Lãng Mạn [Đản Xác][cover] Vị Đắng Hôn Nhân

[Đản Xác][Cover] Vị Đắng Hôn Nhân
Chap 80


Sau khi giúp cô tắm rửa sạch sẽ thì cả hai cùng ra ngoài.

Trần Kha giúp cô sấy tóc, thao tác ân cần như một người chồng đảm đang thực thụ.

Đan Ny vừa lướt điện thoại vừa ăn đồ ăn sáng mà y đã chuẩn bị sẵn.

Cô đang xem qua những phong cảnh đẹp ở Paris, tìm hiểu về chúng để biết trước."

Em xem cái đó làm gì?

Chút nữa chị đưa em đi là sẽ biết hết thôi."

"Nhưng em vẫn muốn tìm hiểu một chút về nơi này."

"Haizzz...tùy em."

Trần Kha vẫn loay hoay sấy khô tóc giúp cô, xong xuôi y còn không quên ngửi cho đã hương thơm trên tóc cô.

Đan Ny vô cùng thích thú với những bức ảnh được đăng tải trên mạng nhưng nhìn phong cảnh trực tiếp mới đã."

Thôi nào, đi trang điểm đi rồi chúng ta cùng đi chơi.

Em còn muốn kéo dài thời gian tới khi nào nữa đây?"

"Vâng, em đi liền đây."

Cứ nghe thấy được đi chơi là mắt cô sáng rực lên.

Đan Ny bỏ điện thoại xuống giường, chạy tót vào trong nhà tắm để chuẩn bị.

Trần Kha chống hai tay xuống ga giường nhìn theo cô rồi mỉm cười, y lắc đầu:"Cô ấy chẳng khác gì trẻ con.

Đôi lúc mình còn nghi ngờ về số tuổi thật của cô ấy, cứ như học sinh cấp ba vậy."

Một lát sau,Đan Ny trang điểm giản dị bước ra khỏi phòng tắm.

Cho dù cô có để mặt mộc thì vẫn xinh đẹp tuyệt trần, đối với y cô như thế nào cũng đẹp."

Kha Kha, Kha Kha.

Chị thấy em thế nào?"

Trần Kha híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào cô, y đưa tay vuốt cằm phán xét:"Chị thấy nó cứ thiếu thiếu cái gì đó."

Đan Ny ngơ ngác:"Thiếu cái gì?"

Đột nhiên y đứng dậy, bước về phía cô.

Bất ngờ y cúi xuống hôn cô cái "chụt"!"

Thiếu nụ hôn của chị."

Đan Ny xấu hổ, hai má của cô ửng hồng lên, cô đưa tay đấm nhẹ vào ngực y."

Chị chỉ biết trêu em."

Hai người được trận cười sảng khoái, Trần Kha cúi xuống nhìn đồng hồ, nếu còn chậm trễ nữa thì sẽ không kịp mất."

Xuất phát thôi bà xã, chị đưa em đến Disneyland của Paris để thư giãn một chút nhé."

"Đó là nơi nào thế?"

"Đó là một nơi vô cùng thích hợp để vui chơi, đi thôi nào."

Cả hai cùng ra khỏi phòng Vip của khách sạn.

Hai người họ giống như một cặp vợ chồng trên người phảng phất đầy mùi tiền.

Ai không biết còn tưởng là ảnh đế, ảnh hậu đang đi du lịch cùng nhau.Disneyland, 10 giờ 30 phút,May mắn khi hai người vừa tới nơi thì vẫn chưa có đông khách mấy, xếp hàng một đoạn ngắn thì Trần Kha đã mua được vé cho hai người để vào Disneyland.Cả hai cùng nhau tham quan khắp ngóc ngách ở đây, Đan Ny còn tiện tay chụp được vài bức hình với chồng yêu của mình.Lòng vòng ở đây tới tận 13 giờ hơn, Đan Ny cũng bắt đầu cảm thấy đói.

Trần Kha đưa cô đi ăn trưa ở một cửa hàng ăn sang trọng gần đó, cả hai đã được một bữa no nê trước khi tiếp tục cuộc hành trình.Kế hoạch tiếp theo cho chuyến đi ngày hôm nay chính là bảo tàng Louvre.

Khi nhìn thấy cấu trúc hình học tuyệt đẹp của bảo tàng, Đan Ny đã phải thốt lên:"Trông đẹp quá đi mất."

Trần Kha liền tiếp lời:"Em biết không, ban đêm toàn bộ cấu trúc của bảo tàng này sẽ sáng lên đấy, chắc chắn em sẽ rất thích."

"Thật sao?

Vậy tối nay quay lại đây nhé?"

"Không được, kế hoạch ngày hôm nay chị đã vạch sẵn rồi.

Để tối mai chị đưa em đi."

"Vâng."

Đan Ny khoác tay Trần Kha cùng nhau vào trong bảo tàng.

Điều cô thích nhất ở đây chính là bức tranh Mona Lisa của họa sĩ Leonardo Da Vinci.

Tuy nhiên bức tranh đó thu hút nhiều khách tham quan nên cô không tài nào nhìn được vì những người khách đó quá cao.Trần Kha đứng bên cạnh cô, y hoàn toàn có thể nhìn rõ bức tranh nhưng cô gái bên cạnh thì lại chật vật, nhảy lên nhảy xuống không biết bao nhiêu lần."

Hôn chị đi, hôn chị rồi chị sẽ bế em lên để nhìn cho rõ."

Y thoải mái nói cứ như đang ở nhà mình vậy.

Đan Ny đẩy y ra, nếu cô làm vậy thì ngại chết đi được."

Không cần đâu, em tự xem được."

Cô nói vậy thôi chứ thực ra một góc của bức tranh cô cũng không nhìn thấy.

Trần Kha vì thương hại cô nên đã tự động ngồi xuống, y nói:"Leo lên cổ chị đi, lên đó em sẽ nhìn rõ hơn."

"Em đang mặc váy đó Trần Kha.

Không leo lên đâu...

Mà thôi, chúng ta đi xem những bức tranh khác."

Thật ra cô cũng muốn xem lắm nhưng chắc phải đợi hết khách mới có thể xem được rõ.

Trần Kha không nói không rằng, tự tiện cõng cô lên trên lưng để cô được ngắm nhìn bức tranh rõ hơn.Mọi sự chú ý bắt đầu đổ dồn về phía hai người, tất cả mọi người đều phì cười rồi đột nhiên bọn họ dãn ra như để nhường cho hai người họ.

Đan Ny có hơi xấu hổ, thật sự cô đã ngại đến cháy cả mặt luôn rồi.Kết thúc chuyến tham quan ở bảo tàng Lourvre, Trần Kha tiếp tục đưa cô tới sông Seine.

Đây là một dòng sông nổi tiếng ở Paris, đi thuyền trên dòng sông này để ngắm hoàng hôn thì trên cả tuyệt vời.Hoàng hôn cũng bắt đầu xuống, Đan Ny cảm thấy vô cùng thích thú.

Hai mắt cô sáng rực lên, long lanh như hai viên ngọc khi được chứng kiến cảnh tượng đẹp đẽ này.

Cô rút điện thoại ra bắt đầu nhấn vào nút selfie, cô quay lưng về phía hoàng hôn, dơ máy lên rồi gọi y:"Kha Kha, chúng ta cùng chụp ảnh đi."

"Cái gì?

Chụp ảnh á?"

"Ừm, lại đây đi."

Trần Kha ngó mặt vào máy ảnh, trong khi Đan Ny đang cười rất tươi để tạo dáng thì mặt y lại lạnh tanh.

Cô lấy tay huých nhẹ vào người y:"Cười lên đi, chị cứ lạnh tanh như xác ướp thế."

Nghe cô nói vậy, Trần Kha liền nhe răng ra, nụ cười có hơi gượng gạo nhưng vẻ đẹp của y vẫn được bảo toàn một cách hoàn hảo.Tách!"

Oa, đẹp quá."

"Đương nhiên, chồng em đương nhiên phải đẹp rồi."

Đan Ny lắc đầu, cô bĩu môi:"Em không khen chị, ý em là hoàng hôn kia kìa."

Trần Kha nhăn mặt lại, y có chút giận dỗi vì cô lại coi trọng cảnh hoàng hôn hơn cả y.

Nhưng biết làm sao được, cảnh tượng này đẹp thật, nó còn trở nên đẹp hơn khi được ở bên cạnh người phụ nữ mình yêu thương.Tháp Eiffel, 20 giờ tối,Sau khi ngắm hoàng hôn ở sông Seine, Trần Kha đưa Đan Ny tới tháp Eiffel để ngắm cảnh toàn thành phố.

Cô đứng ở nơi cao nhất của tòa tháp nhìn xuống phía dưới, những gì cô trông thấy quả thật phải khiến cô say đắm."

Oaa, thật là đẹp.

Em đã muốn nhìn phong cảnh toàn thành phố như thế này lâu lắm rồi."

Trần Kha bước đến cạnh cô, y cũng nhìn xuống phía dưới, tuy nhiên ánh mắt của y lại nặng trĩu nỗi buồn.

Thấy y có vẻ không được vui nên cô đã chủ động hỏi:"Sao thế Kha Kha?

Chị thấy không khỏe sao?"

"Không có gì đâu.

Chị nhìn cảnh này lại nhớ lại năm chị lên 10 tuổi thôi.

Lúc đó ba mẹ chị đã đưa chị tới đây để ngắm cảnh thành phố Paris, chị cũng rất thích thú như em vậy.

Cảnh tượng này vẫn giống 15 năm về trước nhưng ba mẹ chị thì...không còn nữa."

Cô hiểu tâm trạng của y, đột nhiên mất đi hai người thân cùng lúc là một nỗi đau khó mà xóa bỏ khỏi tâm trí.

Đan Ny nhìn chằm chằm vào y, cô cảm thấy dường như y sắp khóc.

Bất ngờ, cô ôm chầm lấy y, vỗ nhẹ vào vai y an ủi:"Không phải bây giờ chị còn có em sao?

Em sẽ thay ba mẹ chị chăm sóc cho chị, yêu thương chị cả phần của họ..."

"Cảm ơn em, Đan Ny."

Tâm trạng của y đã tốt hơn rất nhiều nhờ câu an ủi của cô.

Y lại vui vẻ trở lại, không những thế còn muốn đòi hỏi thêm ở cô một yêu cầu:"Em nghĩ thế nào nếu chúng ta hôn nhau ở tháp Eiffel này?

Sẽ rất lãng mạn đấy, em có muốn thử không?"
 
[Đản Xác][Cover] Vị Đắng Hôn Nhân
Chap 81


Cái con người này lúc nào trong đầu cũng chỉ nghĩ tới hôn.

Ngoài hôn và cái chuyện đó ra thì y chẳng lúc nào nghĩ một cách nghiêm túc cả.

Đan Ny khẽ đẩy y ra nhưng bàn tay y cứ siết chặt lấy eo cô."

Không.

Ở đây nhiều người như vậy, chị không ngại cũng phải nghĩ cho em chứ."

Trần Kha ngó nghiêng nhìn mọi người xung quanh, bọn họ chỉ toàn chú ý đến cảnh tượng phía dưới, làm gì có thời gian mà để ý hai người họ."

Haizzz, nếu bây giờ em không chủ động hôn chị, em sẽ phải hối hận."

"Trần Vương Kha, chị lại định âm mưu gì vậy?"

"Không phải là âm mưu..."

Y đưa tay vuốt ve má hồng của cô rồi dừng tay lại cố định ở đó."...mà là một sự trừng phạt nhẹ dành cho em."

Đan Ny tuy không biết anh sẽ làm gì nhưng cô thừa sức đoán được ý định biến thái trong đầu của y.

Vì không muốn dùng dằng mãi với y nên cô đã chủ động kiễng chân lên, tặng y một nụ hôn vào bên má.

Trần Kha đứng yên để tiếp tục chờ đợi một nụ hôn bất ngờ vào môi nhưng kết quả...cô lại chạy ra chỗ khác để đổi chủ đề."

Đến những nơi như thế này chúng ta phải chìm đắm vào vẻ đẹp của nó mới đúng.

Trần Kha, chị mau tới đây đi."

Cô vẫy tay gọi y tới gần chỗ mình.

Trần Kha chỉ biết ôm má, y vẫn muốn có thêm một nụ hôn nữa ở môi nhưng cô gái này thật là biết khiến y phát điên."

Chị không muốn chìm đắm trong vẻ đẹp của Paris thôi đâu..."

"Sao cơ?"

Trần Kha nắm lấy cổ tay cô, hai mắt của cô tròn xoe nhìn y không chớp mắt."...chị còn muốn chìm đắm trong vị môi của em nữa."

Y ghì chặt lấy cô sau đó thì khẽ ngậm lấy đôi môi nhỏ xinh của cô.

Đúng là nếu chưa đạt được mục đích, Trần Kha sẽ không chịu dừng lại.

Đan Ny nhắm mắt lại, tay cô đặt nhẹ lên vai y, bắt đầu cùng y chìm trong đắm đuối.

Hôn nhau ở tháp Eiffel thật là lãng mạn, tuy có hơi xấu hổ nhưng không sao hết, cô có người chồng mặt dày như vậy là quá đủ rồi.....Vài ngày sau, tại biệt thự Trần Gia,Lạc Thanh vừa lướt điện thoại vừa ăn đĩa hoa quả ở trên mặt bàn.

Nhìn đứa cháu gái chả biết làm gì ngoài việc ăn với ngủ kia, Trần lão chủ tịch bèn thở dài rồi chống gậy bước tới đó.

Ông nhẹ nhàng ngồi xuống sofa, người hầu cẩn thận đặt một tách trà nóng xuống mặt bàn cho ông."

Lạc Thanh, ngoài việc ngồi ở đây ăn và lướt điện thoại, ông nghĩ cháu nên gọi điện cho ba mẹ cháu để bàn về đám cưới của mình đi."

Lạc Thanh vừa nhai vừa đáp lại ông:"Cháu gọi cho ba mẹ cháu rồi.

Họ nói đang đi công tác bên Thổ Nhĩ Kỳ, chắc 3 tháng nữa mới trở về được."

"Ông không hiểu tại sao nhưng cháu là người ông lo nhất khi kết hôn đấy."

Lạc Thanh uống một ngụm nước, chị ấy mỉm cười nhìn ông:"Ông không cần lo chuyện mẹ chồng nàng dâu đâu.

Mẹ của Bác Văn là một người rất hiền lành."

"Thật là không thể hiểu nổi."

Đang lướt bảng tin trên điện thoại bỗng dưng Lạc Thanh nhìn thấy bức ảnh chụp chung của Đan Ny và Trần Kha khi đang ngồi thuyền ngắm hoàng hôn trên sông Seine.

Bức ảnh được đăng tải khoảng vài giờ trước nhưng lại có rất nhiều lượt tương tác, hầu hết bọn họ toàn là nữ và để lại những comment liên quan đến Trần Kha.Lạc Thanh bĩu môi, đúng là có hơi ghen tị với hai người này nhưng bản thân mình và Bác Văn chưa làm đám cưới nên chưa thể đi tuần trăng mật được."

Mình sẽ không nói là mình ghen tị với hai đứa nó đâu.

Trông cái mặt...thấy ghét!"

"Sao thế?

Đang trách ông già này khó tính sao?"

Trần lão chủ tịch đột nhiên lên tiếng."

Không, cháu sao có thể trách ông được.

Ông tự xem cháu gái yêu quý và cháu dâu tuyệt vời của ông đi này, đi chơi mà không quên chụp ảnh để người khác ghen tị."

Lạc Thanh đưa điện thoại cho Trần lão chủ tịch xem, ông cảm thấy rất vui vì cuối cùng hai đứa cũng hòa thuận và sống hạnh phúc bên nhau.

Đây là chuyện ông đã mong muốn từ lâu, trải qua bao nhiêu sóng gió cuối cùng ông trời cũng hiểu thấu tấm lòng của ông dành cho cháu gái và cháu dâu."

Ông nội.

Cháu cũng muốn có một chuyến du lịch như hai đứa nó."

Lạc Thanh nhõng nhẽo."

Cứ chuẩn bị tinh thần tốt lấy chồng đi rồi ông sẽ chuẩn bị cho hai đứa một chuyến đi không kém gì hai đứa nó."

"Hihi, ông nội là nhất..."

Tối hôm ấy, tại khách sạn Vip ở Paris,Vì y đã vắng mặt ở tập đoàn KJB vài ngày nên không thể giải quyết công việc một cách trực tiếp.

Trần Kha ngồi tựa lưng vào thành giường, y đặt laptop lên đùi để chuẩn bị cho cuộc họp trực tuyến."

Mọi chuyện ở công ty vẫn ổn chứ?"

"Vâng thưa Trần Tổng, các dự án trước đó đã được tiến hành cùng một lúc, chúng đã đem lại doanh thu lớn cho công ty chúng ta."

"Tốt lắm, một là giữ nguyên vị thế, hai là tăng vị thế.

Không có tôi ở công ty mọi người phải cùng cố gắng đấy nhé."

Đan Ny bước ra khỏi phòng tắm thì chợt nhìn thấy y đang họp trực tuyến với các cổ đông.

Cô bỗng dưng mỉm cười, sau đó thì đến trước gương tự tô son thật đậm lên môi của mình.

Nhân lúc y đang chú ý vào laptop, cô tiến đến hôn vào má y để lại dấu son môi đỏ chót rồi chạy xa ra."

Ahahaha..."

Đan Ny ôm bụng cười, y cau mày nhìn chằm chằm vào cô."

Em cười cái gì?

Mau lại đây nhanh cho chị."

Trần Kha gập laptop lại trong khi cuộc họp vẫn còn đang dang dở.

Có vẻ như Đan Ny vừa trêu chọc y không đúng lúc rồi."

Em không cố ý đâu, chị tiếp tục họp đi."

"Trêu chị cho đã rồi nói không cố ý, đêm nay em chết chắc rồi."

Trần Kha chạy đến để bắt cô nhưng nào ngờ cô lại có thể dễ dàng tránh né khỏi tay y.

Không những thế cô còn lẽ lưỡi để thách thức y bắt được mình."

Ahaha, chị còn lâu mới bắt được em."

"Hay lắm Đan Ny, em dám thách thức chị sao?

Em nhầm to rồi, chút nữa không được kêu chị tha cho em đâu đấy."

Trần Kha đuổi theo cô nhưng không hiểu sao cô gái này hôm nay lại chạy nhanh đến vậy.

Đúng là một trò chơi kích thước để chuẩn bị cho một đêm nồng nàn.

Trần Kha tiến đến phía cửa ra vào, y khóa chặt cửa lại để ngăn chặn đường cô chạy thoát.

Đến lúc cô đã chạy mệt và không để ý thì y lao đến ôm cô ném xuống giường."

Chịu thua đi Đan Ny."

"Chị thừa nước đục thả câu, đó là hành động của một tiểu nhân đấy Kha Kha."

"Em nói chị là tiểu nhân hay bỉ ổi gì cũng được.

Nhưng em chết chắc rồi."

Nói rồi y cúi xuống cắn nhẹ vào cổ của cô."

A...Trần Vương Kha, chị là chó à?"

"Gâu gâu..."

"Hahaha, chị kêu giống thật đấy."

Đan Ny được một tràng cười sảng khoái, nhìn nụ cười không chút vướng bận muộn phiền đó trên môi cô, Trần Kha cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Y chưa từng thấy cô cười giòn giã như vậy bao giờ, có lẽ đây chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của hai người.Thấy y đột nhiên dừng lại, Đan Ny liền dơ hai tay lên sờ nhẹ má của y.

Cô cảm thấy y có sự bất thường vì y chưa từng dừng lại đột ngột như vậy trong lúc "hành sự"."

Kha Kha, chị sao thế?"

Y đưa tay nắm lấy tay cô rồi ấn chặt xuống ga giường."

Đan Ny, chị yêu em, thật sự rất yêu em."

Cô phì cười, Trần Tổng lạnh lùng hôm nay như biến thành một kẻ khác vậy.

Đan Ny ôm chầm lấy cổ y, cô ghé sát vào tai y thì thầm:"Em cũng yêu chị, rất rất yêu chị."

"Không.

Chị muốn em nói thật to câu nói này cơ."

"Trần Vương Kha...

Em yêu chị, em rất yêu chị!"

Đan Ny hét toáng lên theo yêu cầu của y.

Cô cứ nghĩ nếu làm thế thì y sẽ tha cho cô đêm nay nhưng thật ra lại ngược lại."

Ư...ưm...Kha Kha...đừng."

"Đây là cách thể hiện tình yêu của chúng ta.

Chị muốn cơ thể này và trái tim em mãi mãi thuộc về chị..."
 
[Đản Xác][Cover] Vị Đắng Hôn Nhân
Chap 82


Một tháng sau...Nói là đi hưởng tuần trăng mật nhưng cặp đôi Trần Kha - Đan Ny lại đi cả một tháng trời.

Sau khi tham quan khắp các ngõ ngách của Paris, ăn uống hết các món ăn thức uống nổi tiếng ở đây thì cuối cùng hai người cũng chịu thu dọn đồ để trở về nhà.Trong khi Trần Kha đang tất bật dọn dẹp ở bên ngoài thì Đan Ny cứ nhốt mình trong phòng tắm, còn việc cô làm gì trong đó thì ngay cả y cũng không biết.

Trần Kha cảm thấy lạ nên đã gõ cửa để nhắc nhở cô:"Đan Ny, em còn chần chừ nữa là không kịp giờ bay đâu đấy."

"Vâng, em biết rồi.

Chị chờ em một lát."

Trần Kha ra ngoài phòng lần nữa để đợi cô.

Bên trong phòng tắm, Đan Ny có vẻ như đang rất hồi hộp, tay cô nắm chặt chiếc que thử thai.

Dạo gần đây cô thấy cơ thể rất lạ, hay buồn nôn, thèm đồ chua và đặc biệt là tháng này cô có bị chậm kinh nên sinh ra nghi ngờ.Cô từ từ mở mắt ra nhìn kĩ những gì hiện lên trên que thử thai đó, nếu hai vạch đỏ thì chứng tỏ cô đã mang thai."

Ahhhh..."

Nghe thấy tiếng hét của cô trong phòng tắm Trần Kha bèn chạy tới, y điên cuồng gõ cửa vì cảm thấy lo lắng:"Xảy ra chuyện gì vậy Đan Ny?

Đan Ny, mau mở cửa cho chị đi."

Cạch!Cánh cửa phòng tắm mở ra, Đan Ny rơm rớm nước mắt nhìn chằm chằm vào Trần Kha.

Y không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cô phải khóc thế này."

Sao thế?

Em không nỡ lòng rời khỏi Paris này sao?"

Đan Ny lắc đầu, gương mặt cô lúc này rạng rỡ hẳn lên.

Cô chậm rãi đưa cho y chiếc que thử thai trên tay."

Chị xem đi."

Trần Kha cầm lấy que thử thai, nhìn thấy hai vạch đỏ trên đó bỗng dưng sắc mặt y thay đổi.

Y trợn mắt nhìn cô, không thể tin nổi những gì mình vừa nhìn thấy."

Đan Ny...em...em...có thai rồi sao?"

Cô gật đầu lia lịa.

Lúc này cảm giác hạnh phúc trong y dâng tới tột đỉnh.

Y lại sắp được làm mama rồi, thật là vui quá đi."

Cảm ơn em.

Cảm ơn em đã cho chị được làm mama, cảm ơn em rất nhiều Đan Ny."

Trần Kha ôm chầm lấy cô rồi nhấc bổng cả người cô lên.

Hạnh phúc vỡ òa khi cả hai sắp được lên chức ba mẹ, cô cũng vui không khác gì y, cứ nghĩ đến việc sắp được làm mẹ là cô lại muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng."

Đi thôi, chúng ta mau trở về để báo tin vui này cho ông nội và mọi người biết."

"Ừm..."

Cả hai mau chóng xách vali rời khỏi khách sạn và tạm biệt thành phố Paris tuyệt vời này để trở về nhà.

Hai người lên máy bay lúc 6 giờ tối nếu đi nhanh nhất thì 6 giờ sáng mai mới tới nơi.Ngồi trên máy bay ở khoang hạng sang, Trần Kha thỉnh thoảng lại hí hửng cười thầm, tay còn nắm chặt lấy tay cô không chịu buông."

Kha Kha, chị cười cái gì thế?

Nãy giờ chị cứ cười một mình, em còn tưởng chị bị làm sao cơ."

Trần Kha cố nén cảm xúc vui sướng trong lòng mình lại.

Thật ra y đang tưởng tượng đến cái bản mặt của Bác Văn khi trở thành kẻ thua cuộc trong lần cá cược lần này, tuy nhiên đây là bí mật giữa hai người nên y không thể nói rõ ra cho cô biết."

Không có gì, chị chỉ cảm thấy phấn khích vì sắp được làm mama thôi."

"Nhưng có cần phải hí hửng cười như thế không?

Ai không biết lạitưởng chị có vấn đề đấy."

"Đan Ny, có phải em đang muốn bị phạt không hả?"

Cô tỏ ra vô cùng bình tĩnh thậm chí còn không quan tâm đến lời nói của y.

Bây giờ cô đang mang thai đương nhiên y phải đặt sự an toàn của bà bầu lên trên hết rồi.

Cô đưa tay xoa xoa bụng rồi nói với y."

Bây giờ em đang mang thai đó, chị không được làm càn nghe chưa?

Nếu con biết chị bắt nạt mẹ nó, nó sẽ buồn lắm đấy."

"Thôi được rồi.

Chị chịu thua em đấy Đan Ny.".....Sau khi ngồi 12 tiếng trên máy bay cuối cùng thì Trần Kha và Đan Ny cũng đã trở lại mảnh đất quê hương.

Y và cô xuống máy bay lúc 6 giờ sáng, lái xe từ sân bay đến biệt thự Trần Gia chắc phải mất thêm 1 tiếng nữa.Cả Trần lão chủ tịch và Lạc Thanh đều không biết hôm nay hai người họ về nước nên cũng không ra sân bay để đón.

Có lẽ y và cô muốn dành tặng một sự bất ngờ cho cả nhà rồi tiện thể thông báo tin vui luôn.Biệt thự Trần Gia, 7 giờ sáng,"Tiểu thư, thiếu phu nhân, hai người trở về rồi!"

Quản gia của biệt thự Trần Gia khi nhìn thấy hai người họ liền hấp tấp chạy ra ngoài cùng với một vài người hầu khác.

Trần Kha liền đưa tay lên ra hiệu mọi người giữ yên lặng:"Suỵt, ông nội tôi đâu?"

"Trần lão chủ tịch đang ở trên tầng, ông đang nghỉ ngơi trong phòng thưa tiểu thư."

"Tốt lắm."

Trần Kha dắt tay Đan Ny vào trong biệt thự, cứ tưởng là chỉ có một mình ông nội ở nhà ai ngờ Lạc Thanh và Bác Văn đều đang có mặt ở phòng khách.

Khi nhìn thấy hai người họ tiến vào, Lạc Thanh và Bác Văn liền vội vã chạy đến."

Trần Kha, Đan Ny, sao trở về mà không báo trước thế?"

"Bọn em muốn cho ông bất ngờ, tiện thể thông báo tin vui cho ông nội và mọi người luôn."

Lạc Thanh và Bác Văn ngơ ngác nhìn nhau, không biết tin vui y định thông báo là tin gì?"

Tin vui gì thế?

Nói cho chúng tôi biết trước đi."

Bác Văn đấm nhẹ vào người y.Trần Kha mỉm cười nhìn Bác Văn sau đó y kéo cô lại, ôm chặt lấy vai của cô."

Thật ra thì...Đan Ny đã có thai rồi.

Và...Trần Vương Kha này sắp được lên chức, ahahaha."

Lạc Thanh mừng rỡ:"Thật sao?

Chúc mừng hai đứa nhé, vui quá đi mất."

Đối lập với niềm hạnh phúc của ba người kia là sự suy sụp tinh thần nghiêm trọng của Bác Văn.

Cái tin Đan Ny mang thai và Trần Kha sắp lên chức nghe như sét đánh ngang tai vậy.

Bác Văn này thua rồi ư?

Vậy là Trần Kha đã trở thành người chiến thắng còn Bác Văn là kẻ bại trận."

Này, Bác Văn.

Anh làm sao mà đứng đờ mặt ra thế?

Đan Ny mang thai là tin vui mà, chúc mừng em ấy đi chứ."

Lạc Thanh thấy Bác Văn đứng thừ mặt ra liền huých mạnh vào tay cậu ta.

Cho dù có buồn và nhục nhã vì thua vụ cá cược này nhưng thực sự thì tin này là một tin vui.

Bác Văn nhe răng cười gượng gạo sau đó thì lắp bắp:"À ừ...chúc...chúc mừng hai người nhé!"

"Cảm ơn cậu, Bác Văn...thua cuộc."

Trần Kha cố tình nói nhỏ lại đoạn "thua cuộc" chỉ để một mình Bác Văn nghe thấy.

Câu nói đó như đang cố tình châm chọc cậu ta vậy."

Để chị lên gọi ông nội, hai đứa mau ngồi xuống đây đi."

Sau khi Lạc Thanh chạy lên tầng thì Trần Kha và Đan Ny cũng tiến tới ghế sofa ngoài phòng khách.

Y lướt qua Bác Văn, nở một nụ cười chiến thắng khiến Bác Văn nhục nhã tới mức không nói lên lời.Đan Ny nhìn sắc thái kì lạ của Bác Văn, cô cứ tưởng cậu ta đang bị bệnh cơ chứ."

Em thấy Bác Văn không ổn cho lắm, hình như anh ấy cảm thấy không khỏe đó Trần Kha."

"Em không cần lo cho cậu ta.

Chắc tại thấy nhục nhã quá nên thành ra như vậy ấy mà."

"Cái gì?

Nhục nhã là sao?"

"À...ờ...ý chị là...chẳng có gì đâu, em đừng quan tâm nhiều."

Trần lão chủ tịch sau khi biết chuyện thì vô cùng mừng rỡ, ông đã chờ ngày được bế chắt lâu lắm rồi.

Thật là tuyệt vời nếu trong nhà lại có thêm tiếng trẻ con, nó sẽ khiến ông cảm thấy vui vẻ và yêu đời hơn rất nhiều.Trong bữa cơm trưa mọi người liên tục trò chuyện, cười đùa vui vẻ với nhau nhưng sắc mặt của Bác Văn vẫn cứ ủ rũ như lúc ban đầu.

Sau khi ăn cơm xong, Trần Kha đã hẹn Bác Văn ra ngoài sân sau để nói chuyện.

Y vui vẻ nói với cậu ta:"Tôi thắng rồi nhé.

Thật là tiếc cho cậu quá...

đáng lẽ ra tôi còn tưởng còn chán mới có thể được lên chức nhưng ai ngờ Đan Ny lại mang thai.

Tôi đang vui gần chết đây này."

"Cậu đang cố tình trêu tức tôi chứ gì?

Được thôi, cứ làm người chiến thẳng như mong muốn của cậu nhưng tôi sẽ không chịu thua đâu.

Để xem...ai sẽ có đứa con thứ hai sớm hơn, cứ chờ đi, tôi sẽ thẳng cậu..."
 
[Đản Xác][Cover] Vị Đắng Hôn Nhân
Chap 83


Đáng lẽ ra phải hơn 2 tháng nữa đám cưới của Bác Văn và Lạc Thanh mới được tổ chức.

Tuy nhiên, phía hai bên gia đình lại trở về từ nước ngoài sớm hơn dự định nên chỉ một tuần sau đám cưới của cháu gái Trần Gia và đại thiếu gia của Vương Gia đã được tiến hành.Biệt thự Vương Gia từ sáng sớm đã được trang hoàng lộng lẫy, có rất nhiều khách khứa tới dự, không chỉ thế còn có cả bên truyền thông mặc dù Trần lão chủ tịch không mời họ.

Đám cưới của tiểu thư tài phiệt và thiếu gia nhà giàu được tung tin khắp nơi nên không lạ gì khi đám truyền thông cũng kéo đến.Bây giờ đã là 8 giờ 30 phút sáng, giờ khởi hành hôn lễ cũng chuẩn bị bắt đầu.Lạc Thanh ngồi trong phòng đợi của cô dâu vừa hồi hộp vừa lo lắng.

Trước giờ Lạc Thanh chưa từng hồi hộp như vậy, cảm giác khi mặc chiếc váy cô dâu này tiến vào hôn lễ trước sự chứng kiến của nhiều người thật ngại ngùng."

Chị Lạc Thanh, chị đã chuẩn bị xong chưa?"

Đan Ny và Trần Kha cùng vào trong phòng chờ của cô dâu để thăm hỏi cô dâu trước khi hôn lễ được khởi hành.Trần Kha sau khi nhìn thấy chị mình mặc váy cưới liền thốt lên:"Chà, chị tôi mặc váy cưới cũng đẹp đó nhỉ?"

"Con này đừng trêu chị nữa, tim chị đang đập nhanh muốn nhảy cả ra ngoài đây."

Đan Ny liền tiến tới, hai tay cô nhẹ nhàng nắm lấy tay của Lạc Thanh:"Chị phải bình tĩnh đấy nhé, hôm nay chị chính là người đẹp nhất.

Em tin là...chị sẽ làm được.

Fighting!"

"Cảm ơn em.

Có câu nói của em khiến chị tự tin hơn rồi đó."

"Vậy em và Kha Kha ra trước đây."

"Ừm."

Sau khi nói chuyện xong, Trần Kha và Đan Ny cùng nhau ra bên ngoài.

Hôn lễ này đúng là sang trọng hơn hôn lễ trước đây của hai người họ, Trần Kha có chút tiếc nuối.

Đáng lẽ ra...y phải biết tất cả mọi chuyện sớm hơn thì đã có thể cho cô một đám cưới tuyệt vời.

Nhưng kể ra nếu không trải qua những hiểu lầm này thì hai người cũng không nhận ra tình cảm thật sự dành cho nhau.Đan Ny đang mang thai nên phải đi lại thật cẩn thận, bụng cô vẫn chưa to ra nên y phải luôn bên cạnh cô để chăm sóc cho cô.

Hai người vừa đi ra bên ngoài lễ đài thì chạm mặt Tuấn Hào.

Đây là lần chạm mặt đầu tiên kể từ lúc Trần Kha nằm viện."

Ngô Tổng?"

"Thật không ngờ lại gặp hai người ở đây.

Cho tôi gửi lời chúc mừng đến chị của cô nhé."

Tuấn Hào đưa tay ra để bắt tay với y.

Trần Kha có chút ngập ngừng nhưng vẫn đưa tay ra để đáp lại."

Cảm ơn Ngô Tổng đã không ngại tới dự hôn lễ của chị tôi."

"Trần Tổng nói thế là khách sáo quá rồi."

Trần Kha cứ có cảm giác ánh mắt của Tuấn Hào dành cho Đan Ny lạ lạ thế nào đấy nên y đã ra mặt để khẳng định chủ quyền.

Y siết chặt lấy cô, cau mày nói với Tuấn Hào:"Xin lỗi nhưng vợ tôi đang mang thai, cô ấy cần được nghỉ ngơi."

Nghe tin cô lại mang thai, Tuấn Hào vô cùng bất ngờ.

Đúng là chuyện gì đến rồi sẽ đến, hai người họ hòa thuận trở lại thì việc có thai chỉ là chuyện sớm muộn."

Vậy chúc mừng hai người nhé, tôi sẽ không làm phiền hai người nữa..."

Tuấn Hào tự động rời đi, Trần Kha còn không quên liếc xéo anh ta.

Đan Ny thấy y có thái độ kì cục như đang khó chịu nên đã khẽ trách:"Chị sao thế?

Ngô Tổng chỉ là có ý tốt muốn tới chúc mừng đám cưới của chị Lạc Thanh, việc gì chị cứ làm khó người ta thế?"

"Em bênh anh ta à?

Em không để ý đó thôi, ánh mắt anh ta nhìn em cứ như đang lưu luyến vậy."

"Thôi nào, bây giờ em đã là vợ chị, là mẹ của con chị rồi, việc gì chị phải lo lắng thế nhỉ?"

"Chị lo vì vợ chị đẹp quá, sợ em bị người khác cướp mất."

Đan Ny bật cười.

Chuyện cô và Tuấn Hào đã là chuyện của quá khứ, có lẽ kiếp này hai người họ chỉ là những người vô tình bước ngang qua đời nhau.Nửa tiếng sau hôn lễ chính thức bắt đầu.Không khí náo nhiệt ở hội trường khiến đám cưới thêm phần hào hứng hơn.Bác Văn nay đã trở thành chú rể và cũng sắp trở thành một người chồng mẫu mực nên cần phải trưởng thành lên chút.

Cái màu tóc nổi mà cậu ta hay nhuộm bây giờ đã được thay thế bằng màu tóc đen nam tính, sự lịch lãm trong bộ vest đã khiến Bác Văn như trở thành một người hoàn toàn khác với trước đây."

Xin mời cô dâu Trần Lạc Thanh tiến vào lễ đường."

Sau cánh cửa mở ra, Lạc Thanh trong bộ váy trắng thướt tha xuất hiện cùng ba mình đã chiếm trọn ánh mắt của tất cả mọi người.

Lần đầu tiên bị nhiều người để ý như vậy Lạc Thanh có chút lo lắng."

Giữ bình tĩnh nào Lạc Thanh."

Chính cái vỗ vai của ba chị ấy đã khiến tinh thần Lạc Thanh bình tĩnh trở lại rồi từ từ cùng ba bước vào lễ đường.

Sau khi tiến lên bục sân khấu, Bác Văn đưa tay ra đỡ lấy cô dâu của chính mình.

Hôm nay Lạc Thanh rất đẹp, Bác Văn nhìn thôi đã không thể rời mắt."

Hôm nay em đẹp lắm, Lạc Thanh."

Lạc Thanh đỏ mặt, giây phút đẹp nhất cuộc đời cuối cùng cũng đến với hai người họ.Sau phần trao nhẫn là phần hứa hẹn trước chủ hôn và toàn thể khách khứa có mặt ở đây.

Bác Văn và Lạc Thanh nắm tay chặt tay nhau, cùng nhau hồi hộp chờ đợi."

Chú rể Vương Bác Văn.

Anh có đồng ý cả đời này sẽ ở bên cạnh cô dâu Lạc Thanh, cùng cô ấy vượt qua tất cả mặc cho hạnh phúc hay là khó khăn không?"

"Tôi đồng ý!"

Bác Văn nhìn vào mắt Lạc Thanh rồi gật đầu."

Cô dâu Trần Lạc Thanh.

Cô có đồng ý cả đời này sẽ bên cạnh chú rể Vương Bác Văn, cùng cậu ấy vượt qua tất cả mặc cho hạnh phúc hay khó khăn không?"

"Tôi...đồng ý!"

Sau khi cô dâu chú rể đồng ý, chủ hôn liền tuyên bố:"Từ nay về sau, anh Vương Bác Văn và cô Trần Lạc Thanh chính thức trở thành vợ chồng."

Tiếng vỗ tay đột ngột vang lên khiến cho hội trường trở nên sôi động hơn.

Được kết hôn với người mình yêu thương và cùng nhau hứa hẹn cả đời đúng là không có gì tuyệt bằng.

Ở bên dưới lễ đài, Trần Kha vẫn nắm chặt tay Đan Ny, y còn ghé vào tai cô thì thầm:"Chị cũng đồng ý bên cạnh vợ cả đời mặc cho hạnh phúc hay gặp khó khăn."

"Này, chị nói cái gì vậy?"

Cô giật mình nên đã đẩy y ra."

Hì...chị chỉ hứa hẹn giống như cái cách mà Bác Văn vừa nói thôi."

Tuấn Hào ngồi đối diện y và cô ở bên kia của lễ đường.

Nhìn hai người họ cười đùa vui vẻ bên nhau Tuấn Hào cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn ít nhiều.

Cuối cùng thì cô gái mà Tuấn Hào muốn bảo vệ đã tìm được bến đỗ hạnh phúc.Mặc dù đám cưới chưa xong nhưng Tuấn Hào đã lặng lẽ đứng dậy và rời khỏi hội trường.

Tuấn Hào đến đây vốn định nói lời tạm biệt với cô trước khi đi ra nước ngoài một thời gian và không biết khi nào sẽ trở lại.

Nhưng trong tình thế này có lẽ chọn im lặng rời đi là tốt nhất."

Đan Ny, em phải thật hạnh phúc với sự lựa chọn của mình đó nhé.

Nếu anh có thể trở lại đây lần nữa anh mong lúc đó em vẫn chưa quên anh."

Phần cuối của hôn lễ mà những người phụ nữ độc thân mong chờ nhất cuối cùng cũng tới.

Lạc Thanh sẽ đứng ở trên cao và ném bó hoa xuống phía dưới, nếu cô gái nào may mắn đỡ được bó hoa thì đám cưới tiếp theo diễn ra người đó sẽ là cô dâu."

Một...hai...ba..."

Khi tiếng đếm thứ ba vang lên, Lạc Thanh tung bó hoa lên cao sau đó thì vội xoay người lại để nhìn xem cô gái may mắn nào đỡ được.

Thật không ngờ bó hoa rơi trúng tay của Họa Hi, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn cô gái ấy.Minh Thành đứng bên cạnh Trần Kha và Đan Ny, đột nhiên hai má đỏ ửng lên không biết tại sao.

Trần Kha nhếch miệng cười, y quay lại vỗ nhẹ vào người Minh Thành:"Ái chà, xem ra trợ lý của tôi sắp được làm chú rể rồi, chúc mừng nhé!"
 
[Đản Xác][Cover] Vị Đắng Hôn Nhân
Chap 84


Hôn lễ kết thúc, khách khứa cũng lần lượt ra về.

Ngay lập tức các trang báo mạng và thông tin truyền thông đã đưa đua nhau đưa tin về đám cưới long trọng này, khiến nó trở thành tin hot nhất tuần.Bác Văn và Lạc Thanh chọn nơi hưởng tuần trăng mật là ở Lon Don của Anh.

Nơi đó chắc chắn sẽ có nhiều điều thú vị không kém gì Paris của Pháp.Sau khi từ sân bay trở về, Trần Kha ngồi phịch xuống ghế sofa ở phòng khách, ngay cả áo khoác cũng vứt lung tung dưới đất."

Phù...cả ngày nay chạy đôn chạy đáo, mệt chết đi được."

Đan Ny nhìn thấy chiếc áo bị y vứt lăn lóc dưới đất bèn cúi xuống nhặt lên, sau đó thì vắt gọn gàng trên thành sofa.

Cô nói chuyện với y:"Không biết sau chuyến hưởng tuần trăng mật một tháng của chị Lạc Thanh và anh Bác Văn sẽ có tin vui gì không nhỉ?

Em thật sự mong họ cũng có tin vui khi trở về như chúng ta lúc trước."

Trần Kha cau mày nhìn cô, y đang muốn thắng trận cá cược lần hai này mà cô lại nói vậy."

Bác Văn yếu lắm, không dính luôn được đâu."

Y nói toẹt ra một câu hạ thấp cả danh dự một người đàn ông của Bác Văn trước mặt Đan Ny.

Cô che miệng cười rồi ngồi xuống bên cạnh y:"Sao chị ác miệng thế?

Dù gì thì người ta cũng trở thành anh rể của chị rồi đấy."

"Kệ cậu ta, chị không thể gọi cậu ta là anh rể một cách nhanh chóng vậy được."

Nói rồi y đưa tay nắm chặt lấy cổ tay của cô, chọn được thời cơ thích hợp y kéo cô ngồi trọn vào lòng mình.

Ngồi trên đùi y có cảm giác vừa thoải mái vừa xấu hổ, nó khiến cô lúng túng."

Hừm...đừng nói chuyện của người khác nữa, nói chuyện của chúng ta đi."

Hai tay y vừa to vừa dài, có thể ôm trọn eo cô thật chặt.

Một tay y luồn vào trong áo, nhẹ nhàng xoa xoa bụng bầu đang dần to lên của cô."

Không biết là trai hay gái nhỉ?"

"Chị thích trai hay gái?"

"Chị thích cả hai, liệu có phải song thai không?"

Đan Ny khẽ lắc đầu, tay cô đặt lên tay của y đang ôm chặt vào eo mình:"Không đâu, bác sĩ nói là thai đơn.

Chỉ là em không có hỏi giới tính."

"Không cần hỏi đâu.

Cứ đẻ ra đi, trai hay gái đều được, dù gì thì em vẫn phải đẻ thêm mà."

Đẻ một, hai đứa còn có thể nghe được nhưng với cái tính của Trần Kha chắc chắn y sẽ còn thích đẻ thêm ba đến bốn đứa, thậm chí có thể hơn.

Cứ nghĩ đến việc đẻ nhiều như vậy nó khiến cô rùng mình, cô xoay người lại đối mặt với y."

Nếu đẻ thì em chỉ đẻ hai đứa thôi đó.

Đẻ nhiều đau lắm."

Trần Kha xoa xoa lưng của cô, hai tay cứ vân vê làn da sau lớp áo của cô."

Tùy em thôi."

Cũng khá lâu rồi Đan Ny chưa ngồi lên đùi y ở tư thế này nên bây giờ nó khiến y có chút ham muốn.

Y nhìn bầu ngực to tròn trước mắt, yết hầu lên xuống liên tục, tiếc là cô đang mang thai nên không thể làm cái chuyện kia được.Y nghĩ đi nghĩ lại một hồi thì vẫn là không kiềm chế được mà vùi đầu vào ngực cô.

Y thò tay vào trong cởi áo lót của cô ra.

Đan Ny bất giác giật mình, cô muốn đẩy y ra nhưng không sao đẩy được."

Này...đừng có làm càn, Kha Kha!"

Hai cặp núi đôi sau khi thoát khỏi lớp áo lót kia thì tùy tiện rung lắc, Trần Kha vén áo ngoài của cô lên thỏa sức giải tỏa ham muốn."

Ưm...a...đây là phóng khách đấy, ư...sẽ có người nhìn thấy."

"Không sao...bọn họ dám nhìn... chị sẽ móc mắt họ."

Nói đến đây cô mới để ý, không biết quản gia Hạ và những người hầu khác đã đi đâu hết rồi.

Cả K vắng tanh không có bóng người nào ngoài hai người họ.Đan Ny biết từ lúc cô mang thai, Trần Kha đã không được động đến cô nên có chút nhớ.

Cô biết y nhịn hết nổi rồi nên cũng không muốn cản y lại.

Cô bám chắc vào hai vai y, cảm giác kích thích xuống tận thân dưới khiến hai chân cô quắp chặt vào hông của y."

Ưm...đủ rồi đó Kha Kha...dừng lại đi."

Y ngó đầu ra khỏi áo của cô, gương mặt đê tiện sau khi nghe thấy cô bảo dừng lại thì lại tỏ ra vô cùng đáng thương.

Y vẫn muốn hơn nữa, y vẫn làm chưa có đã.Trần Kha cho tay vào nắn nắn, chiếc áo ngoài vướng víu chỉ che được một nửa hành động dâm đãng kia của y.

Đan Ny bám chặt vào vai y rên rỉ:"Ư...em không chịu được nữa...ưm a...dừng lại."

"Lâu lắm rồi mới được động vào em.

Cho chị thoải mái một chút đi bà xã."

Y ghé sát vào tai cô thì thầm.

Cô đang có thai mà y còn làm ra cả chuyện này, vậy nếu sau khi đẻ xong chắc chắn cô còn phải đối mặt với nhiều thủ đoạn ấp ủ lâu của y nữa.Hai người cứ dây dưa như vậy cho tới chập tối, sau khi dùng cơm tối xong thì cả hai cùng ôm nhau đi ngủ.Đan Ny vì quá mệt nên cô đã ngủ trước y, Trần Kha thì chưa ngủ, y cứ nằm gác tay lên gối rồi nhìn chằm chằm vào ngực cô.

Y vẫn thèm cái đó chỉ là...không biết nên làm thế nào.Suy nghĩ ấy vừa thoáng qua trong đầu y đã đưa tay vỗ trán:"Chết tiệt!

Tại sao mình lại không kiềm chế được bản thân thế này?"

Trần Kha quyết định nằm xuống, y khẽ kéo chăn cao lên rồi vòng tay ôm chặt lấy Đan Ny.

Y hôn lên tóc của cô rồi nhắm mắt lại, thì thầm:"Ngủ ngon nhé, vợ yêu.".....Một tháng sau,Bác Văn khi về nước sớm hơn dự định thì mừng rỡ mà kéo vali đến tận tập đoàn KJB để khoe với Trần Kha sau khi xuống máy bay.Trong lúc y đang bận giải quyết công việc thì Bác Văn kéo vali bước vào, cậu ta đeo một cái kính râm, mặc bộ vest đen rất bảnh chọe, tuy nhiên cà vạt thì đã được nới lỏng ra.

Nhìn thấy Bác Văn, y có hơi bất ngờ."

Chào em vợ thân yêu của anh, anh có tin tốt muốn khoe với cô đây."

Trần Kha đưa tay đỡ trán, đi hưởng tuần trăng mật một tháng ở Lon Don cũng không khiến người này trưởng thành lên chút nào."

Không biết anh rể muốn khoe với tôi thứ gì nhỉ?"

Trần Kha đứng dậy, y đút hai tay vào túi quần rồi ngồi xuống ghế sofa, y rót hai cốc nước rồi tùy hứng nhấc một cốc lên nhấp một ngụm.Bác Văn tươi cười, rút ra một tấm ảnh dí sát vào mặt y:"Ta đa, biết cái gì đây không?

Là ảnh siêu âm thai nhi đấy, tôi được lên chức rồi Kha Kha."

"Chúc mừng nhé."

Y chỉ nhìn lướt qua rồi lại tiếp tục uống nước.

Y hoàn toàn không để ý đến điểm đặc biệt của bức ảnh."

Trần Vương Kha, cậu thua tôi rồi.

Lạc Thanh mang song thai đó, là song thai, tôi thắng cậu rồi nhé, ahaha."

Phụt!Trần Kha suýt nữa thì phun hết nước ra ngoài.

Mới một tháng trước y chế giễu Bác Văn là kẻ "yếu" vậy mà một tháng sau cậu ta trở về với một ảnh siêu âm song thai.

Ông trời là đang trừng phạt câu nói bông đùa đó của y hay sao."

Hehe, tôi muốn cậu là người biết điều này trước nên tới đây khoe đó.

Nhìn thấy cái bản mặt thua cuộc của cậu là tôi vui rồi.

Thôi nhé, anh rể về trước đây, tạm biệt em vợ."

Bác Văn sau khi khoe xong thì kéo vali rời khỏi văn phòng chủ tịch, cậu ta vừa đi vừa cười, ôi cái cảm giác chiến thắng thật là hạnh phúc.Lần trước y thẳng, lần này cậu ta thẳng, coi như hòa vậy.

Đúng là có nằm mơ cũng không ngờ được, Lạc Thanh lại mang song thai.Sau khi Trần lão chủ tịch và mọi người biết chuyện Lạc Thanh mang song thai thì ai cũng lấy làm mừng.

Mang song thai trong năm nay có khả năng KJB sẽ thành công nhân đôi cũng nên."

Công lớn nhất là thuộc về Bác Văn, giỏi lắm cháu rể của ta."

Trần lão chủ tịch vỗ vai Hàn Văn Triệt.

Đà này cậu ta được một phen phổng mũi nên vô cùng sung sướng."

Cháu đã không ra tay thì thôi chứ một khi ra tay là bách phát bách trúng đó ông nội, sự lợi hại của cháu không phải dạng vừa đâu ông."

Lạc Thanh xấu hổ liền huých nhẹ vào người Bác Văn:"Cái chuyện đó cũng lấy ra khoe được.

Ngại chết đi được."

"Vợ yêu của anh, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe rồi sinh con ra còn lại để anh lo...nào nào, chúng ta lên trên lầu thôi."

Trần lão chủ tịch nhìn theo hai đứa cháu mà không khỏi buồn cười.

Vậy là ông đã có cùng lúc ba đứa chắt, đúng là ông trời không phụ tấm thân già này rồi...
 
[Đản Xác][Cover] Vị Đắng Hôn Nhân
Chap 85


Một thời gian sau, Đan Ny hạ sinh được một bé trai.

Kể từ lúc tiếng khóc của đứa con đầu lòng vang lên thì niềm hạnh phúc lẫn sung sướng tột độ của người làm mama, làm mẹ bất chợt ùa về.

Bác sĩ ẵm đứa bé mới sinh ở trên tay, nhẹ nhàng cúi thấp xuống để Đan Ny có thể nhìn thấy mặt đứa con trai yêu quý của mình.

Cô đã khóc, mặc dù mới đẻ xong cơ thể rất mệt mỏi nhưng cô vẫn cố gượng đưa tay về phía trước để chạm vào tay của thằng bé.Oe...oe...oe...Ở bên ngoài, Trần Kha thì sung sướng tới mức muốn nhảy cẫng lên.

Y túm chặt lấy cổ áo của Bác Văn, la hét ầm ĩ khắp bệnh viện:"Tôi được làm mama rồi, tôi được làm mama rồi, hạnh phúc quá..."

Bác Văn mặc cho y tùy tiện rung lắc, tuy có hơi khó chịu nhưng vẫn mừng cho cô bạn đã được lên chức."

Chúc mừng cậu nhé, vậy là tôi cũng được lên chức bác rồi."

Sau khi cánh cửa phòng sinh mở ra, bác sĩ cùng các nhân viên y tá bước ra ngoài.

Trần Kha thấy họ, liền chạy đến hấp ta hấp tấp hỏi:"Vợ tôi sao rồi bác sĩ?

Còn con tôi nữa?"

"Chúc mừng gia đình.

Chị nhà đã sinh được một bé trai."

Bác sĩ bế đứa bé tới đưa cho y.

Hạnh phúc trào dâng khi lần đầu tiên y được bế con trai đầu lòng trên tay.

Lúc này y không biết phải nói thế nào cả, đứa bé chính là kết tinh tình yêu tuyệt vời của mama và mẹ nó."

Con trai, chúng ta cùng đi thăm mẹ con nhé."

Một lúc sau, phòng hồi sức,Trần Kha ngồi bên cạnh giường ngắm nhìn hai mẹ con đang chìm vào trong giấc ngủ.

Y có cảm giác như cả thế giới của mình đang chìm đắm trong sự yên bình đến kì lạ.

Bỗng dưng lúc đó Đan Ny tỉnh dậy, cô từ từ mở mắt ra và cảm nhận được hơi ấm của đứa con trai đang nằm bên cạnh."

Nhìn nó kháu khỉnh quá!"

Cô thều thào.Y nhìn thấy cô có vẻ mệt mỏi nên trong lòng cũng hơi áy náy."

Em thấy sao rồi?

Nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi đi."

"Em không sao..."

Trần Kha liền đứng dậy, y cúi xuống tặng lên trán cô một nụ hôn rồi nói:"Em vất vả rồi, vợ."

"Chị đã nghĩ được cái tên nào cho con trai của chúng ta chưa?"

Nghĩ tới tên của con Trần Kha lại đăm chiêu suy nghĩ, y vuốt cằm nghĩ ngợi một lúc sau đó thốt ra một cái tên:"Trần...Văn Hàn."

"Văn Hàn?

Tại sao chị lại chọn cái tên đó?"

"Chị muốn sau này con trai chúng ta sẽ trở thành một người thông minh, tài giỏi, khí phách hơn người..."

Thông minh, tài giỏi và khí phách hơn người?Trần Văn Hàn.

Con chính là niềm tự hào của chúng ta........5 năm sau,Đứa bé ngày nào còn khóc oе ое trong phòng sinh bây giờ đã 5 tuổi rồi.

Mặc dù mới còn nhỏ xíu nhưng Văn Hàn đã hội tụ hết những ưu điểm của mama và mẹ thằng bé.

Ở trường là một học sinh giỏi, về nhà là đứa con ngoan của mama và mẹ.Hôm nay Văn Hàn được Trợ lý Lâm đón về từ trường mầm non.

Vì thằng bé muốn được đến công ty của mama để thăm mama và mẹ nên Minh Thành đành phải đưa Văn Hàn tới đây."

Chú, chú Lâm.

Chú đưa cháu lên phòng của mẹ cháu đi."

"Được rồi, được rồi."

Sau khi sinh con xong, Đan Ny trở thành nhà thiết kế độc quyền cho tập đoàn KJB.

Công việc của cô cũng bận rộn chẳng khác gì những người khác bởi các mẫu thời trang do cô thiết kế đã đưa KJB lên một tầm cao mới.

Giờ ở KJB cô chính là một ngôi sao sáng mà ai ai cũng muốn trở thành."

Mẹ ơi..."

Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Đan Ny đang làm việc cũng phải dừng lại, cô biết đứa con trai yêu quý của cô đã tới.

Đan Ny bắt đầu ngồi xuống, cô đưa hai tay về phía trước để ôm trọn Văn Hàn vào lòng."

Tiểu Hàn của mẹ đi học về rồi đấy à?

Sao con không về nhà mà lại tới đây?"

"Con nhớ mẹ và nhớ mama."

"Vậy sao?

Nhưng bây giờ mẹ đang bận việc rồi, con lên thăm mama một chút rồi cùng chú Lâm trở về đấy nhé."

"Vâng con biết rồi thưa mẹ."

Văn Hàn lon ton chạy đến bên trợ lý Lâm, bàn tay nhỏ nhắn khẽ nắm chặt lấy ngón tay của Minh Thành.

Cô mỉm cười nhìn thằng bé sau đó nói với Minh Thành:"Phiền anh sau khi đưa thằng bé đi gặp mama nó thì đưa nó về nhà nhé."

"Vâng, thiếu phu nhân cứ yên tâm, tôi sẽ đưa tiểu thiếu gia an toàn trở về."

"Tiểu Hàn, tạm biệt con nhé."

"Vâng, tạm biệt mẹ."

Minh Thành dắt tay Văn Hàn rời khỏi phòng làm việc của Đan Ny.

Cứ nghĩ đến việc nó sắp được bước vào văn phòng chủ tịch của mama thì lại sung sướng muốn nhảy cẫng lên.Lúc này Trần Kha đang xem tài liệu trên bàn làm việc, thỉnh thoảng y vẫn để ý đồng hồ trên tay, dường như y biết sắp có một vị khách nhỏ tuổi xuất hiện."

Mama ơi, Tiểu Hàn đến rồi nè."

Lại là giọng nói khiến y phải bật cười mỗi lần nghe thấy.

Trần Kha dừng việc lại chạy đến nhấc bổng Văn Hàn lên cao rồi đặt thằng bé lên cổ mình."

Oa thích quá, con thích nhất là được ngồi trên cổ của mama."

Văn Hàn thích thú, cười đến tít cả mắt lại.

Lúc nhìn hai người bọn họ cười trông thật chẳng có chỗ nào khác nhau cả, giống y chang.Sau một hồi vui chơi cùng con, Trần Kha đặt con trai xuống đất, chỉnh lại quần áo cho con một cách thật nghiêm túc nhất."

Tiểu Hàn, con có muốn tới nhà cụ nội chơi với hai anh chị Thiên Hoàng, Thiên Hân không?"

"Có ạ.

Con thích lắm, lâu rồi không được gặp cụ nội cũng không được gặp anh chị Thiên Hoàng, Thiên Hân nên con rất nhớ họ."

"Hừm...cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, con chơi ở đây một lát nữa khi nào xong việc mama sẽ đưa con tới nhà cụ nội."

Đột nhiên Trợ lý Lâm lên tiếng:"Trần Tổng, thiếu phu nhân vừa dặn, tôi phải đưa tiểu thiếu gia về sau khi thăm cô."

"Kệ cô ấy đi.

Chút nữa tôi sẽ nói với cô ấy, cậu cứ đi làm việc của mình đi."

"Vâng."

11 giờ 30 phút, biệt thự Trần Gia,"Tiểu Hàn của cụ tới rồi đó à, mau lại đây để cụ xem nào đã lên được kí nào chưa?"

Trần lão chủ tịch đưa tay ra đằng trước muốn bế thử đứa chắt bé bỏng nhưng thằng bé lại từ chối."

Bây giờ Tiểu Hàn nặng hơn rồi cụ nội, sức khỏe cụ yếu nếu bế Tiểu Hàn sẽ gặp nguy hiểm đó."

"Cái thằng bé này lớn thật rồi.

Thôi...hai đứa cũng mau vào trong đi."

Trần lão chủ tịch vừa xoa đầu Văn Hàn vừa quay ra nói với y và cô."

Vâng."

Gia đình của y vốn dĩ định tới đây dùng cơm trưa với ông nội nhưng lại không thấy vợ chồng Lạc Thanh và Bác Văn đâu cả, chỉ thấy hai đứa sinh đôi Vương Thiên Hoàng và Vương Thiên Hân ở đây."

Thiên Hoàng à, ba mẹ của cháu đâu rồi?"

Đan Ny cúi người xuống, cô hỏi Thiên Hoàng - anh trai của Thiên Hân."

Ba mẹ cháu đi công tác xa ạ nên ba mẹ cháu đưa cháu và Thiên Hân về đây để chơi cùng cụ nội."

"Ồ, vậy sao?"

Trần Kha bĩu môi: "Có mà đi du lịch cùng nhau thì có, hai con người đấy thì lấy đâu ra việc mà đi công tác."

"Kìa Kha Kha, Thiên Hoàng nghe thấy bây giờ."

Trong lúc dùng bữa, nhìn cảnh ba đứa trẻ con chơi đùa cùng nhau, tiếng cười giòn giã vang lên khắp căn nhà khiến lòng ai nấy đều bỗng nhẹ tênh.

Một không gian yên bình ngay trước mắt, nó làm cho Trần lão chủ tịch phải thốt lên:"Đây chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất mà ông trời ban tặng cho chúng ta, nó khiến ông như trẻ lại vậy..."

Trần Kha và Đan Ny nhìn nhau rồi cả hai cùng đứng dậy, tiến tới chỗ ông nội.

Hai người ôm chầm lấy ông từ hai phía, đồng thanh nói cùng một câu:"Ông nội phải sống mãi với bọn cháu đấy nhé.

Nhất định phải tới lúc Tiểu Hàn, Thiên Hoàng và Thiên Hân sinh con đẻ cái."

"Hai cái đứa này.

Đời người không dài tới mức đó đâu, ông sống tới tận bây giờ cũng là quá lâu rồi.

Ông hi vọng nếu ông trời cho ông sức khỏe sống thêm vài năm nữa để ông được nhìn thấy những đứa chắt đáng yêu này trưởng thành thì tốt biết mấy..."

Trong một thoáng cảm động bởi những lời ông vừa nói, Đan Ny đã rơi nước mắt.

Có lẽ sau này Trần lão chủ tịch sẽ phải ra đi, đám nhóc kia trưởng thành lên và bản thân cô cùng Trần Kha sẽ già đi theo thời gian.

Khoảnh khắc này sẽ rất khó để xuất hiện thêm lần nữa vì vậy cô đã có một nguyện vọng hơi tham lam một chút:"Tôi muốn có một hạnh phúc trường tồn mãi mãi, liệu có phải quá tham lam không?"
 
[Đản Xác][Cover] Vị Đắng Hôn Nhân
Chap 86 [END]


Sáng hôm sau,Những mẫu thiết kế do nhà thiết kế độc quyền của tập đoàn KJB - Trịnh Đan Ny đã trở thành chủ đề nóng trong tháng qua.

Cụ thể: doanh thu của KJB tăng liên tục sau khi cho ra mắt sản phẩm, trang phục phù hợp với mọi lứa tuổi, thân thiện với môi trường.

Chính những điều này đã đem cái tên Đan Ny và KJB ra toàn thế giới, và hôm nay còn có hẳn một buổi họp báo của cô khi nói về các mẫu thiết kế sắp ra mắt.Đan Ny ngồi trên bục sân khấu, micro và máy quay đều chĩa về hướng cô đang ngồi, từng người đến tham dự buổi họp báo đều dồn mọi ánh nhìn về người phụ nữ quyền lực kia."

Mama, mẹ của chúng ta trở thành người nổi tiếng luôn rồi kìa."

Trần Kha và Văn Hàn cũng tới tham dự họp báo nhưng chẳng có một phóng viên nào để ý tới sự xuất hiện của hai người họ cả.

Trần Kha đeo kính râm để giấu thân phận, y chú ý từng cử chỉ của vợ mình trên bục sân khấu sau đó thì thở dài:"Mẹ con thể hiện rất tốt nhưng có cần phải thu hút nhiều phóng viên nam như thế không?"

Tiểu Hàn lấy tay che miệng, dường như thằng bé đã phát hiện ra mama nó đang ghen với các chú phóng viên."

Ahaha, mama ghen kìa..."

Trần Kha bị nói trúng tim đen, tuy nhiên y vẫn chối đây đẩy:"Nào có.

Mama mà thèm ghen với những người đó sao?

Còn lâu nhé."

Không chỉ có những phóng viên nam mà ở buổi họp báo này còn có cả các fanboy của cô nữa.

Hầu hết fanboy của cô đều là học sinh, sinh viên, tiếng hò reo của họ cùng tấm pano to khổng lồ kia đã lấy hết sự chú ý của mọi người.Văn Hàn nhìn thấy cảnh tượng đó liền cau mày khó chịu, thằng bé giựt nhẹ vạt áo của mama:"Mama, mấy anh kia kì quá, hô to tên của mẹ như vậy làm gì chứ?

Thật khó chịu."

"Mấy thằng nhãi ranh, cô ấy đã có chồng rồi còn dám đi in ảnh vợ mình như vậy, thật là..."

Cả hai người đều nhìn chằm chằm vào đám fanboy ngông cuồng kia, đến cái bản mặt lúc tức giận cũng giống nhau y như đúc."

Xin nhà thiết kế Trịnh hãy cho chúng tôi biết, đằng sau những thiết kế tuyệt vời đó có động lực nào hay ai là nguồn động lực để giúp cô thiết kế ra chúng không?"

Câu hỏi của phòng viên đã khiến Trần Kha và Văn Hàn chú ý.

Hai người họ đang chờ đợi sự xuất hiện của mình trong câu trả lời của cô.Đan Ny mỉm cười, ánh mắt cô hướng về hai người ở ghế ngồi phía dưới, sau đó thì giữ nhẹ lấy micro để trả lời câu hỏi."

Thật ra thì có hai người đã giúp tôi tiếp thêm nguồn động lực để thiết kế, thứ nhất là chồng tôi - Trần Vương Kha, thứ hai là con trai yêu quý của tôi - Trần Văn Hàn."

Hai người Trần Kha và Văn Hàn con được phen phổng mũi, thế này thì sung sướng trên cả sung sướng.

Cả hội trường bắt đầu ồn ào bàn tán, nhiều người tỏ ra rất ghen tị với Đan Ny vì có chồng và con trai tuyệt vời như vậy."

Làm tốt lắm, mẹ yêu của con."

Văn Hàn thì rất vui vẻ sau khi nghe câu trả lời của mẹ mình nhưng Trần Kha thì khác, tuy y không nói ra lời nhưng cái sắc mặt bất ổn đó đã thể hiện y đang rất giận.

Không biết có gì sai trong câu trả lời của cô mà khiến y không vui như vậy.Sau một tiếng thì buổi họp báo kết thúc.Đan Ny cầm vài bó hoa chạy tới chỗ hai người, lúc này gương mặt cô đã thấm mệt nhưng vẫn tươi cười đón chào hai người quan trọng nhất đời mình."

Mẹ, mẹ.

Hôm nay mẹ đỉnh lắm mẹ."

"Vậy sao?

Cảm ơn Tiểu Hàn nhé!"

Trần Kha khi thấy cô, y vẫn im lặng, thậm chí còn không thèm lên tiếng chúc mừng hay khen cô một câu.

Đan Ny thấy sắc mặt y khá lạ nên cô có hỏi:"Kha Kha, chị sao thế?"

"Chị không sao."

Miệng nói là không sao nhưng trong lòng thì có sao đấy.

Trần Kha lạnh lùng đi lên trước, bỏ mặc hai mẹ con đi ở đằng sau.

Đan Ny thật sự không hiểu vừa nãy đã nói gì không vừa ý y mà khiến anh giận."

Tiểu Hàn, mama con sao thế?"

"Hình như mama giận rồi đó mẹ.

Mẹ để con cầm hoa cho, mẹ chạy theo dỗ dành mama đi."

Đan Ny đưa hoa cho Tiểu Hàn rồi chạy tới kéo tay y lại."

Kha Kha, chờ đã...chị làm sao thế?

Đang giận em có đúng không?"

Lúc này, hai người đang đứng ở một nơi vắng người nên y mới chịu nói ra lý do y giận."

Em thật sự không biết em đã làm gì không vừa ý chị sao?"

"Em không biết."

Trần Kha cởi kính râm xuống, hai mắt đằng đằng sát khí nhìn thẳng vào cô:"Ban nãy em trả lời phỏng vấn, em nói có hai người là động lực để em thiết kế..."

"Vâng, nhưng...có gì sai sao?"

"Tại sao em nói Tiểu Hàn là con trai yêu quý của em trong khi em chỉ nói chị là chồng thôi.

Chữ yêu quý đâu?

Đúng là không công bằng gì hết."

Đan Ny bật cười.

Hóa ra đây là lý do mà y giận dỗi cô đó hả?

Cô không ngờ y lại ghen tị với cả con trai của mình."

Chị sao thế?

Có mỗi hai chữ đó thôi mà cũng làm quá lên."

"Không.

Chị bắt đền em..."

Trần Kha khoang tay trước ngực, hai mắt y nhắm lại quay đầu sang một bên như chực chờ phản ứng của vợ mình.

Cô biết ý y, để dỗ cái con người này chỉ có duy nhất một cách.Đan Ny sau khi không thấy ai ở đây liền tiến tới sát cạnh y, kiễng chân, hôn lên đôi môi của y.

Trần Kha như được đúng ý, ngay lập tức giữ chặt eo cô, hôn mạnh bạo hơn."

Ưm..."

Tiểu Hàn cầm bó hoa lóc cóc chạy đến chỗ ba mẹ thì vô tình nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ này.

Thằng bé cầm hoa bằng một tay sau đó lấy tay còn lại che mắt.Một cảnh tượng diễn ra vừa lãng mạn vừa hài hước........Tối hôm ấy, tại biệt thự K,Lúc Đan Ny bước từ phòng tắm trở ra thì đã thấy người ngủ say trên giường rồi.

Hai người này, đến cái dáng ngủ trông cũng giống nhau nữa.

Đan Ny bật cười, cô nhẹ nhàng đắp chăn cho hai người rồi ra phía hành lang ngoài cửa sổ để ngắm sao đêm.Bất ngờ, cô bị một người tấn công từ phía sau, người đó ôm chặt lấy cô khiến cô suýt nữa thì rơi tim ra ngoài."

Kha Kha, thì ra là chị.

Em tưởng chị ngủ rồi chứ?"

Trần Kha đưa ngón trỏ chạm nhẹ vào môi cô rồi nói:"Suỵt, khẽ thôi...

Thằng bé ngủ say rồi đó."

Thật hiếm có không gian riêng giữa hai người như thế này bởi vì mỗi ngày Tiểu Hàn đều bám dính lấy hai vợ chồng họ.

Trần Kha hít hà hương thơm trên tóc cô sau đó thì siết chặt vòng tay hơn, y thủ thỉ:"Chị yêu em, Đan Ny."

Cô không nghĩ là Trần Kha lại trở nên sến súa như vậy.

Nếu 5 năm trước y nói câu này thì cô còn thấy bình thường nhưng giờ đã làm mama của một đứa nhỏ 5 tuổi rồi mà y vẫn sến sẩm như ngày nào."

Này, hôm nay chị bị ấm đầu à?

Tại sao lại nói thế?"

"Chị yêu em thì nói yêu em thôi."

"Trẻ con!"

"Đan Ny, em cũng nói yêu chị đi."

Đan Ny cô khẽ lắc đầu, cô không dễ dàng nói ra câu sến súa đó trước mặt y."

Không, em không nói đâu."

"Cái gì?

Em dám không nói sao?"

Trần Kha đưa tay chọc lét vào hông cô.

Đan Ny vặn vẹo, muốn chạy cũng không thể chạy được."

Ơ...đừng...dừng lại...buôn."

"Em mau nói đi, nói đi thì chị dừng lại."

"Thôi được rồi, em nói...em nói."

Trần Kha dừng lại, anh đứng im để chờ đợi câu nói đó của cô.

Đan Ny vòng hai tay qua sau gáy y, hai mắt cô long lanh đẹp như ánh sao đêm khiến Trần Kha chết chìm trong đó."

Em yêu chị, Kha Kha!"

Nói rồi, hai người từ từ đưa môi về phía trước.

Trần Kha siết chặt lấy eo cô, Đan Ny thì kéo y chậm rãi cúi xuống.Dưới màn đêm tĩnh lặng, hai người trao nhau nụ hôn ngọt ngào càng khiến cho không gian trở lên lãng mạn.

Văn Hàn thì đang chìm sâu trong giấc ngủ, thằng bé đột nhiên mỉm cười như đang mơ một giấc mộng đẹp vậy.Trần Kha càng lúc càng siết chặt môi của Đan Ny, nụ hôn như muốn cưỡng đoạt cô cho riêng mình vậy."

Cảm ơn ông trời đã tặng em cho chị, đời chị có em chính là một món quá tuyệt vời."

"Em cũng vậy.

Chị chính là món quà mà em mãi mãi không muốn đánh mất..."

- The End -
 
Back
Top Bottom