- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 429,112
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
[Đam Xn] Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người
Chương 40-1
Chương 40-1
Thưởng Nam uống hơn nửa ấm nước nóng trên bàn mới cảm thấy cổ họng khô khát vơi đi chút ít.
Lục Cập nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi giọt nước vương trên khóe miệng cậu, nói: “Anh đã bảo bà Hương chờ em tỉnh dậy sẽ nấu cháo cá, nguyên liệu đều chuẩn bị xong rồi.”
“Là Tiểu Ngũ và Tiểu Lục sáng sớm chạy ra bờ hồ câu lên, nghe nói em bệnh, chúng nó vội vàng mang đến hai con.”
Lục Cập tiếp lời.Tiểu Ngũ tên là Lục Kỳ Ninh, Tiểu Lục là Lục Kỳ Khả, hai người là anh em sinh đôi, nhưng lại không hề giống nhau.
Lục Kỳ Ninh là anh trai, diện mạo bình thường, học hành bình thường, mọi thứ đều bình thường, ít nói từ nhỏ, không có gì nổi bật; còn Lục Kỳ Khả là em gái, có vài nét giống với Lục Lệ, có lẽ vì đều xinh đẹp, mà người đẹp thì thường có nét tương đồng ở một vài điểm.Hai người này không mấy quan tâm đến việc tranh giành vị trí thừa kế, từ việc học hành đến cách thể hiện trước mặt người lớn, đều chỉ làm qua loa.
Trái lại, cả hai lại đặc biệt thích thú với nghệ thuật, âm nhạc và du lịch.Nghe Mạnh quản gia nói có thể câu cá băng, trời còn chưa sáng hẳn, cả hai đã kéo theo người mang theo dụng cụ ra bờ hồ.Thưởng Nam chủ yếu hoạt động ở chỗ Lục Cập, cả tháng không nói với ai bên khu chính một câu, trừ khi Lục Cập được mời đến ăn cơm, nếu không thì mọi bữa ăn vẫn do Lục Cập lo liệu.Vì Lục Cập là người ít khi ra ngoài, nên Thưởng Nam cũng tiếp xúc với người khác rất ít, đặc biệt là ngoài Lục Lệ, những người thuộc các chi khác, cậu chẳng thể nào nhận ra ai với ai, cần có 14 nhắc nhở.Thưởng Nam thăm dò hỏi: "Em có nên đi qua cảm ơn bọn họ hay không?”
Lục Cập cầm sách, "Không cần, bọn họ kính yêu em là điều nên làm.”
Nếu không tiệc sinh nhật sẽ được tổ chức vô ích.“À, đúng rồi,” Lục Cập nói thêm, “Anh đã bảo chú Mạnh tìm cho em thầy dạy học.
Tạm thời chỉ học hai ngoại ngữ và môn thường thức cuộc sống, thêm một tiết thể dục nữa.
Nếu em có hứng thú với môn nào khác, có thể nói với chú Mạnh để sắp xếp.”
“Thường thức cuộc sống?
Cái này cũng phải học sao?”
Thưởng Nam ngẩn người.Lục Cập mỉm cười: “Biết đọc bản đồ không?
Biết đám mây nào báo hiệu sắp mưa không?
Biết cách phản ứng đầu tiên khi đối diện với nguy hiểm không?
Biết làm sao để duy trì sự sống khi không có thức ăn và lửa không?
Biết cách hòa hợp với bề trên của em không…”
Thưởng Nam chớp chớp mắt, "Những thứ này...
Biết dùng hướng dẫn có tính không?”
Lục Cập giơ tay nhéo má Thưởng Nam, “Đi gọi bà Hương nấu cơm, rồi tự đi đo lại nhiệt độ cơ thể.
Sau khi ăn xong còn phải uống thuốc nữa.”
Trong cuộc sống, Lục Cập luôn tỏ ra chu đáo và tận tâm, khiến Thưởng Nam cảm thấy dù Lục Cập có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra lại mang đến một cảm giác ấm áp.
Thậm chí cậu có thể khẳng định, trên đời này sẽ không có ai tốt như Lục Cập nữa.[14: Cảm giác như cậu muốn ở lại thế giới này mãi mãi.]
Thưởng Nam lấy nhiệt kế từ trong tủ, nghe 14 nói thì lập tức phủ nhận, “Tôi không có nghĩ vậy.”
Cảm thấy Lục Cập tốt là một chuyện, còn muốn ở lại đây mãi mãi là chuyện khác.
Dù sao Thưởng Nam vẫn muốn quay về thế giới của mình nhất.Lục Cập đối xử tốt với cậu, tốt đến mức không có gì để chê.
Nhưng từ một số chi tiết nhỏ, Thưởng Nam có thể cảm nhận được sự kiểm soát đáng sợ của đối phương.May mắn thay, Lục Cập không phải người bất tử, nếu không cậu thực sự sẽ phải ở lại mãi mãi rồi..
Một tuần sau khi Thưởng Nam khỏi bệnh, vào lúc bảy giờ sáng, Tô Ý đạp xe đến nhà họ Lục.Ngôi nhà của gia tộc họ Lục nằm tại thị trấn Mã Già Lý, thành phố Mỹ Trạch đã đứng vững hàng trăm năm.
Gia chủ hiện tại của nhà họ Lục, Lục Tiêu là người làm ăn có tiếng và rất hào phóng, ông đã tài trợ nhiều khoản tiền lớn cho công cuộc xây dựng thị trấn, giúp Mã Già Lý trở thành một trong những thị trấn giàu có nhất cả nước, cư dân cũng được hưởng mức sống cao.
Đây cũng là lý do quan trọng khiến Tô Ý quyết định trở về quê hương sau khi tốt nghiệp thạc sĩ.Bởi vậy khi Mạnh quản gia đến mời anh làm gia sư riêng cho một cậu thiếu niên của nhà họ Lục, anh không chỉ cảm thấy kinh sợ vì được ưu ái mà còn vô cùng vinh hạnh.Lần đầu đến đây, anh không gặp được học trò của mình, nghe nói cậu ấy đang bị ốm.Tô Ý nghĩ, có lẽ sức khỏe cậu ấy không được tốt, con nhà giàu thường rất quý báu.“Thầy Tô uống trà nhé?”
“Cho tôi nước lọc là được rồi.”
Tô Ý khẽ đáp, có phần hơi gượng gạo.Một người phụ nữ mặc đồng phục mang cho anh một ly nước trắng, nhìn ra ngoài, “Ngài chờ chút, cậu chủ Tiểu Nam sắp đến rồi.”
Tô Ý vội nói: “Không sao, tôi đến sớm.”
Thưởng Nam không ngờ Tô Ý đến sớm một tiếng, còn quá sớm, trời chưa sáng rõ.Cậu thay quần áo xong đứng cạnh bàn ăn, vội vàng ăn sáng.
Hương phu nhân bưng một cốc sữa nóng rồi cầm theo cặp sách mới của cậu, dịu dàng nói: “Chậm thôi, không phải vội, để cậu chủ thấy cháu ăn như thế này lại bị mắng đấy.”
Thưởng Nam bị sặc, Hương phu nhân nhanh chóng vỗ lưng cậu.
Nhìn cậu ăn xong bà đưa cặp sách cho cậu, “Được rồi, mau đi đi.”
Thưởng Nam chạy một mạch đến phòng sách nhỏ ở tầng một của khu nhà chính.
Phòng sách không lớn lắm, có hai giá sách bày những cuốn tạp văn, ít thấy các tác phẩm kinh điển hay tiểu sử.Một chiếc đèn sàn hình chiếc ô đứng trong góc tường, cạnh tường treo một bức tranh sơn dầu phong cảnh.
Tô Ý quay lưng ra cửa, ngồi trước bàn học.
Nghe thấy tiếng bước chân anh quay lại, nhìn thấy thiếu niên đứng ở cửa.“Chào thầy Tô.”
Thưởng Nam cúi người chào, chiếc nơ áo sơ mi của cậu bị tuột, cậu liền vội nhặt lên cài lại, cười gượng gạo với Tô Ý.Tô Ý cũng đứng dậy, “Chào em.”
Ánh mắt của Tô Ý dõi theo Thưởng Nam cho đến khi cậu ngồi xuống ghế.
Có lẽ Thưởng Nam đã chạy một mạch đến đây, tóc mái của cậu bị rối tung lên.
Nhà họ Lục chắc chắn có những quy tắc nghiêm ngặt đối với các hậu bối, nên dù là ở nhà cậu thiếu niên này cũng không hề ăn mặc xuề xòa, càng không mặc đồ ở nhà đến đây, mà là bộ đồng phục học viện màu xanh đen.
Kiểu đồng phục này chỉ có ở trường tư thục trong thị trấn, nhưng các học sinh khác mặc vào không thể nào có được vẻ lịch lãm và đẹp đẽ như Thưởng Nam.
Trước khi gặp Thưởng Nam, Mạnh quản gia đã giới thiệu sơ qua cho Tô Ý về cậu học trò.
Anh vốn nghĩ mình sẽ dạy cho một cậu chủ nhỏ tuổi của nhà họ Lục, nhưng không ngờ lại là một đứa trẻ ở bên cạnh cậu cả Lục Cập.
Điều bất ngờ hơn nữa là trông đối phương hoàn toàn không giống một đứa trẻ vì hoàn cảnh mà phải nhút nhát sống dựa người khác.Thời gian dạy học là từ chín giờ sáng đến mười một giờ trưa, và từ hai giờ chiều đến năm giờ chiều, trong hai khoảng thời gian này, Tô Ý có quyền tự sắp xếp chương trình giảng dạy.Mạnh quản gia từng nói rằng, trước đây Thưởng Nam sống trong cô nhi viện, chưa từng đi học, có thể sẽ phải bắt đầu từ những kiến thức cơ bản nhất, thậm chí Tô Ý đã chuẩn bị sẵn sàng để dạy từ “a, o, u...”.
Nhưng may thay, cậu học trò này trông rất lanh lợi, học mọi thứ rất nhanh, từ các từ tiếng Anh dài đến phát âm đều tiếp thu ngay lập tức, cực kỳ tiêu chuẩn.Tô Ý chưa từng gặp học sinh nào thông minh đến vậy, anh nghĩ mình nên báo cho Mạnh quản gia biết rằng đây là một thiên tài, không nên giam cậu ở trong nhà, mà nên đưa cậu ra ngoài nghiên cứu, đóng góp cho xã hội và đất nước.Tuy nhiên, mục đích ban đầu của Mạnh quản gia khi mời Tô Ý dạy học cho Thưởng Nam không phải là muốn cậu trở thành nhân tài bác học, mà chỉ là để cậu học những kiến thức có ích cho cuộc sống tự lập sau này.
Tô Ý có thể nhận thấy Thưởng Nam rất được coi trọng trong nhà họ Lục, việc Mạnh quản gia đứng đầu nhà cổ Lục gia trực tiếp mời mình đã nói lên vị trí của cậu ở đây.Nhưng Tô Ý không ngờ Thưởng Nam lại thông minh đến thế, nếu cứ giữ cậu mãi trong nhà họ Lục thì thật là lãng phí.Thưởng Nam cũng có chút bối rối, vì cậu thật sự không cần phải học, cậu vốn đã biết rồi.
Ngay cả ngôn ngữ D, cậu cũng không cần học.
Cậu thắc mắc hỏi hệ thống: “ Tôi thực sự mới tốt nghiệp đại học sao?
Tôi học chuyên ngành gì vậy?”[14: Nam Nam, ở thế giới ban đầu của cậu, cậu đúng là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, chuyên ngành Động - Thực vật học.]Buổi học diễn ra rất vui vẻ, Tô Ý nói chuyện hài hước sinh động, lại trẻ hơn Lục Cập hai tuổi, nên có nhiều chủ đề chung với Thưởng Nam.Khi Tô Ý rời đi vào buổi chiều, Thưởng Nam tiễn anh ra khỏi nhà họ Lục cùng với Mạnh quản gia.“Thưởng Nam, mai gặp lại nhé.”
Tô Ý ngồi trên xe đạp, vẫy tay chào Thưởng Nam.“Thầy Tô, mai gặp lại.”
Khi bóng dáng của Tô Ý khuất dần, gió lạnh thổi tới, Thưởng Nam rùng mình, “Chú Mạnh, chúng ta vào nhà thôi.”
Nói là vào nhà, nhưng thực ra Thưởng Nam không trở về khu chính mà đi thẳng qua khu của Lục Cập.Lúc năm giờ, ánh hoàng hôn cuối cùng còn sót lại trên bầu trời như những nét cọ đỏ cam được phẩy ngẫu nhiên trên mái hiên của hành lang, cả khu sân vườn được phủ trong một lớp màu đỏ đậm và dày đặc.Cảnh sắc này có thể gọi là lãng mạn, nhưng những cơn gió từ bốn phía thổi tới lại lạnh lẽo, một phần cây cỏ trong vườn rủ xuống chờ đợi mùa xuân, chỉ còn lại những cây không sợ lạnh vẫn xanh tươi.Thưởng Nam có cảm giác hơi trống trải.Cậu nghĩ đến việc Lục Cập đã sống ở đây một mình suốt hơn sáu trăm năm, liệu hắn có cảm thấy cô độc quạnh quẽ không?Hương phu nhân đứng ở cửa đón Thưởng Nam, “Học hành thế nào?
Có vui không?”
Thưởng Nam đặt cặp ở cửa, đổi giày, vội ngồi xuống trước lò sưởi để sưởi ấm tay, “Thầy Tô và chú Mạnh nói cháu là thiên tài.”
Hương phu nhân cười rộ lên, chỉ coi đó là lời nói cuồng vọng không biết trời cao đất rộng của một cậu thiếu niên.
Ở độ tuổi này, trẻ con thường hay ngạo mạn, chỉ cần đập chết được một con muỗi thì đã nghĩ mình có thể đấm chết cả một con hổ.“Có bài tập không?”
Hương phu nhân hỏi.“Không có bài tập.”
Thưởng Nam tưởng là sẽ có nhưng thầy Tô nói cậu không cần làm bài tập, vì nó là việc lãng phí thời gian.
Thầy chỉ đề xuất một vài cuốn sách để cậu đọc khi rảnh, mở rộng kiến thức.Sau khi sưởi ấm, Thưởng Nam hỏi, “Anh cháu đâu rồi?”
Hương phu nhân trả lời, “Chiều nay cậu chủ có hơi ho, đã nghỉ ngơi từ nửa tiếng trước.
Cậu ấy dặn cháu tối nay cũng đi ngủ sớm.”
“...
Được thôi.”
Cả ngày Thưởng Nam không gặp Lục Cập, có hơi nhớ hắn..
Thời gian trôi qua nhanh chóng trong những ngày Thưởng Nam đi sớm về trễ.
Trong giờ nghỉ giải lao, Tô Ý nghe nói vài ngày nữa Thưởng Nam sẽ ra thị trấn xem biểu diễn ca kịch bèn mời cậu đến nhà dùng bữa trưa.“Mẹ thầy ủ rượu gạo hoa hồng nổi tiếng khắp thị trấn, vốn dĩ thầy muốn mang theo một hũ, nhưng trên đường đi sẽ mất đi hương vị, vì vậy chỉ còn cách mời em đến thưởng thức.”
“Để em hỏi ý kiến bà Hương đã.”
Thưởng Nam đáp.“Bà Hương?”
“Vâng, là quản gia riêng của anh em.
Bà ấy sẽ đi xem buổi biểu diễn cùng em.”
“Vậy em hỏi thử xem bà ấy có muốn đến nếm thử không, mẹ thầy sẽ rất vui.”
Tô Ý từng nghe qua về Hương phu nhân nhưng không ấn tượng lắm, nên khi Thưởng Nam nhắc tới, anh mới nhớ ra.
Đó là vị quản gia xinh đẹp theo Lục Cập từ khi hắn mới mười mấy tuổi.
Đôi khi, bà sẽ ra thị trấn mua sắm một số đồ, vì quá xinh đẹp nên mỗi lần đến đều có nhiều người đàn ông đến bắt chuyện.
Đây là điều mẹ Tô Ý từng kể với anh, bà rất ngưỡng mộ những phụ nữ như Hương phu nhân.Thế là, trong bữa tối hôm đó, Thưởng Nam vừa cắt miếng bò bít tết vừa nói với Hương phu nhân, bà không nghĩ ngợi nhiều mà liền gật đầu, “Được thôi.”
Bà nói: “Sau khi biết Tô Ý là thầy của cháu, ta đã tìm hiểu thêm về gia cảnh của cậu ta.
Gia đình cậu ta có thương hiệu rượu riêng, khá nổi tiếng trong nước.
Dù hương vị có phần kén người thưởng thức, nhưng lại thu hút được một lượng khách hàng trung thành.
Thương hiệu ấy được đặt theo tên mẹ cậu ta.
Hàng năm, mẹ cậu ta chỉ tự tay ủ một vài chai để gia đình dùng, không bán ra ngoài, nên ta rất vinh hạnh khi được mời.”
Đây không phải là lần đầu tiên Thưởng Nam nhắc đến Tô Ý khi đang ăn cơm, đôi khi là do Hương Phu Nhân chủ động hỏi tình hình học tập, đôi khi là do Thưởng Nam tự nhắc đến.
Lục Cập thường không tham gia vào, chỉ thỉnh thoảng lên tiếng an ủi khi Thưởng Nam nói không muốn học.Lục Cập không thích cảnh này, đặc biệt là khi Thưởng Nam thường xuyên nhắc đến tên người khác.
Hắn nhớ lại ngày chị cả xuất giá, đoàn người đón dâu đưa chị đi, thím cả ngoài mặt thì đoan trang, nhưng sau khi chị cả rời đi lại khóc với ngất xỉu, bác cả ăn không ngon ngủ không yên mấy ngày liền, mãi đến khi chị cả về thăm nhà, sắc mặt của hai người mới khá lên.(Note ai thắc mắc: Con gái thành 1 hàng, con trai thành 1 hàng, con gái thì có con gái cả, con trai thì ra sau cũng là con trai cả)Hắn tự hỏi liệu tâm trạng của mình bây giờ có giống với bác cả và thím cả khi đó hay không.
Nhưng rồi hắn nghĩ, nếu là hắn, khi có kẻ đến hỏi cưới Thưởng Nam, hắn sẽ sai người đánh chết kẻ đó ngay ở đầu phố.Lục Cập ăn không được nhiều, quả thật hắn không nuốt nổi.Nhưng Thưởng Nam lại ăn rất ngon, việc học tốn rất nhiều sức lực, từ khi bắt đầu học, lượng ăn của Thưởng Nam đã tăng lên, Hương Phu Nhân nấu bao nhiêu cậu ăn hết bấy nhiêu.Nhìn bữa ăn trước mặt Lục Cập gần như không động đũa, Thưởng Nam đặt nĩa xuống, liếc nhìn Hương Phu Nhân rồi lại nhìn Lục Cập, "Anh, anh không có khẩu vị à?"
Lục Cập đáp: "Có chút."
Thưởng Nam lại nhìn Hương Phu Nhân, sau đó lại nhìn Lục Cập, "Tâm trạng không tốt à?"
Lục Cập vẫn giữ nguyên câu trả lời: "Có chút.”
Trong lòng Thưởng Nam chợt lộp bộp, nếu Lục Cập không vui, cậu phải tìm hiểu rõ ràng, kẻo năm điểm hắc hóa vừa mới hạ xuống lại tăng lên.
Ngoài việc cần thiết cho nhiệm vụ, Thưởng Nam cũng thật sự không muốn thấy Lục Cập không vui, cậu hy vọng hắn có thể vui vẻ hơn."
Tại sao vậy?"
Hương Phu Nhân lúc này đứng dậy, "Tôi đi cắt một đĩa trái cây."
Sau khi bà rời đi, trong phòng ăn chỉ còn lại Thưởng Nam và Lục Cập.Lục Cập quay đầu ho vài tiếng, sau đó mới nhìn Thưởng Nam, "Tiểu Nam, em từng nói muốn ở bên anh, anh muốn biết, em định ở bên anh đến khi nào?"
Câu hỏi đột ngột này khiến Thưởng Nam không kịp phản ứng, sau đó cậu nhìn chằm chằm vào họa tiết trên bàn một lúc, cân nhắc trả lời, "Em sẽ ở bên anh suốt đời, nhưng không phải anh từng nói, anh sẽ chết sao?"
Thưởng Nam nghĩ, Lục Cập hỏi như vậy chắc là vì đã luyến tiếc không nỡ rời xa rồi, luyến tiếc thì tốt.Lục Cập nghiêng người, tay đặt lên chân ly cao, giả định, "Nếu anh chết, sau khi anh chết, em định sống tiếp thế nào?"
"Em chưa nghĩ tới," Thưởng Nam đáp.Ánh đèn từ trên chiếu xuống bao trùm hai má Thưởng Nam, trông có chút… phồng phồng vì giận.Lục Cập nói: "Nghĩ ngay đi.”
Thưởng Nam bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Cập như một con thú nhỏ cảnh giác trong rừng, trong tiềm thức cậu cảm thấy câu trả lời của mình lúc này có thể sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến quyết định của Lục Cập về việc liệu có kéo mọi người cùng chôn theo vào năm hai bảy tuổi hay không.
Vì vậy, cậu phải thật thận trọng, thật thận trọng...Suy nghĩ kỹ càng, Thưởng Nam cẩn thận đáp, "Em sẽ trông mộ cho anh nhé?”
Lục Cập nhìn Thưởng Nam cười, không bày tỏ sự hài lòng hay không hài lòng với câu trả lời này, điều này khiến Thưởng Nam có chút thấp thỏm vì không đoán được Lục Cập đang nghĩ gì, hoàn toàn không đoán được, nên cậu chỉ có thể thăm dò từng chút một."
Em chỉ có tình cảm tốt nhất với anh trong nhà họ Lục.
Anh chết rồi, em không biết họ có để em ở lại đây không.
Nếu họ đồng ý cho em ở lại, em sẽ trông mộ cho anh.
Nếu họ không đồng ý, thì em chỉ có thể ra ngoài lang thang, nhưng em sẽ luôn nhớ đến anh.”
Đó chỉ là lời Thưởng Nam nói vậy thôi, chứ cậu không thể thật sự để Lục Cập chết được.Thời gian lặng lẽ trôi qua giữa hơi thở của hai người.Trong hơn nửa năm qua, Thưởng Nam đã được chăm sóc rất tốt trong nhà họ Lục, nhưng Lục Cập vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Thưởng Nam, cậu gầy yếu do suy dinh dưỡng và có một tuổi thơ đầy tổn thương khiến cậu luôn cẩn trọng lo sợ.
Vì vậy, khi Thưởng Nam nói cậu có thể sẽ ra ngoài lang thang, Lục Cập tự hỏi liệu hắn có thể chịu đựng được cảnh đứa trẻ hắn đã vất vả nuôi dưỡng khỏe mạnh quay trở lại bộ dạng tội nghiệp ban đầu hay không.Cho dù là trường hợp giả định đầu tiên của Thưởng Nam, liệu hắn có thể chấp nhận đứa trẻ của mình canh giữ ngôi mộ cô quạnh của hắn suốt đời hay không.Cả hai câu trả lời đều là không thể chấp nhận."
Trước kia không phải em nói sẽ chăm sóc anh đến già, giờ không nuôi nữa sao?"
Đôi mắt Thưởng Nam sáng lên sau khi nghe câu trả lời của Lục Cập, mặc dù Lục Cập không trực tiếp trả lời, nhưng Thưởng Nam lập tức hiểu được ý nghĩa trong lời nói của hắn."
Thế còn bệnh của anh?”
Lục Cập đáp: "Chỉ là sức khỏe không tốt thôi, sẽ không chết, đừng lo."
Thưởng Nam cảm thấy muốn khóc, "Anh đừng lừa em nhé."
"Không lừa em đâu."
Trước đây Lục Cập luôn dùng câu "để sau tính" để gạt Thưởng Nam, khiến cậu không thể đoán được Lục Cập đang nghĩ gì, ngày ngày lo lắng không yên.
Cuối cùng, cuối cùng cũng đợi được câu trả lời thẳng thắn từ Lục Cập.Mọi chuyện đã có chuyển biến.Thưởng Nam thực sự mừng tới phát khóc.[14: Mặc dù Lục Cập đã hứa với cậu, nhưng đến lúc Lục Tiêu thực hiện nghi lễ hiến tế mà thất bại, nhất định sẽ nổi điên.
Các người phải cẩn thận.]Thưởng Nam nói: "Tôi sẽ không để ai làm hại Lục Cập."
Vào ngày diễn ca kịch, Hương Phu Nhân đã diện đồ lộng lẫy cho Thưởng Nam, một chiếc áo khoác ngắn bằng cashmere và đôi bốt dài màu đen qua gối.
Để chống gió, bà còn lấy thêm một chiếc áo choàng đen dày dặn, mũ trùm được viền lông trắng mềm mại.
Thưởng Nam không kiềm được mà nói: "Rất hợp với loại xe ngựa bí ngô ấy nhỉ?”
Hương Phu Nhân buộc chặt dây áo choàng, "Xe ngựa bí ngô gì chứ?"
Thưởng Nam không trả lời, Hương Phu Nhân tự nói: " Cháu nói đúng, nếu chúng ta có một chiếc xe ngựa sang trọng thì tốt biết mấy."
"Nếu vậy, chúng ta nhất định sẽ về đúng giờ khi buổi biểu diễn ca kịch kết thúc," Thưởng Nam nói.