì đó đã bị mục rữa từ lâu, lan tràn khắp không khí.Chiếc áo len trắng cô đang mặc cũng bị bắn trúng, loang lổ vài vệt đỏ, may mà không nhiều, chưa kịp nhỏ giọt.Trần Kiều nhìn căn phòng như vừa xảy ra một vụ án mạng, khẽ thở ra một hơi.Cô mở cửa bước ra, định tìm lễ tân để nhờ nhân viên dọn vệ sinh.Còn lý do thì, bảo là lỡ tay làm đổ nước ép trái cây vậy.Người trực lễ tân là một cô gái trẻ, nghe xong liền đồng ý, nói sẽ cử người lên dọn ngay.Trần Kiều ngồi lại sảnh chờ, định đợi dọn xong mới về phòng.Cô cứ thấy áy náy vì trên người mình toàn mùi hôi kinh khủng, nhưng chị lễ tân lại chẳng có phản ứng gì, vẫn điềm nhiên như không ngửi thấy gì cả.Một linh cảm xấu bỗng trào lên trong lòng cô."

Em đúng là xui quá, nước ép bắn tùm lum, giờ giặt chắc cũng không ra nổi."

Trần Kiều kéo kéo áo len, hỏi chị lễ tân: "Chị ơi, chị thấy áo em bẩn lắm không?"

Chị lễ tân cúi mắt nhìn, ánh mắt dừng lại trên lớp vệt đỏ loang lổ: "Đâu có gì đâu em?

Chị không thấy nước ép gì cả.

Áo em có bị gì đâu?"...

Tuyệt thật.

Linh cảm của cô, quả nhiên không sai.Trừ phi bố mẹ và nhân viên homestay cùng nhau diễn một vở kịch chỉ để trêu cô.

Nhưng điều đó quá vô lý, vậy chỉ còn một khả năng.

Tất cả những thứ đó, đều là "ảo giác" mà chỉ mình cô thấy được.-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 4:【Bí Ẩn 02】Bức tường ma


Sau khi cảm ơn chị lễ tân, Trần Kiều quyết định quay về phòng.Lúc cô trở về, dì dọn phòng vẫn đang lau sàn.

Cô chỉ biết trơ mắt nhìn cây lau nhà kéo qua kéo lại trên nền gạch, nhưng thứ chất lỏng màu đỏ loango lổ kia vẫn không hề biến mất...Cứ như thể chúng tồn tại ở một chiều không gian song song nào đó, hoàn toàn tách biệt với thế giới thực, nơi con người không thể chạm tới.Dì dọn phòng dọn dẹp xong liền rời đi.

Trần Kiều đứng ngây trong phòng vài giây, sau đó chợt ngồi xuống, đưa tay chạm vào những vệt bẩn đó.Chúng chưa hề đông lại, thậm chí vẫn còn âm ấm, giống hệt như máu đang lưu thông trong cơ thể một sinh vật sống.Trần Kiều thử dùng khăn giấy lau đi, nhưng lại phát hiện khăn giấy hoàn toàn không thể tiếp xúc được với những vệt máu ấy, cứ như đang lau lên một tầng không khí vô hình, hoàn toàn vô ích.Cô từ bỏ, cảm ơn khoản tiền tiêu vặt hào phóng mà bố mẹ vẫn đều đặn chuyển vào tài khoản, lập tức xuống lễ tân thuê một căn phòng mới, sau đó dọn hết hành lý sang đó.Phòng mới không có đĩa trái cây, cũng không có nước khoáng miễn phí.

Trần Kiều thở phào nhẹ nhõm.Cô không nói gì với bố mẹ về việc đổi phòng.

Tối hôm đó, ba người họ cùng đi ăn tối ở phố ẩm thực.

Đợi bố mẹ quay về phòng, cô mới yên tâm về phòng riêng.Một đêm không mộng mị, đêm thứ ba sau khi nhận phòng cứ thế trôi qua trong yên bình.

Ban ngày hôm thứ tư cũng không xảy ra sự kiện kỳ lạ nào.Trần Kiều cứ tưởng mọi chuyện đã kết thúc.

Nhưng những "ảo giác" kia lại không dễ dàng buông tha cho cô đến thế.Đêm thứ tư, cô đang tắm trong phòng tắm.

Vừa mới xoa sữa tắm lên người thì nước đột nhiên ngừng chảy."

Cúp nước à?"

Trần Kiều tắt vòi sen, hơi cau mày.Lúc này toàn thân cô ướt sũng, bọt xà phòng khắp người, hoàn toàn không thể mặc quần áo.Cô không cam lòng, thử mở vòi sen thêm lần nữa.

Nước không chảy ra, nhưng đầu vòi lại phát ra âm thanh kỳ quái.Âm thanh ấy nghe như có thứ gì đó đang kẹt bên trong...?Linh cảm chẳng lành khiến tim cô thắt lại, Trần Kiều tháo đầu vòi sen, chĩa về phía bồn cầu.Chưa đầy nửa giây sau, vòi sen phun mạnh ra một dòng chất lỏng đỏ lòm, kèm theo những âm thanh "phụt phụt" kỳ dị, một đống vật thể li ti theo đó trào ra từ các lỗ nhỏ, rơi hết vào bồn cầu.Chất lỏng này có hình dạng và mùi hôi thối giống hệt thứ đã trào ra từ con mắt hôm trước.Chỉ cần nghĩ đến cảnh mình suýt nữa bị cái thứ này phun đầy người khi đang trần truồng là Trần Kiều đã thấy buồn nôn.

Mặt cô tái nhợt, vội tắt vòi nước.May là lần này vòi sen vẫn nghe lời, dòng dịch thể kỳ dị cũng ngừng chảy.Cô không tiếp tục tắm nữa.

Mặc nguyên tóc ướt, thay quần áo rồi kéo vali đi thẳng đến một khách sạn bốn sao trong thành phố, quyết tâm không bao giờ quay lại căn homestay kia.

Nếu bố mẹ có hỏi, cô sẽ nói môi trường ở đó khiến mình mất ngủ, không thể nghỉ ngơi.Đêm đó cũng không có giấc mơ nào lạ thường.Sáng ngày thứ năm, Trần Kiều tỉnh dậy trong phòng khách sạn.Sau khi rửa mặt xong, đầu óc cô vẫn mơ mơ màng màng, chỉ muốn nằm xuống ngủ tiếp.

Nhưng bụng réo lên từng cơn, khiến cô không thể làm ngơ.Cô đặt tay lên tay nắm cửa, nhấn xuống rồi đẩy ra.Ánh mắt cô lập tức trợn to.Trước mắt chính là hành lang của căn homestay đó.Cô đứng ngẩn người tại chỗ.Trần Kiều quay đầu nhìn nội thất hiện đại trong phòng khách sạn hoàn toàn khác biệt, rồi lại nhìn hành lang quen thuộc của homestay ngoài cửa, lòng đầy cảm giác hoang đường.Cô đóng cửa lại rồi mở ra lần nữa, lại đóng, lại mở...

Dù thử bao nhiêu lần, thứ hiện ra trước mắt vẫn là hành lang homestay.Nhìn qua mắt mèo trên cửa, vẫn là hành lang khách sạn, biển số phòng "7021" phía đối diện rõ mồn một.Nhưng mỗi khi mở cửa, cảnh tượng đối diện lại biến thành cánh cửa gỗ nhạt màu của homestay, biển số "205", xung quanh còn trang trí mấy nhánh dây leo và hoa nhỏ màu xanh nhạt.Cô quay lại phòng, điện thoại vẫn định vị ở khách sạn, nhưng chỉ cần bước ra khỏi cửa một bước, định vị liền nhảy sang homestay cách đó sáu trăm mét.Cái quái gì vậy?

Không gian bị gập à?Trần Kiều không dám bước ra nữa.

Cô quay lại phòng, khóa cửa thật chặt.May mà trong tủ lạnh mini của khách sạn còn ít đồ ăn.

Cô nhét vội vào miệng như nuốt cả nỗi sợ, rồi trùm chăn nằm im trên giường.Cô thử gọi cho bố mẹ và bạn bè, nhưng không ai nghe máy.

Tin nhắn không gửi được, WeChat chỉ hiện vòng tròn "đang gửi" mãi không dứt.Thử gọi cảnh sát, đầu dây bên kia chỉ vọng lại: "Số điện thoại bạn gọi hiện không hoạt động."

Đến chiều, căn phòng khách sạn cũng bắt đầu có dấu hiệu bất thường: TV tự động bật sáng, không thể tắt được, màn hình nhiễu loạn, phát ra âm thanh chói tai khó chịu, thỉnh thoảng còn hiện lên một vài hình ảnh méo mó chớp tắt, hình như là một con mắt khổng lồ.Trần Kiều trùm chăn kín đầu, không muốn nghĩ gì nữa, quyết định nhắm mắt ngủ luôn.Nhưng cô ngủ không sâu, nửa đêm liền tỉnh lại.

Cô ngồi dậy, phát hiện bên ngoài cửa sổ trăng tròn đã treo cao, ánh trăng chói mắt đến lạ.Cô bước xuống giường, thử mở cửa thêm lần nữa.

Lần này, trước mắt cô là hành lang khách sạn.Ánh đèn vàng mờ hắt lên dãy hành lang, biển số "7021" phía đối diện dường như ấm áp hơn bao giờ hết.

Cô có cảm giác như mình vừa thoát khỏi địa ngục, trở lại nhân gian, suýt chút nữa đã muốn rơi nước mắt.Cô thử bước vài bước ra ngoài, thảm trải sàn mềm mại dưới chân khác hoàn toàn với sàn gỗ lạnh lẽo của homestay.Trần Kiều không dám đóng cửa, sợ rằng chỉ cần khép lại là sẽ bị cuốn vào vòng lặp tiếp, thế nên cô để cửa mở toang, kéo vali rời đi.Mọi chuyện diễn ra thuận lợi, cô xuống quầy lễ tân, trả phòng xong rồi gọi điện cho bố mẹ.Vẫn không ai nghe máy.Trần Kiều quay trở lại gần khu homestay, đứng tần ngần một hồi lâu, đắn đo không biết có nên vào tìm bố mẹ hay không.Một cơn gió lạnh bất chợt lướt qua, lúc này, cô mới chợt nhận ra một điều.Xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ.-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 5:【Bí Ẩn 3】Thật giả lẫn lộn


Trên màn hình điện thoại hiện rõ thời gian: 12 giờ 30 phút đêm.Trần Kiều nhớ rất rõ, mấy hôm trước khi còn ở homestay, vì cách âm quá tệ nên vào giờ này cô vẫn còn nghe thấy tiếng nói chuyện, tiếng cười từ ngoài phố vọng vào, thậm chí là cả tiếng ly chạm nhau lanh canh, tiếng hò hét chơi trò đoán số từ những quán nhậu gần đó...Thế mà giờ đây, tất cả âm thanh ấy đều biến mất.Không còn tiếng người, không còn tiếng va chạm của ly thủy tinh, chỉ còn tiếng bánh xe hành lý lăn trên mặt đất, tiếng gió rít vù vù, tiếng lá cây xào xạc run rẩy trong gió lạnh.Cô ngoảnh đầu lại, nhưng không sao tìm được hướng quay về.

Những ngã rẽ, những giao lộ đều biến mất, dường như cả thế giới chỉ còn lại một mảnh không gian nhỏ hẹp này.Con đường trước mặt thẳng tắp và hẹp như một con hẻm nhỏ kẹp giữa hai tòa chung cư.

Tất cả mặt tiền cửa hàng đều đóng chặt, cửa sổ nhà dân tầng trên cũng tối om, chỉ có đèn đường hai bên còn sáng.Xa hơn một chút, nơi ánh đèn không chiếu tới là một vùng tối tăm tuyệt đối.

Bóng đêm dày đặc như có hình có khối, đặc quánh, đang lặng lẽ lan tỏa trong không khí.

Cảm giác như ngoài con đường này ra, toàn bộ thế giới đã bị bóng tối vô biên nuốt chửng...Trần Kiều dừng bước.Cô không dám quay lại homestay, mà cũng không dám trở về khách sạn.Dưới ánh đèn đường, cô ngồi thụp xuống cạnh chiếc vali của mình, ôm lấy đầu rúc người lại, như thể chỉ cần trốn tránh thì mọi thứ có thể trở lại bình thường....Không rõ đã bao lâu trôi qua, bỗng có ai đó vỗ nhẹ vào vai cô.Trần Kiều choàng tỉnh khỏi cơn ngủ chập chờn, ngẩng đầu lên nhìn thấy một gương mặt phúc hậu, đầy lo lắng của một bà lão."

Cô bé, sao lại ngủ ở đây thế này?"

Bà lão chưa kịp đợi cô trả lời đã lắc đầu thở dài: "Có phải cháu cãi nhau với người nhà rồi bỏ đi không?"

Bà lão ân cần khuyên nhủ: "Bố mẹ cháu sẽ lo lắm đấy.

Mau về nhà đi, giữa bố mẹ với con cái làm gì có chuyện nào là không thể giải quyết..."

Trần Kiều ngơ ngác nhìn bà cụ, rồi đột nhiên nước mắt cứ thế trào ra."

Ôi chao, sao cháu lại khóc?

Đừng khóc mà..."

"Cháu không sao...

Cảm ơn bà."

Trần Kiều nghẹn ngào nói lời cảm ơn, rồi gọi điện cho bố mẹ.Sau vài tiếng nhạc chờ quen thuộc, đầu dây bên kia bắt máy."

A lô?"

Vừa nghe thấy giọng mẹ, giọng nói quen thuộc khiến người ta cảm thấy an tâm, Trần Kiều bỗng thấy nghèn nghẹn, như thể đã cách xa cả một đời.Cô vừa khóc vừa nói: "Mẹ ơi...

Con muốn về nhà..."

"Hả?

Con bé này nói gì thế?"

Mẹ Trần ngạc nhiên: "Con không đang ở nhà thì đang ở đâu?"...

Gì cơ?Trần Kiều như ngừng thở.Cô run giọng hỏi: "...

Mẹ ơi, mẹ đang ở đâu vậy?"

"Mẹ đang ở nhà chứ ở đâu, hỏi gì lạ thế?"

Mẹ Trần đáp, giọng hơi cáu: "Tối qua con ở trên lầu lạch cạch cái gì vậy?

Làm bố con năm giờ sáng đã tỉnh giấc, nửa đêm nửa hôm còn nhảy nhót à?"

Trần Kiều khó khăn nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc.Cô xác nhận lại lần nữa: "Mẹ với bố...

Đang ở thành phố A ạ?

Con...

Con cũng đang ở thành phố A sao?"

"Chứ không phải thành phố A thì là ở đâu?

Con ngủ mơ à?"

"...

Mẹ ơi, tạm thời vậy đã, con cúp máy đây."

Trần Kiều cúp máy, ngẩng đầu nhìn về phía homestay cách đó vài mét.Hai người đã cùng cô bay đến thị trấn Phúc Thuận và bố mẹ ở đầu dây bên kia điện thoại...

Rốt cuộc ai mới thật sự là bố mẹ cô?Và "Trần Kiều" đang ở thành phố A là ai?*Trần Kiều lập tức đặt vé máy bay, muốn nhanh chóng bay về thành phố A.Không màng gì nữa, cô kéo hành lý lao thẳng đến sân bay, đến khu chờ sớm cả mấy tiếng.Thế nhưng càng đến gần giờ lên máy bay, sương mù bên ngoài khu chờ càng lúc càng dày đặc, đến mức bóng dáng máy bay cũng dần tan vào làn sương.Từ khu chờ nhìn ra ngoài, sương trắng dày đặc bao trùm toàn bộ sân bay, tầm nhìn cực thấp, chỉ thấy lờ mờ vài mét phía trước.

Những chiếc máy bay ngoài cửa sổ cũng trở nên mơ hồ, như tan chảy vào làn sương trắng.Cuối cùng, chuyến bay bị hủy bỏ.Trong sân bay, loa phát thanh bắt đầu thông báo về việc hủy chuyến, giọng nói vang lên mơ hồ và xa xăm như vọng lại từ sau một tấm kính mờ.

Trần Kiều chợt thấy mọi thứ như một cảnh trong truyện giả tưởng.Cô nhớ lại một cuốn tiểu thuyết từng đọc.

Trong đó có một khái niệm gọi là "mảnh vỡ không gian", nơi con người sống trong một thành phố nhìn có vẻ bình thường, nhưng bất cứ ai cố gắng rời khỏi nơi đó đều không bao giờ quay lại được.Phải chăng đang có một thế lực siêu nhiên nào đó cố ngăn cô trở về?

Hay là thứ sức mạnh kia chỉ có thể kiểm soát được thị trấn này, nên mới muốn giữ cô lại?

Hoặc nơi này vốn là một mảnh không gian vỡ nát, vốn dĩ không hề tồn tại lối ra?Biết đâu dù có cất cánh, máy bay cũng sẽ đâm vào một bức tường vô hình giữa không trung...Trần Kiều nghĩ ngợi vu vơ.Người trong phòng chờ dần tản đi, cuối cùng chỉ còn lại mình cô.

Ánh đèn ngoài sảnh bị sương che phủ, biến thành những chấm sáng mờ nhạt, ánh đèn trong khu chờ cũng trở nên u ám lạ thường.Trần Kiều co người trên băng ghế dài.

Cô không muốn vào một căn phòng kín, vì sợ lần tiếp theo mở cửa ra sẽ lại là hành lang của homestay.Không biết đã trôi qua bao lâu, trong cơn lơ mơ, cô bị giọng nói của loa phát thanh đánh thức.Trần Kiều ngồi dậy, bất ngờ phát hiện bên cạnh mình có một chiếc phong bì.Chiếc phong bì trông rất kỳ lạ.Nó được làm từ một tấm bìa cứng màu đen, không ghi tên người nhận cũng chẳng ghi tên người gửi, chỉ có một dải ruy băng màu xám nhạt được buộc ngay giữa trung tâm.

Phong bì tỏa ra một mùi hương nhè nhẹ, ngọt ngào một cách kỳ dị.Không rõ vì sao, Trần Kiều lại mở nó ra.Bên trong chỉ có một thứ...

Một thứ gì đó mà cô khó diễn tả thành lời.Nó trông giống đạo cụ trong phim khoa học viễn tưởng, mỏng như tờ giấy, hơi trong suốt, phát ra ánh xanh nhạt.

Có lẽ là một dạng "giấy điện tử" hoặc thiết bị đọc nào đó.-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 6:【Bí Ẩn 4】Trải nghiệm kết thúc


Trên chiếc thiết bị điện tử mỏng dính kia hiển thị một đoạn văn dài, trông như một bức thư.Kính gửi người chơi Trần Kiều.

Cảm ơn bạn đã tham gia trải nghiệm bản chơi thử của trò chơi chúng tôi.Bản demo của [Bí Ẩn] đến đây là kết thúc.

Hy vọng bạn đã có quãng thời gian vừa sợ hãi vừa thú vị trong suốt hành trình vừa rồi.Trong quá trình chơi, có thể bạn đã trải qua một số hiện tượng siêu nhiên.

Nhưng xin đừng quá lo lắng, đó chỉ là những phân cảnh ảo được thiết kế nhằm tăng tính chân thực cho trò chơi.Bố mẹ bạn hiện vẫn đang đợi bạn quay về tại homestay.

Xin đừng nghi ngờ bất kỳ người, việc hay sự vật nào liên quan đến trò chơi.Tuy nhiên, xin hãy lưu ý: Trò chơi này chưa thực sự kết thúc.Đây là một thế giới đầy kỳ bí và nguy hiểm, và bạn - với tư cách là người chơi được chọn đã đặt chân vào cánh cửa của thế giới đó.Nếu bạn quyết định tiếp tục khám phá, chúng tôi sẽ cung cấp cho bạn thêm nhiều cơ hội và thử thách, để bạn khám phá những bí mật cùng những điều bất ngờ ẩn giấu phía sau.Nếu bạn không muốn tiếp tục, xin hãy nhấn nút "Không" ở mặt sau thiết bị.

Sau một thời gian nghỉ ngắn, bạn sẽ được đưa trở về thế giới thực tại.Nếu bạn quyết định tiếp tục, hãy nhấn nút "Có" ở mặt sau.

Sau một khoảng nghỉ ngắn, cuộc hành trình trong trò chơi sẽ tiếp diễn.Một lần nữa, xin chân thành cảm ơn sự tham gia và ủng hộ của bạn.Chúc bạn may mắn.Trân trọng, Đội ngũ phát triển ████(Trung tâm phòng chống lừa đảo xin nhắc nhở: Nội dung trên có khả năng là giả mạo, xin người chơi giữ vững tỉnh táo, tránh bị mê hoặc bởi ảo cảnh.)Trần Kiều: "..."

Cái gì vậy trời?

Sao cuối cùng lại có dòng nhắc nhở từ trung tâm phòng chống lừa đảo?

Đã bảo có phần nội dung giả, thì chí ít cũng nên nói rõ ràng rốt cuộc là phần nào giả chứ?!Còn nữa, cái đám chữ kia viết cái quái gì vậy?

"Đội ngũ phát triển ████", ████ là cái quái gì?

Câu "bố mẹ bạn vẫn đang đợi bạn tại homestay, xin đừng nghi ngờ bất cứ điều gì liên quan đến trò chơi" nghe vào chỉ khiến người ta càng thêm muốn nghi ngờ đấy!Cô nén cơn bốc đồng muốn buông lời phàn nàn, lật mặt sau thiết bị:"Trải nghiệm chơi thử đã kết thúc.

Chúng tôi rất mong nhận được ý kiến đóng góp và phản hồi từ bạn, điều này sẽ giúp cải thiện chất lượng trò chơi và nâng cao trải nghiệm của người chơi.Chúng tôi hi vọng bạn sẽ đưa ra đánh giá tích cực, nhưng bạn hoàn toàn có quyền trả lời một cách trung thực.

Lựa chọn là của bạn.Xin lưu ý: Hành vi và quyết định của bạn trong quá trình chơi sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến nội dung của những phần chơi tiếp theo.Nếu bạn không hài lòng với kết cục của trò chơi, chúng tôi sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm nào.Hãy cân nhắc kỹ trước mỗi hành động của mình."

Đánh giá: ☆☆☆☆☆Bạn có muốn chính thức tham gia trò chơi không?[Có]         [Không][Gửi]Trần Kiều: "..."

Cái này đúng là...

Uy hiếp trần trụi luôn rồi đấy!Chỉ thiếu nước viết thẳng ra: "Dám chấm điểm thấp thì tới công chuyện!"

Cô nghe theo tiếng gọi của con tim, rất quả quyết mà chọn năm sao.Hết cách rồi, cô thực sự bị hù phát khiếp.Cô vẫn còn đang mắc kẹt trong cái gọi là "thế giới trò chơi" này.

Ai biết được nếu bây giờ dám đánh một sao, liệu có bất thình lình xuất hiện con dị vật nào lôi cô vào kết cục BE không...Còn việc có chính thức tham gia trò chơi hay không, dĩ nhiên cô chọn "Không".Trần Kiều mạnh tay ấn vào nút "Không", rồi bấm "Gửi".Ngay sau đó, cô tận mắt thấy một vòng tròn nhỏ hiện lên giữa màn hình báo đang tải dữ liệu.

Vòng sáng màu xanh dương quanh chữ "Không" lóe lên hai lần rồi biến mất....

Và hiện ra quanh chữ "Có".Trần Kiều: "???"

WTF?

Ép buộc mua bán kiểu gì đây?Hai giây sau, những dòng chữ trước đó biến mất, màn hình xuất hiện nội dung mới:"Trò chơi này đã được xử lý theo quy định phân loại nội dung trò chơi điện tử.Cảnh báo: Nội dung trò chơi có thể gây phản cảm, nghiêm cấm chia sẻ, phát sóng, bán, cho thuê, đưa hoặc cho mượn trò chơi này cho người dưới 18 tuổi, cũng như trình chiếu hay chiếu cho đối tượng này xem.Bạn đã đủ 18 tuổi và đồng ý tham gia trò chơi chưa?

Nếu chưa, hãy chọn "Rời khỏi".Vui lòng chọn:☐ Tôi đã đủ 18 tuổi.☐ Rời khỏiTrần Kiều: "..."

Cô muốn chửi thề quá!Không đúng, phải là muốn chửi cái đám tổ làm game này, nhìn kiểu gì cũng không giống người đàng hoàng.

Cố nén cơn bốc đồng muốn chửi thẳng vào cái màn hình trước mặt, cô bấm vào "Rời khỏi".Và rồi, cảnh tượng vừa rồi lại tái hiện lần nữa, vòng tròn tải dữ liệu hiện ra, vòng sáng xanh quanh chữ "Rời khỏi" nhấp nháy hai cái rồi biến mất, nhảy sang bao quanh "Tôi đã đủ 18 tuổi".Dấu hiệu tải dữ liệu cứ thế xoay vòng chừng nửa phút.

Đột nhiên, màn hình chớp một cái, một mảng đen như thác nước từ trên cao đổ xuống, trong chớp mắt đã nuốt chửng toàn bộ màn hình.Nhạc nền vang lên, giữa đoạn nhạc 8-bit nghe rất giống giai điệu trong game thiếu nhi, một hàng chữ màu sắc rực rỡ xuất hiện giữa màn hình.

Dòng chữ nhấp nháy liên tục, phía sau là hiệu ứng pháo hoa nổ tung:"Chào mừng bạn đã gia nhập trò chơi!

Nội dung đang được tải, xin chờ trong giây lát..."

Trần Kiều trừng mắt nhìn dòng chữ đó, cảm thấy sợi dây lý trí của mình sắp đứt đến nơi.Cô giơ ngón giữa về phía màn hình một cách hung hăng, còn chưa kịp mắng thành lời thì thiết bị trong tay đã vang lên giọng điện tử, cắt ngang câu chửi:"Nội dung trò chơi đang được tải, xin người chơi tranh thủ nghỉ ngơi."

"Quá trình dịch chuyển sẽ bắt đầu sau 5 giây nữa, xin hãy giữ chặt hành lý cá nhân của mình.

Năm, bốn, ba..."

Trần Kiều chỉ kịp túm lấy chiếc vali của mình.Ngay giây sau, một cơn chóng mặt ập đến khiến cô choáng váng, loạng choạng suýt thì ngã sấp mặt.Cô chống tay vào tường cố gắng đứng vững, ngẩng đầu lên, nhận ra mình đang đứng trong một căn phòng quen thuộc.Giấy dán tường màu tím nhạt, họa tiết hoa văn trên đó đã hơi phai màu.

Trên bàn học là poster của ban nhạc cô yêu thích nhất, được dán ngay phía trên để mỗi lần ngẩng đầu làm bài là có thể nhìn thấy.

Mấy quyển bài tập nghỉ đông cô quên không cất trước khi đi vẫn đang bày bừa bộn trên bàn.Một chiếc gương trang điểm nằm yên lặng ở góc bàn, ánh nắng chiếu xuyên qua khe rèm cửa rọi vào mặt gương, phản chiếu khuôn mặt của Trần Kiều.Cô đã trở về căn phòng của mình ở nhà tại thành phố A.

-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 7: Một chút bình yên ngắn ngủi


Qua lớp rèm voan mỏng, lờ mờ có thể thấy cây xoài nhà hàng xóm quanh năm xanh tốt, cành lá đung đưa khe khẽ trong làn gió nhẹ.Khung cảnh quen thuộc này mang lại cảm giác thư giãn, niềm vui sướng khi thoát khỏi hiểm nguy cũng ùa về.

Trần Kiều đổ người lên chiếc sofa trong phòng, thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng thoát được cửa tử.Đã mấy ngày rồi cô chưa được ngủ ngon, mí mắt nặng trĩu như dính chì.Cô liếc nhìn bức tường, lịch điện tử treo tường hiện rõ: 12 giờ 30 phút trưa, ngày 24 tháng 1.Ngày cô đến nhận phòng ở thị trấn Phúc Thuận là 18/1...

Vậy là đã tròn bảy ngày rồi sao...Một ý nghĩ mơ hồ lướt qua, sau đó chìm sâu vào ý thức.

Trần Kiều nằm úp mặt lên sofa, quyết tâm bất chấp tất cả để ngủ một giấc đàng hoàng.Nhưng đúng lúc ấy, cô chợt cảm thấy có gì đó đang bò trên bắp chân, ngứa ngứa.Cô cứng đờ người, cúi đầu nhìn xuống.Một con mắt.Một con mắt tròn xoe, trơ trọi đang bò trên chân cô....

Ít ra còn đỡ hơn gặp phải một con gián to.Ý nghĩ đó vừa thoáng qua trong đầu, Trần Kiều mới giật mình nhận ra, hình như mình đã gần như miễn nhiễm với các hiện tượng siêu nhiên (?!).Cô nhấc chân lên, giận dữ đá một phát.

Con mắt kia bay vèo ra, đập vào tường.

Nhưng lần này nó không vỡ tung như trước.Nó dính trên tường một lúc, rồi lơ lửng bay lên, chậm rãi trôi nổi trong không khí như một con sứa lềnh bềnh giữa đại dương.Trần Kiều: ...?Trần Kiều hoàn toàn không hiểu gì hết, đành thôi, khỏi hiểu nữa cho đỡ mệt.Cô nhắm mắt lại, rơi vào giấc ngủ ngọt ngào hiếm hoi.*Người đánh thức cô dậy là một giọng nói quen thuộc."

Kiều Kiều, dậy ăn cơm nào!"

Ai đó lay nhẹ vai cô.Còn ngái ngủ, Trần Kiều lờ đờ mở mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là mẹ."

Mẹ..."

Cô ôm lấy tay bà, dụi vào làm nũng: "Con nhớ mẹ lắm, nhớ cực kỳ luôn..."

"Mới sáng ra nói gì ngộ vậy?"

Mẹ Trần sờ trán cô: "Mẹ còn tưởng con sốt đến mê sảng rồi cơ.

Không sao thì mau dậy ăn cơm, để lâu nguội hết bây giờ."

"Dạ..."

Trần Kiều uể oải đáp, cố gắng ngồi dậy, lảo đảo đi theo mẹ ra phòng ăn.Ánh mắt cô vô tình dừng lại phía sau đầu mẹ.Trên mái tóc lòa xòa của mẹ có một con mắt đang treo lủng lẳng.Đúng vậy, vẫn là con mắt kia, đu bám trên một lọn tóc lòa xòa như người rừng Tarzan nắm dây leo."..."

Trần Kiều dụi mắt, nheo lại nhìn lần nữa.Con mắt đó không hề biến mất, mà trái lại còn mọc ra mấy tua đỏ đỏ, dây thần kinh?

Cơ bắp?

Hay cái gì ghê hơn thế nữa, rồi cắm chặt vào tóc mẹ cô, hì hục bò lên đỉnh đầu.Trần Kiều: "..."

Cái đ** gì đang xảy ra vậy.Cô bước vào phòng ăn, con mắt kia cuối cùng cũng chịu buông tha cho mái tóc mẹ, bò lên tường, trèo lên trần nhà rồi lại lơ lửng bay giữa không trung....

Phải vui vì nó không bay vào bát canh chăng?Trần Kiều bưng bát cơm, im lặng ăn như nuốt hận.Sau bữa ăn, cô lâu lắm rồi mới tự thưởng cho mình hai ly trà sữa trân châu.

Hai quả bom calo ấy vừa trôi xuống bụng, cảm giác được "trở lại thế giới bình thường" lập tức rõ rệt hơn nhiều.Miễn là phớt lờ cái thứ mắt trôi lơ lửng kia, thì buổi chiều nay cũng tính là một buổi chiều yên bình, dễ chịu...

Chắc vậy.Trần Kiều nằm dài trên giường, bật máy chiếu lên xem phim, tận hưởng chút thời gian rảnh quý giá hiếm hoi này.Cho đến khi một giọng nói điện tử vang lên, phá tan bầu không khí yên bình."

Dữ liệu trò chơi đã được tải hoàn tất.

Người chơi vui lòng đến vị trí chỉ định để bắt đầu trò chơi."

"Dịch chuyển sẽ diễn ra sau 5 giây nữa.

Xin vui lòng cầm chắc vật dụng cá nhân của bạn.

Năm, bốn, ba..."

"Đm?!"

Trần Kiều vẫn đang mặc váy ngủ nằm trên giường, nghe vậy lập tức bật dậy như lò xo.Cô mới kịp xỏ dép vào, thì đồng hồ đếm ngược đã đếm đến số một.Cảm giác choáng váng quen thuộc lại ập đến.*Tuyệt cmn vời.Trần Kiều nhìn khung cảnh trước mắt, chua chát nghĩ.Giờ đây, cô đang mặc một chiếc váy ngủ mỏng tang, đứng giữa hành lang tầng 8, ngoài trời nhiệt độ gần như về không độ.Tin mừng là, cô không cảm thấy lạnh.

Có lẽ đây là hiệu ứng "buff" dành riêng cho người chơi game.Còn tin xấu?Trên người cô ngoài váy ngủ, dép lê và cái điện thoại ra thì không có thêm gì cả.Trần Kiều giận đến mức muốn đập điện thoại.

Cô mở mạng xã hội lên, chuẩn bị "xả giận" một trận tơi bời, ai ngờ chỉ cần dính từ "trò chơi" là bài đăng lập tức bị chặn, không cách nào gửi được.Bất đắc dĩ, cô phải né hết những từ khóa nhạy cảm, dùng tài khoản phụ bên Twitter viết vài dòng lấp lửng như ăn trộm để trút giận.Kết quả là, cô đã câu trúng một con cá lớn, bạn học nam cấp ba nhiệt tình tên Thi Diệc Thanh.Sau khi bạn học Thi Diệc Thanh nghe xong, lễ phép nhưng đầy nghi ngờ nói: "Ờm...

Dạo này đặt lịch ở khoa tâm thần hơi khó đó, nhưng nhà tớ có người quen làm trong trung tâm sức khỏe tâm thần, cậu cần giúp đỡ không?"

Trần Kiều: "..."

-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 8:【Trường nữ sinh Quế Phục 1 】- Tiết Toán


"Tin hay không tùy cậu."

Nói xong, Trần Kiều liền mặc kệ cậu.Ánh mắt cô dừng lại ở bên dưới lầu.Thi Diệc Thanh không nhìn thấy, nhưng trong tầm mắt cô, một con mắt đang lơ lửng giữa không trung, nhấp nhô theo làn gió, thoạt nhìn lại có chút...

Đáng yêu?Trần Kiều lắc mạnh đầu, cố gắng lắc cho "nước" trong não chảy ra ngoài.Cô liếc nhìn màn hình điện thoại, 18 giờ 52 phút, còn tám phút nữa mới đến thời gian mở máy chủ mà giọng nói điện tử kia đã thông báo - 7 giờ tối.Thật quỷ quái, cái trò chơi rách này rõ ràng một mặt thì tự ý chỉnh sửa tùy chọn để ép người chơi vị thành niên phải tham gia, mặt khác lại tuân thủ giờ mở máy chủ một cách máy móc như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?Sau một hồi im lặng, Trần Kiều thấp giọng nói: "Nếu sau này tớ biến mất, thì những lời vừa rồi cậu đừng nói lại với bố mẹ tớ."

Thái độ trịnh trọng như thể sắp đọc di chúc khiến Thi Diệc Thanh giật mình: "Ờ...

Không phải cậu nói thật đấy chứ...

Không thể nào, trên đời này làm gì có ma, chuyện đó không phù hợp với quan niệm xã hội..."

Lời còn chưa dứt đã bị ánh sáng chói lòa đột ngột nuốt trọn.【Đang tải phó bản...

Hoàn tất tải.】【Tên phó bản: Trường Nữ Sinh Quế Phục.】【Nhiệm vụ: Sống sót qua đêm nay và thoát khỏi tòa nhà học thứ ba của Trường nữ sinh Quế Phục.】【Nhân vật: Bạn là một nữ sinh trung học cơ sở bình thường.】【Đặc điểm nhân vật:[Học sinh ba tốt]: Bạn sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giáo viên giao.[Học trò cưng của thầy cô]: Giáo viên rất thích bạn, nhưng sự yêu thích đó chưa chắc đã là điều tốt.[Gái ngoan]: Bạn nghe lời, hiểu chuyện, dịu dàng, biết vâng lời nên khi gặp nguy hiểm sẽ rất khó phản kháng.[Kẻ mách lẻo]: Bạn không được lòng bạn bè, các bạn không tin tưởng bạn.[Vị thành niên]: Phát hiện người chơi chưa đủ tuổi, đặc tính này được kích hoạt.

Là trẻ vị thành niên, bạn được quy tắc thiên vị hơn.】【Lưu ý:
Hãy chú ý đến khả năng tương thích nhân vật hiển thị trong tầm nhìn.

Nếu trong màn đầu tiên bạn thể hiện hành vi hoặc lời nói không phù hợp với vai trò, khiến độ tương thích tụt xuống dưới 60, bạn có thể trở thành thức ăn của ███.Vui lòng hoàn thành nhiệm vụ theo cách đã chỉ định.

Nếu cách làm bị xác định là vi phạm quy tắc, bạn có thể bị ███ ăn thịt, hoặc bị mắc kẹt vĩnh viễn trong phó bản này.】Cơn choáng váng dần tan, Trần Kiều không nhịn được mà khẽ nôn khan một tiếng, cô cảm thấy cho dù có bị dịch chuyển thêm bao nhiêu lần nữa, bản thân vẫn sẽ không bao giờ quen nổi cảm giác đó.Xung quanh yên tĩnh đến lạ, dường như không có ai, nhưng khi cô ngẩng đầu lên, mới phát hiện không phải vậy.Đây là một phòng học trông rất bình thường, chính là kiểu lớp học cấp hai phổ biến nhất.Bàn ghế trong lớp khá cũ kỹ, vài cái bàn còn có hình vẽ bậy nguệch ngoạc từ thời xa xưa.Bức tường gần cửa sổ dán một tấm bản đồ thế giới và một bức chân dung lớn của Einstein, còn bức tường gần hành lang thì treo vài tấm poster có vẻ là quảng cáo cho hoạt động ngoại khóa của trường.Nắng chiều xuyên qua ô cửa sổ, trải một vệt vàng ấm áp trên sàn nhà, khiến cả căn phòng như bừng sáng.

Qua cửa sổ có thể thấy bãi cỏ xanh, sân bóng rổ, đường chạy bằng nhựa và mấy hàng cây cao lớn."

Trần Kiều!

Đang học mà dám ngủ gật, giờ còn dám nhìn ngang liếc dọc?!"

Một tiếng quát giận dữ bất ngờ vang lên, kéo Trần Kiều về thực tại.Cô nhìn về phía phát ra âm thanh, là một thầy giáo trung niên đứng trên bục giảng, gương mặt ông ta đang giận đến méo xệch, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Trên bảng là mấy công thức toán học, có vẻ đang học tiết Toán.Hiện tại cô đang ngồi ở hàng thứ tư trong lớp, các bạn phía trước đều quay đầu lại nhìn.Ở góc phải phía trên tầm nhìn, chỉ số tương thích nhân vật bắt đầu giảm, đã xuống đến 78.

Trần Kiều vội vàng đứng dậy, lễ phép nói: "Thưa thầy, em xin lỗi ạ, từ giờ em sẽ chú ý nghe giảng."

Vừa dứt lời, chỉ số tương thích lập tức tăng trở lại.

Nhưng tai cô vẫn nhạy bén nghe được vài tiếng cười khúc khích phát ra từ những bạn học xung quanh.Xem ra nhân vật lần này thật sự không được lòng bạn bè rồi, cô thầm nghĩ.Có lẽ nhờ vào hai đặc tính [Học sinh ba tốt] và [Học trò cưng của thầy cô], thầy giáo dạy Toán không làm khó cô, chỉ khoát tay bảo cô ngồi xuống, sau đó nhìn cả lớp quát: "Ai vừa cười?

Cười cái gì?

Lên đây kể cho cả lớp nghe xem cười chuyện gì mà vui thế!...

Sao?

Không dám lên?

Hay là cũng thấy mình mất mặt?"

Ông ta càng nói càng bực, nước bọt văng tung tóe: "Thi một đống điểm như thế mà còn cười được à!

Cầm mấy cái điểm đó về nhà xem phụ huynh có cười nổi không!"

Lớp học trở nên im lặng đến ngột ngạt, không ai dám thở mạnh.Thấy phản ứng này, thầy giáo trên bục cũng dịu lại, nói tiếp: "Được rồi, chúng ta xem câu áp chót, đề bài như sau..."

Trần Kiều liếc nhìn chiếc đồng hồ treo phía trên bảng đen - 5 giờ 25 phút chiều, chắc chỉ còn khoảng 5 phút nữa là tan học.Cô không dám nhìn ngang ngó dọc, vì chỉ cần làm trò gì trong giờ học là chỉ số tương thích nhân vật lại tụt dốc không phanh.Cô chỉ có thể cố hết sức để tỏ vẻ chăm chú nghe giảng (dù trong đầu chẳng tiếp thu được câu nào), cố gắng giữ con số đó ổn định ở mức 85.-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 9: [Quế Phục 2] Tòa nhà học thứ ba


Năm phút trôi qua trong nhẫn nhịn, cuối cùng tiếng chuông tan học cũng vang lên.

Âm thanh đã nghe quen tai từ thuở bé ấy, giờ phút này rơi vào tai Trần Kiều lại giống như tiếng nhạc trời.Thầy giáo dạy Toán kéo dài thêm hai phút mới chịu kết thúc bài giảng.

Sau một câu "Tan học", cả lớp như cá gặp nước, từng tốp học sinh xách balo đã chuẩn bị sẵn từ lâu nối đuôi nhau rời khỏi phòng.Trần Kiều cũng cúi đầu thu dọn đồ đạc, nhưng chưa kịp xếp xong, một bóng người đã chắn ngang ánh sáng trước mặt, là thầy giáo dạy Toán.Khác hẳn với thái độ cứng rắn trên lớp, lúc này ông ta cúi người xuống, giọng nói mềm mại, thậm chí có phần thân thiết: "Kiều Kiều, hôm nay em sao thế?

Sao lại ngủ gật trong giờ?"

Vừa nói, tay ông ta đã đặt lên vai cô."..."

Cả người Trần Kiều cứng đờ, chỉ muốn lập tức hất tay ông ta ra.

Nhưng ý nghĩ đó vừa nảy lên, chỉ số tương thích nhân vật trong tầm nhìn lập tức bắt đầu giảm xuống.Cô đành gượng gạo đáp: "Thưa thầy, em xin lỗi ạ...

Lúc nãy em hơi mệt..."

"Ồ, ra vậy, không sao đâu."

Bàn tay ấy bóp nhẹ lên vai cô, còn xoa vài cái.

Đến mức Trần Kiều chỉ muốn siết chặt nắm đấm.Thầy giáo dặn dò: "Về nhà nhớ nghỉ ngơi nhé."

Cuối cùng tay ông ta cũng rời khỏi vai cô, Trần Kiều khẽ thở phào.Cô cúi xuống tiếp tục dọn dẹp, chẳng phân biệt nổi quyển nào cần mang, quyển nào có thể để lại, bèn nhét hết cả đống vào balo cho xong.Vừa kéo khóa cặp lại, một nữ sinh đã bước đến bên bàn cô, giọng điệu không mấy thân thiện: "Giáo viên chủ nhiệm tìm cậu, bảo cậu lên tòa nhà học thứ ba."

Tòa nhà học thứ ba?

Hóa ra cô đang ở một tòa khác à?Chẳng lẽ nhiệm vụ chính tuyến sắp bắt đầu?"

OK."

Trần Kiều gật đầu đáp, thấy cô bạn kia quay người định rời đi, cô vội đưa tay giữ lại, hỏi thêm: "Là phòng nào thế?"

Vẻ mặt đối phương hiện rõ sự do dự, trong thoáng chốc như đang giằng co điều gì đó trong lòng.Cuối cùng, cô ta chậm rãi nói: "Tầng 12...

Phòng học trống ở cuối hành lang."

Ngay sau đó, phía sau vang lên tiếng hít khí khe khẽ.Trần Kiều quay lại nhìn, thì ra vẫn còn vài cô bạn chưa ra về, có lẽ nãy giờ đang lén nghe trộm cuộc trò chuyện của họ.Cô hỏi: "Sao vậy?

Phòng đó có gì lạ à?"

"Không, không có gì."

Mấy cô bạn kia xua tay lia lịa, tránh ánh mắt cô, vội vàng xách balo rời đi như thể tránh né điều gì đó.Trần Kiều còn mơ hồ nghe thấy một câu nói mát: "Xui rủi cũng đáng đời, ai bảo suốt ngày bám lấy giáo viên mách lẻo."...

Chậc, xem ra nhân vật này đúng là bị cả lớp ghét cay ghét đắng.Trần Kiều thở dài, thử đi hỏi thêm vài bạn khác, nhưng chẳng ai chịu mở miệng.

Người thì lảng tránh, người thì chạy biến như thể sợ dính dáng đến cô.Không còn cách nào khác, Trần Kiều đành đeo balo nặng trịch, chậm rãi đi xuống cầu thang.

Từ xa, cô đã nhìn thấy tòa nhà học thứ ba.Gọi là "tòa nhà học" nhưng nhìn bên ngoài lại giống một tòa nhà hành chính hay văn phòng thương mại hơn.

Toàn bộ mặt ngoài là kính sáng bóng, ở giữa là mấy chữ lớn mạ vàng "Tòa nhà học thứ ba" lóa lên dưới ánh chiều tà, phản chiếu lại một luồng sáng chói mắt.Ra đến ngoài, cô mới phát hiện ra, trong phó bản này không chỉ thời gian lệch so với thế giới thật, mà ngay cả mùa và thời tiết cũng hoàn toàn khác biệt.Mặt trời đã gần khuất núi, hoàng hôn đỏ rực len qua kẽ lá và những toà nhà, vẽ thành những vệt sáng lấp lánh.

Thế nhưng nhiệt độ vẫn cao một cách bất thường.Trần Kiều đoán chắc phải hơn 30 độ.

Cô mặc đồng phục mùa hè, áo ngắn tay, váy ngắn, vậy mà đi chưa đầy hai phút đã thấy mồ hôi rịn ra sau lưng.Cô đẩy cánh cửa kính lớn của tòa nhà học thứ ba, bước vào.Bên trong dường như có bật điều hòa trung tâm, nhiệt độ giảm rõ rệt, không khí mát lạnh khiến người ta khoan khoái hẳn.Ngay gần cửa là thang máy, may quá, không cần cuốc bộ lên tận tầng 12.Thang máy nhanh chóng đưa cô lên tầng cao nhất.Vừa bước ra khỏi thang, Trần Kiều đã cảm thấy bầu không khí có gì đó rất lạ.

Tầng 12 này dường như nặng nề và ngột ngạt hơn hẳn, khiến người ta không tự chủ mà thấy khó thở.Cô đảo mắt nhìn quanh, tầng này yên tĩnh đến kỳ lạ, gần như không có chút âm thanh nào.

Không gian trống trải tạo ra một cảm giác rờn rợn.Ngay đối diện thang máy là một hành lang rộng lớn, hai bên tường dán đầy tranh vẽ, ảnh chụp và bài viết.

Trần Kiều bước lại gần, phát hiện chúng đều là tác phẩm đạt giải của học sinh trong trường.Cuối hành lang chỉ có duy nhất một căn phòng học, chắc hẳn là "phòng học trống tầng 12" mà cô bạn kia nói.Cánh cửa khẽ mở hé, bên trong le lói ánh đèn yếu ớt.Trần Kiều do dự một lát, rồi tiến lại gần, đưa tay đẩy cửa.

Bàn tay cô đột nhiên bị một bàn tay khác nắm chặt lại.-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
Back
Top Bottom