Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Đam Mỹ/H Văn/ Np) Hắc Liên Hoa Mỹ Nhân Đùa Bỡn

(Đam Mỹ/H Văn/ Np) Hắc Liên Hoa Mỹ Nhân Đùa Bỡn
🌟🌟🌟12.[Mạt thế] Mỹ nhân như hoa bị cưỡng đoạt


Trong phòng thí nghiệm đâu đâu cũng là chai lọ, Dư Ổ sau khi cùng hệ thống bàn luận với nhau được hai câu liền đưa ra một quyết định cực kỳ táo bạo, hệ thống nhìn cậu cơi áo, có chút lo lắng hỏi, [Ngươi.... ngươi muốn làm gì?]Dư Ổ cởi áo mình ra, cậu để miệng ống nghiệm trên đầu vú của mình, ngón tay trắng trẻo bóp lấy đầu vú để sữa từ trong chảy ra, dòng sữa chậm rãi chải vào trong ống nghiệm.

"A...."

Dư Ổ cắn môi nuốt tiếng riêng rỉ vào bên trong, cậu vô lực ngồi trên ghế, ngón tay vẫn không ngừng vắt sữa.Hệ thống nuốt nước miếng: [Nhìn ngươi như này thật sự rất sắc tình nha!]Đóng nắp ông nghiệm lại, Dư Ổ mềm nhũn nằm trên ghế, chờ tới khi dục vọng giảm bớt cậu mới chậm rãi mặc áo vào, [Chúng ta đi thử chút đi.]Hệ thống: [Thử cái gì?]Dư Ổ cười, [Thử khiến Đinh Độ khôi phục thần trí.]Hệ thống: [!!!!Kích thích vậy!!]Trợ lí khó xử nhìn Dư Ổ, "Không phải tôi không muốn đưa cậu xuống mà là Tiến sĩ Tống đã dặn, bảo cậu ở đây chờ ngài ấy, tôi....."

Dư Ổ tháo khẩu trang, cậu bưng cốc giấy nhấp một ngụm nước, cười cười nhìn qua, "Cậu thật sự không thể mang tôi xuống được sao?"

Trợ lí bị gương mặt với giá trị nhan sắc cao này đánh cho mất hồn mất vía, "Có thể.... có thể...."

Dư Ổ thuận lợi đi tới căn phòng cuối cùng tầng hầm, tư thế của thiếu niên trong phòng vẫn chưa thay đổi, cậu ta vẫn nằm trong góc đưa lưng về phía ngoài.

Dư Ổ mở cửa sổ nhỏ ra, cậu tháo một bên khẩu trang nhỏ giọng nói vào bên trong, "Này, cậu có nghe thấy lời tôi nói không?"

Thiếu niên ở góc tường vẫn không nhúc nhích, Dư Ổ: "Cậu có thể nghe hiểu lời tôi nói sao?"

Thiếu niên vẫn cứ bất động, Dư Ổ: "Cậu có nghe hiểu tiếng người không thế?"

Hệ thống: [Cậu ta cử động, cậu ta cử động!]Thiếu niên chậm rãi xoay người lại, Dư Ổ lại một lần nữa được nhìn thấy đôi mắt màu lam kia, cậu thấy được bên trong đó có một tia ánh sáng, Dư Ổ mỉm cười vẫy tay gọi Đinh Độ, "Bạn nhỏ, cậu lại đây."

Thiếu niên nhìn cậu vài giây, sau đó nâng cánh tay bò về phía Dư Ổ.

Dư Ổ nhìn tư thế bò của thiếu niên liền nhăn mày, hệ thống lên tiếng: [Chân.... chân của cậu ta bị chặt đứt rồi.]Ý cười trong mắt Dư Ổ nhanh chóng tan biến.Khi thiếu niên tới gần, hệ thống lại mở miệng: [Ta kiểm tra thấy trong cơ thể cậu ta có đồ vật không thuộc về thế giới này, chắc là do bị thuốc ảnh hưởng tới thần trí nên cậu ta..... cậu ta tuy có thần trí rõ ràng nhưng ý thức lại chỉ mới có vài tuổi.]Đáy mắt Dư Ổ trở nên lạnh lùng vô cùng, hay cho một tên bạch liên hoa.Thiếu niên dường như bị bộ dáng lạnh lùng của mỹ nhân ngoài cửa dọa tới, cậu ta nằm yên trên sàn không dám động đậy, sợ hãi ôm lấy chân chính mình.

Dư Ổ thu lại nét lạnh lùng trên gương mặt, đôi mắt hồ ly lần nữa cong lên, "Bạn nhỏ, lại đây."

Hệ thống: [!!!

Tống đang xuống đây!!!]"Bạn nhỏ, lại đây nào."

Dư Ổ thúc giục, thế nhưng đứa nhỏ trước mắt lại không hề động đậy, hệ thống: [Ra khỏi thang máy rồi!]Dư Ổ vừa nhìn qua đã thấy Tống đang bước tới, cậu khẽ cắn môi ném ống nghiệm trong tay vào trong phòng, cậu ném chuẩn xác lên người thiếu niên, sau đó cậu đeo khẩu trang lên, xoay người chạy về phía Tống, nhào vào trong ngực nam nhân, ngoan ngoãn gọi y, "Tống ca ca."

Tống ôm lấy cậu, tầm mắt nhìn về căn phòng cuối cùng, "Em tới đây làm gì?"

"Cúc áo của em bị rơi mất rồi."

Dư Ổ bảo hệ thống giúp cậu giật đứt cúc áo, cậu ngây thơ đưa cổ áo mất cúc của mình lên cho Tống xem, buồn rầu nói: "Hình như rơi ở chỗ này, nhưng mà em tìm mãi mà không thấy."

Dư Ổ nắm cổ áo thật chặt cố gắng che giấu dấu hôn trên xương quai xanh, gương mặt hơi phiếm hồng, "Tống ca ca, em muốn quay về thay quần áo."

Tống nhìn cậu một cái thật sâu, sau đó nắm tay cậu xoay người đi lên, một tay khác mở điện thoại ra, nhắn tin cho trợ lí, [Kiểm tra phòng cuối cùng một chút, sau đó mang đoạn camera giám sát tới cho tôi]Vì để xóa bỏ hoài nghi của Tống, Dư Ổ chỉ có thể ngoan ngoãn để nam nhân ôm, nhìn tới cái gì cũng giả vờ tò mò hỏi hai câu, thấy Tống vẫn như bình thường mà trả lời cậu, đáy lòng Dư Ổ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà niềm vui sướng chưa được bao lâu đã bị dập tắt, Dư Ổ sững sờ nhìn hai người đàn ông cao lớn đứng ngoài thang máy.Dư Ổ khẽ mở miệng: "Ca ca....." cũng không biết là cậu đang gọi ai nữa.Tống cúi đầu nhìn Dư Ổ, y nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cậu, cúi xuống hôn lên nốt ruồi đỏ, đôi mắt sau kính gọng vàng trở nên sâu thẳm, Dư Ổ nhấp môi kéo lấy tay y, "Tống ca ca."[Giá trị công lược: 99.9%]Hệ thống nhìn giá trị công lược đã có dao động mà lại không có bất cứ thay đổi gì, nó hoài nghi ngay cả máy báo cũng hỏng mất rồi."

Ổ Ổ, đây là tận thế" Tống sờ khuôn mặt xinh đẹp của bảo bối nhà mình, dùng thanh âm ôn nhu vô cùng nói, "Ổ Ổ xinh đẹp như vậy, một mình anh thực sự không có năng lực bảo vệ em an toàn."

Đáy lòng Dư Ổ mơ hồ đã có đáp án, cậu vô cùng cao hứng, nếu Tống có thể tiếp thu được hai người đàn ông khác, vậy thì giá trị công lược của cậu chắc chắn sắp được rồi."

Nói nhiều như vậy làm gì?"

Lộ Hoài Châu phá vỡ khung cảnh liếc mắt đưa tình của hai người bọn họ, cánh tay thô tráng vươn ra ôm cả người mỹ nhân vào trong lòng, Dư Ổ bị nâng lên không có gì chống đỡ vội vàng ôm lấy cổ nam nhân, trong đôi mắt xinh đẹp lại nổi lên sóng nước, ở vị trí mà Lộ Hoài Châu không nhìn thấy, cậu ủy khuất kêu: "Tống ca ca."

Kỳ Trạch đi tới, ngón tay anh lướt qua đuôi mắt hồ ly của cậu, "Khóc cái gì?"

"Khóc?"

Lộ Hoài Châu xoay mặt cậu lại, thấy trên mặt cậu vẫn còn biểu tình ủy khuất còn chưa kịp thu lại liền lưu manh cười đểu, "Giữ lại nước mắt của em, để dành lên giường rồi hãng khóc."

Dư Ổ đã thu lại biểu cảm ủy khuất, "Em...."

Ta đây chỉ muốn được Tống thương tiếc, làm đầy giá trị công lược thôi.Tống nhìn theo bóng dáng của người bọn họ rời đi, sau đó xoay người trở lại văn phòng, mở đoạn camera ra, nhìn bảo bối của y tháo khẩu trang cười tủm tỉm gọi bạn nhỏ trong phòng, y cười nhạo một tiếng, "Hư quá."

"Tiến sĩ Tống."

Trợ lí gõ cửa, "Chúng tôi tìm được vật này ở căn phòng cuối cùng."

Là một ống nghiệm trống không.Tống mở ống nghiệm ra ngửi thử, một mùi sữa tươi quen thuộc truyền vào trong mũi, ý cười trong đôi mắt càng đậm, trong mắt xẹt qua tia sáng nào đó, đôi mắt sâu không thấy đáy.Mà Dư Ổ bên này bị nam nhân nhét vò trong xe, vừa mới lên xe Lộ Hoài Châu đã kéo áo cậu xuống, hắn nhìn hai đầu vú phấn nộn sưng đỏ kia, đôi mắt dần đỏ lên, ngón tay thô bạo siết lấy đầu vú bóp mạnh một cái, sữa tươi lập tức bắn lên mặt người đàn ông, cơ thể Dư Ổ mềm nhũn ngã vào trong ngực hắn, thân thể dâm đãng đã quen được yêu thương đã bắt đầu đói khát kêu gào.Lộ Hoài Châu liếm liếm sữa tươi thơm ngọt bên khóe miệng, đôi mắt càng đỏ hơn, "Hóa ra không phải ảo giác."

"Đĩ nhỏ, đây là cái gì?"

"Ahhh....."

Dư Ổ bị ngón tay thô ráp của Lộ Hoài Châu ma sát ngực tới ngứa ngáy, cậu khát khao được nam nhân liếm láp dâm loạn, cậu ưỡn ngực đưa đầu vú tới trước mặt nam nhân, "Ah.... huhu..... ca ca.... ca ca giúp Tiểu Ổ.....

Tiểu Ổ khó chịu....."

Lộ Hoài Châu chống ngực không cho Dư Ổ tới gần, hắn nhìn mỹ nhân đang mê ly cầu hoan, mở miệng, "Nói cho ca ca nghe xem đây là cái gì?"

"Huhu... là.... là sữa tươi....."

"Trên người Ổ Ổ sao lại có sữa tươi của nữ nhân chứ?"

Ngón tay Lộ Hoài Châu ác ý xoa nắn làm sữa tươi của Dư Ổ văng khắp nơi, "A...

Ổ Ổ....

Ổ Ổ không biết, không biết đâu..... ca ca....."

"Sữa tươi của em có thể giải độc tang thi?"

"Huhu.... em không biết.... không biết mà.....

Đột nhiên nó chảy ra.....

Ổ Ổ không biết....."

Dư Ổ duỗi tay nắm lấy dây quần Lộ Hoài Châu, bàn tay cách vải dệt xoa nắn căn cặc đã cứng lên, cậu thèm khát tới dâm thủy chảy ròng ròng, "Ca ca địt Tiểu Ổ, Tiểu Ổ khó chịu quá, Tiểu Ổ muốn ăn cặc lớn...."

"Đồ đĩ điếm!"

Lộ Hoài Châu lập tức kéo quần Dư Ổ xuống, trên đôi chân dài trắng nõn chỉ còn đeo một đôi vớ, cậu nằm trên ghế sau giống như một nam sinh bị ác bá cưỡng gian, trong lời nói của Lộ Hoài Châu mang theo mùi giấm cực nồng, "Nghe nói hai người bọn em là thanh mai trúc mã?"

"Vừa rồi không phải rất ấm ức sao, sao nào, không thích bị anh đây địt sao, nếu không thích thì mông cong lên như thế làm gì, dâm thủy làm ướt hết xe anh rồi, chiếc xe này rất đắt đấy, bán em đi cũng không đền nổi đâu, em chỉ có thể ngày ngày nằm trên giường mở chân hầu hạ anh trừ nợ thôi."

Bàn tay to lớn "Bốp bốp" đánh mạnh vào cánh mông mượt mà cong vểnh của mỹ nhân, mông sóng rung lên, mỹ nhân hạ thấp eo, cặc lớn đút thẳng vào trong miệng nhỏ của cậu."

A....."

Dư Ổ ra sức liếm láp, cánh mông không ngừng phe phẩy theo bàn tay của nam nhân, hy vọng hắn có thể đánh vào lỗ đĩ của bản thân, để cậu có thể dùng dâm thủy bọc lấy ngón tay hắn.Tiếng thắng xe vang lên, xe đã tiến tới một căn biệt thự, Kỳ Trạch đi xuống mở cửa ghế sau ra, cởi áo khoác bao lấy thân thể trần trụi của mỹ nhân trực tiếp ôm người ra ngoài, căn cặc tím đỏ to lớn từ trong miệng cậu rút ra, trên thân cặc dính đầy nước miếng bóng loáng, Lộ Hoài Châu chửi thầm, "Đâu phải chưa từng chơi ở trên xe đâu."

Nói vậy nhưng hắn vẫn xách quần tiến vào biệt thự.Kỳ Trạch ôm người tiến vào trong, anh đá văng cửa phòng sau đó kéo áo khoác xuống, vứt Dư Ổ lên giường, giường lớn mềm mại rung lên một chút.

Dư Ổ mờ mịt muốn chống tay ngồi dậy, mới vừa nâng người lên được một chút mắt cá chân đã bị bắt lấy kéo cậu về phía mép giường, cậu ngay lập tức mất đi sức lực ngã xuống lần nữa.

Hai chân cậu bị bẻ ra, cậu vừa nhìn tới đã thấy Kỳ Trạch cầm con cặc to lớn của mình trực tiếp đâm vào trong lỗ đít cậu."

Ahhhh....."

Đột nhiên bị cặc lớn lấp đầy khiến Dư Ổ sung sướng ngập trời, đầu vú cùng cặc nhỏ cùng nhau bắn ra, cả người cậu bủn rủn nằm trên giường, cửa lỗ mở rộng kẹp lấy buồi gân của người đàn ông, đôi mắt cậu mê ly nhìn nam nhân đang địt mình, "Ca ca..... a..... ca ca..... sâu quá....."

Lộ Hoài Châu vừa mới bước lên tầng đã nghe thấy tiếng kêu dâm đãng của cậu, đáy lòng đệt một tiếng, hắn nhanh chóng đẩy cửa nhìn người vừa mới liếm láp con cặc hắn giờ đây lại phun ra nuốt vào cặc lớn của người khác, hắn ghen ghét đi qua móc gậy thịt ra, lại lần nữa nhét vào miệng mỹ nhân, "Địt, địt chết em."

Trên người mỹ nhân còn lưu lại vô số vệt đỏ từ tối hôm qua, trên đầu vú còn có vô số vết cắn, giờ đây lại dâm đãng trên dưới cắn nuốt buồi lớn của hai nam nhân, cánh tay còn lôi kéo bàn tay người khác xoa nắn ngực mình, mùi vị dâm ngọt tỏa ra khắp phòng kích thích hai người đàn ông đụ địt càng tàn nhẫn, cặc lớn ở trong thân thể mỹ nhân cũng cương to, sau đó bắn ra từng đợt từng đợt tinh dịch vào bên trong.Dư Ổ khóc tới khàn giọng, bụng nhỏ bị đầu buồi đâm thành một vòng cung, cậu bị hai nam nhân kẹp ở giữa, hai con cặc trong lỗ đĩ cậu hung hăng quấy đảo, dâm thủy chảy ướt cả giường, Dư Ổ một khắc cũng không được nghỉ ngơi.

Cho tới khi màn đêm buông xuống, Tống bước chân dài vào cửa, vừa thấy y Dư Ổ liền khóc lớn hơn, đuôi mắt phiếm hồng, đáng thương vươn tay về phía y, "Huhuhu.....

Tống ca ca.... a....."

Lộ Hoài Châu nắc eo một cái cắt đứt lời nói của Dư Ổ, "Sao nào, giờ đĩ đến mức hai căn cặc cũng không đủ ăn rồi sao?"

"Huhu....."

Dư Ổ vô lực ôm lấy bả vai Kỳ Trạch, mặt chôn trong cổ anh rơi nước mắt, "Ca ca, ca ca..... căng quá....

đầy quá..... huhu.....

Tiểu Ổ không ăn hết được......"

Tống đi tới mép giường nhìn Dư Ổ bị địt tới gần mất đi ý thức, nhíu mày, "Tiểu Ổ còn chưa ăn cơm chiều."

"Huhu....."

Dư Ổ dựa trên vai Kỳ Trạch nghiêng đầu nhìn Tống, cậu đáng thương mách, "Tống ca ca, Tiểu Ổ đói quá."

"Địt, hắn ta tới em lại bắt đầu giả vờ đúng không, vừa rồi con đĩ nào nói nói mình không muốn ăn cơm, chỉ muốn ăn cặc lớn?"

Dư Ổ khóc tới thở hổn hển, đuôi mắt hồng hồng: "Huhu....."

"Được rồi."

Tống cau mày ôm Dư Ổ ở giữa hai nam nhân ra, hình ảnh lỗ đĩ bị hai căn cặc to lớn căng ra không còn kẽ hở đập vào mắt y, gậy thịt dưới thân Tống đã đứng lên nhưng y vẫn kiên định ôm Dư Ổ lên, cặc bự bị rút ra, hỗn hợp dâm thủy cùng tinh dịch chảy ra ào ạt, chỉ trong chốc lát đã làm ướt cae sàn.Ngón tay Tống cảm nhận được tinh dịch của người đàn ông khác đang chảy ra từ người bảo bối của mình, y cau mày ôm cậu vào phòng tắm, tới cửa phòng tắm Tống bỗng chốc dừng lại, lạnh giọng nói với hai người phía sau: "Tôi đồng ý chia sẻ Ổ Ổ với các cậu là bởi các cậu có năng lực bảo vệ em ấy, nếu hai cậu vẫn không biết yêu quý thân thể của Ổ Ổ như vậy thì tôi cũng có rất nhiều cách để mang Ổ Ổ rời khỏi đây."

Con cặc của Lộ Hoài Châu vẫn đứng thẳng, dục vọng còn chưa được thỏa mãn lại bị Tống dạy dỗ, trong mắt hắn xẹt qua một tia hung ác, hắn kéo ngăn tủ trên đầu giường cầm súng ra."

Hoài Châu."

Kỳ Trạch giơ tay ngăn hắn lại, "Tống mà chết thì toàn bộ căn cứ sẽ hỏng mất, cậu muốn thấy Ổ Ổ bị tướng quân trói đến viện nghiên cứu ngày đêm sinh sữa sao?"

"Địt mẹ!"

Lộ Hoài Châu vứt súng vào ngăn kéo, một chân đá vào cạnh giường, "Phiền chết đi được."

Điều hắn thực sự buồn phiền đó là tình cảm của Dư Ổ dành cho Tống, đúng là nhóc con không có lương tâm, sau khi tới căn cứ liền chạy tới bên Tống, chỉ khi nào đem cậu đùa bỡn tới ngứa ngáy cậu mới dài ngắn gọi hắn ca ca, cầu xin hắn địt vào.Dư Ổ ngồi trong bồn tắm ôm đầu gối khóc nức nở, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mặt nước, cậu nghẹn ngào nói: "Huhu....

Tống ca ca, Tống ca ca cảm thấy Ổ Ổ rất dơ đúng không.... huhu...."

Nam nhân từ lúc vào phòng tắm liền rửa tay vài lần, Dư Ổ trong lòng đã đoán mấy năm nay y bị nhiễm thói ở sạch, chỉ là bây giờ cậu phải giả vờ đáng thương để xoát giá trị công lược nha.Tống thở dài đóng vòi nước lại, y đi tới quỳ bên thành bồn, múc làn nước ấm áp lên rửa sạch thân thể bị dấu hôn che kín, "Tống ca ca sao có thể ghét bỏ Ổ Ổ chứ, Tống ca ca thích nhất là Ổ Ổ, dù Ổ Ổ có ra sao cũng vẫn thích."

"Nhưng mà..... ca ca không thể bảo vệ em."

"Tống ca ca."

Dư Ổ nhào vào trong ngực nam nhân, nín khóc mỉm cười, "Ổ Ổ cũng thích Tống ca ca nhất."

Dư Ổ: [Không có chút dao động nào sao?]Hệ thống bình thản nói: [99.9%]"Tống ca ca, Tống ca ca, làm ông đây buồn nôn nổi hết cả da gà, tắm nhanh lên, đồ ăn sắp nguội hết rồi."

Lộ Hoài Châu đập cửa ầm ầm, trong giọng nói chứa đầy dấm chua, hắn quay đầu liền thấy gương mặt không biểu cảm của Kỳ Trạch, tức giận đạp cửa, "Cậu mẹ nó không thấy tức giận sao?

Dựa vào cái gì lão nam nhân Tống này được gọi là Tống ca ca, mà chúng ta lại chỉ là ca ca."

Khi ăn cơm, Lộ Hoài Châu yêu cầu Dư Ổ gọi hắn là Lộ Hoài Châu ca ca, nhưng Dư Ổ gọi xong hắn lại cảm thấy nghe không lọt tai, hắn ngang bướng bắt Dư Ổ gọi đi gọi lại mấy lần, cảm thấy quá buồn nôn, ăn cơm xong lại đè người lên giường, "Gọi ca ca."

"Ngoan, ca ca giúp em vận động để tiêu cơm."

Trong khi Lộ Hoài Châu gấp gáp đè trên giường, Tống lại cùng Kỳ Trạch ngồi bên ban công uống trà, Kỳ Trạch nghe tiếng rên rỉ mất hồn của mỹ nahan liền buông ly xuống đứng lên, trước khi rời đi còn quay đầu nhìn về phía Tống, ngữ khí bình đạm nhưng lời nói khiến tròng mắt Tống co rút lại.Kỳ Trạch nói: "Chỉ khi cầm chắc đồ vật em ấy muốn nhất ở trong tay, em ấy mới không thể rời đi."

Ngón tay Tống nắm chặt chén trà, đôi mắt rũ xuống, thấp giọng lẩm bẩm, "Đồ vật em ấy muốn nhất sao?"

"Đông" một tiếng, chén trà được đặt lên bàn, Tống cũng đứng dậy đi vào phòng.
 
(Đam Mỹ/H Văn/ Np) Hắc Liên Hoa Mỹ Nhân Đùa Bỡn
🌟🌟🌟13.[Mạt thế] Mỹ nhân như hoa bị cưỡng đoạt


Tống vừa vào phòng đã thấy hai ngươi đàn ông cao lớn đang trêu đùa thân thể xinh đẹp của mỹ nhân, y chậm rãi đi tới móc ra cây cặc bự của mình, đầu buồi từng chút đâm vào bên trong lỗ đĩ, y nhìn gương mặt người yêu mình đang mê ly đầy dâm đãng kia, không chút do dự đút cả căn cặc vào bên trong rồi thong thả rút ra đâm vào, "Mấy năm nay Ổ Ổ rốt cuộc đã ăn bao nhiêu con cặc rồi mà lại đĩ đến như này?"

Dư Ổ co rút lỗ đít, miệng nhả con cặc thô to ra một chút, vừa liếm láp đầu buồi vừa nức nở nói: "Ca ca hư."

"Ai hư nha, em đang gọi ca ca nào?"

Lộ Hoài Châu địt vào thật mạnh, "Vậy ca ca nào là người tốt đây?"

"A... a....."

Dư Ổ bị địt tới ý thức mơ hồ, nước mắt chảy dài trên mặt, "Các ca ca ai cũng hư."

'"A a a...."

Tốc độ địt vào trong lỗ dâm càng lúc càng nhanh, căng tràn cùng kích thích khiến Dư Ổ trên dưới đều đồng loạt bắn ra, "Huhu..... không nuốt được..... không nuốt được....."

Đêm còn rất dài, các nam nhân với dục vọng rất lớn thay phiên nhau địt vào hai cái miệng trên dưới của mỹ nhân, đụ đến đầu vú phấn nộn của cậu vừa sưng vừa đỏ, sữa tươi chảy không ngừng, cặc nhỏ mất khống chế chảy nước không ngừng.Dâm từ lãng ngữ cũng vang cả một đêm.Ba nam nhân bước đầu đã đạt thành hiệp nghị, mỗi ngày cần phải có một người đi theo bên cạnh Dư Ổ, vừa để bảo vệ vừa để trông chừng, giống y như bị ngồi tù, chỉ là phạm vi hoạt động lớn hơn một chút.Khi Tống hỏi cậu mấy năm nay đã sống như thế nào, Dư Ổ liền khóc lóc nói ba mẹ cậu đột ngột phát bệnh phải đi M quốc tìm bác sĩ trị liệu, sau khi ba mẹ qua đời cậu lưu lạc tại quốc gia đó, vì ngôn ngữ không thông nên đã ở tại một nông thôn, sau khi học được ngôn ngữ nước họ mới có thể tìm cách về nước, không nghĩ tới chưa được bao lâu đã xảy ra tận thế, bởi vì không có dị năng nên không dám xuất hiện trước mặt người khác, vẫn luôn trốn đông trốn tây, sau khi cậu biết Tống ở căn cứ Hoa Thành liền muốn tới đây tìm người, thời điểm gặp thi triều trùng hợp gặp phải xe của Lộ Hoài Châu.....Dư Ổ trộm nhìn biểu tình của Tống, đôi mắt sau kính gọng vàng vẫn sâu thẳm như trước.

Thấy cậu nhìn qua, Tống dịu dàng cười, bàn tay đưa lên xoa xoa đầu cậu, y cúi xuống hôn lên nốt ruồi đỏ nơi đuôi mắt, "Ổ Ổ vất vả rồi."

Vất vả cho Ổ Ổ khi phải nghĩ ra một câu chuyện xưa trăm ngàn chỗ hở như vậy.Dư Ổ thở phào nhẹ nhõm.Hệ thống: [Ta biết mà, chỉ cần mở hào quang vạn nhân mê ra thì cho dù ngươi nói có heo bay trên trời y cũng sẽ tin thôi.]"Lát nữa Tống ca ca sẽ tới viện nghiên cứu."

Ngón tay thon dài mang theo sự ám chỉ mười phần đẩy lưng quần của cậu ra, bàn tay xâm nhập vào bên trong xoa nắn mông thịt mềm mại, đôi mắt hẹp dài lóe lên chút ánh sáng.

Tống ôm Dư Ổ từ trên ghế vào trong lồng ngực, ngón tay cắm vào cái lỗ đĩ đượi."

A....."

Dư Ổ bị ngón tay người đàn ông trêu chọc tới mềm người, cậu ghé vào ngực nam nhân thở dốc, "A....

Tống ca ca....

Ổ Ổ muốn ăn buồi lớn của anh....."

Quần của Dư Ổ nhanh chóng bị cởi ra, cánh mông mượt mà cong vểnh ngồi trên đùi nam nhân, chỉ một lát sau dâm thủy đã chảy ướt quần y.

Tống không mất thời gian chuẩn bị tiền diễn mà móc ra buồi gân đỏ tím trực tiếp địt vào, lỗ đít cắn chặt làm hai người thoải mái thở ra, "Ohhhh....."

Trong thân thể có một con cặc thô to, cảm giác được lấp đầy khiến Dư Ổ nảy lòng tham muốn được cặc lớn hung hăng cọ xát địt vào, mông thịt kẹp chặt cặc bự lắc lư, "Ah.... nhanh lên..... nhanh lên.... khó chịu quá......"

"Đĩ nhỏ, mới buổi sáng đã vểnh mông đòi địt."

Tiếng nói của Lộ Hoài Châu từ bên ngoài truyền tới, người đàn ông cao lớn mặc quân trang đĩnh đạc ngồi trên ghế dựa bên cạnh bàn ăn, một bên nhìn mỹ nhân bị nam nhân khác đụ địt, một bên cắn mạnh bánh mì nuốt vào.Lộ Hoài Châu vừa nhìn bộ dáng dâm đãng của mỹ nhân vừa ăn bữa sáng, giống như thứ hắn đang ăn chính là mỹ nhân vậy, cảm giác bị người khác dùng ánh mắt thị gian làm Dư Ổ kích thích dâm thủy chảy càng nhiều hơn, tiếng rên đĩ đượi càng lúc càng lớn, cậu cắn chặt cặc lớn của Tống phe phẩy mông phun ra nuốt vào, nước sướng văng khắp nơi, thậm chí có giọt còn bắn lên mặt Lộ Hoài Châu.Tống chỉ đụ một lúc rồi rời đi, Lộ Hoài Châu cũng không cho Dư Ổ thời gian thở dốc, hắn móc ra căn cặc bự của mình trực tiếp nhét vào trong miệng cậu, "Trước tiên dùng cái miệng nhỏ này hầu hạ ca ca sung sướng chút đã."

"A....oh....."

Dư Ổ bị bắt quỳ trên mặt đất, eo nhỏ hạ xuống, mông thịt tuyết trắng vểnh cao, trên mông thịt toàn là dấu tay đỏ tươi, hỗn hợp dâm thủy cùng tinh dịch tràn ra khỏi kẽ mông.

Lộ Hoài Châu ngồi dựa vào ghế đưa tay nắm lấy gáy mỹ nhân mà nắc hông, một tay khác lại không ngừng tát lên mông thịt mật đào của cậu, xoa nắn dâm loạn, ngón tay thô ráp đâm vào trong lỗ đít đã bị rót đầy tinh dịch moi đào, "Đồ chó cái, nhiều cặc như vậy cũng không đủ cho em ăn."

Lộ Hoài Châu địt Dư Ổ tới tận bữa trưa, khi Tống gọi điện về đốc thúc Dư Ổ ăn cơm Lộ Hoài Châu mới kết thúc trận làm tình vui sướng độc hưởng mỹ nhân một mình này, Dư Ổ được tắm rửa sạch sẽ ôm điện thoại khóc lóc mách tội với Tống, đôi mắt chút lại coi chừng Lộ Hoài Châu đang bận rộn trong bếp, ấm ức cáo trạng, "Huhu......

Tống ca ca, Ổ Ổ đói quá....."

"Tống ca ca, anh đang ở đâu vậy, Ổ Ổ muốn đi tìm anh."

"Dư Tiểu Ổ!"

Lộ Hoài Châu cười như không cười cầm muôi đứng dựa vào cửa phòng bếp, "Em lại mách tội gì anh hả?"

Dư Ổ vội vàng thu hồi ngữ khí cùng biểu cảm ấm ức, dùng thanh âm ngoan ngoãn phản bác, "Em không có mà."

Giọng nói của Tống từ trong điện thoại truyền tới, "Hôm nay trong viện có chút việc, không có thời gian chơi cùng em, em bảo Lộ Hoài Châu hoặc Kỳ Trạch đưa em ra ngoài chơi nhé."

Dư Ổ không dám hỏi thêm gì nữa, nhưng cậu thực sự muốn tới viện nghiên cứu, cậu muốn xem xem Đinh Độ thế nào rồi.

Cậu nhìn về phía Lộ Hoài Châu đứng ở cửa bếp, đôi mắt cong lên, vui vẻ nói, "Em cùng ca ca tới viện nghiên cứu tìm anh không phải được rồi sao, Tống ca ca....."

"Được thôi, trên đường nhớ cẩn thận một chút."

Tống không chịu nổi Dư Ổ nũng nịu, thực ra y cũng rất nhớ bé cưng nhà mình, cảm thấy chỉ cần một khắc không thấy cậu thôi lòng cũng phát hoảng.Dư Ổ: [Không dao động?

Ta đã biểu đạt ta yêu y đến mức một phút không gặp như cách ba thu rồi mà?]Hệ thống cũng rất nghi hoặc, [Đúng vậy, sao lại không dao động gì nhỉ?

Dựa theo thế giới trước thì đã phải đầy 100% rồi chứ.]Dư Ổ rũ mắt nhìn sàn nhà, cậu luôn có cảm thấy lạ ở đâu đó, loại cảm giác bị động không thể nói ra được này thật khiến người ta khó chịu, giống như ý đồ của chính mình đã bị người khác hiểu rõ hết thảy, mỗi bước đi của bản thân đều bị người khác nhìn thấy, bị người khác nắm trong tay trêu đùa.Hệ thống: [Bạch liên hoa đã trở lại rồi.]Dư Ổ: [Hả?]"Nhóc không lương tâm."

Lộ Hoài Châu gắp một miếng thịt chua ngọt lên đưa tới bên miệng Dư Ổ, "Há miệng."

Dư Ổ hé miệng ngậm vào, thuận thế ngậm luôn cả đầu đũa liếm một chút, thịt thăn chua ngọt còn chưa nuốt xuống đã bị nam nhân nắm lấy cằm, Lộ Hoài Châu hung ác hôn lên, môi lưỡi giao triền, nước bọt từ khóe miệng chảy ra ngoài.

Dư Ổ bị hôn mềm nhũn người để mặc người đàn ông tùy ý trêu đùa, mãi cho tới khi Dư Ổ bị hôn sắp không thở ra hơi Lộ Hoài Châu mới chịu tha cho cậu, hắn liếm liếm đôi môi bị hắn giày vò cho đỏ lên, cười nói: "Ăn rất ngon."

Dư Ổ: "......"

Nói thật, Lộ Hoài Châu nấu ăn rất ngon, cũng không biết sao một tên quân nhị đại như hắn có thể luyện ra một tay nghề tốt như vậy.

Dư Ổ được ăn ngon hai mắt nheo lại, vui sướng khích lệ, "Ăn ngon thật đó!"

Lộ Hoài Châu nhịn không được cười, "Biết rồi, mau ăn đi, ăn xong anh đưa em tới viện nghiên cứu chơi."

"Dạ dạ!"

Sau khi ăn cơm xong, Dư Ổ đột nhiên nhìn tới bảng lịch trình dán trên tủ lạnh, theo lý thuyết sáng ngày hôm nay Kỳ Trạch sẽ tới, cậu tò tò hỏi Lộ Hoài Châu: "Hôm nay không phải nên là Kỳ Trạch ca ca tới sao ạ?"

"Hửm?"

Lộ Hoài Châu mỉm cười, "Ăn trong chén còn ngóng trong nồi, ăn cây táo rào cây sung?"

Dư Ổ: ".....

Em không có!"

Kết quả là Dư Ổ bị bình dấm chua Lộ Hoài Châu đè lên giường đụ một hồi, tới khi viện nghiên cứu sắp tan tầm mới ôm cậu tới.Dư Ổ hai chân mềm nhũn bị Lộ Hoài Châu ôm vào trong ngực nghênh ngang tiến vào viện nghiên cứu, ánh mắt nhân viên ban đầu từ khiếp sợ không thể tin giờ đây đã biến thành sùng bái Dư Ổ, không biết cậu đã dùng thủ đoạn gì mà có được ba người đàn ông đỉnh cấp của căn cứ.Đinh Sanh sắc mặt khó coi, cả người tái nhợt khô gầy đến không giống con người, cậu ta đứng trong văn phòng của Tống cuồng loạn, "Anh sao lại không cho em gặp em trai?!"

"Mấy người đã làm gì em trai tôi!"

"Nghiên cứu viên Đinh, cậu bình tĩnh trước đã."

Tiểu trợ lí bưng nước có chút sợ hãi nhìn Đinh Sanh, người cuồng loạn trước mắt cùng người lương thiện thánh khiết trong trí nhớ của hắn hoàn toàn khác nhau.Dọc đường Dư Ổ nghe thấy rất nhiều nghiên cứu viên nghị luận Đinh Sanh thay đổi quá lớn, như là đã đổi thành một người khác vậy, Dư Ổ càng nghe càng thấy vui vẻ.Hệ thống: [Cậu ta bị cắn rồi, đã biến thành nửa tang thi, nhưng mà cậu ta có linh tuyền mà, theo lý mà nói thì sẽ không bị tang thi hóa chứ?]Dư Ổ: [Như vậy có thể chứng minh một điều.]Hệ thống: [Điều gì?]Dư Ổ: [Linh tuyền mà cậu ta cướp được cũng không ổn định, chắc phải có điều kiện riêng nào đó mới có thể sử dụng.]Cái đầu dưa của hệ thống chợt lóe, [Ý ngươi nói..... là Đinh Độ!]Dư Ổ híp mắt cười, [Ngươi còn chưa ngốc đến mức không thuốc chữa đi.]Đẩy cửa ra, Dư Ổ chạy về phía Tống, cậu nhào vào trong ngực nam nhân, cọ cọ cổ y ngọt ngào kêu, "Tống ca ca!"

Cảm nhận được ánh mắt sắc bén từ phía sau, đôi mắt Dư Ổ càng cong lên.Tống ôm lấy người trong ngực, đôi mắt vốn lạnh lùng lại trở nên dịu dàng, y thấp giọng hỏi, "Sao vậy?"

"Chỉ là nhớ anh thôi!"

Đôi mắt hồ ly cong cong, Dư Ổ ôm cổ nam nhân mềm mại đáp, không thèm để ý ánh mắt phía sau chút nào.Lộ Hoài Châu ôm cánh tay hừ lạnh, "Không thấy Tống ca ca của em đang bận sao, lại đây."

"Không sao, việc của tôi cũng sắp xong rồi."

Ngón tay Tống đặt trên lưng Dư Ổ thong thả ung dung vuốt ve, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía Đinh Sanh, "Tuy rằng không kiểm tra ra điều gì bất thường, nhưng tôi thấy trạng thái của cậu không được ổn lắm, vì để an toàn, tôi yêu cầu cậu cách ly ít nhất 14 ngày."

"Dựa vào đâu chứ!?"

Bàn tay dưới tay áo của Đinh Sanh nắm lấy gắt gao, gặp đối thủ vượt mặt mình làm cậu ta không nghĩ tới việc ngụy trang nữa, ghen ghét cùng oán hận khiến gương mặt tái nhợt của cậu ta trở nên dữ tợn đáng sợ, Đinh Sanh nhấc chân muốn xông tới, tiểu trợ lí thét chói tai, "Người đâu, người đâu, cản lại!!!"

Lộ Hoài Châu tay nhanh mắt lẹ chặn lấy Đinh Sanh, xúc cảm lạnh băng không giống người sống khiến mày hắn nhăn lại, một chân đá vào đối phương, Đinh Sanh bị đá quỳ mạnh xuống đất, điên cuồng kêu, "Buông tao ra!

Mày buông tao ra!

Mày biết tao là ai không hả?

Tao là nghiên cứu viên từng nghiên cứu ra thuốc giải, chúng mày sao dám đối xử với tao như vậy hả?!"

Cửa "phanh" một cái bị đạp ra, nhóm dị năng giả vọt vào, Lộ Hoài Châu lạnh lùng nói: "Người này có khả năng đã bị cảm nhiễm rồi."

Tống vỗ vỗ mông người trong ngực ý bảo cậu đi xuống, Dư Ổ ngoan ngoãn đứng dậy đi theo."

Học trưởng, học trưởng, anh cứu em đi, em không bị cảm nhiễm mà."

Đinh Sanh khóc lóc, nước mắt chảy dài trên gương mặt, cậu ta nhìn về phía Tống đang đi tới, "Chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, em là người như thế nào chẳng lẽ học trưởng không hiểu rõ sao, anh đã quên những ngày đêm chúng ta cùng nhau vui vẻ ở phòng thí nghiệm rồi sao?"

Lời nói của Đinh Sanh tuy chứa đựng một tầng ý nghĩa khác, nhưng thật đáng tiếc Tống lại không nghe ra, y đang tự hỏi lại những lời mà cậu ta nói, mấy năm qua y luôn cảm thấy cậu ta rất kỳ quái, dù là ở trong trường học trước tận thế hay trong viện nghiên cứu sau tận thế, người ngoài đều khen Đinh Sanh không dứt miệng, nhưng y nhìn trước nhìn sau cũng không thấy trên người cậu ta có điểm gì đặc biệt, đối với những người điên cuồng theo đuổi cậu ta y cũng cảm thấy kỳ quái không thôi.Tống nghe không ra nhưng Dư Ổ lại nghe hiểu, rốt cuộc thì sau khi có hệ thống hắc liên hoa cậu cũng đã đối phó được mấy tên bạch liên hoa rồi, cậu cười tủm tỉm đi qua, sau đó lại bị Lộ Hoài Châu kéo vào trong ngực, "Em đi qua đó làm gì, bộ dáng của cậu ta giống như đã bị cảm nhiễm, không cẩn thận lại làm em bị thương."

Dư Ổ: "....."

"Ca ca, em không sao đâu."

Dư Ổ nhón chân, bám vào vai Lộ Hoài Châu nhỏ giọng nói, "Em có thể uống sữa.....

Ô ô...."

Lộ Hoài Châu đột nhiên che miệng cậu lại, mắt đen nhìn lướt qua nhóm dị năng giả.Đinh Sanh nhìn nam sinh bị người đàn ông cao lớn ngăn lại, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, đều do tiện nhân này phá hủy kế hoạch của cậu ta, dám thừa cơ mà công lược Lộ Hoài Châu của cậu ta.

Đinh Sanh nhìn Tống mà mình công lược nhiều năm vẫn không thành, cắn răng nói: "Học trưởng, anh để em gặp em trai một lần thôi được không?

Chỉ cần gặp em ấy một lần rồi mọi người kiểm tra thế nào cũng được."

Thấy Tống bên này có chút do dự, Đinh Sanh thừa thắng xông lên, "Gần đây em đã nhớ lại được một chút thông tin của thuốc giải lần trước, có hi vọng sẽ chế ra được một lần nữa, nhưng nếu như không gặp được em trai em sẽ không thể nào yên lòng...."

Hệ thống: [Ngọc bội treo ở trên cổ cậu ta!]Dư Ổ không thể thoát ra, tức giận cắn Lộ Hoài Châu một cái, trên cánh tay cường tráng của nam nhân lại chỉ lưu lại được một dấu răng nhàn nhạt, Lộ Hoài Châu cười, "Ăn cơm rồi mà, sao sức lực vẫn như mèo con vậy, dùng lực hơn chút đi."

Dư Ổ: "......"

Thấy Tống sắp trả lời, Dư Ổ vội vàng gọi y lại, "Tống ca ca!"

Tống nghi hoặc quay đầu nhìn cậu, Dư Ổ trong cái khó ló cái khôn, "Nghiên cứu viên Đinh nếu như thế này đi gặp em trai thì sẽ dọa em ấy sợ mất, nếu nghiên cứu viên Đinh lo lắng cho an nguy của em trai mình đến như vậy thì chi bằng chúng ta lấy một đồ vật trên người cậu ấy cho em trai xem, nghiên cứu viên Đinh có thể ngồi trước máy tính theo dõi, vậy chẳng phải một công đôi việc sao?"

Dư Ổ đẩy hào quang vạn nhân mê lên mức lớn nhất, sau đó liều mạng chớp mắt với Tống, sau đó nhìn về phía Đinh Sanh, "Nha!

Khối ngọc bội cậu đeo trên cổ kia chắc là em trai cậu sẽ nhận ra được đúng không?

Vậy lấy cái này đi!"

Tầm mắt của Lộ Hoài Châu cùng tất cả mọi người đều nhìn về phía Đinh Sanh đang ngồi trên mặt đất, nhưng đối phương che giấu rất kín, không thấy được chút manh mối gì, Dư Ổ cười ha ha, càng nói càng thuận miệng, "Trước đây chúng ta còn cùng nhau vượt qua hoạn nạn đó, lúc ấy nghiên cứu viên Đinh đã nói khối ngọc bội cậu ấy đeo trên cổ kia là em trai tặng cho cậu ấy, vậy thì em trai chắc chắn sẽ nhận ra được."

Tròng mắt Đinh Sanh co rút lại, sắc mặt hoảng loạn, "Cậu, cậu nói bậy!

Tôi khi nào nói mình có ngọc bội, tôi nói với cậu khi nào chứ?!

Cậu vì sao lại muốn hãm hại tôi?!!!"

"Phiền chết đi được."

Lộ Hoài Châu ôm người trong ngực không buông tay, "Chuyện của viện nghiên cứu còn muốn Ổ Ổ của chúng ta phí tâm tư gì chứ?"

"Ổ Ổ?"

Đinh Sanh đột nhiên ngẩng đầu, "Cậu là Dư Ổ?"

Dư Ổ: "......"

Danh tiếng của cậu đã lớn đến mức tất cả bạch liên hoa đều biết rồi sao?Dư Ổ: [Cậu ta sẽ không mang tin tức ta ở thế giới này truyền ra đó chứ?]Hệ thống: [Ta sẽ kiểm tra kỹ càng.]"Tiện nhân!

Cái đồ tiện nhân này!"

Đinh Sanh giãy giụa bò về phía Dư Ổ, đôi mắt ngập tàn sự oán độc, "Tiện nhân nhà mày, mày hại chết biết bao nhiêu người của bọn tao, bọn tao chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày!!!!"

Tống nhíu mày, "Xem ra khả năng nghiên cứu viên Đinh bị cảm nhiễm là rất lớn, dẫn đi quan sát kỹ càng."

Người vừa bị kéo đi được vài bước, y lại gọi lại, "Từ từ."

Tống bước tới trước mặt Đinh Sanh, ngón tay vạch cổ áo cậu ta xuống, ngọc bội ngay lập tức hiện ra, đôi mắt sau kính tối lại, không để ý tới Đinh Sanh giãy giụa mà lấy đi ngọc bội trắng khắc mây."

Trả cho tôi!

Trả lại cho tôi!"

Đinh Sanh điên cuồng giãy giụa nhưng cuối cùng vẫn bị kéo ra ngoài, cậu ta nỗ lực kéo hào quang tới mức lớn nhất nhìn về phía các nghiên cứu viên cầu cứu, "Tôi không bị cảm nhiễm, tôi không bị cảm nhiễm, là tên tiện nhân Dư Ổ kia hại tôi!"

Mọi người xung quanh sôi nổi nghị luận, "Dư Ổ là ai?"

"Không biết nha."

"Chẳng lẽ là bảo bối kia của Tiến sĩ Tống?"

"Trong lòng nghiên cứu viên Đinh nảy sinh bất mãn cũng là bình thường, nhưng bị cảm nhiễm hay không, không phải kiểm tra một chút, theo dõi nửa tháng là được rồi sao?

Phòng cách li vừa ăn ngon uống tốt lại không cần đi làm, sướng thế còn gì."

Dư Ổ cùng hệ thống trao đổi: [Thế giới này có phải còn có rất nhiều bạch liên hoa đúng không?

Nghĩ tới liền thấy kích động, có thể một lưới bắt hết.]Hệ thống: [Mỗi một thế giới không thể thừa nhận hai người có cùng một loại hệ thống tồn tại, trừ khi một người rời đi hoặc đã chết thì người khác mới có thể tiến vào.]Dư Ổ: [Chậc, tiếc ghê.]Hệ thống: [Thật ra ta không bạch liên hoa, người ta sợ chính là.....

Khương Vũ.]Dư Ổ: [A?

Đã lâu như vậy rồi, hắn chắc là đã sớm quên ta luôn rồi.]Hệ thống lo lắng sốt ruột, [Nghe nói ở diễn đàn cao cấp truyền tin, Khương Vũ tới thế giới bạch liên hoa náo động tới long trời lở đất vì muốn tìm một người gọi là ký chủ hắc liên hoa Dư Ổ, tiếc là cấp bậc của ta không đủ, không vào được diễn đàn xem xét, tin tức này cũng là do một hệ thống quen biết nói cho ta, tin tức vừa được gửi tới đây ta còn chưa xem hết đã bị quy tắc thế giới xóa đi.]Phản ứng đầu tiên của Dư Ổ là: [Vì sao hắn không tới thế giới hắc liên hoa tìm ta?]Nói đến vấn đề này, hệ thống liền tự hào, [Bởi vì ngươi mua máy che chắn nha~]Dư Ổ: [Nhưng máy che chắn chỉ dùng được trên người hai ta, những ký chủ hắc liên hoa khác đâu?]Hệ thống nghẹn giọng.Dư Ổ cười, [Chỉ có một mình ta là ký chủ hắc liên hoa?]Hệ thống ho khan hai tiếng, [Thật không dám giấu diếm, yêu cầu của chúng ta đối với ký chủ hắc liên hoa quá cao, trước mắt người phù hợp chỉ có một mình ngươi.

Nhìn xem, ngươi là người hoàn mỹ cỡ nào cơ chứ, dung mạo này.....]Dư Ổ: [Ngươi câm miệng đi.]Hóa ra là một mình cậu mần một cái, trách không được cái hệ thống này hỏi một cái thì hết ba cái không biết, hỏi ba cái là lắc đầu chín cái, nhiều bạch liên hoa như vậy là muốn cậu lao lực chết sao.
 
(Đam Mỹ/H Văn/ Np) Hắc Liên Hoa Mỹ Nhân Đùa Bỡn
🌟🌟🌟14.[Mạt thế] Mỹ nhân như hoa bị cưỡng đoạt


Trong khi Dư Ổ cùng hệ thống nói chuyện phiếm với nhau, Tống lại nắm chặt ngọc bội nhìn về phía Dư Ổ đang ngơ ngác, đôi mắt hồ ly kia vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng bên trong nó lại ẩn chứa quá nhiều bí mật."

Ổ Ổ" Tống nhấc chân bước tới.Dư Ổ "A" một tiếng, cậu mờ mịt ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy ngọc bội trong tay Tống liền cười rộ lên, "Tống ca ca lấy được ngọc bội rồi sao?

Vậy thì chúng ta nhanh chóng đi đưa cho Đinh Độ đi."

Tống bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười của y khiến Dư Ổ có chút hoảng sợ, Tống hỏi: "Sao Ổ Ổ lại biết em trai của Đinh Sanh tên là Đinh Độ vậy?"

Dư Ổ: "A......

Em....

Hôm trước em nhìn thấy tên cậu ấy ở ngoài phòng."

Tống lại cười, "Bên ngoài phòng không có thông tin của người tình nguyện."

Dư Ổ: "......."

Cứu!!!!!"

Hai người đang nói gì vậy?"

Lộ Hoài Châu nghe mà không hiểu được, "Đinh Sanh là ai?

Em trai của Đinh Sanh lại là thằng nào?"

Dư Ổ: "....."

"Tiểu Ổ."

Giọng nói của Tống đột nhiên ôn nhu hơn, đôi mắt sau thấu kính hơi cong lên, "Em không định giải thích gì sao?"

Ngón tay thon dài phủ lên nốt ruồi đỏ rực của cậu, nhẹ nhàng cọ xát, "Nhóc lừa đảo."

"Em....

Em không có."

Dư Ổ chớp chớp đôi mắt hồ ly, vẻ mặt đầy vô tội phản bác, "Tống ca ca, em thật sự không lừa anh mà."

Lộ Hoài Châu đột nhiên thông suốt gì đó, đôi mắt hắn híp lại, nguy hiểm nhìn về phía Dư Ổ, "Em gian díu với Đinh Độ?"

Dư Ổ: "......"

"Có phải nhóc lừa đảo hay không....."

Tống vươn tay, ôm người trong ngực Lộ Hoài Châu vào ngực mình, vô cùng ôn nhu sờ sờ gương mặt trắng nõn của cậu, "Thử xem thì sẽ biết thôi."

Dư Ổ: "???"

"Hức....huhuhu....."

Cậu giả vờ khóc lên, tủi thân nhìn về phía Lộ Hoài Châu, "Ca ca, ca ca, em muốn về nhà, huhu...."

Lộ Hoài Châu nắm lấy tay mỹ nhân hôn một cái, "Ngoan ngoãn nói xem em còn tên gian phu nào nữa, sau đó chúng ta sẽ về nhà."

Dư Ổ: "......"

Cho dù não hai tên nam nhân này không nằm trên cùng một tần số nhưng cũng không trở ngại với việc bọn họ có chung một ý tưởng mang Dư Ổ ấn trên giường trong phòng nghỉ, Dư Ổ bị ném lên giường, không giải thích được thì cùng lắm sẽ bị địt một trận thôi.Sau đó.....

Cậu liền trơ mắt nhìn Tống mở ngăn kéo tủ trên đầu giường ra, từng hàng đồ chơi trong đó làm Dư Ổ không khỏi nuốt nước miếng, cậu còn chưa bị đụ mà hai chân đã nhũn ra, lỗ nhỏ chảy nước dầm dề, ngực căng tức, "Tống....

Tống ca ca....."

Rõ ràng lúc trước cậu tới không hề có những thứ này, vô số đạo cụ tình thú được bày ra, có cái cậu biết, cũng có cái cậu không biết, Lộ Hoài Châu cười một tiếng, "Đại tiến sĩ Tống còn rất biết chơi nha."

Dư Ổ giãy giụa bò về phía đầu giường, áo trên người bị cuốn lên làm lộ ra vòng eo nhỏ xinh, cậu sợ hãi, đôi mắt xinh đẹp nháy mắt đã phủ lên một tầng nước mắt, "Huhu.... ca ca.... không cần, Tiểu Ổ sẽ chết mất, sẽ chết mất."

"Bảo bối dâm đãng như vậy, sao có thể không ăn được chứ?"

Lộ Hoài Châu nắm lấy mắt cá chân mỹ nhân kéo về, chiếc áo bị cuộn lên càng cao làm lộ ra càng nhiều, vú nhỏ phấn nộn cũng bị bại lộ trong không khí, nó đứng thẳng run rẩy, mềm mại đáng thương như một bông hoa sắp bị giày vò.Tống nâng tay lên lấy trong ngăn kéo ra một ống thuốc, y đẩy chút khí trong ống tiêm ra, sau đó chậm rãi đi tới mép giường.

Dư Ổ nhìn ống tiêm đang đựng không biết là thứ gì trong tay Tống, cậu lắc đầu nguầy nguậy, "Đây là cái gì,..... không muốn, không muốn.....

Tống ca ca, Tiểu Ổ không cần thứ này....."

"Là thứ tốt có thể khiến em nói thật."

Lộ Hoài Châu cố định người trong lồng ngực, hắn nhìn đồ vật trong tay Tống mà hơi do dự, "Đây là thứ gì?

Ổ Ổ có thể chịu được sao?"

"Sao lại không thể chịu nổi chứ."

Tống nâng tay Dư Ổ lên đặt kim tiêm lên, mặc kệ Dư Ổ giãy giụa nhanh chóng đâm vào, "A a a....."

Dư Ổ giãy giụa khóc lớn, nhưng Tống làm như không thấy nước mắt, y kiên định đưa từng chút từng chút thuốc vào người cậu.Thuốc vừa đi xuống chưa được bao lâu thân thể Dư Ổ đã mềm nhũn, cảm giác mềm nhũn này không phải là do dâm dục mà là cảm giác mỏi mệt không muốn động đậy.

Cả người Dư Ổ mềm như bông không còn chút sức lực, cậu thậm chí còn cảm nhận được lỗ đít đã mất khống chế không ngừng chảy ra dâm dịch, "A...."

Dư Ổ khó chịu chôn mình trên giường, giọng nói cũng mềm mại giống y cơ thể của mình, "Tống ca ca, anh đã làm cái gì vậy?"

Lộ Hoài Châu đưa tay ra sờ, vừa sờ đã thấy dâm dịch đầy tay, "Sẽ không bị cậu làm hỏng rồi đấy chứ?"

Lộ Hoài Châu đang lăn lộn sờ bên này rồi lại sờ soạng bên kia trên người mỹ nhân thì máy truyền tin của hắn đột nhiên vang lên, vừa mở máy đã nghe tiếng nói trầm ổn của một người đàn ông, "Lộ Hoài Châu, mày lại chạy đi đâu rồi?"

Trong máy truyền tin mơ hồ có người nói "Viện nghiên cứu" "Tống", Lộ Hoài Châu chửi một tiếng, vội vàng mở miệng, "Ba, con đang ở trên tường vây đây, người tìm con có chuyện gì, đợi con một lát, con lập tức tới đây."

Tắt máy, Lộ Hoài Châu ôm mỹ nhân mềm mại trên giường hôn một cái thật mạnh, "Tiểu tổ tông à, đợi anh đi ứng phó với lão tổ tông trước đã xong lại qua đây tìm em nhé."

Cuộc đời ba hắn hận nhất là việc hắn thích nam nhân, nếu ông ta mà biết giờ đây hắn đã lưu lạc đến mức phải dùng chung người yêu với người khác thì nói không chừng việc đầu tiên lão ba hắn làm sẽ là bắt Dư Ổ tới thẩm vấn mất.Sau khi Lộ Hoài Châu vội vã rời đi, Tống liền khóa cửa lại."

Ổ Ổ ngoan."

Y sờ lên gương mặt của mỹ nhân, thiếu niên giống y như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn nâng mặt cọ lên tay y, một chú mèo vừa ngoan vừa ngọt, thế nhưng dưới gương mặt mê người này vậy mà lại là một nhóc con lừa đảo, "Ổ Ổ ngoan, nói cho Tống ca ca biết mấy năm nay em đi đâu?"

Đại não Dư Ổ dường như đã đình công, dâm dục không chịu khống chế đánh úp về phía cậu, bờ môi mở ra toàn là những tiếng rên rỉ, ý thức cũng dần tan vỡ mà đi theo lời nói của Tống, "Em.... em đến....

A....."

Hệ thống: [Tỉnh tỉnh!

Bên trong thuốc có thành phần giúp con người ta nói thật!

Ta cấm ngôn ngươi hai phút, ngươi cố gắng chịu đựng một chút, hiệu lực của thuốc sẽ qua nhanh thôi.]Dư Ổ mờ mịt chớp mắt, [A?]Môi đỏ giờ đây mở ra chỉ phát ra những tiếng rên rỉ nức nở, một từ cậu cũng không nói ra được, cậu đáng thương chảy nước mắt, nước mắt lập tức thấm ướt khăn trải giường, cậu khóc đến vô cùng thương tâm: "Huhuhu....."

"Không nói sao?"

Tống thong thả ung dung cởi bỏ quần áo của Dư Ổ, y ôm lấy mỹ nhân cả người trần trụi vào trong ngực hôn môi, y hôn lên nước mắt cậu, ngậm lấy môi cậu, nuốt xuống âm thanh nức nở của cậu.

Âm thanh "ong ong ong" của đồ vật rung chuyển vang lên trong phòng, đạo cụ lạnh lẽo rung rung được đặt trên cửa lỗ của Dư Ổ, mỹ nhân phe phẩy mông muốn nuốt thứ đồ vật đó vào bên trong, nhưng cậu vừa tiến lại gần nó một chút thì vật đó lại rời đi xa hơn.

Dâm dục như sóng triều mãnh liệt, đầu vú phấn nộn không cái hút đã dâm đãng chảy ra sữa tươi, mùi sữa bay ra tứ phía."

Ổ Ổ vì sao lại trở về?

Ổ Ổ muốn gì?"

Tống liếm láp nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của cậu, nhìn người yêu thời niên thiếu của bản thân lại một lần nữa trở về bộ dáng dâm loạn trong lồng ngực mình, đáy lòng y vừa cảm thấy thỏa mãn lại vừa thấy không chân thật.Dư Ổ mở miệng vài lần, miệng chưa nói ra nhưng đại não đã đi trước trả lời vấn đề của Tống, thế nhưng cậu lại không thể nói ra được gì.

Tống nhìn cậu mở miệng nhưng không phát ra bất cứ tiếng động gì, đôi mắt thâm sâu co rút lại."

A...."

Cấm ngôn cuối cùng cũng được cởi bỏ, nhưng hiệu lực của thuốc cũng đã bị mất đi, Dư Ổ ôm Tống khóc lóc, "Vì sao Tống ca ca lại không tin em chứ, vì sao..... huhuhu......"

"Em.... hức.... có quen biết với Đinh Độ....."

Cậu gập ghềnh giải thích mình biết Đinh Độ là bởi trước tận thế cậu đã từng gặp qua cậu ta, biết khối ngọc bội kia là của Đinh Độ, hơn nữa cậu cũng chưa từng nghe nói Đinh Độ có anh trai, "Hơn nữa...."

Dư Ổ bịa đặt lung tung, "Trong tang thi triều em đã nhìn thấy Đinh Sanh bị tang thi cắn, sau đó Đinh Sanh đã lấy ngọc bội ra, trên bề mặt ngọc bội xuất hiện một lỗ nhỏ, chất lỏng màu trắng từ trong đó chảy ra, Đinh Sanh uống xong thì không còn vấn đề gì nữa."

Dư Ổ khóc đến mức không thở được, ngón tay đưa ra phía sau tìm kiếm, đi dọc theo kẽ mông muốn cắm vào lỗ dâm của chính mình, "Bang" một tiếng, bàn tay Tống đã đánh mạnh lên mông Dư Ổ, giọng nói của y còn mang theo ý cười, "Ai cho phép em tự chơi chính mình?"

"Huhu....

Tống ca ca.....

Tống ca ca....

Tiểu Ổ khó chịu...."

Trong lòng Dư Ổ đã mang y ra mắng cả trăm lần, chính mình không chơi còn không cho phép cậu chơi.Thứ đồ chơi lạnh lẽo cuối cùng cũng mở ra lỗ dâm đi theo dâm thủy cắm vào bên trong, tốc độ dao động cực nhanh khiến Dư Ổ thét chói tai bắn ra, "A a a...."

Vật cứng hoàn toàn chui vào bên trong, cảm nhận được có lông xù xù quét qua trên mông cậu khiến cậu mơ màng nhìn qua, vừa nhìn đã thấy giữa hai cánh mông mượt mà của bản thân vậy mà lại kẹp một cái đuôi to trắng như tuyết.

Dư Ổ cảm nhận được thứ đồ chơi trong cơ thể đang không ngừng rung lắc, cậu ngơ ngẩn nhìn về phía lông xù, ngay cả Tống hôn mình cũng không đáp lại.Đạo cụ trong lỗ dâm đột nhiên lại đưa đẩy nhanh hơn, nó cố gắng đâm vào phía sâu bên trong, sâu đến mức Dư Ổ cảm thấy đuôi to lông xù cũng sắp chui vào trong cả rồi, khoái cảm khiến Dư Ổ ngã trên giường, ngón chân co lại, thét chói tai phun ra dâm thủy, "A a a..... nhanh quá.... nhanh quá..... a a...."

Thấy người yêu bị đồ chơi chơi tới sướng như vậy Tống cảm thấy rất khó chịu, y kéo quần mình xuống muốn nhét cặc mình vào trong, không ngờ máy truyền tin lại vang lên, cặc lớn sửa lại lộ tuyến đút vào trong miệng mỹ nhân, y bắt máy, "Tiến sĩ Tống, Lộ tướng quân tới Viện nghiên cứu thị sát ạ."

Tống thong thả đưa đẩy con cặc đỏ tím của mình trong khoang miệng mỹ nhân, giọng nói trấn định nói: "Đã biết."

Dư Ổ: "Ô.... a...."

Tống lấy từ trong tủ ra một chiếc khăn lụa đỏ và giang tắc, y trói Dư Ổ thành tư thế quỳ bò mở rộng hai chân, mông thịt bị đẩy lên cao, đuôi to lông xù màu trắng xõa tung theo bờ mông phe phẩy mà lắc lư theo, nhìn cậu giờ đây giống y hệt hồ yêu dâm đãng, giang tắc nhét vào trong miệng Dư Ổ, Tống trìu mến hôn lên đôi mắt tràn ngập ánh nước của cậu, "Ổ Ổ ngoan, tự mình chơi một lát, Tống ca ca sẽ nhanh chóng quay lại đây."

"A a a...."

Dư Ổ rất muốn chửi ầm lên, vừa nãy còn không muốn cho cậu chơi, giờ lại bắt cậu tự chơi, nhưng với tình trạng của cậu bây giờ sao có thể tự chơi được.

Cậu quỳ bò trên giường, eo nhỏ hạ xuống, mông thịt cong vểnh mở rộng đối diện với cửa ra vào, dâm thủy đã chảy ướt lông mềm trên đuôi trắng, trong phòng tràn ngập mùi dâm thủy dâm đãng và mùi sữa thơm ngọt.

Dư Ổ bị tình dục tra tấn không còn ý thức, cậu có gắng co rút lỗ dâm phun ra nuốt vào đạo cụ.Tống nhìn thấy người đàn ông trung niên cao lớn đứng bên cạnh Kỳ Trạch và Lộ Hoài Châu liền cho rằng đối phương đến đây tìm Dư Ổ, y đã chuẩn bị sẵn sàng dẫn người rời đi, không nghĩ tới đối phương lại tới dò hỏi chuyện của Đinh Sanh, chuyện Đinh Sanh nói có thể chế ra thuốc giải đã truyền tới tai Lộ tướng quân."

Lộ tướng quân, viện nghiên cứu giờ đây đã nghiên cứu ra được một chút rồi, chắc không lâu nữa sẽ tạo ra được thuốc giải, còn nghiên cứu viên Đinh, tinh thần cậu ta hiện nay không được tốt lắm, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt."

Lộ Hoài Châu lớn lên trông rất giống Lộ tướng quân, hai người họ y như được khắc ra từ một khuôn, Lộ tướng quân tuy rằng đã ngoài 40 nhưng vì ông ta bảo dưỡng rất tốt, cơ bắp cường tráng do huấn luyện khiến ông ta trông như chỉ mới hơn 30 tuổi, "Được, vậy làm phiền Tống tiến sĩ rồi."

"Không có gì."

Tống nhìn Lộ Hoài Châu đang làm mặt quỷ cùng Kỳ Trạch sắc mặt bình đạm như thường, y rũ mắt, "Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi trước."

Lộ Hoài Châu vội vàng nhấc tay, "Ba, để con ở lại làm trợ thủ cho tiến sĩ Tống."

"Mày thì có thể giúp được cái gì, đừng có mà làm loạn!

Hôm nay căn cứ phía Bắc phái người tới đây, mày theo ba đi mặt người ta."

Lộ Hoài Châu bị Lộ tướng quân mang đi, Kỳ Trạch được ở lại, anh kéo tay áo mở rộng cổ áo, sau khi tiễn đám người rời đi liền quay người đi về phía văn phòng Tống, hai người vừa mở cửa đã thấy mỹ nhân bị lụa đỏ buộc chặt, có màu đỏ phụ trợ khiến da thịt càng thêm trắng mịn, đuôi cáo lông xù lộ ra ngoài đã bị dâm dịch làm cho ướt nhẹp, lỗ đĩ trong mông thịt mật đào như ẩn như hiện trước mặt hai nam nhân, tiếng thở dốc trong phòng thô nặng hơn vài phần.Dư Ổ đã mất đi ý thức, cả người đều do lụa đỏ lôi kéo chống đỡ, khi chiếc đuôi lông xù trong lỗ đít bị rút ra thay thế bằng căn cặc nóng bỏng cậu cũng không biết được, lỗ dâm chỉ có thể tự động cắn nuốt cặc lớn, dâm dịch vẫn chảy không ngừng.Kỳ Trạch bóp cánh mông đầy thịt của mỹ nhân, "bạch bạch bạch" va chạm, buồi gân tím đỏ vừa rút ra lại hung hăng tiến vào, địt mạnh khiến mỹ nhân nửa tỉnh nửa mê vô thức rên rỉ, "A.... a.... từ bỏ.... từ bỏ.... a....."

Dư Ổ bị địt cho tỉnh lại một lần, ý thức cậu mông lung, cậu nghe thấy Tống nói, "Kỳ phó tướng nói đúng, nếu muốn để Ổ Ổ ở bên cạnh mình mãi mãi thì phải nắm chắc được món đồ mà em ấy mong muốn."

"Nhóc con lừa đảo."

"Cả đời cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi anh."

Khi Dư Ổ lại lần nữa bị địt cho ngất đi, tràn ngập trong đầu cậu chỉ là tiếng chửi mắng Kỳ Trạch, không biết Kỳ Trạch đã làm ra việc thiếu đạo đức nào để ngăn cản không cho cậu hoàn thành công lược.--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Rồi, đến đây ta có thể thấy việc bé Ổ có ở lại để có cái kết HE hay không thì phải tùy vào trình độ gian trá của ông Kỳ và ông Tống, còn ông Lộ thì khỏi nói, ổng chỉ được cái tứ chi phát triển + tinh trùng thượng não thôi, nếu không có hai ông kia chắc bé Ổ cũng đá ông Lộ từ sớm rồi.
 
(Đam Mỹ/H Văn/ Np) Hắc Liên Hoa Mỹ Nhân Đùa Bỡn
🌟🌟🌟(Hoàn).[Mạt thế] Mỹ nhân như hoa bị cưỡng đoạt


Dù cho Dư Ổ có cố gắng nỗ lực như thế nào đi chăng nữa thì giá trị công lược của Tống cũng không đầy, lúc nào cũng duy trì 99.9%, Dư Ổ còn định dùng cái chết để đánh cược một phen xem giá trị công lược có thể đầy được hay không, thế nhưng ba người đàn ông này lại canh chừng quá gắt gao, dù cậu có giận dỗi thế nào thì bọn hắn cũng không chịu rời đi, ngay cả lúc đi vệ sinh ba tên vô liêm sỉ này cũng muốn chen vào, chỉ thiếu không đỡ trym cậu xi tiểu thôi.Kế từ khi Đinh Sanh bị dẫn đi, Dư Ổ đã kiểm tra rất nhiều lần nhưng kỳ lạ là hệ thống cũng không tra ra được tin tức của cậu ta, Đinh Sanh giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.

Dư Ổ đã vài lần chạy tới viện nghiên cứu dò hỏi, Tống đều nói là dính cảm nhiễm phải cách li, mà cách li ở nơi nào Dư Ổ không sao tìm được.

Vốn dĩ cậu còn lo lắng bạch liên hoa này đi rồi, có khi nào có bạch liên hoa khác tới không, nhưng cậu đợi mãi cũng không thấy động tĩnh gì.

Trong căn cứ vẫn cứ bình an, không lo không nghĩ mà sinh hoạt, không hề có sự khẩn trương của mạt thế, viện nghiên cứu đã tuyên bố với mọi người đã chế tạo ra thuốc giải, nhưng Dư Ổ biết, thuốc giải đó thật ra là linh tuyền, không biết Tống đã làm thế nào mà linh tuyền lại lần nữa trở về trên người Đinh Độ, mà Đinh Độ cũng bằng lòng cung cấp nước suối vô điều kiện cho viện nghiên cứu, mấy ngày nay mọi người đều tất bật ngày đêm nghiên cứu thành phần trong nước suối đó.Dư Ổ đi dọc theo hành lang của viện nghiên cứu, đằng sau, Kỳ Trạch mặc một thân đồ đen tác chiến tôn lên dáng vóc thân cao chân dài, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú, đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước chưa từng rời khỏi bóng dáng mỹ nhân đằng trước một phút giây nào.Dư Ổ đem cặp lồng nhét vào trong tay Kỳ Trạch, cậu hừ một tiếng, "Giúp em cầm đi, hôm nay em phải cho Tống ca ca một bất ngờ!

Không có phần của anh đâu nhé!"

"Tống ca ca!"

Dư Ổ cười ngọt ngào đẩy cửa văn phòng ra, tiếng nghị luận bên trong lập tức dừng lại, vài nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng ngẩng lên nhìn cậu, Dư Ổ vội vàng lui ra ngoài, ngượng ngùng xin lỗi, "Thật xin lỗi, đã quấy rầy mọi người rồi."

"Tống ca ca bận mất rồi."

Dư Ổ thở dài, cậu chuyển hướng ôm lấy eo Kỳ Trạch, "Chán quá đi."

Một tay Kỳ Trạch vẫn cầm cặp lồng, một tay ôm lấy cậu, thấp giọng hỏi, "Canh này tôi có thể uống không?"

"Không thể!"

Dư Ổ gần đây rất không vừa mắt Kỳ Trạch, cậu luôn cảm thấy người đàn ông này đã động tay động chân gì đó mới khiến cậu không thể công lược thành công, "Đây là em cố ý nấu cho Tống ca ca uống bồi bổ, không có phần của anh đâu!"

Dư Ổ giơ lấy lấy lại cặp lồng, lặng lẽ đi tới đặt cặp lồng vào trong cửa, cậu bảo Tống ca ca nhìn thấy sẽ biết đây là tâm ý của cậu, nói đi nói lại cậu vì để có được giá trị công lược mà đã liên tục mấy ngày đưa canh cho y rồi.Cánh cửa vừa hé đã nghe thấy mấy tiếng bàn luận bên trong, nào là "kỳ quái", "không tìm ra được", "nghiên cứu"....

Dư Ổ cũng không hiếu kỳ, cậu đóng cửa lại, vỗ vỗ tay, nhìn về phía Kỳ Trạch, "Được rồi!

Chúng ta đi tìm Lộ Hoài Châu thôi."

Trước kia cậu không dám đi tìm Lộ Hoài Châu bởi cậu sợ ba hắn không thích mình, nhưng tiếp xúc rồi mới biết Lộ tướng quân là người rất hòa nhã, từ đó cậu cũng thường xuyên tới tìm hắn hơn.Kỳ Trạch nhìn đôi mắt trong suốt xinh đẹp không có chút hình bóng nào là của mình ở trong đó, anh rũ mắt, mím môi, sau đó mở miệng: "Em không muốn đi gặp Đinh Sanh sao?"

Dư Ổ "A" một tiếng, nghi hoặc nhìn Kỳ Trạch, "Anh biết cậu ta ở đâu sao?"

Kỳ Trạch gật đầu, anh giữ chặt cổ tay Dư Ổ đi về phía thang máy xuống tầng hầm.Nhìn thang máy đi xuống từng tầng, từng tầng, Dư Ổ đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, lúc trước cậu làm thế nào cũng không được gặp, sao bây giờ lại có thể dễ dàng đưa cậu đến gặp như thế chứ?

Dư Ổ thông qua cánh cửa trơn bóng quan sát kỹ biểu cảm của Kỳ Trạch, vẫn lạnh lùng như trước, đôi mắt sắc bén sâu không thấy đáy."

Em muốn hỏi cái gì?"

Kỳ Trạch quay đầu nhìn người đang không ngừng dò xét mình, "Em nghĩ là tôi đang lừa em?"

"Không có không có, ca ca sao có thể lừa em chứ."

Dư Ổ vội vàng ôm lấy eo Kỳ Trạch, cảm nhận được thân thể ấm áp rắn chắc của người đàn ông, trong lòng cậu khẽ kêu meo meo.

Mỗi lần cậu ở riêng một mình với Kỳ Trạch đều có cảm giác rất hỗn độn, nhất là thời gian gần đây khi cậu vắng vẻ anh, loại cảm giác này càng trở nên mãnh liệt hơn, cậu rõ ràng đã mặc quần áo đầy đủ, thế nhưng khi đứng trước Kỳ Trạch lại luôn cảm thấy mình trần trụi bị anh nhìn thấu tất cả.Kỳ Trạch xoa xoa người trong ngực, bình tĩnh nói: "Lát nữa em sẽ biết thôi."

Trong lòng Dư Ổ càng lo lắng hơn.Thang máy dừng lại dưới tầng cuối cùng mà Dư Ổ chưa từng tới bao giờ, dọc đường đi có vô số trạm kiểm soát, cũng có vô số dị năng giả cầm súng đứng canh, bọn họ kiểm tra giấy chứng nhận của Kỳ Trạch rất kỹ rồi mới cho anh vào, càng đi vào trong, trái tim Dư Ổ đập càng mạnh.Hai bên đường đi không phải là cửa kính mà là mặt tường rắn chắc, Kỳ Trạch nắm tay Dư Ổ đẩy cánh cửa cuối cùng ra, cửa vừa đẩy ra tiếng gào tê tâm phế liệt đã truyền ra ngoài, Dư Ổ sợ hãi nắm chặt tay Kỳ Trạch, nhỏ giọng kêu, "Ca ca~"Đôi mắt hồ ly mềm mại ngoan ngoãn nhìn thẳng vào đôi mắt đen của người đàn ông, sau khi thấy trong đó không có sát ý mới dám tiếp tục đi theo.Giọng nói của hệ thống cũng đã bắt đầu run rẩy, [A....

Ổ...

Ta.....

Ngươi, ngươi đừng đi.....

đừng đi.....

Ta cảm nhận được, được sức mạnh của quy tắc thế giới.....]Bước chân Dư Ổ dừng lại một chút, cậu nuốt nước bọt, hàng mi dài run rẩy, không, không thể nào, chẳng lẽ gần đây cậu đã làm hơi quá khiến Kỳ Trạch mất kiên nhẫn sao......"

Ca..... ca ca."

Dư Ổ lôi kéo tay Kỳ Trạch, giọng nói mềm mại lấy lòng, "Ca ca, em, em không muốn thấy cậu ta nữa, em muốn, muốn về nhà."

"Được thôi."

Kỳ Trạch liếc nhìn khuôn mặt sợ hãi đến trắng bệch của Dư Ổ, "Em cảm thấy sợ cũng là bình thường."

"Vậy đứng ở chỗ này xem đi."

"A?"

Dư Ổ ngơ ngác ngẩng đầu, sự hoảng loạn trong mắt còn chưa kịp tan đi, Kỳ Trạch nâng tay chạm vào nốt ruồi đỏ nơi đuôi mắt của mỹ nhân, ngón tay nhẹ nhàng cọ xát, anh cúi xuống khẽ hôn lên khóe mắt cậu, "Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em."

Mặt tường trước mặt cậu dần biến đổi, nó trở nên trong suốt, Dư Ổ sợ hãi nhắm mắt ôm chặt eo Kỳ Trạch, cả người đều rúc trong lồng ngực anh, cánh tay cường tráng của người đàn ông vòng qua ôm lấy eo cậu, ôm người vào lòng.Bàn tay vỗ nhẹ lên gương mặt đang nhắm chặt mắt, Kỳ Trạch nhàn nhạt lên tiếng: "Mở mắt ra."

Dư Ổ nuốt nước miếng, tim đập loạn xạ, hệ thống trong đầu giống như đã chết dí ở đâu đó, mặc cho cậu gọi thế nào cũng không ló đầu ra, hàng mi dài run rẩy, đôi mắt hồ ly vừa mở ra đã bị cảnh tượng máu me trước mặt làm cho sợ tới mức thét lên, "A a a a....."

"Ca ca, ac ca....."

Giọng nói kiều mị ngày trước giờ đây lại tràn ngập sợ hãi, là thật sự sợ hãi chứ không phải giả vờ để có được lòng thương nữa.Chỉ vừa thoáng nhìn một cái, Dư Ổ đã thấy một người mặc áo blouse trắng trói một người trên bàn rồi mổ bụng......

Hơn nữa, có một cảm giác kỳ lạ nói cho cậu biết người nằm trên đó là một ký chủ."

Tiểu Ổ."

Kỳ Trạch mang theo tư thái bảo vệ tuyệt đối ôm lấy cậu, bàn tay lạnh lẽo sờ lên sườn mặt Dư Ổ, dù biết rõ vẫn cố tình hỏi, "Em rất sợ hãi sao?"

"Em, em sợ...... huhu ca ca, ca ca đừng giết em."

Dư Ổ gắt gao ôm lấy eo nam nhân, dùng cái cớ sứt sẹo xin tha, "Ca ca, em gần đây học nấu canh, ăn rất ngon, còn chưa kịp nấu cho ca ca mà."

Đột nhiên vách tường trong suốt biến đổi, không gian kỳ quái, hệ thống biến mất cùng vô số khổ hình vây quanh khiến cơ thể Dư Ổ nhũn ra, cậu lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi như vậy, không phải sợ chết, mà sợ sống không bằng chết."

Thật à?"

Kỳ Trạch thấp giọng hỏi, "Tiểu Ổ phải nấu canh cho tôi nhé."

Dư Ổ chôn trong ngực anh "vâng vâng" liên hồi, nghe được lời nói của nam nhân, Dư Ổ biết cái lí do sứt sẹo của mình cũng không phải không có tác dụng, nhưng Kỳ Trạch đây là đang cảnh cáo cậu."

Ngoan lắm."

Ngón tay Kỳ Trạch len vào trong tóc cậu nhẹ nhàng vuốt ve, "Người kia không phải Đinh Sanh."

"Nhưng mà....

Đinh Sanh có ở đây, em có muốn gặp cậu ta không?"

Dư Ổ lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lăn dài trên má, cái gì cũng không dám làm, "Không cần, không cần, ca ca, em không muốn nhìn."

"Lá gan sao lại nhỏ như vậy chứ."

Kỳ Trạch không nhịn được mà mỉm cười, bàn tay khẽ đánh lên mông cậu, "Cái gan trêu chọc tôi lúc trước giờ bay đi đâu rồi?"

Dư Ổ vừa sợ hãi vừa tủi thân vùi mặt vào người Kỳ Trạch không nói được gì, bên tai cậu toàn những tiếng kêu thảm thiết làm cậu không dám ngẩng đầu lên."

Đây đều là những ký chủ ở thế giới khác."

Kỳ Trạch thong thả ung dung giải thích, "Bọn họ muốn phá hủy thế giới bị quy tắc phát hiện."

"Nếu bị quy tắc thế giới phát hiện thì sẽ có kết cục gì, Tiểu Ổ có biết không?"

Cằm Dư Ổ bị nam nhân nắm chặt bắt nâng lên, Kỳ Trạch nhìn vào đôi mắt chứa đầy nước mắt kia, cười nói, "Bọn họ sẽ chết, nhưng thật ra chết chỉ là suy đoán của mọi người thôi, bọn họ sẽ bị quy tắc buộc vào thế giới này, biến thành đồ chơi cho quy tắc thế giới, ý thức của bọn họ sẽ bất diện, bọn họ sẽ nhận hết tra tấn, cho tới khi thế giới luân hồi lại một lần nữa."

"Giống như thế giới của chúng ta hiện nay, chỉ cần trăm năm là có thể luân hồi, trải qua trăm năm tra tấn là có thể hồn phi phách tán rồi....."

"Huhuhu....."

Dư Ổ cắn mội chảy nước mắt, cậu lắc đầu không ngừng, đôi mắt đỏ lên nhìn mà thương, cậu nghẹn ngào mở miệng, "Em, em không phá hỏng..... phá hỏng thế giới....."

Cậu chỉ ngáng chân bạch liên hoa, ngủ ngủ với nam nhân.....Kỳ Trạch, "Em quyến rũ nhiều SSR như vậy, còn dám nói không phá hỏng?"

Dư Ổ nước mắt lưng tròng, "Em.... em....."

"Được rồi."

Kỳ Trạch cũng không nghĩ sẽ đem người dọa hỏng, anh buông lỏng bàn tay đang nắm cằm cậu ra, ôm cậu vào trong lòng, "Không dọa em nữa."

Không gian nháy mắt khôi phục nguyên dạng, vô số thanh âm thét gào biến thành một thanh âm duy nhất, Dư Ổ lần này đã nghe ra đây là tiếng thét của Đinh Sanh.Kỳ Trạch ngồi xổm xuống, nửa quỳ trước mặt Dư Ổ, cánh tay rắn chắc ôm lấy eo mỹ nhân, sau đó anh cầm tay Dư Ổ nâng lên chỉ về phía cánh cửa đang không ngừng truyền tới tiếng la hét."

Đinh Sanh vì cướp lấy linh tuyền của nguyên trụ dân nên bị quy tắc thế giới phát hiện, bởi thế cậu ta phải ở đây."

Kỳ Trạch ngẩng đầu nhìn chóp mũi hồng hồng, khóe mắt vẫn treo giọt nước mắt của mỹ nhân, "Dư Ổ, em có hai lựa chọn."

"Một là đi vào cánh cửa này, bị quy tắc thế giới phát hiện."

Dư Ổ cúi đầu nhìn nam nhân nửa quỳ trước mặt đã trở nên lạnh lùng dị thường, trong cặp mắt đen ẩn chứa lạnh lẽo làm cậu run rẩy, cậu nhấp môi, tủi thân nhưng không dám phản kháng nói, "Em chọn cái thứ hai."

"Đúng là một lựa chọn sáng suốt," Kỳ Trạch hôn lên mu bàn tay trắng nõn của mỹ nhân, mặt mày nhiễm chút ý cười, "Tôi thấy nhân loại đều làm như này để vĩnh viễn ở bên nhau."

"Em bằng lòng gả cho tôi không?"

Dư Ổ: "......

Em bằng lòng....."

Dư Ổ cảm thấy ngón tay mình bị nhiễm một chút điện gì đó, Kỳ Trạch nhìn về phía cậu, "Trong lòng em vẫn còn kháng cự."

Dư Ổ: "......"

"Em có bằng lòng không?"

"Em bằng lòng."

"Em bằng lòng không?"

"Em bằng lòng."

"............"

Dư Ổ không biết mình đã bị người đàn ông này bắt nói bao nhiêu câu bằng lòng, cuối cùng cậu giống như hỏng mất mà quát lớn, "Em bằng lòng!!!!"

Ngón áp úp đột nhiên truyền tới một chút ngứa ngáy, Dư Ổ cúi xuống nhìn liền thấy trên ngón tay áp út bị phủ lên một vòng văn án thật nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể thấy được."

Được rồi, đi thôi."

Kỳ Trạch nhìn trên ngón tay mỹ nhân đã đính khế ước vừa lòng cười, Dư Ổ ngoan ngoãn theo anh ra ngoài, lại nhịn không được hỏi, "Đây là cái gì vậy?"

"Là đồ vật có thể bảo vệ em."

Chỉ là phải cần một chút thời gian mới có thể ổn định được.Đuôi mắt Dư Ổ vẫn còn hồng, nước mắt vẫn còn tràn trong hốc mắt, cậu cảm thấy đời mình xong rồi, không bao giờ được ngủ với nam nhân mà không kiêng nể gì nữa, Kỳ Trạch dường như đã nhận ra suy nghĩ trong lòng cậu, anh nhàn nhạt mở miệng, "Em có thể tiếp tục công lược khí vận SSR, SSR là nhân vật cao nhất của thế giới, họ không có quỹ đạo nhân sinh cố định, cũng không bị thế giới trói buộc, công lược bọn họ đối với em chỉ có lợi chứ không có hại."

"Em hiện giờ vẫn còn quá yếu."

Dư Ổ nhỏ hoan hô trong lòng!Người không ngăn cản cậu ngủ với nam nhân thì đều là người tốt!

Nói sớm thì không phải cậu sẽ nguyện ý từ đáy lòng rồi sao.

Nỗi sợ vừa qua đi cậu đã suy nghĩ lại cẩn thận, Kỳ Trạch đây là muốn bảo vệ cậu.

Dư Ổ vui vẻ không thôi, đôi mắt vừa đong đầy nước mắt giờ đây đã nhiễm ý cười, cậu nguyện ý nguyện ý rất nguyện ý!Đại lão muốn gì cứ tìm Ổ Ổ nha!"

Được rồi, chúng ta phải về thôi."

Ngón tay Kỳ Trạch đặt trên then cửa, anh nhìn khuôn mặt đầy ý cười của Dư Ổ, "Lúc nào cũng phải ghi nhớ, em là nguyên trụ dân của thế giới."

"Cạch" một tiếng, cửa được mở ra, Dư Ổ thấy được phân cách trên cửa, vừa bước ra, một lực lượng đầy áp bức ập đến ép cậu không thở nổi."

Ổ Ổ!

Em đi đâu vậy?!"

Giọng nói của Tống truyền tới, áp lực trên người bỗng nhiên biến mất, Dư Ổ đổ cả mồ hôi lạnh, cậu chậm rãi ngước nhìn Tống đang bước nhanh tới đây, suy yếu hô, "Tống ca ca."

Dư Ổ biết, đây là quy tắc thế giới, đây không phải lần đầu tiên cậu cảm nhận được.Hoa văn trên ngón tay tỏa nhiệt, màu sắc cũng trở nên đậm hơn một chút."

Hai người đi đâu vậy hả?"

Tống cau mày nhìn Kỳ Trạch, "Cậu đưa Ổ Ổ xuống dưới làm gì?"

Tống giơ tay nắm chặt tay Dư Ổ lôi cậu rời đi, Dư Ổ vội vàng túm lấy Kỳ Trạch, thanh âm mềm mại, đôi mắt chớp chớp, "Ca ca, đi thôi."

Có lão đại bảo kê, cậu nghe lão đại nói, yêu lão đại đụ mình."

A...."

Dư Ổ mặc tạp dề tình thú màu hồng phấn, dưới tạp dề trống không, hai tay cậu chống lên bàn, eo nhỏ lõm xuống nâng mông thịt lên, hai chân thẳng tắp thon dài mở rộng làm lộ ra lỗ dâm trong kẽ mông đang chảy dâm thủy ròng ròng.

Trong lỗ đít là thanh âm tiếng nước quấy, trên bệ bếp là tiếng sôi trào."

A.... ca ca."

Dư Ổ khó nhịn cong mông về phía sau, muốn đưa con cặc đang đứng cách cậu 10cm vào trong lỗ dâm của mình.Kỳ Trạch đỡ lấy cặc bự "bạch bạch" đánh trên mông mỹ nhân, đầu buồi cọ xát cửa lỗ xong lại rời đi, anh nhất định không đâm vào.Lỗ đít Dư Ổ co rút lại, dục vọng đã khiến ý thức cậu trở nên mơ hồ, trứng rung trong lỗ đĩ chỉ khiến cậu thêm ngứa ngáy, cánh tay vô lực trượt xuống, Dư Ổ mềm người mở rộng hai chân ngồi trên sàn nhà, sau đó cậu đổi tư thế thành quỳ bò căng hai cánh mông mình ra để lộ lỗ đít đói khát đang không ngừng chảy ra nước sướng, dâm dịch theo bắp đùi chảy xuống, chỉ chốc lát đã làm ướt mặt sàn.Căn cặc nóng hổi đánh trên mặt, Dư Ổ mê muội mở miệng ngậm lấy nó liếm láp, đầu buồi lấp đầy khoang miệng, đâm vào yết hầu cậu, phía trên được lấp đầy nhưng phía dưới lại tịch mịch khó chịu, mỹ nhân "a a" chảy nước mắt, ngậm lấy con cặc và trong miệng càng sâu hơn."

A... a...."

Một tay Dư Ổ nắm lấy buồi gân của nam nhân liếm láp, một tay đem bốn ngón cắm vào trong lỗ đút chính mình, nhét trứng rung vào càng sâu hơn."

Nha."

Lộ Hoài Châu dựa vào cánh cửa bếp, vật dưới háng đã chống quần đứng thẳng, tràn đầy ghen tuông âm dương quái khí nói, "Tạp dề play cơ đấy."

Lộ Hoài Châu đi vòng về phía sau, nhìn thấu mỹ nhân tự mình cắm ngón tay làm dâm thủy chảy ròng liền cười nói, "Lỗ đít đã đói khát như vậy mà không thèm địt vào, đúng là thứ đầu gỗ, Ổ Ổ chơi play cùng cậu ta làm gì, chơi với ca ca này, ca ca đảm bảo địt chết em."

Ngón tay thô ráp vòng qua ngực mỹ nhân đặt trên đầu vú sưng đỏ, Lộ Hoài Châu bóp mạnh một cái, sữa tươi văng ra khắp nơi, Lộ Hoài Châu nắm lấy eo mỹ nhân, nhìn về phía Kỳ Trạch, "Sàn nhà phòng bếp rất lạnh nha, đi ra bên ngoài chơi, cậu không đau lòng em ấy nhưng tôi đau lòng."

Lộ Hoài Châu ôm Dư Ổ lên, căn cặc đỏ tím chậm rãi rút ra khỏi miệng nhỏ, hai nam nhân nhìn đến mà càng nứng hơn.Tống đẩy cửa vào thấy mỹ nhân ăn mặc rách nát bò trên sô pha, phía trước ngậm cặc Kỳ Trạch, phía sau nuốt buồi Lộ Hoài Châu, dâm không chịu được."

Ổ Ổ ăn cơm chưa?"

Tống vừa cởi áo khoác vừa bước lại đây.Lộ Hoài Châu nắm lấy eo nhỏ của cậu hung hăng địt vào, hắn bất mãn quay đầu lại nói, "Ăn ăn ăn, cậu mẹ nó chỉ biết quan tâm Ổ Ổ có ăn cơm không, không thấy Ổ Ổ chỉ muốn ăn cặc à?"

Tống sờ sờ mặt Dư Ổ, khuôn mặt xinh đẹp bị cặc bự làm cho căng ra, dâm đãng vô cùng khiến cặc y cương cứng, nhưng y vẫn xoay người vào bếp, "Trước để Ổ Ổ ăn cơm đã."

Nếu không lại địt đến nửa đêm, đến lúc đó đói cũng chỉ có thể ăn tinh dịch của bọn họ.Thời gian ăn cơm cũng là thời gian nghỉ ngơi đầy quý báu của Dư Ổ, bởi vì cậu biết, ăn cơm xong ba nam nhân này sẽ thật sự không tha cho cậu, dù cho cậu khóc, xin tha như thế nào, mấy người đàn ông này chỉ biết đút cho cậu từng luồng tinh dịch, khiến cậu không thể bắn ra được nữa, dù mất khống chế cũng không buông tha cho cậu.Dư Ổ sống rất nhiều năm ở tận thế, ba người đàn ông này vẫn luôn ở bên cạnh cậu, giá trị công lược của Tống trước sau vẫn chỉ ở mức 99.9%, dù Dư Ổ tính toán rời bỏ thế giới này thì Kỳ Trạch cũng không cho cậu rời đi, hoa văn màu xám ở ngón áp út dần dần đậm hơn, cuối cùng biến thành hoa văn màu đen tinh tế giống như đánh dấu mà khắc trên người cậu, cậu tận mắt chứng kiến thế giới nhân loại từ tận thế tiêu điều tới phát triển lớn mạnh, hơi thở sinh mệnh phá vỡ tử khí mù mịt trên mặt đất, khi công lược Tống thành công, cậu sẽ tự nhiên mà chết đi.

Khi rời khỏi thế giới kia, Dư Ổ đột nhiên cảm nhận được một lực lượng ấm áp thoải mái mà trước nay chưa từng có tràn vào trong thân thể mình.--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Thế giới này hết rồi á, nói chung là HE nghen🎊🎊🎊
 
Back
Top Bottom