Tâm Linh An Nam Tróc Yêu Truyện

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
350447342-256-k829334.jpg

An Nam Tróc Yêu Truyện
Tác giả: Quynhmy1308
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

An Nam Tróc Yêu Truyện

Tác giả: Lạc Ngôn

Thể loại: Huyền huyễn, tâm linh, yêu ma
Thu Hương là một cô gái nông thôn bình thường, dịp nọ chẳng may suýt chết, bởi thế mà mở được luân xa, khai được âm dương nhãn, nhìn được người ma yêu tiên.

Khởi đầu này là bước đệm cho cô trên con đường trở thành thầy trừ yêu diệt ma.

Không chỉ xoay quanh vấn đề yêu ma quỷ quái, truyện còn bao hàm các yêu tố tâm linh khác như thần thánh, bùa chú.

Các hiện tượng tâm linh dựa vào các truyền thuyết của Việt Nam Tags: huyềnhuyễntâmlinh​
 
An Nam Tróc Yêu Truyện
C1: Bị Ma Rừng Kéo Hồn (1)


Trên con đường đất dài ngoằng nghèo, một chiếc xe ngựa lộc cộc lăng bánh.

Bên trên xe là một gã đàn ông chạc chừng ba mươi, râu ria lúng phúng.

Gã gầy nhom, nước da xanh xao, đôi mắt trũng sâu thăm thẳm.

Thân hình gầy còm bọc trong chiếc áo đạo màu xanh xám càng làm hắn trông nhợt nhạt.

Tay gã cầm phất trần màu trắng làm từ lông ngựa, lưng áo có một hình bát quái âm dương đen trắng.

Gã đạo sĩ ngồi yên trên xe, đôi mắt nhắm nghiền, thân người đôi lúc chao đảo.

Tên nhóc nhỏ tuổi ngồi phía trước xe ngược đánh lái, chốc chốc lại quay sang lấm lét nhìn gã đàn ông.

Nữa canh giờ trôi qua, chiếc xe ngựa tiến vào một xóm nghèo.

Cả xóm có hơn chục căn nhà mái lá vách đất, xơ xác tiêu điều.

Thằng bé dừng ngựa trước một căn nhà hệt như vậy.

Nó khom người chắp tay, hành lễ với gã đạo sĩ

"Thưa thầy, đến nhà bà Hai Hến rồi ạ!"

Lúc bấy giờ, gã đạo sĩ mới mở mắt ra.

Gã ta đi qua thằng bé, từ từ bước vào trong nhà.

Trong căn nhà sập sệ, đơn sơ chẳng có mấy món đồ, một người đàn bà mặc thân áo nâu sờn cũ trông thấy thầy, vội bái tay hành lễ.

Gương mặt bà tiều tụy hốc hác, mi mắt vẫn còn đỏ hoe, e rằng vừa khóc một trận.

Bà ta đưa thầy vào bên buồng trong, chỉ tay vào cô gái đang nằm trên giường, rấm rứt

"Thưa, thầy cứu con tôi với!

Hai hôm trước nó theo mấy đứa trong xóm vào rừng hái nấm, sau đó bị lạc, đến khi tìm được đã biến thành người mất hồn...đến hôm nay nó mê man như thế đấy ạ!"

Gã thầy Ba Cải không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô gái đang nằm trên giường.

Cô ta có nước da trắng sáng, đôi mắt to và lông mi đen rậm, sóng mũi dọc dừa cùng khuôn mày lá liễu thanh tú.

Người xanh như tàu lá, thế mà vẫn xinh đẹp vô cùng.

Sau thầy gọi thằng bé kia vào, lệnh cho nó rải một nắm muối và một nắm gạo lên giường cô gái.

"Nữ này thân xác ở đây, nhưng hồn e rằng đã bị bắt mất.

Xác này hiện giờ trống rỗng, như một bộ quần áo, nếu không canh chừng kĩ, sớm muộn gì cũng bị bọn cô hồn dã quỷ chiếm mất."

Bà Hai Hến run rẩy chân tay, bà ngồi thụp xuống nền nhà, cả người lạnh toát.

Chồng bà chẳng may vắng số, nhà hiu quạnh chỉ có hai mẹ con, bây giờ cô con gái duy nhất của bà bị bắt mất, bà biết sống làm sao.

Bà Hến dập đầu mấy cái, van lơn gã đạo sĩ

"Tôi biết thầy Cải giỏi lắm, cao đạo lắm, tôi mới cho thằng Mít đi mời.

Thầy giúp tôi cứu con Hương, bao nhiêu tôi cũng trả"

Ba Cải đưa tay vuốt mấy cọng râu lúng búng, sau đó ngồi lên ghế, ậm ừ nói

"Ca này khó, tiền cúng là 10 đồng!"

Bà Hai giật thót mình, ngẩn đầu nhìn thầy, miệng lắp bắp "Những mười đồng sao thầy?"

"Ta phải lập đàng cúng kiếng, ôi chao tốn công lắm!

Người nữ có ba hồn chín vía, nữ đây chưa đến số chết, lũ ma chỉ mới bắt được hai hồn năm vía, phần hồn vía còn lại chỉ đủ duy trì hơi tàn.

Ta phải lập đàng truy hồn nữ về với xác."

Gã thầy Ba Cải liếng thoắt đápHai Hến nhìn ra phía chuồng trâu sau nhà, cả gia tài đáng giá nhất cũng chỉ có hai con trâu ấy.

Mỗi ngày bà cho người ta thuê trâu đi cày, kéo xe lấy vài hào ăn cơm.

Nay đến hai con trâu ấy cũng khó mà giữ lại rồi.

Bà nắm lấy vạt áo nâu chắp vá, đứng lên gật đầu với thầy"Thưa, tôi xin chịu.

Thầy cứu con tôi!" ...Một ngày sau, Ba Cải quay trở lại với mớ lễ vật cúng tế linh đình.

Dân xóm nghèo Lục Yên tò mò kéo đến, đứng chật cả sân nhà bà Hến.

Thu Hương vẫn nằm trên giường hơi thở đều đặn như người đang ngủ nhưng thần sắc xanh xao hốc hác vô cùng.

Thầy lệnh cho thằng Mít cầm bộ quần áo của Thu Hương, trèo lên nóc nhà bà Hến sau đó vừa giũ vừa hô tên Thu Hương thật to "Bớ ba hồn chín vía Đinh Thị Thu Hương ở đâu mau quay về, bớ ba hồn chín vía Đinh Thị Thu Hương".

Phía dưới thầy vẽ một đạo bùa vàng, nhúng ngay vào rượu sau đó đốt nó cháy phừng.

Thầy cầm kiếm gỗ đào, chỉ thẳng hướng về bìa rừng, mắt nhắm chặt, miệng đọc lầm rầm mấy câu khấn chú kì lạ.

Sau cùng thầy mở mắt, vung kiếm chém ngang một đường, phía bìa rừng chim bỗng bay lên nháo nhác, chúng kêu quang quác đáng sợ vô cùng.

Bấy giờ Thu Hương đang nằm trên giường bỗng há to miệng, hớp lấy một ngụm to không khí, rồi ngồi bật dậy.

Mấy người dân hiếu kì nhìn thấy liền kêu lên sợ hãi.

Thu Hương ngồi thất thần ở đấy một lúc, mắt đã mở to nhưng đồng tử mờ mịt.

Thầy Ba Cải thổi bùng lửa, ném vào đấy long tu, tượng, mã, lốt và ba hình nhân, hô lớn một tiếng.

Thu Hương rùng mình mấy cái rồi tỉnh táo hẳn.

Cô lao vào lòng bà Hai Hến, hai mẹ con khóc lóc thảm thiết.

Dân Lục Yên không khỏi xuýt xoa về đạo học của thầy Ba Cải, họ tấm tắc khen ngợi làm thầy hãnh diện vô cùng.

Sau chót thầy lấy nốt năm đồng tiền công rồi dọn lấy gà vịt trên bàn cúng đi thẳng, chẳng nói chẳng rằng.

Bấy giờ mọi người mới ùa vào trong gian nhà tồi tàn của bà Hến, người vì mừng cho Thu Hương, người vì tò mò.

An, một cô gái trong đoàn vào rừng hái nấm mấy ngày trước chen vào trong, ôm chầm lấy Thu Hương.

An sụt sùi, cầm lấy tay Thu Hương mà xin lỗi.

Cô gái vừa trải qua thập tử nhất sinh nghẹt ngào lắc đầu"Không phải lỗi của chị, là tại em..."

Bà Hai vuốt sống lưng con gái, hỏi "Rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì, mau kể cho mẹ, vì sao con lại..."

Thu Hương gạt nước mắt, nhớ lại sự việc hãi hùng và chuyện gặp gỡ người đàn ông kì lạ đó.
 
An Nam Tróc Yêu Truyện
C2: Bị Ma Rừng Kéo Hồn (2)


Thu Hương đưa ánh mắt nhìn về phía xa xăm, đám người nhốn nháo sớm đã nín thở lặng thinh, chờ đợi câu chuyện.

Làng của họ ở gần bìa rừng, việc đi rừng với họ có thể nói là chuyện thường ngày.

Sau cơn mưa dầm kéo dài, An biết rừng thế nào cũng đầy nấm, bèn cùng mấy thanh niên trẻ tuổi trong xóm quẩy giỏ vào rừng.

Trai thì chẻ củi, gái thì hái rau hái nấm, đến khi chiều về thì chia nhau.

Thu Hương cũng xách làn theo tốp thanh niên vào rừng, bọn họ chia ra hái nấm, đốn củi ở phía bìa rừng.

Một canh giờ sau, cả nhóm dần thấm mệt, ngồi nghỉ ở gần con suối nhỏ.

Trời mưa dầm, đất đai tươi tốt, nấm mọc lên nhiều vô kể, nào là nấm mối, nấm rơm, nấm mỡ...

Thu Hương hái mà không biết mệt.

Thấy cô cứ mãi miết, An đương rửa tay chân bên suối, liền gọi với"Hương ơi, nghỉ tay đi em, đừng đi sâu kẻo lạc!"

"Nấm ở đây nhiều lắm, mọi người đợi em hái nốt chỗ này đã!"

Cô mỉm cười, đáp lời An Hái đến cây nấm mối cuối cùng, Thu Hương thấy khát khô cả cổ, cô đưa tay lấy ống nứa đựng nước trong làn lên thì hay nó đã cạn sạch.

Cô buộc miệng "Khát quá!" ...Bà Hai Hến nghe đến đây liền vung tay đánh thật mạnh cô con gái, tức giận mắng "Hai đứa sao thế!

Người lớn đã dặn khi vào rừng không được gọi tên nhau, không được than đói, than khát rồi kia mà!"

Thu Hương cúi gầm mặt chẳng dám nói gì.

Là người lớn nhất bọn, An nghẹn ngào xấu hổ, cô không hiểu vì sao lúc đấy lại quên khuấy đi lời dặn của người lớn, cứ vô tư mà gọi tên Hương.

Ông bà có dặn khi vào những nơi như rừng thiên nước độc, không được gọi tên nhau vì những linh hồn vất vưởng sẽ nghe thấy và dẫn dụ người mà chúng biết tên.

Lời căn dặn này lưu truyền qua khắp các thế hệ người sống nhờ rừng như bọn họ, thuộc lòng như lời ru của mẹ, chẳng rõ vì sao hôm ấy lại quên.

Thu Hương nắm lấy tay An, lắc đầu tỏ ý không phải lỗi do cô, sau đó kể tiếp câu chuyện. ...Khi tiếng than khát vừa bật ra khỏi miệng, đám cỏ sau lưng Hương liền lay động, phát ra âm thanh xào xạc.

Cô rùng mình, sống lưng lạnh toát, trời không một cơn gió, vậy mà bụi cỏ ấy rung lắc dữ dội.

Sau vài cái chớp mắt, nó liền bất động.

Tiếng râm rang của đám côn trùng trong rừng cũng đột nhiên im bặt theo.

Trống ngực Thu Hương đập liên hồi, cô nín thở quan sát, hy vọng là khỉ hay con vật gì đang núp sau bụi cây ấy.

Đột nhiên, một cái đầu đen đúa lộ ra từ hốc cây gần đó, hốc mắt nó đen sì, trên đầu loe hoe vài sợi tóc, nó đang lẳng lặng quan sát cô.

Thu Hương giật thót mình, lùi về sau, rút cây dao đi rừng trong làn ra, hét lớn"Cút mau! tao không sợ mày đâu, cút vào sâu trong rừng đi!"

Thứ kinh hãi ấy nghiên đầu nhìn cô chằm chằm, Thu Hương tháo mồ hôi lạnh, cả người dường như căng cứng, cô quay đầu bỏ chạy.

Con dao rừng sắc bén trong tay ra sức phát mớ cây trước mặt, cô vừa chạy vừa hét lớn, không dám quay đầu.

Phía sau, thứ yêu ma không rõ hình dạng phóng vun vút theo, nó chuyền từ cành này sang cành khác như một con khỉ.

Chốc chốc nó lại cười ha hả, tiếng cười vang vọng khắp núi rừng, ghê sợ vô cùng.

Thu Hương chạy về phía bờ suối, vừa thấy bóng người, cô chưa kịp mừng rỡ, con yêu kia liền nhảy bổ vào người, bóp lấy cổ cô.

Hô hấp của cô dần trở nên khó khăn, bàn tay nhớp nhúa của nó làm cổ cô lạnh toát.

Hương ra sức vùng vẫy nhưng không tài nào thoát được, mọi thứ xung quanh dần mờ ảo, sau đó tối đen.

Thu Hương tỉnh dậy, thấy mình bị con yêu lôi xềnh xệch trên nền đất rừng.

Nó cao bằng một đứa trẻ mười tuổi, đen đúa và hôi thối, cái đầu nhẵn bóng loe hoe vài cọng tóc, móng tay sắt nhọn chọc vào da thịt làm cô đau đớn.

Nó nhét cô vào một bọng cây xà cừ lớn sâu trong khu rừng, sau đó đứng bên ngoài cười ha ha mấy tiếng.

Bọng cây to bằng cái nia, bên trong chất đầy xương, người có, thú có.

Con yêu nhìn Thu Hương nuốt nước bọt, nó liếm đôi môi chỉ còn một nữa, ra vẻ đói khát lắm.

Cô nằm trong bọng cây, cả người cứng đờ, nước mắt chảy dài trên má, cô nghĩ rằng đời mình đến đây là hết, chỉ tội nghiệp người mẹ già ở nhà, không ai chăm sóc.

Nghĩ đến đây con yêu thọc đầu vào bọng cây, nước bọt của nó rơi vãi trên váy cô, phát ra mùi tanh tưởi.

Thu Hương nhắm mắt, chờ đợi kết cục của mình.

Nào ngờ đâu nghe thét lên một tiếng chói tai, từ trên tán của cây xà cừ phóng xuống một người đàn bà.

Mụ ta cũng y hệt con yêu kia, thân thể đen đúa hôi tanh, cả người như bộ xương bọc da, đầu tóc bết rít rối mù.

Mụ bò bằng bốn chân, hàm răng nhọn hoắc hướng về phía con yêu kia mà đe dọa.

Bọn chúng có lẽ là đám ma rừng, Thu Hương nghĩ.

Cô còn e rằng con yêu đàn bà kia đang tranh thức ăn với con yêu đã bắt cô.

Bọn chúng gầm gừ một hồi, rồi lao vào nhau, con này cắn, con kia cào.

Lúc trước Thu Hương cho rằng, yêu ma đánh nhau chắc hẳn là dùng phép thuật chi đó như những gì người ta thường kể, nào ngờ, chúng chỉ đơn giản là lao vào cấu xé nhau như mọi loại sinh vật khác.

Hai con ma rừng càng đánh càng hăng.

Ban đầu chúng đánh nhau trên tán cây xà cừ, sau đó xuống đến gốc, bây giờ không biết đã lôi nhau đi hướng nào.

Thu Hương lồm cồm bò dậy, cô leo ra khỏi bọng cây, nhắm đại một hướng mà chạy thẳng.

Đi đâu cũng được, miễn là không phải ở đấy.

Cô cắm đầu chạy mãi, chạy mãi đến khi gặp một hồ nước rộng.

Nước hồ màu xanh lam sâu thăm thẳm, hai bên hồ là những tàn cây lớn, che kín bầu trời, ánh nắng xuyên qua mấy kẽ lá, rọi xuống những vệt sáng yếu ớt.

Ở bên kia hồ, một con ngựa có bộ lông màu hung đỏ đang chậm rãi uống nước.

Thu Hương chưa bao giờ nhìn thấy con ngựa nào oai dũng như thế.

Thân nó to hơn con trâu nước, cao cả ngũ (2m), hồng mao trải dài sóng lưng, lấp lánh ánh đỏ.

Ngồi bên cạnh con ngựa là một người đàn ông cao to lực lưỡng chạc chừng ba mươi tuổi, làn da màu đồng rắn chắc, tóc dài để xõa, thân trên khoác một tấm vải đỏ, thân dưới đóng một chiếc khố.

Người đàn ông kì lạ từ từ ngước mặt lên, nhìn về phía Thu Hương mỉm cười.
 
An Nam Tróc Yêu Truyện
C3: Người đàn ông kì lạ


Thu Hương nín thở, cố nép mình sau gốc cây.

Nơi sâu thẳm trong khu rừng thiên nước độc lại có một người đàn ông ăn mặc kì lạ, thử hỏi sao cô không sợ hãi.

Người đàn ông đứng dậy, vuốt nhẹ bờm con ngựa.

Con ngựa tía ngước đầu, hí một tiếng vang trời.

Cả khu rừng rền vang sau tiếng hí, mấy tán cây cổ thụ xào xạc lay động.

Nó cào cào vó ngựa trên mặt đất, sau đó quay đầu gặm mảng cỏ non mơn mởn.

"Này!

Ra đây đi!

Ta không làm gì đâu mà sợ!

" Người đàn ông nhìn về phía Thu Hương ẩn nấp, cười nói.

Giọng ông ta đầy nội lực, hùng hồn như một vị tướng.

Thu Hương vạch đám cỏ bụi cao quá đầu gối, từ từ bước ra.

Cô vẫn đứng cách người đàn ông kia một cái hồ, e dè quan sát.

Thoắt một cái, người đàn ông phóng từ bên này sang bên kia hồ, làm cô giật mình thản thốt.

Cái hồ rộng gần cả xích (33m vuông) vậy mà ông ta nói nhảy qua liền nhảy qua.

Ông ta xua tay cười xòa, trấn an Thu Hương "Đừng sợ!

Ta không phải yêu ma!"

Thu Hương ngước mặt, nhìn ông ta thật kĩ.

Người đàn ông có nước da sạm nắng chắc khỏe, gương mặt góc cạnh uy dũng, chân mày rậm rạm, mắt sáng tinh anh, không có vẻ tà ác của bọn yêu ma quỷ quái.

"Vậy ông là ai?"

Thu Hương dè dặt hỏi"Ta tên Vương, sống ở núi Tản Viên."

"Núi Tản Viên?

Là núi Tản ở Phong Châu sao?"

Thu Hương che miệng ngạc nhiên, Phong Châu cách đây rất xa.

"Phải!

Ta có việc đi ngang đây.

Cô ngồi đợi ngựa của ta ăn no cỏ, uống no nước thì ta đưa cô về.

" Thu Hương buông lỏng phòng bị, ngồi xuống tản đá chờ đợi.

Theo sự quan sát từ lúc ban đầu đến giờ, cô không nghĩ người đàn ông này có ý xấu.

Hơn nữa không biết do cô mệt quá hóa rồ hay mắt có vấn đề mà cô hiện đang thấy xung quanh ông Vương phát ra ánh hào quang màu vàng nhạt.

"Thứ bắt cô vừa rồi là quỷ rừng."

Ông Vương ngồi xuống tản đá bên cạnh, từ tốn nói.

"Sao ông biết?"

Thu Hương kinh ngạc quay đầu, làm sao ông ta biết cô vừa bị quỷ rừng bắt."

Hahaha" Ông Vương cười lớn "Có gì ở núi rừng mà ta không biết!

Có biết vì sao chúng tranh giành cô không?"

"Vì sao?"

"Vì ăn được thịt cô, hay đúng hơn là thịt tiên nữ, chúng sẽ tăng thêm một bật tu vi, có khi còn thành quỷ chúa ấy chứ!"

Người đàn ông thôi cười, đăm chiêu những những gợn sóng trên hồ.

"Ông nói gì vậy?

Tiên nữ gì?"

Thu Hương nhíu mày, nghi hoặc nhìn ông Vương"Bây giờ ta chưa nói được rõ ràng, nhưng sau này tự cô sẽ hiểu!"

Ngừng một lát, người đàn ông quay sang phía cô gái nhỏ, nghiêm túc nói "Cô có muốn học cách bắt đám quỷ rừng ấy không?"

Thu Hương đang lơ đãng phủi bụi trên quần áo, nghe đến đây liền xua tay "Thôi thôi!

Tôi không muốn thấy chúng thêm lần nào đâu!

Ông đừng nói những lời khó hiểu ấy nữa.

Con ngựa ăn xong rồi, ông đưa tôi về với!"

Ông Vương đưa mắt nhìn về phía con ngựa tía, thấy nó đã no bụng, ông liền đứng dậy "Nếu trở về có gặp gì kì lạ, thì đến đỉnh Ngọc Hoa, núi Tản Viên tìm ta!"

Ông Vương dìu Thu Hương lên ngựa.

Ông phất tay lần thứ nhất các tán cây che phủ bờ hồ lau động dữ dội, sau dó dạt ra hai bên, tạo ra một giếng trời to bằng cái hồ bên dưới.

Thu Hương ngồi trên lưng ngựa há hốc mồm kinh ngạc.

Ông phất tay lần thứ hai, con ngựa tía hí vang mấy tiếng mắt tung vó bay lên trời xanh.

So với việc bị quỷ rừng lôi đi, việc này còn cả kinh hơn.

Sống mười bảy năm trời đời, cô chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ bay lượn trên trời như loài chim thế này.

Con ngựa cứ bay lên mãi, gió ù ù thổi qua tai Thu Hương, tầng mây đầu tiên hiện ra trước mắt, lởn vởn dưới chân tạo ra cảm giác mát lạnh.

Cô nắm chặt yên ngựa, cơ thể căng cứng, chỉ sợ tuột tay liền trở thành một vũng máu thịt bầy nhầy.

Con ngựa chỉ phi vài bước, làng Lục Yên đã hiện ra trong tầng mây mờ ảo.

Con ngựa đáp xuống nóc nhà của cô, nhẹ như không.

Con ngựa to như thế, nhưng nóc nhà vẫn còn nguyên vẹn, một cọng rơm cũng không di chuyển.

Dưới sân nhà có một bàn cúng kiếng linh đình, một gã thầy đang thổi bùa chú phì phò, tay huơ huơ lưỡi kiếm gỗ.

Ông Vương giúp cô xuống ngựa, đưa cô vào bên trong nhà.

Thu Hương gọi mẹ thật to, nhưng dường như bà chẳng nghe thấy, chỉ ngồi ôm mặt khóc hu hu.

Cô xà vào lòng bà, lây tấm lưng gầy khòm của bà.

Kì lạ thay cô không thể chạm vào bà.

Cô quay đầu nhìn ông Vương, ông ấy chẳng nói gì, chỉ thằng hướng buồng trong.

Thu Hương tiến vào thì thấy mình đang nằm trên giường, mặt mày xanh xao hốc hác.

Ông Vương đứng bên cạnh, diễn giải cho "Người sống trên đời dựa vào hồn và vía, nam có ba hồn bảy vía, nữ có ba hồn chín vía.

Ba hồn ấy chính là sợi dây níu giữ sinh mạng của con người.

Chúng là Thai Quang, Sản Linh và U tinh.

Thai Quang là phần hồn quan trọng nhất, đó chính do anh sáng của đất trời chuyển hóa, khiến con người có linh khí, có tuổi thọ.

Nếu xác không còn Thai Quang thì người ấy chính là người đã chết.

May cho cô, con quỷ rừng kia không bắt được cái hồn này.

Cô hiện tại là phần hồn vía bị tách ra khỏi cơ thể, nếu còn không mau nhập vào, sẽ trôi nổi vô định, dần dà sẽ biến thành ngạ quỷ.

Được rồi!

Mau về với mẹ của cô đi!"

Ông Vương nói dứt câu đưa tay đẩy nhẹ, phần hồn vía trôi nổi của Thu Hương nhập vào cơ thể.Thu Hương tỉnh dậy, chỉ thấy trước mắt là một làn sương mờ mịt, bên tay là tiếng vó ngựa lộc cộc của ông Vương liền hay ông đã rời đi.
 
Back
Top Bottom