Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,979
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
304416835-256-k70066.jpg

[Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý
Tác giả: adudu_adudu
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Nặc Danh Hàm Ngư
Tên

Hán Việt: Có lý nghi ngờ
Nguồn convert: DuFengYu
Số chương: 24

Thể loại: Nguyên sang, đam mỹ, hiện đại, HE, tình cảm, đoản văn, 1v1

Văn án:
Tôi nghi ngờ bạn cùng phòng thích mình.

Một chiếc bánh ngọt nhẹ giải trí trước khi ngủ :v Tags: danmeiđammỹ​
 
[Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý
Chương 1


Chương 1Tôi rất xấu hổ, thực sự vô cùng vô cùng xấu hổ...Bây giờ tôi đang ôn bài trong phòng đọc sách ở tầng trệt của thư viện trường, chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ.Vốn dĩ học hành là một chuyện tốt, nhưng cái cặp chim cu nhỏ ngồi đối diện tôi kia, cái cặp chim cu mà có lẽ đang trong giai đoạn yêu đương nóng bỏng đang cực kỳ ảnh hưởng tới con chó độc thân là tôi đây này.Vì thế tôi ngồi học bài trong sự xấu hổ, bấm tay nhẩm tính, cứ năm phút họ lại hôn lưỡi một lần, mười phút hôn theo kiểu triền miên quấn quýt.

Tôi...Haizzz, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao mình không cần thức dậy sớm cũng có chỗ ngồi.

Tất cả đều bởi tôi quá ngây thơ.Bạn nói đi, tôi cảm thấy người nên đi là bọn họ chứ không phải là tôi.

Thôi vậy, tôi thực sự bị họ làm cho xấu hổ túng quẫn đến cùng cực.Cuộc đời khốn khó quá.Điện thoại trên bàn rung lên, tôi vội vàng dựng cuốn toán cao cấp trước mặt, cầm lấy điện thoại đọc tin nhắn.Người gửi tin nhắn là bạn cùng phòng của tôi, một anh chàng đẹp trai nhưng có chút lạnh lùng xa cách.

Đừng hỏi tôi tên đó đẹp trai cỡ nào, khụ, câu trả lời của tôi là, có lẽ cũng đẹp trai hơn tôi một chút.

Chủ yếu vẫn là bởi vì khí chất của cậu ta, chỉ cần đứng một chỗ thôi, không nói quá đâu, luôn có nữ sinh lén nhìn cậu ấy đấy.Bạn cùng phòng hỏi tôi có muốn đi ăn trưa hay không, thuận đường về kí túc xá nghỉ ngơi một chút.Tôi lập tức đồng ý ngay.Chúng tôi vẫn luôn cùng nhau đi ăn cơm sau giờ học, nhưng kỳ lạ là, ngoại trừ học kỳ một của của năm nhất thì đến mãi bây giờ là kỳ một năm ba mà chúng tôi chưa cùng đi tắm ở nhà tắm công cộng với nhau lần nào.

Tôi từng hẹn cậu ấy mấy lần, nhưng lần nào cậu ấy cũng tìm một cái cớ để từ chối.Tôi buồn lắm.Bạn cùng phòng lại hỏi tôi ôn tập thế nào, tôi dừng chân đứng tại chỗ nhắn trả lời.

Cậu ấy lại hỏi sao bảo ở ký túc xá không học được nên chạy sang thư viện, thế nào lại bỏ cuộc giữa chừng rồi?Tôi thầm thở dài trong lòng, vừa buồn cười lại vừa hơi xấu hổ kể nguyên nhân.Không biết có phải bạn cùng phòng cũng giống như tôi cảm thấy đôi chim cu kia quá ảnh hưởng tới người xung quanh không, hồi lâu vẫn chưa thấy cậu ấy trả lời.

Tôi cất mấy thứ quan trọng vào ba lô, hỏi cậu ấy là tôi về phòng tìm hay gặp cậu ấy ở trong căng tin luôn.

Không ngờ bạn cùng phòng lại bảo tôi đứng đợi cậu ấy, cậu ấy sẽ đến thư viện tìm tôi.Tôi sững người một lúc, có chút kinh ngạc.

Bạn cùng phòng không thích đến thư viện, bởi vì năm nhất bị một đám con gái nhét giấy, còn có lần một cô gái còn lén chụp cậu ấy mà quên tắt đèn flash.

Sau đó, bạn cùng phòng chưa từng đến nữa.Không ngờ lần này cậu ấy lại muốn tới đây, tôi đoán là muốn mượn sách.

Tôi vùi đầu ôm balo nghịch điện thoại chờ cậu, không dám ngẩng đầu, đôi chim cu ngồi phía đối diện lại hôn, quá đỉnh.Nghịch điện thoại giúp tôi phân tán một chút xấu hổ, đúng lúc lướt phải bộ phim tôi chờ suốt hai năm trời sắp được ra mắt, khiến tôi hưng phấn đến độ lướt tay gõ phím ghi bình luận khen ngợi.Nhưng mà ngay lúc tôi đang thể hiện lòng say mê nhiệt tình thì bỗng nhiên trước mặt bị một cái bóng che khuất.Một người từ sau vươn tay che kín mắt tôi, bàn tay lạnh lẽo khiến tôi giật mình, song lại cảm thấy cực kỳ thoải mái.Tình huống xảy ra quá đỗi bất ngờ làm tôi sợ hãi duỗi tay nắm lấy cổ tay của người đằng sau, tuy nhiên sau khi ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc thì tôi lập tức thả lỏng.Không ngờ cậu bạn cùng phòng lạnh lùng của tôi lại có lúc nghịch ngợm thế này.Tôi nhịn không được cười hềnh hệch, nhéo cổ tay bạn cùng phòng ý bảo cậu ấy buông ta, song cậu ấy vẫn không buông ra luôn.

Tôi nghi ngờ hơi ngửa đầu về phía sau, bỗng cảm thấy đỉnh đầu như đụng phải thứ gì đó...

Được rồi, tôi nghi ngờ đó là đôi môi của bạn cùng phòng.

Khụ, bởi vì không cứng, ắt hẳn là không phải đụng vào cằm.Đầu óc tôi đình trệ một lúc, trước mắt chợt sáng lên.

Tôi chớp chớp mắt, đợi đến khi thấy rõ mới phát hiện đôi chim cu trước mặt đang nhìn tôi với vẻ mặt hết sức quái dị.

Không chỉ có đôi chim cu mà những người ngồi cạnh bàn tôi cũng vậy.Xoa xoa chiếc cằm, tôi càng thêm bối rối...

Phản ứng của những người này khiến tôi cực kỳ nghi ngờ nghi ngờ của mình có phải là nghi ngờ?

"Đi thôi."

Trái tim tôi đập thình thịch, nhịn không được bị ảo tưởng của bản thân làm cho đỏ mặt, nhưng trái lại bạn cùng phòng của tôi vẫn giống như bình thường, không chút kỳ lạ nào.Tôi ho khan một tiếng rồi vội vàng đứng lên, cúi đầu vung vẩy đôi chân tê rần, thuận tiện đè xuống xao động trong lòng, nhỏ giọng hỏi bạn cùng phòng: "Cậu muốn đi mượn sách à?"

"Không."

Bạn cùng phòng nói xong thì lấy ba lô của tôi khoác lên vai, dường như khẽ mỉm cười, nói tiếp: "Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn mì bò yêu thích của cậu đi."

Bước ra khỏi chỗ ngồi, tôi ngoảnh đầu nhìn cậu ấy, không thể nhìn thấy dấu vết của nụ cười trên khuôn mặt kia.

Bạn cùng phòng chú ý tới ánh mắt của tôi, cũng ngước mắt nhìn.Tôi...Thôi được rồi, mặc dù sớm chiều ở chung cũng gần ba năm, nhưng tôi vẫn bị ánh mắt sắc bén lại không thiếu chút dịu dàng kia giết chết.Thấy tôi đứng im một chỗ, bạn cùng phòng khẽ nhướng mày, "Cậu làm sao vậy?"

"Khụ khụ...

Khụ khụ...

Không...

Không có gì..."

Tôi gãi đầu, đẩy nhanh bước chân đi ra ngoài.

Đi ngang qua mấy kệ sách, tôi quay đầu nhìn bước chân thong thả của bạn cùng phòng, nhịn không được che mặt, cũng không dám lên tiếng gọi, chỉ đành giơ tay vẫy gọi.Bạn cùng phòng hơi sửng sốt, tiếp đó thế mà lại nở nụ cười, nụ cười mang theo chút cưng chiều cũng bất lực, sau đó bước nhanh về phía tôi.Nhìn bạn cùng phòng như vậy, lại nhìn những người khác trong phòng đọc sách, tôi...

Được rồi, lúc ấy não tôi như kéo căng, thế mà... thế mà lại hiện lên một suy nghĩ tuyệt đối không có khả năng, hoặc có thể nói là nghi ngờ.Haizz, trí tưởng tượng của tôi đúng thật là quá phong phú, làm sao bạn cùng phòng có thể thích tôi được.

Tuy rằng vẻ ngoài của tôi cũng không tồi, tính cách cũng miễn cưỡng ok...

Nhưng, bạn cùng phòng chắc chắn không thể là cong, chứ càng đừng nói là thích tôi."

Đúng, không sai, nhất định là ảo giác rồi."

Bạn cùng phòng đi ngang qua giường, nghe thấy tiếng tôi bèn ngẩng đầu nhìn, khẽ hỏi: "Ảo giác gì?"

Tôi lắc đầu, khoa tay múa chân bảo cậu ấy nhanh chóng tắt đèn đi ngủ.Đèn tắt, tôi tắt điện thoại, vừa ngả đầu nhắm mắt đã bắt đầu nằm mơ.
 
[Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý
Chương 2


Chương 2Tôi rất xấu hổ, rất rất rất xấu hổ ..Bây giờ tôi đang ở trong ký túc xá, đang chen chúc với bạn cùng phòng trên chiếc ghế mây cậu ấy mua, đọc tin nóng hổi giữa tôi và cậu ấy trong diễn đàn trường trên máy tính.Nguyên nhân xấu hổ là bởi vì...

Ừm...

Phía dưới bài viết kia toàn là nói về tôi và cậu bạn cùng phòng.Xoa xoa chóp mũi, tôi trộm dùng khóe mắt liếc bạn cùng phòng ngồi bên cạnh.

Thấy vẻ mặt cậu ấy nhìn màn hình máy tính không thay đổi, bỗng trong lòng tôi bắt đầu cảm thấy trống rỗng, nhất thời không thể xác định lúc này đối phương đang suy nghĩ gì trong đầu.Haizz, có trời chứng giám, tôi chỉ là đột nhiên nhìn thấy bài viết có tiêu đề "Lên án mạnh mẽ đám chim cu trong thư viện", bất chợt nghĩ tới đôi chim cu bé nhỏ ở thư viện lần trước dọng thức ăn chó cho mình.

Thế nên mới tò mò ấn vào, đúng thật là chuyện này.Nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó tôi lại lập tức muốn cười, sau đó ôm máy tính chạy qua chỗ bạn cùng phòng đang ngồi nhàn nhã nghe nhạc, muốn chia sẻ niềm vui.Không ngờ, thật sự là không thể ngờ được, vì sao cuối cùng người bị khiển trách "rắc cơm chó" lại biến thành tôi và bạn cùng phòng?!

Nhìn bình luận bài đăng ngày càng chệch hướng, một đám người chúc răng long đầu bạc, tình yêu bền chặt, hối hận vì sao không có mặt ở hiện trường, bỗng dưng tôi cảm thấy mặt mình hơi nóng.Được rồi, nguyên nhân chính khiến mặt tôi nóng lên là, đám bình luận này đã chứng thực một điều, ngày đó khi bạn cùng phòng che mắt đã thật sự hôn lên đỉnh đầu tôi.Cái chuyện hôn đỉnh đầu này cũng quá mờ ám, khiến người ta nhịn không được bắt đầu suy nghĩ miên man.Nhưng tôi vẫn còn sót lại chút lý trí, tôi cảm thấy sở dĩ bạn cùng phòng hôn mình chắc chắn là vì có lý do riêng của cậu ấy, ví dụ như muốn đả kích đôi chim cu kia.

"Khụ khụ..."

Cầm cốc nước của bạn cùng phòng lên uống một ngụm, tôi chạm vào còn chuột cảm ứng, vẫn dùng khóe mắt liếc người kia, vô cùng cẩn thận nói: "Bài viết này quá mức lệch lạc, quả thực là ăn điêu nói phét nói không thành có, đợi mình đi tìm quản trị viên kêu xóa bài."

Nói xong tôi bắt đầu click vào avatar quản trị viên, tính nhắn tin cho bên đó.Bỗng nhiên bạn cùng phòng lại mở miệng nói: "Cũng không tính xuyên tạc."

"Hửm?"

Tôi thu tay lại rồi quay đầu nhìn bạn cùng phòng, ngón tay trái của bạn cùng đang đặt bên mép tai, cậu ấy ngước mắt lên nhìn, hạ giọng hỏi tôi: "Cậu rất để ý chuyện họ nói như vậy à?"

Đối diện với ánh mắt của bạn cùng phòng, tôi giật mình một cái, lắc đầu như trống bỏi, thành thật đáp: "Không có, cái này thì có gì mà để ý."

Bạn cùng phòng duỗi tay giúp tôi tắt giao diện trò chuyện với quản trị viên, "Vậy thì không cần quan tâm đến nó...

Tóm lại đều là giả."

Ừm, được rồi, tôi nghĩ rằng có lẽ mình vẫn chưa đủ hiểu rõ người bạn cùng phòng lạnh lùng xa cách này.

Rõ ràng năm ngoái cậu ấy vừa mới nghiêm túc yêu cầu quản trị viên xóa bài đăng về CP giữa mình và một đàn chị, ấy thế mà bây giờ lại rất bình tĩnh, không thèm quan tâm gì cả.Chẳng lẽ bởi vì do đàn chị kia có ý với cậu ấy, mà tôi đối với cậu ấy lại không có ý gì, cho nên bạn cùng phòng mới không lo lắng bài viết này sẽ tạo thành ảnh hưởng gì cho mình?Chậc chậc, bụng bạn cùng phòng đen thật đấy.Tôi cười làm động tác ok, tắt trang web trên máy tính lại, tính toán dọn dẹp đi tắm.

Có lẽ là do ngồi lâu, cũng có lẽ là vì tư thế ngồi chen chúc không thoải mái, dù sao thì lúc đứng dậy hai chân tôi đã tê mỏi, đau đến độ hít hà một hơi.Nếu không phải bạn cùng phòng nhanh tay lẹ mắt kéo lấy tôi, bảo tôi ngồi trên đùi cậu ấy, không thì tôi đã ngã sấp mặt rồi.

"Làm sao vậy?"

Bạn cùng phòng vẫn quan tâm đến tôi, hỏi xong thì bắt đầu xoa xoa bắp chân bị chuột rút.Tôi đau đến mức co chân lên nhưng không có tác dụng, lo lắng đến độ ôm ghì lấy cổ bạn cùng phòng, muốn cậu ấy đỡ tôi đứng dậy để dậm chân mấy cái.

Song lời còn chưa kịp thốt ra thì bạn cùng phòng đã hiểu lầm ý của tôi, đột nhiên bế thốc tôi lên rồi đi đến chỗ cái giường đối diện của cậu ấy.

Tôi thút thít nhìn cậu ấy ngồi lên giường, quỳ gối bên hông tôi, tiếp đó ôm chân phải tôi đặt lên vai, bắt đầu nắm nắm lấy chân tôi rồi bẻ ra để xử lý chuột rút.Tôi nằm trên giường nhìn một loạt thao tác của bạn cùng phòng, đầu như muốn nổ tung.

Cái này thực sự rất là... nếu không phải từ nhỏ tôi được mẹ già không đáng tin bắt tập Yoga thì tôi còn nghi ngờ bạn cùng phòng đang làm chuyện đồi bại với mình.

Hai góc chân kia sắp vượt quá góc 90* rồi đấy.

"Á...

Đau đau..."

"Chịu một chút thôi....

Đừng kêu..."

Tôi ấm ức, tôi muốn khóc, nghe bạn cùng phòng nói như vậy, lại nhìn hàng lông mày đang nhíu chặt nhìn tôi chằm chằm của cậu ấy, tôi chỉ đành cắn môi dưới cố nén cơn đau.Ừm, thật ra tôi cảm thấy thà cậu ấy để tôi kêu đi, làm tôi cứ thấy cái giọng rầm rì nức nở lúc này khiến cho bầu không khí khá là quái dị.Cũng không nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ, thằng cả đột nhiên xuất hiện trước cửa.

Nó đạp một phát vào trong phòng, cái túi xách trên tay rơi lộp bộp xuống đất, sau đó một tay che mắt một tay chỉ thằng: "Đĩ mẹ, tao không nhìn thấy cái gì hết, không biết cái gì hết.

Chúng mày cứ tiếp tục, cứ cố gắng nhá, tao đi ra ngoài không cản trở chúng mày hành sự đâu!"

Nhìn cửa phòng bị đóng sầm lại, bàn tay đang chống nhẹ lên ván giường của tôi bỗng buông thõng rồi ngã người xuống giường.Bạn cùng phòng vẫn ôm chân tôi giúp đỡ như trước, trán rịn mồ hôi, giọng nói có chút khàn khàn hỏi tôi còn đau không.Tôi chớp mắt đối diện với ánh mắt quá đỗi dịu dàng của cậu ấy, cơ thể khẽ run rồi vội vàng lắc đầu, trả lời cậu ấy là không đau.Bạn cùng phòng ừ một tiếng, chậm rãi buông chân tôi ra rồi xuống giường, đi tới chiếc bàn đối diện của cậu ấy uống nước.Tôi vẫn nằm im không nhúc nhích, một lát sau nhịn không được kéo chăn của bạn cùng phòng lên, vùi cả khuôn mặt nóng bỏng của mình vào trong đó.Xấu hổ, thật sự quá xấu hổ, sao hôm kia thằng cả không trở về, hôm qua cũng không về mà cố tình lại về ngay lúc này.Haizz, lần này bị hiểu nhầm lớn rồi.
 
[Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý
Chương 3


Tôi rất xấu hổ, thực sự vô cùng vô cùng xấu hổ...Bây giờ tôi và bạn cùng phòng đang đứng trước cửa – giảng đường bậc thang.

Hai tiết học này gồm bốn lớp, có gần hai trăm người ngồi.

Nhận thấy ánh mắt tò mò đánh giá của mọi người trong phòng, tôi lập tức vục cái đầu cúi gằm lúc đi đường nãy giờ xuống thấp hơn, trốn phía sau bạn cùng phòng, duỗi tay chọc chọc chọc thắt lưng cậu ấy.Ý tôi muốn bảo là bạn cùng phòng đi nhanh một chút, nhưng cậu ấy lại hiểu lầm, bỗng dừng bước nghiêng người nhìn tôi.Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, vẻ mặt bạn cùng phòng rất bình tĩnh, cứ như thể không thèm để ý tới từng ánh mắt săm soi hóng hớt rọi lên người chúng tôi.

Cậu ấy còn khẽ nhíu mày, cười nhẹ hỏi tôi, "Dưới đất có tiền à?"

Tôi ngẩn người một chút, cúi đầu nhìn kỹ mặt đất, sau khi xác nhận không có một xu nào mới lắc đầu với cậu ấy.Bạn cùng phòng cũng ngẩn người, cậu ấy chăm chú nhìn tôi thật lâu, kế đó bỗng nhếch khóe miệng, cười xong còn làm động tác mở miệng nói gì đó không bật thành lời.Bởi vì đứng sát gần nhau, hơn nữa tôi cũng đang nhìn chằm chằm mặt cậu ấy mà, nên chỉ thoáng cái đã hiểu cậu ấy muốn nói gì.Cậu ấy nói tôi là một đứa ngốc?!Ha, thật sự là quá gợi đòn.Nhưng trước mặt mọi người tôi cũng không dám tiện ra tay đánh người, chỉ giơ nắm đấm dứ dứ, đẩy vai để cậu ấy nhanh chóng đi vào.Bạn cùng phòng vừa đi còn vừa quay đầu lại nhìn tôi vài lần, khiến tôi còn thấy mệt hộ, chỉ sợ giây sau cậu ấy sẽ dẫm hụt bậc thang ngã sấp mặt.

Thế là tôi bèn vòng qua đi lên trước cậu ấy, vẫy tay ý bảo nhanh chóng đuổi theo."

Hai đứa chúng mày đủ rồi đấy."

Tôi và bạn cùng phòng ngồi xuống hai chỗ còn trống bên cạnh thằng cả, thằng cả thấy thế bụm mặt lắc đầu nói một câu.Tôi vô cùng khó hiểu, liếc nhìn bạn cùng phòng một cái, hỏi cậu ấy: "Nó có ý gì?"

Bạn cùng phòng lắc đầu, không trả lời câu hỏi cho tôi, đẩy eo tôi để tôi ngồi xuống bên cạnh bạn gái thằng cả, còn cậu ấy ngồi bên ngoài.Tôi cũng không nghĩ nhiều về lời thằng cả, chào hỏi bạn gái nó xong, lúc đang định ngồi xuống ghế thì...

Bạn gái thằng cả bỗng nhiên đẩy tôi, hạ giọng nói: "Khoan đã!"

Tôi đứng không vững, bị chị gái lực điền đẩy cho cái nên ngã ngồi xuống đùi bạn cùng phòng, mờ mịt chả hiểu mô tê gì sất.Bạn cùng phòng ôm tôi, cũng nhìn bạn gái của thằng cả và nó, khẽ nhíu mày, "Mấy người..."

Thằng cả vẫn ngồi bụm mặt, vẫy vẫy tay với chúng tôi.

Bạn gái nó cười hề hề nhìn tôi, lấy một cái nệm mềm giấu trong ba lô nhét vào tay tôi, còn quẳng cho tôi hai cái nháy mắt, kiểu "Cậu hiểu mà".Nhưng...

Tôi thực sự có hiểu cái quái gì!Trời nóng nắng nóng chảy mỡ thế này mà bạn gái thằng cả đưa cho tôi cái nệm?!Nhưng chiếc nệm này sờ lên khá phê, tôi muốn hỏi bạn gái thằng cả, nhưng thấy hai người đó lại dựa vào nhau thủ thỉ nên tôi cũng không tiện xen ngang.Chỉ đành quay đầu dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn bạn cùng phòng, bạn cùng phòng lại không nhìn tôi mà nhìn chằm chằm vào cái nệm trong tay tôi.

Tôi dùng khuỷu tay huých cậu ấy thì cậu ấy mới nhìn mình.Tôi đang định hỏi thì bạn cùng phòng đã cầm lấy cái nệm trong tay rồi đặt nó xuống chỗ tôi ngồi, còn vỗ nhẹ eo tôi rồi thì thầm bên tai: "Không có gì cả, ngồi đi."

"Ừm."

Bạn cùng phòng đã nói vậy thì tôi cũng chỉ đành ngồi xuống.Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngồi lên nệm thích thật đấy.Sớm biết...

Nếu tôi sớm biết dụng ý của bạn gái thằng cả thì tôi thà chịu đau mông cũng tuyệt đối không thèm nhận cái nệm kia!"

Haizz..."

Ôm điện thoại lướt web viết, giờ phút này trong tôi có biết bao là cảm xúc rối ren.Nhìn bạn cùng phòng đang lúi húi dọn dẹp bàn ăn, tôi giơ chân đạp lên mông cậu ấy, xấu xa muốn dùng ngón chân kẹp thịt.

Nhưng cái miếng thịt kia cứng quá không kẹp nổi, nên tôi chỉ đành buông tha, chuyển thành dẫm cho mấy phát.Bạn cùng phòng vẫn dọn dẹp như trước, cũng chẳng thèm ngó đầu nhìn tôi cái nào.Tôi hừ hừ mấy cái cậu ấy mới nghiêng người nhìn tôi hỏi: "Ngắm đủ chưa?"

"...?!"

Tôi trợn trừng mắt nhìn chằm chằm cậu ấy, sao lại biết ban nãy tôi nhìn gì thế nhỉ?

Bạn cùng phòng khẽ cười một tiếng, đột nhiên lật tay nắm cổ chân tôi, xoay người dựa lưng vào mép bàn nhìn tôi.Tôi nhìn khóe miệng cậu ấy nhếch nhẹ lên nở một nụ cười xấu xa, biết ngay tên khốn này đã hiểu dụng ý của bạn gái thằng cả từ lâu rồi.Tôi hừ một tiếng, hất chân muốn mượn lực đạp cậu ấy, kết quả, khụ, không tìm được chỗ chính xác, nhoắng cái đã đạp trúng chỗ không nên đạp.

Tôi hoảng hốt vội vàng thu chân ngồi thẳng người, lo lắng nhìn đũng quần của bạn cùng phòng, thật sợ bản thân không cẩn thận "làm gãy cái cần sung sướng" của bạn cùng phòng.Bạn cùng phòng buông bàn tay đang nắm lấy cổ chân tôi, nhíu mày rồi lại giãn ra, hẳn là không có việc gì.

Cậu ấy ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tôi rồi thở hổn hển, hạ giọng hỏi tôi: "Làm cậu giận à?"

Tôi gãi đầu đặt hai chân lên ghế, nghịch đầu ngón chân của mình, vội vàng lắc đầu đáp: "Không dám, thực sự không dám.

Tai nạn, đó chỉ là một tai nạn."

Bạn cùng phòng không nói gì, nhất thời bầu không khí trở nên hơi lắng đọng.Tôi cúi đầu một hồi, có chút chịu không nổi kéo áo chà xát hai lỗ tai nóng phừng của mình, nhân lúc bạn cùng phòng không kịp phản ứng đã vội vàng nhảy xuống đất, xỏ dép lê chạy về phía cửa.Mở cửa, gió lạnh ùa vào mặt khiến tôi thoải mái đến đến độ thở dài một hơi.Tôi cũng không dám ngoảnh đầu nhìn bạn cùng phòng, bởi tôi biết nhất định cậu ấy sẽ bày ra vẻ mặt buồn bực cộng thêm muốn đánh người.

"Mình đi mua một cây kem, hôm nay nóng quá."

Nói xong tôi định đóng cửa, nhưng không biết từ khi nào mà bạn cùng phòng đã tới, dùng sức nắm lấy cánh cửa, đứng sau lưng tôi thở dài bất lực, hạ giọng nói: "Mua luôn cho mình một cây...

để dập lửa."

Cậu ấy mà muốn ăn thì tôi nhất định sẽ mua cho.Tôi làm động tác ok với người sau lưng, cũng không đóng cửa nữa mà nhấc chân chạy luôn ra ngoài, nóng lòng muốn đi mua kem.
 
[Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý
Chương 4


Tôi xấu hổ, thực sự vô cùng vô cùng xấu hổ.Bây giờ tôi đang ở trong phòng ngủ, ừm thì, cụ thể một chút, bây giờ tôi đang đứng trước cửa phòng vệ sinh, đang trong trạng thái chỉ hận không thể đào đất ba thước, như con đà điểu vùi đầu vào trong hố cát.Hỏi tôi tại sao lại xấu hổ như vậy hả?

Vậy thì bạn phải hỏi người bạn cùng phòng lạnh lùng xa cách của tôi ấy.Xin mọi người giúp tôi hỏi cậu ấy, vì sao mới ba giờ sáng, cái khoảng thời gian mà người người nhà nhà say ngủ thì cậu ấy lại trần trùng trục xoay người vào tường tuốt chym?!!!Mặc dù cùng là đàn ông con trai với nhau, tôi vô cùng hiểu được sự dữ dội của ham muốn, nhưng khoảnh khắc đẩy cửa nhà vệ sinh ra, tôi thật sự bị dọa ngu người rồi.Khụ, tôi vẫn luôn cho rằng bạn cùng phòng mình là loại hình cao lãnh cấm dục.

Không ngờ, thật sự không ngờ, hóa ra cậu ấy cũng là hệ ham "ăn thịt".

Thế mà lại còn nhân dịp đêm hôm vắng vẻ trộm lẻn vào phòng vệ sinh giải quyết, chậc, có chút giỏi đấy.Đang lúc não tôi rối thành một đống tơ vò, ấy vậy mà bạn cùng phòng bên trong lại hoàn toàn ngó lờ đi sự tồn tại của tôi, chỉ quay đầu nhìn tôi một cái rồi vẫn tiếp tục động tác quay tay.

"Cậu..."

Tôi há miệng, song không biết bản thân nên nói cái gì, trái lại bị giọng nói khàn khàn của bản thân làm cho phát sợ.Đồng thời, bạn cùng phòng của tôi bỗng nhiên đấm xuống tường, thắt lưng run rẩy bắn thứ đồ kia lên gạch men sứ trên tường, thậm chí còn gợi cảm thở dốc hai tiếng.Nhìn bạn cùng phòng như vậy, đầu óc tôi lập tức trở nên trống rỗng, thậm chí còn rùng mình vì kinh ngạc.Bạn cùng phòng mở vòi hoa sen, mặc cho dòng nước đánh xuống người.

Cậu ấy rửa sạch chất lỏng trên tay, tiếp đó lại rửa mặt, lúc này mới quay đầu nhìn tôi, bên trong đôi mắt đẹp vẫn còn vương chút dục vọng, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.Giây phút đối diện với ánh mắt kia, tôi gần như đồng thời đóng cửa phòng tắm, xoay đầu lảo đà lảo đảo đi về chỗ giường bạn cùng phòng rồi trèo lên.

Tôi nắm lấy chăn của cậu ấy quấn lấy mình, chỉ chừa mặt đối diện tường, bắt đầu suy nghĩ.Tôi hối hận.Haizz, nếu biết bạn cùng phòng sẽ như vậy tôi đã không nên ngủ cùng cậu ấy.

Nếu không ngủ cùng nhau, tôi sẽ không phát hiện ra nửa đêm cậu ấy không có trên giường, cũng sẽ không chạy xuống giường tìm nhà vệ sinh, cuối cùng sẽ không phải bắt gặp cảnh tượng xấu hổ lúc rồi.Haizz, quay đầu trừng mắt nhìn chiếc quạt đang chạy vù vù trên ghế, tôi nóng đến mức lột chăn trên người rồi nằm vật xuống giường.Tất cả đều do máy điều hòa, sớm không hỏng muộn không hỏng lại cố tình hỏng ngay lúc mùa hè oi bức.Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, tôi lập tức nhắm mắt lại, cố gắng thở nhẹ, giả vờ như mình đã đi vào giấc ngủ.Nhưng tên bạn cùng phòng khốn nạn này lại cứ không cho tôi im lặng giả ngủ, cậu ấy không chỉ kéo tấm chăn mỏng chỗ tôi mà còn vỗ mông tôi, dùng chất giọng khàn khàn nói: "Dịch vào bên trong một chút, nằm giữa giường thế này là tính để cho mình đè lên người cậu ngủ hả?"

Nhảm nhí, ai đè ai còn chưa biết.Tôi vỗ tay cái tay vẫn còn đặt trên mông mình, dịch vào bên trong một chút để cậu ấy có thể nằm xuống.Kết quả là, cậu nằm xuống, nhưng tôi lại không thể nằm được nữa, cơ thể bạn cùng phòng giống như một cái bếp lò.Tôi nằm nghiêng người về phía cậu ấy, để cho khoảng trống giữa chúng tôi to hơn một tẹo, lại dùng chân đã cẳng chân bạn cùng phòng, dụng tâm lương khổ cho cậu ấy lời khuyên: "Làm ít thì được, làm vừa thương thân, làm nhiều quá thì tịt súng."

Một giọt tinh bằng mười giọt máu...

Đôi khi thận hư là bởi..."

Tôi cũng cảm thấy lời nói của mình quá mất não, nhưng tôi cũng không còn cách nào, nếu tôi không nói, cậu ấy cũng không nói, vậy ai sẽ là người phá vỡ bầu không khí xấu hổ này đây.Nhưng có thể là do lời tôi nói mất não thật, bạn cùng phòng vừa mới nghe thấy hai chữ "thận hư" đã xoay phắt người, dùng cánh tay ấm áp vòng qua eo tôi, cực kỳ hung dữ cảnh cáo: "Câm miệng, nói nữa tôi 'chơi' chết cậu."

Haizz, mấy người đừng hiểu lầm, ý của cậu ấy là muốn đánh, không phải như mấy người nghĩ đâu.Đây là kết luận mà tôi đúc kết từ nhiều lần hiểu lầm, chắc chắn không thể sai được.Thắt lưng là tử huyệt của tôi, tử huyệt bị người ta khống chế, tôi cũng chỉ đành ngoan ngoãn câm miệng, cơ thể cứng còng đề phòng bạn cùng phòng tung chiêu bất cứ lúc nào.

Nhưng cậu ấy, cậu ấy đúng là xấu xa đến độ không cứu được rồi, thế mà lại đi chọc léc eo tôi.Tôi phản kháng, tôi liều mạng phản kháng, tôi anh dũng vùng lên phản kháng, nhưng bạn cùng phòng lại lên cơn điên cứ nhất quyết phải chọc ghẹo tôi.

Tôi càng trốn càng cười càng giãy dụa thì cậu ấy lại càng hưng phấn, đúng là biến thái quá đi.Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa chừng đã giải cứu tôi, tôi đấm vai bạn cùng phòng bảo cậu ấy rút tay về, cảnh cáo cậu ấy nhanh chạy đi tìm thiết lập lạnh lùng xa cách của mình, kéo bộ đồ ngủ bị cuộn lên tới tận ngực xuống rồi rời giường nghe máy.

Điện thoại đêm khuya, tôi tưởng chỉ là mấy quảng cáo linh tinh, không ngờ là của một người bạn học cùng chuyên ngành nhưng không giao tiếp nhiều.Tôi vỗ ngực để hô hấp bình thường trở lại, ấn nút nghe máy hỏi đối phương gọi vào lúc này là có chuyện gì.Người bên kia im lặng hồi lâu, cuối cùng mới nói: "Anh bạn à, tôi cũng không muốn làm phiền cậu, nhưng cậu cũng biết đấy, cậu không ngủ thì mấy con chó độc thân chúng tôi cũng phải ngủ.

Nghe tôi khuyên này, về sau mấy cậu cố gắng làm việc xong sớm, đừng giày vò chúng tôi lúc nửa đêm nửa hôm, nhé!"

Nghe tiếng tút tút thông báo kết thúc cuộc gọi, tôi rất chi là mờ mịt.Bạn cùng phòng đã bình tĩnh ngồi dậy, nhìn vẻ mặt đần thối cầm điện thoại của tôi, hỏi tôi có chuyện gì vậy?Tôi lắc đầu.Tôi cũng không biết, tôi cũng không rõ, rốt cuộc những lời anh bạn vừa gọi cho tôi là có ý gì.Tôi cũng lười suy nghĩ nhiều, cầm điện thoại đã tắt máy trở về, đi tới bên giường vẫy tay với bạn cùng phòng, "Là người nào ấy mà, chắc mơ ngủ nên nói mớ, kệ đi, ngủ ngủ, buồn ngủ chết mất."

Bạn cùng phòng vẫn duy trì tư thế ngồi nhìn tôi, tôi biết nhất định cậu ấy đang đoán xem "người nào ấy" mà tôi vừa nhắc là ai.Haizz, cậu ấy chỉ được cái có trí nhớ chọn lọc, tôi cũng lười nói thêm với cậu ấy, dứt khoát lưu loát kéo cậu ấy nằm xuống bên cạnh, lại kéo chăn qua, tôi một nửa cậu ấy một nửa che bụng.Nói thế nào nhỉ, ngủ mới là chuyện trên hết.Còn cái khác thì cứ bỏ qua đi.
 
[Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý
Chương 5


Tôi xấu hổ, thực sự vô cùng vô cùng xấu hổ.Bây giờ tôi đang đi bộ trên con đường chính của trường với bạn cùng phòng, chuẩn bị ra ngoài ăn một bữa tiệc thịnh soạn, sau đó là đi mua sắm và xem phim.Lý do cho bữa đánh chén thịnh soạn là vì hôm nay là sinh nhật của bạn cùng phòng.Hai ngày trước tôi đã hỏi bạn cùng phòng muốn quà sinh nhật gì, còn đưa ra cho cậu ấy một số lựa chọn, chẳng hạn như album phiên bản giới hạn của ca sĩ yêu thích, hoặc là giày dép quần áo, nếu không tôi sẽ tự tay làm tặng cậu ấy một món quà.Kết quả tên này thế mà lại nói không hết.Tôi bối rối, tôi phiền lòng, nhưng không còn cách nào, tôi muốn tặng một món quà mà cậu ấy thích.Sau khi tôi hỏi thằng bạn cùng phòng còn lại thì vẫn không thấy hài lòng.

Thế là tôi quyết định đè cậu ấy ở trên giường, nhân lúc cậu ấy còn đang trong trạng thái mơ màng của cơn tỉnh ngủ, ép hỏi: "Em giai, em muốn món quà thế nào?

Cho anh một đáp án nhanh gọn lẹ luôn đê."

Bạn cùng phòng híp mắt nhìn tôi, lông mày hơi cau lại, thở dài ưỡn thắt lưng nói: "Ngồi lên trên một chút nữa coi... chờ lát mình cứng lên thì cậu chịu trách nhiệm đấy nhé?"

Chịu trách nhiệm cái con chym!Tôi nhanh chóng lui từ trên eo bạn cùng phòng xuống chỗ chân cậu ấy, thở dài một cái, nhìn cậu ấy bằng ánh mắt ai oán: "Mình khổ quá mà, sao cậu khó hầu hạ thế?

Nói nhiều như vậy mà cậu không thấy chút động lòng nào à?"

Ngay khi tôi đang nói chuyện thì cậu ấy ngồi dậy, suýt chút chạm môi vào mặt tôi, may mà tôi còn lùi kịp.Bạn cùng phòng nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, hỏi tại sao tôi nhất định phải biết cậu ấy muốn cái gì, không thể tặng bừa một món sao?Tôi lườm cậu ấy một cái, vươn tay chỉ vào biệt thự nhỏ làm bằng gốm sứ bày trên chiếc bàn đối diện.Đó là món quà sinh nhật năm nay của tôi, là bạn cùng phòng đã cho tôi.

Tôi vẫn tưởng rằng cậu ấy mua nó là bởi thấy đẹp, về sau mới biết là do cậu ấy cất công đi học hai tháng tự làm cho mình.

Nói thế nào thì nào thì cậu ấy đã có tâm như vậy, tôi cũng phải đáp quà xứng đáng, phải tặng món quà cậu ấy thích mới được.Bạn cùng phòng nhìn chằm chằm vào biệt thự gốm sứ, đoạn quay đầu lại nhìn chằm chằm tôi, kế đó trầm giọng hỏi: "Cái gì cũng được?"

Thấy cậu ấy như vậy, tôi a một tiếng, gật đầu thật mạnh, sau khi gật xong lại thấy hơi sợ.

Tôi nháy mắt với cậu ấy, xoa xoa cằm mình rồi nhỏ giọng nói: "Nhưng cũng đừng đắt quá..."

Bạn cùng phòng cười khẽ lắc đầu.

Tôi cười hì hì hai tiếng, uốn éo xoay người ngồi thẳng chờ cậu ấy trả lời.

Nhưng mãi không thấy cậu ấy đáp mà cứ chỉ nhìn tôi chằm chằm.Lúc đầu tôi còn có thể đối mắt với bạn cùng phòng, tuy nhiên từ từ lại thấy chống đỡ không nỗi.

Cuối cùng là không dám nhìn cậu ấy luôn.Ánh mắt của bạn cùng phòng tôi, thật sự là có lực sát thương quá lớn, cũng khiến cho tôi mặt đỏ tim đập.Haizz, phàm là tôi tự chủ kém một chút thì đã nhào qua chà đạp cậu ấy rồi.Cũng may, cũng may mà thông qua hơn hai năm huấn luyện tôi đã từ từ quen rồi, vẫn còn chút đề kháng với cậu ấy.Đến cuối cùng bạn cùng phòng cũng không nói cho tôi biết, tôi bị cậu ấy đóng cửa nhốt ở bên ngoài phòng vệ sinh, chỉ biết tức giận đập cửa, hận không thể xông vào túm chym coi cậu ấy có nói không.Lần này kéo dài đến tận ngày sinh nhật của bạn cùng phòng.

Tôi vẫn không nghĩ ra nổi món quà muốn tặng, tặng cái gì tôi cũng cảm thấy không ổn, thế là bèn dứt khoát kéo bạn cùng phòng ra ngoài, mời cậu ấy ăn cơm xem phim.Mặc dù bạn cùng phòng không nói gì, nhưng tôi biết, cậu ấy vô cùng hài lòng với sự sắp xếp này của tôi, bởi vì tôi thấy cậu ấy mỉm cười trong gương khi nghe thấy lời này, nụ cười phát ra từ đáy lòng.Haizz, tự dưng tôi chợt cảm thấy thật ra bạn cùng phòng của mình rất ngây thơ dễ dỗ.Nói đi cũng phải nói lại, tôi và bạn cùng phòng đang chuẩn bị ra khỏi cổng trường đánh chén một bữa thịnh soạn, trên đường còn thảo luận xem phim rốt là nên cuộc chọn phim tình cảm hay phim hành động.Hai chúng tôi thảo luận có chút kịch liệt, cho nên không ai chú ý, tóm lại là rất đột ngột, trước mặt bỗng xuất hiện một em gái đáng yêu chặn đường của hai chúng tôi.À, nói chính xác hơn chút xíu là em gái dễ thương chặn đường của bạn cùng phòng tôi, tôi chỉ là hàng đi kèm.Em gái thật sự rất đáng yêu, nhỏ xinh đến mức khiến người ta muốn đặt dưới cánh bảo vệ.

Tôi nhìn em gái, lại nhìn bạn cùng phòng, tiếp đó lại nhìn món quà đóng gói tinh xảo trong bàn tay kia, xoa xoa chóp mũi, tính đánh bài chuồn qua chỗ khác, để cho em gái dễ dàng buông lời thổ lộ đỡ bị ngại."

Đi đâu đấy hả?"

Tôi còn chưa bước đi được một bước thì đã bị bạn cùng phòng kéo tay lại.

Tôi mỉm cười với em gái dễ thương đang nhìn mình, lật tay bóp cổ tay bạn cùng phòng muốn câu ấy buông tay.

Kết quả không biết tên này nghĩ thế nào, ấy thế mà vẫn còn nắm chặt tay tôi trước mặt em gái, còn kéo tôi đến bên cạnh, vô cùng hung dữ nhìn tôi một cái, sau đó mới lạnh lùng hỏi em gái: "Có chuyện gì?"

Tôi buồn bực, tôi khó chịu song tôi lại càng xấu hổ hơn.Tôi quyết định, ăn một bữa thịnh soạn thì thể có, nhưng phim điện ảnh sao, hừ, để cho bạn cùng phòng tự xem một mình đi.Cậu ấy xấu tính ghê, tôi đã không muốn làm bóng đèn rồi mà cậu ấy cứ bắt tôi phải làm.Tôi cảm thấy bản thân mình sáng đến mức quá đáng luôn, quả thực là còn sáng hơn cả cái đèn đường bên kia, bằng không sao em gái dễ thương với người qua đường cứ nhìn tôi hoài làm gì.Nhìn em gái dễ thương xấu hổ đỏ bừng mặt nhanh chóng rời đi, tôi thoát khỏi tay bạn cùng phòng, lau bàn tay ướt đẫm mồ hôi lên ngực áo cậu ấy hai cái, thuận thế chọc chọc ngực trái tên kia, lắc đầu hỏi: "Sao cậu lại không động lòng trước em gái xinh đẹp dễ thương kia nhỉ?"

Bạn cùng phòng hỏi ngược lại tôi: "Đẹp thì phải động lòng à?"

Tôi suy nghĩ nghiêm túc, cực kỳ kiên quyết gật đầu.

Không có cách mà, ai bảo tôi là một đứa ham mê cái đẹp, là cái loại ham mê không có thuốc chữa.Bạn cùng phòng nhìn tôi rồi hít sâu một cái, từ từ thở ra, sau đó mới nói một câu: "Mình cảm thấy cậu còn đẹp hơn cô ấy, cậu có cảm thấy mình nên động lòng với cậu không?"

Tôi thực sự, tôi... mấy người bảo tên nên trả lời thế nào?Nếu nói ừ, thế không phải là tôi tự đào hố chôn mình à?Nếu nói không, thế có khác gì tự vả vào mặt.Trả lời cái nào cũng không được, cho nên tôi quyết đoán giả bộ điếc tạm thời, nhảy về phía trước vài bước rồi xoay người vẫy tay với bạn cùng phòng, ý bảo cậu ấy đuổi theo.Bạn cùng phòng không đuổi theo ngay mà đứng im tại chỗ, thẳng cho đến khi tôi cất tiếng gọi tên cậu thì cậu ấy mới đi về phía tôi.
 
[Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý
Chương 6


Tôi rất xấu hổ, thực sự vô cùng xấu hổ.Bây giờ tôi đang ngồi trên giường lớn của khách sạn, đằng sau tôi là phòng tắm và bạn cùng phòng đang tắm bên trong.Bạn hỏi tại sao tôi lại ở trong khách sạn?

Bởi vì điều hòa ký túc xá bị hỏng, mãi đến bây giờ chú phụ trách vẫn chưa sửa chữa.

Lúc xem phim xong cũng vừa đúng mười một giờ, bạn cùng phòng bèn đề nghị qua đêm luôn ở bên ngoài.

Tôi vừa nghĩ đến cái quạt rách nhỏ không dùng được kia, lập tức cho bạn cùng phòng một cái like.Bạn hỏi vì sao tôi lại xấu hổ, bởi vì mấy vách tường trong phòng tắm kia thế mà lại là kính mờ!Mẹ kiếp, mấy người có hiểu được không, chính là cái loại không nhìn thấy được cơ thể, nhưng lại có thể thấy rõ đường cong của dáng người.

Nói thật, người vô tri như tôi vừa bước vào phòng đã bị cái phòng tắm này dọa cho ngu người.Tôi đi vào phòng tắm để trải nghiệm, lập tức bụm mặt chạy ra, hỏi bạn cùng phòng: "Chúng ta có nên đi xuống bảo họ đổi căn phòng tình thú này bằng gian không không?"

Bạn cùng phòng lắc đầu, ngón tay gõ gõ lên kính, nhìn xung quanh phòng rồi nói: "Rất tốt, không cần phải đổi."

Cậu ấy nói như vậy, tự nhiên tôi cũng không có ý kiến, khoát khoát tay, "Được rồi.

Sinh nhật của cậu cậu là lớn nhất, tất cả do cậu quyết định.

"Bạn cùng phòng nhìn về phía tôi, tôi xoa chóp mũi đi qua cậu ấy leo lên giường lớn thử độ mềm của nệm, sau đó nhảy xuống giường lấy điều khiển từ xa trên bàn bật máy điều hòa.Bạn cùng phòng đứng im tại chỗ không nhúc nhích, đợi tôi nhảy lên giường thêm lần nữa cậu ấy mới đi vào phòng tắm tắm rửa.Và rồi...Sau đó tôi xoay lưng về phía phòng tắm, bị cơ thể đàn ông như ẩn như hiện của bạn cùng phòng dọa tới mức bật ngồi dậy, xấu hổ xoay người sang chỗ khác.

Haizz, theo lý thuyết mà nó thì bạn cùng phòng không mặc quần áo, cả người trần truồng đã bị tôi nhìn thấy vô số lần, hẳn là đã không còn gì để xấu hổ.

Nhưng không biết vì sao cái liếc mắt nhìn cơ thể như ẩn như hiện kia, tôi bỗng thấy ngại ngùng đỏ mặt, cảm giác giống như vô duyên ăn đậu hũ của bạn cùng phòng vậy.Vất vả chịu đựng đến khi bạn cùng phòng tắm rửa xong đi ra tôi mới thở phào nhẹ nhõm, lại lần nữa nằm xuống giường.Bạn cùng phòng chỉ mặc độc chiếc quần lót, bởi vì mới tắm rửa xong nên quần lót bị vết nước chưa lau khô làm ẩm, nhìn qua có vẻ vô cùng gợi cảm.Thành thật mà nói thì có chút xíu gợi cảm thôi, tôi còn muốn hỏi cậu ấy có tính nhận mấy loại quảng cáo quần lót để kiếm thêm thu ngập không.

Tất nhiên, tôi chỉ dám nghĩ mà thôi, trái lại, nếu bạn cùng phòng đi thật thì tôi sẽ là người đầu tiên ngăn cản.Bạn cùng phòng ngồi ở cuối giường cầm điện thoại gọi cho bố mẹ, tôi vốn định xuống giường đi vào nhà vệ sinh để rửa tay chân rồi đi ngủ, nhưng cậu ấy lại kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, chờ chào hỏi bố mẹ cậu ấy.Tôi đã gặp bố mẹ bạn cùng phòng mấy lần, hai người đều rất dễ gần.

Lần nào bạn cùng phòng gọi điện về nhà cũng phải kéo tôi qua nói chuyện với người nhà cậu ấy mấy câu, đã thành thói quen.Hình như bố mẹ của bạn cùng phòng rất thích tôi...

Khụ khụ, không phải là tôi ảo tưởng sức mạnh, nhưng tôi thật sự cảm thấy họ đối với tôi hơi tốt.Mời ăn cơm này, tặng quà gặp mặt này, hơn nữa còn tặng cả tiền lì xì, tuy rằng đều bị tịch thu.Tôi từng hỏi bạn cùng phòng rằng, bố mẹ cậu đều đối tốt với bạn bè của cậu như thế à?Bạn cùng phòng nghiêm túc trả lời tôi không phải.Tôi lại hỏi bạn cùng phòng vì sao bố mẹ cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy, bạn cùng phòng bèn bày ra dáng vẻ lạnh lùng xa cách không thèm để ý đến tôi, khiến tôi vẫn như đi trong sương mù.Sau khi nói chuyện với ba mẹ bạn cùng phòng mấy câu, tôi trả lại điện thoại cho cậu ấy, tự mình ngồi im lặng.Ngồi một chỗ thật ra rất nhàm chán, tôi nhìn trái nhìn phải, vốn định kéo ba lô của mình lấy điện thoại, lại bỗng bị cơ bụng dọa người của bạn cùng phòng ngồi bên cạnh hấp dẫn tầm mắt.Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại vươn tay sờ.Bạn cùng phòng run mạnh một cái.

Cậu ấy cúi đầu nhìn bụng mình đồng thời đè bàn tay đang sờ lần kia của tôi, kế đó ngẩng đầu nhíu mày nhìn tôi chằm chằm.Tay tôi bị cậu ấy ghì chặt lại, lòng bàn tay nóng mà mu bàn tay cũng nóng.

Đối diện với ánh mắt của cậu ấy, tôi xấu hổ nở nụ cười, chờ cậu ấy cúp điện thoại mới chột dạ giải thích, "Bởi vì nhìn khá là hút mắt nên tôi mới muốn sờ thử."

Bạn cùng phòng dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi, tôi muốn rút tay về phía trước, cậu ấy hít một hơi sâu, nhắm mắt rồi mở ra, sau đó mới thả tay tôi.Tôi vuốt mũi, giấu bàn tay đang toát đầy mồ hôi ra sau lưng cọ cọ xuống ga trải giường.Đột nhiên, bạn cùng phòng mở miệng hỏi tôi: "Cảm giác thế nào?"

Tôi sửng sốt, cậu ấy nhìn vào tôi chằm chằm rồi hỏi lại một lần nữa: "Cảm giác sau sờ vào thế nào?"

Tôi liếc mắt nhìn cơ bụng của cậu ấy, nhớ lại cảm giác vừa rồi, thành thực trả lời: "Rất tốt."

Không ngờ sau khi tôi trả lời xong bạn cùng phòng lại hỏi tiếp một câu: "Còn muốn sờ nữa không?Tôi phải trả lời thế nào đây?Nếu nói không thì là lừa người, nhưng nói có thì... có vẻ hơi "dâm dê" nhỉ?!
 
[Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý
Chương 7


Tôi xấu hổ, thực sự vô cùng vô cùng xấu hổ.Bây giờ tôi đang ngồi trên giường lớn của khách sạn, nhìn vào tin nhắn hình ảnh mẹ già vừa gửi cho, rơi vào trạng thái "Tôi là ai tôi đang ở đâu".Mà bạn cùng phòng đang nghiêng người nằm cạnh tôi, ánh mắt mơ màng buồn ngủ, khàn giọng hỏi: "Tại sao lại cúp điện thoại nhanh như vậy?"

"Tôi nhìn chằm chằm lồng ngực trần trụi của cậu ấy, nuốt ngược nước mắt vào tim nở nụ cười, đoạn lắc đầu đặt điện thoại về tủ đầu giường, lần nữa nằm trở lại bên cạnh cậu ấy, bất đắc dĩ thở dài, "Không có gì, thời gian còn sớm, lại ngủ thêm chút đi."

Haizz, tôi thật sự rất xấu hổ nếu phải nói với bạn cùng phòng rằng mẹ tôi vừa gửi thứ khiến tôi chỉ biết đỏ mặt đấm tường.Tôi đã nói với bà ấy là tôi và bạn cùng phòng chỉ đơn giản là vì điều hòa bị hỏng nên mới đến khách sạn ngủ một đêm, kết quả ngoài miệng bà ấy nói hiểu, thế mà vừa mới cúp máy giây trước giây sau đã gửi cho tôi...

Kiến thức liên quan tới làm tình giữa nam giới?!Tôi thường xuyên phải dở khóc dở cười vì có một bà mẹ cởi mở thế này.Thực sự, mấy người có thể hiểu được cảm xúc của tôi không?Sau lần thứ ba tôi xoay người, bạn cũng phòng duỗi tay ôm eo không cho tôi nhúc nhích, đồng thời dùng ánh mắt cảnh cáo tôi đừng quấy rầy cậu ấy ngủ.Tôi sợ cậu ấy lại thừa cơ chọt eo bèn duy trì tư thế nằm sấp không nhúc nhích, quay người đánh giá gương mặt khiến người ta càng nhìn càng thấy thích.Có lẽ là vì ánh mắt tôi quá trắng trợn, mà cũng có lẽ là vì tôi nhìn quá lâu làm cho bạn cùng phòng cảm thấy khó chịu.Sau khi mông tôi bị bạn cùng phòng vỗ một cái, tôi lập tức dời ánh mắt khỏi mặt cậu ấy, kết quả bạn cùng phòng không chỉ không nhấc cái tay đang đặt trên mông tôi ra mà còn dê xồm bóp lấy nó.Tôi run người, lập tức đẩy cái tay mất nết của bạn cùng phòng ra, duỗi tay về phía cậu ấy muốn trả đòn.Bạn cùng phòng đã chuẩn bị trước, tay tôi còn chưa chạm vào mông cậu ấy thì cậu ấy đã đè tôi ở dưới người, nắm lấy tay tôi khiến tôi không thể cử động.

Tôi không cam lòng giãy dụa, nghĩ lần này có thế nào đi chăng nữa cũng phải đánh trả bạn cùng phòng, để cho cậu ấy không dám sàm sỡ mông tôi nữa.

Trong lúc giãy dụa, không biết xui xẻo làm sao mà một cái khuỷu tay của tôi đụng phải phần dưới đang dựng đứng của cậu ấy.Cái đụng này quá mức tàn nhẫn, tôi nhìn bạn cùng phòng hít sâu một hơi, sắc mặt lặp tức thay đổi.

Tôi bị dọa đến độ tay chân luống cuống, vội vàng giãy khỏi người cậu ấy đứng lên, lắp ba lắp bắp hỏi: "Không có không có...

Không có việc gì đấy chứ?"

Bạn cùng phòng cau mày co lưng, thậm chí trên trán thậm còn rịn mồ hôi, cậu đỏ mắt nhìn tôi chằm chằm, há mồm nói luôn một câu: "Có lẽ lần này thực sự bị cậu phế rồi."

Nghe thấy câu này tôi bị dọa sợ chết đi được ấy.Tôi không để ý tới những thứ khác, vội vàng vén chăn lên, muốn đi kiểm tra chỗ đó của bạn cùng phòng bị thương nghiêm trọng đến mức nào, có cần phải đến bệnh viện cấp cứu không.Tay tôi vừa sờ lên mép quần lót của bạn cùng phòng thì đã bị cậu ấy đè lại, hô hấp của bạn cùng phòng dồn dập, có lẽ là bị đau rồi.

Cậu ấy đè chặt tay tôi rồi khàn giọng hỏi tôi muốn làm gì."

Còn có thể làm gì nữa."

Tôi dùng tay kia đẩy tay bạn cùng phòng ra, mặt ủ mày chê trả lời: "Tất nhiên là xem nó còn cứu được hay không."

Bạn cùng phòng muốn nói gì đó, nhưng mà tôi đã tụt quần lót của cậu ấy xuống rồi, con chym lớn bị thương của cậu ấy hiện lên dưới tầm mắt tôi."......"

"......"

Tôi ngẩng đầu nhìn bạn cùng phòng, cậu ấy đối mặt nhìn tôi mấy giây, sau đó từ từ quay mặt sang chỗ khác.Thế mà tên khốn này vẫn còn bình tĩnh được, một chút diễn xuất xấu hổ chột dạ cũng không có.Thấy vậy, tôi thực sự muốn dùng tay bẻ gãy "con gà" kia.Cúi đầu nhìn món đồ chơi dựng đứng như cây cột trụ trời đang nảy lên hai cái, tôi ngồi dậy rời xa phía dưới bạn cùng phòng, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Đây là trạng thái bị phế à?"

Bạn cùng phòng duỗi tay mặc quần lót về, còn vô cùng thuận thế dùng đầu ngón tay nâng cằm tôi, dùng chất giọng vừa trầm vừa khàn nói: "Đây là trạng thái bị cậu kích thích."

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy.Ý cậu là sao?

Cái gì gọi là bị tôi kích thích?

Tôi đã kích thích cậu cái gì?

Tôi đâu có làm gì cả?Chắc chắn cậu ta đang nói dối không chớp mắt.Bạn cùng phòng thừa dịp tôi ngây người kéo ngã tôi trở về giường, đoạn kéo chăn đắp lên.Tôi còn chưa kịp sắp xếp suy nghĩ trong đầu thì con hàng này lại đột nhiên nói một câu: "Vẫn còn hơi đau đấy."

Tôi khịt mũi trợn tròn mắt, xoay mặt không muốn nhìn thấy cậu ấy, nhưng chẳng mấy chốc đã quay trở về, tôi vẫn còn chút lo lắng hỏi bạn cùng phòng: "Cậu có chắc là nó không sao không?"

Sau khi tôi hỏi xong, thế mà bạn cùng phòng dưới mí mắt tôi lại duỗi một tay chống lên chăn, một tay sờ lên cái cần tăng dân số của mình, sau đó ừ một tiếng, gật đầu đáp: "Không có việc gì, có thể dùng."

"......"

Tôi nhìn chuỗi hành động mượt mà lưu loát của cậu ấy, thật sự là...Tôi vẫn còn ở đây mà cậu ấy cũng dám sờ chym được à?!Nhưng quay đầu nghĩ đến hình ảnh lần trước cậu ấy tuốt chym trước mặt mình, tôi bỗng cảm thấy sờ chym hình như cũng không tính là gì.
 
[Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý
Chương 8


Tôi xấu hổ, thực sự vô cùng vô cùng xấu hổ.Bây giờ tôi đang ngồi trên hàng ghế ở lối đi của bệnh viện...

Được rồi, nói chính xác hơn thì là bạn cùng phòng của tôi đang ngồi trên hàng ghế ở lối đi của bệnh viện, còn tôi ấy hả?

Tôi đang ngồi trên đùi của bạn cùng phòng chứ sao.Bạn hỏi tôi tại sao ở ngay nơi công cộng, có chỗ mà không ngồi lại đi ngồi lên đùi cậu ấy?

Bởi vì mông tôi bị đau, tạm thời không cho phép tôi ngồi xuống ghế.Mấy người đừng nghĩ lệch lạc, mông tôi bị thương không có nửa xu quan hệ với bạn cùng phòng, ấy là do tôi tự mình té ghế.Bạn cùng phòng vô cùng tự nhiên dùng một tay ôm eo tôi, một tay vuốt màn hình điện thoại.

Tôi cố chịu đựng ánh mắt dò xét từ những người ra vào bệnh viện, rụt cổ cúi đầu nhìn điện thoại với bạn cùng phòng, thấy cậu ấy đang tìm kiếm nội dung liên quan đến "đốt sống đuôi", trong lòng bỗng thấy ngọt ngào, còn có xíu vui vẻ.Tôi duỗi tay sờ ót bạn cùng phòng, bạn cùng phòng ngửa đầu nhìn tôi, tôi rụt tay trở về vuốt mũi, nói cho cậu ấy biết không có việc gì, bảo cậu ấy cứ tiếp tục xem điện thoại đi.Bạn cùng phòng cất điện thoại, dùng vẻ mặt hơi nghiêm túc nhìn tôi, hỏi tôi còn đau không?

Tôi lắc đầu, nhưng thật ra mông vẫn đau âm ỉ.

Cậu ấy ừ một tiếng, lại hỏi tôi sau này còn dám kiễng chân rung ghế không?

Tôi lại lắc đầu, đảm bảo sau này không dám nữa.Bạn cùng phòng dùng một ánh mắt cực kỳ nghi ngờ nhìn chằm chằm vào tôi, tôi chột dạ vươn tay che khuất, lại bị cậu ấy nắm lấy.

Tôi giật giật rụt tay về, bỗng thấy hai cô gái đi ngang qua đang liên tục nhìn trộm tôi và bạn cùng phòng, còn che miệng cười.Tôi đỏ mặt xấu hổ rút tay ra khỏi tay bạn cùng phòng, dịch mông định đứng lên, để tránh khiến người khác hiểu lầm đánh giá.

Nhưng bạn cùng phòng lại ôm chặt eo tôi không buông, còn dùng ánh mắt cảnh cáo tôi đừng nhúc nhích.Tôi động động chân di chuyển vị trí, tránh cho chân bạn cùng phòng tê rần, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Ai bảo họ cứ nhìn làm mình thấy xấu hổ."

Trái lại bạn cùng phòng rất thản nhiên, còn đúng tình hợp lý đáp: "Cậu cứ để cho họ nhìn, như thế người phải xấu hổ sẽ là họ chứ không phải cậu."

Tôi há hốc miệng nhìn bạn cùng phòng, trong lúc nhất thời lại cảm thấy cậu ấy nói rất đúng, nhưng mơ hồ lại cảm thấy hình như có chỗ nào đó sai sai.Cũng may cuối cùng xương không bị gãy, nếu không thực sự phiền to.Tôi nghe bác sĩ vừa kê đơn thuốc vừa dặn dò những điều cần lưu ý, gật đầu lia lịa, mãi cho đến khi bác sĩ nói với bạn cùng phòng một câu: "Chắc cậu là bạn cậu ấy nhỉ, lúc rảnh rỗi thì có thể giúp cậu ấy chườm nóng tiện thể mát xa, như vậy mới mau khỏi."

Tôi đứng hình một hồi, trong đầu tưởng tượng tới cảnh bạn cùng phòng giúp tôi xoa bóp theo lời bác sĩ, vội vàng đỏ mặt xua tay, "Không cần đâu không cần đâu, em uống thuốc được rồi."

Bác sĩ liếc nhìn tôi một cái, có lẽ là cảm thấy tôi chuyện bé xé ra to, vẫy tay tiếp tục kê thuốc.Tôi quay đầu nhìn bạn cùng phòng, cậu ấy há miệng nhìn tôi nó: "Nghe lời bác sĩ mới khỏi nhanh được."

Bác sĩ nghe bạn cùng phòng nói vậy, nở nụ cười khen ngợi, xé đơn thuốc đưa cho tôi, "Đúng vậy, nghe tôi."

Họ mà làm thế, tôi sẽ...Tất nhiên là tôi sẽ không thể chịu được.Đùa cái gì hả, chỗ tôi bị thương chính là đốt sống đuôi, để bạn cùng phòng mát xa cho mình thì khác quái nào tôi trần mông đối diện với cậu ấy, thế thì quá kích thích rồi?!Tôi vô cùng kiên định với suy nghĩ của bản thân, lên xe taxi, tôi nghiêm túc nói với bạn cùng phòng rằng mình không cần massage.Bạn cùng phòng quay đầu nhìn tôi, tròn vành rõ chữ đáp: "Ngày mai học xong môn tự chọn lập tức quay về ký túc xá, mình chờ cậu ở trên giường."

Hai tay tôi đan chéo vào với nhau tỏ vẻ mơ đi nhé.Bạn cùng phòng nhìn tôi chằm chằm, đầu tiên gật nhẹ một cái.

Tôi tưởng cuối cùng cậu ấy cũng tôn trọng sự lựa chọn của tôi.

Không cậu ấy lại độp một phát, "Tiết ngày mai mình đi học thay cậu, cậu ngoan ngoãn nằm trên giường chờ đấy."

"......"

Nhận thấy ánh mắt yêu thương của tài xế, tôi nghiêng người nhìn về cửa sổ, định suốt quãng đường còn lại sẽ không thèm nói chuyện với người bạn cùng phòng độc tài này.
 
[Đam Mỹ - Hoàn] Nghi Ngờ Có Lý
Chương 9


Tôi xấu hổ, thực sự vô cùng vô cùng xấu hổ.Bây giờ tôi đang nằm trên giường của bạn cùng phòng.

Thực tế thì tôi ngủ không được yên giấc, khi bạn cùng phòng mở cửa bước vào tôi đã tỉnh, nhưng tôi lại lười nhúc nhích, vì vậy vẫn giữ nguyên tư thế nhắm mắt ban đầu.Bước chân bạn cùng phòng rất khẽ, có lẽ là không muốn đánh thức tôi, nhưng tiếng bước chân lẹp xẹp ở lối đi bên ngoài hòa cùng tiếng nô đùa khiến tôi thức giấc lâu rồi, một mình bạn cùng phòng đi khẽ cũng không có nhiều tác dụng.Tuy nhiên đối với cử chỉ chu đáo của bạn cùng phòng tôi vẫn rất biết ơn và đánh giá cao.Tôi vểnh tai nghe động tĩnh, bạn cùng phòng thay dép, cất ba lô, đi vào vệ sinh rửa tay, kế đó ra ngoài uống vài ngụm nước.

Đoạn ván giường khẽ động, bạn cùng phòng ngồi xuống bên cạnh tôi, dường như còn khẽ thở dài.Tôi cũng không giỏi giả vờ ngủ, huống chi một người lớn sờ sờ như bạn cùng phòng đang dính lấy tôi, tôi thật sự giả không nổi nữa bèn tính toán mở mắt.

Nhưng tôi còn chưa kịp mở mắt thì bạn cùng phòng bỗng duỗi tay đặt lên gáy tôi, còn vô cùng dịu dàng xoa mấy cái.Tôi trộm cười ở trong lòng, không nhìn ra nha, hóa ra bạn cùng phòng lạnh lùng xa cách cũng sẽ thừa dịp người khác ngủ mà làm vài động tác nhỏ.Nhưng một giây sau tôi không thể cười nổi nữa, bởi vì bạn cùng phòng thế mà nhân lúc tôi đang say ngủ lột quần lót của tôi xuống?!

Thế này thì tôi còn giả vờ cái gì nữa!Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tôi lăn người khó khăn lắm mới tránh được khỏi hai tay bạn cùng phòng, chịu đựng cơn đau do đè chặt mông xuống giường, nhe răng trợn mắt chỉ vào cậu ấy lên án: "Dê xồm, cậu muốn làm gì?"

Bạn cùng phòng hạ giọng hỏi tôi: "Thế không tính giả vờ ngủ nữa à?"

Không đợi tôi đáp, cậu ấy đã kéo tôi đến trước mặt mình, dùng giọng điệu cực kỳ tà ác nói: "Cậu đã kêu mình dê xồm thì mình có nên đúng tình hợp lý 'dê' không đây?"

Dê thì cứ dê luôn đi, ở đâu ra cái thói dê xồm còn nói thế này?Tôi giãy dụa, tôi phản kháng, nhưng nhỏ yếu như tôi còn mang thương tích trên người đâu có phải là đối thủ của bạn cùng phòng khỏe mạnh.Tôi thở hồng hộc từ bỏ việc chống cự vô ích, giống như một con cá chết nằm ườn trên giường mặc bạn cùng phòng chém giết.

Bạn cùng phòng không dùng sức như ban nãy, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve eo tôi, thì thầm hỏi: "Thế không muốn làm nữa à?"

Tôi quay đầu liếc xéo một cái rồi hỏi, "Tất nhiên rồi.

Cậu cứ thử đặt bản thân vào vị trí của mình mà xem, coi cậu có muốn để mình mát xa không?

Đâu phải đơn giản là tay chân, đó chính là..."

Đó chính là mông, là nơi có thể tùy tiện cho người khác sờ à?Nghĩ thôi đã thấy xấu hổ.Tôi cảm thấy chắc chắn câu trả lời của bạn cùng phòng cũng là không, ai dè cậu ấy lại rơi vào suy tư, thực sự rất nghiêm túc, sau đó mới nói một câu: "Mình sợ cậu không dám."

Nghe vậy tôi bèn ngẩng phắt đầu trừng mắt nhìn bạn cùng phòng, nhưng tôi cũng không phủ định, bởi vì tôi thực sự không dám.Cứ nghĩ về hình ảnh kia mà xem...

Ừ, ngượng muốn đội quần luôn ấy."

Khụ khụ..."

Tôi xua tay đánh tan mấy cái hình ảnh cấm trẻ con dưới 18+ nhìn, thấy bạn cùng phòng không nằng nặc đòi xoa mông cho mình nữa, vội vàng chuyển đề tài hỏi tình huống bạn cùng phòng thay tôi đi học.Bạn cùng phòng lại im lặng, sau khi im lặng một lúc thì đột nhiên nói ra tên của một cô gái, còn hỏi tôi: "Quan hệ giữa hai người rất tốt à?"

Cô gái mà bạn cùng phòng vừa nhắc là người tôi quen trong lớp tự chọn, học cùng khóa nhưng chuyên ngành khác nhau, là một cô gái rất dịu dàng.Tôi quen cô ấy là bởi vì có một lần bọn tôi ngồi cùng nhau, giảng viên hỏi tôi một câu nhưng tôi không thể trả lời, cô ấy đã nhắc cho tôi.

Vì để cảm ơn cô ấy nên tôi đã tặng cho cô ấy một miếng sô cô la mà bạn cùng phòng mua cho mình vào dịp Valentine.

Cô ấy còn rất vui vẻ.Sau đó, tôi và cô ấy lại trùng hợp ngồi cùng nhau hai ba lần, từ từ trở nên quen thuộc.Bây giờ hầu như mỗi tiết chúng tôi đều thành hàng xóm, có bài tập nhóm cũng làm với nhau, được tính là khá thân thiết.Tôi đoán có lẽ bạn nữ ấy biết bạn cùng phòng nên hỏi cậu ấy về tôi, do đó bạn cùng phòng mới biết cô ấy.

Nhưng khiến tôi ngạc nhiên là, bạn cùng phòng thế mà lại nhớ được tên của đối phương, còn nhắc về cô ấy với tôi."

À thì, không tệ."

Tôi nghiêng người dùng tay chống đầu, trả lời bạn cùng phòng: "Cũng coi như là khá tốt, làm sao vậy?"

Bạn cùng phòng nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cũng nhìn chằm chằm vào cậu ấy, không chờ cậu ấy đáp tôi đã tự mình tưởng tượng một vở kịch nhỏ trong đầu.

Sau khi tưởng tượng xong, tôi như bừng tỉnh mở to hai mắt, nhìn bạn cùng phòng bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.

Tuy nhiên tôi còn chưa kịp hỏi thì bạn cùng phòng đã lên tiếng trước: "Bắt đầu từ tuần sau mình sẽ đi học môn này với cậu."

Thôi kệ vậy, tôi cũng không hỏi nhiều nữa.Chắc chắn là bạn cùng phòng thích nữ sinh kia rồi, còn con mẹ nó là loại trúng tiếng sét ái tình!Cậu ấy còn muốn theo đuổi nữ sinh kia, vì theo đuổi người ta mà còn vui vẻ thức dậy sớm mỗi tuần, theo chân tôi đến lớp học mà cậu ấy không chọn.Ok con dê, tôi đã thấy trước viễn cảnh cuộc sống bơ vơ không nơi nương tựa của chó FA.
 
Back
Top Bottom