Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Âm Nhơn Thê - [Bhtt]

Âm Nhơn Thê - [Bhtt]
Giải oan


Sáng hôm sau, bầu trời huyện phủ u ám, mây xám giăng đầy, không khí như đông đặc lại từ lúc gà vừa gáy.

Ông bà Huỳnh, cùng cậu Long trong bộ áo gấm chỉnh tề, gõ cửa nhà họ Kha — gia đình vốn có tiếng giàu sang, chỉ ở cách phủ quan vài con đường đất.Cánh cửa gỗ vừa mở, Kha bước ra, vẫn là gương mặt tuấn tú thư sinh ấy, nhưng vừa thấy cậu Long, ánh mắt y thoáng qua một tia ngờ vực.— "Dạ, chào bá phụ...

à không, quan lớn và công tử..." — Hắn khẽ khom người chào, giọng cố giữ bình tĩnh.Bà Huỳnh không vòng vo, giọng sắc như dao:— "Kha, chúng ta chỉ đến hỏi vài chuyện.

Về Nguyên... con bé mất đã lâu, nhưng giờ xảy ra nhiều việc lạ, thầy pháp nói có liên quan đến... vật do con tặng cho Long."

Kha cứng người.Long nhìn thẳng:— "Chiếc áo anh tặng tôi hôm đi du học... bốc cháy trong nghi lễ tróc tà.

Anh không cảm thấy lạ à?"

Kha cười gượng:— "Cháy... chắc do vải dễ bắt lửa... tôi... tôi cũng chỉ là tặng quà thôi mà... có biết gì đâu..."

Nhưng giọng hắn bắt đầu lắp bắp, mắt không nhìn thẳng.Ông Huỳnh đập mạnh cây quạt gỗ lên bàn tre bên hiên:— "Kha, ta hỏi thẳng: Con có dính dáng gì đến cái chết của con gái ta không?"— "Không!

Không có!

Con... con làm sao mà... mà..."

Lắp bắp.

Run rẩy.

Ánh mắt né tránh.

Câu trả lời kia không cần thầy bói cũng biết là có điều gì đó mờ ám.Long lặng lẽ quan sát — ánh mắt cậu bây giờ không còn là ánh mắt của người em trai u mê ngày nào.

Long là người từng đi học xa, hiểu luật, hiểu người.Cậu khẽ nói, như vừa lạnh vừa buốt:— "Tôi sẽ không kết tội anh.

Nhưng tôi sẽ tìm bằng được thứ xác nhận lời thầy pháp là đúng.

Còn anh, nên chuẩn bị đi."

Họ rời khỏi nhà họ Kha trong bầu không khí ngột ngạt, để lại một Kha đang toát mồ hôi hột, dù tiết trời hôm nay chẳng hề nóng.Đêm ấy, Nguyên không tỉnh dậy, nàng chỉ run rẩy trong giấc mơ, miệng không ngừng lặp lại:"Hắn... hắn siết cổ ta... rồi giấu...

ở..."

Nhưng chưa bao giờ nói trọn được.Ân ngồi bên, siết chặt tay nàng, thì thầm:— "Em sẽ tìm ra hết, Nguyên ơi... dù có là ai, em cũng không để người ta hại vợ em mà yên đâu..."[...]Trời hôm đó chập choạng hoàng hôn, ánh chiều đỏ rực đổ xuống khắp mái ngói phủ quan, soi bóng những cành me cong queo già cỗi.

Không khí yên ắng một cách khác thường, tựa như đất trời cũng đang nín thở chờ đợi.Thầy Nhứt đứng trên bậc thềm, tay cầm quạt lông, râu tóc trắng như sương.

Ông sắp rời khỏi huyện, nhưng trước khi đi, đã gọi riêng gia đình ông Huỳnh lại căn dặn:— "Hồn Nguyên là hồn quỷ hiền, mang oán mà không mang sát khí.

Ta không cảm được sát ý trong người nàng, chỉ có oan thù bị đè nén quá lâu."

Cả nhà ngồi nghiêm trang, chỉ nghe ông nói tiếp:— "Nếu người hại nàng... có thể thành tâm quỳ trước mặt nàng, xin nàng tha thứ đủ bốn lần, hồn nàng sẽ yên.

Không cần máu, không cần mạng... chỉ cần chân thành."

Ông Huỳnh lặng đi một lúc, rồi thở dài:— "Khó ở chỗ... người đó có dám quỳ hay không..."

Sáng hôm sau, gia đình họ Huỳnh lại đến nhà họ Kha.Không vòng vo, lần này ông Huỳnh kể rõ tất cả cho gia đình Kha nghe, kể cả những gì thầy pháp đã nói, những lần Nguyên lên cơn co giật, những lời mơ hồ nàng lặp đi lặp lại trong mê.Ông chậm rãi nói, giọng vừa nghiêm vừa xót:— "Chúng ta không có bằng chứng để đưa ra quan phủ, nhưng chúng ta có đau thương trong lòng.

Nó không biến mất được.

Con ta... không sống như bao người, chỉ muốn yên ổn làm con gái út, vậy mà chết tức tưởi..."

Kha đứng giữa nhà, mặt tái nhợt.

Lưng thẳng nhưng đôi chân đã bắt đầu run.

Hắn cười méo xệch, nhưng giọng chẳng còn tự tin.

Kha thích Nguyên từ lâu ,tháng trước mới hẹn Nguyên ra gần sông thổ lộ ,ấy vậy mà bị Nguyên từ chối .Tức quá ,nhất thời hóa điên dại ,siết cổ tay Nguyên ,rồi tới cổ ,ép Nguyên phải đồng tình ,mà hình như dùng lực quá tay .Lát sau thấy nàng tắt thở mới hoàn hồn ,nhưng đã quá muộn .Sợ hãi ,mới đem xác nàng vứt xuống sông gần đó.— "Tôi... không biết các người đang nói gì... tôi..."

- Kha lắp bắp.Long ngắt lời:— "Không cần mày thừa nhận.

Chỉ cần mày đến quỳ trước em tao, nói rõ bốn lời xin lỗi.

Nếu mày không làm, cứ xem như mày đã chọn đứng về phía địa ngục."

Bầu không khí trong phòng như đông cứng lại.Một thoáng lặng.Rồi Kha nuốt khan, giọng vỡ ra:— "Nếu... nếu tôi quỳ... thì mọi chuyện thật sự kết thúc?"

Bà Huỳnh bật khóc, không đáp.

Chỉ có ông Huỳnh đứng lên, đi đến gần, nhìn thẳng vào mắt hắn:— "Con bé không muốn giết người.

Con bé chỉ muốn được yên."

-----------------Chiều hôm đó, Kha theo gia đình họ Huỳnh đến gian phòng nơi Nguyên từng an nghỉ.Nguyên vẫn chưa tỉnh lại hoàn toàn, nằm nghiêng người trong chăn, ánh mắt nhắm hờ, da dẻ lạnh băng.

Ân ngồi bên, nắm tay nàng, như mọi hôm.Kha bước vào, khựng lại trước cảnh tượng kỳ dị: một xác chết... vẫn thở.Không ai lên tiếng.Kha run rẩy quỳ xuống, đầu cúi thật sâu.

Môi hắn mấp máy:— "Tôi... tôi xin lỗi..."

Lần thứ nhất.— "Tôi... xin nàng tha lỗi..."

Lần thứ hai.Giọng bắt đầu nghẹn.— "Nguyên... tôi xin lỗi... tôi sai..."

Lần thứ ba.Và lần thứ tư... môi run cầm cập, mắt đỏ hoe:— "Nguyên, tha cho tôi... tôi xin lỗi... xin lỗi..."

Một cơn gió lạnh bỗng cuốn qua, cây đèn dầu chập chờn như muốn tắt, rồi từ giường, Nguyên mở mắt.

Đôi mắt không còn u ám, không còn vô hồn — một tia sáng dịu dàng lần đầu trở lại.Nàng khẽ gật đầu.Không ai nói gì, nhưng ai cũng biết... nàng đã tha.
 
Âm Nhơn Thê - [Bhtt]
Dương hôn


Sau hôm ấy, trong phủ Huỳnh, không khí như bừng sáng một lần nữa.Không còn lạnh lẽo, không còn những tiếng rên rỉ giữa đêm, không còn quan tài lặng thinh giữa phòng khuê.

Nguyên đã trở lại — một con người thật sự, có da có thịt, có nhịp tim, có hơi thở.----------Hôm đầu tiên, nàng ngủ đến tận xế chiều mới tỉnh.

Khi mở mắt ra, ánh sáng ban ngày rọi thẳng vào mặt, làm nàng cau mày lại, đôi mắt nâu nhạt chớp chớp như chưa quen với ánh sáng dương gian.— "Em đói..." – câu nói đầu tiên bật ra từ miệng nàng, giọng khàn khàn như bụi thời gian, nhưng rõ ràng là của người sống.Ân lập tức đứng dậy, vội vàng rót chén nước, run tay suýt làm đổ cả mâm.

Nàng mừng đến suýt khóc khi thấy Nguyên uống nước, thật sự nuốt xuống, rồi thở ra một tiếng dài.— "Có cháo gạo mới... chờ em chút nha..."

Nguyên nhìn Ân tất bật mà miệng mỉm cười dịu dàng, trong tim khẽ thốt lên một tiếng gọi:
"Vợ."

Từ hôm đó trở đi, Nguyên bắt đầu sống như người thường.

Nàng ăn, nàng ngủ, thậm chí còn cảm thấy lạnh mỗi khi đêm về.

Nàng đau đầu khi thức khuya, nàng ngại tắm nước lạnh vào buổi sáng, và... nàng cũng biết ngại khi thấy Ân nhìn mình trần trụi sau khi thay y phục.Điều khiến ông bà Huỳnh kinh ngạc nhất là...Nguyên nhớ tất cả.Nàng nhớ lúc mình chết.

Nhớ ánh mắt kinh hãi của kẻ phản bội.

Nhớ những đêm mù mịt trong quan tài, những cơn mộng mị kéo dài, những lần tỉnh dậy thấy bàn tay ai đó nắm lấy tay mình...Chính là Ân.-----------------------------Ông bà Huỳnh ban đầu còn dè dặt, sợ con gái mình vì mang nghiệp âm nên sai lệch tâm tính.

Nhưng càng ngày, Nguyên càng bình thường... chỉ có một điều khác với trước kia: nàng cứng rắn và quyết liệt hơn.— "Đây là vợ con.

Dù người trong thiên hạ có nói gì, con cũng không buông."

Nguyên nói câu đó thẳng thắn trước mặt cha mẹ, giữa bữa cơm có cả vợ chồng cậu Long.Ân nghe mà mặt đỏ bừng, vội cúi gầm xuống, đũa cầm không chặt.

Còn ông bà Huỳnh, sau một lúc nhìn nhau, chỉ thở dài rồi mỉm cười.— "Miễn là con sống... muốn yêu ai thì yêu..."

------------------------------Những ngày sau đó, người trong phủ dần quen với chuyện cô út Nguyên có "vợ".

Ân dọn vào ở cùng phòng, không còn là "vợ âm" như người ta gọi nữa, mà thật sự là bạn đời của cô út sống lại từ cõi chết.Ban ngày hai người làm việc trong vườn, ban đêm...

Nguyên ôm Ân ngủ, còn ghé tai thì thầm những lời âu yếm.Cả hai không cần phải giấu diếm nữa.Chẳng cần ma quái hay âm hôn, chỉ có tình cảm là thật.[...]Lễ cưới lần thứ hai diễn ra sau khi Nguyên sống lại được ba tuần.

Khác hẳn với lần âm hôn giữa người sống và kẻ chết, lần này, đó là lễ cưới giữa hai con người... với đầy đủ thịt da, nụ cười và nhịp đập trái tim.Từ sáng sớm, trong phủ nhà quan lớn họ Huỳnh, tiếng cười nói rộn ràng vang lên như chưa từng có tang thương.

Cô út Nguyên được trang điểm kỹ càng, búi tóc cài trâm ngọc, vận bộ áo cưới hồng phấn thêu hoa mẫu đơn – màu sắc từng bị cấm trong thời gian nàng nằm dưới nắp quan tài.Ân cũng được trang điểm tỉ mỉ không kém.

Nàng mặc áo cưới xanh lam, bên hông đeo một chuỗi ngọc do chính tay Nguyên chọn.

Mỗi bước chân của nàng đều nhẹ nhàng, nhưng tim thì đập mạnh như thể sắp nổ tung.--------------------------------— "Cưới thiệt hả mình...?" – Ân khe khẽ hỏi, đứng kế Nguyên nơi cửa chính, hai người chuẩn bị bước ra bái đường.Nguyên nghiêng đầu nhìn nàng, cười dịu dàng:
— "Ừ.

Cưới thiệt.

Cưới để sống chung, không phải để chia ly."

-----------------------Mọi người trong phủ, và cả dân trong vùng, vẫn chưa hoàn toàn hết rùng mình khi nhớ lại chuyện âm hôn và Nguyên sống lại từ cõi chết.

Nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên môi cô út, thấy cách nàng nắm tay Ân chắc chắn như thế, họ bỗng tin... có điều gì đó thiêng liêng hơn cả sống chết.Dĩ nhiên, những lời bàn tán vẫn còn.— "Gì chứ... hai đứa đều là gái mà cưới nhau, kỳ quá ha..."— "Mà nghe đâu nhỏ Nguyên từ cõi chết sống lại kìa.

Có khi thành tiên rồi cũng nên..."

Nhưng những lời ấy, chẳng lọt vào tai của nàng dâu nào cả.-------------------------------------Lễ cưới tổ chức long trọng như những lễ cưới bình thường.

Có trống, có chiêng, có rượu mừng rót đầy ba chén trên bàn thờ tổ tiên.

Có bà mối nói cười vui vẻ, có người ca hát tiễn dâu, và có cả một đám pháo nổ vang tận cửa đình, đuổi hết tà ma lùi xa khỏi phủ.— "Ân, từ giờ mình là vợ chồng thiệt rồi nghen."
— "Ừm... em biết rồi.

Mình không phải chồng đâu, mình là vợ em."
— "Vợ thì vợ... cũng được.

Miễn là được ôm em mỗi đêm."

Nguyên cười nhẹ, ánh mắt long lanh, chẳng còn chút gì của hồn ma lạnh giá ngày nào.

Chỉ còn một người...

đang yêu, rất yêu.----------------------------------------Cuối ngày, trong căn phòng tân hôn phủ kín hoa đỏ, hai người ngồi bên nhau, uống rượu giao bôi, ánh nến lay động từng cái bóng in lên vách gỗ.— "Ân."
— "Dạ?"
— "Nếu một ngày nào đó... người ta bắt em rời xa chị, em có đi không?"
— "Không." – Ân không nghĩ ngợi, trả lời ngay.— "Nếu em phải theo chị về cõi chết thì sao?"
— "Thì chết cũng theo." – Giọng nàng nhẹ như gió, mắt thì đẫm lệ, nhưng môi vẫn cười.Đó là một đám cưới không giống ai.

Nhưng lại là đám cưới đẹp nhất trong lòng người trong cuộc.
 
Âm Nhơn Thê - [Bhtt]
Viên mãn [END]


Mùa xuân năm ấy, sau đám cưới rình rang ở phủ quan lớn, Nguyên nắm tay Ân trở về làng nhỏ, nơi có cha mẹ ruột của Ân đang sống bằng nghề làm ruộng, trồng dưa hấu, bắt cá mương.Dù đã là dâu phủ quan, nhưng Ân vẫn là con gái một của ông bà Trương – người cha lưng còng vì năm tháng, người mẹ tóc muối tiêu luôn miệng nhai trầu, rưng rưng nước mắt khi thấy con gái về.---------------------------------— "Thưa má, thưa ba, tụi con về rồi nè."
— "Ừa...

Về rồi hả con...

ơi trời ơi... nhìn tụi bây kìa..."

Ba Ân chưa nói câu nào đã vội quệt nước mắt bằng tay áo, còn má Ân thì cứ níu tay con rể...

à không, con dâu Nguyên, nhìn từ đầu tới chân, nước mắt lưng tròng.— "Con Nguyên hả?

Trời ơi, đẹp như tiên... mày cưới được con dâu vậy là má mừng hết sức rồi nghen."
— "Dạ, con chào ba má."

Nguyên cúi đầu thật thấp, không dám gọi lớn, trong lòng thấy nhẹ mà cũng run.

Lần đầu tiên bước vào nhà vợ, dù sống lại từ cõi chết, vẫn thấy như thiếu nữ mới lớn về quê chồng vậy.----------------------------------Căn nhà tranh nằm lọt thỏm giữa ruộng lúa đang thì xanh, chim sáo hót ríu rít trên mái, mùi bánh chuối nướng phảng phất từ gian bếp lợp lá dừa.Ân ríu rít như chim non, dẫn Nguyên đi khắp xóm:— "Đây là gốc mận em hay trèo chơi lúc nhỏ nè!"
— "Chỗ này ngày xưa em bị rớt xuống mương, ba phải nhảy xuống vớt..."
— "Còn cái bụi chuối kia là nơi em trốn học đi hái trộm trái chín đó nghen!"

Nguyên nghe mà cười không dứt, mắt cong cong như trăng non.— "Còn chỗ nào hồi nhỏ em hư nữa không, kể chị nghe hết đi coi..."
— "Nhiều lắm!

Nhưng giờ chị cưới em rồi, hết trốn được nữa đâu đó nghen!"

-----------------------------------Tối đến, cả nhà quây quần bên mâm cơm đơn sơ mà đầy ắp yêu thương: canh bầu nấu tôm, cá rô kho tiêu, mớ rau muống luộc chấm mắm me.

Nguyên ăn món nào cũng khen nức nở, tay không ngừng gắp cho ba má vợ, cho cả Ân – người đã sớm đỏ mặt nhưng trong lòng lại hạnh phúc lạ kỳ.------------------------------------Khuya hôm đó, khi gió lùa qua hàng tre kẽo kẹt, hai người nằm trong chiếc giường tre kê ngay hiên nhà.

Ân tựa đầu lên tay Nguyên, thủ thỉ:— "Mai về lại phủ, chắc lâu lắm mới xuống thăm má ba nữa..."
— "Chừng nào em nhớ, chị đưa em về.

Mỗi tháng cũng được, tuần nào cũng được."
— "Chị hứa đó nghe?"
— "Chị hứa.

Về thăm ba má, về...

ôm em trong gió mát miền Tây."

-----------------------------------Bầu trời đêm ấy trong vắt, đầy sao.

Có con đom đóm bay ngang qua, lấp lánh như ánh mắt Nguyên nhìn vợ.

Có tiếng ếch kêu dưới ruộng, tiếng gió xào xạc ngoài sông.Giữa đồng quê yên bình, một người từng là ma, một người từng là dâu trả nợ, giờ nằm kề bên nhau, thở cùng nhịp, tim cùng một nhịp đập.Tình yêu – một khi đủ chân thành – thì dù sinh ra từ tang tóc, cũng sẽ kết thúc bằng bình yên.[...]Năm đó, mùa nước nổi về sớm.

Những con đường đất quanh phủ nhà quan Huỳnh rợp bóng lúa vàng, mùi rơm thơm lừng theo gió len qua từng kẽ tóc, quẩn quanh trong mái hiên nơi Nguyên và Ân sống cùng nhau.Đã hơn một năm kể từ đám cưới "kỳ lạ" khiến cả huyện xôn xao.

Giờ đây, chẳng ai còn nhắc đến chuyện ma quái nữa.

Họ chỉ nhắc đến hai nàng dâu của phủ họ Huỳnh – một người sống lại từ cõi chết, một người từng gả đi để trả nợ – giờ đang sống hạnh phúc bên nhau như vợ chồng thực thụ.-------------------Nguyên không còn lạnh lẽo, cũng chẳng cần quay về quan tài mỗi sáng nữa.

Nàng... là người.

Thật sự là người.

Biết đói, biết buồn ngủ, biết cười, biết ghen và... biết thương yêu.Ân thì vẫn như cũ – dịu dàng, đảm đang, sáng nào cũng dậy trước để làm món khoái khẩu của vợ.

Chỉ khác là, giờ nàng không còn giấu những cái hôn vụng trộm sau cánh cửa phòng nữa.

Bây giờ, Ân yêu Nguyên giữa ban ngày, yêu một cách đường hoàng, công khai.------------— "Nè, chị lại dậy giữa đêm nữa à?"
— "Ờ... nhớ em nên không ngủ được."
— "Ngủ đi, em còn dậy sớm nấu canh chua cá lóc..."
— "Không muốn ăn canh, muốn ăn em cơ."
— "Chị Nguyên!!"

------------Nhà có thêm tiếng cười trẻ thơ từ khi vợ chồng Long sinh được một bé trai, đặt tên là Tiểu Cúc, theo tên loài hoa mà Nguyên từng thích lúc nhỏ.Nguyên rất thương cháu, cưng như con ruột, ngày nào cũng bế nó đi lòng vòng trong vườn.— "Tiểu Cúc, gọi dì Út nghe coi!"
— "Dì Út~!"
— "Ừa, giỏi... mai dì Út dắt đi bắt cá lia thia chơi nghen?"

Tiểu Cúc không biết gì về những gì từng xảy ra, nhưng mỗi khi gặp Nguyên và Ân, nó cười toe toét, chìa tay đòi bế, hệt như thể linh hồn nhỏ bé ấy cũng nhận ra tình thương không cần phải giảng giải bằng lời.----------------------------------------Năm đó, người ta đồn rằng có người từng chết rồi sống lại,
Rằng người ấy sống đến tận tuổi xế chiều, tóc bạc, mắt vẫn sáng,
Rằng người ấy có một người vợ hiền sống cùng nhau mấy chục năm, ngày nào cũng gọi nhau là "vợ chồng" mặc cho cả thế gian chẳng quen tai.Và đến khi về già, hai người ấy vẫn ngồi chung một bộ ghế tre, trồng hoa quanh nhà, uống trà dưới nắng, nhìn cháu Tiểu Cúc đuổi bướm ngoài sân, đôi tay vẫn nắm chặt không rời.Một đời người, gặp được một người để yêu, để nắm tay đi qua sống chết, đã là đủ.Họ chẳng cần con cái.

Chỉ cần nhau là đủ.------------------------------Nguyên ngả đầu vào vai Ân, khẽ hỏi:— "Nếu có kiếp sau, em còn gả cho chị không?"
— "Không.

Kiếp sau, em cưới chị luôn."
— "Ừ...

Vậy kiếp nào cũng cưới chị nghen?"

Ánh chiều rơi nhè nhẹ trên hàng mi họ,
Ngọt ngào đến mức... người đi qua cũng phải ngoái đầu lại mỉm cười.HẾT
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back