Tiểu Thuyết [Đam] Phong Nguyệt Vô Tình Đạo - Bỉ Tạp Bỉ

[Đam] Phong Nguyệt Vô Tình Đạo - Bỉ Tạp Bỉ
Ngoại truyện 3: Chuyện xưa


Chương 138 Chuyện xưaVô Tình Đạo, Quy Hư Đàm Thất.

Trong phòng, ánh đèn leo lét, băng tuyết xung quanh được bao phủ bởi một vầng sáng vàng vọt.Bóng của Viện trưởng viện Vô Tình Đạo đổ trên cửa sổ.

Chàng thanh niên một mình ngồi bên bàn, bóng lưng nghiêng nghiêng đối diện với một chậu hoa nhỏ tinh xảo.

Một bông hoa nhỏ màu hồng không gió mà khẽ lay động trong chậu, vẻ sống động vui tươi tạo nên một sự tương phản khác lạ với gương mặt trầm tĩnh của y.Sau khi đại kiếp ở Quỷ giới lắng xuống, Giang Ẩn Chu thoái lui thành công, không chút lưu luyến trút bỏ gánh nặng quyền viện trưởng, lui về ở ẩn tu hành.

Với tu vi, đạo tâm và công đức của ngài, có lẽ chỉ một giáp nữa thôi, là sẽ đến lúc nghênh đón thiên kiếp để độ kiếp phi thăng.Mười chín năm trôi qua, Thẩm Nhứ Chi trở lại ngôi vị Viện trưởng viện Vô Tình Đạo, vùng băng nguyên tịch mịch này cũng đón lại chủ nhân vốn có của nó.Trừ phi thế gian có đại nạn, Viện trưởng viện Vô Tình Đạo luôn là người nhàn hạ nhất trong mười hai vị viện trưởng.

Họ không hỏi thế sự, cũng chẳng cần bận tâm đến các đệ tử Vô Tình Đạo, phần lớn thời gian chỉ cần chuyên tâm tu hành là được.Tuy nhiên, trong lứa đệ tử Vô Tình Đạo lần này lại có một ngoại lệ đặc biệt, đặc biệt đến mức Thẩm Nhứ Chi không tài nào từ chối hảo ý của y với thân phận là viện trưởng sư tôn."

Tự mình bốc thăm thì tự mình nhận đi!"

Hạ Lan Hi không cho nói lời nào đã dúi chậu hoa vào lòng Thẩm Nhứ Chi, "Nó là của ngươi rồi!"

Thẩm Nhứ Chi: "..."

Hạ Lan Hi tặng hoa xong liền chạy, hoàn toàn không cho Thẩm Nhứ Chi cơ hội từ chối.Sau khi được chăm sóc cẩn thận, bông hoa nhỏ màu hồng đã có thể rời khỏi Hạ Lan Hi để sống độc lập bên ngoài, và còn có thể hóa thành một thanh thần kiếm uy lực hơn cả Bắc Trạc Thiên Quyền.

Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ không đặt tên cho nó, tên của nó nên do chủ nhân mới đặt.Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần, giọng thiếu niên cố tỏ ra nghiêm túc vang lên: "Hỗn Thiên Đạo Trường Tôn Kinh Lược, bái kiến Hoán Trần chân quân."

Thẩm Nhứ Chi: "Vào đi."

Trường Tôn Sách bước vào với vẻ mặt như sắp chết đến nơi: "Hoán Trần chân quân, ngài tìm ta?"

Không lâu trước đó, Trường Tôn Sách nhận được truyền lệnh của Hoán Trần chân quân, phản ứng đầu tiên là Thẩm viện trưởng cuối cùng cũng ra tay chấn chỉnh thói yêu đương ở viện Vô Tình Đạo, căng thẳng đến mức hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.Cũng không thể trách hắn vô dụng, đệ tử Thái Hoa Tông vốn có nỗi sợ tự nhiên đối với các đời Viện trưởng viện Vô Tình Đạo, huống chi bây giờ hắn còn đang tranh giành quyền sở hữu đóa hoa thứ của Hạ Lan Hi với Phi Nguyệt chân quân, mưu đồ bắt cóc mầm non duy nhất còn sót lại của viện Vô Tình Đạo.

Hoán Trần chân quân triệu kiến hắn một mình thì có thể có chuyện gì tốt đẹp được.Trường Tôn Sách đã chuẩn bị sẵn sàng để vì Chúc Như Sương mà vạn kiếp bất phục, không ngờ sau khi gặp hắn, Hoán Trần chân quân chỉ nói ba chữ: "Hoa, mang đi."

Trường Tôn Sách ngẩn người: "Ngài... muốn tặng hoa cho chúng ta ạ?"

Thẩm Nhứ Chi: "Ừm."

Trường Tôn Sách nhìn bông hoa nhỏ màu hồng trên bàn, trong mắt bất giác lộ ra vẻ khao khát mãnh liệt.Hắn hiểu rõ hơn ai hết ý nghĩa của đóa hoa này, hắn nguyện dùng toàn bộ tài sản và tu vi của mình để đổi lấy bông hoa nhỏ này, thậm chí hắn còn sẵn lòng nhận Hạ Lan Hi làm đại ca.Nhưng…Trường Tôn Sách đột nhiên nhắm mắt lại, trong đầu vang lên lời cảnh cáo nghiêm khắc của Chúc Như Sương: "Thời Vũ đã quyết định tặng hoa cho Phi Nguyệt chân quân và Hoán Trần chân quân rồi, ngươi liệu mà an phận một chút, tuyệt đối không được có ý đồ gì với bông hoa nhỏ đó nữa, nghe rõ chưa?"

Trường Tôn Sách thầm lẩm bẩm trong lòng một câu "nghe rõ rồi", mở mắt nói với Hoán Trần chân quân: "Đa tạ hảo ý của chân quân, ta rất muốn nhận, nhưng Chúc Vân biết được chắc chắn sẽ mắng ta, đệ tử không muốn bị mắng."

Thẩm Nhứ Chi: "..."

"Nếu không còn chuyện gì khác, đệ tử xin phép cáo từ trước!"

Trường Tôn Sách sợ mình không chống lại được sự cám dỗ của bông hoa nhỏ, hành lễ xong liền chạy biến, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.Thẩm Nhứ Chi ngồi trong ánh đèn, một mình ngắm nhìn đóa hoa tràn đầy sức sống, hồi lâu không động.Không ai biết được lúc này y đang nghĩ gì, có lẽ ngay cả chính y cũng không biết.Bỗng nhiên, y nghe thấy một tiếng cười quen thuộc, mang theo chút mỉa mai: "Vội vàng thành toàn cho hạnh phúc của đệ tử như vậy, ngươi đúng là một sư tôn tốt đấy, Thẩm viện trưởng."

Lòng bàn tay Thẩm Nhứ Chi khẽ nắm lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thanh niên cài trâm tua rua vàng, mình vận hồng y đứng giữa vùng tuyết trắng tinh, đuôi mắt xếch lên, dung mạo diễm lệ, tựa như một đóa hoa mai nở rộ rực rỡ.

Thẩm Nhứ Chi nhàn nhạt nói: "viện Vô Tình Đạo, người không phận sự miễn vào."

"'Người không phận sự'."

Tống Lưu Thư ngẫm nghĩ bốn chữ này, lơ đãng nói: "Trường Tôn Kinh Lược không phải 'người không phận sự', mà ta thì lại phải."

Thẩm Nhứ Chi trước nay không thèm tranh cãi với Tống Lưu Thư, ánh mắt khẽ dời đi: "Tìm ta có việc gì."

Tống Lưu Thư nhìn gò má nghiêng nghiêng không chút gợn sóng của Thẩm Nhứ Chi, đôi mắt dài hẹp khẽ nheo lại.

Hắn có thể có việc gì chứ, chẳng qua là nghe Bạch Quan Ninh kể chuyện bốc thăm, nên đặc biệt đến xem thử mà thôi.Hắn không phủ nhận mình muốn có đóa hoa này, nhưng cũng không đến mức vì nó mà thật sự đi tranh giành với hai tiểu bối.

Cái gọi là "tranh đoạt" mà Trường Tôn Sách tưởng cũng chỉ là lúc hắn rảnh rỗi sinh nông nổi đùa giỡn với bọn trẻ mà thôi.Hắn đến Quy Hư Đàm Thất vốn định bàn với Thẩm Nhứ Chi chuyện tặng hoa cho Trường Tôn Sách, không ngờ Thẩm Nhứ Chi lại chẳng nói chẳng rằng đã tự mình triệu kiến Trường Tôn Sách trước.Thật ra có gì mà không ngờ tới chứ, Thẩm Nhứ Chi trước nay vẫn là người như vậy, đáng lẽ hắn phải là người hiểu rõ điều này hơn ai hết.Chỉ làm những việc mình cho là đúng, chưa bao giờ giải thích với người khác, cũng chưa bao giờ cần được thấu hiểu.Chuyện đã giải quyết xong, Tống Lưu Thư tự thấy không cần thiết phải ở lại."

Ta có thể có chuyện gì chứ, đến viện Vô Tình Đạo thăm cháu trai và cháu dâu, tiện thể..."

Tống Lưu Thư khẽ cười khẩy, "Thẩm viện trưởng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai ngươi còn phải đến Mê Tân Độ giảng bài nữa."

Tống Lưu Thư nói chuyện đàng hoàng, không hề hồ ngôn loạn ngữ khiến người ta có chút không quen.

Thẩm Nhứ Chi im lặng một lúc rồi nói: "Được."

Lúc Tống Lưu Thư xoay người, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Nhứ Chi đang dõi theo bóng lưng mình.

Hắn có ảo giác rằng Thẩm Nhứ Chi muốn nói gì đó với mình, nhưng cũng chỉ là ảo giác mà thôi.Giống như mười chín năm trước, Thẩm Nhứ Chi sẽ không nói gì cả."

Ngươi mong y có thể nói gì chứ?"

Trong Luật Lý Đạo, Vương Chiêu Quyền vừa bận rộn sửa án văn, vừa đối phó với người bạn thân đến than khổ: "Thời niên thiếu ngươi suốt ngày chọc Thẩm Nhứ Chi mở miệng nói chuyện, ngươi xem y có để ý đến ngươi không?"

Tống Lưu Thư tự rót cho mình một ly rượu, uống cạn một hơi rồi thẳng thắn thừa nhận: "Chẳng mấy khi để ý."

"Thế thì thôi."

Vương Chiêu Quyền không ngẩng đầu lên nói, "Thừa nhận đi, trong lòng Thẩm Nhứ Chi, ngươi cũng chẳng khác gì những người khác.

Đừng kỳ vọng quá nhiều, thì sẽ không thất vọng."

Tống Lưu Thư cười: "Nếu vậy, tại sao năm đó Thẩm Nhứ Chi không tìm ngươi song tu?

Tu vi của Viện trưởng Luật Lý Đạo không dám nói là thiên hạ đệ nhị, cũng xếp được trong hạng năm đi.

Tìm ngươi với tìm ta cũng không khác biệt lắm, tìm ngươi còn không phải nghe nguô nói nhảm trên giường.

Thẩm Nhứ Chi không tìm ngươi là vì kỹ thuật của ngươi không tốt sao."

Vương Chiêu Quyền sợ đến mức suýt ném cả bút đi: "Ngươi...

Ngươi...ngươi nghe xem mình đang nói cái gì thế, thật là hết nói nổi!"

Tống Lưu Thư chỉ thích nhìn người khác bối rối lúng túng, trong mắt cuối cùng cũng lộ ra vài phần ý cười chân thật: "Ngươi nên xem lại bộ dạng tức tối của mình bây giờ đi, Tư Khế chân quân, gần như y hệt thời niên thiếu."

Vương Chiêu Quyền muốn nói "ngươi cũng chẳng khác gì thời niên thiếu", nhưng nghĩ kỹ lại, Phi Nguyệt chân quân của hiện tại so với Tống nhị công tử còn là đệ tử Thái Hoa Tông năm đó vẫn có chút khác biệt."

Lưu Thư, có một vấn đề ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi."

"Hửm?"

"Hồi đi học, ngươi đơn phương trở thành kẻ thù không đội trời chung với Thẩm Nhứ Chi, suốt ngày chủ động gây sự với người ta, sau đó đột nhiên không còn đối đầu nữa.

Ta vốn tưởng quan hệ của hai người đã trở lại bình thường, nhưng bây giờ xem ra lại không phải."

Vương Chiêu Quyền hỏi, "Tại sao vậy?"

Tống Lưu Thư liếc hắn một cái: "Đương nhiên là vì lớn rồi, chứ còn vì cái gì được nữa."

Vương Chiêu Quyền ngẩn ra: "Chỉ vì vậy thôi?"

"Đúng vậy, đã làm viện trưởng rồi thì tự nhiên không thể quá trẻ con được."

Tống Lưu Thư nửa thật nửa đùa nói, "Ta không thể để các đồ đệ cưng của ta thấy ta cãi nhau với Viện trưởng viện Vô Tình Đạo, mà người ta lại chẳng thèm để ý đến ta được, như vậy sẽ dạy hư chúng nó."

Vương Chiêu Quyền nửa tin nửa ngờ: "Ồ, ngươi cũng biết phải làm gương cơ đấy."

Tống Lưu Thư khẽ cười, ánh mắt dần trầm xuống: "Cũng có thể là vì mãi không nhận được hồi đáp, nên càng ngày càng thấy vô vị chăng."

Vương Chiêu Quyền thở dài một tiếng, vỗ vai Tống Lưu Thư, an ủi: "Ngươi nghĩ thoáng một chút đi, Nhứ Chi dù sao cũng tu Vô Tình Đạo mà."

Sương đêm thêm nặng, ánh trăng như sương.

Vương Chiêu Quyền vẫn vùi đầu vào công văn, Tống Lưu Thư thấy nhàm chán, xách bầu rượu trở về Thôn Hoa Ngọa Tửu Xử.Ở Thôn Hoa Ngọa Tửu Xử có một mật thất, bên trong cất giấu những pháp khí mà hắn đã phát minh trong nhiều năm.

Lưu Tự Vi Mộng, Phong Nguyệt Bảo Hạp, Xuân Tình Kén...

Hắn định chọn một món trong số đó để tặng cho Tống Huyền Cơ và Hạ Lan Thời Vũ, chúc mừng họ đã kết duyên.Ánh mắt Tống Lưu Thư lướt qua từng món pháp khí, cuối cùng dừng lại trên một bức xuân cung đồ chân thật nhất.Hầu hết mọi người không biết rằng, nguyên lý của bức xuân cung đồ chân thật nhất không phải là cụ thể hóa hình ảnh trong tranh, mà là lưu trữ một đoạn ký ức thuộc về người sử dụng, chỉ là phần lớn đệ tử Hợp Hoan Đạo sẽ chọn dùng nó để lưu trữ ký ức lúc song tu mà thôi.Tống Lưu Thư rút bức xuân cung đồ đó ra, do dự hồi lâu giữa việc mở và không mở, cuối cùng lựa chọn vẫn giống như vô số lần trong quá khứ.Đầu ngón tay thon dài lật mở trang bìa, bức xuân cung đồ chân thật nhất rõ ràng thuật lại mọi chuyện đã từng xảy ra.

...

Hai mươi năm trước, tại Thôn Hoa Ngọa Tửu Xử, Tống Lưu Thư đang cùng Vương Chiêu Quyền ngồi đối diện nhau qua bàn cờ."

Ngươi có phát hiện không," Tống Lưu Thư lơ đãng đặt một quân cờ xuống, "Thẩm Nhứ Chi và Giang Ẩn Chu đã biến mất rất lâu rồi."

"Có gì đáng ngạc nhiên đâu."

Vương Chiêu Quyền không cho là vậy, "Hai người Vô Tình Đạo này chắc lại trốn đi đâu đó bế quan tu hành rồi."

Tống Lưu Thư lắc đầu: "Chuyện e là không đơn giản như vậy.

Trước đây dù hai người có bế quan, cũng nhất định sẽ để lại một người trấn giữ viện Vô Tình Đạo.

Ta cứ có cảm giác, có khi nào đã xảy ra chuyện gì không."

Vương Chiêu Quyền vẫn cảm thấy Tống Lưu Thư nghĩ nhiều: "Bây giờ tam giới yên bình, tứ hải thái bình, yêu nghiệt ở Quỷ giới bị tượng thần phong ấn chặt chẽ, có thể xảy ra chuyện gì được chứ."

Tống Lưu Thư lười nói nhiều với Vương Chiêu Quyền vô tư, cười phủi đi cánh hoa rơi trên bàn cờ, nói: "Cũng phải."

Thẩm Nhứ Chi từ khi nhậm chức Viện trưởng viện Vô Tình Đạo, thường xuyên xuất quỷ nhập thần, các viện trưởng khác muốn gặp y một lần cũng khó, Tống Lưu Thư cũng không ngoại lệ.Tống Lưu Thư buồn chán tính toán, lần cuối cùng hắn gặp Thẩm Nhứ Chi, đã là mấy tháng trước rồi.Lâu không gặp, cũng thấy nhớ ghê....

Thẩm Nhứ Chi và Giang Ẩn Chu rốt cuộc đang bận gì vậy nhỉ.Vương Chiêu Quyền quan sát biểu cảm của Tống Lưu Thư, thăm dò hỏi: "Ngươi và Nhứ Chi vẫn chưa làm lành à?"

Tống Lưu Thư nhướng mày: "Bọn ta có cãi nhau đâu, lấy đâu ra chuyện làm lành."

Vương Chiêu Quyền nói: "Gần đây hai người chẳng nói chuyện với nhau, ta còn tưởng hai người cãi nhau rồi chứ."

"Ai mà có bản lĩnh cãi nhau được với Thẩm Nhứ Chi."

Tống Lưu Thư bật cười, "Ta và y chẳng qua chỉ là... ngầm hiểu ý nhau không ai muốn để ý đến ai nữa mà thôi."

Từ sau khi Thẩm Nhứ Chi vô tình lạc vào Phong Nguyệt Bảo Hạp, phát hiện ảo ảnh bên trong giống hệt mình, y vẫn luôn cố ý né tránh hắn, như thể hắn là hồng thủy mãnh thú vậy.Hắn muốn ngủ với Thẩm Nhứ Chi là thật, nhưng cũng đâu có làm thật, muốn ngủ cũng chẳng được, Thẩm Nhứ Chi có gì mà phải tránh như tránh tà.Dù có muốn vạch rõ ranh giới với hắn, thì ít ra cũng phải nói một tiếng chứ?

Cứ im lặng như vậy... thật chẳng có gì thú vị.Tống Lưu Thư lòng dạ không yên, bị Vương Chiêu Quyền đánh cho tan tác trên bàn cờ."

Mười năm, tròn mười năm rồi!"

Vương Chiêu Quyền ngửa mặt lên trời gào thét, lòng đầy phấn khích: "Cuối cùng ta cũng thắng được ngươi một ván!"

Tống Lưu Thư vỗ tay qua loa: "Lợi hại, lợi hại."

Tiễn vị Viện trưởng Luật Lý Đạo đang lâng lâng đi rồi, Tống Lưu Thư quyết định đến viện Vô Tình Đạo xem sao.Không phải hắn lo Thẩm Nhứ Chi sẽ gặp chuyện, Hoán Trần chân quân thiên hạ đệ nhất thì có thể gặp chuyện gì được.

Hắn chỉ cảm thấy, không phải Thẩm Nhứ Chi và Giang Ẩn Chu đang bế quan, mà đang có âm mưu gì đó.Mong Vô Tình Đạo chủ động nói ra sự thật là điều không thể, muốn biết đã xảy ra chuyện gì chỉ có thể tự mình đi điều tra.

Tống Lưu Thư đến Quy Hư Đàm Thất, quả nhiên không thấy một bóng người.

Tra xét sơ qua, trong phòng cũng không có gì khác thường.Tống Lưu Thư đang định đi sâu vào điều tra, bỗng cảm nhận được sự lưu động của linh lực dưới đất.

Hắn cúi đầu nhìn, thấy một đạo trận pháp hiện ra từ hư không dưới chân mình.

Một lát sau, thân ảnh của Thẩm Nhứ Chi hiện ra từ trong trận pháp, như băng giá đột ngột ập đến, trong phòng thoáng chốc lạnh đi.Thẩm Nhứ Chi dường như không ngờ có người dám tự tiện xông vào Quy Hư Đàm Thất, nhìn thấy Tống Lưu Thư mà vẻ mặt hiếm khi khựng lại, chân cũng lùi về sau nửa bước."

Lục Đạo Luân Hồi Trận?"

Tống Lưu Thư nhíu mày, nhìn chăm chú vào gương mặt có vẻ bình tĩnh của Thẩm Nhứ Chi: "Ngươi đến Quỷ giới?"

Thẩm Nhứ Chi: "..."

Nếu là bình thường, Tống Lưu Thư gặp Thẩm Nhứ Chi thế nào cũng phải buông lời trêu chọc vài câu, nhưng hôm nay hắn rõ ràng cảm thấy trạng thái của Thẩm Nhứ Chi có chút không ổn.Liên hệ với những điều bất thường trước đó, hắn có thể khẳng định, Quỷ giới đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn là chuyện không hề nhỏ, đến mức cả Thẩm Nhứ Chi và Giang Ẩn Chu cũng không thể ung dung đối phó.Tống Lưu Thư thu lại vẻ bất cần thường ngày, tiến lên một bước, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Nhứ Chi nhìn gương mặt đủ để mê hoặc chúng sinh của Tống Lưu Thư, như thể đã hạ một quyết tâm nào đó, tay cầm Bắc Trạc Thiên Quyền đột nhiên siết chặt.Tống Lưu Thư: "Thẩm Nhứ Chi?"

Thẩm Nhứ Chi đột nhiên buông tay, Bắc Trạc Thiên Quyền theo đó rơi xuống đất kêu một tiếng "cạch".Tống Lưu Thư đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn vị mỹ nhân áo trắng như lưu ly kia chủ động lại gần, bàn tay cầm kiếm túm lấy vạt áo hắn ép hắn cúi đầu, sau đó... chặn lấy môi hắn.
 
[Đam] Phong Nguyệt Vô Tình Đạo - Bỉ Tạp Bỉ
Ngoại truyện 3: Chuyện xưa 2


Chương 139 Chuyện xưa 2Đôi chân Tống Lưu Thư như bị giam tại chỗ, con ngươi gắt gao dán chặt vào người Thẩm Nhứ Chi.Toàn thân hắn gần như đông cứng lại, thứ duy nhất còn cử động được là đôi tay.

Trước khi hắn kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, tay hắn như có ý thức riêng, tự nhiên ôm lấy vị mỹ nhân chủ động mà mình yêu thương nhung nhớ.Mình đang ở trong Phong Nguyệt Bảo Hạp sao?

Nhưng dù là Thẩm Nhứ Chi do dục niệm của hắn huyễn hóa thành trong Phong Nguyệt Bảo Hạp cũng sẽ không…Thẩm Nhứ Chi ở quá gần hắn, tựa như một đóa hoa tuyết trong suốt lấp lánh hôn lên môi hắn, rõ ràng là se lạnh, nhưng lại khiến cơ thể hắn nóng bừng lên.Ngay lúc lý trí sắp sụp đổ, Tống Lưu Thư bỗng bừng tỉnh.Dục vọng đối với Hợp Hoan Đạo là công cụ tu hành tốt nhất.

Hắn tùy ý tận hưởng dục vọng, khéo léo lợi dụng dục vọng, hắn không nên bị dục vọng làm mê muội tâm trí.Vẻ kinh ngạc trong mắt Tống Lưu Thư dần tan đi, hắn cố gắng duy trì ánh mắt trong sáng, cúi xuống nhìn Thẩm Nhứ Chi đã nhắm nghiền hai mắt.Vị Hoán Trần chân quân danh tiếng thiên hạ đệ nhất này vừa nhìn đã biết hoàn toàn không có kinh nghiệm, chỉ biết môi dán môi, đừng nói là đưa lưỡi, ngay cả mút đơn giản cũng không biết.Tống Lưu Thư không một tiếng động siết chặt vòng tay quanh eo Thẩm Nhứ Chi, phát hiện cơ thể đối phương cũng cứng đờ, không giống như bị trúng xuân dược hay cổ độc.Nụ hôn kết thúc, bàn tay Thẩm Nhứ Chi đang túm vạt áo Tống Lưu Thư từ từ buông ra.

Dường như y không biết bước tiếp theo phải làm gì, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không chịu nhìn thẳng vào Tống Lưu Thư.Tống Lưu Thư trầm giọng hỏi: "Ngươi muốn làm gì, Thẩm Ngâm?"

Thẩm Nhứ Chi: "..."

Tống Lưu Thư cố ý trêu chọc: "Ngươi tẩu hỏa nhập ma rồi à, hay là trúng phải loại độc nào mà không thân mật với ta sẽ chết?"

Thẩm Nhứ Chi nhắm mắt lại, hỏi: "Ngươi có muốn không."

Tống Lưu Thư nhướng mày: "Muốn gì?"

Thẩm Nhứ Chi khẽ nói: "Ta."

Ánh mắt Tống Lưu Thư đột nhiên tối sầm lại.Người mù cũng nhìn ra được Hoán Trần chân quân trước mắt không bình thường.

Tống Lưu Thư không biết Thẩm Nhứ Chi đã thấy gì, trải qua những gì ở Quỷ giới mà lại trở nên khác thường như vậy.

Nhưng nói thật, tín niệm nhân sinh của hắn và đạo huấn của Hợp Hoan Đạo vô cùng ăn khớp, nói đơn giản là bốn chữ: kịp thời hưởng lạc.Mỹ nhân Vô Tình Đạo mà hắn ao ước bấy lâu nay tự dâng đến cửa, hắn nào có lý do từ chối.

Còn về những nguyên do đằng sau, lát nữa lên giường hỏi Thẩm Nhứ Chi cũng không muộn."

Ta muốn."

Tống Lưu Thư cười, "Nhưng ngươi có biết phải làm thế nào không?"

Thẩm Nhứ Chi lạnh lùng gật đầu, vẻ mặt ung dung bắt đầu cởi áo.Tống Lưu Thư như thể không liên quan đến mình mà ngồi xuống bên giường.

Hắn vốn định dùng một tư thái ung dung tự tại để quan sát toàn bộ quá trình cởi áo của Thẩm Nhứ Chi, xem như là hình phạt cho sự lạnh nhạt bao năm qua của y đối với hắn.

Nhưng động tác của Thẩm Nhứ Chi thực sự quá chậm, cởi nửa ngày mới xong một chiếc áo ngoài.Tống Lưu Thư đành phải dùng hết sự kiên nhẫn lớn nhất đời này để chờ đợi.

Dưới cái nhìn không chút che giấu của hắn, đạo bào trên người Thẩm Nhứ Chi vơi đi từng chiếc một, thân thể chỉ xuất hiện trong Phong Nguyệt Bảo Hạp nay lại hiện ra chân thực ngay trước mắt hắn.Trắng đến gần như trong suốt, sự mềm mại của thời niên thiếu đã sớm phai đi, lạnh lùng tiêu sái, tựa như một pho tượng lưu ly trên núi tuyết.Tống Lưu Thư không nhịn được nữa, Xuân Tình Kén đột nhiên khởi động, tơ tình quấn quanh eo Thẩm Nhứ Chi, kéo y qua một cách không thể chống cự.

...

Thái Thiện Đạo, Đông Phương Ký Minh đang đối phó với Mạnh Bắc Kiêu đến cầu tỷ thí.

Vị Viện trưởng Hỗn Thiên Đạo này suốt ngày có sức trâu không dùng hết, không tìm người này tỷ thí thì cũng tìm người kia luận chiến, "nạn nhân" tối nay chính là Đông Phương Ký Minh.Hai người đang đánh qua lại, bỗng nghe thấy một tiếng sấm kinh thiên động địa.

Tiếng sấm này đến đột ngột, lại vang dội như vậy, rõ ràng không phải là tiếng sấm bình thường.Đông Phương Ký Minh và Mạnh Bắc Kiêu lập tức dừng tay, bất giác cùng nhìn về hướng phát ra âm thanh, kinh ngạc phát hiện tiếng sấm lại truyền đến từ hướng viện Vô Tình Đạo.Hai người ngự kiếm bay đến không trung trên viện Vô Tình Đạo, chỉ thấy nơi đó gió lớn gào thét, sấm sét không ngừng.

Tầng mây đen kịt như đang gánh chịu sức nặng ngàn cân, nhìn từ xa, gần như hòa làm một với cánh đồng tuyết.Mạnh Bắc Kiêu nhìn mà ngây người: "Chuyện gì vậy?

Thẩm Ngâm và Giang Trầm sắp độ kiếp phi thăng sao?"

Mạnh Bắc Kiêu vừa nói, vừa trở nên bi phẫn: "Nhanh quá vậy, bọn họ mới bao nhiêu tuổi chứ!"

Đông Phương Ký Minh tỉ mỉ quan sát thiên tượng ban đêm, đưa ra kết luận: "Nếu là thiên lôi độ kiếp phi thăng thì sao lại chỉ giới hạn ở viện Vô Tình Đạo được.

Chắc là có người ở viện Vô Tình Đạo vi phạm nghiêm trọng viện quy, nên thiên đạo giáng xuống phong lôi để trừng phạt."

Mạnh Bắc Kiêu thở phào nhẹ nhõm, chép miệng nói: "Không nhìn ra nha, đám học trò Vô Tình Đạo sống như người chết kia cũng có lúc vi phạm viện quy à."

Đông Phương Ký Minh gật đầu: "Đúng là hiếm thấy, ta đến Thái Hoa Tông bao nhiêu năm nay cũng là lần đầu thấy tình huống này.

Không biết là đệ tử nào gan to đến vậy, dám làm bậy trong viện Vô Tình Đạo."

"Bất kể là ai, Thẩm Ngâm chắc chắn sẽ không tha cho hắn."

Mạnh Bắc Kiêu khoác vai Đông Phương Ký Minh, thúc giục: "Đi thôi, không liên quan đến chúng ta, về viện tỷ thí tiếp."

Cơn mưa lớn ở viện Vô Tình Đạo kéo dài suốt đêm, những giọt mưa hòa cùng gió lốc đập xuống mặt tuyết, tạo thành từng vũng nước nhỏ trong vắt.Đệ tử giám sát của viện Vô Tình Đạo hết lòng tận tụy, đội mưa gió bão bùng kiểm tra kỹ lưỡng tất cả các tiên xá ít ỏi trong viện, nhưng vẫn không tìm ra kẻ đầu sỏ đã gây ra thiên tượng này.Không ai có thể ngờ được, lúc này đây, trong nơi ở của Viện trưởng viện Vô Tình Đạo lại là một khung cảnh xuân sắc đến nhường nào.Trong căn phòng tối đen như mực, tiếng nước và tiếng mưa hòa làm một, tiếng thở dốc bị tiếng sấm át đi, tia chớp thỉnh thoảng lóe lên lại phơi bày gương mặt ẩn nhẫn của Thẩm Nhứ Chi trong đôi mắt sâu thẳm của Tống Lưu Thư một cách tàn nhẫn.Tống Lưu Thư nhìn đôi mắt nhắm nghiền và khóe môi bị cắn đến bật máu của người dưới thân, quên sạch kế hoạch ép hỏi sự thật từ Thẩm Nhứ Chi.

Một tay hắn kẹp lấy cằm Thẩm Nhứ Chi, khàn giọng hỏi: "Tại sao không nói gì?"

Thẩm Nhứ Chi cắn chặt môi mình, từ chối phát ra bất kỳ âm thanh nào, cũng từ chối mở mắt đối diện với cảnh tượng hiện tại, y bị Tống Lưu Thư lột sạch không còn gì, trong khi Tống Lưu Thư vẫn chỉnh tề, thậm chí cây trâm vàng cài tóc cũng chưa tháo xuống."

Mấy canh giờ rồi, mà ngươi không hề hé răng một tiếng."

Tống Lưu Thư dùng giọng điệu khen ngợi nói, "Chịu đựng giỏi thật đấy, Thẩm viện trưởng."

Thẩm Nhứ Chi: "."

"Nhưng ta nghe thấy đó."

Tống Lưu Thư ghé sát vào tai Thẩm Nhứ Chi, mồ hôi chảy dọc theo yết hầu của hắn, nhỏ xuống bờ vai Thẩm Nhứ Chi vừa bị tua rua trâm vàng quét qua: "Cái miệng khác của ngươi vẫn luôn nói chuyện với ta."

Thẩm Nhứ Chi: "!"

"Để ta nghe lại xem nó đang nói gì."

Giọng Tống Lưu Thư trầm thấp, "Hửm?

Nó nói nó rất thoải mái, nó muốn nhiều hơn, nó không nỡ rời xa ta..."

Động tác của Tống Lưu Thư khựng lại, lời nói cũng đột ngột dừng, bỗng chốc nghiến răng nghiến lợi.Thẩm Nhứ Chi lại dám dùng thuật Cấm Ngôn với hắn vào lúc này!Tống Lưu Thư một bụng lửa giận không có chỗ trút, chỉ có thể càng hung hãn hơn mà cắn lên môi Thẩm Nhứ Chi.

Máu tươi từ môi hai người trào ra, rồi lại bị cuốn vào trong.

Đồng tử Thẩm Nhứ Chi đột nhiên mở to, cuối cùng cũng bị ép phải thốt ra chữ đầu tiên trên giường đêm nay: "Tống..."

Sau cơn mây mưa, sấm sét dần xa, mưa gió cũng từ từ tạnh.

Chân trời hửng sáng, viện Vô Tình Đạo trở lại vẻ yên bình như xưa, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.Thẩm Nhứ Chi không hổ là đệ nhất hiện tại, bị giày vò cả đêm mà vẫn tỉnh táo, ngay cả chợp mắt cũng không cần, trực tiếp xuống giường, khiến Tống Lưu Thư vươn tay ra ôm phải một khoảng không."

Mỗi tháng ngày rằm," Thẩm Nhứ Chi nói, "Ta đến tìm ngươi."

Tống Lưu Thư không vui nheo mắt lại, nhìn dáng vẻ Thẩm Nhứ Chi mặt không đổi sắc khoác đạo bào lên, bật cười nói: "Mỗi tháng một lần, ngươi xem ta là cái gì?"

Thẩm Nhứ Chi vậy mà lại trả lời câu hỏi này của hắn: "Người song tu."

Tống Lưu Thư ngưng lại một thoáng, cười khẩy: "'Người song tu'... nói nghe văn nhã thật, Thẩm viện trưởng chắc không biết có một từ gọi là 'bạn giường' nhỉ."

Thẩm Nhứ Chi không tỏ ý kiến, mặc đồ xong xuôi chuẩn bị rời đi, Tống Lưu Thư cuối cùng cũng nhớ ra chuyện chính: "Ngươi tìm ta song tu có phải vì Quỷ giới xảy ra chuyện không?"

"Không có."

Thẩm Nhứ Chi nhàn nhạt nói, "Dù có, ta cũng sẽ xử lý tốt."

Tống Lưu Thư "ồ" một tiếng: "Ngươi giỏi 'xử lý' như vậy, không xử lý đồ của ta trước sao?Ngươi cứ để nó chảy như vậy à?"

Thẩm Nhứ Chi lập tức thi pháp rời đi.Lần biến mất này của Thẩm Nhứ Chi lại là tròn một tháng không chút tin tức.

Tống Lưu Thư cũng không rảnh rỗi, ở Quy Hư Đàm Thất không tìm thêm được manh mối nào, hắn liền đích thân đến Quỷ giới một chuyến.Điều khiến hắn kinh ngạc là Quỷ giới không có gì khác thường.

Mười ba trạm của Quỷ giới vẫn vận hành có trật tự, tứ đại hung thú ngoan ngoãn chịu giam cầm, phong ấn dưới tượng thần của viện trưởng đời đầu cũng không có dấu hiệu lỏng lẻo.Tam giới yên bình, tứ hải thái bình — bề ngoài xem ra đúng là như vậy.Vậy thì, Thẩm Nhứ Chi, hay nói đúng hơn là viện Vô Tình Đạo, rốt cuộc đang che giấu điều gì?Ngay lúc Tống Lưu Thư trăm mối không có lời giải, hắn nhận được một tin tốt từ Cô Tô truyền đến: chị dâu hắn có thai rồi, hắn sắp được làm chú rồi.Tống Lưu Thư bẩm sinh là đoạn tụ, nhưng lại đặc biệt thích trẻ con, vẫn luôn mong anh cả và chị dâu sinh cho hắn một đứa cháu trai hoặc cháu gái để chơi đùa.

Tin tức này khiến tâm trạng Tống Lưu Thư tốt hẳn lên, đến mức khi gặp lại Thẩm Nhứ Chi, hắn cũng không mấy khi nói lời khó nghe nữa.

Đương nhiên, cũng có thể là do hắn đã có chút ám ảnh với thuật Cấm Ngôn.Lần này, Thẩm Nhứ Chi chọn địa điểm song tu là Hợp Hoan Đạo.

Bây giờ nghĩ lại, lần trước Thẩm Nhứ Chi vậy mà lại ngủ với hắn ngay tại viện Vô Tình Đạo, có thể thấy lúc đó nội tâm của Hoán Trần chân quân tuyệt đối không trấn định như vẻ bề ngoài, nếu không sao có thể quên cả thiên phạt của viện Vô Tình Đạo chứ.Thẩm Nhứ Chi lúc đó, đang nghĩ gì vậy nhỉ.Sau khi nhận được lời mời của Thẩm Nhứ Chi, Tống Lưu Thư lập tức trở về Hợp Hoan Đạo.

Hắn không tìm thấy Thẩm Nhứ Chi ở Thôn Hoa Ngọa Tửu Xử, truyền âm hỏi mới biết y đã đến Thần Hồ Chi Cư.Thần Hồ Chi Cư là nơi ở cũ của viện trưởng đời đầu Hợp Hoan Đạo và đạo lữ của người, cũng là nơi đặt tượng thần của Tàng Ngọc tiên quân.Tống Lưu Thư vội vã đến Thần Hồ Chi Cư, chỉ thấy Thẩm Nhứ Chi đang lặng lẽ đứng dưới bệ tượng thần, ngẩng đầu nhìn phong thái đã qua của Tàng Ngọc tiên quân, ánh mắt lạnh lẽo, cảm xúc khó đoán.Thẩm Nhứ Chi lúc này, lại đang nghĩ gì vậy nhỉ.Tống Lưu Thư đi về phía tượng thần, đứng cạnh Thẩm Nhứ Chi: "Thú vị thật, sao Viện trưởng viện Vô Tình Đạo lại đặc biệt đến chiêm ngưỡng tượng thần của Hợp Hoan Đạo chúng ta thế?"

Một tháng không gặp, Thẩm Nhứ Chi gầy đi một chút, vẻ mặt càng căng thẳng hơn trước: "Viện trưởng đời đầu của Hợp Hoan Đạo..."

Y như đang nói với Tống Lưu Thư, lại như đang tự nói với chính mình: "Mất cách đây hai nghìn năm."

"Đúng vậy, các đời viện trưởng của Hợp Hoan Đạo có vẻ vận khí không tốt lắm, mười người thì có đến bốn người chết bất đắc kỳ tử."

Tống Lưu Thư thuận miệng nói, "Chẳng lẽ, ngôi vị viện trưởng này đã bị nguyền rủa gì đó sao..."

"Đủ rồi," Thẩm Nhứ Chi lạnh giọng ngắt lời, sắc mặt lạnh như băng: "Câm miệng."
 
Back
Top Bottom