Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý

[Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý
Chương 10


Tôi rất buồn rầu, chưa bao giờ thấy buồn nẫu lòng mề như thế.Bạn cùng phòng của tôi, cậu ấy đột nhiên phớt lờ tôi.Hơn nữa không phải cậu ấy bơ tôi một lúc, mà là cả ngày.Suốt cả ngày này, cậu ấy không thèm nói năng với tôi một chữ, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một lần.Đi học không đợi tôi, đi ăn cơm không gọi tôi, ngay cả đi chạy bộ cũng đi một mình không rủ tôi...Rõ ràng lúc trước chúng tôi đều đi với nhau, hôm nay cậu ấy làm gì cũng bỏ lại tôi một mình, hiển nhiên đang thể hiện quyết tâm không thèm để ý tới tôi."

Hầy..."

Nắm bóp cái gối trong lồng ngực, tôi thầm thở dài ngao ngán, tôi ai oán nhìn chằm chằm bạn cùng phòng đang ngồi trước đeo tai nghe nghe nhạc viết báo cáo, nghiêm túc suy nghĩ nguyên nhân tại sao cậu ấy không để ý tới mình.Thực ra cũng chẳng có gì để nghĩ cả, tôi cảm thấy bạn cùng phòng đang ghen tuông, bởi vì tối qua tôi đã ra ngoài xem phim với bạn nữ cậu ấy thích mà không nói trước một tiếng.Tối hôm qua sau khi tôi trở về, bạn cùng phòng hỏi tôi đi đâu, nghe tôi trả lời xong thì vẻ mặt cậu ấy không tốt lắm, tôi cũng không để ý nhiều.

Nào ngờ vừa mới ngủ một dậy giấc, thế mà cậu ấy đã bơ tôi rồi.Haizz, nói thật, tôi cực kỳ oan uổng, tôi thật sự không muốn đào góc tường của bạn cùng phòng, vả lại tôi cũng không có ý kia với bạn nữ.Tại sao tôi lại đi xem phim với cô ấy?Thứ nhất bởi vì cả hai chúng tôi đều thích xem phim hoạt hình, thứ hai...

Tôi đang làm gián điệp đấy nhá.Cậu bạn cùng phòng của tôi quá lạnh lùng xa cách, theo đuổi người ta cũng không có dáng vẻ của kẻ đang theo đuổi.Bạn có biết không, cậu ấy ngồi xuống bên cạnh bạn gái, ấy thế mà cả tiết học cũng không chủ động nói với người ta câu nào, có chỗ nào giống đang theo đuổi hả?Tôi cũng không biết cậu ấy nghĩ gì, thấy vậy chỉ biết sốt ruột thay.Tôi nghĩ mình phải giúp cậu ấy một tay, cho dù cậu ấy chạy theo tiếng gọi tình ái mà vứt bỏ mình cũng phải giúp, rốt cuộc thì bọn tôi đã ở chung phòng hơn hai năm, tình cảm anh em sâu đậm, tôi không giúp thì ai giúp.Kết quả, tôi giúp cậu ấy, thế mà cậu ấy lại còn hiểu lầm ngó lơ tôi, tôi khổ quá mà.Mắt thấy sắp đến nửa đêm, tôi bắt đầu suy nghĩ, nói gì cũng không thể để bạn cùng phòng tiếp tục lạnh nhạt bỏ bê mình, bằng không tôi sẽ trầm cảm chết mất.Ném cái gối trong ngực ra, tôi khụ một tiếng xem như phá vỡ sự im lặng suốt hai giờ, nhưng bạn cùng phòng không thèm phản ứng, bàn tay gõ phím cũng không dừng lại.Haizz, nếu cậu ấy không động thì tôi phải tự mình động.Tôi bò xuống giường xỏ dép lê đi về phía bàn mình cắm sạc cho điện thoại, sau đó cầm lấy biệt thự nhỏ ngắm nghía.Biệt thự nhỏ là món quà sinh nhật của bạn cùng phòng tặng, tôi vẫn luôn đặt trên bàn, đúng lúc có thể lấy nó làm chủ đề để bắt chuyện.

Nói không chừng bạn cùng phòng sẽ nhớ về kỷ niệm sinh nhật vui vẻ giữa chúng tôi, sẽ bỏ qua cho tôi lần này.Tôi ấp ủ, nghiêng đầu nhìn trộm nhìn bạn cùng phòng mấy cái, thừa dịp cậu ấy dừng tay, tôi mỉm cười xoay người hỏi: "Bây giờ cậu còn nhớ cách làm cái này không?"

Quả nhiên bạn cùng phòng đã để ý tới tôi!Tuy rằng cậu ấy chỉ ngẩng đầu nhìn biệt thự nhỏ trong tay tôi, không nói năng gì cũng không nhìn tôi, nhưng đây có được tính là bước đột phá không?Tôi tranh thủ thời cơ đặt biệt thự nhỏ trong tay xuống bên cạnh máy tính của cậu ấy, mang theo yêu thích vuốt ve mấy cái, cố ý nhắc nhở: "Cái này thật sự rất đẹp, tôi cảm thấy đi nếu cậu làm một cái tặng người mình thích, thuận tiện thổ lộ với cô ấy thì chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý với theo đuổi của cậu."

Tôi dứt lời nghiêng đầu nhìn bạn cùng phòng, muốn nhìn thấy dáng vẻ sực tỉnh từ trên khuôn mặt bạn cùng phòng, không ngờ cậu ấy lại thờ ơ nhìn tôi chằm chằm.Tôi thấy cuối cùng cậu ấy cũng chịu để ý tới mình, vì vậy vội vàng giải thích lý do vì sao đi xem phim với bạn nữ.Tôi tưởng bạn cùng phòng cũng xuôi xuôi sau khi nghe lời giải thích, hiểu được ý tốt của mình, kết quả cậu ấy rút phụt tai nghe đứng bật dậy, cực kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi, nói: "Không muốn mình dùng bạo lực thì tốt nhất mấy hôm nay cậu đừng nên chọc mình."

Nói xong câu kia, bạn cùng phòng xách ba lô xoay người đi về phía cửa, dáng vẻ vừa lạnh lùng vừa cứng rắn.Tôi muốn hỏi trễ thế này cậu tính đi đâu, cửa ký túc xá đều đóng cả rồi, nhưng cổ họng như bị chặn lại, nước chua trào ra.Nhìn cánh cửa phòng ký túc xá bị đóng sầm, tôi lập tức thở ra một hơi, không biết vì sao rơi nước mắt.Tôi cũng không biết mình khóc vì cái gì, có lẽ là vì chưa từng bị đối xử lạnh lùng như thế, mà người làm chuyện này lại là người bạn cùng phòng tôi tin tưởng và thích nhất.Mùi vị đó thực sự rất khó chịu.Tôi đứng tại chỗ mấy phút mới dần chấp nhận sự thật có lẽ đêm nay bạn cùng phòng không về ngủ.Tôi đấm mạnh lồng ngực đang chịu bí bách, đặt biệt thự nhỏ về chỗ cũ rồi tắt đèn leo lên giường mình, nhưng tôi lại trằn trọc hết gần một đêm, mãi không tài nào ngủ được.Nằm đến gần ba giờ, tôi bò xuống giường rồi leo lên giường bạn cùng phòng nằm, mở điện thoại gửi tin nhắn hỏi cậu ấy đang ở đâu.

Đợi một lúc vẫn không nhận được hồi âm, tôi lại gửi cho cậu ấy một lời xin lỗi.Tại sao tôi phải xin lỗi, ngay cả chính bản thân tôi cũng không biết được.Dù sao thì sau khi gửi tin nhắn tôi cũng cảm thấy an tâm hơn chút, do đó tôi ôm điện thoại ngủ thiếp đi.
 
[Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý
Chương 11


Tôi rất vui vẻ, chưa bao giờ tôi vui như lúc này.Tôi đã hòa giải xong với bạn cùng phòng rồi.Tôi mơ màng có một giấc mơ, thấy bạn cùng phòng của tôi đã quay trở về.

Cậu ấy nói với tôi rằng muốn chuyển ra ngoài và muốn cắt đứt toàn bộ quan hệ với tôi.

Tôi vừa khóc vừa phát giận, nói cậu mà dám bỏ lại tôi thì tôi chặt chym cậu, kết quả là bạn cùng phòng chẳng những không sợ mà còn cực kỳ tuyệt tình cướp biệt thự nhỏ của tôi về, nói muốn mang tặng người khác.Đó thực sự là một giấc mơ hỗn loạn và đáng sợ, tôi gần như òa khóc tỉnh dậy, sau đó sợ hãi phát hiện bên cạnh có thêm một người.Tôi ngồi dậy dựa tấm lưng ướt sũng mồ hôi lên tường, mở to hai mắt trừng người không biết xuất hiện trên giường từ lúc nào, hơi thở dồn dập, hai mắt chua xót.Bạn cùng phòng chống khuỷu tay nhìn tôi chằm chằm, vươn tay còn lại ra hỏi: "Mơ thấy gì vậy?

Khóc đến độ đỏ mũi rồi này."

Tôi liếm liếm đôi môi khô khốc, lau đi nước mắt vương bên khóe mi rồi nhìn bạn cùng phòng.

Sau khi xác nhận bản thân không phải bị rối loạn tâm thần xuất hiện ảo giác mới duỗi tay đặt vào lòng bàn bạn cùng phòng, để cậu ấy kéo tôi nằm xuống dưới giường.

Bạn cùng phòng lại hỏi tôi mơ thấy gì, giọng điệu vừa nhẹ lại vừa dịu dàng, thực sự khác nhau một trời một vực với cái người lạnh lùng đêm qua.Sau khi từ từ hít thở và khôi phục cảm xúc, tôi nghiêng người đối mặt với cậu ấy, nhìn chằm chằm hồi lâu, lắc đầu nhỏ giọng hỏi: "Cậu về lúc nào?"

Bạn cùng phòng kéo chăn cho tôi, dùng tay lau mặt tôi mấy cái mới đáp: "Một tiếng trước."

Tôi định tìm điện thoại để nhìn coi bây giờ là mấy giờ, nhưng lại không tìm thấy đâu.

Bạn cùng phòng ấn tôi nằm xuống giường không cho tôi di chuyển, giải thích: "Mình đặt nó trên bàn cậu."

Tôi chớp mắt "à" một cái, trong lòng còn hơi sợ hãi với chuyện xảy ra đêm qua cùng cảnh trong mơ, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, thế là nằm im.Bạn cùng phòng cũng không nói gì, nhưng cậu ấy vẫn chăm chú nhìn vào tôi, mặc dù đã cụp mắt xuống song tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của cậu.

Chúng tôi nằm cho đến khi có tiếng người khác vang lên trong ký túc xá, tôi lấy hết can đảm ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của bạn cùng phòng, cẩn thận hỏi cậu ấy: "Cậu còn giận à?"

Có lẽ bạn cùng phòng cũng đang chờ tôi phá vỡ sự im lặng, tôi vừa lên tiếng cậu ấy đã xoa đầu tôi, đáp: "Mình đã không còn giận nữa rồi."

Tôi nhìn cậu ấy với vẻ không tin.Nếu không giận nữa thì sao còn đối với tôi như vậy, thế thì đáng đánh quá đi mất?Bạn cùng phòng rụt cái tay đang nhéo mũi, khẽ cười: "Thực sự là không giận nữa, nhưng mà mình bực mình lắm."

Tôi hỏi vì sao cậu ấy bực mình?Thế mà bạn cùng phòng còn chần chờ hỏi ngược tôi rằng tại sao lại nghĩ rằng cậu ấy sẽ thích bạn nữ kia.

Tôi giơ tay lên và đếm cho cậu ấy nhìn: "Lần đầu tiên gặp cậu còn nhớ tên cô ấy đúng không?

Vì cô ấy mà cậu sẵn sàng thức dậy sớm với mình tham gia lớp học tự chọn.

Cậu không cho mình ngồi cạnh cô ấy, nhưng cậu lại cứ nhất quyết ngồi bên cạnh người ta.

Cậu còn giúp cô ấy dò đáp án, bảo cô ấy thêm wechat, còn giúp cả bạn của cô ấy trả lời câu hỏi..."

Sau khi tôi đếm xong, tôi sợ ngu người, thử hỏi bạn cùng phòng đã để tâm ai được như thế chưa?Đây không phải là thích thì là cái gì?Sau khi tôi đếm, bạn cùng phòng tôi bèn im lặng, im lặng vài phút rồi nói: "Mình không thích cô ấy."

Tôi dí sát lại gần nhìn thẳng vào mắt bạn cùng phòng, duỗi tay đặt lên trên ngực cậu ấy, để cho cậu ấy nhìn vào lương tâm mà nói lại lần nữa.Đúng thật là cậu ấy dám lặp lại, còn cực kỳ chắc chắn luôn.Lần này đến lượt tôi ngu người, hóa ra mấy thứ khi trước đều do tôi nghĩ nhiều hiểu nhầm à?!Vậy tôi tiếp cận nữ sinh, hỏi thăm sở thích của người ta, cũng quá...

Ngu ngốc nhỉ...Tôi bị shock nặng nằm ngay đơ trên giường.Bây giờ tôi bắt đầu nghi ngờ tất cả những nghi ngờ của mình là sai rồi, đứa bạn cùng phòng tôi chả chơi theo kịch bản nào cả.Eo tôi dí sát người bạn cùng phòng, tôi ngửi thấy mùi rượu từ người cậu ấy, vừa nãy phiền lòng không để ý, lúc này mới phát hiện.Tôi hỏi có phải cậu ấy đi uống rượu không.Cậu ấy nói phải, bảo rằng tối qua buồn bực nên uống rượu cả đêm với thằng cả, sau đó nhìn thấy tin nhắn của tôi nên trở về.Nghe vậy tôi vỗ nhẹ lên hai tay đang ôm eo mình của cậu ấy, nhịn không được cười thành tiếng.Tôi không biết vì sao mình lại cười.

Nhưng khi nghe bạn cùng phòng nói đã trở về ngay sau khi nhìn thấy tin nhắn, tôi bỗng cảm thấy cực kỳ vui vẻ.Giống như được ăn mật vậy, trong lòng chỉ thấy ngọt ngào.Tôi cười, bạn cùng phòng cũng cười, nhưng mà cậu ấy cười xong lại bỗng phát điên cắn một cái xuống cổ tôi, còn dùng sức mút một cái, đau đến mức tôi muốn đánh người.Nhưng cuối cùng tôi cũng không đánh, không phải vì luyến tiếc mà là do tôi thật sự quá mệt, mệt đến độ không nghe rõ câu thì thầm của ai đó bên tai mình.
 
[Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý
Chương 12


Tôi xấu hổ, thực sự vô cùng vô cùng xấu hổ.Bây giờ tôi đang ngồi trên giường của bạn cùng phòng, cầm điện thoại lướt qua bài đăng mà bạn gái thằng cả gửi cho.Mỗi lần nhìn một bình luận là trái tim tôi như ngồi tàu lượn siêu tốc, mí mắt giật theo.Lúc lướt tới bình luận cuối cùng, trong đầu chỉ còn hai từ "dấu hôn" làm cho mờ mịt, cảm thấy toàn bộ sức lực cơ thể bị đám comments nhiệt tình kia rút hết sạch, tay chân bủn rủn, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.

Cơ thể tôi ngã vật xuống giường bạn cùng phòng, tôi quyết định nhắm mắt giả chết cho xong chuyện.Bạn cùng phòng bị tôi đập trúng đau đớn kêu lên, cậu ấy nhảy xuống giường nhặt cái điện thoại rơi dưới đất, nhanh chóng lướt qua bài đăng.Sau khi tắt điện thoại, cậu ấy duỗi tay sờ cổ tôi, còn ngẩng đầu liếc mắt nhìn, nhìn xong còn cười cười, nói với vẻ cực kỳ gợi đòn: "Chỉ là do không khống chế được lực nên mút hơi mạnh ấy mà.

"Tôi mở mắt trừng cậu ấy, tức giận đẩy cái tay đang vuốt cổ mình ra, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Đây vấn đề mút mạnh hay không mạnh à?"

Bạn cùng phòng nghiêm túc suy nghĩ, trịnh lắc đầu.Tôi tưởng rốt cuộc cậu ấy cũng nhận ra trọng điểm vấn đề, không ngờ bị độp cho một câu: "Thế chắc do vấn đề vị trí rồi, lần sau mình sẽ chú ý."

"......"

Tôi khóc không ra nước mắt, bị bạn cùng phòng chọc cho tức điên cả người, tôi xông lên xoa tóc cậu ấy thành cái ổ gà, thuận tiện cuốn chăn trên người lăn đến bên tường, thật sự là không còn mặt mũi ra đường nhìn người khác.Tôi quá khó khăn, tôi thực sự quá khó khăn.Tôi quá khổ, thực sự quá khổ mà.Lần này cho dù tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan tình.Tất cả những lỗi này là do ai?Là do bạn cùng phòng hả?Tôi cảm thấy cũng không thể trách cậu ấy, ai bảo cậu ấy uống nhiều nên không cẩn thận mượn rượu làm càn mút mạnh lên trên cổ tôi một cái.Ơ thế thì là trách tôi à?...

Được rồi, tôi cảm thấy đúng thật là lỗi của mình.Ai bảo tôi không biết chú trọng đến ngoại hình, trước khi ra ngoài không biết học tập thói quen soi người trước cái gương của đàn anh cũ để trên cửa.Cho dù tôi chỉ liếc mắt nhìn một cái cũng tốt rồi, chỉ cần liếc mắt một cái thôi là tôi cũng biết dấu đỏ bị bàn cùng phòng mút khiến mọi người hiểu lầm, thế là tôi sẽ chẳng ngốc đến độ nghênh ngang vác cổ lộ liễu đi ra ngoài.Sau khi ra cửa tôi đã đi đâu nhỉ?Tôi không chỉ đến thư viện trả sách mà còn đi họp CLB, vòng từ cửa đông đến cửa tây nhận hàng chuyển phát rồi lượn trở về.Đáng sợ hơn nữa, ...

Tôi thế mà còn đi tới căng tin đông đúc mua cơm cho bạn cùng phòng, lúc mua cơm còn gặp em gái học cùng môn tự chọn, còn chào hỏi đứng nói chuyện một hồi với người ta.Lúc ấy tôi cũng tự hỏi tại sao mọi người trên đường lại nhìn mình như thế, lúc nói chuyện với em gái cô ấy cũng bày vẻ mặt xấu hổ muốn nói lại thôi.Sau khi biết chân tướng, tôi thực sự ...Nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt, tôi muốn đập đầu một phát để xem mình có thể đập đến độ mất trí nhớ được không.Tuy nhiên ý tưởng còn chưa kịp thực thi thì bạn cùng phòng đã lôi tôi ra khỏi chăn.Có lẽ bởi vì đả kích quá lớn nên vẻ mặt tôi không được tốt lắm, bạn cùng phòng kéo tôi ngồi trên đùi cậu ấy, còn cho tôi một cái ôm, hôn trên đỉnh đầu tôi vài cái, lặng lẽ an ủi tôi.

Hồi còn bé khi mà đánh nhau với mấy đứa trẻ con hàng xóm mẹ tôi cùng thường dỗ dành tôi thế này, có lẽ sự khác biệt duy nhất là bạn cùng phòng tôi không có kẹo trong tay.Tôi thở dài ngẩng đầu nhìn bạn cùng phòng, khóe miệng chúi xuống, dùng giọng điệu ấm ức nói cho cậu ấy biết: "Mình khổ quá mà, thật đấy, bao nhiêu trong sạch của mình đều bị cậu hủy hết rồi.

"Bạn cùng phòng nghe xong bèn sửng sốt, tiếp đó khẽ nhướng mày gạt sợi tóc mai trước trán tôi, thủ thỉ hỏi: "Hủy trên người mình không tốt à?"

Tôi ngẩng đầu khụt khịt chăm chú nhìn vào mắt bạn cùng phòng, cũng không biết vì sao mình lại nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề "Rốt cuộc trong sạch bị hủy hoại trên người cậu ấy có được không" kỳ quái.Tóm lại là đang suy nghĩ, còn suy nghĩ rất nghiêm túc.Kết quả là còn chưa kịp nghĩ xong thì bạn cùng phòng bỗng nhiên vươn tay nâng cằm tôi lên, sau đó dúi đầu tôi về phía hõm cổ cậu ấyCũng may tôi phản ứng kịp, nhanh chóng vươn tay đặt lên lồng ngực bạn cùng phòng, nếu không đã vục mặt vào cổ cậu ấy.Tôi trợn tròn mắt nhìn yết hầu bạn cùng phòng chỉ cách mình có mấy cm, nuốt một ngụm nước bọt, lắp ba lắp bắp hỏi cậu ấy muốn làm gì.Chắc bạn cùng phòng còn chưa tỉnh rượu nên tính làm khùng làm điên đây mà...Thế mà cậu ấy lại bảo tôi mút cổ cậu ấy một cái, còn vô cùng hào phóng bảo tôi muốn dùng bao nhiêu sức mút cũng được.

Nói cái gì mà nếu tôi mút rồi thì trong sạch của cậu ấy cũng nằm trong tay tôi, vậy là cả hai hòa rồi.Người tỉnh táo như tôi có thể làm khùng làm điên với bạn cùng phòng à?Tất nhiên câu trả lời là không thể.Cho nên tôi không thể mút cổ cậu ấy, chắc chắn không thể, nói cái gì cũng không thể.
 
[Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý
Chương 13


Tôi nghĩ có lẽ tôi bị điên rồi.Nếu tôi không điên thì có lẽ tôi đã bị men rượu trên người bạn cùng phòng hun say.

Bình thường chỉ có khi say tôi mới có thể làm ra những chuyện mà não bộ không khống chế nổi.

Mà vừa rồi, cơ thể tôi đã vi phạm mệnh lệnh của não bộ, làm một chuyện khiến tôi vô cùng xấu hổ, cực kỳ hối hận, chỉ mong có cái khe nứt để chui đầu vào.Phải, lần này mấy người đoán không sai.Tôi...

Tôi thế mà mút một cái lên cổ bạn cùng phòng để trả thù.Còn mẹ nó là kiểu mút cực kỳ tàn nhẫn.Hơn nữa, chắc chắn cái mút này của tôi còn tàn nhẫn hơn cái của bạn cùng phòng mượn rượu làm càn.Ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng tắm khép lại hơn mười phút, tôi ôm cột giường rung lắc rồi cụng đầu mấy cái.Đáng tiếc, cụng đầu xong rồi tôi chẳng những không mất trí nhớ mà còn cụng đến độ khiến bạn cùng phòng tắm rửa xong xuôi đi đến trước mặt.Mở mắt thoáng liếc một cái, tôi bắt gặp ngay cái dấu đỏ trên cổ bạn cùng phòng bị mình mút ra.

Ngay dưới yết hầu của bạn cùng phòng một chút, cái đấu đỏ thẫm in trên làn da ngăm ngăm của bạn cùng phòng, kích thích tâm hồn nhỏ bé yếu ớt của tôi.Tôi ôm trái tim nhỏ bé căng thẳng đến độ nhảy thỉnh thịch, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cậu ấy, chân thành xin lỗi: "Mình và cậu...

Mình không cố ý đâu, thật đấy.

Mình không muốn mút, nhưng...

Nhưng..."

Tôi muốn nói là nhưng tại cơ thể của tôi nó đột nhiên không thể kiểm soát được, nhưng bạn cùng phòng lại giơ tay ngắt lời, chỉ ngón tay vào cổ mình, nhướng mày nói: "Nhưng cậu vẫn mút, không chỉ mút, mà còn để lại dấu hôn."

Nói hươu nói vượn, dấu hôn cái gì, đó chỉ là một vết tím cơ học bị tôi dùng sức mút xuống dẫn tới vi mạch dưới da vỡ ra mà hình thành, còn lâu mới phải vết hôn nhá!Tôi sắp xếp ngôn ngữ để phản bác bạn cùng phòng, bạn cùng phòng lại xoay người đi đến bên bàn sửa sang lại ba lô.Tôi thấy cậu ấy chuẩn bị ra ngoài.Nhớ lại kinh nghiệm mất mặt vào buổi sáng, tôi vội vàng nhảy xuống bên cạnh cậu ấy, giữ chặt bàn tay đang thả laptop vào ba lô, lo lắng hỏi bạn cùng phòng: "Cậu tính đi đâu à?"

Bạn cùng phòng ừ một tiếng, nâng tay không bị tôi đè, chỉnh lại mái tóc bù xù của tôi, còn dặn dò: "Báo cáo còn có chút vấn đề, giảng viên bảo mình đến văn phòng thảo luận."

Giảng viên?

Văn phòng?!Khóe miệng tôi giật giật, trước mắt chao đảo, hai chân bắt đầu mềm nhũn.Chột dạ nhìn cổ bạn cùng phòng, tôi hỏi cậu ấy không đi được không?Cậu ấy vẫn nghiêm túc hỏi tôi tại sao?Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy, đây không phải là biết rõ còn cố hỏi à?Nếu cậu ấy thật sự xách theo dấu hôn này ra cửa, còn đến văn phòng giảng viên, vậy thì cậu ấy chẳng muốn mặt mũi nữa à.Bạn cùng phòng vốn không quan tâm, cực kỳ thản nhiên nói: "Đều là người lớn cả rồi, mọi người đều hiểu được hết, giảng viên cũng sẽ không quan tâm đâu."

"......"

Tôi nghĩ rằng bạn cùng phòng có thể không hiểu chuyện, nhưng chẳng lẽ tất cả mọi người đều không hiểu sao?Đó rõ ràng là một sự hiểu lầm, một sự hiểu lầm siêu to khổng lồ!Tất cả đều gán ghép tôi và bạn cùng phòng thành một cặp, đấy không phải hiểu lầm thì là gì?Haizz, kết quả cuối cùng tôi cũng không thể ngăn cản bạn cùng phòng tôi đi ra ngoài, hơn nữa tôi cũng thực sự không thể ngăn cản, dù sao đó là đi gặp giảng viên có hẹn trước.Không còn cách nào, tôi đành phải lấy từ trong tủ của thẳng cả ra một miếng băng dán cá nhân, dán lên cổ bạn cùng phòng, xem như là có vật che chắn.Còn về phần bản thân mình, hai ngày hôm nay tôi cũng không có ý định ra ngoài, dù sao một tuần không có lớp học, trước hết cứ nằm lì trong ký túc xá chờ dấu vết tiêu tan rồi tính sau.Tôi lấy một quyển truyện tranh chưa đọc hết từ bàn học của mình, sau đó lăn trở về giường bạn cùng phòng, giơ tay vẫy chào tạm biệt cậu ấy.Bạn cùng phòng không đi ngay.

Cậu ấy khoác ba lô lên vai, đến chỗ cái gương treo trước cửa, lại đi về giường nhìn tôi bằng cặp mắt đánh giá.Tôi lật hai trang sách thấy cậu ấy vẫn không đi bèn ngẩng đầu nhìn.Dường như bạn cùng phòng chỉ chờ tôi ngẩng đầu, tôi vừa ngẩng đầu lên cậu ấy đã vươn tay cọ lên má tôi một cái.Tôi dùng mu bàn tay cọ lên chỗ bạn cùng phòng vừa chạm, hỏi tại sao cậu ấy còn chưa đi, tính làm gì hả.

Cậu ấy cười nhẹ một tiếng, cười xong rồi lắc đầu bảo: "Không có gì, chỉ là cảm thấy đứa ngốc che đậy có chút đáng yêu nhưng cũng có chỗ đáng hận."

Ai ngốc hả, ngốc ở đâu cơ?Nhìn khóe miệng bạn cùng phòng nhếch lên từng chút một, tôi bỗng sực hiểu cậu ấy đang nói mình.Nhưng tôi còn chưa kịp trả treo thì cậu ấy đã xoay người rời đi, còn dặn tôi ngủ nhớ đắp chăn.Nhìn cánh cửa ký túc xá bị đóng lại, tôi sững người hồi lâu.Ma xui quỷ khiến thế nào lại giơ tay sờ vết hôn trên cổ, tôi đột nhiên cảm thấy da mặt mình nóng bỏng.Qua mấy phút, cái bệnh nóng này không những không giảm mà còn trở nên nghiêm trọng, tôi quyết định ném quyển truyện tranh trong tay, nhốt mình trong phòng tắm.Mấy người cũng đừng hiểu lầm, tôi chỉ đi rửa mặt thôi, không giống như bạn cùng phòng trốn trong phòng vệ sinh làm chuyện xấu.Mấy người không tin tôi có thể thề.Tôi thề, nếu tôi mà làm chuyện đó thì cả đời này cũng không có bạn gái.
 
[Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý
Chương 14


Tôi rất buồn phiền, thực sự vô cùng vô cùng buồn phiền.Tôi vừa nhận được cuộc gọi từ mẹ, bà ấy nói rằng mình đang ngồi trên máy bay, chẳng mấy chốc máy bay sẽ cất cánh.Tôi tưởng bà lại đi công tác, kết quả giây sau bà ấy cực kỳ vui mừng nói một câu: "Con trai, hai giờ nữa chúng ta sẽ gặp nhau rồi.

"Tôi bị dọa đến mức làm rơi điện thoại xuống đùi, đến khi nhặt lên thì đầu bên kia chỉ còn tiếng tút.Tôi run rẩy ấn số gọi qua, giọng nhân viên tổng đài thông báo đối phương đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.Sau khi đi mua vé xem phim xong, bạn cùng phòng bước về chỗ tôi, nhét một hộp bỏng ngô lớn vào tay tôi, nâng hai chiếc túi đựng đồ uống trên tay hỏi lần này tôi muốn coca hay nước trái cây.Coca và nước trái cây tôi đều thích uống cả, không có số lượng cố định, cơ bản mỗi lần ra ngoài xem phim là bạn cùng phòng lại mua giống như này, để tôi chọn trước một ly, ly còn lại sẽ là của cậu ấy.

Ban nãy nhìn bạn cùng phòng xếp hàng ở phía trước, tôi nghĩ lần này muốn uống coca, nhưng sau khi nhận được điện thoại của mẹ, đừng nói coca, ngay cả nước sôi tôi cũng không muốn.Bạn cùng phòng nhìn thấy tôi lơ đễnh bèn ngồi xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng hỏi tôi bị gì.Tôi quay đầu nhìn cậu ấy, vô cùng đáng thương nói: "Mẹ mình sẽ đến thăm, hai giờ nữa là đến rồi."

Hiển nhiên bạn cùng phòng cũng ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã hồi hồn, hỏi: "Chỉ có một mình mẹ cậu à?"

Tôi haizz một tiếng, tuyệt vọng gật đầu.Bạn cùng phòng nhìn vẻ mặt đau khổ của tôi, như có như không nhếch nhẹ khóe miệng, rút ống hút cắm lên ly coca.Tôi vừa nhìn chằm chằm tay cậu ấy, vừa suy nghĩ nên đối phó với mẹ già tự dưng chạy qua thăm hỏi thế nào.Ống hút chạm vào môi, tôi há miệng cắn ống hút hút một ngụm to, sau đó mới nhận cái ly từ trong tay bạn cùng phòng, thở dài một hơi.Bạn cùng phòng đặt bàn tay còn dính hơi nước lạnh lẽo lên sau gáy tôi, hỏi tôi vì sao mẹ không báo trước mà đã đến?Tôi đã bị bàn tay lạnh lẽo làm cho run rẩy, thoải mái thở hổn hển.

Kết quả vừa mới ngẩng đầu đã nhìn thấy ba nữ sinh ngồi phía trước đang nhìn chúng tôi chằm chằm, nụ cười giống hệt lúc bạn gái thằng cả nhìn bọn tôi.

Tôi vốn định nhích sang bên trái để kéo khoảng cách với bạn cùng phòng, tránh cho người ta hiểu lầm tình bạn thuần khiết giữa hai chúng tôi.

Nhưng khi tôi nghiêng đầu nhìn bạn cùng phòng, nhìn chằm chằm vào góc nghiêng khuôn mặt vô cùng dễ nhìn kia, bỗng nghĩ tới những lời cậu ấy nói trong bệnh viện hồi trước.

Nói như thế nào nhỉ, tôi cảm thấy lời bạn cùng phòng rất đúng.Hơn nữa, tôi và bạn cùng phòng vốn chẳng có gì, hai chúng tôi cực kỳ trong sạch, tại sao tôi lại phải quan tâm nhiều như thế?Dù sao cũng chỉ là người qua đường xa lạ, nhỉ?Sau khi nghĩ kỹ thì tôi từ bỏ ý định di chuyển vị trí.Bạn cùng phòng không thấy tôi đáp bèn quay đầu nhìn, vừa mới chạm phải tầm mắt tôi cậu ấy đã nở nụ cười, cười xong còn trẻ con cụng đầu vào đầu tôi, không biết tự giác duy trì thiết lập lạnh lùng xa cách gì cả.Tôi nghiêng đầu về phía bạn cùng phòng, vốn định trả lời câu hỏi, nhưng ánh mắt lại dừng trên cổ cậu ấy.Thoạt nhìn thì không thấy gì, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể nhìn thấy một ít dầu vết còn bên trên.

Tôi vô thức nhấc tay chạm vào cổ mình.Tôi thực sự không có, trước khi đi tôi đã soi gương, nhìn kiểu gì cũng không thấy được.

Thấy tôi sờ cổ, ánh mắt bạn cùng phòng lập tức thay đổi, nhưng tôi còn chưa kịp nhìn rõ thì cậu ấy đã khôi phục dáng vẻ ban đầu hỏi tôi: "Mẹ cậu thích ăn món gì?"

Tôi buồn bực nhìn cậu ấy, mất nửa ngày giời mới hiểu ra cậu ấy muốn mời mẹ tôi ăn cơm.Tôi chỉ nghĩ chuyện này mà được à?

Sao có thể để bạn cùng phòng mình mời mẹ tôi ăn tối?!Tôi không chỉ không thể để cho bạn cùng phòng mời mẹ ăn tối, mà tôi cũng không thể để cho mẹ tôi nhìn thấy bạn cùng phòng!Tôi không dám tưởng tượng bà mẹ già không đứng đắn nhà mình sẽ nói gì khi nhìn thấy bạn cùng phòng.

Lỡ như bà ấy nói mấy chuyện kỳ quái gì đó, vậy tôi có còn chung sống hòa hợp với bạn cùng phòng được nữa không?Tóm lại là không được, tôi tuyệt đối không thể để cho bạn cùng phòng gặp mẹ tôi, cho dù thế nào cũng không được.
 
[Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý
Chương 15


Ra khỏi rạp chiếu phim, tôi lập tức lấy điện thoại gọi cho bà mẹ già không đứng đắn.Trên đường tấp nập người và xe cộ, bạn cùng phòng kéo cổ tay tôi đứng bên ven tường, hỏi: "Không phải hai giờ máy bay hạ cánh sao?

Bây giờ mới có một giờ."

Nghe tiếng chuông điện thoại, tôi biết lại bị mẹ mình lừa rồi.Tôi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, giải thích cho bạn cùng phòng: "Cậu không biết mẹ mình đấy thôi, bà ấy thích nhất kiểu đột kích bất ngờ. nếu nói hai giờ đến thì chắc chắn không phải là hai giờ đến sân bay."

Bạn cùng phòng nghe tôi nói xong, hình như hơi hồi hộp xíu, cậu ấy lại nhìn điện thoại xác định thời gian, dắt tôi ra đường bắt xe, hỏi tôi đã gọi điện thoại được chưa?

Lại hỏi tôi bây giờ qua có trễ không?Nghe bạn cùng phòng nói vậy, tôi lập tức dừng bước giữ chặt cậu ấy, hơi không hiểu lý do vì sao cậu ấy lại muốn chạy ra sân bay đón mẹ với mình.Bạn cùng phòng nhìn tôi, ngón tay cái cọ xát lên cổ tay tôi, hỏi: "Chẳng lẽ là không được?"

Tôi nhìn chằm chằm cổ cậu ấy, miệng mở nhưng không biết nên nói thế nào cho phải.Nếu nói không được thì hình như có vẻ hơi lạnh lùng xa cách, dù sao đó cũng là ý tốt của bạn cùng phòng.Nhưng nếu nói ừ thì lại có vẻ hơi kỳ quái, dù sao cũng là mẹ tôi, mà cậu ấy lại chỉ là bạn bè thân thiết, bảo cậu ấy đi đón mẹ cùng mình thì có chút không hợp lý.Tôi há miệng một hồi lâu, ấy thế mà bạn cùng phòng lại lấy một viên sô cô la từ trong túi áo, bóc vỏ rồi bỏ vào miệng tôi, lại duỗi tay cầm cằm tôi khép lại.

Sau khi nhai ngậm viên kẹo ngọt nhưng có chút đắng trong miệng, tôi tặng cho người bạn cùng phòng săn sóc một cái tán thưởng.Bạn cùng phòng lại có chút sững sờ nhìn chằm chằm tôi, mày hơi nhíu lại, muốn nói nhưng thôi.Tôi cũng không hỏi cậu ấy có chuyện gì, sau khi ăn xong kẹo xong thì tôi vươn tay nắm tay cậu ấy chạy về phía trạm chờ xe buýt.Tại sao phải chạy, bởi vì đúng lúc chiếc xe buýt đi vào trạm.Lên xe quẹt thẻ mới biết chiếc xe buýt này có rất nhiều người.Tôi có chút không thở nổi, bị người trên xe chen chúc đến mức dán lên người bạn cùng phòng, còn suýt chút nữa giẫm lên chân người khác.Bạn cùng phòng thấy thế thì một tay nắm tay vịn một tay ôm eo tôi.

Sau khi tôi đứng vững bèn bảo cậu ấy buông ra, kết quả tài xế rẽ phải, tôi ngã ngửa về phía trước, suýt chút đụng phải nữ sinh ngồi bên cạnh.

Cũng may, cũng may mà bạn cùng phòng nhanh tay, tránh được nguy cơ tôi bị coi thành dê xồm.Một lần nữa bạn cùng phòng lại vòng tay ôm ghì eo tôi, tôi ngẩng đầu thấy trong mắt cậu ẩn chút tức giận nhìn mình.

Tôi hỏi cậu ấy làm sao vậy, cậu ấy lại ngậm miệng không trả lời, chỉ là vòng tay ôm eo tôi bỗng dùng sức, còn cực kỳ xấu xa nhéo chỗ thịt mềm trên thắt lưng tôi, khiến tôi suýt chút cười sằng sặc.Tôi dùng ánh mắt cảnh cáo cậu ấy đừng xằng bậy, xoay người ý bảo cậu ấy buông lỏng tay lùi về sau một chút, bằng không đứng giữa nơi công cộng thế này mà người tôi dán chặt lên cậu ấy thì cũng quá mức kỳ cục.Bạn cùng phòng không buông tay, trái lại nghiêm trang nói: "Nhiều người, dán sát vào nhau là chuyện bình thường, cậu đừng nhúc nhích nữa là ổn."

Tôi cũng không hiểu sao chỉ cần đứng im thì sẽ không có chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.Sau khi đi được hai trạm, bạn cùng phòng mới nhớ ra hỏi tôi: "Thật sự không cần phải tới sân bay đón mẹ cậu sao?"

Tôi xoa đôi tai ngứa ngáy do bị hơi thở của cậu ấy phả vào, trả lời chắc nịch: "Không, thực sự không cần, chắc chắn mẹ mình không còn ở sân bay."

Tôi đoán mẹ tôi sẽ không ở sân bay, nhưng ngàn tính vạn suy kiểu gì cũng không ngờ mẹ mình lại phi thẳng đến trường.Tóm lại, vừa mới mở cửa ký túc xá, tôi thấy mẹ đang ngồi trước bàn mình vuốt ve biệt thự nhỏ, tám chuyện với thẳng cả, trước mắt bỗng nhiên tối sầm.Tôi lùi về sau nửa bước ngã vào lòng bạn cùng phòng, còn chưa bước vào ký túc xá, bạn cùng phòng ôm tôi hỏi tôi bị làm sao vậy.Tôi ngẩng đầu nhìn thấy sự lo lắng hiện lên trong mắt bạn cùng phòng, lòng bỗng quặn thắt, cực kỳ muốn hét to vào mặt cậu ấy: Đừng để ý đến tôi, chạy mau!Nhưng cuối cùng vẫn muộn, mẹ tôi đã nhìn thấy cả hai.Cuối cùng tôi vẫn không thể ngăn cản được bà mẹ không đúng đắn của mình gặp mặt người bạn cùng phòng tôi quý nhất.Tôi thất bại rồi, muốn khóc ghê.
 
[Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý
Chương 16


Mẹ tôi vừa mới quay đầu nhìn tôi đã đi về phía cửa.Tiếng giày cao gót đi trên nền gạch sứ rất nhỏ, nhưng tôi lại cảm thấy nó như được bật max volume bên tai, khiến đầu óc tôi ngừng trệ.Tổng cộng khoảng cách chỉ có vài bước, tôi nhắm mắt vào rồi mở mắt ra, mẹ tôi đã đi tới trước mặt, bày một nụ cười tiêu chuẩn và ánh mắt hiền hòa nhìn tôi với bạn cùng phòng.Tôi vô thức nắm chặt cánh tay đang đỡ mình của bạn cùng phòng, vừa bất đắc dĩ vừa chột dạ gọi mẹ.Bạn cùng phòng đứng phía sau tôi cũng phản ứng rất nhanh, buông tôi ra xong liền lập tức lễ phép chào hỏi: "Cháu chào cô."

"Chào cháu."

Mẹ tôi cười đáp lại, cũng không nhìn tôi nữa, chỉ nhìn bạn cùng phòng của tôi.Tôi nhìn chằm chằm vào nụ cười quen thuộc treo bên miệng mẹ, đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, quả nhiên một giây sau, mẹ tôi bỗng cười ha ha nói với bạn cùng phòng: "Cháu chính là anh đẹp trai ra ngoài thuê phòng với con trai cô lần trước à?"

Nghe lời mở đầu của mẹ, trước mắt tôi bỗng tối sầm, thằng cả bên trong phun một ngụm nước xuống dưới đất, chỉ có bạn cùng phòng đứng bên cạnh là vẫn giữ nổi bình tĩnh, thậm chí cậu ấy còn gật đầu trả lời mẹ tôi: "Đúng vậy ạ."

Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn, đúng cái gì hả?Bạn cùng phòng của tôi ơi, cậu có biết "thuê phòng" trong miệng mẹ tôi nó khác với ý "thuê phòng" của cậu thế nào không?!

Tôi đau đầu, tôi hoang mang tôi lo sợ, tôi duỗi tay đóng sầm cửa ký túc xá, ngăn cản ánh mắt hóng hớt của mấy đứa bên ngoài."

Mẹ, mẹ nghe con nói."

Hít một hơi thật sâu, tôi cố gắng tổ chức sắp xếp ngôn từ, muốn giải thích rõ ràng cho mẹ tôi hiểu mối quan hệ giữa tôi và bạn cùng phòng.Mẹ tôi ngắt lời tôi, mỉm cười với tôi và nói: "Không cần đâu cục cưng à, mọi chuyện cần biết mẹ đã biết hết từ chỗ anh cả phòng con rồi."

Nghe mẹ nói vậy, tôi lập tức nhìn về phía thằng cả đang trốn ở sau xem kịch, muốn thông qua ánh mắt giao lưu trao đổi, hỏi xem nó có nói bậy nói bạ với mẹ tôi cái gì không.Thằng cả thấy tình hình không ổn, đi qua khách sáo nói với mẹ tôi hai câu rồi vỗ vai bạn cùng phòng, đoạn xoay người chạy khỏi ký túc xá.Nhìn dáng vẻ lấm lét không dám nhìn mình còn bỏ trốn của thằng cả, tôi bỗng có dự cảm chắc chắn nó đã nói mấy lời không nên nói, cũng đủ để cho mẹ tôi hiểu lầm.Nhưng khi tôi hỏi mẹ thì bà chỉ lắc đầu nói, "Không có gì, mẹ chỉ hỏi mấy chuyện học tập sinh hoạt của con thôi."

Không đợi tôi kịp mở lời, mẹ tôi lại nói tiếp: "Cưng à, con đừng căng thẳng như vậy, mẹ không phải người cổ hủ."

Tôi nở nụ cười bất lực một lần nữa.Con mà còn sợ mẹ cổ hủ sao?Con sợ mẹ cởi mở quá mức thì có!Vẫy vẫy tay, tôi tạm thời bị bà mẹ không đứng đắn của mình là cho rối loạn đầu óc, tôi quyết định từ từ rồi tính sau.Tôi thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn bạn cùng phòng phía đối diện vẫn ngồi nghe nãy giờ, quẳng cho cậu ấy cái bũi môi.Dường như bạn cùng phòng rất muốn cười nhưng cậu ấy lại không cười, chỉ hơi nhướng mày.Sau đó...

Sau đó mẹ tôi ho một tiếng cắt đứt động tác nhỏ của bọn tôi, bắt đầu chuyển câu chuyện đến bạn cùng phòng.Tôi nghe một hồi thì nhịn không được cắt ngang lời mẹ, cực kỳ lúng túng bảo bà đừng tra hỏi bạn cùng phòng như kiểu thẩm vấn phạm nhân.Mẹ tôi còn chưa nói gì, bạn cùng phòng đã nháy mắt với tôi ra hiệu cứ im lặng ngồi nghe là được rồi, lại nói với mẹ tôi một câu: "Không sao đâu ạ, cô muốn hỏi cháu cái gì cũng được, không sao."

Dường như cực kỳ hài lòng với lời nói của bạn cùng phòng, thậm chí mẹ còn đẩy tôi ra chỗ khác, bảo tôi đi đâu thì đi, đừng cản trở bà nói chuyện với bạn cùng phòng."......"

Tôi ngồi trên giường bạn cùng phòng nhìn cuộc nói chuyện hòa hợp của hai người đối diện, bắt đầu thả hồn lên mây.Tôi cũng không biết mẹ mình và bạn cùng phòng đã trò chuyện bao lâu, tóm lại, đợi tôi hoàn hồn thì bọn họ đã dừng lại, còn quay đầu nhìn tôi, bên miệng đều mang theo ý cười.Tôi cũng không rõ mình làm sao, chỉ là ngẩng đầu nhìn thấy khung cảnh hài hòa trước mặt bỗng có xúc động muốn trào nước mắt.

Nhưng mà loại xúc động chẳng mấy chốc đã bị mẹ tôi bóp chết.Có phải mấy người tò mò mẹ tôi đã nói gì không?Haizz, thế mà bà mẹ không đứng đắn của tôi lạ hỏi khi nào bạn cùng phòng dẫn tôi về nhà.Tôi đã bị hiểu lầm đến chết lặng, cũng lười giải thích với mẹ mình.

Tôi nhìn về phía bạn cùng phòng, dùng ánh mắt bảo cậu ấy không cần đáp lời mẹ tôi, kết quả cậu ấy không hiểu, còn nghiêm túc trả lời: "Lúc nào cũng có thể ạ."

Sau đó, mẹ tôi mỉm cười, cười đến cực kỳ vui vẻ kéo tôi qua, nói rằng phải dẫn bọn tôi đi ăn một bữa hoành tráng để chúc mừng.Tôi không hiểu, mẹ tôi không đầu không đuôi dẫn đi ăn mừng để làm gì?Sau khi xuống lầu, mẹ tôi liền buông tay tôi đi phía trước.Dù đã gần 45 tuổi nhưng bà vẫn sở hữu nhan sắc xinh đẹp khiến vô số nam sinh dõi mắt nhìn, hơn nữa bà còn hào phóng mỉm cười với chúng nó.Tôi không khỏi đỡ trán thở dài, thật sự là bó tay với bà mẹ không đứng đắn này.Bạn cùng phòng đi đến bên cạnh, tôi vội vàng ngẩng đầu nhìn cậu ấy, tưởng rằng cậu ấy sẽ phiền não nên nhân lúc mẹ tôi xoay người lén lút thở phào, không ngờ cậu ấy lại nhếch miệng nở nụ cười, một xíu mất kiên nhẫn cũng chẳng có.

Tôi sợ bạn cùng phòng mình nghẹn ấm ức dưới đáy lòng, vội vàng đụng vào bả vai cậu ấy, nhỏ giọng bảo cậu ấy mẹ tôi vẫn luôn như vậy, khuyên cậu ấy đừng chú ý mấy lời của bà mẹ không đứng đắn.Bạn cùng phòng quay đầu nhìn tôi một lúc, song lại hỏi tôi: "Cậu thấy cô có vừa lòng với mình không?"

Tôi chỉ nghĩ tại sao cậu ấy lại để ý tới cái nhìn của mẹ tôi về bản thân như vậy?

Dù sao đó cũng đâu phải mẹ bạn cùng phòng.

Nhìn mẹ đi đằng trước, tôi vẫn thành thực trả lời: "Vừa lòng."

Không chỉ vừa lòng, tôi thấy mẹ mình cực kỳ vừa lòng là đằng khác.Nhưng mà... nhưng mà phương hướng vừa lòng không đúng lắm.Tôi cũng không giải thích với bạn cùng phòng là không đúng ở đông, không phải vì tôi sợ xấu hổ, mà bởi vì bạn cùng phòng sau khi nghe tôi trả lời đã nở một nụ cười hơi thoải mái, cái nụ cười mà trước nay chưa từng xuất hiện.

Thấy cậu ấy như vậy khiến tôi cảm thấy hiểu lầm thì hiểu lầm đi, dù sao cũng chẳng có gì to tát, chỉ cần cậu ấy vui là được.
 
[Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý
Chương 17


Mẹ tôi nói dẫn tôi và bạn cùng phòng đi ăn ngon, nhưng dù sao bà cũng không quen thuộc nơi này, tất nhiên cũng không biết nên đi đâu, ở đâu có món ngon gì.Bạn cùng phòng ngồi ở ghế lái phụ hỏi khẩu vị của mẹ tôi, hỏi xong lại nhìn tôi nói: "Hay chúng ta dẫn cô đi ăn ở quán Nhật Bản lần trước nhé?"

Nghe cậu ấy nói đi ăn món Nhật, đúng lúc làm sao tôi cũng vừa nghĩ tới nó.Món ăn ở nhà hàng Nhật Bản đó rất ngon, lễ Valentine lần trước tôi và bạn cùng phòng còn phải xếp hàng chờ bàn một lúc.

Nhưng hôm nay không có hoạt động lễ hội gì nên cũng ít người ăn hơn.Tôi hỏi mẹ có ăn được không, nhưng mẹ tôi chỉ mỉm cười nhìn bạn cùng phòng, thủ thỉ bên tai tôi hỏi: "Hai đứa thường xuyên ra ngoài hẹn hò lắm à?"

Khóe miệng tôi giật giật, giả vờ như không nghe thấy câu hỏi của bà mẹ thiếu đứng đắn, gật đầu với bạn cùng phòng: "Thế chọn quán đấy đi, mẹ mình nói bà không có ý kiến."

Bạn cùng phòng gật đầu xoay người gọi điện thoại đặt chỗ.Thừa dịp bạn cùng phòng nghe điện thoại xác nhận số lượng với nhân viên phục vụ, tôi dịch sát người qua phía mẹ, định giải thích rằng giữa tôi và bạn cùng phòng thực sự không có gì, nhưng bị mẹ tôi cướp lời nói trước.

Bà nắm chặt tay tôi gọi tôi là cục cưng à, còn nháy mắt với bạn cùng phòng ngồi phía trước, tận tình khuyên bảo tôi: "Con người sống cả đời khó khăn lắm mới gặp được người thích mình, phải biết quý trọng đấy."

"......"

Bỗng dưng hai mắt mẹ tôi nhòa lệ, khiến tôi đành nuốt ực lời giải thích bên miệng vào trong bụng.Quay đầu nhìn bạn cùng phòng, tôi từ bỏ giãy dự, vỗ tay mẹ mình, nghiêm túc nói với bà: "Con biết rồi...

Con... con sẽ trân trọng điều đó."

Mẹ tôi nghe xong câu trả lời, nước mắt nhoáng cái đã biến mất sạch, sau đó lại biến về dáng vẻ bà mẹ không đứng đắn, nhìn cổ tôi nói: "Có cần mẹ mua tặng con một hộp kem che khuyết điểm không?

Hiệu quả che chắn cực tốt."

"......"

Tôi dịch mông đến bên cửa sổ, quyết định tạm thời không nói chuyện với mẹ nữa, tôi sợ nếu nói tiếp nữa thì bữa này nuốt không trôi mất.Tới nhà hàng, nhân viên phục vụ dẫn chúng tôi đến chỗ ngồi.Tổng cộng có bốn chỗ, hai hai tách ra mặt đối mặt, mẹ tôi ngồi một bên, bạn cùng phòng của tôi ngồi một bên.Tôi đang định ngồi xuống bên cạnh mẹ mình thì bà lại đẩy tôi ra, ngồi luôn xuống giữa hai chỗ ngồi, còn phất tay chỉ huy bảo tôi ngồi cạnh bạn cùng phòng, mỹ danh là : "Bao nhiêu tuổi rồi còn dính mẹ, xấu hổ quá đi mất."

Đối với người mẹ không tiếc công sức muốn đẩy mình ra ngoài, nội tâm tôi thật sự vô cùng phức tạp.Vẫn là bạn cùng phòng đối tốt với tôi, không chỉ kéo tôi xuống bên cạnh mà còn giúp tôi lấy khăn nóng lau tay, thay tôi gọi món sashimi mình thích nhất.Tôi vừa lau tay vừa nháy mắt với mẹ, hy vọng bà có thể nhận được tín hiệu của mình, đợi đến khi ăn cơm đừng tóm lấy bạn cùng phòng hỏi đông hỏi tây.Mẹ tôi đáp lại bằng một ánh mắt yên tâm.Đúng thật là lúc ăn cơm mẹ tôi không hỏi bạn cùng phòng nữa, tôi thấy tình huống khá ổn nên tranh thủ thời gian đi vệ sinh, kết quả...Kết quả khi tôi trở đã nghe thấy mẹ tôi cười nói với bạn cùng phòng rằng: "Cô giao con trai mình cho cháu, cháu phải giúp cô chăm sóc nó thật tốt, không được thấy nó ngốc mà thừa cơ bắt nạt..."

Bạn cùng phòng thế mà lại đồng ý, thẳng lưng trịnh trọng gật đầu, hứa với mẹ sẽ chăm sóc tốt cho tôi, sẽ không để tôi phải chịu chút ấm ức nào.Haizz, tôi cũng không rõ vì sao trong mắt mẹ tôi lại là đứa ngốc dễ bị bắt nạt.Tôi khụt khịt mũi rồi đi vào, mặc kệ mẹ tôi có vui hay không thì cũng ngồi xuống bên cạnh bà.Bạn cùng phòng nhìn về phía tôi, tôi nhìn cậu ấy rồi hỏi mẹ tôi muốn ở lại mấy ngày nữa để tôi biết đường sắp xếp chỗ ở cho bà.Mẹ tôi lại cầm điện thoại lên nhìn thời gian, cười nói rằng bà phải đi luôn, hai giờ sau sẽ đến thành phố bên cạnh.Lúc này tôi mới biết bà bận rộn công tác còn rút thời gian đến thăm mình.Mẹ lại nói mục đích của bà đã đạt được, cuối cùng cũng có thể yên tâm về chỗ đồng sự.Tôi nhìn bà lại nhìn bạn cùng phòng bên cạnh, nhịn không được giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ đỡ trán.Tôi và bạn cùng phòng tiễn mẹ ra sân ga, sau khi tiễn xong thì hai chúng tôi ngồi tàu điện ngầm về trường học.Trên đường mẹ gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng bà ấy đã chuẩn bị một phần quà gặp mặt cho bạn cùng phòng, đặt nó trong tủ của tôi, bảo tôi nào về thì nhớ đưa cho bạn cùng phòng.Tôi trả lời được, kết quả bà lại lên cơn không đứng đắn, tôi đau đầu dứt khoát khóa màn hình điện thoại rồi bỏ vào trong túi.Suy nghĩ một hồi, tôi thở dài một hơi, khẽ nghiêng đầu dựa vào vai bạn cùng phòng, nhắm mắt nghỉ ngơi.Bạn cùng phòng vươn tay sờ đầu tôi, nở nụ cười nhẹ.Tôi nhịn không được dùng khuỷu tay đâm vào thắt lưng cậu ấy và hỏi cậu ấy cười cái gì, mãi một lúc sau cậu ấy mới trả lời: "Không có gì, chỉ thấy rất vui thôi."

Tôi cảm thấy bạn cùng phòng thật sự rất vui vẻ, mới chỉ nửa ngày nay mà nụ cười hiện lên trên mặt cậu ấy cũng sắp khiến cho tôi quên mất bộ dáng dáng vẻ lạnh lùng xa cách rồi.Vừa về tới ký túc xá tôi đã mở tủ ngay, đúng thật là bên trong có một cái hộp, mẹ tôi còn dùng giấy gói, bên ngoài thắt một cái nơ hoa lệ.Tôi khuất phục mà lấy nó ra nhìn nhìn, cũng không thấy được cái gì.

Vốn định mở ra nhìn một chút, nhưng vừa nhớ đến đây là món quà mẹ tặng bạn cùng phòng nên tôi không mở nữa, cầm cả cái hộp đến bên mép giường nhét vào tay bạn cùng phòng, nói rằng đây là quà gặp mặt mẹ tôi tặng.

Bạn cùng phòng vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ cười nói lời cảm ơn, kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, để tôi mở quà với cậu ấy.Tự tay mở nắp hộp, tôi nhìn chằm chằm bao cao su yên lặng nằm bên trong, bên tai vang lên một tiếng nổ lớn, hận không thể lập tức đâm đầu chết quách đi cho rồi.Hiển nhiên bạn cùng phòng cũng bị món quà của mẹ tôi làm cho ngu người, đứng hình cầm cái hộp.Bầu không khí kỳ lạ bắt đầu từ trong cái hộp len lỏi giữa tôi và bạn cùng phòng.Da mặt của tôi nóng như lửa đốt, và tôi cũng cảm thấy rõ ràng nhịp tim đang gia tốc của bạn cùng phòng.Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên bạn cùng phòng vươn tay nắm lấy tay tôi.

Lòng bàn tay cậu vừa ấm lại vừa nóng, tôi nhịn không được run lên, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn.Hơi thở của bạn cùng phòng nóng y như lòng bàn tay cậu ấy, cái nhìn cũng khiến người tôi nóng phừng.Cậu mở miệng và hỏi tôi bằng chất giọng vô cùng nhẹ: "Có thể không?"

Tôi nhìn khuôn miệng bạn cùng phòng hết đóng lại mở, tim đập bùm bùm, đầu óc rối như tơ vò.Hai câu trả lời "Có thể" và "Không thể" xoay quanh trên đỉnh đầu tôi, tôi vươn tay, nhưng không biết nên túm cái nào mới phải.Không chờ tôi kịp trả lời, bạn cùng phòng thở dài một hơi rồi thu bàn tay đang nắm tay tôi về, đóng cái nắp hộp trong tay tôi.Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy, nhìn cậu ấy cầm cái hộp cất vào ngăn kéo bàn mình, sau đó bước về chỗ tôi đang đứng.

Tôi nhìn cậu ấy vươn tay gảy tóc tôi, chần chừ một lúc mới hỏi: "Vẫn ngủ tối với nhau chứ?"

Ngủ với nhau sao?Tôi thò tay sờ chăn bạn cùng phòng, lắc đầu.Ánh mắt bạn cùng phòng không thèm che giấu sự bất mãn trước câu trả lời của tôi, nhưng cậu ấy cũng không nói gì, chỉ gật đầu rồi đi vệ sinh rửa mặt.Kết quả đến nửa đêm, tôi nằm trên giường của mình mất ngủ, lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, giống như quay về cái đêm bạn cùng phòng giận mình vậy.Tôi bật điện thoại, bên trên hiển thị hai giờ sáng.Lúc này, cả ký túc xá đều im lặng, bên ngoài không còn tiếng động gì.Tôi tắt điện thoại, bắt đầu đếm cừu, tưởng rằng đến một nghìn con là có thể ngủ.Nhưng tôi chỉ đếm đến con thứ chín mươi chín thì bạn cùng phòng đã khàn giọng gọi tên tôi.Vớ được bậc thang, tôi lập tức vén chăn lên, ôm gối của mình bò xuống giường.Tôi vừa mới đứng vững dưới đất thì bạn cùng phòng đã ngồi dậy kéo tôi lên giường.Chiếc chăn che kín đỉnh đầu, bạn cùng phòng xoay người đè lên, đầu óc tôi bỗng kêu ong ong.Nhưng cũng may, ít nhất trong khoảnh khắc tôi bị dùng sức bịt miệng đã kịp nói rõ ba chữ "Còn chưa thể".Có lẽ bạn cùng phòng bị tôi làm tức rồi, cậu ấy cực kỳ không khách sáo dồn toàn bộ trong lượng đè lên người tôi, một tay xoa mông tôi làm bậy.Cả người tôi tê dại, giây phút bị bạn cùng phòng mạnh mẽ lại dịu dàng đưa lên đỉnh, tôi rõ ràng nghe thấy cậu ấy thở gấp bên tai mình, mỉm cười, lẩm bẩm nói tại sao mình lại thích một tên ngốc thích chui vào sùng trâu như tôi.Tôi mải thở dốc nên cũng không phản bác.Cậu ấy lại bất đắc dĩ thở dài, thủ thỉ hỏi tôi phải làm thế nào mới chịu mở miệng thừa nhận nói một câu thích cậu ấy.Không đợi tôi kịp trả lời, cậu ấy đã đặt một nụ hôn trên môi tôi, nhìn tôi chăm chú, nghiêm túc mà trịnh trọng: "Mình thích cậu, không phải là loại thích giữa bạn bè mà là chính là cái loại vận động lúc này."

Tôi nhìn cậu ấy, vừa mới hé miệng đã bị cậu ấy lấp kín, bạn cùng phòng dán bên môi tôi, khẽ cười nói: "Vận động ở đây chính là làm tình, là sex, là chịch, cậu đã hiểu chưa?"

Tôi liếm đôi môi ướt át, trong lòng thầm phản bác: chỉ có đứa ngốc mới không hiểu, mà tôi thì đâu phải kẻ ngốc, tất nhiên là hiểu rồi.Chỉ là tôi có chút không tự tin vào bản thân mình mà thôi.Dù sao, tôi cũng không có xuất sắc, mà bạn cùng phòng lại là một người xuất sắc như vậy.Tôi nghĩ thế nào cũng không ra, cũng không rõ cậu ấy thích tôi kiểu gì?Chẳng lẽ là kiếp trước tôi làm chuyện tốt nên kiếp này được ông trời hồi báo?
 
[Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý
Chương 18: Góc kể của công


Ngay sau khi đồng hồ báo thức trong điện thoại vang lên, tôi lập tức bấm tắt.Điện thoại không phải là điện thoại của tôi, là của người tôi thích đó.Mà lúc này đây, người tôi thích cuộn tròn trong ngực tôi say ngủ, hoàn toàn không có ý thức phòng bị.Khuôn mặt hồn nhiên của cậu khiến tôi nhịn không được muốn xuống tay làm ít chuyện xấu.Tôi tự nhận bản thân không phải là kẻ chính nhân quân tử, người mình thích đang trần truồng rúc vào trong ngực còn có thể làm Liễu Hạ Duệ chắc.Vì thế tôi đã làm.Cũng không dám làm quá đáng, bởi vì đêm qua người tôi thích nói rõ ràng với tôi là không thể, tôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.Sau khi hôn mặt vài lần, tôi vẫn kìm không được hôn lên đôi môi đỏ ửng kia, sau đó giống như tên trộm, thỏa mãn ôm sát người vào trong ngực, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.Hơn một năm, tôi thích cậu ngốc trong lòng mình suốt hơn một năm rồi.Không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên, cũng không tính là lâu ngày sinh tình.Chỉ là một ngày nào đó, tôi đột nhiên phát hiện, không hiểu vì sao khi cậu ấy đứng dưới ánh mặt trời mỉm cười nhìn mình mà tim lại chệch nhịp, tôi sinh ra cơn xúc động muốn ôm ghì cậu ấy vào lồng ngực vuốt ve rồi hôn một cái.Tôi tưởng rằng là do mình chạy bộ nên đầu óc tạm thời ngớ ngẩn, nhưng sau đó dưới những hoàn cảnh khác nhau, tôi nhiều lần lên cơn xúc động với cậu ấy, và... còn nảy sinh một vài suy nghĩ biến thái trong đầu.Mà những xúc động và suy nghĩ này chỉ khi thấy cậu ấy mới hiện ra, trước đó chưa từng sinh ra với người khác bao giờ.Tôi biết đồng tính luyến ái, cũng có một ít hiểu biết về chuyện này, nhưng tôi không ngờ có ngày mình lại nảy sinh tình cảm với người đồng giới.Tôi đã hoảng sợ trong một khoảng thời gian, trong thời gian đó, tôi cố gắng tránh tiếp xúc với cậu càng nhiều càng tốt, muốn thật sự bình tĩnh lại.Nhưng vốn dĩ ký túc xá của chúng tôi chỉ có ba người, thằng cả có bạn gái thường xuyên chạy ra ngoài hẹn hò, chỉ còn lại tôi và cậu ở trong ký túc xá.Tôi không để ý tới cậu, một lần hai lần, nhiều lần như vậy cậu cũng hiểu được là do tôi cố ý.Cậu ấy tưởng rằng mình làm sai cái gì khiến tôi không hài lòng, nhưng cậu chẳng làm gì cả.Cậu ấy đã thử vài lần, thay đổi biện pháp tìm kiếm đề tài muốn nói chuyện cùng tôi để khuấy động bầu không khí giữa hai người.

Nhưng tôi đã nhịn xuống, cắn răng không để ý đến cậu.

Có lẽ lần đó tôi đã làm tổn thương cậu ấy quá sâu, cậu ấy đứng bên mép giường tôi lộ ra dáng vẻ thương tâm ấm ức như sắp khóc đến nơi, trong tay còn cầm một trái táo Giáng Sinh muốn tặng.Tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu ấy như vậy, tôi chỉ muốn nhìn thấy cậu ấy mỉm cười vui vẻ.Ngay khi lý trí trở về, tôi kéo cậu ấy vào lòng ôm chặt.Cơ thể tôi cứng đờ, nhưng cậu ấy lại mỉm cười, hít mũi hỏi tôi có muốn ăn quả táo của mình không.Tôi nói có thể và xin lỗi cậu ấy.Cậu ấy lắc đầu tỏ vẻ người sai là mình.Đêm đó tôi mất ngủ, nhìn chằm chằm vào chiếc giường cậu đang say ngủ cho đến sáng ngày hôm sau.Trời vừa sáng, tôi cầm điện thoại đi ra ngoài, leo lên sân thượng, gió lạnh thổi qua, tôi gọi điện cho bố mẹ.Tôi nghĩ rằng bố mẹ sẽ rất tức giận, nhưng họ lại không, thậm chí còn kiên nhẫn khuyên tôi đừng áp lực mà nên tích cực hơn, nói với tôi rằng cuộc sống là của riêng mình, những gì quyết định cũng là của riêng tôi.Sau buổi sáng gọi điện cho bố mẹ, tôi trở về ký túc xá, mặt dày trèo lên giường của cậu ấy,l.

Cậu ấy bị cơ thể lạnh lẽo của tôi kích thích run rẩy tỉnh lại, ngơ ngác hỏi tôi có chuyện gì.Tôi vứt hết mặt mũi nói muốn ôm cậu, cậu ấy hơi cứng người, tôi lừa cậu ấy nói rằng mình gặp ác mộng, lại vô cùng nhớ nhà, cậu ấy thả lỏng phòng bị ôm tôi, vỗ lưng như kiểu dỗ con nít, thậm chí còn kể cho tôi nghe chuyện hồi nhỏ.Sau khi nghĩ thông, tôi cũng bắt đầu theo đuổi cậu không.Trước hết không thổ lộ ngay, muốn dùng chiêu trò ăn mòn cậu ấy trước, để cho cậu ấy quen với việc dựa vào tôi, không thể rời khỏi vòng tay tôi.Đúng thật là cậu ấy ngày càng dựa dẫm vào tôi, càng không thể rời khỏi tôi, thậm chí chúng tôi còn giống như một chim cu yêu nhau, sẽ ôm rồi lại hôn.

Tất nhiên cái gọi là hôn kia là tôi đơn phương hôn cậu ấy, nhưng cậu ấy trốn không được.Mấy cái tin đồn trong trường truyền đi rất nhanh.Tôi cũng chưa bao giờ kiêng dè ánh mắt của người khác, tôi muốn cho người khác biết, cậu ấy là người tôi thích, mấy người đừng hòng ngó ngàng.Bài đăng CP của bọn tôi xuất hiện từ rất sớm, tôi còn tự mình xem qua, cảm giác khá giống truyện đồng nhân.Cậu ấy phát hiện ra rất trễ, xem xong thì bày vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, còn hỏi tôi tại sao mọi người lại hiểu lầm.Tôi sờ mặt cậu ấy bảo nếu ngồi trên đùi tôi thì đừng kích thích tôi, sau đó cân nhắc một hồi, nói với cậu ấy có lẽ như vậy cũng không phải hiểu lầm.Cậu ấy chớp chớp mắt nhìn tôi thật lâu, sau đó nhỏ giọng lầm bầm một câu sao có thể không phải là hiểu lầm được, đoạn đỏ tai quay mặt tiếp tục lướt bài.Lần đó tôi đã có hy vọng, vui mừng vì nghĩ rằng cậu ấy cũng đã thích mình.Nhưng kể từ sau đó cho dù tôi thử kích thích cậu ấy thế nào thì cậu ấy đều bày dáng vẻ ngốc nghếch không hiểu tôi đang nói gì.

Giả ngu hay ngốc thật?Theo thời gian, đến ngay cả tôi cũng tưởng rằng người mình thích là cậu ngốc nhỏ.Nhưng cũng ngốc đến mức khiến tôi cực kỳ muốn thương cậu ấy.
 
[Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý
Chương 19


Từ trong mộng đẹp tỉnh lại, tôi nhịn không được hôn người trong ngực.Tôi biết cậu ấy đã tỉnh, bởi hàng mi run rẩy đã bán đứng chủ nhân nó, tuy nhiên tôi cũng không vạch trần cậu.Cậu ấy vẫn còn hơi xấu hổ đối với những gì xảy ra đêm qua.

Tôi phải cho cậu ấy chút thời gian để chải chuốt rõ mối quan hệ bây giờ, cho nên tôi vén chăn lên đi xuống giường, trần truồng bước đến bên tủ tìm quần áo mặc vào, sau đó nhặt quần lót bẩn tối qua bị ném xuống đất đi giặt.Lúc trở về, tôi thấy cậu ấy đang ngồi bên mép giường gọi điện thoại cho mẹ, cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi một cái rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, hai tai biến thành màu hồng.Tôi đi qua ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, kéo chăn lên che, trái lại cậu ấy cũng không tránh né, nhưng cơ thể hơi run một chút, mặt cũng đỏ lên.Tôi thích sự nhút nhát của cậu, nếu không phải cậu ấy đang gọi điện thoại thì tôi chắc chắn sẽ đè cậu ấy xuống làm."

Mẹ ơi, con xin mẹ đấy, đừng nói tới chuyện này nữa được không..."

Trong phòng rất yên tĩnh, hai chúng tôi lại gần kề, mẹ cậu nói gì tôi nghe thấy hết.Quay đầu nhìn về phía ngăn kéo bàn đối diện, tôi nhịn không được muốn mỉm cười.Tôi nghĩ có lẽ là kiếp trước mình đã làm chuyện tốt gì nên đời này ông trời mới đối tốt với tôi như vậy.Không chỉ có bố mẹ thấu hiểu tâm lý mà còn có cả một người mẹ chồng luôn ủng hộ.

Mặc dù cách hỗ trợ có hơi chút ...

Nhưng tôi vẫn biết ơn vì bà đã tin tưởng tôi.Cuộc điện thoại vừa kết thúc, cậu ấy bỗng ôm đầu nằm sấp trên chăn, nhỏ giọng nói thầm: "Tại sao mình lại có một người mẹ không đứng đắn như vậy...

Làm gì có người mẹ nào đưa con trai... cái kia..."

Cơ thể cậu ấy trần trụi, quấn áo ngủ đã bị tôi cởi đêm qua.

Nằm sấp thế này khiến tấm lưng cậu lộ hết, ngay cả chiếc mông thịt đẫy đà và khe sâu giữa mông.Tôi nheo mắt nhìn, nhịn không được muốn vươn tay sờ nhưng đành áp xuống, chỉ kéo cậu lên rồi dùng chăn bọc lại.Cậu ấy quay đầu nhìn tôi, mặt không đỏ nữa.Nhìn nhau một lúc, tôi thì thầm hỏi cậu: "Cậu đang nghĩ gì?"

Cậu ấy ư hử nửa ngày, đặc biệt ngốc nghếch cười một cái, đáp lại lời tôi bằng chất giọng rất khẽ: "Hóa ra cảm giác hôn là như vậy."

Tôi vừa mới nhịn cơn thú tính trong người xuống thì đã bị mấy lời này của cậu ấy lôi lên.Tôi nắm lấy tay trái của cậu, nhìn chằm chằm vào cậu ấy rồi truy hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Cậu ấy không muốn trả lời tôi, qua quýt đáp: "Thì cái cảm giác đó... khá tốt.

"Cậu ấy thật đáng yêu mà, thẹn thùng đáng yêu, nghiêm túc đáng yêu, giả ngốc cũng đáng yêu,...Tôi nghĩ rằng không phải mình thích cậu ấy, mà là yêu.Tình yêu là một khái niệm rất mơ hồ, tôi không thể nói rõ lý do là gì.Nhưng tôi chắc chắn rằng tôi yêu cậu ấy.Tôi không nhịn nữa, nắm cằm cậu ấy xoay về phía mình, dán miệng qua muốn hôn chào buổi sáng.

Cậu ấy né tránh, che miệng tôi rồi đẩy ra, nói mình còn chưa đánh răng.Tôi nói tôi không chê đâu, chỉ muốn hôn cậu, cho tôi hôn đi, nhanh lên nào.Cậu ấy vẫn không chịu, nói tôi không chê thì cậu ấy cũng tự chê mình, nói xong thì lui người về sau, xốc chăn đi xuống dưới giường.Vừa mới xuống giường cậu ấy lại lập tức kéo chăn che phía dưới, đỏ mặt bắt đầu tìm quần lót của mình, tìm một hồi tìm không thấy mới hỏi tôi đã cầm đi đâu.Tôi ngồi tại chỗ trả lời: "Dính tinh dịch nên cầm đi giặt rồi."

Cậu ấy nghe xong mặt mũi đỏ bừng, ấp úng, "Giặt hả.

Sao cậu...

Mình..."

Tôi nhướng mày nhìn cậu, "Không phải trước kia cũng giặt cho nhau à?"

Cậu ấy phản bác: "Nào có giống nhau, tất cả chỗ kia chỉ là áo khoác."

Đúng thật là trước kia tôi chỉ giặt áo khoác cho cậu ấy, đồ lót vẫn là lần đầu tiên.Tôi nói với cậu, "Bây giờ tất cả đều giống nhau."

Cậu ấy đứng hình, có lẽ là đang cân nhắc lại lời tôi.Thời tiết trở nên lạnh hơn, chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối khá lớn, tôi sợ cậu ấy bị cảm lạnh nên không chọc nữa, đi đến bên tủ quần áo lấy quần áo cho cậu thay.Buổi sáng có lớp học, lúc bọn tôi dậy cũng không còn sớm nữa.Cậu ấy đi vào phòng tắm đánh răng và rửa mặt, vì vậy tôi đã dọn dẹp sách vở đi học của chúng tôi.Ngay sau khi cậu ấy ra ngoài đi ngang qua tôi lấy ly nước uống, tôi bỗng đè cậu lên tủ.Cậu ấy cũng không từ chối mà thuận theo cái ôm của tôi, còn hơi ngẩng đầu chờ đợi.Một nụ hôn mang hương bạc hà tượng trưng cho ngày mới tốt đẹp.Tôi hơi lâng lâng, cậu ấy đỏ mặt nói mình cũng vậy.Tôi nghĩ, đại khái, có lẽ, có thể, đây chính là cảm giác của tình yêu.
 
Back
Top Bottom