Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý

[Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý
Chương 20


"Bọn họ đều nói chúng mình chia tay rồi."

Nghe thấy cậu nói câu này, tôi vứt khăn mặt ngồi xuống phía trước máy tính, trong video cậu đang cầm điện thoại, ngón tay vuốt vuốt màn hình, vừa nhìn vừa cười run vai.Tôi bảo cậu ấy gửi link bài đăng cho mình, đọc mấy bình luận mà cũng mỉm cười theo.Lúc chưa chính thức nói chuyện yêu đương thì bọn họ bảo hai chúng tôi là một đôi, đến khi hai chúng tôi chính thức hẹn hò thì họ nói chia tay, còn liệt kê một hai ba bốn năm minh chứng để khẳng định kết luận của bọn họ, nói có sách mách có chứng khiến người khác không thể không tin.Nhìn lướt qua bài đăng, tôi đặt điện thoại sang một bên, duỗi tay gõ vào màn hình máy tính bảo cậu cũng đừng nhìn.Cậu ngoan ngoãn buông điện thoại xuống, co chân lên ghế ôm đầu gối, nghiêng đầu nhìn tôi.Tôi cũng nhìn cậu, khao khát muốn ôm lấy cậu vào lòng, vì vậy tôi hỏi cậu ấy có nhớ mình không.Cậu ấy vuốt mũi hào phóng trả lời: "Nhớ."

Một chữ đơn giản mà thẳng thắn khiến tim gan tôi cồn cào.Cậu ấy hỏi tôi là bao nhiêu ngày nữa mới có thể quay về trường, tôi nói nhanh thôi, nhưng cũng không thể cho một thời gian cụ thể.Cậu ấy à một tiếng, giọng điệu lộ rõ vẻ mong chờ.Cậu ấy hỏi tôi thực tập có vất vả không, tôi hỏi cậu ấy có mệt mỏi khi phải ôn tập nghiên cứu sinh không.Câu trả lời là như nhau, không vất vả cũng không mệt mỏi.Có lẽ điều khó chịu duy nhất là bị ép buộc phải chia xa không được gặp nhau mỗi ngày.

Tôi đã nghĩ về việc đưa cậu ấy rời trường rồi đến sống với mình nhưng cậu ấy không đồng ý.

Lý do là trường học có bầu không khí học tập, cậu ấy có thể yên tâm ngồi trong thư viện ôn tập cho kỳ thi.Tôi ủng hộ sự lựa chọn của cậu ấy, ngay cả khi tôi không hề nghĩ vậy.Cậu ấy nói với tôi: "Ngày mai tôi có một bữa tiệc trong CLB, nghe bảo ăn cơm xong còn dẫn nhau đi hát hò."

Mí mắt tôi giật giật, lập tức dặn dò cậu: "Ăn cơm thì được nhưng uống rượu thì không."

Cậu nhìn tôi nở nụ cười, vô cùng biết thân biết phận vẫy tay, "Yên tâm, mình không dám uống...

Vả lại cậu cũng không có ở đây."

Tôi nhìn cậu ấy chằm chằm, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cậu khi nhớ về chuyện cũ, nhịn không được nói vài lời thiếu đứng đắn.Trong lúc nhất thời, khuôn mặt xinh đẹp của cậu ấy càng đỏ hơn, cậu ấy vục mặt xuống gối hồi lâu mới ngẩng đầu, liếm môi mấy cái lắp bắp nói: "Vẫn chưa được."

Tôi biết, nhưng mắt tôi quét qua từ bờ môi đến cần cổ cậu, thế mà tôi mất liêm sỉ cứng lên rồi.Tôi nghĩ rằng bản thân có thể mạnh mẽ hơn một chút, cậu ấy sẽ không bao giờ từ chối tôi, nhưng tôi không thể chịu đựng được, tôi hy vọng thứ cậu hưởng thụ được là tình yêu chứ không phải sự sợ hãi.Cậu nói không được, còn chưa thể, vậy là tôi nhịn, nhịn đến khi nào cậu thả lỏng sẽ mạnh mẽ yêu cậu, nói cho cậu biết tôi đã vất vả nhẫn nhịn thế nào.Vì gọi video nên chúng tôi không nói chuyện quá nhiều.Thời gian không còn sớm, tôi nghĩ cậu nên đi ngủ, cậu đánh ngáp một cái rồi ôm máy tính lên đặt lên giường tôi.Sau đó...

Sau đó, cậu bắt đầu cởi quần áo và thay bằng đồ ngủ.Chỗ bên dưới tôi vừa mới bình tĩnh đã lập tức vì kích thích mà ngẩng đầu.Cậu ấy hoàn toàn không biết mình đang làm gì, ngây thơ thuần khiết nói chúc ngủ ngon với tôi, sau đó ấn nút kết thúc cuộc gọi.Tôi ngồi trên ghế chịu đựng giày vò nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, một hồi lâu sau nhịn không được bụm mặt bật cười.Cười xong tôi lấy lại bình tĩnh, cầm điện thoại gọi cho trưởng phòng.Ngày mai tôi phải trở về, tôi tin cậu nhưng nhóm sinh viên trong CLB cậu thì không.Trước khi cậu bị chuốc say tôi phải đưa cậu trở về.
 
[Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý
Chương 21


Trưởng phòng chỉ đồng ý cho tôi nghỉ nửa ngày, lý do là vì phải suy xét đến thành tích sát hạch của tôi.Ông ấy nói rằng hy vọng tôi có thể làm việc chăm chỉ, không bị phân tâm bởi một số việc không cần thiết, thậm chí là còn xin nghỉ giữa thời gian mấu chốt.Tôi cảm ơn trưởng phòng vì lời quan tâm nhắc nhở, nhưng trong lòng tôi có suy nghĩ riêng của mình.Khi tôi đi tàu điện ngầm trở về trường học, tôi nghĩ, có lẽ tôi không phải là một người đàn ông có nghị lực như vậy.Ít nhất là trước công việc và tình cảm, tôi thiên về tình cảm hơn.Thậm chí tôi còn nghĩ rằng có nên đi thi công chức hay không, để sau này tôi có thể dành nhiều thời gian chăm sóc cậu.Nhưng khi xuống tàu điện ngầm tôi đã tìm về được lý trí, đầu tiên chưa bàn đến việc thi công chức ở thành phố hạng nhất không phải là chuyện dễ dàng thì tôi cũng phải lên kế hoạch tương lai cho cả hai, mà tất cả những thứ này đều dựa trên cơ sở tiền tài quyết định.Trên cơ sở này, công chức không phải lựa chọn của tôi.Tôi biết nếu nói điều này với cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ nói với tôi rằng cậu cũng là một người đàn ông, không cần tôi nuôi mà.Nhưng cậu ấy có cần hay không là một chuyện, tôi chỉ biết, tôi muốn đối tốt với cậu rất nhiều, có lẽ đây chính là một hình thức biểu đạt tôi yêu cậu.Rất tục tĩu cũng rất cũ rích, nhưng đời người ai mà chẳng thế.Trên thực tế thì tôi sẽ không nói cho cậu ấy biết mấy thứ này, không chừng còn khiến cậu ngốc kia suy nghĩ miên man.Cậu ấy sẽ tặng tôi một vở kịch mất não và tôi phải biểu diễn cảnh hộc máu tại chỗ cho cậu ấy nhìn.Về đến trường học trời đã sẩm tối, tôi cũng xuất phát theo đám người kia.Tôi gửi tin nhắn hỏi cậukhoảng mấy giờ sẽ đi hát karaoke, cậu ấy nhanh chóng hồi âm tám giờ và gửi cho tôi một cái emoji hôn hôn, nói rằng chắc chắn bản thân sẽ không uống rượu.Tôi nói khá thích nhìn cậu ấy biến emoji thành hành động.Giao diện màn hình vẫn luôn hiển thị "Đang nhập", tôi chờ tin nhắn trả lời mới.Cậu nói đợi về rồi nói tiếp.Tôi mỉm cười và bắt đầu mong đợi phản ứng của cậu ấy khi nhìn thấy mìnhTôi ngẩng đầu thấy dì bán cơm đang cầm muỗng xới cơm nhìn mình, tôi cất điện thoại thu nụ cười, tùy tiện chọn mấy món.Tôi vẫn luôn nhớ mỗi lần ngồi cùng cậu ấy ăn cơm tối mua ở căng tin.Nhưng hôm nay khi trở về cậu ấy lại không có ở đây, chỉ có một mình tôi.Tôi gắp một miếng cơm và thức ăn...Ừm, thức ăn trong căng tin không còn thơm ngon như trước nữa.Sau khi ăn xong rồi tắm, tôi đi đến thư viện.Phòng ôn tập của nghiên cứu sinh, vị trí độc quyền của cậu ở ngay bên cửa sổ, gần sát bộ phận tản nhiệt và cách xa điều hòa.Tôi kéo ghế ngồi xuống, nữ sinh đối diện bỗng ngẩng đầu cảnh giác nhìn tôi, nhỏ giọng hỏi vì sao tôi lại ngồi ở chỗ này.Tôi đang định giải thích một câu thì một nữ sinh khác ngồi cạnh bỗng kích động kéo tay cô ta thì thầm nói nhỏ, sau đó hai người cùng nhau lén lút đánh giá tôi.

Tôi có thể đoán được bọn họ đang nói gì.Tôi rút một cuốn sổ tay của cậu ấy ra nhìn, nét chữ quen thuộc khiến cho lòng tôi cảm thấy thoải mái.Trên bàn còn bày bài thi toán của mấy năm trước, cậu ấy vẽ kí hiệu lên những lỗi sai, cũng không viết đúng các bước giải đề.Tôi bật cười, biết cậu lại chui đầu vào sừng trâu mất phương hướng rồi.Toán học là thế mạnh của tôi, nhìn thấy thời gian còn nhiều nên tôi quyết định cầm bút làm thử.Có hơi khó và mất chút thời gian, nhưng cách giải quyết vấn đề là chính xác, đáp án cuối cùng cũng chính xác luôn.Tôi lại rút ra một tờ giấy, viết hẳn hoi đáp án xuống rồi kẹp vào trang đầu sách rồi đứng lên.Sắp đến giờ rồi, tôi phải đi đón cậu về.Tôi hy vọng cậu còn nhớ rõ lời nói của mình, bằng không tôi chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu, cho dù cậu có giả ngốc nghếch tỏ vẻ đáng yêu.
 
[Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý
Chương 22


Đẩy cửa phòng ra, tôi nhịn không được nhíu mày, mùi hương hỗn tạp bên trong khiến tôi cảm thấy váng đầu không thoải mái.Ánh đèn lờ mờ, trong lúc nhất thời tôi không tìm thấy cậu.Không biết là ai nhận ra tôi, sau đó cả đám người kia liền nhao nhao nhìn về phía này.Tôi thấy cậu ấy, và ngay khi cậu ấy nhìn thấy tôi đã gọi tên tôi và muốn đứng dậy đi tới.

Nhưng cậu lại bị cô gái bên cạnh kéo xuống khiến cậu ngã ngồi tại chỗ, ôm đầu không đứng dậy nổi.Máu dồn lên não, tôi lao qua, cái gì mà khí chất lạnh lùng xa cách, cút con mẹ nó hết đi.Tôi không khách khí kéo tay cô gái đang lôi cậu ra, có lẽ có chút mạnh bạo không khống chế lực, nhưng chắc chắn không khiến cô ta đau đến độ gào ầm mồm.Nam sinh là trưởng hay phó CLB gì đó đến giải thích cho tôi hòng xoa dịu cơn tức giận.Tôi không muốn nghe, cũng không cảm thấy cô gái kia uống say, rõ ràng ánh mắt cô ta trừng tôi còn mang theo chút ác ý.Tôi vừa ngồi xổm xuống thì cậu ôm ghì lấy tôi, nhỏ giọng thì thầm nói mình khó chịu muốn nôn.

Tôi hối hận rồi, đáng lẽ tôi nên nói thẳng để cho cậu ấy không phải đến chỗ này.Tôi nên biết, đám người này đã muốn tìm cơ hội chọc cậu ấy lâu rồi.Có kẻ mơ ước muốn cướp cậu khỏi tôi.Thế mà tôi lại cho bọn nó cơ hội, tôi thật sự là...Hít một hơi thật sâu cố gắng bình tĩnh, tôi nói với cậu rằng mình đã trở về.Cậu ấy say rượu nhỏ giọng hừ hừ dụi vào người tôi.Tôi hôn đỉnh đầu cậu dỗ dành, bảo cậu nằm sấp lên lưng tôi.Người phụ nữ kia xông lên hỏi tôi muốn mang cậu đi chỗ nào, dựa vào cái gì mà muốn mang cậu ấy đi theo.Tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng.Tôi có thể trả lời cô ta rằng tôi là bạn cùng phòng kiêm người yêu của cậu ấy.Nhưng tôi không muốn phí lời nói chuyện với cô ta.Tôi không cần phải nói, bởi vì người trên lưng tôi đã nói thay.Cậu ấy dụi vào cổ tôi, mang theo giọng mũi đáp: "Đây là bạn trai của tôi...

Tôi khó chịu...

Tôi sẽ không uống rượu nữa, tôi muốn về nhà với cậu ấy."

Về nhà.Tôi nên cho cậu một ngôi nhà, môt ngôi nhà của cả hai chúng tôi.Đến nông nỗi này tôi không muốn coi đám người kia tính xử lý thế nào, cũng không muốn truy cứu.Nhưng tên trưởng CLB kia lại theo chúng tôi ra ngoài, và tôi đã độc đoán đưa ra quyết định cho người đang nằm trên lưng mình.Có lẽ kẻ kia cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy nên nói lời xin lỗi với tôi, đoạn nói tiếp: "Hôm trước cậu ấy nói muốn rời khỏi CLB, tôi bảo cậu ấy suy nghĩ..."

Tôi ngắt lời hắn, việc này hoàn toàn không cần phải suy xét.Từ KTV đi ra, tôi sợ cậu ấy khó chịu muốn nôn nên không gọi xe mà chỉ cõng cậu trên lưng rồi chậm rãi đi về trường học.Cậu ấy nằm sấp trên lưng tôi, say nhưng không ngủ, tiếng nói chuyện vang bên tai tôi, vừa nhẹ lại vừa khẽ.Cậu ấy nói nhớ tôi, thích tôi, nói cậu ấy ngủ một mình không được được...Tôi dừng lại, ôm mông cậu rồi đẩy dịch lên, lại hỏi cậu một lần nữa: "Chuyển đến sống với mình nhé?"

Cậu ấy giãy dụa do dự, cuối cùng haizzz một tiếng hôn lên tai tôi, nói: "Hay là thôi đi, mình sợ..."

Tôi biết cậu sợ gì, nhưng vẫn xấu xa hỏi: "Sợ cái gì?"

Cậu ấp a ấp úng, hai tay nghịch cúc cổ áo của tôi, đáp: "Sợ đau ...

Sợ cậu không thích...

Cũng sợ mình làm không tốt..."

Vào trường tôi rẽ vào hoa viên, cậu cười khúc khích, nói với tôi đây là thánh địa hẹn hò của trường, hầu như mọi đôi chim cu đều có một cuộc hẹn hò ở đây.Tôi biết, cho nên mới cõng cậu ấy tới.Tìm một vị trí bí mật không ai thấy, tôi đặt cậu xuống ghế.Cậu ấy say nhiều lắm, tôi vừa ngồi xuống cậu đã chủ động dạng hai chân ngồi lên đùi tôi rồi ôm lấy cổ, đôi mắt ướt át chăm chú nhìn tôi.Tôi nhịn xuống dục vọng ôm cậu ấy, sờ đôi môi nóng bỏng trên khuôn mặt lạnh lẽo của cậu.Cậu ấy há miệng ngậm ngón tay tôi rồi mút, nhưng lại lập tức nhổ ra ngay, còn đắc ý cười hề hề.

Tôi cảm thấy mình không nên nhẫn nhịn nữa, cậu ấy quyến rũ tôi như vậy thì tôi không có lý do gì để chịu đựng.Tôi ấn vai cậu để cậu có thể cảm nhận phản ứng sinh lý mãnh liệt phía bên dưới, hôn vành tai cậu rồi hỏi vì sao cậu lại sợ tôi không thích cậu làm không tốt.Cậu ấy nói không ra lý do, chỉ biết nói mình sợ.Tôi buồn cười, trên thực tế thì tôi cũng có một chút sợ hãi, giống như cậu, tôi cũng sợ cậu đau sợ cậu không thích, sợ mình làm không tốt.Nhưng loại chuyện này nếu không thử thì làm sao biết kết quả.Sợ thì thế nào, sợ thì cũng phải làm cho xong cái bước kia.Cậu ấy ôm mặt tôi rồi nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng cẩn thận hôn tôi một cái, giọng nói gần như nhỏ đến độ không nghe thấy gì: "Vậy thì thử nhé."

Không giống như nụ hôn chuồn chuồn lướt của cậu, tôi giữ đầu cậu rồi để đầu lưỡi chui vào, khuấy động mạnh mẽ trêu chọc.Nụ hôn kết thúc, tôi kéo cậu lên chạy chậm rời khỏi hoa viên trường, rời khỏi trường học.Tôi không cho phép cậu ấy hối hận và sẽ không để cho cậu ấy có cơ hội để hối hận.Giường trong trường học không tiện, cách âm của ký túc xá cũng không tốt.Tôi dẫn cậu ấy ra ngoài tìm phòng.
 
[Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý
Chương 23


Cuối cùng cảnh tượng xuất hiện trong biết bao nhiêu giấc mơ đã sắp trở thành hiện thực, tôi hơi lâng lâng kích động, còn có cả chút hồi hộp thấp thỏm.

Bàn tay nắm lấy tay cậu đổ mồ hôi, bời vì tim đập quá nhanh mà bắt đầu xuất hiện hiện tượng ù tai.Quẹt thẻ mở cửa phòng rồi đi vào khóa trái cửa lại.Cậu ấy có chút ngẩn người, mặt mũi đỏ ửng, nhìn tôi và nhỏ giọng hỏi: "Có cần tắm rửa trước không?"

Tôi xoa tay cậu trả lời có, đoạn hôn cậu thủ thỉ: "Mình giúp cậu tắm nhé."

Cậu muốn mở miệng từ chối, tôi thuận thế vói đầu lưỡi vào quấn lấy cậu, hôn cho đến khi hơi thở cậu trở nên không ổn định, cũng không có cách nào lên tiếng mà chỉ biết thở dốc.Có lẽ bởi vì uống rượu, tôi cởi quần áo cho cậu, tay cọ lên chỗ da nào của cậu ấy là nó sẽ nhạy cảm biến thành màu hồng nhạt.

Tôi thấy khô nóng, thật sự không dám tưởng, đợi lát nữa... cậu ấy sẽ biến thành như thế nào.Cởi quần áo cho cậu, tôi sợ cậu ấy trốn nên cũng vội vàng cởi quần áo mình luôn.

Cậu liếm môi, vươn tay giúp tôi cởi cúc áo sơ mi.Tôi dứt khoát buông tay xuống, chăm chú nhìn động tác của cậu.Vừa rồi khi hôn cậu ấy phía dưới tôi đã nổi lên phản ứng, bây giờ cậu ấy lại đang giúp tôi cởi quần áo, thứ dưới hàng tôi càng cứng đến độ nhảy lên.Cậu ấy kéo khóa quần cho tôi, tôi nhịn không được kéo cậu vào lòng hôn.

Tay cậu ấy chưa kịp rút về đã bị tôi cầm đặt lên eo mình.

Tôi hôn mạnh bạo khiến cậu nức nở, cậu dùng ngón tay gãi trên bụng tôi, kéo phần lông dưới muốn bảo tôi cậu sắp chịu không được nữa rồi.

Tôi thu lưỡi về, vẽ một đường trên đôi môi ửng đỏ của cậu, nhịn không được nói mấy lời thô tục.Cậu ấy dùng vẻ mặt "Anh là ai" nhìn tôi, khiến tôi không nín cười được mà dùng tay vỗ bộp một phát lên mông cậu.

Cậu ấy hừ một tiếng, hai tay ôm lấy cổ tôi, tròng mắt láo liên, hồi lâu mới nói: "Cậu làm gì có lạnh lùng xa cách, cậu là một tên dê già chính hiệu."

Tôi theo lời vói tay vào quần lót cậu bóp mông một cái, lại ưỡn eo ra trước cầm dương vật của cậu xoa nắn.Cậu ấy rụt thắt lưng dựa vào người tôi, tôi hôn đỉnh đầu trấn an cậu, nói cho cậu biết: "Mình là dê già, nhưng chỉ dê già khi ở bên cậu."

Cậu cười nắc nẻ, vừa cười vừa thở dốc, hơi nóng phun lên yết hầu tôi, lông mi quét tới quét lui trên mặt tôi, cười xong lại hít sâu một hơi nói: "Cởi hết đi... rồi tắm."

Làm sạch, mở rộng, còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng.Cơ thể cậu đỏ bừng vì xấu hổ nhưng vẫn kiên trì.Tôi sợ cậu đau không dám nói, thêm một ngón tay vào rồi hỏi cảm nhận của cậu.Cậu vẫn mím môi lắc đầu, giọng nhỏ đến mức chẳng nghe thấy gì ngoài mấy tiếng hừ hừ.Cuối cùng ba đầu ngón tay tôi nằm im trong cơ thể cậu, lúc đó cậu ấy mới nói là mình không đau, chỉ là hơi trướng và tê, còn chủ động nâng cằm hôn tôi.Tôi dựa vào kiến thức học được thành công tìm được điểm nhạy cảm của cậu, giọng cậu ấy lập tức thay đổi, hồi hộp nắm tay tôi nói hơi kỳ quái.Tôi hỏi cậu ấy có thoải mái không, cậu rên rỉ nói không biết, nhưng cái lỗ đang ngậm ngón tay tôi lại nhạy cảm co giật, khác lúc vừa rồi rất rõ..Tôi thử chạm thêm một lần nữa, cậu ngay lập tức không thể đứng vững, chôn mặt trên vai tôi để tôi bế lên giường.Tôi hôn cậu, tắt vòi nước rồi bế cậu ấy ra khỏi phòng tắm.Cậu ấy không dám nhúc nhích, tay ôm chặt lấy cổ tôi.Khi tôi đặt cậu lên giường, cậu thở phào nhẹ nhõm, cười khúc khích nói: "Mình thực sự sợ cậu làm ngã mình."

Tôi kéo tay cậu để cậu ấy sờ lên cơ bụng của mình, nhướng mày rồi nói: "Không đâu, rèn luyện nhiều thế chỉ để chờ đến lúc này."

Cậu ấy không nói nữa, chỉ cười như bé mèo nhỏ vừa trộm được đồ.Tôi chăm chú nhìn vào cậu với sự say mê, yêu tất cả những biểu cảm trên khuôn mặt cậu.Cậu ấy chính là một món bảo vật mà tôi chỉ muốn giấu nhẹm đi.Một ngày không gặp thì sẽ tương tư.Vì vậy, tôi áp cậu xuống rồi hôn, thừa dịp cậu ấy đang mơ màng hỏi lại lần nữa: "Sống cùng nhau nhé?"

Kết quả đứa ngốc này hơi lấy lại tỉnh táo, tưởng như cái người vừa được tôi làm cho thoải mái là người khác vậy, nhìn đến độ khiến tôi hoài nghi mình có thể làm được nữa hay không.Cậu ấy đè bàn tay đang cắm ở bên trong của tôi, chớp mắt hỏi vì sao tôi lại cố chấp chuyện hai người ở cùng nhau vậy.Tôi xoay người nằm thẳng, kéo cậu ấy ngồi lên trên eo, vuốt ve lưng cậu, nghiêm túc suy nghĩ thật lâu mới mở miệng nói: "Đời người rất ngắn, mình muốn nắm chặt thời gian ở bên cậu.

Cho dù chỉ là nhiều thêm một phút một giây thì mình cũng có thể bớt hối tiếc hơn khi chết."

Thật ra tôi cũng không thấy lời mình nói có gì nặng nề, nhưng sau khi nghe xong, cậu ấy nhìn tôi vài phút, bỗng nhiên đỏ mắt, nghẹn ngào cúi đầu hôn tôi, nói với tôi ngày mai sẽ thu dọn đồ đạc đi theo tôi.Thành công, lòng tôi rạo rực, xoay người đè cậu dưới thân, lấy bao cao su và chất lỏng bôi trơn trong túi.Cậu ấy vẫn chìm trong dòng cảm xúc, vừa mềm lại vừa ngoan, mấy người bảo tôi nhịn không yêu cậu ấy kiểu gì.Lúc tôi đi vào trong cậu, tôi chợt nghĩ, cuối cùng tôi và cậu cũng hòa làm một rồi.
 
[Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý
Chương 24: Phiên ngoại


Trước khi vào đại học, tôi nghĩ về viễn cảnh tình cảm bốn anh em chan hòa hữu nghị, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, mày mua cơm cho tao, tao đi điểm danh giúp mày, cỡ nào tươi đẹp.Sau khi học đại học rồi tôi mới biết, cái gì mà suy nghĩ tốt đẹp, được rồi,... tất cả chỉ là suy nghĩ tưởng tượng mà thôi.

Tôi vốn nên có ba người bạn cùng phòng, kết quả người anh em giường trên tôi muốn thi lại.Tôi đoán có lẽ cậu ta muốn thi vào Thanh Hoa Bắc Đại, cho nên tôi muốn sống chung thật tốt với hai người anh em còn lại.Tuy nhiên, hai người bạn cùng phòng kia, một người cố gắng gọi điện cho mẹ, một người thì đeo tai nghe nhạc nhắm mắt trầm tư.Tôi nhìn cái này lại nhìn cái kia, ừm...

Vừa mới khai giảng mà sao tôi lại thấy cô đơn rồi.Tất nhiên, sau đó tôi vẫn quen thân với hai tên này.Tuy rằng không phải thân thiết nhất, nhưng vẫn đủ chung sống hài hòa với hai đứa bạn cùng phòng là được.Tôi bảo bọn nó gọi tôi là anh cả, tôi gọi chúng nó là thằng ba và thằng út.Cũng không biết vì cái gì mà khi thằng ba với thằng út đi cùng một chỗ là tôi lại cảm thấy quái quái.Sở thích giữa tôi và họ hoàn toàn bất động.

Dù sao thì cũng không có nhiều để tài để tán gẫu, bọn họ nói chuyện tôi ngồi nghe, không xen vào được nửa chữ, thế không phải rất xấu hổ à.May mắn thay bầu không khí lúng túng này không kéo dài bao lâu thì tôi đã thoát khỏi nó rồi.Bạn gái là người cùng khoa nhưng học khác chuyên ngành, lớn hơn tôi một tuổi.Mấy người cùng đừng hỏi tôi cô ấy trông như thế nào hả, dù sao tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, tôi cảm thấy cô ấy là người đẹp nhất.Thoát khỏi cuộc sống FA, ngày nào tôi cũng sống trong hạnh phúc.Tôi tưởng hai đứa độc thân trong ký túc xá sẽ ghen tị với mình, mỗi ngày thấy tôi hẹn hò sẽ bị kích thích, sau đó sẽ tìm được nửa kia ưng ý trong số các cô gái gửi tin nhắn hẹn hò.Kết quả hai tên này chẳng có phản ứng gì cả, chỉ tỏ vẻ chúc phúc cho tôi, sau đó nên làm gì thì làm, một tí tâm tư yêu đương cũng không có.Hơn nữa tôi không về ký túc xá, tình cảm của họ ngày càng tốt, khiến tôi cảm thấy như bọn họ đã thành đôi, còn tôi thì trở thành kẻ dư thừa?!Tôi kể cho bạn gái nghe, bạn gái nhìn tôi với khuôn mặt đầy phức tạp, sau đó lắc đầu.Tôi hỏi cô ấy làm sao vậy, bạn gái chỉ mỉm cười một cách bí ẩn, nhìn xung quanh, sau đó che tay nói với tôi.Cô nói: Có lẽ thằng ba với thằng út là một đôi, cái loại yêu đương nhắng nhít ý.Tôi đứng hình hồi lâu, sau đó hồi hồn xua tay, phản bác lời bạn gái mình.Làm sao mà thằng ba và thằng út có thể là một đôi, tôi cũng không cảm thấy giữa hai đứa nó có gì, không phải chỉ là hình thức ở chung bình thường của bạn cùng phòng à.Hơn nữa, lần trước thằng ba tìm tôi khóc lóc kể lể, bảo tự dưng thằng út không để ý tới nói nữa, hỏi tôi tại sao?Làm gì có đôi nào yêu đương mà làm lơ người yêu mình.Bạn gái mắng tôi ngu ngốc, nói tôi không thể nhìn thấu sự thật, còn một mực khăng khăng giữa thằng ba và thằng út có tình cảm.

Nói cái gì mà thằng út là phúc hắc công, thằng ba là đáng yêu thụ, làm tôi chả hiểu mô tê gì.Mang theo sự khó hiểu, tôi đưa bạn gái về ký túc xá, sau đó trở về ký túc xá của mình.Trước khi đẩy cửa phòng, tôi vẫn tin chắc rằng: Mối quan hệ giữa thằng ba và thằng út là quan hệ nam nam thuần khiết.Nhưng sau khi đẩy cửa vào, tôi tát cho mình một phát, kế đó đóng sầm cửa ký túc xáTôi xoay người chạy xuống dưới ký túc xá, nhịn không được nở nụ cười, cảm thấy bạn gái mình quá đỉnh.

Thế mà tôi còn lớn tiếng phản bác cô ấy, tôi đúng là đồ ngốc mà.Đêm đó tôi đứng ở dưới ký túc xá suốt một giờ, trải nghiệm sâu sắc cái gọi là cuộc sống bình thường ở ký túc xá nam là như thế nào.Nếu không phải nhịn không được mùi tất thối bay trong không khí hòa cũng mùi mì gói thì tôi đã không trở về.Cuối cùng bây giờ tôi cũng hiểu ra vì sao mỗi lần đi cùng thằng ba với thằng út là lại cảm thấy xấu hổ.Bởi vì tôi là một đứa dư thừa chứ sao.Dễ hiểu và dân dã hơn thì người ta gọi là cái bóng đèn.Tay tôi vươn ra rồi thu về, vươn ra rồi thu về.Lặp đi lặp lại nhiều lần, cánh cửa được mở ra từ bên trong, người mở cửa là thằng út.Tôi gãi đầu mỉm cười hề hề, xấu hổ lại không mất lễ phép hỏi: "Hai đứa bay xong rồi à?"

Sắc mặt thằng út thoáng đổi rồi khôi phục dáng vẻ lạnh lùng ban đầu, nó quay đầu nhìn vào trong.Tôi cũng lén lút nghiêng đầu nhìn theo.

Tưởng rằng quả này thằng ba nằm chổng mông không xuống được giường, kết quả nó thế mà lại đang ngồi trên ghế thằng út đọc truyện tranh trên máy tính.Tôi không hiểu, nhưng tôi cũng biết đàn ông với đàn ông làm tình kiểu gì.Lúc này, tôi bỗng cảm thấy phía dưới thằng út không dùng được.Có lẽ đại khái là thằng út nhận ra tôi đang nghi ngờ năng lực của mình, nó nhíu mày ý bảo tôi đi ra ngoài nói chuyện, trước khi đóng cửa còn quay đầu dặn thằng ba đừng đọc quá lâu.Tôi chậc chậc lắc đầu.Tôi cho tưởng ý thằng út là muốn đi trên sân thượng nói chuyện một chút, kết quả nó lại muốn xuống lầu, lý do là bởi buổi tối thằng ba ăn ít nên nó muốn đi mua chút đồ ăn khuya.Nói thật là tôi đã bị dọng một đống cơm chó, nhưng rõ ràng tôi có phải chó độc thân đâu, đây là chuyện quái gì thế hả?Tôi cũng không do dự quá lâu, đi xuống dưới lầu, thấy không có ai bèn vội vàng hỏi rốt cuộc quan hệ giữa hai đứa tăng tiến từ lúc nào, thế mà gạt tôi lâu như vậy, tôi cũng đâu phải loại người cổ hủ không thấu tình đạt lý.

Thằng út nhìn tôi một cái, thở dài một hơi, sau đó bình tĩnh nói cho tôi biết quan hệ giữa nó và thằng ba chưa đi đến đâu.Tôi lại bị làm cho đứng hình rồi, thằng út nói chưa đi đến đâu, nhưng ban nãy hai mắt tôi rõ ràng nhìn thấy nó và thằng ba ôm ấp nằm một chỗ, mặt dán mặt xem máy tính mà.Tôi dám thề, có lẽ một giây sau chúng nó sẽ hôn môi, sau đó sẽ ấy ấy ấy ấy.Cho nên tôi mới chạy ra ngoài đứng một giờ.Kết quả tôi đứng hít gió nhiều như vậy là do mình bị mù nên hiểu nhầm?Thằng út thú nhận với tôi là nó thích thằng ba, muốn ở bên cạnh thằng ba.Tôi ủng hộ khuyến khích nó mạnh dạn tỏ tình.Bởi vì tôi cảm thấy thằng ba cũng có tình cảm với thằng út, bằng không cũng đã chẳng vui vẻ để thằng út ôm ấp.Thằng út lại nói nó có kế hoạch riêng, còn khéo léo bày tỏ hy vọng tôi không cần can thiệp, cố gắng tạo khả năng để nó với thằng ba ở một mình.Tôi đột nhiên hiểu được cái từ phúc hắc công mà bạn gái nói.Tôi cầu nguyện cho thằng ba.Giúp người là đức tình tốt, sau khi thằng út mở miệng tôi đã suy nghĩ kỹ.Được rồi, thành thật mà nói, tôi rất biết ơn thằng út đã tạo cơ hội để tôi kéo dài thời gian ở chung với bạn gái.

Đây là một chuyện đôi bên cùng có lợi.Nhưng so với tôi thì có vẻ thằng út gặp khá nhiều khó khăn.

Tôi dọn ra ngoài sống chung với bạn gái, nó còn chưa bắt được thằng ba về tay, tôi thấy vậy cũng sốt ruột thay nó.Trong trường lại dấy lên lời đồn về chuyện tình gay lọ của hai đứa nó, tôi nhìn muốn cười nhưng không hiểu sao lại có loại cảm giác chua xót giống như cha già.Bạn gái nói tôi nhập vai quá sâu, hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp cái gì.Tôi không phản bác cô ấy, dù sao tôi có phải thái giám hay không thì cô ấy cũng biết rõ.Sau đó, mẹ của thằng ba đến.Tôi chưa bao giờ gặp một người mẹ nào giống thế này, thực sự là quá cởi mở.Tôi hâm mộ, nhưng có vẻ thằng ba lại rất khổ não, tôi cũng chẳng hiểu lắm.Cụ thể quan hệ giữa thằng ba và thằng út tốt lên lúc nào tôi cũng không rõ.

Chỉ là vào một ngày nọ họp lớp, tôi từ khe cửa nhìn thấy hai đứa đang hôn môi.Chậc chậc, còn là thằng ba chủ động nữa chứ, thằng út cười như không cười nhìn nó.Nụ hôn kia khiến tôi đỏ mặt, cũng méo hiểu tại sao lại bị nhét cơm chó.Tôi còn phải thay hai đứa nó canh cửa, đề phòng có người chạy về giống mình.Tuy rằng chuyện tình gay lọ của hai đứa nó đã sớm đồn thổi khắp trường, nhưng tôi biết, không phải ai cũng hiểu được loại tình cảm này.

Sau khi bạn gái biết chuyện liền khen ngợi tôi, còn bồi thường cho tôi một nụ hôn.Tôi ôm chặt cô ấy vào lòng, nhịn không được cảm thán.Cũng may tôi không phải chó độc thân, tôi còn có bạn gái, bằng không bây giờ đã bị thằng ba thằng út vứt bỏ một mình giữa ký túc xá, thê lương biết bao.Bạn gái sờ đầu chó của tôi, đút cho tôi ăn một cái bánh quy hình xương chó, hỏi tôi thằng ba với thằng út xác định rồi à, có phải sau này sẽ không còn được nhìn thấy bài nghiên cứu về tình cảm giữa hai thằng không.Tôi cảm thấy đúng là như vậy, dù sao người cũng đi tồi, dù có ân ái thế nào cũng không ai nhìn thấy, thế thì nghiên cứu kiểu gì.Bạn gái oh nửa ngày, bỗng nhiên hào hứng hỏi tôi khi nào ghé qua thăm họ?Tôi...Tôi cũng không dám nói cho cô ấy biết, lúc thằng út dẫn thằng ba đi không để địa chỉ lại cho tôi.Vì sao nó không muốn tôi biết địa chỉ?Tôi cảm thấy là vì nó không muốn trải nghiệm cảm giác đang quấn lấy thằng ba thì bị người khác quấy rầy.Haizz, yêu ấy mà, tôi hiểu.
 
Back
Top Bottom