Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Đam Mỹ )Sau Khi Tiểu Pháo Hôi Được Ông Chủ Giàu Có Nuông Chiều

(Đam Mỹ )Sau Khi Tiểu Pháo Hôi Được Ông Chủ Giàu Có Nuông Chiều
Chương 19


Thẩm Hành Nghiên đặt điện thoại xuống khóe môi vẫn còn mang theo nụ cười liếc nhìn người đối diện đang im lặng nhấp rượu.Anh hỏi:
"Còn cậu thì sao?

Không muốn mang gì về cho nhóc nhà mình à?"

Ánh đèn vàng dịu hắt lên tròng kính của Bùi Minh Nguyệt khiến ánh mắt anh ẩn sau lớp kính mờ đi.Anh nhẹ nhàng xoay ly rượu trong tay.

Chất lỏng màu đỏ sẫm như một đóa hồng quyến rũ tỏa ra vẻ lười biếng nhưng mê hoặc.Bùi Minh Nguyệt đáp bằng giọng nhàn nhạt:
"Không cần thiết."

"Sao lại không cần?"

Thẩm Hành Nghiên khẽ cười, những ngón tay thon dài mơn man miệng ly động tác vừa tao nhã vừa chậm rãi.

"Trẻ con thì càng lớn càng biết nghĩ.

Làm anh thì phải chu đáo hơn chút không khéo sau này lại bị em nó trách móc đấy."

"Cậu đang nói chính mình à?"

Giọng điệu châm chọc rõ ràng, cả hai người đều hiểu đối phương đang ám chỉ gì.Thẩm Hành Nghiên khẽ nhếch môi:
"Đúng rồi.

Cho nên bây giờ phải tranh thủ lấy lòng em ấy trước."

"Chỉ bằng một phần đồ ăn khuya?"

Bùi Minh Nguyệt đặt ly rượu xuống đáy mắt lướt qua một tia khinh thường rõ rệt sau cặp kính.

"Tôi không biết Giang Minh Dật lại dễ dụ đến thế."

Thẩm Hành Nghiên ngả người tựa vào sofa một tay vắt lên thành ghế nhướng nhẹ mày:
"Tiểu Dật không phải em cậu đương nhiên cậu không hiểu."

Bùi Minh Nguyệt không trả lời, chuyển đề tài:
"Tôi nhớ lúc trước Giang Minh Dật luôn để ý chuyện anh ra nước ngoài.

Sao mới về vài hôm mà hai người đã làm lành được rồi?"

Tiếng gõ tay trên ghế sofa dừng lại.

Căn phòng riêng thoáng chốc rơi vào yên lặng.Một tiếng keng khẽ vang lên khi ly rượu được đặt lên bàn trà.Thẩm Hành Nghiên xoa xoa cằm, chậm rãi nói:
"Cũng coi như là làm lành rồi."

Ít nhất thì mấy ngày gần đây Giang Minh Dật cũng không còn né tránh anh nữa còn chịu nói chuyện thậm chí còn chịu ngồi xe anh đến trường.Tuy thỉnh thoảng vẫn cãi nhau vụn vặt nhưng cũng chỉ là những chuyện không đáng mà thường là do Thẩm Hành Nghiên cố ý trêu chọc trước.

Không có gì nghiêm trọng.Anh cảm thấy quan hệ giữa hai người bây giờ đã xem như khá tốt rồi.Một tiếng cười khẽ vang lên từ phía đối diện:
"Hiếm khi thấy anh thiếu tự tin đấy."

"Không phải là thiếu tự tin."

Thẩm Hành Nghiên ngẩng đầu lên ánh mắt điềm tĩnh.

"Những năm trước tôi quay về, em ấy luôn cố ý tránh mặt.

Tôi nghĩ lúc đó em ấy còn nhỏ, trẻ con giận dai cũng dễ hiểu thôi.

Dù sao thì năm đó đúng là tôi đã sơ suất."

Bùi Minh Nguyệt khẽ nhướng mày:
"Ồ?

Giờ lại biết tự kiểm điểm rồi à?"

"Em ấy đã trưởng thành mà tôi cũng đã trở về.

Chúng tôi sẽ còn rất nhiều thời gian để từ từ hàn gắn."

Thẩm Hành Nghiên chẳng bận tâm đến giọng điệu mỉa mai của đối phương khóe môi đang căng chặt cũng dần thả lỏng."

Dù sao cũng là anh em.

Làm gì có chuyện giận nhau mãi được."

"Cậu nói nhẹ nhàng thật."

Bùi Minh Nguyệt chậm rãi nói.

"Cậu không ở trong thành phố mấy năm nay nên chắc cũng không biết bên ngoài đã có không ít người âm thầm đoán xem ai sẽ là người thừa kế Tập đoàn Thẩm thị."

"Nhàn rỗi quá rồi."

Ánh mắt Thẩm Hành Nghiên thoáng trầm xuống rồi lại dịu đi.

"Tiểu Dật không phải loại người tham lam tài sản nhà họ Thẩm."

Bùi Minh Nguyệt nhướn mày:
"Nói vậy cũng đúng.

Chỉ riêng tài sản nhà họ Giang cũng đủ khiến cậu ta bận tối mặt rồi."

Tuy chưa đến mức đứng đầu giới tài phiệt nhưng gia sản nhà họ Giang cũng không thể xem thường."

Nhưng theo tôi được biết thì Giang Minh Dật vốn không hợp với mấy chuyện kinh doanh."

Giọng nói của anh không quá gay gắt ngược lại còn có phần uyển chuyển.Dù sao thì mỗi lần về nhà Bùi Thời Khanh đều than vãn rằng Giang Minh Dật học hành khổ sở thế nào.

Hai người họ thân nhau cũng không phải không có lý do.Thẩm Hành Nghiên nghĩ tới dáng vẻ mơ màng của cậu nhóc mỗi lần học nhóm khẽ bật cười bất đắc dĩ:
"Ừ, tôi biết."

Bùi Minh Nguyệt nhìn nét mặt anh:
"Cậu thật sự định đích thân dạy dỗ em ấy à?"

Chuyện đó chắc chắn không dễ dàng gì.Thẩm Hành Nghiên lại nhấc ly rượu lên nhẹ nhàng xoay xoay chất lỏng bên trong.

"Không tính cách của em ấy vốn không hợp với mấy chuyện này."

Trong khi đó, Giang Minh Dật hoàn toàn không hay biết rằng mình đang bị người ta mang ra bàn luận
Cậu vừa kịp thích nghi với không khí xung quanh tâm trạng đã bắt đầu hơi phấn khích.Hai anh em họ Từ dường như là khách quen nơi này gọi phục vụ đến rất thành thạo không mất quá nhiều thời gian để gọi vài ly cocktail.Vừa gọi đồ xong Từ Trí lập tức nhích lại gần ngồi sát bên cạnh Giang Minh Dật."

Tiểu Dật tối nay có tiết mục đặc biệt đấy cậu nhất định sẽ hứng thú cho mà xem."

Cậu ta ghé sát tai cậu thì thầm đầy thần bí nhưng tiếng nhạc ầm ĩ đến mức Giang Minh Dật chẳng nghe được gì cả."

Hả?

Cậu nói gì cơ?"

Giang Minh Dật hét lên rồi nhận ra thậm chí chính mình còn chẳng nghe rõ tiếng mình nói.Bất đắc dĩ cả hai đành lôi điện thoại ra nhắn tin.Vừa mở WeChat Giang Minh Dật liếc thấy tin nhắn từ Thẩm Hành Nghiên.

Cậu chỉ nhìn lướt qua rồi bỏ qua, không phản hồi.Lúc này Từ Đồng cũng chen lại gần rướn người nhìn vào màn hình:
"Cái gì cơ?

Tối nay có màn trình diễn người mẫu nam á!"

Tiếng nhạc át hết giọng nói của cậu ta nhưng vẻ mặt thì rõ là vô cùng phấn khích."

Tiểu Dật chẳng phải cậu bảo đã hết vướng bận với Lục Cảnh Trạch rồi sao?

Vậy thì tối nay chính là cơ hội chọn lấy một người mới mà thích đi"Chữ "đi" cuối câu kéo dài đầy hàm ý ai nghe cũng hiểu không cần giải thích thêm.Giang Minh Dật mím môi ánh mắt vô thức dừng lại ở dòng chữ "trình diễn người mẫu nam", ánh nhìn rõ ràng có chút dao động."

Bao giờ bắt đầu vậy?"

"Một tiếng nữa."

Không lâu sau nhân viên phục vụ đã mang đồ uống lên bàn.Một ly rượu được đặt trước mặt Giang Minh Dật.

Vì đây là lần đầu tiên cậu uống rượu cũng không biết tửu lượng của mình thế nào nên chỉ gọi một loại rượu sake nhẹ.Cậu cầm ly lên đưa sát mũi ngửi thử dáng vẻ rõ ràng còn do dự."

Tiểu Dật bảo bối sao không uống đi?"

Bùi Thời Khanh nghiêng người lại gần, cười tủm tỉm.

"Đừng lo, loại này nhẹ lắm không say nổi đâu."

Cậu nâng ly cocktail của mình lên.

"Hồi trước tớ cũng bắt đầu từ loại này.

Uống quen rồi thì sau này mới chơi được mấy loại mạnh hơn."

"Cậu đang uống cái đó á?"

Giang Minh Dật nhìn ly trong tay cậu ta.Bùi Thời Khanh gật đầu.

"Muốn thử không?"

Nhưng vừa nói xong lại lắc đầu: "Thôi, cứ uống của cậu trước đã."

Hai anh em nhà họ Từ cũng hùa theo cổ vũ:"Đi bar mà không uống thì mất vui lắm!"

"Đúng đó uống vào mới thấy không khí nó lên."

"Trước mười tám tuổi không được uống là đúng rồi."

"Nhưng giờ trưởng thành rồi chẳng phải nên thử từng thứ một sao?"

Hai anh em cụng ly uống rất khí thế.

Giang Minh Dật lưỡng lự một lúc cuối cùng cũng nhấp một ngụm nhỏ.Vị rượu nhạt nhạt lướt qua cổ họng nhưng cậu vẫn nhăn mặt lại vì vị cồn rõ rệt.

"Cũng... khá nặng đấy."

Bùi Thời Khanh phá lên cười trước biểu cảm của cậu còn dựa cả vào vai cậu mà cười rung cả người.

"Lần đầu ai chả vậy.

Uống nhiều sẽ quen thôi."

Uống xong ly đầu tiên Giang Minh Dật phát hiện ra thật ra vẫn có thể chịu được.Ngay lúc đó DJ đổi bài.

Nhịp beat mạnh mẽ vang lên khiến sàn nhảy bên dưới trở nên sôi động hẳn.Giang Minh Dật vốn rất thích nhảy mỗi khi đi bar.

Nghe nhạc xong tinh thần cậu lập tức phấn khích hẳn lên"Đi nhảy đi."

Giang Minh Dật kéo tay Bùi Thời Khanh lôi cậu ra sàn nhảy.Vài người xung quanh chú ý đến hai cậu trai xinh xắn vóc dáng mảnh khảnh định giơ tay giở trò nhưng đã bị người khác chen lên chắn lại gạt tay họ ra.Hai người trong cuộc thì chẳng nhận ra gì.

Vừa bước vào sàn, họ lập tức bị dòng người cuốn lấy thân hình thấp thoáng trong đám đông chỉ khi ánh đèn sân khấu lóe sáng mới có thể nhìn thấy được bóng dáng thon dài mê người của họ trong nháy mắt.Trên lầu Thẩm Hành Nghiên đứng trước vách kính lớn ánh mắt thẳng tắp dõi về phía sàn nhảy bên dưới."

Lâu lắm rồi không tới chỗ này.

Quán bar của Tạ Trác Viễn càng lúc càng hỗn loạn."

Phòng riêng này được thiết kế cách âm hoàn toàn tách biệt khỏi tiếng ồn tầng dưới nhưng khi nhìn đám đông đang uốn éo theo nhạc dưới sàn giữa ánh sáng chớp nháy lộn xộn lông mày Thẩm Hành Nghiên hơi nhíu lại, tỏ ra không mấy hài lòng.Bùi Minh Nguyệt nằm nghiêng trên sofa nghe vậy liền bật cười khẩy:
"Chính cậu là người đòi đến mà."

Ý là: anh không thích cũng mặc kệ giờ đừng than."

Rượu ở đây hợp khẩu vị tôi.

Nếu biết nơi này bây giờ loạn thế đã bao nguyên quán cho rồi."

"Cậu làm vậy Tạ Trác Viễn chắc chắn sẽ chém cho không trượt phát nào."

"Tôi không ngại, ít ra cũng yên tĩnh."

Thẩm Hành Nghiên uống cạn ly rượu đang định quay người rời đi thì đèn sân khấu bất ngờ chiếu sáng vào chính giữa sàn nhảy.Luồng sáng rọi xuống mảnh sàn nhỏ hẹp, vừa khéo phủ lên một bóng người cao gầy lại khéo léo né tránh phần mặt khiến ánh đèn chỉ làm nổi bật cơ thể mà không để lộ danh tính.Cổ áo sơ mi đã được cởi ra hai nút lộ ra một vùng ngực trắng nõn đầy gợi cảm.

Vạt áo sơ vin hờ hững vừa vặn tôn lên vòng eo mảnh mai, mềm dẻo.Đôi chân dài bọc trong quần jeans ôm sát, thẳng tắp đầy mê hoặc.

Một tay người đó còn đặt lên vai một người đàn ông cao lớn cùng nhau đong đưa theo nhịp nhạc.Cảnh tượng nóng bỏng và mời gọi đến mức không thể rời mắt.Thẩm Hành Nghiên sững người, đôi mắt đen sâu thẳm thoáng chốc tối sầm lại.Bùi Minh Nguyệt nhận ra biểu cảm của anh, khẽ hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"

Cậu bước lại đứng cạnh Thẩm Hành Nghiên trước vách kính ánh mắt dõi theo hướng anh đang nhìn xuống sàn nhảy bên dưới.

Dòng người bên dưới quá đông đèn nhấp nháy hỗn loạn, Minh Nguyệt nhìn mãi cũng không thấy rõ điều gì.Đúng lúc ấy người nọ xoay người nhưng gương mặt lại bị thân hình cao lớn của người đàn ông bên cạnh che khuất.Thẩm Hành Nghiên khẽ cau mày không trả lời Bùi Minh Nguyệt.

Thay vào đó, anh rút điện thoại ra.Chuông vừa reo hai tiếng đã có người bắt máy."

Mẹ, Tiểu Dật đang ở đâu?"

Anh hỏi, giọng bình tĩnh nhưng hàm ý rõ ràng."

Tiểu Dật đi chơi với bạn rồi."

Giọng nói ở đầu dây bên kia rất bình thản.Lông mày Thẩm Hành Nghiên càng nhíu chặt:
"Đi với ai?"

Đầu bên kia chỉ nói một cái tên.Thẩm Hành Nghiên cúp máy, đưa mắt nhìn sang Bùi Minh Nguyệt.

"Cậu nghe rồi đấy."

Giọng anh lúc này đã mang theo một tầng tức giận bị đè nén.Bùi Minh Nguyệt im lặng một giây sau đó cũng rút điện thoại ra, lùi sang một bên gọi điện.Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng chuông đổ vang lên rất rõ ràng.

Nhưng người ở đầu dây bên kia không bắt máy.Cùng lúc đó, dưới sàn nhảyNgười đàn ông cao lớn kia rõ ràng bị vẻ phóng túng và hoang dã của cậu trai trước mặt làm cho bất ngờ.

Một người nhìn qua tưởng ngây thơ đẹp đẽ như vậy lại có thể nhảy gợi cảm và cuốn hút đến thế.

Ánh mắt hắn ta ánh lên sự phấn khích xen lẫn dục vọng khó nói thành lời nhịp nhàng đong đưa theo điệu nhạc cùng người thiếu niên kia.Những người đàn ông khác cũng bắt đầu chú ý đến bóng dáng quyến rũ ở trung tâm sàn nhảy, lũ lượt chen đến gần hơn.Giang Minh Dật hoàn toàn không hay biết gì.

Cơ thể cậu lướt qua dòng người như một đóa hoa nở rộ toát ra sức hấp dẫn vô hình khiến người khác vô thức bị hút về phía cậu như ong vờn mật ngọt.Bùi Thời Khanh thì bị một người va trúng loạng choạng bị đẩy về phía rìa sàn nhảy.Cậu nhìn thấy rõ ánh mắt hổ đói từ đám đàn ông xung quanh đang đổ dồn về phía Giang Minh Dật, lập tức cau mày lại.Liền chen ngược dòng người trên sàn nhảy nắm lấy cổ tay cậu thiếu niên đang say sưa khiêu vũ, kéo ra ngoài mà không nói lời nào."

Gì vậy?"

Giang Minh Dật bất ngờ nhưng khi nhận ra là Bùi Thời Khanh thì chỉ đành ngoan ngoãn bước theo.Nhưng họ chưa đi được mấy bước thì bị vài gã đàn ông to lớn chặn lại."

Cưng, xinh thế mà đi đâu vội vậy?"

Gã đàn ông vừa nãy nhảy cùng Giang Minh Dật bước lên chặn đường.

Ánh mắt hắn đảo qua Bùi Thời Khanh sau đó khóa chặt vào thiếu niên bên cạnh đang thở gấp.Hàng mi dài rung nhẹ, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp đỏ hồng lên vì vận động mồ hôi lấm tấm hai bên thái dương.

Chiếc áo sơ mi mỏng dính sát vào thân người lộ ra thân hình thon gọn cùng vòng eo nhỏ nhắn.

Cậu đưa tay lên lau mồ hôi vô tình để lộ làn da trắng nõn.Một động tác rất đơn giản nhưng dưới ánh đèn sàn nhảy chớp tắt lại vô tình khiến người ta muốn phạm tội.Ánh mắt gã đàn ông càng lúc càng đen tối.

Hắn vươn tay định chạm vào cánh tay mềm mại ấy.Giang Minh Dật lập tức hoảng hốt, vội vàng lùi về sau."

Anh làm gì đấy?!"

Cậu lớn tiếng, giận dữ trừng mắt nhìn hắn.Đôi mắt đào hoa mở to đầy cảnh giác nhưng không hề khiến đối phương sợ hãi ngược lại còn như đổ thêm dầu vào lửa.Người trên sàn nhảy dần chú ý ánh mắt đổ dồn về phía này.

Có người thì kinh ngạc có người lại như đang chờ xem trò vui.Cặp song sinh ngồi bên ghế lô cũng lập tức phát hiện tình hình vội vàng đứng dậy định lao tới.Nhưng còn có người nhanh hơn cả hai người họ."

Cậu nhóc, tôi vừa mắt cậu rồi.

Tối nay theo tôi đi nhé"Gã đàn ông chưa nói hết câu, tay đã chực vươn tới mặt Giang Minh Dật.Giang Minh Dật sững người trong tích tắc vì không ngờ gã dám trắng trợn như vậy.

Đến lúc cậu muốn tránh néThì...

đã muộn.Ngay lúc đó, một cánh tay mạnh mẽ siết chặt lấy eo cậu.

Giang Minh Dật quay đầu lại nhìn thấy người đang giữ mình không ai khác chính là Thẩm Hành Nghiên.Ánh mắt Thẩm Hành Nghiên tối sầm, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ.Tim Giang Minh Dật khẽ lỡ một nhịp.

Cậu hé môi định nói gì đó nhưng cảm giác tội lỗi tràn lên khiến lời định nói nghẹn lại nơi cổ họng."

Anh sẽ tính sổ với em sau" Thẩm Hành Nghiên lạnh giọng nói rồi ngước mắt nhìn gã đàn ông đối diện.Giọng nói vốn luôn dịu dàng giờ đây lại mang theo sự lạnh lẽo thấu xương, rõ ràng và tàn nhẫn:"Tay hay miệng chọn một thứ.

Tôi cho anh một cơ hội."
 
(Đam Mỹ )Sau Khi Tiểu Pháo Hôi Được Ông Chủ Giàu Có Nuông Chiều
Chương 20


Lúc nào chẳng hay tiếng nhạc trong quán bar đã tắt hẳn mọi ánh mắt đều đổ dồn về sàn nhảy.Ánh đèn rọi thẳng xuống trung tâm khiến từng nét biểu cảm trên mặt mọi người hiện rõ mồn một.Ánh nhìn lạnh lẽo của Thẩm Hành Nghiên lướt qua bàn tay đang định chạm vào Giang Minh Dật, rồi dừng lại ngay giữa hai chân gã đàn ông kia.Cái nhìn ấy sắc đến mức như có hình thể khiến đối phương không khỏi rùng mình một cách vô thức.Có lẽ vì không chịu nổi phản ứng nhu nhược của bản thân, gã đàn ông kia lập tức nổi giận:
"Thằng quái nào mà dám phá hỏng cuộc vui của tao?"

Ngay sau đó mấy tên vệ sĩ to cao lập tức bước lên đứng hai bên.

"Chưa từng có ai mà không lên giường được với tao cả."

Gã hất cằm ra hiệu:
"Lên, bắt nó cho tao."

Giang Minh Dật hoảng sợ núp sau lưng Thẩm Hành Nghiên, hai tay nắm chặt lấy vạt áo anh toàn thân căng thẳng.Thẩm Hành Nghiên khẽ bật cười lạnh lùng không hề xem mấy tên kia ra gì.

Giọng anh trầm thấp, thản nhiên nhả ra hai chữ:"Tần Hạo."

Tần Hạo?Giang Minh Dật hơi khựng lại.Gọi thư ký Tần ra lúc này làm gì chứ?

Dù có thêm cả Tần Hạo ba người họ cũng chẳng đỡ nổi mấy tên vệ sĩ đô con kia.Cậu chỉ muốn đi chơi chút thôi sao mọi chuyện lại thành ra thế này?Tất cả là tại cặp sinh đôi đó.

Cứ nằng nặc đòi đến quán bar này mà nhìn cái đám người ở đây xem dơ dáy chỉ chực động d*c như thú hoang.May mà bọn họ không đọc được suy nghĩ của cậu giờ vẫn đang đứng gần đó lo lắng nhìn diễn biến trước mặt.Ngay lúc ấy, một chiếc áo vest bay phấp xuống đầu họ.

Hai người lật áo ra ngẩng đầu nhìn liền thấy một người đàn ông đeo kính gọng vàng nửa viền đang bước lên sàn nhảy, vừa đi vừa xắn tay áo.Anh ta dừng lại trước đám vệ sĩ gương mặt góc cạnh lạnh lùng đôi mắt không gợn chút cảm xúc nhìn thẳng vào đám người đang hùng hổ kia."

Ông chủ, tôi giết luôn không?" anh hỏi bằng giọng đều đều lạnh lẽo khiến cả đám người chết sững."

Ở trong nước mình thì kiềm chế một chút."

"Ồ."

Giang Minh Dật còn đang ngơ ngác tiêu hóa cuộc đối thoại kia thì Thẩm Hành Nghiên đã kéo cậu rời khỏi sàn nhảy.Phía sau vang lên tiếng la hét chói tai.

Giang Minh Dật theo phản xạ quay đầu lại nhưng Thẩm Hành Nghiên lập tức kéo cậu đi."

Trợ lý Tần... hình như hơi đáng sợ thì phải."

Giang Minh Dật lí nhí nói."

Em còn tâm trạng lo người khác à?"

Thẩm Hành Nghiên nheo mắt nhìn cậu, môi nhếch lên nụ cười như có như không nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo đến đáng sợ từng bước tiến lại gần cậu thiếu niên hoàn toàn không hề phòng bị."

Hả?"

Giang Minh Dật ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh, hàng mi dài khẽ rung lên vài cái."

Ai cho em đến cái nơi thế này quán bar đầy rẫy đám người chẳng ra gì?"

Giọng Thẩm Hành Nghiên trầm xuống lạnh thêm mấy phần.

Ánh mắt anh lướt đến cổ áo đang rộng mở của thiếu niên.

Vóc người mảnh mai yếu ớt xương quai xanh lộ rõ đầy gợi cảm làn da trắng mịn như phát sáng.Thấp xuống nữa là vòng eo nhỏ nhắn mềm mại chỉ thấp thoáng đã đủ khiến người ta không dám nhìn lâu.Giang Minh Dật bị ánh nhìn đó dọa sợ rụt cổ lại theo bản năng hoàn toàn quên mất chuyện trợ lý Tần.

Cậu giơ tay chỉ về phía xa.Hai anh em sinh đôi đang cầm áo khoác của cậu ở cuối đám đôngThẩm Hành Nghiên liếc về phía họ một cái, ánh mắt lạnh buốt khiến hai người lập tức lùi lại ba bước.Anh quay lại nhìn Giang Minh Dật đang ngây người, lạnh giọng giễu cợt:
"Người ta rủ là đi liền?

Em là bé ngoan ai bảo gì cũng nghe à?"

Giang Minh Dật hơi bĩu môi ngón tay xoắn vào nhau, vẻ mặt tủi thân:
"Anh đang mắng em..."

Bùi Thời Khanh thấy nguy hiểm đã qua vốn định chạy lại.

Nhưng vừa nhìn thấy bầu không khí giữa hai người từ xa cậu do dự, khựng lại."

Anh trai của Dật Dật trông đáng sợ quá."

Bùi Thời Khanh lẩm bẩm, quyết định không tiến lại mà quay sang tìm hai anh em sinh đôi.Thế nhưng mới bước được một bước một gương mặt quen thuộc liền hiện ra trước mắt.Bùi Thời Khanh theo phản xạ muốn quay đầu chạy nhưng còn chưa kịp đi xa cổ áo đã bị ai đó nắm lấy từ phía sau."

Bùi Thời Khanh ai cho em đến bar?"

Giọng lạnh nhạt vang lên mang theo chút không vui khiến toàn thân Bùi Thời Khanh run lên một cái là Bùi Minh Nguyệt "Anh hai, sao anh cũng ở đây vậy?"

Bị anh mình bắt quả tang đã đủ xui rồi vậy mà anh của Bùi Minh Nguyệt cũng mò tới bar này là sao?

Không tài nào hiểu nổi!Bùi Minh Nguyệt chẳng buồn để tâm đến nụ cười nịnh nọt của cậu, chỉ lạnh giọng lặp lại:
"Là ai bảo em tới bar?"

Á anh hai vẫn đáng sợ như mọi khi!Dưới ánh mắt lạnh lẽo kia Bùi Thời Khanh yếu ớt chỉ tay về phía hai anh em sinh đôi đang đứng không xa.Hai người kia cứng đờ, gượng cười: "He he..."

Rồi ngay lập tức bị tặng cho một cái liếc sắc như dao.Giang Minh Dật và Bùi Thời Khanh bị hai người anh trai lôi thẳng lên phòng VIP như hai con gà con bị xách cổ.Vừa vào phòng, cả hai đã ngoan ngoãn nép vào sát cửa, len lén nhìn hai người đàn ông đang ngồi nghiêm mặt trên sofa trông đáng sợ không chịu nổi.Giang Minh Dật lén ra hiệu với Bùi Thời Khanh: Sao anh của cậu cũng tới vậy?Bùi Thời Khanh chớp mắt: Mình biết hỏi ai bây giờ?Lại chớp thêm phát nữa: Anh cậu có mặt thì anh mình có mặt cũng đâu kỳ.Giang Minh Dật nheo mắt: Không lẽ hai ông già này rủ nhau đi uống rượu?Bùi Thời Khanh lại chớp mắt: Minh Dật, cậu trù rồi đó.Giang Minh Dật bĩu môi: Tớ nói đại thôi mà.Bùi Thời Khanh: Lần sau đừng nói.Giang Minh Dật: "Mình nhớ lúc đó cậu còn cười nữa cơ."

Bùi Thời Khanh: "Giờ thì mình muốn khóc thật rồi đây."

"Không thấy mỏi mắt à?"

Thẩm Hành Nghiên liếc nhìn hai đứa đang mắt đi mày lại qua lại như đang tán tỉnh nhau cơn giận trong lòng anh vơi đi đôi chút nhưng ngoài mặt vẫn lạnh tanh giữ nguyên vẻ nghiêm khắc.Vừa nghe anh mở miệng, hai đứa lập tức ngồi thẳng người lại."

Không ạ!

Không mỏi tí nào luôn!" cả hai đồng thanh, đầu lắc như trống bỏi.Thẩm Hành Nghiên khẽ bật cười: "Anh thấy mỏi giùm rồi đấy."

Giang Minh Dật: "...Anh không cần nhìn mà."

Thẩm Hành Nghiên: "Vậy em muốn làm gì thì cứ làm?"

Vừa bị mắng te tua dưới tầng giờ lại còn bị châm chọc bóng gió, Giang Minh Dật bĩu môi quay mặt đi tỏ vẻ phản kháng.Ở đầu kia ghế sofa, ánh mắt của Bùi Minh Nguyệt sau cặp kính dường như sâu thẳm và khó đoán lạnh lùng nhìn về phía Bùi Thời Khanh.Cảm nhận được ánh nhìn đó Bùi Thời Khanh rùng mình.Anh ơi hay cứ mắng em tiếp đi cũng được...Cậu cúi gằm mặt uể oải than thầm trong bụng.Bùi Minh Nguyệt đứng dậy, giọng nhàn nhạt: "Về trước thôi."

Đúng lúc đó cánh cửa phòng riêng bật mở"Hai đứa tụi bay đúng là giỏi gây chuyện ghê."

Tạ Trác Viễn bước vào, theo sau là Tần Hạo người vừa xử lý xong chuyện dưới lầu.Vừa vào phòng họ đã thấy hai cậu nhóc đang rón rén định lùi ra xa.Sắc mặt Tạ Trác Viễn vừa rồi còn khó chịu bỗng bừng sáng như nắng hạn gặp mưa rào."

Hai bảo bối nhỏ của anh" Anh ta dang rộng tay không nói không rằng mà kéo ngay Giang Minh Dật và Bùi Thời Khanh vào một cái ôm siết chặt.Hai người bị anh ta ôm cứng, lén nhìn nhau một cái rồi bắt đầu vùng vẫy."

Anh Trác Viễn, anh ôm chặt quá..."

Giang Minh Dật nhỏ giọng rên rỉ.Bùi Thời Khanh đứng bên cạnh gật đầu lia lịa thở cũng không nổi luôn rồi."

Lâu rồi không gặp anh nhớ hai đứa muốn chết!"

Tạ Trác Viễn cười rạng rỡ còn làm bộ muốn hôn lên má hai cậu như màn đoàn tụ cảm động.Nhưng còn chưa kịp làm gì hai cậu đã bị các ông anh trai mỗi bên nhanh chóng kéo về, khiến kế hoạch tình cảm của anh Trác Tạ Trác Viễn tan thành mây khói."

Hai người keo kiệt vừa thôi chứ?"

Tạ Trác Viễn trừng mắt với Thẩm Hành Nghiên và Bùi Minh Nguyệt.Thẩm Hành Nghiên mặc kệ kéo Giang Minh Dật qua cạnh mình.

"Tránh xa tên đó ra."

Giang Minh Dật còn chưa kịp phản ứng Tạ Trác Viễn đã nhíu mày tỏ vẻ bị tổn thương.

"Ê này 'tên đó' là sao?

Tôi có tên đàng hoàng mà, nhớ không?"

"Ít ra mấy đứa em còn biết gọi anh là 'anh Trác Viễn' đấy!"

Anh ta nháy mắt với hai cậu nhóc gương mặt điển trai tươi rói như hoa nở.Bùi Minh Nguyệt liếc mắt nhìn cậu em vẫn đang bám vào người mình.

Bùi Thời Khanh lập tức nhích ra xa."

Em có gọi đâu."

Người duy nhất có gọi là Giang Minh Dật thì đứng hình.Thẩm Hành Nghiên lạnh nhạt cười.

"Hừ."

Tạ Trác Diễn phá lên cười:
"Lại đây với anh nào Tiểu Dật.

Cái tên 'anh trai giả hiệu' kia đang chọc quê em đấy."

Giang Minh Dật liếc trộm Thẩm Hành Nghiên thấy sắc mặt anh tối sầm lại đành im lặng không nhúc nhích.Vẻ cau có của Thẩm Hành Nghiên dần dịu xuống.

Anh liếc Tạ Trác Viễn một cái đầy cảnh cáo:
"Đừng có ly gián anh em tôi.

Tình anh em vẫn tốt đẹp lắm."

Tạ Trác Viễn nhún vai:
"Rồi rồi hai người thân thiết lắm."

Ánh mắt anh ta chuyển sang cặp anh em còn lại.Bùi Minh Nguyệt liếc anh một cái đầy lạnh lẽo.Tạ Trác Diễn tặc lưỡi nuốt lại câu trêu chọc định buông ra.Chuyển lại đề tài lúc nãy dưới lầu, anh nói:
"Anh đã nhờ quản lý xử lý phần còn lại rồi.

Mấy đứa không cần bận tâm nữa."

Tên công tử bột kia vốn quen thói săn tình một đêm trong quán bar.

Bình thường nếu là chuyện tự nguyện thì chẳng ai xen vào, nhưng lần này lại đụng đến người trong nhóm Tạ Trác Viễn không thể làm ngơ."

Không ngờ anh vẫn còn nhiệt tình với cái quán bar xập xệ đó vậy đấy," Thẩm Hành Nghiên buông lời mỉa mai."

Chỉ là sở thích thôi mà," Tạ Trác Viễn đáp tỉnh bơ "Tối nay còn có một tiết mục đặc biệt nữa cơ.

Nhưng nhìn anh chắc chẳng có hứng thú rồi."

Vừa nghe đến "tiết mục đặc biệt", mắt Giang Minh Dật và Bùi Thời Khanh lập tức sáng rỡ.Tất cả hiện rõ trên mặt cả hai đều muốn xem.Thẩm Hành Nghiên làm như không thấy:
"Giờ gặp rồi thì đi chỗ khác trò chuyện."

Nét mặt háo hức của hai cậu nhóc ngay lập tức xụ xuống.Rời khỏi quán bar gió đêm thổi qua mang theo chút se lạnh.Giang Minh Dật rùng mình theo phản xạ, giây sau một chiếc áo khoác được choàng nhẹ lên vai cậu.Cậu quay đầu lại ánh mắt chạm ngay vào cái nhìn của Thẩm Hành Nghiên."

Đừng bao giờ mặc mấy thứ hở hang thế này nữa."

Giang Minh Dật: ...Cảm giác ấm áp vừa mới nhen nhóm liền tan biến sạch sẽ.Cả nhóm cùng nhau đi sang một quán ăn bên kia đường Nam.Tạ Trác Viễn nói với hai cậu em trai: "Hồi tụi anh còn đi học chỗ này là quán tủ ăn khuya.

Chủ quán nấu ngon khỏi chê."

Giang Minh Dật đã thấy đám đông ngồi dưới tán lều trước quán, trong không khí tràn ngập mùi thơm hấp dẫn."

Thơm thật đấy là tôm hùm cay."

Tạ Trác Viễn đã đặt bàn từ trước.

Chủ quán vừa thấy bọn họ liền đích thân ra đón và dẫn vào trong."

Giờ là mùa tôm hùm ngon nhất ăn với bia thì chuẩn bài."

Anh vung tay gọi luôn mấy loại tôm hùm với hương vị khác nhau.Chủ quán cầm menu rồi quay vào bếp chuẩn bị.Tạ Trác Nghiêu nhận bát đũa dùng một lần từ phục vụ rồi chia cho từng người.Giang Minh Dật và Bùi Thời Khanh vẫn còn tò mò nhìn quanh.

Hai người hiếm khi đến mấy chỗ như thế này, nên cái gì cũng thấy mới lạ.Giang Minh Giật đặc biệt hứng thú với chuyện "hồi còn đi học" mà Tạ Trác Viễn vừa nhắc.

Cậu cứ lén nhìn về phía Thẩm Hành Nghiên người đang ngồi đó với nụ cười nhàn nhạt, không nói một lời.Thẩm Hành Nghiên cầm ấm nước gần đó rót nước sôi tráng qua bát đũa rồi đặt trước mặt Giang Minh Giật.

"Muốn nghe chuyện gì?"

Giang Minh Giật chớp đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhìn anh.

"Chuyện gì cũng được?"

Thẩm Hành Nghiên khẽ gật đầu.Bùi Thời Khanh cũng hứng thú không kém kéo nhẹ tay áo Bùi Minh Nguyệt: "Anh, em cũng muốn nghe."

Bùi Minh Nguyệt ngừng tay một chút sau đó tráng xong bộ bát đũa rồi đưa cho Bùi Thời Khanh.Bùi Thời Khanh mỉm cười ngọt ngào: "Cảm ơn anh trai."

Bùi Minh Nguyệt cầm lấy phần của mình, giọng nhàn nhạt: "Chẳng có gì đặc biệt cả."

Đĩa tôm hùm đất nóng hổi đầu tiên được bưng lên bàn.Giang Minh Giật vừa đưa tay ra định gắp thì lập tức rụt lại vì nóng."

Cẩn thận."

Thẩm Hành Nghiên nhắc rồi tự mình gắp một con lột vỏ cẩn thận rồi đặt vào bát cậu.

"Ăn đi."

Bên kia Bùi Minh Nguyệt cũng lột cho Bùi Thời Khanh một con.

"Ăn từ từ thôi."

Tạ Trác Viễn chống cằm nhìn hai cặp anh em đang hết mực cưng chiều nhau vẻ mặt có phần phức tạp khẽ cảm thán: "Tự dưng thấy mình đúng là dư thừa ghê.

Người ngoài mà nhìn vào chắc tưởng hai cặp này là người yêu chứ chẳng phải anh em..."

Và anh ta chính là cái bóng đèn to sáng chói thứ ba.
 
Back
Top Bottom