Sau khi say, toàn thân Hạ Trì gần như mất hết sức lực, chỉ vừa ngồi dậy thôi đã tiêu hao gần hết.Thấy Hạ Trì yếu ớt như vậy, Lục Cận đưa tay ấn nhẹ lên vai cậu, ngăn không cho cậu loạng choạng đứng dậy rồi bị thương, trong lòng khẽ thở dài.Căn phòng tối tăm như bị phủ một lớp sương mờ, nhìn gì cũng không rõ.Mi mắt Lục Cận hơi khép lại, anh không thể thấy rõ biểu cảm của Hạ Trì, chỉ cảm nhận được mùi rượu nồng nặc trên người cậu.Sự bất an và bực bội trong lòng anh, vào khoảnh khắc này, dần lắng xuống.Anh vốn đã biết rõ rồi mà — người trước mặt sớm không còn là chàng trai kiêu ngạo, ngang ngược của ngày xưa nữa — sao vẫn còn nghi ngờ cậu...Thật lạ.Bị giữ chặt vai, Hạ Trì cố gắng đứng dậy, nhưng sức Lục Cận rất lớn, cậu giãy thế nào cũng không nhúc nhích được.Cậu hơi tức giận, đưa tay nắm ngược lấy tay đối phương, nhíu mày ngước lên, nheo mắt cố nhìn xem ai lại quá đáng đến thế.Chỉ tiếc là trong tầm mắt chỉ có một bóng đen, hoàn toàn không nhận ra được, nên Hạ Trì hiển nhiên nghĩ đó là Giang Phương."
Giang Phương, cậu bị làm sao thế hả?" – Hạ Trì cau mày, giọng có chút không vui, nghe ngây ngây.Không biết có phải do say rượu không mà giọng cậu mềm mại, nhẹ như lời tình nhân thì thầm bên tai.Lục Cận khẽ khựng lại khi bị Hạ Trì nắm tay, rồi chậm rãi rút về."
Hạ Trì." – Anh nuốt xuống một ngụm, giọng trầm thấp – "Đừng động nữa, tôi đi lấy nước."
Không phải Giang Phương?
Nhưng là giọng quen thuộc.Hạ Trì lắc lắc cái đầu ong ong, phản ứng chậm chạp, không nghĩ ra là ai.Nhân lúc đi rót nước, Lục Cận bật đèn ngủ ở tầng dưới.Ánh đèn vàng ấm hắt lên, không đủ sáng khắp phòng nhưng cũng đủ để nhìn rõ người trước mặt.Anh bưng ly nước quay lại.Cảnh tượng này... sao thấy quen quen.Không lâu trước đây, người kia cũng từng rót cho anh một ly mật ong ấm vào ban đêm.
Giờ thì vai trò lại đảo ngược.Hạ Trì lại nằm co lại trên sofa, cả người thu mình thiếu cảm giác an toàn, đôi vai khẽ run.Lục Cận sững lại, thân thể căng cứng.Phòng im phăng phắc, chỉ nghe loáng thoáng tiếng nức nở khe khẽ.Một lúc lâu, anh cúi người, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, giọng dịu dàng hơn thường ngày:"Đừng khóc nữa."
"Tôi không khóc." – Hạ Trì giọng mũi, nằng nặc – "Tôi không khóc mà."
Cậu ngồi dậy, tránh né cảm xúc, cúi đầu không nhìn anh.Ánh đèn vàng phủ nửa khuôn mặt cậu mềm mại, nửa còn lại trong bóng tối.Giọt nước đọng trên hàng mi khiến cậu càng thêm mong manh.Lục Cận khẽ tối ánh mắt, không vạch trần sự mạnh mẽ giả vờ đó.Anh đưa ly nước ra, nhưng cậu lại trực tiếp nắm lấy tay anh mà uống liền mấy ngụm.Nhiệt độ từ đầu ngón tay Hạ Trì truyền sang, làm Lục Cận bất giác thấy tim đập mạnh.Uống xong, cậu mới ngẩng lên, thoáng sững lại khi chạm ánh mắt anh.Người đàn ông đứng trước mặt, mắt sâu và sáng, đối diện mà không tránh đi.Cuối cùng, Hạ Trì là người quay mặt đi: "Anh đi công tác về rồi à?"
"Ừ." – Lục Cận đáp, rồi hỏi – "Còn uống nữa không?"
Cậu lắc đầu, vừa lắc vừa thấy choáng: "Không uống nữa."
Anh đặt ly xuống, từ tốn ngồi xuống, cầm đôi giày gần đó, đưa tay nắm lấy mắt cá chân cậu.Cơ thể Hạ Trì bất giác căng cứng, quay đầu nhìn anh, cố rút chân lại nhưng không được.Cảm giác ở cổ chân tê tê, như toàn bộ sức lực đều tan ra từ đó."
Anh làm gì thế?"
Lục Cận thong thả đặt giày xuống dưới chân cậu, ngẩng đầu: "Sàn lạnh."
Hạ Trì mím môi, không nói gì, ngoan ngoãn xỏ giày."
Tôi buồn ngủ." – Cậu nhắm mắt, rồi mở ra, cảnh vật trước mắt đã mờ hẳn."
Đi ngủ đi." – Lục Cận đứng lên."
Không có sức." – Cậu ngửa đầu theo động tác của anh – "Cõng tôi."
Lục Cận: "..."
Nhìn vẻ mặt ngây ngô kia, rõ ràng là không tỉnh táo."
Tôi là ai?" – Anh ngồi xuống ngang tầm mắt cậu, mỉm cười hỏi."
Anh trai?" – Cậu càng chóng mặt, toàn bóng mờ, giờ này mà không phải anh trai thì là ai?Anh trai nào?
Cố Thâm à?Nụ cười nơi khóe môi anh vụt tắt, nhớ lại phần ghi chú trong tin nhắn đối phương từng gửi, ánh mắt dần lạnh."
Cậu thích Cố Thâm?"
Cố Thâm?!
Không đời nào.
Tên khốn đó, mắt anh sáng như vậy cơ mà.Hạ Trì lắc đầu: "Không thích."
"Không thích?"
"Ừ, không thích.
Tôi ghét anh ta." – Cậu nghiêm túc lặp lại.Khóe môi anh lại nhếch lên: "Thế cậu muốn công ty không?"
"Không không không, đừng cho tôi, tôi không cần." – Nghĩ đến cảnh anh trai ngày nào cũng đi sớm về khuya, cậu lắc đầu lia lịa – "Tôi không cần."
"Không cần công ty?"
"Không cần."
Anh im lặng một lát, rồi cúi xuống, một tay luồn vào dưới đầu gối cậu, một tay ôm lấy lưng, nhấc bổng lên.Cậu không chống cự, thuận thế dụi đầu vào ngực anh, vô thức cọ nhẹ, lầm bầm: "Anh trai, sao ngực anh to thế này."
Bước chân anh khựng lại.Nhưng rồi nhanh chóng đi tiếp.Thấy anh im lặng, cậu cũng thôi, chóng mặt nên càng lười nói.Anh tập gym nhiều năm, bế cậu rất nhẹ nhàng, bước lên cầu thang ổn định.Nhịp thở nơi ngực mang theo hơi ấm, hơi ngứa.Giang Phương ngủ được một lúc thì bị nghẹt thở, đi vệ sinh.
Khi ra, nghe tiếng bước chân trên cầu thang.Cậu mở cửa, vừa ló đầu ra đã thấy Lục Cận bế Hạ Trì đi ngang qua.Giang Phương sững lại, tỉnh hẳn:Cái... cái gì đây???Lục Cận không để tâm, đưa cậu đến phòng, đặt xuống giường, chỉnh nhiệt độ điều hòa, rồi vào phòng tắm lấy khăn ướt.Trở ra, anh tỉ mỉ lau mặt, lau tay cho cậu.Giang Phương dụi mắt, không tin nổi vào mắt mình.Cậu tựa vào cửa, len lén nhìn trộm vào phòng.Một lúc sau, nghe tiếng cửa phòng kế bên mở ra.Giang Phương bật chế độ quay video, nép sát vào cửa, lén thò đầu.Trong khung hình, Lục Cận từ phòng Hạ Trì bước ra, quay về phòng mình.Giang Phương: "???"
Còn đáng sợ hơn gặp ma...Sáng hôm sau, không biết có phải do tác dụng của buổi hợp tác hôm qua hay không, Hạ Trì thức dậy thì nắng đã lên cao.Ánh mặt trời chiếu vào phòng, khiến tâm trạng cậu khoan khoái.Cậu vươn vai, giấc ngủ ngon khiến cậu hoàn toàn không bị di chứng sau cơn say tối qua.Nhưng nhớ lại cảm giác khi say, cậu lắc đầu — sau này phải cẩn thận khi uống rượu.Tắm rửa, thay đồ xong, cậu xuống nhà.Đúng lúc Giang Phương ngồi ở sofa dưới nhà.Ánh mắt cậu ta bám theo từng bước chân Hạ Trì đi xuống, vẻ mặt như muốn nói lại thôi.Bị nhìn đến khó hiểu, Hạ Trì đưa tay xoa mặt.Khi lại gần, cậu hỏi: "Cậu làm sao thế?"
Giang Phương thở dài, ra vẻ huyền bí: "Haizz..."
"...
Có gì thì nói." – Hạ Trì đáp, rồi hỏi thêm – "Ăn gì?
Tôi đặt đồ ăn."
Giang Phương hất cằm về phía bàn ăn: "Kia kìa, trên bàn có rồi."
"Đồ của quán Tê Ẩn Thực Viện đấy."
Hạ Trì ngẩn ra: "Cậu đặt?
Quán này đâu có giao tận nơi?"
"Đúng là không giao, nhưng ai đó sáng sớm đã đi mua về rồi." – Giang Phương tặc lưỡi.Hạ Trì thấy hôm nay Giang Phương kỳ quặc hẳn: "Ai cơ?"
"Còn ai nữa, Lục Cận chứ ai."
"Anh ấy quay lại rồi à?"
Hạ Trì nhíu mày, "Từ bao giờ vậy?"
Giang Phương sắc mặt hơi đổi, "Anh không nhớ à?"
"Nhớ cái gì?"
Hạ Trì vẻ mặt mơ hồ, chẳng hiểu đầu đuôi ra sao.Giang Phương sốt ruột, dựa sát vào Hạ Trì, vừa nói vừa làm động tác minh họa: "Tối qua đó, anh uống say, rồi em nói em lên lầu nghỉ trước, anh bảo muốn ở dưới thêm một lúc mới lên."
"Em nói được, rồi em đi ngủ.
Ngủ dậy, mở mắt ra, đoán xem em thấy gì?"
Hạ Trì nổi cáu, đấm cho Giang Phương một cái, "Muốn nói thì nói nhanh đi."
Giang Phương xoa vai, nói thẳng: "em thấy Lục Cận bế anh về phòng."
Hạ Trì trừng to mắt, "Không tin."
"Cậu vẫn chưa tỉnh rượu à?"
"Biết ngay là anh không tin."
Giang Phương nói, "Thế anh nói xem,anh lên phòng kiểu gì?
Chẳng lẽ tự dịch chuyển tức thời à?"
Vừa nói vừa lôi điện thoại ra tìm video đã quay tối qua."
Nói linh tinh gì vậy?"
Hạ Trì phản bác, "Tất nhiên là anh tự đi..."
Chưa nói xong, trong đầu bỗng hiện lên vài hình ảnh rời rạc."
Đi... lên à?"
Hạ Trì nói càng lúc càng thiếu tự tin, lông mi khẽ rung, cậu nhìn Giang Phương, chỉ vào mình."
Tôi?
Được Lục Cận?
Bế lên à?"
Đúng lúc đó, Giang Phương mở được video, đưa điện thoại ra trước mặt Hạ Trì, "Đúng, anh , được Lục Cận, bế về phòng!"
Hạ Trì nhìn hình ảnh trong video, Lục Cận từ phòng mình đi ra, cả người cứng đờ.Hạ Trì: ?OMG!
Mèo con sốc nặng.jpgMình đã làm gì vậy?!Ký ức tối qua ghép lại trong đầu—mình làm gì?
Cầm tay Lục Cận uống nước?
Chuyện này... chắc không sao chứ?Rồi sao nữa?
Mình bảo anh ta cõng mình?Đúng rồi!
Mình nói là cõng, là Lục Cận tự tiện bế mình!Sau đó... hình như còn cọ vào ngực anh ta?
Còn buột miệng nói một câu ngớ ngẩn?Hạ Trì: Trời sập rồi...Lúc này, Giang Phương mở hộp đồ ăn sáng của Quán Ăn Tĩnh Ẩn, "Bữa sáng này cậu ăn không?"
Hạ Trì bực bội: "Ăn ăn ăn!
Chỉ biết ăn thôi!"
Nói xong bước lại gần, vừa ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, bụng đã réo lên.Đổi giọng ngay: "Ăn!
Sao lại không ăn!"
Ăn được vài miếng, Hạ Trì hỏi: "Lục Cận giờ đâu?
Đi làm rồi à?"
Giang Phương lắc đầu, "Không, đang ở trên lầu."
Hạ Trì: ...Dù Lục Cận có ở trên lầu thì cũng phải ăn xong bữa này đã, nhai nhai nhai..."
Muốn nói từ lâu rồi, trước đây rõ ràng anh toàn nói xấu Lục Cận với em, sau lại bảo không ghét anh ta nữa."
Giang Phương nhìn Hạ Trì đầy nghi hoặc."
Mấy cái đó bỏ qua đi, chứ tối qua là sao?"
Hạ Trì chớp mắt: "Xem như anh ta nhiệt tình giúp đỡ?"
Giang Phương: "..."
Hạ Trì đặt đũa xuống, hơi nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống bàn, bàn tay đỡ cằm, trầm ngâm một lát."
Tôi thấy..."
Giang Phương: "Thấy gì?"
"Thấy chỗ này không nên ở lâu."
Hạ Trì nghiêm túc.Giang Phương: "..."
Mưa đã rơi, cậu mới nhớ thu quần áo, người đã tới trước mặt, cậu lại bảo đi, xong rồi!Hạ Trì quay lưng về phía cầu thang nên không thấy, nhưng Giang Phương nhìn rất rõ.Lục Cận đứng ở đầu cầu thang tầng hai, ánh mắt sâu thẳm nhìn Hạ Trì, đáng tiếc cậu hoàn toàn không hay biết.Hôm nay anh mặc sơ mi đen rộng rãi, cởi hai ba cúc trên, lộ xương quai xanh.Tay áo xắn cao, cánh tay gầy săn chắc nổi gân xanh, mỗi cử động đều để lộ đường nét cơ bắp mượt mà.Hạ Trì thì nhỏ giọng: "Nhưng mà Lục Cận dáng đẹp thật."
Nhìn sơ mi được sơ vin gọn gàng, vai rộng eo thon hiện rõ.Giang Phương cũng gật đầu đồng ý, đúng là đẹp.Tiếng bước chân từ xa lại gần, Hạ Trì mới chợt quay đầu.Tầm mắt vô tình rơi xuống ngực Lục Cận, cảm giác mềm mại tối qua như vẫn còn.Ngay lập tức, má cậu đỏ bừng, vành tai hơi nóng, toàn thân như bốc hỏa.Cậu lảng tránh, cầm ly nước uống một ngụm, nhưng vẫn không áp được nhịp tim đang đập nhanh.Nghĩ một hồi, Hạ Trì dứt khoát đứng lên, "Ờ... ba đang đợi, anh về trước đây."
Nói xong liền bước ra cửa.Giang Phương định đi theo thì nghe Lục Cận cất tiếng:"Hạ Trì."
Bước chân Hạ Trì đang ở cửa lập tức khựng lại.Cậu quay đầu, cố tỏ ra bình tĩnh, "À, gì vậy?"
Trong lòng thì hoảng loạn.Lục Cận sải bước lại gần.Thấy anh áp sát, Hạ Trì vô thức tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng.Khoảng cách rút ngắn, Hạ Trì ngửi thấy mùi hương nhẹ và thanh khiết trên người anh.Tim vừa bình ổn đã lại đập nhanh hơn.Này này này, đừng lại gần nữa!
Vi phạm luật rồi đấy!Lục Cận không biết Hạ Trì đang nghĩ gì, chỉ thấy cậu nghiêng mặt, mím môi với vẻ bướng bỉnh.Anh đưa tay ra sau cậu, lấy áo khoác trên giá, vắt lên tay."
Đi thôi, tôi đưa cậu về."
Hạ Trì: "Hả?"
Giang Phương nghe vậy lập tức ngồi xuống, đã có người đưa về thì mình ở lại.Lục Cận liếc anh, "Tối qua vừa uống nhiều rượu, đừng lái xe."
Hạ Trì: ...Uống rượu hại thân, uống rượu hại thân thật!Trước đây, đi cùng Lục Cận không thấy gì, nhưng sau chuyện tối qua, Hạ Trì thấy hơi khó xử.Cách tốt nhất là giả vờ say quên hết mọi chuyện.Chỉ cần mình không ngại thì người ngại là anh!Giang Phương tiễn hai người ra cửa, còn gửi cho Hạ Trì tin nhắn chúc may mắn.Xe Lục Cận đỗ trong sân, Hạ Trì theo anh lên xe, ngồi ghế phụ.Cuối tháng Chín vẫn khá nóng, Lục Cận bật điều hòa, chỉnh nhiệt độ vừa phải.Không lâu sau, không khí oi bức tan biến, trở nên mát mẻ.Lục Cận đánh lái, đưa xe ra khỏi biệt thự....Trong xe yên tĩnh.Hạ Trì nghịch điện thoại, thỉnh thoảng liếc trộm, thấy anh chăm chú lái xe.Nhưng khí thế của anh quá lớn, không nhìn vẫn cảm nhận được áp lực mơ hồ.Từ Nam Viên về nhà cũ, quãng đường không xa cũng chẳng gần, Hạ Trì gắng tỉnh táo nhìn cảnh vật lùi lại bên đường.Chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ kéo đến.Dù sao Lục Cận lái rất vững, Hạ Trì đành chợp mắt một lát.Khi xe rẽ vào nhà cũ, cậu mở mắt, mơ màng nghe thấy tiếng cười khẽ bên cạnh.Hạ Trì dụi mắt, "Đến rồi à?"
Lục Cận đỗ xe, "Đến rồi."
Hạ Trì vươn vai, xuống xe trước.Bác Trương vừa hay ở cửa, thấy cậu thì tới chào, "Cậu Trì, cậu Lục."
"Bác Trương."
Hạ Trì hỏi, "Ba cháu đâu?"
"Ông chủ hình như đang luyện chữ trong thư phòng."
"Vậy cháu vào trước."
Hạ Trì nói xong liền chạy thẳng.Nói đùa chứ, nếu Lục Cận nhắc đến chuyện tối qua, chắc cậu sẽ xấu hổ chết mất.Lục Cận đứng đó nhìn bóng dáng như chạy trốn của Hạ Trì, khóe môi cong lên, tâm trạng rõ là rất tốt....Hạ Khải Quốc mới tập viết chữ năm nay.
Sau khi rút khỏi thương trường, từ bận rộn liên tục thành rảnh rỗi, ban đầu ông rất không quen.Thế là tìm việc để làm: luyện chữ, câu cá, uống trà, dưỡng sinh.Lâu dần thành thói quen.Đang mài mực, Hạ Trì gõ cửa bên ngoài, "Ba, ba ở trong à?"
"Vào đi."
Hạ Khải Quốc đáp.Hạ Trì đẩy cửa, ngồi lên sofa bên cạnh."
Ba cứ coi như con không ở đây."
Hạ Khải Quốc đặt thỏi mực xuống, nhìn con cười, "Sao thế?"
Hạ Trì lắc đầu, bảo không có gì.Không thể nói là đang trốn Lục Cận, nếu nói ra, chắc ba sẽ hỏi tới cùng.Nên thà im còn hơn.Thấy con không chịu nói, Hạ Khải Quốc cũng không gặng hỏi, tiếp tục viết chữ.Hạ Trì nằm dài trên sofa, chat nhóm với Giang Phương và Lâm Du, chủ yếu bàn về chuyện vốn.Mấy hôm trước, Trần Phi đã bảo cậu là Lục Cận lại chuyển thêm ba mươi triệu cho cậu.Những lúc như vậy, Hạ Trì lại cảm thán nguyên chủ quá dại, lấy hết tiền tiết kiệm của mình bù cho gã cặn bã, cuối cùng trắng tay.Thật là nghĩ không thông, rõ ràng chỉ cần không làm gì, nằm yên thôi, Lục Cận vốn trọng tình trọng nghĩa chắc chắn sẽ không để cậu thiệt.Quả là một người rất trọng tình nghĩa.Ban đầu, Hạ Trì còn định bàn với ba chuyện vốn, giờ thì khỏi cần.Lâm Du: Chuyện tiền bạc chưa vội, hiện tại có việc này muốn nhờ anh Trì.Hạ Trì: Việc gì?Lâm Du: Tuần sau có một buổi tiệc do hãng trang sức tổ chức, nhiều ngôi sao sẽ tham dự, em cần một thiệp mời.Hạ Trì chưa rõ chi tiết bữa tiệc, nên không vội nhận lời, chỉ nói sẽ hỏi thử, có tin sẽ báo lại.Đúng lúc đó, chuông báo đã hẹn reo lên.Hạ Trì cất điện thoại, nhìn Hạ Khải Quốc: "Ba, mai đến lịch tái khám rồi đúng không?"
Nghe vậy, tay Hạ Khải Quốc khựng lại, ngòi bút để lại một vết mực bất thường trên giấy.Ông ấy không thay giấy mà tiếp tục viết."
Là ngày mai."
Suốt thời gian dài như vậy, ông còn tưởng Hạ Trì sẽ quên, không ngờ đứa trẻ này lại nhớ rõ như thế.Hạ Khải Quốc nhất thời cũng không biết nên vui hay lo.Ông vốn không muốn để bọn trẻ biết về bệnh tình của mình.Hạ Trì không biết Hạ Khải Quốc đang nghĩ gì, liền hỏi tiếp: "Ngày mai mấy giờ ạ, để con đặt báo thức."
"Bảy giờ đi."
Dù sao trước đó đã đồng ý với Hạ Trì, lúc này cũng không cần giấu giếm nữa.Hạ Trì gật đầu, đặt thêm mấy báo thức trong điện thoại.Đợi Hạ Khải Quốc viết xong, Hạ Trì đoán Lục Cận chắc đã đi làm.Ai ngờ khi cùng Hạ Khải Quốc xuống lầu, lại thấy đối phương chẳng những chưa đi mà còn ngồi ở bàn trà vốn là chỗ Hạ Khải Quốc thường uống trà.Trong tay anh ta đang nghịch ấm trà mai vàng mà trước đây Hạ Trì từng mua.