- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #141
[Đam Mỹ/Trans] Đồng Tước Tỏa Kim Thoa - Thế Vị Chử Trà
Chương 138
Chương 138
Bến Thượng Hải lại loạn rồi.Lại thấy binh lính vác súng nửa đêm chạy đến chạy đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, bốn phía bắt người, bất kể là nhà dân hay cửa hàng, vừa vào là lục xoát không nói hai lời, thật sự không lục ra được gì thì mới bỏ đi.Nửa đêm còn đổ một trận mưa nhỏ, trên mặt đất ướt trơn, chính vì như vậy mới khiến người ta khó phát hiện được ra đó là nước mưa hay là máu chảy.Bên cạnh khu tô giới*, đầu con hẻm, Hứa Hàng chạy đến mức hai đầu gối nhũn lại, trực tiếp ngã quỳ xuống trên nước bùn trong mưa, hai tay hai chân đều không ngừng run lên.*Khu tô giới租界区: là khu mà Trung Quốc cho các nước phương Tây hoặc Nhật Bản thuê dài hạn, ở đây họ có quyền tự trị cao, có thể tự thành lập tòa án riêng, cảnh sát, trường học, ngân hàng riêng… giống như một “nước ngoài” trong lòng Trung Quốc vậy.
Khu tô giới khác Khu ngoại thuê 外租区mà các chương trước nhắc đến, Khu ngoại thuê nằm bên ngoài Khu tô giới, do nhà nước Khu tô giới mua hoặc thuê thêm, nhưng họ không có quyền tự trị tuyệt đối và tính pháp lý chặt chẽ như Khu tô giới.Y ho một tiếng, nôn ra vài búng máu, trên vai bị mũi tên ngắn xuyên qua thành một cái lỗ còn đang chảy máu, mũi tên đã bị y bẻ gãy vứt đi.Y mang máng nghe được âm thanh truy lùng ở phía sau, y cắn chặt răng đứng lên tiến thêm hai bước, phía trước đột nhiên xuất hiện một đội tuần tra.
Trước mặt có sói sau lưng có hổ, lúc này đi ra chỉ sợ là bị tóm sống, không còn cách nào khác, chỉ còn cách đẩy đám tạp vật bên cạnh ra rồi lấy rơm rạ che lên người lẩn trốn.Y vừa che xong, lưng vừa dựa vào tường trượt ngồi xuống đất liền nghe thấy hai đội truy bình ở hai đầu hẻm.“Các anh có tìm được không?”
“Không có, chúng tôi đuổi đến từ bên kia, có lẽ sát thủ còn ở phố bên này.”
“Con hẻm ban nãy có vết máu, có lẽ chạy không xa, mau đi lục xoát từng nhà từng hộ!
Tôi lục từ phía đông, các anh lục từ phía tây, xoát từ hai đầu, đi!”
Sau đó là một loại âm thanh gà bay chó chạy.“Khụ khụ!
Khụ khụ…
ưm…”
Hứa Hàng nhẹ nhàng thở, ban nãy ở căn phòng cơ quan kia, lúc thủ vệ nổ súng, y nắm cổ áo của Chương Nghiêu Thần kéo đến che trước người mình, kim thoa thuận thế đâm vào cổ lão, ai ngờ Chương Nghiêu Thần giãy giụa làm kim thoa lệch hướng, chỉ đâm vào vị trí cách tim một tấc.Y mượn lực lật đổ chiếc bàn cắm nến, nhất thời cả căn phòng đều đen xì, những người đó quả nhiên không dám tùy tiện nổ súng, sôi nổi lao đến phía trước.Hứa Hàng không có bất cứ vũ khí gì chỉ có thể nhảy qua cửa sổ, đụng vỡ kính thủy tinh, mượn đêm đen bỏ chạy, thủ vệ ở sau lưng y nổ súng mấy bận, đuổi theo bóng y không buông.Không bị bắn trúng chỗ nguy hiểm, nhưng mấy nhát liền đều xoẹt qua người y, rạch ra vài vết thương không nhỏ.Sự thất thủ tối nay, nguyên nhân quan trọng nhất là do cơn nghiện của y lại phát tác, tay chân tê cứng trì độn, căn bản không dùng sức được, giờ đây càng là bên ngoài bị thương bên trong có bệnh, nguy hiểm trùng trùng.Y ngẩng đầu nhìn căn biệt thự kia, lầu hai vẫn còn sáng đèn, y nuốt nước bọt, gắng gượng cơ thể, khó khăn mà nhảy qua bờ tường lùn rồi ngã ra thảm cỏ, từng chút từng chút bò tới cánh cửa không biết kia.Gõ cửa.Chỉ đợi một lát, một giọng nữ ôn hòa mệt mỏi vang lên: “Ai vậy?”, sau đó cửa lạch cạch mở ra.Trong nhà là một cô gái toả tóc dài, mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, đẩy cửa ra, hơi hơi ngạc nhiên nhìn người bị thương nhếch nhác bên cửa, nàng lui lại vài bước, đợi đến khi nhìn rõ tướng mạo của người đó thì đến giọng nói cũng hơi hơi cao lên: “Hứa…
Hứa tiên sinh?”
Hứa Hàng loạng choạng tiến lên thêm hai bước, dựa người vào bên cửa, cả người đều khí nhược mệt mỏi: “Phương Phi… giúp tôi.”
Người trong nhà, chính là Cố Phương Phi đang ở một mình nơi bến Thượng Hải.Hứa Hàng không phải vô cớ chạy đến chốn này, y biết Cố Phương Phi sống ở đây, mà nơi này là nơi gần Khu tô giới nhất khi chạy từ trang viên Chương gia chạy ra.Trước đây khi ở thành Hạ Châu, y đã tra rõ ràng địa chỉ của Cố Phương Phi, chính vì để đề phòng những khi cần đến.Cố Phương Phi chưa từng thấy Hứa Hàng thê thảm như vậy bao giờ, bịa dọa cho lời cũng không nói ra được, vốn dĩ gặp Hứa Hàng ở bến Thượng Hải đã là một chuyện kỳ diệu rồi, không ngờ còn là gặp trong trạng thái quỷ dị như vậy.Nhìn khắp người y đều là máu, nàng liền cảm thấy nhất định có chuyện lớn rồi.“Anh… anh vào trước đã!
Sao lại chảy nhiều máu vậy?
Tôi đưa anh đi bệnh viện!”
“Không thể đến… bệnh viện…”
“Tại sao?
Anh…
ôi!
Đây là vết thương do súng gây ra mà!”
“Khụ khụ!
Khụ!”
Nàng vội đưa tay ra đỡ Hứa Hàng vào, đặt y ngồi lên trên ghế sô pha, sau đó đi tìm hộp thuốc.Chỗ nàng đặt hòm thuốc là trên chiếc tủ ở huyền quan, lúc ra lấy mới phát hiện bên ngoài ồn ồn ào ào, nàng ngó đầu ra, phát hiện bao nhiêu là binh lính đến đến đi đi, trong lòng nhất thời giật thót, vội đóng cửa đi vào, cúi đầu trầm tư suy nghĩ, khi nàng ngẩng đầu liền thấy Hứa Hàng đang ngồi trên sô pha cúi đầu nhìn một thứ.Lạch cạch!Hòm thuốc rơi xuống đấy, Cố Phương Phi bịt chặt miệng của mình.Chỉ bởi vì nàng nhìn thấy trên tay phải của Hứa Hàng, đang nắm chặt một chiếc kim thoa, chiếc kim thoa đó có chút biến dạng, trên mũi còn có vết máu đang nhỏ giọt, vừa nhìn liền đoán được nó đã trải qua điều gì.Chiếc kim thoa này từng có những câu chuyện ra sao, Cố Phương Phi làm sao mà không rõ.
Chính bởi vì đã hiểu quá sâu sắc, nàng mới không thể tin nổi.Nhìn thấy ánh mắt của Cố Phương Phi, Hứa Hàng vô thức đẩy chiếc kim thoa vào trong tay áo, hành động này càng như giấu đầu hở đuôi.“Anh… chiếc kim thoa này, là chuyện gì?”
Cố Phương Phi cật lực muốn để cho mình bình tĩnh, nhưng vẫn không thể khống chế được âm thanh run lên.Bốn mắt nhìn đến nhìn đi, Hứa Hàng càng không giải thích điều gì thì càng chứng minh điều đó.
Trong sự im lặng chết chóc, Cố Phương Phi cảm thấy tim minh như rơi xuống cái giếng sâu ở đằng sau viện, càng rơi càng trầm, không thể nổi lên được.Người người đều nói chuyện vui lớn nhất đời người là gặp được bạn cũ nơi đất khách quê người xa xôi, nhưng hôm nay, bạn cũ thì gặp được rồi, nhưng niềm vui thì chẳng thấy đâu?Cố Phương Phi vẫn muốn tìm một lý do biện hộ giúp Hứa Hàng, nàng cười khan hai tiếng: “Anh không phải là, giúp Đoạn Tư lệnh bắt cái tên… cái tên sát thủ kim thoa đó mới bị thương đó chứ?”
Cái cớ này đến chính bản thân Cố Phương Phi cũng thấy khó tin, càng đừng nói biểu cảm của Hứa Hàng trầm lặng khác thường.Vốn dĩ lấy bộ dạng này đến gặp Cố Phương Phi, Hứa Hàng đã không có ý định tiếp tục giấu giếm nàng, chỉ là đến lúc thật sự phải mở miệng nói, y vẫn cảm thấy có lẽ sẽ làm nàng bị tổn thương, lời giải thích quá nhiều, nói thế nào cũng đều trở thành khó coi, vì thế chỉ còn lại bốn chữ: “Xin lỗi, Phương Phi.”
Xin lỗi, đã bao hàm tất cả.Cố Phương Phi cảm thấy trái tim mình như bị người ta bắn mấy nhát liền, nhất thời chỉ biết mở lớn mắt nhìn Hứa Hàng chằm chằm, không biết làm gì khác nữa.“Xin lỗi?
Anh nói xin lỗi với tôi?
Là ý gì?”
Kim thoa, Hứa Hàng, Hứa Hàng, kim thoa, hai điều tưởng chừng như không liên quan đến nhau, thế mà giờ đây lại được buộc lại với nhau.“Ha ha… anh sẽ không phải muốn nói với tôi, anh là tên sát thủ kim thoa đó đúng không?”
Nụ cười của Cố Phương Phi giờ đây trông còn khó nhìn hơn cả khóc, Hứa Hàng nhắm mắt lại giống như thừa nhận, tay vừa buông lỏng, chiếc kim thoa liền rơi trên mặt đất.
Chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra, hoa văn trên đó, cùng với hoa văn trên hai chiếc kim thoa trong hai vụ án trước đây là giống y hệt nhau.Như bị ai nện vào đầu, nàng lùi mạnh hai bước, eo đập vào cạnh tủ thì Cố Phương Phi mới đứng vững được người.“Cho nên…
Uông Vinh Hỏa là anh giết, Viên bá phụ cũng là anh làm…
Viên Dã vì thế mà đi xa, lễ đính hôn của tôi bị phá hoại, tất cả những điều này đều là anh làm sao?”
Tất cả mọi chuyện muôn hình vạn trạng chạy trong đầu nàng rối bời, nàng lắc mạnh đầu, “Không đúng, không đúng!
Anh là đại phu mà, sao anh có thể giết người chứ?
Anh không phải là bạn tốt của Viên Dã sao, anh không phải bạn tốt của tôi sao?
Vì sao anh lại có thể hại anh ấy?”
Âm cuối, Cố Phương Phi đã vỡ giọng, sự kích động khiến gân xanh trên cổ nàng giật lên từng hồi, trông giống như đã đứt hơi khản tiếng.Vì đau đớn trên người, Hứa Hàng tạm thời không còn sức để đáp lại từng câu truy hỏi của Cố Phương Phi, sắc môi y trắng bệch, cổ họng khàn đặc: “Phương Phi, có những chuyện cô không hiểu, mỗi một người khi làm một chuyện gì đó đều không phải vô duyên vô cớ, Viên Dã biết nỗi khổ trong lòng tôi nên mới rời đi.
Lúc này… khụ khụ… lúc này không phải lúc giải thích với cô…”
“Tôi bắt buộc phải biết được nỗi khổ của anh!”
Cố Phương Phi đột nhiên kích động lên, “Bất kể là nỗi khổ gì, đều không thể thay đổi được sự thật anh là kẻ giết người, không phải sao?”
“Phương Phi…”, nghe thấy nàng dùng ba từ kẻ giết người lạnh lẽo này hình dung bản thân mình, Hứa Hàng cảm thấy tim mình ẩn ẩn đau như bị kim châm đâm vào từng nhát vậy.Cộc cộc cộc!
Một trận gõ cửa thô bạo.“Có ai không?
Mở cửa ra!
Đội tuần tra lục xoát phạm nhân!”
“Mau mở cửa ra!
Còn không mở là tôi phá cửa đó!”
Truy binh ngoài cửa đã đến nhanh như vậy, cơ hội cho y thêm một phút để xử lý chuyện của mình cũng không có.
Trong lòng Hứa Hàng thắt lại, nắm lấy tay áo Cố Phương Phi: “Phương Phi… giúp tôi trước, tôi hứa với cô, nhất định sẽ nói cho cô nghe hết mọi chuyện.”
Cố Phương Phi nhìn ánh mắt xin giúp đỡ của Hứa Hàng, trong lòng trăm vị đan xen, thiếu một chút nữa là nàng đã mềm lòng, nhưng nghe tiếng đập cửa bức bách ngoài kia, nàng cắn lưỡi để mình nhẫn tâm, hất tay Hứa Hàng ra.“Không!
Tôi sẽ không giúp một người đã lừa gạt mình!
Huống hồ anh còn là một tên sát thủ không từ thủ đoạn!”
Nghĩ đến khung cảnh máu chảy thành sông đó, nghĩ đến dáng vẻ Viên Dã thất hồn lạc phách, nghĩ đến bản thân mình cô đơn khổ sở chờ đợi, nỗi uất ức trong lòng Cố Phương Phi dâng lên như thủy triều.Hứa Hàng cảm thấy bản thân mình đã sắp hôn mê đến nơi, mất máu quá nhiều cần phải cầm máu ngay lập tức, nhưng cảm xúc của Cố Phương Phi lúc này cần phải an ủi, y đành hỏi: “Cho nên… cô định giao tôi ra cho họ sao?’Nàng quay lưng đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Lẽ nào không nên sao?
Nếu nỗi khổ của anh thật sự đáng để tha thứ, vậy thì anh nên đến đồn cảnh sát, pháp luật có thể tha thứ cho anh, thì tôi cũng có thể.”
“Giờ cô giao tôi ra… khụ… ngày mai chính là ngày giỗ của tôi…”
“Vậy, vậy cũng là anh, là anh gieo nhân nào gặt quả đó…”
Lời thì nói như vậy, nhưng bước chân đi ra ngoài của Cố Phương Phi lại do dự mười phần, chần chừ mãi không tiến lên.
Ở nơi Hứa Hàng không nhìn thấy, ngũ quan của nàng nhăn hết thành một nhúm, trên mặt viết đầy sự không đành lòng.Hứa Hàng đương nhiên không thể thua ở đây được.
Khi còn trong trang viên nhà họ Chương, y vốn đã chuẩn bị xong cho việc cùng chết với địch, thậm chí khi đó y có thể ôm Chương Nghiêu Thần nhắm thẳng vào nòng súng, kết liễu tất cả.Nhưng khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, y nghĩ đến một người.Trước khi y ra ngoài đã nói với Kiều Tùng, trước khi Đoạn Diệp Lâm ngủ dậy, y sẽ quay trở về.
Người đó, đang đợi y quay về.Vì thế, thân thể đã nhanh chân trước cả linh hồn, cứu lấy bản thân một mạng.Y thở dài một hơi, chuẩn bị dùng lá bài tình cảm cuối cùng để lung lay Cố Phương Phi.
Đây cũng là con át chủ bài khiến y có dũng khí đến tìm Cố Phương Phi xin giúp đỡ.Y bất lực dùng giọng điều nuông chiều mở miệng, gọi Cố Phương Phi đang chuẩn bị mở cửa lại: “Em hoa nhỏ!”
Một cái tên rất kỳ lạ.Nhưng khiến Cố Phương Phi dừng ngay tức khắc, nàng chầm chậm quay đầu lại như cỗ máy bị hỏng.Ba chữ đó nói quen thuộc thì cũng không quen thuộc, nói xa lạ nhưng lại quen tai.
Đó là một mầm cây xanh nhỏ bị chôn vùn dưới lớp đất trong sa mạc ký ức xa xôi, trước giờ chưa từng có ai động đến, giờ đây bị gió thổi trồi lên trên mặt đất.“Anh vừa rồi… gọi tôi là gì?”
“Em hoa nhỏ”, đáy mắt Hứa Hàng có chút đỏ lên, y không muốn nhắc lại chuyện này, nhưng đến nước này đã không thể không nói, “Em quên anh rồi sao?
Khi còn nhỏ, em gọi anh là…
“anh diều gió”.”
Anh diều gió, em hoa nhỏ.Mi mắt Cố Phương Phi run lên, lại lần nữa bịt chặt miệng mình.Hết chương 138.