Chương 1Beta: 27/11Tỉnh Phi là một người song tính.
Nhà ở bên trong sườn núi, vừa ít người lại vừa chậm phát triển, tin tức truyền đi cũng không được linh thông.
Bởi vậy nên có thể thoát được miệng lưỡi đáng sợ của thế gian.
Nhưng dù là thế, Tỉnh Phi vẫn phải chịu đựng những ánh mắt khinh bỉ cùng khác thường của mọi người ở đây.
Thân thể của Tỉnh Phi vĩnh viễn đề tài "nóng bỏng" tại thôn nhỏ trong nơi núi non tách biệt với cuộc sống bên ngoài này.Những lúc rảnh rỗi, thân thể khác thường của Tỉnh Phi vẫn luôn trở thành trò cười cho họ.
Lúc đi đường, vài người già, thiếu niên, trẻ nhỏ thường xuyên nhìn chằm chằm giữa hai chân của Tỉnh Phi, mấy cô dâu trẻ, bà lão hay ngượng ngùng lại không trực tiếp nhìn cậu chằm chằm, thế nhưng loại giọng điệu như xem trò cười này, thái độ không quan tâm người khác, che miệng, cười cười mà trên mặt đầy vẻ bỡn cợt này lại càng làm cho người khác tổn thương.Ông bà Tỉnh cũng chưa bao giờ tham dự vào mấy cuộc "tám chuyện" lúc rảnh rỗi kia.
Dù sao con trai họ cũng chính là đề tài câu chuyện.
Đối với bọn họ, đứa con trai sinh ra đã làm nhiễu loạn cuộc sống vốn yên tĩnh của mình, bản thân họ cũng không thích nổi.
Ngày nào cũng lạnh nhạt giao tiếp, cố gắng không chú ý đến đứa trẻ khác người này.Nhà họ Tỉnh có ba người con.
Tỉnh Phi là con út.
Anh cả Tỉnh Luật là sinh viên duy nhất trong cái xóm núi lạc hậu này, cho dù cũng chỉ là sinh viên của một trường đại học hạng ba.
Nhưng đối với họ mà nói lại giống như Trạng nguyên của thời cổ đại vậy.
Chị hai chỉ tốt nghiệp tiểu học.
Mấy năm trước cùng người trong thôn ra ngoài kiếm việc làm, nhiều năm nay một lần cũng không thấy trở về.Tỉnh Phi làm xong cơm chiều, phòng bếp bị khói dầu cùng củi lửa hun đến đen đen vàng vàng.
Mạng nhện bị bụi đen bám lấy khiến trên trần nhà lộ rõ vẻ dơ bẩn.
Đồ ăn của nhà nông cũng không phong phú, thậm chí không có một chút thức ăn mặn nào cả.
Tỉnh Phi bưng hai đĩa đồ ăn đi vào trong sân.Đem đồ ăn đặt ở trên mặt bàn đá, lúng túng chà xát vết dầu trong tay.
Nhìn ba đang ngồi ở chỗ kia hút thuốc, mẹ cũng từ trong phòng đi ra.Ông Tỉnh dùng điếu thuốc gõ gõ bàn,"Ngồi xuống đi."
Tỉnh Phi bất an nhìn ông Tỉnh, bà Tỉnh một câu cũng không nói, lạnh mặt ngồi ở bên cạnh, xem như không nhìn thấy Tỉnh Phi, lại càng coi như không nghe thấy câu nói của ông Tỉnh.Tỉnh Phi miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười, nội tâm cảm thấy chua xót, thế nhưng cậu vừa tự ti lại yếu đuối, chưa từng nghĩ tới việc tranh thủ cái gì cho mình."
Anh mày ở bên ngoài đang hẹn hò, là con gái trong thành phố."
Ông Tỉnh nhướn cao lông mi, thoạt nhìn có chút tức giận, lại có chút kiêu ngạo."
Hai người tốt nghiệp sẽ chuẩn bị kết hôn, thế nhưng bên nhà gái yêu cầu muốn mua một căn hộ ở trong thành phố."
Đây là ông Tỉnh tóm tắt lại rồi nói, kỳ thật lúc đó dùng điện thoại công cộng ở đầu thôn nói chuyện với đứa con trai mà họ vẫn lấy làm vinh dự, giờ lại cảm thấy hết sức bực bội.
Con trai sinh viên bây giờ lại coi thường cha mẹ quê mùa.Tỉnh Phi cũng không biết mình nên cười hay là nên khó chịu.
Tỉnh Phi không thích anh cả, thậm chí có thể nói, Tỉnh Phi không hề thích bất cứ một nhành cây ngọn cỏ nào ở đây, bao gồm người thân cùng hàng xóm.
Tâm người đều là thịt, thế nhưng mọi người đối với kẻ khác thường như Tỉnh Phi luôn có thái độ cay nghiệt.Tỉnh Phi vẫn phối hợp với ba cậu bày ra một khuôn mặt tươi cười thực nhẹ nhàng.
Bà Tỉnh nhìn thoáng qua đứa con này trong mắt lộ vẻ chán ghét.
Kiểu người không rõ nam nữ này cười rộ lên sẽ rất khó phân biệt, lại càng khiến bà thấy khó ưa."
Còn thiếu hơn mười vạn nữa."
Mặt ông Tỉnh nhăn như da quýt phơi khô, tối sầm lại.
Bà Tỉnh lãnh đạm nhướn mi, cảm thấy ông Tỉnh ấp a ấp úng, quanh co lòng vòng rất không kiên nhẫn.
Đem bát đặt xuống bàn, "cạnh --" tiếng vang chói tai khiến không khí đang khẩn trương lại càng thêm xấu hổ."
Trong nhà nuôi mày nhiều năm như vậy, chị hai mày mười lăm tuổi đi ra ngoài làm thuê, cũng không gửi về nhà một đồng nào, thế nhưng tốt xấu gì cũng không cần nuôi nó.
Chúng tao nuôi mày mười tám năm, mày cũng nên hồi báo tao và ba mày chút gì đó chứ."
Bà Tỉnh gắp lên một đũa rau xanh cho vào trong bát, nhìn Tỉnh Phi cúi đầu trong bát chỉ toàn cơm trắng, rau xanh một đũa cũng không gắp.Tỉnh Phi ngẩng đầu, buông đũa, mười vạn đối với cậu mà nói quả thật chính là một số tiền vô cùng lớn, thế nhưng đối mặt với lời nói xem thường với như vậy, lạnh lùng như vậy, Tỉnh Phi cứng rắn chống đỡ: "Vâng.
Con sẽ đi ra ngoài kiếm việc làm."
Mười tám năm nay, Tỉnh Phi dù chưa đi ra ngoài làm thuê, thế nhưng thể lực cũng không kém, đến vụ mùa thì cấy mạ, thu ngũ cốc, bẻ ngô, xát đậu tương.......
Mọi thứ đều làm, chỉ hi vọng ba mẹ có thể bớt lạnh nhạt với cậu.
Tỉnh Phi đã dùng toàn bộ thời gian mình có.
Cậu không muốn đến trường, cũng cự tuyệt cùng người khác tiếp xúc.
Chỉ bởi vì thân thể này, bầu trời của cậu như tràn ngập sương mù, từ trước đến nay không có ánh mặt trời.Tỉnh Phi chỉ từ trong sách của anh cả Tỉnh Luật biết vài ba câu trong đó rồi tự tưởng tượng qua thế giới bên ngoài, cậu rất khao khát, thế nhưng cũng hiểu rõ, nơi ánh điện phồn hoa kia, thế giới sặc sỡ sắc màu kia cách mình quá xa, xa đến nỗi vĩnh viễn cũng không chạm đến được.
Cho nên cũng chỉ dám khát khao, thật ra cậu càng muốn tìm một nơi không người hỏi thăm, không có lời nói lạnh nhạt, không có bất cứ khinh thường, tự sinh tự diệt."
Vậy thì tốt.
Tao đã tìm được cho mày rồi.
Mày tới đó làm việc."
Bà Tỉnh nói những lời này xong, nhìn Tỉnh Phi, trên mặt đầy vẻ quái dị cùng không được tự nhiên, lộ chút chán ghét, trong mắt càng là khinh thường cùng ghê tởm."
Mày tới đó làm việc, người ta sẽ cho nhà chúng ta năm mươi vạn.
Chỉ có điều..."
Bà Tỉnh nhìn nhìn Tỉnh Phi, lại nghĩ nguyên nhân có được năm mươi vạn này, thân thể song tính quái dị,"Mày phải gọi bà chủ của nơi đó là "mẹ".
Đương nhiên nếu người ta không muốn mày gọi mày cũng không được gọi, tới đó phải nghe lời người ta."
Bà Tỉnh nói xong, quăng bát đũa, đứng dậy đi vào phòng.
Tỉnh Phi giật mình mở to hai mắt, nhìn ba mình kinh ngạc, hi vọng ông có thể nói rõ ràng một chút, cũng hi vọng nghe được lời giải thích rõ ràng ý tứ trong câu nói của mẹ cậu một chút.Khuôn mặt già nua của ông Tỉnh lại càng thêm xám xịt, đem tẩu thuốc từ trước đến nay không rời tay đặt ở trên bàn."
Mẹ mày đúng là có ý như vậy.
Mày đến đó tự chiếu cố bản thân nhiều một chút.
Buổi sáng ngày mai sẽ có người đến đón mày."
Ông Tỉnh nói xong, cúi đầu bới cơm, trên bàn hai đĩa thức ăn chay đều bị ông gắp vào trong bát.Thân thể Tỉnh Phi lạnh toát.
Cậu không hiểu ý của ba mẹ là gì, thế nhưng câu nói muốn gọi người khác là "mẹ" nghĩa là sao.
Không phải chỉ là đi làm thuê sao?
Không phải nên gọi là "bà chủ" sao?
Ánh mắt Tỉnh Phi đăm đăm.
Nét kinh hoảng cùng mờ mịt tiêu tán để lại trong ánh mắt đó chỉ còn nồng đậm bi thương cùng thất vọng.Mùa hè, ve không ngừng kêu to, buổi sáng nhiệt độ cũng cao đến khác thường.
Trong thôn phần lớn mọi người đã bắt đầu cày cấy và nhóm lửa nấu cơm.Tỉnh Phi sắp xếp vài bộ quần áo, đầu óc vẫn còn choáng váng mờ mịt, cúi xuống thu dọn mọi thứ, cảm giác tựa như lúc nào cũng có thể ngã xuống.Bà Tỉnh cũng dậy rất sớm, nhìn Tỉnh Phi khom lưng thu dọn đồ đạc."
Nhà kia không thiếu nhất chính là tiền, mày đến đó người ta sẽ chuẩn bị quần áo cho mày, mấy món đồ này của mày người ta nhìn cũng ngứa mắt."
Bà nhìn mấy bộ quần áo đã giặt đến mức bạc màu kia là con trai cả mua ở bên ngoài, cũng hơn mười đồng, nghĩ đến giá của chúng cũng thấy đau lòng.
Bị đứa con này mang đi bà có chút tiếc, muốn giữ lại cho chồng mình mặc.
Dù sao nó sau này cũng là người nhà khác.Tỉnh Phi buông quần áo, trên mặt tràn ngập xấu hổ, chính là loại xấu hổ cảm thấy mình bị người khác xem là người thừa.
Bà Tỉnh cũng biết bản thân mình thật keo kiệt, thế nhưng bà thật sự không nỡ.
Mấy món đồ này cộng lại cũng đến cả trăm đồng, tuy rằng là mấy thứ con trai cả không muốn mặc nữa.
Nhưng vẫn có thể giữ lại giúp nhà mình giảm bớt chi tiêu.
Con trai cả vì muốn cưới cô gái kia, thường thường hay đòi tiền trong nhà, động một chút cũng đến cả trăm ngàn đồng.
Nhà mình thật sự là lo không nổi.
Thế nhưng lại thích mấy cô gái trong thành phố, cảm thấy họ xinh đẹp, trong sáng, chồng mình lại cảm giác cưới được con gái thành phố thì nhà mình chính là nhất, cũng nở mặt nở mày, tiêu tiền tuy rằng đau lòng, thế nhưng cũng tình nguyện.Bà Tỉnh nhìn thấy Tỉnh Phi buông quần áo, liền đi ra ngoài, Tỉnh Phi đợi ở trong phòng, tay chân có chút luống cuống.
Giống như bản thân mình chỉ là một người ngoài đến nhà này làm khách, trong ngoài đều không được tự nhiên.Thời gian luôn luôn trôi không ngừng.
Chuyện phải đến sẽ vẫn đến.
Tiếng ma sát bánh xe của ô tô vang lên ở phòng ngoài.
Tỉnh Phi mở hé cánh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Bên bờ tường xây bằng đá, dưới gốc cây táo có một chiếc xe hơi đen tuyền dừng lại, một màu đen bong loáng, ngoại trừ bánh xe dính chút bùn đất, trên kính xe cũng không dính một hạt bụi.Ba cậu đứng ở dưới tán cây táo, kiễng chân nhìn chiếc xe hơi màu đen, mi gian tràn ngập vui mừng.
Bà Tỉnh nghe thấy tiếng động, liền ra bên ngoài nghênh tiếp mặc kệ chiếc tạp dề không được sạch sẽ trên người.
Trên mặt bà không có nhiều vẻ vui mừng, nhưng mặt mày vẫn hớn hở.Tài xế xuống xe, đi đến mở cửa xe bên cạnh giúp mẹ Cung, dáng người cân xứng, sườn xám tím đỏ, dù có chút tuổi nhưng vẫn phong lưu, phong vận do tồn*, khí chất cao quý.(* : khí chất và vẻ đẹp thời trẻ vẫn còn giữ lại )Mẹ Cung hướng về phía ông bà Tỉnh gật gật đầu, mỉm cười chào một tiếng, ông bà Tỉnh cũng gật gật đầu, câu nệ nói,"Chào phu nhân, chào phu nhân"Mẹ Cung ngẩng đầu, nhìn về hướng nhà cao tầng mái ngói gạch đỏ xem qua, hiển nhiên là đang tìm người, ánh mắt liếc một vòng, rốt cuộc dừng lại trước mặt tường phía dưới một tán cây nhỏ, nhìn qua phía sau cửa sổ nhỏ hơn mười tấc, phát hiện một khuôn mặt đang bất an đến mức tái xanh.
Nhìn đến ánh mắt trong veo đơn thuần kia, mẹ Cung mỉm cười vừa lòng.Ông bà Tỉnh thấy mẹ Cung ngắm nhìn đứa con trong phòng, bà Tỉnh nói,"Tỉnh Phi không hiểu chuyện, tôi đi gọi nó."
Mẹ Cung nhìn nhìn ông bà Tỉnh, cặp mắt xếch giống như có thể nhìn thấu hết thảy ngụy trang, thế nhưng bà cũng chỉ cười nhẹ,"Ừ, tôi cũng muốn gặp mặt đứa bé kia.
Vừa nhìn đã thấy, đứa bé này rất hợp ý tôi."
Mẹ Cung nhìn thấy rất thích.
Khẳng định con trai mình mà thấy chắc chắn cũng có suy nghĩ giống mình.Ông bà Tỉnh nghe ngữ khí cao hứng của bà.
Trong lòng cũng hết sức vui sướng, nghĩ đến năm mươi vạn kia, sắc mặt vàng vọt liền càng thêm hồng hào.Tỉnh Phi từ trong phòng đi ra, thân thể thiếu niên có chút đơn bạc, mẹ Cung từ cái nhìn đầu tiên liền biết đứa bé này tính cách hướng nội, ngẫm lại thân thể này của cậu, hoàn cảnh xung quanh cùng với cha mẹ lạnh lùng ích kỷ, cảm thấy tự ti nội hướng cũng không ngoài ý muốn, chỉ là khuôn mặt tươi cười có chút ảm đạm.
Aiza, đáng tiếc.Mẹ Cung đi qua, cầm chặt tay Tỉnh Phi, cẩn thận ngắm ngía cậu, cảm giác được tay Tỉnh Phi không ngừng run rẩy, bà nắm càng thêm chặt, hi vọng xuyên qua lòng bàn tay truyền lại cho cậu sự ấm áp."
Thật sự là đứa trẻ dễ nhìn."
Tỉnh Phi cảnh giác nhìn mẹ Cung, giống hệt như chú chuột Hamster, nhát gan, cậu nhìn bàn tay mẹ Cung, mẹ Cung cảm giác giống như chú chuột Hamster vươn móng vuốt ra gãi gãi lòng bàn tay mình vậy, trong lòng đối với đứa trẻ này càng thêm yêu quý."
Nói cho dì nghe, tên gọi là gì?"
Mẹ Cung trấn an vuốt tóc Tỉnh Phi.
Quả nhiên lòng cảnh giác của Tỉnh Phi lui đi một chút.
Nhìn vị trưởng bối đầu tiên tỏ ra ôn hòa với mình, Tỉnh Phi trong lòng vừa chua xót lại cảm động.
"Cháu tên Tỉnh Phi."
Thanh âm Tỉnh Phi rất nhỏ, cúi đầu, tiếng nói mềm mại khiến mẹ Cung kìm lòng không được so sánh Tỉnh Phi với đứa con trai cao lớn thô thiển nhà mình đúng là đối lập, con trai mình đúng thật không ra gì!Mẹ Cung một bên thấp giọng nhẹ nhàng cùng Tỉnh Phi nói chuyện phiếm, Tỉnh Phi cũng không cùng bà nói nhiều lắm, thế nhưng lại rất nghiêm túc lắng nghe.
Mở to đôi mắt tròn chớp chớp nhìn bà, nội tâm mẹ Cung gào thét, vì cái gì con trai mình cao lớn thô kệch như vậy!!!
Nhìn thấy liền phiền muộn!
Cơ mà, đứa trẻ này lập tức sẽ trở thành con dâu của mình, tức là sẽ trở thành người nhà mình nha~!Ông bà Tỉnh trợn mắt há mồm nhìn mẹ Cung dụ dỗ con trai mình, không một tiếng động đã đem Tỉnh Phi đưa đến gần bên cạnh xe.Tài xế hiểu ý mở cửa, mẹ Cung nắm tay Tỉnh Phi bước lên xe.
Tỉnh Phi trong mắt chợt lóe vẻ giãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn là thuận theo mẹ Cung tiến vào trong xe.
Khóe miệng mẹ Cung tươi cười sáng lạn, kéo chậm lại cửa kính xe, đối với ông bà Tỉnh còn chưa kịp phản ứng nói,"Tôi có chút bận, trước hết mang Phi Phi về nhà, đợi đến khi nào Phi Phi muốn trở về, tôi lại đưa nó quay lại."
Một câu liền nêu ra thân phận hiện tại của Tỉnh Phi, Tỉnh Phi bây giờ chính là người nhà họ Cung, không còn là con trai nhà họ Tỉnh nữa.
Chương 2Chiếc xe hơi màu đen chậm rãi chạy trên con đường đất đá gồ ghề, thân xe bởi vì xóc nảy mà lắc lư lắc lư, mẹ Cung quay đầu quan sát Tỉnh Phi, thấy sắc mặt cậu vẫn bình thường, không bị say xe, chỉ là khuôn mặt lộ ra vẻ uể oải.
Không khỏi cảm thán đứa trẻ này thật tốt, là một đứa trẻ trọng tình trọng nghĩa.
Như vậy cũng tốt, con đường đồng tính này về sau cũng không dễ đi, có được một đứa trẻ trọng tình trọng nghĩa ở bên con trai mình, bà cùng ông bạn già ở nhà cũng có thể yên tâm.Tỉnh Phi cúi đầu, nhìn đám cỏ dại xanh tươi bên ngoài, trong mắt người thành phố, đó là cảnh đẹp thiên nhiên, còn trong con mắt người nông dân, đó chính là đám cỏ dại che giấu rất nhiều côn trùng hại người."
Phi Phi, ở đây có đồ ăn vặt."
Mẹ Cung từ bên cạnh chỗ ngồi lấy ra một túi đồ ăn vặt, nghĩ đến đứa trẻ này mới chỉ mười tám tuổi, trẻ con không phải đều thích đồ ăn vặt sao, bà liền chuẩn bị để phòng khi cần.Tỉnh Phi thấp thỏm bất an nhìn mẹ Cung, trên mặt cậu có vài phần sợ hãi, xua xua tay, không dám nhìn mấy gói to nhỏ đủ các màu sắc kia dù chỉ một chút.
"Dì à, cháu không ăn."
Thật sự là không biết nên cự tuyệt như thế nào, Tỉnh Phi chỉ không ngừng lắc đầu, ánh mắt hồng hồng, dường như sắp khóc, vừa có chút cảm động, nhưng cũng có chút bất an.Mẹ Cung nhìn bộ dạng bất an của cậu, trong lòng than thở, thật là khốn nạn mà, bà tự mắng bản thân khốn nạn, cũng mắng người nhà họ Tỉnh thật khốn nạn, một đứa trẻ ngoan ngoãn biết mấy, tại sao lại không đối xử với nó cho tốt!
Chính mình cũng chẳng có điểm nào tốt đẹp, vì con trai của mình, liền làm ra cái việc không quang minh chính đại này, tương lai về sau đừng mong có thể chết tử tế.
Nhưng mà nghĩ chỉ cần về sau con trai mình có một người tri âm tri kỷ ở bên thì bà chết không tử tế cũng được.Mẹ Cung cũng không tiếp tục bắt buộc Tỉnh Phi ăn chỗ đồ ăn vặt đó nữa, nghĩ không nên làm khó đứa trẻ này.
Mẹ Cung mở túi đồ ăn vặt ra, mùi mực khô lập tức lan ra khắp xe, mẹ Cung cầm lấy một miếng, Tỉnh Phi hiếu kỳ nhìn bà một chút, tâm can mẹ Cung có chút nhảy loạn, đây có khác gì một bảo bảo nhu thuận hiếu kỳ chứ, ánh mắt mở to nhìn bạn lộ vẻ đáng thương, cũng không yêu cầu bạn điều gì, giống như muốn nói "chỉ cần cho con nhìn là được rồi, con không ăn nha~"Mẹ Cung cũng không quấy nhiễu Tỉnh Phi, tự mình nói,"Phi Phi à, dì ăn không hết, mở ra rồi không ăn cũng không thể vứt đi nha, giúp dì ăn một chút có được không?"
Tỉnh Phi vẫn muốn từ chối, thế nhưng yêu cầu này cũng không phải là quá đáng, liền tiếp nhận, ăn một miếng nhỏ, cảm giác hương vị là lạ, Tỉnh Phi có chút không muốn ăn, thế nhưng lại không muốn lãng phí, ăn mấy miếng nữa, lại cảm thấy cũng không tồi.Mẹ Cung vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Tỉnh Phi đang chơi "Mèo nhỏ câu cá".
Cầm một sợi mực khô nhỏ làm mồi, há miệng liền cắn sợi khô mực một miếng, chính mình "câu" bản thân.
Nhịn không được "phốc" một cái liền cười ra tiếng, Tỉnh Phi đỏ mặt, xấu hổ ngượng ngùng nhìn mẹ Cung."
Ai u, Phi Phi nếu cháu là con dì thì tốt biết mấy nha.
Cơ mà hiện tại cháu cũng đã là con của dì rồi."
Vẻ mặt mẹ Cung đầy kiêu ngạo, Tỉnh Phi lại cúi đầu.Trời hơi sẩm tối rốt cuộc cũng đến nhà họ Cung, Tỉnh Phi nhìn các loại đèn neon ngũ sắc bên ngoài, cùng xe cộ đi lại tới lui, thật là bất đồng với nông thôn nghèo khó yên tĩnh, nơi này thật ồn ào, náo nhiệt cùng phồn hoa.
Tâm Tỉnh Phi không có nửa điểm dao động.
Không biết một người "chồng" từ đâu tự nhiên xuất hiện, khiến cậu tràn ngập kinh hoảng cùng bất an.
Mẹ Cung ở trong xe thỉnh thoảng để lộ một chút thông tin, Tỉnh Phi rốt cuộc cũng biết bản thân phải làm gì, đúng là đi làm việc, mà công việc này cũng thực đặc biệt, đó chính là làm vợ của người ta.
Con trai của vị quý phu nhân hay cười hay nói này là một người đồng tính luyến ái.
Tỉnh Phi không biết đồng tính luyến ái là cái gì, thế nhưng làm vợ của một người đàn ông, chuyện kinh hãi thế tục như vậy bản thân cậu cũng chưa thấy bao giờ.Nhà họ Cung là một căn biệt thự nhỏ hai tầng lầu.
Trong mắt một đứa trẻ chưa bao giờ ra khỏi vùng thâm sơn cùng cốc như Tỉnh Phi thì đây thật chẳng khác gì một tòa cung điện.
Mẹ Cung sắp xếp cho Tỉnh Phi ở tại một gian phòng phía bên trái của lầu hai.
Nhà họ Cung không có người hầu, chỉ có một quản gia kiêm luôn tài xế.Tỉnh Phi ngồi ở trên giường, bộ quần áo đơn bạc màu xám thật cách biệt với căn phòng xa hoa này.
Thiết kế phóng khoáng, bài trí tùy tiện, phòng không nhiều đồ đạc cho lắm, một máy tính màn hình tinh thể lỏng, một chiếc giường lớn rộng hơn ba mét vuông(*).
Ga trải giường cùng chăn gối đều thuần một màu đen, được gấp ngay ngắn chỉnh tề, góc cạnh rõ ràng, đủ biết sự tinh tế và tỉ mỉ của chủ nhân, một cửa sổ sát đất, một kính thiên văn.
Bên cạnh bàn, bình nước nóng cũng chưa tắt.
Đơn giản mà hào phóng, mùi vị đàn ông đủ mười phần.(*trong Qt là 3 mũ 3 thước, 1 thước = 33,33 cm, 3 thước tầm 1m, 1 mũ 3 vẫn = 1 -..- nên ta mạn phép edit lại thành 3m2 :v)Tỉnh Phi không mở ngăn kéo ra xem, xung quanh không có bóng dáng ai ngược lại khiến cậu có cảm giác an tâm, thế nhưng nơi này tràn ngập hương vị của một người đàn ông trưởng thành, lại khiến cậu hơi thấp thỏm không yên.
Trong lòng lại có chút tò mò về bộ dáng của người nọ, Tỉnh Phi lại tự cảm thấy ngượng ngùng đối với ý tưởng của chính mình.Một tháng sau --Tỉnh Phi ở nhà họ Cung đã được một tháng, một tháng này sinh hoạt hết sức thoải mái khiến cậu có cảm giác như đang nằm mơ, vậy nên bản thân cậu cũng hết sức quý trọng.
Mà trong một tháng cậu ở đây, cũng chưa từng nhìn đến người đàn ông kia một lần.
Cho đến ngày hôm qua mẹ Cung nhận được một cuộc điện thoại, nói rằng con trai bà sắp về nhà.
Nụ cười trên mặt mẹ Cung thật giống như trân châu dưới ánh mặt trời, Tỉnh Phi chấp nhận số phận, đây cũng không phải là vì thỏa hiệp số phận, mà là cậu cảm thấy nếu đã như vậy rồi thì không bằng an an ổn ổn mà sống cho thật tốt, Tỉnh Phi nghe được tin người kia sắp về nhà, biểu tình trên mặt cũng có chút thay đổi, có cảm giác giống như sắp đi xem mắt, ngượng ngùng, bất an, khẩn trương, còn có một chút sợ hãi.Chưa từng nhìn thấy một tấm ảnh của người kia, Tỉnh Phi chỉ có thể căn cứ vào bài trí căn phòng, cùng với chút miêu tả của ba mẹ Cung cùng quản gia, có cảm giác người kia quả là rất giống lưu manh, nhưng lại không phải kiểu lưu manh đầu đường xó chợ như trên TV, có vẻ hơi giống ....
Mấy gã đàn ông xấu xa khiến các cô gái vừa yêu lại vừa hận.
Thậm chí thỉnh thoảng Tỉnh Phi có mở tủ quần áo ra xem, nhìn qua quần áo của người kia, có những bộ quần áo màu đen nhìn hết sức nghiêm túc, có thường phục tiêu sái, cũng có tây trang đứng đắn, thế nhưng toàn bộ chỗ quần áo đó đều khiến Tỉnh Phi có cảm giác người kia quả thật cao lớn.Vừa dọn đến đây, Tỉnh Phi không có quần áo, quần áo được chuẩn bị cũng không có mang lại đây, đành phải lấy quần áo trước đây của Cung Phàm mặc tạm, thế nhưng khi Tỉnh Phi mặc quần áo của anh, cảm giác giống như trẻ nhỏ mặc trộm quần áo của người lớn vậy, Tỉnh Phi nhìn chính mình trong gương lớn, đám quần áo rộng thùng thình càng khiến thân thể cậu trở nên thấp bé, Tỉnh Phi bĩu môi, trong lòng có vài phần ghen tị cùng hâm mộ.
Sao lại có thể như vậy chứ...Trong một tháng này, mẹ Cung sợ Tỉnh Phi nhàm chán, không thể thích ứng với sinh hoạt nơi này, cũng sợ cậu có xu hướng tự bế, cho nên vẫn luôn muốn bồi dưỡng cho cậu một thú vui, ba trăm sáu mươi nghề, rốt cuộc tìm được một thứ, Tỉnh Phi thực yêu thích nấu ăn, hơn nữa còn rất có thiên phú, thường xuyên ôm mấy quyển sách về mỹ thực để nghiên cứu, bà cùng ba Cung lúc này quả thật là có lộc ăn.
Càng khiến bà vui vẻ hơn là lúc đầu khi hai người bàn luận về Cung Phàm, trên mặt Tỉnh Phi vẫn có chút bất an cùng khiếp sợ, hiện tại nhắc đến Cung Phàm, trên mặt Tỉnh Phi nếu có cũng chỉ là ngượng ngùng hồng hồng, ánh mắt cũng có thần thái hơn so dĩ vãng.Đây chính là chuyện vô cùng vô cùng tốt nha, có hi vọng!
Bà dù khi đang ngủ cũng có thể cười tỉnh, về phần thái độ của con trai, có một cậu vợ nhỏ dễ nhìn như thế, còn có thể không cần sao?
Nếu vậy nó chắc chắn là cái đồ đã não tàn lại còn mù dở rồi, bà muốn kéo bạn già đi xét nghiệm ADN, xem xem có phải lúc trước ôm nhầm con hay không."
Phi Phi, con đi vào làm hai món sở trường của con có được không?"
Mẹ Cung kéo tay Tỉnh Phi, trải qua quãng thời gian bảo dưỡng này, làn da Tỉnh Phi cũng trắng ra một ít, sắc mặt hồng hào, ánh mắt có thần hơn, mắt to chớp lại chớp.Về phần thân thể đặc thù của Tỉnh Phi, mẹ Cung tuyệt không để ý, thậm chí lúc trước tìm đến nhà họ Tỉnh chính là vì thân thể đặc thù này của Tỉnh Phi.
Tuy rằng bà không nhất định phải có cháu bế, thế nhưng nếu ngoài ý muốn không phải càng tốt hơn sao?Tỉnh Phi cùng mẹ Cung đem bát đũa bày lên bàn, mẹ Cung lại cầm hai bình rượu đế đi ra.
Vừa đặt xuống, bên ngoài liền vang lên tiếng động cơ ô tô.Ba mẹ Cung không tự mình đi ra ngoài đón con trai, hai người ngồi trên sô pha, Tỉnh Phi có chút khẩn trương, ba mẹ Cung nhìn thấy cậu như vậy, liền bảo cậu vào phòng bếp, ở đó may ra Tỉnh Phi mới yên tâm một chút, nhưng vừa nghĩ đến người kia, tay chân liền luống cuống, dấm chua, tương, dầu bị đánh đổ mất vài lần, đường cùng muối cũng lấy sai, Tỉnh Phi uể oải tựa vào bên cạnh kệ bếp."
Ba, mẹ."
Ngắn gọn kêu hai tiếng, bao hàm cả ý tứ xin lỗi.
Tâm Tỉnh Phi bịch bịch nhảy lên, cảm thấy thanh âm của người kia thật dễ nghe, không quá đanh thép, chính là loại thanh âm độc đáo chỉ có ở phái mạnh."
Aizz!"
Mẹ Cung đi lên đi ôm con trai, nhớ đến đứa con trai năm đó còn chưa đến đầu gối của mình, nay so với mình đã sớm cao vượt qua hai cái đầu rồi.
Mẹ Cung tuy xót xa nhưng lại càng kiêu ngạo.
Cung Phàm khom lưng ôm lấy mẹ anh.
Lại hướng về phía ba Cung gật gật đầu.Ba Cung buông báo xuống, "Chắc chưa ăn cơm đúng không, đi ăn cơm trước đi."
Tỉnh Phi nghe được thanh âm kia, không thể nhẫn lại sự tò mò của bản thân, liền mở he hé một khe cửa nhỏ, để có thể nhìn người kia.
Không nhìn tới toàn bộ dáng người, thế nhưng nhìn anh khom lưng ôm mẹ Cung cũng cao gần 1m70, vậy vóc dáng anh nhất định vô cùng cao lớn.
Khuôn mặt người kia vô cùng anh tuấn cùng cương nghị, tuy rằng nét mặt hết sức thản nhiên, thế nhưng sự áy náy ở trong mắt khiến người ngoài có thể cảm giác được người đàn ông này là một người có tình có nghĩa.Tỉnh Phi nhìn đến thẫn thờ, bất ngờ Cung Phàm ngẩng đầu lên nhìn qua bên này, ánh mắt lợi hại khiến người khác không thể trốn đi được, Tỉnh Phi kêu nhỏ một tiếng sợ hãi, "Cạnh--", cửa lập tức bị đóng lại.
Tỉnh Phi tựa lưng vào cửa, trái tim đập thình thịch, tựa như muốn nhảy khỏi lồng ngực, mặt đỏ bất thường.Cung Phàm thu hồi tầm mắt, tháo xuống mũ đặt tại trên bàn trà, ba người ngồi xuống, trên bàn bày bốn bộ bát đũa.
Mẹ Cung nháy mắt với ba Cung, ý bảo ông nói với con trai về chuyện của "con dâu", bà tuy rằng là người manh mẽ, thế nhưng con trai mà nổi giận, bà cũng không dám chọc.Trên mặt ba Cung cũng có vài phần do dự.Cung Phàm nhìn động tác lén lút của cha mẹ, khi anh còn đang ở công ty tại thành phố lân cận ba mẹ Cung đã từng đề cập qua với anh, anh không đồng ý, loại hành vi này đối với ai cũng đều không công bằng, tình yêu như vậy sao có thể có được chứ?
Lần này trở về chính là muốn đem chuyện này giải quyết cho xong."
Mẹ, người có phải đang nuôi một con thỏ trong nhà bếp hay không vậy?"
Cung Phàm nhìn bộ bát đũa kia như có điều suy nghĩ.
Mẹ Cung vui vẻ, đang chuẩn bị dẫn Tỉnh Phi ra, con trai đã chủ động hỏi không phải là càng tốt sao.
Cơ mà con trai à, Tỉnh Phi tuy rằng giống con thỏ, thế nhưng con có cần phải nói thẳng như như vậy không hở~"Khụ khụ, mẹ không nuôi thỏ, mẹ là đang nuôi con dâu từ bé!"
Mẹ Cung kiêu sa nói, đứng lên đi vào trong phòng bếp, lúc đi ra chính là Tỉnh Phi đang bưng một tô canh thơm ngào ngạt đi phía sau mẹ Cung.Mẹ Cung lôi kéo Tỉnh Phi ngồi xuống, sợ Tỉnh Phi khẩn trương lại xấu hổ, nên không để Tỉnh Phi ngồi ở bên cạnh Cung Phàm, mà là kéo cậu lại ngồi bên cạnh bà, đối diện với Cung Phàm.Tỉnh Phi từ lúc đi ra khỏi phòng bếp vẫn một mực cúi đầu, khuôn mặt dường như muốn vùi vào trong bát canh luôn rồi.Thời điểm vừa cùng ba mẹ chào hỏi, anh cảm giác rõ ràng được có người đang nhìn trộm, liền hướng ánh mắt về phía đó nhìn lại, thế nhưng đối phương động tác vô cùng nhanh, Cung Phàm chỉ kịp nhìn đến một ánh mắt thất kinh, còn lại đều không thấy rõ.Bây giờ thì có thể nhìn trực tiếp "chú thỏ con" được cố ý sắp xếp ngồi đối diện với mình rồi.
Khuôn mặt mỹ lệ, thế nhưng không phải kiểu quyến rũ, rất thanh thuần.
Mím môi, cúi đầu, mặt đỏ rực, con mắt bất an đổi tới đổi lui.Cung Phàm dời đi tầm mắt, tùy tiện lấy ra một chai rượu, cũng không biết anh làm như thế nào, tay đặt ở miệng bình, chỉ thấy gân xanh trên mu bàn tay anh co rút phồng lên, nắp bình liền mở, hương rượu đế liền tản ra mùi thơm nồng đậm.Cung Phàm rót cho ba Cung một chén rượu, sau đó kính rượu, động tác đơn giản mà có thể làm ra được khí thế lớn như vậy, tiêu sái lại bất kham.Mẹ Cung thấy hai cha con kính rượu xong, liền gắp cho Tỉnh Phi một cái chân gà.Vỗ nhẹ lưng Tỉnh Phi, chỉ vào Cung Phàm,"Cung Phàm, đây là Tỉnh Phi."
Cung Phàm hướng Tỉnh Phi gật gật đầu.
Lại đối với Tỉnh Phi nói,"Đây là Cung Phàm, cái đứa con trai không hiếu thuận của dì."
Đối với câu nói không chút khách khí của mẹ Cung, Tỉnh Phi có vài phần ngượng ngùng, lại mềm mềm mại mại hướng Cung Phàm nói, "Cung, Cung Phàm đại ca --" Tỉnh Phi ánh mắt trái lui phải trốn, căn bản không dám nhìn thẳng Cung Phàm.Cung Phàm nhìn Tỉnh Phi, gắp cho cậu một miếng cà rốt, nói:"Gọi anh."
Mẹ Cung nhìn miếng cà rốt trong bát Tỉnh Phi, cảm giác con trai mình thật sự là đứa vô cùng khốn kiếp.Hết chương 2.