Tâm Linh [Đang Edit] Âm Hôn Khó Chia Lìa

[Đang Edit] Âm Hôn Khó Chia Lìa
Chương 19.1: Mặt quỷ tìm thế thân.


Nghe thấy Tề Sở gấp gáp hỏi như vậy, trong lòng tôi nhảy dựng: "Ông ấy không phải đang ở trong phòng dùng bữa sáng sao?"

Tề Sở thấy Mặc Dật cũng ở đây, liền bình tĩnh lại, cung kính hành lễ với y, sau đó mới nhìn tôi nói: "Cô vừa đi xong, ông ấy bảo muốn sửa sang quần áo, kêu Nhất Đức thu dọn chén bát đi ra ngoài.

Sau đó Nhất Đức quay lại tìm ông thì người đã không còn ở trong phòng nữa."

Thanh Hà vừa mới giải xong cổ độc, cơ thể vẫn còn suy yếu, làm sao có thể tự mình xuống giường đi lại được?Tôi không còn rảnh để đi thu dọn chén đũa, đuổi theo Tề Sở tới phòng Thanh Hà.Nhất Đức đang hoảng loạn vô cùng, thấy tôi liền nói: "Trận pháp bảo vệ trong đạo quán vẫn chưa kích hoạt, là sư phụ tự mình rời đi."

Tôi và Tề Sở nghe vậy liền thở ra một hơi, nhưng không hiểu sao trong lòng tôi có chút đau xót.

Ông ấy biết tôi muốn hỏi chuyện gì, đuổi tôi ra ngoài, xong rồi lại tự mình chạy đi, rõ ràng là không muốn trả lời vấn đề của tôi.Mặc Dật đảo mắt nhìn nhìn xung quanh: "Nếu em muốn đi tìm, bổn quân có thể giúp em tìm ra ông ta."

Tôi liền thấy vui vẻ, nhưng nghĩ lại thì lại thở dài bất lực.

Nếu Thanh Hà muốn trả lời tôi, vậy thì việc gì phải trốn tôi?

Cho dù tìm được, chưa chắc ông đã chịu nói, vậy thì tìm chi cho thêm phiền.Nhớ lại lời Tề Sở từng nói, năm xưa "Nhất Trượng Nhị Kiếm Tam Chấp hương" đều là người nổi danh, Thanh Hà lại có xuất thân từ Thiên Sư phủ, thân phận như vậy chắc chắn được các môn phái cung kính, mà lại bởi vì mẹ tôi chạy tới nơi này ẩn cư trong một đạo quán chỉ có hai người, chỉ sợ chuyện này cũng là bất đắc dĩ.Hướng Mặc Dật cười khổ lắc lắc đầu, tôi lại quay sang nói với Tề Sở: "Nếu Thanh Hà đạo trưởng không còn gì nguy hiểm, vậy thì tôi cũng về nhà đây."

Thật ra trong lòng vẫn có chút buồn bã, lúc tôi chuẩn bị rời khỏi, Nhất Đức lại gọi tôi, từ sau lưng lấy ra một thanh gậy gỗ đen bóng: "Lúc bần đạo rời khỏi phòng, sư phụ đã nói đưa gậy này cho thí chủ, một là tạ ơn thí chủ, hai là cây gậy này là của mẹ thí chủ - Vân Hương."

Cây gậy gỗ kia dài không tới nửa mét, to cỡ cánh tay, toàn thân đen bóng, đặc biệt hai đầu còn bóng loáng, tôi có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Thanh Hà còn có thứ muốn đưa tôi, mà lại là đồ của mẹ tôi, đây quả là...Tôi ngây người nhìn Nhất Đức, ông cũng không biết rõ lắm về thứ này, chỉ đưa về phía tôi: "Có lẽ sau này thí chủ sẽ cần dùng tới."

Tề Sở đứng ở bên cạnh kinh ngạc một phen, sau đó chỉ thở dài: "Đúng vậy, tôi nghĩ cái này có thể dùng để cán bột, biết đâu chừng lại dùng rất tiện lợi đó, sau này cô có thể mời tôi ăn sủi cảo."

Quả nhiên trong xương anh ta tiềm tàng thiên phú làm đầu bếp mà, tôi nhận chiếc gậy xong nhìn anh ta cười gượng: "Cây gậy này dùng để chế hương, là gậy giã lá."

Từ nhỏ tôi đã thường thấy bà ngoại chế hương, đầu tiên là mang lá hương đi phơi khô, sau đó bỏ vào trong cối đá nghiền thật kĩ, bà ngoại cũng có một cây gậy tương tự thế này, chỉ là không phải màu đen bóng như vậy, vừa nhìn đã biết cây gậy này tuổi đời đã lâu.Gậy gỗ trong tay hơi lành lạnh, tuy tôi không biết tại sao mẹ lại đưa cho Thanh Hà một cây gậy giã lá, nhưng vẫn cúi đầu cảm ơn Nhất Đức một tiếng.Mặc Dật cũng nhìn nhìn cây gậy, trong mắt toàn là tò mò, nhìn tôi nói: "Nếu như chuyện đã xong thì trở về ngay đi."

Tề Sở vốn rất nhiệt tình muốn đưa tôi về, nhưng bị một ánh mắt lạnh lùng của Mặc Dật doạ sợ, rụt rụt cổ, sửa lời bảo sẽ tiễn tôi tới ga tàu cao tốc, giúp tôi mua vé về thôi."

Hừ!"

Mặc Dật hừ lạnh, tôi chợt thấy một bên vai lạnh lẽo, người đã tan biến đi đâu mất.Tôi có chút muốn quay đầu lật áo nhìn bả vai, nhưng xung quanh có người nên cũng hơi ngại.Tề Sở tiễn tôi ra tới ga tàu, để lại số điện thoại và wechat của anh ta, bảo tôi rảnh rỗi hay có việc gì thì liên lạc, sau này có thời gian thì tới Long Hổ Sơn tìm anh ta đi chơi.Tôi cười một tiếng, dù gì anh ta cũng là ân nhân cứu mạng tôi, vẫn phải nói một tiếng cảm ơn đàng hoàng.

Tề Sở dòm ngó xung quanh, móc ra một chiếc chuông rỗng ruột lắc lắc xung quanh người tôi, thấy chuông không vang liền nhìn tôi hỏi: "Vị quỷ quân kia không có ở đây sao?"

Nhìn biểu cảm của anh ta, chắc chắn có chuyện không muốn Mặc Dật biết, tôi sờ sờ bả vai, cảm thấy không có chuyện gì xong liền gật đầu với anh ta.Tề Sở thấy vậy cũng yên tâm, móc ra một tấm bùa ném giữa không trung, nhẹ giọng nói: "Vị quỷ quân kia không nằm trong mười vị Diêm Vương dưới Địa phủ, sợ rằng thân phận càng thêm tôn quý, cô bị hiến tế mà lại mang thai quỷ, chuyện này rất kì quái.

Còn mẹ con Lục gia kia rất có thể có âm mưu hãm hại cô, nếu được cô nhờ Vân bà bà tìm cách trốn thoát khỏi vị quỷ quân kia, sau đó đi một chuyến tới Long Hổ Sơn.

Tuy rằng pháp thuật của vị quỷ quân kia cao cường, nhưng Thiên Sư phủ cũng là truyền thừa ngàn năm, có Trương Thiên sư giúp đỡ, cho dù không xử lý được thai quỷ, cũng có thể giúp cô bảo toàn mạng sống khỏi tay quỷ quân."

------*tym*----

Editor: Hiing

Cập nhật 9.9.2021
 
[Đang Edit] Âm Hôn Khó Chia Lìa
Chương 19.2: Mặt quỷ tìm thế thân.


Tôi không nghĩ tới Tề Sở sẽ nói những lời này, bình thường anh ta vừa nhìn thấy Mặc Dật liền cung kính khom lưng đến mức muốn nằm sấp xuống luôn, vậy mà giờ đây lại có gan đắc tội y chỉ để giúp tôi."

Tự mình cẩn thận."

Tề Sở đưa chiếc chuông rỗng ruột kia cho tôi, trầm giọng nói: "Linh nhược vô tâm, âm phong tự minh."*Nói xong anh ta duỗi tay thu lại lá bùa trên không trung, chào tôi một tiếng liền xoay người rời đi.Tôi cất chiếc chuông rỗng ruột kia vào, xoa xoa bả vai và bụng nhỏ, xác nhận không có vấn đề gì xong mới xoay người đi vào trạm.Chỉ là lúc đi ngang cổng an ninh, chuông báo cứ kêu liên tục, nhân viên an ninh đưa tôi sang một bên, đổ đồ ra kiểm tra, không phát hiện ra thứ gì khả nghi cả.

Nhân viên an ninh chỉ vào cây gậy gỗ đen bóng kia hỏi tôi dùng làm gì, tôi cũng chỉ có thể trợn mắt nói dối là nghiền bột, anh ta cũng có nghi ngờ một chút: "Rất là nặng, nhưng mà đúng thật chỉ là gỗ."

Đợi tới lúc tôi an toàn qua được cổng an ninh, tàu cũng vừa tới.

Tôi cầm gậy gỗ trong tay xem xét, chẳng lẽ bên trong có chứa thứ gì sao?Biết đâu cũng giống như Ỷ Thiên kiếm, Đồ Long đao trong tiểu thuyết thì sao, bên trong lại chứa cả một bảo tàng?

Nhưng lật xem một hồi tôi cũng không thấy có gì lạ, ngẫm lại lúc nãy thiết bị kiểm tra rà qua một lần cũng chẳng thấy gì, tôi lại cất nó vào trong túi.Nhân lúc đang rảnh, tôi liền nhắn tin cho Tô Khê, hỏi cô trước đây làm sao mà quen biết Lục Tư Tề, rồi tại sao lại giới thiệu gã cho tôi.Tô Khê cũng không trả lời lại liền, tôi chỉ có thể buồn chán nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.Tàu cao tốc chạy thật nhanh, cho dù đã có cửa sổ ngắm cảnh, phong cảnh bên ngoài cũng trôi xa thật mau.Chờ thật lâu vẫn chưa thấy Tô Khê hồi âm, tôi lại có chút buồn ngủ.

Đêm qua Mặc Dật làm tôi đến kiệt sức, sáng dậy cũng không có nghỉ ngơi cho khoẻ.Trong lúc tôi mơ màng, loáng thoáng thấy bên ngoài cửa kính có người đang vội nói cái gì, dường như sợ tôi nghe không được, cả khuôn mặt đều dán chặt lên cửa sổ đến biến dạng.

Tôi thấy cô gái ấy có vẻ rất gấp, liền đưa tay ra muốn mở cửa sổ.Khi ngón tay chạm đến mặt kính lạnh lẽo kia, tôi chợt bừng tỉnh.Nhưng khuôn mặt kia vẫn dán chặt lên cửa kính, há mồm vội nói cái gì đó, hai mắt nhìn chằm chằm ghế ngồi bên cạnh tôi.Tàu cao tốc vẫn đang chạy như bay, trên đỉnh tàu còn đang nhảy số tốc độ tàu chạy, tốc độ cao như vậy, ngay cả xe đua cũng dí không kịp, tại sao khuôn mặt kia vẫn có thể dán chặt lên cửa kính như vậy?Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, dường như chẳng có ai thấy được cảnh tượng này, chỉ có mình tôi nhìn thấy.Tôi đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, sợ hãi lùi người vào trong tàu, gương mặt kia lại càng cuống quít, tôi chỉ có thể nhắm chặt mắt không nhìn nữa, mấy chuyện ma quỷ này, tôi thật sự không muốn dính dáng vào.Qua một khoảng thời gian thật lâu sau, tôi chậm rãi mở mắt ra nhìn, bên ngoài cửa sổ đã không còn thứ gì nữa.Tôi có chút tò mò ngẩng đầu nhìn quanh, lại thấy khuôn mặt kia đang dán lên cửa sổ phía trước, cô ấy dường như đang tìm cái gì đó, không ngừng trợn mắt nhìn vào bên trong.Tuy rằng tôi ngày đêm sống cùng quỷ, lại còn mang một cái thai quỷ, nhưng đột nhiên thấy một cái mặt trống không như vậy, vẫn bị doạ cho sợ gần chết.Mặt quỷ cũng rất nhanh biến mất, chẳng mấy chốc tàu liền tới trạm.

Dì ngồi bên cạnh tôi ôm cháu đang ngủ say cũng chuẩn bị xuống xe, hành lí của dì thật sự rất lớn, nhưng cháu bé khoảng tầm năm, sáu tuổi vẫn còn ngủ rất ngon, một mình dì hơi khó khăn xách hành lí xuống, tôi liền giúp một tay, mang hộ hành lí của dì ra tới cửa tàu.Ngay lúc dì ấy đi ra tới cửa tàu, đột nhiên khuôn mặt kia liền từ đâu xông ra, dán thẳng lên mặt dì ấy.Tôi đang xách hành lí nặng, thấy vậy lập tức hoảng sợ, không rõ cái mặt quỷ kia muốn làm gì, đột nhiên cơ thể dì kia cứng lại, cổ xoay lại đằng sau một vòng cực kì đáng sợ, gương mặt trắng bệch nhìn tôi."

Đứa bé!

Cứu đứa bé..."

Thanh âm dì ấy trầm thấp, đem đứa cháu năm, sáu tuổi đang ôm trong lòng đẩy qua cho tôi.Hai tay tôi đang xách hành lí nặng, đứa bé vừa tới tay đã muốn rớt xuống đất, tôi vội quăng hành lí đi, ôm bé vào lòng.Những người ở phía sau không ngừng thúc giục, hỏi tôi tại sao không xuống đi.

Tôi ôm đứa bé trong ngực, tay nhanh chóng lấy ra một ít tro hương, đang định hỏi xem dì kia bị làm sao vậy, chỉ thấy dì ấy "A" lên một tiếng, cả cơ thể liền bay ra đập mạnh vô cái cây cột bên cạnh.Máu đỏ tươi văng khắp nơi, khuôn mặt dì kia từ trên cột trượt xuống, da tróc thịt bong, cả gương mặt đều nát.Xung quanh mọi người liền thét chói tai, đứa bé trong lồng ngực tôi vẫn ngủ rất sâu, một khuôn mặt từ trong vũng máu từ từ bay lên, phóng về phía tôi.CHÚ THÍCH:*Linh nhược vô tâm, âm phong tự minh: chuông không có tim, có gió tự kêu.

Ý chỉ chuông rỗng ruột, bình thường không kêu, có bất thường mới kêu
 
[Đang Edit] Âm Hôn Khó Chia Lìa
Chương 20.1: Quỷ Bồ Tát.


Mắt thấy gương mặt kia đang bay về phía mình, nghĩ tới lúc nãy dì kia bị nó bám lên người xong đâm đầu vào cột đến mức nát hết cả mặt, còn đang nằm đằng kia, trong đầu tôi liền nhảy ra ba chữ "tìm thế thân".Tro hương cất giữ trong người tôi đều quăng ra hết, khuôn mặt kia đang bay tới mới dừng lại, cách tôi hai ba bước chân."

Lạc Lạc, cô có nhìn thấy Lạc Lạc không?

Con bé mới 4 tuổi, thắt một cái bím tóc..."

Khuôn mặt nọ vừa khóc vừa đưa mắt xuống nhìn đứa bé trong lòng tôi, thanh âm u oán, nâng hai hốc mắt trống rỗng lên nhìn tôi, khóc ròng: "Cô có nhìn thấy Lạc Lạc không?

Tôi không tìm thấy con bé đâu cả...

Tôi không tìm thấy..."

Vừa dứt lời, mặt quỷ lại bay đến dán lên một chiếc cửa sổ, nhìn vào trong tàu.Đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, hành khách cả trạm đều hoảng loạn, nhân viên bảo vệ khoá cửa tàu không cho ai ra ngoài, còi báo động kêu vang liên tục.

Tôi cứ ôm lấy đứa bé kia không biết phải làm thế nào cho phải, có vài nhân viên bảo vệ tới tìm tôi, hỏi tôi có phải thân nhân của người chết hay không, dù sao lúc nãy tôi cũng giúp dì ấy xách hành lí, trước lúc gặp chuyện dì ấy lại đưa đứa bé cho tôi ôm, bảo vệ đều thấy hết.Tôi biết chuyện này dăm ba câu không thể nói rõ ràng được, đứa bé trong lồng ngực lay gọi cỡ nào cũng không tỉnh, chỉ có thể cố gắng khiêng đứa bé trên vai, một tay cầm hành lí của mình, lại nhờ bảo vệ xách dùm hành lí của dì kia, đi theo họ xuống tàu.Bởi vì là chuyện liên quan tới mạng người, tôi trực tiếp bị dẫn tới sở cảnh sát.

Cảnh sát đến gặp tôi lấy lời khai, ngoại trừ gương mặt quỷ kia, còn lại tôi đều thành thật khai báo.Đứa bé trong lồng ngực đến bây giờ vẫn gọi không tỉnh được, tôi có chút sợ hãi, nhờ cảnh sát kiếm người tới xem xét một chút.Bất luận là lịch sử giao dịch mua vé tàu của tôi, hay là tra camera, tra hộ khẩu, đều rõ ràng tôi không có quan hệ với dì kia, cảnh sát lúc đó mới chịu mang đứa bé kia đi.Lúc chỉ còn một mình tôi trong phòng tra hỏi, đột nhiên cảm thấy trên vai chợt lạnh, Mặc Dật vẫn luôn đi theo liền xuất hiện, đảo mắt nhìn tôi: "Hiện tại em đã biết chỗ tốt khi mang thai quỷ chưa?"

"Có thể nhìn thấy quỷ sao?"

Tôi cảm thấy bất lực thật sự, rõ ràng chỉ muốn mau chóng về nhà thôi, ai mà ngờ trên đường lại gặp quỷ cơ chứ!Đã gặp thì thôi đi, lại còn gặp quỷ tìm thế thân, cái mặt quỷ kia cũng đáng sợ quá đi, giữa chốn đông người như vậy, hại người ta đập đầu tới mức nát mặt mà chết."

Vụ lần này tôi nhận giúp em."

Mặc Dật giơ tay ra, chỉ thấy trong tay anh là một khuôn mặt người, chỉ là không nhúc nhích gì cả.Cho dù là như vậy, tôi vẫn rất sợ hãi, nhìn Mặc Dật nói: "Tôi chỉ làm ăn với con người, làm với quỷ tôi không thể làm được.

Hơn nữa không phải anh luôn mặc kệ chuyện của địa phủ sao?

Chuyện của con quỷ này vốn đâu cần anh quản?!"

Chỉ cần tưởng tượng tới khách hàng của mình là một cái mặt quỷ, đã vậy còn là một cái mặt quỷ mới hại chết người xong, tôi liền nhút nhát hẳn.Mặc Dật nhẹ liếc tôi một cái, trầm giọng nói: "Oán niệm của cô ta quá sâu, linh hồn không thể vào địa phủ, cho nên chuyện này cũng không tính là chuyện của địa phủ.

Bổn quân bảo em xem hương để tích âm đức, đâu có phân biệt là người hay là quỷ.

Huống hồ chi, việc này em cũng không tránh khỏi liên quan!"

Nói xong, Mặc Dật kéo tay của tôi qua, đem gương mặt kia đặt vô tay tôi, trầm giọng nói: "Mọi việc trên đời đều do nhân duyên, chuyện gì cần tới sẽ không thể tránh khỏi."

Khuôn mặt kia nằm trong tay tôi, mềm mại tựa như không có thật, nhưng mà lúc này tay của tôi chỉ cảm thấy tê rần, muốn động cũng không dám động.Bà ngoại đã nói chờ tới khi tôi trở về, sẽ nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện, vậy mà tại sao đã tới trạm tàu luôn rồi mà vẫn còn gặp phải chuyện này vậy trời.Tôi cứ giơ tay ra như vậy, đang muốn hỏi Mặc Dật phải làm sao bây giờ, cửa đột nhiên bị mở ra, tôi sợ bị nhìn ra cái gì, vội cuống cuồng thu tay lại.Kết quả là cảnh sát lần này tra hỏi càng thêm nghiêm khắc, thái độ cũng không tốt như ban đầu, làm tôi sợ tới mức hoảng loạn, vội nói ra lần này đi tới chỗ Tề Sở để chơi, đương nhiên là mấy chuyện xem hương, giải cổ linh tinh thì tôi không dám nói.Vị cảnh sát kia lấy số điện thoại của Tề Sở, đi ra ngoài xác nhận, kêu tôi ở trong này chờ.Tôi mang máng cảm thấy chuyện này có chút nghiêm trọng, tầm khoảng nửa tiếng sau, cảnh sát mới thả tôi ra, nói là đã xác nhận xong, tôi và dì kia không có quan hệ gì, tuy nhiên tạm thời cũng không thể rời đi, còn phải chờ kết quả khám nghiệm tử thi xong mới tính tiếp.----*tym*---

Editor: Hiing

Cập nhật 9.9.2021
 
[Đang Edit] Âm Hôn Khó Chia Lìa
Chương 20.2: Quỷ Bồ Tát.


Bọn họ trả lại điện thoại di động cho tôi, Tề Sở liền gọi tới, nói là anh ta đã giúp tôi nói vài lời, sự việc lần này có chút lớn, bảo tôi yên tâm ở lại đây hai ngày.Quả nhiên cảnh sát giúp tôi tìm được một phòng trọ ở lân cận, nói là trong hai ngày tới nếu có việc sẽ mời tôi tới sở để nói chuyện, trên đường đi tôi mở miệng hỏi thăm đứa bé kia một chút.Vị cảnh sát kia lại nhìn tôi một cách kỳ quái: "Đứa bé kia được đưa đi rồi, người chết là một tay buôn người, đứa nhỏ đó là bị bà ta bắt cóc.

Cô lay mãi mà đứa bé đó không tỉnh, là bởi vì bị chuốc thuốc ngủ."

Tôi nghe xong liền đứng hình, nhớ lại bản thân lúc trên tàu còn giúp bà ta xách hành lý, để bà ta dễ dàng xuống tàu hơn, nếu không phải xảy ra chuyện này, vậy thì đứa trẻ kia đã bị bắt cóc thành công, tôi có lẽ sẽ trở thành đồng loã?Cảnh sát nọ thấy tôi giật mình như vậy, liền an ủi tôi vài câu, lúc đưa tôi tới chỗ trọ còn dặn dò tôi nhớ chú ý điện thoại, chuyện này còn cần phải điều tra rõ ràng.Vào trong phòng, tôi liền khoá hết cửa, mở lòng bàn tay ra xem, gương mặt kia như mọc trên bàn tay tôi vậy, vẫn im lìm nằm đó, tôi thử cảm nhận cũng không cảm thấy có thứ gì, sờ sờ thử cũng cảm giác như không có, chỉ đành mặc kệ.Mặc Dật không xuất hiện nữa, tôi gọi cho Tô Khê cũng không nhấc máy, đành phải chuyển sang gọi cho bà ngoại, nói là gặp chút rắc rối, tạm thời không về ngay được.Bà ngoại nghe vậy cũng chỉ bảo tôi chú ý cẩn thận, tôi nhìn nhìn cây gậy gỗ kia, muốn mở miệng hỏi bà chuyện về mẹ, nhưng ngẫm nghĩ lại thôi, để khi nào gặp mặt rồi hỏi vậy.Chờ tới khi trời tối, cảnh sát cũng không quay lại hỏi gì nữa, tôi liền cầm túi xách xuống lầu kiếm đồ ăn.Đi một lúc lâu thật lâu, lại thấy đằng trước có một người đàn ông tầm 30 tuổi đang phát từng tờ từng tờ giấy: "Cô chú anh chị vào Nam ra Bắc xem thử xem có từng nhìn thấy con gái tôi không ạ?

Con bé tên Lạc Lạc, bốn tuổi, có một cái bớt màu đỏ to bằng đốt ngón cái ở phía sau tai trái, ai có nhìn thấy xin liên lạc lại với tôi, tôi nhất định sẽ hậu tạ thật lớn."

Vừa dứt lời liền quay sang nói lần nữa, một chút ngừng lại thở cũng không, người đó nhanh tay phát thêm từng tờ từng tờ, một người đi ngang cũng không để sót.Ngay lúc tờ giấy đụng tới tay tôi, lòng bàn tay tự dưng đau điếng, như bị cái gì đó cắn một phát, tôi bị đau nhẹ buông tay, tờ giấy cũng tuột khỏi tay rơi xuống đất."

Cô gái à, giúp tôi một chút đi."

Người đàn ông kia liền phát một tờ mới cho tôi, gương mặt đau khổ nỗ lực cười gượng một cái: "Con gái của tôi tên Lạc Lạc, bốn tuổi, sau tai trái có một vết bớt đỏ to bằng đốt ngón cái, nếu cô có nhìn thấy thì làm ơn liên lạc lại với tôi."

Tôi duỗi tay nhận lấy, lòng bàn tay nóng rát vô cùng, giống như có thứ gì đó không ngừng bóp chặt.Người kia lại vòng ra sau lưng tôi tiếp tục phát, lúc đi ngang qua một quán ăn nhỏ thì dừng lại, đưa cho bà chủ quán một xấp giấy: "Cảm phiền chị làm ơn giúp tôi phát cho khách với nhé."

Bà chủ quán nhận lấy đặt sang một bên, không nhịn được thở dài: "Đã hơn một năm rồi, vẫn không có chút tin tức nào, cậu định cứ tìm kiếm như vậy sao?"

"Ở đây người đến người đi nhiều, biết đâu được ở nơi nào đó có ai đã từng thấy thì sao?

Mình vẫn phải luôn hi vọng mà, đúng không?"

Người đàn ông ha ha cười một tiếng, nhưng trong mắt lại vô cùng đau khổ.Bà chủ quán cầm xấp giấy đi phát cho từng vị khách một, bàn tay tôi vẫn luôn đau đớn, liền giả vờ như đang đọc tờ truyền đơn để xem thử.Chỉ thấy khuôn mặt kia đang cắn chặt lòng bàn tay tôi, hai mắt trống rỗng đẫm nước nhìn chằm chằm bức ảnh trên tờ giấy.Tôi đột nhiên nhớ lại, lúc cô ấy giết chết tên buôn người kia xong liền nhìn tôi không ngừng gọi: Lạc Lạc, Lạc Lạc,...Tôi cố nén đau nắm chặt bàn tay lại, nhìn thử thông tin trên tờ truyền đơn.Đập vào mắt là bức ảnh một bé gái thắt bím tóc xinh đẹp, hai má tròn trĩnh phúng phính đặc trưng của trẻ con, đôi mắt đen nhánh lấp lánh, trông vô cùng đáng yêu.Phía dưới là vài dòng chữ cùng cách thức liên hệ, đứa bé gái tên là Hà Lạc Lạc, vào ngày 1 tháng 5 năm 2018, vào lúc 18 giờ 47 phút, đi lạc mất ở cửa Nam lối vào ga tàu cao tốc, trên người mặc quần áo...Nhìn người đàn ông kia vẫn đang miệt mài phát từng tờ một, tôi gấp tờ đơn lại đi tới chỗ quán ăn nhỏ kia kêu một tô mì, lúc này cũng đã hơi muộn, trong quán ăn cũng không nhiều khách lắm, bà chủ cũng tới đưa cho tôi một tờ.Tôi bâng quơ hỏi một câu, bà chủ cũng là người nhiệt tình, liền nói cho tôi biết.Ga tàu cao tốc bên này gần với ga tàu hoả, cả nhà Hà Lạc Lạc thường bán trái cây ở bên ngoài ga tàu hoả, cuộc sống của hai vợ chồng và một đứa con gái cũng không tồi, năm ngoái vào ngày 1 tháng 5, là thời điểm làm ăn khấm khá, ngay lúc mẹ bé đang bổ dứa cho khách, bé đã cùng một người phụ nữ dắt theo một con chó đi mất, mẹ bé phải hỏi một vị tài xế đang đứng kiếm khách bên cạnh mới biết được, vội vàng chạy vào trong ga tìm.Trong ga tàu có người thấy Hà Lạc Lạc đi bên cạnh người phụ nữ đó, mẹ bé có quen biết với người soát vé, chào hỏi qua một tiếng liền vọt đi vào.Nhưng trong biển người tấp nập của ga tàu hoả muốn kiếm con cũng không dễ dàng, đột nhiên cô ấy hình như thấy được Hà Lạc Lạc ở trên một toa tàu, liền lập tức lao qua đường ray chạy tới, ai ngờ lúc đó có một chuyến tàu vừa đến trạm, cô ấy bị tàu nghiền qua, cả khuôn mặt đều nát, thi thể cũng không còn lành lặn.Cha của Lạc Lạc sau đó lại xin xem camera của ga tàu, cũng không nhìn thấy Hà Lạc Lạc từng đi vào trạm, cho tới bây giờ vẫn không có tung tích.Con gái bị bắt cóc, vợ thì chết thảm, cha của Lạc Lạc liền đóng cửa tiệm trái cây, làm tài xế kiếm khách mà sống, gặp ai cũng phát cho một tờ truyền đơn, buổi tối lại tới ga tàu hoả, ga tàu cao tốc, bến xe đi phát như vậy."

Một người thành thật như vậy a, mấy cái tên buôn người kia, nếu mà bắt được thì phải thiên đao vạn quả*, một đứa bé ngoan ngoãn như Lạc Lạc cứ như vậy bị bắt đi mất."

Bà chủ quán vỗ mặt bàn, thổn thức nói: "Tôi nói cô nghe đừng sợ, trong một năm nay, khu vực quanh đây liên tục xảy ra mấy chuyện lạ.

Có người đâm đầu vô tường mà chết, cũng có người chạy ra giữa đường ray, hoặc là đâm đầu vô tàu, kết quả tra ra người chết đều là bọn buôn người.

Nghe nói sáng nay cũng có một tên đâm đầu vô cột mà chết, mặt đều nát bươm.

Chúng tôi đều nhủ thầm là mẹ của Lạc Lạc vẫn đang tìm con, gặp bọn buôn người đều sẽ giết chết, bây giờ người nào mà mất con, đều đến trước mộ cô ấy đốt vàng mã cầu xin cô ấy phù hộ cho đó."

Tôi nghe xong liền toát mồ hôi, chẳng lẽ mặt quỷ trong lòng bàn tay tôi lại là một con quỷ Bồ Tát?Đang lúc không biết tiếp lời như thế nào, lòng bàn tay lại đột nhiên đau xót, dường như có một lực gì đó mạnh mẽ lôi kéo tôi hướng ngoài cửa mà đi.CHÚ THÍCH:*Thiên đao vạn quả: Hình phạt băm thành trăm mảnh.QT để Nhạc Nhạc, nhưng mà mình tra thấy Lạc Lạc sát nghĩa hơn nên mình đổi.------*tym*-----

Editor: Hiing

Cập nhật 9.9.2021
 
Back
Top Bottom