Lãng Mạn [Đam mỹ - Hoàn] Đổi Vợ Mới Thì Làm Sao?

[Đam Mỹ - Hoàn] Đổi Vợ Mới Thì Làm Sao?
[Ngoại truyện 14] Nếu - Trúc Mã


Nói rồi, Ngôn Tòng Du đột nhiên lùi lại, tránh khỏi sự tiếp cận của Cố Tích, giọng điệu gay gắt: "Đừng làm bậy."

Bị bệnh không phải là chuyện đùa, nếu lây cho Cố Tích thì đối phương cũng sẽ khó chịu.Ngôn Tòng Du vẫn nhớ có lần Cố Tích bị sốt hồi tiểu học, sốt mấy ngày không hạ, mặt cũng đỏ bừng, nói năng lắp bắp, nửa ngày không phản ứng kịp, trông cứ ngơ ngác.

Một thời gian cứ ủ rũ, mãi đến khi đi bệnh viện tiêm mới khỏi."

Không làm bậy."

Cố Tích nghiêng người, cọ cọ vào cổ Ngôn Tòng Du: "Lây cho tớ đi, tụi mình có thể cùng về nhà nghỉ ngơi."

"Về nhà nghĩ cách khác..."

Lý trí mách bảo Ngôn Tòng Du phải đẩy Cố Tích ra, nhưng cậu lại không kìm được mà ôm Cố Tích xoa xoa, rồi buông ra, ho nhẹ hai tiếng: "Ốm khó chịu lắm, cậu đừng lại gần tớ quá."

Cố Tích thở dài, đổ người xuống giường, nằm đè lên chân Ngôn Tòng Du: "Không còn cách nào khác đâu -- cô giáo nói phải có lý do mới được về nhà."

"Lát nữa để chú út nghĩ cách, được không?"

Ngôn Tòng Du điều chỉnh chân để Cố Tích nằm thoải mái hơn.Từ nhỏ đến lớn hai người gần như không mấy khi xa nhau, ngay cả ngày lễ Tết cũng thường xuyên gặp mặt, mối quan hệ giữa hai gia đình cũng vì thế mà thân thiết hơn rất nhiều.

Ngay cả khi không thể gặp mặt, hồi nhỏ dùng đồng hồ điện thoại, lớn lên dùng điện thoại di động, chưa bao giờ mất liên lạc.Những lúc huấn luyện quân sự như thế này, một người ở căn cứ, một người về nhà, e rằng cả hai đều không thể yên tâm về đối phương.Cố Tích vui vẻ lẩm bẩm: "Chú út vạn năng."

Trong lòng Cố Tích, chú út Ngôn gần như là vạn năng.

Ngoài việc nấu ăn rất dở ra, mọi chuyện khác đều có thể làm được."

Tớ đi lấy cơm cho cậu."

Sau khi ở với Ngôn Tòng Du một lúc, sắp đến giờ ăn trưa, Cố Tích đứng dậy nói.Đám đông học sinh tham gia huấn luyện quân sự vẫn chưa đến nhà ăn, Cố Tích đi lúc ít người, rất nhanh đã mang hai suất cơm về.Dưới ký túc xá, Cố Tích thoáng thấy một chiếc xe quen thuộc đậu trước cửa, đoán rằng chú út đã đến.

Cuộc gọi điện thoại buổi sáng, xem ra thời gian cũng gần đúng rồi.Chưa kịp vào ký túc xá, giọng chú út Ngôn đã vọng ra từ cửa, nói nhiều và luyên thuyên, cảm giác quen thuộc ập đến."

Đỡ hơn chưa?

Sao mới rời nhà một ngày đã ốm rồi?"

Ngôn Hồi lải nhải: "Cái căn cứ rách nát gì thế này, ngay cả học sinh cũng không chăm sóc tốt, nhóc Tòng Du tội nghiệp, một ngày không gặp mà đã gầy đi rồi."

"Với lại cái căn cứ rách nát này khó tìm thật, sao không xây vào núi hoang mà giấu đi?

Trên bản đồ hiển thị còn mấy cây số nữa mà chú phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới tìm ra được đó --""Chú út."

Cố Tích bước vào, đặt khay cơm trên tay xuống bàn, chào Ngôn Hồi."

Ài."

Ngôn Hồi quay đầu lại, nhìn thấy Cố Tích đang mặc quân phục huấn luyện, đầu tiên là bật cười: "Mặc bộ đồ này đẹp đấy."

"May mà có cháu chăm sóc Tòng Du, hai đứa có bạn có bè tốt biết mấy..."

Ngôn Hồi nói, ánh mắt chuyển sang hai suất cơm trên bàn, nhíu mày: "Hai đứa ăn cái này thôi à?"

Cố Tích đi quá sớm, một số món ăn trong nhà ăn vẫn chưa kịp bày ra.

Nhưng nhìn chung vẫn khá cân bằng dinh dưỡng, có rau có thịt, chỉ có điều trộn lẫn vào nhau, trông không được ngon mắt lắm.Cố Tích gật đầu.Nhà ăn chỉ có bấy nhiêu đó."

Mấy cái này cứ để đó đi."

Dù sao người bệnh cũng phải ăn ngon một chút, Ngôn Hồi nói: "Chú dẫn hai đứa ra ngoài ăn, vừa nãy thấy có một nhà hàng gần đây."

"...Cháu không thể ra ngoài."

Cố Tích nói: "Huấn luyện quân sự là khép kín."

Mặc dù nói là ngồi xe chú út Ngôn có thể lẻn ra ngoài, nhưng lỡ như bị phát hiện thì sẽ bị phê bình toàn trường.Ngồi trên giường, Ngôn Tòng Du nắm tay Cố Tích lắc lắc: "Chú út nói tụi mình có thể đi cùng nhau."

Cố Tích sững sờ: "Tớ cũng có thể đi à?"

Ngôn Tòng Du kéo Cố Tích, bảo cậu nhóc ngồi xuống cạnh giường: "Ừ."

Cố Tích theo bản năng nhìn về phía Ngôn Hồi.Từ nhỏ đến lớn Cố Tích cũng được Ngôn Hồi chăm sóc, đã coi cậu nhóc như cháu trai thứ hai của mình, vung tay áo: "Chuyện nhỏ, chuyện ký túc xá chú cũng đã lo xong cho hai đứa rồi, cái này thì có là gì?"

Cố Tích không hiểu: "Ký túc xá nào ạ?"

Ngôn Tòng Du nắm chặt tay Cố Tích, ho nhẹ hai tiếng.Sự chú ý của Cố Tích bị thu hút, cúi đầu vỗ vỗ lưng Ngôn Tòng Du: "Sao lại ho rồi, khó chịu ở đâu à?"

Ngôn Tòng Du ngẩng đầu nhìn chú út, cầm cốc nước bên cạnh uống một ngụm: "Không sao."

"Đi ăn cơm thôi."

Ngôn Hồi chuyển chủ đề, nhìn đồng hồ: "Ăn xong chú sẽ đón hai đứa về."

Tuy huấn luyện quân sự quan trọng, nhưng ốm mà vẫn cố gắng chịu đựng thì chỉ thêm chịu tội.

Ngôn Tòng Du cần về nhà nghỉ ngơi, nhưng tiếc là hai đứa nhóc này cũng không muốn rời xa nhau.Nếu không thể về cùng nhau, Ngôn Tòng Du thà ở lại căn cứ.Nghe vậy, Cố Tích cong môi cười, quay đầu véo mạnh má Ngôn Tòng Du: "Vậy thì tớ có thể chăm sóc cậu rồi."

Giọng Ngôn Tòng Du sau khi ốm có chút mềm mại, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.Trong nhà hàng.Ngoài một bàn đầy ắp món ăn, trước mặt Ngôn Tòng Du còn có riêng một bát canh gà sâm.Là món canh tẩm bổ mà Cố Tích đã vò đầu bứt tai chọn lựa kỹ càng sau cả buổi lật đi lật lại thực đơn.Cố Tích múc một muỗng canh, ân cần đút đến miệng Ngôn Tòng Du, còn dạy cậu há miệng: "A --"Năm nay ít nhiều gì Ngôn Tòng Du cũng đã mười sáu tuổi rồi, mặc dù sốt vẫn chưa hạ, nhưng cũng chưa yếu đến mức không thể cử động, chưa đến mức phải đút tận miệng."...Tớ tự ăn được mà."

Ngôn Tòng Du muốn nhận lấy cái thìa."

Không được."

Cố Tích nghiêm túc nói: "Ốm rồi phải nghỉ ngơi thật tốt, cậu cứ việc há miệng chờ sẵn là được."

Ngôn Tòng Du nhất thời không biết nói gì."

Há miệng nhanh lên."

Cố Tích giục: "A --"Ngôn Tòng Du khựng lại, bất đắc dĩ, vẫn nghiêng người cắn lấy cái thìa.Cố Tích chưa bao giờ chăm sóc ai cả, kinh nghiệm duy nhất là hồi nhỏ chơi nhà chòi.Kiểu ôm búp bê đồ chơi lắc lư, còn phải tự mình mặc quần áo cho búp bê, đút búp bê ăn.Thế nên không nghĩ nhiều, Cố Tích theo bản năng cứ thế chăm sóc Ngôn Tòng Du.Ngôn Tòng Du từ chối vài lần, không được, do dự, ánh mắt cầu cứu hướng về phía Ngôn Hồi.Ngôn Hồi cười tít mắt.Nhưng chú cũng không có ý định can thiệp gì, mặc dù việc đút cơm tận miệng có hơi làm quá lên, nhưng cũng chỉ mấy ngày này thôi, đợi bệnh khỏi tự nhiên sẽ không như vậy nữa.Chỉ có điều, cả hai đều đánh giá thấp quyết tâm chăm sóc Ngôn Tòng Du của Cố Tích.Không chỉ lúc ăn cơm sẽ tự mình đút, khi đối phương ngủ cậu nhóc phải canh bên cạnh, xuống giường cậu nhóc phải theo dõi, thậm chí ngay cả khi Ngôn Tòng Du đi vệ sinh cũng phải chen vào cùng.Ngôn Tòng Du nắm chặt cạp quần, tai đỏ bừng, mím môi, dịu giọng thương lượng: "Òm Ọp đợi tớ ở ngoài được không?"

"Không được."

Cố Tích nhìn cậu, lắc đầu: "Cậu ngất thì sao?"

"Nhanh thôi."

Ngôn Tòng Du nói nhỏ: "Sẽ không ngất đâu."

"Nhưng cậu vẫn chưa hạ sốt, trên mạng nói sốt có thể bị ngất."

Cố Tích lo lắng nói: "Tai cậu còn đỏ bừng kìa."

Tai Ngôn Tòng Du càng đỏ hơn: "Vậy... cậu đừng nhìn tớ được không?"

"Được rồi."

Cố Tích quay lưng lại, nhưng vẫn không có ý định ra ngoài, miệng lẩm bẩm: "Không phải xấu hổ, có phải tớ chưa từng nhìn thấy đâu."

Ngày xưa họ còn tắm chung mà.Tai Ngôn Tòng Du đỏ đến mức muốn chảy máu, lặng lẽ đẩy nhanh tốc độ: "Không giống đâu."

"Có gì khác đâu?"

Cố Tích lười nhác nói.Ngôn Tòng Du đã xong, đi đến cạnh Cố Tích, mở vòi nước rửa tay, tiếng nước chảy ào ào, cậu nói nhỏ: "Tụi mình đã lớn rồi."

"Lớn thì sao?"

Cố Tích vòng tay qua cổ Ngôn Tòng Du từ phía sau, véo má cậu: "Lớn thì phải xa lạ ư?"

Ngôn Tòng Du khẽ thở ra, quay người đối mặt với Cố Tích, khoảng cách rất gần, nhìn vào mắt đối phương: "Nhưng tớ không nói về tuổi tác."

Cố Tích từ từ chớp mắt: "Vậy là gì?"

Ngôn Tòng Du cúi đầu, ghé sát vào má Cố Tích, hơi thở nóng bỏng phả vào tai: "...Tớ cũng không biết."

Một thứ tình cảm không thể nói rõ thành lời...Da thịt chạm nhau, Cố Tích vốn dĩ còn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng cảm thấy nhiệt độ trên mặt Ngôn Tòng Du lại nóng thêm mấy phần, cũng không để ý đến những thứ khác nữa, đẩy cậu ra khỏi nhà vệ sinh: "Mau về giường nằm đi, tớ đo nhiệt độ cho cậu."

"Nửa tiếng trước mới đo xong."

Ngôn Tòng Du bị Cố Tích quấn chặt trong chăn, giãy giụa nhắc nhở: "Hạ sốt cần thời gian."

Cố Tích hoàn toàn không nghe, lấy nhiệt kế ra bảo Ngôn Tòng Du kẹp chặt.

Một lúc sau lấy ra, giơ lên dưới ánh sáng mà nhìn: "Thấy chưa, bảo không nghe lời, lại sốt cao thêm 0.1 độ rồi."

Ngôn Tòng Du: "..."

May mà không lâu sau, nhiệt độ của Ngôn Tòng Du đã hạ xuống.

Cố Tích thở phào nhẹ nhõm, Ngôn Tòng Du cũng nhẹ nhõm.Chỉ có điều, hạ sốt thì hạ sốt, vẫn còn nhiều việc không thể làm.Ngôn Tòng Du nghỉ ngơi trong phòng ngủ, nửa ngày không thấy Cố Tích, đứng dậy mở cửa muốn ra ngoài xem, liền thấy Cố Tích đang ngồi trên ghế sofa phòng khách ôm một hộp kem lớn, trên TV là bộ phim hoạt hình đang hot gần đây.Cuối tháng Tám, trời vẫn còn nóng.

Ngôn Tòng Du đi đến cạnh Cố Tích, véo gáy cậu nhóc: "Sao không xem trong phòng ngủ?"

"Sợ cậu thèm."

Cố Tích ngẩng đầu nhìn Ngôn Tòng Du, đặt hộp kem xuống bàn trà, thành thật nói: "Bây giờ cậu không được ăn đồ lạnh đâu."

Ngôn Tòng Du bình thường không thích ăn kem lắm, nhưng lúc này đột nhiên muốn ăn đồ lạnh, cúi đầu ghé sát lại: "Tớ nếm một miếng."

"Cậu không được ăn."

"Một miếng nhỏ thôi, được mà."

Ngôn Tòng Du dùng lời lẽ thuyết phục, ngồi xuống cạnh Cố Tích: "Hồi nhỏ cậu bị ốm, tớ còn mua kem cho cậu mà."

Cố Tích nghiêm túc nói: "Rồi hôm sau lại sốt cao đấy."

"..."

Ngôn Tòng Du tựa vào vai Cố Tích: "Không đâu, tớ đã hạ sốt rồi mà."

Cố Tích cúi đầu nhìn Ngôn Tòng Du, do dự một chút.Trên thực tế, Ngôn Tòng Du hiếm khi muốn thứ gì đó.

Đối với nhiều thứ trong cuộc sống, cậu đều có thể có hoặc không, tùy tiện.

Có cũng được, không có cũng không quá để tâm."

Vậy ăn một miếng nhỏ thôi."

Cố Tích dùng thìa múc một thìa kem nhỏ, nghĩ nghĩ, lại bỏ lại hơn phân nửa, rồi đút đến miệng Ngôn Tòng Du."

Kem của hoàng đế à?"

Ngôn Tòng Du cụp mắt: "Cậu đút thế này khác gì cho tớ ăn cái thìa lạnh đâu?"

"Nếm thử vị là được rồi."

Cố Tích nói: "Đợi bệnh khỏi tụi mình cùng ăn cả hộp lớn."

Ngôn Tòng Du miễn cưỡng bị thuyết phục, cúi đầu liếm một miếng thìa lạnh, mím môi.Chẳng nếm được vị gì cả.Mặc dù khóa huấn luyện quân sự lần này ngắn ngủi, cũng chẳng trải nghiệm được gì nhiều, nhưng nó đã khiến Cố Tích từ bỏ ý định ở ký túc xá khi nhập học.Ban đầu còn nghĩ ở ký túc xá có thể ngủ thêm nửa tiếng mỗi ngày, nhưng lỡ như trong thời gian ở ký túc xá xảy ra chuyện gì bất trắc, vẫn không tiện bằng ở nhà.Nói một cách cụ thể, cấp ba và cấp hai không có nhiều khác biệt lớn.

Ngoài việc bài tập nhiều hơn, thời gian cũng eo hẹp hơn, Cố Tích và Ngôn Tòng Du vẫn cùng nhau đi học mỗi ngày, cùng nhau làm bài tập, phần lớn thời gian đều dính lấy nhau.Cho đến khi năm lớp mười gần kết thúc, rồi đến việc chia lớp.Buổi tối.Đèn phòng ngủ đã tắt, ngoài cửa sổ trăng sao thưa thớt.

Ánh trăng bạc trắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, ngày mai là nghỉ, tối nay Cố Tích ngủ cùng Ngôn Tòng Du.Nói chuyện một lúc, Cố Tích khoác vai Ngôn Tòng Du, lười biếng ngáp một cái: "...Ngủ thôi."

Ngôn Tòng Du nằm nghiêng người, trong đêm nhìn khuôn mặt Cố Tích, như được phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ mờ ảo, nhẹ nhàng nói: "A Tích, tớ có chuyện muốn bàn với cậu."

"Nói đi."

Cố Tích gối đầu lên cánh tay: "Bàn gì mà bàn."

Ngôn Tòng Du đưa tay chạm vào mặt Cố Tích, dường như đã hạ quyết tâm nào đó mới mở lời: "Tớ muốn đi học mỹ thuật."

Cố Tích không nói gì.Trong bóng tối, Ngôn Tòng Du không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Cố Tích, cũng không thể nắm bắt được cảm xúc của cậu nhóc lúc này."...Mỹ thuật?"

Cố Tích sững sờ hồi lâu: "Thật à?"

Đây là lần đầu tiên Ngôn Tòng Du tiết lộ ý nghĩ này cho cậu nhóc, Cố Tích khó tránh khỏi có chút không kịp phản ứng.

Cứ nghĩ đối phương muốn đùa, nhưng giọng điệu nghiêm túc lộ ra cũng khiến Cố Tích coi trọng."

Ừm."

Ngôn Tòng Du dừng lại vài giây, nói: "Tớ thích."

Cố Tích cười một tiếng: "Vậy thì đi đi."

Ngôn Tòng Du thích vẽ và vẽ đẹp, điều này Cố Tích biết.Trước đây Cố Tích và Ngôn Tòng Du cùng nhau đi học lớp năng khiếu, học vẽ.

Khi Cố Tích đang dùng bút màu vẽ nhà nhỏ và mặt trời, Ngôn Tòng Du đang học vẽ ký họa.

Khi Cố Tích đang tô màu bằng sáp, Ngôn Tòng Du đang học vẽ tranh thủy mặc.Từ đó có thể thấy, Cố Tích không có hứng thú lớn với hội họa, thỉnh thoảng vẽ vời thì được, nhưng không thể kiên trì luyện tập như Ngôn Tòng Du."

Nếu thích thì cứ đi."

Cố Tích lặp lại một lần nữa, từ trong chăn mò lấy tay Ngôn Tòng Du nắm chặt, siết mạnh: "...Tớ ủng hộ cậu."

Ngôn Tòng Du nghẹn lại nơi cổ họng: "Tớ..."

"Cậu lo tớ sẽ không đồng ý ư?"

Cố Tích ghé vào tai Ngôn Tòng Du cười: "Sao có thể chứ?"

Ngôn Tòng Du lắc đầu: "Vậy thì tụi mình sẽ phải tách ra rồi."

Lớp văn hóa và lớp nghệ thuật của trường Nhất Trung Vinh Thành được tách ra.Vừa nãy Cố Tích không nghĩ đến điểm này, bây giờ đột nhiên im lặng.Ngôn Tòng Du không nhận được hồi đáp, kéo tay Cố Tích lay lay.Cố Tích lặng lẽ lật người lại."

Nhóc Òm Ọp?"

Ngôn Tòng Du thấy buồn cười, ngồi dậy: "Cậu sao thế?"

Cố Tích đánh tay Ngôn Tòng Du, rồi lại cuộn chặt chăn, nói lầm bầm: "Ngủ ngon, đừng nói nữa, gió lùa vào rồi đấy."

Ngôn Tòng Du nghe lời nằm xuống, chỉ có điều vì Cố Tích quay lưng lại với cậu, chỉ có thể nhìn thấy gáy cậu nhóc, đầu ngón tay khẽ động: "Cậu giận à?"

Cố Tích khẽ hừ một tiếng: "Cậu nói xem?"

"Đến lúc đó tụi mình sẽ không còn là bạn thân nhất nữa."

"Ai nói?"

Ngôn Tòng Du nhíu mày, mạnh mẽ lật Cố Tích lại: "Không được nói như thế."

"Vốn dĩ là thế mà."

Giọng Cố Tích có chút hung dữ, càng hung dữ càng pha chút nức nở không dễ nhận ra: "Đợi chia lớp sẽ có bạn mới, đến lúc đó đi học, tan học, ăn cơm, tụi mình sẽ không còn đi cùng nhau nữa."

Ngôn Tòng Du vốn là người nhạy cảm với cảm xúc, lúc này nghe ra giọng Cố Tích có điều bất thường, bèn lau khóe mắt cậu nhóc, nhận thấy có chút ẩm ướt, đầu ngón tay khựng lại: "Không đâu."

Cậu hạ giọng, cam đoan: "Nếu tớ có bạn mới, tớ là chó con."*(Nội dung trứng phục sinh không liên quan đến ngoại truyện – Nếu, là trứng phục sinh của chính văn)[Trứng phục sinh: Xe lắc]Ngôn Tòng Du dường như đã mơ một giấc mơ.Trong mơ.Cậu đột nhiên xuất hiện trong một không gian khác, khựng lại một lúc, mới nhận ra mọi thứ trước mắt rất quen thuộc.Viện, cọc gỗ, xích đu...Ngôn Tòng Du chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt tìm kiếm xung quanh.

Cảnh tượng trước mắt là Vinh Thành nhiều năm về trước, những tòa nhà cao tầng vẫn chưa được xây dựng hết, là hình dáng nguyên sơ nhất.Trong lòng cậu khẽ động, bước về phía phương hướng trong ký ức."

Bài này sai rồi."

"Ơ?

Sai chỗ nào?"

"Cái ô vuông này, đếm sai rồi, phải là mười bốn cái..."

"Một, hai, ba, bốn... chín, mười một --""Òm Ọp số mười của cậu đâu rồi?"

"Ơ, tớ không đếm số mười à?"

Hai giọng nói non nớt từ xa truyền đến, khơi gợi những ký ức sâu thẳm nhất trong lòng Ngôn Tòng Du.

Cậu đi theo tiếng nói vào viện, nhìn thấy hai đứa trẻ đang ngồi trên cọc gỗ làm bài tập.Hai đứa trẻ đang bẻ ngón tay đếm số, không để ý rằng căn cứ bí mật của chúng đã có một người lớn đột nhập.Ngôn Tòng Du vốn không muốn làm phiền, nhưng nhịn vài phút, nhìn thấy hai đứa bé trắng trẻo mềm mại, cuối cùng không nhịn được, lại bước thêm hai bước vào trong.Tiếng giày giẫm lên lá khô phát ra tiếng động, nhóc Cố Tích và nhóc Ngôn Tòng Du ngẩng đầu nhìn về phía này.Đã bị phát hiện, Ngôn Tòng Du không còn gì để che giấu nữa, dứt khoát đi thẳng đến gần, dưới ánh mắt nghi hoặc của hai đứa trẻ, cậu ngồi xổm xuống trước mặt nhóc Cố Tích.Nhóc Cố Tích nghiêng đầu: "Anh là ai?"

Ngôn Tòng Du nhìn nhóc Cố Tích trắng trẻo mềm mại, trái tim gần như tan chảy.Nhóc Ngôn Tòng Du ghé vào tai nhóc Cố Tích, thì thầm: "Anh ta trông như kẻ xấu ấy, tụi mình mau đi thôi."

Tuy nhóc Cố Tích có ấn tượng tốt với anh trai lớn trước mắt, nhưng nhóc cũng nghe lời nhóc Ngôn Tòng Du, nghe vậy liền cầm cặp sách định chạy.Khóe miệng Ngôn Tòng Du hơi co giật, cố gắng dịu dàng nói: "Anh không phải kẻ xấu."

Nhóc Cố Tích khựng lại, kéo nhóc Ngôn Tòng Du: "...Tớ thấy anh ấy không giống kẻ xấu.

Kẻ xấu hung dữ lắm, anh ấy đẹp thế mà."

Nhóc Ngôn Tòng Du cũng dừng lại, ánh mắt vẫn đầy cảnh giác.Ngôn Tòng Du cũng không biết phải giới thiệu bản thân thế nào, trong trường hợp này, không cẩn thận rất dễ bị hai đứa bé này coi là kẻ xấu.Cuối cùng, Ngôn Tòng Du nhìn về phía nhóc Ngôn Tòng Du, đơn giản nói dối một chút: "Anh là anh họ của em, vừa mới về."

-- Ngôn Tòng Du có rất nhiều anh họ, thân thích xa lạ không đếm xuể, cậu cá là nhóc Ngôn Tòng Du cũng không nhớ được có những ai.Nghe vậy, nhóc Cố Tích lại càng phấn khích: "Em thấy Cá Nhỏ với anh họ giống nhau thật đó."

Ngôn Tòng Du cong môi nhìn nhóc Cố Tích.Vốn dĩ là một người, làm sao có thể không giống?"

Cho anh họ ôm một cái được không?"

Ngôn Tòng Du nhìn nhóc Cố Tích mũm mĩm, không nhịn được hỏi.Nhóc Cố Tích không hiểu sao lại có thiện cảm với người anh trai giống Cá Nhỏ này, dang tay: "Được ạ ~"Ngôn Tòng Du ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy nách nhóc Cố Tích, một tay nhấc bổng đứa bé lên, đặt nhóc ngồi trên cánh tay mình.Nhóc Cố Tích giật mình, theo bản năng ôm lấy cổ Ngôn Tòng Du.Trong mắt Ngôn Tòng Du có ý cười: "Bảo Bảo sợ độ cao à?"

Nhóc Ngôn Tòng Du bên cạnh bẹp miệng, sắp khóc rồi.-- Kẻ xấu ở đâu ra mà muốn cướp mất nhóc Òm Ọp của mình.Từ xa truyền đến một tiếng bước chân mới, sau đó một bóng người đàn ông cao ráo bước ra từ bóng cây.

Cố Tích nhìn cảnh tượng trước mắt, dừng lại hai giây, cười nói: "Em cũng thiên vị quá đấy."

Trước mắt, Ngôn Tòng Du đang ôm nhóc Cố Tích, nhóc Ngôn Tòng Du đứng một mình bên cạnh, vẻ mặt tủi thân.Ngôn Tòng Du có chút ngạc nhiên, không ngờ lại gặp Cố Tích ở đây: "Anh cũng vào à?"

"Ừm."

Cố Tích thực sự không thể nhìn nổi sự thiên vị của Ngôn Tòng Du nữa, đi đến bế nhóc Ngôn Tòng Du lên, chọc chọc má đứa bé, rồi ngẩng đầu nhìn Ngôn Tòng Du, giọng nói không giấu được ý cười: "Sao mà nhẫn tâm thế, cướp mất bạn chơi của người ta rồi, nhìn xem sắp làm đứa bé khóc rồi kìa."

Ngôn Tòng Du nói: "Thằng bénên kiên cường."

Từ khi Cố Tích xuất hiện, nhóc Ngôn Tòng Du vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh, có chút ngây ngốc, cho đến khi được bế lên cũng không phản kháng, cho đến khi anh trai lớn cười nhìn cậu: "Bé Cá Nhỏ?"

"...Òm Ọp lớn?"

Nhóc Ngôn Tòng Du nghi hoặc nói.Từ nhỏ đến lớn Cố Tích thay đổi không nhiều lắm, thêm vào ánh mắt của nhóc Ngôn Tòng Du tốt, từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy quen thuộc.Cố Tích không nói gì, bế nhóc Ngôn Tòng Du trêu chọc một lúc rồi đặt cậu bé xuống, sau đó kéo Ngôn Tòng Du đang mê mẩn đứa trẻ sang một bên."

Bình tĩnh đi."

Cố Tích vỗ vỗ mặt Ngôn Tòng Du: "Bọn nhỏ vẫn là trẻ con."

"Vì là trẻ con nên mới không nhịn được."

Tim Ngôn Tòng Du đập nhanh hơn rất nhiều, ngẩng đầu hôn khóe môi Cố Tích, cười nói: "Òm Ọp nhỏ xíu, đáng yêu quá."

Thật khó để kiềm chế tình yêu dành cho trẻ con, Cố Tích giữ gáy Ngôn Tòng Du, ép cậu lại gần mình, ghé sát tai thì thầm: "Hai đứa bé này lớn lên sẽ ở bên nhau đấy, vừa nãy em suýt làm bé Cá Nhỏ khóc rồi, lỡ như có gì thay đổi thì sao?"

Ngôn Tòng Du lập tức tỉnh táo lại.

Mọi hành động của cậu đều có thể ảnh hưởng đến tương lai, vì vậy phải thận trọng hơn nữa.Cậu từ từ thở ra: "Được, em bình tĩnh một chút."

Hai người lớn nói chuyện xong, Cố Tích quay người nói chuyện với hai đứa trẻ, dỗ dành: "Dẫn hai đứa đi chơi xe lắc được không?"

Lúc nãy anh đi qua, thấy trước cửa các cửa hàng trên phố có xe lắc.Trên mặt nhóc Cố Tích lộ ra vẻ thích thú, lại đưa ngón tay làm hình tròn: "Xe lắc cần xu ạ."

"Bọn anh có xu."

Cố Tích không nhịn được cười: "Nhiều xu lắm, tiêu không hết đâu.

Hai đứa giúp bọn anh dùng một ít được không?"

Trước cửa hàng có đủ loại xe lắc, có loại xe cừu đơn, còn có loại xe hơi đôi, thuyền đôi...Hai đứa trẻ chọn loại xe lắc hình thuyền, sau khi leo lên, Cố Tích vừa lúc đổi xu từ trong cửa hàng ra, một hộp đầy ắp.

Bỏ xu vào, xe lắc bắt đầu lắc lư, kèm theo tiếng nhạc bài hát gia đình và ánh đèn nhiều màu sắc."

Bố của bố gọi là gì?"

"Bố của bố gọi là ông nội."

"Mẹ của bố gọi là gì?"

"Mẹ của bố gọi là bà nội."

Nhóc Ngôn Tòng Du kéo tay nhóc Cố Tích, mềm giọng hỏi: "Bạn thân của Òm Ọp gọi là gì?"

Nhóc Cố Tích lắc đầu: "Bạn thân của Òm Ọp gọi là Cá Nhỏ."
 
[Đam Mỹ - Hoàn] Đổi Vợ Mới Thì Làm Sao?
[Ngoại truyện 15] Nếu - Trúc Mã


Cố Tích lầm bầm nói: "Cậu vốn dĩ là chó con mà."

Mỗi lần cá cược Ngôn Tòng Du đều dùng câu này, không biết đã thua bao nhiêu lần rồi."..."

Ngôn Tòng Du nghẹn họng một lúc, bất đắc dĩ: "Vậy cậu nói tớ là gì thì là gì, được không?"

"Không được."

Cố Tích phân rõ nặng nhẹ, không hề mắc bẫy lời nói ngọt ngào, vừa nghĩ đến việc hai người sắp phải tách ra, liền giật phăng chiếc chăn ra, giận dỗi: "Không muốn ngủ chung chăn với cậu."

Ngôn Tòng Du sững sờ, không nhịn được bật cười.Cố Tích hiếm khi giận, mà cách giận dỗi của cậu nhóc lại chỉ là giành hết chăn."

Vậy tớ không đi nữa."

Ngôn Tòng Du chạm vào tóc Cố Tích, nhẹ giọng dỗ dành: "Cậu cứ coi như tớ chưa nói gì, tụi mình vẫn ở bên nhau --"Lời chưa dứt, đã bị Cố Tích tức giận cắt ngang: "Ngôn Tòng Du!"

Ngôn Tòng Du sững sờ.Gọi cả tên đầy đủ... là giận thật rồi.Yết hầu Ngôn Tòng Du khẽ động, nhất thời lúng túng.Cố Tích nén một cục tức, căn phòng quá tối, cậu nhóc đứng dậy bật đèn, căn phòng sáng lên, cậu nhóc quay đầu, nhìn Ngôn Tòng Du ngồi trên giường, ánh mắt ánh lên vẻ bất an."

Tớ không có ý định tách ra với cậu."

Giọng Ngôn Tòng Du hơi căng thẳng, vội vàng giải thích: "Không phải ý đó."

"Tớ biết."

Vừa nãy cảm xúc của Cố Tích không ổn định lắm, dần dần bình tĩnh lại, cậu nhóc chống tay lên đầu giường nhìn Ngôn Tòng Du: "Chẳng lẽ tớ không vui vì chuyện này ư?"

Ngôn Tòng Du ngẩng đầu nhìn cậu nhóc."

Cậu có thứ yêu thích, tớ cũng rất vui."

Giọng Cố Tích dịu đi mấy phần, cúi người, đưa tay chạm vào lông mi Ngôn Tòng Du: "Thích thì cứ đi, tớ nói thật đấy."

Mặc dù việc ở bên nhau sớm chiều quan trọng, nhưng niềm đam mê của Cá Nhỏ cũng quý giá không kém.

Cố Tích tức giận là vì Ngôn Tòng Du có thể tùy ý từ bỏ những thứ mình thích, không một chút quyết tâm.Ngôn Tòng Du thành công nhận ra cảm xúc của Cố Tích, do dự một lát: "Nhưng cậu không vui mà."

"Tớ đâu có?"

Ngôn Tòng Du đưa tay vuốt khóe mắt ửng đỏ của Cố Tích, dường như vẫn còn thấy vết nước mắt ẩm ướt vừa nãy: "Cậu vừa khóc mà."

"Tớ không thể..."

Cố Tích hơi ngừng lại, nghiêng đầu: "Vừa vui vừa buồn ư?"

Cảm xúc của con người là phức tạp.Cậu nhóc vui vì Ngôn Tòng Du có thứ mình thích, nhưng lại buồn vì sau này họ có thể dần trở nên xa cách.Ngôn Tòng Du mím môi cười một tiếng, lập tức ôm lấy cổ Cố Tích, đối phương không giữ vững thân hình, suýt chút nữa bị cú ôm này làm ngã, tóc cũng rối loạn.Tay Cố Tích chống vào vai Ngôn Tòng Du, chưa kịp phản ứng: "Sao thế?"

Ngôn Tòng Du thẳng người lại, ghé sát vào mặt Cố Tích, hơi thở nóng bỏng hòa quyện, đôi môi mềm mại chạm vào má, như thể sắp đặt xuống một nụ hôn.Ngày xưa khi Cố Tích và Ngôn Tòng Du còn nhỏ, không có quá nhiều ranh giới, thường xuyên cậu hôn tớ một cái, tớ hôn cậu một cái.

Đến khi lớn lên dần dần ít đi, thỉnh thoảng một lần cũng không quá bất ngờ.Cố Tích khẽ nghiêng đầu, chiều theo động tác hôn má của Ngôn Tòng Du, nhưng không ngờ đối phương lại cắn một miếng."..."

Cố Tích sững sờ, đẩy vai Ngôn Tòng Du: "Cậu buông ra đi."

Ngôn Tòng Du dùng đầu răng nhẹ nhàng mài mài vào phần má mềm của Cố Tích, cảm giác rất tốt, nói nhỏ: "Dù tớ có chuyển sang lớp khác, tụi mình cũng sẽ vẫn như bây giờ."

Ban đầu cậu đã nhầm hướng, vấn đề mấu chốt không phải là có chuyển lớp hay không, mà là phải để Cố Tích biết rằng, dù hai người không học chung lớp, mối quan hệ cũng sẽ không bị ảnh hưởng chút nào.Nói tóm lại, phải dỗ."

Bây giờ cậu nói hay lắm."

Cố Tích cụp mắt: "Chuyện sau này ai mà biết được?"

"Tớ biết."

Ngôn Tòng Du nói với giọng điệu chắc chắn: "Ngoại trừ giờ học không ở cạnh nhau, không có gì thay đổi cả."

Cố Tích nói: "Cậu hứa đi."

Ngôn Tòng Du không chút do dự: "Tớ hứa."

Cố Tích như trút được gánh nặng, ngồi bên giường: "Cá Nhỏ, tớ không muốn cậu vì tớ mà từ bỏ thứ mình thích."

Ngôn Tòng Du cười một tiếng: "Tớ biết rồi."

Cố Tích do dự hai giây, lại bổ sung: "Nhưng cậu cũng không được bỏ bê tớ."

"Tớ sẽ không."

Ngôn Tòng Du nghe câu này phản ứng còn mãnh liệt hơn Cố Tích, kéo tay Cố Tích đặt lên ngực mình, lặp lại: "Tớ sẽ không."

Cố Tích cảm nhận nhịp tim dưới tay, không nặng không nhẹ ấn xuống: "Tin cậu đấy."

Ngày đầu tiên Ngôn Tòng Du chuyển sang lớp nghệ thuật.Cố Tích đi học một mình, khi đi ngang qua cửa nhà Ngôn Tòng Du, cậu nhóc mím môi nhìn một cái rồi mới quay người rời đi.Đằng trước ngã tư có một lối rẽ, vừa lúc đèn đỏ, Cố Tích dừng bước chờ đợi.

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân quen thuộc, dừng lại bên cạnh Cố Tích, kéo dây cặp sách của cậu nhóc.Ngôn Tòng Du đuổi kịp, hơi thở vẫn còn gấp gáp: "...Sao hôm nay cậu không gọi tớ?"

Trên đường Cố Tích đi học sẽ đi qua nhà Ngôn Tòng Du, từ cấp hai đến cấp ba, Ngôn Tòng Du đều ở nhà đợi Cố Tích đến cửa, rồi hai người cùng nhau đi học.Nếu thời gian học của trường không thay đổi, thời gian xuất phát của họ mỗi ngày cũng không thay đổi, phần lớn thời gian Ngôn Tòng Du sẽ đợi ở cửa, đôi khi sẽ ở trong nhà, chỉ cần Cố Tích đến, ở bên ngoài gọi một tiếng là nghe thấy.Hôm nay cậu dậy hơi muộn một chút, vừa ra khỏi cửa đã thấy bóng lưng Cố Tích, đi không chút lưu luyến.Cố Tích khá bất ngờ: "Sao cậu lại ở đây?"

"Tớ không ở đây thì --" Ngôn Tòng Du hỏi: "Vậy tớ nên ở đâu?"

"Không phải tám giờ các cậu mới vào học ư?"

Cố Tích nghiêng đầu: "Bây giờ cậu nên ở trên giường chứ?"

Thời gian vào học và tan học của lớp nghệ thuật và lớp văn hóa ở trường Nhất Trung Vinh Thành cũng khác nhau.

Thời gian vào học buổi sáng của lớp nghệ thuật muộn hơn nửa tiếng."

Đây là lý do cậu không gọi tớ ư?"

Ngôn Tòng Du không ngờ sự hiểu lầm lại ở phía Cố Tích, khẽ thở dài: "Đã nói rồi, giống như trước đây thì sẽ giống, không có gì thay đổi cả."

Cố Tích chớp mắt: "Vậy thì cậu phải dậy sớm rồi."

Ngôn Tòng Du nhìn sâu vào Cố Tích, bất đắc dĩ nói: "Có nửa tiếng thôi mà."

Chỉ có những người khó dậy như Cố Tích mới tính toán chi li từng phút từng giây mỗi ngày như vậy.Cố Tích cong môi cười: "Vậy đi thôi."

Điều cậu nhóc luôn lo lắng là thời gian của hai người không khớp, sau này dần dần sẽ xa cách, nhưng giờ thì nỗi lo lắng đó của Cố Tích đã hoàn toàn tan biến.Giống như Ngôn Tòng Du đã nói, không có gì thay đổi cả.

Dù không ở cùng một lớp, việc đi lên xuống các tầng tìm người cũng chỉ mất hai phút.Tiết cuối cùng của thứ Sáu.

Sắp tan học, bài kiểm tra còn một chút chưa chữa xong, giáo viên không muốn để đến tuần sau mới chữa, liền kéo dài thời gian.Cố Tích ngồi trong lớp, lơ đãng nghe giảng, khóe mắt thoáng thấy một bộ quần áo quen thuộc lướt qua cửa, theo bản năng nghiêng đầu muốn nhìn lại một lần nữa."

Bạn học Cố Tích."

Giáo viên trên bục giảng cuộn bài kiểm tra gõ gõ bàn: "Em đang nhìn gì vậy, bên ngoài có gì hấp dẫn em hơn cô giáo ư?"

Cố Tích buộc phải thu lại ánh mắt.Thời gian tan học của Ngôn Tòng Du không cố định, vì thường xuyên phải luyện tập trong phòng vẽ, thường sẽ về muộn hơn Cố Tích một chút.

Vừa nãy Cố Tích không nhìn rõ người bên ngoài, chỉ thấy bộ quần áo lướt qua có vẻ giống phong cách của Ngôn Tòng Du, nhưng không thể hoàn toàn chắc chắn, muốn nhìn thêm thì bị giáo viên ngăn lại.Cô giáo dứt khoát giảng xong những câu còn lại, dặn dò bài tập về nhà tuần này, sau đó tuyên bố tan học.Bộ quần áo quen thuộc đó vẫn ở ngoài cửa, Cố Tích nghiêng đầu nhìn sang, lần này nhìn rõ rồi, bèn thờ ơ quay đi.Không phải Ngôn Tòng Du.

Chỉ là quần áo tương tự thôi.Nhưng cũng bình thường, gần đây hình như đối phương có một cuộc thi mô phỏng gì đó, rất bận.

Cố Tích sắp xếp bài tập xong, xách cặp chuẩn bị đi đến phòng vẽ tìm Ngôn Tòng Du."

Tuần sau gặp nha anh Cố."

Bạn cùng bàn vẫy tay, nhiệt tình mời: "Cuối tuần chơi game không?

Tớ với bọn Đông Tử."

"Được, cậu nhắn tin cho tớ."

"Được."

Bạn cùng bàn tiện miệng hỏi: "Cậu lại đi tìm bạn của cậu à?"

Cố Tích "ừ" một tiếng.Bạn cùng bàn là bạn học mới quen sau khi chia lớp, tuy không quen Ngôn Tòng Du, nhưng giờ học giờ ra chơi thường xuyên thấy hai người ở bên nhau, cũng dần dần quen mắt."

Mối quan hệ của hai cậu thật tốt."

Bạn cùng bàn cảm thán: "Không cùng một lớp mà quan hệ cũng tốt như vậy, dường như chẳng bao giờ cãi nhau cả."

Cố Tích cười một tiếng.Cũng có chứ.Chỉ là thời gian không kéo dài, họ có chuyện gì thường nói thẳng, đôi khi giận dỗi thì chiến tranh lạnh, nhưng thường không quá mười phút.

Hai người quen nhau quá lâu, thường chỉ cần một biểu cảm là biết đối phương đang có tâm tình gì.Đây có lẽ chính là phiền não khi lớn lên cùng nhau.Cố Tích đi ra từ cửa sau phòng học, bất ngờ bị gọi lại, chính là nam sinh vừa nãy lướt qua cửa.

Mặc một chiếc áo hoodie màu xanh nhạt, Cố Tích nhớ Ngôn Tòng Du cũng có một chiếc màu tương tự."

Bạn học Cố Tích, cậu đợi một chút."

Cố Tích không quen người này, nhưng đối phương lại gọi đúng tên cậu nhóc.

Vì lịch sự, Cố Tích vẫn dừng bước, quay đầu nhìn nam sinh: "Có chuyện gì vậy?"

Nam sinh ngẩng đầu nhìn Cố Tích: "Tớ biết cậu lâu rồi, cậu chắc cũng gặp tớ rồi.

Tớ là lớp mỹ thuật..."

Cố Tích nhíu mày, lần đầu tiên gặp người tự nhiên như vậy, không hiểu ý đồ của cậu ta.Cho đến khi nghe nam sinh giới thiệu một hồi, khi Cố Tích sắp mất kiên nhẫn, cuối cùng cậu ta nói: "Tớ thích cậu."

Cố Tích tưởng tai mình có vấn đề: "Cái gì?"

Nam sinh đối diện ngẩng đầu: "Tớ thích cậu, cậu có muốn thử với tớ không?"

"Tôi là con trai."

Cố Tích bực mình nói: "Anh bạn, nhìn kỹ vào được không?"

Cố Tích chưa bao giờ là người có tính khí tốt, đối xử với người xung quanh và người lạ hoàn toàn là hai thái độ.

Đặc biệt là đối mặt với những người vô duyên vô cớ lại mạo phạm như thế này."

Tớ biết."

Nam sinh tiến thêm nửa bước: "Vậy, muốn thử không?"

"Thử cái quỷ gì."

Cố Tích nhíu chặt mày, chỉ cảm thấy người này chắc có vấn đề về thần kinh."

Cậu không biết à, con trai với nhau cũng có thể yêu nhau mà?"

Nam sinh chặn trước mặt Cố Tích, không hiểu sao, trong mắt có một loại tự tin như thể đã nắm chắc phần thắng: "Cậu không thích con gái đúng không, tớ nhìn ra được."

Cố Tích cười một tiếng, khóe môi cong lên đôi mắt đen láy: "Đúng vậy."

Ngay khi nam sinh tưởng có hy vọng, Cố Tích trực tiếp vòng qua cậu ta, tiếng nói xa dần, lạnh nhạt xen lẫn chế giễu: "Vậy thì liên quan gì đến cậu?"

Trên đường đến phòng vẽ, Cố Tích có chút lơ đễnh.Nam sinh vừa nãy tỏ tình một cách khó hiểu đã bị cậu nhóc quên mất, dù là hiểu lầm hay trò đùa cũng không quan trọng.

Chỉ có một câu nói còn đọng lại trong lòng Cố Tích.Con trai với nhau cũng có thể yêu nhau.

Cố Tích đương nhiên biết, nhưng hiếm khi nghĩ đến những chuyện này.

Có lẽ là cảm thấy không liên quan đến mình, có lẽ là thờ ơ.Nhưng hôm nay là lần đầu tiên có người đặt vấn đề này ra một cách rõ ràng, khiến Cố Tích không thể không suy đi nghĩ lại, trong lòng dường như có một sự rung động khác lạ.Có thể là do ngày mai là cuối tuần, hôm nay cả tầng phòng vẽ của trường không có mấy người.

Cố Tích đi đến phòng vẽ của Ngôn Tòng Du, liếc mắt một cái đã thấy nam sinh đang ngồi cạnh cửa sổ, nghiêng mặt chăm chú nhìn bức vẽ trước mắt, thỉnh thoảng thêm hai nét màu.Trong phòng vẽ không có ai khác, Cố Tích nhẹ nhàng đi vào từ cửa sau, động tác thành thục bịt mắt Ngôn Tòng Du từ phía sau: "Đoán xem?"

Ngôn Tòng Du đã nghe thấy tiếng từ sớm, ngả người ra sau, thả lỏng người dựa vào lòng Cố Tích: "...A Tích."

Vẽ không dễ dàng, đặc biệt đối với Ngôn Tòng Du luôn quên thời gian, chuyên tâm một tư thế trong thời gian dài không động đậy, khi phản ứng lại thì cơ bắp thường đã đau nhức."

Còn một chút nữa."

Ngôn Tòng Du véo cổ tay Cố Tích: "Cậu đợi tớ một lát."

Cố Tích thu tay lại, vì đang đứng nên cúi mắt nhìn đối phương, đột nhiên mở lời: "Cá Nhỏ..."

"Tớ thấy hôm nay cậu có chút khác."

"Hả?"

Ngôn Tòng Du kéo một chiếc ghế bên cạnh, bảo Cố Tích ngồi xuống, thuận miệng hỏi: "Khác chỗ nào?"

Cố Tích nghiêm túc nhìn Ngôn Tòng Du, trong mắt phản chiếu hình ảnh đối phương: "Hôm nay cậu đẹp hơn."

Ngôn Tòng Du sững sờ, rồi bất đắc dĩ cười: "Cậu học được lời ngon tiếng ngọt ở đâu thế?"

"Không phải học đâu."

Cố Tích ôm lấy mặt Ngôn Tòng Du: "Thật lòng đấy."

Ngôn Tòng Du mím môi cười, mặc kệ Cố Tích có phải vừa học được lời ngon tiếng ngọt ở đâu không, dù sao cũng được dỗ rất vui vẻ."

Cậu cứ vẽ tiếp đi."

Cố Tích nói: "Lát nữa tụi mình đi nhà sách xem sao."

Ngôn Tòng Du nghi hoặc: "...Nhà sách?

Sao lại nghĩ đến việc đến đó?"

"Thầy giáo bảo mua tài liệu."

Cố Tích nói đến đây, từ trong cặp sách lấy ra một tờ danh sách, dài loằng ngoằng, giọng điệu ủ rũ: "Tài liệu trường phát còn chưa làm xong, lại còn phải mua thêm nữa."

Ngôn Tòng Du nhận lấy tờ danh sách tài liệu, đơn giản quét mắt một cái, lập tức không nhịn được bật cười thành tiếng.Tờ danh sách tài liệu hướng dẫn học tập này có lẽ là thầy giáo đọc tên sách, Cố Tích tự tay ghi chép lại.

Nhìn nét chữ nguệch ngoạc này, có thể đoán lúc đó chắc Cố Tích đang buồn ngủ, chữ xiêu vẹo còn có lỗi chính tả."

Cậu cười gì?"

Cố Tích ghé lại gần véo má cậu.Ngôn Tòng Du nghiêng đầu tựa vào, khoảng cách rất gần, trán gần như chạm trán.

Đôi khi cậu cũng hối hận vì đã chọn mỹ thuật, nếu không cậu có thể ở bên cạnh Cố Tích gần hơn, cũng sẽ không bỏ lỡ một số chuyện.Nhưng cuối cùng không có lựa chọn nào hoàn hảo."

Không cười."

Ngôn Tòng Du mím chặt khóe môi, biết rõ không thể để Cố Tích phát hiện mình đang cười nhạo chữ của cậu ấy.Cố Tích: "..."

Cười thì cứ cười đi.Đợi Ngôn Tòng Du hoàn thành nốt những nét cuối cùng của bức vẽ, hai người đến một nhà sách gần trường.Chữ viết nguệch ngoạc của Cố Tích khi buồn ngủ không chỉ có lỗi chính tả, mà còn thiếu chữ, tự mình cũng không nhận ra.

Ngôn Tòng Du cầm tờ danh sách đó, lần lượt so sánh tên sách với các tài liệu trên kệ sách, rất vất vả.Ngôn Tòng Du xoa xoa ấn đường, sau khi tìm gần đủ các tài liệu, định nhờ Cố Tích xác nhận lại thì phát hiện không biết người đã chạy đi đâu mất rồi.Rõ ràng là bài tập của Cố Tích, không đóng góp sức lực thì thôi, ngay cả người cũng không có mặt thì quá đáng rồi.Giờ tan học, nhà sách đông người, vừa nãy Ngôn Tòng Du chuyên tâm tìm sách, nhất thời cũng không để ý Cố Tích đi hướng nào.Nơi Ngôn Tòng Du đứng là khu tài liệu hướng dẫn học tập, bên tay trái đa số là các tác phẩm nổi tiếng, bên tay phải là khu truyện tranh.

Không nghĩ nhiều, cậu quay sang bên phải.Trong khu truyện tranh, hai ba đứa trẻ ngồi cùng nhau đọc sách, Ngôn Tòng Du đi một vòng, không thấy bóng dáng Cố Tích.

Cậu nghi hoặc, do dự đi tìm theo hướng ngược lại.Bên kia toàn là những cuốn sách dày cộp nghiêm túc, bên này rõ ràng người ít hơn nhiều, ngay cả độc giả đi qua cũng không nhiều.

Ngôn Tòng Du hoàn toàn không hy vọng Cố Tích sẽ đến đây, tượng trưng quét mắt một cái rồi định rời đi.Đằng sau bất ngờ vang lên tiếng bước chân, dù đã cố ý đi nhẹ nhàng, nhưng trong nhà sách tương đối yên tĩnh vẫn rất rõ ràng.Ngôn Tòng Du nhận ra là Cố Tích, khi quay người lại, lại đột nhiên đối mặt với một bó hoa baby màu tím nhạt, những bông hoa nhỏ li ti, mang theo sức sống tươi mới.Hoa đẹp, nhưng Cố Tích cầm hoa lại càng khiến Ngôn Tòng Du không thể rời mắt, trong mắt ánh lên ý cười sâu sắc.

Cậu chậm hơn nửa nhịp nhận lấy: "Tặng tớ ư?"

Cố Tích "ừm" một tiếng, không nói lý do, Ngôn Tòng Du cũng không hỏi.Hôm nay không phải là một ngày đặc biệt gì.

Ngôn Tòng Du thậm chí còn nghĩ đến ngày kỷ niệm tốt nghiệp tiểu học, cuối cùng tiếc nuối nhận ra hôm nay chỉ là một ngày bình thường.Khi ra khỏi nhà sách, Ngôn Tòng Du mới không nhịn được hỏi: "Cậu vừa đi mua hoa à?"

Một tay Cố Tích khoác vai Ngôn Tòng Du, kéo vào lòng: "Ừ."

Hai người vốn dĩ cao gần bằng nhau, nhưng từ khi lên cấp ba, không biết từ lúc nào, Cố Tích cao vọt lên rất nhiều, dần dần bắt đầu cao hơn Ngôn Tòng Du gần nửa cái đầu.Lần đầu tiên Ngôn Tòng Du nhận ra Cố Tích cao hơn mình còn không tin, nhóc Òm Ọp kén ăn còn không thích uống sữa, sao lại cao hơn mình được?Cố Tích cười tít mắt trả lời: "Vì cậu không tập thể dục."

Nhưng dù là sau này hay bẩm sinh, việc Cố Tích cao hơn Ngôn Tòng Du đã là sự thật hiển nhiên.Trong số các bạn nam cùng tuổi, Ngôn Tòng Du đã được coi là cao, cậu chỉ không chấp nhận được việc nhóc Òm Ọp lại cao hơn mình, lúc đó vì chuyện này mà còn buồn bã mấy ngày.Từ ngày nhận được hoa baby đó, mấy ngày nay, Ngôn Tòng Du cảm thấy Cố Tiểu Tích hơi kỳ lạ, nhưng lại không nói rõ được là kỳ lạ chỗ nào.Cố Tích đột nhiên rất dính cậu.Mặc dù trước đây cũng rất dính, nhưng rõ ràng mấy ngày nay dính hơn, còn thường xuyên tặng cậu một số thứ kỳ lạ.Ví dụ như sô cô la đen nguyên chất đắng không thể tả.

Ngôn Tòng Du nếm miếng đầu tiên suýt chút nữa nôn ra, nhưng dưới ánh mắt sáng rực của Cố Tích, cậu đã ráng nuốt xuống.Trước khi đi ngủ buổi tối, Cố Tích tắm xong từ phòng tắm bước ra, cầm máy sấy tóc đi tìm Ngôn Tòng Du nhờ cậu sấy tóc giúp."

Cố Dính Dính."

Đầu ngón tay Ngôn Tòng Du luồn qua mái tóc ướt sũng, hơi ấm nhẹ nhàng tỏa ra, cậu nhẹ giọng hỏi: "Cậu có chuyện gì giấu tớ đúng không?"

Nếu không thì cậu thực sự không thể nghĩ ra lý do tại sao Cố Tích lại dính người như vậy.Cố Tích lắc đầu: "Không có mà."

"Vậy cậu..."

Ngôn Tòng Du lại hỏi: "Có muốn gì không?"

Cố Tích lại lắc đầu."

Dạo này không bình thường."

Tiếng máy sấy tóc lớn, Ngôn Tòng Du hơi đưa ra xa, ghé sát vào tai Cố Tích, thuận miệng lấy một ví dụ: "Trước đây hình như cậu không thích hoa."

Nhưng dạo này Cố Tích thường xuyên mua hoa, từ hoa baby đến hoa bách hợp, hoa hướng dương, đủ loại hoa, thậm chí cả hoa xương rồng cũng mua về.Suy nghĩ về những hành vi bất thường của Cố Tích trong những ngày qua, Ngôn Tòng Du cảm thấy lòng mình chùng xuống, lo lắng không biết cậu ấy có chuyện gì không, hay là đã để ý đến bạn học nào đó.

Cậu trấn tĩnh lại cảm xúc trong lòng, giọng nói dụ dỗ hỏi: "Mua hoa để làm gì?"

Cố Tích ngửa đầu lên, yết hầu mỏng manh lộ ra trong không khí: "Tớ đang theo đuổi cậu."

Tiếng ồn của máy sấy tóc đột ngột dừng lại.
 
[Đam Mỹ - Hoàn] Đổi Vợ Mới Thì Làm Sao?
[Ngoại truyện 16] Nếu - Trúc Mã


Có câu tục ngữ: "Chưa ăn thịt heo thì cũng phải thấy heo chạy".Cố Tích chính là chưa ăn thịt heo, cũng chưa thấy heo chạy.Cậu nhóc chưa từng theo đuổi ai, cũng chưa từng thấy người khác theo đuổi ai, hoàn toàn dựa vào sự tự tìm hiểu lung tung của mình, những hiểu biết bổ sung có được là từ những bộ phim truyền hình máu chó đang hot trên TV mỗi ngày.Xem hai tập phim truyền hình, Cố Tích dần dần cảm thấy khó hiểu.Chỉ sau khi yêu nhau mới có thể nắm tay, ôm hôn, ngủ cùng nhau...

ư?Thật kỳ lạ, chẳng phải cậu nhóc và Ngôn Tòng Du đã làm những điều này từ nhỏ đến lớn rồi ư?

Bạn bè thân thiết chẳng phải nên như vậy à?Cố Tích cứ mò mẫm lung tung, kết quả thể hiện ra khiến Ngôn Tòng Du cảm thấy gần đây cậu nhóc rất dính người."...Cái gì?"

Ngôn Tòng Du sững sờ một khoảnh khắc, mất một lúc lâu mới phản ứng lại: "Cậu... thời gian này, đều là đang theo đuổi tớ ư?"

Cố Tích quay đầu nhìn cậu: "Cậu không biết ư?"

Ngôn Tòng Du không những không biết, cậu căn bản chưa từng nghĩ đến phương diện này.

Bình thường Cố Tích không quan tâm đến cái gọi là tình yêu, cậu không ngờ đối phương lại đột nhiên khai sáng.Thấy Ngôn Tòng Du không nói gì, Cố Tích có chút không dám tin: "Cậu không hề phát hiện ra ư?"

Tim Ngôn Tòng Du đã đập rất nhanh.

Cậu hiểu rõ những chuyện này từ sớm, tuy chỉ là một hình bóng mơ hồ, nhưng lại nhìn rõ lòng mình sớm hơn Cố Tích.Tình cảm hồi nhỏ rất đơn thuần, nhóc Ngôn Tòng Du lúc đó chỉ muốn ngày nào cũng được ở bên nhóc Òm Ọp, hy vọng hai người sẽ là bạn thân nhất cả đời.Nhưng đến khi lớn hơn, không biết từ lúc nào cũng nảy sinh những cảm xúc mờ ám.

Có thể là vì một đêm nào đó mơ thấy Cố Tích, cũng có thể là một ngày nào đó khi ôm nhau, chạm vào cơ thể thiếu niên.Ngôn Tòng Du chưa từng nói với ai, bởi vì chính cậu cũng chưa hiểu rõ.Tính cách của cậu là vậy, luôn suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Mối quan hệ của họ đương nhiên rất tốt, không gì là không nói, không gì là không làm, nhưng cậu luôn cảm thấy Cố Tích ngây ngô, hoàn toàn trống rỗng về mặt tình cảm.Cậu muốn đợi thêm một chút...Nhưng không ngờ lại để Cố Tích đi trước một bước."

Nếu tớ biết."

Ngôn Tòng Du khẽ nói: "Sao có thể để cậu theo đuổi tớ chứ?"

Cố Tích hơi sững sờ, hỏi: "Ý gì?"

Ý rất rõ ràng.Nếu Ngôn Tòng Du biết Cố Tích có ý định này..."...Tớ đã theo đuổi cậu trước rồi."

Ngôn Tòng Du cúi đầu lại gần, tóc chạm vào trán đối phương, ném câu hỏi trở lại: "Cậu không nhìn ra ư?"

Cố Tích nghiêng đầu: "Không, cậu chưa từng nói thích tớ."

Cậu nhóc nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Hồi nhỏ không tính."

Khi cả hai còn là những đứa trẻ, nhóc Ngôn Tòng Du lại thường xuyên thể hiện tình yêu của mình dành cho Òm Ọp.Trẻ con không quá câu nệ, học được từ nào thì dùng từ đó.

Từng có một thời gian Ngôn Hồi mê mẩn phim truyền hình tình cảm, thường xuyên xem ở nhà, nhóc Ngôn Tòng Du tai nghe mắt thấy, học được cả rổ lời nói ngọt ngào để nói cho nhóc Cố Tích nghe."

Tớ thích cậu", "Tớ yêu cậu", "Òm Ọp là trái tim nhỏ của tớ", "Òm Ọp bảo bối"...Nhưng sau này lớn lên, cũng phải giữ thể diện, không nói ra được những lời ngọt ngào đó, ngại ngùng."

Mặc dù chưa từng nói..."

Ngôn Tòng Du quả nhiên nhớ lại những việc đã làm khi còn nhỏ, tai hơi ửng đỏ, "Nhưng cậu không cảm nhận được ư?"

Cố Tích dựa người ra sau, nhắm mắt lại, vẻ như đang suy tư, thực chất là che đi ý cười trong mắt, cố tình trêu chọc cậu: "Không có."

"..."

Ngôn Tòng Du khá bận tâm về điều này: "Sao lại thế được?"

Cậu chọc chọc vào má Cố Tích, hỏi một cách chi li: "Có phải tớ là người đối xử với cậu tốt nhất không?"

Cố Tích kéo tay Ngôn Tòng Du xuống, véo các khớp ngón tay của cậu: "Không biết."

Sống chung nhiều năm, Cố Tích không chỉ biết Ngôn Tòng Du thích gì, mà còn biết cách trêu chọc cậu."

Bài tập về nhà của cậu trước đây đều là tớ giúp cậu viết đấy."

Ngôn Tòng Du phải chiếm vị trí số một trong lòng Cố Tích, kể ra từng việc từng việc một để chứng minh tầm quan trọng của mình: "Và nếu không phải tớ thúc giục cậu uống sữa mỗi ngày, cậu đã không cao như vậy đâu..."

Cứ nghĩ đến chuyện chiều cao này, Ngôn Tòng Du lại có chút hối hận.

Nếu hồi đó bớt cho Cố Tích uống một ngụm sữa, có lẽ bây giờ cậu đã cao hơn rồi.Cố Tích cong môi cười, dưới ánh đèn vàng ấm, mái tóc hơi ẩm vẫn còn hơi nước, làn da trắng nõn, môi đỏ tươi như hoa hồng.

Nghe Ngôn Tòng Du kể lể những chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ, dù rất trẻ con, nhưng nghe mãi không chán.Nói một hồi lâu, chuyện lông gà vỏ tỏi cũng lôi ra hết, cuối cùng Ngôn Tòng Du cũng nói mệt.Cố Tích đưa cốc nước trên tủ đầu giường cho cậu.Ngôn Tòng Du uống một ngụm nước, tổng kết: "Cho nên, tớ đối xử với cậu là tốt nhất."

Cố Tích cúi đầu lại gần, ghé sát vào môi Ngôn Tòng Du, mái tóc rủ xuống lướt qua má đối phương, mang đến cảm giác tê dại nhẹ.Hơi thở nóng bỏng hòa quyện, Ngôn Tòng Du còn chưa kịp phản ứng, tim đã đập loạn nhịp.

Cho đến khi Cố Tích mượn tay cậu, uống một ngụm nước trong cốc.Ngôn Tòng Du nắm chặt cái cốc, rồi từ từ buông ra, chuyển sang véo má Cố Tích, buồn cười hỏi: "Có phải cố ý không?"

Cố Tích dựa vào vai Ngôn Tòng Du: "Tớ tặng cậu nhiều hoa như vậy, sao cậu lại không nhận ra tớ đang theo đuổi cậu chứ?"

Ngôn Tòng Du nói: "Nếu cậu tặng hoa hồng, có lẽ tớ sẽ nghĩ theo hướng đó."

Cố Tích tặng hoa mỗi ngày một loại, đủ loại hoa đã từng nghe đến và chưa từng nghe đến, thậm chí có cả hoa xương rồng kỳ lạ và những bông hoa dại xấu xấu ven đường, nhưng lại chưa từng tặng hoa hồng - loại hoa phổ biến, mang ý nghĩa tình yêu theo quan niệm chung.Cố Tích nhỏ giọng giải thích: "...Hoa hồng có gai."

Sợ bị đâm vào tay.Ngôn Tòng Du: "..."

Cố Tích mãi mãi là Cố Tích, luôn khác biệt so với người khác.

Nhưng cũng chính vì những khác biệt này mà Ngôn Tòng Du yêu cậu ấy đến điên đảo."

Ngày mai tớ sẽ tặng hoa hồng."

Cố Tích nghĩ bụng cũng phải, trong phim truyền hình đều tặng hoa hồng đỏ, liền nói: "Tặng một bó lớn."

"...Không cần ngày nào cũng tặng đâu."

Ngôn Tòng Du khẽ nói: "Ban công sắp không đủ chỗ để rồi."

Dường như là khích tướng, lại dường như là vô tình, Ngôn Tòng Du rất tùy tiện hỏi: "Cậu chỉ biết tặng hoa thôi ư?"

Nhưng phải nói rằng, mưu kế nhỏ này hiệu quả nhất với Cố Tích."

Tớ còn tặng sô cô la nữa."

Cố Tích nói: "Cậu đã nói rất ngon mà."

"Vậy..."

Ngôn Tòng Du đổi lời: "Òm Ọp chỉ biết tặng quà thôi ư?"

Cố Tích chưa có kinh nghiệm tình cảm nào, làm sao hiểu được việc theo đuổi người ta, tất cả những việc cậu nhóc đã làm trong thời gian qua đều có thể tóm gọn bằng hai cụm từ.Dính lấy Ngôn Tòng Du và tặng quà.Cố Tích lầm bầm nói: "Cậu không thích những thứ tớ tặng ư?"

"...Thích."

Mặc dù Ngôn Tòng Du muốn dùng chiêu khích tướng, nhưng cũng khó lòng nói trái lương tâm rằng mình không thích, "Nhưng muốn nhiều hơn."

Nhiều hơn...Tham lam là bản tính của con người, Ngôn Tòng Du cũng không ngoại lệ.Cố Tích đột nhiên nghiêng người, đưa tay giữ gáy Ngôn Tòng Du, khoảng cách rút ngắn, dường như có thể cảm nhận được lông mi lướt qua làn da, không báo trước mà đặt một nụ hôn lên khóe môi Ngôn Tòng Du, đôi môi ẩm ướt, nóng bỏng, lướt qua như chuồn chuồn chạm nước.Ngôn Tòng Du dường như nghe thấy tiếng tim mình đập lệch nhịp.Cố Tích hôn xong định lùi lại, nhưng bị Ngôn Tòng Du nắm chặt cổ tay, áp sát người lên."

Tiểu Du--"Yết hầu Cố Tích lên xuống: "Không được cắn tớ."

Hai người quen nhau quá lâu, sự thay đổi trong mối quan hệ cần có quá trình.

Ít nhất Cố Tích là vậy, sáng hôm sau tỉnh dậy còn chưa nhớ ra chuyện tối qua, ký ức vẫn chưa được cập nhật.Sáng sớm, ánh sáng trong vắt từ ngoài cửa sổ chiếu vào.Ngôn Tòng Du nằm úp mặt vào cổ Cố Tích, ôm cậu nhóc vào lòng: "...Hôm nay không đi học."

Cố Tích lười biếng ngáp một cái: "Đói quá."

Để Cố Tích có thể tự nhiên tỉnh dậy vào sáng cuối tuần, chắc chắn là vì những lý do kỳ quái nào đó.Ngôn Tòng Du hé mắt, vẫn chưa tỉnh hẳn, trước tiên cắn một cái vào mặt Cố Tích, mềm mềm.Cố Tích bị cú cắn này làm cho ngơ ngác, quay đầu nhìn Ngôn Tòng Du, chợt nhớ ra chuyện tối qua.Cậu nhóc lật người đối mặt với Ngôn Tòng Du: "Tớ theo đuổi thành công rồi chứ?"

"Thành công rồi."

Điều không nói ra là Ngôn Tòng Du căn bản không cần theo đuổi, dù Cố Tích không làm gì cả, cậu cũng sẽ thích Cố Tích như trước đây."

Vậy sau đó làm gì?"

Ngôn Tòng Du hỏi với chút mong đợi.Cố Tích nghĩ nghĩ: "Ban ngày làm bài tập, tối cùng nhau đi khu trò chơi đi."

Sắp xếp gần giống như trước đây, Ngôn Tòng Du nghe xong lại không mấy hài lòng: "Hết rồi à?"

Cố Tích: "Đi công viên?"

Ngôn Tòng Du không nói gì.Cố Tích véo tay Ngôn Tòng Du, đoán ý nghĩ của cậu: "Vậy... tối vẫn làm bài tập à?"

Thực ra Ngôn Tòng Du cũng không biết phải làm gì, nhưng luôn cảm thấy phải làm những điều khác biệt so với trước đây.Nhưng nhất thời cậu cũng không nghĩ ra được điều gì mới mẻ, nghĩ đến chóng mặt rồi bỏ cuộc, sau đó véo má Cố Tích hôn một cái: "Ở nhà đi, tối không ra ngoài nữa."

Ra ngoài chỉ có thể chơi, ở nhà có lẽ còn có thể làm nhiều chuyện hơn."

Được..."

Cố Tích nhắm mắt một lát, rồi mới ngồi dậy: "Tớ đi ăn sáng đây."

Tinh thần Cố Tích rõ ràng mệt mỏi, chỉ vì quá đói nên miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nhưng trông như sắp ngủ gục đến nơi.Ngôn Tòng Du buồn cười xoa xoa Cố Tích: "...Tớ đi mua cho, ăn cơm nắm nhé?"

Gần nhà có một quán ăn sáng, đặc trưng là các loại cơm nắm, hương vị khá ngon.

Buổi sáng đi học vội vàng, thường mua hai cái mang theo.Cố Tích vừa tỉnh ngủ vừa suy nghĩ.Ngôn Tòng Du nhìn cậu nhóc.Cố Tích vừa ngủ dậy tóc rối bù, cổ áo cũng lộn xộn, là dáng vẻ thoải mái nhất trong ngày.Ngôn Tòng Du ôm cậu nhóc từ phía sau, cúi đầu hôn lên gáy cậu nhóc, không nhịn được hỏi: "...Cậu thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Cậu có thể cảm nhận được Cố Tích thích mình, nhưng luôn chỉ nghĩ đó là tình bạn.Đặc biệt là khi không biết từ lúc nào cậu đã nảy sinh ý nghĩ vượt giới hạn, quay đầu nhìn Cố Tích ngây ngô và chậm chạp, cậu sẽ thầm tự trách bản thân đê tiện.Làm sao cậu có thể có ý nghĩ xấu với bạn thân chứ?Cho đến bây giờ, Ngôn Tòng Du không biết Cố Tích đã thông suốt từ khi nào, cũng không chắc đối phương có thật sự suy nghĩ kỹ chưa.Cố Tích bị cậu hôn nhột, hơi nghiêng đầu tránh: "Tớ nghĩ thêm chút nữa--"Lòng Ngôn Tòng Du đột nhiên lạnh đi, nếu Cố Tích chỉ là nhất thời hứng thú...Trong chuyện này Cố Tích có vẻ rất chậm chạp, như hiểu, lại như hoàn toàn không để tâm.

Không ai biết rốt cuộc Cố Tích nghĩ gì.Trong khoảng thời gian Cố Tích không nói gì, ngón tay Ngôn Tòng Du từ từ siết chặt, lòng càng bất an.

Cậu nhóc suy nghĩ càng lâu, Ngôn Tòng Du càng bất an."

Tớ nghĩ kỹ rồi--" Cố Tích quay đầu lại: "Tớ không ăn cơm nắm, muốn ăn mì nhỏ."

Ngôn Tòng Du: "...?"

Đến lượt Ngôn Tòng Du sững sờ."

Quán mới mở bên kia, lần trước tụi mình ăn rồi ấy."

Cố Tích tưởng Ngôn Tòng Du chưa nhớ ra, nhắc nhở: "Quán có con mèo béo trước cửa ấy."

Nãy giờ Cố Tích suy nghĩ cái này.Ngôn Tòng Du hơi khựng lại: "Vấn đề của tớ là gì?"

"Cậu hỏi, ăn cơm nắm không?"

Cố Tích kéo tay Ngôn Tòng Du: "Toàn ăn cơm nắm, hôm nay ăn mì nhỏ đi."

"...Được."

Ngôn Tòng Du nói: "Đi thôi."

Cố Tích đang chuẩn bị đứng dậy xuống giường, lại đột nhiên bị Ngôn Tòng Du giữ chặt cổ tay, cậu nhóc không đề phòng, suýt chút nữa vấp ngã.Ngôn Tòng Du ôm lấy gáy Cố Tích, nghiêng người hôn tới, ngậm lấy đôi môi đối phương, ẩm ướt nóng bỏng, khác với cái chạm nhẹ thoáng qua, ẩn chứa sự kiều diễm khó tả."

Cậu sẽ hối hận ư..."

Ngôn Tòng Du khẽ hỏi, giọng nói lẫn lộn giữa đôi môi đang dính chặt: "Khi ở bên tớ."

Cố Tích sững sờ.Cố Tích không chậm chạp như Ngôn Tòng Du nghĩ, cậu nhóc chỉ quan tâm đến những gì mình muốn quan tâm.

Những người và những việc cậu ấy quan tâm tự nhiên sẽ để ý, nếu không thì chẳng thèm nhìn.Cậu nhóc không phải là người đưa ra lựa chọn một cách mù quáng.Mái tóc rủ xuống trán Ngôn Tòng Du lướt qua má Cố Tích, mang đến cảm giác tê dại nhẹ, cậu ghé sát nhìn Cố Tích, đồng tử màu nâu trà nhạt, trong mắt dường như chỉ chứa đựng mỗi Cố Tích.Nhìn vào mắt Ngôn Tòng Du, Cố Tích đột nhiên cảm nhận được sự bất an của cậu."

Sẽ không hối hận."

Cố Tích nói xong câu đó, liền cúi đầu hôn lại, động tác còn ngây ngô, đầu lưỡi lướt qua đôi môi, ẩm ướt lấm lem, khiến đôi môi càng thêm đỏ ửng.Cố Tích thì thầm: "...Đây là nụ hôn đầu của tớ."

Ngôn Tòng Du nhẹ nhàng lau khóe môi Cố Tích: "Vậy còn tối qua?"

"Tối qua không tính."

Cố Tích nói: "Chỉ là chạm vào thôi."

Nói rồi, cậu nhóc cắn nhẹ môi dưới của Ngôn Tòng Du, dường như muốn so sánh thế nào mới là nụ hôn thật sự.Ngôn Tòng Du từ từ đưa tay ôm lấy Cố Tích.Thực ra không chỉ là nụ hôn đầu, từ nhỏ đến lớn, rất nhiều lần đầu tiên của cả hai đều trải qua cùng nhau.Cố Tích bước vào tuổi dậy thì sớm hơn Ngôn Tòng Du, tuy đã tìm hiểu kiến thức liên quan, nhưng một sáng sớm nào đó lần đầu tiên trải qua, vẫn có chút ngơ ngác.Cũng là Ngôn Tòng Du ở bên cạnh.Khi còn là bạn thân, nỗi nhớ nhung khi xa cách còn có thể chịu đựng được.

Nhưng bây giờ, từ khi vào trường, hai người sẽ phải tách ra, mỗi người một lớp, thời gian nghỉ giữa các tiết học ngắn đến mức khủng khiếp, mãi đến trưa mới có cơ hội ở bên nhau.Và trừ thời gian ăn uống và nghỉ trưa, vẫn không có nhiều thời gian để ở bên nhau.Tầng phòng vẽ của tòa nhà nghệ thuật, căn phòng cuối cùng ở hành lang im ắng.Rõ ràng là ban ngày, nhưng rèm cửa phòng vẽ lại kéo kín mít, không lọt một chút ánh sáng nào.

Cửa sổ khóa chặt, chìa khóa phòng vẽ bị vứt bừa trên bục giảng.Tấm rèm cửa dày che khuất ánh nắng mặt trời, căn phòng vẽ tối om.

Ngôn Tòng Du ngồi trên ghế, Cố Tích đứng trước mặt, chen giữa hai chân cậu, cúi người hôn môi cậu.Phía sau, tấm bảng vẽ bị chạm phải xê dịch, nằm ngang một bên, màu vẽ chưa khô hoàn toàn trên đó cũng hòa lẫn vào nhau, lộn xộn thành một mớ, nhưng không ai để ý.Nụ hôn rất sâu, Ngôn Tòng Du khẽ rên lên vài tiếng, nắm chặt quần áo Cố Tích, như thể đang níu lấy cọng rơm cuối cùng.Ngôn Tòng Du ngẩng đầu, gốc lưỡi tê dại, nhưng không có ý định tránh ra, chỉ vô thức nỉ non: "A Tích..."

Lúc này, phía cửa trước phòng vẽ đột nhiên có tiếng động, bên ngoài có học sinh đi qua, cố sức đẩy nhưng không mở được.Ngôn Tòng Du cứng người lại, mặc dù cửa là do cậu tự tay khóa, nhưng vẫn khó tránh khỏi căng thẳng.Cố Tích xoa xoa gáy cậu trấn an: "Khóa rồi, họ không vào được đâu."

Ngôn Tòng Du ôm lấy eo Cố Tích, khẽ thở ra."

Căn phòng này sao không mở được nhỉ, khóa rồi à?"

"Không thể nào, hôm qua tôi còn vào mà."

"Có lẽ hôm nay mới khóa, căn bên cạnh mở cửa kìa, sang đó đi."

Tiếng trò chuyện dần xa.Cố Tích cười nói: "Không sao, họ đi rồi."

Cố Tích dựa vào giá vẽ đứng, Ngôn Tòng Du kéo tay cậu nhóc đặt lên môi mình hôn hôn, nhẹ nhàng cắn một cái vào khớp ngón tay cậu nhóc.Đôi môi vừa hôn vẫn còn ẩm ướt, Cố Tích vuốt ve đôi môi cậu, bất ngờ đưa hai ngón tay vào trong, chạm vào đầu lưỡi mềm mại.Ngôn Tòng Du sững sờ, không biết Cố Tích muốn làm gì, lại sợ cắn phải cậu ấy, đành há miệng, ngẩng đầu nhìn nam sinh, chớp mắt, như đang dùng ánh mắt hỏi ý đồ của cậu ấy.Cố Tích không định làm gì, cũng không biết phải làm gì, hành động vừa nãy có thể nói là nhất thời hứng thú, một lúc sau, mới từ từ thu tay lại.Đầu ngón tay dính nước.Ngôn Tòng Du không hỏi lý do, lý do không quan trọng, Cố Tích thích làm gì thì làm đó.Đồng hồ trên tường tích tắc.Chiếm nhiều thời gian nhất trong cấp ba vẫn là học tập, nhàm chán và buồn tẻ nhưng không thể trốn tránh.

Hầu hết là hai điểm một đường từ trường về nhà, mỗi ngày trôi qua không giống nhau nhưng cũng không có gì khác biệt lớn.Thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh.Ban đầu Ngôn Tòng Du còn âm thầm hy vọng sang năm cậu có thể theo kịp Cố Tích về chiều cao, nhưng cho đến khi cấp ba sắp kết thúc, cũng hoàn toàn không có xu hướng này.Nhưng cũng không chênh lệch quá nhiều, khi Cố Tích bình thường không đứng thẳng, hai người trông cao gần bằng nhau.Ngôn Tòng Du vẫn luôn nghĩ như vậy.Vào khoảng thời gian cấp ba sắp kết thúc, không khí chia tay trong khối đặc biệt đậm nét.

Tốt nghiệp cấp hai tuy chia tay, về cơ bản vẫn ở Vinh Thành, nhưng bây giờ có lẽ phải đến các thành phố khác nhau, nỗi buồn là điều khó tránh khỏi.Khi Cố Tích đi ngang qua hành lang, vô tình nghe thấy một cặp đôi trong lớp đang cãi nhau vì tốt nghiệp phải chia xa, chủ đề hình như là lên đại học có nên chia tay không, có nên yêu xa không.Cố Tích suy tư.Tự học buổi tối kết thúc, màn đêm đen kịt, vài ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.

Đèn đường rải ánh sáng vàng ấm, kéo dài bóng của họ.Hai người đi bộ về nhà theo con đường nhỏ, giờ này đã không còn mấy người qua lại."

Tiểu Du."

Cố Tích hỏi: "Sao cậu không lo lắng tụi mình sẽ chia xa?"

Ngôn Tòng Du nghi hoặc: "Hửm?"

Cố Tích nắm tay cậu: "Muốn yêu xa à?"

Lúc này Ngôn Tòng Du mới hiểu ra, khựng lại vài giây: "Cậu học ở Đại học Vinh Thành, tớ học ở Đại học Vinh Thành, sao lại yêu xa được?"

Cố Tích hơi mở to mắt: "Sao cậu biết tớ học ở Đại học Vinh Thành?"

"Cậu từng nói một lần rồi."

Ngôn Tòng Du khẽ nói.Vinh Thành là một thành phố rất tốt, họ sinh ra và lớn lên ở đây, gia đình cũng ở đây, để lại vô số kỷ niệm.Ngôn Tòng Du hiểu rõ bản thân, cũng hiểu rõ Cố Tích.

Nếu không có gì bất trắc, họ sẽ không rời Vinh Thành để học đại học.Xét thêm điểm số và các yếu tố khác, Đại học Vinh Thành là lựa chọn tốt nhất cho họ."

Cậu biết hết mọi chuyện."

Cố Tích khẽ thở dài: "Tớ chẳng còn bí mật nào trước mặt cậu nữa."

"...Bí mật?"

Ngôn Tòng Du véo má Cố Tích: "Nếu có thì giấu kỹ vào, đừng để tớ phát hiện đấy."

Với sự tò mò của Ngôn Tòng Du, hễ bị cậu phát hiện, cậu sẽ không nhịn được mà truy hỏi đến cùng.Giữa hai người thực ra rất khó có bí mật, một ngày trừ thời gian học, gần như toàn bộ đều ở bên nhau.

Đồ đạc đều để lẫn lộn, biết mật khẩu điện thoại của nhau, chưa kể mỗi ngày Cố Tích và Ngôn Tòng Du có biết bao nhiêu chuyện để nói, bí mật gì cũng không giấu được.Kỳ thi đại học diễn ra thuận lợi, cả hai đều đạt điểm cao, theo điểm chuẩn các năm trước, việc nộp hồ sơ vào Đại học Vinh Thành là điều chắc chắn.Từ nhỏ đến lớn, Ngôn Tòng Du chưa bao giờ khiến người khác lo lắng về thành tích, điểm văn hóa và điểm nghệ thuật trong kỳ thi đại học đều rất cao, gần như có thể chọn bất kỳ trường nào, Học viện Mỹ thuật A thậm chí còn chủ động liên hệ với cậu.Khi điền nguyện vọng, Cố Tích nhìn Ngôn Tòng Du điền nguyện vọng 1 là Đại học Vinh Thành, nằm sấp trên vai cậu, nghiêng đầu hỏi: "Có tiếc nuối không?"

"Không đâu."

Ngôn Tòng Du trả lời dứt khoát, cậu hoàn toàn không nghĩ đến việc đi đến thành phố A: "Để tớ đi một mình, đi làm nông à?"

Cậu nghiêng đầu nhìn Cố Tích, đùa giỡn: "Nếu có thể dắt cậu theo thì có thể xem xét."

Cố Tích nghiêm túc nói: "Tớ cũng có thể đến thành phố A học."

Mặc dù không thể học Học viện Mỹ thuật, nhưng thành phố A còn có các trường khác để chọn."

Đùa thôi, tớ không muốn đi."

Ngôn Tòng Du nói: "Cậu xem có bao giờ tớ nhắc đến chuyện đi thành phố A đâu."

"Hơn nữa Đại học Vinh Thành cũng rất tốt mà."

Ngôn Tòng Du vừa không muốn xa Cố Tích, vừa không muốn rời xa Vinh Thành nơi mình đã sống bấy lâu.Cố Tích ngồi thẳng dậy, vươn vai: "Cậu không được lừa tớ đâu đấy."

Ngôn Tòng Du ghé lại hôn cậu ấy một cái: "Sẽ không lừa cậu."

Ngày đầu tiên tân sinh viên Đại học Vinh Thành nhập học, khuôn viên trường sôi nổi lạ thường, biểu ngữ chào đón giăng khắp nơi từ cổng trường vào đến trong trường, khắp nơi đều có các anh chị khóa trên mặc đồng phục hướng dẫn.Cố Tích và Ngôn Tòng Du không mang quá nhiều hành lý, một phần vì trường không xa nhà, hai là đã cân nhắc sau này sẽ dọn ra ở riêng cùng nhau.

Họ đến muộn, khi Ngôn Tòng Du đưa Cố Tích đến ký túc xá, trong phòng đã có người rồi.Phòng bốn người, đã có hai người đến.Nam sinh đeo kính ngồi cạnh cửa sổ đang gọi điện thoại, nghe thấy tiếng mở cửa liền nhìn sang, gật đầu coi như chào hỏi.

Nam sinh giường dưới gần cửa đang trải giường, mái tóc đỏ chói vô cùng nổi bật, dừng động tác trên tay: "Chào cậu, bạn cùng phòng mới?"

"Tôi đây."

Cố Tích chào lại: "Tôi là Cố Tích."

Nam sinh tóc đỏ gật đầu, rồi lại nhìn sang Ngôn Tòng Du bên cạnh.Cố Tích nắm tay Ngôn Tòng Du: "Ngôn Tòng Du, bạn trai tôi, đến tiễn tôi."

Nam sinh tóc đỏ: "!"

Nam sinh đang gọi điện thoại bên cửa sổ cũng đặt điện thoại xuống, khá ngạc nhiên nhìn về phía này."

Hai cậu trông rất xứng đôi."

Nam sinh bên cửa sổ đi về phía này, cười nói: "Tôi là Hứa Cảnh Nhân."

Nam sinh tóc đỏ thu lại ánh mắt, nhớ ra mình chưa giới thiệu bản thân: "Trình Chước, Chước trong chước nhiệt, là một chữ hỏa thêm một chữ thược..."

Nói xong, cậu ta thành tâm cảm thán: "Hai cậu rất xứng đôi, thật đấy."

Cố Tích cười: "Cảm ơn."

Tình yêu đồng giới là thiểu số, không phải ai cũng có thể chấp nhận, nhưng Cố Tích chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu.

May mắn thay, hai người bạn cùng phòng này chấp nhận khá tốt.Không lâu sau, người bạn cùng phòng cuối cùng xách hành lý đẩy cửa bước vào."

Tôi là Tống Kim Trăn."

Nam sinh đặt hành lý xuống, sửa lại ống tay áo, cười nói: "Xem ra tôi là người cuối cùng."

Quét mắt một lượt trong phòng, ánh mắt Tống Kim Trăn dừng lại lâu hơn một chút trên Cố Tích và Ngôn Tòng Du đang thân mật rõ ràng, trực tiếp đoán: "...Một cặp à?"

Cố Tích còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng nhìn sang Ngôn Tòng Du....Họ rõ ràng đến thế ư?Ngôn Tòng Du không hiểu sao, lúng túng nhìn đi chỗ khác.Dường như cảm nhận được sự nghi ngờ của họ, Tống Kim Trăn chỉ vào bên cổ mình, ra hiệu: "Chỗ này."

Cố Tích nửa hiểu nửa không, đi soi gương.Thôi được rồi, Tiểu Du hư.Cố Tích kéo Ngôn Tòng Du sang một bên, ép gáy cậu xuống, thì thầm truy hỏi: "Tối qua cậu lại cắn cổ tớ à?"

Vẫn là ở gần gáy, tự mình soi gương rất dễ bỏ qua.

Nói không phải cố ý thì không ai tin.Ngôn Tòng Du ra hiệu bằng số: "Chỉ hôn hai cái thôi."

"Lừa cậu tớ là chó con."

Cố Tích véo má cậu không nặng không nhẹ.Đợi hai người xử lý xong chuyện riêng tư bên cạnh, Trình Chước đề nghị: "Sắp đến trưa rồi, hai cậu có thời gian không?

Cùng nhau đi ăn bữa gặp mặt đi."

Mấy người cười nói: "Được thôi."

Khuôn viên trường vào tháng 9, hơi nóng mùa hè vẫn chưa hoàn toàn tan biến, mặt trời vẫn tỏa nhiệt, cây cối xanh tốt, đổ bóng râm.Tuyến Trúcmã · Hết
 
[Đam Mỹ - Hoàn] Đổi Vợ Mới Thì Làm Sao?
[Ngoại truyện 17] Hằng ngày


Mùa thu ở Vinh Thành, cái nóng dần tan, thời tiết se lạnh.

Mấy ngày nay gió lớn, lá rụng trên đường bị thổi bay tứ tung.Tháng sau có một ngày rất quan trọng.-- Sinh nhật Cố Tích.Năm nào cũng đón, năm nào cũng quan trọng.

Năm nay Ngôn Tòng Du đặc biệt đau đầu, cậu muốn chuẩn bị một bất ngờ mới mẻ.

Nhưng suy đi tính lại, vẫn không nghĩ ra được điều gì khiến mình hài lòng.Tặng nhẫn, tháng trước vừa tặng rồi, chưa bao lâu lại tặng e rằng thiếu thành ý.Hoa hồng, đã dùng không biết bao nhiêu lần rồi.Tặng váy, năm ngoái cậu có ý định này, lén lút thêm vào quà, bị phát hiện xong suýt nữa bị Cố Tích đánh một trận.Vắt óc suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng Ngôn Tòng Du cũng có một ý tưởng khá hay, nhưng khi chuẩn bị thực hiện thì chợt nhận ra đã dùng hồi hai năm trước.Ngôn Tòng Du rất chán nản.Vì thế, Ngôn Tòng Du ăn không ngon, ngủ không yên, tần suất lơ đãng tăng rõ rệt, thỉnh thoảng lại bắt đầu ngẩn người suy tư, hoặc cứ cầm điện thoại bấm liên tục."

Gần đây em đang bận gì vậy?"

Buổi tối, Cố Tích nhìn Ngôn Tòng Du tựa lưng vào giường, cầm điện thoại chăm chú bấm nửa ngày, đến khi anh ghé lại gần, màn hình đã quay về màn hình chính.Ngôn Tòng Du không lộ vẻ gì, tắt điện thoại: "Không có gì."

Cậu nhấn mạnh thêm: "Thật đấy."

"Chắc anh đã nói với em rồi."

Cố Tích đưa tay nâng cằm cậu lên, cong môi cười: "Khi em nói dối, em không bao giờ nhìn anh."

Ngôn Tòng Du có thể nói dối, nhưng lại không thể nói dối trước mặt Cố Tích, rõ ràng như thể trên mặt viết hai chữ "chột dạ".Lòng Ngôn Tòng Du chợt thắt lại, ngẩng đầu nhìn Cố Tích: "Không có mà."

Cố Tích gẩy gẩy lông mi cậu, nén cười: "Thật ư?

Vậy cho anh xem điện thoại đi."

Anh đương nhiên tin tưởng Ngôn Tòng Du, chỉ là thỉnh thoảng muốn trêu chọc xem phản ứng của cậu.

Hơn nữa, mấy ngày nay Ngôn Tòng Du xem điện thoại hơi nhiều, Cố Tích cũng muốn biết cậu đang làm gì.Ngôn Tòng Du giấu tay, đương nhiên không thể cho Cố Tích xem, lịch sử tìm kiếm trình duyệt còn chưa kịp xóa, đối phương vừa nhìn là hiểu ngay, còn nói gì đến bất ngờ nữa."

Không có gì hay để xem đâu."

Ngôn Tòng Du cân nhắc kỹ lưỡng, không muốn làm hỏng sinh nhật bất ngờ vào tháng sau, giấu điện thoại đi, chuyển chủ đề: "...Anh tắm xong chưa?"

"Tắm rồi."

Giấu đầu lòi đuôi, Cố Tích bật cười, cúi người nắm lấy bàn tay đang cầm điện thoại của cậu: "Không cho anh xem?

Em đang yêu qua mạng với ai à?"

Rõ ràng biết là cố tình chọc mình, nhưng chuyện vô căn cứ này Ngôn Tòng Du không thể thừa nhận, cậu nghiêng người hôn lên mắt Cố Tích: "Trên mạng có ai tốt hơn anh ư?"

Cậu có bị bệnh à?

Có một Òm Ọp siêu tốt ở đời thực lại không cần, đi tìm mấy thứ vớ va vớ vẩn trên mạng làm gì?"

Biết đâu đấy?"

Cố Tích nghiêng người đè lên Ngôn Tòng Du, đầu gối chạm vào giữa hai chân cậu, trêu chọc: "Dù sao hoa nhà không thơm bằng hoa dại mà."

"Sai bét."

Ngôn Tòng Du ngẩng đầu hôn hôn Cố Tích, khéo léo mở đôi môi đối phương, đầu lưỡi ướt nóng quấn lấy nhau, trao một nụ hôn thật sâu."...Không ai có thể so sánh với anh."

Trong hơi thở gấp gáp, Cố Tích liếc mắt thấy Ngôn Tòng Du vẫn nắm chặt cái điện thoại kia, mày hơi nhíu lại.Ban đầu chỉ hỏi bâng quơ, bây giờ lại thực sự có chút tò mò.

Trong điện thoại rốt cuộc có gì mà Ngôn Tòng Du lại giữ bí mật chặt chẽ đến vậy.Cố Tích định hỏi tiếp, Ngôn Tòng Du ôm cổ anh, lại dính lấy hôn lên, kỹ năng hôn thuần thục, vừa hôn vừa liếm, một tay linh hoạt cởi cúc áo, cứ thế, thành công cắt ngang lời anh.Cố Tích lờ mờ cảm thấy Ngôn Tòng Du đang cố ý lảng tránh.

Nhưng khi hôn đến mức say mê, đâu thể muốn dừng là dừng được.Khi quần áo trượt xuống đất, ngoài cửa sổ gió lạnh buốt, trong phòng dịu dàng kiều diễm.Ngày hôm sau.Sau khi Ngôn Tòng Du đã xóa sạch lịch sử tìm kiếm, cậu hào phóng đưa điện thoại cho Cố Tích xem.Điện thoại của Ngôn Tòng Du không có nhiều ứng dụng, cũng chẳng có gì đặc biệt, Cố Tích lướt qua hai cái là xem xong, không có thứ gì đáng ngờ.Cố Tích liếc nhìn cậu.Hôm nay vẻ mặt Ngôn Tòng Du thản nhiên, hoàn toàn không có vẻ lén lút như tối qua.Cố Tích đoán ngay là nếu có gì đó, chắc chắn đã bị xóa sạch rồi."

Tụi mình ở bên nhau lâu như vậy rồi..."

Cố Tích trả điện thoại lại cho Ngôn Tòng Du, khẽ thở dài: "Có lẽ em cũng chán rồi."

Ngôn Tòng Du: "...?"

Nhóc Òm Ọp đang nói cái quỷ gì vậy?"

Cũng đúng, anh không còn mới mẻ nữa đúng không."

Cố Tích véo má Ngôn Tòng Du, đứng dậy: "Xem ra anh cần dọn ra ngoài ở vài ngày."

Ngôn Tòng Du chưa kịp phản ứng với suy nghĩ của Cố Tích, thấy anh định đi, theo bản năng kéo lại: "Không có--"Cố Tích nửa tựa vào bàn phía sau, nói nhỏ: "Thôi được rồi, em đã hết kiên nhẫn với anh rồi."

"Em không có."

Ngôn Tòng Du vội vàng lay tay Cố Tích: "Em không hết kiên nhẫn."

Cố Tích đưa tay chạm vào môi Ngôn Tòng Du, ngăn cậu giải thích, giọng nói pha chút mất mát: "Không cần nói nữa, anh biết, ai rồi cũng sẽ chán thôi."

Ngôn Tòng Du nắm chặt Cố Tích: "Em không có!

Em--""...Em nói chuyện dữ quá."

Cố Tích luôn ngắt lời Ngôn Tòng Du khi cậu sắp giải thích, dường như là vô ý, nhưng lại khiến đối phương sốt ruột không thôi.

Cố Tích khẽ nhíu mày: "Sao em lại hung dữ như vậy?"

Ngôn Tòng Du có lý mà không nói rõ được, cậu vốn không giỏi nói ngon nói ngọt, huống hồ Cố Tích căn bản không cho cậu cơ hội mở lời."

Em không có dữ với anh."

Ngôn Tòng Du hạ thấp giọng, véo lòng bàn tay Cố Tích: "Anh ngồi xuống trước đi, được không?"

Cố Tích cứ như đang bới lông tìm vết: "Em hời hợt quá."

"Người ta vẫn nói thời gian lâu rồi, tình cảm sẽ phai nhạt mà."

Cố Tích nửa cụp mắt xuống, che đi cảm xúc dưới đáy mắt: "Không sao đâu, anh hiểu mà."

Ngôn Tòng Du nhất thời không biết nói gì, đứng dậy lại gần Cố Tích, giữ chặt cổ tay anh, dứt khoát ngẩng đầu mạnh mẽ hôn tới, hơn hẳn những lần trước, gần như là một nụ hôn cướp đoạt.Cố Tích nhất thời không thích nghi kịp, theo bản năng chống tay vào bàn phía sau, đầu lưỡi bị hút đến tê dại, một cảm giác tê dại dần lan rộng.

Cảm nhận được cảm xúc của Ngôn Tòng Du, anh chậm hơn nửa nhịp hôn lại, an ủi xoa dịu sự lo lắng của đối phương.Kết thúc nụ hôn, khóe môi Ngôn Tòng Du đỏ ửng và ẩm ướt, kéo tay Cố Tích lên môi, cúi đầu hôn lên các ngón tay anh: "Không nhạt đâu, em yêu anh."

"Em chỉ yêu anh thôi."

Cố Tích mềm lòng hơn một nửa, đã sắp không diễn tiếp được nữa rồi, ngón tay vuốt ve đôi môi Ngôn Tòng Du, phần còn lại của chiêu khích tướng không biết có nên tiếp tục dùng hay không.Ngôn Tòng Du vừa nghe Cố Tích nói giọng buồn bã, hoàn toàn tin là thật, đau lòng nói: "Có phải em đối xử không tốt với anh, nên anh mới muốn đi?"

Lúc này Cố Tích hoàn toàn không diễn tiếp được nữa, khích tướng thì khích tướng, anh không muốn làm Ngôn Tòng Du buồn, bèn ôm cổ cậu hôn nhẹ từng chút một, vô cùng dính người: "Không có, anh đùa thôi mà."

"Nếu anh làm em buồn, em phải nói với anh đấy."

Lông mi Ngôn Tòng Du run rẩy, đôi khi cậu cảm thấy mình rất ngốc, sợ không thể cho Cố Tích đủ tình yêu, cũng sợ làm Cố Tích chịu ấm ức: "Đừng đi."

"Không đi, anh đi đâu được chứ?"

Cố Tích xoa xoa tóc Ngôn Tòng Du, ngón tay luồn qua từng sợi tóc, dịu dàng an ủi: "Cả đời này sẽ không rời xa em."

Ngôn Tòng Du tựa vào cổ Cố Tích, hơi thở nóng bỏng phả ra, mang theo chút ngứa ngáy, từng chút một nghiêm túc giải thích: "Vừa nãy em không có hung dữ với anh, cũng không có hời hợt với anh."

"Vừa nãy nói bậy thôi."

Cố Tích cười một tiếng: "Anh biết mà, em sẽ không hung dữ với anh, cũng sẽ không hời hợt."

"Anh chỉ muốn biết gần đây em đang bận gì thôi."

Ngôn Tòng Du sững sờ.Cố Tích lo lắng Ngôn Tòng Du gặp phải chuyện gì khó khăn nên mới giấu anh, nhẹ giọng hỏi: "Có cần anh giúp gì không?"

Ngôn Tòng Du khẽ cắn vào yết hầu Cố Tích: "Anh có mong muốn gì không?"

Nhìn ngày sinh nhật Cố Tích càng ngày càng gần, mà quà sinh nhật vẫn chưa đâu vào đâu.

Hoặc là quá thông thường, hoặc là không có gì mới mẻ, hoặc là đã tặng rồi, Ngôn Tòng Du dần dần cũng có chút sốt ruột.Thời điểm hiện tại rất thích hợp, cậu có thể hỏi Cố Tích muốn gì."

Muốn gì... anh nghĩ xem."

Cố Tích suy tư, khớp ngón tay gõ gõ lên bàn, tiếng động như gõ vào lòng Ngôn Tòng Du, anh đoán: "Em đang chuẩn bị quà cho anh à?"

"Cách ngày gần nhất... vậy là em đang chuẩn bị quà sinh nhật à?"

Đoán mò của Cố Tích đột nhiên khớp với sự thật, anh cũng hiểu vì sao Ngôn Tòng Du gần đây lại thần bí lén lút như vậy.Ngôn Tòng Du khựng lại.Sao lại đoán nhanh thế?Cố Tích nhìn Ngôn Tòng Du đột nhiên im lặng, tin chắc vào suy đoán của mình.Anh cong môi, cười rất vui vẻ, ôm mặt Ngôn Tòng Du hôn một cái: "Em tặng gì anh cũng thích hết, chỉ cần có tấm lòng là được rồi."

Cố Tích nói thật lòng, họ đã trải qua bao nhiêu cái sinh nhật cùng nhau, quà là gì không quan trọng, điều khiến anh xúc động luôn là sự quan tâm của Ngôn Tòng Du.Dù là sinh nhật, hay những ngày lễ lớn nhỏ, Ngôn Tòng Du luôn nhớ rõ ràng.Không cần đợi đến sinh nhật, ở bên Ngôn Tòng Du, mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ.Ngôn Tòng Du khá cố chấp nói: "Nhưng ngày đó rất quan trọng mà."

Sinh nhật không chỉ là sinh nhật, mà còn là ngày Ngôn Tòng Du tỏ tình với Cố Tích, vào ngày đó, Cố Tích đã đồng ý thử trước mười lăm ngày, làm tròn thì cũng coi như là ngày họ bắt đầu hẹn hò.Một ngày quan trọng như vậy, đương nhiên không thể sơ sài.Ngôn Tòng Du lại hỏi một lần nữa: "Anh muốn gì?"

Câu hỏi này Cố Tích cũng không biết, anh không tham lam, cuộc sống hiện tại đã khiến anh hài lòng, không có gì thiếu sót.

Đến ngày sinh nhật, ban ngày cùng bạn bè ăn một bữa, tối về cùng Ngôn Tòng Du lăn lộn trên giường là đủ rồi."

Tặng em cho anh đi."

Cố Tích cười nói.Ngôn Tòng Du ngẩng đầu nhìn Cố Tích, nói từng chữ một: "Em sớm đã là của anh rồi."

Có lẽ từ lần đầu tiên gặp mặt, đã là như vậy rồi.*Lời tác giả: Đến đây, câu chuyện của Cố Tích và Ngôn Tòng Du xin được tạm biệt mọi người.Mặc dù câu chuyện đã kết thúc, nhưng tin rằng hai người sẽ tiếp tục ngọt ngào, ân ái ở một thế giới khác.Cũng xin cảm ơn các độc giả nhỏ đã đọc đến đây, chứng kiến tình yêu của nhóc Òm Ọp và Cá Nhỏ ~ (Rải kẹo)*Sên: Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây, hẹn gặp mọi người ở những truyện khác trong nhà nheeeeee *bắn tym*
 
Back
Top Bottom