Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ/Trans] Đồng Tước Tỏa Kim Thoa - Thế Vị Chử Trà

[Đam Mỹ/Trans] Đồng Tước Tỏa Kim Thoa - Thế Vị Chử Trà
Chương 9


Hứa Hàng lau một lúc lại giặt rồi lau tiếp, lặp lại tới mấy lần, bên mặt sưng tấy đó cũng tiêu đi không ít, nàng thanh y cuối cùng cũng dần dần mở mắt ra.“Sống rồi, sống rồi!

Tỉnh rồi, tỉnh rồi.”

Mọi người vỗ tay tặc lưỡi khen.Nàng thanh y được Hồng nương đỡ dậy, xoa xoa huyệt thái dương, nghe Hồng nương thút thít nói nhỏ bên cạnh mới gật đầu với Hứa Hàng: “Đa tạ…

đại phu, bệnh này của tôi ngày thường đã rất cẩn thận rồi, hôm nay thế mà lại phạm phải.”

Hứa Hàng lúc này đã đứng lên, dùng một chiếc khăn tay khác lau tay, điềm đạm nói: “Loại bệnh sốt mùa cỏ* này của cô có chút nghiêm trọng, giờ đã đến mùa xuân, tự nhiên sẽ khó phòng bệnh.

Tôi kê cho cô đơn thuốc tránh gió, sài hồ, ô mai, nước cuối của ngũ vị tử, cộng thêm liên kiều, kim ngân, cam thảo, bồ công anh.

Uống vài thang là đỡ.”*Sốt mùa cỏ枯草热: là một loại bệnh dị ứng gây ra hít phải phấn hoa, thường nghiêm trọng vào mua xuân hạ.Nói xong lạnh lùng nhìn chủ đoàn đang nghếch cổ sang xem, sau đó quay người nói với nàng thanh y: “Tiệm thuốc khác không nhận, Hạc Minh dược đường của tôi nhận, thầy thuốc khác không khám, Hạc Minh dược đường tôi khám.”

Một trận hỗn loạn qua đi mới có người nhận ra đây chính là Đại đương gia của Hạc Minh dược đường, trong lòng bất giác lại kính phục thêm vài phần.Mọi người đều biết lời này của y nói ra là để vả mặt chủ đoàn, ai nấy đều hả hê trong lòng.Mặt chủ đoàn không treo nổi nữa, xua xua tau, lẩm bẩm: “Viện hí đàng hoàng, ở đâu mà lắm phấn hoa bay đến vậy, thật là!”

Tiểu đồ đệ ở bên cạnh khịt khịt mũi, cũng nói theo: “Ừm, hình như là hương hoa thược dược…”

Giải tán.Ra khỏi đoàn Bách Hoa, chiếc Ford đã đợi rất không kiên nhẫn rồi, bíp bíp lên hai tiếng bất mãn.

Hứa Hàng cụp mắt, kéo cửa xe ngồi vào.Người vừa ngồi vào xe, eo đã bị Đoạn Diệp Lâm ôm lấy kéo sát về lồng ngực mình.

Giọng nói cuốn hút của Đoạn Diệp Lâm thì thầm bên tai Hứa Hàng: “Đừng quên lời em nói, cho em đi cứu người, còn lại tôi nói gì tính đó.”

Đầu ngón tay của Hứa Hàng áp trên mu bàn tay Đoạn Diệp Lâm, lát sau mới thấp giọng ừm một tiếng.“Tiểu Đồng Quan hay Kim Yến Đường?”

Hứa Hàng liếc nhìn Kiều Tùng ngồi ở ghế phó lái, Kiều Tùng như thấy gai đâm sau lưng, chỉ dám nhìn chằm chằm phía trước, giả bộ mình bị điếc nặng.“…Tiểu Đồng Quan.”

Thật ra Hứa Hàng không phải đang nhìn Kiều Tùng, mà là đang nhìn kính chiếu hậu của xe.

Ánh lên trong kính chiếu hậu là bóng dáng của Cố Phương Phi đang như có điều suy ngẫm nhìn theo chiếc xe càng đi càng xa.Tối hôm đó, Đoạn Diệp Lâm giày vò Hứa Hàng suýt không chịu nổi, vừa hung vừa ác, Hứa Hàng thế mà cắn đứt cả cái ga giường.Sau mười hai giờ, khi bị ấn lên bệ cửa sổ, Hứa Hàng nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ cửa sổ của nhà máy thuốc lá bên cạnh, đèn có lẽ đã lâu năm, ánh sáng lúc tắt lúc hiện.

Hứa Hàng chịu đựng những cơn sóng ập đến từ Đoạn Diệp Lâm, y thấy mình thật giống ngọn đèn kia, muốn sáng chẳng sáng, muốn tắt cũng chẳng tắt nổi.Mười đầu ngón tay bám chặt lấy mép cửa sổ, trên trán tràn đầy mồ hôi, sống lưng cong lên như dây cung hứng lấy những giọt mồ hôi nóng bỏng của Đoạn Diệp Lâm, trượt trên sống lưng cong cong rồi biến mất dưới khe mông.Cuối cùng, ngọn đèn đó tắt rồi.

Hứa Hàng cũng cảm thấy mình đã nhịn qua một kiếp, mắt vừa nhắm liền ngủ thiếp đi.Đoạn Diệp Lâm cảm thấy người trong lòng mềm đi, tay nhanh mắt tinh ôm lấy người, quả thật là ngất đi rồi.

Hắn thở dài một tiếng, ôm ngang eo y bế đến bồn tắm.Mỗi lần làm xong đều phải tắm rửa, đây là thói quen của Đoạn Diệp Lâm.Vì hắn biết Hứa Hàng thích sạch sẽ, chỉ là y không biểu lộ ra ngoài, chuyên đợi lúc Đoạn Diệp Lâm đi rồi mới không kiên nhẫn đi tắm.

Cho nên trước giờ Đoạn Diệp Lâm luôn kiên nhẫn phục vụ y tắm rửa, bất kể có mệt có trễ đến bao nhiêu.Trong làn nước ấm, hắn lau sạch mỗi một góc cơ thể Hứa Hàng, thế nhưng càng sạch sẽ hắn lại càng muốn vấy bẩn.Giống như bốn năm trước hắn đem mảnh đất tốt nhất thành Hạ Châu tặng cho Kim Hồng Xương, nói với ông ta, hắn muốn Hứa Hàng, từ nay về sau không ai được phép động vào y.

Đó là lần đầu tiên hắn đường hoàng lấy việc công vào việc tư.Sau đó hắn lại giết Kim Hồng Xương vì Hứa Hàng, đó lại là lần đầu tiên hắn lạm dụng quyền lực cướp đoạt quyền sống chết của người khác.Thôi…

Đoạn Diệp Lâm nhẹ hôn lên mái tóc ẩm ướt của Hứa Hàng, thật sự cảm thấy bọn họ giống như trong vở Tây sương ký, vừa hay giống như oan gia tiền kiếp đời này gặp lại vậy.Hết chương 9.
 
[Đam Mỹ/Trans] Đồng Tước Tỏa Kim Thoa - Thế Vị Chử Trà
Chương 10


Việc làm ăn của Hạc Minh dược đường hôm nay thật phát triển, người mua ngải thảo nhiều vô cùng, người mua thuốc tránh gió lạnh đầu xuân cũng nhiều, nhất thời thu nhập kiếm từ việc bán thuốc cảm lạnh tăng vọt lên.Lúc Hứa Hàng đang giã hạt nhục đậu khấu (một vị thuốc đông y) thì Cố Phương Phi dẫn theo nàng thanh y tiến vào, nàng thanh y vừa vào đã quỳ dập đầu, Hứa Hàng đỡ nàng lên rồi gọi người dẫn đi bốc thuốc.Đợi đến khi bên cạnh không còn ai, Cố Phương Phi mới lên tiếng: “Không biết ngài Hứa có tiện không?

Tôi có việc muốn nói với ngài.”

Hứa Hàng đổ bột nhục đậu khấu ra giấy dầu, gói lại thành từng bao nhỏ.

Khi gói xong, lấy dây thừng nhỏ buộc lại, nói: “Vừa hay tôi định đi đưa thuốc đến miếu phố Đông, nếu cô không để ý, nói trên đường đi.”

Ra khỏi dược đường liền đi về hướng Đông.Cố Phương Phi lúc này mới đánh giá cẩn thận Hứa Hàng, quả thực mi thanh mục tú, toàn thân khí chất bất phàm.

Chỉ là nàng luôn cảm thấy y và Đoạn Diệp Lâm không phải người chung đường, không biết hai người này làm thế nào mà lại va vào nhau.

Nàng không dám hỏi sâu, chỉ có thể khéo léo tìm cớ mở lời: “Hôm qua ngài Hứa trượng nghĩa tương trợ làm tôi thấy rất cảm động, thật không ngờ trong thành Hạ Châu lại có người suy nghĩ cởi mở như ngài.”

“Cô quá khen rồi, tôi niệm Phật, Phật nói chúng sinh bình đẳng, tôi không giống tiểu thư đòi quyền bình đẳng cho nữ giới.

Điều tôi làm được chỉ có vậy thôi, chẳng so được với cô.”

Cố Phương Phi cười nhẹ: “Tiên sinh khiêm tốn quá, đổi lại là thầy thuốc khác, chắc chắn sẽ không đồng ý cứu một con hát.”

“Nàng thanh y kia có chất giọng hay, tuy hát hơi yếu nhưng nếu chết sớm thì vẫn rất đáng tiếc.”

“Tiên sinh rất hiểu kịch?”

“Cũng coi như sở thích nhỏ, tiếc là đoàn hát Bách Hoa mãi mãi chẳng so được với đoàn Hoa Lê trước đây, giờ không nghe được con hát nổi tiếng nữa rồi.”

Nói đến kịch, người lạnh nhạt như Hứa Hàng thế nhưng lại nói nhiều hơn chút.*Đoạn trên trong lời nói Thiếu Đường luôn dùng kính ngữ với chị Phi Phi nha, dưới thì không dùng nữa.

Còn chị Phi Phi thì luôn dùng kính ngữ với Thiếu Đường.“Tôi tuy nghe không hiểu nhưng lần tới nếu có đoàn kịch tốt nhất định sẽ mời ngài đi nghe.”

Cố Phương Phi nghĩ rồi nghĩ lại cười lên: “Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy mình không phải mới gặp tiên sinh lần đầu, khả năng là có duyên, cho nên hôm qua mới gặp trong vội vã, hôm nay đã đến nhà thăm hỏi rồi.”

Lúc này đã đi đến đường lớn, Hứa Hàng dừng một lát, nhìn thẳng Cố Phương Phi.

Nàng hôm nay mặc một chiếc váy hồng đào, mái tốc uốn xoăn xoăn, diễm lệ y hệt như những cô gái nước ngoài được in trên vỏ hộp thuốc, nét cười trên mặt rất ôn nhã.“Cô Cố có phải có chuyện cần đến tôi không?”

“Ôi”, Cố Phương Phi đầu tiên là mở lớn đôi mắt hạnh, sau đó tay vội đưa lên che miệng, ngại ngùng nói, “có phải tôi bộc lộ quá rõ ràng không?”

Hứa Hàng nhẹ nhàng đáp: “Có chuyện gì cứ nói không sao.”

Cố Phương Phi cắn cắn môi: “Nói đến thì thật mặt dày.

Tôi vốn dĩ là đến xin Đoạn tư lệnh giúp đỡ, nhưng giữa tôi và ngài ấy chẳng có giao tình gì cả, cho nên tôi mới muốn đi cửa sau…

ừm… ngài Hứa khả năng có tiếng nói với Tư lệnh Đoạn, cho nên… cho nên…”

Càng nói nàng càng cảm thấy mình làm khó người khác, Cố Phương Phi lớn gan liều mình nói: “Nếu ngài Hứa chịu giúp tôi, bất kể có thành công hay không, tôi đều cảm kích ngài!

Nếu ngài có điều kiện cứ việc đưa ra… tôi biết ngài Hứa không phải người coi trọng kim tiền, ngày sau nếu có chỗ tôi có thể giúp được, tôi nhất định nghĩa bất dung từ.”

Nói xong liền im lặng.

Thật ra những lời này rất dễ đắc tội với người khác, từ hôm qua Cố Phương Phi đã có chút nhìn ra mối quan hệ không phải lưỡng tình tương duyệt đôi bên nương tựa vào nhau giữa hai người Hứa Hàng và Đoạn Diệp Lâm, hôm nay nàng đến cầu giúp đỡ, đồng nghĩa với việc nàng chọc thủng việc nàng biết chuyện này trước mặt Hứa Hàng.

Nếu Hứa Hàng vì chuyện này mà giận lên, cũng có nghĩa là nàng đã đắc tội cả hai người rồi.Trong lòng nàng căng thẳng, nhưng sở dĩ Cố Phương Phi dám to gan như vậy là vì ấn tượng ban đầu Hứa Hàng dành cho nàng, nàng cảm thấy y sẽ không từ chối mình.Quả nhiên, Hứa Hàng hỏi: “Nói xem là chuyện gì?”

“Ngài chịu giúp tôi.”

Cố Phương Phi rất kinh hỉ.Hứa Hàng nói: “Tôi chỉ nhắc một câu, anh ấy nghe hay không nghe tôi không làm chủ được.”

Cố Phương Phi lập tức nắm chặt tay y, thở phào cười: “Cảm ơn ngài.”

Nàng đem nguyên do hậu quả nói một mạch như đổ hạt đậu vào ống tre, rõ ràng chả liên quan gì đến y nhưng nhìn dáng vẻ nghe chăm chú của Hứa Hàng, nàng đã hơi hơi cảm thấy việc đã thành công một nửa.Vào lúc chào tạm biệt, Cố Phương Phi vừa đi vài bước lại quay lại: “Đúng rồi, tiên sinh, tôi nói có duyên với ngài là lời thật lòng không phải khách khí đâu.”

Hứa Hàng gật gật đầu, Cố Phương Phi bèn đưa tay đón một chiếc xe rồi rời đi.Đợi đến khi đến góc phố không có bóng người, Hứa Hàng mới tự nói một mình: “Là tôi nên cảm ơn cô mới đúng.”

Sau đó xoay người đi về hướng dược đường, ở góc phố, vứt mấy túi gói bột vào chỗ rau nát.Nhục đậu khấu là loại thuốc tốt dùng để điều dưỡng cơ quan nội tạng, nhưng chỉ cần dùng nhiều một chút là có thể khiến con người tê liệt, thần trí không minh mẫn.Lòng người, cũng như vậy.Hết chương 10.Thiếu Đường rất thông minh luôn, bạn ấy không yếu đuối đâu.

Ai động vào bạn ấy là bạn ấy có thể bày kế chỉnh người đó đi liền, chẳng qua đối với Tư lệnh, bạn ấy trước tiên là vì không địch lại được, sau lại vì đã thương người ta mà không biết.

Tư lệnh cứu bạn, nuôi bạn mà bạn bướng quá, chả chịu nói gì nên Tư lệnh lúc nào cũng như bom sắp nổ vậy.
 
[Đam Mỹ/Trans] Đồng Tước Tỏa Kim Thoa - Thế Vị Chử Trà
Chương 11


Tiết trời tiết thanh minh mưa phùn không dứt, người đi trên đường tựa như mất hồn.Mỗi năm đến ngày này, Đoạn Diệp Lâm đều đến Loạn táng cương tế bái những huynh đệ đã hi sinh trên chiến trường của hắn.

Loạn táng cương không có bia mộ, hắn chỉ đem vài hồ rượu, những hồ khác rót sạch xuống đất chỉ bớt lại một hồ cho mình.Tối đến lúc quay lại Kim Yến Đường, bốn phía cấm lửa, nha hoàn phòng trên là Thuyền Y nhìn thấy Đoạn Diệp Lâm liền vội vã dẫn đường: “Tư lệnh đến rồi, có muốn dùng chút hàn thực không?

Đầu bếp trong bếp còn để riêng ra đó, đương gia thì dùng rồi ạ.”

“Em ấy ngủ rồi?”

“Còn không phải sao, hôm nay có chút lạ, nghỉ hơi sớm ạ.”

Người làm trong Kim Yến Đường không nhiều, hai nha hoàn và hai tiểu tư, đều là tuyển chọn từ bốn năm trước, miệng ngậm rất chặt, ký còn là ký khế ước sinh tử, đương nhiên sẽ biết chút quan hệ đó giữa chủ nhân nhà mình và Tư lệnh, nhưng chẳng bao giờ dám thè lưỡi với người ngoài.Đoạn Diệp Lâm ăn xong mới đến, tiến thẳng vào trong phòng.

Tiết thanh minh không thắp đèn, trong phòng hơi tối.

Đỡ một cái là lúc này thời gian chưa quá trễ, còn có thể nhìn rõ một chút.Hắn từ xa đã thấy một bóng người nằm trên ghế la hán, một tay rơi ra ngoài ghế, trong ngực còn úp một cuốn sách, hô hấp trầm ổn.

Hắn thả nhẹ bước chân tiến lại gần, Hứa Hàng cũng không tỉnh lại.Hứa Hàng rất ít khi ngủ trầm ổn như thế.Đoạn Diệp Lâm cúi đầu ngắm y, không nhịn được đưa tay nhẹ sờ lên mặt, đột nhiên sờ được một chút lạnh lạnh băng băng, dường như là vệt nước.Khóc sao?Đột nhiên có một ý nghĩ như vậy lóe lên trong đầu, nhưng ngay sau đó hắn đã lập tức phủ định.

Tính cách giống như Hứa Hàng thì làm sao có thể khóc chứ.Bốn năm trước giày vò đi giày vò lại y cũng chưa từng khóc, nhưng ngay sau đó y lật người nôn trên giường, nôn như muốn nôn cả mật ra ngoài vậy.Bị mình chạm vào đã buồn nôn tới như vậy, đó là một loại sỉ nhục đối với Đoạn Diệp Lâm.Cho nên cách trị của Đoạn Diệp Lâm là từ đó về sau, mỗi hôm đều lôi kéo y lên giường từ lúc trăng lên đến khi bình minh, giống như hai cục bột nhào vào với nhau, không thể tách rời.Mới bắt đầu Hứa Hàng vẫn sẽ nôn.Mấy hôm đầu, Đoạn Diệp Lâm mới ấn y lên trên bàn gỗ ngân hạnh, lúc bàn tay đang phóng túng trên người y, y nằm ngửa trên đó bắt đầu cồn cào ruột, nôn ra nước chua nghẹt cả mũi và cổ họng, cả người đều rùng mình.

Đoạn Diệp Lâm sẽ chờ y nôn xong rồi lại tiếp tục.

Sau này, khi Đoạn Diệp Lâm muốn lưu lại dấu vết ở trên người y, y sẽ giống như con cá bị điện giật, cả người co lại, ưỡn cong lưng lên, hầu kết lên xuống.

Lúc này Đoạn Diệp Lâm sẽ bịt kín miệng y, khiến cho cỗ nghẹn ngào buồn nôn đó của y nuốt trở về, cho đến khi hoàn thành một trận mây mưa.Lại sau nữa, khi y có thể chịu đựng được đến khi kết thúc mọi việc, Hứa Hàng đôi khi sẽ tự mò vào nhà tắm để nôn.

Mỗi lần y như vậy Đoạn Diệp Lâm sẽ đứng ở cửa lạnh lùng nhìn y, sau đó đi đến, mở vòi nước rồi ấn y lên bệ đá hoa để trêu chọc.“Thời gian của hai ta còn dài, tôi không tin không trị được em.”

Lời này là Đoạn Diệp Lâm nói, khi lần đầu tiên Hứa Hàng xin tha nói không muốn nữa với hắn.Thói quen là liều thuốc tốt nhất, mấy tháng sau, Hứa Hàng không hề nôn nữa.Trải qua sự việc này, nếu đổi lại thành người khác, Hứa Hàng cũng chưa từng rơi lệ, thật sự là tính khí bướng bỉnh.*Thiếu Đường buồn nôn không phải do Tư lệnh đâu á, nguyên do sẽ nhắc đến ở những chương sau.Đoạn Diệp Lâm nghĩ lại hồi ức quá lâu, tay sờ cũng lâu, Hứa Hàng trong mộng cảm nhận được cảm giác thô giáp đang nhẹ vuốt trên mặt mình, dần dần tỉnh lại.

Mới nhìn thấy bóng mờ y lập tức bị dọa, đợi đến khi nhìn rõ là quân trang mới dần dần bình tĩnh lại.Y ngồi thẳng dậy: “Đến rồi?”

“Ừm”, Đoạn Diệp Lâm cười nói, “Rõ biết là tôi sẽ đến em còn ngủ sớm như vậy?”

“Đọc mỏi mắt quá nên ngủ một lát.”

“Tôi sai Kiều Tùng đến đưa lời với em rồi sao còn không đến Tiểu Đồng Quan?

Em lại dỗi tôi việc gì rồi?”

Hứa Hàng đứng lên, đến bên bàn rót cho mình một chén trà, uống chầm chậm: “Tôi không thích xưởng thuốc đối diện Tiểu Đồng Quan, đèn ở đó chói mắt.”

Đoạn Diệp Lâm không biết nên khóc hay cười: “Chỉ vì vậy?”

Hứa Hàng không nói, tìm một chiếc khăn nhẹ chạm vào nước rồi từ từ lau mặt, tiếng nước vang lên trong phòng tối thật ra cũng rất chói tai.Đoạn Diệp Lâm cứ nhìn mãi rồi không nhịn được ôm y từ sau lưng, môi lưỡi bắt đầu từ bên tai y đến, vành tai còn bị hắn cắn một cái không nặng không nhẹ.

Đây là một nụ hôn ám thị rất sâu đậm.Hứa Hàng đẩy hắn: “Hôm nay là thanh minh.”

“Em đó…

ông chủ khó hầu hạ nhất trần đời.”

Đoạn Diệp Lâm cảm thán nói.Lời này của Đoạn Diệp Lâm không hề vô căn cứ, tâm tư của Hứa Hàng trước giờ luôn khó đoán.

Bốn năm trước y muốn mở dược đường, Đoạn Diệp Lâm mua cho y bao nhiêu mặt tiền tấc đất tấc vàng thế nhưng y chẳng chọn cái nào.

Nhất quyết tự mình chọn một xưởng hoang phế không ai thèm muốn, hỏi y lý do, y nói mình thích ăn bánh ngọt ở góc con phố đó.Bởi vì ghét nha phiến (thuốc phiện), Hứa Hàng thậm chí còn không tiếc kim tiền mua đứt xưởng nha phiến cách Kim Yến Đường hai con phố, một kíp nổ cho nổ bay sạch sẽ, theo đó cứ để hoang phế, không dùng cũng không bán.Dùng lời y nói thì là một kẻ chơi lá anh túc chẳng may có đi qua cửa nhà mình y cũng cảm thấy mình bị nhiễm một thân mùi thuốc.Bởi vì câu nói này, Đoạn Diệp Lâm lệnh cho người dùng một mồi lửa đốt sạch mười mẫu ruộng trồng anh túc ngoài thành, từ đó bốn năm rồi không được yên ổn hút một điếu xì gà.Tâm tư khó đoán mà.Ba ngày sau, quân đội hạ lệnh, xưởng thuốc đối diện bắt đầu tháo tháo rỡ rỡ, biển hiệu được tháo xuống, người đi lầu vắng.Khi biển hiệu mới được dựng lên, là tên công ty mỹ phẩm của Cố Phương Phi.Hết chương 11.
 
[Đam Mỹ/Trans] Đồng Tước Tỏa Kim Thoa - Thế Vị Chử Trà
Chương 12


Có ơn phải biết báo đáp.Cố Phương Phi là một cô gái hiểu sự lễ phép và có giáo dưỡng, nàng biết Hứa Hàng ít nhiều có giúp mình, năm lần bảy lượt đưa quà đến Kim Yến Đường, nhưng chớ hề vào được cửa.

Hứa Hàng cho người chuyển lời rất đơn giản: “Không cần.”

Nhưng Cố Phương Phi vẫn để trong lòng.Cho nên qua vài hôm, Cố Phương Phi có cơ hội đi xem một đoàn kịch hay, bèn sai người chép một phong thiếp mời gửi đến cho Hứa Hàng.

Lần này, Hứa Hàng nhận lại.Phân lượng của thiếp mời này rất nặng, là đoàn hát Hoa Lê mà phủ Đô đốc mời đến, sẽ hát trong tiệc mừng thọ năm mươi của ngài Đô đốc.Quan hệ của Đô đốc và Bành Vận thương hội không nhạt, từ lâu đã cùng giúp đỡ lẫn nhau, kiếm không ít tiền, Cố Phương Phi muốn dẫn thêm một người đương nhiên chẳng khó.Trước là Hứa Hàng nhắc một câu đoàn hát Hoa Lê, sau đó Cố Phương Phi bèn ghi nhớ trong tim, đủ biết là rất có lòng.Ngược lại phía bên kia, nhiệt độ hôm nay của Tiểu Đồng Quan giảm mạnh, rõ ràng là đang mùa xuân mà cứ cảm giác như mùa đông.Các lối ra vào đều bị chặn chặt cứng, gương mặt của ai nấy đều như đang lâm đại địch.Đoạn Diệp Lâm đứng trước phòng làm việc, nhìn cánh cửa gỗ hoàng hoa dày nặng của mình bị hằn mấy vết đạn sâu hoắm, ánh mắt hung dữ cứ như loài hổ báo.Mấy phút trước, nếu không phải do hắn có đôi tai thính hơn người thường, nghe được âm thanh người khác tháo chốt an toàn thì lúc này những lỗ đạn kia đã ghim trên đầu hắn.Giết người còn dám giết trên đầu Thái tuế luôn rồi.Lập tức hạ lệnh cho lính gác cửa phong tỏa bốn phía, chỉ phút chốc đã vây Tiểu Đồng Quan thành một cái thùng sắt, người có thể nhốt đều nhốt hết, nhưng vẫn chưa tìm ra được là kẻ nào.Cốc cốc gõ cửa hai tiếng, Kiều Tùng đi vào, chào điều lệnh trước rồi nói: “Tư lệnh, đã kiểm tra toàn bộ tất cả mọi người nhưng không phát hiện bất thường.

Bùn đất ở hậu viện có dấu vết chân đi để lại, chạy không được bao xa lại quay lại, xem ra là không có cơ hội bỏ trốn.

Chí ít, người nhất định còn trốn trong đây.”

“Nếu không phải giặc bên ngoài, vậy là sói mắt trắng trong nhà rồi?”

Đoạn Diệp Lâm cúi người, đưa tay sờ vết đạn, “Kiểu súng và lực sát thương này, nhìn thế nào cũng là súng trường mã hai quân dụng của chúng ta.”

“Vâng, thuộc hạ có tra rồi, sáng hôm nay có huấn luyện bắn súng, súng của mỗi người đều đã từng bắn, không tra được từ đầu mối này.

Ban nãy trong lúc truy bắt, mọi người dẫm đến dẫm đi trên cỏ, cho nên…”

Đoạn Diệp Lâm đội mũ quân trang lên: “Gọi hết tất cả ra sảnh trước.”

Sảnh trước đứng chật người, nhưng nhân số ngược lại không có nhiều, hôm nay vốn dĩ là ngày nghỉ của Tiểu Đồng Quan, trừ hai đội hộ vệ đi tuần ra thì chỉ còn người phụ trách công việc văn thư đi làm việc.Ánh mắt của Đoạn Diệp Lâm như chim ưng dõi chằm chặp từng khuôn mặt của kẻ dưới, cho dù là kẻ thẳng thắn vô tư bị hắn nhìn như vậy cũng phát run.Kiều Tùng hỏi chuyện từng người một, ghi chép lại trong cuốn sổ rồi dâng lên cho Đoạn Diệp Lâm xem, hắn lật qua lại: “Thú vị đây, không ai có mặt ở hiện trường, vậy thì là do tôi tự nổ súng bắn mình rồi?

Hửm?”

Chữ cuối cùng hắn thốt ra âm mũi rất nặng, cứ như là cái búa gõ lên tim từng người một, ai ai cũng biết người chủ nhân này của mình tàn nhẫn ra sau, nếu như không tìm ra được hung thủ, chỉ sợ tất cả những người có mặt ở đây đều chẳng lành.Quả nhiên, chỉ nghe Đoạn Diệp Lâm nói: “Rất tốt, vậy thì cứ nhốt hết tất cả mọi người xuống nhà lao, tra từ từ.”

“Tư lệnh…

Tư lệnh, như vậy sao được…”

“Không phải thuộc hạ!

Không phải chúng thuộc hạ mà…”

“Thả ra!

Ta là cháu ngoại của thị trưởng, các người không thể làm vậy…”

Nhất thời, cả đám người bộc phát ra tất cả những cảm xúc hỗn loan, kinh hoàng, chửi bới và phẫn nộ.

Ánh mắt của Đoạn Diệp Lâm vẫn luôn quét ngang đám người, ý đồ tìm ra manh mối.Sợ hãi, phẫn nộ, hoang mang.

Cảm xúc nào cũng có, nhưng điều hắn nghĩ đến, là chột dạ.Lúc này, một âm thanh lớn phát ra: “Chậm đã!

Tư lệnh, tôi có cách tìm ra người ám sát!”

Chớp mắt cả sảnh trước yên tĩnh lại.Đám người sôi nổi quay đầu nhìn, chỉ thấy một cánh tay của người đàn ông mặc tây trang màu trắng, dáng dấp khá cao, đứng ra phía trước đám người, lặp lại một lần nữa: “Tôi có thể tìm ra được.”

Đoạn Diệp Lâm đánh giá một hồi, luôn cảm thấy người này và những người khác không giống nhau.

Hắn híp mắt nhìn Kiều Tùng, Kiều Tùng lập tức hiểu được, tiến đến nói bên tai hắn: “Đây là người lần trước thuộc hạ đã nói với ngài, là con trai của quan bên Cục Tình báo quân đội, Viên Dã.’Ồ, thì ra là cậu ta.Hết chương 12.
 
[Đam Mỹ/Trans] Đồng Tước Tỏa Kim Thoa - Thế Vị Chử Trà
Chương 13


Đoạn Diệp Lâm thu ánh mắt, vuốt ve những chiếc cúc trên bộ quân phục: “Cậu có cách gì?”

Viên Dã cười: “Phiền Tư lệnh dẫn tôi đến chỗ bảo quản vũ khí quân dụng.”

Đoạn Diệp Lâm cảnh cáo anh: “Tôi nói trước cho cậu biết, súng chỉ bắn con chim thò đầu ra.

Vào lúc này, hung thủ chân chính lại càng dễ chó cùng rứt giậu.

Nếu cậu chỉ vì muốn chơi thủ thuật, hừ… con trai Cục trưởng, đã phạm pháp ông đây một súng bắn chết.”

Nói đến bắn chết, cả đám người đều rùng mình.Viên Dã chỉ cười rất trấn định.Mở cửa lớn nơi bảo quản vũ khí quân dụng, Viên Dã tiến tới giá để súng trường mã hai, đây là nơi tiếp giao đổi ca trực của đội tuần tra hộ vệ mỗi ngày, súng trường mã một là vũ khí được cấp cho họ mang theo bên mình, còn súng trường mã hai chỉ dùng khi có nhiệm vụ dã chiến bên ngoài, mỗi loại súng đều có số lượng rõ ràng, phân cho binh sĩ nào đều có ghi chép, họ có ổ khóa của riêng mình, tuyệt đối không dùng bừa được.Viên Dã xem đi xem lại trước một dàn súng mã hai, sau đó móc ra một cái bật lửa nước ngoài tinh xảo từ trong túi, bật lửa đốt hết một lượt những mũi dao ở trước nọng súng.Mọi người không hiểu anh làm vậy để làm gì, chỉ biết tự thì thầm trong lòng mình.Viên Dã đốt đến súng số năm, ngọn lửa bùng lên một cái, bề mặt bên ngoài của dao dần dần biến thành màu xanh.

Kiều Tùng vội tiến đến nhìn xem, cảm thấy cứ như ma thuật của người tây vậy.“Tìm thấy rồi.”

Viên Dã cười lên, nhìn lên tên người được phân súng: “…Lưu Phục Vũ?”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về một binh sĩ mặc quân trang, sắc mặt trắng bệnh, chạy lao ra ngoài như thỏ con đang thoát thân, điển hình của việc có tật giật mình.Kiều Tùng ra lệnh: “Đuổi theo.”

Vì thế đùng một cái, tất cả những binh sĩ có mặt đều lao đi như tên bắn.

Đoạn Diệp Lâm không nhanh không chậm, rút lấy cây súng trên giá đỡ, lên đạn gọn gàng dứt khoát, tháo chốt, giữ chặt, hơi nheo mắt lại, đoàng!Có một âm thanh chói tai vang lên.“A-----” Lưu Phục Vũ ôm lấy đầu gối, lăn trên đất gào thét rách gan rách họng, máu chảy ra ồ ạt, Kiều Tùng tóm lấy gã, mệnh lệnh cho người khác kéo vào nhà lao.Làm xong tất cả, Đoạn Diệp Lâm rất tự nhiên xua tay: “Lui xuống hết đi.”

Sau đó hỏi Viên Dã: “Cậu vừa làm chiêu gì?”

Viên Dã bật lửa lên: “Cái này sao?

Đây không phải thủ thuật gì đâu, chỉ là hóa học thôi.

Súng mã hai luôn được cất ở đây, phòng này lại tối lạnh, mà lầu Tư lệnh ở đó thì là nơi ấm áp thoáng mát, cho nên một nóng một lạnh, trên mũi dao sẽ có hơi nước, nước và sắt sau đó lại đốt lên, sẽ sản sinh ra ô xít sắt, tự nhiên sẽ có màu xanh lam.”

“Người có văn hóa đi du học sao?”

“Không dám không dám, chỉ học một chút hóa học thôi.”

Lúc này Kiều Tùng quay lại, gật đầu với Đoạn Diệp Lâm, nói bên tai hắn: “Kẻ vừa nãy bắt được không quá hai chiêu đã khai ra rồi, nhưng gã cũng không biết nhiều, chỉ nói có người lén cho gã tiền kêu gã làm như vậy.

Thực tế là kẻ nào cũng không rõ, chỉ nói, có một lần theo dõi người kia, thấy người kia tiến vào phủ Đô đốc.”

Đô đốc?Được lắm, ông đây không động mày, mày lại coi ông là bồ tát bùn.Đoạn Diệp Lâm nhếch môi cười: “Tôi nhớ hai hôm trước có thiếp mời đưa đến nói là Đô đốc mừng thọ?”

“Dạ!”

“Cắt đầu của tên phản đồ đó xuống, chọn một hộp gấm tinh xảo, chúng ta đến chúc thọ.”

Đoạn Diệp Lâm phủi phủi gang tay trắng, đi được hai bước lại quay đầu nói với Viên Dã: “Cậu Viên nếu nhàn rỗi, thì cùng đường đi?”

Viên Dã ngờ ngợ gật đầu: “Vậy, cung kính không bằng tòng mệnh.”

Hết chương 13.
 
[Đam Mỹ/Trans] Đồng Tước Tỏa Kim Thoa - Thế Vị Chử Trà
Chương 14


Thọ yến nhà Đô đốc, xa xỉ đến cùng cực, từ con đường đồng tiền ngay lối vào đã rõ.Những người ngoài cửa không có tư cách vào thọ yến, chỉ mong sao kịp thời gian còn tặng được quà cũng xếp dài hai con phố, đèn hoa huyên náo, còn náo nhiệt hơn cả Tết.Chỉ là ngoài sự náo nhiệt này, lại có chút âm thanh không thỏa hiệp, chính là ở góc cửa bên, có một tên tiểu tư đang vứt một ông lão ra ngoài.Ông lão quần áo rách bươm, mặt mũi bầm tím vừa khóc vừa mắng: “Uông Vinh Hỏa chết băm, cướp con gái tôi rồi làm nhục, ăn thịt bách tính, uống máu người dân!

Tôi, tôi chúc ông đón âm thọ*!”*Dương thọ là chúc người sống, âm thọ là chúc người chết.Quản sự mặc áo hoa đứng một bên hung hăng hét với tiểu tư: “Nói nhảm gì?

Cái mồm nhả không được lời hay, lấy bùn chét lên cho ta.”

Vì thế mà lập tức có người đi tới bốc một nắm đất đen xì nhét vào mồm vào mũi ông lão, ông lão ưm ưm giãy dụa vài cái, không hề có sức chống trả, quản sự đó lại nói: “Lôi đi xa một chút, đánh cho một trận nhớ đời rồi vứt đi!

Đừng để Đô đốc dính xui xẻo!”

Hai ba cái ông lão đã bị kéo đi.Trận náo động này bày ra trước cửa phủ Đô đốc, nơi đông người qua lại thế mà chớ hề gây ra nhiễu động nào.Cố Phương Phi hôm nay mặc một chiếc váy thêu hoa mai gài cúc cổ điển, Hứa Hàng ở sau lưng nàng, hai người đưa thiếp mời ra rồi tiến vào sảnh đón khách.Lúc này còn chưa đến giờ bắt đầu buổi tiệc, mọi người đều đang đon đả cười nói kết giao quan hệ, cũng có người nhàn rỗi dạo quanh khuôn viên phủ.“Ngài Hứa đã từng tới đây bao giờ chưa?”

Cố Phương Phi hỏi.“Chưa từng, cửa quý nhà Đô đốc một người tầm thường như tôi sao dễ dàng vào như vậy.”

“Hang động làm thủ công trong hoa viên này rất đặc sắc, những hoa viên khác đều không có kiểu lớn như vậy, hôm nay đã đến thì tôi đưa ngài Hứa đi xem xem.”

Hang động này là hạ nhân dưới tay Đô đốc tạo ra khi xây phủ, có thể dung nạp hàng trăm bách tính, bên trong có những con đường nhỏ, những khối đá sạch sẽ bóng loáng, vừa nhìn đã biết giá cả phi phàm.Hứa Hàng và Cố Phương Phi đi từ một bên vào rồi ra từ bên khách, chọn những con đường hành lang ít người mà đi, nhàn rỗi nói chuyện: “Người khác chúc thọ, thọ tinh* đều đón khách ở sảnh, Đô đốc có vẻ không thích lắm?”*Thọ tinh: cách gọi người đón sinh nhật.“Vậy cũng không phải, Đô đốc thích náo nhiệt, chỉ là cách làm người của ngài ấy cẩn thận mười phần, chỉ sợ có người đến ám sát, cho nên không đợi đến lúc bắt đầu thì sẽ không xuất hiện.

Nhà chúng tôi đã ăn cơm cùng Đô đốc vài lần, ngài ấy luôn ngồi riêng một bàn, khoảng cách cũng phải ít nhất mười mét, bên cạnh luôn dẫn theo một đội lính.”

Rẽ hướng đi đến đài sau, Hứa Hàng nhìn hoa viên cẩm tú: “Chức quan càng cao, càng không từ thủ đoạn, kẻ địch cũng vì thế mà nhiều, không kỳ lạ.”

Cố Phương Phi nhìn đồng hồ: “Cũng xêm xêm rồi, chúng ta quay lại thôi.”

Nói rồi quay đầu vòng trở lại, chỉ là chưa đi được mấy bước đã bị Hứa Hàng kéo lại, y chỉ vào con đường bên cạnh: ‘Đi hướng này, gần hơn.”

Con đường đó thông tới một cửa nhỏ, nhưng không biết cánh cửa đó dẫn đi đâu, Cố Phương Phi nghi hoặc: “Ngài không phải chưa từng tới sao?

Sao lại biết?”

Hứa Hàng chỉ tay từ đầu này tới đầu kia của viện, chỉ cho Cố Phương Phi xem: “Viện này không vuông không đều, một bên là ao, một bên là ba tòa lầu lớn liên tiếp, ở giữa có một con đường nối liền, nhìn kiểu gì cũng không giống bố cục truyền thống.”

Y làm tỷ lệ giữa không trung: “Nước, ba đường ngang, một dọc là chữa Uông*.

Cho nên đường vào đường ra đều đi qua ao nước về tới sảnh chính, không cần thiết phải quay lại hang động.”*Chữ Uông 汪Cố Phương Phi bán tín bán nghi đi theo Hứa Hàng vào con đường nhỏ, bước qua cánh cửa kia, quả nhiên nhìn thấy cánh cửa vào viện ban nãy đi vào cách đó không xa, bất giác kinh ngạc: “Ngài Hứa thì ra cẩn thận như thế, tôi chỉ lo ngắm xem có đẹp hay không, ngược lại chẳng bao giờ nhìn bố cục phong thủy.”

Khi hai người đang nói chuyện thì phía sau có tên bụng phệ chen vào, lẩm bẩm: “Hai vị là ai đó, đừng chen nhau ở đây, chắn hết cửa rồi.”

Hai người sửng sốt rồi lập tức nhường đường, người đàn ông len qua hai người, vừa nhìn một cái đã dừng bước chân.Trước tiên là động tác của gã dừng lại, cảm giác sai sai, sau đó lại lùi vài bước, đứng giữa hai người.Người này rụt đầu ra sau, híp híp mắt đánh giá Hứa Hàng, sau đó chắp tay: “Bái kiến vị tiên sinh này, tại hạ Bành Bạc, trợ lý của lãnh sự ngoại giao, các hạ không biết là vị nào?

Nhìn ngài quen mắt lắm.”

Hứa Hàng hơi nhấc mí mắt, nhìn lại Bành Bạc một cái, đôi môi khẽ động, lãnh đạm đáp: “Tôi chỉ là một chưởng quỹ của dược đường mà thôi.”

Thái độ không tự ti không kiêu ngạo.Cố Phương Phi biết Hứa Hàng không thích người lạ, nên đứng ra dàn xếp: “Chào trợ lý Bành, tôi là Cố Phương Phi của thương hội Bành Vận, đây là người bạn tôi dẫn tới, khả năng trước đây ngài từng đến tiệm thuốc của y để bốc thuốc rồi cũng nên.”

“Ồ, thế ư?”

Bành Bạc sờ cằm, đôi mắt kia có thể nói là lượn lờ không an phận trên người Hứa Hàng, đôi mắt quyến rũ như vậy, thân thể cuốn hút như thế, gã vẫn luôn cảm thấy đã gặp ở đâu, dường như là gặp trên bức tranh nào rồi, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra tên.Càng không nhớ ra, càng nhìn chằm chằm.Có lẽ là ánh nhìn dò xét kia quá vô lễ, sắc mặt Hứa Hàng bắt đầu đanh lại, Cố Phương Phi thậm chí còn nhìn thấy gân xanh nảy trên huyệt thái dương của y, vì thế gượng gạo cười nói: “Ôi thôi, thời gian không còn sớm nữa, đừng để Đô đốc phải đợi chúng ta…”

Nói xong liền kéo tay áo Hứa Hàng, Hứa Hàng hiểu được nàng đang giải vậy, gật đầu, thuận theo đi ra ngoài.Nhưng chính ngay lúc này, Bành Bạc còn đang mơ hồ bỗng dưng sáng suốt, một tay nắm một tay mở vỗ bộp một tiếng, xoay người kéo cánh tay phải của Hứa Hàng lại, bởi vì hơi kích động nên dùng sức quá đà, kéo một cái đã giật cả người Hứa Hàng ra sau.“Tôi nhớ ra rồi!

Cậu… cậu không phải là người trong hí quan mà Kim Hồng Xương nuôi ở Kim Giáp đường sao?”*Hí quan戏倌 tên gọi cũ của nhà hát, con hát.Hết chương 14.
 
[Đam Mỹ/Trans] Đồng Tước Tỏa Kim Thoa - Thế Vị Chử Trà
Chương 15


Hí quan.

Đã bốn năm rồi chưa nghe lại cách gọi này, Hứa Hàng chỉ cảm thấy tứ chi tê liệt lồng ngực nôn nao.Rất muốn nôn.Câu này của Bành Bạc nói không hề to, Cố Phương Phi đã đi ra ngoài không hề nghe thấy, nàng thấy Hứa Hàng không đi theo, vội gọi tới: “Ngài Hứa ơi?”

Hứa Hàng nghiêng đầu: “Cô đi trước đi, tôi nói chút chuyện với vị trợ lý Bành này.”

Cố Phương Phi gật đầu rồi đi, đợi đến khi người đi xe rồi, Hứa Hàng mới chau mày, tởm lợm hất tay Bành Bạc ra: “Buông tay.”

Y lấy trong tay áo ra chiếc khăn lụa, lau đi lau lại chỗ Bành Bạc vừa chạm vào, sau đó dữ tợn ném chiếc khăn đó đi.Bành Bạc nhìn động tác của y, rõ ràng đang sỉ nhục mình, bắt đầu dở thói: “Ái chà, sao nào, thứ đồ chơi tằng tiện, xoay thân một cái tưởng mình đã thành chủ nhân rồi sao?”

“Ông nhận nhầm người rồi.”

Ánh mắt Hứa Hàng sắc như dao trong đêm, “Quản miệng mình cho đàng hoàng, đừng có chỗ nào cũng cắn người.”

“Ồ, tôi nhớ ra rồi, Kim Hồng Xương hình như đã chết, cho nên cậu chạy thoát ra ngoài rồi?

Vừa rồi cô Cố đó gọi cậu lac gì gì đó… ngài Hứa?”

“Tôi nói lại một lần nữa, ông nhận nhầm người rồi.”

“Sao nào sao nào?

Hả?

Đừng tưởng cậu bám vào thiên kim nhà họ Cố là không ai biết chuyện nhục nhã của cậu!

Tôi nhổ vào!

Ông đây phải đến sảnh trước hô toạc ra cái phẩm hạnh trước đây của cậu, há há, cậu xem còn có bản lĩnh gì!

Ồ đúng rồi, cậu dứt khoát đừng ngồi ăn cơm làm gì, đành vậy thôi, hôm nay đoàn Hoa Lê không hát nữa, cho cậu lên đấy hát!”

Bành Bạc vốn là kẻ cạy mạnh hiếp yếu, hôm nay gặp Hứa Hàng, không nhịn được phải nổi tính khí ông lớn lên.Bộ dáng khinh người đó của gã, trong mắt Hứa Hàng giống như loại độc dược trí mạng.

Gã cười càng tởm lợm, Hứa Hàng càng có xúc động muốn đẩy gã vào hồ nước.Bởi vì, đó là một trong số ít những người biết được những năm tháng sỉ nhục đó của Hứa Hàng.Năm mười một tuổi, phụ mẫu Hứa Hàng đều không còn, y rời Xuyên thành.

Ngàn dặm xa xôi đến nương nhờ nhà cậu Kim Hồng Xương, từ đó về sau, bắt đầu của cơn ác mộng.Không ai hay biết, Kim Hồng Xương thu lưu đứa cháu ngoại này.

Hứa Hàng lớn lên trong Ỷ Viên, ròng rã bảy năm, chưa từng được bước chân ra khỏi đó.Mệnh lệnh đầu tiên của Kim Hồng Xương là bắt Hứa Hàng học hát hí.Hát hí, đó là thứ kiếm sống tầng dưới, tằng tiện nhất.

Những năm tháng được nuôi lớn như đại thiếu gia của Hứa Hàng còn đó, y đương nhiên không nghe lời.Vì thế, Kim Hồng Xương không còn giữ bộ mặt người cậu hòa nhã, lão nhốt y vào phòng tối, lấy roi đánh y, dùng kẹp sắt để kẹp y, lấy kim châm để châm vào người y…

Những cái này không phải là hình phạt đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là Kim Hồng Xương dùng những khối băng khắc hình hoa, bắt Hứa Hàng quỳ trên đó.Khối băng tan ra ẩm ướt, ngấm vào đầu gối, đau buốt xương tủy, còn đau hơn cả roi đánh, càng khủng khiếp hơn là những hoa văn trên băng đó sắc nhọn, cứ như quỳ trên lưỡi dao vậy.

Hơn nữa hình phạt này còn không thể cựa quậy, nếu cựa quậy thì hình hoa sẽ tan ra.

Ngày thứ hai Kim Hồng Xương mà không thấy vết thương hình hoa hoàn chỉnh trên đầu gối, y sẽ phải quỳ thêm một lần nữa.“Tao hỏi mày, có học hay không?”

Tỉnh lại sau lần thứ ba ngất đi, Kim Hồng Xương nắm lấy tóc y hỏi.Hứa Hàng nhìn thấy ánh xuân lấp lánh ngoài cửa sổ Ỷ Viên, cảm thấy chói mắt cực kỳ, mỗi một sợi lông trên người y đều đang gào thét kêu đau.

Ý thức của y nhất thời bay đi nơi xa, sau đó lại từ nơi xa quay trở lại, cuối cùng y nói: “…học.”

Từ đó, là những tháng này bập bẹ, ngày đêm học hát, đi quanh sân khấu, học dáng tay cầm hoa (như dáng Quan Âm bồ tát cầm cành liễu), học vẽ mắt, học múa tay áo, học thuộc hí văn.Hát sai nhịp, ăn đánh.Nhớ sai từ, ăn đánh.Ánh mắt nhìn lệch, ăn đánh.Đánh… cứ đánh cứ đánh như vậy, cũng học được hát hí rồi.Năm mười sáu tuổi, lần đầu tiên lên đài ra mắt, phụng quán phối nghê thường.Đài hát hí ở ngay trong Ỷ Viên, dưới đài đều là những vị thân phận bất phàm ngồi xem, thậm chí, tựa hồ không phải người Hoa.Trong số họ, đại đa số đều là những tướng quân người Nhật, hoặc là những người Tây mắt xanh tóc vàng, đều là những nhân vật không chọc vào được.Sau đó những người này, ở bên ngoài ăn mặc đường hoàng, đức cao vọng trọng, quyền cao chức lớn, ấy thế mà cứ tiến vào Ỷ Viên, người nói ta bè, ánh mắt đều chất chứa những thứ hạ lưu dơ bẩn, mặt mũi si mê mà hèn hạ, giống hết lão rùa già trong hồ bùn đen.“Ta cũng từng học theo ôm cổ chàng, cũng từng lãng mạn nắm tay cùng chìm sâu giấc, nhưng trời cũng nghĩ chúng ta phận bạc duyên mỏng.

" Hứa Hàng cuộn tay áo, nhẹ nhàng hất chúng lên, mắt mày khẽ liếc, người dưới đài vô thức hít thở dồn dập, càng có nhiều người không kiên nhẫn đổi đi đổi lại tư thế ngồi.Nếu là kịch bình thường, sao lại có thể kinh diễm tuyệt luân như vậy.Thứ Kim Hồng Xương bắt y hát, là “Kim Bình Mai*”, là “Phẩm Hoa Bảo Giám*” đều là bài hát dâm ô, lời ca tục tĩu.*Kim Bình Mai là tiểu thuyết thời nhà Minh, nói về các hiện tượng cuộc sống trong đó có khiêu dâm.

Kim, Bình, Mai lần lượt đại diện cho tiền tài, rượu và nữ giới.*Phẩm Hoa Bảo Giám là tiểu thuyết thời nhà Thanh, miêu tả những chuyện phong lưu của các con hát và các quan lớn trong triều, đặc biệt là tình cảm của các nam đán.Có lẽ đều là những nhân vật có thế có tiền cần mặt mũi, luôn có những thứ sở thích không thể nói ra ngoài, chỉ có thể bày ra dưới đài hát hí, không dám huyênh hoang.

Mà Kim Hồng Xương vừa hay chính là con thuyền lo liệu những sở thích này.Mười mấy năm trước, bốn bể chiến loạn vô cùng, người bình thường thoát thân còn chẳng kịp, lấy đâu ra thời gian để nhàn rỗi nghe hát, tự nhiên sẽ không có cái gọi là đoàn hát.

Kim Hồng Xương vốn muốn nuôi rồi điều giáo vài đứa trẻ nghèo khó, vừa hay lúc này Hứa Hàng xuất hiện.Một người con cháu nhà dòng dõi thư hương văn nhược, cho dù có nhục mạ đánh đập như nào thì cái cốt cách thanh cao từ trong xương thịt đó, đám con cháu nhà nghèo vĩnh viễn chẳng thể so được.

Kim Hồng Xương là một lão lưu manh, nửa đời luôn nghiên cứu những thứ tạp nham linh tinh, vừa nhìn đã ưng ý cốt cách của Hứa Hàng.Lần đầu tiên dựa vào vở kịch Hứa Hàng hát, Kim Hồng Xuyên nhận được sự che chở của người Nhật, làm ăn phát đạt, tiền vào như nước, tung hoành ngang dọc.Đêm đó Kim Hồng Xương vui, tóm lấy thê tử và con trai uống rượu đến say mèm, sau đó đá cửa phòng của Hứa Hàng, chỉ vào y mà lớn tiếng: “Mày!

Ngày ngày mai… phải, ợ, hát cho đàng hoàng, ánh mắt phải… phải yêu mị một chút nữa… phải để cho đại quân*… còn có ngài Chardham… xem vui vẻ.”*Danh xưng tướng lĩnh của Nhật Bản.Hứa Hàng ngồi xổm trên giường nhìn vẻ say xỉn xấu xí của Kim Hồng Xương, giống như con quái vật được cất giấu trong hồ, một chút gợn sóng hay động tĩnh cũng không có.

Đợi đến khi Kim Hồng Xương rời đi rồi mới bật dậy khỏi giường, chạy ra ngoài cửa, nằm rạp dưới đất nôn khan rất lâu.Những năm đó, người Nhật không động người Tây, người Tây không phạm người Nhật, ai cũng muốn lôi cậu thiếu niên tóc đen như đồ sứ Trung Quốc này xuống đài rồi cất vào trong túi áo, đem đi dể nuôi dưỡng.

Nhưng trong trạng thái cân bằng vi diệu này, ai động thủ trước người đó chính là kẻ xé rách mặt đối phương.Mà Hứa Hàng vì sự cân bằng vi diệu đó mà giữ được sự trong trắng của mình.Cho đến khi người Nhật bị đánh đuổi khỏi thành Hạ Châu, người Tây cũng lui về Khu ngoại thuê.

Sau đó…

Đoạn Diệp Lâm xuất hiện.Có lẽ câu Đoạn Diệp Lâm nói đó là đúng, Hứa Hàng nên cảm ơn người đó là hắn, nếu không cũng chẳng biết được kết cục nào đang chờ đợi y.Nhưng đối với Hứa Hàng mà nói, hắn là một kẻ xâm lược không hơn không kém.Hết chương 15.
 
[Đam Mỹ/Trans] Đồng Tước Tỏa Kim Thoa - Thế Vị Chử Trà
Chương 16


Năm đó đại đa số những tướng quân người Nhật và Tư lệnh đều đã thất thủ ở thành Hạ Châu, bị mổ banh bụng.

Mà đối với những người Tây, mỗi một người mắt đen tóc đen, thật ra cơ bản đều có ngoại hình xêm xêm nhau.Nhưng Bành Bác không giống vậy.Năm đó gã là người duy nhất lấy thân phận nhân viên phiên dịch đi theo người Tây tiến vào Ỷ Viên, Hứa Hàng, cũng chưa từng quên bất kỳ gương mặt tục tĩu, ánh mắt bẩn thỉu nhìn y từ dưới khán đài.Khóe miệng Hứa Hàng đều là vẻ không tiêu và lạnh lùng, y cao hơn Bành Bạc một chút, y tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Ông muốn thì cứ việc nói, hôm nay là sinh thần Đô đốc, nếu có ai đó gây chuyện ở tiệc mừng thọ ông ấy, tôi ngược lại càng muốn biết, người đó sẽ có kết cục ra sao?”

Bành Bạc bị y trừng một cái, tức đến mức mặt tím như gan heo: “Ha, thân cao lương làm mắt kính – ra vẻ được ích gì!

Tôi nói cho cậu biết, có tin chỉ cần một ngón tay của tôi cũng có thể niết chết cậu không!

Bỏ đi, tôi đếch cần giận dữ với thứ hạ tiện như cậu, đôi giày này của tôi có chút bùn, nếu cậu chịu lau sạch cho tôi, thì tôi coi như hôm nay chưa gặp cậu.”

Nói xong liền hất một bên áo lên, thò một chân ra ngoài, thịt trên mặt cười tà đến rung lên.Hứa Hàng lạnh lùng nhìn gã, sau đó nhìn sang một bên, nói: “Thứ lỗi, không có khăn tay, cũng không có cách nào lau cho ông.”

Đây rõ ràng là từ chối.Bành Bạc hôm nay nhất quyết phải làm nhục y, vì thế lại dơ chân tiến lên phía trước, tùy tiện cọ bẩn vào vạt áo trường sam màu xám của Hứa Hàng, cọ hết sạch bẩn vừa dẵm vào lên đó, vừa cọ vừa cười: “Cần gì khăn tay, như này không phải xong rồi à?

Ừm, lau sạch thế cơ mà.”

Gã cọ vui đến quên hết trời trăng, cảm thấy Hứa Hàng không dộng đậy gì dường như là kiêng dè gã, lập tức chìm trong cảm giác ức hiếp người khác.Đợi đến khi gã cọ xêm xêm rồi, chuẩn bị đứng thẳng người để dạy dỗ Hứa Hàng, thì nghe thấy có một âm thành trung khí mười phần gắt lên: “Ông làm gì đó?”

Bành Bạc run lên, nhìn ra sau, chỉ thấy Đoạn Diệp Lâm từ cửa nhỏ đi vào, hai mắt nhìn thẳng chứa đầy lửa giận, bước lớn đi tới, việc đầu tiên là cúi người kiểm tra một lượt người Hứa Hàng, sau đó khi nhìn thấy góc áo y bị bẩn ánh mắt liền lập tức thay đổi.“Trợ lý Bành thật rảnh rỗi, không ngồi uống rượu với người ta ở sảnh chính, ngược lại ở chỗ này “nói chuyện” với bạn của tôi.”

Khẩu khí của Đoạn Diệp Lâm không có độ ấm, Bành Bạc nghe mà trong lòng phát lạnh.Ra vậy, gã nghĩ cái tên Hứa Hàng này sao dám huyênh hoang như vậy, hóa ra là đậu trên người Tư lệnh.Nhổ vào, cái loại gì không biết.Gã vội vàng rụt chân lại, trong lòng thầm mắng một câu khốn kiếp, trên mặt thì lại cười hi hi: “Ôi ôi, thì ra là bạn của Tư lệnh.

Chỉ đùa thôi chỉ đùa thôi, ban nãy tôi chưa đứng vững, chẳng may dẫm phải góc áo vị “Hứa tiên sinh” này, Tư lệnh chắc sẽ không vì một góc áo mà bắt tôi đi đấy chứ, ha ha.”

Đến lúc này đây, gã vẫn không ý thức được bản thân rốt cuộc đã phạm phải chuyện ngu ngốc gì rồi.Đoạn Diệp Lâm thong thả ung dung cởi gang tay: “Ồ?

Nếu tôi thật sự vì một góc áo mà bắt trợ lý Bành về thì sao?”

“Việc này…”

Bành Bạc nghẹn lời, sau đó chỉ biết cười: “Tư lệnh thật biết đùa, nếu đã là bạn của Tư lệnh, ngày sau mọi người cũng biết rõ rồi, biết rõ rồi.”

Gang tay đặt vào trong tay Hứa Hàng, hắn lại nói: “Ai nói, là tôi nói đùa?”

Ánh mắt lập tức trở nên hung ác, tựa như hai mũi tên lạnh, chằm chặp nhằm vào người Bành Bạc.

Bành Bạc không biết sự sợ hãi kéo đến từ đâu, lúc này mới ý thức được Đoạn Diệp Lâm không phải kẻ bình thường, thật sự muốn chuyện bé xé ra to, phút chốc gấp gáp: “Ôi, Tư lệnh ngài làm chuyện này nghiêm trọng lên quá, đây nếu mà truyền ra ngoài, nói ngài Tư lệnh chỉ vì một góc áo mà bắt người, cũng không ai dám nói gì ngài, nếu mà nói Tư lệnh vì một con hát mà bắt người, ha… sẽ khó nghe chút đấy.”

Trong lời nói ám thị sự uy hiếp, sau đó lại bắt đầu nịnh nọt: “Ầy, cái miệng này của tôi thật là, lúc nào cũng nói thẳng thừng như vậy, mong ngài lượng thứ chút nhé.”

Đoạn Diệp Lâm đầu tiên là án binh bất động nhìn Bành Bạc, đợi đến khi Bành Bạc nói xong chắp tay chuẩn bị rời đi, mới túm lấy cổ áo của gã, một quyền to như cái đấu hung hãn đáp xuống mặt gã.Nắm đấm đó đấm xuống, bụp một tiếng, Bành Bạc liền nhổ ra một cái răng cửa.Kiều Tùng từng nói, khi lên núi săn bắt với Đoạn Diệp Lâm, gặp được heo rừng, Đoạn Diệp Lâm đều là một đấm đấm ngất luôn con heo, không biết một đấm này có dùng sức giống như khi đó hay không.Lúc buông tay, cả người Bành Bạc còn xoay một vòng ngồi phịch xuống đất, ôm lấy một bên mặt than khóc, nửa con mắt híp lại, sưng tấy đến tựa hồ không mở ra được, ôi dời kêu um lên, thảm vô cùng.Đánh xong kẻ đầu têu thói xấu, hắn đeo lại gang tay, khi đóng lại nút da còn không quên nói với Bành Bạc: “Tôi đấm người khác có hơi đau, ngài trợ lý lượng thứ một chút.”

Ăn miếng trả miệng một câu nói.Sau đó hắn dắt tay Hứa Hàng rời khỏi viện, đầu không ngoảnh lại.

Hứa Hàng bị Đoạn Diệp Lâm dắt đi, quanh có khúc khuỷu không biết là đi đâu, cuối cùng dẫn đến một phòng nhỏ chuẩn bị đồ ăn cạnh phòng bếp.Mở cửa ra, dẫn vào trong, đóng cửa, khóa lại.Hứa Hàng suýt chút nữa đã vấp phải bậc cửa, liền được Đoạn Diệp Lâm nhanh chóng đỡ lấy thì mới đứng vững được.

Sau đó có một bàn tay nắm lấy ngực y, một bàn tay khác ôm chặt eo y ép sát người mình, cả người Hứa Hàng hơi hơi bị nâng lên cao, nửa bàn chân chạm đất.“Ưm...”

Hứa Hàng có hơi tốn sức.Gương mặt của Đoạn Diệp Lâm trực tiếp ép Hứa Hàng, cơ thịt trên mặt dường như đều căng cứng, hắn hỏi: “Sao em lại ở đây?”

Hết chương 16.
 
[Đam Mỹ/Trans] Đồng Tước Tỏa Kim Thoa - Thế Vị Chử Trà
Chương 17


Hứa Hàng muốn đẩy tay hắn ra nhưng không đẩy được, lại sợ trong lúc giãy dụa làm rách quần áo, chỉ đành nói: “Cô Cố mời tôi đến nghe hát.”

Đoạn Diệp Lâm híp mắt, nhớ đến chuyện lúc trước ở đoàn kịch Bách Hoa, có chút không vui: “Tại sao không nói với tôi?”

“Anh cũng có hỏi tôi đâu, sao tôi phải nói?”

Đây chính là một điều mà Đoạn Diệp Lâm không thích nhất ở Hứa Hàng, chẳng nói điều gì, cứ bắt người khác phải đoán, có đoán được hay không thì phải xem vận may của mình.

Mà Đoạn Diệp Lâm không thể nào chỉ vào mũi y mà ra lệnh cho y báo cáo từng việc nhỏ nhặt, thật sự như vậy, theo tính khí của Hứa Hàng, y sẽ báo lại đến mức đi bao nhiêu bước chân ăn bao nhiêu miếng cơm, sớm muộn sẽ khiến hắn không chịu được.Nhưng mà Đoạn Diệp Lâm cũng có cách trị y của mình.“Không phải không cho em đến, tôi có thể dẫn em đi, nếu như hôm nay tôi không ở đó, em lại phải chịu ấm ức.”

“Tôi không đến mức chịu ấm ức vì gã ta.”

“Nhưng tôi sẽ giận”, Đoạn Diệp Lâm xoa nhẹ mặt Hứa Hàng, “Gã biết quá nhiều, năm đó tôi bịt miệng không sạch sẽ, giờ muốn khóa miệng gã, sẽ hơi tốn chút sức.”

Lúc này Hứa Hàng mới nhìn thẳng vào Đoạn Diệp Lâm: “Anh muốn giết gã?”

Đoạn Diệp Lâm bật cười: “Tôi trong mắt em là kẻ giết người không chớp mắt như vậy hả?

Gã bây giờ đang làm việc trong lãnh sự ngoại giao, sao có thể nói giết là giết ngay được, em yên tâm, tôi sẽ khiến hắn ngậm chặt miệng lại.”

Hứa Hàng không nói chuyện, mí mắt y cụp xuống, khiến cho người khác không nhìn thấy cảm xúc.Đoạn Diệp Lâm nhìn thấy tóc y có chút bụi, đưa tay phủi giúp y, sau đó lại có chút xao nhãng trong lòng.Hắn sờ lên vành tai Hứa Hàng, thấp giọng thì thầm: “Nhưng mà, hiện giờ… thứ tôi muốn bịt là miệng của em.”

Không đợi Hứa Hàng phản ứng lại, hắn liền nhấc cằm y lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống.Hắn cao hơn Hứa Hàng rất nhiều, tư thế này làm Hứa Hàng phải ngẩng cao cổ, rất không thoải mái, khóe miệng đương nhiên khó mà ngậm lại, càng không khống chế được việc nuốt lại nước bọt sinh ra trong quá trình môi lưỡi quấn quýt.Đương nhiên, kết quả của việc này là y không nhịn được mà phản kháng.Đoạn Diệp Lâm rất say mê loại cưỡng chế này, một bàn tay khác mò ra phía sau ót của Hứa Hàng, ấn càng chặt hơn, hắn yêu vô cùng bộ dáng như con sóc nhột nảy rụt lưỡi lại của Hứa Hàng, mà hắn giống như một con sói đang đói cùng cực, nhất định sẽ kéo y ra ăn sạch.Cuối cùng hắn ấn mạnh môi y một lát, Đoạn Diệp Lâm dùng mu bàn tay lau sạch vệt nước trên khóe miệng của Hứa Hàng, lúc này mới đỡ ghiện lại.Mẹ kiếp, cứ tiếp tục như thế này thật sự sẽ không nhịn được phải vác người về mất.“Chỗ này có nước, em rửa đi một lát, tôi ở sảnh chính đợi em.”

Đoạn Diệp Lâm nói xong rồi rời đi, để lại Hứa Hàng mặt đỏ còn chưa rút ở lại chỗ cũ.Hứa Hàng đánh giá một chút, đây là phòng đặt những món ăn đã được nấu xong.

Bên cạnh bàn nấu ăn có một bể nước, y đi đến, soi mình trong bể nước, múc một gáo nước súc miệng ba lần, rồi mới bắt đầu tẩy sạch bụi bẩn trên quần áo.Đương khi lấy nước ở bên bàn nấu ăn, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng của nha hoàn đi đến.Hai nha hoàn nói chuyện đến là rôm rả: “Này này Đông Hạnh cô có thấy không, Đoạn tư lệnh trông tuấn tú thật!”

“Hạ Mai, cô không phải là muốn làm phu nhân Tư lệnh đó chứ?

Tỉnh lại đi.”

“Nhổ nhổ nhổ, con đĩ, xem tôi có xé miệng cô ra không!

Mau đi đem rượu của Đô đốc dâng lên đi!

Cái bình sứ trắng hai tai đó!”

Đông Hạnh đi vào phòng chuẩn bị đồ ăn, đương lúc lấy rượu thì một trận gió ùa đến, mát lành lạnh.Ngẩng đầu lên, đôi lông mày nhăn lại, quở một câu: “Mấy đứa nha đầu không cẩn thận này!

Sao lại không đóng cửa sổ lại, gió làm lạnh hết cả rượu rồi!”

Nàng cẩn thận đóng lại cửa, tìm được bình rượu cần dâng lên cho Đô đốc, mới nhìn liền thấy trên bàn bếp có những vết bụi bận đọng lại.Nàng không để tâm lắm, lấy nắp niết chặt bình, lau sạch bằng vải rồi bê rượu ra ngoài.Hết chương 17.
 
[Đam Mỹ/Trans] Đồng Tước Tỏa Kim Thoa - Thế Vị Chử Trà
Chương 18


Yến tiệc ở sảnh chính bắt đầu khi đoàn hát Hoa Lê hát vở “Định Quân Sơn”.Uông Vinh Hỏa hôm nay mặc một bộ đồ trông rất may mắn, ngồi trên cái ghế trạm rồng phượng bằng gỗ hoa, sau lưng có một đội binh lính mang súng, trên tay lão đang chơi quả hạch đào, miệng lẩm bẩm hát theo vài câu: “Phong thư này đến thật là khéo, trời giúp Hoàng Trung lập công lao~ đứng trước cửa doanh trai cất tiếng hô, lớn nhỏ trai gái mau nghe đây~”Khi Đoạn Diệp Lâm tiến vào từ cửa chính, lão vẫn còn lắc lư vài nhịp trên ghế, thấy hắn đi tới ra vẻ đứng dậy chào đón, miệng ngược lại nói như rất thân quen: “Ôi, Đoạn tư lệnh, chiêu đãi không chu toàn rồi, chiêu đãi không chu toàn rồi, mời ngài ngồi.”

Vì thế liền có người tiến đến dẫn hắn đến ngồi ở bàn bên, Đoạn Diệp Lâm nhìn một cái rồi đi đến bên cạnh Uông Vinh Hỏa, đám binh lính vội đứng thẳng người, hai tay nắm chặt lấy súng.Uông Vinh Hỏa ngược lại hơi xua tay để bọn họ bình tĩnh lại.Đoạn Diệp Lâm ngồi bên cạnh Uông Vinh Hỏa, hắn cười như không cười, đem hộp gấm đặt trước mặt lão: “Tiệc thọ của Đô đốc, tôi mang chút quà đến, không phải thứ gì tốt, chỉ là quả hôm nay mới hái, còn tươi nóng lắm.”

Quả mà còn nóng?Uông Vinh Hỏa đặt quả hạch đào đang chơi trên tay xuống, dùng một ngón tay lật nắp hộp ra, chỉ thấy trong đó là một cái đầu máu thịt lẫn lộn, đồng tử lão co lại, rồi khép lại không tiếng động, sau đó chuyển ánh mắt lên đài hát: “Vất vả cho Tư lệnh đích thân đưa tới.”

“Thiếp mời của Đô đốc đều đã đưa tới tận “bên trong” Tiểu Đồng Quan của tôi rồi, tôi không có qua có lại, chẳng phải là thất lễ rồi sao?”

“Hai chúng ta đều là người quản lý thành Hạ Châu, cần gì khách khí như vậy.”

“Chính bởi vì hai ta đều vì công việc của thành Hạ Châu, cho nên mới phải đến tìm Đô đốc.”

Đoạn Diệp Lâm chống tay lên bàn, nửa người trên hơi hơi nghiêng xuống, ánh mắt như loài hổ sói, vỗ nhẹ lên hộp gấm, “Nếu như có người ở chỗ ông* đây muốn làm điều bất lợi với thành Hạ Châu, thì cái này chính là kết cục.

Cho nên, thành Hạ Châu này tương lai muốn có được ngày tháng yên bình, thì phải xem Đô đốc có hiểu được lòng tôi hay không rồi.”*Chỗ này cũng giống như những lần trước, là tiếng tự xưng của Đoạn Diệp Lâm, ảnh xưng là lão tử 老子 ông đây, chứ không phải là xưng hô chung chỉ Uông Vinh Hỏa đâu nha.Trong lòng Uông Vinh Hỏa đè một cơn giận, nhưng ngoài mặt vẫn phải cười hiền như Phật: “Ha ha, Tư lệnh cứ lo quá.

Chúng ta vẫn nên uống rượu thôi?”

Đương khi muốn rót rượu, thì nghe thấy một âm thanh nữ: “Hôm nay trời vẫn còn lạnh, Đô đốc và Tư lệnh muốn uống rượu, vẫn nên hâm nóng một chút."

Cố Phương Phi nho nhã cười tiến đến từ nơi xa.Cố Phương Phi vừa xuất hiện, Uông Vinh Hỏa liền cười chào hỏi với nàng.

Những năm trước, Cố Nhạc Thiện cùng Uông Vinh Hỏa quan thương (người làm quan và người thương nhân) câu kết kiếm không ít tiền, vì lẽ đó mà quan hệ giữa Đô đốc và thương hội Bành Vận vẫn luôn rất tốt.“Cô Cố càng ngày càng hào phóng, mau ngồi mau ngồi!”

Uông Vinh Hỏa khách khí đôi câu, sau đó gọi người đem cốc hâm nóng rượu hình Kỳ Lân lên, mở nắp ra bỏ rượu vào rồi từ từ hâm lên, lại quay qua hỏi Đoạn Diệp Lâm: “Tư lệnh có muốn hâm một chút không?”

“Không, tôi quen uống rượu lạnh.’Uông Vinh Hỏa sờ lên mép cốc để sưởi ấm, híp mắt nói: “Khi còn trẻ đúng là nóng lạnh chẳng kỵ, giờ tuổi tác lớn dần, ngũ phủ lục tạng được nuôi quen rồi, không chịu được kích thích.

Cho nên mà, hai chúng ta, sợ là không có cách nào uống chung một bình rượu.”

Đoạn Diệp Lâm nhấc một ly rượu lên, để ở bên miệng nhưng không uống, nghe xong lời nói của Uông Vinh Hỏa liền đổ ra đất, cái ly lật úp trên mặt bàn: “Uống chung hay không cũng chẳng sao, chỉ là tôi trước giờ không uống rượu lạnh của người khác, cũng sẽ không để người khác cướp rượu của mình.”

Ánh mắt hai người nhìn nhau chốc lát, ai cũng thấy được ánh lửa từ đối phương.Hồi lâu, khi mà rượu hâm nóng đã gần xong, tiểu tư ở bên cạnh tiến đến mở nắp cốc lấy bình rượu ra, vừa chuẩn bị rót thì ngửi thấy một mùi tanh nồng nặc, nghẹt mũi mà cay mắt.Mùi này tỏa ra vừa nhanh vừa đậm, nắp vừa mở ra, Uông Vinh Hỏa cùng Đoạn Diệp Lâm đều lập tức cau màu, gió vừa thổi vào sảnh liền tràn ngập mùi này.

Tất cả mọi người đều không hẹn cùng lấy tay che mũi, quay đầu nhìn sang.“Mùi gì thế này…”

“Hôi thật sự…”

“Có thứ gì bị ôi hả?”

Uông Vinh Hỏa cướp lấy bình rượu, hung dữ nện xuống đất: “Thứ gì không biết?

Ai lo việc rượu, hỏng thành như thế này còn dám dâng lên cho ta.”

Lão vừa phát uy, một hàng binh lính phía sau soạt soạt hai tiếng dơ súng lên.

Một đám tiểu tư và nha hoàn làm việc ở bếp vội vàng quỳ xuống dập đầu xin tha, khóc kêu không biết gì.Lúc này, một thiếu niên mặc trường sam đi ra từ đám quan khách, cúi người xuống khẽ chạm vào rượu vương trên nền đất rồi đưa lên mũi ngửi thử, sau đó đứng lên trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khom người chào Uông Vinh Hỏa, nói: “Đô đốc, rượu này không phải bị hỏng, mà đã bị thêm độc.”

Hết chương 18.
 
Back
Top Bottom