- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 424,155
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Đam Xn] Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người
Chương 35-1
Chương 35-1
Chương 35 xương trắng ngâmLục Cập nhanh chóng bước ra từ cổng lớn, lúc này hắn đã không còn vẻ ngoài như lúc ở trong nhà nữa.
Chiếc áo khoác lớn rơi lại trong nhà, hắn chỉ mặc một chiếc áo len mỏng manh, khuôn mặt trắng bệch như tuyết đầu xuân sắp tan, có thể nhìn thấy ánh trăng mờ ở trên ngọn núi Mỹ Vụ qua khuôn mặt ấy."
Tôi có nên tỏ ra sợ hãi hơn chút không?"
Thưởng Nam hỏi 14.
Sau chút kinh hãi ban đầu, nhịp tim của cậu dần chậm lại.Khi Lục Cập đến gần, 14 trả lời: Thật ra trông cậu đã khá sợ rồi.”
Cậu bé mười lăm tuổi mang theo vẻ ngây thơ tự nhiên, nhưng khi bị nỗi sợ đập tan, bất cứ biểu cảm nào hiện lên trên khuôn mặt cũng trở nên lệch lạc.
Biểu cảm càng lệch lạc bao nhiêu thì đại biểu cậu càng sợ hãi bấy nhiêu.Lục Cập đứng trước mặt Thưởng Nam, Thưởng Nam không lùi về phía sau."
Em đã thấy gì?"
Giọng điệu của Lục Cập ôn hòa giống như lần đầu gặp mặt.
Sau khi nói xong hắn lại ho vài tiếng, lông mày khẽ nhíu lại.Dù người đàn ông trước mặt có vẻ yếu ớt và ôn hòa đến đâu, cũng không thể che giấu được sự uy nghiêm tự nhiên của một kẻ đã đứng trên cao quá lâu.
Hơn nữa Thưởng Nam biết rõ hắn là quái vật, nên đương nhiên sẽ không xem hắn như một thiếu gia quý tộc bình thường.
Cái trước là áp bức kỳ thị từ giai cấp cao hơn, cái sau là cảm giác đối diện trực tiếp với cái chết."
À..."
Lần này phát hiện quá đột ngột, đến cả 14 cũng không kịp nhận ra.
Thưởng Nam không chắc liệu đối phương có vì chuyện này mà hủy thi diệt tích hay không, cậu cẩn thận quan sát Lục Cập, mím môi cố gắng thể hiện nỗi sợ và lo lắng của một thiếu niên nhỏ tuổi một cách rõ ràng nhất.
"Tiểu Nam, chúng ta không có duyên."
Lục Cập tiến thêm vài bước về phía Thưởng Nam, cúi người xuống trước cậu.
Hắn đưa tay lên, khi những ngón tay trắng bệch chạm vào mặt Thưởng Nam đã biến thành những đốt xương hơi cong, lạnh lẽo và cứng ngắc.Thưởng Nam không dám động đậy, lông mi run rẩy nhanh chóng đuổi kịp cánh bướm đêm dưới ánh đèn.Hắn gỡ sợi lông vũ dính trên môi Thưởng Nam, rồi vuốt phẳng những chi tiết trang trí xa hoa quý phái trên áo sơ mi.
"Ngày mai anh sẽ cho người đưa em rời đi, đồng thời chịu trách nhiệm tất cả chi phí của em từ giờ cho đến khi trưởng thành."
Thưởng Nam không ngờ rằng Lục Cập lại muốn đưa mình đi.
Nếu mình đi rồi, nhiệm vụ sẽ ra sao?Tại sao lại muốn đưa mình đi?Bộ xương khô có thực sự nhân từ và bao dung như vậy sao?"
Em không muốn đi."
Thưởng Nam khẽ nói.
Khi nói chuyện với Lục Cập như thế này, dù biết rõ đối phương là một bộ xương chứ không phải con người, cậu vẫn nhẹ giọng lại.
Lục Cập bây giờ trông quá yếu đuối.Lục Cập cong khoé miệng, làn gió đêm thổi qua bãi cỏ rộng làm cho tóc của hai người bị gió cuốn bay lên.
Những khung cửa sổ chưa đóng kín trong toà thành làm rèm cửa bay phấp phới như cánh chim bồ câu trắng."
Không phải chuyện em quyết định."
Lục Cập dịu dàng nói.Thưởng Nam chủ động bước lên một bước, ngẩng đầu nhìn Lục Cập: "Anh không sợ em sẽ tiết lộ bí mật của anh sao?”
Đây chính là nghé con mới sinh không sợ hổ.Lục Cập mỉm cười: "Tiểu Nam, nếu em nói ra bí mật, em sẽ trở thành một bông hoa hồng.
Nếu ngày đó đến, anh sẽ chuyển em đến khu vườn của anh, cho em ánh nắng và nước đầy đủ nhất.”
Thưởng Nam ngẩn người, cậu nhìn Lục Cập.
Đôi mắt của hắn dịu dàng tựa như có một lớp màn mỏng che phủ, nhưng những lời hắn nói lại khiến người ta không rét mà run.Cậu hiểu những điều tưởng như không thể hoặc là huyễn hoặc, nếu được thốt ra từ miệng của một con quái vật thì phần lớn đều là sự thật.Lục Cập không có lý do gì để dọa cậu vào lúc này.[14: Dữ liệu đã đến rồi, đúng là thật.
Tất cả những ai từng thấy được hình dạng thật của hắn đều bị nguyền rủa.
Nhưng đây không phải là ý muốn chủ quan của hắn.
May thay, chỉ cần không tiết lộ thân phận thật của hắn, lời nguyền sẽ không phát huy tác dụng.]"Nguyền rủa đã từng phát tác chưa?"
Thưởng Nam hỏi.[14:...
Hắn có một vườn hồng rất lớn.]Mạnh quản gia đến kịp lúc, ông mang theo áo khoác của Lục Cập chạy tới: "Bên ngoài lạnh như vậy, sao cậu lại ra đây thế này?
Tiểu Nam, sao không nhắc nhở cậu cả hả?"
Ông quản gia già vừa xót xa cho Lục Cập, vừa dạy dỗ Thưởng Nam vài câu.Thưởng Nam khẽ nói: "Xin lỗi.”
Lục Cập yêu thương xoa đầu Thưởng Nam, vừa đưa tay đút vào ống tay áo, vừa nói: "Chú Mạnh, sáng mai sau khi dùng bữa, chú tìm người đưa Tiểu Nam đi khỏi đây, tìm cho em ấy một cặp cha mẹ nuôi, đưa em ấy đi học, mọi chi phí cứ để tôi lo.”
Người dưới không bao giờ nghi ngờ bất kỳ quyết định nào của gia đình họ Lục, và cũng không có quyền nghi ngờ.Mạnh quản gia gật đầu đồng ý, thuận tiện nhìn Thưởng Nam bằng ánh mắt đầy thương cảm.
Vất vả lắm mới có được cơ hội, vậy mà chưa đầy nửa ngày đã bị đuổi đi.
Phải nói đứa trẻ này xui xẻo hay số không may mắn đây, rõ ràng là một đứa trẻ rất đáng mến.Sau khi mặc xong áo khoác, Mạnh quản gia giao tay của Lục Cập cho Thưởng Nam, để cậu đỡ hắn trở về phòng.Trên đường không ai nói gì, chỉ thỉnh thoảng Lục Cập lại ho vài tiếng.Mấy con chó săn trong sân đang nằm bò trong ổ chó ngủ say, nghe thấy âm thanh thì lỗ tai giật giật, lập tức ngẩng đầu lên, mấy đôi mắt xanh biếc óng ánh nhìn thẳng Thưởng Nam.Nhưng khi thấy Lục Cập đứng bên cạnh cậu, chúng liền vẫy đuôi, đổi tư thế rồi lại chìm vào mộng đẹp."
Nhất định phải đưa em đi sao?"
Thưởng Nam có chút nhức đầu.
Ở nơi này thì gia đình họ Lục là quyền lực tuyệt đối, nếu Lục Cập đã quyết tâm đuổi cậu đi, bất kể cậu làm gì cũng đều vô ích.“Không nhất định, "Lục Cập nói," Em có thể thử tranh thủ một chút, để anh muốn giữ em lại.”
Thưởng Nam đưa Lục Cập vào phòng, sau khi đóng cửa, cậu trở về phòng mình.Buổi chiều lúc đi cậu quên đóng cửa sổ, căn phòng lạnh không khác gì ngoài sân.
Thưởng Nam đóng từng cánh cửa sổ lại, cuối cùng là cửa sổ phía sau căn phòng có thể nhìn thấy núi Mỹ Vụ xa xa, đen ngòm một vùng lớn, không thể nhìn rõ.Ánh mắt cậu hạ xuống, nét mặt dần dần cứng lại.
Một vườn hoa rộng khoảng hai mẫu, có hàng rào đen xen kẽ, ở giữa có cắm một tấm biển, là vườn hồng.Những cành hoa hồng xanh tốt, cành lá rậm rạp, gốc cây đầy gai nhọn.Bây giờ là mùa xuân, từ xa vẫn có thể nhìn thấy nhiều nụ hồng, có vẻ như sắp nở.
Thưởng Nam không thể ước tính chính xác có bao nhiêu cây hồng ở đây, nhưng nếu quy đổi thành số người, cậu sẽ cảm thấy ghê rợn.Đều là...
Những người bị nguyền rủa sao?[14: Nếu không cố tình lan truyền bí mật thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.][14: Có tất cả 25.600 bông hồng ở đây.]Thưởng Nam cúi đầu nhìn khu vườn hồng trải dài đến tận chân tường dưới lầu, nghi hoặc: "Lục Cập chỉ mới hơn hai mươi tuổi, từ khi mười sáu tuổi đã liên tục chữa bệnh.
Hắn có thể tiếp xúc với nhiều người như vậy sao?
Và còn là những người biết được thân phận của hắn nữa?”
Có gì đó không đúng, hơn nữa rất không đúng.
Còn cả lý do khiến Lục Cập trở nên hoắc hoá vẫn chưa được tìm ra, gia đình nhà họ Lục phức tạp hơn nhiều so với những gì Thưởng Nam nhìn thấy và biết đến.[14]: Trước tiên đi ngủ, cậu còn đang lớn đấy.]“Cút.”
-Bảy giờ sáng hôm sau tiếng chó sủa vang lên trong sân, tiếp theo là những tiếng bước chân vội vã.
Một lúc sau cửa phòng Thưởng Nam bị gõ."
Tiểu Nam, dậy đi."
Là giọng của của Hương phu nhân.Người ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu.
Thưởng Nam lập tức bật dậy khỏi giường, lần này cậu thay đồ chỉ mất hai phút, chọn một bộ mới kiểu dáng giống hôm qua, chỉ có hoa chuông thay bằng một bông hồng trắng nhỏ.Sắc mặt Hương phu nhân có chút tiều tụy, bước chân gấp gáp: "Nửa tiếng trước, chuông báo khẩn cấp trong phòng cậu cả vang lên, giờ cậu cả đã được đưa đến phòng y tế cấp cứu.
Tiểu Nam, cháu muốn qua xem không?”
Thưởng Nam nghĩ đây là cơ hội, không do dự nhiều mà gật đầu: "Muốn.”
Trên mặt Hương phu nhân lộ vẻ vui mừng.
"Chuyện xảy ra đột ngột nên chưa kịp gọi cháu dậy.
Bây giờ, để cháu ở bên cậu cả, chắc cậu ấy sẽ muốn gặp cháu hơn.”
"Đợi lát nữa sau khi đến, đừng làm ồn cũng đừng gây rối.
Ngoan ngoãn chờ bên ngoài, đợi đến khi có thể vào, bác sĩ sẽ gọi cháu.”
"Tiểu Nam, cháu có thích nơi này không?”
Thưởng Nam gật đầu, "Thích.”
Tất nhiên là thích, mục tiêu nhiệm vụ ở đâu thì cậu thích ở đó."
Hãy nghĩ xem, ở đây thật buồn tẻ.
Không có công viên giải trí, chỉ có đua ngựa và chơi golf nhàm chán cùng vài hoạt động mà chắc chắn cháu sẽ không thích.
Không có trường học, nên cháu cũng chẳng tìm được bạn bè.
Quy tắc thì quá nhiều, cháu sẽ phải luôn ở bên cậu cả.
Như vậy cháu có thích không?"
Hương phu nhân hỏi.“Thích.”
“Cháu thích Lục Cập.”
Hương phu nhân ngớ người, rồi không nhịn được mà bật cười.
Nhưng ngay cả khi cười, phong thái của bà vẫn rất tao nhã.
"Cậu cả đối xử với mọi người rất tử tế, đương nhiên là cháu thích rồi.”
May mắn là Thưởng Nam còn nhỏ, chỉ mới mười lăm tuổi, chưa đến mười sáu.
Dù nói những lời như vậy cũng không khiến người ta nghĩ ngợi gì nhiều.
Nhưng nếu là người lớn thì lại khác.Phòng y tế nằm trong tòa nhà chính, chiếm ba tầng trên dưới và giữa, do đội ngũ y tế được Lục gia mời về với giá cao phục vụ riêng cho gia đình.
Lục Cập đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng trên cùng, bên trong có nhiều nhân viên y tế qua lại.
Thưởng Nam chỉ đứng bên ngoài nhìn vào, trước mắt cậu là một tấm kính, qua đó có thể thấy mọi thứ bên trong.Lục Cập nằm trên giường bệnh, gương mặt trắng bệch như một tờ giấy.
Hắn đeo mặt nạ dưỡng khí, máy thở vẫn hoạt động liên tục.
Cổ hắn cắm một ống dẫn rất dài, phần cuối để hở ra ngoài.Trông hắn như thể sắp chết đến nơi, hơi thở yếu ớt và rời rạc.Một con quái vật như thế này, thật sự có thể gây tổn hại kinh khủng cho thế giới này sao?Thưởng Nam ngồi trên băng ghế bên ngoài.
Không lâu sau tiếng bước chân dồn dập từ xa lại gần vang lên, đó là Lục Lệ.
Cô mặc một chiếc váy hai dây, bên ngoài khoác một chiếc áo len dài màu be, tóc bù xù.
Theo sau cô là Hồ Điệp Lan đang chạy chậm.“Anh tôi không sao chứ?”
Lục Lệ hỏi Hương phu nhân.Hương phu nhân cung kính trả lời, " Cô ba không cần phải lo lắng, bác sĩ nói đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm rồi.”
"Lý do là gì?"
Lục Lệ lạnh lùng, "Tại sao?”
"Họ nói là bị cảm lạnh, cho nên..."
Hương phu nhân ngập ngừng.Bị cảm lạnh?Lục Lệ: "Anh tôi cẩn thận với sức khỏe của mình như vậy, làm sao có thể vô cớ bị cảm lạnh?
Tối qua khi ăn cơm với chúng tôi, sắc mặt anh ấy vẫn rất tốt mà.”
Trong hành lang im ắng chỉ có Lục Lệ đang nổi giận.
Cô mắng một hồi vẫn không nguôi giận, ánh mắt rơi vào gương mặt Thưởng Nam.
“Cậu là người chăm sóc anh tôi.
Anh ấy bị cảm lạnh, cậu khó lòng chối bỏ trách nhiệm.
Ra sân mà quỳ, tôi chưa cho phép thì đừng có đứng lên.”
Hồ Điệp Lan thấy cơn giận của Lục Lệ lan sang Thưởng Nam, lo lắng nhìn cậu, định lên tiếng giúp.
"Lục Lệ…”
Gọi tên là do Lục Lệ cho phép, mỗi người trong Lục gia đều có sở thích riêng.
Nhưng vừa mở lời, cô đã bị Lục Lệ ngắt ngang.Lục Lệ: "Em muốn bênh vực cho cậu ta à?
Vậy em cũng đi quỳ giúp cậu ta đi.”
Hồ Điệp Lan đành nuốt lại lời muốn nói.Thưởng Nam chậm rãi đứng lên, lúc đi nhìn thoáng qua Lục Cập còn chưa tỉnh trong phòng bệnh, ngẩng đầu nhìn Hương phu nhân,"Khi Lục Cập tỉnh lại, bà có thể báo cho cháu một tiếng không?”
Hương phu nhân nói được.Thưởng Nam bình tĩnh, không hề cầu xin Lục Lệ giơ cao đánh khẽ.
Sau khi cậu rời đi, Lục Lệ vẫn chưa thấy hả giận, nhưng tạm thời cũng không còn chỗ nào để trút giận.
Hương phu nhân là người đã chăm sóc Lục Cập từ nhỏ, gần như là mẹ hắn.
Hồ Điệp Lan lại là người của cô, hơn nữa còn là con gái.Nhìn Lục Lệ tức đến nỗi như muốn đập đầu vào tường, Hương phu nhân mỉm cười nói: "Cô hà tất gì phải làm khó Tiểu Nam?
Nó mới mười lăm tuổi, có biết gì đâu.”
"Không thể nào mãi mãi không biết gì được.
Nó không biết, tôi sẽ dạy cho nó biết."
Lục Lệ cuối cùng cũng ngồi xuống, đầu dựa vào vai Hồ Điệp Lan, thản nhiên nói.Hương phu nhân không tán thành, "Dường như cậu cả rất thích Tiểu Nam.
Nếu biết cô đối xử với người của cậu ấy như vậy, có lẽ cậu ấy sẽ giận cô đấy.”
Lục Lệ lúng túng nhìn về phía Thưởng Nam vừa rời đi, một lúc sau mới nói: "Vốn dĩ là Thưởng Nam có lỗi, vốn dĩ phải phạt.
Đây là quy tắc của Lục gia, không thể vì anh ấy thích mà phá vỡ quy tắc, đúng không?”
.
Khu vực chính của sân được lát bằng gạch, phía sau mới là bãi cỏ và đường đá.
Đài phun nước ở giữa vẫn không ngừng hoạt động, dưới ánh nắng ban mai, những tia nước bắn lên tạo ra những ánh sáng nhiều màu.Thưởng Nam tìm một chỗ quỳ xuống.
Trước mặt cậu là nơi Lục Cập đã chơi piano tối qua, cây đàn ấy vẫn yên lặng ở vị trí trung tâm căn nhà.Trên bức tường bên cạnh có treo một bức tranh chân dung rất lớn.
Người trong tranh mặc lễ phục đuôi tôm đen vô cùng lịch lãm, nét vẽ mượt mà mà thanh thoát, đôi mắt dịu dàng nhìn người ngoài bức tranh.Cảm giác mà bức tranh mang lại... có chút giống Lục Cập.
Có lẽ vì bệnh tật, Lục Cập trông mềm yếu hơn, còn người trong tranh thì dịu dàng nhưng đầy sức mạnh.
Nếu nói Lục Cập giống ánh trăng mờ, thì chàng thanh niên trong tranh giống như ánh mặt trời rực rỡ của buổi sáng.[14:Bức chân dung là của Lục Thân, vị gia chủ đầu tiên của Lục gia.
Lục gia khởi nghiệp cách đây hơn sáu trăm năm, và ngôi nhà cổ này được Lục Thân xây dựng khi ông còn sống.
Thời điểm đó, Lục gia vô cùng hưng thịnh dưới sự quản lý của Lục Thân và các anh chị em.
Nhưng lòng tham là thứ dễ làm mờ mắt con người, rất nhiều người nhòm ngó vị trí gia chủ.
Mà Lục Thân quá trẻ lại tài năng, chưa kết hôn nên anh chị em của ông đã liên thủ thiêu chết ông.
Sau đó họ đã tu sửa lại ngôi nhà ấy, chính là ngôi nhà mà cậu đang ở.
Lục Thân từng chết trong đó.][14: Cây đàn piano là của Lục Nghiễn, một nghệ sĩ tài hoa sinh cách đây hơn hai trăm năm.
Anh yêu thích mỹ thuật và âm nhạc, nhưng không may qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi.
Bức chân dung của Lục Thân cũng là do Lục Nghiễn vẽ, dù anh chưa từng gặp ông, nhưng vẫn có thể khắc họa lại diện mạo của ông một cách chân thật.
Ngay cả bộ lễ phục đuôi tôm trong tranh cũng do Lục Nghiễn thiết kế cho Lục Thân, vì thời đại của Lục Thân chưa xuất hiện kiểu trang phục này.
Lục Nghiễn quả thật có tài năng nghệ thuật xuất chúng.]
Một sợi dây trong đầu Thưởng Nam đột nhiên đứt phựt, tạo ra một âm thanh trong trẻo.
Cậu có một suy đoán gần như không thể nào xảy ra, đến mức ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy điều đó thật kỳ lạ và vô lý.Bức tranh của Lục Thân, cây đàn piano của Lục Nghiễn, tối qua Lục Cập từng ngồi đây đánh đàn.Ánh mắt Thưởng Nam xuyên qua cửa sổ, nhìn vào đôi mắt của chàng thanh niên tuấn tú trong tranh.
Qua đôi mắt ấy, cậu có cảm giác như đang nhìn vào Lục Cập.“Lục Cập chính là Lục Thân, cũng là Lục Nghiễn đúng không?
"Ngón tay Thưởng Nam run nhè nhẹ.Thưởng Nam đã cung cấp cho 14 một từ khóa rất quan trọng, lập tức có rất nhiều thông tin từ hệ thống hiện ra có thể cung cấp cho Thưởng Nam.[14: Đúng vậy!][Số 14: Lục Thân sinh ra cách đây sáu trăm hai mươi năm, qua đời đúng vào sinh nhật thứ hai mươi bảy.
Lục Nghiễn mất cách đây hai trăm sáu mươi năm, cũng mất vào sinh nhật thứ hai mươi bảy.
Ngoài họ còn có bốn người họ Lục khác đều qua đời vào ngày sinh nhật hai mươi bảy.
Vì vậy mà lần trước tôi đã nói Lục Cập chỉ còn sống được ba năm.
Ba năm sau, Lục Cập vừa tròn hai mươi bảy tuổi, thì ra lý do là ở đây.]“Lục Cập đã chết sáu lần rồi sao?
Lần này là lần thứ bảy?”[14: Đúng vậy, hắn đã chết sáu lần.
Nhưng quái vật này được sinh ra từ lần chết đầu tiên, một bộ xương trỗi dậy từ ngọn lửa.]"Tại sao lại như vậy?”[14: Người nhà họ Lục khi bắt đầu tranh giành ngôi vị gia chủ, đã tìm đến những người am hiểu thuật quỷ thần để tìm ra cách giữ cho gia tộc họ Lục mãi mãi hưng thịnh.
Nên sau mỗi một khoảng thời gian nhất định phải hiến tế một người họ Lục, để gia tộc được bảo hộ.
Bí mật này chỉ có các gia chủ biết, mỗi đời gia chủ đều sẽ chờ đợi một người con cháu họ Lục có sinh thần bát tự phù hợp xuất hiện, để tiến hành nghi lễ hiến tế.]Thưởng Nam không thể tin được: "Vậy tại sao lần nào cũng là Lục Cập?”[14: Lòng oán hận của Lục Cập quá nặng nề, hắn không muốn rời khỏi nơi này.
Mỗi lần chết đi, hắn sẽ nghỉ ngơi một thời gian, đợi khi một người con cháu họ Lục với sinh thần bát tự phù hợp chuẩn bị sinh ra, Lục Cập sẽ thay thế đứa bé đó, đứa bé ấy sẽ có nơi đi tốt hơn.
Nhưng điều này không phải vì Lục Cập muốn làm việc thiện.
Thật ra thì vườn hồng của hắn đầy rẫy những người thuộc dòng họ Lục.
Hiện giờ việc hắn yếu ớt như thế này có nghĩa là hắn đã chán nản.
Tôi không thể dự đoán điều gì sẽ xảy ra sau khi hắn chết lần nữa, nhưng với mức độ hắc hóa hiện tại, những người nhà họ Lục này còn chưa đủ để hắn nhét kẽ răng.]Sau khi nghe xong, một cơn buồn bã và tức giận tràn ngập trong lòng Thưởng Nam.
Nếu không phải vì Lục Cập, sẽ còn nhiều người vô tội hơn bị gia tộc họ Lục mang ra hiến tế.
Và chính vì Lục Cập đã chịu đựng sáu lần hiến tế, oán khí của hắn mới nặng nề đến vậy.Tất cả đều có dấu vết để lần theo.Lục Cập có thể đi mà, trước khi đi hủy nhà họ Lục là được rồi.[14: Hắn không thể buông bỏ được, Nam Nam à, hãy giúp hắn đi.]Thưởng Nam luôn cảm thấy tức giận và bất lực vì khả năng đồng cảm của mình.
Đây không phải là điều dễ chịu chút nào, những chuyện xảy ra với người khác lại khiến cậu đau đớn khổ sở như thể chính mình trải qua.Cậu lặng lẽ nhìn vào bức tranh sơn dầu trong phòng và cây đàn piano.
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua từ từ lay động, tiếng nước từ đài phun nước vang lên không ngừng, những viên gạch dưới chân cậu cứng rắn mà lạnh lẽo như sắt.
Lúc đầu, đầu gối của Thưởng Nam còn cảm thấy đau, nhưng sau đó đã tê liệt dần.Thôi, có lẽ người đang bị phạt quỳ như cậu còn đáng thương hơn.
Thưởng Nam nghĩ thầm.