Tâm Linh Ẩn Tâm

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
399371005-256-k291969.jpg

Ẩn Tâm
Tác giả: Hnkkhu
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện xoay quanh đời sống muốn thoát khỏi gập khuôn của Hoàng và những con người luôn áp đặt, gập khuôn, đe doạ cậu Tags: boyloveboyxboydammygaygayboyslgbt​
 
Ẩn Tâm
Chương 1: Mặt nạ và huyết thống


Căn phòng học số 3-4, tầng hai của khối chuyên, vang lên tiếng gõ phấn khô khốc giữa không gian tĩnh lặng.

Không gian ngột ngạt như chứa đựng những bí mật chưa từng được nói ra.Nguyễn Huy Hoàng, ngồi ở bàn chót, sát cửa sổ, tóc dài che nửa mặt, áo sơ mi nhàu nhĩ, giày thể thao cũ mèm.

Cậu là kiểu người mà ánh nhìn thoáng qua rồi sẽ dễ dàng quên, nhưng thực ra, đó chỉ là lớp vỏ bọc cho một tâm hồn yếu đuối.

Không ai biết rằng, trong đôi mắt nâu nhạt ấy là một cơn bão ngầm đang âm thầm chực chờ bùng nổ.

Cậu là người thừa kế duy nhất của Nguyên Tộc - một gia tộc cổ xưa sở hữu sức mạnh vượt ngoài tưởng tượng, có khả năng định hình số phận của cả một vùng đất.Đằng sau cái tên Huy Hoàng bình dị, cậu mang trong mình một trọng trách nặng nề mang tên Nguyên Hoàng - danh xưng chỉ được nhắc đến trong những cuộc họp kín của các gia tộc quyền lực.

Cậu không muốn bị mọi người nhìn nhận như một món đồ trang sức quý giá; thay vào đó, cậu chỉ muốn sống cuộc đời tự do, đơn giản như một cậu học sinh bình thường.Ở dãy bàn đầu, Phan Đình Mạnh, một hình mẫu hoàn hảo cho tiêu chuẩn sắc đẹp của những bộ phim học đường, ngồi lơ đãng.

Mạnh gò mình trong hình hài của một người khắt khe - 1m82, thân hình rắn chắc, áo sơ mi lúc nào cũng phẳng phiu, nhưng tâm trí hắn thì lang thang khắp nơi.

Là con trai của Phan Đình Hạo, một ông trùm trong giới kinh doanh, Mạnh được giáo dục trong một môi trường không cho phép sai sót.Không ai biết rằng, dưới lớp vỏ lạnh lùng và kiêu ngạo, Mạnh chỉ muốn thoát khỏi áp lực gia đình, nhưng niềm kiêu hãnh của hắn lại ngăn cản hắn bước qua những rào cản tâm lý.

Hắn không thể chấp nhận bất kỳ điều gì "khác biệt", và điều đó khiến hắn phải đấu tranh với chính mình.Cạnh Mạnh luôn có Văn Quốc Hùng - người bạn thân từ thuở nhỏ.

Hùng, với chiều cao 1m80, body hoàn hảo cùng nụ cười rạng rỡ, là sự đối lập hoàn toàn với tính cách của Mạnh.

Hắn cởi mở, thân thiện, và không ngần ngại thể hiện sự ủng hộ dành cho cộng đồng; điều này không chỉ khiến hắn trở thành hình mẫu lý tưởng mà còn là một mối bận tâm cho Mạnh.Hùng không quan tâm đến các cuộc sắp đặt gia đình và những kỳ vọng mà người khác ném lên vai mình.

Hắn chỉ muốn sống thật đàng hoàng, cho đến khi gặp Huy Hoàng.

Hắn thấy có điều gì đó ẩn giấu sau nụ cười của cậu - một nỗi buồn sâu thẳm mà hắn cảm thấy không thể bỏ qua.Phía sau những cái nhìn thờ ơ, những bộ đồng phục trắng ngần, là một mê cung của quyền lực, định kiến và những vết thương lòng chưa bao giờ được chữa lành.

Câu chuyện bắt đầu không phải bằng biến cố lớn lao mà chỉ đơn giản từ một ánh mắt - ánh mắt của Huy Hoàng dõi theo bóng lưng Mạnh trong buổi chiều muộn.

Đằng sau câu chuyện của họ là hàng loạt mối quan hệ phức tạp: Đỗ Lan Anh, mẹ Huy Hoàng, người từng yêu Hạo nhưng lại bị ép cưới Nguyễn Nguyên Thanh - cha cậu.

Hạo, từ đó, biến thành một con người lạnh lẽo, ghét bỏ mọi thứ vì sự phản bội của số phận.

Mẹ Mạnh, Nguyễn Thị Minh Hà, là một cuộc hôn nhân sắp đặt và đã mất sớm, để lại cho Mạnh một tấm gương chỉ toàn những rào cản.

Còn tồn tại Đinh Khả Vy, người yêu đầu của Hùng, và những câu chuyện bi thương đằng sau gia đình của cô - một mái ấm tan vỡ.Có thể kết nối giữa họ chỉ là một ánh mắt, nhưng những âu lo, khao khát và những vết thương lòng hãy còn chồng chất.

Liệu rằng, tình yêu có đủ lớn để kết nối những trái tim cô đơn đó, để họ có thể cùng nhau vượt qua được những định kiến, và tìm thấy một lối đi riêng cho chính mình?

Câu chuyện chưa bao giờ đơn giản, nó chờ đợi những bước ngoặt bất ngờ và những trái tim dũng cảm trong cuộc hành trình khám phá chính mình.
 
Ẩn Tâm
Chương 2: Khoảnh khắc lệch nhịp


Chương 2: Khoảnh khắc lệch nhịpGiờ ra chơi, sân trường đông nghẹt.

Học sinh ùa ra như vỡ tổ, đám nữ sinh bu quanh ghế đá giữa sân, nơi Phan Đình Mạnh và Văn Quốc Hùng ngồi như hai tâm điểm.Huy Hoàng đứng ở lan can tầng hai, tay cầm hộp sữa.

Cậu nhìn xuống mà chẳng biết đang nghĩ gì.

Mắt cậu vô tình bắt gặp ánh mắt Mạnh – chỉ vài giây thôi, rồi cả hai quay đi như chưa có gì xảy ra.

Nhưng lòng Hoàng thì lệch hẳn nhịp.Cậu nhớ rất rõ: năm mười hai tuổi, có một cậu bé đã đứng ra chắn trước mặt mình khi đám bạn bắt nạt vì “kỳ dị”.

Cậu bé ấy cao hơn hẳn lũ khác, mắt lạnh, tay đút túi quần — chính là ánh nhìn hôm nay.

Mạnh đã quên.

Hoàng thì không.Chiều hôm đó, trời đổ mưa như trút.

Cổng trường kẹt xe.

Huy Hoàng che dù, bước vội, va trúng ai đó làm rơi cặp.

Cậu cúi xuống nhặt, vừa ngẩng lên thì giật mình — Mạnh.“Xin lỗi...”

Hoàng lắp bắp, lùi lại, mắt tránh đi.“Không sao,” Mạnh đáp, giọng khàn, khô.

Hắn đứng dưới mưa, ướt một bên vai.

Không che, không tránh, như chẳng bận tâm đến thế giới này.Họ nhìn nhau vài giây.

Mạnh nói tiếp, lạnh như mọi lần:“Lần sau đi cẩn thận.”

Rồi quay lưng bước đi.Huy Hoàng đứng yên dưới mưa, dù vẫn che, nhưng lòng thì ướt sũng.

Cậu biết rõ: tim mình đã bắt đầu trôi về một phía, mà lý trí thì chưa kịp phản kháng.Chiều mưa.

Sân trường trống trơn, chỉ còn vài bóng áo trắng chạy vội qua hành lang.

Huy Hoàng đứng một mình dưới tán cây phượng già, tay vẫn nắm chặt hộp sữa đã uống cạn.Một con chim sẻ non, ướt sũng, rơi bịch xuống đất trước mặt cậu.Hoàng quỳ xuống.

Con chim co giật, cánh gãy, đôi mắt nhỏ hoảng loạn.

Cậu ngẩng nhìn quanh – không ai.

Mưa vẫn rơi, gió lạnh lùa vào cổ áo.

Cậu hít sâu, đặt hai ngón tay lên thân chim, nhắm mắt.Một làn khói mờ mờ xanh nhạt thoát ra từ lòng bàn tay Hoàng — mỏng như hơi nước, nhưng dường như chuyển động theo ý thức.

Con chim ngừng run.

Xương cánh từ từ dịch chuyển.

Màu lông như tươi hơn.Phập!Một âm thanh khẽ sau lưng.Hoàng giật mình quay lại.Phan Đình Mạnh đứng đó, mái tóc ướt rượt, đồng phục dính nước mưa, tay cầm ô chưa bung.

Mắt hắn dán chặt vào bàn tay cậu và con chim sẻ đang động đậy.“…Cậu vừa làm gì vậy?” – Mạnh hỏi, giọng trầm hơn bình thường.

Không có tức giận.

Không có ngạc nhiên rõ ràng.

Chỉ là một kiểu… hoài nghi khó định nghĩa.Hoàng bật dậy, nhanh đến mức suýt ngã.

Con chim bay vụt khỏi tay, biến mất vào khoảng trời xám xịt.“Không có gì.

Tôi chỉ… nhặt lên thôi.” – Hoàng lùi một bước, mắt không dám nhìn thẳng.Mạnh nhìn theo cánh chim, rồi lại nhìn Hoàng.

Đôi mắt hắn như lặng đi trong một thoáng.

Rồi hắn nói, khẽ, như là tự nhủ: “Cậu không bình thường.”

Không đợi phản ứng, Mạnh quay lưng bỏ đi.Huy Hoàng đứng yên, tay siết chặt, lòng hoảng loạn.Cậu đã phạm một sai lầm lớn.

Người của Nguyên Tộc không được để ai ngoài cấp cao nhìn thấy năng lực.

Đặc biệt là… người của Phan Gia.Và trong lòng cậu chợt dấy lên một nỗi lo — không phải vì bí mật lộ, mà vì người nhìn thấy lại là người đó.Liệu họ có lại gặp nhau trong tương lai và xảy ra chuyện gì không!

Đoán xem nhé bạn yêu
 
Ẩn Tâm
chương 3: Người thứ ba xuất hiện đúng lúc


Chương 3: Người thứ ba xuất hiện đúng lúcTiết cuối cùng kết thúc trong tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái tôn.

Cả lớp tan ra nhanh như một cú búng tay.

Mạnh biến mất ngay sau giờ học như mọi khi.

Còn Hoàng thì vẫn ngồi im ở bàn cuối, tay xoay cây bút không mục đích.Cậu đang run.

Không vì lạnh.Hình ảnh Mạnh nhìn thấy khói tâm linh và con chim sẻ cứ hiện đi hiện lại trong đầu như một vòng lặp ám ảnh.

Cậu không rõ Mạnh nghĩ gì, cũng chẳng biết có báo lại cho ai không."

Ê, còn ngồi làm gì đó?"

Một giọng nói vang lên từ phía cửa lớp.

Hoàng ngẩng đầu.

Là Văn Quốc Hùng.Hùng tựa vai vào khung cửa, mái tóc ướt lòa xòa, tay đút túi quần, áo khoác đồng phục trễ một bên vai.

Trông hắn như vừa rời sàn catwalk hơn là lớp học.

Nhưng thứ khiến người khác chú ý không phải vẻ ngoài - mà là cái kiểu tồn tại khiến người khác cảm thấy dễ thở."

Cậu... gọi tôi?"

- Hoàng chần chừ."

Ừ.

Chẳng lẽ tôi nói chuyện với bàn ghế?"

Hoàng khẽ cười, đứng dậy, nhét vội tập vào cặp.Hùng tiến vào lớp, không hỏi nhiều.

Hắn đặt chai trà sữa lên bàn Hoàng."

Cho này.

Tôi thấy cậu chẳng bao giờ mua gì uống ngoài sữa hộp."

Hoàng đón lấy, lúng túng.

"Cảm ơn...

Nhưng tôi không..."

"Không sao.

Uống hay không tùy."

- Hùng cắt ngang, ngồi xuống ghế kế bên.

"Cậu vừa cãi nhau với Mạnh à?"

Câu hỏi khiến Hoàng thoáng giật mình.

"Không...

Chỉ là... một hiểu lầm nhỏ."

"Hiểu lầm hả?"

- Hùng gật gù, mắt nhìn chăm chăm vào tay Hoàng như thể thấy gì đó nhiều hơn lời nói.

"Tôi không nghĩ Mạnh là người dễ hiểu lầm đâu.

Hắn nhìn thấy cái gì rồi đúng không?"

Hoàng siết chặt tay.

Không trả lời."

Không cần nói.

Tôi đoán thôi."

- Hùng nói, giọng đều, không ép.

"Tôi biết có những người sinh ra không giống phần còn lại.

Cậu không phải người bình thường, đúng không?"

Một khoảng lặng kéo dài.

Tiếng mưa vẫn rơi, ngoài kia sân trường bắt đầu tối."...Cậu không sợ à?"

- Hoàng hỏi, nhỏ như gió."

Sợ gì?

Người khác có tài năng thì mình nên sợ sao?

Nếu có gì đáng sợ, thì là vì người ta dùng nó sai cách, không phải vì bản thân năng lực đó."

Hoàng nhìn Hùng.

Lần đầu tiên có người nói với cậu điều đó - không phải mẹ, không phải người trong gia tộc, mà là một người ngoài.

Một người chẳng cần phải đứng về phía cậu."

Cậu luôn nói chuyện như vậy với người lạ à?"

- Hoàng hỏi, nhẹ nhàng hơn.Hùng bật cười.

"Tôi nói như vậy với người tôi thấy thú vị."

Đúng lúc đó, cánh cửa lớp bật mở.Mạnh đứng đó, người ướt đẫm, mắt tối sầm lại khi thấy Hùng ngồi cạnh Hoàng, cười."

Về thôi."

- Hắn nói, với giọng không giấu được bực bội."

Về trước đi.

Tôi nói chuyện chút đã."

- Hùng đáp lại, không nhìn.Hoàng bối rối.

Không hiểu vì sao không khí lại trở nên căng như dây đàn.Mạnh quay đi, không nói thêm gì.

Nhưng bước chân thì nặng hơn mọi lần.Khi bóng hắn khuất sau hành lang, Hùng quay lại, lắc đầu."

Cậu ta không biết cách đối mặt với cảm xúc của chính mình.

Chắc chưa bao giờ yêu ai thật lòng."

Hoàng cười nhạt, cúi xuống.

"Vậy còn cậu?

Cậu thì sao?"

Hùng không trả lời ngay.

Một giây.

Hai giây."

Chắc tôi chưa gặp đúng người để biết mình có thể yêu đến mức nào."

Mọi người có muốn mình viết tiếp chương 4 với tình huống căng thẳng giữa ba người không ?
 
Ẩn Tâm
Mặt Nạ


Chương 4: Tiệc và mặt nạ“Hoàng, thứ bảy này rảnh không?”

Tiết Hóa học đầu tuần, Hoàng vừa ngẩng lên khỏi vở bài tập thì thấy Văn Quốc Hùng đã xoay hẳn ghế lại, chống cằm nhìn cậu.“Cũng… rảnh,” Hoàng đáp, hơi ngập ngừng.

“Sao vậy?”

“Chị tôi – Trang Anh – tổ chức sinh nhật ở khách sạn MDM.

Mấy đứa bạn thân của chị ấy đều là giới thượng lưu, nhưng toàn kiểu màu mè khoe mẽ.

Tôi cần ai đó đi cùng cho bớt… giả tạo.”

“Và người đó là tôi?”

“Chuẩn.” – Hùng nháy mắt.

“Không giống đám đó, cậu có não và có khí chất.”

Hoàng cười.

Hiếm khi cậu được khen mà không cảm thấy gượng.

Với Hùng, mọi thứ cứ nhẹ như mây.“Được.

Nhưng tôi không có đồ phù hợp…”

“Để tôi lo.”

Tối thứ bảy.

Tiệc bắt đầu lúc 7h, tại phòng VIP tầng 20 khách sạn MDM – nơi mà chỉ có người mang họ Văn mới được đứng tên đặt.Hoàng bước ra khỏi xe với bộ vest đen vừa người, cổ sơ mi trắng nhã nhặn, mái tóc được vuốt gọn gàng.

Không ai nhận ra cậu học sinh xuề xòa thường ngày.

Người gác cổng cúi đầu chào như với một thiếu gia chính hiệu.Trong phòng tiệc, ánh đèn vàng phủ khắp không gian.

Tiếng đàn piano vang lên từ một góc, ly rượu lấp lánh, tiếng cười rộn ràng của đám thanh niên con nhà giàu.

Nhưng khi Hoàng bước vào, không khí có vẻ chững lại một nhịp.Văn Quốc Hùng tiến tới, khoác nhẹ vai Hoàng như một thói quen thân thiết.“Nhìn ổn phết đấy.

Không uổng công tôi mang cả stylist đến.”

“Cậu cố tình làm quá lên,” Hoàng nói, hơi đỏ mặt.“Không.

Tôi chỉ muốn người ta thấy ánh sáng của cậu – thay vì lớp bụi cậu tự phủ lên mình.”

Một giọng nữ vang lên.

“Quốc Hùng, đây là ai vậy?”

Đó là Văn Quốc Trang Anh – chị gái Hùng.

Váy đỏ, giày cao gót, ánh mắt sắc nhưng không thiếu vẻ thân thiện.“Chị, đây là bạn học em – Huy Hoàng.”

Trang Anh gật đầu, đưa tay ra.

“Cậu ấy rất khác.

Chị thích phong cách này.”

Hoàng bắt tay, nhẹ gật đầu.

“Cảm ơn chị.

Chúc mừng sinh nhật.”

Khi Hoàng và Hùng di chuyển về phía quầy bar, một giọng nam vang lên sau lưng họ, đều đều, không vui cũng chẳng buồn:“Tưởng tiệc gia đình, hóa ra ai cũng được mời.”

Phan Đình Mạnh.Hắn đứng cách đó vài bước, tay cầm ly rượu, tóc chải gọn, bộ vest tông xám lạnh khiến hắn trông như bước ra từ một tạp chí thời trang.

Ánh mắt hắn, tuy không trực tiếp nhìn Hoàng, nhưng từng lời như bắn trúng tim.Hùng xoay người, mặt không đổi sắc.

“Tôi có mời.

Có vấn đề gì à?”

“Không.” – Mạnh nhún vai.

“Chỉ là bất ngờ thôi.”

Hoàng đứng yên.

Trái tim đập hơi nhanh.

Mạnh vẫn lạnh như mọi lần, nhưng ánh nhìn hôm nay có gì đó khác – có chút gay gắt, và… ?Suốt bữa tiệc, ánh mắt Mạnh liên tục hướng về phía hai người.

Còn Hùng, như cố tình, luôn kề sát Hoàng, cười nói, rót nước, chỉnh cổ áo – một kiểu quan tâm khiến ai nhìn vào cũng phải hiểu.Nhưng chỉ Hoàng biết: cậu chưa quên ánh mắt Mạnh dưới cơn mưa hôm đó.

Và từ ánh nhìn đó, cậu vẫn không thoát ra được.Tiệc tàn lúc 10h.

Hoàng ra ngoài sân thượng đón gió.

Hùng đi lấy xe.

Khi tiếng cửa mở phía sau lưng vang lên, cậu tưởng là Hùng.

Nhưng không.Mạnh đứng đó, chỉ một mình.“Cậu nên tránh xa Hùng,” Mạnh nói, không nhìn cậu.“Tại sao?” – Hoàng hỏi, giọng nhẹ như gió.“Cậu không hợp với kiểu người như hắn.

Và hắn không thật sự hiểu cậu.”

Hoàng quay lại, mắt nhìn thẳng.“Còn cậu?

Cậu hiểu tôi à?”

Mạnh không đáp.

Một giây im lặng kéo dài.

Rồi hắn bước tới, đứng sát bên.“Tôi không hiểu.

Nhưng tôi đã nhìn thấy điều đó.

Và tôi chưa thể quên.”

Hoàng nín thở.

Một lần nữa, khoảng cách giữa hai người gần đến mức nghe được cả tiếng tim.Nhưng rồi, Mạnh quay lưng.“Đừng để bản thân bị lợi dụng bởi ánh sáng dễ chịu.

Cái bóng của cậu… còn sâu hơn cậu tưởng.”

Cánh cửa đóng lại.

Còn Hoàng – vẫn đứng đó, giữa gió đêm và tiếng tim mình đập lạc hướng.
 
Ẩn Tâm
Giữa những điều chưa rõ


Chương 5: Giữa những điều chưa rõ“Chỗ này yên tĩnh thật đấy,” Hoàng nói, mắt nhìn tán cây bàng đung đưa trong gió đêm.

“Không giống chỗ mấy người giàu thường lui tới.”

“Cậu nghĩ tôi chỉ biết đến quán cà phê rooftop xịn xò à?” – Hùng bật cười, đặt hai cốc trà đá lên bàn.

“Thật ra tôi ghét mấy chỗ ồn ào.

Ở đó người ta toàn nói những điều không ai tin.”................

Chú thích

"Rooftop, trong tiếng Việt, có nghĩa là sân thượng hoặc tầng thượng, là phần cao nhất của một tòa nhà hoặc công trình.

Nó thường được thiết kế để làm không gian mở, có thể là không có mái che hoặc có mái che bằng nhựa hoặc kính.

Rooftop có thể được sử dụng cho nhiều mục đích khác nhau, từ phơi quần áo, trồng cây, đến kinh doanh các dịch vụ như quán cafe, bar, nhà hàng, hồ bơi."

Hết chú thích----------------Hoàng không đáp.

Cậu nhìn con đường phía xa, nơi ánh đèn vàng loang lổ trên mặt nhựa ướt.

Cậu không quen uống trà đá, nhưng hôm nay lại thấy dễ nuốt.“ Ông ổn chứ?” – Hùng hỏi, “Từ sau bữa tiệc chị tôi, Ông im lặng hẳn.”

“Chắc tôi chưa quen với kiểu xã hội đó.”

“Lạ gì.

Tôi cũng chưa bao giờ thật sự quen.”

Im lặng vài phút, rồi Hùng nói tiếp:“Tôi từng yêu Khả Vy.

Cậu chắc cũng nghe rồi.”

“Ừ.

Hai người từng là cặp nổi tiếng.”

“Không chỉ là nổi tiếng.” – Hùng ngả lưng ra ghế, mắt nhìn trời.

“Tôi từng nghĩ Vy là người mình sẽ gắn bó lâu dài.

Cô ấy mạnh mẽ, hấp dẫn, không cần tôi phải giả vờ.

Chúng tôi từng… thân mật.

Nhiều lần.”

Hoàng gật nhẹ.

Cậu không ngạc nhiên.“Nhưng sau mỗi lần, tôi thấy mình như đang đóng vai.

Vẫn trống.

Vẫn lạnh.” – Hùng nói chậm, giọng khàn như gió.Hoàng lắng nghe.

Không phán xét.

Cậu cảm thấy Hùng đang nói ra điều gì đó quan trọng — không phải để gây chú ý, mà để được hiểu.“Chia tay là tôi chủ động.

Vy không đáng bị tổn thương bởi sự mơ hồ của tôi.

Cô ấy xứng đáng có một người biết rõ mình muốn gì.”

Hùng quay sang, nhìn Hoàng.“Ông làm tôi thấy dễ nói hơn.”

Hoàng hơi ngạc nhiên.

“Tôi đâu có làm gì.”

“Chính vì vậy.” – Hùng cười nhẹ.

“Ông không cố gắng tò mò.

Không chen vào.

Không giả vờ thân thiết.

Lâu lắm rồi mới có người ngồi cạnh mà tôi không thấy khó chịu.”

Hoàng không nói gì.

Nhưng trong lòng khẽ rung.

Không phải vì tình cảm — mà vì sự tin tưởng bất ngờ ấy, từ một người như Hùng, giữa thế giới đầy giả tạo.Tiếng còi xe vang lên phía sau.

Một chiếc Lexus đen bóng dừng sát vỉa hè.

Cửa mở.Một người phụ nữ bước xuống – Ngô Thị Thùy Trang, mẹ Hùng.

Váy đen dài, mắt sắc, giày cao gót nện cộc cộc trên gạch lát đường.

Kế bên là cha Hùng – Văn Thanh Đại – vest nâu nhạt, trầm lặng, ánh nhìn sắc như dao.“Quốc Hùng.”

Giọng bà Trang vang lên, lạnh như gió lùa.

“Con đang làm gì ở đây với… người này?”

Hùng đứng dậy, bình thản.

“Chúng con đang trò chuyện.”

Bà Trang lia mắt sang Hoàng.

Lúc đầu là dò xét, rồi chuyển thành lạnh nhạt.

“Cậu là...

Huy Hoàng, đúng không?

Học sinh nhận học bổng toàn phần?”

Hoàng gật đầu, lễ phép: “Dạ, cháu chào bác.”

“Gia đình cậu làm gì?”

“Cháu sống với mẹ.

Mẹ cháu làm giáo viên dạy nhạc.”

Bà Trang gật đầu khẽ, nhưng ánh mắt như đóng băng.

“Ồ.

Nghe cũng... thú vị.”

Ông Đại thì chỉ lặng lẽ nhìn Hoàng, ánh mắt có vẻ cân nhắc.

Không lạnh, nhưng cũng chẳng thân thiện.“Quốc Hùng.” – bà Trang nói tiếp, lần này gay gắt hơn.

“Đừng quá thân thiết với những người mà con không biết rõ gia cảnh.

Dù con có thấy họ ‘khác biệt’, cũng không có nghĩa là họ phù hợp với con.”

“Hoàng là bạn con.” – Hùng nói dứt khoát.

“Con không chọn bạn theo sổ hộ khẩu.”

Ánh mắt bà Trang chớp lên một tia giận.“Bạn bè không chỉ là chuyện tình cảm.

Đó còn là hình ảnh.

Là tương lai.”

Ông Văn đặt tay lên vai vợ, nhẹ nhàng: “Chúng ta đi thôi.”

Bà Trang liếc Hoàng lần cuối, không chào, rồi quay người bước lên xe.Hùng nhìn theo, mắt tối lại.

Rồi quay sang Hoàng, cười nhạt.“Xin lỗi.

Gia đình tôi không quen với ‘người thật’.”

Hoàng đứng dậy, lắc đầu.

“Tôi hiểu mà.

Cậu không cần xin lỗi.”

“Tôi biết.

Nhưng tôi vẫn thấy... tệ.”

Hai người rời quán, đi bộ chậm rãi dưới ánh đèn đường.

Không ai nói gì thêm.Chỉ có gió đêm, tiếng lá xào xạc, và hai nhịp chân bước song song — chưa biết sẽ cùng hướng bao lâu.Mọi người muốn chương 6 viết theo hướng nào?1.

Hùng bắt đầu nghi ngờ bản thân – gợi chút xao động.2.

Khả Vy xuất hiện – căng thẳng giữa cô, Hùng và Hoàng.
 
Back
Top Bottom