Siêu Nhiên [ĐAM MỸ] HẮC BẠCH VÔ THƯỜNG

[Đam Mỹ] Hắc Bạch Vô Thường
#19.


-Ngươi chắc chứ?

- Diêm Vương thả lòng người trên tấm phản, dí điếu thuốc cháy dở xuống bàn.

Ngài nghiêm túc suy nghĩ.

Anh tay nắm chặt, yết hầu lên xuống thất thường, lặng lẽ phát ra một chữ đơn thuần.

- Chắc.

Không gian theo đó mà lạnh dần, cái lạnh ở đây chẳng phải nhiệt độ trong phòng, mà là nhiệt độ từ sự cháy bỏng nơi con tim.

Nó đang dần tắt lịm.

Chỉ khiến Hắc Vô thường thêm phần đau đớn, với một người vốn sống nội tâm như anh, có lẽ khoảng khắc này sẽ mãi không phai nhạt.Con tim lúc nào cũng bập bùng đó.

Dù có mãnh liệt đến nhường nào.

Kết cục vẫn bị sự ràng buộc áp chế mà lạnh đi.

...Hắn như có dự cảm không lành, rời mắt khỏi cuốn sách dày, vội vã đi đến trước cửa phòng của Diêm Vương.

Nhờ đó mà nghe thấy hết cuộc nói chuyện, dù ít hay nhiều cũng đôi phần hiểu được nỗi khổ, sự tuyệt tình của anh.

Hắn im lặng tiến vào, kiên quyết nhìn thẳng mắt đối phương, kể cả 1 giây cũng không rời.

- Nếu ngươi đồng ý nên duyên với ta, ắt gia đình Ân Khương sẽ hủy bỏ hôn lễ.

Cớ sao cứ chọn cách làm bản thân khổ nhục?

Anh nhìn cha mình, lắc đầu.

- T..tao căn bản là không yêu mày...!

Cút đi!

Ra là vậy, điểm yếu của anh đó chính là gia đình.

Thấy gương mặt bất ngờ của cha cũng đủ khiến anh phát hoảng, luống cuống giải thích.

- Cha à!

Con với tên đó không có gì cả!

C..con xin lỗi..!

Có chăng cũng chỉ là lời xin lỗi, cha anh ngồi đó thở dài, đôi mắt u sầu nhìn vào vô định.

Diêm Vương ngài im lặng, nhếch mép nhìn khung cảnh trước mặt.

- Hóa ra ngươi tuyệt tình chỉ vì gia đình.

Đáng suy nghĩ đấy.

À đúng rồi, Bạch Vô thường -ngài đổi giọng, châm thêm điếu thuốc- ngươi có muốn cắt đứt tơ duyên với Hắc Vô thường không?

Hắn trầm ngâm không trả lời.

Chỉ chờ có thế, cha của Hắc Vô thường chập chừng lên tiếng.

- Chuyện này...rốt cuộc là sao vậy Đại Vương?

Diêm Vương tức khắc cười lớn, chĩa mũi giày về phía Hắc Vô thường lắc lư vẻ kì thú.

- Còn phải hỏi?

Là về chuyện nhân duyên giữa con trai ngươi và Bạch tướng quân.

Nó khá là phức tạp nên ta thiết nghĩ ngươi nên lui, để con trai ngươi có thể bình tĩnh lại.

Lão nghe vậy cũng không dám ho he, miễn cưỡng nhờ sự giúp đỡ của Hắc Vô thường, tiến ra khỏi phòng.Tiếng cửa đóng lại, không gian vẫn chưa thoải mái hơn phần nào, chỉ có tiếng hút thuốc phì phèo của Diêm Vương.

Ngài nheo mắt nhìn khung cảnh xung quanh, không chịu được mà đứng dậy gõ đầu anh và hắn.

- Định giả câm với nhau hết hả?

Có gì muốn nói thì cứ nói đi, chẳng lẽ phải đợi ta đánh vần cho?

Hai con người kia vẫn cứ lầm lì, bặm môi, cau mày, biểu hiện khuôn mặt rõ ủy khuất vì nhiều điều chưa nói ra, nhưng chẳng ai thèm mở miệng.

- Hai ngươi đều có nỗi khổ của riêng mình, không tình cảm thì là gia đình, là công danh.

Nhưng nếu cứ im lặng thế, đến ta cũng chẳng thể giúp gì được.

Các ngươi có biết trên trần thế còn bao nhiêu vong chưa bắt, chưa phân xử không?

Ta phải hủy tận 3 buổi xử trí để giải quyết mấy vấn đề này đấy.

Yêu thì nói, có cảm tình cứ nói, nếu vì sợ mà miệng mở không được, mời về.

Ta không tiếp những tên tướng quân hèn nhát.

Bạch Vô thường hừ cái lạnh, đưa mắt lên nhìn Diêm Vương, giọng điệu như hỏi như thách.

- Vậy theo ngài chỉ cần công khai, là mọi thứ sẽ êm xuôi?

Là sẽ đủ chứng minh bản thân không phải kẻ hèn nhát?

Diêm Vương đi lại chập chừng, nhún vai.

- Mọi thứ sẽ êm xuôi hay không ta không chắc, nhưng nếu không chịu công khai, các ngươi tính giữ bí mật chuyện này đến khi nào?

Năm nghìn năm?

Mười nghìn năm?

Cả cuộc đời?

Hay lại nhờ đến cắt đứt nhân duyên?-Ngài nhìn xuống Hắc Vô thường, kẻ lì lợm từ khi nào đã chực khóc, liền dí điếu thuốc xuống đùi anh, ấn mạnh đến nỗi bỏng da bỏng thịt, vải bén lửa lách tách cháy-Ta ghét nhất loại khóc vì tình.

Mất hết cả hứng.

-Diêm Vương! thần nghĩ ngài nên bình tĩnh lại, chuyện này chúng thần tự xử lí được.

Bạch Vô thường chạy đến đẩy Diêm Vương ra, kiên quyết đưa tay che chở cho Hắc Vô thường.

Anh nén đau, cắn môi đến bật máu, nước mắt không kìm nổi rơi lã chã.

-...Câm hết đi..!

Để tôi yên.

Diêm Vương thích thú quay lại tấm phản, ngồi xuống hết sức thư giãn.

Ngài đem tay ra trước mặt cả hai, đúng 6 ngón.

- 6 từ, liệu có đủ?

Đủ với câu chuyện, nỗi đau ngươi vừa chịu đựng?-Nói rồi ngài miễn cưỡng búng tay, lửa trên áo quần Hắc Vô thường tức thì biến mất-Ta sẽ không cắt đứt nhân duyên cho hai ngươi.

Giờ thì cho hai ngươi lui, ta còn một số việc cần phải làm.

Bạch Vô thường ủy khuất nhìn Diêm Vương, không nói câu nào dứt khoát kéo anh ra khỏi phòng.

Đóng mạnh cửa tạo ra tiếng kêu chói tai.

Hắn có vẻ khá tức giận.

Anh vì đau nên đi đứng khó nhọc, bám víu vào cánh tay của hắn, lớn tiếng mắng chửi.

- Đi chậm thôi!

Đau!!

Nghe vậy, hắn giảm dần tốc độ, cuối cùng đến cạnh cái trống lớn thường được sử dụng để tập trung mọi người đến trước phủ thì dừng lại hẳn.

Chẳng chút chần chừ mà gõ 3 hồi trống vang dội xứ âm.

Sớm chốc, dưới địa phủ đã chật kín người trong sự ngỡ ngạc của Hắc Vô thường.

Hắn nắm chặt lấy tay anh, đảo mắt nhìn quanh một lượt, rồi nói.

Tiếng thì thầm to nhỏ sau câu nói của hắn, liền chuyển náo loạn, la hét mắng chửi đủ loại.

- Hắc Vô thường, ta yêu ngươi.
 
[Đam Mỹ] Hắc Bạch Vô Thường
#20.


Hắc Vô thường đứng hình, miệng mấp máy chẳng nói nên lời.

Không phải vì ngại, mà vì sợ.

Cái phản ứng của mọi người phía dưới làm tinh thần anh hỗn loạn đến phát hoảng.

Tiếng cười thích thú của mấy cô gái đã cùng anh xuân tình, tiếng bàn tán của lũ tướng lĩnh kiêm bạn nhậu thân quen...

Nhưng phân nửa số người trong đó, họ đều vỗ tay ủng hộ Bạch Vô thường.

- Xin lỗi vì đã phiền thời gian của mọi người.

Chúng tôi đi trước.

Hắn tính nói thế để thách thức Diêm Vương, nhưng lại không nghĩ tới nước có người ủng hộ.

Vả lại, trông anh như sắp ngất đến nơi, nên muốn ngủ ý giải vây, dắt anh về phòng trấn an.

Hắc Vô thường lì lợm, mặc đối phương đùn đẩy đi về thế nào thì vẫn cắm rễ dưới đất.

Lắng tai nghe từng câu từng chữ chửi rủa của bọn vong linh hạ đẳng phía dưới.

"haha tưởng hai tướng quân đây máu mặt thế nào, hóa ra chỉ là lũ đồng tính điệu chảy nước ~"

"khi nào làm tình thì gọi bọn này đến xem với nhé.

Tò mò không biết hai đứa đàn ông cùng lên đỉnh kiểu gì ta????"

"tởm."

"thấy thương dòng tộc của hai tướng quân kia ghê, được thằng con trưởng thì lại đồng tính.

Cười chết mất"

Đảo mắt một hồi, cuối cùng anh cũng tìm được xuất phát điểm của mấy câu nhận xét duyên dáng kia.

Một lũ vong cấp thấp túm tụm chê bai tính hướng của hai quỷ hồn cấp cao sao?

Thật khiến anh sôi máu.

- Ghê tởm sao?

Ăn gan trời hả?

Tích tắc, thoắt một cái Hắc Tướng quân anh đã xuất hiện giữa đám bọn chúng, người tỏa ra sát khí cực nồng.

Tay buông lỏng bên cạnh sợi xích nhuốm màu huyết tương, chực chờ giết chết bất kì vong hồn nào.

Lũ đó thấy vậy, hầu hết đều trưng ra vẻ mặt e sợ, trái ngược với lúc nãy hoàn toàn.

Nhưng riêng, vẫn còn một tên cứng đầu, vênh váo cười khinh "có lẽ tướng quân đây cậy mình khỏe hơn nên đánh chúng tôi ra vẻ đúng không? chỉ vì chúng tôi lỡ nói xấu ảnh hưởng tới hình ảnh siêu đẹp đẽ của tướng quân đúng không?

Tôi thật thất vọng đó ~"

Anh sầm mặt, bóp lấy cổ vong linh ấy mà nhấc lên.

- Ảnh hưởng hay không tao đếch quan tâm.

Nhưng đừng có lôi gia đình của tao và Bạch Vô thường vào chuyện này.

Nói rồi anh toan lấy sợi xích với lá bùa trấn giữ nhét vào miệng đối phương.

Nhưng may mắn, Bạch Vô thường đã cản anh lại.

- Ngươi bình tĩnh đi.

Bọn vong cấp thấp này nhận thức kém, thường đi nhận xét người khác vô tội vạ.

Tốt nhất đừng nên quan tâm làm gì, tổn phí sức.

- Tsk!

Khôn hồn thì cút khỏi chốn địa phủ này đi lũ vô dụng.

Hắc Vô thường nghiến chặt răng, mạnh tay ném vong đó xuống tạo ra tiếng kêu đau đớn.

Hả dạ phần nào, cuối cùng anh mới lững thững về phòng, từ chối mọi sự giúp đỡ của hắn....Trong căn phòng lớn, anh ngồi bên chiếc bàn gỗ, tay mân mê sợi xích như món đồ chơi thú vị.

Vì chẳng có gì để làm cả, anh chỉ muốn gặp một người ở đây thôi.

À mà kể đến, Bạch Vô thường vừa rồi cứ bám theo anh mãi, nằng nặc không chịu buông.

Rốt cuộc phải đấm nhau mấy phát mới có thể yên tĩnh như hiện giờ.Anh nhìn ra ngoài cửa, trông mong trong tuyệt vọng.

Không phụ công chờ đợi của anh, cuối cùng cánh cửa bật mở, bước vào bóng dáng của một mỹ nữ hiền dịu.

Ân Khương tuân thủ phép tắc, nho nhã cúi đầu chào rồi mới ngồi xuống bắt chuyện.

-xin lỗi tiểu nữ có bận chút chuyện.

Ngài gọi đến đây...có phải vì chuyện xuân hỉ đúng không ạ?

Anh ngập ngừng mấp máy miệng, mặt vẻ bối rối lắm.

Khác hẳn với hình ảnh tướng quân ngầu lòi bình thường.

Điều đó khiến cô cảm thấy có chút đáng yêu, bụm miệng cười nhẹ.

- ừm..để tiểu nữ đoán nhé?

Chuyện này có liên quan đến Bạch Vô thường..đúng không?

- h..hả? ..cũng gần như..vậy..?

Nói trúng tim đen, anh ngượng chín mặt, bèn chữa thẹn bằng cách hắng giọng.

Chỉnh đốn trang phục rồi nghiêm túc lại.

- Ngươi biết rằng sáng nay Bạch Vô thường vừa mới tỏ tình ta trước toàn bộ vong linh địa phủ đúng không?

- Vâng, chúc mừng ngài nhé.

- Chúc mừng cái đếch gì chứ!?

Nàng không thấy ta với hắn bị chửi rủa rất nhiều không!?

Ta gọi ngươi đến đây cũng vì chuyện đấy...

Nói đến đây, anh như bị thứ gì đó chặn lại, ấp úng, đồng tử không yên.

Ân Khương cười hiền trấn an, cô rót ly trà đưa đến phía anh.

- Ngài đừng bi quan như thế, từ khi hai người tỏ tình, các vong xung quanh tiểu nữ ủng hộ tất thảy, kể cả tiểu nữ cũng vậy.

Chuyện mà ngài muốn nói...rốt cuộc chỉ là vấn đề này thôi ư?

- "Chỉ là"?

Ngươi không sợ dòng tộc ngươi tính sổ ta sao..?

Chuyện này...ta rất sợ nó..ngươi giúp ta được chứ..?

Cô tròn mắt, anh mà cũng phải hạ nước nhờ vả nữ nhi sao?

Rốt cuộc vấn đề này nghiêm trọng đến mức nào vậy?

-Giúp...là giúp kiểu gì?

- chỉ cần khiến Bạch Vô thường ghét ta..

Bỗng dưng căn phòng trở nên trầm lặng, Ân Khương nhìn sâu vào mắt anh, không tin những gì bản thân vừa nghe được.

Đơn giản Bạch tướng quân không bao giờ nghĩ đến chuyện ghét anh, có cố đi nữa thì cũng chỉ khiến hắn từ bỏ theo đuổi anh thôi.

Nhưng mà, liệu câu đề nghị này, có phải anh muốn nó sẽ xảy ra?

Hay là tự bắt ép mình?

- Ngài....

Hắc Vô thường nuốt ngược nước mắt, anh sẽ chẳng khóc một lần nào nữa.

Nhất quyết đứng dậy, kéo rê dây xích bước ra ngoài, đóng mạnh cửa.

Trước đó, thậm chí nhìn gương mặt nuối tiếc của cô, anh còn chực cười, còn bây giờ, anh chực khóc.

Hắc Vô thường tựa lưng về phía tường, ngồi sụp xuống chẳng còn sức lực, cứ thế mà ngắm nhìn những bông hoa trong vườn vì gió lớn mà thi nhau rụng xuống.

Cảnh tượng vốn thơ mộng, qua mắt kẻ u sầu, bỗng trở nên thật đau thương...
 
Back
Top Bottom