Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ/Full] Vương Gia Giả Mạo - Công Tử Vu Ca

[Đam Mỹ/Full] Vương Gia Giả Mạo - Công Tử Vu Ca
Thanh mai trúc mã (2)


Tác giả: Công Tử Vu Ca.Chuyển ngữ: Trúc Nhỏ Dưới Nắng.Phù Hoàng trở về cung, trước tiên vào yết kiến hoàng đế, sau đó cùng Tạ tướng cùng các trọng thần bàn bạc quân cơ.

Đến giờ ngọ, y đến Từ Ân Cung dùng bữa cùng hoàng hậu.Nhưng lại không thấy Phù Diệp trong cung.Phù Diệp tuy ở Đông Cung, nhưng ngày thường đều dùng bữa tại Từ Ân Cung để hầu hạ hoàng hậu.Tần nội giám bên cạnh y nói: "Vừa rồi Tứ điện hạ sai người mời Lục điện hạ đi, giờ vẫn chưa về."

Chương hậu nói: "Ngươi không biết đâu, bây giờ Phù Anh mấy đứa ngày nào cũng tìm hắn, ba ngày thì có hai ngày ăn ngoài."

Trong cung, mọi người đều đối xử rất tốt với Phù Diệp, đặc biệt là các phi tần của hoàng tử, thường xuyên giữ hắn lại dùng bữa.

Phù Diệp xinh đẹp, miệng lưỡi ngọt ngào, tính tình lại tốt, lại được sủng ái, mọi người đều vui vẻ đối xử tử tế với hắn.Điều này Phù Hoàng không biết.

Nhưng y cũng không nói gì.Vừa chuẩn bị dùng bữa, bỗng thấy Song Phúc và Khánh Hỷ cùng đoàn tùy tùng hộ tống Phù Diệp chạy về.Chương hậu nói: "Ta đã nói rồi, huynh của ngươi vừa mới về, ngươi lại đi ăn ngoài."

"Không thể nào, đệ nhất định phải ăn cùng nhị ca."

Phù Diệp cười rửa tay, lấy khăn lau qua loa rồi bỏ xuống.Phù Hoàng nói: "Rửa kỹ vào."

Phù Diệp lại ngoan ngoãn rửa tay lần nữa, trên mặt vẫn tươi cười.Chương hậu nói: "Cuối cùng cũng có người quản được ngươi."

Họ đương nhiên cũng quản được Phù Diệp, chỉ là quá cưng chiều hắn, không như Phù Hoàng, tuy cũng chiều chuộng nhưng yêu cầu rất nghiêm khắc, Phù Diệp cũng nghe lời y nhất.Dùng bữa xong, Chương hậu bảo Phù Hoàng về nghỉ ngơi: "Đường xa vất vả, về nghỉ ngơi cho tốt."

Phù Hoàng và Phù Diệp cáo từ ra ngoài, đã có kiệu đợi sẵn ở cửa cung.Hiện tại trong cung phi tần đông đúc, họ đi theo con đường phía đông Từ Ân Cung, qua ngõ hẻm là đến Dục Anh Cung - nơi ở của các hoàng tử, rẽ một vòng nữa là đến Đông Cung.

Khu vực này tuy là nơi ở của hoàng tử, nhưng cung nữ và thái giám qua lại rất nhiều, đặc biệt là Dục Anh Cung, đông đến mức sắp không chứa nổi, chỉ cần cách tường một chút là nghe thấy tiếng ồn ào bên trong.

Đến cửa Dục Anh Cung, Phù Hoàng liếc nhìn vào trong, thấy mấy vị hoàng tử đang bắn cung trong sân, người đang giương cung là Thất hoàng tử, dây cung chưa kịp kéo đã rơi xuống đất.Phù Diệp cũng nhìn thấy, cười khẽ nói: "Đồ ngốc."

Phù Hoàng liền hỏi: "Gần đây tài bắn cung của đệ tiến bộ rồi?"

Phù Diệp không nhịn được khoe khoang: "Bây giờ trong cung, ngoại trừ huynh và Phù Anh, không ai bắn giỏi bằng đệ.

Phù Huy mấy người ngày nào cũng bị đệ áp đảo."

Ở nơi không có người, hắn thường gọi y là "huynh" nhiều hơn, tỏ ra thân mật, khi nhắc đến người khác cũng thường gọi tên.Phù Hoàng nghe xong nói: "Bây giờ đệ lại gần gũi với bọn họ như vậy."

"Bọn họ bây giờ ngày nào cũng nịnh đệ."

Hắn có vẻ rất thích cảm giác này, nói ra còn có chút phấn khích, dù miệng vẫn nói: "Đuổi cũng không đi, phiền chết đi được.

Bây giờ huynh về rồi, chắc bọn họ lại càng nịnh đệ hơn."

Phù Hoàng hiểu ý hắn, có lẽ hắn nghĩ bọn họ muốn thông qua nịnh hắn để tiếp cận y - thái tử.Lý luận mà nói cũng hợp lý, Phù Diệp không chỉ có y, còn được hoàng đế và hoàng hậu sủng ái.Nhưng lúc Phù Diệp mới về, Phù Anh mấy người dựa vào thế lực của mẫu tộc, đối xử với hắn rất lạnh nhạt.Lúc đó, ngôi thái tử của y cũng lung lay.

Phù Anh đặc biệt ngạo mạn, nhòm ngó ngôi thái tử."

Tứ đệ vừa tìm đệ làm gì?"

Y vừa nói vừa nhìn Phù Diệp, bỗng thấy hắn hiếm hoi lộ vẻ chần chừ: "Hắn tặng đệ đồ."

Năm ngoái trước khi y xuất chinh, kinh thành biến động, đêm đó hai người trò chuyện suốt đêm, hứa với nhau sẽ không giấu diếm điều gì.

Phù Diệp rất coi trọng lời hứa này, thường nhắc đi nhắc lại "có chuyện gì nhất định phải nói với ta, không được giấu", bản thân cũng rất giữ lời, nên lần này không nói dối.Phù Hoàng thấy thần sắc hắn không đúng, liền hỏi: "Tặng gì?"

Phù Diệp nói: "Tiểu thuyết, gần đây đệ rất thích đọc tiểu thuyết."

Hắn vừa nói vừa liếc nhìn Phù Hoàng.Phù Hoàng không nói gì.Y là người tuân thủ quy củ, không đọc sách tạp nham.Về đến Đông Cung, Phù Hoàng đi tắm.

Tắm xong bước ra, thấy Phù Huy đang đứng dưới hiên, thấy y liền hành lễ: "Bái kiến Thái tử điện hạ."

Từ khi y được phong thái tử, Phù Huy mấy người xưng hô rất cung kính.

Bây giờ Phù Huy gặp y, có vẻ càng thêm căng thẳng.Phù Hoàng nhớ lúc ở ngoại thành, hắn còn định sờ đai lưng của Phù Diệp, Phù Diệp tuy không cho sờ nhưng có thể thấy hai người rất thân thiết, y cười hỏi: "Tìm Lục đệ?"

"Vâng.

Hôm nay bọn đệ có lớp của thầy Trình."

Lão sư Trình là thầy giáo hoàng hậu mời vào cung dạy các hoàng tử, mỗi tháng vào cung bốn lần, Phù Diệp đã nhắc nhiều lần trong thư.Phù Diệp từ trong điện bước ra, Khánh Hỷ và Song Phúc bưng hộp sách cùng hộp đồ ăn đi theo sau."

Nhị ca đệ đi đây, huynh đợi đệ về nhé."

Phù Hoàng nhìn họ đi ra ngoài.Phù Diệp vừa đi vừa ngoái lại nhìn Phù Huy.Nhìn bộ dạng sợ sệt của hắn, gặp Phù Hoàng giọng nói cũng thay đổi.Phù Huy đối diện ánh mắt hắn, khi bước qua ngưỡng cửa, không nhịn được đặt tay lên vai hắn, nói nhỏ: "Nhị ca sao trở nên nghiêm nghị thế, nhìn khiến ta căng thẳng quá."

Phù Diệp nói: "Có đâu."

Hai người cười, biến mất sau cửa cung.Phù Hoàng nhìn hai người thân thiết như vậy, đứng thêm một lúc mới quay vào điện.Phù Diệp thích hoa, hiện tại đang là mùa xuân, trong điện bày rất nhiều hoa, trong bình ngọc phỉ thúy ở chính đường cắm mấy cành ngọc lan màu hồng tím, hoa mẫu đơn, hải đường càng khắp nơi, người trong điện như lạc vào biển hoa.Trên bàn sách đặt một ấm trà hình dưa ngũ sắc, cùng một bình nước hình hai đóa hồng, rất tinh xảo đáng yêu.Như chính Phù Diệp vậy.Phù Hoàng đưa tay sờ đi sờ lại.Một lúc sau, Tần nội giám vào bẩm báo, thái giám Thanh Thái điện đến.Phù Hoàng cho họ vào.Thái giám Thanh Thái điện đến để đưa tấu chương, hoàng đế không thể xử lý chính sự, tấu chương đã chất thành núi.Không lâu sau, Tạ tướng mấy người cũng đến.Phù Diệp tan học trở về, thấy Đông Cung người qua lại tấp nập.Đông Cung ngày thường chỉ có hắn ở, trong hoàng cung, có thể nói là nơi yên tĩnh nhất.

Bởi vì những nơi khác trong cung đã chật cứng người.Tần nội giám bảo hắn, Thái tử điện hạ đang bàn việc triều chính với các đại thần.

Phù Diệp đứng bên ngoài, nhìn qua cành hải đường bên cửa sổ, khung cửa màu xanh biếc vuông vức, Phù Hoàng đã thay một bộ áo mới, ngồi ngay ngắn trên sập, áo gấm màu vàng thêu rồng mây bằng kim tuyến lấp lánh theo ánh sáng.

Y bị bao vây bởi một đám văn võ đại thần, hơi cúi mắt nghe Tạ tướng nói chuyện, đôi mắt phượng khiến y trông càng cao nhã uy nghiêm, khiến hắn nhìn mà tim đập thình thịch.Đẹp trai quá vậy.Gần đây chắc hắn đọc tiểu thuyết nam nam quá nhiều rồi.Thấy Phù Hoàng nhìn ra cửa sổ, hắn lập tức dẫn Khánh Hỷ và Song Phúc đi chỗ khác.Hôm nay bài vở nhiều, hắn về liền nhét cuốn tiểu thuyết trong ngực vào hộp sách.Hắn thích đọc tiểu thuyết, Phù Hoàng cũng biết.

Chiếc hộp sách này cũng là của y tặng, rất tinh xảo, là bảo vật triều trước, trên hộp khảm ngọc minh châu tạo thành bức tranh thưởng xuân, chuyên để đựng tiểu thuyết của hắn.Phù Hoàng hoàn toàn không hứng thú với tiểu thuyết, chưa bao giờ lật xem, để trong này rất an toàn.Phù Hoàng rất nghiêm khắc với việc học của hắn, hôm nay chắc chắn sẽ kiểm tra, nên hắn cố tỏ ra chăm chỉ, viết chữ từng nét một, lực đạo thấu giấy.Chiều tà, hắn thấy Phù Hoàng dẫn đoàn thái giám tiến vào.Vào xem chữ của hắn trước, sau đó xem cuốn "Minh Quán Chính Yếu Tập", sách hôm nay lão sư Trình giảng.Phù Diệp hỏi: "Chữ của đệ tiến bộ nhiều không?"

Phù Hoàng không tiếc lời khen, dùng cách giáo dục khích lệ, nói: "Rất nhiều."

Phù Diệp rất đắc ý, lại lật mấy bài thơ văn tự cho là hay trong nửa năm qua cho Phù Hoàng xem.Phù Hoàng ngồi phía sau hắn, tựa vào sập xem.

Phù Diệp cúi đầu, phát hiện đai lưng của mình mắc vào sợi kim tuyến trên áo của Phù Hoàng, vội đưa tay gỡ ra, bỗng thấy Phù Hoàng đột nhiên nghiêng người tới, sờ vào hộp sách của hắn.Tim hắn thót lại, vội đè xuống, quay đầu nhìn Phù Hoàng, thấy y đang nhìn hắn."

Trong đó toàn là tiểu thuyết."

Hắn nhắc nhở."

Ta biết, xem một chút."

Phù Diệp nói: "Huynh xem làm gì?"

Phù Hoàng nói: "Không được xem?"

Phù Diệp nói: "Toàn sách tạp nham, huynh sẽ không thích đâu."

Phù Hoàng thấy tai hắn đỏ lên, mắt hơi cúi xuống không dám nhìn y, hiếm thấy hắn có vẻ e thẹn như vậy, trong lòng hơi động, liền không mở nữa.Phù Diệp tim đập thình thịch, nghe Phù Hoàng nói: "Ít nhận đồ của Phù Anh cho, cũng ít qua lại với hắn."

Phù Diệp không nói gì.Hắn thực ra cũng không thích Phù Anh lắm, nhưng gần đây cảm thấy hai người là đồng đạo.Bởi vì cả hai đều thích đọc tiểu thuyết nam nam.Hắn nghĩ Phù Hoàng là người quy củ, bản thân trước mặt y cũng rất ngoan, nếu y biết đệ đệ mình lén đọc tiểu thuyết nam nam, không biết có kinh ngạc không.Còn ngủ chung với hắn nữa không?Đến tối, hắn và Phù Hoàng ngủ chung, lại có chút bồn chồn.Đặc biệt là Phù Hoàng vẫn như cũ, thích ôm hắn từ phía sau mà ngủ.Trước đây còn đỡ, dù sao hai người ngủ như vậy cũng không phải một ngày hai ngày, có lẽ lâu không gặp, lại thêm đã lớn, hắn có tâm sự, đêm mơ thấy Phù Hoàng mở hộp sách của hắn.Không chỉ mở, còn lật từng cuốn, còn thấy tranh xuân cung Phù Anh tặng, đọc cả chữ trên đó: "Đình hậu hồng kinh lộ, dạ bán ngân ty vũ."(Sau vườn cành đỏ ướt sương,Nửa đêm mưa rớt, tơ vương môi mềm.)Đọc xong, nghiêm khắc hỏi hắn: "Ngày ngày xem cái này à?"

Phù Hoàng trong mơ rất hung bạo.

Thực sự làm hắn sợ.Kết quả sáng hôm sau tỉnh dậy, phát hiện quần lót ướt đẫm.Hắn xấu hổ, cuốn chăn không chịu dậy, nhưng ngủ chung một chỗ, chuyện này không giấu được Phù Hoàng, mùi rất rõ.Phù Hoàng cười nói: "Lục đệ thực sự lớn rồi."

Nói xong liền bảo Tần nội giám mang nước nóng và khăn vào, lại chuẩn bị quần lót mới cho hắn.Phù Diệp nhìn y, trong ánh sáng ban mai, Phù Hoàng dáng người gầy cao, gương mặt ở giữa thanh xuân và trưởng thành, lông mày cong lên toát lên vẻ thanh tú của tuổi trẻ.Hắn nói: "Huynh cũng ra ngoài đi."

Phù Hoàng cười ra ngoài, tự dùng bình phong che cho hắn, bên ngoài tự rửa mặt trong bộ áo trắng.Phù Hoàng lau tay, ngoảnh lại nhìn Phù Diệp, qua tấm bình phong mỏng như khói, thấy Phù Diệp cởi nửa dưới đang lau người.Dáng người thiếu niên mảnh mai, tóc xõa dài qua mông.Tấm bình phong như phủ một màu hồng nhạt.Phù Diệp nghĩ, sao mình lại mơ như vậy chứ?Khiến hắn nhìn thấy Phù Hoàng lại cảm thấy kỳ quặc.Chiều hôm đó, mấy hoàng tử đến đình bắn cung, Phù Anh lại muốn đấu với hắn.Tứ ca này giống mẫu phi Lệ phi, phong lưu tuấn tú, nhưng giỏi cưỡi ngựa bắn cung.

Gần đây không hiểu sao, cứ muốn đấu với hắn, hắn lại không địch nổi, rất tức, nhưng không chịu thua.

Gần đây hắn khổ luyện cưỡi ngựa bắn cung, quyết một ngày đè bẹp Phù Anh.Tài cưỡi ngựa bắn cung không bằng một nửa Phù Hoàng, thực là "núi không có hổ, khỉ xưng vương"!Phù Anh chăm chú nhìn hắn, mép cười lệch, rồi giương cung bắn, "vút" mấy tiếng, ba mũi tên đều trúng hồng tâm.Bắn xong, cười đưa cung cho hắn.Mấy tay chân của hắn reo hò vỗ tay, không khí rất náo nhiệt, ngay cả Phù Huy hay nịnh hắn cũng không dám nói gì.Phù Diệp nhận lấy cung.Nhưng kết quả cũng có thể đoán được, Phù Anh mấy người từ nhỏ đã luyện bắn cung, không như hắn, học muộn, thể chất lại yếu, bắn trúng bia đã là giỏi, đương nhiên không địch nổi Phù Anh.Phù Anh nói: "Đệ kéo cung không đủ căng, để ta dạy."

Nói xong định đến phía sau giúp hắn.

Phù Diệp ngửi thấy mùi hương nồng nặc trên người hắn liền nhức đầu, dùng vai đẩy ra: "Làm sư phụ đệ hả, huynh chưa đủ tư cách."

Vừa dứt lời, nghe một giọng nam thanh tú nói: "Vậy ta đủ tư cách chứ?"

Phù Diệp mừng rỡ, quay đầu nhìn, thấy Phù Hoàng dẫn Tần nội giám đứng đằng xa.Phù Anh mấy người thấy Phù Hoàng, lập tức đứng ngay ngắn.Phù Hoàng tự dạy hắn bắn cung, từ phía sau ôm hắn, nhắm vào ba mũi tên Phù Anh vừa bắn.Kết quả một mũi tên xé toạc đuôi một trong ba mũi tên đó.Phù Anh biến sắc.Phù Diệp vui mừng khôn xiết, thấy Phù Hoàng lại ôm hắn, giương cung, nhắm bắn.Liên tiếp ba mũi, mỗi mũi đều xé toạc mũi tên của Phù Anh, cắm sâu vào bia.Lực đạo mãnh liệt, khiến Phù Diệp cầm cung cũng cảm nhận được, tâm thần rung động.Ngay cả sư phụ của họ cũng nói: "Thái tử điện hạ thần tiễn."

Phù Hoàng hiếm khi khoe tài bắn cung, lần này vì hắn mà phá lệ, khiến Phù Diệp đắc ý vô cùng.

Lại bị kích thích khát vọng, bắt Phù Hoàng tiếp tục dạy, kéo cung đến mồ hôi đầm đìa, ngón tay đỏ lên.

Phù Hoàng ngoảnh nhìn Phù Anh mấy người, thấy Phù Anh không vui nhìn họ.Phù Hoàng cúi mắt phượng, dùng tay xoa xoa đầu ngón tay Phù Diệp.Từ đó về sau, Phù Hoàng thường xuyên đến khi họ cưỡi ngựa bắn cung.

Y cưỡi ngựa bắn cung đệ nhất, các hoàng tử khác thỉnh thoảng cũng hỏi ý, y cũng kiên nhẫn chỉ dạy, nhưng chỉ có Phù Diệp là được dạy tận tay.Phù Diệp rất thích sự đối đãi đặc biệt này, lại cảm thấy đương nhiên như vậy, tình cảm huynh đệ hai người vốn là không ai sánh bằng!Nhưng hắn cũng có phiền não.Là gần đây ngủ chung với Phù Hoàng, hắn luôn có phản ứng.Hắn đã lâu không đọc tiểu thuyết nữa rồi.Hắn cảm thấy tình cảm của mình với Phù Hoàng, dường như không còn thuần khiết nữa.Phù Hoàng và hắn không có quan hệ huyết thống, lại đối xử tốt với hắn, đẹp trai, lại có thể thỏa mãn hư vinh của hắn, còn luôn đối xử đặc biệt.Hơn nữa Phù Hoàng thực sự quá ưu tú.Tài cưỡi ngựa bắn cung không cần nói, chưa thấy ai giỏi hơn, thái tử thiếu niên nhưng có thể khống chế một đám lão thần.

Thỉnh thoảng hắn tan học về, thấy y ngồi ngay ngắn trong thư phòng Đông Cung, phía dưới là một đám lão thần râu tóc bạc phơ cung kính, càng tôn lên phong thái quý nhã của thiếu niên, sự tương phản này còn khiến hắn rung động hơn cả một vị đế vương trưởng thành tài giỏi.Đôi khi hắn đứng ngoài cành hoa cũng nhìn say mê.

Hoa hải đường rơi đầy người cũng không hay.Hắn nghĩ cũng không trách mình được, thiếu niên thái tử anh tuấn như vậy, dễ khiến người ta sinh lòng ái mộ.Như thế mơ hồ cũng qua đi, thiếu niên đến tuổi dậy thì, đều phải trải qua một lần.

Nhưng hôm đó Phù Diệp tỉnh dậy sớm hơn thường lệ, trời chưa sáng, Phù Hoàng ôm hắn từ phía sau, đang ngủ say, hơi thở phả vào tai hắn.Tai hắn không hiểu sao nhạy cảm thế, bị hơi nóng thổi vài cái, phía trước đã nhanh chóng cương lên.Hắn nghĩ không thể tiếp tục như vậy nữa.

Hai người đều dần lớn rồi, sau này phải ngủ riêng.Hắn đang nghĩ, thân thể động đậy, cảm thấy có vật gì dài và nóng áp vào đường cong phía sau.Nhận ra là gì, hắn kinh ngạc, toàn thân như lửa đốt, cảm giác chưa từng có.

Nếu trước đây chỉ là bồn chồn mơ hồ, lúc này như sóng cuộn.

Thiếu niên không biết kiềm chế, nhất thời mất lý trí, hắn mở mắt mím môi, lén lút đẩy mông vài cái.Như thể không dám nhìn bằng mắt, nên muốn dùng thân thể để cảm nhận.

Thân thể thiếu niên áp vào nhau, ngây ngô và liều lĩnh.Rồi hắn cảm thấy Phù Hoàng tỉnh dậy.Thân thể lập tức cứng đờ, không động đậy nữa.Một lúc sau, cảm thấy Phù Hoàng buông tay ôm, hơi lùi lại, hai người tách ra.Dường như hơi lạnh mùa xuân lọt vào chăn.

Không phải không khí lạnh, mà trong chăn quá nóng.Mùi hương nhẹ trên áo trung y lan tỏa, dường như mang theo chút mùi đặc biệt từ cổ áo.

Phù Diệp không dám động, giả vờ ngủ tiếp.Tim như muốn nhảy ra ngoài, lại nghĩ mình vừa mất trí, cử động gì vậy!Một lúc xấu hổ, tai đỏ bừng.Phù Hoàng vừa tỉnh, hơi lùi lại, cúi đôi mắt phượng buồn ngủ nhìn, thấy lưng mỏng của Phù Diệp, xương bả vai nhô lên như cánh bướm muốn bay, rồi nhìn lên, thấy áo trong trắng muốt của Phù Diệp áp vào cổ hồng nhạt, đôi tai lại hồng như...Gần như ngọt ngào.Như thể ngửi thấy hương xuân chớm nở.Y nằm ngửa, gương mặt tuấn tú phảng phất hơi nóng tuổi trẻ.
 
[Đam Mỹ/Full] Vương Gia Giả Mạo - Công Tử Vu Ca
Thanh mai trúc mã (FULL TOÀN TRUYỆN)


Tác giả: Công Tử Vu Ca.Chuyển ngữ: Trúc Nhỏ Dưới Nắng.Phù Hoàng nghĩ, từ nhỏ đến lớn y tiếp nhận giáo dục Nho gia chính thống, mọi lời nói hành động đều tuân thủ lễ nghi đạo đức, lập chí trở thành tấm gương cho thiên hạ.

Nhưng giờ đây, thứ khiến tim y đập mạnh không ngừng lại là cảm xúc do Phù Diệp khơi gợi.Y chưa từng có phản ứng mãnh liệt như vậy, nằm đến sáng vẫn chưa thể bình tâm.

Mãi đến khi Tần nội giám theo giờ khắc bước vào, y mới ngồi dậy.Vốn là người tuân thủ quy củ, giờ ngủ giờ dậy đều có quy tắc.

Mấy ngày nay Phù Diệp cùng y chung giường, hôm nay lại nằm nghiêng giả vờ ngủ say.Y không bóc trò.

Khi mặc y phục, ánh mắt y vượt qua bình phong nhìn về phía Phù Diệp: tóc dài xõa, áo trắng hơi lỏng, để lộ ra gáy trắng mảnh mai của tuổi thanh xuân.Đẹp thật.

Y nhìn không chán.Trong đầu hiện lên cảnh Phù Diệp lúc tỉnh giấc, khẽ cọ vào người y.

Giờ thấy hắn nằm đó, vừa thuần khiết vừa diễm lệ, như một giấc mộng y không dám chắc.Cái vẻ e dè non nớt của Phù Diệp khiến y thấy đầu lưỡi chua chua, rồi dần ngọt lại.

Y quay nhìn ra ngoài điện, cảnh xuân tươi đẹp, cành hoa đung đưa, hương sớm phảng phất vị của mùa xuân.Phù Diệp sắp không giả vờ được nữa, mắt hé một kẽ nhìn trộm bóng dáng màu vàng hạnh của Phù Hoàng sau bình phong.Hắn nghĩ: "Không biết huynh ấy có phát hiện ta lén cọ vào người huynh ấy không nhỉ?"

"Aaaaaa!"

Sao mình lại dám làm chuyện này chứ!Hắn trùm chăn nằm thêm một lúc mới chịu dậy.Cả ngày hôm ấy, hắn không dám nhìn thẳng vào Phù Hoàng.Chiều tan học về, hắn ngồi trước án sách, thấy Phù Hoàng lại bước vào.Chỉ cần thấy bóng dáng màu vàng hạnh ấy là tim hắn đã loạn nhịp.Nhưng Phù Hoàng vẫn như thường lệ, kiểm tra bài vở của hắn, phong thái ung dung ôn hòa.Chỉ có điều hôm nay y không nói gì.Phù Diệp cắn môi, mở hộp sách ra, dũng cảm nói: "Huynh không xem sao?"

Trong hộp chất đầy tiểu thuyết.Phù Hoàng liếc thấy quyển trên cùng in hình hai nam tử ôm nhau.Tuy mặc áo nhưng xiêm y lôi thôi, nhất định không phải sách hay ho gì.Phù Hoàng lặng lẽ lật từng quyển.Phù Diệp nhớ lại giấc mơ tối qua.

Trong mơ, Phù Hoàng sau khi xem xong còn đọc mấy bài thơ diễm tình, rồi hỏi: "Đệ ngày ngày xem thứ này sao?"

Giọng nghiêm khắc khiến hắn run lên.Nhưng ngoài đời, Phù Hoàng chỉ im lặng lọc ra mấy quyển có bìa không lành mạnh, tịch thu hết.Y không nói gì, khiến hắn còn bị kích thích hơn cả lời trách mắng trong mơ.

Từng quyển sách như đè nặng lên tim.Sách bị tịch thu hết.Phù Diệp ngồi đó, lưng ướt đẫm mồ hôi.Hắn thấy Phù Hoàng thật lợi hại.Đáng lẽ định chọc y một cái, ai ngờ lại bị y lặng lẽ nắm được xuân tình của mình.Giờ đây, thứ tình cảm mơ hồ ấy bỗng trở nên rõ ràng, cuồn cuộn như thủy triều.Hắn gục mặt xuống bàn, má đỏ bừng.Tối đến, hắn lên giường sớm hơn mọi khi.Đang nằm, nghe thấy tiếng Tần nội giám báo: "Lục điện hạ hôm nay nghỉ sớm."

Phù Hoàng "ừ" một tiếng, rồi bước về phía hắn.Một lúc sau, hắn cảm nhận Phù Hoàng lên giường, nằm xuống sau lưng mình.Phù Diệp cắn móng tay, chờ xem y có ôm mình từ phía sau như tối qua không.Vừa mong, vừa sợ, căng thẳng đến toát mồ hôi.Nhưng Phù Hoàng không ôm.Y chỉ nằm im sau lưng hắn.Tim Phù Diệp chìm vào biển chua xót vô tận.Chua đến sủi bọt.Hắn nghĩ, Phù Hoàng chắc hiểu rồi."

Aaaaaa!"

Và y đang cự tuyệt."

Aaaaaa!"

Đang nghĩ, bỗng Phù Hoàng nghiêng người ôm chầm lấy hắn.Phù Diệp: "..."

"Aaaaaa!"

Đầu óc trống rỗng, biển chua bỗng hóa thành sóng ngọt ngào, cuốn hắn chìm nghỉm.

Hắn vùng vẫy, tay nắm lấy cổ tay Phù Hoàng, rồi cố ý cọ vào y vài cái.Cọ phải thứ mềm mại đầy đặn.Phù Hoàng giờ mới xác nhận chuyện sáng nay không phải ảo giác.

Một luồng nhiệt chạy khắp người, phản ứng tự nhiên bộc phát.

Phù Diệp trong lòng y giờ không còn là đệ đệ đáng yêu, mà là một yêu tinh vừa lớn.Sáng hôm sau, cả hai đều im lặng khác thường.Phù Hoàng nhìn Phù Diệp, cảm giác đã khác xưa.Trước đây y xem hắn như trẻ con, giờ thấy hắn mặc áo bên cạnh: dáng cao gầy, eo thon, khuôn mặt non nớt mà diễm lệ, ánh mắt lấp lánh không yên, liếc nhìn y rồi vội tránh đi, mang vẻ ngây thơ chưa từng trải.Y không nhịn được nhìn thêm hai lần.Cả ngày xử lý chính sự, tâm trí y vẫn mơ hồ, lồng ngực rung động khó phai.Ngoài cửa sổ học đường, hoa hồng rơi vào án sách.

Phù Diệp dùng ngón tay miết lên cánh hoa, nước hoa thấm đẫm đầu ngón.Tan học, hắn vội gọi Khánh Hỷ và Song Phúc thu dọn, rồi nhanh chân rời đi.Phù Huy gọi: "Lục đệ, mẫu phi của ta cho đồ ngon, cũng có phần của đệ đấy."

"Không đi."

Phù Diệp nói, "Đệ phải về dùng cơm với nhị ca."

Phù Huy đứng sững.Phù Anh đuổi theo, liếc nhìn Chương Hàn lâm, thì thầm: "Ta lại có bảo vật mới, đệ đến xem không?"

Phù Diệp nhìn khuôn mặt hẹp dài của y, nụ cười như ẩn ý xấu.

Hắn lắc đầu: "Không xem."

Phù Hoàng dặn hắn đừng nhận đồ của Phù Anh, hạn chế qua lại.

Dù không có lời dặn, hắn cũng nghe theo.Giờ chỉ muốn tránh xa Phù Anh, để Phù Hoàng thấy mình ngoan ngoãn thế nào.Nhưng đây có phải ngoan không?Tim hắn đập loạn vì thứ tình cảm phá vỡ lễ giáo này.Hắn vốn là kẻ khó trị nhất trong cung.Giờ đây, hắn cố tình không nghĩ sâu, cứ thế lao về phía Phù Hoàng.Hắn chạy như bay, Khánh Hỷ và Song Phúc mang đồ đuổi theo.

Phù Anh nhìn theo, nét cười tắt lịm.Phù Huy nói: "Nhị ca về là hắn chẳng thèm nhìn ta nữa."

Phù Anh trút giận lên y, quát: "Im đi!" rồi bỏ đi.Phù Huy càng ấm ức.Nhưng làm sao so được với nhị ca?Nhị ca là thái tử điện hạ không chút khuyết điểm.Phù Diệp chạy thẳng về Đông cung.Lúc này Phù Hoàng đang bàn luận chính sự với đại thần về loạn lạc nước Đại Ung.

Phù Diệp không như mọi khi thò đầu vào cửa sổ, mà ung dung dẫn Khánh Hỷ vào chính điện.

Cung nhân trong sân thi lễ: "Lục điện hạ."

Phù Hoàng nghe thấy, quay đầu nhìn.Ánh tà dương xuyên qua cành hải đường chiếu lên áo hoa của Phù Diệp, dải đai ngọc lấp lánh thắt lấy eo thon.

Hắn bước đi phong lưu, là mỹ thiếu niên kiêu sa nhất.Đây mới là Phù Diệp mà y quen biết - như đóa hoa rực rỡ nhất đầu cành, dù trong vườn cũng vươn cao hơn tường, mượn sức gió xuân mà đong đưa.Hồng Liên hội ở Đại Ung đang gây náo loạn.

Tổ chức này từng có ở Đại Chu, Phù Diệp thường kể về những hành vi mê hoặc lòng người của chúng.

Nhờ vậy, Đại Chu đã dẹp tan Hồng Liên hội.

Nhìn cảnh Đại Ung loạn lạc, Phù Hoàng càng thấy may mắn.Đôi lúc y nghĩ Phù Diệp là món quà trời ban.Giờ đây, tình huynh đệ của họ đã khác.

Lẽ ra kẻ tuân thủ lễ giáo như y phải sợ hãi, hoặc kinh ngạc, phải nói với Phù Diệp rằng đây là chuyện sai trái, phải dập tắt ngay.Nhưng y không làm thế.Chỉ có rung động không thôi.Y nghĩ, dù không cùng huyết thống, nhưng là thái tử lại yêu nam tử, đối tượng còn là Phù Diệp, quả thật đại nghịch bất đạo.

Nhưng chính vì thế, y lại như mê muội, không muốn dừng lại, chỉ nghĩ cách bảo vệ Phù Diệp khỏi tổn thương về sau.Y muốn trở thành quân vương không ai dám trái lệnh, lập công nghiệp chính đức khiến thần dân phục tùng.Vị thái tử trẻ tuổi đoan chính đứng giữa các đại thần, giữa muôn vàn kỳ vọng về một minh quân hoàn mỹ, lại nảy sinh dục vọng khác người duy nhất trong đời.Hôm nay thương nghị đến khuya, y giữ các đại thần dùng cơm.

Dùng cơm xong lại tiếp tục thương nghị đến tận khuya, lúc ấy mọi người mới lui.

Y từ thư phòng bước ra, trở về tẩm điện, liền thấy Phù Diệp lại ngoan ngoãn nằm nghiêng lưng trên giường từ sớm.Chăn gấm chỉ che đến eo, áo lụa trắng mềm đến nỗi gáy và tai hắn đều ửng hồng.Trước đây y chỉ thấy Phù Diệp hoạt bát, giờ lại nhìn ra vẻ e ấp xuân tình.Ngoan ngoãn chờ y đến.Phù Hoàng đứng bên bình phong, cảm thấy ánh nến vàng rực cùng bức bình phong vẽ hoa trước mặt hợp thành một giấc xuân mộng diễm lệ.Tim Phù Diệp đập thình thịch, vừa hưng phấn, vừa hồi hộp, lại vừa xấu hổ.

Nhưng rốt cuộc vẫn gan dạ hơn hôm qua, mà một thiếu niên như hắn, làm sao biết được thế nào là kiềm chế.Một lúc sau, Phù Hoàng tắm rửa xong, ngồi xuống sau lưng hắn, thổi tắt nến.Bên trong bình phong mờ tối một màu, đêm xuân này thật đẹp, không lạnh cũng chẳng nóng, hương hoa ngập tràn trong điện.

Phù Hoàng nằm ngửa trên giường, gương mặt nghiêm nghị khẽ ửng đỏ trong bóng đêm.Y nghĩ, đêm nay có lẽ sẽ là một đêm rất quan trọng, việc ôm hay không ôm, đã hoàn toàn khác hẳn so với đêm qua.Đang suy nghĩ, Phù Diệp bỗng quay người chui vào lòng y.Y chưa từng thấy hắn ngoan thế này.Dù trước kia cũng rất nghe lời y, nhưng chưa bao giờ ngoan ngoãn mềm mại đến thế.Sự ngoan ngoãn này khiến Phù Diệp không còn giống đệ đệ của y nữa, mà giống một người yêu ngọt ngào đến tan chảy.Y đọc biết bao sách thánh hiền, lúc này cũng đều quên sạch, chỉ cảm thấy trong lòng cuộn lên từng đợt sóng xuân.

Rõ ràng Phù Diệp trong ngực là dáng người thiếu niên gầy gò, xương cốt rõ ràng, vậy mà ôm vào lại có chút mềm mại trơn mịn.

Trong ánh sáng mờ nhạt, y cúi mắt nhìn xuống Phù Diệp, thấy hắn mặt đỏ bừng, ngượng ngùng chui rúc vào lòng y.Sự thẹn thùng ấy khiến y trong khoảnh khắc như bốc cháy, không kìm được mà khẽ hôn lên trán hắn.Chỉ một nụ hôn ấy thôi, tình cảm huynh đệ từ trước đến nay đều biến chất.

Phù Diệp vui mừng cọ nhẹ vào ngực y mấy cái.Phù Hoàng liền siết chặt hắn vào lòng, Phù Diệp ngẩng đầu lên, hai người liền hôn nhau trong đêm xuân mờ tối ấy.Đôi môi thanh xuân kia mềm mại, ẩn chứa hương thơm dịu nhẹ; tình ý của thiếu niên thuần khiết lại nồng nhiệt, như lửa mới nhen nhóm trong gió xuân.

Đầu lưỡi nhẹ quấn lấy nhau, khẽ khàng cọ xát, non nớt mà ngọt ngào.

Dù chẳng hề kịch liệt, nhưng cả y lẫn hắn đều nâng niu trân trọng như châu ngọc hiếm có.Kể từ khoảnh khắc ấy, y và hắn không còn là huynh đệ đơn thuần.

Họ đã trở thành một đôi tình nhân trẻ tuổi, yêu nhau trong những năm tháng tươi đẹp nhất của đời người.

Tình cảm ấy vượt qua cả sự thân mật của lứa đôi, lại mang theo vẻ cấm kỵ không thể nói ra.Tựa như y và hắn, sinh ra là để gặp gỡ nhau vào chính năm tháng ấy, để làm một đôi phu phu thiếu niên bên nhau đến trọn kiếp.Sáng hôm sau tỉnh dậy, hai người vẫn ôm nhau.Chỉ là, mọi chuyện đã không còn giống như trước kia.Ngày trước, Phù Hoàng luôn là người ôm hắn từ phía sau.

Còn lúc này, hai người lại đối mặt nhau, Phù Diệp rúc trong vòng tay y, tựa như chim non nép vào lòng.Áo trong trắng như tuyết mềm mại đã được thân thể họ áp sát suốt một đêm, thấm đượm hơi ấm của cả hai.

Sau khi tỉnh giấc, Phù Diệp vẫn còn mơ hồ ngỡ như đang ở trong mộng.

Mãi đến khi đầu óc dần tỉnh táo, hắn mới cảm nhận được hạnh phúc cuồn cuộn trào dâng, bao trùm lấy hắn như sóng lớn không bờ.Hắn ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt của Phù Hoàng — y đã sớm tỉnh dậy, đang cụp mi nhìn hắn, khoé môi nở nụ cười dịu dàng như gió xuân.Tần nội giám bưng y phục mới, Song Phúc mang chậu đồng, Khánh Hỷ cầm khăn trắng, cùng đoàn thái giám áo xanh bước vào.

Phù Diệp và Phù Hoàng cùng dậy, rửa mặt thay áo.Phù Hoàng thực sự rất hợp với loại trường bào màu vàng hạnh này.

Sắc áo tươi sáng mà thanh nhã, trên nền vải thêu hoa văn phức tạp tinh xảo, mỗi bước đi đều ánh lên vẻ rực rỡ của kim ngọc, càng làm nổi bật làn da trắng trẻo của y.

Nhìn vào chỉ thấy một thân tôn quý cao sang, như thể được kim ngọc nuôi lớn, đến nay đã luyện thành chất ngọc quý hiếm.

Dẫu có bước qua băng tuyết lạnh lẽo, cũng tựa như mang theo hơi thở của mùa xuân mới sinh.Phù Diệp nghĩ, Phù Hoàng như thế này, không bệnh, không hoạn, không đau đớn, đoan chính ôn hòa, thật là tốt.Một vị Thái tử điện hạ của tuổi thanh xuân, tồn tại là vì hắn mà sinh ra — trong lòng không có chút đen tối khổ đau, chỉ có ánh sáng rạng ngời của tương lai, cùng một thiếu niên như hắn sánh bước.Hắn để mặc cho Phù Hoàng cúi người, thay hắn buộc dây thắt lưng tua rua, khóe môi khẽ cong, rốt cuộc không nhịn được mà bật cười khẽ thành tiếng.Ngẩng đầu lên, hắn bắt gặp nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi y, song ánh mắt lại thâm sâu đến lạ, như chứa trọn ý tình, chuyên chú nhìn hắn không chớp.Đời người hãy còn dài, mà bọn họ vẫn còn rất trẻ, tựa như những cành xuân ngoài điện, nụ hoa còn chưa kịp nở, đã tràn đầy sức sống.Chỉ cần hai người cùng nhau, ắt sẽ chắp cánh nên một mùa xuân tươi đẹp khác.~ The End ~---Ngoại truyện chính đã thấy được họ viên mãn tới cuối đời, ngoại truyện ABO thấy được họ hạnh phúc ở kiếp khác, ngoại truyện Thanh mai trúc mã thấy hai người được viên mãn với những gì hai người xứng đáng nhận được.Cuối cùng tất cả đều đã hoàn thành, đầy đủ viên mãn.

Cảm ơn cả nhà đã đọc truyện ~
 
[Đam Mỹ/Full] Vương Gia Giả Mạo - Công Tử Vu Ca
Trích dẫn


Trúc: Truyện đã full chính truyện và ngoại truyện ABO.

Vẫn còn 2 ngoại truyện bối cảnh khác, có thời gian mình sẽ làm nha.Đi đọc review trên mạng có lỡ thấy 1 comment chê mình dịch dở.

Cũng buồn nhưng mà sẽ lấy làm động lực cố gắng.

Mọi người có thấy bản dịch sai sót chỗ nào báo mình sửa nha.Cuối cùng, xin cảm ơn mọi người đã yêu quý Song Phù!
 
[Đam Mỹ/Full] Vương Gia Giả Mạo - Công Tử Vu Ca
Thông báo


Em đọc thấy một số tus trên Facebook bảo truyện dịch AI nên em xin phép đính chính.Thứ nhất, em in đậm tại vì em dịch thấy khúc đó cảm xúc.

Mọi người cảm thấy in đậm chỗ nào cringe có thể báo em xóa in đậm nha.

Chứ không có AI nào tô ngắt phẩy giống em hết á.Thứ hai, xưng hô có vài chỗ lộn xộn do đây là bản dịch lần 1.

Chưa từng beta bất kì lần nào, nhiều lúc em dịch khuya không check kỹ.

Bản beta em sẽ up từ từ nhưng mà đợi em do em bận học.Thứ ba, mọi người bảo là có từng thấy dòng AI nhưng mà em xóa sau đó.

Là do đoạn đó khó hiểu quá, em nhờ AI dịch xong copy đoạn đó qua mà quên xóa.

Và chỉ có 1 đoạn đó trong suốt 93 chương thôi.

Này em có dùng em không phủ nhận.Tác giả dùng từ ngữ rất văn chương, hoa mỹ, khó cao nên thật sự bản dịch lần đầu tiên chưa beta có sai sót em không tránh khỏi, mọi người cứ note lại rồi sau này beta em sẽ sửa.Em dịch 5 bộ truyện, mua raw hết 5 bộ.

Thuê design bìa hết 5 bộ.

Em mà AI thì em đại đại hết rồi chứ làm vậy chi cho tốn công vậy. ╥﹏╥Truyện vẫn còn 10 phần phiên ngoại nữa.

Truyện có nhiều ver phiên ngoại.

Em sẽ dịch rồi up từ từ để ăn mừng truyện sắp 5 tỷ tích phân. (๑¯◡¯๑)Cuối cùng em cảm ơn mọi người đã review truyện để anh Hoàng và bé Diệp được biết đến nhiều hơn ạ.
 
Back
Top Bottom