[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
[Đam Mỹ] Hắc Bạch Vô Thường
#19.
#19.
-Ngươi chắc chứ?
- Diêm Vương thả lòng người trên tấm phản, dí điếu thuốc cháy dở xuống bàn.
Ngài nghiêm túc suy nghĩ.
Anh tay nắm chặt, yết hầu lên xuống thất thường, lặng lẽ phát ra một chữ đơn thuần.
- Chắc.
Không gian theo đó mà lạnh dần, cái lạnh ở đây chẳng phải nhiệt độ trong phòng, mà là nhiệt độ từ sự cháy bỏng nơi con tim.
Nó đang dần tắt lịm.
Chỉ khiến Hắc Vô thường thêm phần đau đớn, với một người vốn sống nội tâm như anh, có lẽ khoảng khắc này sẽ mãi không phai nhạt.Con tim lúc nào cũng bập bùng đó.
Dù có mãnh liệt đến nhường nào.
Kết cục vẫn bị sự ràng buộc áp chế mà lạnh đi.
...Hắn như có dự cảm không lành, rời mắt khỏi cuốn sách dày, vội vã đi đến trước cửa phòng của Diêm Vương.
Nhờ đó mà nghe thấy hết cuộc nói chuyện, dù ít hay nhiều cũng đôi phần hiểu được nỗi khổ, sự tuyệt tình của anh.
Hắn im lặng tiến vào, kiên quyết nhìn thẳng mắt đối phương, kể cả 1 giây cũng không rời.
- Nếu ngươi đồng ý nên duyên với ta, ắt gia đình Ân Khương sẽ hủy bỏ hôn lễ.
Cớ sao cứ chọn cách làm bản thân khổ nhục?
Anh nhìn cha mình, lắc đầu.
- T..tao căn bản là không yêu mày...!
Cút đi!
Ra là vậy, điểm yếu của anh đó chính là gia đình.
Thấy gương mặt bất ngờ của cha cũng đủ khiến anh phát hoảng, luống cuống giải thích.
- Cha à!
Con với tên đó không có gì cả!
C..con xin lỗi..!
Có chăng cũng chỉ là lời xin lỗi, cha anh ngồi đó thở dài, đôi mắt u sầu nhìn vào vô định.
Diêm Vương ngài im lặng, nhếch mép nhìn khung cảnh trước mặt.
- Hóa ra ngươi tuyệt tình chỉ vì gia đình.
Đáng suy nghĩ đấy.
À đúng rồi, Bạch Vô thường -ngài đổi giọng, châm thêm điếu thuốc- ngươi có muốn cắt đứt tơ duyên với Hắc Vô thường không?
Hắn trầm ngâm không trả lời.
Chỉ chờ có thế, cha của Hắc Vô thường chập chừng lên tiếng.
- Chuyện này...rốt cuộc là sao vậy Đại Vương?
Diêm Vương tức khắc cười lớn, chĩa mũi giày về phía Hắc Vô thường lắc lư vẻ kì thú.
- Còn phải hỏi?
Là về chuyện nhân duyên giữa con trai ngươi và Bạch tướng quân.
Nó khá là phức tạp nên ta thiết nghĩ ngươi nên lui, để con trai ngươi có thể bình tĩnh lại.
Lão nghe vậy cũng không dám ho he, miễn cưỡng nhờ sự giúp đỡ của Hắc Vô thường, tiến ra khỏi phòng.Tiếng cửa đóng lại, không gian vẫn chưa thoải mái hơn phần nào, chỉ có tiếng hút thuốc phì phèo của Diêm Vương.
Ngài nheo mắt nhìn khung cảnh xung quanh, không chịu được mà đứng dậy gõ đầu anh và hắn.
- Định giả câm với nhau hết hả?
Có gì muốn nói thì cứ nói đi, chẳng lẽ phải đợi ta đánh vần cho?
Hai con người kia vẫn cứ lầm lì, bặm môi, cau mày, biểu hiện khuôn mặt rõ ủy khuất vì nhiều điều chưa nói ra, nhưng chẳng ai thèm mở miệng.
- Hai ngươi đều có nỗi khổ của riêng mình, không tình cảm thì là gia đình, là công danh.
Nhưng nếu cứ im lặng thế, đến ta cũng chẳng thể giúp gì được.
Các ngươi có biết trên trần thế còn bao nhiêu vong chưa bắt, chưa phân xử không?
Ta phải hủy tận 3 buổi xử trí để giải quyết mấy vấn đề này đấy.
Yêu thì nói, có cảm tình cứ nói, nếu vì sợ mà miệng mở không được, mời về.
Ta không tiếp những tên tướng quân hèn nhát.
Bạch Vô thường hừ cái lạnh, đưa mắt lên nhìn Diêm Vương, giọng điệu như hỏi như thách.
- Vậy theo ngài chỉ cần công khai, là mọi thứ sẽ êm xuôi?
Là sẽ đủ chứng minh bản thân không phải kẻ hèn nhát?
Diêm Vương đi lại chập chừng, nhún vai.
- Mọi thứ sẽ êm xuôi hay không ta không chắc, nhưng nếu không chịu công khai, các ngươi tính giữ bí mật chuyện này đến khi nào?
Năm nghìn năm?
Mười nghìn năm?
Cả cuộc đời?
Hay lại nhờ đến cắt đứt nhân duyên?-Ngài nhìn xuống Hắc Vô thường, kẻ lì lợm từ khi nào đã chực khóc, liền dí điếu thuốc xuống đùi anh, ấn mạnh đến nỗi bỏng da bỏng thịt, vải bén lửa lách tách cháy-Ta ghét nhất loại khóc vì tình.
Mất hết cả hứng.
-Diêm Vương! thần nghĩ ngài nên bình tĩnh lại, chuyện này chúng thần tự xử lí được.
Bạch Vô thường chạy đến đẩy Diêm Vương ra, kiên quyết đưa tay che chở cho Hắc Vô thường.
Anh nén đau, cắn môi đến bật máu, nước mắt không kìm nổi rơi lã chã.
-...Câm hết đi..!
Để tôi yên.
Diêm Vương thích thú quay lại tấm phản, ngồi xuống hết sức thư giãn.
Ngài đem tay ra trước mặt cả hai, đúng 6 ngón.
- 6 từ, liệu có đủ?
Đủ với câu chuyện, nỗi đau ngươi vừa chịu đựng?-Nói rồi ngài miễn cưỡng búng tay, lửa trên áo quần Hắc Vô thường tức thì biến mất-Ta sẽ không cắt đứt nhân duyên cho hai ngươi.
Giờ thì cho hai ngươi lui, ta còn một số việc cần phải làm.
Bạch Vô thường ủy khuất nhìn Diêm Vương, không nói câu nào dứt khoát kéo anh ra khỏi phòng.
Đóng mạnh cửa tạo ra tiếng kêu chói tai.
Hắn có vẻ khá tức giận.
Anh vì đau nên đi đứng khó nhọc, bám víu vào cánh tay của hắn, lớn tiếng mắng chửi.
- Đi chậm thôi!
Đau!!
Nghe vậy, hắn giảm dần tốc độ, cuối cùng đến cạnh cái trống lớn thường được sử dụng để tập trung mọi người đến trước phủ thì dừng lại hẳn.
Chẳng chút chần chừ mà gõ 3 hồi trống vang dội xứ âm.
Sớm chốc, dưới địa phủ đã chật kín người trong sự ngỡ ngạc của Hắc Vô thường.
Hắn nắm chặt lấy tay anh, đảo mắt nhìn quanh một lượt, rồi nói.
Tiếng thì thầm to nhỏ sau câu nói của hắn, liền chuyển náo loạn, la hét mắng chửi đủ loại.
- Hắc Vô thường, ta yêu ngươi.