- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 412,401
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Đam] Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn- Hỉ Thủy Mộc
Chương 50
Chương 50
Chương 50Giang Thời: “...”
Giang Thời hất tay hắn ra:“Ai, ai muốn yêu đương với cậu?”
Trình Dã: “Thủ dâm cũng thủ dâm rồi, còn không yêu sao?”
“...”
Gã đàn ông dâm đãng, được voi đòi tiên.Giang Thời về nhà thì Giang Tuyết đang ngồi trên ghế đẩu thấp ở cửa giũ bùn trên giày vải, thấy Giang Thời, bà liếc nhìn y:“Về muộn như vậy, đi đâu thế?”
Giang Thời ôm chặt sách trong ngực:“Buổi chiều con với Cao Tân Hòa đi bắt cua, ở nhà cậu ấy xem đáp án một lát.”
Giang Tuyết nghi ngờ nhìn y:“Con không đi tìm Trình Dã đấy chứ?”
“Không.”
Giang Thời nói một cách cứng ngắc:“Không phải mẹ bảo con đừng tìm cậu ấy sao?”
Giang Tuyết giũ giày khựng lại:“Con biết là được rồi, ăn cơm tối chưa?
Mẹ đi hâm nóng canh.”
“Tối nay con không ăn cơm ở nhà, con muốn đi nhà Cao Tân Hòa ăn cua.”
Lần này Giang Tuyết không hỏi gì:“Được, vừa hay mẹ mới đan hai đôi dép mới, con lấy một đôi đi.”
Giang Thời đặt sách về phòng mình, lại cầm đôi dép mà Giang Tuyết nói.
Giang Thời không ăn cơm ở nhà, Giang Tuyết định nấu đại một bát cơm canh chua ăn, bà vừa đặt nồi lên, quay đầu lại, Giang Thời đứng ở cửa.“Mẹ, con hỏi mẹ một chuyện được không?”
“Có chuyện gì thì nói đi, con trai lúng túng làm gì?”
Giang Thời nói: “Trưa qua mẹ còn nói bảo con đối xử tốt với Trình Dã, sao đến tối lại không cho con chơi với cậu ấy nữa?”
Động tác của Giang Tuyết khựng lại;“ Đâu phải mẹ không cho con chơi với nó?
Chỉ là bảo con đừng tiếp xúc quá sâu.”
“Tại sao?”
“Làm gì có nhiều tại sao?
Dù sao hai đứa cũng không phải ruột thịt, bây giờ nó biết ơn vì con đã cứu nó, nên đối với con ngoan ngoãn vâng lời, vậy sau này thì sao?Nó có thể ngoan ngoãn vâng lời con cả đời được sao?”
“Hơn nữa đứa trẻ này ít nói, trông có vẻ có tâm sự, cộng thêm lại trải qua chuyện như vậy, ai biết trong lòng nó đang nghĩ gì.”
“Không phải mẹ không cho hai đứa tiếp xúc, chỉ là bảo con làm bạn bè bình thường với nó là được rồi, nếu sau này nó nhớ ơn con, bằng lòng giúp đỡ một chút, cũng coi như nó có lòng, nếu không nhớ, thì coi như làm việc tốt thôi.”
Bà nói rất hùng hồn, Giang Thời đứng ở cửa bĩu môi: “Ban ngày còn nói cậu ấy thật thà không có tâm cơ, đến tối lại thành ra có tâm sự sâu sắc biết che giấu.”
Giang Tuyết cầm xẻng làm bộ muốn đánh y: “Cái đứa con chết tiệt này, mẹ nói gì thì là như vậy.
Hơn nữa, mẹ cảnh cáo con, ít sai vặt Trình Dã thôi, con xem trưa nay, để người ta quỳ xuống bôi thuốc cho con, nói xem có được không?”
Giang Thời nghĩ, y bằng lòng để Trình Dã quỳ xuống bôi thuốc cho y, Trình Dã biết được trong lòng vui vẻ biết bao nhiêu.Nhưng những lời này đương nhiên y không dám nói với Giang Tuyết.Bây giờ xem ra có lẽ Giang Tuyết chỉ cảm thấy một số hành động của y và Trình Dã có sự thân mật khác thường, ngoài ra, hẳn là không nhìn ra điều gì khác, càng không biết, hai người suýt chút nữa đã ngủ với nhau rồi.Sau Quốc khánh, thành phố tổ chức một kỳ thi liên hợp, độ khó không kém gì kỳ thi đại học.Khi điểm được dán ra, Giang Thời đối chiếu điểm của mình với điểm chuẩn của các năm trước.Còn cách điểm chuẩn đại học loại 2 mấy chục điểm.Điểm của Cao Tân Hòa cũng không kém y là bao.Anh họ và em họ ngồi cạnh nhau cúi đầu thở dài, Cao Tân Hòa úp mặt xuống bàn như một con cá chết lật mắt nhìn Giang Thời:“Tôi xem tiểu thuyết, nhân vật chính trong vòng một năm ngắn ngủi đã cá chép hoá rồng thành công, từ học dốt trở thành học sinh giỏi.”
Giang Thời chán ghét rút bài thi của mình ra khỏi đầu hắn ta: “Cậu cũng nói là nhân vật chính rồi.”
Y chỉ vào mặt Cao Tân Hòa: “Cậu nhìn xem, nhân vật chính trông như thế này sao?”
Chỉ số thông minh bị áp đảo, ngoại hình lại còn bị Giang Thời tấn công một cách vô tình.“Anh đẹp trai như vậy, sao anh không phải nhân vật chính?”
“Tôi chỉ là đẹp trai thôi, chứ không phải có thêm một bộ não.”
Cao Tân Hòa như cá chết vùng vẫy, ngồi thẳng dậy, hắn ta cầm bảng xếp hạng của lớp, nhìn Trình Dã lúc nào cũng đứng đầu.“721...
Anh Trình có ba bộ não sao?
Điểm của hai đứa mình chỉ bằng hơn một nửa của anh ấy, đây là điểm số con người có thể thi được sao?”
Nhìn điểm số kia Giang Thời cũng thấy khó chịu:“Cậu ta là bạch tuộc à?”
Cao Tân Hòa: “Ý gì thế?”
“Bạch tuộc có chín cái não.”
“……”
Nghe cũng có lý ghê.Hai giây sau, Cao Tân Hòa đưa tay chọc chọc Giang Thời:“Anh họ nhỏ… bạch tuộc ở sau lưng anh kìa.”
Giang Thời khựng lại, quay đầu, thì ra Trình Dã đang đứng sau lưng cụp mắt nhìn y, trong tay còn cầm đồ ăn mang tới cho y.Nói xấu người ta mà bị bắt quả tang, Giang Thời chột dạ hai giây rồi lại tỏ vẻ đường hoàng:“Sao?
Tôi nói sai à?”
“Đúng.”
Trình Dã nhàn nhạt nói:“Tôi không chỉ có chín cái não, tôi còn có vô số xúc tu, dính lấy người thì nhúc nhích cũng không nổi.”
Giang Thời nghi ngờ hắn đang nói chuyện khiêu dâm nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia thì lại do dự.Trình Dã đi vào, một tay nhấc Cao Tân Hòa đang ngồi chỗ mình lên, ngồi xuống rồi đặt phần khoai tây chiên trước mặt Giang Thời: “Của anh đây, ít cay.”
Cao Tân Hòa chen giữa hai người, nịnh nọt: “Anh Trình, anh họ…”
Trình Dã không nói gì.Cao Tân Hòa lại than: “Nghĩ mà xem, trước đây tôi đổi chỗ là vì ai, giờ một mình ngồi hàng đầu, ăn bụi phấn, ngay cả ngủ gật cũng không dám…”
Giang Thời nhét một miếng khoai vào miệng hắn ta:“Được rồi, im đi.”
Cao Tân Hòa ôm nửa bát khoai, vui vẻ chạy mất.Ăn được một lúc, Giang Thời lôi mấy bài sai vừa rồi ra nhờ Trình Dã giảng.Trời bắt đầu lạnh, gió từ cửa sau thổi vào mang theo hơi rét, Giang Thời kéo khóa áo đồng phục lên.Y nghiêng đầu lắng nghe Trình Dã giảng, đầu bút chọc nhẹ lên má, in ra một vết lõm mềm mại.
“Trình Dã, cậu nói xem… tôi có thể đậu được trường đại học hạng hai không?”
“Có thể.”
Giang Thời ngồi thẳng lên:“Cậu tin tôi thế cơ à?”
Trình Dã cười nhạt: “Là tôi tin mình, tôi sẽ để anh đậu.”
Giang Thời vung tay đánh nhẹ hắn:“Nói như thể cậu giỏi lắm ấy.”
Trình Dã điềm đạm: “Dù sao tôi có chín cái não, chia cho anh một cái chắc cũng đủ rồi.”
“……”
Đúng là cái đồ khốn, nhớ dai thật.Dạo gần đây có chuyện bất ngờ xảy ra.Trò chơi mà Trình Dã đầu tư tưởng sắp tiêu rồi, vậy mà lại nổi lên một app livestream bằng giọng nói.Phần mềm này đang cực hot, nhiều người vào làm streamer, chỉ cần giọng dễ nghe biết nói chuyện, mở phòng mỗi ngày là sẽ có khán giả.Trong đó có một streamer tên Thương Thành rất nổi.Hắn tự xưng con nhà giàu, ngày nào cũng mở phòng hát vài bài rồi để bạn bè diễn trò xong lên mic tám chuyện.Toàn tin tức giới nhà giàu.Thật hay giả thì không biết, nhưng drama thì sốc khỏi bàn, nghe tới mức người ta choáng váng, cả đống người đổ xô vô chỉ để hóng.Đang kể chuyện, hắn lại lôi sang chuyện game.“Má!
Game đó đúng là độc hại, đồ họa xấu kinh khủng, vào một cái là lag, lag tới mức suýt nữa tôi đập máy tính.”
“Anh em hỏi sao tôi chơi cái game này?
Haiz, chẳng phải là do cá cược với bạn à, thằng đó làm phát triển game, tôi thua nên phải vô bảng xếp hạng cửa hàng tìm đúng cái số thứ tự hắn nói, rồi chơi đủ một tuần.”
“Tôi còn tưởng chẳng có cái game nào xếp tận số đó, ai ngờ lại có thật, tải về lèo tèo vài lượt, không ai thèm đánh giá.”
“Tôi là loại không giữ lời hả?
Đương nhiên không.
Thế là tôi tải.
Ban đầu nhìn đồ họa muốn bịt mũi mà chơi, kết quả nghiện chết mẹ.”
“Không tin?
Tự đi thử đi.
Một tuần rồi mà tôi còn là tân binh cấp mười.”
Nghe vậy, phòng livestream đông nghẹt người, hắn bảo thử thì có cả đống thật sự đi chơi thử.Và rồi… game hot lên.
---Một cuối tuần, trời mấy hôm âm u cuối cùng cũng hửng nắng.
Trình Dã tháo ga giường và vỏ chăn của Giang Thời ra giặt.Vết thương trên trán vì bị đá đập chưa lành hẳn, chỗ rách da đã đóng vảy bong ra, quanh đó còn vết bầm nhạt.
Hắn sợ Giang Thời thấy xấu nên dán băng cá nhân che lên lớp da non mềm hồng nhạt đi.Che thì che, nhưng trên mặt dán băng cá nhân lại càng giống mấy đứa “dân anh chị”.Giang Thời có điện thoại mới, cái cũ để Trình Dã dùng, mà hắn thì quen để im lặng, ít khi mang theo.Đến tối phơi chăn xong mới phát hiện có cuộc gọi nhỡ.Đám sinh viên cùng làm game là bạn hắn quen trên mạng, ban đầu chỉ học hỏi.
Dần dần, hắn hiểu được ý tưởng và hoài bão của họ.
Sau khi Trình Dã trao đổi sâu với họ, thấy khả thi mới quyết định mạo hiểm.Họ không biết thân phận thật của Trình Dã, chỉ thấy hắn tiện tay bỏ ra vài chục ngàn, ăn nói chín chắn, nên nghĩ hắn lớn tuổi hơn họ.Gọi hắn là “anh Trình”, hắn cũng chẳng phủ nhận, dù sao đối với hắn mà nói thì càng lớn tuổi thì càng có lợi.Người gọi là Vương Trác, lo kỹ thuật chính, cũng là người bình tĩnh trưởng thành nhất nhóm.“Anh Trình!”
Giọng anh ta kích động, vui mừng không giấu nổi:“Hot rồi!
Game hot rồi!
Hai hôm nay lượt tải tăng vọt, bọn mình sắp ngoi lên rồi!”
Những ngày này, họ từ chỗ thất vọng ban đầu đến bây giờ đã dần học cách chấp nhận hiện thực, ngay khi họ chuẩn bị từ bỏ, không ngờ lại gặp được vận may.Vương Trác lần theo dấu, phát hiện ra Thương Thành này.
“Chính hắn livestream chơi thử game bọn mình, tiện miệng nhắc một câu, thế là tải mới tăng vọt.”
“À còn nữa, có công ty liên hệ, muốn mua lại game.”…Trình Dã cúp máy.Dù cố tỏ ra bình thản trước mặt Vương Trác, nhưng suy cho cùng hắn mới mười mấy tuổi, khóe mày khóe mắt vẫn giấu không nổi vui sướng.Giang Thời đang chơi trò chém trái cây, ngẩng đầu:“Có chuyện gì mà vui thế?”
Trình Dã kể lại chuyện Vương Trác rồi hỏi:“Cuối tuần rồi, ra ngoài ăn không?”
Giang Thời cười:“Sao, ăn mừng à?”
Trình Dã cũng cười, “Ăn mừng.”
…Nửa năm trôi qua, chỗ ven sông họ từng ăn thịt nướng đã mọc lên mấy quán nướng mới.Lần này chỉ có Giang Thời và Trình Dã.Giang Thời ngồi trên ghế, trước mặt là mặt sông phản chiếu ánh đèn lấp lánh, Trình Dã đứng sau gọi món.Mặt hắn vẫn ít biểu cảm, nhưng Giang Thời nhìn ra được sự vui vẻ trong từng động tác.Trình Dã mang đồ lại ngồi xuống bên cạnh, gió đêm thổi qua, Giang Thời bật cười:“Lần này vui rồi chứ?”
Trình Dã vò tóc, có chút ngượng, không nói.Giang Thời bật nắp lon nước ngọt:“Chúc mừng ông chủ Trình sự nghiệp lên tầm mới.”
Trình Dã cụng lon với y:“Anh biết hết rồi à?”
Giang Thời ngửa đầu, lười biếng:“Mẹ tôi đâu có uy lực lớn vậy, nói vài câu nhẹ hều mà khiến ai đó mặt dày lập tức muốn chia tay tôi.”