Lãng Mạn [Đam mỹ/Hoàn] Sau Khi Thiếu Gia Giả Pháo Hôi Nằm Ăn Hại - Tam Bôi Bất Đáo

[Đam Mỹ/Hoàn] Sau Khi Thiếu Gia Giả Pháo Hôi Nằm Ăn Hại - Tam Bôi Bất Đáo
Chương 40


Khi Giang Phương biết tin cũng muốn tới, nhưng bị Hạ Tú Mai ngăn lại.

Bây giờ Hạ Khải Quốc cần tĩnh dưỡng, bà bảo Giang Phương cứ ở trường chuẩn bị kỳ thi cho tốt.Hạ Tú Mai còn đặc biệt quay vài đoạn video gửi cho Giang Phương.Thấy được cảnh Hạ Khải Quốc trò chuyện với Hạ Trì, Giang Phương mới hơi yên tâm, tập trung ôn thi.Suốt tháng Mười Hai, Hạ Trì chạy qua lại giữa bệnh viện và nhà cũ.Thời gian tỉnh táo của Hạ Khải Quốc ngày càng dài hơn, tinh thần cũng khá lên nhiều, nhưng sức khỏe thì đã không còn như trước, đi lại trở thành vấn đề lớn nhất.Xuất viện rồi, ông chỉ có thể ngồi xe lăn, trông già đi hẳn.Bác Trương thấy vậy, không kìm được lén lau nước mắt, bữa ăn hôm ấy cũng được chuẩn bị theo đúng khẩu vị của ông.Cứ thế, mọi chuyện trôi đến cuối năm.

Lục Cận bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho hội nghị thường niên.Bộ phim của Lâm Lạc đã đóng máy, tóc Giang Phương cũng mọc dài trở lại, khôi phục dáng vẻ ban đầu.Thời gian trôi nhanh, như thể mọi thứ đều đang thay đổi, nhưng lại như chẳng thay đổi gì.Hạ Tú Mai đưa Hạ Khải Quốc đi tập phục hồi chức năng.Sức khỏe của ông ngày một khá lên, tảng đá trong lòng Hạ Trì cũng dần được gỡ bỏ.

Không có việc gì đặc biệt, cậu liền theo Lục Cận tới công ty.Chỉ là, Lục Cận thì bận làm việc, còn Hạ Trì ngồi chơi game.Game mới của Tịch Thành bắt đầu mở test, Hạ Trì cũng nhập hội, xin một cái ID.Quả thật, không thua gì những tựa game hot trên thị trường.Bảo sao trợ lý Hà lại đầu tư.Điều rõ ràng nhất là từ sau khi thi xong, Giang Phương đã chơi liên tục cả tuần.Hạ Trì đang mải mê thì trước mắt bỗng xuất hiện một bóng người.Lục Cận không vội lên tiếng, đợi cậu chơi xong mới nói:

"Đi thôi, ăn cơm."

Hạ Trì cất điện thoại, giơ tay về phía anh:

"Anh, bế em."

Không chần chừ, Lục Cận cúi xuống bế bổng cậu.Hạ Trì thuận đà hôn chụt lên má anh.Hôm đó, họ hẹn ăn cùng Lục Chiêm....Cuối tháng Giêng, thời tiết ở thành phố A lạnh nhất trong năm.

Ra ngoài là gió lạnh len lỏi khắp người.Hạ Trì vừa xuống xe đã rùng mình, hơi thở hóa thành từng làn sương trắng.

Cậu vội chạy vào quán.Họ hẹn ở một quán lẩu nướng xiên que nổi tiếng.

Giờ vẫn chưa đến giờ tan tầm nên khách chưa nhiều.Lục Cận đi sát ngay sau Hạ Trì.Phòng riêng đã được đặt trước, báo tên xong có nhân viên dẫn lên tầng.Vừa bước vào phòng, hơi ấm từ điều hòa khiến Hạ Trì mới thấy mình sống lại.Lục Chiêm đã ngồi đợi sẵn:

"Anh, anh Trì."

"Ừ." – Lục Cận đáp, rồi cầm áo khoác Hạ Trì vừa cởi treo lên giá.Nhìn cảnh hai người, ánh mắt Lục Chiêm thoáng xoay chuyển — cậu vốn biết chuyện của họ."

Anh Trì, mấy hôm nữa tiệc đóng máy, anh có đi không?" – Lục Chiêm hỏi khi Hạ Trì đã ngồi xuống.Hạ Trì lắc đầu:

"Không đi."

Cậu vốn không hứng thú với tiệc tùng, hơn nữa đông người mà cậu chỉ quen vài người như Lâm Lạc thì cũng chẳng vui vẻ gì.Điều này Lục Chiêm đã đoán trước, nên không nói thêm.Hạ Trì nhìn Lục Chiêm, mỉm cười:

"Sắp Tết rồi, chắc công việc của em cũng sắp xong?

Về nhà ở nhé?"

Họ hẹn Lục Chiêm hôm nay cũng để nói chuyện này.Bên Hạ Khải Quốc thật ra đã biết Lục Chiêm từ lâu, chỉ là Lục Cận không nhắc tới, ông cũng làm như không biết.Mấy hôm trước Lục Cận chủ động đề cập, Hạ Khải Quốc thuận miệng đồng ý.Ngược lại, Lục Chiêm hơi sững, không ngờ Hạ Trì sẽ nói thẳng như vậy.

Cậu không dám hứa ngay, mà đưa mắt nhìn sang Lục Cận."

Anh..."

Lục Cận bình thản:

"Phòng đã chuẩn bị sẵn, em về lúc nào cũng được."

Giọng anh như nói một chuyện rất bình thường, nhưng lọt vào tai Lục Chiêm lại vang như tiếng trống trong ngực.Trước đây, Lục Cận cũng từng bảo cậu có thể về ở cùng, nhưng Lục Chiêm chưa bao giờ chủ động nhắc, sợ làm anh khó xử.Giờ, anh lại nhắc lần nữa.Lục Chiêm khẽ gật đầu, chớp mắt để giấu cảm xúc nghèn nghẹn:

"Vâng, vậy tuần sau em về."

Hạ Trì chống ngón tay lên bàn, gõ nhẹ:

"Không cần tuần sau, mai luôn đi.

Ngày mai Giang Phương cũng về, cho cậu ấy một bất ngờ."

Lục Chiêm: "..."

Bất ngờ thì chưa chắc, nhưng sốc thì có.Dù sao, Giang Phương cũng đâu biết quan hệ giữa cậu và Lục Cận.Lục Chiêm lập tức hiểu rõ ý xấu của Hạ Trì, mà cậu cũng sẵn sàng phối hợp:

"Vậy nghe anh Trì!"

Quán lẩu này là địa điểm hot ở thành phố A.

Khi họ xuống tầng, tầng một đã kín chỗ.Lục Chiêm kéo mũ lưỡi trai thấp xuống, đi trước một bước.Hạ Trì và Lục Cận thong thả theo sau.

Khi ra ngoài, trời đã tối hẳn.Ngoài trời rét cắt da.

Hai người lên xe rồi về thẳng nhà cũ.Giữa đường, không ngờ tuyết bắt đầu rơi.Đến nơi, tuyết vẫn rơi lất phất, mặt đất đã phủ một lớp mỏng.Hạ Trì kéo tay Lục Cận, hứng khởi hiếm thấy:

"Đi dạo một chút nhé."

Lục Cận gật đầu, lấy từ xe ra đôi bịt tai đưa cho cậu.Hạ Trì mặc áo phao xám, quàng khăn trắng, giờ lại thêm bịt tai trắng, khiến gương mặt vốn sắc nét trở nên dịu dàng, đáng yêu hơn.Bên cạnh cậu, Lục Cận mặc áo phao cùng kiểu nhưng màu đen.

Dưới ánh đèn đường, bóng hai người kéo dài, chồng lên nhau.Thời gian như chậm lại trong khoảnh khắc này."

Em rất thích anh." – Hạ Trì bất chợt nói.Bước chân Lục Cận khựng lại, bàn tay đang đan chặt mười ngón với cậu càng siết chặt hơn.Tuyết rơi lất phất, đậu trên tóc, trên vai họ, rồi rơi xuống dưới chân.Hạ Trì ngẩng lên nhìn anh, bắt gặp ánh mắt như có sức nặng, nóng đến mức giữa đêm tuyết rơi mà cậu chẳng cảm thấy lạnh chút nào."

Anh cũng yêu em."

Tim Hạ Trì khẽ run lên, rồi lại nghĩ: người này đúng là biết tự nâng giá bản thân, rõ ràng cậu chỉ nói "thích" thôi mà.Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, cậu vẫn bước lên một bước, tựa vào người anh:

"Câu này em thích nghe, nói thêm vài câu nữa đi, đồ kín tiếng."

Lục Cận quả thật ở điểm nào cũng tốt, chỉ là ít nói.

Phần nhiều thời gian, anh chỉ làm chứ không nói.Nói nhiều lại là Hạ Trì.Lục Cận khẽ cười, rồi nghiêng người, ghé sát tai cậu lặp lại mấy lần câu ấy.Đến khi Hạ Trì đỏ bừng má, giơ tay đẩy anh một cái, mới chịu dừng."

Không nghe nữa, không nghe nữa." – cậu hít một hơi, "Đi thêm chút nữa nhé."

Lục Cận bỗng trở nên nhiều lời:

"Ở A thị tuyết không nhiều, có một năm rơi một trận thật lớn.

Hôm ấy, cả nhà ai cũng vui.

Buổi tối ăn lẩu nóng hổi, y như hôm nay."

Hạ Trì không rõ vì sao anh đột nhiên kể chuyện cũ, nhưng vẫn im lặng nghe anh nói đứt quãng."

Mẹ nuôi ăn lẩu chỉ lấy nước cay, ăn thịt dê.

Bố nuôi thì ăn nước nấm với thịt bò.

Lục Chiêm không ăn thịt dê, cũng không ăn lẩu thanh."

"Ba người đều muốn ăn riêng, nhưng trong nhà lúc đó chỉ có một cái nồi uyên ương, nên cả nhà phải đội tuyết đi mua nồi mới."

Khi kể, trong giọng anh ẩn chứa sự ấm áp, hạnh phúc gần như tràn ra ngoài.Hạ Trì bèn hỏi:

"Thế còn anh?

Anh ăn gì?"

Lục Cận im lặng chốc lát:

"Anh ăn gì cũng được."

"Chậc." – Hạ Trì nhíu mày – "Rõ ràng hôm nay anh ăn nhiều xiên cay nhất mà!"

"Vậy sao?" – Lục Cận hỏi lại."

Đúng vậy." – Hạ Trì quả quyết.Lục Cận nhàn nhạt đáp:

"Ồ, vậy anh thích ăn cay."

Sự dửng dưng của anh làm Hạ Trì nghẹn lời.

Cậu rút tay khỏi tay anh, cúi xuống vốc một nắm tuyết từ bồn cây, định nhét vào cổ áo anh.Lục Cận tránh sang bên."

Không được né!" – Hạ Trì nói.Lục Cận liền đứng yên tại chỗ.

Nhưng cuối cùng Hạ Trì lại không nỡ, chỉ phủi tuyết khỏi tay rồi khẽ áp lên người anh.Cảm giác lạnh buốt khiến Lục Cận tỉnh táo hẳn.Điều anh không nói ra là:

Ngày hôm sau, bố mẹ nuôi đã gặp chuyện... và không bao giờ trở về nữa....Khi họ về đến nhà cũ, tuyết đã ngừng rơi.

Hai người nắm tay nhau bước vào.Nhưng vừa vào phòng khách, cả hai đều khựng lại.Thường thì giờ này, Hạ Khải Quốc đã về phòng nghỉ, nhưng hôm nay ông vẫn ngồi dưới nhà.Bàn tay đan chặt kia chưa kịp buông.Nhìn thấy ông, Hạ Trì lập tức thu tay lại, nhưng động tác này không thoát khỏi ánh mắt của Hạ Khải Quốc.Cậu khẽ gọi:

"Ba."

Sắc mặt ông không đổi, giọng điệu nhạt hơn thường ngày:

"Tiểu Trì, con lên trước đi."

"Lục Cận, ở lại."

Hạ Trì đứng yên, chưa nhúc nhích.Lục Cận nhẹ giọng trấn an:

"Em lên trước đi."

Hạ Trì mới chịu bước lên lầu.Cậu đi mà ngoái đầu liên tục, định trốn ở góc khuất cầu thang để nghe lén.Nhưng Hạ Khải Quốc như đoán được ý cậu, chống gậy đứng lên, dẫn Lục Cận vào phòng tiếp khách riêng ở tầng một.
 
[Đam Mỹ/Hoàn] Sau Khi Thiếu Gia Giả Pháo Hôi Nằm Ăn Hại - Tam Bôi Bất Đáo
Chương 41


Hạ Trì không nhìn thấy cũng không nghe thấy gì.

Cậu định xuống dưới nghe lén, nhưng chưa kịp bước thì điện thoại đã rung — tin nhắn từ Hạ Khải Quốc:[Hạ Khải Quốc: Về phòng.]Hạ Trì: "..."

Bản tính bướng bỉnh trỗi dậy, nhưng vẫn không dám cãi.Hạ Khải Quốc mới vừa khỏi bệnh nặng, tinh thần cần ổn định, cậu không dám chọc ông tức giận, ngoan ngoãn quay về phòng.Cậu nhắn cho Lục Cận: Đừng chọc ba tức.Bên kia, Lục Cận chưa trả lời ngay được.Hạ Trì tắm rửa xong, vẫn không thấy tin nhắn phản hồi.

Cậu ngồi trên giường, không tài nào nằm xuống nổi.Một bên lo Hạ Khải Quốc sẽ giận, một bên lại lo cho Lục Cận.Thật ra cậu cũng không quá hoảng hốt — chuyện này sớm muộn gì ba cũng biết — chỉ là cảm thấy thời điểm bây giờ chưa thích hợp.Khoảng mười giờ tối, dưới nhà mới vang lên tiếng động rất khẽ.

Cùng lúc, Hạ Trì nhận được tin nhắn từ Lục Cận:[Lục Cận: Yên tâm, không sao.]Ngón tay Hạ Trì gõ thật nhanh:[Hạ Trì: Thế... ba đồng ý rồi à?][Lục Cận: Ừ.]Tâm trạng Hạ Trì lập tức từ âm chuyển sang dương.

Cậu lăn một vòng trên giường, khóe môi không sao kìm được nụ cười.Không lâu sau, có tiếng gõ cửa.Hạ Trì chẳng buồn mang dép, chạy ra mở cửa.

Thấy Lục Cận đứng ngoài, cậu lập tức kéo anh vào, mặt tươi rói."

Em vui lắm."

Bị cảm xúc của cậu cuốn theo, Lục Cận đưa tay xoa mái tóc ngắn mới gội của Hạ Trì, mùi chanh thanh mát thoang thoảng.Khi ánh mắt chạm vào đôi chân trần của cậu, Lục Cận bế bổng Hạ Trì lên.Hạ Trì thuần thục quàng chân quanh eo anh, rất thích cảm giác được ôm thế này — cả người treo trên người anh, đầu tựa vào bờ vai rộng."

Anh..." — giọng cậu mềm đi.Lục Cận khẽ đáp, đặt cậu xuống giường, cúi xuống hôn.Chỉ đến khi Hạ Trì khẽ đẩy anh, Lục Cận mới chịu buông ra."

Hạ Trì..."

"Tiểu Trì..."

"Ừ, em đây." — Cậu thở nhẹ, ngước mắt nhìn anh.Đôi mắt đen vốn trầm tĩnh của Lục Cận đã nhuốm màu tình cảm, đôi môi còn bóng ướt, là dấu vết của nụ hôn vừa rồi.Hạ Trì khẽ đỏ mặt:

"Anh... nhẹ thôi..."

Có được sự đồng ý, Lục Cận không còn kiềm chế, nhưng vẫn không làm quá....Hôm nay, nhà cũ náo nhiệt hơn hẳn.

Đầu tiên là Hạ Tú Mai biết chuyện hai người đã công khai, lập tức hứng thú tám chuyện xem ai là người chủ động.Cần gì hỏi?

Đương nhiên là Lục Cận.Hạ Trì chỉ liếc anh một cái.Lục Cận gật đầu:

"Là con, thưa dì."

Bên cạnh, Hạ Khải Quốc nghe xong, sắc mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng chỉ thở dài — ai ngờ bông cải trắng mình nuôi lớn lại bị chính người nhà "xơi" mất.Có tính là "rước sói vào nhà" kiểu khác không đây?Hạ Trì sán lại gần:

"Ba~ để con bóp lưng cho ba nhé."

Hạ Khải Quốc lập tức vui vẻ, nắm tay cậu:

"Thôi, ngồi xuống đi."

Hạ Trì mỉm cười....Buổi chiều, Lục Chiêm vừa tới, Giang Phương cũng theo sau trở về.Cô khó khăn lắm mới được nghỉ phép, cảm giác như cả người rụng rời.Giang Phương mệt mỏi bước vào nhà, thấy mọi người tụ tập đông đủ.Cô cười, vén mái tóc dài mới mọc:

"Ồ, mọi người đợi tôi à, ngại quá nha, ha ha ha..."

Hạ Tú Mai nghe cô tự luyến, bật cười:

"Thôi đủ rồi đấy."

Diễn trò xong, Giang Phương mới để ý đến Lục Chiêm:

"Sao anh lại ở đây?" — vừa hỏi xong, cô lập tức nhận ra sơ hở.Lục Chiêm là minh tinh, giọng nói quá thân mật có thể khiến Hạ Tú Mai nghi ngờ cô vẫn chưa bỏ ý định đóng phim.Cô vội chữa:

"Anh tới tìm anh họ tôi à?"

Vừa nói vừa liếc Hạ Trì.Chưa kịp để cậu trả lời, Hạ Tú Mai đã lên tiếng:

"Lên lầu cất đồ trước đi."

Giang Phương lập tức chuồn mất.Cô tưởng Lục Chiêm thật sự tới tìm Hạ Trì, ai ngờ tới tối gần giờ ngủ mà người vẫn chưa về.Giang Phương liếc mắt hỏi:

"Anh tối nay..."

Lục Chiêm gật đầu, uống ngụm trà nóng, điềm nhiên nói:

"Tối nay tôi ngủ ở tầng hai."

Giang Phương hoàn toàn sững sờ.Hạ Trì cười ngả vào lòng Lục Cận.Giang Phương trố mắt, chỉ vào cậu:

"Anh họ!"

Hạ Trì khẽ ho, nén cười, bắt chước giọng Lục Chiêm vừa nãy, điềm tĩnh nói:

"Tôi với Lục Cận ở bên nhau rồi."

"Cái... gì???"

Giang Phương: Hoá ra tôi là trò cười.Nhìn cô ngơ ngác, mọi người phá lên cười.Khi đã cười đủ, Hạ Trì mới giải thích.Giang Phương bĩu môi:

"Hay thật, tôi đúng là hề."

Trong tiếng cười đùa, thời gian trôi nhanh....Công ty năm nào cũng tổ chức tiệc tất niên, năm nay cũng vậy, chỉ là Hạ Khải Quốc sức khỏe chưa ổn nên không tham gia.Hạ Trì đi cùng Lục Cận.Lục Cận bận lo toàn cục, Hạ Trì tự mình đi chơi....Năm nay, Cố Sâm trải qua cái Tết rất bức bối.

Giữa năm, dự án phát triển ở Tân Thành suýt kéo tập đoàn họ Cố xuống vực.Khó khăn lắm mới vượt qua, nửa cuối năm lại liên tục đi xuống, khiến anh ta kiệt sức.Chuyện của Hạ Trì càng làm Cố Sâm như già đi cả chục tuổi.Đến cuối năm, tin dữ lại đến:Hoá ra người mua cổ phần giá rẻ ngày trước chính là Lục Cận.

Giờ anh ta buộc phải tham dự tiệc tất niên của nhà họ Hạ — đúng là nỗi nhục lớn!May thay, ở A thị vừa xuất hiện một "đại gia" mới, tầm nhìn sắc bén, đầu tư gì cũng lời gấp đôi.Chỉ cần lọt vào mắt người đó...Tiếc là, ba lần Cố Sâm tìm đến, trợ lý của đối phương đều lấy lý do "sếp không có ở đây" để từ chối.Cố Sâm ngồi một mình trong sảnh, uống rượu giải sầu.

Ánh mắt lơ đãng quét qua, bất chợt dừng lại ở Hạ Trì đang ngồi một góc.Trong lòng anh ta vừa giận vừa tủi vừa giận vì Hạ Trì sao có thể bặt vô âm tín lâu như vậy, tủi vì đã bao lâu rồi cậu vẫn không buồn đoái hoài.Cậu ta rốt cuộc có ý gì?!Cố Thâm không muốn nghĩ sâu, cũng không dám nghĩ sâu.Anh ta lảo đảo bước lại gần:

"Tiểu Trì...

Tiểu Trì..."

Hạ Trì ngẩng lên từ điện thoại, thấy là Cố Thâm thì khẽ cau mày, ánh mắt hiện rõ vẻ chán ghét.Nhưng Cố Thâm giả vờ không thấy, cố với tay muốn nắm lấy tay cậu.

Hạ Trì lập tức đứng dậy, nghiêng người tránh."

Tiểu Trì, có phải Lục Cận...!"

"Có phải là Lục Cận ép em cắt đứt với anh không?

Không thì anh thật sự nghĩ không ra lý do nào khác để em thay đổi đến mức này, hoàn toàn không để ý đến anh!"

"Nhất định là hắn!

Hắn có phải cắt thẻ của em rồi đuổi em ra khỏi nhà họ Hạ không?"

"Em đừng sợ, anh nhất định sẽ giúp em."

Thằng ngu này lảm nhảm cái gì thế...Hạ Trì lạnh giọng:

"Ồn ào."

Cậu định vẫy bảo vệ tới đuổi người, đúng lúc trợ lý Hà đi ngang."

Cậu Hạ, có chuyện gì ạ?"

Cố Thâm còn chưa kịp hoàn hồn sau khi bị hai chữ của Hạ Trì đâm vào tim, thì câu xưng hô "Cậu Hạ" kia đã khiến anh ta sững lại.Người mà anh ba lần tìm đến công ty đều bị từ chối gặp... lại là Hạ Trì?!Điên rồi à?Hạ Trì chẳng qua chỉ là một kẻ đẹp mã vô dụng, lấy đâu ra bản lĩnh điều hành công ty?

Không thể nào!Nhưng giây sau, hành động của Hạ Trì đã chứng thực điều đó."

Trợ lý Hà, gọi hai người đưa tên say này ra ngoài."

"Vâng, cậu Hạ."

Trợ lý Hà rất nhanh gọi điện, chưa đầy một phút đã có người tới.Cố Thâm còn chưa kịp phản ứng vì men rượu, đã bị nửa mời nửa lôi ra khỏi sảnh.Đợi Lục Cận xong việc mới hay chuyện này.

Chẳng bao lâu sau Tết, nhà họ Cố đã công bố đổi chủ, và người nắm quyền lại là Lục Cận.Một số công ty đang hợp tác với Hạ thị cũng được mời dự tiệc, nên đều chú ý động thái bên này.Thấy Cố Thâm bị Hạ Trì đuổi thẳng, ai nấy đều lấy làm lạ — trước đây không phải Hạ Trì luôn bám riết phía sau anh ta, đuổi thế nào cũng không đi sao?

Nghĩ lại đúng là đã nửa năm rồi không thấy hai người xuất hiện cùng nhau.Nhưng còn khiến người ta há hốc hơn nữa là hành động của Lục Cận.Không phải đồn rằng hai "cậu chủ thật – giả" vốn như nước với lửa, một mất một còn sao?Lục Cận cầm viên đá quý mới đưa tới trước mặt Hạ Trì:

"Lần trước em không thích, còn cái này thì sao?"

Hạ Trì liếc anh một cái — đừng tưởng cậu không biết anh định làm gì.Viên đá đỏ rực như máu bồ câu... nếu làm thành khuyên lưỡi thì...Cậu khẽ ho nhẹ:

"Ừm... cũng được."

Nhìn cảnh đó, ai còn không hiểu chứ?Người ta đang tình cảm mặn nồng kia kìa!Nếu hỏi Lục Cận điều may mắn nhất trong đời là gì,Có lẽ là vào đêm anh định ra đi, Hạ Trì đã xuất hiện một cách thần kỳ, kéo anh trở lại từ ranh giới của cái chết, để từ đó ánh sáng tràn ngập.— Hết —
 
Back
Top Bottom