Chương 147: Phiên ngoại 3!
Tác giả: Hắc Tử Triết
Chuyển ngữ: Yên Vân
(truyện chỉ được đăng duynhất tại trang wattpad: yentieu520)
*
Không nghĩ tới ở kinh thành cũng có thể gặp được công tử cùng tiểu bảo bảo của y, trên đường trở về A Phúc cứ vui vẻ suốt.
Sau khi đưa ra ý kiến tiếp tục đi cọ cơm mà bị thiếu gia từ chối, A Phúc có chút buồn bực, "Tại sao ngày mai không thể đến đó?"
Bọn họ hai ngày nữa đã phải trở về, nếu ngày mai không đến, thì sẽ không có thời gian nữa."
Ngày mai phải đi Trịnh phủ một chuyến."
Trịnh phủ là nhà của ngoại tổ phụ hắn, đã đến đây mấy hôm rồi, lẽ ra đã phải đến từ ngày đầu tiên.
Nếu không đến bái phỏng*, dù ngoại tổ phụ không nói gì, nhưng với ngoại tổ mẫu cùng người mợ kia thì khó mà giải bày.*bái phỏng: thăm hỏiA Phúc chu miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nhăn nhó thành một nắm, "Ta không muốn đi."
Trịnh phủ có kẻ mà hắn ghét nhất, mỗi lần gặp phải nàng ta đều không có gì tốt, nó thà ở khách điếm ngủ ngon hơn.
Nhà công tử có Thịnh bảo bảo đáng yêu, A Phúc muốn đến đó chơi, không cần nói cũng biết.
Tiểu tử liếc trộm thiếu gia nhà mình một cái, con ngươi chuyển động, bỗng nghĩ ra một ý kiến hay, liền nở nụ cười, kéo kéo ống tay áo thiếu gia."
Buổi tối chúng ta đi đâu ăn cơm?"
Tiểu tử vừa nhắc tới ăn thì liền tràn đầy phấn khởi.
Thấy nó không phản đối chuyện đi Trịnh phủ nữa, Cố Tử Ngọc sờ sờ đầu nó, "Ngươi có đề nghị gì hay không?"
Đương nhiên là A Phúc có!
Nó đối với chuyện ăn uống thuộc như lòng bàn tay, vội vã báo hai cái tên.
Sau đó họ đi dạo trên đường một chút, Cố Tử Ngọc định tặng cho biểu đệ biểu mội một lễ vật, một năm không gặp, đương nhiên không thể tay không ghé qua.
Lễ vật cho nữ hài dễ mua nhất, đơn giản là ngọc bội, chọn lấy một cái, miễn là đẹp, thì các cô nương đều rất thích.Còn cái mà hai biểu ca, bốn biểu đệ muốn cũng rất dễ đoán, Cố Tử Ngọc đánh vào ý thích người đó*, mua sách, tranh chữ, chủy thủ các loại.
Chờ hắn chọn xong lễ vật, A Phúc ôm một phúc oa oa* chạy tới, "Thiếu gia thiếu gia, ta muốn cái này."*chỗ này là thành ngữ 投其所好, nghĩa như trên (mình không biết thành ngữ tương tự ở VN nên dịch theo nghĩa của nó luôn )*phúc oa oa - 福娃娃: oa oa = búp bê; chắc là búp bê hạnh phúc (hình minh họa cuối truyện)Tiểu tử từ nhỏ đã rất khó thỏa thuận, cứ mỗi lần bước vào các cửa hàng, chỉ cần Cố Tử Ngọc chọn lễ vật cho người khác, thì cũng phải chọn một cái cho nó mới được.
Cố Tử Ngọc rất thích đùa cợt nó, nên cố tình chọn cái nó không thích, tiểu A Phúc tính khí trẻ con kêu gào, cuối cùng tự mình chọn lấy.
Hiện tại đã mười mấy tuổi rồi, nhưng cũng không quên đòi lễ vật.Cố Tử Ngọc bật cười."
Sao lại chọn cái này?
Là cái xấu nhất."
Phúc oa oa này là Cẩn ca nhi cho người thiết kế, ở Kinh Thành có không ít chi nhánh đang bán, đã sớm biết A Phúc yêu thích, nên hắn đã cầm về nhà một cái.Tuy rằng thiếu gia cười rộ lên rất đẹp, nhưng A Phúc vẫn bành quai hàm, "Mới không có xấu đâu!
Thiếu gia không phát hiện đây là một phúc oa oa sao?!
Phúc phúc phúc!"
Nó chính là A Phúc!
Khi còn bé nó không phải là phúc oa oa sao!Cố Tử Ngọc vui vẻ vô cùng, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nó, "Oa oa kia cũng là đặc biệt thiết kế vì ngươi."
A Phúc cười cười, đem phúc oa oa nhét vào lồng ngực thiếu gia, lại cẩn thận từng li từng tí một ôm lấy một tiểu oa oa có tướng mạo cực kỳ đẹp.Oa oa này có chút tương tự với búp bê SD* ở hiện đại, thoạt nhìn cực kỳ giống người thật.
Đoán được các tiểu cô nương chắc chắn sẽ yêu thích, Cẩn ca nhi đã nói qua suy nghĩ của mình, không nghĩ tới lại thật sự làm ra được, oa oa vừa xuất hiện đã thịnh hành toàn quốc.
Cố Tử Ngọc không nghĩ tới A Phúc cũng yêu thích.Nó hơi sững sờ, nhìn thế nào cũng có cảm giác có chút quen mắt.A Phúc, "Cái này, không phải là rất giống thiếu gia sao?"
Nghe nó nói như thế, quả thật có vẻ có chút giống, không nói đến ngũ quan có bao nhiêu tương tự, mà thần thái cũng cực kỳ giống.
Thấy A Phúc yêu thích như thế, trong lòng Cố Tử Ngọc khẽ động, "Ta không thích."
A Phúc ngẩn người, có chút cuống lên, "Sao lại không thích chứ?
Thiếu gia xem lông mi của nó, còn có mũi miệng, đẹp biết bao nhiêu, thiếu gia muốn đem con của thiếu gia bỏ ở đây chẳng quan tâm sao?"
Cố Tử Ngọc xám mặt, bị nó nói như thế, chỉ cảm thấy sợ nổi da gà, càng không muốn.A Phúc tha thiết mong chờ tiến tới, mắt to vụt sáng cực kỳ đáng yêu.Cố Tử Ngọc đẩy đầu nó ra, "Không đủ tiền, chỉ có thể mua một cái."
"Lừa người!"
Cố Tử Ngọc nhéo má nó một cái, "Lừa ngươi thì có ích lợi gì?"
Quả thực là Cố Tử Ngọc mang không nhiều bạc, hắn lại lười đến ngân hàng tư nhân lấy tiền, nhưng chủ yếu là nhận thấy hai đại nam nhân mỗi người ôm một cái oa oa về, ngẫm lại đã thấy ngu xuẩn."
Ngươi không phải yêu thích Phúc oa oa sao, mua một cái ôm được rồi."
"Không có thiếu gia bồi, nó đáng thương biết bao."
Trong lòng Cố Tử Ngọc run lên, biết rõ vật nhỏ này chỉ là thuận miệng nói, nhưng vẫn mềm lòng, "Cầm lấy đi."
Hắn bảo chưởng quỹ trong cửa hiệu giúp bao phúc oa oa lại, làm sao không thể nhìn ra được gì từ bên ngoài thì mới vừa lòng.Mô hình búp bê kia cao hơn phúc oa oa, lúc A Phúc ôm vào tựa như đang bế một bảo bảo hai ba tuổi, đặc biệt vui vẻ.
Cố Tử Ngọc thảnh thơi đi phía sau cầm phúc oa oa cùng các lễ vật mua cho biểu huynh muội, nhìn nụ cười trên mặt nó lại cảm thấy thật đáng giá.Trở lại nơi ở, A Phúc mang oa oa bày ra trên giường, càng nhìn càng yêu thích, hôn xuống mặt từng cái từng cái.
Vừa hôn xong liền thấy thần sắc trên mặt thiếu gia có gì đó không đúng, nó có chút chột dạ, liền vội vàng cầm phúc oa oa lên, mắt to chớp chớp, "Thiếu gia cũng hôn một cái."
Con ngươi Cố Tử Ngọc hơi chìm đi, tóm phúc oa oa ném lên trên giường, vươn tay nắm cằm A Phúc hôn lên mặt nó một cái, "Oa oa quá bẩn, không hôn được."
A Phúc sờ sờ má, nơi bị thiếu gia hôn lên nong nóng, nhồn nhột.
Cũng muốn hôn nhẹ thiếu gia, nhưng đến lúc sắp hun, thì đột nhiên ngừng lại, len lén liếc nhìn thần sắc của thiếu gia.Khi còn bé mỗi ngày trước khi đi ngủ thiếu gia đều sẽ hôn nó một chút, những khi A Phúc cao hứng cũng sẽ thích hun lại thiếu gia một cái.
Lại nhớ có một lần khi nó hôn thiếu gia thì lại bị hắn đẩy ra, khí ấy thiếu gia mười lăm tuổi thì phải?
Có vẻ như từ ngày đó trở đi, mới không còn hôn nhẹ nữa.Thấy sắc mặt thiếu gia bình thường, cũng không có ý muốn đẩy ra, A Phúc cười cười, nhanh chóng hôn lên mặt hắn một cái.
Con ngươi Cố Tử Ngọc sâu thăm thẳm, sợ dọa đến nó, liền nhàn nhạt dời đi tầm mắt."
Được rồi, về ngủ đi."
Khi A Phúc ôm oa oa, nghĩ tới Thịnh Thịnh, nhất thời vô cùng muốn mình cũng có một đứa trẻ của riêng mình, "Chờ đến khi ta thành thân, nhất định phải bảo tức phụ sinh một đứa nhỏ còn đáng yêu hơn cả Thịnh Thịnh."
Mặt Cố Tử Ngọc đen kịt, nhịn không được gõ bàn một cái nói, "Ta không thành thân, ngươi từ đâu lấy được tức phụ?"
A Phúc bị giọng nói mang theo lửa giận của thiếu gia làm cho sợ hết hồn, lúc này mới nghĩ đến mình đã đáp ứng nếu thiếu gia không thành thân, thì nó cũng sẽ không thành thân.
Nó nháy nháy mắt, "Không phải tự ta muốn thành thân, mà cha ta nói tuổi ta đã lớn, nên phải thành thân thôi."
A Phúc năm nay mười sáu, qua tết này nếu như đính hôn, thì đến lúc thành thân cũng đã mười bảy tuổi, ca ca nó ở tuổi này cả con cũng có rồi.
Nếu người không đọc sách, thì nhiều lắm là mười lăm, mười sáu đã thành thân.Cố Tử Ngọc híp mắt, "Tuổi đã lớn?"
Nghĩ đến thiếu gia so với mình còn lớn hơn ba tuổi, A Phúc liền lanh lợi lên, bắt đầu bôi xấu mình, "Không phải là vì tuổi tác, cha ta chỉ bận tâm vớ vẩn, nói ta trời sinh thấp bé, sẽ thú phải thê tử không tốt, nên tiên hạ thủ vi cường, nếu không cả đời này nói không chừng là mệnh khổ một đời."
A Phúc không cảm thấy mình thấp bé, nó còn cảm thấy mình như vậy là rất ổn.
Bởi vì không cao to bằng thiếu gia, nên mỗi khi xuất môn đều là thiếu gia mang đồ vật, nó chiếm được rất nhiều tiện nghi.Cố Tử Ngọc nghiến răng, con cáo già kia, rõ ràng là nhìn thấu tâm tư của mình, nên muốn khiến A Phúc cách xa hắn một chút, năm ngoái còn muốn bảo A Phúc về nhà.
Hơn mười năm qua, hắn thật vật vả mới nuôi A Phúc lớn, muốn đi thì đi sao, nghĩ hay thật!Cố Tử Ngọc nhéo nhéo mặt A Phúc, "Ngươi như vậy đã rất tốt, không thú được người tốt thì đừng thú, vạn nhất lấy về một người tính cách hung dữ, mỗi ngày khóc lóc om sòm mắng người ta, ngươi không phải là tức chết sao."
A Phúc rất tán thành, hiện tại cô nương tốt thật sự rất khó tìm.
Năm ngoái cha của nó để cho nó gặp một người, nhưng đáng tiếc đối phương lại coi trọng ca ca nó.
Rõ ràng nhỏ hơn nó một tuổi, mà lại gọi nó là đệ đệ, còn tưởng rằng đại ca của nó mới chính là người mà nàng ta sẽ gặp, ánh mắt gì vậy, A Phúc bị tức đến đỉnh đầu bốc khói, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy có chút ấm ức."
Ta cũng không muốn thành thân đâu, thành thân rồi phải liều mạng kiếm tiền nuôi sống nàng ấy, nàng ấy chỉ giơ tay có quần áo há mồm có cơm ăn, đây không phải thú tức phụ, mà rõ ràng là thú một tổ tông.
Bất quá cha ta nói đúng, nào có chuyện không thú thê, hơn nữa Thịnh Thịnh còn rất đáng yêu.
Vì hài tử, nhịn!"
Thần sắc Cố Tử Ngọc có chút khó coi, đặc biệt là khi nghe đến "nào có chuyện không thú thê", đáy lòng bỗng chốc bốc lên một luồng lửa một cách khó hiểu.
Từ lúc ý thức được tình cảm đối với vật nhỏ này có gì đó không đúng, hắn không phải không nghĩ tới chuyện này không bình thường, cũng đã thử cách xa một quãng thời gian, nhưng cố tình nó cứ lượn lờ đến trước mặt hắn, vô tình câu dẫn hắn, hiện tại hắn đã triệt để nhận mệnh, mà nó cứ như không có chuyện gì mà nói, cái gì mà thích thiếu gia nhất!
Tất cả đều là lừa người!Vốn không muốn liên quan đến phụ mẫu bên kia, nhưng mà, A Phúc không có hành động gì cả.
Lúc này Cố Tử Ngọc chỉ cảm thấy sự nhẫn nại của mình một chút giá trị cũng không có, tên nhóc này đã muốn vì hài tử mà về nhà thú thê rồi!"
Hài tử có gì tốt?"
Bất thình lình bị thiếu gia đánh gãy, A Phúc gãi gãi đầu."
Thiếu gia không thích hài tử sao?"
"Ta có thích sao?"
"Thiếu gia đương nhiên thích rồi, không phải khi thiếu gia còn bé đã ôm ta về nhà sao!"
Cố Tử Ngọc bị nghẹn một chút, lửa trong lòng trái lại đã tản đi không ít, tính toán với nó làm gì, cũng chỉ là một đứa nhỏ.
Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng Cố Tử Ngọc lại muốn thay đổi sách lược một chút.
Nếu không vịt đã đến miệng còn bay, hắn phải tìm ai tính sổ đây?Hắn ngoắc ngoắc tay với A Phúc, "Ngươi tới đây."
A Phúc ngoan ngoãn nhích đến trước mặt hắn, bên trong đôi mắt to chứa đầy sự tin tưởng hắn.Cố Tử Ngọc sau khi nhìn thấy, trong lòng bỗng nổi lên một luồng bức bối khó hiểu.
Có lúc thà rằng A Phúc cứ không tín nhiệm hắn, nhưng bởi vì sự tin tưởng của nó mà hắn vẫn mãi không đành lòng tung một chút thủ đoạn để khiến A Phúc thông suốt.Hắn nhéo nhéo mặt A Phúc.
Thật ra, vật nhỏ này cũng không phải không thích hắn, chỉ có điều còn chưa ý thức được mà thôi.Khi bé mỗi lần trở về nhà ăn Tết nó đều kêu trời trách đất, muốn mình cùng nó về nhà, lớn rồi tuy rằng có thể ở tại nhà mình mấy ngày, nhưng sắp đến ngày đi lại ôm hắn không buông tay, ăn cơm cũng phải dính lấy hắn.
Khi ở nhà nếu mình hơi đối tốt với đường muội, trong lòng nó liền chua vô cùng, nếu hôm nào sờ đầu biểu muội, thì chuyện còn lớn hơn.
Bình thường rõ ràng ghét hắn làm loạn tóc mình, nhưng vừa thấy mình sờ tóc người khác, cái đầu nhỏ của nó nhất định sẽ lại gần, sờ thiếu một cái cũng không được.
E rằng nó không nhìn ra là mình ghen, lại cố tình nghĩ rằng chỉ là muốn độc chiếm thiếu gia mà thôi.Cố Tử Ngọc vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, hắn sờ sờ ngọc bội bên hông, rốt cục hạ quyết tâm, "Ngươi có biết thú tức phụ phải làm gì không?
Hài tử không phải nói sinh là sinh ra được."
A Phúc ngẩn người, có chút không hiểu.Nó phát dục chậm, đến bây giờ mười lăm, mười sáu tuổi rồi, nhưng vẫn chưa có di tinh*, mỗi ngày lẽo đẽo theo Cố Tử Ngọc, mọi việc học được đều là do Cố Tử Ngọc dắt tay chỉ bảo.
Thế nên đối với thành thân cũng không biết gì cả, thậm chí còn cho là chỉ có bái đường, uống tiệc rượu, sau đó nằm uỵch xuống giường, tức phục liền có thể sinh ra bảo bảo.*di tinh - 遗精: chứng xuất tinh trùngCố Tử Ngọc kéo nó đến trước mặt, để A Phúc ngồi trên đùi hắn, nắm cằm của nó, "Trước khi thành thân, trước tiên phải học được cách hôn môi mới được, ngươi phải hôn nàng đến không biết đông tây nam bắc thì mới làm được những chuyện khác."
A Phúc trợn to mắt, còn chưa phản ứng được, thì thiếu gia đã nắm lấy cằm nó hôn lên miệng nó.Cố Tử Ngọc ấn A Phúc sát vào lồng ngực mình, cúi đầu hôn lên đôi môi kia.
Khi nhận ra mình có cảm giác với A Phúc, hắn đã từng đến thanh lâu một lần, muốn thử một chút xem liệu đối với nữ tử hắn có phản ứng hay không.
Thanh lâu nữ tử đương nhiên là nhiệt tình không thôi, vừa nhìn thấy hắn thân hình đã quấn lấy hắn như một con rắn nước, nhưng trong đầu hắn tất cả chỉ là khuôn mặt nhỏ của A Phúc những khi hoặc nghịch ngợm hoặc vô tội.Và cuối cùng vẫn là đẩy người ta ra.Hiện tại trong lồng ngực hắn chính là A Phúc, chính là người mà mình sáng nhớ chiều mong, luôn luôn ham muốn, mà vì kiêng kỵ nó còn nhỏ nên vẫn chậm chạp chưa thể động thủ.
Nụ hôn này của Cố Tử Ngọc đăc biệt triền miên, dù hắn không dùng quá nhiều kỹ xảo, nhưng như vậy cũng đủ lừa gạt A Phúc rồi.
Mới hôn một chút, A Phúc đã có chút choáng váng, gương mặt ửng hồng, đôi mắt long lanh, đang thử thăm dò muốn hôn nhẹ thiếu gia, đầu lưỡi thiếu gia lại đưa vào trong miệng nó, bắt được lưỡi nó.Đôi mắt A Phúc trợn tròn.Cố Tử Ngọc quấn lấy đầu lưỡi nó hôn phút chốc, lại liếm liếm hàm trên của nó.A Phúc nhột a, cười khúc khích, thân thể nhịn không được cũng uốn éo.Cố Tử Ngọc đen mặt đi, hôn không nổi nữa, vỗ vỗ cái mông của nó, "Cười cái gì?"
Khuôn mặt tiểu tử đỏ bừng bừng, cười đến chảy nước mắt, khiến cho người ta vừa tức vừa buồn cười.
Cố Tử Ngọc hung bạo xoa xoa đầu nó.A Phúc không khó chịu, cười vỗ vỗ vai Cố Tử Ngọc, đôi mắt sáng lấp lánh, "Thành thân phải hôn nhẹ như thế sao?"
Cố Tử Ngọc cong cong môi, đâu chỉ hôn như thế, còn nhiều hơn nữa.
Hắn đưa tay bế A Phúc lên, tiểu tử ôm cổ hắn, đôi mắt vẫn sáng lấp lánh, động tác cực kỳ thân mật."
Còn có cái khác nữa."
Hắn mang A Phúc đến trên giường.
Cho là muốn hai người ngủ chung, A Phúc có chút hưng phấn, nhích vào phía trong, Cố Tử Ngọc lại lôi nó lại, cúi người đè xuống.
Đôi mắt tiểu tử đặc biệt to, những khi chớp mắt, lông mi thật dài lại nhảy lên, câu dẫn đến cả người Cố Tử Ngọc nóng lên."
Thiếu gia?"
Cố Tử Ngọc hôn lên đôi mắt A Phúc, ra lệnh một tiếng, "Nhắm mắt."
A Phúc mới không thèm nhắm mắt đâu, nó đưa tay ôm lấy cổ thiếu gia, ngẩng đầu nhỏ lên, "Muốn hôn miệng!"
Cố Tử Ngọc cười cười búng cằm của nó, rồi đến gần ngăn lại môi nó một lần nữa.
Hôn có vẻ như là năng lực mà người ta đã mang theo từ lúc sinh ra, Cố Tử Ngọc chưa hôn được bao lần, nhưng đã nắm giữ được chút kỹ xảo, hôn đến như cuồng phong sấm giật.
Đôi mắt tiểu A Phúc trừng to, da đầu cũng tê dại đi.Lần đầu tiên tiểu tử được nếm trải tư vị của nụ hôn thì yêu thích vô cùng, ôm lấy Cố Tử Ngọc không nỡ buông ra, mãi đến khi bị hôn đến không thở được, mới ưm ưm ưm kêu lên.
Cố Tử Ngọc lúc ấy mới buông đôi môi nó ra, hôn lên xương quai xanh nó, thuận theo một đường hôn xuống, khiến cho A Phúc trợn tròn đôi mắt.
Nó có chút mẫn cảm, khi tai bị thiếu gia ngậm lấy, nó ngứa đến xoay tới xoay lui, làm cho Cố Tử Ngọc nóng cả người.A Phúc bị thiếu gia hôn đến nhũn cả người ra, khi đến lượt tiểu A Phúc bị thiếu gia nắm trong tay, đôi mắt nó lại trợn lên tròn vo, như một chú chim sẻ đợi bị làm thịt, biểu tình này khiến Cố Tử Ngọc nhịn không được mà cười lên.
Theo động tác của thiếu gia, nó khó chịu xoay xoay người, dù không nói rõ đó là tư vị gì, nhưng bỗng thích thú một cách khó hiểu.
Một khắc phát tiết ra kia, A Phúc nhỏ bé nhịn không được rên lên, mới vừa rên lên đã bị thiếu gia che miệng lại, bởi vì hiệu quả cách âm của gian phòng này thật sự rất kém.A Phúc ưm ưm gọi kháng nghị, nó thoải mái đến sắp bay lên trời cao rồi, nhìn thiếu gia với ánh mắt tràn đầy sùng bái, chưa bao giờ nó biết rằng hai người có thể thể làm như vậy.
Nhưng khi thấy tay thiếu gia dính dính gì đó, Tiểu A Phúc ngẩn người, đỏ mặt, cũng không dám nhìn nhiều.
Trời ạ!
Nó lại tiểu dầm a!
Ư ư ư, thật là mất mặt!A Phúc kéo chăn che đầu mình lại.Cố Tử Ngọc vừa mới xử lý thứ trên tay xong, liền thấy tiểu tử bắt đầu trốn.
Cho là nó có chút sợ, Cố Tử Ngọc ngẩn người, lại gần ôm lấy nó, gọi một tiếng A Phúc.
Tai A Phúc có chút hồng, thanh âm thiếu gia thật là ôn nhu, nó không nhịn được nghĩ đến thiếu gia sẽ có biểu tình gì, xoắn xuýt một hồi, mới vén chăn lên, lộ ra một cái đầu nhỏ lù xù.Thấy ánh mắt nó vẫn còn long lanh, thêm vào đó là ngượng ngùng, cũng không phải là vẻ sợ sệt, Cố Tử Ngọc thở ra một hơi, gõ lên đầu nó, "Trốn làm gì?
Không sợ ngộp?"
A Phúc liếc nhìn tay thiếu gia, thấy trên tay thiếu gia đã không còn thứ gì đó, mới lặng lẽ thở ra một hơi.
Mới vừa phát tiết xong, lại còn là lần đầu, thân thể A Phúc đến bây giờ vẫn còn bủn rủn.
Thấy thiếu gia tiến đến, tiểu A Phúc nắm lấy cánh tay Cố Tử Ngọc, nét mặt vẫn mang theo nét tò mò, thần sắc có vẻ ngây thơ, "Thành thân phải làm như vậy sao?"
Y phục nó đã bị thiếu gia cởi hết, vừa nghĩ tới phải thoát y phục trước mặt người khác, A Phúc bỗng có chút không thoải mái.
Mình mới không cần trống trơn trước mặt người khác đâu!
Vừa buồn nôn vừa mất mặt!"
Đây là chuyện khi thành thân phải làm."
Cố Tử Ngọc xoa xoa mặt nó, đang muốn nói gì đó thì A Phúc đột nhiên kêu lên một tiếng, nắm lấy tay hắn, "Không được sờ."
Cố Tử Ngọc sửng sốt, cho là nó không thích, thần sắc vô thức trở nên khó coi.A Phúc hơi rụt đầu lại, trước nay nó chưa bao giờ thật sự sợ Cố Tử Ngọc, chu mỏ lên nói, "Ngươi không để ý gì hết, mới vừa nãy ta..."
A Phúc không nói ra được chữ tiểu, ho khan một tiếng, "Không được, tay của ngươi không sạch sẽ, không cho sờ mặt!"
Cố Tử Ngọc bật cười, cảm thấy dáng dấp tiểu tử này tạc mao đáng yêu làm sao, hắn đến gần hôn lên môi A Phúc một cái, "Không sờ, như vậy được không?"
Lại đặt A Phúc dưới thân.A Phúc thích được hắn hôn, rõ ràng là thiếu gia rất nặng, nhưng nó lại thích hai người gần gũi.
Tiểu tử gật đầu, đưa tay ôm lấy cổ thiếu gia, sớm đem chuyện vì sao thiếu gia lại muốn hôn nó quên mất, chỉ ham muốn vui sướng trước mắt.Cố Tử Ngọc không dám muốn nhiều, chỉ dùng tay làm cho nó phóng ra một lần, sau đó chỉ là đón lấy những nụ hôn triền miên, với đủ các kiểu hôn, tiểu A Phúc được hôn thích thú đến hồng hồng mặt.
Dù cho dễ bị thở không thông, nhưng cũng cảm thấy rất ngọt, cảm thấy đầu lưỡi thiếu gia so với kem còn muốn ngon hơn, mà tim cũng đập có chút nhanh khó hiểu.A Phúc ôm thiếu gia đến không muốn buông tay.
Sau khi lớn lên, đây là lần đầu tiên cùng thiếu gia thân cận như vậy, thật tốt, hơn nữa hôm nay thiếu gia hoàn toàn không có hung dữ với nó!
Quả thực là nằm mộng cũng không nghĩ đến chuyện tốt đẹp như vậy!Tối ấy A Phúc không trở về phòng mình, trực tiếp ngủ ở chỗ của thiếu gia.
Đến sáng tỉnh dậy, nó có chút ngượng ngùng, rõ ràng là mình đã đến mười sáu tuổi, đã là một người lớn, vậy mà lại được thiếu gia ôm lòng ngủ, thiếu gia còn vỗ vỗ lưng nó, tựa như dỗ dành trẻ nhỏ vậy.Trong lòng A Phúc ngọt ngào, vốn còn muốn giả bệnh để không đi Trịnh phủ, nhưng nó lại không nỡ rời thiếu gia.
Vạn nhất có một ngày không đi, thiếu gia liền biến thành thiếu gia dữ dằn thì sao, nhiều cái được không đủ bù đắp một cái mất, nó nhất định phải nhìn chằm chằm mới được.Mặc quần áo tử tế xong, khi dự định xuống ăn điểm tâm, thấy thiếu gia không có ý định lại hôn nó, A Phúc liền tự mình đến gần đòi một nụ hôn ngọt ngào, hôn xong vui vẻ không chịu nổi, trên mặt vẫn luôn mang theo ý cười.Đương lúc ăn cơm, A Phúc mới nhớ đến một vấn đề trọng yếu, nó cùng thiếu gia cũng đã làm chuyện của những người thành thân mới làm, mình mình mình mình sẽ không có bảo bảo chứ?A Phúc bị sặc một miếng cơm trong cổ họng, ho khù khụ đến kinh thiên động địa.
Cố Tử Ngọc cau mày, vỗ vỗ lưng cho nó, "Nghĩ bậy bạ cái gì đó?
Ăn cơm cũng không ngoan!"
A Phúc bị hắn hung dữ mắng, mới quay đầu lại, nó là nam nhân đương nhiên sẽ không mang hài tử!
Động phòng nhưng sẽ không sinh con, A Phúc cảm thấy mình có chút thiệt thòi, tiểu bảo bảo đáng yêu của mình, a a a, thật muốn khóc...Thấy nó cứ một chốc lại một biểu tình, không biết suy nghĩ gì mà mắt vương hơi nước, oan ức không chịu nổi.
Thanh âm Cố Tử Ngọc ôn hòa, dở khóc dở cười cốc đầu của nó, nói, "Lại làm sao?"
Tiểu A Phúc không vui, bành quai hàm, "Ta cũng không sinh được bảo bảo."
Chẳng hiểu sao chỉ một câu nói như thế, mà Cố Tử Ngọc lại nghe hiểu được, đáy lòng hắn mềm đi, nắm nắm tay tiểu tử, "Ngươi là nam nhân, đương nhiên không sinh bảo bảo được."
A Phúc vẫn chu chu miệng.Mãi cho đến khi đến Trịnh phủ, nó vẫn rầu rĩ không vui.
Biết được nó yêu thích Thịnh Thịnh, Cố Tử Ngọc nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nó, "Lại là vẻ mặt đưa đám, ngày mai ta sẽ không đưa ngươi đi xem Thịnh Thịnh."
Ổ?
Vốn đã muốn đưa nó đi sao?
Ánh mắt A Phúc sáng lên, trên mặt lại có ý cười, "Chúng ta không về nhà?"
"Về chậm một ngày."
A Phúc gật mạnh đầu, quay đầu hôn lên gò má Cố Tử Ngọc, "Thiếu gia thật tốt."
Trên đường có không ít người, nên đương nhiên cũng có người nhìn thấy nụ hôn của A Phúc.
Bất quá tiểu tử không cao, lớn lên trông cũng giống tiểu ca, nên dù có nhìn thấy, họ cũng chỉ chẹp chẹp lắc đầu, cũng không cảm thấy có gì quái dị.Cố Tử Ngọc nở nụ cười, "Về nhà hẵng hôn."
A Phúc chớp chớp mắt, cảm thấy rằng thiếu gia hiểu lầm rồi, nó chỉ là hôn nhẹ lên má thôi mà, mới không có ngóng trông hôn môi đâu, chuyện thân mật như vậy đương nhiên không thể làm trên phố rồi.*Trịnh Phủ.Lão gia tử đã tiến cung nên không có tại phủ, Cố Tử Ngọc liền trực tiếp đi bái kiến ngoại tổ mẫu.
Mới trò chuyện một chốc, kẻ A Phúc ghét nhất liền chạy tới, không chỉ có nàng ta, mà còn có vài cô nương nữa.Phía sau nữ hài còn có mấy nam nhân đi cùng, đều là nghe nói Cố Tử Ngọc đến mà đến đây.Kẻ A Phúc ghét nhất đánh tới trước hết, trông bộ dáng xem ra là muốn ôm lấy thiếu gia.
Mặc dù biết nàng ta nhào tới không thành công, nhưng A Phúc vẫn mở mắt to thật to, nhìn chằm chằm nàng ta.
Nhưng sau một khắc liền thấy thiếu gia nhà mình đưa tay cản, trên mặt vẫn luôn mang theo ý cười, "Giai Ninh đã là đại cô nương, không thể động một chút là ôm biểu ca được."
Trịnh Giai Ninh trề môi, "Không ôm thì không ôm, biểu ca thật là.
Hai ngày trước đã nghe thấy ca đến Kinh Thành, nhưng sao bây giờ mới tới?"
Cố Tử Ngọc đem lời ứng phó với lão thái thái, nói lại một lần nữa.
Thấy mọi người đều đến đông đủ, liền mang lễ vật ra phân cho họ.Lão thái thái cười cười, "Mấy người các ngươi hiếm thấy gặp nhau một lần, cứ tùy tiện trò chuyện đi a, không cần quây quần quanh ta."
Trịnh Giai Ninh thích Cố Tử Ngọc, vẫn luôn muốn được gả cho biểu ca làm thê tử, hiện tại thật vất vả mới thấy được Cố Tử Ngọc nên đương nhiên vui vẻ không thôi.
Thấy Cố Tử Ngọc cười với mình, gương mặt liền hồng như son, vui vẻ đề nghị, "Biểu ca, hoa cúc trong sân cũng vừa nở, chúng ta đi thưởng cúc thôi."
Mấy người ca ca kia đương nhiên không yêu thích ngắm hoa, nhưng họ lại rõ ràng muội muội của mình có tình cảm với Cố Tử Ngọc, nên cũng vui vẻ tạo cơ hội cho họ, "Đi thôi."
Cáo biệt lão thái thái, đám người liền đến vườn hoa cúc.Giai Ninh là thứ nữ của đại cữu Cố Tử Ngọc, năm nay mười lăm, da dẻ tiểu nha đầu trắng như tuyết, ngũ quan sáng sủa rực rỡ, vô cùng xinh đẹp, khi cười rộ lên rất dễ nhìn.
Nhưng mà A Phúc chỉ cảm thấy chói mắt.
Nó đứng ở một bên, có chút rầu rĩ không vui, mỗi lần nhìn thấy thiếu gia nói chuyện với bọn họ, nó luôn cảm thấy mình có chút dư thừa.Nó không vui, Cố Tử Ngọc đương nhiên nhận ra được, nắm nắm tay tiểu tử.
Động tác ấy đã bị Trịnh Giai Ninh nhìn thấy, trong lòng nhất thời có chút khó chịu, "Này, ngươi tới nhà chúng ta làm gì?
Thật sự là một cái đuôi, rời khỏi biểu ca sẽ chết sao?"
Nàng ta chán ghét Cố Tử Ngọc đối xử với A Phúc tốt hơn mình, nên thần sắc dĩ nhiên cũng không dễ nhìn gì.A Phúc làm mặt quỷ với nàng ta, "Ta muốn tới thì tới, cần ngươi để ý sao, ngươi muốn theo đuôi mà còn không thành kìa."
Cố Tử Ngọc gọi một tiếng A Phúc, để nó thu liễm một chút, khi đối diện với biểu muội, gương mặt cũng không cười, "Giai Ninh chẳng lẽ không hoan nghênh biểu ca đến đây?"
Người là do hắn mang đến, là biểu ca, hắn đã nói như vậy đương nhiên phải để lại mặt mũi cho hắn.
Nương nói, nam nhân ai lại không bị hấp dẫn bởi nữ tử vừa ôn nhu vừa hiểu chuyện?
Nàng yêu thích biểu ca, lại càng không nên đôi co tiếng lớn tiếng nhỏ.Giai Ninh làm nũng, thấy sắc mặt biểu ca dễ nhìn hơn mới lặng lẽ trừng A phúc.Thừa dịp bọn tỷ muội đều đang thưởng cúc, Giai Ninh sờ sờ tiểu hầu bao trong ngực đã chuẩn bị xong, lặng lẽ kéo ống tay áo biểu ca, muốn đến một nơi vắng vẻ khác cùng biểu ca nói vài câu.
Cố Tử Ngọc cười hỏi nàng, "Làm sao vậy?"
Lời này vừa hỏi, tỷ tỷ muội muội đều nhìn lại phía nàng.
Mặt nàng có chút hồng, miễng cưỡng mới bình tĩnh lại, "Không có chuyện gì a, biểu ca có việc gì sao?"
Đầu óc biểu ca đến bây giờ vẫn chậm chạp như vậy, thật sự là sầu chết nàng mà.A Phúc bĩu môi, luôn cảm thấy nàng ta không có ý tốt, năm ngoái ở Cố phủ còn lừa nó đến bên hồ để đẩy nó xuống, bây giờ lại muốn kéo thiếu gia qua một bên.
A Phúc quyết định sẽ nhìn chằm chằm nàng ta thật cẩn thận, dần dần liền nhìn ra điểm không đúng, xú nha đầu này, đúng là không biết xấu hổ, vẫn luôn nhìn lén thiếu gia nhà nó!A Phúc hừ một tiếng.Thấy biểu ca thỉnh thoảng đưa cho A Phúc một khối bánh ngọt, một chén nước, trong lòng Giai Ninh chua không chịu nổi, không nhịn được cũng trừng nó, hai người lại bắt đầu trừng nhau.Nói chung chính là cảm thấy đối phương thật đáng ghét.Giai Ninh vẫn muốn tìm cơ hội nói cùng biểu ca một lời, nhưng cuối cũng cũng không thể thực hiện được.
Mắt thấy Cố Tử Ngọc ra khỏi Trịnh phủ, nàng ta cắn răng, lấy hầu bao ra trước mặt mọi người, "Muội nhàn rỗi nên thêu thêm một cái, cái này cho biểu ca a."
Thấy thiếu gia nhận lấy, A Phúc bĩu môi.Cho đến khi trở về nơi ở, tiểu tử vẫn còn không vui, ánh mắt vẫn mãi liếc liếc, thấy thiếu gia vẫn giữ đó, liền tự mình đưa tay móc hầu bao ra.Cố Tử Ngọc cong cong môi, biết rõ còn hỏi, "Làm sao vậy?"
"Thêu lung ta lung ta, chỗ nào cũng khó coi."
A Phúc ném hầu bao lên bàn, ủy khuất nói, "Năm ngoái nàng ta kém chút nữa đã đẩy ta xuống hồ, còn cố ý dùng nước nóng làm bỏng ta, may mắn ta trốn nhanh.
Không cho phép ngươi dùng đồ của nàng ta."
Cố Tử Ngọc sững sờ, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Khi đó A Phúc thật sự chưa rơi vào nước, cũng chưa bị phỏng nên mới không nói với Cố Tử Ngọc, lúc này thấy hắn hỏi, liền thành thật nói lại.
Sắc mặt Cố Tử Ngọc trở nên âm trầm.
Biểu muội yêu thích hắn, hắn không phải không biết, mặc dù biết rằng biểu muội có tâm cơ, nhưng hắn vẫn đối xử với nàng ta như là muội muội, dù sao cũng có liên kết huyết thống, nhưng nào ngờ tâm tư nàng ta lại ác độc như vậy.A Phúc là đứa trẻ không tim không phổi, sau khi lấy được hầu bao rồi, liền vui bẻ.Nó cười rất dễ nhìn, thế nhưng Cố Tử Ngọc lại đau lòng, hôn môi nó một cái.
A Phúc liền ôm cổ hắn, hôn một chốc, tiểu tử có chút bất mãn, cả người cũng treo lên người Cố Tử Ngọc, "Thiếu gia, chúng ta cũng động phòng đi!"
Hai chữ 'động phòng' này khiến Cố Tử Ngọc ngẩn người, lập tức bật cười.
Hắn nhéo nhéo mặt A Phúc, cười không ngừng được, vậy nhỏ này sao lại đáng yêu như vậy chứ?Nghĩ đến tiểu tử vẫn cảm thấy rằng họ đang động phòng, Cố Tử Ngọc khô nóng không thôi.
Nếu vật nhỏ này đã thích như vậy, hắn đương nhiên cầu còn không được.
Cố Tử Ngọc đưa tay bế tiểu A Phúc lên.
Hôm nay so với hôm qua lại tiến thêm một bước, hắn không chỉ có hôn tiểu tử từ trong ra ngoài, mà còn dùng tiểu Tử Ngọc cà cà tiểu A Phúc để hai tiểu tử phóng ra một lần.
Mà lần này A Phúc thấy rõ, không phải chỉ có mình tiểu, thiếu gia cũng như vậy sao!
Vật đó thật là kỳ lạ!Lần đầu tiêu cùng thiếu gia thân mật trực tiếp, đôi mắt A Phúc long lanh, vui thích không thôi.
Nó đặc biệt yêu thích làn da thiếu gia, trơn trơn, sờ cực kỳ thoải mái.
Buổi tối thiếu gia không nhắc đến chuyện nó trở về phòng mình ngủ, A Phúc cũng làm bộ quên luôn, nó ôm thiếu gia hôn lấy hôn để thiếu gia tựa như một con cún nhỏ.Không bao lâu lại nhen nhóm ngọn lửa trong Cố Tử Ngọc.Cố Tử Ngọc dở khóc dở cười đẩy nó sang một bên, "Ngủ!"
Không phải hắn không muốn, mà là A Phúc đã phát tiết hai lần, sợ nó vừa nếm trải tư vị trái cấm, nếu số lần làm quá nhiều, sẽ gây tổn hại thân thể.
Thấy nó thất vọng không thôi, Cố Tử Ngọc nhẫn lại nhẫn mới không nhịn được mà biến thân thành thú hoang.Ngày hôm sau, hai người đương nhiên không có đi tìm Thịnh Thịnh.
A Phúc bị dằn vặt đến nửa đêm mới ngủ, đến khi tỉnh lại đã buổi trưa.
Cố Tử Ngọc không nhịn được liền hôn nó một cái, hai người ở trên giường nghịch ngợm rất lâu.Ngày rời khỏi kinh thành, A Phúc mới nhớ tới quên đến thăm Thịnh Thịnh.
Thấy tâm tình nó chùng xuống, Cố Tử Ngọc mới an ủi một câu, "Qua mấy ngày nữa họ đã trở về, nếu như ngươi không gây sự, ta liền đưa ngươi đến Trúc Khê thôn."
A Phúc lúc này mới vui vẻ lên.
Sau khi trở lại Cố Phủ, thì càng không còn kiêng kỵ, vốn dĩ phòng nó ở kề bên vách phòng Cố Tử Ngọc, nhưng mà bây giờ mỗi ngày đều ôm gối nhỏ đi tìm thiếu gia.Cố Tử Ngọc dở khóc dở cười.Ở nhà dính lấy thiếu gia ba ngày, A Phúc mới muốn về thăm nhà một chút.
Thấy thiếu gia mua vài thứ bảo nó mang về, A Phúc có chút không vui, "Mẹ ta căn bản là không thích ăn những thứ này, lần nào cũng ném cho tẩu tử, lần sau không cho mua cho họ nữa, có mang về nhiều bao nhiêu cũng không đủ."
Nói như thế cũng không biết hiểu được bao nhiêu.Hai vị tẩu tử vị nào cũng biết tính toán, A Phúc cũng không thích bọn họ, cũng không biết nương nó sao lại nhìn trúng cho ca ca nữa.
Nghĩ đến hai người ca ca cũng đồng dạng quỷ quái, sẽ không chịu thiệt thòi, đáy lòng A Phúc mới thư thái chút.Cố Tử Ngọc gõ gõ đầu nó, "Muốn ta đi cùng chứ?"
A Phúc lắc đầu."
Đi thôi, đi sớm về sớm."
Trương phủ cách Cố phủ rất gần, A Phúc đi vài bước đã đến.
Nhà họ là một viện lạc ba dãy nhà, không to bằng Cố Phủ.
A Phúc vừa vào cửa liền nhìn thấy cha nó, Cố gia có không ít cửa hàng đều được cha nó xử lý, ông vẫn bận rộn như vậy*, vậy mà lần này lại ở nhà.
A Phúc cảm thấy thật thần kỳ.*câu gốc là bận như súc sinh (牲口似), Việt Nam hay kêu bận như trâu, mà ghi vậy kỳ quá nên thôi mình lược luôn Nhìn thấy nó, sắc mặt Trương chưởng quỹ có chút khó coi."
Rốt cục đã chịu về?"
Vừa đi đã đi hai mươi ngày, trở về rồi cũng không biết về thăm nhà một chút, sao lại nuôi ra thứ này được chứ!
Tâm Trương chưởng quỹ thắt lại!Hai tẩu tử cũng đều ở nhà, thấy A Phúc mang theo đồ đến, đều cười tươi tiến lên đón.
A Phúc buông bao lớn bao nhỏ trong tay xuống, tay ê ẩm không chịu nổi, có chút hối hận sao không để thiếu gia cùng nó trở về kia chứ.Nương A Phúc có chút hung hãn, điển hình của mạnh miệng nhẹ dạ, vừa thấy nó liền mắng, chê nó không có lương tâm, nhưng thật ra là nhớ nó.
A Phúc nghe nửa ngày vẫn không bắt được trọng điểm, không nhịn được mà phản bác lại.
Nghe thấy nó còn dám mạnh miệng, Lý thị kém chút muốn quất nó.Lúc này A Phúc mới không lên tiếng, lần thứ hai hối hận vì đã không mang thiếu gia theo về.
Nương nó khi trước mặt thiếu gia thì chỉ cười với cười, mới sẽ không hung ác như thế.A Phải nhẫn nhịn lắm mới không che hai tai lại.
Thật vất vả nương mới không mắng nữa, thì cha lại bắt đầu nói, "Nương ngươi vừa nhìn trúng một nhà cho ngươi, là nữ nhi Triệu thị, tính cách rất tốt, ngày mai ngươi đến Bồ Đề Tự một chuyến, gặp người ta một chút, nếu như đối phương không có ý kiến thì cứ định hôn."
A Phúc vốn dĩ cũng không chán ghét chuyện đi xem mắt, nhưng trước đó đã biết được thành thân thì phải cởi sạch rồi làm chuyện thân mật như thế đó, nó có chút không vui, "Con không đi, ai muốn đi thì người đó đi."
"Không đi?
Lão nương ta đã nói đến hỏng miệng hư lưỡi, ông mai bà mối mới chịu giúp ngươi đi nói, lại hao mòn miệng lưỡi, đối phương mới dự định gặp ngươi một chút, ngươi nói không đi là không đi?
Xem ta có đập ngươi chết không."
Trương chưởng quỹ còn chưa lên tiếng, Lý thị đã cầm chổi đứng lên.
A Phúc nhanh chân bỏ chạy, vừa chạy vừa hô cứu mạng.
Ba đứa cháu nhỏ, đứa lớn nhất năm nay năm tuổi, thấy nó chạy, thì chọc ghẹo nó, "Ha ha, thúc thúc cũng bị ăn đòn!"
A Phúc hung tợn trừng mắt chúng, hận nương không cho mình mặt mũi.
Một người đuổi một người chạy, A Phúc vẫn mãi lao về phía Trương chưởng quỹ, Trương chưởng quỹ bị chổi đập trúng mấy lần, lông mày vểnh lên, trừng Lý thị, "Ngông cuồng!"
Lý thị hừ một tiếng, lúc này mới cho nó mặt mũi.
A Phúc từ phía sau cha nó ló cái đầu ra, hướng về nương nó le lưỡi.Trương chưởng quỹ lườm nó, "Ngươi không phải là muốn có một bảo bảo sao?
Không gặp mặt thì làm sao thành thân, không thành thân thì làm sao sinh bảo bảo?"
Gừng càng già càng cay, lập tức liền bắt được trọng điểm.
A Phúc là đứa nhỏ nói nhiều, từ sau khi Cẩn Ca Nhi sinh bảo bảo, nó luôn trước mặt cha mình nói rất nhiều lần Thịnh Thịnh rất đáng yêu, nó cũng muốn có một đứa.A Phúc có chút xoắn xuýt, nếu là muốn có được hài tử mà phải cởi sạch để đánh đổi, nó còn không bằng đi ra đường kiếm một đứa nhỏ ăn mày về nuôi.
Đúng ha!
Trên đường nhiều hài tử như vậy, nó hoàn toàn có thể chọn một đứa mình thích!
Tìm người sinh chưa chắc đã có thể sinh ra một đứa đứa nhỏ đáng yêu, nhìn mấy đứa nhỏ nhà ca nó xem, đứa nào đứa nấy đều là quỷ đòi nợ!"
Không sinh, đi ra đường kiếm một đứa mình thích.
Nếu như sinh ra một đám quỷ đòi nợ thì biết làm thế nào."
Vừa nói xong còn liếc đám cháu nhỏ một cái.
Nhưng mà khiến hai tẩu tử tức chết rồi.Mặt cha nó cũng có chút đen, chỉ chỉ A Phúc, "Ngươi đi theo ta đến thư phòng."
Vào thư phòng rồi, thấy cha vẫn luôn dùng ánh mắt đặc biệt khủng bố nhìn mình chằm chằm, A Phúc rụt cổ một cái."
Cố Tử Ngọc đã làm gì với ngươi?"
Ánh mắt A Phúc có chút mê man, "Làm cái gì?"
Nửa ngày sau, A Phúc mới nghĩ ra chút gì đó không đúng, lẽ nào 'làm cái gì' trong lời cha chính là chuyện nó cùng thiếu gia động phòng?
A Phúc trừng mắt, muốn ném đi cảm giác xấu hổ.
Cha mình làm sao mà biết?Từ trước đến giờ nó không biết che giấu tâm tư của mình, đáy lòng Trương chưởng quỹ chùng xuống, sắc mặt có chút khó coi, không ngờ tới Cố Tử Ngọc ở Kinh Thành đã làm rõ.
Ông đè nén lửa giận, lạnh giọng nói, "Từ hôm nay trở đi ngươi đừng đến Cố phủ nữa, chuyện làm ăn này nọ ta có thể dạy ngươi, không cần phải làm phiền thiếu gia mãi nữa."
A Phúc mới không muốn học với ông đâu, năm trước dạy nó học, cứ mãi cho nó ở Quy Vân các tính sổ sách, tẻ nhạt chết luôn.
Có chết nó cũng không chịu, "Hắn không chê con phiền."
Trương chưởng quỹ hận rèn sắt không cứng lườm nó.
Nếu muốn nói đạo lý với nó, A Phúc đương nhiên sẽ không nghe lọt, Trương chưởng quỹ tức không chịu nổi, "Ngươi muốn đến đó thì đừng bước vào cái nhà này nữa."
A Phúc sửng sốt, có chút không hiểu ý tứ cha mình.
Nhưng mà nghĩ đến khi nó về, cha nó chắc chắn sẽ không phải không cho nó vào cửa, nó phất tay một cái, "Vậy con đi đây!
Thiếu gia còn chờ con trở về đó."
Thấy nó nói đi là đi, Trương chưởng quỹ chưa kịp phản ứng, đến khi lấy lại bình tĩnh, thằng nhóc con đã nhảy nhót đi ra.
Ông tức giận đến kém chút nữa phun ra một bụm máu.A Phúc giận nương đã đánh mình, liền làm một cái mặt quỹ rồi chạy đi, cũng không cáo biệt với bà.Lý thị tức giận quá chừng, đi tới nói với nam nhân của mình, "Con thỏ con chết bầm này, chuyện gặp mặt ngày mai nó nhất định không đi sao?"
"Còn đi cái gì nữa, cả cái nhà này nó cũng không cần!"
Lý thị bị giọng nói nổi giận của ông làm cho giật mình, không nhịn được lầm bầm một câu, "Ông hung dữ với ta làm gì!"
Trương chưởng quỹ nhắm mắt lại, dự định chờ tỉnh táo lại, sẽ đích thân đi Cố phủ đòi người.*A Phúc nhảy nhảy nhót nhót trở về phủ, gặp Cố phu nhân trước tiên, "Phu nhân!"
A Phúc tựa như một con cẩu nhỏ nhào tới.
Cố phu nhân rất ôn nhu vẫn luôn yêu thương A Phúc rất nhiều, có một đoạn thời gian dài A Phúc còn hi vọng bà là mẫu thân của mình.Cố phu nhân cũng vẫn luôn xem nó như con trai nuôi, sờ sờ đầu nó, "Về nhà sao?"
A Phúc gật đầu, trò chuyện cùng phu nhân một lát, chọc cho bà cười không ngừng, rồi mới trở về tiểu viện của nó cùng thiếu gia.
Thấy thiếu gia đang viết thư, A Phúc làm bé ngoan đợi một lát.
Chờ nửa ngày, thấy hắn vẫn còn chưa viết xong, không nhịn được mà đưa đầu đến gần, lầm bầm, "Chậm thật."
"Sao nhanh như vậy đã trở về?"
Cố Tử Ngọc vốn cho là nó sẽ ở nhà ăn bữa cơm.A Phúc bĩu môi, rất chi là oan ức, "Nương ta muốn ta đi gặp mặt cô nương nhà người ta, ta không muốn đi, cha ta đuổi ta đi."
Bút lông trên tay Cố Tử Ngọc ngừng lại, nhất thời một chấm tròn rơi trên mặt giấy, hắn không còn tâm trạng để viết, đặt bút lông xuống, đứng lên, ôm tiểu tử vào lòng, "Đã xảy ra chuyện gì?
Nói cho ta biết."
Tiểu tử kể chuyện cứ đông sót một câu tây sót một lời, nhưng Cố Tử Ngọc lại nắm được đại khái.
Tâm tư hắn không ngừng dõi theo Trương chưởng quỹ, cha hắn cũng đã từng đánh hắn, nhưng thấy hắn không tỏ thái độ gì rõ ràng nên không nói thêm gì.Cố Tử Ngọc nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn phải đối mặt.
Nghĩ đến tiểu tử không chút do dự liền lựa chọn trở về, cha nó khẳng định sẽ tức giận không nhẹ, bỗng Cố Tử Ngọc cảm thấy buồn cười."
Tại sao không muốn đi gặp mặt?"
A Phúc chu mỏ, nói ra sự thật, "Ta không muốn thú thê."
Cố Tử Ngọc cười cười ôm tiểu tử vào trong lồng ngực, "Tại sao không muốn?"
Thiếu gia ôn nhu như thế, A Phúc có chút vui sướng, chủ động ôm hắn cọ cọ, "Ta mới không cần phải thân mật với người khác như vậy đâu, thiếu gia cũng không được thú thê!"
Nó nói một cách bá đạo, nhưng Cố Tử Ngọc lại cảm thấy đáy lòng mềm mại, "Được, ta cũng không thú thê, chỉ thú A Phúc có được không?
Đời này chỉ thân mật như thế với ngươi."
A Phúc gật đầu, đôi mắt long lanh, "Chúng ta có thể thành thân sao?"
Nghĩ đến bọn cả động phòng cũng làm rồi, đương nhiên là cũng có thể thành thân rồi, A Phúc cười đến vui vẻ.
Nhưng còn chưa cười xong, cha nó đã tới Cố phủ, muốn mang nó về nhà.
A Phúc chu mỏ, cảm thấy cha mình xấu xa, phá hoại hạnh phúc của người ta!Cố Tử Ngọc sờ sờ đầu nó, đưa nó đi ra ngoài.Hai vị phụ thân đang ngồi tại đại sảnh, Cố Tử Ngọc kéo A Phúc trực tiếp quỳ xuống, "Cha, Trương thúc, A Phúc là ta nuôi lớn, thúc muốn mang hắn đi, cũng như muốn mạng của ta, đời ta không còn mong ước gì khác, chỉ muốn nhìn lấy một mình hắn, hi vọng các ngài có thể tác thành."
Tác thành cái rắm.Trương chưởng quỹ tức giận đến sa sầm mặt lại, vạn vạn không nghĩ tới hắn dám đứng ra thừa nhận việc này, hai nam tử ư, quả thực hoang đường mà!Tiểu A Phúc nghe thiếu gia nói xong trộm vui rạo rực, thì ra nó đi rồi, thiếu gia cả mạng cũng không còn đó nha, trong nháy mắt nó cảm thấy mình lợi hại lên.
A Phúc thật vui.Thấy nó vào lúc này mà còn vui mừng a, Trương chưởng quỹ thắt tâm không chịu nổi.Cố lão gia ho khan một tiếng, "Nguyên Tu chớ nổi giận."
Nói xong lại trừng Cố Tử Ngọc một cái, "Muốn hồ đồ cũng phải có mức độ, hai nam tử làm sao mà sống cùng nhau được?"
A Phúc chớp mắt, "Thì sống giống như trước kia a, bọn con sống với nhau đã hơn mười năm."
Cố phu nhân nhịn không được bật cười một tiếng "phốc" lên.Cười xong, tâm tình bà hết sức phức tạp.
A Phúc chiếm phân lượng trong lòng Tử Ngọc như thế nào, không ai rõ hơn so với người làm nương là bà.
Vì để hắn sớm ngày thành thân, bà đã tìm cho hắn bao nhiêu cô nương, nhưng hắn cố tình không lọt mắt một ai, vốn tưởng rằng A Phúc đối với hắn vô ý, nhưng nào ngờ vừa đi ra ngoài một chuyến, tiểu tử này cũng bắt đầu khai chiến!A Phúc quay đầu lại, lúc này mới phát hiện phu nhân cũng tới.
Thấy tiểu tử quay đầu, Cố phu nhân mới nghiêm túc lên, "Việc này chắc chắn chúng ta sẽ không đồng ý, các ngươi đừng hòng mơ tới."
Cố Tử Ngọc nắm lấy tay A Phúc vỗ vỗ, biểu tình vô cùng bình tĩnh, "Cha nương, Trương thúc, ta không phải đang trưng cầu ý kiến của các ngài, mà là hi vọng các ngài có thể thông cảm cho chúng ta.
Chúng ta đã bái đường thành thân ở Kinh Thành, cũng đã động phòng, việc này đã còn không còn cơ hội cứu vãn, các ngài nếu như không thể nào tiếp nhận được ta lập tức mang A Phúc cao bay xa chạy."
A Phúc nhất thời phản ứng không kịp.Cao bay xa chạy?Còn đang phát ngốc, một cái cốc bay về phía thiếu gia của nó, kèm theo thanh âm nổi giận của Cố lão gia, "Vô liêm sỉ, A Phúc quan trọng như vậy sao, vì một mình hắn mà cả toàn gia ngươi cũng không cần?"
A Phúc không chút nghĩ ngợi liền nhào tới, nhưng tốc độ thiếu gia càng nhanh hơn, ôm nó tránh ra.Cố lão gia mắng xong, thấy sắc mặt Nguyên Tu huynh so với mình còn khó coi hơn, bỗng có chút chột dạ khó hiểu.
Nghĩ đến là đứa con nhà mình khi dễ A Phúc, ông xấu hổ không ngóc đầu lên được, đoạt đi con trai nhà người ta mang về nuôi mười năm, hiện tại đã lớn rồi, liền dẫn đến trên giường, nếu đổi là ông, ông cũng tức giận!"
Nguyên Tu huynh."
Trương chưởng quỹ liếc hắn một cái, liền kéo A Phúc muốn rời đi.
A Phúc không muốn, "Cha, chúng ta không thương thiên hại lý*, sao cha lại muốn ngăn cản chúng ta?"*thương thiên hại lý - 伤天害理: tàn nhẫn, nhẫn tâm, không có tình người"Ngươi bị ngốc sao?
Ngươi là nam nhân, đời này cũng chỉ có thể làm nam nhân, cho dù ngươi lớn lên thấp bé, cũng không phải không thú được tức phụ, cùng hắn thì có cái gì tốt?"
"Con vẫn luôn đi theo hắn, cha cũng không để ý, vậy hiện tại quản cái gì!"
Trương chưởng quỹ bị nghẹn, đang muốn nói cái gì, A Phúc liền lầm bầm một câu, "Lẽ nào đi cùng với hắn ta còn có thể thay đổi đổi giới tính sao?
Ta đương nhiên biết ta là nam nhân, cha thật là kỳ quái."
Cố Tử Ngọc cũng đứng lên, bảo hộ A Phúc ở phía sau, "Trương thúc, trong lòng thúc tức giận cứ việc trút lên ta, là ta không đúng, thế nhưng ta dám cam đoan đời này sẽ đối xử tốt với hắn.
Ta Cố Tử Ngọc thề với trời, trừ hắn ra đời này ai cũng sẽ không muốn, nếu như phạm lời thề này ta sẽ chết không tử tế, chết không bình yên."
Toàn bộ người trong căn phòng đều trầm mặc.A Phúc lén lút nhích lại gần bên người thiếu gia, "Thiếu gia ngốc sao, sao lại thề như vậy, vạn vạn thật phạm phải thì biết làm sao bây giờ?"
Khuôn mặt nó nhỏ nhắn thanh tú, đáy mắt tràn đầy ỷ lại vào mình, Cố Tử Ngọc nhịn không được bật cười."
Ngươi muốn để ta hôn người khác?"
A Phúc bị hắn cười đến có chút đỏ mặt, nghe thấy lời hắn, liều mạng lắc đầu, "Ngươi dám!"
Bây giờ nó mới hiểu được không muốn người khác trong lời nói thiếu gia là có ý gì.
Nó tóm lấy tay Cố Tử Ngọc, trợn mắt nhìn cha, "Trong lòng cha có tức giận, cũng không thể bắt nạt hắn, chúng ta muốn ở bên nhau!"
Nói xong còn len lén nhìn Cố phu nhân, "Phu nhân, ngài không phải thông minh nhất sao?
Sao lại nghĩ không thông như vậy?
Con ở lại Cố phủ, phu nhân còn có thêm một con trai, thiếu gia muốn dẫn con đi, thì phu nhân mất đi hai đứa con trai.
Các ngài không thấy có lời sao?"
Cố phu nhân ngẩn người.Cố lão gia lại tiếp một câu, "Các ngươi đi, sẽ lập tức mất đi vài người thân, cha nương cũng không có, không phải lại càng không có lời sao?"
A Phúc lại càng thấy kỳ quái, "Rõ ràng là các ngài không cần chúng ta mà."
Cả phòng đều rơi vào yên tĩnh.Cố lão gia phất tay, bỗng thấy lười quản.Hết chương 147 – 29/07/2020
_________*búp bê SD - SD娃娃 (không biết bị gì mà đăng hình không được nữa, bổ sung sau nhé!)_________Yên: chào mọi người! suýt cái là mình mất tài khoản wattpad này rồi.
Số là mình mới đi sửa máy, nên phải đăng nhập lại wattpad từ đầu, mọi lần mình đăng nhập bằng tài khoản thôi, thế quái nào hôm nay nó bắt đăng nhập bằng mail.
Vấn đề là: tuôi không nhớ pass email đăng ký wattpad này.
Haha.
Xong mất cả buổi trời, quằn quằn quại quại , và cuối cùng cũng đã tìm được cách vào được wattpad.
Tức!Đôi lời muốn nói: trích lời em của Yên, "hên là em không đọc truyện chị dịch, không là em tức chết luôn đó".
Cho nên xin lỗi các bạn đang theo dõi bộ truyện này nha.
Cho nên mình ráng lết hết bộ này thôi. ^.^!Tình hình dịch bệnh đang có biến, mọi người nhớ chú ý sức khỏe, đừng chủ quan nha.
Hãy tuân theo chỉ thị của Bộ Y Tế và Nhà nước nữa nha!
Thân ái và quyết thắng!