Tâm Linh Âm Thanh Trong Bóng Tối

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
400845969-256-k601032.jpg

Âm Thanh Trong Bóng Tối
Tác giả: woin_124
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

không có thật. hoàn toàn dựa trên trí tưởng tượng. có lẽ sẽ có nhiều câu chuyện khác nhau và đôi khi chúng sẽ không ăn khớp với nhau lưu ý giúp ạ. cảm ơn vì bạn đã đọc truyện 💗 Tags: bíẩnhocduongkinhdiloidon​
 
Âm Thanh Trong Bóng Tối
1. giới thiệu


Chào.

Tôi – Trương Quế Anh – trước khi lập nhóm tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ biết rồi một ngày, tụi tôi gom lại thành một nhóm bạn kì lạ.Nói về tôi trước đi.

Ba mất từ hồi tôi mới hai tuổi, nhà chỉ còn mẹ với tôi.

Ờ thì học hành cũng gọi là giỏi, tính lại hay nghe nhạc nên nhiều khi hơi trầm.

Cái khó chịu nhất là gia đình tui từng cấm tiệt tôi chơi với Như, nhưng mà... nói thật, tôi vẫn lén chơi với nhỏ, bỏ sao nổi.

Hồ Minh Như – đứa đó tomboy khỏi bàn.

Nhà thì tan vỡ từ năm nó 11 tuổi, vậy nên Như tự lập lắm.

Học cũng ổn, mê game, tính thì ngang phè phè.

Ờ thì cứng đầu đó, mà cái kiểu sống thật của nó lại kéo tôi lại gần.

Nguyễn Phan Trâm Anh – tiểu thư âm nhạc.

Nhà đầy đủ, ba mẹ thương nhưng hơi khó, cái gì cũng muốn con gái ngoan ngoãn.

Trâm Anh thì mê hát, lúc nào cũng nghêu ngao, đến mức thầy cô nghe chắc muốn đau đầu.

Nguyễn Kim Tuyền – mọt tiếng Anh của nhóm.

Nhà hạnh phúc, học bá, mỗi tội bị cận.

Đeo kính vô nhìn nghiêm túc, chứ thật ra chỉ cần ai chọc một cái là cười xỉu.

Đinh Ngọc Ngân – bé út nhưng lại chăm cả nhóm.

Cái gì cũng giỏi, nhất là tiếng Anh, cãi nhau thì khỏi ai dám bắt bẻ.

Võ Ngọc Bảo Trân – đứa ngông nhất.

Ba mẹ ly hôn hồi nó mới lớp 3, vậy nên tính tình chẳng giống ai.

Học thì cũng ổn, nhưng nổi nhất là mấy màn làm tụi tôi mém điên cái đầu.

Trương Khánh Ngọc – vừa vào nhóm, kiểu người không quá nổi, không hề mờ nhạt.

Nhà hạnh phúc, học khá, lúc nào cũng giữ cân bằng, cứ như "bức tường chắn sóng" mỗi khi tụi tôi cãi nhau.

Nguyễn Ngọc Bích – cây hài chính gốc.

Nhà thì ba mẹ suốt ngày cãi vã, nhưng chắc vì vậy mà Bích lúc nào cũng biến mình thành nguồn cười cho tụi tui.

Nói bậy nói bạ thôi mà làm ai cũng cười sặc nước.

Lê Thị Kim Khánh – nhỏ này ít nói, lại hay bị liệu nữa chứ.

Nhưng nhờ vậy mà mỗi lần nó thốt ra một câu, nguyên nhóm im phăng phắc, rồi sau đó cười nghiêng ngả.

Đó.

Chín đứa, chín hoàn cảnh.

Ghép lại thành một nhóm vừa hỗn loạn vừa đáng nhớ.

Phụ huynh lắc đầu hoài:

– Tụi bây mà dính nhau nữa là y như có bão.

Mà đúng thật.

Nhưng nhờ có nhau, tụi tui mới thấy vui.
 
Âm Thanh Trong Bóng Tối
sân sau


Một ngày chẳng đặc biệt vào giữa năm lớp bốn.

Chín đứa tôi vốn học ở các lớp khác nhau trong trường.

Tuy chưa quen thân, nhưng vì cùng có chung tính tò mò và đam mê khám phá những chuyện kỳ lạ xảy ra quanh trường, chúng dần kết bạn và lập thành một nhóm nhỏ.

Trưởng nhóm là tôi - Quế Anh, tôi lúc đầu tạo nhóm vốn dĩ chỉ có 3 đứa.

Tôi, Ngọc Ngân và Minh Như.

Nhưng không ngờ gần tới cuối năm lớp bốn lại lòi thêm tận sáu đứa nữa.

Ngày hôm đó, một ngày mưa.

Hôm đó chúng tôi có một cuộc hẹn ở lại để xem lời đồn mỗi chiều mưa khi ngôi trường không còn ai sẽ bắt đầu phát ra những tiếng khóc than từ sân sau trường nơi được học sinh từng khoá từng khoá truyền tai nhau rằng có một cô bé từng được chôn ở nơi đó.

Lúc cả trường đã ra về hết chẳng còn ai ngoài chín đứa tôi.

Từ sân sau nơi được đồn đại rằng từng có một cô bé được chôn ở nơi đó, bỗng phát ra những tiếng kêu cứu chẳng rõ.

Lúc này nỗi tò mò lấn ác sự sợ hãi bên trong chúng tôi, cả đám theo chân nhau tiến đến nơi phát ra âm thanh không rõ đó.Nơi chúng tôi đứng là cuối hành lang khối 2.

Từ góc nhìn này nhìn ra nơi đó nó thật sự rất âm u!

3 cây phượng to lớn ở sân sau lại khiến nơi này đã âm u lại càng thêm âm u.

Bỗng từ góc cây bước ra một cô bé chỉ tầm 4 đến 5 tuổi xuất hiện.

Cô bé mặc một bộ váy trằng nhưng lại bám bẩn.

Nhìn như đã từng va chạm vào mặt đất.

Rồi bỗng cô bé quay phắt lại chẳng hề ngẩng đầu nhưng chúng tôi lại thấy miệng cô bé cứ lẩm bẩm "...cứu... em..." cứu... em..."

âm thanh nhỏ nhẹ nhưng lại khiến cả đám chúng tôi chết lặng.

Không ai dám thở mạnh.

Cô bé đứng cách chúng tôi chỉ vài mét, mái tóc dài rũ rượi, che khuất gần hết gương mặt.

Những giọt nước mưa từ mái tóc nhỏ xuống nền gạch loang lổ, tạo thành từng vệt tối.

"...Cứu... em..." – giọng nói non nớt vang lên, kéo dài và nghẹn lại, như vọng ra từ một nơi xa xăm chứ không phải ngay trước mặt.

Tôi bất giác kéo nhẹ vạt váy con Trâm, nó không động đậy nhìn lên trên mặt nó trắng bệt, đồng tử giãn ra vì sợ hãi mặt nó xanh dường như không còn giọt máu nào nữa.

Đằng sau, không đứa nào dám tiến một bước và cũng chẳng đứa nào dám lùi bước.

Rồi cô bé ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đám chúng tôi.

Đôi mắt trống rỗng, đỏ rực.

Miệng cô bé hé ra, nhưng tiếng kêu không phải tiếng khóc của trẻ nhỏ... mà là âm thanh rít gào, the thé, như hàng chục giọng nói chồng chéo vang vọng từ trong lồng ngực bé nhỏ ấy.

Bầu không khí đặc quánh lại.

Cả hành lang như lạnh thêm vài độ.

Những bóng đèn vàng cuối dãy hành lang bỗng chập chờn, nhấp nháy liên hồi.

"Chạy..chạy.. chạy...đi.." một giọng nói thều thào từ trong đám bọn tôi, đó là giọng con Tuyền !

Nó thều thào, nhưng chẳng đứa nào chạy được nữa tất cả đứng chết chân ở đó như đinh đóng cột !

Đúng lúc ấy, một cơn gió lạnh buốt từ đâu thổi tới, mang theo mùi tanh nồng ngai ngái.

Cô bé nghiêng đầu sang một bên, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười méo mó, rồi đột ngột biến mất ngay trước mắt chúng tôi.

Nhưng âm thanh thì vẫn còn đó.

Nó vọng ra từ lòng đất nơi ba gốc phượng già đan rễ vào nhau.

Và lần này... tiếng kêu không còn là "cứu em" nữa, mà là "đi cùng em..."
 
Âm Thanh Trong Bóng Tối
sân sau.2


Số 2 trên tên chap có nghĩa là phần 2 cho chap trước, cảm ơn!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!Âm thanh ấy vang vọng ngay dưới chân chúng tôi, khiến cả đám bật lùi lại, tim đập thình thịch.

Nhưng khi vừa định quay đầu bỏ chạy, bỗng con Như – đứa cứng đầu nhất nhóm – khựng lại.Nó đứng chết trân, mắt mở to, rồi miệng nó bật ra tiếng cười khanh khách.

Giọng cười lạc điệu, không giống giọng của Như chút nào."

Đi đâu vậy?

Ở lại... với em đi..." – giọng Như vang lên, nhưng trộn lẫn một âm thanh non nớt, méo mó, như thể có một đứa trẻ đang mượn cổ họng nó để nói.Cả đám hét toáng, tôi lao tới định kéo Như chạy, nhưng vừa chạm tay vào thì người nó lạnh ngắt, cứng đờ như khúc gỗ.

Đôi mắt Như chuyển sang màu đỏ ngầu, đồng tử biến mất.Từ dưới chân nó, những vệt nước đen sì bắt đầu loang ra sàn.

Chất lỏng đặc sệt như bùn đất, tanh hôi, cứ thế lan rộng, bao vây lấy cả đám chúng tôi.Rồi... từ trong lớp bùn ấy, hàng loạt bàn tay nhỏ xíu, gầy guộc bắt đầu thò ra, nắm lấy chân chúng tôi.

Những ngón tay lạnh lẽo, ướt nhẹp, bám chặt đến mức không thể gỡ.Tiếng trẻ con thì thào vang lên khắp hành lang:"Ở lại... với em...

Ở lại... với em..."

Cả ngôi trường như rung lên, những cánh cửa lớp học dọc hành lang đồng loạt cạch một tiếng rồi tự khép lại.

Đèn trên trần hành lang bùng lên một luồng sáng trắng chói lòa...Và khi ánh sáng tắt phụt đi, chúng tôi nhận ra – mình không còn đứng ở hành lang nữa.

Trước mắt là một bãi đất trống, ẩm ướt, với một nấm mồ cũ kỹ không bia, nằm ngay giữa ba gốc phượng già.Nấm mồ ấy vừa nhúc nhích... như có ai đó đang tìm cách bò ra từ bên dưới.Cả ngôi trường như rung lên, những cánh cửa lớp học dọc hành lang đồng loạt cạch một tiếng rồi tự khép lại.

Đèn trên trần bùng lên, nổ sáng trắng chói lòa, hắt cả hành lang vào một biển sáng mù mịt.Khi ánh sáng phụt tắt, chúng tôi bàng hoàng nhận ra – mình không còn đứng ở hành lang nữa.

Trước mắt là một bãi đất trống ẩm ướt, giữa đêm mưa lạnh lẽo.

Nơi đó, ba gốc phượng già sừng sững vươn cành, và ngay chính giữa, một nấm mồ cũ kỹ không bia nằm lặng lẽ.Nấm mồ ấy nhúc nhích, đất cát rơi lả tả như có ai đó đang cố sức bò ra từ bên dưới.

Tiếng gió rít từng hồi, cuốn lạnh buốt vào xương tủy.

Rồi giữa màn đêm, tiếng trẻ con thì thào vang vọng bốn bề:"Ở lại... với em..."

Âm thanh ấy dội thẳng vào đầu óc, khiến tim tôi đập loạn.

Mắt mờ đi, cơ thể như mất hết trọng lượng.

Và ngay khoảnh khắc đó, trước mắt tôi bỗng tối sầm lại – cảm giác toàn thân rơi thẳng xuống một vực sâu lạnh lẽo, vô tận...

Toàn thân tôi rơi thẳng xuống khoảng không tối đen như mực.

Cái lạnh buốt thấu xương siết chặt lấy từng mạch máu, tai ù đi, chỉ còn văng vẳng tiếng trẻ con lặp đi lặp lại:"Ở lại... với em..."

Tôi vùng vẫy trong hư vô, rồi mắt tối sầm hẳn, ý thức bị nuốt chửng...."

Ê!

Tụi nhỏ này!!!"

Một giọng quát khàn khàn vang lên làm tôi giật bắn.

Mi mắt nặng trĩu, phải cố lắm tôi mới mở ra được.Trước mắt là ánh sáng vàng vọt của buổi sáng sớm, len qua dãy hành lang khối 2.

Hơi ẩm còn vương lại từ cơn mưa đêm qua.

Tôi nằm sõng soài trên nền gạch lạnh buốt, và xung quanh – cả nhóm bạn cũng bất tỉnh, người ướt sũng, mặt mày tái mét.Bác bảo vệ đang đứng đó, tay cầm chùm chìa khóa và chiếc đèn pin tắt ngóm.

Mắt bác mở to, bàng hoàng:"Trời đất... tụi bây nằm đây từ tối qua tới giờ hả?

Sao còn thở được vậy..."

Bác vội chạy đến lay từng đứa, miệng lẩm bẩm trong cơn run rẩy:"Lại nữa rồi... y như năm đó..."

Nghe câu nói ấy, tim tôi lạnh buốt.

Nhưng chưa kịp hiểu hết, đầu óc lại quay cuồng, và tôi chìm vào bóng tối thêm lần nữa...Khi tôi mở mắt tỉnh dậy thêm một lần nữa, ánh sáng trắng lóa ập vào.

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến tôi nhăn mặt.

Trần nhà cao, bóng đèn tuýp kêu rè rè...

Tôi mất vài giây mới nhận ra – đây là bệnh viện.Xung quanh, cả đám bạn tôi cũng đang nằm trên những chiếc giường kê sát nhau, tay cắm ống truyền, người phủ chăn trắng.

Có đứa vẫn mê man, có đứa vừa cựa quậy tỉnh lại, gương mặt đều nhợt nhạt như trải qua cơn sốt nặng.Tiếng bước chân vội vã vang lên.

Mẹ tôi lao tới, ôm chầm lấy tôi, nước mắt ràn rụa:"Con làm mẹ sợ chết khiếp!

Suốt đêm qua đi tìm khắp nơi... sáng nay người ta báo cả đám được đưa từ trường đến đây, nằm bất tỉnh nhân sự."

Tôi sững người, trí nhớ ùa về như cơn ác mộng: hành lang rung chuyển, nấm mồ cựa quậy, tiếng trẻ con thì thào, rồi cái vực sâu lạnh lẽo nuốt chửng cả bọn...Trái tim tôi đập thình thịch.

Tôi quay sang nhìn những đứa bạn.

Ánh mắt hoảng loạn, mệt mỏi của chúng đủ để xác nhận – tất cả những gì xảy ra không phải mơ.Bên ngoài cửa phòng bệnh, tôi thoáng thấy bác bảo vệ đứng tựa vào tường, dáng người còng xuống, mắt nhìn chúng tôi chằm chằm.

Khi bắt gặp ánh mắt tôi, bác chỉ thở dài, khẽ lắc đầu rồi quay đi.Trong khoảnh khắc ấy, câu nói của bác như vang vọng lại trong đầu:"Lại nữa rồi... y như năm đó..."

Ngày hôm sau cả đám trở lại trường học như ngày thường.

Giờ ra chơi tôi rủ con Trâm và mấy đứa kia đi tìm bác bảo vệ để hỏi vì sao hôm qua bác lại nói như vậy...

Đến phòng bảo vệ tôi gõ cửa phòng xem có ai bên trong hay không thì bác bước ra và ngạc nhiên hỏi: "Mấy đứa đến đây làm gì ?"

Tôi trả lời: "Dạ..dạ, hôm qua cháu nghe bác nói "lại nữa rồi... y như năm đó" chúng cháu thắc mắc nên đến hỏi ạ..."...Một khoảng lặng đến từ cả hai, chẳng ai nói gì nữa.

Bác bảo vệ trầm ngâm một tí rồi, mời chúng tôi vào phòng.

Trong phòng lúc này chỉ có cả đám chúng tôi và bác bảo vệ.

Con Tuyền cất tiếng nói:"Nếu có thể bác kể cho chúng cháu nghe về chuyện này và vào năm đó đã xảy ra chuyện gì không ạ ?"

Bác khựng lại, bàn tay đang cầm điếu thuốc run run.

Một lúc lâu sau, bác mới cất giọng trầm khàn:"Cách đây gần hai mươi năm... cũng có một nhóm học sinh tò mò như tụi bây.

Tụi nó nghe lời đồn về cái sân sau, về cô bé bị chôn dưới gốc phượng... rồi lén ở lại sau giờ tan học để 'tìm hiểu'.

Sáng hôm sau, thầy cô và phụ huynh đi tìm, phát hiện cả nhóm nằm bất tỉnh ngay tại hành lang khối 2 này."

Tôi nuốt nước bọt, sống lưng lạnh buốt."

Rồi... rồi họ có sao không bác?"

Bác im lặng một hồi, mắt nhìn xa xăm ra ô cửa sổ mờ sương:"Có đứa thì tỉnh lại, giống như tụi bây bây giờ... nhưng cũng có hai đứa không bao giờ tỉnh nữa.

Chỉ nằm im như đang ngủ, hơi thở yếu dần... rồi tắt hẳn."

Căn phòng bỗng lặng như tờ.

Tôi nghe rõ tiếng mưa đọng nhỏ xuống từ mái hiên ngoài cửa."

Sau vụ đó, nhà trường cấm tuyệt đối học sinh bén mảng ra sân sau buổi chiều tối.

Nhưng rồi... tin đồn vẫn cứ truyền hết khóa này tới khóa khác."

Bác chậm rãi quay sang nhìn tôi, đôi mắt già nua, đục mờ nhưng ánh lên sự lo lắng thật sự:"Cho nên... tụi bây may mắn lắm.

Đừng bao giờ quay lại đó nữa.

Nếu không... chưa chắc đã có lần sau đâu."

Bác bảo vệ nhìn chúng tôi một hồi lâu, rồi thở dài như đang cân nhắc.

Cuối cùng, bác hạ giọng, như thể sợ ai đó nghe thấy:

"Chuyện này... vốn dĩ trường không muốn ai nhắc tới nữa.

Nhưng nếu tụi mày đã chứng kiến, thì tao nói để biết mà tránh."

Bác rít một hơi thuốc, khói trắng lan mờ khắp căn phòng.

"Ngày xưa, trước khi xây khối lớp 2 và cái sân sau ấy... chỗ đó vốn là đất nghĩa trang nhỏ.

Khi trường mở rộng, người ta di dời phần lớn mộ đi, nhưng có một nấm mồ không ai nhận.

Giấy tờ thất lạc, cũng chẳng ai biết thân phận.

Họ lấp đất qua loa rồi xây trường ngay trên đó."

Con Ngân, nghe tới đây nó bất giác giữ chặt vạt váy tôi.

Bác nói tiếp, giọng trầm xuống:

"Người ta đồn đó là mộ của một bé gái.

Hồi còn làm ca đêm, tao từng thấy... một bóng dáng nhỏ xíu, mặc váy trắng, ngồi khóc dưới gốc phượng già.

Tao đuổi theo thì mất hút.

Nhưng cứ trời mưa... lại có tiếng khóc vẳng ra từ chỗ đó."

Bác dụi tắt điếu thuốc, ánh mắt tối sầm:

"Có lẽ... oan hồn nó không cam lòng, vì bị đào bới, bỏ mặc.

Cho nên mới kéo những đứa tò mò xuống theo.

Năm đó đã có học sinh mất mạng... mà nhà trường thì ém nhẹm đi, chỉ ghi trong hồ sơ là 'tai nạn'.

Ai biết sự thật, đều im lặng."

Không khí trong phòng đặc quánh.

Tôi bất giác rùng mình.

Trong đầu chỉ vang vọng câu hỏi: Nếu đó là sự thật... thì cái "đi cùng em" mà chúng tôi nghe thấy đêm qua... có phải là tiếng gọi từ đứa bé ấy không?

Bác bảo vệ nhìn tôi lần cuối, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa thương hại:

"Nghe tao.

Quên hết chuyện này đi.

Sống yên ổn còn khó... huống chi dây vào người chết."

...

Dù bác bảo vệ đã dặn dò như vậy, nhưng không phải đứa nào trong nhóm cũng nghe lời.

Một tuần sau, khi mọi thứ tưởng như đã lắng xuống, tôi nhận được tin nhắn của con Như (đứa luôn được tụi tôi nói rằng rất cứng đầu và chẳng sợ thứ gì.)

"Tao không tin mấy chuyện bác bảo vệ kể.

Tối nay tao sẽ quay lại sân sau.

Muốn thì đi với tao."

Tim tôi lạnh buốt.

Tôi nhớ lại ánh mắt vô hồn của Như trong đêm hôm đó, lúc nó cười khanh khách bằng một giọng trẻ con méo mó.

Cảnh tượng ấy vẫn ám ảnh tôi từng giấc ngủ.

Tôi vội nhắn lại:

"Đừng ngu dại nữa!

Mày muốn mất mạng à?"

Nhưng Như không trả lời.

...

Tối hôm đó, mưa lại đổ.

Cơn mưa nặng hạt chẳng khác nào đêm kinh hoàng kia.

Tôi bồn chồn, cứ nhìn đồng hồ, rồi quyết định cầm áo mưa phóng tới trường.

Trường học tối om, chỉ còn vài bóng đèn bảo vệ nhấp nháy.

Tôi chạy dọc hành lang khối 2, tim đập dồn dập.

Ở sân sau...

Như đang đứng đó.

Nó xoay lưng về phía tôi, ướt sũng vì mưa, hai tay buông thõng.

Trước mặt nó là ba gốc phượng già, và dưới đất... nấm mồ mờ mờ trồi lên, đất bị xới tung như vừa có thứ gì chui ra.

"Như!" – tôi hét lên.

Nó từ từ quay lại.

Nụ cười méo mó hiện rõ trên mặt.

Đôi mắt trắng dã, không còn đồng tử.

Và từ miệng nó, một giọng non nớt vang lên:

"Tao đã bảo...

đi cùng em..."

Phía sau Như, một bóng dáng nhỏ xíu trong chiếc váy trắng bẩn thỉu từ từ bước ra, đôi bàn tay gầy guộc vươn về phía tôi.

Cả không gian như đóng băng.

Gió rít, mưa trút xuống, nhưng tôi chỉ nghe một âm thanh vang vọng trong đầu:

"Đêm nay... phải có người ở lại với em."

Các bạn đoán xem chap sau liệu Như có chết vì sự cứng đầu của mình không ?

Hãy đón xem nhé!
 
Âm Thanh Trong Bóng Tối
sân sau.3


Ngay khoảnh khắc bóng dáng trong váy trắng vươn tay về phía tôi và Như, một tiếng choang! vang lên.Một vật gì đó rơi ngay giữa nấm mồ – là một chiếc chuông gió cũ kỹ, bằng đồng, kêu leng keng giữa cơn mưa.Âm thanh lan ra, trong trẻo nhưng rợn ngợp.

Không khí lập tức đổi khác.

Gió lạnh ngưng thổi.

Bóng dáng bé gái khựng lại, đôi mắt trắng dã đảo loạn.

Nó rít lên một tiếng the thé, rồi vội lùi vào bóng tối sau gốc phượng, biến mất.Như ngã quỵ xuống, ho sặc sụa, đôi mắt dần lấy lại ánh nhìn bình thường.

Tôi lao đến đỡ nó, tim đập thình thịch.Phía sau chúng tôi, một giọng khàn khàn vang lên:"Ngốc nghếch.

Đã được cảnh báo mà còn dám mò tới."

Tôi quay lại.

Trong bóng tối hành lang, một bóng người già thấp thoáng bước ra.

Không phải bác bảo vệ.

Mà là một cụ già tóc bạc, mặc bộ áo nâu cũ kỹ, tay cầm xâu chuông gió khác.Ông chậm rãi tiến lại gần, ánh mắt sâu hoắm, mệt mỏi nhưng đầy uy lực."

Vong nhi này... không phải chuyện thường.

Nó đã oán hận hàng chục năm, đâu dễ xua đi.

Tụi bây may mắn lắm mới còn sống."

Tôi lắp bắp:

"Ông...

ông là ai?"

Ông không trả lời thẳng, chỉ cúi nhặt chiếc chuông gió dưới đất, treo lại lên nhánh phượng, rồi quay lưng bước đi.

Trước khi khuất hẳn trong màn mưa, ông chỉ để lại một câu:"Đừng bao giờ trở lại đây nữa.

Nếu không, chẳng ai cứu được đâu."

Cả sân sau chìm trong im lặng.

Chỉ còn tiếng chuông gió leng keng, vang vọng giữa cơn mưa nặng hạt, như một lời cảnh báo khắc vào tim chúng tôi.Trong những ngày con Như nằm viện, câu chuyện nhanh chóng lan khắp trường.

Phụ huynh bàn tán, thầy cô lo lắng, nhưng không ai biết phải làm gì để chấm dứt hẳn "lời nguyền" ở sân sau.Hôm sau, tôi kể lại cho cả nhóm nghe chuyện Như được cứu bởi ông cụ lạ mặt.

Ban đầu ai cũng bán tín bán nghi, nhưng Như thì quả quyết:"Không có ổng... chắc tao không còn ngồi đây."

Một buổi chiều, khi tình trạng Như dần ổn hơn, bác bảo vệ lặng lẽ đến bệnh viện.

Bác ngồi xuống cạnh giường tôi, giọng trầm hẳn:"Tụi bây... may mắn lắm mới thoát ra được.

Nhưng mà... chưa xong đâu.

Oán khí vẫn còn đó.

Nếu không giải quyết, sớm muộn gì nó cũng tìm lại."

Cả đám nghe mà tái mặt.

Bích đánh bạo hỏi:"Bác... có cách nào không?"

Bác nhìn ra cửa sổ, im lặng một lúc lâu, rồi nói khẽ:"Có một người... từng giúp ta nhiều năm trước.

Ổng biết cách đối phó với những chuyện này.

Chỉ có ổng mới giúp tụi bây được."

Thế rồi, tối hôm đó, bác rời bệnh viện.

Người ta kể lại, bác đi sâu vào làng bên, đến tận căn nhà tranh cũ kỹ ở ven đồi.

Chủ nhân căn nhà chính là ông cụ tóc bạc mà Như và tôi đã thấy ở sân sau.Khi bác bảo vệ trình bày mọi việc, ông cụ chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt sâu hoắm:"Ta biết rồi.

Con bé đó vẫn chưa yên nghỉ.

Nếu không giúp nó giải thoát, sẽ còn nhiều đứa trẻ nữa bị kéo đi."

Hôm sau, ông cụ xuất hiện ở bệnh viện, bước vào phòng bệnh của chúng tôi.

Cả đám tròn mắt nhìn, nhận ra ngay bóng dáng quen thuộc giữa cơn mưa đêm hôm trước.Ông cụ đặt túi vải bạc màu xuống bàn, nhìn thẳng vào chúng tôi:"Các cháu đã lỡ chạm vào oán khí, nghĩa là đã bị nó 'chọn'.

Muốn thoát, không chỉ dựa vào ta.

Chính các cháu phải cùng ta giải thoát cho linh hồn ấy."

Trong căn phòng bệnh viện trắng toát, tim tôi đập mạnh, vừa sợ hãi vừa hiểu rằng... một lần nữa, chúng tôi phải đối diện với nấm mồ ấy.

Mấy hôm sau, tình trạng sức khỏe của chúng tôi dần ổn.

Dù còn yếu, nhưng cả đám đều đã tỉnh hẳn.

Riêng Như, bác sĩ ban đầu lo lắng vì nó mê man lâu hơn, nhưng may mắn cuối cùng cũng mở mắt.Hôm ông cụ đến bệnh viện, nhìn thấy Như đã tỉnh, ông gật gù:"May mà thằng nhỏ này chưa bị kéo đi hẳn.

Nhưng nó là đứa bị vong nhi ám sâu nhất, nên nó bắt buộc phải có mặt trong lễ giải oan.

Nếu không, sẽ chẳng xong đâu."

Nghe vậy, Như tái mặt, nhưng rồi nó siết chặt nắm tay, gật đầu:

"Được.

Tao sẽ đi."

Đêm hôm ấy, dù vẫn còn yếu, Như nhất quyết cùng chúng tôi trở lại sân sau.

Bác sĩ phản đối, phụ huynh lo lắng, nhưng cuối cùng mọi người đều lặng im, như thể trong thâm tâm họ hiểu – nếu không giải quyết lần này, thì sẽ chẳng bao giờ yên ổn.Đêm hôm đó, chúng tôi cùng ông cụ và bác bảo vệ lặng lẽ trở lại trường.

Cổng trường tối om, chỉ có ánh đèn pin vàng vọt của bác soi đường.

Trời vừa tạnh mưa, đất còn sũng nước, mùi ngai ngái bốc lên.Ông cụ mang theo túi vải bạc màu, trong đó có nhang, bùa, chuông gió, cùng một bát gạo trắng.

Ông bảo:"Đêm nay... chúng ta phải mở đàn, gọi vong nhi ra, để nó bộc lộ hết oán hận.

Khi ấy, các cháu phải đứng vững, không để sợ hãi làm lung lạc.

Nếu một đứa yếu lòng, tất cả sẽ bị kéo đi."

Nghe vậy, cả đám run lẩy bẩy nhưng vẫn gật đầu....Sân sau im ắng đến rợn người.

Ba gốc phượng già sừng sững, bóng đen loang loáng dưới ánh trăng muộn.

Giữa chúng, nấm mồ cũ lặng im, nhưng hơi lạnh tỏa ra từng luồng rõ rệt.Ông cụ cắm nhang thành vòng tròn quanh nấm mồ, treo chuông gió lên cành phượng.

Tiếng leng keng khẽ vang.

Ông bắt đầu đọc chú, giọng khàn khàn nhưng đều đặn.Không khí chợt nặng lại.

Đất dưới nấm mồ nhúc nhích.

Một tiếng rẹt rợn người vang lên, như có ai đó cào vào quan tài mục nát.

Rồi từ trong khói nhang, bóng dáng bé gái trong chiếc váy trắng bẩn thỉu lại hiện ra.Lần này, gương mặt nó dữ tợn hơn bao giờ hết, đôi mắt trắng dã chảy ra dòng nước đen đặc.

Nó gào thét:"Ở lại... với em!!"

Một cơn gió xoáy lồng lộn, khiến ngọn nhang nghiêng ngả, chuông gió rung loạn xạ.

Bùn đất từ dưới mộ phun lên, bắn tung tóe quanh vòng tròn.Tôi siết chặt tay con Ngân, tim muốn nhảy ra ngoài.

Nhưng ông cụ hét lớn:"Đừng sợ!

Nó không muốn giết!

Nó chỉ muốn được nhìn nhận, được an ủi.

Hãy gọi nó, hãy nói cho nó biết nó không còn cô độc nữa!"

Chúng tôi gào lên giữa gió bão:"Em không cô đơn!

Em sẽ được yên nghỉ!

Đừng kéo bọn anh đi nữa!"

Bé gái dừng lại.

Gương mặt méo mó chợt run rẩy.

Nước đen tan dần, thay bằng giọt lệ trong suốt.

Đôi mắt nó nhìn thẳng vào chúng tôi, khát khao đến xé lòng.Ông cụ rải nắm gạo xuống nấm mồ, vừa đọc chú, vừa khấn:"Hài nhi vô danh, oan hồn lạc lối, hôm nay cho con hương khói, cho con tên gọi, xin hãy siêu thoát."

Tiếng gió bỗng lặng.

Chuông gió leng keng, âm vang dịu lại.

Cô bé khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng lên lần cuối, rồi tan thành muôn đốm sáng trắng, bay lên cao, hòa vào bầu trời đêm.Nấm mồ khép lại.

Không còn tiếng khóc, không còn lạnh buốt.

Chỉ còn gió nhẹ lướt qua, mùi hương nhang lan ấm áp.Ông cụ buông một tiếng thở dài:"Xong rồi.

Từ nay, sân sau này sẽ không còn oán khí nữa."

Chúng tôi ngồi phịch xuống đất, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa sợ hãi, vừa... thanh thản.
 
Âm Thanh Trong Bóng Tối
sân sau.4 (end)


Sau đêm hôm đó, chúng tôi không ai dám nhắc lại nữa.

Nhưng chuyện không thể giấu mãi.

Ban giám hiệu nhà trường rồi cũng hay tin.

Khi nghe ông cụ kể lại toàn bộ, cô hiệu trưởng trầm ngâm rất lâu, sau cùng gật đầu:"Được.

Phải chấm dứt tận gốc.

Không thể để chuyện này lặp lại thêm lần nào nữa."

Vài tuần sau, sân sau trường được cải tạo hoàn toàn.

Ba gốc phượng già được giữ lại, nhưng khu đất giữa chúng được đào lên cẩn thận.

Công nhân phát hiện trong lòng đất thật sự có một bộ hài cốt nhỏ bé, xương cốt đã mục, nhưng vẫn còn sót lại mảnh vải trắng dính bùn.Nhà trường mời thầy cúng giỏi từ xa đến.

Người ta lập đàn tràng ngay tại sân sau, khói nhang nghi ngút, tiếng mõ vang vọng khắp ngôi trường.

Các nghi lễ được làm đủ đầy, chu toàn, đưa linh hồn bé gái về nơi an nghỉ.

Sau đó, ngôi mộ được quy tập lại, chôn cất tử tế trong nghĩa trang gần trường, có bia khắc ghi đàng hoàng.Cả chúng tôi đều có mặt trong ngày làm lễ.

Ai cũng lặng im, trong lòng bồi hồi.

Đến khi thầy cúng tuyên bố chắc chắn:"Không còn oán khí, không còn vong nhi.

Nơi này đã sạch sẽ."— thì tất cả mới thở phào nhẹ nhõm.Về sau, sân sau được cải tạo thành một khu vườn nhỏ với ghế đá, hoa kiểng.

Trưa hè, học sinh thường ra đó ngồi đọc sách, trò chuyện, chẳng còn chút gì rùng rợn.Mỗi khi đi ngang, chúng tôi – những người từng trải qua đêm kinh hoàng ấy – lại nhớ tới nụ cười cuối cùng của cô bé.

Một nụ cười buồn, nhưng đã được giải thoát.Và từ đó, ngôi trường không bao giờ còn vang lên tiếng khóc mỗi chiều mưa nữa.cảm ơn các bạn vì đã dành thời gian để đọc truyện này! 💗
 
Âm Thanh Trong Bóng Tối
3 nhánh cây


Từ ngày vào trường tôi chỉ mới chập chững chẳng biết gì.

Đến năm lớp ba tôi được các bạn trong lớp kể rằng cây cổ thụ mà trường tôi trồng từ lâu có lời rỉ tai rằng, từng có 3 nữ sinh treo cổ tự vận tại nơi đó.

Hằng đêm, nơi đó cứ phát ra những tiếng la lối.

Đôi khi người dân ở quanh còn thấy có bóng ba người con gái ngồi vất va vất vẩng trên cây.Thời gian trôi nhanh, từ những lời đồn rùng rợn năm lớp ba, trong tôi vẫn còn nguyên sự ám ảnh lẫn tò mò.

Cây cổ thụ ấy đứng sừng sững ở sân trước, mùa nào cũng rợp bóng, nhưng mỗi lần đi ngang, tôi đều rùng mình nhớ lại tiếng "la lối" hằng đêm mà người ta kể.Đến năm lớp năm, tôi không còn một mình nữa.

Tôi đã có một nhóm bạn thân, tổng cộng chín đứa: Khánh Ngọc, Trâm Anh, Minh Như, Ngọc Ngân, Kim Tuyền, Kim Khánh, Ngọc Bích, Bảo Trân và tôi.

Chúng tôi thường tụ tập kể nhau nghe chuyện ma, rồi dần dà, chủ đề "cây cổ thụ và ba nữ sinh treo cổ" trở thành nỗi ám ảnh chung.Một buổi trưa hè oi ả, cả nhóm ngồi dưới bóng cây phượng gần hành lang.

Khánh bỗng đập bàn tay xuống nền gạch, giọng quả quyết:"Hay là... tụi mình đi tìm hiểu thật đi!

Cứ để người ta đồn đại hoài, không biết bao giờ mới rõ được sự thật."

Không khí chùng xuống.

Mấy đứa nhìn nhau, trong ánh mắt vừa có sợ hãi, vừa có một tia phấn khích.

Rốt cuộc, tất cả đều gật đầu.Thế là, một lời hẹn được lập ra.

Sau buổi học chiều hôm sau, khi sân trường vắng lặng, chúng tôi sẽ cùng nhau bước đến gốc cổ thụ ở sân trước, để đối mặt với bí ẩn đã ám ảnh suốt bao năm.Và chính quyết định ấy...

đã mở đầu cho những chuyện rùng rợn nhất đời học trò của chúng tôi.

...

Chiều hôm sau, đúng như đã hẹn, chúng tôi lén nán lại sau giờ tan học.

Sân trường dần vắng bóng, chỉ còn tiếng ve sầu văng vẳng trong nắng cuối ngày.

Cây cổ thụ ở sân trước lặng lẽ đứng đó, bóng đổ dài, rì rào như đang thì thầm điều gì.Cả nhóm chín đứa tiến từng bước chậm rãi.

Bảo Trân run run nắm lấy tay Khánh Ngọc, còn con Khánh thì cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng gương mặt lại xanh mét.Đột nhiên, một cơn gió lùa qua, lá cây xào xạc.

Trong âm thanh hỗn loạn ấy, chúng tôi bỗng nghe thấy... một giọng nói.Ban đầu, giọng ấy nhỏ thôi, như tiếng rỉ rả từ trong lòng đất:"Ở... lại... với... tụi... tao..."

Cả bọn đứng sững.

Tôi lạnh sống lưng, tim đập dồn.

Ngân run rẩy thốt lên:

"Có... có nghe thấy gì không?

Có ai vừa nói... không?"

Nhưng chưa kịp ai trả lời, thì giọng nói lại vang lên lần nữa, lần này rõ ràng, the thé và nghẹn ngào, kéo dài từng chữ:"Ở... lại... với... bọn tao..."

Tôi tái mặt.

Nhìn lên, trên cành cao của cây cổ thụ, thấp thoáng... như có bóng áo trắng đang đung đưa trong gió.

Trong khoảnh khắc bóng trắng lay động, cả bọn hét thất thanh.

Ngọc Bích vứt cả chiếc đèn pin mang theo, quay đầu bỏ chạy.

Chúng tôi chen chúc nhau lao về phía cổng trường, lòng chỉ mong thoát khỏi khoảng sân rợn người ấy.Nhưng chạy chưa được bao xa, một âm thanh khô khốc vang lên "rầm" — cánh cổng sắt nặng nề phía trước bỗng khép lại tự động.

Ổ khóa lắc lư, kêu leng keng như có bàn tay vô hình nào đó đứng từ ngoài giữ khóa chặt.Cả bọn chết lặng.

Kim Tuyền đập ầm ầm vào song sắt, giọng lạc đi vì hoảng:

"Có ai không!

Mở ra!

Cứu với!"

Đáp lại chỉ là tiếng gió rít qua hàng cây.

Tiếng ve sầu cũng lịm tắt, nhường chỗ cho một khoảng lặng rợn ngợp.Bỗng từ phía sau lưng, ngay dưới gốc cổ thụ, giọng nói ấy lại cất lên — lần này không còn thì thào nữa, mà vang vọng khắp sân:"Đừng...

đi đâu hết...

Ở lại... với tụi tao..."

Ngay khi câu nói dứt, đèn điện dọc hành lang đồng loạt bật tắt liên hồi, phát ra những tia sáng chói lóa.

Gió cuốn lá khô xoáy quanh chân chúng tôi như thể muốn giam cầm lại.Tôi hoảng hốt nắm lấy tay Kim Tuyền, toàn thân run rẩy.

Trong khoảnh khắc ấy, chúng tôi cùng hiểu ra — Cây cổ thụ và ba nữ sinh kia không muốn thả chúng tôi đi.

vừa viết xong mấy chao kia lại có idea >
 
Âm Thanh Trong Bóng Tối
3 nhánh cây.2


Khi chúng tôi còn chưa kịp nghĩ cách thoát thân, thì từ xa, ngay dưới tán cây cổ thụ, một hình bóng chậm rãi bước ra.Đó là một cô gái, mái tóc dài rũ rượi che gần hết gương mặt.

Trên người mặc bộ đồng phục nữ sinh cũ kỹ đã ngả màu, dính đầy vết ố đất loang lổ như vừa được moi lên từ lòng đất.

Đôi chân trần lê từng bước trên nền gạch, để lại những vệt nước đen kịt như máu loãng.Không khí như đông cứng lại.

Ngân bật khóc nức nở, Trâm Anh lùi dần về phía sau, miệng lắp bắp:

"Tr... trời ơi... cô... cô gái đó... thật sự có thật..."

Cô gái dừng lại ngay dưới gốc cây, ngẩng đầu.

Mái tóc rũ sang một bên, để lộ đôi mắt trắng dã, vô hồn.

Và rồi, bằng một giọng nói vừa khàn đặc, vừa nghẹn ngào, cô thều thào:"Ở... lại... với tao...

Tao... lạnh lắm..."

Ngay khoảnh khắc ấy, trên các cành cao của cây cổ thụ, hai bóng trắng khác cũng từ từ hiện ra, lơ lửng đung đưa như những cái xác treo cổ chưa từng rời khỏi nơi này.Ngay khi cô gái dưới gốc cây cất tiếng, từ trên cao, hai bóng trắng kia cũng chậm rãi tụt xuống.

Cả ba cùng hiện rõ trong tầm mắt chúng tôi.Đều là nữ sinh, đồng phục nhàu nát, tay chân buông thõng, khuôn mặt tái nhợt.

Nhưng thứ khiến cả bọn sợ đến tê liệt là... trên cổ mỗi người đều hằn một vết bầm tím hằn sâu, như sợi dây treo cổ vẫn còn siết chặt.Ba đôi mắt trắng dã đồng loạt nhìn thẳng vào chúng tôi.

Gió lạnh thổi ào ạt, lá cây xào xạc không ngừng, như một bản nhạc tang thương.Rồi từng bước, từng bước một, ba cô gái bắt đầu tiến lại gần.

Mỗi bước đi, nền gạch lại in hằn vệt nước đen kịt.

Tiếng giày, tiếng dép, tiếng thở hổn hển của chúng tôi lẫn trong thứ giọng nói the thé vọng ra từ cả ba linh hồn:"Ở lại...

Ở lại với bọn tao...

Đừng bỏ tao một mình... lạnh lắm... tối lắm..."

Khánh Ngọc run bần bật, hét lớn:

"Chạy!

Chạy mau!"

Cả nhóm lập tức quay người, nhưng dù chạy hướng nào cũng vậy — bóng dáng ba cô gái lại xuất hiện chắn ngay trước mặt, như thể không gian quanh sân trường bị bẻ cong, nhốt chặt chúng tôi trong một vòng lặp kinh hoàng.

Trong lúc cả đám hoảng loạn tìm lối thoát, Kim Tuyền vì vấp phải viên gạch nhô lên mà ngã nhào xuống nền sân.

Cú ngã mạnh khiến chân cô trượt dài, da trầy xước, máu rỉ ra đỏ thẫm."

TUYỀN!!!" – tôi hét lên, định lao tới đỡ, nhưng vừa bước được một bước thì gió lạnh từ đâu thổi tạt vào, ép tôi lùi lại.Ba cô gái đồng loạt dừng lại, rồi chậm rãi quay sang nhìn Tuyền.

Trong đôi mắt vô hồn ấy, thoáng lóe lên một tia gì đó như... thỏa mãn.

Một trong ba linh hồn bắt đầu khom lưng, lê thân thể gãy gập tiến lại gần Tuyền, tiếng xương kêu rắc rắc ghê rợn.Tuyền cố bò lùi, đôi tay run rẩy quờ quạng:

"Đừng...

đừng lại gần tao... cứu... cứu với..."

Nhưng cô gái ấy đã đến sát, mái tóc dài ướt đẫm buông xõa, gần như phủ trùm lên gương mặt Tuyền.

Giọng nói khàn đặc cất lên, nghe như thì thầm ngay bên tai:"Ở lại... với tao... mãi mãi..."

Ngay lập tức, một bàn tay lạnh toát, gầy guộc chộp lấy cổ tay Kim Tuyền, kéo giật về phía gốc cây cổ thụ.

Tuyền gào thét, tiếng khóc hòa lẫn tiếng la hét thất thanh của chúng tôi, vang vọng khắp sân trường tĩnh lặng.

Kim Tuyền hét đến khản giọng khi bàn tay gầy guộc kia kéo mạnh.

Chúng tôi lao đến nhưng vừa chạm vào, một luồng lạnh buốt lập tức xuyên qua cơ thể, khiến tay chân như đông cứng.Trong nháy mắt, gốc cây cổ thụ bỗng tỏa ra thứ ánh sáng mờ đục.

Thân cây nứt toác, từ trong khe nứt tuôn ra màn sương đen đặc quánh, cuộn lấy người Tuyền.

Cô bị giật ngược về phía thân cây, và chỉ sau một cái chớp mắt, cả cơ thể đã biến mất hoàn toàn trong màn sương ấy."

TUYỀN!!" – chúng tôi gào lên, nhưng tiếng gọi dội vào hư không, không một âm vang.Rồi, màn sương ấy bắt đầu lan rộng, bò nhanh như lửa cháy, nuốt trọn từng bước chân chúng tôi.

Cả nhóm chín đứa hoảng loạn bỏ chạy, nhưng vô ích.

Một lớp sương lạnh dày đặc cuốn lấy, siết chặt, kéo tụi tôi xuống như có ngàn bàn tay vô hình.Tôi thấy mắt mình mờ đi, đất trời đảo lộn.

Tiếng ve, tiếng gió, tiếng bạn bè gào thét tan biến hết...Khi tôi mở mắt ra, cảnh vật đã đổi khác.

Trước mắt không còn là sân trường quen thuộc nữa, mà là một nghĩa địa ẩm thấp, cỏ dại mọc um tùm, xung quanh lác đác những nấm mồ không bia.

Trên một cành cây khô gãy gập giữa nghĩa địa ấy... lủng lẳng ba sợi dây thừng đong đưa, kẽo kẹt theo từng cơn gió.Bên dưới, Kim Tuyền đang quỳ, run rẩy, ngước mặt lên nhìn ba cái bóng trắng đang đứng cạnh nhau.

Bọn họ... là ba cô gái treo cổ năm xưa.Một trong ba cô gái chậm rãi cất tiếng, giọng như vọng từ cõi sâu:"Đến... rồi...

Ở lại... cùng bọn tao đi..."lười xĩu
 
Back
Top Bottom