Thành Hạ Châu, thành trống tiêu điều, binh mã hoành hành.Khi trời còn lờ mờ sáng, mây đen phía xa chưa tan, một đoàn người đông nghịt nớp nớp tập trung trước cửa lớn Kim Yến Đường, đợi người thống lĩnh của họ từ bên trong đi ra.
Đoạn Chiến Châu cũng đợi ở đó, ngựa của anh có chút bất an, anh phủ người xuống xoa đầu nó.Trên mặt mỗi người đều là tinh thần hiên ngang chịu chết, anh dũng không sợ hãi.
Trên vai mỗi người đều gánh trách nhiệm bảo vệ đất nước gia đình, họ biết lần này ra đi sẽ là cửu tử nhất sinh, nhưng họ không còn lựa chọn nào khác.Qua một lúc, bầu trời bên trong Kim Yến Đường bốc lên một trận khói đen, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một góc hướng vườn có một gốc táo bị đốt cháy, đã cháy đến tận ngọn.Đoạn Diệp Lâm hôm nay dậy sớm, nhưng chỉ đến khi ngửi thấy mùi khói lửa hắn mới ra khỏi phòng.Trong viện, Hứa Hàng đang đứng nhìn gốc cây bị đốt cháy kia, thế lửa rất mạnh, khí nóng toả ra khiến cho da thịt y đỏ hồng lên, không khí trong viện dường như cũng bị khí nóng làm méo mó đi.Trong ánh lửa, Hứa Hàng vứt cây đuốc sang môt bên, dần dần quay người lại, nhìn Đoạn Diệp Lâm rồi nhẹ nhàng nói: “Đi theo tôi.”
Không biết nên hình dung cảm xúc của Hứa Hàng trong mắt hắn lúc đó ra sao, không phải điềm tĩnh không phải sắc bén, không phải bi thương không phải đau khổ, không phải hưng phấn cũng chẳng phải mừng rỡ.Dường như thay da đổi thịt, biến thành một người khác vậy.Đoạn Diệp Lâm theo sau Hứa Hàng đi đến sảnh chính, trong sảnh có một chiếc bàn tròn nhỏ, trên bàn có một cái đĩa tròn, trong đĩa có hai ly rượu, đều được rót đầy rượu.Hứa Hàng ngồi xuống một bên, rồi làm ra động tác “mời ngồi” với một bên ghế trống còn lại, biểu thị mời Đoạn Diệp Lâm ngồi.
Đoạn Diệp Lâm bỏ mũ quân trang xuống đặt trên bàn, nhìn bố trí đầy cảm giác nghi thức này, hơi cau mày: “Em đừng nói với tôi là, em muốn tổ chức tiệc đưa tiễn cho tôi đấy nhé.”
Hứa Hàng lắc đầu, đôi môi trắng bệch từ từ mở miệng: “Đêm qua tôi đã nghĩ cả đêm, tính toán hết những nợ những trả giữa hai chúng ta, tôi đến anh đi, thêm thêm bớt bớt, phát hiện đều đã gần hết rồi, chỉ trừ một việc… làm xong chuyện này, tất cả xoá sạch.”
“Chuyện gì?”
“Tôi vẫn nợ anh một ly rượu bốn năm trước.”
Đoạn Diệp Lâm không hiểu: “Rượu?”
“Anh còn nhớ năm đó anh cho tôi hai ly rượu, một ly rượu sống, một ly rượu chết, khi đó tôi chọn sống tiếp.
Giờ đây, tôi cũng trả lại anh hai ly rượu”, Hứa Hàng xoay chiếc đĩa trước mặt thành vòng, hai ly rượu thuận theo lực xoay của chiếc đĩa mà hoán đổi vị trí không ngừng, đợi đến khi chiếc đĩa ngừng lại, đã không thể biết được ly nào với ly nào rồi, “Ở đây có hai ly rượu trông khá giống nhau, chỉ khác nhau là bên trong có một ly được ủ bằng “độc hoạt”.
Độc hoạt, là tên một vị thuốc, độc tính dữ dội như cái tên của nó, bình rượu này, bốn năm trước tôi đã chôn xuống ủ trong Ỷ Viên, mãi cho đến hôm nay mới đào lên.”
Độc hoạt, cô độc sống tiếp, cô độc chết đi.Y nhìn sâu xa Đoạn Diệp Lâm một cái, đẩy chiếc đĩa đến trước mặt hắn, nói: “Tôi để anh chọn trước, anh không cần uống, nhưng tôi sẽ uống cạn ly còn lại, để xem trời cao chọn để ai được sống.”
Lựa chọn sống chết!Ánh mắt của Đoạn Diệp Lâm nhất thời biến vị, hắn không ngờ rằng, Hứa Hàng vừa mới dạo một vòng quanh Quỷ môn quan lại đưa ra một quyết định qua loa như vậy với mạng sống của mình, giọng điệu của hắn không nhịn được trầm xuống: “Em nhất định phải như vậy sao?”
“Đúng, nhất định phải như vậy.”
“Không cần thiết làm đến bước này, tôi nói “không nợ nhau” là “không nợ nhau”.”
Đoạn Diệp Lâm đấm một cái xuống bàn, rượu trong ly sóng sánh rơi ra ngoài một chút, “Nếu tôi còn sống sót từ chiến trường trở về, tôi sẽ không lại đi tìm em.
Nếu tôi chết trên chiến trường, có làm ma cũng sẽ không đến giấc mơ của Hứa Thiếu Đường em để quấy rầy.
Tôi nói được làm được, nếu trái lại lời này, thì khi chết cát vàng che lấp mặt, không được toàn thây!”
Lời thề độc vang vọng hữu lực này đập vào trái tim Hứa Hàng, tựa như một ngọn gió quét dọc hành lang, lùa qua mái hiên đánh rung chiếc chuông gió, khiến nó run rẩy lắc trái lắc phải.Hứa Hàng nhìn góc miệng của mình ánh lên trên làn nước trong ly rượu, cố nặn ra một nụ cười giả đến gượng gạo: “Hiếm thấy anh… nói lời ác độc như vậy.”
Đoạn Diệp Lâm cũng tự trào phúng: “Ở bên em, nếu không học được chút nào, không phải cũng uổng phí bao nhiêu năm qua rồi sao?”
Hai người đều rơi vào trầm mặc.Giờ đây khi nhớ về hay nhắc lại những chuyện khi trước, đã chẳng còn chút hơi ấm nào, những không vui vẻ ngược lại thì cả rổ.Hứa Hàng ngước đầu lên lần nữa, ngữ khí nghiêm túc thêm: “Vậy thì anh cũng nên biết, chuyện tôi đã quyết định thì tôi sẽ luôn kiên trì.
Anh… chọn đi.”
Y cố ý né tránh không nhìn ánh mắt chấn kinh của Đoạn Diệp Lâm, chỉ ra ngoài cửa: “Từ chỗ này ra ngoài, đến cửa, vừa đủ năm mươi bước chân, nếu như tôi uống phải rượu chết, thì khoảnh khắc anh bước chân ra khỏi Kim Yến Đường, cũng chính là lúc tôi tắt thở.”
Hô hấp của Đoạn Diệp Lâm cũng nặng nề lên: “Nếu thật phải như vậy, vậy em… không phải nên để tôi uống ly rượu độc đó mới đúng chứ?”
Hứa Hàng cười ra tiếng, nghe thì có vẻ rất thoải mái, nhưng vẫn có vài phần chua xót, cũng có vài phần thê lương: “Tôi đã không thể xác định được quyết định mình đưa ra là đúng hay sai, khi đó tôi có sự lựa chọn, cho nên con đường này đi được đến hôm nay, rơi vào bước đường gì tôi cũng nhận.
Chỉ là tôi tò mò, nếu như tôi không có sự lựa chọn, mà hoàn toàn chỉ nghe theo ý trời, thì trời cao liệu có cảm thấy, Hứa Thiếu Đường tôi đây, có phải là sống đến khi đó là đã đủ rồi không?”
Đoạn Diệp Lâm nhìn người ngồi trước mặt mình, là người hắn yêu ròng rã suốt bốn năm trời, nhưng lại luôn ép hắn phải làm ra những việc đau như lấy dùi chọc vào tim: “Tôi mới nói sống chết tuỳ em xong, em đã vội vã không chờ được mà đi chà đạp lên mạng sống của mình… sớm biết em muốn chết, tôi nên để mặc em ở trong Kim Yến Đường, để em tự sinh tự diệt!”
Hứa Hàng đón lấy ánh mắt hận rèn sắt không thành thép của hắn: “Không ai ép anh, là anh tự nguyện bước vào.”
“Phải, là tôi tự nguyện.”
Đoạn Diệp Lâm thừa nhận, “Gan em lớn lắm, chỉ dựa vào một quân cờ, đã đánh thắng tất cả thế cục.”
Mà quân cờ này, còn là chính tay hắn đặt vào lòng bàn tay Hứa Hàng.“Anh còn chưa chọn, kết quả chưa có, làm sao xác định được là tôi đang chà đạp mạng sống mình?”
Hứa Hàng nhấc mí mắt, đôi mắt ấy trong quá khứ đã từng mất đi ánh sáng trong một đoạn thời gian dài, hôm nay cuối cùng trong đó cũng le lói một chút rạng rỡ: “Có nhớ tôi từng nói, anh luôn tự tin như thế, tôi hi vọng anh vĩnh viễn có thể tự tin như vậy.
Nào, chọn một ly đi, xem số mệnh đến cuối cùng, sẽ chiếu cố cho sự tự tin của anh, hay là thương xót cho kẻ thất thế như tôi.”
Nói đến đây, Đoạn Diệp Lâm hiểu rồi, kết quả không quan trọng, Hứa Hàng chỉ là đang ép hắn đưa ra lựa chọn mà thôi.Hai ly rượu, là đáp án không tiếng của Hứa Hàng, nó đang nói cho Đoạn Diệp Lâm biết, giữa hai người họ nếu thật sự làm đến mức “không nợ nhau”, trừ phi một sống một chết.
Chỉ cần họ đều còn sống, thì vĩnh viễn không có khả năng “không nợ nhau”.Thật ra làm sao Đoạn Diệp Lâm không biết được chứ?
Nói ra lời như vậy, bất quá chỉ là lời nói đầu môi tự lừa dối mình mà thôi.Hắn cũng hiểu ý của Hứa Hàng, cùng một đạo lý giống như việc ban đầu y giấu nhẹm chuyện mình dính phải thuốc phiện vậy, muốn yên lặng hao mòn như thế rồi chết đi, thù hận nên báo y đã báo xong, quãng đời còn lại của y đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, nỗi đau quá lớn không thể lành lại, sống còn không bằng chết.Thật sự là không có chọn lựa.Đoạn Diệp Lâm ngửi mùi đắng thoảng thoảng toả ra từ ly rượu: “Có phải chỉ cần tôi chọn, thì em sẽ giao thuốc ra không?”
“Phải, bất luận kết quả ra sao, tôi đều sẽ giao thuốc ra.”
“Vậy là đủ rồi.”
Đoạn Diệp Lâm đã có lựa chọn.Hắn không hề do dự nhấc ly rượu ở gần với mình nhất lên.Thấy Đoạn Diệp Lâm đưa ra lựa chọn, Hứa Hàng cũng tự nhiên nhấc ly còn lại lên, nhưng Đoạn Diệp Lâm ở đối diện lại đưa ly rượu lên bên môi, ngẩng đầu uống sạch!“Đoạn Diệp Lâm!”
Mùi vị thuốc đông y bốc lên, rượu hơi hơi đắng, là rượu mạnh.
Là kiểu rượu Đoạn Diệp Lâm thích uống nhất, chất rượu đốt qua cổ họng, nóng bỏng một đường từ họng xuống đến dạ dày.Nhìn Đoạn Diệp Lâm uống cạn ly rượu đó, Hứa Hàng kinh ngạc không thôi, thậm chí còn không kịp ngăn lại, trong lúc y mới nhấc ly còn lại lên chưa kịp uống, Đoạn Diệp Lâm đã giành lấy nốt ly còn lại trong tay y, cũng uống cạn sạch!Đã từng thấy người khi khát tranh nước để uống, chứ chưa từng thấy người tranh uống rượu độc.“Anh…!”
Đôi mắt Hứa Hàng hơi hơi mở lớn, ngón tay bấu chặt vào mép bàn, tựa hồ như muốn đứng dậy.Đoạn Diệp Lâm dốc ngược ly rượu, ra hiệu mình đã uống sạch, tiêu sái vứt ly sang một bên, ly sứ men trắng chạm đất liền vỡ.
Rồi hắn đưa bàn tay lớn ra, túm lấy cổ áo Hứa Hàng kéo gần lại với mình, cách một chiếc bàn, hôn lấy Hứa Hàng!Không có nụ hôn dồn dập, chỉ là nhẹ nhàng chạm môi mà thôi, nhưng chạm môi lại nặng nề như thế, sức lực lớn đến vậy, vừa dùng sức vừa khắc chế.Bởi vì người trước mắt này, đôi môi này, sau này sẽ chẳng thể chạm vào nữa.Cả người Hứa Hàng hơi hơi bị kéo nhấc lên, mắt mở lớn nhìn chằm chằm gương mặt của Đoạn Diệp Lâm đang gần ngay trước mắt.
Gần đến mức tựa hồ không thể nhìn rõ, chỉ có mùi rượu thuốc hắn vừa uống xong tiến vào khoang mũi y.Là mùi rượu quá nồng, hay là vị thuốc quá gắt, lại khiến cho khoé mắt y chua xót, cay xè đến mức trước mắt trở nên mơ hồ.Đây là lần tiếp xúc như “chuồn chuồn lướt nước” nhất giữa họ, chỉ có giây lát mà thôi, Đoạn Diệp Lâm đã buông tay rồi, trong mắt hắn còn đầy tia máu, hắn đè thấp giọng: “…
Em nói năm đó em được quyền chọn, thật ra em sai rồi.
Năm xưa hai ly rượu đó, đều là rượu sống.
Giữ chân em bốn năm, đánh đổi mọi thứ, nghe thì rất ngốc, nhưng tôi cảm thấy rất đáng.
Hứa Thiếu Đường, nếu tôi đã cho em lời hứa “sống chết có nhau”, thì sẽ không thu lại, một mạng này coi như tôi giữ trọn lời hứa với em.
Tôi còn muốn nói với em một điều… dù chúng ta tương sinh tương khắc, nhưng tôi vẫn lấy làm may mắn… không phụ một lần gặp gỡ nơi Ỷ Viên.”
Nói xong, hắn lùi lại hai bước, lặng nhìn Hứa Hàng thật sâu, sau đó hắn đội mũ quân trang lên, kéo xuống che khuất mắt mình, trong ánh mắt run lên như chuông gió va vào nhau của Hứa Hàng, tiếng giày thiết giáp vang lên từng bước nặng nề đi ra bên ngoài, từng bước từng bước, lồng ngực phập phồng, góc áo tung bay, thong dong đi tới cánh cửa lớn đó.Cửa lớn Kim Yến Đường mở rộng.Không ai nhìn ra được hắn đang đi về phía cái chết, trong ánh mắt của chúng binh sĩ, Tư lệnh của bọn họ khí khái hiên ngang, vĩnh viễn đi tới trong hình dáng chiến thần tự tin đầy ắp.Thật ra mỗi một bước chân gần với cái chết hơn, trong lòng Đoạn Diệp Lâm lại nặng nề thêm một phần.Hắn cảm thấy mình đang đi trên con đường dẫm lên chính trái tim đã vỡ tan thành từng mảnh vụn của mình, hắn giống như một củ sen, mà Hứa Hàng là một khúc trên người hắn, dù đã cắt đứt nhưng tơ còn vương vấn, càng đi xa, sợi tơ càng kéo căng ra khiến hắn càng ngày càng đau.Mà chẳng thể quay đầu, nếu nhìn thêm một cái, chỉ sợ sẽ không nhịn được mà rơi nước mắt.Hắn cứ ôm một lòng tâm sự như thế đi đến trước cửa, bước chân vượt qua ngưỡng cửa, mãi cho đến bây giờ, hắn mới thấy không đúng.Không có độc tính phát tác, không có đau đớn, cơ thể hắn không có gì không thoải mái cả, yên ổn không khác gì một người bình thường.Không có chuyện gì?Hắn kinh ngạc quay đầu nhìn, chỉ thấy Hứa Hàng đang vịn tay ở bên cánh cửa còn lại, trên mặt đã không biết nên bày ra cảm xúc gì mới tốt, chỉ biết bất lực buồn bã.Tựa cửa ngoảnh đầu, không thấy mưa gió không thấy nắng.Trên gương mặt của Hứa Hàng tràn ngập vẻ bất lực khi bị đánh bại triệt để, cơ thể đơn bạc đón lấy ngọn gió tiến thêm hai bước, nói: “Đến nan đề như vậy cũng bị anh giải được…
Đoạn Diệp Lâm, tôi thật sự đã hết cách với anh rồi.”
Độc hoạt, cái tên thê lương đến vậy, thật ra lại là một loại thuốc giảm đau không độc.Y dùng hai ly rượu sống, trả lại hai ly rượu sống của Đoạn Diệp Lâm.
Bốn năm trước, bốn năm sau, không hẹn mà giống, không mưu mà hợp.Y chỉ muốn mượn cho mình một cái cớ, chứng minh Đoạn Diệp Lâm đã chẳng còn tình ý gì với mình nữa, nhưng đến giây phút này, một cỗ nhiệt huyết trong lòng hắn chưa từng nguội đi.Ngược lại nhìn chính mình, thật sự quá khó coi.Hứa Hàng cúi đầu, thực hiện lời hứa của mình: “Cái cây tôi đốt, chính là tín hiệu với Nguyễn Tiểu Điệp, cô ấy sẽ đợi anh ở ngoài thành, rồi sẽ nói cho anh biết nơi giấu lô thuốc đó, anh…
đi đi.
Đủ rồi, tất cả đều kết thúc rồi.”
Y mệt rồi, muốn quay về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng vừa quay người, lại bị Đoạn Diệp Lâm gọi lại.“Hứa Thiếu Đường!”
Tựa như âm thanh gọi tới xuyên qua tầng mây, xông thẳng vào màng nhĩ của Hứa Hàng, đóng đinh y tại chỗ.Câu nói cuối cùng của Đoạn Diệp Lâm: “Em còn có lời gì muốn nói với tôi không?”
Lời ư…
Hứa Hàng cứng đờ tại chỗ, từ góc nhìn của Đoạn Diệp Lâm, bóng dáng ấy đơn bạc gầy gò, lạnh lẽo đến mức không thể chạm vào.Ngựa của Đoạn Chiến Châu ở bên ngoài hí vang trời, bước trái bước phải không kiễn nhẫn, dường như đang thúc giục Đoạn Diệp Lâm khởi hành.Sau đó, Hứa Hàng quay người, lấy từ trong tay áo ra một thứ nho nhỏ, từ xa tung đến chỗ Đoạn Diệp Lâm, hắn dơ tay ra bắt lấy, nắm vững trong lòng bàn tay.
Đợi đến khi mở ra, là túi thơm đựng hoa thược dược phơi khô khi trước hắn tặng cho Hứa Hàng.Hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bờ môi Hứa Hàng khẽ động, đôi môi hé ra, nhưng chỉ là thở ra một hơi, không có nửa chữ nào.Tốt lắm, đã đi đến kết thúc không còn lời gì có thể nói với nhau, đến món quà tặng cuối cùng cũng đã vật về với chủ.Xem ra thật sự là không muốn giữ bất kỳ một chút một ít nào rồi.Đoạn Diệp Lâm nắm chặt túi thơm, tay đáp trên cánh cửa, đầu mày nhăn chặt, cắn răng quay lưng, đóng chặt cánh cửa dày nặng lại.Lạch cạch.
Trong cửa ngoài cửa, từ này cách tuyệt.Kiều Tùng dắt ngựa đến, Đoạn Diệp Lâm tung người lên ngựa, đón lấy bát rượu, hai lạng rượu nóng rót vào cổ họng, sau đó hung hăng quật bát xuống đất, móc khẩu súng ra bắn lên trời ba tiếng.“Đi!”
Toàn quân khí thế bừng bừng, đại quân dồn khí đan điền, đồng loạt hô lên từng tiếng vang dội, cổ vũ tinh thần chiến đấu.Kiều Tùng nâng cao lá cờ: “Xuất phát!”
Tiếng bước chân chỉnh tề xuất phát từ con đường trước cửa Kim Yến Đường, tiếng bước chân kéo dài mãi tới bên ngoài hẻm, từng nhịp bước len lỏi qua từng kẽ đá, tỏa ra khắp nơi, khiến cả thành Hạ Châu hoang vắng nhiều thêm một vị bi tráng.Vạn dặm giang sơn bừng lên khói lửaMười năm phẫn uất nghẹn trong timLóc thân máu nóng ra đánh cượcKhí khái anh hùng vang tận trời caoCó lẽ không ai nghe thấy, sau khúc xuất trận, trong Kim Yến Đường đã bị quên lãng, còn có một âm thanh mỏng manh hát lên khúc kịch Việt đoạn trường thắt ruột.
Âm thanh như một móc câu, câu lấy gót chân người quân nhân gửi mình nơi chiến trận.Nó kéo dài mỏng manh, ngân nga mà nồng đậm, như than thở như ca hát, muốn nói mà chẳng hết lời.“Tiễn huynh đến ao sen Đông, cánh sen rụng xuống nhuộm đỏ mặt ao, tiễn huynh tiễn đến lầu Nam, huynh đi hôm nay, ở lại ai được yên lòng, tiễn huynh tiễn đến Khúc Lan Tây, khi đến hoan hỉ lúc đi sầu, tiễn huynh tiễn đến phía bắc Họa đường, hôm nay từ biệt đến khi nào về…”
Hát đến cuối cùng, Hứa Hàng cuộn mình lại trong chiếc ghế, nhìn ra cánh cửa đóng chặt, cuối cùng chẳng hát nổi nữa.Tẩy đi lớp son phấn, y chẳng phải kép hát thực thụ, cuộc đời y tựa như một vở kịch hỏng, chẳng thể nào nghe lọt nữa rồi.Hết chương 166.