Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ] Lại Đây Chồng Hôn Một Cái

[Đam Mỹ] Lại Đây Chồng Hôn Một Cái
Chương 77: Người nhà 2


-Mật Kết-"Mày cảm thấy, đứa trẻ kia cứ kiên trì chữa thật sự có thể đỡ sao?"

Thái Vũ chăm nom Bạch Quả Quả, người đàn ông bên cạnh hỏi anh.Người đàn ông ấy là bạn thân của Thái Vũ, lần này cũng cho anh vay không ít tiền, "Bác sĩ cũng nói xác xuất thành công rất thấp, có khả năng người chữa không khỏi tiền vẫn trôi theo làn nước."

Thái Vũ nhận lấy thịt lát mà hắn mua đến, ngồi ra xa ăn, bụng anh đói đến mức kêu ục ục."

Nếu mày nói có đáng hay không thì tao cũng cảm thấy không đáng."

Thái Vũ vừa ăn vừa nói, "Nhưng người thân với nhau, có gì đáng với không đáng chứ.

Đứa trẻ kia tính cách ngang bướng, liều lĩnh, sẽ không từ bỏ đâu."

Người đàn ông nói, "Mày hiểu cậu ta nhỉ."

Wtp Mật KếtTrên giường bệnh đứa nhỏ vẫn đang ngủ, tạm thời không cần chăm sóc, Thái Vũ phiền muộn, đi ra ngoài hút thuốc, anh nhìn về phía toà nhà đối diện, anh trầm mặc một lúc rồi nói, "Cũng tạm, em ấy khá dễ hiểu."

Nói xong, Thái Vũ cụp mắt, "Cũng không phải, có lúc cũng không hiểu được."

"Lần đầu tiên tao gặp cậu ta tao chẳng thích cậu ta tí nào, con nít mà chẳng có tí dáng vẻ của một đứa con nít gì cả."

Người đàn ông bước đến bên cạnh Thái Vũ, "Lòng phòng bị của cậu ta quá lớn, nhưng cuối cùng lại buông lỏng cảnh giác kể cho mày nghe chuyện quá khứ, thế mà còn không hiểu sao?"

Thái Vũ ngẩn ra.Người đàn ông nhếch môi cười, vỗ vai anh, "Nhím nhỏ đang thăm dò, chậm thôi, đừng vội.

Tao còn có việc, đi trước đây."

Thái Vũ ngậm điếu thuốc, "Đi đi đi đi."

Buổi chiều Bạch Dương đến Thái Khang nói chuyện này với cậu.Nói cho cậu biết sự thật tàn khốc, bệnh của Bạch Quả Quả, nếu cứ kiên trì cũng chưa chắc sẽ chữa khỏi, nếu không trị được thì tất cả mọi thứ đều mất hết, 'người của' hai thứ đều mất cả, "Em muốn từ bỏ không?

Xác xuất thành công rất mong manh, nếu từ bỏ để đi học thì sẽ đáng giá hơn nhiều."

Với lại trí tuệ của Bạch Quả Quả cũng có vấn đề, nếu đổi thành một người bình thường, có khả năng đã từ bỏ rồi.Thái Vũ không hy vọng sau này cậu sẽ hối hận, bèn làm kẻ ác, mang điều mà Bạch Dương không muốn đối mặt nhất bày ra trước mặt cậu một cách tàn khốc nhất.Không thể không đối mặt.Wtp Mật KếtSắc mặt Bạch Dương hơi khó coi, không nói gì, cậu chỉ trầm mặc một lúc rồi hỏi, "Nếu nằm ở kia là Thái Khang, anh có từ bỏ không?"

Thái Khang không cần nghĩ ngợi, "Không đâu."

"Đây chính là đáp án của tôi."

Bạch Dương nói.Tăng Lý và Phí Lập một thời gian sau quay lại.Thái Vũ đang trong phòng bệnh chăm Bạch Quả Quả, Tăng Lý cũng vào xem, đứa nhỏ rất yếu ớt, không có tinh thần, vốn dĩ đã ngốc nghếch rồi, bây giờ lại càng thêm ngốc.Tăng Lý ngồi xuống bên cạnh nhìn cậu bé, nói: "Nhanh khoẻ lại nhé."

Phí Lập hỏi, "Anh trai em đâu, hôm nay không đến sao?"

Giờ này Bạch Dương không có việc."

Đến rồi."

Thái Vũ thở dài, "Đang ở trên sân thượng ấy."

Phí Lập nhạy cảm phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, ngồi xuống hỏi, "Cãi nhau à?"

"Cũng không hẳn là cãi nhau, làm kẻ ác thôi."

Thái Vũ cười, "Em ấy rồi cũng phải đối mặt, trút ra hết sẽ tốt hơn thôi."

Phí Lập bèn không nói gì nữa, trong phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh, chỉ có âm thanh tí tách của máy móc vang lên."

Em lên xem cậu ấy thế nào."

Ở trong bầu không khí ngột ngạt thế này Tăng Lý đột nhiên đứng dậy nói.Trên sân thượng của toà nhà là một khoảng trống trải, gió thổi rất lớn, rất dễ thổi tóc người ta bay tán loạn.Wtp Mật KếtBầu trời trong xanh lại không kiến lòng người nhẹ nhàng, Tăng Lý leo lên đến sân thượng thì thấy Bạch Dương đang ghé vào lan can nhìn về phía xa.

Giống như cậu nhìn thấy vậy, ngẩng đầu là bầu trời xanh thẳm, tưởng chừng giơ tay là có thể với tới nhưng lại xa xôi vô cùng.Cũng không biết cảnh sắc trong đôi mắt hai người có giống nhau hay không.Tăng Lý đi qua, đứng bên cạnh cậu ta, cũng nhoài nửa người lên lan can, "Không vui à?"

Bạch Dương trả lời một tiếng rồi lại trầm mặc.Trước mắt mù mịt, ngay cà bầu trời xanh thẳm kia cũng bị nhiễm lên một lớp bụi bẩn, đây chính là thế giới trong mắt cậu, tràn ngập trò đùa và tuyệt vọng.Ông trời đang đùa giỡn với cậu, ngay lúc cậu cảm thấy mình sắp thoát khỏi cuộc sống khổ cực này thì lại kéo cậu xuống rồi nhấn xuống bùn.Tăng Lý cũng không nói gì, cứ im lặng đứng bên cạnh, nhìn về phía xa xa.Trời xanh mây trắng, không lâu nữa cậu phải thi đại học rồi, phải hướng đến hy vọng và tương lai.Không biết im lặng qua bao lâu, Bạch Dương mỉm cười, quay đầu nói, "Anh ở đây với tôi làm gì."

"Bên ngoài lạnh lắm, anh vào trong đi, tôi muốn ngoài này cho khuây khoả, sẽ cảm thấy thoải mái hơn chút."

Bạch Dương nói.Tăng Lý lắc đầu, "Tôi cũng muốn ở ngoài này cho khuây khoả."

Bạch Dương không nói gì nữa.Wtp Mật KếtMột lúc sau, cậu ta đột nhiên nói, "Lúc năm tuổi, ba mẹ tôi đều mất."

Tăng Lý nhìn sang, biết cậu ta chỉ là muốn tìm một người trút bầu tâm sự, nên chỉ im lặng lắng nghe.Gió thổi tung bay mái tóc chàng trai."

Trước lúc ấy thật ra tôi vẫn còn rất ngây thơ, nhưng không hiểu vì sao ngay lúc đó lại đột nhiên hiểu ra, tôi là anh, tôi phải chịu trách nhiệm, chỉ như thế tôi và em trai mới có thể sống tiếp."

Cậu ta nhếch môi cười, "Trước kia mẹ tôi từng nói, chữ dương trong tên tôi có ý nghĩa là mong tôi sẽ luôn phóng khoáng, làm những điều mình thích.

Tôi cũng không nghĩ đến, bây giờ mình lại sống cuộc sống khiếp nhược như thế này.

Thậm chí vừa nãy tôi còn nghĩ, có phải tôi nên từ bỏ em ấy không, nếu từ bỏ có phải tôi có thể đi học... có thể thoải mái hơn chút."

"Tôi là một tên ngu ngốc!"

Bỗng cậu ta bật khóc, bất ngờ không kịp phòng bị."

Sao tôi lại biến thành như thế này."

Cậu ta cúi đầu nói nhỏ, "Nếu không có Quả Quả, ý nghĩa của việc tôi cố gắng học hành, thay đổi vận mệnh, cải thiện cuộc sống ở đâu?"

"Tôi chỉ còn lại một người thân duy nhất, trên thế giới này chỉ còn một đứa trẻ duy nhất có liên quan đến tôi, sao tôi có thể nghĩ như vậy."

Bạch Dương nói, "Tiền, tiền, tiền... vì sao tôi bây giờ trong đầu chỉ còn lại mỗi tiền.

Vậy những thứ tôi làm trong mấy năm qua, rốt cuộc có ý nghĩa gì..."

Bầu trời Dung Thành, gió điên cuồng gào thét, mặt trời gay gắt treo ở trên cao, bầu trời xanh thẳm, đứng từ đây nhìn xuống có thể nhìn thấy cả thành phố này.Nhưng Tăng Lý biết, thế giới trong mắt Bạch Dương chắc chắn không hề giống cậu.Thế giới này vẫn luôn tàn nhẫn với cậu ta.Bỗng Tăng Lý nhớ ra, đợt năm mới đứa trẻ ấy đến nhà chúc tết, mặc một bộ quần áo mới màu đỏ đưa hai tay lên với cậu, anh ơi bế.Trong lòng lúc này bỗng thấy xót xa.Wtp Mật KếtCậu mở miệng, muốn an ủi Bạch Dương, nói với cậu ta định luật bảo toàn may mắn, nhưng lại chẳng có cách nào nói ra khỏi miệng.

Bất kỳ ngôn ngữ nào lúc này cũng có vẻ yếu ớt vô lực, từ lúc ra đời đến bây giờ cuộc đời cậu giống như một câu chuyện cười màu đen tối, sao có thể tin trên thế giới này có định luật bảo toàn may mắn chứ?

Ánh mắt Tăng Lý dừng lại trên mặt cậu ta, bỗng cậu vươn tay sang, nhẹ giọng nói, "Tôi ôm cậu một lúc nhé."

"Sẽ ổn thôi."

Cậu nói.Ôm lấy tâm trạng nặng nề như vậy, Tăng Lý bắt đầu chiến đấu với kỳ thi đại học.Tháng năm chính là một tháng ngột ngạt nhất, kỳ thi đại học sắp đến, mọi người đều hận không thể chui vào trong quyển sách, đọc được nhiều hơn một chút thì đọc nhiều hơn, thậm chí không dùng tinh dầu thì cũng không thấy buồn ngủ.Ở cuối lớp, hai bên đều có một hàng người đứng để cho tỉnh ngủ.Mỗi ngày mí mắt Phí Lập đều muốn dính vào nhau, nhưng vẫn cố gắng mở thật to, buồn ngủ đến mức đứng cũng có thể ngủ.Trạng thái của mọi người đều giống nhau, tinh thần căng thẳng, ai cũng im lặng, bầu không khí tốt hơn bao giờ hết.Trình Thu Hoa bảo mọi người cũng không cần cố quá, mệt mỏi hại cơ thể, đến lúc ấy lại không thi được, lại tốn công vô ích."

Cân bằng công việc và nghỉ ngơi."

Cô viết lên bảng mấy chữ này.Nhưng cơ hội để quyết định vận mệnh chỉ có một lần, không ai muốn rớt lại phía sau.Thành tích thi tháng cuối cùng đã có, Tăng Lý lần đầu tiên xếp hạng thứ tám, tụt mất mấy hạng.Trước khi thi đại học đây chắc chắn không phải điềm báo tốt.

Thứ hạng của mọi người biến động không lớn lắm, chỉ có mình cậu."

Tăng Lý, hết tiết đến gặp cô."

Trình Thu Hoa nói.Wtp Mật KếtCô chỉ hỏi lần này có chuyện gì vậy, tâm trạng phải thả lỏng hơn, đừng căng thẳng, thi đại học quan trọng nhất là tâm trạng, rồi lại hỏi, "Có phải em... có tâm sự gì không?"

Phí Lập cũng cảm nhận được.Tăng Lý lắc đầu, nói không có chuyện gì cả.

Trình Thu Hoa nhìn cậu một lúc nhưng không nói gì, bảo Phí Lập để ý đến cậu giúp cô.Mấy hôm sau, Phí Lập hỏi cậu có muốn đến bệnh viện thăm không, Tăng Lý sửng sốt nói, "Làm xong bài này thì đi."

Phí Lập đứng bên cạnh đợi cậu, nhìn chằm chằm Tăng Lý, nghịch tóc cậu."

Sắp thi đại học rồi," Phí Lập dường như chỉ là thuận miệng nói, "Đừng nghĩ nhiều nữa, tất cả mọi thứ rồi sẽ tốt thôi, đừng quá để ý."

Tăng Lý thu dọn đồ đạc, ngước mắt nhìn hắn, trong đôi mắt to tròn ấy in hình bóng hắn.Phí Lập không nhịn được đè cậu vào góc hôn, hôn đến mức thở hồng hộc, thiếu chút nữa thì lau súng cướp cò, lúc này mới tha cho cậu."

Đi thôi."

Phí Lập cười.Mặt Tăng Lý vẫn còn hơi đỏ, "Đồng phục... quên lấy đồng phục rồi."

Lúc hai người đến trước cửa phòng bệnh, Bạch Dương đang đút táo cho Bạch Quả Quả ăn.Vỏ tảo được gọt rất đẹp, cậu bạn nhỏ một miếng rồi lại một miếng, rộp rộp rộp, sắc mặt nhìn có vẻ khá tốt."

Chào buổi chiều..."

Tăng Lý ngại ngùng nói, trong tay xách một túi hoa quả, "Tôi đến thăm đây."

Phí Lập đi qua, nhìn Bạch Quả Quả rồi cười, "Hôm nay có vẻ tốt hơn đấy nhỉ."

"Ngồi đi."

Bạch Dương mang cho bọn họ hai cái ghế, khoảng thời gian này cậu ta lại gầy đi rất nhiều, vì chi phí nằm viện thuốc thang nên càng thêm túng thiếu.Bạch Quả Quả chậm rãi ăn táo, dáng vẻ ngoan ngoãn, Bạch Dương xoa đầu cậu bé, đưa lưng về phía Tăng Lý nói, "Đúng vậy, sắp khỏi bệnh rồi."

Tăng Lý sửng sốt, cũng không biết nên nói gì, một lúc lâu sau mới thốt được ra một câu, "Chúc... chúc mừng."

Từ tận đáy lòng cảm thấy vui vẻ.Cậu trêu trọc Bạch Quả Quả, cũng bóc hoa quả cho cậu bé ăn, Phí Lập hiếm lắm mới không mặt dày sấn lại đòi ăn, Bạch Quả Quả không kén ăn, ai cho gì thì ăn nấy, há miệng cắn, có lúc còn cắn phải tay Tăng Lý.Tăng Lý đoán kiếp trước cậu bé là một chú mèo tham ăn."

Mà này, em ấy mắc phải bệnh gì thế?"

Tăng Lý hỏi.Wtp Mật KếtTrước kia không dám hỏi, sợ Bạch Dương buồn, bây giờ không sao rồi nên không kìm nổi lòng tò mò."

Bệnh không lớn cũng không nhỏ."

Bạch Dương nói một cách hàm hồ, xoa mái tóc mềm của Bạch Quả Quả, "Chữa khỏi là không sao nữa rồi."

Bạch Quả Quả ăn hai miếng quýt Tăng Lý cho, bỗng ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt sáng long lanh.Cậu bé nhìn cậu nói, "Anh ơi, Quả Quả hát cho anh nghe nhé."

Bạch Dương sửng sốt.Tăng Lý cũng ngơ ra, sau đó nói được.Đứa bé nghịch ngợm hát, dựa vào giường bệnh, trong ánh nắng hoàng hôn chiếu qua cửa kính, trông như một thiên thần nhỏ sắp về nhà."

Tiểu Bạch Dương ơi, đất vàng ơi, hai ba tuổi, không có mẹ..."

Ngay giây phút ấy, nước mắt Bạch Dương tí tách rơi."

Anh ơi, Quả Quả hát cho anh nghe nhé."

"Ừm, được, hát đi."

"Tiểu Bạch Dương ơi, đất vàng ơi, hai ba tuổi, không có mẹ..."

"...."

"Bạch Quả Quả có phải em muốn ăn đòn không?

Ở đâu học được đấy hả!

Hát thêm lần nữa thì anh đánh đít em!"

"Tiểu Bạch Dương... ha ha ha anh ơi đừng cù em, nhột quá!"

5/12/2024
 
[Đam Mỹ] Lại Đây Chồng Hôn Một Cái
Chương 78: Kho báu 1


-Mật Kết-Thấy Bạch Quả Quả không có chuyện gì nữa Tăng Lý thoải mái hơn nhiều, nhưng trạng thái không yên lòng vẫn không thay đổi.Về nhà, Phí Lập hâm nóng sữa cho cậu, đặt lên bàn nói: "Vẫn đang lo lắng à?"

Tăng Lý cắn bút ngồi ngẩn ngơ trước đề bài, "Không, căng thẳng."

Thi đại học à thi đại học, sắp thi đại học rồi, nhanh thật.Vừa kích động vừa sợ.Phí Lập lấy cây bút trên miệng cậu đi, "Bẩn."

Ngày mùng bảy ấy, ở trường thi người đông nghìn nghịt, đêm trước Tăng Lý vẫn còn lo lắng bất an, nhưng đến giờ phút này ngược lại lại thấy thoải mái hơn nhiều.Thôi được rồi, đã đến lúc này rồi.Cố gắng hết sức là được.Wtp Mật KếtNgày ấy, cả bầu trời đều là màu xanh, cực kỳ trong lành, các tỉnh trên cả nước đều chúc cho các sĩ tử, các bác các cô ở chợ đều chúc mọi người thi tốt, chú cảnh sát đứng bên ngoài canh gác, có chuyện gì sẽ giúp đỡ.

Ngay cả người đi bộ trên đường, xe cộ, ngày hôm ấy cũng rất ăn ý nhường chỗ cho các sĩ tử thi đại học.Ngày quyết định vận mệnh ấy.Phí Lập giơ nắm tay lên nói với cậu, "Phát huy hết sức."

Tăng Lý cũng đưa nắm tay đụng vào tay hắn, trong lòng bình tĩnh không ngờ, cậu cười nói, "Phát huy hết sức."

Trong trường thi rất yên tĩnh, thật sự giống như trong tiểu thuyết thường viết, ngay cả tiếng kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe thấy.Tiếng quạt gió kêu ù ù, thảo nào mà mát thế.Ngày mùng tám cuộc thi kết thúc, cả người Tăng Lý vô cùng thoải mái, ráng chiều nơi cuối chân trời vàng rực, vừa tím vừa đỏ, một màu sắc rất thần bí.Cực kỳ đẹp.Ngày tốt nghiệp chính thức ấy, mọi người không giống như trên Weibo thường nói, xé sách vui vẻ đưa tiễn thanh xuân, đó là một ngày cực kỳ bình thường, mọi người sau một kỳ thi mệt mỏi đang nói chuyện với những người mà mình quen biết về những chủ đề vô vị, giống như thanh xuân mãi mãi chẳng có điểm dừng.Gió lớn thổi đến, chiếc lá bay bay, nam thanh nữ tú tóc bay trong gió, mọi người cùng nhau cười đùa về nhà như thường lệ.Ánh chiều tà chiếu từ đằng sau lưng, trong lòng ai cũng hiểu, họ nói rằng sau này sẽ không còn được ngồi cùng nhau trong lớp học làm mấy chuyện vô vị như thế nữa là thật sự sẽ không còn nữa.Tăng Lý và Phí Lập cùng nhau về nhà, gió đêm mát mẻ, không còn lý do đi học nên căn nhà trọ bọn họ thuê cũng không tiếp tục ở được nữa.Cuộc sống chung kết thúc.Wtp Mật KếtBữa tiệc tốt nghiệp cả đám uống say, bọn con trai ở trong phòng hát karaok cảm xúc dạt dào, gào thét mấy bài hát liên quan đến tương lai.

Bọn con gái lại ngại ngùng hát mấy bài tình ca, trong đôi mắt chứa đầy tình cảm lén nhìn về phía cậu con trai nào đó mà mình thích thầm từ lâu, trong lời hát là tình, trong mắt cũng là tình.Đó là một ngày rất thần kỳ, bình thường trong lớp nhìn có vẻ ngại ngùng hướng nội thì lại nhiệt tình hát hò hơn bất cứ ai, mấy đứa bạn trông ngoan ngoãn thì lại uống say, cô bạn nhìn có vẻ mọt sách đang đỏ mặt tỏ tình với người mình thích.Phí Lập cũng uống say rồi, không có ai chú ý đến trong góc kia hắn đang nói từng câu từng chữ với Tăng Lý, anh thích em, thích em nhiều lắm.Hắn say khướt, "Chúng ta sẽ có một tương lai càng xa càng tốt, đúng không."

Tăng Lý dỗ hắn, nói đúng, "Chúng ta sẽ có một tương lai càng xa càng tốt."

Lúc sắp tan tiệc, Phí Lập đi vệ sinh, Tăng Lý bị một bạn nữ gọi ra ngoài.Cô bạn thân của cô gái kia mặt đỏ phừng phừng, trong tay cầm một bức thư tình, vừa nhìn là biết đã chăm chút thế nào.Ai cũng biết đây là chuyện gì, Tăng Lý lúc ấy luống cuống, hai má đỏ lên.Cô bạn kia biết ý rời đi, để lại không gian cho hai người, Tăng Lý với cô gái tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, cô gái đỏ mặt khó khăn biểu đạt tâm ý của chính mình.Cô ấy nói, "Thật, thật sự...!

Tăng Lý, cậu là một người rất tốt, lúc dạy tôi làm bài tôi đã thích cậu rồi.

Cái đó... cậu có thể...hẹn hò...với tôi không!"

Sau đó Tăng Lý từ chối cô gái, dùng một cách vô cùng ôn hoà.Cô gái cũng không hỏi nhiều, sau khi bị từ chối cũng chỉ cười, không nói thêm gì mà bước đi, thiếu chút nữa thì ngã.Tăng Lý quay đầu bèn nhìn thấy Phí Lập đang đứng dựa vào tường nhìn cậu, cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi.Hắn không nói gì, kéo cậu vào lòng, ghé vào tai cậu phả hơi nóng, mang theo tiếng cười, "Về nhà đi."

Bọn họ về trước.Wtp Mật KếtNgày cuối cùng trong căn phòng đi thuê, hai người vừa về đến nhà Phí Lập đã vội vàng đóng cửa rồi hôn cậu, từ cửa hôn đến sofa, rồi vào trong phòng, cả người cậu chỗ nào cũng không bỏ qua.Tăng Lý bị hắn hôn đến mức choáng váng, không biết sao lại lau súng cướp cò rồi, cơ thể chàng trai nóng bỏng, một đêm không ngừng nghỉ.Lúc đi vào Phí Lập không kiềm chế được mà rên lên, ghé vào bên tai cậu nhỏ giọng nói, "A Lý, sinh nhật tuổi mười tám vui vẻ nhé."

Cái đó đã qua từ đời nào rồi.Quần áo vương vãi đầy mặt đất.Lúc Tăng Lý tay xách một túi hoa quả đến bệnh viện tìm Bạch Dương, nhưng lại chẳng nhìn thấy hai anh em họ đâu.

Sau đó cậu đến căn nhà rách nát của Bạch Dương tìm thì thấy Bạch Dương đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi rồi.Tăng Lý ngẩn ra, hỏi cậu ta muốn đi đâu.Bạch Dương cười nói, "Đi theo đuổi cuộc sống mới, chuyến xe lúc mười rưỡi."

Vẫn còn lại một tiếng nữa.Tăng Lý sửng sốt, lúc này cậu mới biết thật ra lúc cậu đến thăm Bạch Quả Quả bác sĩ đã chẩn đoán không thể cứu được nữa, thời gian của Bạch Quả Quả không còn nhiều.Kết quả đúng vậy, không bao lâu sau cậu bé đã đi rồi.Bạch Dương nói, lúc ấy cậu ta đã nói dối, cậu ta nhìn thấy sự lo lắng của Tăng Lý nên muốn để cậu hoàn thành kỳ thi một cách hoàn mỹ trong một trạng thái tốt nhất, không phụ lòng thanh xuân.Cậu ta còn nói, mình và Bạch Quả Quả đã nói chuyện với nhau.Bạch Quả Quả nói với cậu ta, nói em sẽ luôn bên cạnh anh, làm thiên sứ của anh.Bạch Dương vừa khóc vừa cười, xoa đầu cậu bé nói, em có ngốc không, nếu em giám ở lại bên cạnh anh anh sẽ đánh em đấy.

Đến bên ấy thì nhanh chóng đi đầu thai, mở to mắt ra tìm một gia đình tốt, đừng đến nhầm chỗ.Wtp Mật KếtSau đó Bạch Quả Quả lại ôm cậu ta nói, trên thế giới này anh chính là người anh tốt nhất, nói mình không đến nhầm chỗ, mình rất hạnh phúc.Sau khi khóc xong lần đó, tảng đá trong lòng Bạch Dương như được bỏ xuống, tuy tiền tiết kiệm gần như không còn nữa, nhưng cuộc đời còn dài, cậu còn ước mơ, cậu dự định sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, năm sau, cũng sẽ tham gia thi đại học.Trước khi rời đi, Bạch Dương đưa cho Tăng Lý một bức thư, là do Bạch Quả Quả viết cho cậu, do Bạch Dương cầm bút.Tăng Lý đọc xong thì cười, nụ cười mỉm lộ ra má lúm đồng tiền, nụ cười ngại ngùng của chàng trai, nụ cười thanh xuân.Bạch Dương lên xe, Tăng Lý và Phí Lập đứng cùng nhau, tiễn cậu đến một thành phố xa lạ, một nơi bắt đầu lại hoàn toàn mới.Bỗng cậu dường như nghe được lời bài hát lần đầu tiên gặp Bạch Dương mà Bạch Quả Quả đã hát, bài đồng dao của trẻ nhỏ, cực kỳ hồn nhiên."

Duyên phận của cậu ấy và Thái Vũ... cứ thế này kết thúc sao?"

Trên đường về nhà Tăng Lý hỏi."

Chưa trả hết tiền, không kết thúc được đâu."

Phí Lập ngáp một cái, lúc đi qua sân bóng rổ có người đang đánh bóng trong sân, tiếng bóng đập xuống mặt sân vang lên.

"Với lại chưa chắc cậu ta không thích Thái Vũ.

Đánh bóng không?

Bọn mình đánh một ván đi."

Tự ti là thứ khắc sâu trong xương tuỷ, một khi đã dưỡng thành thì rất khó mất đi.

Tăng Lý rất muốn biết kết cục Bạch Dương và Thái Vũ, nhưng ngay lúc này nhìn thấy Phí Lập đang cong môi cười thì cảm thấy những thứ ấy chẳng còn quan trọng nữa.Ánh nắng rực rỡ phủ lên hai người, chàng trai nhảy lên, cầm theo bóng rổ vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp trên không trung.Bóng rơi xuống đất, Phí Lập thắng, hai người mồ hôi nhễ nhại.Wtp Mật Kết"Thế nào?

Anh giỏi không?"

Phí Lập kéo áo lau mồ hôi, vừa thở dốc vừa cười, gương mặt đỏ bừng, "Không làm em buồn đấy chứ?"

"Không đâu.

Không sao, anh rất giỏi."

Tăng Lý nói, chạy sang nhặt bóng, không hề keo kiệt mà khen ngợi.Cậu không ý thức được lời nói của mình trêu ghẹo người khác như thế nào, ánh nắng ấm áp, Phí Lập lửa đốt trên đầu, yết hầu lăn lăn.

Mới được khai trai không bao lâu, hắn bây giờ rất muốn, không nhịn được.Tăng Lý cúi người nhặt bóng, mồ hôi rơi tí tách.

Ở đằng sau có người gọi cậu, Tăng Lý quay đầu, thấy Phí Lập đang đứng cách đó không xa, gọi tên cậu."

Tăng Lý, lại đây."

Hắn nói rồi ép cậu, túm lấy hai tay Tăng Lý, vén áo lên, kéo tay cậu sờ lên cơ bụng mình, giống như mấy cậu trai đang khoe khoang chính mình với người mình thích.Phí Lập nhắm mắt, sấn lại gần, nói: "Hôn một cái, một cái thôi."

Tăng Lý nhìn gương mặt đẹp trai đang đến gần, mùi hương của chàng trai tràn vào mũi, cậu không nghĩ thêm hôn một cái.Phí Lập mặt dày mày dạn túm lấy cậu hôn lia lịa, không làm theo đúng lời nói, "Hôn thêm cái nữa."

Tăng Lý bị hắn hôn đến mức choáng váng, hôn đến mức ông mặt trời cũng không muốn nhìn thẳng, ánh nắng buổi chiều ấm áp, tia sáng cũng dần mờ đi, thanh xuân cũng dần mờ.Cái gì mà hận mà tủi thân mà bất đắc dĩ, cuộc đời chua ngọt đắng cay, mỗi người từ nhỏ đến lớn đều sẽ trải qua.Nhưng chỉ có ở tuổi này, mọi người chính trực mẫn cảm, chưa thành thục, nhưng lại là tuổi vô cùng đơn thuần, tất cả những chuyện xảy ra, mới gọi là thanh xuân.Mỗi một việc trải qua ở thanh xuân đều là một kho báu quý giá nhất.Wtp Mật Kết"Lúc còn nhỏ, tất cả những đứa trẻ đều do dự, mờ mịt chiến đấu chống lại những kẻ thù vô hình.

Một số trẻ thậm chí còn thiếu sự quan tâm của bạn bè và sự thấu hiểu của cha mẹ, chúng phải vật lộn một mình, khao khát được ai đó cứu.

Đồng thời, cũng khao khát được hóa thân thành ánh sáng để cứu những người giống mình."

"Tất cả trẻ em đều có trái tim nhân hậu và trong sáng.

Khi còn là thiếu niên, tôi đã suy nghĩ rất lâu về việc mình có thể làm gì cho chúng và có thể đóng góp gì cho xã hội"."

Sau đó tôi phát hiện ra, chúng ta chỉ có thể dẫn đường cho bọn trẻ, nhưng lại không có cách nào đưa bọn trẻ ra khỏi cảnh khốn cùng, muốn chiến thắng được ác quỷ chỉ có chính bản thân bọn trẻ.

Cho nên tôi quyết định phải tìm hiểu tận gốc rễ của nó, ít nhất là ở những khía cạnh khác, ngay từ đầu, để vấn đề không tồn tại, dù là gia đình hay con cái, tôi muốn để bọn trẻ được lớn lên một cách bình an."

"Đó chính là lý do tôi muốn làm cảnh sát."

Tăng Lý nói một mạch, sau khi bước xuống sân khấu gương mặt vốn đang bình tĩnh bỗng trở nên xấu hổ, tiếp đó là một người khác bước lên sân khấu phát biểu, Giang Niên vỗ vai cậu nói không sao, cậu làm khá tốt.Năm lớp mười hai, Trình Thu Hoa muốn cả lớp viết ước mơ của mình ra.Sau khi tốt nghiệp đại học Tăng Lý đã nhận được lại mảnh giấy ấy, bóc chuyển phát nhanh ra, trên giấy viết hai chữ."

Cảnh sát."

Đây chính là đáp án của cậu, kho báu của cậu.Trường đại học Phí Lập học là trường chuyên ngành giáo dục đặc biệt, trước mắt hắn làm cho một cơ sở giáo dục.

Ban đầu cũng vì Tăng Lý nên hắn cảm thấy mình có lẽ sẽ giúp được nhiều người như Tăng Lý.Bây giờ thì vui quên trời quên đất, toàn tâm toàn ý chăm sóc các bạn nhỏ.Nhưng Phí Lập là một người có dã tâm, không đến mấy năm đã ra ngoài lập nghiệp, càng làm càng lớn, tiền càng ngày càng nhiều, không làm thầy giáo nữa thì lại bỏ tiền đầu tư vào sự nghiệp thiện nguyện.Mọi người đều có quỹ đạo riêng của chính mình, có những kho báu riêng của chính mình.Ngày làm việc đầu tiên, Phí Lập lái xe đến trước sở cảnh sát đợi cậu, đeo kính đen cực kỳ kiêm tốn.Tăng Lý vừa lên xe đóng cửa lại bèn nói, "Chúng ta không phải minh tinh... không cần đeo kính đen."

Phí Lập cong môi cười, lưu manh nhưng đẹp trai, "Chú yếu là đeo vào nhìn ngầu, đẹp trai không?"

Tăng Lý: "..."

Không biết xấu hổ.Hoàn.6/12/2023Chỉ còn một chương ngoại truyện nữa là hoàn thành rồi, chúc mọi người đọc chuyện vui vẻ nha.
 
[Đam Mỹ] Lại Đây Chồng Hôn Một Cái
Chương 79: Ngoại truyện 1


-Mật Kết-Anh Tăng Lý:Chào anh ạ.Tôm ngon lắm, Quả Quả rất thích.

Tôm là món ngon nhất mà Quả Quả từng được ăn, cảm ơn anh.Hy vọng lần sau anh sẽ mang tôm cho em ăn nữa ạ.(ps: Em trai tôi không lễ phép, không cần để ý đến em ấy, em ấy không cho tôi sửa.)Tờ giấy viết lời cảm ơn chất lượng không tốt, giống như là từng bị ướt nước, thỉnh thoảng Tăng Lý lại dùng đầu ngón tay miết lên tờ giấy ấy, nghĩ đến tâm trạng lúc ấy của Bạch Dương, rốt cuộc như thế nào.Cậu mở một tờ giấy khác, đó là lúc Bạch Dương đã đi đến nơi xa gửi cho cậu một bức thư.Tăng Lý:Gần đây anh khoẻ chứ?Tôi thi đại học rồi, là một ngành học rất bình thường.

Nhưng tôi rất hài lòng, hy vọng anh cũng nhớ đến tôi, tôi ở đây mọi thứ vẫn rất tốt.Cảm ơn anh khoảng thời gian ấy đã quan tâm chăm sóc, sách anh tặng rất có ích, tôi đã đọc hết rồi.

Nhưng vì để ở đây với tôi không còn tác dụng nữa nên đã quyên góp cho trẻ em miền núi, hy vọng anh sẽ không trách tôi.Quả Quả nói, có tôi rất hạnh phúc, nhưng tôi lại cảm thấy câu này tôi nên là người nói mới phải.Nếu ban đầu không có em ấy luôn bên tôi, tôi cũng không kiên trì được đến bây giờ, mười mấy năm ấy thật sự quá khổ cực, cũng may tôi đã vượt qua rồi.Anh nói định luật bảo toàn may mắn, trước đây thật ra tôi không tin, nhưng bây giờ tôi tin rồi, tôi cũng thường nói với bọn trẻ quanh tôi như vậy.Cảm ơn lòng tốt của anh.Năm mới gặp.(ps: Không biết vì sao, học sinh của tôi đột nhiên biết đến sự tồn tại của Tiểu Bạch Dương, ngày nào cũng hát cho tôi nghe, phiền quá.

Đứa trẻ kia đừng nói là chưa đi đầu thai đấy nhé, cho nên gần đây tôi thường đi chùa, bái BồTát nói với người rằng cái tên nhóc bướng bỉnh Quả Quả vẫn bám lấy tôi.)Hy vọng anh mọi thứ đều tốt.Bạch Dương.Cuối cùng vẽ thêm một cái mặt cười.Những chuyện liên quan đến Bạch Dương mấy năm nay thỉnh thoảng Tăng Lý cũng có nghe.Ví dụ như năm đầu tiên cậu đã vô cùng khổ cực, thậm chí phải lưu lạc đầu đường, những cũng may sau khi Thái Vũ biết được, ngay trong đêm bỏ hết mọi thứ bắt xe đến chỗ cậu, thời gian ấy nghe nói rất quyết liệt, hai người dây dưa một năm trời, Thái Vũ kiên trì không ngừng cuối cùng cũng khiến Bạch Dương buông lòng phòng bị.Tháng sáu năm thứ hai, sau khi kết thúc kỳ thi đại học, nghe nói Bạch Dương vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng tối hôm nhận được thư trúng tuyển cậu đã uống say, đêm hôm ấy cậu đứng trên phố cười lớn, như một tên ngốc hét to, tôi cuối cùng cũng được giải thoát rồi!

Cuối cùng có thể rời khỏi đây rồi!Phóng khoáng hơn bất kỳ ai.Nhưng rồi lại khóc đến bất tỉnh nhân sự.Cuối cùng Thái Vũ phải vác cậu về nhà, cậu hỏi Thái Vũ với ánh mắt mờ mịt, "Anh thật sự thích em sao?"

Thái Vũ cực kỳ bất đắc dĩ, "Thật không thể thật hơn được nữa.

Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi?"

Bạch Dương trầm mặc một lúc, im lặng nhìn anh rồi đột nhiên cắn lên môi anh một cái, đó là lần đầu tiên cậu chủ động.Củi khô bốc lửa, cứ như vậy bốc cháy dữ dội.Sau khi tốt nghiệp đại học, Bạch Dương lại học lên cao, cuối cùng làm giảng viên ở trường đại học, được mấy năm không hiểu vì sao lại chạy đi làm giáo viên trung học.Bạn bè nói cậu nghĩ quẩn, Bạch Dương không nói gì, rất cố chấp.Trước kia thanh xuân của cậu quá ngắn, nhanh chóng thoáng qua cứ như chẳng có gì.Cho nên cậu dùng phần đời còn lại của mình để bện nên một giấc mộng cho đám trẻ, cố gắng tạo ra một thanh xuân thuộc về riêng mỗi người.Mọi người sẽ chạy trên con đường riêng, theo đuổi tương lai của mình.Tưởng Tu Vũ tiếp quản sản nghiệp, được xã hội tôi luyện trở nên khéo léo, lúc học lớp mười hai bỗng cao vụt lên một mét chín, sau này trưởng thành được gọi là Tưởng tổng.Thái Khang hoàn thành ước mơ, đi biểu diễn khắp thế giới, trên phương diện dương cầm đạt được nhiều thành tịu, được gọi là thầy.Hàn Đông so với mọi người thì có vẻ không bằng, hắn mở một quán ăn trước cửa trường tiểu học, ngày ngày nô đùa ầm ĩ, cãi nhau với bọn nhóc, cãi nhau xong lại lấy đồ ăn cho bọn nhóc ăn, cũng chẳng biết ai mới là con nít nữa.Hắn bị bọn nhóc con gọi là quỷ ấu trĩ."

Mẹ nó ai là quỷ ấu trĩ cơ!"

Mỗi ngày Hàn Đông đều tét đòn bọn nhóc.Rất nhiều năm sau Tăng Lý thỉnh thoảng sẽ gặp Kiều Nhiên, sự nghiệp thành công, đã lấy vợ sinh con, đã trút bỏ đi dáng vẻ thiếu niên.Bạn cũ ôn chuyện, những chuyện trước kia đã tiêu tan chỉ còn lại những kỷ niệm.Kiều Nhiên cười nói với cậu, "Thật ra trước kia tôi đã từng thích cậu."

Tăng Lý sửng sốt rồi cười nói tôi biết.Lúc đầu không nói ra nhưng ai nhìn cũng có thể hiểu được.Kiều Nhiên không nói chuyện đó nữa, nói với cậu về chuyện con trai con gái, cả vợ nữa, bây giờ họ rất hạnh phúc.Tăng Lý chúc hắn hạnh phúc.Thật ra Kiều Nhiên vẫn luôn là thẳng, tình cờ gặp được Tăng Lý, chỉ cong đúng một lần ấy.

Chỉ thích một người con trai, nhưng cuối cùng cũng không có kết quả.Thanh xuân chính là như vậy.Mang theo cảm giác tiếc nuối, nhưng lúc nghĩ lại lại cảm thấy chua chua ngọt ngọt, giống như vị của một cốc nước ô mai vậy.Phí Lập không thích cách so sánh của cậu: "Sao suốt ngày đều nghĩ đến ăn thế."

Tăng Lý không thèm so đo với hắn, "Không biết em có về ăn cơm tất niên được hay không."

Phí Lập á một tiếng, tủi thân hỏi, "Em không thể về sớm chút sao?"

"Em phải trực ban."

Tăng Lý thở dài, cành sát nhân dân gì cũng được, chỉ là thời gian ở cùng người nhà quá ít, "Nếu có vụ án thì sẽ phải về muộn."

"...

Ồ."

Phí Lập khoanh tay trước ngực giận dỗi với cậu."

Nhưng, em sẽ cố gắng về sớm."

Tăng Lý ôm lấy hắn, cậu còn lâu mới trúng chiêu giả vờ không nói, giả vờ giận dỗi của hắn.Tăng Lý hôn hắn một cái nói, "Việc cần làm buổi tối, bây giờ làm trước nhé?"

"Ok."

Phí Lập nhanh chóng lên tinh thần, cái đuôi vẫy qua vẫy lại, bắt đầu làm việc.Lại là một trận long trời lở đất.7/12/2024Sau gần 3 năm lê lết cuối cùng t cũng đã hoàn thành xong bộ này rồi.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha!
 
Back
Top Bottom