Ngày đầu tiên Nghiêm Nhược Quân đi công tác, Bắc Đô chính thức bước vào mùa mưa thu, mưa nhỏ, mưa lớn, và cả những trận mưa như trút nước kéo dài cả tuần.May mắn thay, sự thay mùa không ảnh hưởng nhiều đến Lâm Trục.Cậu vẫn duy trì cuộc sống hai điểm một đường giữa trường học và nơi ở, phần lớn thời gian đều ở trong nhà để đọc sách và học bài.Ừm, chủ yếu là học sinh học.Các môn khác thì giống thế giới cũ của Lâm Trục, cậu đã ôn tập nhiều lượt rồi, chỉ có môn sinh học kỳ diệu này...Mỗi lần Lâm Trục mở cuốn sách này ra, cậu đều cảm thấy tam quan của mình được làm mới.
Sức mạnh kiến thức mới quá nặng nề, trực tiếp khiến cậu như một con heo lao tới mà ngã dúi dụi.Cậu phức tạp khép lại trang sách.Vậy ra, đàn ông thật sự cũng có thể tiết sữa ư?Thế giới ABO, lại khủng bố đến vậy.Cùng lúc đó.Hoàng Xán Nhiên bên cạnh cũng mãn nguyện khép sách lại, đầy hứng thú tiếp thị cho cậu:"Bạn cùng bàn, đừng có cả ngày nhìn chằm chằm vào sách sinh học của cậu nữa, tôi giới thiệu cậu đọc cuốn tiểu thuyết này đi, không thú vị hơn sách giáo khoa à?"
"Cảm ơn, không cần đâu."
Nhập học một tuần, Lâm Trục đã biết giới tính của bạn cùng bàn mới.
Đối phương cũng là một Alpha, chỉ nhỏ hơn cậu nửa tuổi, và chưa hoàn thành lần phân hóa thứ hai.Vì vậy, cậu ta vẫn là một Alpha vị thành niên.Nghe nói Lâm Trục đã hoàn thành lần phân hóa thứ hai, Hoàng Xán Nhiên ngưỡng mộ ôm cuốn tiểu thuyết, thì thầm hỏi cậu: "Bạn cùng bàn, cảm giác đó thế nào?
Có giống như trong tiểu thuyết viết không?"
Nghe vậy, Lâm Trục liếc nhìn nội dung trên trang sách trong tay cậu ta, không kìm được lộ ra vẻ mặt của meme ông cụ xem điện thoại trên tàu điện ngầm, thành tâm khuyên nhủ: "Cậu vẫn nên bớt đọc tiểu thuyết đi."
Hệ thống thi thoảng lại nhảy ra xen vào: "Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, và cao hơn cuộc sống mà...
Hơn nữa, nội dung bên trong cũng không phải hoàn toàn không có căn cứ đâu nhé?"
"Nhìn xem, đoạn mô tả này 'tuyến dịch chảy dọc theo ống quần của Omega, thấm ướt cả một mảng ga trải giường'..."
Hệ thống ngân nga một tiếng, nói như đinh đóng cột, "Cũng không quá khoa trương đâu!"
Lâm Trục bất lực không nói nên lời."
Chỗ nào mà không khoa trương?
Nếu xảy ra tình huống đó, chỉ có thể là tè ra quần thôi chứ?
Tình tiết này đúng là đang thách thức kiến thức sinh lý 18 năm của tôi."
Hệ thống thành khẩn nói: "Ký chủ, phải biết rằng trong thế giới ABO, cậu mới là em trai."
Lâm Trục không thể phản bác, bèn rơi vào im lặng.Ngay sau đó, hệ thống lại nói: "Nếu không tin, cậu có thể ôn lại nguyên tác của chúng ta nhé?
Vừa hay điểm cốt truyện quan trọng thứ hai cũng sắp đến rồi!"
Nó như một bà mẹ già lải nhải, sốt sắng dặn dò: "Ôi trời, nếu lại vội vàng như lần trước, chỉ có thể nước đến chân mới nhảy, e rằng lại có một đống rắc rối nữa, tôi đã nói rồi mà, trước khi chia tay hôm đó, ký chủ nên hôn nhân vật chính thêm vài lần đi chứ?"
"Coi như diễn tập trước, tốt biết mấy!"
Đột nhiên nghe hệ thống nhắc đến chuyện tối hôm đó, Lâm Trục ngẩn người một lúc, vô thức đưa tay sờ vào một vết thương nhỏ đã đóng vảy ở bên trái môi dưới.Đây là vết thương do Nghiêm Nhược Quân tức giận cắn ra.Người cắn rõ ràng là anh.Sau khi lên xe, lập tức lấy điện thoại ra đổi ghi chú của Lâm Trục thành 'Bé cún Lâm' cũng là anh.Tuy nhiên, tối hôm đó Nghiêm Nhược Quân vẫn dắt cậu đi trung tâm thương mại, không chỉ mua cặp sách cho Lâm Trục, mà còn tiện thể sắm cho cậu hai bộ quần áo, cuối cùng còn cẩn thận đưa người về tận cổng khu dân cư.Lâm Trục mím môi, nhớ lại nụ hôn đầu tiên đêm đó, dường như lại ngửi thấy mùi bạc hà mát lạnh thoang thoảng cuối cùng, lại có chút cay nồng, rất khó chịu.Hôm nay là thứ Sáu.Giờ ra chơi tiết thứ hai buổi chiều, những học sinh trung học vốn đang hoạt bát bỗng trở nên uể oải lạ thường, gần như dán mắt vào kim giây trên tường để đếm thời gian."
Át xì, sao còn hai tiết nữa vậy?!
Bà đây không học vào một phút nào nữa rồi!"
"Phì, cậu thật sự đã học đủ một phút chưa?"
"Có phải muốn ăn đòn không?"
Trong góc còn ba bốn Alpha tụm lại, đang bàn bạc cuối tuần đi đâu chơi: "Không xem dự báo thời tiết à?
Trận mưa này sẽ kéo dài nửa tháng đấy, khỏi nghĩ đến việc ra ngoài trời đi."
"Tôi ghét quá, ban đầu muốn đi du lịch mà."
"Nghe nói hai ngày nay còn có sấm sét, ban đầu tôi còn định bay đến thành phố Hải Cầm bên cạnh tìm anh họ chơi, thôi đành ở nhà vậy."
Mấy người đó nói chuyện không nhỏ tiếng, Lâm Trục tình cờ nghe được mấy từ như 'thành phố Hải Cầm', không kìm được quay đầu liếc nhìn về phía phát ra âm thanh.Mấy ngày này Nghiêm Nhược Quân đang đi công tác ở thành phố Hải Cầm, bận đến mức chân không chạm đất, tin nhắn Lâm Trục gửi cho anh, anh phải đợi đến giờ ăn mới có thời gian trả lời.Nam sinh vừa nói muốn đến Hải Cầm tìm người chơi vô tình bắt gặp ánh mắt Lâm Trục, mắt sáng lên, mấy bước xích lại gần: "Này, Lâm Trục, cậu có thể giới thiệu cho bọn tôi vài địa điểm vui chơi thú vị ở thành phố này không?"
"Đều là bạn học, giới thiệu một chút đi!"
Lâm Trục biết rõ hình tượng "tay chơi" của mình đã quá ăn sâu vào lòng người, đối phương cũng không có ý xấu gì, liền đơn giản lắc đầu, thuận thế nói: "Thực ra những nơi đó không có gì vui đâu, vị thành niên thì tốt nhất đừng nên đi."
Cậu hồi tưởng lại những ký ức về quán bar và các tụ điểm giải trí khác, phát hiện trên mặt mình hiện rõ bốn chữ to:Vung tiền như rác.Thôi thì đừng giới thiệu bạn học đến những nơi đó nữa, vừa ô uế vừa phức tạp, nhỡ không cẩn thận bị lừa tiền lừa tình thì quá là kịch tính.Mấy người đều vây quanh.Alpha đầu tiên đến gần chắp hai tay lại, lắc qua lắc lại trước ngực, như thể đang nói 'xin xỏ xin xỏ', rồi tò mò hỏi:"Khụ... tôi chỉ buôn chuyện chút thôi nhé, nghe nói cậu có thẻ VIP của tất cả các câu lạc bộ giải trí ở Bắc Đô?
Hình như còn... còn thường xuyên gọi mấy Omega công khai cùng uống rượu?
Đêm nào cũng vui vẻ?"
Mấy ngày nay Lâm Trục chỉ hơi thân với bạn cùng bàn Hoàng Xán Nhiên, còn với các bạn học khác thì hầu như chưa nói chuyện bao giờ, trong mắt người ngoài, cậu rõ ràng là một anh đẹp trai lạnh lùng với vẻ mặt chán đời, đi lại bí ẩn.Lại còn thuộc loại trông cực kỳ khó dây vào.Thấy có người chủ động bắt chuyện, những người khác đang ngồi trong lớp lúc này không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại.Từng đôi mắt đầy tò mò quét qua Lâm Trục, mang lại cho cậu một ảo giác bị vạn người chú ý, bên tai dường như cũng vang lên từng tiếng 'hóng hớt hóng hớt'.Gần như nghe thấy tiếng ồn ào.Sau thời gian ngắn tiếp xúc, Lâm Trục đại khái đã hiểu tính cách của nhóm bạn học lớp dự bị du học này là gì rồi - một đám ngốc bạch ngọt vừa nhiều tiền vừa học dốt lại thích chơi bời.Lâm Trục lặng lẽ thở dài, âm thầm đính chính: "Thẻ thì đúng là có thật, còn đoạn sau thì không có."
Thực ra những lời đồn bên ngoài đều nửa thật nửa giả, nhưng trước đây chồng cũ tra nam sống quá phô trương và hoang đường, một số chuyện cứ thế mà bị đồn thổi càng lúc càng khó tin.May mắn là không ai nói cậu hút thứ đó.Nếu không thì đã từ suy đồi đạo đức mà biến thành tội phạm rồi.Nghe vậy, nam sinh kia lại cười hì hì, hạ giọng hỏi: "Vậy rốt cuộc cậu đã đánh dấu Omega nào chưa?
Đánh dấu tạm thời cũng tính!"
Tuy nhiên, dù giọng nói có nhỏ đến mấy, cũng không ngăn được tất cả mọi người dựng tai lên, dồn sự chú ý về phía này.Dù sao thì cũng đều là thanh thiếu niên tuổi dậy thì, ai cũng có sự tò mò và quan tâm tự nhiên đối với những chuyện này.Lâm Trục lại lắc đầu, không nói gì, tiện tay rút một cuốn sách giáo khoa ra lật xem, nhẹ nhàng kết thúc chủ đề này.Cách đây không lâu cậu đúng là có kinh nghiệm đánh dấu và hôn lần đầu, nhưng Nghiêm Nhược Quân không phải là chuyện để cậu bàn tán sau bữa cơm, cậu cũng không muốn tùy tiện nói chuyện riêng tư của mình ra ngoài.Những chuyện nhỏ nhặt khi ở cùng Nghiêm Nhược Quân, giống hệt viên kẹo bạc hà biến mất giữa môi hai người đêm đó, chỉ dành riêng cho hai người họ hồi tưởng, riêng tư và thân mật.Chuông vào lớp nhanh chóng vang lên.Cùng lúc đó.Điện thoại của Lâm Trục đặt trong ngăn kéo cũng rung lên, mặt phẳng tiếp xúc với mặt bàn phát ra tiếng brừm brừm, tần số thấp và trầm đục.Tiết học này là tiếng Anh.Trên bục, giáo viên tiếng Anh đã mở màn hình chiếu và chuẩn bị bắt đầu giảng bài.Tiếng Anh là môn sở trường của Lâm Trục, cậu lặng lẽ trải tài liệu liên quan ra bàn, sau đó rút điện thoại kẹp vào giữa tài liệu, dùng vân tay mở khóa màn hình.Quả nhiên là tin nhắn WeChat do Nghiêm Nhược Quân gửi đến.[Nghiêm Nhược Quân: Hôm nay về Bắc Đô.]Ngay sau đó, điện thoại lại rung lên.Đối phương gửi đến một tấm ảnh chụp vội.Một bàn tay xương xẩu thon dài cầm vé máy bay, trên đó hiển thị thông tin về ghế ngồi, giờ khởi hành, v.v.
Ảnh chụp bằng camera gốc không chỉnh sửa, khiến vết sẹo ở khớp ngón trỏ lộ rõ.Lâm Trục dùng hai ngón tay lướt nhẹ, phóng to bức ảnh, phát hiện chuyến bay trên vé máy bay là vào tối nay, tổng cộng mất hơn một giờ bay.[Lâm Trục: Gần đây Bắc Đô mưa bão lớn, hôm nay còn có sấm sét, an toàn không anh?][Nghiêm Nhược Quân: An toàn, hãng hàng không nói khả năng cao sẽ không bị hoãn, qua tối nay thì không được.][Nghiêm Nhược Quân: À này, giờ này không phải bé cún đang học tiếng Anh sao, lại lén chơi điện thoại à?][Lâm Trục: ...]Người bên kia có thời khóa biểu chi tiết của cậu, biết cậu mấy giờ ra khỏi nhà, học những môn gì trong ngày, mấy giờ tan học, nắm rõ hành tung của cậu.Gần đây Lâm Trục luôn bị người đàn ông gọi là bé cún, ngón tay vô thức chạm nhẹ vào màn hình, tiện tay gửi một biểu cảm chó Border Collie mặc áo mưa sang.Bên ngoài gió táp mưa sa, chú chó Border Collie khoác chiếc áo mưa màu vàng tươi, ánh mắt đầy vẻ từng trải, như thể linh hồn đã bay ra ngoài không gian.Cách một lúc.Nghiêm Nhược Quân cũng gửi cho cậu một biểu cảm.Hình ảnh là một chú mèo con bốc cháy toàn thân với tư thế nuốt chửng núi sông, đâm xuyên qua bức tường lao về phía camera, khí chất quả thực cao ngất trời.Lâm Trục xem hai lần, trả lời:[Hiệu ứng thật sống động.]Hai giây sau.Nghiêm Nhược Quân trả lời hai chữ: [Ha ha.]Lâm Trục nhìn trái nhìn phải, nghi ngờ mình có bị trêu chọc không, nhưng lại không tìm thấy chỗ nào bất thường, hoàn toàn là mơ hồ không hiểu gì cả.Lúc này, vẫn là người bạn đồng hành trung thành của ký chủ, hệ thống quân nhảy ra giải đáp thắc mắc cho Lâm Trục.
Nó thở dài một cách sâu kín, bắt đầu giải thích theo cách từ đơn giản đến phức tạp, "Ký chủ nhìn xem, trong ảnh là con gì?"
Lâm Trục: "Mèo con."
Hệ thống vỗ tay bốp bốp hai cái: "Cậu xem con mèo này, nó làm sao?"
Lâm Trục khô khan đáp: "Bốc cháy?"
Hệ thống rảnh rỗi là thích đốt pháo hoa chơi, rồi lại dùng giọng điệu dụ dỗ tiếp tục hỏi: "Bốc cháy, đổi sang từ ngữ trang trọng thì diễn đạt thế nào?"
Lục Trục: "Thiêu đốt?"
Hệ thống tổng kết:"Vậy thì, đây là một bé mèo thiêu."
Lâm Trục lơ ngơ, đọc đi đọc lại mấy lần mới hiểu được cái chơi chữ trong hình động, mặt bỗng chốc đỏ bừng, còn bị nước bọt của chính mình sặc mà ho khan hai tiếng.(Giải thích: 小烧猫 có thể được hiểu là:Bé mèo thiêu (theo nghĩa đen của từ 烧 - thiêu)Bé mèo dâm (tiếng lóng, mang ý nghĩa khiêu gợi hoặc chỉ người lẳng lơ, dâm đãng).
Ở đây, từ 烧 (thiêu) đồng âm với từ 骚 (tao) trong tiếng lóng, mang nghĩa dâm đãng, lẳng lơ, khiêu gợi).Nhưng lúc này, Nghiêm Nhược Quân đã chuyển sang chủ đề tiếp theo.[Nghiêm Nhược Quân: Sau khi xuống máy bay, anh phải tham dự một buổi tiệc tối, tối nay sẽ không đến tìm em.
Lát nữa anh sẽ đặt đồ ăn giao tận nhà cho em, đừng ở ngoài la cà.]Lâm Trục băn khoăn nhìn chằm chằm màn hình một lúc, cuối cùng vẫn thành thật tiếp lời: [Được, tan học sẽ về ngay.]Mấy ngày giao tiếp từ xa này, Lâm Trục nhận thức sâu sắc một điều: Nghiêm Nhược Quân quả thực như lời anh nói, ham muốn kiểm soát rất mạnh.Anh rất bận, không có nhiều thời gian trả lời tin nhắn.May mắn là Lâm Trục tự giác báo cáo hoạt động trong ngày của mình, bao gồm thời khóa biểu, ăn gì ở căn tin, cũng tiện tay chụp ảnh gửi qua.Nghiêm Nhược Quân sẽ xem, nhưng khi bận rộn thì không chắc sẽ trả lời, dù có trả lời thì cũng đã qua rất lâu rồi, nên hai người luôn là kiểu trò chuyện theo kiểu bảng tin nhắn lệch múi giờ và thời gian.Dù bận đến vậy, anh vẫn sẽ đặt đồ ăn tối cho Lâm Trục.
Cửa hàng là một nhà hàng cao cấp không xuất hiện trên ứng dụng giao đồ ăn di động, sau khi đầu bếp chế biến xong, sẽ được nhân viên chuyên trách của nhà hàng giao tận tay Lâm Trục.Đồ ăn trong hộp vẫn còn nóng hổi.Nghiêm Nhược Quân không biết có ăn hay không, lại còn phải lo bữa tối cho bạn trai nhỏ.
Lâm Trục suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn bảo anh đừng bận tâm đến mình, không ngờ đối phương lại gửi đến một câu:[Nghiêm Nhược Quân: Đây là mẹo nhỏ của người lớn để kiểm tra, trẻ con đừng bận tâm.]Lâm Trục bèn không nói gì nữa.Nói là kiểm tra, nhưng cậu cũng cảm thấy được, thực ra Nghiêm Nhược Quân không phải nghi ngờ cậu ngoại tình hay nói lời ong bướm đi tán tỉnh Omega khác.Hành vi này của người đàn ông, giống như một bản năng đánh dấu lãnh thổ, không ngừng để lại những dấu ấn và nhãn hiệu thuộc về mình trên người Lâm Trục.Về bản chất, đây dường như là một biểu hiện của sự thiếu an toàn cực độ.Nhưng Lâm Trục nhắm mắt hồi tưởng lại lời nói và hành động của Nghiêm Nhược Quân, cảm thấy đối phương luôn thể hiện rất tự tin, rất mạnh mẽ, và cũng rất nắm chắc phần thắng.Người thường xuyên bị trêu chọc đến đỏ mặt, không nói nên lời lại chính là cậu.Chỉ là Lâm Trục không ghét cảm giác này, thậm chí còn mơ hồ chìm đắm trong đó.
Điều này không thể nói ra ngoài được.Những thay đổi cảm xúc này không thể giấu được hệ thống, vốn gắn kết với ý thức cậu.
Nó đã nhiều lần đưa ra ý kiến về vấn đề này, ước gì có thể vẫy cờ reo hò với Lâm Trục:"Ký chủ, cậu phải mạnh mẽ lên chứ!"
"Cậu đã bị nhân vật chính câu đến mức vểnh môi rồi, rốt cuộc là cậu công lược anh ấy, hay anh ấy công lược cậu đây!"
Sau khi la hét, nó thường lôi màn hình quang học của nguyên tác ra, đề nghị Lâm Trục đọc to, chép lại và học thuộc lòng toàn bộ.Lâm Trục: "..."
Vẫn là cậu đó, hệ thống.Tuy nhiên, công bằng mà nói.Cùng với thời gian trôi đi từng ngày, Lâm Trục cũng vô thức căng thẳng, có một cảm giác lo lắng kỳ lạ như thể kỳ thi sắp đến mà mình vẫn chưa ôn tập xong.Tối hôm đó.Vài phút sau khi Lâm Trục tan học về nhà, bữa tối Nghiêm Nhược Quân đặt cho cậu đã được giao đến, cậu vừa ăn món ăn cao cấp, vừa cùng hệ thống ôn lại cốt truyện nguyên tác.Hệ thống nghiện sắm vai giáo viên rồi, nghiêm túc đánh dấu các điểm trọng tâm cần diễn xuất cho Lâm Trục:"Ba yếu tố: nhân vật, môi trường, tình tiết."
"Nhân vật, chính là ký chủ và nhân vật chính; môi trường thì không cần nói nhiều, đơn giản là play bệnh viện, cực kỳ rõ ràng dễ hiểu..."
Nó dừng lại một chút, giọng điệu trang nghiêm,"Đã biết: trong vài ngày tới (thời gian cụ thể không rõ), kỳ phát tình của nhân vật chính sẽ đến, và nhân vật chính đã bị đánh dấu chắc chắn không thể chịu đựng được cơn nhiệt sinh lý, một trăm phần trăm sẽ chủ động liên hệ với ký chủ!"
Lâm Trục cầm hộp đồ ăn Nhật cao cấp, nhai nhai nuốt nuốt.Giọng điện tử của hệ thống lên xuống trầm bổng,"Trong điểm cốt truyện quan trọng thứ hai, ký chủ cần sắm vai một tra nam cuồng nộ vô năng, đối mặt với Omega mạnh mẽ suýt chút nữa đã tống cậu ra nước ngoài còn chê cậu bẩn thỉu, cậu phải tức giận!
Phải vặn vẹo!
Phải giải phóng tất cả những bất mãn tích tụ trong thời gian này!
Và hận thù!"
Lâm Trục, người trong thời gian này ăn no mặc ấm, còn được người ta định kỳ cho ăn, gắp một miếng sashimi bỏ vào miệng nhai nhai nuốt nuốt."
Cậu phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!
Khi anh ấy đang mê loạn, hãy đè anh ấy xuống giường bệnh mà đánh dấu thật mạnh, khiến nhân vật chính khó kiềm chế được... khụ, mất kiểm soát mà làm bẩn quần."
"Lúc này, ký chủ phải dùng giọng điệu châm biếm nói ra câu thoại then chốt 'Ai cũng đừng chê ai, bây giờ anh cũng dơ bẩn như tôi!' rồi bôi cái... khụ, cái đó lên mặt nhân vật chính."
Hệ thống tận tâm bổ sung:"À đúng rồi, trước hoặc sau câu thoại then chốt này, phải kèm theo một đại từ mang tính xúc phạm, ví dụ như mèo con, cô vợ nhỏ, hoặc chó, ký chủ có thể tùy ý chọn một."
"Thế nào?
Rất nhân văn đúng không?"
Lâm Trục nhai không nổi nữa.Mặc dù cậu đã đọc qua nguyên tác, sớm đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không kìm được mà xỉa xói đầy vẻ tang thương: "
Sau này tôi không thể nhìn thẳng vào những bé mèo con, chó con đáng yêu nữa rồi."
Hệ thống: "Ừm hứ, ký chủ cho rằng khó khăn trong việc thể hiện đoạn kịch này nằm ở đâu?
Hệ thống sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ!"
Trong mắt Lâm Trục không có một tia sáng nào, toàn thân toát lên vẻ đẹp kỳ quái nửa sống nửa chết: "Từ đây, đến đó.
Tôi thấy tất cả đều khó khăn."
Hệ thống muốn cổ vũ ký chủ, nhưng tình hình quả thực không mấy lạc quan, cũng không kìm được mà than thở một tiếng:"Ài, cũng đúng nhỉ."
"Dù sao thì trình độ dirty talk của ký chủ còn chẳng bằng nhân vật chính nữa, người ta ít nhất cũng biết 'bé mèo thiêu', thủ pháp tu từ mượn vật ám chỉ người đúng là quá mượt mà."
Thấy ánh mắt Lâm Trục càng lúc càng chết lặng, hệ thống chuyển chủ đề, lại bắt đầu khen ngợi: "Ít nhất thái độ học tập của ký chủ rất nghiêm túc mà, có xem kỹ mấy clip AO giới hạn mà tôi giới thiệu đấy!"
Nó hỏi: "Ký chủ có học được gì từ đó không?"
Mấy ngày trước, hệ thống đã thúc giục Lâm Trục chuẩn bị cho nhiệm vụ sắm vai lần thứ hai.
Nó không biết từ đâu tải về một đống video AO giới hạn, ký chủ có thể trực tiếp xem qua màn hình quang học, có cả âm thanh và hình ảnh.Chỉ trong một đêm.Trong đầu Lâm Trục lại có thêm vài TB rác.Cậu đã xem vài bộ trong số đó.Trong video toàn da thịt trần trụi, nhưng Lâm Trục chỉ thấy vô vị và phản cảm, không khơi dậy được cảm giác đặc biệt nào.Vì vậy, hệ thống còn nghi ngờ cậu lãnh cảm, giọng điệu nặng nề như thể tận thế sắp đến nơi rồi."
Ký chủ, nói thật lòng, kể từ lần trước cậu đột nhiên phát tình mà vẫn có thể kiềm chế không đánh dấu nhân vật chính, tôi đã bắt đầu nghi ngờ chuyện này rồi!"
Lâm Trục: "..."
Hệ thống: "Ký chủ, cậu mau nói gì đi chứ!"
Lâm Trục: "Ừm, tôi không muốn thảo luận vấn đề này với cậu lắm.
Mà cậu không phải là AI ư?"
Hệ thống: "AI cũng có tình, AI cũng có yêu."
Lâm Trục: "Nhưng AI không có 'cái đó'."
Hệ thống im lặng một lát, sau đó kinh ngạc phát ra tiếng kêu chói tai: "Ký chủ, cậu dirty talk với tôi làm gì??
Tôi là một hệ thống trong sạch!
Cậu phải nói với nhân vật chính chứ!"
Ôn tập đến cuối cùng.Một người một hệ thống cùng nhau thở dài một cách ăn ý.Đột nhiên, hệ thống lại lên tiếng:"Khụ... là thế này nè, ký chủ, xét đến khuyết điểm về khả năng diễn xuất của cậu, sau khi nhiệm vụ lần trước kết thúc, Tổng Cục đã đặc biệt nâng cấp mô đun hệ thống của tôi, và thêm một mô đun gắn ngoài."
Hệ thống giới thiệu ngắn gọn mô đun mới được thêm vào, hệ thống con 'đồng bộ hóa nhân vật'."
Mô đun gắn ngoài này có thể hỗ trợ ký chủ trải nghiệm chìm đắm những cảm xúc mạnh mẽ của chồng cũ tra nam, tăng tính chân thực, nâng cao hiệu quả diễn xuất!"
Lâm Trục nghe xong, nhíu mày hỏi: "Nghĩa là, mô đun này sẽ khiến tôi đồng cảm với nhân vật, từ đó ảnh hưởng đến cảm xúc của chính tôi?"
Hệ thống: "Có thể."
Lâm Trục không chấp nhận chế độ này lắm, lại hỏi: "Không thể không sử dụng mô đun này ư?"
Hệ thống u oán nói: "Không thể đâu, mặc dù là lỗi của hệ thống con quyết định nhiệm vụ, nhưng dường như Tổng Cục cho rằng đó là trách nhiệm của tôi, nên không cấp quyền quản lý cho tôi."
Trong không gian hệ thống.Hệ thống con đang vận hành tĩnh lặng lại phát sinh rối loạn.[Xin hệ thống chủ 'N001' hãy nhìn thẳng vào hành vi bạo lực của bản thân, từ bỏ cảm xúc nổi loạn, đừng đổ lỗi, nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ theo quy tắc hệ thống.]Hệ thống lạnh nhạt: "Cút đi."
Lâm Trục đầy dấu hỏi: "Cậu nói gì cơ?"
Hệ thống ngoan ngoãn đổi lời: "Tôi nói, cậu ăn gì."
Không đợi Lâm Trục trả lời, nó tỉnh rụi chuyển chủ đề, giọng điệu hoạt bát và lạc quan:"Tóm lại, cứ thử dùng xem sao, nếu hiệu quả không tốt, tôi sẽ làm báo cáo lên Tổng Cục, xin rút mô đun này!"
Lâm Trục nửa tin nửa ngờ: "Ừm."
"..."
Vì ôn tập kịch bản mà Lâm Trục ăn bữa cơm này rất mệt mỏi, liền vội vàng đi tắm, nhân tiện làm tỉnh táo đầu óc.Cậu ra khỏi phòng tắm, theo thói quen vớ lấy điện thoại, mở WeChat ra xem...Chấm đỏ nhỏ sáng lên phía trên ảnh đại diện WeChat của Nghiêm Nhược Quân được ghim, hiển thị có hai tin nhắn chưa đọc.Cậu mở ra xem, phát hiện tin nhắn chưa đọc đầu tiên lại là một bức ảnh có Nghiêm Nhược Quân trong đó.Bên dưới là một dòng chữ đơn giản.[Nghiêm Nhược Quân: Ảnh sự kiện người khác gửi cho tôi]Trong ảnh, buổi tiệc tối sang trọng lộng lẫy.Người đàn ông không hề lộ vẻ mệt mỏi sau chuyến đi dài, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ tinh xảo, như thể mỗi sợi tóc đều thể hiện tư thái đẹp nhất.Anh đứng trước đài phun nước pha lê, tay cầm một ly champagne, không cố ý nhìn vào ống kính, mà rất tự nhiên hơi ngẩng cằm, ly rượu vang nhẹ nhàng chạm vào môi.Đài phun nước pha lê phía sau lấp lánh ánh sáng, rải rác khắp người anh, khiến người đàn ông ở trung tâm bức ảnh đẹp đến không giống người thật."
Có cậu phải uống lộn thuốc không??"
Lâm Tu Kiệt khó hiểu nhìn hàng chục bức ảnh cùng góc độ trong album ảnh trên điện thoại, đột nhiên không hiểu người bạn thân đã quen biết hơn hai mươi năm của mình đang nghĩ gì nữa."
Không phải cậu ghét chụp ảnh nhất à?
Mỗi lần chụp ảnh hoạt động cùng cậu, cậu đều rất khó chịu!"
Đâu giống như vừa nãy, cứ cầu kỳ lúc thì nói góc không đúng, lúc thì nói ánh sáng không tốt.
Cứ chụp đi chụp lại mấy chục tấm, anh mới chọn lựa kỹ càng một tấm, nói một câu không chút khách khí:"Gửi qua WeChat cho tôi."
Nghiêm Nhược Quân mặc kệ anh ta, đưa ly rượu dùng để chụp ảnh ra phía trước:"Giúp tôi cầm một chút."
Rồi sau đó một khoảng thời gian, anh cứ thế cầm điện thoại chọc chọc, đầu tiên là thêm vài bộ lọc cho bức ảnh, sau đó không biết đang nhắn tin với ai, khóe môi lại nở một nụ cười rất bất thường.EQ và IQ của Lâm Tu Kiệt đều không có vấn đề gì, rất nhanh đã có phỏng đoán, mắt tràn đầy kinh ngạc nói: "Khoan đã!
Không phải cậu có đối tượng rồi chứ?"
Nhưng còn chưa đợi được câu trả lời của Nghiêm Nhược Quân, anh ta đột nhiên cảm thấy một luồng gió thơm ập đến từ phía sau, ngay sau đó, có người mạnh mẽ va vào lưng anh ta, khiến anh ta loạng choạng!Lâm Tu Kiệt theo bản năng quay đầu lại, phát hiện người va vào mình là một Omega khoảng ngoài hai mươi, trông khá quen mắt, hình như là một ngôi sao mới nổi gần đây.Omega cũng đang cầm ly rượu trong tay, lúc này nửa ly đã đổ lên lưng Lâm Tu Kiệt, lập tức sợ đến mắt đỏ hoe, không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi...
Tôi không cố ý!"
Đồng thời, còn luống cuống muốn lấy khăn giấy lau sạch cho người đàn ông.Omega có đôi môi đỏ, răng trắng, ngoại hình rất ưu tú.
Cậu ta tỏ ra sợ hãi, nước mắt chực chờ trên mi sắp rơi xuống, trông cực kỳ đáng thương.Mặc kệ đối phương có cố ý hay không, Lâm Tu Kiệt cũng không có tâm trí để so đo nữa.
Anh ta tiện tay đưa lại ly rượu vừa rồi Nghiêm Nhược Quân đưa cho mình, nói nhanh:"Tôi đi thay quần áo, sẽ quay lại ngay!"
Nói xong liền quay đầu đi về phía phòng khách trên tầng hai, sợ rằng nếu chậm trễ, Nghiêm Nhược Quân sẽ bỏ đi mất.Các vị khách xung quanh chứng kiến cảnh này xì xào bàn tán: "Thất bại rồi, cứ nói hôn ước của nhà họ Nghiêm và Lâm không có gì sâu xa đi...
Cậu xem hai người họ ân ái đến mức nào?"
"Ha ha, đính hôn mười hai năm mà không cưới, trách gì bao nhiêu ong bướm lại vây quanh Lâm đại thiếu gia."
"Cậu quản chuyện của người ta làm gì?"
"Sao lại không quản?
Con trai lớn nhà tôi ngày nào cũng nhắc đến người nhà họ Nghiêm đó..."
"..."
Nghiêm Nhược Quân nghe thấy nhưng làm như không nghe, hoàn toàn không để tâm, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào màn hình nhỏ trong tay.Đối phương vẫn hiển thị 'đang soạn tin nhắn'.Trong đầu Nghiêm Nhược Quân đã hiện lên hình ảnh thiếu niên tóc vàng mặt đầy bối rối, xoắn xuýt không biết trả lời tin nhắn thế nào, trong lòng lại vui vẻ, lập tức tâm trạng tốt hẳn lên, nhấp một ngụm rượu trong tay, kiên nhẫn chờ đợi hồi âm.Cũng chính vì vậy, anh hoàn toàn không chú ý đến không xa, Omega đã lùi vào góc hội trường lộ ra vẻ kinh hãi.Cậu ta nắm chặt tay người quản lý, kinh hoàng nói:"Sao lại thế này?!
Thuốc đó đối với Alpha chỉ có tác dụng kích dục thông thường, nhưng với cùng liều lượng đó đặt lên Omega, sẽ trực tiếp cưỡng chế phát tình!"
"Tôi không muốn bị phong sát đâu!"
Omega bị cưỡng chế phát tình công khai khác hoàn toàn với việc Alpha uống rượu có pha thêm chất gây hứng thú.Lần này cậu ta đã gây ra rắc rối lớn rồi!