Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ - Edited] Tôi Coi Các Người Như Anh Em

[Đam Mỹ - Edited] Tôi Coi Các Người Như Anh Em
Chương 139


Đỗ Cửu quyết tâm không muốn Khúc Tòng Dung yên ổn, hai ngày tiếp theo mỗi khi có nhân sĩ chính đạo bước vào y đều sẽ để hai tu sĩ đi theo Đàm Song ra lặp lại lời kia một lần, nghiễm nhiên muốn thử xem thế nào là nhân tính, ép những chính đạo tu sĩ vì muốn sống mà tự mình ra tay giết chết Khúc Tòng Dung.Khúc Tòng Dung sắp sụp đổ tới nơi, ánh mắt nhìn Đỗ Cửu đã từ phẫn hận chuyển thành oán độc thật sâu.Đỗ Cửu không thèm để ý tới chút nào.Thật ra Khúc Tòng Dung không có quá nhiều ân oán với y, đơn giản chỉ là gút mắc giữa người cũ và người mới mà thôi, nhưng chuyện nàng không nên làm nhất chính là ép Tần Cửu Chiêu vào đường cùng.Đỗ Cửu là kẻ bao che người của mình, y sống tới từng này tuổi chỉ có hai người thân thiết, một là hệ thống một là Tần Cửu Chiêu.

Hệ thống là vì bên trên tự động phát cho còn Tần Cửu Chiêu lại là người y cam tâm tình nguyện yêu, huống chi Tần Cửu Chiêu cho y tình cảm, tất cả tình cảm của y đều vì Tần Cửu Chiêu mới có đương nhiên y cũng đặt lại lên người hắn trọn vẹn.Thật ra nói Tần Cửu Chiêu cố chấp mà Đỗ Cửu chưa chắc đã không, chỉ là bởi vì trước đó Tần Cửu Chiêu gánh chịu mọi thứ khiến y hoàn toàn có lòng tin vững chắc vào hắn, không hề có cảm giác bất an như Tần Cửu Chiêu.Khúc Tòng Dung đối xử với y thế nào cũng được, y dường như có nhân cách thứ hai với thái độ vĩnh viễn không quan tâm tới người ngoài, vậy nên y mới thu Tống Phán Liễu và Thượng Chi Đào làm thị nữ, cũng sẽ không làm khó Vân Chỉ Nhu và Nhan Lăng Nhi, bởi vì không thèm quan tâm tới nên mới không bận lòng.Nhưng Khúc Tòng Dung bắt nạt Tần Cửu Chiêu thì không được, Tần Cửu Chiêu là người của y, muốn bắt nạt cũng phải để y bắt nạt, lần trước vì thiết lập y không thể giúp Tần Cửu Chiêu trả thù, mà lúc này lại không dễ dàng buông tha nàng ta.Lúc trước Khúc Tòng Dung đối xử với Tần Cửu Chiêu ra sao y sẽ ăn miếng trả miếng, khiến nàng cũng cảm nhận thử đi.Sống chết trước mặt chính là thử thách khó nhất với nhân tính, Đỗ Cửu nói không ra tay thì không ra tay, ngược lại y muốn nhìn thử xem, đợi tới lúc tu sĩ ma đạo tụ tập ngày một đông thì những tu sĩ chính đạo này sẽ có tính toán gì.Mặt trời trong chiến trường vẫn tuân theo quy luật tự nhiên, rốt cuộc cũng tới bình minh ngày cuối, tất cả tu sĩ sống sót trừ những kẻ chỉ muốn giữ mạng đều tụ tập trước tòa tháp chín tầng này, muốn tiến vào trong giành lấy cơ duyên.Đỗ Cửu ngước nhìn thoáng qua, với thần thức của y chỉ cần nhìn quanh bốn phía, cộng thêm người đang nấp xung quanh sẵn sàng vọt ra, có thể đoán được nơi này không dưới trăm người.Nhưng mà cấm chế của tháp chỉ mở ra trong thời gian một chén trà nhỏ, trong lúc này cần phải đi vào rồi lấy bảo vật trở ra, bởi vì mắt truyền tống chỉ có hiệu lực bên ngoài tháp, mà từ khi chiến trường Tiên Ma bị phát hiện tới giờ không ai có thể sống tới lần mở ra tiếp theo.Dựa theo kinh nghiệm của người đi trước thì cửa tháp sẽ mở ra vào đúng hoàng hôn ngày cuối cùng, Đỗ Cửu dùng bận vẫn ung dung chờ xem kịch vui, Tần Cửu Chiêu vẫn giống lần đầu không thèm để ý tới Khúc Tòng Dung, dáng vẻ như thể người hầu bên cạnh Đỗ Cửu khiến y bật cười.Thấy trời dần ngả về tây, hai phái chính ma giằng co cuối cùng cũng không chờ được ra tay, cũng không biết bên nào khơi mào trước mà khí thế chớp mắt như lửa cháy lan trên đồng cỏ, trừ Đỗ Cửu bên này không ai dám trêu vào thì toàn bộ đều hành động.Kẻ có thể chém giết tới đây đa số đều là chân nhân, như đám người Khúc Tòng Dung Vân Chỉ Nhu Tuân Chính Khang, còn chí sĩ cũng đều là loại người chém giết hung hăng, cũng có vài người như Nhan Lăng Nhi trước khi đi được trưởng bối cho đồ vật phòng thân.Nhưng mà đám chân nhân này tu vi đều không bằng Đỗ Cửu, Đỗ Cửu tự tin cho dù có hơn nữa cũng không nhằm nhò gì với y, ở núi Thanh Diễm y đã giết không ít chân nhân, có mấy người còn là nửa bước cư sĩ đều bị y đánh chết, người trong ma đạo ở đây dù có thầm hận cũng không dám xông qua.Những tu sĩ ma đạo dù không biết đôi Hắc Bạch Song Sát này có ý gì nhưng hai người không ra tay không thể nghi ngờ đã khiến cho áp lực của bọn họ giảm không ít, vì vậy rất nhanh còn chưa tới nửa nén nhang, trăm người ở đây đã vơi bớt một nửa."

Sư huynh!"

"Đại Ca!"

"Sư muội!"...Tiếng kêu la tràn lan bốn phía.Đỗ Cửu đưa mắt cho hai đàn em bên cạnh Đàm Song, hai người lập tức hắng giọng hô to lời y từng nói thêm lần nữa.Tu sĩ chính đạo có người căm giận."

Đều là chính đạo mà ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn, đợi tới khi thoát ra ngoài ta nhất định sẽ đem hành động này của ngươi bẩm lên thượng tiên!"

"Đúng thế, ngươi máu lạnh như vậy uổng cho chính đạo, có khác gì với ma đạo đâu!!"

"Mọi người đừng mắc mưu, người này rõ ràng có ác ý muốn châm ngòi ly gián, đừng thiếu cảnh giác mà trúng gian kế của hắn ta!"...Đương nhiên cũng có người dao động, đặc biệt là những người vừa mới có người thân chết thảm kia.Cuối cùng lúc này Khúc Tòng Dung cũng hối hận, nhưng mà không phải lúc trước có lỗi với Tần Cửu Chiêu mà hối hận trước kia không nên mềm lòng buông ta hắn, lúc ấy nàng nên nghe lời phụ thân, tàn nhẫn độc ác thêm chút nữa, thẳng tay nhổ cỏ tận gốc!Càng hối hận lúc trước không nghe lời khuyên của sư huynh từ bỏ việc lấy bảo vật mà rời khỏi nơi này.Cảm nhận được cái nhìn lén lút khắp bốn phía lòng nàng đã chùn bước, nhìn sư huynh vẫn luôn che chở mình trước mặt đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.Đỗ Cửu vẫn luôn ngầm chú ý Khúc Tòng Dung nên khi nàng thay đổi thái độ y lập tức nhận ra.Những tu sĩ ma đạo nghe thấy lời Đỗ Cửu càng tấn công dữ dội hơn, rồi lại âm thầm cảnh giác với y.Đỗ Cửu không để ý tiếng la hét của bọn họ, y nhìn thẳng vào Khúc Tòng Dung đợi xem nàng định làm gì.Tần Cửu Chiêu càng không quan tâm tới ánh mắt của người ngoài mà chỉ si mê nhìn Đỗ Cửu chăm chú, nương theo tay áo rộng ngắm nghía tay y.Ma đạo tấn công như vũ bão khiến chính đạo tổn thất càng thêm trầm trọng, tiếng kêu thảm thiết cũng vang lên không dứt.Khúc Tòng Dung bị hai tu sĩ ma đạo vây đánh, không hay không biết bị dồn tới rìa di chỉ tự lúc nào, nàng vội hoảng sợ kêu lên: "Sư huynh cứu ta!"

Bành Trấn Nguyên lập tức đẩy lùi một ma tu đi qua giúp nàng, ngay lúc đó Khúc Tòng Dung nhân cơ hội tránh né thoát ta, không nói tiếng nào bỏ chạy mất."

Sư muội!"

Bành Trấn Nguyên không thể tin nổi.Nhưng mà Khúc Tòng Dung cũng không đi được bao xa, một cái bóng màu xanh lơ vụt qua, tốc độ bay rất nhanh khiến Khúc Tòng Dung bị đánh không trở tay kịp, hét thảm một tiếng rồi ngã xuống.Đỗ Cửu vẫn luôn chú ý tới Khúc Tòng Dung tất nhiên thấy rõ được từ đầu tới đuôi, cái bóng màu xanh kia là một tu sĩ trẻ, một đòn trên không của hắn không hề nương tay làm Khúc Tòng Dung chết ngay tại chỗ, sau đó mang theo thi thể nàng ta hô to: "Khúc Tòng Dung đã bị ta chém chết, mong rằng đạo hữu tuân theo hứa hẹn!"

"Được!"

Sóng gió trong lòng Đỗ Cửu ngừng hẳn lại, nếu lúc trước y còn lo cho vấn đề tâm tính của Tiểu Tần, sợ giết chết Khúc Tòng Dung sẽ ảnh hưởng tới cơ duyên phía sau, nhưng bây giờ thì đương nhiên không cần lo lắng, y dần dần cảm giác được cái gọi là Đại Tần trở về không phải là thay đổi Tiểu Tần mà là lấy lại ký ức từ từ, do vậy càng không bận tâm tới nữa.Hắc Bạch Song Sát lại ra tay trở lại, tu sĩ ma đạo kinh hoảng thất thố, ai nhanh trí đã bỏ chạy ngay lúc Khúc Tòng Dung bị giết, kẻ cầu may hoặc chạy không kịp đều bị Đỗ Cửu và Tần Cửu Chiêu đánh chết trong chốc lát.Toàn bộ di tích nhanh thoáng chốc còn ma tu, chỉ còn lại tu sĩ chính đạo.Đỗ Cửu cất pháp bảo nhìn quanh một vòng, những người có hào quang nhân vật phụ quả nhiên còn sống, đương nhiên trừ Khúc Tòng Dung ra.Ánh mắt những tu sĩ kia có phẫn hận có cảm kích cũng có hờ hững nhưng không ai dám phản kháng, thậm chí có vài người bước tới lôi kéo làm quen, bọn họ không dám tùy tiện tiếp cận Đỗ Cửu và Tần Cửu Chiêu nên bèn chọn hai đàn em đi theo Đàm Song, mà cảnh này khiến hai người nọ đứng ngồi không yên.Đỗ Cửu không thèm để ý, nhìn thanh niên giết Khúc Tòng Dung kia: "Lát nữa ngươi đi vào với chúng ta."

Mặc kệ lý do vì sao thanh niên này ra tay với Khúc Tòng Dung nhưng đã giúp y một chuyện, Đỗ Cửu rất vui nên cũng không ngại kéo hắn theo.Đỗ Cửu e ngại sư phụ Khúc Tòng Dung nên không muốn tự mình ra tay, mà cũng không giết hết những người ở đây diệt khẩu, nhưng thanh niên này giết Khúc Tòng Dung lại là sự thật đã bị ghi vào thẻ giám sát, một khi hắn ra ngoài đoán chừng sẽ bị trả thù ngay, y không ngại giúp hắn một phen.Thanh niên hiển nhiên cũng hiểu rõ, sở dĩ hắn liều mạng giết chết Khúc Tòng Dung là vì người con gái bên cạnh mình.Thanh niên hành lễ: "Tại hạ Tạ Sùng diện kiến đạo hữu."

Đỗ Cửu gật đầu, sắp xếp rõ ràng: "Ngươi cứ đi theo ta, ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Trận chiến này kết thúc thì ngày cũng ngả về tây, cuối cùng tháp Cửu Trọng mở ra, Đỗ Cửu và Tần Cửu Chiêu dẫn đầu đám người tiến vào trong tháp.Tháp Cửu Trọng nhìn tên đoán nghĩa có chín tầng, nhưng mà tu sĩ tiến vào cùng lắm chỉ lên được tầng thứ năm, Đỗ Cửu và Tần Cửu Chiêu có kinh nghiệm lần 2 nên lên thẳng tới tầng sáu.Bọn họ chỉ dẫn theo Đàm Song và vợ chồng Tạ Sùng, còn về hai đàn em của Đàm Song có thể dẫn bọn họ vào tháp đã là cạn tình cạn nghĩa rồi.Nhìn biển ghi tên tầng sáu vợ chồng Tạ Sùng lắp bắp kinh hãi, mà sau khi khiếp sợ lại có thêm chút lòng tin, Đàm Song được hệ thống dạy dỗ đã sớm tin tưởng Đỗ Cửu và Tần Cửu Chiêu không chút nghi ngờ, hoàn toàn không cảm thấy ngạc nhiên."

Đừng quá kinh ngạc cũng đừng hỏi nhiều, các ngươi chỉ cần biết được ta sẽ đảm bảo các ngươi có thể bình an trở ra là được."

Đỗ Cửu bâng quơ nói một câu xem như giải thích.Vợ chồng Tạ Sùng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tới khi cửa tháp đóng lại cũng không sợ hãi mà hỏi thêm.Một lần ở lại đã là 5 năm.Lúc này không có Khúc Tòng Dung quấy rầy nên người kẹt lại thiếu đi Vân Chỉ Nhu và Nhan Lăng Nhi mà lại dư ra Đàm Song cùng vợ chồng Tạ Sùng.

Tuy Đỗ Cửu và Tần Cửu Chiêu định ra ngoài sớm nhưng muốn luyện hóa hoàn toàn tháp Cửu Trọng ít nhất cũng tốn 5 năm.Không phải là do luyện hóa tốn thời gian mà là cần Tần Cửu Chiêu đột phá lên chân nhân trước, tháp này có hạn chế chỉ có chân nhân mới có thể luyện hóa.Linh khí trong tháp thong thả chảy xuôi, cũng may là Đỗ Cửu chuẩn bị đủ linh thạch và đan dược, Tần Cửu Chiêu vất vả bế quan 3 năm cuối cùng cũng thành công đột phá chân nhân, sau đó lại dùng 2 năm luyện hóa tháp Cửu Trọng.Sau đó thông qua tháp trấn áp trận truyền tống thượng cổ rời khỏi chiến trường."

Nơi này là..."

Ánh sáng trận truyền tống tan đi, cảnh vật xa lạ hiện ra trước mắt.Không giống với Đàm Song và vợ chồng Tạ Sùng đang nghi ngờ, Đỗ Cửu cùng Tần Cửu Chiêu nhìn nhau, khung cảnh này với hai người cực kỳ quen thuộc, là Bắc Vực.Ở tại nơi này Tần Cửu Chiêu quật khởi, tốn 50 năm trở thành cư sĩ sau đó bị đuổi giết một đường về lại Trung Châu, lại bị Khúc Tòng Dung đuổi giết sang Tây Mãng sau đó bắt đầu tự tay thành lập Nhược Phù, sau đó lại...Sau đó Đỗ Cửu bị hắn trói lại nhốt vào phòng tối, cốt truyện toang hẳn.Lúc này hiển nhiên Tần Cửu Chiêu cũng nhớ tới đoạn ký ức ở Bắc Vực này, vẻ mặt hơi hoảng hốt.Hắn không biết suy nghĩ trong lòng Đỗ Cửu, nhưng với hắn mà nói 50 năm ở Bắc Vực là 50 năm vui vẻ nhất cuộc đời hắn.Vân Chỉ Nhu và Nhan Lăng Nhi có môn phái cùng người thân, ra khỏi trận truyện tống không thể không rời đi báo bình an ngay, chỉ còn lại hắn và A Cửu hai người cùng nhau ở tại Bắc Vực 50 năm.Bọn họ cùng nhau ngắm nhìn phong cảnh, thăm dò bí ẩn Bắc Vực, cùng nhau tìm kiếm dò hỏi di chỉ tiên nhân thượng cổ, cùng nhau giết người cùng nhau bị đuổi giết.Cho dù hắn biết A Cửu có mục đích khác nhưng với hắn mà nói 50 năm này thật sự là 50 năm vui vẻ nhất, nếu không phải A Cửu cứ nhắc tới cốt truyện mãi hắn thậm chí không muốn rời đi.Từng hình ảnh quá khứ thoáng qua trong đầu, lòng hắn mềm mại nắm lấy tay Đỗ Cửu: "Lần này tới đây không phải Tần Cửu Chiêu và Diệp Bình Chi, mà chỉ là Tần Cửu Chiêu và Đỗ Cửu!"
 
[Đam Mỹ - Edited] Tôi Coi Các Người Như Anh Em
Chương 140 (Toàn văn hoàn)


Đỗ Cửu nghĩ một lát bèn đồng ý, hơn nữa y và Tần Cửu Chiêu chưa từng chính thức ở cùng nhau, trước đó Tiểu Tần không có ký ức làm y khó tránh có hơi bó chân bó tay không tiện làm tới, hiện giờ Đại Tần đã về không cần để ý dè chừng gì nhiều nữa, suy cho cùng Tần Cửu Chiêu y thích chính là kẻ vì y mà trả giá tất cả kia.Xác định xong hành trình hai người lập tức dẫn theo Đàm Song lên đường, còn về vợ chồng Tạ Sùng lúc vừa rời khỏi trận truyền tống đã thức thời rời đi ngay.Lần này không khẩn trương nguy hiểm như lần trước mà càng giống như đang du sơn ngoạn thủy, đa phần Bắc Vực là thảo nguyên mênh mông không bờ và núi cao hiểm trở, linh khí nơi này tuy nhiều hơn Tây Mãng một ít nhưng vẫn thua xa Đông Hoa và Trung Châu.

Bọn họ lên tàu bay nhìn ngắm thảo nguyên bốn mùa cùng núi cao nguy nga, cuối cùng đáp xuống ở đỉnh núi cao nhất dừng chân tại băng cốc tuyết trắng bao phủ."

Còn nhớ nơi này chứ?"

Đỗ Cửu khoát tay thu lại tàu bay."

Đương nhiên nhớ rõ."

Tần Cửu Chiêu khẽ bấm tay, hàn đàm chính giữa sơn cốc thoáng chốc sôi trào, sau đó hào quang chợt lóe, sương mù lượn lờ biến mất để lộ ra mặt nước trong suốt.Lúc này hai người mới bước tới.Đàm Song ôm hệ thống tò mò nhìn lại.Sương mù trên mặt hồ biến mất, mặt nước nhanh chóng kết một lớp băng mỏng, Đỗ Cửu dặn dò hệ thống một tiếng rồi nắm tay Tần Cửu Chiêu cùng nhau nhảy vào hồ.Trong hồ này có một cơ duyên lớn cuối cùng của bọn họ, có thứ đó sau này Tần Cửu Chiêu mới thành công trở thành thần vương, lần này không có Tần Cửu Chiêu cản trở Đỗ Cửu cũng có thể mượn thứ này trở thành thần vương, so với những cơ duyên phía sau thì vật này mới là quan trọng nhất.Lần trước vì bị đuổi giết hai người không còn cách nào mới nhảy vào hàn đàm giữ mạng, ai ngờ bên dưới lại có xoáy nước, đợi tỉnh lại đã phát hiện mình đang ở một nơi dường như là bí cảnh, trải qua một hồi hiểm nguy cuối cùng lấy được bảo vật lớn nhất của bí cảnh, ba giọt máu thần vương.Trước lạ sau quen, lúc này hai người không chỉ suông sẻ lấy được máu thần vương mà còn đồng thời giành được một ít linh vật lúc trước chưa kịp lấy.Sau đó bí cảnh sụp đổ, hai người xuất hiện trở lại trong hàn đàm.Đỗ Cửu đang muốn trồi lên lại bị Tần Cửu Chiêu kéo lại, hắn đè y vào tảng đá lớn dưới đáy hồ mỉm cười hôn lấy môi y, giọng điệu cực kỳ dịu dàng lưu luyến: "A Cửu..."

Cuối cùng hai người ở ngay dưới đáy hồ làm một phát.Đàm Song bên ngoài trơ mắt nhìn trời sáng rồi lại tối, sương mù trên hồ nổi lên thêm lần nữa, hai kẻ đã bảo đi một chút là về mà tới giờ vẫn chưa thấy đâu.Hệ thống ngửa đầu lườm lên trời, khỏi cần nghĩ nó cũng biết hiện giờ hai người đang làm gì, xem như nó đã hiểu được, chắc chắn thằng nhãi Tần Cửu Chiêu kia muốn làm một phát ở mỗi chỗ từng đi qua, quá trời luôn, chậc chậc.Hệ thống đoán không sai, ý định trong đầu Tần Cửu Chiêu quả là vậy, sau khi rời khỏi hàn đàm chuyến du lịch của bọn họ lại tiếp tục, dọc theo đường đi đều dừng lại ở những chỗ đã từng đi qua rồi kéo Đỗ Cửu vào thay đổi tư thế làm một phát.Đợi tới khi đi xong sắp bế quan Đỗ Cửu còn có hơi chưa đã ghiền, không thể không nói vụng trộm thật là kích thích á!Khụ khụ, đương nhiên làm một tu sĩ có lý tưởng vẫn nên đặt tu vi lên hàng đầu, nên bế quan thì vẫn phải bế quan.Hai người đều được coi là làm lại lần nữa, trên hết một thánh thể một thần thể, cộng thêm vô số linh thạch linh sa nên tu viên tiến triển cực nhanh, đến khi rời khỏi Bắc Vực đã cùng nhau lên tiên nhân, nhưng với thủ đoạn và thực lực của cả hai đã có thể so với thần vương, cấp bậc tăng lên chỉ là vấn đề thời gian thôi.Bế quan trở ra đương nhiên cả hai lại lăn lộn với nhau, bây giờ còn chơi tới mây lắc, trên bầu trời trong xanh không ai biết được đám mây trắng kia đang che giấu hai người."

Giờ không đi Trung Châu nữa, về thẳng Tây Mãng nhé."

Tần Cửu Chiêu ôm Đỗ Cửu từ phía sau thì thầm tình tứ với y, 50 năm nay là 50 năm vui sướng nhất cuộc đời hắn, đi Trung Châu lại phải gặp đám người Nhan Lăng Nhi nữa, tuy biết A Cửu không liên quan gì tới nàng nhưng hắn cứ thấy khó chịu, chi bằng dứt khoát không gặp đi, về chút cơ duyên kia có hay không cũng vậy.Đỗ Cửu đang bóp bóp đám mây, điều này là chuyện không thể tưởng tượng ở thế giới hiện đại nhưng ở thế giới tiên hiệp lại không thành vấn đề, ý thức y có hơi mơ màng, nghe vậy đáp: "Được, về Tây Mãng."

Tuy rằng Khúc Tòng Dung do Tạ Sùng giết nhưng là y mở lời, sư phụ Khúc Tòng Dung chắc chắn muốn trả thù y, với tu vi hiện giờ của y và Tần Cửu Chiêu ngược lại cũng không sợ gì nhưng lại không thể hoàn toàn không nể mặt toàn bộ phái Bình Chân, dù sao cũng là một trong mười phái lớn chính đạo, lỡ đâu thỉnh một thánh nhân tới thì không ổn, không bằng bỏ qua về Tây Mãng trước rồi tính tiếp.Còn bọn họ có điều tra rồi tới Tây Mãng trả thù hay không y lại không sợ, chuyện của Khúc Tòng Dung vốn là nàng có lỗi trước, bọn họ chỉ đánh trả mà thôi, chính đạo quan tâm tới mặt mũi chắc chắn sẽ không làm ra chuyện liên lụy trong nhà, cho dù không biết trước Đỗ Cửu cũng có thể cảm giác được rõ ràng những thuộc hạ bị y gieo huyết thệ đều còn sống.Tần Cửu Chiêu bao lấy tay y, cùng y đan mười ngón tay lại với nhau sau đó lại đè lên thêm lần nữa.Từ Bắc Vực tới Tây Mãng không xa, đến Tây Mãng La Nhất La Nhị đã nhận tin đợi sẵn.Tuy ngoài mặt phái Bình Chân không ra tay trả thù nhưng lại ngầm nâng đỡ vài thế lực tới đối đầu với thế lực của Đỗ Cửu, Đỗ Cửu rời đi hơn 50 năm, cung Vô Cực đã xảy ra mấy trận bạo loạn, may là có hai vị anh họ của Tần Cửu Chiêu trấn áp.Đỗ Cửu và Tần Cửu Chiêu vừa về đã thẳng tay quét sạch hết những phản đồ kia, lần nữa thống nhất Tây Mãng, Đỗ Cửu giữ lại danh hiệu Thích Thiên đế của mình, lại cho Tần Cửu Chiêu thêm một cái tên Nhược Phù đế.Từ đây Tây Mãng bước vào thời đại song đế trị vì.Bởi vì Tiểu Tần nhạy cảm là hắc hóa nên Đỗ Cửu nớm nớp lo sợ không dám rời khỏi hắn, trừ dạy dỗ đệ tử ra gần như không nhiều lời với ai khác, cứ thế 200 năm trôi qua ý thức của Đại Tần càng ngày càng nhiều, cái loại cố chấp đáng sợ kia cuối cùng cũng giảm bớt, tới lúc này Đỗ Cửu mới dám thở phào một hơi.Tựa như lại có chút cảm giác diệu kỳ, lần trước Tần Cửu Chiêu ép buộc y bên cạnh hắn 300 năm, lần này lại là y tình nguyện ở bên hắn 200 năm.Duyên phận quả thật là thứ kỳ diệu.Mà qua 200 năm tu vi hai người cũng đã tới đỉnh thánh nhân, chỉ kém một bước là có thể phong thần, đến lúc chặt đứt nhân quả trần thế.Tốc độ tăng tu vi này với người ngoài thật sự là khủng bố, những thánh nhân kia đều là đã sống mấy ngàn năm lại không địch nổi cái gọi là hào quang nhân vật chính."

Đi thôi."

Hai người bế quan trở ra dắt tay nhau đi kết thúc nhân quả.Nhân quả của Tần Cửu Chiêu đương nhiên là thù hận lưu lại với Khúc Tòng Dung lúc trước, dưới sức mạnh tuyệt đối phái Bình Chân không thể không cúi đầu, bày tỏ xí xóa mọi ân oán, cũng không hề che chở cho nhà họ Khúc nữa.

Lão tổ trước kia cầm đầu đuổi giết Tần Cửu Chiêu đã qua đời, chỉ có cha Khúc còn sống đương nhiên không thoát khỏi một đòn.Mà nhân quả của Đỗ Cửu muốn chấm dứt đương nhiên là nhà họ Diệp và nhà họ Tống, mấy năm nay y một lòng chăm lo cho Tần Cửu Chiêu, không dám rời khỏi hắn nửa bước nên tạm gác chuyện này sang một bên, để bọn họ sống được thêm ít lâu.

Y cũng không lạm sát người vô tội mà chỉ giết chết những kẻ tham gia vào âm mưu lúc trước, hơn nữa còn phơi bày sự thật ra với thiên hạ, còn sau đó hai nhà ra sao đã không còn liên quan tới y.Giây phút giải quyết xong nhân quả kia trời đất chợt đổi, hào quang phủ xuống tiên nhạc vang lên, toàn bộ trời đất đều rền vang, tất cả tu sĩ trong thiên hạ cho dù là thuộc phái lớn hay tán tu tà ma, cho dù là đang bế quan hay đánh nhau đều dừng tay dõi mắt nhìn lại.Đây không phải là lần đầu tiên Đỗ Cửu thấy người khác thành thần nhưng lại là lần đầu tiên tự mình cảm nhận.Tần Cửu Chiêu có kinh nghiệm lúc trước thuận lợi bước qua ngạch cửa phi thăng thành thần, Đỗ Cửu giãy giụa một lát cuối cùng xé tan giam cầm bước lên thành công.Y vừa mở mắt ra liền rơi vào cái nhìn thâm thúy mà dịu dàng của Tần Cửu Chiêu, hắn bước ra từ hào quang vạn trượng vươn tay với y: "A Cửu, lại đây..."

Đỗ Cửu vui mừng, đây chắc chắn là Đại Tần!Y nắm lấy tay hắn: "Ngươi nhớ lại hết rồi?"

Tần Cửu Chiêu lại cười đáp: "Đúng, ta đã nhớ lại hết."

Hắn nắm chặt tay Đỗ Cửu, tựa như muốn hòa làm một với y, "Ta rất vui, A Cửu, cảm ơn ngươi đã tới tìm ta, cho dù ta có phải chết đi ngay ta cũng cam lòng."

Đấy, khỏi cần hỏi nữa, ngoài Đại Tần ra không ai nói năng kiểu này hết.Đỗ Cửu ngại giùm: "Nói chuyện đàng hoàng."

Tần Cửu Chiêu nghe lời im miệng, chỉ mỉm cười nhìn y chăm chú, tựa như có nhìn bao nhiêu cũng không đủ."

Khụ khụ."

Thấy khoảng cách của hai người ngày càng gần, hệ thống thình lình nhảy ra, "Ùm mà, không phải ta muốn phá hỏng bầu không khí nhưng mà các ngươi nhìn trước ngó sau cái đi, còn có, đừng quên lời hứa sẽ cho ta thân thể."

Đỗ Cửu bỗng chốc hoàn hồn lại, nhận ra cả thế giới dường như bị ấn nút tạm dừng, tất cả mọi thứ đều ở trạng thái bất động."

Đây..."

Y nhìn Tần Cửu Chiêu, tình hình này chắc chắn là có liên quan tới hắn.Quả nhiên Tần Cửu Chiêu biết, hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung: "Đi, ta dẫn ngươi đi gặp một người."

Nói xong không gian bốn phía chợt thay đổi, biến thành khung cảnh rất quen thuộc với Đỗ Cửu, vậy mà là văn phòng lão đại!Lần này không phải là đại điện vàng son rực rỡ mà biến thành tầng hầm âm u ma quái, bên trong đặt một cái quan tài, mà lão đại đang cosplay quỷ hút máu ngồi trên quan tài rượu vang đỏ giả làm máu, nhìn thấy hai người bèn khom lưng: "Ồ, bạn ta, rất vui được gặp lại các ngươi."

Đỗ Cửu: "...

Nói tiếng người đi."

Lão đại vung tay lên, trên mặt đất xuất hiện hai cái ghế ý bảo hai người ngồi xuống, ánh mắt dừng lại trên người Tần Cửu Chiêu toát ra vẻ vui mừng: "Không tồi không tồi, quả nhiên ta không nhìn lầm người!"

Tần Cửu Chiêu đáp: "Không cần, ta chỉ vì A Cửu cũng như vì chính mình thôi."

Đỗ Cửu giơ tay: "Có ai giải thích cho ta trước chuyện này là sao không?"

Lại đại tươi cười, không chờ Tần Cửu Chiêu mở miệng đã vung tay lên, một đốm sáng bay vào giữa mày Đỗ Cửu: "May là lúc đó ta giành được ngươi từ tay lão tam, thứ không thể thiếu nhất trên đời này là gì chứ, là nhân tài đó!

Haha, lần này ta thắng rồi!

Lão nhị lão tam sắp tức chết cho coi!

Haha!"

Đỗ Cửu hấp thụ xong đốm sáng lập tức hiểu rõ ngọn nguồn.Hóa ra lúc trước giao dịch của Tần Cửu Chiêu và lão đại là đợi sau khi hắn sống lại sẽ gia nhập tổ chức, kể từ đó làm việc cho tổ chức, lại còn không phải người nhập vai như Đỗ Cửu mà là thành lập tổ 9, ngang nhiên thành tổ trưởng!Đỗ Cửu xem tới đây sợ ngây người, y tỉ mẩn mấy trăm năm, đi qua nhiều thế giới như vậy mà chỉ bò được từ tốt thí lên vai phụ, cùng lắm là một nhân viên cỏn con, Tần Cửu Chiêu vậy mà nhảy thẳng lên làm tổ trưởng một tổ!Y rất chi là ai oán lườm Tần Cửu Chiêu một cái.Mà càng khiến y ngạc nhiên là ngoài lão đại, lão nhị và lão tam ra thì bốn tổ trưởng khác đều tuyển bằng cách này, hơn nữa mỗi lần 3 người đều chia ra đặt cược vào một người xem cuối cùng người ai chọn sẽ thành công, nghe giọng điệu của lão đại hiển nhiên lần trước anh đã thua.Lão đại nói: "Trong tên hai người đều có số chín nên xem ra số phận đã sắp đặt sẵn rồi, tổ chín này để các ngươi quản lý vậy, chín, số này không tồi, đây là tổ cuối cùng, từ đây vòng luân hồi của chúng ta đã hoàn toàn hoàn thiện."

Đây là lần đầu Đỗ Cửu tiếp xúc với trung tâm tổ chức, tầm mắt giờ này thật sự được mở rộng, tò mò hỏi: "Chúng ta phải làm gì?"

Tổ một là tổ nhập vai bảo vệ, tổ hai phụ trách huấn luyện người nhập vai, tổ ba tổ bốn cũng là tổ nhập vai nhưng tính chất công việc lại không giống tổ một của y, tổ năm và tổ sáu rất bí ẩn nên y cũng không rõ, tổ bảy là tổ se duyên, tổ tám là tổ kiểm tra, nhân vật trong thế giới nào xảy ra vấn đề đều là do bọn họ phát hiện sau đó báo cáo lên.Lão đại nhìn Tần Cửu Chiêu: "Chuyện này thì nên hỏi tổ trưởng mới của chúng ta, thần chức do trời định, hắn đương nhiên sẽ biết hắn phải làm gì."

Tần Cửu Chiêu gật đầu đáp: "Là tổ đặc biệt, vấn đề mà 8 tổ trước không giải quyết được sau này toàn bộ đều sẽ do tổ chín xử lý."

Nói đoạn quay sang Đỗ Cửu, "

Sau này A Cửu sẽ cùng trở thành tổ trưởng tổ chín với ta."

"Thật sao?"

Mắt Đỗ Cửu sáng lên, hai từ "thăng chức" thật to nện cái ầm xuống đầu."

Tất nhiên."

Tần Cửu Chiêu nắm lấy tay y, "Thứ của ta đều là của ngươi."

Đỗ Cửu cười, y vốn tưởng rằng sẽ ở lại thế giới của Tần Cửu Chiêu mãi mãi nhưng không ngờ rằng vòng đi vòng lại vẫn về tới đây, nhưng mà ngẫm lại chỉ cần có thể ở bên Tần Cửu Chiêu thì dù cho ở lại hay trở về làm việc y đều thấy không hề gì.Trong lòng y cảm thán không thôi, nắm lại tay Tần Cửu Chiêu: "Chỉ cần có ngươi là được rồi."

"Đủ rồi đủ rồi!"

Lão đại nhấp một ngụm rượu vang, khó chịu nói, "Nếu nói xong hết rồi thì các ngươi cũng đi đi!"

Nếu không đi anh sẽ không nhịn nổi muốn đốt nhà mất.Đỗ Cửu và Tần Cửu Chiêu bật cười, nắm tay rời đi.Bọn họ có rất nhiều chuyện phải làm, ví dụ như tìm thân thể cho hệ thống, ví dụ như giúp Đàm Song dẫn lối chuyển thế, còn có tuyển tổ viên nữa.Nhưng cho dù khó khăn hay gian khổ tới đâu, chỉ cần hai người ở bên nhau đều không hề gì."

Khoan đã, cho nên thật ra dù ta có không tới tìm ngươi đi nữa thì ngươi vẫn sẽ sống lại, sẽ trở thành tổ trưởng tổ chín nhở?"

"Chắc là vậy, sao thế?"

"Cho nên mấy lời không oán không hối hận gì gì đó trước kia đều là nói láo chứ gì, ngươi dám nói sau khi trở thành tổ trưởng xong sẽ không tới tìm ta không?"

"..."

"Im lặng là có ý gì hả, ta biết ngay mà, ta biết ngay mà!

Ta ưm...@#$%..."

---Editor: Vailonluon không ngờ lại edit xong được một bộ nữa!!!
 
Back
Top Bottom