Chương 109.Bóng lưng hắn ngồi trên bệ cửa sổ, một mình lẻ loi.Thưởng Nam nhắm mắt lại: "Tử thần vĩnh sinh?"[14: Có thể, tuy nhiên cũng có thể tự mình lựa chọn kết thúc cuộc đời, nhưng sẽ giống như các cậu vừa nói, không có kiếp sau, tự sát cũng coi như giết người.]Những nơi bị tóc Hoài Thiểm quấn quanh đều chi chít những vết đỏ, màu sắc đậm nhạt khác nhau, thoạt nhìn có chút đáng sợ, như thể đã phải chịu đựng một sự ngược đãi không phải người nào đó.Đây là buổi sáng hôm sau, Thưởng Nam nhìn thấy khi thay quần áo.Toàn bộ quá trình thay quần áo, 14 cứ "chậc chậc chậc" mãi."
Tốt nhất mi là một hệ thống điện tử."
Quốc vương đã hơn bốn mươi tuổi nhưng da trắng mặt non, trông chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, không có bộ râu rậm như cỏ, cũng không có trang sức lộng lẫy quý giá, chỉ có chiếc vương miện, trên đó đính những viên đá quý lớn lấp lánh.Thấy Thưởng Nam, ông đích thân đứng dậy.Nơi tiếp kiến Cha xứ là nhà ăn của quốc vương.
Vương hậu và A Phất cùng vài vị hoàng tử dù có khuyết tật nhưng vẫn được sủng ái cũng ở đó.
Ngoại trừ A Phất, những người khác đều ít khi gặp Cha xứ, chỉ nghe nhiều người khen ngợi khi nhắc đến.Quốc vương không hề ra vẻ gì cả, so với Giáo hoàng ngày hôm qua, ông ta không quá chú trọng lễ nghi, nhiệt tình nắm tay Thưởng Nam bảo cậu ngồi xuống dùng bữa sáng.Bolachi chú trọng ăn uống nhưng dù là dùng bữa riêng, trước mặt Thưởng Nam cũng bày hơn hai mươi đĩa lớn nhỏ, mỗi đĩa có hình dạng và hoa văn khác nhau, vừa tinh xảo vừa hoa lệ.Vừa ngồi xuống, tùy tùng bên ngoài đã vội vã chạy vào đứng trước mặt quốc vương, thì thầm: "Giáo chủ Hoài Thiểm ở bên ngoài, nói..."
Tùy tùng nói rồi lại thôi."
Nói gì?"
Quốc vương dùng thìa khuấy súp nấm trong bát đất."
Giáo chủ Hoài Thiểm nói, ngài ấy cũng muốn ăn."
"..."
Quốc vương đặt thìa xuống, chỉ vào chỗ trống bên cạnh Thưởng Nam:"Mời Giáo chủ Hoài Thiểm vào, ngồi cạnh Cha xứ."
Khi Hoài Thiểm bước vào, người trong bếp nhanh chóng dọn bàn ăn cho hắn.
Thưởng Nam liếc nhìn thấy họ chuẩn bị cho Hoài Thiểm toàn là đồ sống, cả thịt và rau dưa.Hoài Thiểm ngáp mà vào, cúi người hành lễ không chút kính sợ nào với quốc vương, rồi dừng bước đứng lại bên cạnh Thưởng Nam: "Cha xứ, chào buổi sáng.”
Thưởng Nam nhìn hắn một cái:"Giáo chủ, chào buổi sáng.”
Vương hậu mặc váy dài quét đất làm móng tay dài đẹp, mái tóc vàng óng như rong biển đổ xuống lưng, bà ngồi chéo đối diện Thưởng Nam.Đối diện Thưởng Nam là một vị hoàng tử bị mù, anh ta cũng là người con lớn tuổi nhất của quốc vương.
Bộ đồ ăn trước mặt anh ta được sắp xếp khác với những người khác, tốc độ dùng bữa như bị làm chậm lại, nhưng gần như không có bất kỳ sai lệch hay sai sót nào."
Thưa cha, A Phất rất thích ngài."
Anh ta lên tiếng, giọng nói mang theo một vẻ dịu dàng nhẹ nhàng.Vương hậu cười sảng khoái: "Có lẽ màu tóc của Cha xứ rất hợp ý A Phất chăng?"
Thưởng Nam không nhìn A Phất đang đỏ mặt, mà nhìn vị hoàng tử cả đối diện:"Cảm ơn công chúa đã ưu ái."
"Nhưng Cha xứ là thần chức," Vương hậu cười tươi tiếp lời:"Thần chức bắt đầu phải giữ mình độc thân đến bốn mươi tuổi đó, Cha xứ không hổ là Cha xứ được các thánh tử yêu mến ủng hộ, Thánh Chủ nhất định sẽ đối xử khác với ngài.”
Quốc vương cũng đồng tình với lời của Vương hậu, ông gật đầu hai cái: "Dù đến bốn mươi tuổi, người muốn kết hôn với Cha xứ chắc chắn chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi."
Tính cách của vị Cha xứ lạnh nhạt, đối mặt với lời trêu chọc của mọi người cậu cũng chỉ nhếch mép.
Cuối cùng mọi người cũng thấy nói chuyện với vị Cha xứ không có gì thú vị nữa, quay đầu chuyển sự chú ý sang Hoài Thiểm."
Giáo chủ Hoài Thiểm, vụ án giết người hàng loạt ở khu Nhất, e rằng ngài phải vất vả quan tâm nhiều hơn, mãi chưa phá được, ta rất lo lắng."
Lông mày dài và đen của Vương hậu nhíu lại:"Không biết còn bao nhiêu công dân vô tội sẽ chết thảm dưới tay gã.
Nếu bắt được hung thủ, ta nhất định sẽ cho người xé xác gã thành từng mảnh vụn cho chó ăn."
Hoài Thiểm ném củ cải đường vào miệng, không ngon lắm, hắn không thích ăn thứ này.
Biểu cảm khi trả lời Vương hậu cũng giống như khi đối xử với củ cải đường:"Được, không vất vả.”
"Cha xứ còn nhỏ tuổi, không cần hỗ trợ Giáo chủ."
Quốc vương nói: "Nếu Giáo chủ cần người giúp đỡ, cứ tìm những người khác ở Weirya là được."
"À đúng rồi," Đại hoàng tử lại lên tiếng, vẫn là chủ đề trước đó:"Các khóa học của A Phất đã kết thúc, có nửa tháng nghỉ.
Để A Phất đến ở tại thánh đường Weirya thì sao, cũng coi như thể nghiệm quan sát dân tình?"
Đại hoàng tử công khai mai mối ngầm, Thưởng Nam còn chưa đến mức ngu ngốc như heo.
Cậu đặt nĩa xuống, từ từ nói: "Tôi sẽ bảo văn phòng tiếp đón của thánh đường chuẩn bị sớm."
Thân phận của A Phất, dù thế nào cũng không đến lượt nhà nguyện nhỏ của cậu ra đón tiếp.
Có lẽ Hoài Thiểm còn có chút tư cách, cậu là một Cha xứ, nếu không phải mang danh hiệu "con của Thánh Chủ", e rằng còn không thể tham gia buổi giảng đạo.Nghĩ đến sự vô lý trong nhà ăn đêm qua, Thưởng Nam cảm thấy cái buổi giảng đạo này, ai muốn nghe thì nghe.
A Phất liên tục lắc đầu: "Không không, con còn có tiết chính trị chưa học xong."
Thị nữ phía sau lộ ra vẻ sốt ruột, tại sao lại từ chối chứ?
Cô ấy là người biết rõ nhất công chúa thích Cha xứ đến mức nào, thích từ nhỏ, thậm chí không nhịn được cúi xuống nhẹ nhàng kéo vạt váy công chúa.
A Phất cúi người suýt nữa thì chui xuống gầm bàn, cô bé có chút buồn bã nói với thị nữ: "Cha xứ không thích ta, nếu ép ngài ấy, ngài ấy sẽ không vui.
Ngài ấy không vui, tình cảm của ta sẽ là gánh nặng cho ngài ấy, ngài ấy sẽ càng không thích ta hơn.
Ta không muốn Cha xứ ghét ta."
.
Dùng bữa sáng xong, tùy tùng bên cạnh quốc vương tiễn Cha xứ và Giáo chủ đến cổng cung điện:"Chấp sự và chấp tế chúng tôi đã sắp xếp bữa sáng cho họ rồi, họ sẽ đến ngay thôi.”
Hai tùy tùng cấp thấp phía sau cậu tiến lên, trong tay bưng hai chiếc hộp dài, trên hộp có hoa văn vàng rực rỡ phức tạp:"Đây là quà quốc vương tặng Cha xứ và Giáo chủ, xin Cha xứ và Giáo chủ nhận lấy."
Thưởng Nam nhận được một con dao găm, Hoài Thiểm nhận được một con dấu vàng, đế con dấu khắc tên Hoài Thiểm, chữ viết bản địa của Bolachi xiêu vẹo, trông như hai bông hoa vẽ lung tung."
Thưa cha, quốc vương còn bảo con nói với ngài rằng, khi tuyết rơi dày vào năm nay, ngài ấy muốn gửi công chúa A Phất đến ở thánh đường Weirya để trải qua mùa đông dài.
Sẽ có các giáo viên và thị nữ tùy tùng của công chúa A Phất đi cùng.
Nếu công chúa A Phất bướng bỉnh trong thánh đường, quốc vương hy vọng Cha xứ và Giáo chủ Hoài Thiểm có thể quản thúc cô ấy một cách thích đáng."
Tùy tùng cụp mắt, từng chữ từng chữ truyền đạt lời dặn dò của quốc vương cho hai người.Hoài Thiểm chậm rãi nheo mắt lại, hắn cười:"Được thôi, đây là do quốc vương tự nói mà."
"Vâng, quốc vương đích thân nói, công chúa A Phất đơn thuần nhạy cảm, tính tình quá hiếu động, không chịu được ấm ức, cô ấy cần được rèn luyện một chút để có thể bảo vệ Bolachi tốt hơn."
Thưởng Nam nghe tùy tùng nói xong, suy nghĩ một lát, đột nhiên nảy ra một khả năng, A Phất đến thánh đường Weirya, có thể không phải đi nghỉ dưỡng, quốc vương nói vậy... lại khiến Thưởng Nam cảm thấy A Phất dường như đang đi lánh nạn.Liên hệ với việc 14 từng nói trước đó, nếu không có sự cản trở của Cổ Vật, vậy thì không nghi ngờ gì nữa, A Phất sẽ trở thành nữ hoàng đầu tiên kể từ khi Bolachi thành lập.A Phất, người con duy nhất khỏe mạnh có khả năng trở thành quân vương tiếp theo của Bolachi, đương nhiên trở thành người đầu tiên mà Cổ Vật sẽ đối phó.[14: Cổ Vật có mấy người con trai, các con trai lại có con trai con gái riêng, hoàn toàn được nuôi dưỡng theo tiêu chuẩn quân vương.
Dù sao thì trước khi Cổ Vật ra tay với các hoàng tử, ông ta cũng không ngờ quốc vương lại bằng lòng giao đất nước cho một người phụ nữ.][14: Quốc vương quá chậm chạp, nếu không phải bao nhiêu năm nay ông ta mù quáng phục tùng và tin tưởng Cổ Vật, quyền lực giáo hội sẽ không lấn át quyền lực quân chủ, đến nỗi con trai thì người mù người câm, chỉ còn lại một cô con gái khỏe mạnh.][14: Cổ Vật không còn nhiều thời gian, nhiều nhất là vượt qua mùa đông này, ông ta nhất định sẽ có hành động.
Quốc vương hẳn đã nhận ra, dù tôi không hiểu tại sao ông ta lại tin tưởng cậu và Hoài Thiểm.
Cậu và Hoài Thiểm theo lý mà nói, so với tất cả những người khác ở thế giới này, khả năng đứng về phía Cổ Vật cao hơn nhiều.]"Ánh mắt."[14: Cái gì?]Thưởng Nam bình tĩnh nói: "Nhất định là ánh mắt của chúng ta không giống với những người khác.”
[14: Cậu mà chơi chính trị thì có thể bị người ta chơi cho chết.]"Biết đâu là sau một thời gian dài khảo sát, sao ông ấy có thể dễ dàng giao công chúa của mình cho hai thần chức Thánh Chủ giáo hoàn toàn không quen biết chứ?"
Thưởng Nam nhẹ nhàng lướt ngón tay trên con dao găm lạnh lẽo hoa lệ.Đường đi xa xôi, từ cung điện lái vào rừng núi, rừng núi toàn là những cây tạp xanh um và dây leo quấn quanh cây cối mọc điên cuồng, một mảng đen kịt, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể chui ra một con dã thú.Nhiệt độ quả thực đang giảm xuống, giữa đường Thưởng Nam đã cảm thấy hơi lạnh, cậu siết chặt áo choàng tựa vào cửa sổ ngủ gật, liên tục hắt hơi mấy cái.Malivi lập tức bị tiếng hắt hơi của vị Cha xứ đánh thức, anh ta vội vàng lấy ra một chiếc chăn từ dưới ghế, đưa cho vị Cha xứ ở ghế sau:"May mà con đã chuẩn bị sẵn."
Mỗi năm gần như đều là khoảng thời gian này bắt đầu giảm nhiệt, chỉ nửa tháng nữa thôi, Bolachi sẽ đón tuyết rơi.
Bolachi không có mùa thu, lá cây cũng sẽ không héo vàng, chúng sẽ bị đông cứng thối rữa trên cây.Hoài Thiểm cởi áo choàng ngoài của mình ra ném lên đầu Thưởng Nam.Vị Cha xứ mơ màng vùng vẫy thoát ra khỏi áo choàng, ngón tay nắm được một túm lông mềm mại:"Giáo chủ, áo choàng của ngài sao lại... dày thế này?"
"Đương nhiên là vì tôi đã chuẩn bị trước."
Hoài Thiểm khoanh tay, dựa vào lưng ghế: "Tối qua tôi đã nói với ngài sẽ giảm nhiệt..."
Nói được nửa chừng, giọng Hoài Thiểm đột nhiên biến mất."
Giáo chủ, tối qua cái gì, ngài nói tiếp đi."
Thưởng Nam thúc giục vẻ mặt ngây thơ vô tội."..."
Hoài Thiểm tưởng tối qua Thưởng Nam ngủ rồi, lúc này Thưởng Nam cũng tỏ ra mình không biết không nhớ gì, Hoài Thiểm càng không thể nói tiếp.Cậu giả vờ ngủ, giả vờ cho đến khi xuống xe.Khi xuống xe, hắn ấn vai Thưởng Nam đang ngáp liên tục: "Quần áo ngài cứ lấy đi."
Trở về thánh đường Weirya, những việc Thưởng Nam làm hàng ngày không có gì khác biệt so với trước đây.
Tuy nhiên, hung thủ của vụ án giết người hàng loạt vẫn chưa bị bắt, số người đến làm thánh lễ hàng ngày nhiều hơn ngày hôm trước, Thưởng Nam cũng bận rộn hơn trước.Cậu dành hai phần ba thời gian mỗi ngày để đi lại giữa phòng thánh lễ của thánh đường và nơi làm thánh lễ riêng của mình, cần phải chủ trì thánh lễ, cần phải an ủi lòng người."
Mẹ ban sự sống cho con cái, còn Thánh Chủ ban sự bảo vệ..."
"Dù là đêm đen dài đằng đẵng, đêm đen rồi sẽ có hồi kết..."
Thưởng Nam cố nhịn cơn buồn ngủ, nhìn những người đầy bất an phía dưới.
An ủi mọi người là công việc của cậu, nhưng cứ thế này thì bản thân câuu cũng sắp bị tẩy não thành công rồi.Một ngày thánh lễ kết thúc, Malivi cầm một chiếc khăn choàng lông thú trắng như tuyết bước vào từ ngoài cửa: "Cha, tuyết rơi rồi."
"Tuyết rơi rồi sao?"
"Vâng vâng, con đã cho người đốt lò củi rồi, bữa tối A Nhân làm món sườn cừu nướng mà ngài thích, còn có một nồi súp ngô ngọt, ngoài ra…”
"Cha!
Cha!
Cha!"
Mấy người dân vẫn chưa rời đi vội vã chạy đến bên Thưởng Nam, đến trước mặt Thưởng Nam, lo lắng nói: "Cha, bò nhà con tối nay sắp sinh bê con, ngài có thể đến để cầu nguyện cho nó không?"
Thấy vẻ mặt của vị Cha xứ đờ đẫn, người đàn ông dẫn đầu lo lắng đến nói năng lộn xộn:"Dù ngài có thể thấy rất mạo phạm, chuyện bé xé ra to, nhưng giá trị của một con bò bằng khẩu phần ăn cả năm của cả nhà chúng con rồi.
Con đã tìm bác sĩ thú y xem trước rồi, bụng nó chỉ có một con bê, nếu không sinh thành công, thì chúng con coi như phí công rồi."
Khu Nhất đã là một nơi phồn hoa trong mắt Thưởng Nam, có thể sánh ngang với thành phố cậu từng sống.
Chắc gia đình trước mặt này không sống ở nội thành, mà sống ở một trang trại nào đó.
Malivi đã lâu không gặp phải yêu cầu vô lý như vậy, hơn nữa bên ngoài đã bắt đầu đổ tuyết.
Mấy người này nhìn là biết ở mấy trang trại gần đó, làm xong thánh lễ về chắc chắn trời đã tối, không an toàn chút nào.Anh ta đang định từ chối một cách khéo léo, thì nghe thấy vị Cha xứ nói: "Được thôi, không thành vấn đề, chúng ta cùng đi."
Vị Cha xứ thật sự, quá đáng nể.Chưa nói đến việc về sẽ tối trời, khi họ khởi hành,trời đã chập choạng tối rồi.
Malivi không hề phóng đại, những gì Hoài Thiểm nói trước đó cũng không lừa người.
Tuyết bên ngoài rơi như lông ngỗng, được ánh đèn rực rỡ của thánh đường Weirya chiếu sáng thành màu vàng, tuyết bay đầy trời như những mảnh vàng lớn rơi xuống.Thưởng Nam rùng mình, quấn chặt áo choàng.
Đối phương nói hai ngày trước có mấy đường ống nước bị hỏng, đường lầy lội dày đặc, chủ động lấy từ xe của họ ra một đôi ủng cao cổ cho Thưởng Nam đi.Vị Cha xứ vận bộ áo choàng lộng lẫy may thủ công, tay đeo găng lông thú bên trong và da thật bên ngoài, chân đi đôi ủng cao su đen, mái tóc xõa ngang vai, hòa mình vào những bông tuyết đang rơi.Từ trên đỉnh thánh đường, Hoài Thiểm rủ mắt nhìn xuống, không biết vị Cha xứ đang mặc thứ gì trên người.Trong khoảng thời gian sau khi trở về Đại thánh đường, Cục Cảnh sát nhận được thư của quốc vương, nói rằng Giáo chủ Hoài Thiểm thông minh tuyệt đỉnh sẽ hỗ trợ họ phá án.
Thế là, Giáo chủ Hoài Thiểm thông minh tuyệt đỉnh suốt thời gian này cứ vùi mình trong Cục Cảnh sát, nghe một đám người cãi nhau trước tấm bảng đen dán đầy ảnh và ghi đầy manh mối.Thỉnh thoảng, Hoài Thiểm cũng tham gia, rồi chiến tranh sẽ mở rộng, xung đột sẽ leo thang.Tuy rằng Thánh Chủ toàn năng, nhưng Giáo chủ Hoài Thiểm dù sao cũng chưa học qua hình sự và điều tra.
Đương nhiên, ý kiến của Giáo chủ Hoài Thiểm đôi khi cũng vô cùng quý giá.Giáo chủ Hoài Thiểm nói, nạn nhân tiếp theo sẽ là người trong Đại thánh đường Weirya.
Gia đình mà Thưởng Nam đến thăm không phải là chủ trang trại.
Họ sống chen chúc trong một căn nhà nhỏ, thuê vài mảnh đất, nuôi bò, ngựa, dê trong một chuồng.
Con bò cái đang vỡ ối được sắp xếp một căn phòng riêng, nền đất trải đầy rơm khô, không xa đó có một chậu than đang cháy.Thưởng Nam và Malivi dìu nhau đi qua đoạn đường lầy lội.
Malivi không ngừng phủi tuyết trên vai Thưởng Nam.
Người đàn ông chủ nhà râu ria xồm xoàm, tay cầm một chiếc đèn dầu hỏa, chụp đèn lắc lư, bóng người và bóng tuyết trên mặt đất cũng lắc lư."
Thưa cha, con gái lớn và con trai lớn nhà con đã làm món thịt cừu hầm ở nhà, lát nữa ngài có thể dùng bữa tối ở nhà con.
Ngài có uống rượu không?
Rượu gạo nhà con tự nấu, không phải đồ tốt gì, nhưng trời này uống một chén nóng thì ấm bụng, trừ lạnh."
Đẩy cánh cửa sân, bà chủ nhà vội vàng thay giày, cởi áo choàng đi chuẩn bị nấu cơm.Thưởng Nam được chủ nhà dẫn thẳng vào chuồng bò.
Thỉnh thoảng con bò cái lại kêu lên một tiếng, bên cạnh nó là một bà cụ tóc bạc và hai thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi, trong đó cô bé cứ lẩm bẩm không ngừng.Cánh cửa chuồng bò mỏng manh được đẩy ra, gió bên ngoài mang theo tuyết cuốn vào trong.
Những người trong nhà bị quấy rầy, vội vàng quay đầu lại, hai đứa trẻ vui mừng gọi một tiếng "cha".Ngay sau đó, họ nhìn thấy vị Cha xứ tóc bạc đi theo sau cha mình, và chấp sự Malivi được đồn là trung thành hơn cả chó sói lớn của các chủ trang trại."
Cha... cha?"
Bà cụ được cháu gái dìu đứng dậy, đưa tay về phía Thưởng Nam, nhưng không phải để bắt tay hay hành lễ, mà là nắm lấy tóc Thưởng Nam, nhìn kỹ dưới ánh đèn.
Cái miệng móm mém của bà kinh ngạc há to:"Thật đấy."
Long An là tên của người đàn ông chủ nhà.
Thấy mẹ mình vô lễ như vậy, ông ta vội vàng tiến lên:"Mẹ ơi, mẹ thật là, đây là Cha xứ đó!”
Bà Long hơi ngượng ngùng cười:"Chỉ là ta không ngờ Cha xứ lại đồng ý đến cầu nguyện cho con Mỹ Mỹ nhà ta."
Mỹ Mỹ chính là con bò cái đang sinh nở trên đống rơm khô kia.
Mắt nó từ lúc Thưởng Nam bước vào đã không ngừng nhìn chằm chằm vào Thưởng Nam, sự xuất hiện của người lạ khiến nó cảm thấy bất an.Thưởng Nam ngồi xổm xuống cầu nguyện cho nó.
Mặc dù cậu không có một loại tín ngưỡng tương tự như vậy tồn tại, dù cho cậu có thể có chút tin tưởng sâu sắc, nhưng cũng không thể thay đổi những gì cậu tin tưởng sâu thẳm trong lòng miễn là cậu muốn.Bất kỳ tín ngưỡng nào cũng nên được xây dựng trên cơ sở thành tựu bản thân, chứ không phải trở thành một vật truyền bá tín ngưỡng.
Thưởng Nam cảm thấy đây là một điều đặc biệt đáng sợ."
Đã mời bác sĩ thú y xem chưa?"
Thưởng Nam quay đầu hỏi Long An.Long An ngẩn người một lát, nói: "Thánh Chủ sẽ phù hộ cho nó."
"...”
Buổi cầu nguyện kéo dài khoảng nửa tiếng, Thưởng Nam ngồi xổm không động đậy, tay nhổ một nắm rơm khô, nói: "Nếu lo lắng không sinh được, lát nữa có thể cho nó uống một chút dầu, dầu thực vật là được, dầu đậu nành hoặc dầu ngô đều được.
Cũng có thể dùng cách nắm chân bê con kéo ra ngoài.
Nếu thời gian kéo dài quá lâu, nhớ tìm bác sĩ thú y gần đó."
Long An chỉ thấy vị Cha xứ nói đúng:"Ngài đúng là hiểu biết nhiều.
Không giấu gì ngài, đây là lần đầu tiên bò nhà con sinh sản, những con cừu khác thì chưa có dấu hiệu gì cả.
Cả nhà chúng con đều rất lo lắng, dù đã chuẩn bị khá nhiều nhưng vẫn sợ xảy ra bất trắc.
Vốn dĩ cứ nghĩ ngài sẽ không đến chuyến này đâu, dù sao nó cũng chỉ là một con vật..."
"Không phải súc vật," Cha xứ đưa tay vuốt ve trán Mỹ Mỹ, thậm chí Mỹ Mỹ còn chủ động dụi vào lòng bàn tay Thưởng Nam:"Quá trình sinh sản của nó cũng đau đớn như con người vậy."
Chỉ là không nói được thôi, chỉ là cách biểu đạt khác thôi.Các dụng cụ cần thiết cho việc sinh nở đã được chuẩn bị sẵn, buổi cầu nguyện chỉ là để trấn an lòng người trong gia đình này.
Tiếp theo, hai đứa trẻ đã được thay phiên nhau canh giữ ở đây.
Mỹ Mỹ chắc hẳn có địa vị rất cao trong gia đình, một cô bé đang cầm cuốn truyện yêu thích của mình đọc cho nó nghe."
Cha, ngài vào rửa tay dùng bữa đi ạ!"
Bà chủ nhà gõ cửa, nói từ bên ngoài.Mắt Malivi lập tức sáng lên, anh ta đói đến choáng váng đầu óc, nên vừa nãy anh ta cứ đắm chìm trong sự ngưỡng mộ dành cho vị Cha xứ.
Vị Cha xứ không thấy đói sao?
Quá nhân ái, quá vĩ đại.Nơi dùng bữa là một chiếc bàn gỗ hình chữ nhật nặng trịch, có lẽ là do thợ mộc bào vài khúc gỗ rồi dùng đinh ghép thành một cái bàn ăn, trên mặt bàn vẫn có thể nhìn thấy những vân gỗ rõ ràng.Bà chủ nhà bưng ra một nồi lớn thịt cừu hầm củ cải nóng hổi bốc khói.
Thịt cừu được cắt thành miếng lớn, hai ba miếng thịt cừu ước chừng đã được một cân thịt.
Bên cạnh đặt vài món xào và các món nguội.
Ngôi nhà tuy đơn sơ, nhưng có thể thấy họ đã cố gắng hết sức để bày tất cả những gì tốt đẹp nhất trong nhà ra để chiêu đãi vị Cha xứ.Thưởng Nam nói rất nhiều lời cảm ơn.
Bà Long thấy tóc cậu dài, nói rằng để như vậy không tiện, liền "ái da ái da" buộc tóc cho cậu bằng một sợi dây buộc tóc có hoa.Malivi không dám công khai cười nhạo vị Cha xứ buộc tóc, định đợi về nhà rồi nằm trên giường cười.Nói thật lòng, đây là bữa ăn ngon nhất mà Thưởng Nam từng được ăn kể từ khi đến thế giới này, tất cả đều nóng hổi, có muối, có ớt và đủ gia vị.
Thịt cừu hầm củ cải thấm đẫm nước canh thơm ngon, không giống như A Nhân, mỗi bữa ăn làm xong còn phải mất mười phút để bày trí, quan trọng là làm cũng không ngon lắm.
Thưởng Nam không quen ăn những món quá thanh đạm.Bà chủ nhà nhận ra vị Cha xứ thực sự thích món ăn mình nấu, bà vui vẻ ra mặt, không ngừng gắp thức ăn và múc canh cho Thưởng Nam:"Thịt cừu trang trại chúng tôi là ngon nhất khu Weirya.
Nếu ngài thích, hai hôm nữa con sẽ bảo Long An gửi tặng ngài hai con đã làm thịt sẵn."
Thưởng Nam biết rõ giá thị trường của một con cừu, cậu vội vàng từ chối.
Bà chủ nhà liền nói: "Vậy thì khi nào ngài có thời gian, có thể đến nhà dùng bữa nhiều hơn, chỉ cần bảo chấp sự báo trước một tiếng trước là được, để chúng con chuẩn bị sớm."
Mấy đứa con của bà cũng liên tục gật đầu, có vẻ như chúng rất quý vị Cha xứ.Thưởng Nam khách sáo do dự một giây:"...Vậy cũng được."
Bà chủ nhà lập tức cười càng thêm chân thành thắm thiết.
Rượu gạo đặt trên lò than nhỏ nung nóng cũng đã sẵn sàng.
Long An rót cho Thưởng Nam một chén nhỏ, Thưởng Nam nhấp một ngụm, tặc lưỡi.
Mùi vị gạo rất thơm, nhưng cũng không chịu nổi độ cồn cao của loại rượu này.Malivi cũng uống hai ngụm, khen rượu ngon, anh ta và Long An trò chuyện rất sôi nổi.Vị Cha xứ không phải là người nói nhiều, cậu trầm lặng hơn.
Trong căn nhà giản dị này, trông cậu cao quý và thanh lịch một cách có phần lạc lõng.
Nhưng may mắn thay vị Cha xứ không hề làm cao, ăn uống không kén chọn, tốt bụng và lịch sự.
Gặp được một vị Cha xứ như vậy, quả là phúc cho các con chiên ở khu Nhất của họ."
Mùa đông này, có dễ chịu không?"
Malivi hỏi.Bà chủ nhà mang một rổ rau xanh và nấm vào, thở dài nói: "Tình hình trang trại của chúng con cũng khá tốt.
Kiều Kiều Lý rất tốt bụng, không làm khó chúng con về tiền thuê nhà, mấy hôm trước còn tặng nhà con mấy con cừu và mấy thùng trái cây.
Nhưng các trang trại khác thì chưa chắc đã được như vậy, năm nào cũng thế.
Nhưng mà vẫn sống được, dù sao cũng là thuê đất của người ta để trồng trọt mà, chỉ cần thu hoạch tốt thì tiền thuê cao một chút cũng không sao.”
Một đứa trẻ đẩy cửa bước vào, mặt đỏ bừng vì lạnh nhưng tinh thần rất tốt.
Bé gái gọi lớn vào trong nhà: "Bê con sắp ra rồi!"
Bà Long chạy nhanh nhất, tay còn bưng một chậu nước nóng.Mỹ Mỹ rất tin tưởng gia đình này, quá trình sinh nở cũng không xảy ra bất trắc gì.
Nhưng dù thuận lợi đến mấy, sinh nở vẫn đau đớn, nó khẽ rên rỉ, toàn thân đang dùng sức.Đầu bê con xuất hiện trước, rồi đến chân trước của nó.
Mỹ Mỹ không ngừng rặn.
Khi bê con đã ra được một nửa, phần còn lại sẽ sinh ra thuận lợi hơn nhiều.
Khi bê con ra đời hoàn chỉnh, bà Long giúp nó cắt rốn.
Mỹ Mỹ vẫn đang rặn, nó còn phải đẩy hết nhau thai và áo thai ra mới kết thúc.Long An và bà chủ nhà không được thuần thục lắm, họ cẩn thận rửa mặt cho bê con vừa chào đời.
Thưởng Nam nhìn mà sốt ruột, sợ rằng sẽ làm bê con ngạt thở.Thưởng Nam cởi áo choàng ngoài, vứt cho Malivi đang đứng bên cạnh lắc lư, xắn tay áo sơ mi vải lên để giúp đỡ hai vợ chồng này.Cơ thể bê con ấm áp, hơi nóng bỏng tay, toàn thân dính đầy dịch nhầy, nhưng quan trọng nhất là phải kịp thời làm sạch dịch nhầy trong khoang mũi và khoang miệng.Cha xứ đỡ đầu bê con, động tác nhẹ nhàng và thuần thục.
Bà chủ nhà đứng bên cạnh nhìn mà mắt tròn xoe: "Trước đây ngài đã từng làm công việc này sao?"
"Tôi đã đọc trong sách."
Thưởng Nam cụp mắt trả lời."
Ngài giỏi quá, chỉ đọc sách mà đã thuần thục như vậy.
Chúng tôi đọc sách gần hai tháng rồi, đến lúc này vẫn quên hết sạch."
"Ừm."
Trước đây, cậu cũng từng đỡ đẻ.
Công việc của cậu đều liên quan đến động vật và một số người không bình thường.
Con thỏ mẹ mà cậu đỡ đẻ chỉ sinh được một con.
Do biến dị nên thỏ mẹ lớn bằng một con chó lớn, con thỏ con sinh ra cũng lớn, nhưng nó lại chết vì khó sinh.Để lại con thỏ con đó, Thưởng Nam một tay nuôi nấng nó từ khi còn bé.
Hàng ngày nó đánh nhau với con mèo lớn phá cửa sổ chui ra.
Nó là một con thỏ ăn tạp, không chỉ đánh nhau với mèo lớn mà còn tranh giành thức ăn với nó.Lần đầu tiên đánh nhau, con mèo lớn cắn con thỏ con gần chết chỉ bằng một miếng.
Đó là một con mèo lớn có tính chiếm hữu mạnh đến biến thái, nó ghét tất cả những sinh vật tiếp cận và tiếp xúc thân mật với chủ nhân, dù chỉ là một con thỏ.Con bê con trong tay dường như đã biến thành con thỏ mà cậu một tay nuôi lớn.
Trong nhà không chỉ có mèo, mà còn có thỏ.
Nhưng chắc trong nhà chỉ có hai con vật này thôi, còn lại đều ở trong Viện Khoa học, đó không phải là thứ cậu có thể tùy tiện mang đi được, có thể mang thỏ đi được là vì nó quá nhỏ, các đồng nghiệp trong Viện Khoa học không có kiên nhẫn chăm sóc một con thỏ vẫn còn cần uống sữa.
Đúng vậy, con thỏ này phải uống sữa, rất sạch sẽ, bình sữa và núm vú phải được khử trùng kỹ lưỡng.Tai thỏ rất dài, gần bằng một nửa cơ thể nó, thường bị con mèo lớn cắn và kéo lê khắp nhà một cách ác ý.
Bị cắn mà không thể thoát ra được, con thỏ cứ kêu "chít chít".Đợi Thưởng Nam tan làm về nhà, chúng nó mỗi đứa một lời mách tội."
Nó cắn tôi!"
"Vì nó giẫm phải chân tôi."
Thưởng Nam ở Viện Khoa học bận tối tăm mặt mũi, về nhà còn phải xử lý những vụ kiện của chúng.Nhưng bây giờ, cậu thực sự rất nhớ hai thứ phiền phức đó."
Gần xong rồi, nó vừa mới sinh, nên cho ăn như thế nào thì sách của các người chắc hẳn đã nói rồi, cứ làm theo sách là được.
Nếu có gì không hiểu thì hỏi bác sĩ thú y, rồi mới cầu nguyện," Thưởng Nam dùng khăn khô lau tay, dừng lại một chút, nhấn mạnh: "Nhớ rõ thứ tự, trước tiên tìm bác sĩ, sau đó mới cầu nguyện."
Ánh mắt của hai vợ chồng chủ nhà nhìn vị Cha xứ giờ đây không khác gì nhìn một vị thần, họ liên tục gật đầu: "Vâng vâng vâng, chúng con biết rồi thưa cha, chúng con nhất định sẽ tìm bác sĩ thú y trước, rồi mới cầu nguyện."
Tuyết bên ngoài nhà và khi trời chập choạng tối rơi cũng lớn như nhau.
Đất đai đã bị đông hơi cứng lại, phía trên phủ một lớp tuyết mỏng, cành cây và bụi cỏ cũng được phủ một lớp trắng mỏng.Long An nhiệt tình muốn giữ Thưởng Nam ở lại qua đêm, Thưởng Nam và Malivi đồng thanh từ chối khéo.
Sáng mai còn có một buổi thánh lễ lớn, Thưởng Nam sợ mình không dậy nổi."
Vậy được rồi, hôm nay thật sự cảm ơn cha, đây là quà cảm ơn của chúng con."
Bà chủ nhà lấy một thứ từ túi tạp dề của mình ra, nhét vào tay Thưởng Nam.Một sợi dây chuyền vàng, dành cho nữ.
Thưởng Nam không nhận ngay, cậu nhấc sợi dây chuyền lên, suy nghĩ một chút, cười một tiếng rồi đặt lại vào lòng bàn tay của bà chủ nhà: "Dây chuyền phụ nữ đeo thì đẹp hơn."
Trên mặt bà chủ nhà hiện lên vẻ ngượng ngùng và cảm động:"Thưa cha, ngài thật sự... khiến chúng con xấu hổ quá."
Vị Cha xứ căn bản không hề nghĩ đến việc nhận thù lao, vậy mà ban đầu bà còn tiếc nuối vì sợi dây chuyền phải tặng đi.
Long An thấy Cha xứ ngay cả vàng cũng không muốn, nhớ lại lúc dùng bữa trước đó, Cha xứ có khen vài câu về thịt cừu, ông ta chạy về nhà, chặt nửa con cừu ở trong bếp.
Không tìm thấy túi để đựng, ông ta xách thẳng ra ngoài.Giữa vị Cha xứ và chấp sự, Long An không chút do dự ném nửa con thịt cừu lên vai của chấp sự, mặc kệ vẻ mặt ngơ ngác của chấp sự Malivi.
Ông ta nói với Thưởng Nam: "Nửa con cừu tổng cộng chỉ hơn ba mươi cân, xin ngài đừng từ chối, nếu không chúng con thật sự không còn mặt mũi nào gặp ngài nữa."
Malivi đã bị tảng thịt cừu đó làm cho choáng váng, vì trước đó anh ta đã uống vài chén rượu.Tình cảm quá nồng hậu, Thưởng Nam đành phải nhận.
.Xe ô tô đậu ở cuối đoạn đường này, không thể lái vào được.
Người lái xe luôn là một người vô hình, khi Thưởng Nam cầu nguyện, anh ta ở trong nhà sưởi ấm và uống trà.
Khi ăn cơm, anh ta ăn cùng mọi người.
Ăn xong, anh ta tiếp tục ngồi cạnh lò sưởi.
Khi họ chuẩn bị rời đi, người lái xe đã sớm trở lại xe, bật đèn pha.Malivi vác thịt cừu, ợ một tiếng:"Cha, con thấy thịt cừu này làm kiểu gì cũng ngon."
"Bánh nhân thịt cừu, thịt cừu nướng, thịt cừu trộn lạnh..."
Malivi vừa đi vừa lẩm bẩm.Bỗng nhiên nhớ đến Hoài Thiểm đã lâu không gặp, Thưởng Nam nghĩ, nếu là Hoài Thiểm ăn thì chắc chắn phải là thịt cừu sống được Thánh Chủ ban phước."
Con thỏ đó tên gì?"
Thưởng Nam đột nhiên hỏi.[14: Không biết, chưa mở khóa, nhưng nó rất xấu tính, lại rất kén ăn, đồ ngon đều phải cho nó ăn trước, là một con thỏ tai dài rất ích kỷ.][14: Những thứ cậu nuôi đều kỳ lạ cả, tai con thỏ này cũng dài quá rồi.]Đường đi lầy lội dính đầy gấu áo.
Thưởng Nam đi loạng choạng, một chiếc ủng lún sâu vào vũng bùn, không rút ra được, đành phải bỏ lại.Tuy chuyến đi này có chút vất vả, nhưng kiếm được mấy chục cân thịt cừu, coi như có lời.Một bóng người xuất hiện rất xa phía sau xe, một chấm đen nhỏ lắc lư, càng ngày càng gần họ.Malivi cố gắng nhìn rõ:"Ma sao?"
Anh ta không nhìn rõ.Khi bóng người càng ngày càng gần họ, mái tóc ngắn màu đỏ sẫm của đối phương đọng một lớp tuyết, phát ra một vầng sáng mờ ảo, rồi nửa vầng trán nhỏ trở nên sáng bừng, tiếp đó là toàn bộ khuôn mặt góc cạnh, trong đêm đông trông đặc biệt lạnh lùng và nghiêm nghị.Là Hoài Thiểm, Thưởng Nam thở phào nhẹ nhõm.
Cậu cố gắng tiếp tục đi về phía trước nhưng không thành công, chiếc ủng còn lại cũng lún vào vũng bùn.Từ trong đêm đông tuyết rơi trắng xóa, Giáo chủ Hoài Thiểm bước tới.
Hắn đến trước mặt Thưởng Nam, cúi người như nhổ củ cải, kéo vị Cha xứ ra khỏi vũng bùn, đặt lên mặt đất khô ráo bên cạnh:"Cha xứ, buổi tối tốt lành."
Thật là thảm hại, Thưởng Nam nhìn bộ dạng lấm lem bùn đất của mình, có chút ngượng ngùng, chỉ vào Malivi không biết từ lúc nào đã đi lên phía trước: "Giáo chủ, đó là thịt cừu được Thánh Chủ ban phước, ngài có ăn không?"
"Không ăn," Hoài Thiểm lắc đầu: "Bây giờ tôi chỉ ăn thức ăn được Cha xứ ban phước."
Vì câu nói đó của hắn, không khí bỗng nhiên trở nên có chút kỳ lạ.
Tuyết rơi ào ào giữa hai người, tan chảy còn nhanh hơn trước."
Được thôi, vậy sau này trước khi Giáo chủ dùng bữa, có thể mời tôi ban phước cho thức ăn của ngài trước, rồi sau đó mới dùng."
Vị Cha xứ nói từng chữ từng chữ."
Cha xứ, ngài uống rượu sao?"
Hoài Thiểm đột nhiên nghiêng người lại gần Thưởng Nam, hắn chú ý đến gò má hơi ửng hồng của Thưởng Nam, mỗi lúc một nhạt dần so với khoảnh khắc trước đó.
Bên ngoài quá lạnh, không cho phép gò má vị Cha xứ đỏ lâu."
Uống một chút rượu tự nấu của họ, rất ngon, ngon hơn rượu của Giáo chủ nhiều."
Thưởng Nam sờ mặt.Hoài Thiểm "Ồ" một tiếng, tiếp tục hỏi: "Sao ngài lại chạy đến nơi hẻo lánh như vậy?"
Nếu không có gia đình này, thì xung quanh toàn là núi rừng hoang vắng và ruộng đồng không người, nơi hoang vu như vậy rất dễ xảy ra chuyện."
Giúp một con bò tên Mỹ Mỹ cầu nguyện, hôm nay nó sinh một con bê con."
Thưởng Nam trả lời."
Cha xứ..."
Hoài Thiểm rủ mắt xuống, vài bông tuyết rơi trên lông mi hắn, khiến vẻ mặt hắn có chút cô đơn: "Ngài đối xử với một con bò còn tốt hơn đối với tôi."
"Ngài đã cầu nguyện cho tôi chưa?"
Hoài Thiểm nhìn chiếc áo choàng ngoài mà vị Cha xứ đang mặc hôm nay.
Malivi quả không hổ là chó săn trung thành nhất, chọn loại vải tốt nhất để may áo choàng cho vị Cha xứ của mình.
Áo choàng của vị Cha xứ mặc bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng dày màu trắng tuyết, một dải lông mềm mại màu trắng tuyền trên mũ trùm đầu ôm sát cổ vị Cha xứ, nhưng vẫn không trắng bằng khuôn mặt và mái tóc của vị Cha xứ.Cha xứ trông như người tuyết được miêu tả trong sách của Thánh Chủ, đặc biệt là trong đêm đông tuyết rơi trắng xóa này."
Nếu ngài cần, đương nhiên tôi có thể cầu nguyện cho ngài."
Thưởng Nam nói."
Trước đây cần, bây giờ không cần nữa."
Nói xong, Hoài Thiểm đột nhiên nghiêng người, nhìn Thưởng Nam một lúc lâu, rồi đưa tay giật một sợi dây buộc tóc hình hoa trên đầu Thưởng Nam xuống, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Thứ xấu xí gì cũng buộc lên tóc vậy?"
Thưởng Nam nhìn một loạt hành động của Hoài Thiểm: "Vậy ngài có thể trả lại dây buộc tóc cho tôi, thay vì cho vào túi của ngài."
"Ồ," Hoài Thiểm không trả lại dây buộc tóc cho Thưởng Nam, mà mỉm cười nhìn Thưởng Nam: "Tôi vừa hỏi ngài có uống rượu không, ngài nói có uống.
Vậy tôi hỏi lại ngài, ngài có say không?"
Khi Giáo chủ cười như vậy, thường là trong lòng đang ủ mưu gì đó."
Không say, say rồi thì liên quan gì đến ngài?"
Thưởng Nam siết chặt áo choàng, lạnh thế này mà môi cậu vẫn hồng nhạt.Hoài Thiểm sờ đầu, đôi mắt đen nhánh sáng ngời.
Khi trả lời Thưởng Nam, hàm răng lởm chởm của hắn đã xuất hiện, màu mắt cũng dần chuyển sang đỏ:"Đương nhiên có liên quan.”
Giáo chủ khẽ nói: "Nếu ngài không say, tôi là Giáo chủ của thánh đường Weirya.
Nếu ngài say, tôi là Giáo chủ của Cha xứ.”