Số 2 trên tên chap có nghĩa là phần 2 cho chap trước, cảm ơn!
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!Âm thanh ấy vang vọng ngay dưới chân chúng tôi, khiến cả đám bật lùi lại, tim đập thình thịch.
Nhưng khi vừa định quay đầu bỏ chạy, bỗng con Như – đứa cứng đầu nhất nhóm – khựng lại.Nó đứng chết trân, mắt mở to, rồi miệng nó bật ra tiếng cười khanh khách.
Giọng cười lạc điệu, không giống giọng của Như chút nào."
Đi đâu vậy?
Ở lại... với em đi..." – giọng Như vang lên, nhưng trộn lẫn một âm thanh non nớt, méo mó, như thể có một đứa trẻ đang mượn cổ họng nó để nói.Cả đám hét toáng, tôi lao tới định kéo Như chạy, nhưng vừa chạm tay vào thì người nó lạnh ngắt, cứng đờ như khúc gỗ.
Đôi mắt Như chuyển sang màu đỏ ngầu, đồng tử biến mất.Từ dưới chân nó, những vệt nước đen sì bắt đầu loang ra sàn.
Chất lỏng đặc sệt như bùn đất, tanh hôi, cứ thế lan rộng, bao vây lấy cả đám chúng tôi.Rồi... từ trong lớp bùn ấy, hàng loạt bàn tay nhỏ xíu, gầy guộc bắt đầu thò ra, nắm lấy chân chúng tôi.
Những ngón tay lạnh lẽo, ướt nhẹp, bám chặt đến mức không thể gỡ.Tiếng trẻ con thì thào vang lên khắp hành lang:"Ở lại... với em...
Ở lại... với em..."
Cả ngôi trường như rung lên, những cánh cửa lớp học dọc hành lang đồng loạt cạch một tiếng rồi tự khép lại.
Đèn trên trần hành lang bùng lên một luồng sáng trắng chói lòa...Và khi ánh sáng tắt phụt đi, chúng tôi nhận ra – mình không còn đứng ở hành lang nữa.
Trước mắt là một bãi đất trống, ẩm ướt, với một nấm mồ cũ kỹ không bia, nằm ngay giữa ba gốc phượng già.Nấm mồ ấy vừa nhúc nhích... như có ai đó đang tìm cách bò ra từ bên dưới.Cả ngôi trường như rung lên, những cánh cửa lớp học dọc hành lang đồng loạt cạch một tiếng rồi tự khép lại.
Đèn trên trần bùng lên, nổ sáng trắng chói lòa, hắt cả hành lang vào một biển sáng mù mịt.Khi ánh sáng phụt tắt, chúng tôi bàng hoàng nhận ra – mình không còn đứng ở hành lang nữa.
Trước mắt là một bãi đất trống ẩm ướt, giữa đêm mưa lạnh lẽo.
Nơi đó, ba gốc phượng già sừng sững vươn cành, và ngay chính giữa, một nấm mồ cũ kỹ không bia nằm lặng lẽ.Nấm mồ ấy nhúc nhích, đất cát rơi lả tả như có ai đó đang cố sức bò ra từ bên dưới.
Tiếng gió rít từng hồi, cuốn lạnh buốt vào xương tủy.
Rồi giữa màn đêm, tiếng trẻ con thì thào vang vọng bốn bề:"Ở lại... với em..."
Âm thanh ấy dội thẳng vào đầu óc, khiến tim tôi đập loạn.
Mắt mờ đi, cơ thể như mất hết trọng lượng.
Và ngay khoảnh khắc đó, trước mắt tôi bỗng tối sầm lại – cảm giác toàn thân rơi thẳng xuống một vực sâu lạnh lẽo, vô tận...
Toàn thân tôi rơi thẳng xuống khoảng không tối đen như mực.
Cái lạnh buốt thấu xương siết chặt lấy từng mạch máu, tai ù đi, chỉ còn văng vẳng tiếng trẻ con lặp đi lặp lại:"Ở lại... với em..."
Tôi vùng vẫy trong hư vô, rồi mắt tối sầm hẳn, ý thức bị nuốt chửng...."
Ê!
Tụi nhỏ này!!!"
Một giọng quát khàn khàn vang lên làm tôi giật bắn.
Mi mắt nặng trĩu, phải cố lắm tôi mới mở ra được.Trước mắt là ánh sáng vàng vọt của buổi sáng sớm, len qua dãy hành lang khối 2.
Hơi ẩm còn vương lại từ cơn mưa đêm qua.
Tôi nằm sõng soài trên nền gạch lạnh buốt, và xung quanh – cả nhóm bạn cũng bất tỉnh, người ướt sũng, mặt mày tái mét.Bác bảo vệ đang đứng đó, tay cầm chùm chìa khóa và chiếc đèn pin tắt ngóm.
Mắt bác mở to, bàng hoàng:"Trời đất... tụi bây nằm đây từ tối qua tới giờ hả?
Sao còn thở được vậy..."
Bác vội chạy đến lay từng đứa, miệng lẩm bẩm trong cơn run rẩy:"Lại nữa rồi... y như năm đó..."
Nghe câu nói ấy, tim tôi lạnh buốt.
Nhưng chưa kịp hiểu hết, đầu óc lại quay cuồng, và tôi chìm vào bóng tối thêm lần nữa...Khi tôi mở mắt tỉnh dậy thêm một lần nữa, ánh sáng trắng lóa ập vào.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến tôi nhăn mặt.
Trần nhà cao, bóng đèn tuýp kêu rè rè...
Tôi mất vài giây mới nhận ra – đây là bệnh viện.Xung quanh, cả đám bạn tôi cũng đang nằm trên những chiếc giường kê sát nhau, tay cắm ống truyền, người phủ chăn trắng.
Có đứa vẫn mê man, có đứa vừa cựa quậy tỉnh lại, gương mặt đều nhợt nhạt như trải qua cơn sốt nặng.Tiếng bước chân vội vã vang lên.
Mẹ tôi lao tới, ôm chầm lấy tôi, nước mắt ràn rụa:"Con làm mẹ sợ chết khiếp!
Suốt đêm qua đi tìm khắp nơi... sáng nay người ta báo cả đám được đưa từ trường đến đây, nằm bất tỉnh nhân sự."
Tôi sững người, trí nhớ ùa về như cơn ác mộng: hành lang rung chuyển, nấm mồ cựa quậy, tiếng trẻ con thì thào, rồi cái vực sâu lạnh lẽo nuốt chửng cả bọn...Trái tim tôi đập thình thịch.
Tôi quay sang nhìn những đứa bạn.
Ánh mắt hoảng loạn, mệt mỏi của chúng đủ để xác nhận – tất cả những gì xảy ra không phải mơ.Bên ngoài cửa phòng bệnh, tôi thoáng thấy bác bảo vệ đứng tựa vào tường, dáng người còng xuống, mắt nhìn chúng tôi chằm chằm.
Khi bắt gặp ánh mắt tôi, bác chỉ thở dài, khẽ lắc đầu rồi quay đi.Trong khoảnh khắc ấy, câu nói của bác như vang vọng lại trong đầu:"Lại nữa rồi... y như năm đó..."
Ngày hôm sau cả đám trở lại trường học như ngày thường.
Giờ ra chơi tôi rủ con Trâm và mấy đứa kia đi tìm bác bảo vệ để hỏi vì sao hôm qua bác lại nói như vậy...
Đến phòng bảo vệ tôi gõ cửa phòng xem có ai bên trong hay không thì bác bước ra và ngạc nhiên hỏi: "Mấy đứa đến đây làm gì ?"
Tôi trả lời: "Dạ..dạ, hôm qua cháu nghe bác nói "lại nữa rồi... y như năm đó" chúng cháu thắc mắc nên đến hỏi ạ..."...Một khoảng lặng đến từ cả hai, chẳng ai nói gì nữa.
Bác bảo vệ trầm ngâm một tí rồi, mời chúng tôi vào phòng.
Trong phòng lúc này chỉ có cả đám chúng tôi và bác bảo vệ.
Con Tuyền cất tiếng nói:"Nếu có thể bác kể cho chúng cháu nghe về chuyện này và vào năm đó đã xảy ra chuyện gì không ạ ?"
Bác khựng lại, bàn tay đang cầm điếu thuốc run run.
Một lúc lâu sau, bác mới cất giọng trầm khàn:"Cách đây gần hai mươi năm... cũng có một nhóm học sinh tò mò như tụi bây.
Tụi nó nghe lời đồn về cái sân sau, về cô bé bị chôn dưới gốc phượng... rồi lén ở lại sau giờ tan học để 'tìm hiểu'.
Sáng hôm sau, thầy cô và phụ huynh đi tìm, phát hiện cả nhóm nằm bất tỉnh ngay tại hành lang khối 2 này."
Tôi nuốt nước bọt, sống lưng lạnh buốt."
Rồi... rồi họ có sao không bác?"
Bác im lặng một hồi, mắt nhìn xa xăm ra ô cửa sổ mờ sương:"Có đứa thì tỉnh lại, giống như tụi bây bây giờ... nhưng cũng có hai đứa không bao giờ tỉnh nữa.
Chỉ nằm im như đang ngủ, hơi thở yếu dần... rồi tắt hẳn."
Căn phòng bỗng lặng như tờ.
Tôi nghe rõ tiếng mưa đọng nhỏ xuống từ mái hiên ngoài cửa."
Sau vụ đó, nhà trường cấm tuyệt đối học sinh bén mảng ra sân sau buổi chiều tối.
Nhưng rồi... tin đồn vẫn cứ truyền hết khóa này tới khóa khác."
Bác chậm rãi quay sang nhìn tôi, đôi mắt già nua, đục mờ nhưng ánh lên sự lo lắng thật sự:"Cho nên... tụi bây may mắn lắm.
Đừng bao giờ quay lại đó nữa.
Nếu không... chưa chắc đã có lần sau đâu."
Bác bảo vệ nhìn chúng tôi một hồi lâu, rồi thở dài như đang cân nhắc.
Cuối cùng, bác hạ giọng, như thể sợ ai đó nghe thấy:
"Chuyện này... vốn dĩ trường không muốn ai nhắc tới nữa.
Nhưng nếu tụi mày đã chứng kiến, thì tao nói để biết mà tránh."
Bác rít một hơi thuốc, khói trắng lan mờ khắp căn phòng.
"Ngày xưa, trước khi xây khối lớp 2 và cái sân sau ấy... chỗ đó vốn là đất nghĩa trang nhỏ.
Khi trường mở rộng, người ta di dời phần lớn mộ đi, nhưng có một nấm mồ không ai nhận.
Giấy tờ thất lạc, cũng chẳng ai biết thân phận.
Họ lấp đất qua loa rồi xây trường ngay trên đó."
Con Ngân, nghe tới đây nó bất giác giữ chặt vạt váy tôi.
Bác nói tiếp, giọng trầm xuống:
"Người ta đồn đó là mộ của một bé gái.
Hồi còn làm ca đêm, tao từng thấy... một bóng dáng nhỏ xíu, mặc váy trắng, ngồi khóc dưới gốc phượng già.
Tao đuổi theo thì mất hút.
Nhưng cứ trời mưa... lại có tiếng khóc vẳng ra từ chỗ đó."
Bác dụi tắt điếu thuốc, ánh mắt tối sầm:
"Có lẽ... oan hồn nó không cam lòng, vì bị đào bới, bỏ mặc.
Cho nên mới kéo những đứa tò mò xuống theo.
Năm đó đã có học sinh mất mạng... mà nhà trường thì ém nhẹm đi, chỉ ghi trong hồ sơ là 'tai nạn'.
Ai biết sự thật, đều im lặng."
Không khí trong phòng đặc quánh.
Tôi bất giác rùng mình.
Trong đầu chỉ vang vọng câu hỏi: Nếu đó là sự thật... thì cái "đi cùng em" mà chúng tôi nghe thấy đêm qua... có phải là tiếng gọi từ đứa bé ấy không?
Bác bảo vệ nhìn tôi lần cuối, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa thương hại:
"Nghe tao.
Quên hết chuyện này đi.
Sống yên ổn còn khó... huống chi dây vào người chết."
...
Dù bác bảo vệ đã dặn dò như vậy, nhưng không phải đứa nào trong nhóm cũng nghe lời.
Một tuần sau, khi mọi thứ tưởng như đã lắng xuống, tôi nhận được tin nhắn của con Như (đứa luôn được tụi tôi nói rằng rất cứng đầu và chẳng sợ thứ gì.)
"Tao không tin mấy chuyện bác bảo vệ kể.
Tối nay tao sẽ quay lại sân sau.
Muốn thì đi với tao."
Tim tôi lạnh buốt.
Tôi nhớ lại ánh mắt vô hồn của Như trong đêm hôm đó, lúc nó cười khanh khách bằng một giọng trẻ con méo mó.
Cảnh tượng ấy vẫn ám ảnh tôi từng giấc ngủ.
Tôi vội nhắn lại:
"Đừng ngu dại nữa!
Mày muốn mất mạng à?"
Nhưng Như không trả lời.
...
Tối hôm đó, mưa lại đổ.
Cơn mưa nặng hạt chẳng khác nào đêm kinh hoàng kia.
Tôi bồn chồn, cứ nhìn đồng hồ, rồi quyết định cầm áo mưa phóng tới trường.
Trường học tối om, chỉ còn vài bóng đèn bảo vệ nhấp nháy.
Tôi chạy dọc hành lang khối 2, tim đập dồn dập.
Ở sân sau...
Như đang đứng đó.
Nó xoay lưng về phía tôi, ướt sũng vì mưa, hai tay buông thõng.
Trước mặt nó là ba gốc phượng già, và dưới đất... nấm mồ mờ mờ trồi lên, đất bị xới tung như vừa có thứ gì chui ra.
"Như!" – tôi hét lên.
Nó từ từ quay lại.
Nụ cười méo mó hiện rõ trên mặt.
Đôi mắt trắng dã, không còn đồng tử.
Và từ miệng nó, một giọng non nớt vang lên:
"Tao đã bảo...
đi cùng em..."
Phía sau Như, một bóng dáng nhỏ xíu trong chiếc váy trắng bẩn thỉu từ từ bước ra, đôi bàn tay gầy guộc vươn về phía tôi.
Cả không gian như đóng băng.
Gió rít, mưa trút xuống, nhưng tôi chỉ nghe một âm thanh vang vọng trong đầu:
"Đêm nay... phải có người ở lại với em."
Các bạn đoán xem chap sau liệu Như có chết vì sự cứng đầu của mình không ?
Hãy đón xem nhé!