Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ Edit] Đơn Phương Kết Hôn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
416,768
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
291736226-256-k999692.jpg

[Đam Mỹ Edit] Đơn Phương Kết Hôn
Tác giả: tanichanto
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Nhất Cá Mễ Bính.

Số chương: 70 + 4 PN

Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, ngọt sủng, giới giải trí, HE, 1x1, có H.
______________
Lý Úc Trạch vừa mới ra mắt đã tuyên bố kết hôn trên weibo.

Hơn nữa người vợ kia cũng giống hắn, là đàn ông.

Các phương tiện truyền thông lập tức chấn động, tiêu đề báo xuất hiện ngợp trời.

Nhưng không ai đào ra đối tượng kết hôn kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Dần dà người ta cảm thấy nghi ngờ về tính chính xác của weibo kia.

Rốt cuộc từ đó đến giờ cũng không có ai từng nhìn thấy người vợ bí ẩn được đồn đại của Lý Úc Trạch.
_________________

Tác giả: Có lẽ đây là một câu chuyện cửu biệt trùng phùng/ giới giải trí/ Dịu dàng trong sáng diễn viên nhỏ thụ x bên trong ngoài đời kỹ thuật diễn cực đỉnh đại minh tinh công.

Nhắc nhẹ: đây là một quyển tiểu thuyết.

Không có tình tiết truy thê kinh điển, công thụ đều ngọt ngào.

Giới giải trí tưởng tượng, không có hình mẫu.

Hy vọng mọi người nhẹ nhàng với công thụ một chút.

Đừng ném đá chỉ trích.

Nếu không thích thì không cần tự làm khó mình, cứ thong thả mà lick ra.
______________
Mình tự edit truyện vì yêu thích.

Do tiếng Trung có hạn nên độ chính xác chỉ khoảng 70%, bản mình edit cũng chỉ tạm được.

Mục đích phi thương mại.

Edit: Nyoran-如兰 Tags: 1x1giảitríhiệnđạingọtđammỹ​
 
[Đam Mỹ Edit] Đơn Phương Kết Hôn
CHƯƠNG 1


Hạ Tri Thu gặp lại Giang Trình tại buổi họp lớp mười năm sau.Trước đó, họ tình cờ gặp nhau một lần.Cũng không biết có phải Giang Trình xúc động vì cách xa lâu ngày không gặp hay không mà trước tiên hắn xin số điện thoại Hạ Tri Thu, sau đó thì tổ chức buổi họp lớp tiếng tăm lớn thế này.Nói là tiếng tăm lớn cũng không có nói ngoa.

Cuộc tụ họp này có số lượng người tham gia nhiều nhất mấy năm qua.

Ngay cả chủ nhiệm lớp hồi ấy và chủ nhiệm khoa đã nghỉ hưu cũng được mời.Nơi họp lớp cũng rất xa hoa.

Đó là một khách sạn cao cấp nhất nhì thành phố, lại còn bao hẳn một tầng.Mà còn là tầng ngắm cảnh đắt nhất.Đây là lần đầu tiên Hạ Tri Thu được ăn ở một nơi đắt đỏ như vậy.

Ngoài cậu ra, với nhiều người khác cũng là lần đầu.Phải nói là sông có khúc, người có lúc.

Hồi ấy Giang Trình không có gì nổi bật, u ám lầm lì, vậy mà trong nháy mắt đã trở thành người có tiền đồ nhất lớp.Đào Ương cầm chén rượu đến chào Hạ Tri Thu.

Khi còn đi học, hai người có quan hệ tốt nhất, ngôi bàn trước bàn sau.

Tuy mấy năm qua ít liên lạc, nhưng tết đến vẫn gửi tin nhắn thăm hỏi.

Hạ Tri Thu từ quê lên, người đầu tiên liên lạc chính là Đào Ương, cũng chính cậu ta dành chút thời gian đi đón và giúp cậu thuê phòng."

Cậu gặp Giang Trình chưa?" – Đào Ương hỏi.Hạ Tri Thu đứng bên bàn buffet, cầm một cái bánh quy khô kiểu cũ, gật đầu."

Ở đâu vậy?

Đừng nói là ở phim trường nha."

Hạ Tri Thu đáp: "Ừm."

"Vãi!" – Đào Ương chửi thề một câu.

Xuyên qua đám người nhìn phía sau Giang Trình, mắt trợn trắng: "Thằng ngu đó chắc ngửa mặt lên trời luôn hả?"

Hạ Tri Thu ăn bánh xong thì uống một ngụm nước chanh, nói: "Cũng không tới mức đó."

"Không tới mức đó?" – Đào Ương nói – "Tớ có thể tưởng tượng ra bộ dáng nó nhìn cậu kiểu tiểu nhân đắc ý luôn đấy."

Hạ Tri Thu cười cười, không nói gì.Đào Ương không khỏi nhíu mày.

"Nếu ông cậu không bất ngờ gặp chuyện thì cơ hội kia trăm phần trăm thuộc về cậu rồi.

Nào đến lượt cho tên họ Giang được dịp diễu võ giương oai."

Hạ Tri Thu khẽ lắc đầu."

Thôi bỏ đi, Đào Ương.

Mỗi người mỗi số.

Cho dù cơ hội có thật sự rơi vào tay tớ, cũng chưa chắc tớ sẽ giỏi hơn Giang Trình."

"Thằng đó mà diễn cái quần gì."

Đào Ương phun một bãi nước bọt bên cạnh thùng rác, nói: "Cũng chỉ đóng vai nam ba, vậy mà cứ nghĩ mình là diễn viên ưu tú á."

Giang Trình là một diễn viên, chưa tốt nghiệp cấp ba đã có tiếng.

Lúc đó có một đoàn phim đến trường bọn họ mượn cảnh.

Do thiếu diễn viên tuổi teen mà đạo diễn lại muốn phim khắc họa thật chân thật thời thanh xuân nên đoàn quyết định mở cuộc thử vai rầm rộ ngay trong trường.Hồi đó cũng là cái tuổi mà bọn thiếu niên theo đuổi khát vọng nên không ít đứa ôm mộng làm minh tinh mà cực kỳ tích cực chuẩn bị.Hạ Tri Thu từ nhỏ đã thích diễn xuất nên rất vui khi biết đến cơ hội này.

Sau mỗi buổi học, cậu đều nghiên cứu nhân vật trong kịch bản mà đoàn phim phát xuống.

Đạo diễn cũng nhìn trúng cậu, mong cậu có thể trổ hết tài năng trong buổi thử vai.Nhưng trời thường không chiều lòng người, một ngày trước khi diễn ra buổi thử vai tập trung thì ông của Hạ Tri Thu gặp chuyện, cậu và cha mẹ phải chạy về quê ngay trong đêm.

Lúc lên lại thì phim đã quay xong rồi...Hạ Tri Thu nhớ lại chuyện cũ, thẫn thờ nhìn cái ly trong tay."

Tóm lại người giỏi nhất lớp vẫn là Lý Úc Trạch."

Tay Hạ Tri Thu hơi run lên, nước chanh trong ly đang tĩnh lặng bỗng có chút gợn sóng."

Anh ấy... không đến à?"

"Ai?"

"Lý...

Úc Trạch."

"Giỡn hoài bạn."

Đào Ương chế nhạo.

"Giang Trình mời được à?

Đẳng cấp của nó còn méo xứng xách giày cho Lý Úc Trạch nữa."

Có mấy cô gái đứng cạnh đó, nghe thấy tên Lý Úc Trạch thì tụ lại gần.Lớp phó văn nghệ Hứa Lam Lam, tóc xoăn môi đỏ, trên người mặc một bộ váy dài màu đen thanh lịch, thể hiện đường cong quyến rũ.Không nói chuyện thì là mỹ nhân xinh đẹp lạnh lùng, nhưng mở miệng ra thì biết ngay là trạm tỷ lâu năm."

Lý Úc Trạch không đến?

Vậy chẳng phải tớ đi công cốc rồi à?

Vì buổi họp lớp mà mất công lôi cái máy ảnh dưới đáy thùng ra, vậy mà chỉ có thể chụp mấy ông già bụng bia này thôi hả?"

Đào Ương ngó sang Hứa Lam Lam.

"Gì?

Bà nói ai bụng bia?"

"Chắc chắn là không bao gồm Hạ Tri Thu rồi."

Hứa Lam Lam nhếch miệng cười với cậu.Năm nay bọn họ vừa đúng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, cái tuổi thành gia lập nghiệp.Mười năm không gặp, diện mạo mỗi người cũng sớm khác đi, nếu không chú trọng gìn giữ vóc dáng thì càng dễ biến tướng.

Lấy lớp trưởng làm ví dụ, vốn là một chàng trai đầy sinh lực, nháy mắt mà lại trở thành ông chú bụng bia, nhìn xa cứ như mang bầu năm tháng, nhìn gần thì đầy mặt bóng dầu, mới hỏi coi lâu nay ảnh làm ở đâu.

Thì ra là ở quầy BBQ trong chợ đêm.

Khác xa với cậu thiếu niên khôi ngô hồi học sinh thích nghiên cứu quốc học.Tuy nhiên, cuộc sống bên gian hàng cũng khá ổn.

Nhà có hơn chục cửa hàng, vợ con đề huề, gia đình êm ấm.

Không còn những khao khát hay mờ mịt như thời học sinh, giờ cuộc sống đủ đầy sung túc, cần cù chăm chỉ.Lớp trưởng đổ hết những thay đổi bây giờ cho thời gian, đổ cho thời gian là một con dao mổ heo, mổ trên người cậu ta mấy nhát, khiến cậu ta không ngủ được, ngồi ôm ảnh mặc niệm cho mình.Nhưng cũng có người không thay đổi nhiều vậy, cùng lắm là góc cạnh không còn như xưa mà thêm một chút nét trưởng thành.

Ví dụ như Đào Ương, Hứa Lam Lam, và cả Hạ Tri Thu.Đặc biệt là Hạ Tri Thu, chỉ cần bạn học nào từng gặp cậu ấy đều có thể nhận ra cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.Cậu ấy giống hệt như một thiếu niên mười bảy tuổi trong sáng.

Trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tóc ngắn mảnh mảnh, thời gian dường như không đọng lại một chút dấu vết nào, cười lên vẫn như ánh dương xán lạn, cách nói chuyện vẫn cứ nhỏ nhẹ ôn hòa.Hứa Lam vốn yêu thầm cậu, nhưng sau này vừa nhìn thấy Lý Úc Trạch thì thay đổi đối tượng.

Theo lời Hứa Lam Lam, không ai có thể chống lại khuôn mặt của Lý Úc Trạch.

Hạ Tri Thu vẫn thuộc về nhân loại, nhưng khuôn mặt của Lý Úc Trạch thì hoàn toàn khác biệt với nhân gian."

A Thu, mấy năm nay cậu sống thế nào?" – Hứa Lam Lam nâng ly với Hạ Tri Thu.Hạ Tri Thu đáp: "Cũng tạm.

Mấy năm trước thì hơi bận, dạo này đỡ nhiều rồi."

"Vậy ông cậu khỏe lên chưa?

Sau này tớ có nghe Đào Ương nói."

"Cũng gần như hồi phục rồi."

Hạ Tri Thu hơi áy náy.

"Lúc đó đi vội quá, không có tạm biệt với cậu đàng hoàng."

"Nói gì vậy?

Tạm biệt chỉ là chuyện nhỏ, không để chậm trễ sức khỏe của ông là được, chẳng phải chúng ta lại gặp nữa sao?

Nếu như cậu thật sự muốn xin lỗi tụi này thì về sau nhớ thường xuyên liên lạc."

Tính Hứa Lam Lam rất tốt, vui vẻ hào phóng, không ngại ngùng, có gì nói đó, không che che giấu giấu.Trước kia Giang Trình thích cô ấy, phỏng chừng bây giỡ vẫn vậy."

Vậy sau này cậu vẫn ở lại thành phố A để phát triển ư?"

Ba người đang nói, nhân vật chính tổ chức buổi họp lớp hôm nay cuối cùng cũng từ trong đám đông bước ra.Giang Trình mặc nguyên bộ tây trang cao cấp màu xám đậm, tươi cười chào hỏi bọn họ.Hắn lớn lên nhìn cũng được, nhưng làm diễn viên nhiều năm và có chỉnh mặt đôi chút nên nhìn đẹp hơn người thường, khí chất cũng tăng lên không kém.Theo lý mà nói thì quan hệ giữa Hạ Tri Thu và Giang Trình đáng lẽ phải thân thiết hơn với Đào Ương.

Cha mẹ họ đều là người vùng ngoài đến thành phố A cố gắng làm việc, mười mấy năm trước còn sống cùng một khu chung cư cho người di dân đến thành phố khác.Cha mẹ của Hạ Tri Thu có tay nghề khá nên mở một quán cơm nhỏ, cha mẹ Giang Trình vừa khéo bán rau ở chợ bên cạnh.

Ngày thường hay đưa rau cho tiệm cơm, qua lại nhiều thành ra thân thuộc.Chỉ là Giang Trình luôn luôn xem thường công việc của cha mẹ.

Sau khi lên cấp 3 còn tránh mặt Hạ Tri Thu, sợ cậu nói với người khác nghề nghiệp của gia đình mình, làm hắn ta mất mặt.Thoáng cái nhiều năm qua đi, Giang Trình đã tự dựng cho mình hình tượng không ngại vất vả, dũng cảm kiên trì ước mơ trong hoàn cảnh khó khăn.

Không những cảm thấy xuất thân cha mẹ trồng rau của mình chưa đủ thảm mà còn thêm mắm dặm muối, nói người cha tay chân lành lặn nặn thành một người tàn tật.Đào Ương làm việc bên truyền thông nên cũng coi như là người trong cuộc.

Cái anh khó chịu nhất ở Giang Trình là hắn ta thẳng thừng lấy kinh nghiệm vừa học vừa làm của Hạ Tri Thu chuyển sang cho mình, tranh thủ giành cảm tình của người hâm mộ."

Cậu xem nó đi hai bước kìa, định lấy sảnh khách sạn làm sàn diễn quốc tế chắc.

Nóng chảy mỡ mà vẫn tra ba lớp âu phục vải nỉ nhung.

Muốn nổi rôm sảy rồi sẵn nhận quảng cáo phấn rôm luôn ha gì?"

- Đào Ương độc miệng, từ đó đến giờ chưa bao giờ che giấu sự chán ghét của mình đối với Giang Trình.

Giang Trình cũng biết nên nói chung không chọc giận Đào Ương.Phóng viên truyền thông và ngôi sao giải trí cũng coi như là đôi bên cùng có lợi và kiềm chế lẫn nhau.

Không biết xui xẻo thế nào mà tòa soạn nơi Đào Ương làm việc lại có quan hệ hợp tác với công ty giải trí của Giang Trình.

Nhân viên hai bên đã ký thỏa thuận bảo mật, cho nên dẫu Đào Ương có biết hình tượng của Giang Trình đều là bịa đặt cũng không thể đem đi nói khắp nơi, hơn nữa chỉ với mình mình nói ra thì cũng là vô ích.
 
[Đam Mỹ Edit] Đơn Phương Kết Hôn
CHƯƠNG 2


Anti-fan trên mạng thật giả lẫn lộn, nhiều người không nhìn ra được toàn bộ nhân quả mà chỉ nghe những điều mình muốn nghe."

Lâu rồi không gặp."

Giang Trình cụng ly với Hạ Tri Thu nhưng lại nhìn Hứa Lam Lam mà nói chuyện.Hứa Lam Lam hôm nay trang điểm rất đẹp, môi đỏ, răng trắng, nhiều kiểu phong cách, chỉ là không rảnh hàn huyên với Giang Trình, lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Chẳng phải lúc gọi điện cậu nói Lý Úc Trạch sẽ đến sao?"

Giang Trình đáp: "Đương nhiên sẽ tới, có khi nào tôi gạt em chưa?"

Ngữ khí của hắn khá là nhẹ nhàng, lộ rõ vẻ lấy lòng, rõ ràng là chưa dứt tình với nữ thần trung học.Đào Ương và Giang Trình đều ghét nhau.

Bọn họ tự nguyện trở thành bóng đèn, vốn định kéo Hạ Tri Thu tránh xa xa chút, ai ngờ Giang Trình bước qua đây, mà hắn mới vừa đứng nói chuyện không bao lâu thì các bạn học khác cũng bu hết lại.Trong lúc nhất thời mọi người mồm năm miệng bảy nói chuyện với nhau về tình hình gần đây, nhưng nói nói một hồi lại dính tới Hạ Tri Thu.Rốt cuộc cậu ấy không xuất hiện nhiều năm như vậy, thế mà đùng một cái lại xin làm thủ tục nghỉ học lúc gần sát năm lớp 12, ngay thời gian quan trọng."

Nghe nói ông cậu bị bệnh hả?"

Người nói là Phùng Viên.

Người cũng như tên, khuôn mặt tròn trịa.Hạ Tri Thu gật đầu, nói với cậu ta ông không sao nữa.Tham gia buổi họp lớp lần này bị hỏi nhiều nhất là vấn đề đó.

Cũng khó trách mọi người tò mò, tình huống hồi ấy khá khẩn cấp, ra đi quả thật khá vội vàng.Phùng Viên nói: "Không sao là được rồi.

Nhiều năm không gặp, cậu vẫn cứ vậy.

À đúng rồi, hiện giờ cậu làm việc ở đâu?

Tớ nhớ cậu cũng rất thích diễn xuất mà phải không?"

Nói tới đây, sắc mặt Đào Ương khẽ biến, vừa định đánh trống lảng đã bị Giang Trình giành trước một bước."

Hạ Tri Thu cũng là một diễn viên mà."

"Ồ!!!"

Tất cả bạn học đều có chút kinh ngạc, Phùng Viên hỏi tiếp: "Là thật sao?

Vậy sao tớ không thấy cậu xuất hiện trên TV?

Cậu từng diễn gì vậy?

Tớ về xem thử."

Phùng Viên thực sự cho rằng kiến thức mình hạn hẹp, đang định lấy điện thoại kiếm tên Hạ Tri Thu thì thấy Giang Trình để ly rượu lên bàn, ngắt lời:"Chắc còn chưa phát sóng đâu.

Tôi cũng trùng hợp gặp cậu ấy tại đoàn phim mới biết cậu ấy tham gia."

"Diễn vai..."

- Giang Trình tính nói tiếp, đột nhiên lại làm như quên đi, giơ tay gõ lên thái dương, hơi hơi ngượng ngùng nhìn Hạ Tri Thu.

"Vai gì ta..."

Hạ Tri Thu từ đầu đến giờ đều mỉm cười, nhắc: "Là một thi thể."

Mấy chữ "là một thi thể" này Hạ Tri Thu nói ra hết sức tự nhiên và thoải mái.

Cứ như cậu diễn vai thị vệ thành một nam chính mặc áo lụa long bào.

Trong lời nói không có chỗ nào phải xấu hổ.Giang Trình bừng tỉnh, cũng cười cười theo, nhưng là cười mà không cười.

Xưa giờ hắn luôn ngứa mắt Hạ Tri Thu.

Không vì cái gì khác mà vì chính thái độ lúc nào cũng không tự ti không kiêu ngạo của cậu.Hồi trước cũng vậy, rõ ràng cha mẹ chỉ mở một quán ăn nhỏ xập xệ, khách vô quán cùng lắm chỉ là mấy công nhân xây dựng mình mẩy nhếch nhác bụi bặm, vậy mà cậu ta vẫn dám dẫn bạn bè tới ăn.Rõ ràng không phải là con nhà có tiền như Đào Ương hay Hứa Lam Lam, vậy mà tuyệt nhiên không biết tự ti là gì, vẫn kết bạn với bọn họ.Rõ ràng là sinh ra trong một gia đình bình thường, làm gì có tiền để đi học trường điện ảnh.

Thế mà vẫn mơ mộng hão huyền, thức khuya dậy sớm đi làm thêm khắp nơi, vẫn khờ khạo muốn kiếm tiền trang trải chi phí sinh hoạt trong trường.Giang Trình chưa bao giờ muốn thừa nhận bản thân đố kỵ với Hạ Tri Thu.

Rõ ràng là gia cảnh như nhau, thành tích cũng không khác, nhưng hai người lại có hai cuộc sống khác nhau trong suốt những năm dài thời học sinh."

Anh Trình."

Phùng Viên vẫn còn đứng tán gẫu với Hạ Tri Thu thì trợ lý của Giang Trình cầm điện thoại đi đến, ghé vào tai hắn nói gì đó.Giang Trình nhướng mày, thông qua tấm kính cách đó không xa ngắm lại bộ tây trang cao cấp được đặt may khéo léo, nhếch miệng cười.Hắn ta không nghĩ đến việc sẽ gặp Hạ Tri Thu trên phim trường, càng không nghĩ tới cậu giờ lại ra nông nỗi gia nhập làm diễn viên quần chúng.

Hắn nhớ mãi bộ dạng của đạo diễn dù miễn cưỡng chọn hắn nhưng khuôn mặt thì hiện rõ tiếc nuối khi Hạ Tri Thu không thể tham gia buổi thử vai trong trường.Cứ như hắn chỉ là một người thay thế, mà lại còn là một kẻ thay thế không đạt yêu cầu.Hắn mãi mãi ghi nhớ mối thù này.Vì vậy khi thấy Hạ Tri Thu ăn mặc rách rưới trong đám diễn viên quần chúng, sự hả hê ập đến bất ngờ khiến hắn không thể giữ nổi bình tĩnh.

Hắn muốn tất cả người từng biết bọn họ nhìn xem bây giờ Giang Trình hắn như thế nào, còn người mà bọn họ coi trọng – Hạ Tri Thu bây giờ ra làm sao.Đào Ương nhìn Giang Trình là biết hắn đang cười thầm trong bụng, đang muốn kéo Hạ Tri Thu bỏ đi, ai ngờ lại nghe hắn nói một câu:"Chờ chút đã.

Lý Úc Trạch đang trên đường đến, không gặp mà đã muốn về sao?"

Lời vừa nói ra, hội trường càng trở nên náo nhiệt.Ai ai cũng bàn về Lý Úc Trạch, thậm chí thầy chủ nhiệm giáo dục còn mang hẳn một tấm bưu thiếp để nhờ ký tên cho cháu gái mình.Lý Úc Trạch này ngay từ khi đi học đã là một người cực kỳ thần bí.

Hắn là một học sinh chuyển trường, nhà có điều kiện, ngoại hình nổi bật, thành tích top đầu, bài kiểm tra đầu tiên sau khi chuyển trường đã đánh tuột hạng học sinh top1.Chỉ là không gần gũi với bạn cùng lớp.

Bình thường có vẻ biếng nhác, đối với ai cũng thờ ơ lạnh nhạt.Lúc Hứa Lam Lam thích Hạ Tri Thu vẫn còn dám tiến tới trêu ghẹo vài câu.

Dựa vào mình là một tiểu thư nhà giàu, suốt ngày cười haha bắt Hạ Tri Thu ở rể.

Nhưng sau chuyển qua thích Lý Úc Trạch lại không có dũng cảm bắt chuyện trước mặt người ta, giỏi lắm cũng trộm nhìn từ phía sau, gửi thư tình còn phải nhờ hỗ trợ.Hắn và Hạ Tri Thu, hai người trước sau đều thi nhau làm thủ tục, một người ngưng học một người chuyển trường.

Nghe đâu năm lớp mười hai đã đi nước ngoài, vừa trở về thì trực tiếp bước chân vào giới nghệ thuật, một đêm liền nổi tiếng.Đào Ương không ngờ Giang Trình thực sự mời được Lý Úc Trạch đến, còn tưởng rằng hắn chỉ nói dóc để lấy lòng Hứa Lam Lam.Nhưng không nên như vậy chứ!Lấy địa vị của Giang Trình và Lý Úc Trạch trong vòng giải trí, hai người này đáng lẽ ra không có quan hệ gì mới đúng.Nói đến bạn bè thì lại càng không.

Lý Úc Trạch luôn hờ hững với mọi người nhưng hình như đã từng phát sinh mâu thuẫn với Giang Trình một lần.

Dù thời gian qua lâu nhưng Đào Ương không cho rằng một người kiêu ngạo như Lý Úc Trạch lại có thể bắt tay làm hòa."

Hạ Tri Thu""Hạ Tri Thu""Hả?"

"Nhìn gì vậy?" – thấy được Lý Úc Trạch tại buổi họp lớp cũng không tính là đi công cốc, nhưng để cho Đào Ương và Giang Trình ở chung một phòng lâu như vậy cũng khiến người ta đau cả đầu.

Đào Ương vốn định kéo Hạ Tri Thu vô nhà vệ sinh hút điếu thuốc nhưng phát hiện Hạ Tri Thu cầm ly rượu, mặt ngơ ngẩn nhìn về phía thang máy cuối sảnh.Thang máy kêu "ting" một tiếng, hai nhân viên khách sạn từ trong đó bước ra.Hạ Tri Thu cầm ly rượu, ngón tay khẽ giật, rũ mắt trả lời: "Không có gì."

Nhà vệ sinh nằm sau đại sảnh, tránh sự ồn ào từ hội trường, khó khăn lắm xung quanh mới được yên tĩnh lại.

Đào Ương trước tiên hút một điếu thuốc, kêu Hạ Tri Thu đứng ngoài chờ.

Lúc đi ra cũng không quay lại mà đến ghế sô pha trước cửa sổ sát đất, cùng nhau ngồi xuống."

Tớ nhớ chương trình tớ tìm cho cậu đâu có Giang Trình tham gia mà nhỉ."

Đào Ương tiện tay cầm một quyển tạp chí lên lật xem, trang bên trong vừa khéo có một bài quảng cáo sản phẩm do Giang Trình làm đại sứ thương hiệu.

Đào Ương trợn mắt, ghét bỏ quăng sang một bên.Hạ Tri Thu nhìn phản ứng của Đào Ương, cười cười, nói: "Không có."

Đào Ương hỏi: "Vậy sao cậu đụng phải nó?"

Hạ Tri Thu đáp: "Chắc chỉ là tình cờ, nghe nói cậu ta đi thăm ai đó ở trường quay."

"Thăm người ở trường quay?

Thăm ai?"

"Chắc bạn học." – Hạ Tri Thu không chắc lắm."

Gì?

Bạn học hả?"

Đào Ương trợn trắng thêm cái nữa, bực bội chửi một tràng: "Dòng thứ tiểu nhân bỉ ổi ích kỷ hại người giả tình giả nghĩa lòng tham không đáy tu hú đẻ nhờ, giống đó mà cũng xứng có bạn sao?"

Hạ Tri Thu phụt cười, Đào Ương liếc qua: "Còn cười được?

Đáng lẽ lúc được mời thì cậu đừng có nên cho nó mặt mũi."

Sở dĩ Đào Ương chán ghét Giang Trình như vậy là vì vụ thử vai hồi cấp ba.

Vốn dĩ là cạnh tranh công bằng nhưng hắn lại liên tục giở trò sau lưng.

Có lẽ là sợ người ta đánh giá Hạ Tri Thu cao hơn.

Chưa nói đến chuyện bày trò nhốt trong nhà vệ sinh khiến người ta đến trễ buổi thử vai, việc khiến Đào Ương ấn tượng sâu sắc nhất là hắn ta còn động tay động chân vào xe đạp của Hạ Tri Thu, hại cậu ngã bị thương."

Nếu không vì Lý Úc Trạch, căn bản không ai biết được là do người nào làm."

Giờ Đào Ương nhớ lại vẫn thấy tức muốn nghiến răng, sẵn thuận miệng hỏi: "Nhắc mới nhớ, hồi đó thằng Giang Trình chọc gì Lý Úc Trạch vậy nhỉ?

Bị đánh te tua như vậy luôn."

Hạ Tri Thu giật mình, muốn mở miệng nhưng nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng vẫn im lặng lắc đầu, nhìn ra cửa sổ.
 
[Đam Mỹ Edit] Đơn Phương Kết Hôn
CHƯƠNG 3


Phong cảnh trên tầng ngắm cảnh đúng là danh bất hư truyền.

Qua cửa sổ sát đất rộng lớn có thể thu vào mắt toàn bộ thành phố A.Người xe như nước nối đuôi nhau trên đường cao tốc, tiếng còi xe píp píp không dứt bên tai.Hơn bảy giờ, giờ cao điểm buổi tối vẫn chưa kết thúc.Việc một số đoạn đường bị chặn để thi công dẫn đến ùn tắt nhiều hơn trên các tuyến đường ngày thường đã không được thông suốt mấy.Trên chiếc xe bảo mẫu bảy chỗ, tính luôn tài xế thì chỉ có bốn người.Mạnh Lâm ngồi trên ghế phụ, thở cũng không dám thở mạnh, thỉnh thoảng nhìn qua kính chiếu hậu trao đổi ánh mắt với chuyên viên trang điểm Tiểu Nhạc ngồi ở ghế sau.Hai người một trước một sau cách xa nhau, nín thở giao tiếp mắt nửa ngày cũng không ai hiểu ý ai.

Cuối cùng Mạnh Lâm lấy di động ra rồi ra hiệu bảo nhắn tin.Tiểu Nhạc gật đầu đồng ý, nhẹ nhàng bấm điện thoại hỏi: "Sao trong xe hơi lạnh vậy ông?

Do bật máy lạnh hả?"

Mạnh Lâm đáp: "Cuối tháng chín rồi, ai còn bật máy lạnh nữa."

Tiểu Nhạc đánh bọ cạp, nhắn: "Đâu ông quay xuống coi anh nhà mình còn ngủ không?"

Mạnh Lâm trả lời lại trong một nốt nhạc: "Bà ngồi gần nhất, bà coi đi."

Tiểu Nhạc gõ lại: "Thôi tôi không dám.

Hôm nay lúc xong việc tôi có mặt đối mặt với ảnh một giây, xém tí tè ra váy rồi."

Mạnh Lâm giật giật khóe miệng: "Có cần lố vậy không?"

Tiểu Nhạc khẳng định: "Không có xạo đâu, ông quay xuống nhìn là biết."

Mạnh Lâm cẩn thận suy nghĩ vài giây, từ từ quay đầu về sau 45 độ rưỡi rồi lập tức quay ngược trở về.

Chột dạ nghĩ thôi hay là nhìn qua gương chiếu hậu cho chắc.

Nhìn một cái cũng không sao, nhưng vừa đúng lúc đối diện với đôi mắt u ám phía sau, bị dọa đến mức lật đật ngồi thẳng lưng, gõ di động.

"Dậy rồi."

Tiểu Nhạc muốn nổi da gà, tiếng đánh chữ cũng nhỏ lại: "Thảo nào lạnh muốn xỉu...

Anh nhà dạo này không biết bị gì nữa.

Khí áp thấp đến nỗi hù người ta.

Ai chọc trúng ảnh vậy?"

Mạnh Lâm nhắn lại: "Ai dám lộn xộn với ảnh chứ.

Nhưng nếu tôi đoán không lầm thì chắc có liên quan đến chuyện đi họp lớp lần này."

Tiểu Nhạc: "Ủa không phải trước giờ anh Trạch không bao giờ quan tâm mấy cuộc hội họp kiểu này sao?

Sao lần này lại đồng ý?"

Mạnh Lâm nói không biết, nhưng bỗng nhớ tới cuộc gọi mời họp lớp từ Giang Trình lần này đúng là hơi khác với trước đây, hình như có đặc biệt nhắc đến một người tên là Hạ Tri Thu.Tiểu Nhạc hỏi: "Hạ Tri Thu là ai?"

Mạnh Lâm: "Không rõ lắm.

Nhưng khi nghe tên người đó thì anh nhà đồng ý ngay.

Với lại tôi thấy tên này quen lắm, hình như nghe ở đâu rồi thì phải."

Kẹt xe vẫn tiếp diễn thêm nửa tiếng, cũng không có dấu hiệu đường sẽ thông thoáng trở lại.

Mạnh Lâm không vội, lúc tắt đường còn gọi điện thoại cho trợ lý của Giang Trình.

Lại lén lén liếc sơ qua gương chiếu hậu, phát hiện cặp mắt u ám kia đã nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mạnh Lâm thở phào, vừa chuẩn bị thả lỏng dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một lát thì nghe có người nói:"Mở cửa ra."

Giọng nói trầm trầm và hữu lực, còn có pha một chút khàn khàn.Rõ ràng không phải giọng của bác tài.Lại càng không phải của Tiểu Nhạc.Mạnh Lâm vội vàng quay đầu lại, không rõ mà hỏi lần nữa: "Hả, anh nói gì?"

Lý Úc Trạch ngồi ở dãy cuối cùng, mắt vẫn nhìn ra cửa sổ: "Mở cửa xe ra."

Mạnh Lâm nhắc: "Nhưng mà hiện giờ còn chưa tới khách sạn..."

"Tôi kêu cậu mở ra, nói nhiều vậy làm gì?" – Lý Úc Trạch cau mày liếc nhìn, giọng điệu rõ là đang mất kiên nhẫn.Mạnh Lâm đâu dám chọc giận Lý Úc Trạch, mau chóng nhờ tài xế mở cửa, cùng với Tiểu Nhạc mang theo hộp trang điểm bước xuống xe."

Anh à, đợi lát là đường sẽ thông thoáng ngay mà.

Em nói với trợ lý Giang Trình rồi, kêu họ không cần lo.

Đợi xíu nữa...

Nè!

Anh, anh ơi!" – Mạnh Lâm còn chưa nói dứt câu, Lý Úc Trạch đã bước chân xuống đường rồi chạy len theo dòng xe cộ đang đứng im bất động.Tiểu Nhạc còn đang do dự không biết có nên đem theo hộp trang điểm hay không, ngước nhìn lên đã thấy bóng lưng Lý Úc Trạch tuốt đằng xa, hộp trang điểm rớt luôn xuống đất.

Cô la lên: "Mạnh Lâm, anh nhà mình chạy rồi kìa!"

"Thấy rồi".

Lúc đầu Mạnh Lâm còn tính chạy theo, nhưng nhìn dòng xe cộ ùn tắt xung quanh, lại nhìn cách ăn mặc không hóa trang che đậy gì của Lý Úc Trạch.

Cậu lấy điện thoại gọi cho bộ phận quan hệ công chúng trước, rồi sau đó mới kéo Tiểu Nhạc đi.May là chỗ kẹt xe cách địa chỉ Giang Trình đưa không quá xa, trên đường cũng không gặp đám đông vây quanh nên Lý Úc Trạch mới có thể đi thẳng một mạch, không có gì trở ngại.Lúc này còn chưa tới tám giờ.Lý Úc Trạch chạy tới cửa khách sạn rồi bỗng nhiên dừng lại.Khi Mạnh Lâm đuổi kịp, cà vạt cậu bay tuốt ra sau lưng.

Cậu lau lau mồ hôi, vừa chuẩn bị bước vào theo thì thấy Lý Úc Trạch đang nhìn chằm chằm cánh cửa xoay tự động trước khách sạn, không có ý định nhúc nhích.Mạnh Lâm đi theo Lý Úc Trạch mấy năm, nhiều lúc vẫn không nắm bắt được tính tình của người này, cậu thận trọng hỏi: "Chúng ta có vào không?"

Lý Úc Trạch không lên tiếng, chờ khi hơi thở ổn định lại mới nhìn lên hình bóng phản chiếu trên cửa xoay, nói: "Đi thôi."

Buổi họp lớp vẫn còn đang diễn ra trên tầng cao nhất.Vì liên quan đến Lý Úc Trạch nên không có ai bỏ về giữa chừng.

Tất cả mọi người đều háo hức chờ đợi một đại minh tinh lừng lẫy theo đúng nghĩa này.

Dù không được chụp ảnh chung nhưng chỉ cần đứng gần gần chụp một bức thôi là có thể đem đi khoe khoang thiệt lâu.

Giang Trình nãy giờ vẫn đang cầm ly rượu đứng nói chuyện với nhiều bạn cũ, ngẫu nhiên liếc qua Hạ Tri Thu mới vừa quay trở lại, cười thâm sâu.Hắn biết giữa Lý Úc Trạch và Hạ Tri Thu hẳn phải có một số bí mật không ai biết đến.Tuy không rõ cụ thể ngọn nguồn, nhưng dịp gặp gỡ thú vị sau nhiều năm ly biệt, người mất cảnh còn thế này vẫn khiến người ta có chút chờ mong.Hắn giơ tay lên nhìn đồng hồ, rồi nhìn chằm chằm thang máy và bắt đầu đếm ngược."

Ting" một tiếng, cửa thang máy lại mở ra, Lý Úc Trạch bước ra với gương mặt vô cảm."

Ui má ơi!

Vãi!

Là Lý Úc Trạch!

Lý Úc Trạch thiệt kìa!" – Hứa Lam Lam cố gắng đè thấp giọng, bụm miệng gào thét: "Gần mười năm tui chưa thấy được Lý Úc Trạch bằng xương bằng thịt rồi.

Máy ảnh, máy ảnh của tui đâu?"

Đào Ương cũng có chút kích động: "Mấy năm rồi tớ cũng chưa gặp cậu ấy.

Lúc mới nổi tiếng còn may mắn phỏng vấn qua, sau đó không phụ trách mảng giải trí thì không còn cơ hội nữa.

Với lại hiện giờ cậu ta hoàn toàn không xuất hiện trước truyền thông, ngoại trừ khi cần phải quảng bá phim thì không bao giờ lộ mặt." – Đào Ương vừa nói vừa hớp miếng rượu đỏ, bổ sung thêm – "Nhưng cho dù không lộ mặt vẫn lên hotsearch đều đặn như cũ.

Nếu như xuất hiện thường xuyên, phỏng chừng điểm nóng truyền thông sẽ không thấy những người khác luôn."

Đào Ương khó hiểu hỏi Hạ Tri Thu: "Cậu nói xem cậu ta đã là nam minh tinh có gia đình rồi, vậy sức hút ở đâu ra mà nhiều người say mê thế nhỉ?"

Hạ Tri Thu đã sớm không nghe được gì nữa, sững sờ nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, mãi đến khi Đào Ương hỏi mấy câu này, cậu mới chớp mắt, tay đang bưng ly rượu cũng run run theo.Xuyên qua đám đông vây quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy Lý Úc Trạch.Lý Úc Trạch cũng nhìn thấy cậu.

Nhìn nhau không chớp mắt.Hạ Tri Thu hiểu ra câu nói cuối cùng của Đào Ương.

Cậu im lặng chào Lý Úc Trạch, rồi nhoẻn miệng cười.Nụ cười này có hơi đăng đắng, giống như một chai rượu vang đỏ còn chưa ủ, không có vị ngọt, cũng chẳng để lại dư vị ngọt ngào.
 
[Đam Mỹ Edit] Đơn Phương Kết Hôn
CHƯƠNG 4


Vì sự xuất hiện của Lý Úc Trạch, không khí náo nhiệt ở buổi họp lớp đã đạt đến đỉnh điểm.Quen hay không quen đều ùa lên.Thầy chủ nhiệm giáo dục vỗ vai Lý Úc Trạch, nói hắn không thay đổi chút nào.

Thầy vừa nói vừa lấy bưu thiếp ra nhờ ký tên.Nói mới nhớ, Lý Úc Trạch không học chung với các bạn trong lớp được bao lâu.

Cộng trước cộng sau cũng chỉ khoảng một năm rưỡi.Hắn chuyển đến vào học kỳ đầu lớp mười, học kỳ đầu lớp mười hai lại chuyển đi.Theo lý mà nói, khoảng thời gian ngắn ngủi đó sẽ không cho mọi người ấn tượng sâu sắc gì, huống chi đã mười năm trôi qua, nếu là người bình thường chắc cũng bị quên lâu rồi.Hứa Lam Lam cầm máy ảnh trốn phía sau Hạ Tri Thu, liên tục chụp mấy tấm cận mặt Lý Úc Trạch.

Vừa chụp vừa dặm lại phấn, sợ Lý Úc Trạch ngước mắt lên nhìn lỡ thấy diện mạo không đẹp nhất của mình thì lại chết dở.Đào Ương bất mãn: "Ý bà là tui với Hạ Tri Thu nói chuyện với bà nửa ngày cũng không bằng một người hửm?"

Hứa Lam Lam vỗ vỗ phấn, đóng gương trang điểm nho nhỏ lại.

"Đừng có chuyện gì cũng lôi A Thu vô được hông?

Chỉ nói ông thôi là thua Lý Úc Trạch nhiều lắm á."

Đào Ương câm nín, liếc qua Hạ Tri Thu, thấy cậu rủ mắt nhìn ly rượu, quan tâm hỏi: "Nghĩ gì vậy?"

"À, không" - Hạ Tri Thu đáp.

Cậu ngẩng đầu lên, thấy Lý Úc Trạch vẫn đang bị đám đông vây quanh, liền hỏi: "Chúng ta qua chào hỏi chút không?"

"Chờ xíu đi.

Đợi bên kia bớt bớt rồi tớ dẫn cậu qua nói vài câu."

Đào Ương biết Hạ Tri Thu luôn thích diễn xuất, nếu ông cậu ấy không gặp chuyện ngoài ý muốn thì phỏng chừng Hạ Tri Thu sớm đã thi đậu học viện điện ảnh và bắt đầu đi diễn rồi.Bỏ lỡ một lần hết mười năm, hiện tại cậu quay lại thành phố A, vẫn giữ vững ước mơ như ban đầu.Là một người bạn, Đào Ương rất muốn giúp cậu ấy.Tuy không còn đảm nhiệm mục giải trí, nhưng với nhiều năm trong nghề, Đào Ương cũng quen nhiều đạo diễn nổi tiếng, càng biết ngành này nhiều góc khuất, không hề hào nhoáng như vẻ bề ngoài.

Đào Ương không biết Lý Úc Trạch có còn nhớ bọn họ hay không.

Không gặp lâu rồi, chưa kể hồi đi học còn chưa từng tiếp xúc.

Mà dẫu có tiếp xúc qua đi nữa thì cũng không liên lạc nhiều năm trời, ai mà còn nhớ nổi.Nhưng mà mỗi người mỗi đường đi.Dù bọn họ và Lý Úc Trạch không hẳn có thể làm bạn nhưng cũng vẫn cần dẫn Hạ Tri Thu qua cho biết mặt.

Suy cho cùng sau này đều trong cùng một giới, hy vọng giữa tiền bối và hậu bối có thể chiếu cố cho nhau.Đào Ương mở điện thoại bắt đầu tìm bài báo mình từng phỏng vấn Lý Úc Trạch, định lát nữa ôn lại chuyện cũ để Lý Úc Trạch nhớ ra mình là ai.Còn chưa tìm ra báo thì Hứa Lam Lam bỗng phát ra một tiếng khó hiểu.Giống như đang phấn khích nhưng kèm theo chút căng thẳng, trong sự căng thẳng còn bao gồm một ít dè dặt."

Xin chào, mình là..."

"Hứa Lam Lam""Cậu, cậu nhớ ra mình?"

Đào Ương nghe vậy lập tức ngẩng đầu, thấy Lý Úc Trạch nãy còn đứng ở cửa thang máy giờ đã đi tới bên cạnh bọn họ."

Lý..."

"Đào Ương""Cậu cũng nhận ra tôi?"

Giờ không chỉ Hứa Lam Lam lạc giọng mà Đào Ương cũng cao giọng lên nhiều.

Cậu ta vội vàng bắt tay Lý Úc Trạch, cười nói: "Lâu rồi không gặp, không ngờ cậu vẫn còn nhớ tôi."

Mặt mày Lý Úc Trạch luôn luôn lãnh đạm, hiếm khi lại cong cong khóe miệng nhìn Đào Ương.

"Nhớ, từng phỏng vấn với cậu."

"Đúng đúng đúng."

Đào Ương nói.

"Cũng sáu, bảy năm rồi, không ngờ có thể gặp lại cậu ở khoảng cách gần như này."

Lý Úc Trạch gật đầu, ánh mắt chuyển sang Hạ Tri Thu nãy giờ không nói tiếng nào.

"Đây là..."

"Hả, cậu không nhớ sao?

Cậu ấy là Hạ Tri Thu đó."

- Đào Ương tiếp lời."

Hạ, Tri, Thu."

Lý Úc Trạch gằn từng chữ một, hơi nghiêng đầu, hình như đang hồi tưởng gì đó.

Hắn khá cao, hạ mắt nhìn xuống, đúng lúc nhìn thấy bờ mi run run của Hạ Tri Thu."

Là lớp trưởng phải không?"

Lý Úc Trạch nghi ngờ hỏi."

Không, lớp trưởng là tên đầu đinh đứng cạnh thầy chủ nhiệm."

Đào Ương trả lời.

"Còn Hạ Tri Thu là người hồi đó ngồi bàn trước cậu, nhà mở một quán ăn.

Đúng rồi, cậu còn tình cờ giúp cậu ấy một lần, lúc xe đạp bị người ta động tay động chân..."

"À" - Lý Úc Trạch không đợi Đào Ương nói hết đã cắt ngang.

"Là em ấy sao?"

Đào Ương vội nói tiếp.

"Chính là cậu ấy.

Nhưng ngày nghỉ cậu ấy toàn làm thêm bên ngoài nên thường ngủ bù trong giờ học.

Cậu không có ấn tượng gì cũng là bình thường."

Lý Úc Trạch đáp một tiếng, lại giơ tay ra, trang trọng nói với Hạ Tri Thu:"Lâu rồi không gặp."

Bốn chữ này giống như đóng đinh Hạ Tri Thu ngay tại chỗ, cậu ngơ ngác nhìn bàn tay đẹp đẽ thon dài trước mặt, lưỡng lự vài giây mới từ từ nắm lấy.

Ánh đèn khách sạn khá chói mắt, đúng lúc rọi vào ngón áp út của Lý Úc Trạch.

Trên đó có một chiếc nhẫn bạc, không có thiết kế dư thừa, cũng không có trang trí phô trương.Thoạt nhìn không có gì bắt mắt nhưng tất cả mọi người đều hiểu, đó là một chiếc nhẫn cưới.Hạ Tri Thu chớp chớp mắt, lập tức tỉnh táo lại, cười nói: "Đã lâu không gặp."

Ngoài mặt Lý Úc Trạch không biểu hiện gì nhưng lực trên tay lại mạnh thêm mấy phần.

Hạ Tri Thu không kéo tay ra được, chỉ có thể tiếp tục cười cười chuyển đề tài.Cậu không nhớ bản thân đã nói cái gì, chẳng qua chỉ là lặp lại mấy từ nhiều năm không gặp."

Em sống không tốt."

- Lý Úc Trạch chờ cậu nói xong mới lạnh lùng mở miệng."

Hả?"

Hạ Tri Thu nhất thời không hiểu ý, vài giây sau mới nhận ra hai người vẫn đang bắt tay nhau.

Ngón trỏ Lý Úc Trạch nhè nhẹ cọ qua lòng bàn tay cậu, sờ đến các đường chỉ tay.Không ai để ý rằng lòng bàn tay của Hạ Tri Thu khá thô ráp.

Mấy năm nay cậu trải qua rất nhiều chuyện, cuộc sống thật sự không mấy suôn sẻ.Nhưng ngoài miệng chỉ nhẹ nhàng đáp: "Tốt lắm."

Cậu lại nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trên tay Lý Úc Trạch, buộc mình rút tay ra khỏi tay người kia, lịch sự nói: "Tôi đi vệ sinh một lát."

Cuộc họp lớp kéo dài tới chín giờ mà vẫn chưa có ý định giải tán.Không ít người muốn tận dụng cơ hội này lân la lại gần Lý Úc Trạch, xếp hàng cụng ly với hắn, sẵn tiện ký tên lưu niệm.Mạnh Lâm đứng cạnh Lý Úc Trạch ngay từ đầu, luôn luôn quan sát vẻ mặt, chỉ cần trên mặt hắn biểu ý không kiên nhẫn là cậu ta sẽ nhảy lên trước cản không cho người khác đến gần.Họ được Giang Trình mời tới, nhưng người đã đến rồi mà Giang Trình vẫn không qua chào hỏi.Hắn không thể chọc Lý Úc Trạch, càng không thể đứng cạnh để bị cướp đi hào quang nhân vật chính.

Cuối cùng dứt khoát tiến lên một bước, tuyên bố mình còn có thông báo gấp.

Dù sao thì hắn cũng đạt được mục đích để cho những người quen biết họ nhìn thấy Hạ Tri Thu không bằng mình.Giang Trình đi rồi, những người khác cũng lần lượt ra về.Hứa Lam Lam bận chào tạm biệt mấy chị em không gặp nhiều năm.

Đào Ương gọi mấy cuộc điện thoại cũng chưa tìm được Hạ Tri Thu, đành phải liên lạc cho tài xế trước rồi đi vào nhà vệ sinh.

Lúc nãy hắn cảm thấy không khí giữa Hạ Tri Thu và Lý Úc Trạch có chút vi diệu, không hề giống với biểu hiện xa lạ vừa rồi.Cuối cùng Tiểu Nhạc cũng kéo được hộp trang điểm tới, nhưng cô cũng chẳng làm gì mà ngồi chết dí trong góc ăn bánh kem.

Vừa nuốt xong miếng cuối cùng thì thấy Lý Úc Trạch đi qua."

Anh, sắp về rồi hả?"

- Cô lật đật lau miệng, đứng dậy hỏi.Lý Úc Trạch thuận miệng đáp một tiếng, rồi đi ra sau Tiểu Nhạc, mở hộp trang điểm.Trong hộp trang điểm gì cũng có, mọi thứ đều là gia tài của Tiểu Nhạc.Lý Úc Trạch lục tới lục lui nửa ngày, cuối cùng cũng tìm thấy một hộp dưỡng da tay.Hắn nhìn chăm chăm hộp dưỡng da tay một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười tự giễu.Tính quăng trở lại, rồi vô thức nắm tay cầm trở về.Tiểu Nhạc không biết anh cầm hộp dưỡng da tay làm gì.Lúc chuẩn bị đi mới phát hiện hắn để hộp dưỡng da tay bên cạnh ly rượu đỏ còn đang uống dở.__________________________________________________Edit-Nyoran: Mình khá dở khi viết về ngôi thứ ba, mà hầu như nhân vật trung tâm cốt truyện này đều cùng tuổi nên mình không biết ghi thế nào cho ổn.

Nhưng cuối cùng mình chọn cách xưng hô tôi-em và tôi-anh cho 2 bạn nam chính.

Một là vì họ từng yêu nhau, hai là vì mình thấy như vậy thì nghe ngọt ngào hơn, nghe thích hơn kiểu xưng hô bạn bè.Mình chủ yếu làm vì cá nhân, nếu ai thấy khó chịu xưng hô hơi không logic như thế có thể lick ra ngoài.
 
[Đam Mỹ Edit] Đơn Phương Kết Hôn
CHƯƠNG 5


Lúc Đào Ương tìm được Hạ Tri Thu thì tài xế cũng vừa gọi điện tới.Hai bên hẹn thời gian xong, vẫn còn dư vài phút rảnh rỗi.Hạ Tri Thu không ở trong nhà vệ sinh mà ở khu vực nghỉ ngơi, đứng bên cửa sổ sát đất nhìn xuống dưới.

Điện thoại cài chế độ im lặng nên không chú ý cuộc gọi của Đào Ương."

Sao tớ cứ cảm thấy cậu hơi bất thường".

Đào Ương châm một điếu thuốc, tới đứng bên cạnh Hạ Tri Thu.Hạ Tri Thu không nói chuyện, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, bàn tay vừa nãy bắt tay với Lý Úc Trạch vẫn luôn luôn nắm chặt.Qua mấy giây, Hạ Tri Thu đột nhiên hỏi Đào Ương một câu: "Cậu nói xem... thời gian có thể làm nhạt phai một số việc không?"

Đào Ương nói: "Tất nhiên.

Chung quy trí nhớ con người có hạn, chỉ có thể nhớ được những việc quan trọng hơn."

Hạ Tri Thu hỏi tiếp: "Vậy việc gì mới tính là quan trọng?"

Đào Ương ngẫm nghĩ mấy giây.

"Rất nhiều.

Về tình bạn, tình yêu nè.

Bất kể là tốt hay xấu, tóm lại nó khiến người ta muốn quên cũng không thể quên thì chính là việc quan trọng."

Hạ Tri Thu lại hỏi: "Vậy trong lòng cậu có người hay việc nào khiến cậu muốn quên mà không được không?"

Đào Ương đáp: "Đương nhiên rồi.

Trong lòng mỗi người đều có."

Đào Ương lại khó hiểu hỏi.

"Rốt cuộc cậu bị sao vậy?

Từ lúc vào khách sạn đã luôn thất thần."

Hạ Tri Thu không nghĩ tới mình biểu hiện rõ ràng thế, cười cười lắc đầu."

Cậu không im lặng thì cũng là lắc đầu, có chuyện gì mà không thể nói cho tớ biết?" – Đào Ương không hài lòng với cách trả lời của Hạ Tri Thu, nhăn mày hỏi.Hắn chưa bao giờ thấy bộ dạng Hạ Tri Thu hồn bay phách lạc như vậy, rõ ràng miệng cười nhưng trong mắt không có sự rạng rỡ.

Tuy trải qua biết bao biến cố, nhưng Hạ Tri Thu của chính lúc này không phải là Hạ Tri Thu mà Đào Ương quen biết.Người Đào Ương biết là một Hạ Tri Thu rực rỡ như ánh dương, luôn lạc quan vui vẻ, gặp phải bất cứ chuyện gì cũng tích cực hướng về phía trước.

Dù năm tháng trôi qua, kinh qua bao nhiêu chuyện, lần nữa gặp lại cậu vẫn cười rạng rỡ, nói với Đào Ương rằng mình quay lại đây để theo đuổi ước mơ.Nhưng bộ dạng trước mắt này, rõ ràng ẩn giấu tâm sự.

Tuy có cố gắng đèn nén cảm xúc nhưng cũng không thoát được ánh mắt của Đào Ương.Sợ rằng có liên quan đến Lý Úc Trạch.Đào Ương đinh ninh vậy.Mặc dù Lý Úc Trạch làm bộ không quen biết Hạ Tri Thu, nhưng không khí giữa hai người họ rất kỳ lạ, không thể giải thích được."

Lý Úc Trạch... thật sự không nhớ ra cậu sao?"

Hạ Tri Thu giật mình, bàn tay đang nắm chặt kia cũng giấu ra sau lưng."

Nhớ rõ coi!"

Đào Ương nói.

"Ánh mắt hắn nhìn cậu rõ ràng là không phải."

"Lẽ nào..." – Đột nhiên Đào Ương dập tắt tàn thuốc, vẻ mặt như toang rồi.

"Lẽ nào giữa cậu và Lý Úc Trạch có mâu thuẫn nào đó mà tớ không biết?

Gòy xong, sau này cậu còn phải vào giới giải trí kiếm cơm, nếu thật sự có mâu thuẫn với cậu ta thì phiền rồi."

Hạ Tri Thu thấy Đào Ương lo lắng, thôi nhìn lưu luyến ra ngoài cửa sổ.

Cười cười.

"Không phải như cậu nghĩ đâu, tớ và Lý Úc Trạch không có bất hòa gì."

"Vậy chuyện là thế nào?"

Đào Ương xác nhận suy đoán của mình trước.

"Các cậu không hề xa lạ?"

Hạ Tri Thu do dự vài giây rồi gật đầu."

Móa!

Tớ nói mà!"

Đào Ương dù gì cũng xuất thân là một phóng viên giải trí, năng lực hóng hớt thuộc loại đỉnh cao.

Không gì cậu ta không nhìn ra, huống chi biểu hiện của Lý Úc Trạch vừa rồi căn bản là không giấu giếm.Hắn ta rõ ràng khẩu tâm bất nhất, lời nói ra hoàn toàn không đúng với tâm trạng hiện lên trong mắt.Lý Úc Trạch vốn là một diễn viên, kỹ năng diễn xuất thì càng đỉnh của đỉnh.

Nếu muốn giả đò không quen Hạ Tri Thu thì nào có ai phát hiện được.Nhưng lại không che đi một số cảm xúc biểu lộ ra bên ngoài, hệt như là cố ý.Cố ý nói vậy, cố ý nói cho Hạ Tri Thu nghe.Dù là người ngoài cuộc như Đào Ương cũng biết được, vậy Hạ Tri Thu hẳn cũng có thể nhìn ra.Cho nên mới lấy cớ đi toilet để khỏi phải tiếp tục lúng túng.Đào Ương nghĩ mình đoán đúng đến tám chín phần, nhưng vẫn không hiểu nổi, mối quan hệ quăng tám sào không tới của Hạ Tri Thu và Lý Úc Trạch có thể có chuyện gì."

Tóm lại chuyện thế nào?

Hai người không phải... cũng mười năm không gặp rồi sao?"

Ừm""Vậy tại sao cậu ta có thái độ như vậy với cậu?"

Đào Ương thắc mắc.

"Rốt cuộc đã có chuyện nghiêm trọng nào mà mười năm sau vẫn nhớ mãi không quên?"

Hạ Tri Thu động động khóe miệng, hình như muốn cười nói ra chuyện này cho Đào Ương, nhưng lời vừa đến môi lại không cười nổi.Lặng im một lúc lâu, mãi đến khi tài xế gọi điện tới, mới nhẹ nhàng nói: "Tớ từng thích Lý Úc Trạch."

Ban đầu Đào Ương không nghe rõ, phản ứng lại thì bật lửa đã rơi xuống đất.Hạ Tri Thu thấy cậu ta mắt chữ A mồm chữ O thì ngồi xổm xuống nhặt giúp rồi nói tiếp.

"Lúc sắp chính thức tỏ tình thì để anh ấy leo cây.

Để anh ấy một mình, đợi thật thật lâu."

Lâu đến mức mười năm rồi không xuất hiện, lâu đến mức không để lại một lời nào.Thực ra sự việc đã qua nhiều năm rồi, tình cảm thời niên thiếu cũng không hẳn sâu đậm bao nhiêu.Nhưng Hạ Tri Thu làm thế nào cũng quên không được, mấy năm qua luôn sống trong cảm giác có lỗi.Cậu biết, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt Lý Úc Trạch mới là tốt nhất.Suy cho cùng với Lý Úc Trạch mà nói, cậu đây không hề là một hồi ức tốt đẹp.Nhưng khi gặp Giang Trình trên phim trường, khi Giang Trình gọi cho cậu mời tham gia họp lớp...Cậu vẫn thấy dao động.

Dẫu biết ý đồ của Giang Trình, nhưng vẫn ích kỷ muốn nhìn thấy Lý Úc Trạch.Không có bất kỳ suy nghĩ dư thừa nào.Chỉ là muốn... muốn gặp lại anh ấy một lần!!Bàn tay Hạ Tri Thu giấu phía sau đã tê rần, hàng móng tay ngay ngắn sạch sẽ đâm vào da thịt mà vẫn không cảm thấy đau.Cậu ngây thơ cho rằng Lý Úc Trạch đã quên mất.

Nhưng biểu hiện hôm nay đây, rõ ràng vẫn còn nhớ như in.Anh ấy cố ý nói như vậy, là muốn xoáy vào trong tim mình.Hạ Tri Thu gượng cười nhìn Đào Ương, có chút chật vật.

"Tớ đoán anh ấy muốn quên hẳn tớ đi."

"Nhưng dường như tớ đã làm anh ấy quá đau lòng."

"Cho nên anh ấy... không tài nào quên được."
 
[Đam Mỹ Edit] Đơn Phương Kết Hôn
CHƯƠNG 6


Những ân oán khác có lẽ còn có chỗ chuyển xoay.Nhưng tổn thương tình cảm không phải một hai câu giải thích xin lỗi là có thể xoa dịu hoàn toàn.Đào Ương rầu lo mất mấy hôm, sợ Lý Úc Trạch vì gặp lại Hạ Tri Thu mà nhớ chuyện cũ, sanh ra chán ghét, từ đấy càng thêm cản trở công việc cho Hạ Tri Thu.Kết quả đợi mấy ngày sóng yên biển lặng, Đào Ương nhờ quan hệ mà có được lịch trình của Lý Úc Trạch.Mới phát hiện mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.Lý Úc Trạch căn bản không để bụng chuyện gặp mặt kia, hôm qua vừa lên máy bay bay tới địa điểm quay phim mới.Nghĩ cũng đúng, dù sao Lý Úc Trạch đã có gia đình rồi, cứ cho là cậu ta vẫn nhớ chuyện cũ với Hạ Tri Thu, nhưng đều là chuyện đã qua.Đào Ương thở dài, nghĩ: thời gian quả nhiên có thể xóa nhòa mọi thứ.

Trải qua thử thách của năm tháng, âu cũng chỉ còn là một tấm ảnh cũ úa màu.

Lúc nhìn thấy thì đau, nhưng không thấy nữa thì cũng không cố tình nghĩ đến.Qua mấy ngày, Hạ Tri Thu trở lại như bình thường.Cậu định cư hẳn ở thành phố A, đóng vai quần chúng trong vài bộ phim truyền hình, rồi được Đào Ương giới thiệu ký hợp đồng với một công ty quản lý.Quy mô công ty không phải nhỏ, có hai, ba ngôi sao đang nổi.

Số còn lại tuy không nổi tiếng nhưng ít nhiều cũng có phim quay."

Tuổi cậu không còn trẻ, vai diễn mà bây giờ công ty có thể đưa cho cậu thực sự không nhiều."

Người vừa nói tên là Từ Tùy, tuổi ngoài bốn mươi, râu ria xồm xoàm, mặc một bộ đồ tây dành cho ngày thường bèo nhèo nhăn nhúm, dựa lưng vào ghế sô pha trong văn phòng quan sát Hạ Tri Thu."

Nhưng ngoại hình không tệ, đây là nguyên nhân chính khiến tôi đồng ý ký hợp đồng với cậu.

Tuy nhiên cậu thiếu kinh nghiệm diễn xuất quá, dù có vai diễn ngon cũng chưa chắc cậu diễn tốt đâu."

Từ Tùy thoạt nhìn có vẻ cà lơ phất phơ nhưng nói ra câu nào trúng ngay câu đó.Hạ Tri Thu khiêm tốn nghe chỉ bảo, hơi hơi cúi người.

"Bất luận là vai nào em cũng sẽ cố gắng."

Từ Tùy rất thích sự lễ phép này của cậu, cũng nhìn thấy dáng vẻ cậu không ngại khổ trong mấy cảnh diễn quần chúng trên phim trường."

Chỉ dựa vào một mình chăm chỉ nỗ lực thôi thì chưa đủ.

Còn cần phải học nhiều xem nhiều." – Từ Tùy vừa nói vừa lấy quyển sổ trên bàn đưa cho Hạ Tri Thu – "Đây là web drama tháng sau công ty chúng ta sẽ khởi quay.

Cậu đem về coi đi, làm quen kịch bản."

Các công ty giải trí có chút năng lực đều sẽ đầu tư quay những bộ phim điện ảnh, truyền hình kinh phí thấp.

Diễn viên chính đều là người mới vào, kịch bản thường chọn những bộ tiểu thuyết mạng đã có sẵn fan, không nhất định phải là một đại IP hấp dẫn, chỉ cần chọn diễn viên có người xem là được.Từ Tùy nói sơ quy định trong công ty cho Hạ Tri Thu, tạm thời làm quản lí của cậu.

Chỉ có điều lâu rồi Từ Tùy không dẫn dắt người mới, mấy năm gần đây tập trung chuyển sang sản xuất phim điện ảnh và truyền hình.

Ký hợp đồng với Hạ Tri Thu rồi thì chỉ có thể đưa Hạ Tri Thu đi theo mình trước, rồi cố gắng sắp xếp cho cậu ấy vai diễn phù hợp.Đúng lúc bộ web drama này có một vai diễn gần giống với khí chất của Hạ Tri Thu, Từ Tùy để cậu ấy nghiên cứu kỹ chút, rồi cho đi theo xe của đoàn phim đến trường quay phim cách thành phố A không xa.Còn về Lý Úc Trạch...Hạ Tri Thu ngồi trên xe buýt lung lay lúc lắc, lấy điện thoại ra, bấm vào weibo.Weibo cậu chỉ theo dõi một người, đầu trang weibo của người ấy có đúng một câu.@LýÚcTrạch: Tôi kết hôn rồi."

Ủa ủa ủa.

Anh cũng thích Lý Úc Trạch hả?" – Hạ Tri Thu nghe tiếng, ngẩng đầu lên thì thấy một đôi mắt cười híp mí."

Em cũng thích anh ấy lắm!

Idol của em đó!"

Người vừa nói tên là Đường Tụng, tuổi không lớn, tính cách tốt.

Có đôi mắt độc đáo cực kỳ mang tính tiêu biểu, vào công ty chưa lâu, đây là lần đầu đóng phim.Hắn và Hạ Tri Thu có một số đoạn đối diễn trong phim, lúc lên xe chủ động ngồi cạnh Hạ Tri Thu, chuẩn bị vun đắp cảm tình trước."

Đúng rồi, anh nghĩ tin Lý Úc Trạch kết hôn rốt cuộc là thật hay giả?

Vụ này nằm trong top 10 bí ẩn chưa được giải đáp của giới giải trí sáu, bảy năm rồi đó." – Đường Tụng kiểu vừa gặp đã quen, Hạ Tri Thu còn chưa mở miệng, hắn ta đã chủ động bắt chuyện trước."

Tại sao phải nghi ngờ chuyện này là thật hay giả?" – Hạ Tri Thu thắc mắc.Đường Tụng đáp: "Đương nhiên là vì nhiều năm rồi chưa có ai chụp được dung mạo của 'Lý phu nhân' rồi."

"Anh thấy có nhân vật công chúng nào có thể giấu nửa kia của mình kín đáo như vậy không?

Phàm là người có máu mặt tuyên bố kết hôn, không quan tâm là ngoài giới hay trong giới này đều có thể bị chụp tí xíu.

Dù không thấy được toàn bộ mặt nhưng cũng phải thấy được góc nghiêng mờ mờ chứ.

Huống chi người tuyên bố kết hôn còn là Lý Úc Trạch."

Đường Tụng khoa trương nói: "Đó lại là Lý Úc Trạch!

Lúc ảnh tuyên bố kết hôn còn là lúc vừa nổi tiếng.

Hẳn là anh không biết sự rầm rộ năm đó đâu.

Em ôm điện thoại ba ngày ba đêm, thấy như vũ trụ sắp nổ tới nơi á!"

Đường Tụng nói đến hăng say, khiến cả xe cũng vây xem.

Phía trước có một cô gái tên Chu San cũng bông đùa rằng: "Tại cậu thức trắng ba ngày ba đêm, đổi lại là tôi tôi cũng phát nổ!"

Một trận cười giòn giã, tài xế cũng lượn xe theo hai lần.Đường Tụng đã nhắc đến chủ đề này, mọi người trên xe cũng bắt đầu thảo luận theo.Bọn họ cũng là người trong giới, biết được nhiều nội tình hơn trên mạng là đương nhiên.Nhưng thật giả khó phân, rốt cuộc rất nhiều người nói nhưng đến cuối cùng đều không thể chịu trách nhiệm về phát ngôn của mình.

Tranh luận nhiều năm như vậy, vẫn không có kết quả rõ ràng."

Tôi nghĩ anh ấy kết hôn thật rồi." – Chu San quay đầu lại nói – "Lần trước bạn của chị họ tôi may mắn được vào đoàn phim "Phong Yên", lại càng tốt số hơn là được ở chung một phòng với chuyên viên trang điểm Tiểu Nhạc của Lý Úc Trạch.

Cô ấy tận tai nghe Tiểu Nhạc nói Lý Úc Trạch xin nghỉ lễ tình nhân để về nhà.

Còn nghe là khi quay phim nếu có dính ngày lễ tình nhân, anh ấy đều không ở đoàn phim."

Đường Tụng nói: "Nhưng chỉ dựa vào điểm này cũng không thể nói chắc anh ấy có gia đình rồi.

Chỉ có thể chứng minh Lý Úc Trạch đã có đối tượng."

Chu San: "Nhưng chưa chắc anh ấy về đón lễ tình nhân mà."

Đường Tụng thắc mắc: "Ủa lễ tình nhân không về đón lễ tình nhân thì đón lễ gì?"

"Sinh nhật đó!"

"Tiểu Nhạc nói ngày đó là sinh nhật của 'vợ' Lý Úc Trạch.

Bất kể bận thế nào cũng luôn chuẩn bị quà trước, về nhà đón sinh nhật cùng người ta."

Có người hỏi: "Thật không vậy?"

Chu San đáp: "Thật trăm phần trăm!

Người khác nói có thể không tin, nhưng Tiểu Nhạc nói nhất định phải đúng."

Ai cũng biết Tiểu Nhạc là chuyên viên trang điểm của Lý Úc Trạch, quan hệ gần gũi như vậy, lời cô ấy nói ra còn có thể sai sao?Nhưng Đường Tụng vẫn chưa chịu.Bất luận thế nào hắn vẫn không tin, đối tượng kết hôn của một minh tinh nổi tiếng sao có thể giấu kín như vậy.Suy cho cùng trên đời này không có bức tường nào không có kẽ hở.

Dẫu cho cư dân mạng không thể nhìn thấy, người trong giới giải trí hẳn cũng phải thấy qua một hai lần."

Nè, anh nghĩ coi có khi nào này là do anh ấy tung hỏa mù với bên ngoài không..." – Đường Tụng vẫn muốn tiếp tục thảo luận cùng Hạ Tri Thu.Hắn vừa quay đầu lại thì phát hiện Hạ Tri Thu đang nhìn chằm chằm weibo của Lý Úc Trạch, vẻ mặt thất thần.
 
[Đam Mỹ Edit] Đơn Phương Kết Hôn
CHƯƠNG 7


So với những bộ phim được thực hiện hoàn hảo khác thì web drama của công ty khẳng định sẽ kém hơn một chút.Chưa nói đến khâu tuyển diễn viên, nổi lắm cũng chỉ là diễn viên tuyến mười tám, fan trên weibo hơn trăm ngàn người mà một nửa là fan ảo.Quần áo, đạo cụ, hóa trang càng nực mùi keo kiệt bủn xỉn.

Phục trang không biết đã mặc qua mấy đời rồi.

Trong đó có một bộ long bào màu kim thậm chí còn có vài chỗ rách vá, làm người ta nghĩ ngay đến những năm tháng bể dâu mà nó trải qua."

Cái bộ này chắc còn đóng nhiều phim hơn tôi nữa."

Tới phim trường, nghỉ ngơi khoảng nửa ngày thì đoàn bắt đầu quay cảnh đầu tiên.Nam chính mặc long bào cầm kịch bản, nghe có mùi trên áo nên xoay đầu hắt hơi.Chu San đang trang điểm cho Hạ Tri Thu, ghẹo là bụi lâu năm, chọc Hạ Tri Thu cười haha.Thú thật, cậu cũng thấy hồi hộp.Dù chỉ là một bộ web drama kinh phí thấp nhưng đây là lần đầu tiên Hạ Tri Thu thật sự đứng trước máy quay.

Mấy bộ trước đó đều diễn vai quần chúng mờ nhạt, hoặc ngồi xuống diễn ăn xin, hoặc là nằm ra diễn thi thể.Đi theo trà trộn vào đám diễn viên quần chúng, đừng nói là thoại, ống kính máy quay có quay tới cậu hay không còn chưa biết.Giống như lời Từ Tùy nói, cậu thiếu kinh nghiệm đóng phim.

Cho dù nhận được vai hay cũng chưa chắc có thể diễn được.Đúng như dự đoán, sau khi bắt đầu quay đã liên tục bị hô "cut" ba, bốn lần.Đạo diễn cuộn quyển kịch bản gõ gõ đầu, bất đắc dĩ kêu cậu lại."

Lúc thử vai không phải rất tốt sao?

Sao giờ cứng đơ như khúc gỗ vậy?"

Đạo diễn họ Lâm, trạc tuổi Từ Tùy, bộ râu quai nón muối tiêu như cố tình tẩy rồi nhuộm.

Ông mặc một cái áo gi-lê màu xanh lục, vặn nắp bình giữ nhiệt uống một hớp trà dưỡng sinh.Hạ Tri Thu xấu hổ trả lời: "Em xin lỗi."

Đạo diễn lại hỏi: "Vẫn chưa hiểu thấu nhân vật sao?"

Hạ Tri Thu lắc đầu, nói: "Dạ không phải."

Vai cậu sẽ diễn thực ra rất dễ hiểu.

Đó là một nam thứ lụy tình trong phim cổ trang xuyên không, phong thái nhẹ nhàng, ôn hòa, nho nhã.

Yêu tha thiết nhân vật nữ chính thanh mai trúc mã nhưng nữ chính không yêu anh ta mà một lòng một dạ hướng về nam chính.

Nam thứ buồn bã chịu đựng, nhưng hiểu rõ nghĩa lớn, sau này để nam nữ chính được ở bên nhau, anh ta đã hy sinh thân mình nơi biển lửa.Tóm lại từ đầu đến cuối anh ta là một đại bi kịch làm nền cho tình cảm của nam nữ chính.Còn là bi kịch gượng ép, thiết lập chung chung, không khiến người ta yêu thích.Vì nhân vật này, Hạ Tri Thu đã nghiêm túc đọc nguyên tác không biết bao nhiêu lần.

Nhưng bất luận cậu có chuẩn bị kỹ đến đâu, chỉ cần đứng trước máy quay thì tất cả cảm xúc đều không bộc lộ ra được.Đạo diễn Lâm chắc đã quen với những cảnh như vậy nên cũng không tức giận.

Ông để cậu ngồi một bên tìm cảm giác rồi cho nữ chính vừa hóa trang xong qua, ưu tiên quay một số cảnh khác.Đường Tụng khiêng cái ghế gấp qua ngồi dưới mái che nắng cách đó không xa, quan sát xung quanh.Nhác thấy Hạ Tri Thu cầm kịch bản đi tới liền vẫy tay gọi: "Thu Thu!

Đây nè!"

Hạ Tri Thu gật đầu, tìm một ghế nhựa nhỏ, cùng cậu ta ngồi dưới mái che."

Anh sao vậy?

Lúc diễn thử siêu lắm luôn, sao đến khi quay thật thì lại không được?

Hay do căng thẳng quá?"

Hôm nay không có cảnh của Đường Tụng nên cậu ta không hóa trang mà mặc nguyên bộ đồ trên xe, thân thiện hỏi.Hạ Tri Thu phiền não "Ừm" một cái, lật kịch bản ra muốn ấp ủ cảm xúc.Nhưng cậu đã chuẩn bị sẵn cảm xúc cần biểu hiện cho nhân vật, lời thoại cũng thức đêm học thuộc làu làu rồi.Lúc này, càng nhìn kịch bản đầu óc càng trở nên trống rỗng, ngẩng đầu nhìn qua máy quay tối ngòm, mồ hôi tay lại túa ra.Đường Tụng muốn giúp cậu giảm bớt căng thẳng, nhưng chợt nhớ bản thân cũng là một người mới chưa có kinh nghiệm gì.Mở miệng tính nói rồi lại ngậm vào.Đờ người ra nhìn đăm đăm vào kịch bản như Hạ Tri Thu.Một hồi sau, Hạ Tri Thu đứng dậy.Cậu đến nói mấy câu với đạo diễn, sau đó quay lại tìm Đường Tụng, hỏi hắn có muốn đi ra ngoài một chuyến với mình không.Đường Tụng đương nhiên đồng ý.Cậu ta đi theo Hạ Tri Thu ra khỏi phim trường rồi ghé vào một con phố nhỏ nằm cạnh đó.Nơi đây khá náo nhiệt, có đủ các quán bar, nhà hàng... phục vụ toàn mấy diễn viên hay minh tinh làm việc trong phim trường phía trước.Hạ Tri Thu dẫn Đường Tụng đi vào siêu thị mua hai lon nước, rồi xin nhân viên hai cái ống hút.Một lon đưa cho Đường Tụng, một lon giữ lại cho mình.Cậu đã xin phép đạo diễn nên cũng không vội quay lại, tìm một bậc thềm bên ngoài siêu thị ngồi xuống, trò chuyện về nội dung kịch bản.Đường Tụng uống gần xong lon nước, quay đầu nhìn nhìn Hạ Tri Thu, muốn nhịn nhưng không nhịn được hỏi: "Anh mua một lon nước, tại sao lại dùng hai ống hút?"

Hạ Tri Thu chụm hai đầu gối, để lon nước lên, cắn ống hút, nói: "Giảm căng thẳng."

Đường Tụng lần đầu nghe tới phương pháp giảm căng thẳng bằng ống hút, thành khẩn hỏi: "Nguyên lý gì vậy anh?"

Hạ Tri Thu suy nghĩ vài giây, trả lời: "Hình như... không có nguyên lý gì cả."

"Vậy sao có thể?

Không lẽ mỗi lần nhìn thấy ống hút là anh bình tĩnh?

Sở thích lạ vậy?"

Hạ Tri Thu thấy cậu ta nhếch nhếch miệng, mới giải thích: "Không liên quan đến ống hút."

"Vậy nguyên nhân là sao?"

"Tôi... có một người bạn, anh ấy dùng phương pháp này giúp tôi bớt căng thẳng."

Mặt Đường Tụng hiện dấu chấm hỏi, nhìn nhìn Hạ Tri Thu, rồi nhìn hai cái ống hút cắm trong lon cách nhau rất gần."

Bạn?"

"Ừm."

"Một người một cái?"

"Ừm."

"Uống chung?"

"Ừm..."

Đường Tụng làm mặt kiểu thôi tui hiểu rồi, huých vai Hạ Tri Thu.

"Bạn gái đúng hông?"

"Không phải." – Hạ Tri Thu lắc đầu – "Là nam sinh."

"Nam sinh?" – Đường Tụng chớp chớp mắt – "Cũng có vụ nam sinh uống chung lon nước luôn hả?"

Hạ Tri Thu nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, nhìn hai ống hút trong lon, dường như thả lỏng rất nhiều: "Là chuyện của nhiều năm trước rồi, lúc đó tôi cũng cực kỳ khẩn trương trước buổi thử vai, anh ấy liền mua một lon nước, còn lấy hai cái ống hút."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó hai đứa ngồi kế nhau, chụm đầu uống hết lon nước."

Giọng cậu lúc kể chuyện này rất từ tốn, không giống đang nói với Đường Tụng mà như nói cho bản thân mình trong hồi ức, lặp lại việc này thêm một lần."

Vậy sau đó anh hết căng thẳng?"

"Ừm.

Kỳ lạ lắm, lúc chóp mũi anh ấy nghiêng qua, tôi thật sự quên mất nỗi sợ trước buổi thử vai.

Giống như mọi căng thẳng đều bị anh ấy lấy đi, đầu óc tỉnh táo lên hẳn."

Khóe miệng Đường Tụng run run: "Rồi sau đó?"

Hạ Tri Thu nói: "Tôi đậu buổi diễn thử đó...

Sau đó ảnh nói với tôi, ảnh làm vậy vì muốn chuyển hướng chú ý.

Vì ảnh lấy đi những cảm xúc lo lắng của tôi, cho nên tôi mới có thể thuận lợi vượt qua.

Xong việc, tôi mời ảnh ăn một bữa cơm để cảm ơn."

"Anh mời?" – Đường Tụng hỏi.Hạ Tri Thu đáp: "Ừa.

Tốn hết phí sinh hoạt một tuần lận."

"Cái lùm mía!

Ăn hiếp người ta quá vậy?" – Đường Tụng nói – "Ổng dê người ta rồi còn khoe mẽ hả?

Dời sự chú ý cái giống gì, ổng muốn lợi dụng anh á, còn ăn chực cơm nữa!"

Đường Tụng nói xong thì tức giận đứng dậy.Không thấy được Hạ Tri Thu cong cong mắt, khẽ nói: "Tôi biết mà."
 
[Đam Mỹ Edit] Đơn Phương Kết Hôn
CHƯƠNG 8


Cậu không những biết dụng ý của người kia.Cũng biết tại sao mình không quan tâm đến sự căng thẳng trước phần thử vai, thậm chí còn càng thêm khẩn trương hơn.Ống hút còn lại trong lon nước nãy giờ không có ai động đến.Hạ Tri Thu chạm nhẹ vào, để nó lắc lư như có người đang cắn.Có lẽ đây là lần cuối cùng cậu dùng phương pháp này để giảm hồi hộp.Cảm ơn Đường Tụng đã nghe câu chuyện không đâu ra đâu này.Đây cũng có thể coi như là... có một người thứ ba biết chuyện giữa hai người.Hạ Tri Thu uống xong ngụm nước cuối cùng rồi đứng dậy.

Đúng lúc này, có hai người từ phía đối diện đi qua, trên người mặc đồ diễn dày cộm, phỏng chừng là đến từ đoàn phim khác.Một người trong đó nhìn quen quen, Hạ Tri Thu nhận ra ngay.

Chờ họ đi tới, cậu lịch sự chào một câu: "Chào thầy Cao."

Thầy Cao này tên là Cao Khuê, cao một mét tám mấy, thân hình cường tráng, tướng mạo đứng đắn, nam tính.Anh ta cỡ hai bảy, hai tám tuổi.

Năm ngoái vừa lấy được danh hiệu ảnh đế, địa vị trong giới không phải dạng vừa.Cũng không ngạc nhiên khi Hạ Tri Thu biết người này.

Nếu giới này có ai không biết ảnh, đó mới là bất thường.Cậu chào hỏi Cao Khuê, vốn không nghĩ người ta sẽ chào lại, nhưng ngờ đâu Cao Khuê dừng bước, nhìn chằm chằm cậu.Hạ Tri Thu và anh ta mặt đối mặt vài giây, tự hỏi không biết câu "Thầy Cao" có mạo phạm gì anh ấy không.Hay là gọi tiền bối mới đúng?

Hay là gọi Cao tiên sinh?"

Cậu là..."

Cao Khuê nheo mắt, đột nhiên lấy tay ôm ngực, cúi đầu về phía trước thăm dò, không chắc chắn hỏi: "Cậu là Hạ Tri Thu?"

Hạ Tri Thu giật mình, đầu tiên trả lời một tiếng, mới lấy làm lạ hỏi: "Sao thầy biết tên tôi?"

"Là cậu thiệt hả?" – Cao Khuê không trả lời câu hỏi của Hạ Tri Thu, lại vô duyên vô cớ hỏi câu khác – "Y chang trong ảnh luôn trời..."

"Ảnh?

Ảnh gì ạ?"

"À, không có gì."

Cao Khuê nhận ra mình hơi thất thố, đứng thẳng lại, vỗ vai Hạ Tri Thu, cười cười: "Cậu cũng quay phim ở đây à?"

Hạ Tri Thu gật đầu.Cao Khuê nói: "Để bữa nào tôi mời cậu ăn cơm.

Giờ tôi có việc, đi trước nha!"

Hạ Tri Thu bị mấy lời của anh ta làm cho bối rối.

Đường Tụng quăng chai nước vừa uống xong rồi chạy lại, đúng lúc nghe được câu cuối, phấn khích hỏi: "Anh biết Cao Khuê hả?"

Hạ Tri Thu lắc đầu, nhìn bóng Cao Khuê đằng xa, hoang mang nói: "Hình như... tôi không có quen ảnh."

Trở lại phim trường, Hạ Tri Thu tạm gác chuyện kia sang một bên.

Cậu để mình thả lỏng hết sức, chờ nam nữ chính quay cảnh của họ xong mới tìm đạo diễn quay cảnh vừa rồi cho kịp tiến độ.Tuy có vài lần bị hô "cut" nhưng cũng từ từ lấy lại cảm giác, hoàn toàn bước vào trạng thái quay phim.Lúc này mới mười hai giờ rưỡi khuya.Một số đoàn phim trong phim trường vẫn còn đang bận rộn quay chụp.Cao Khuê quay xong một cảnh đêm, ngồi trên ghế đạo diễn ngáp lấy ngáp để.Rối loạn tinh thần hồi lâu, đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

Kêu trợ lý cầm điện thoại qua, mở ra kiếm tấm hình hồi chiều này chụp lén.Hình không rõ nét mấy, chỉ thấy được một thanh niên mặt mũi khá đẹp mặc bộ phục trang màu lam nhạt, tay cầm chai nước đang uống dở.Cao Khuê phóng to hết cỡ phần mặt, rồi chụp màn hình, sau đó mở mục danh bạ trượt xuống mấy cái, nhấp vào khung thoại, gửi ảnh chụp màn hình qua.Trợ lý thấy anh ta ngồi dựa lưng vào ghế, cười tủm tỉm có vẻ xấu xa nên bước tới hỏi: "Anh Khuê có chuyện gì vui sao?"

Cao Khuê sẵn đó yêu cầu trợ lý cho một ly cà phê, bắt chéo chân, nói: "Đại sự."

Trợ lý thấy anh ta ra vẻ thần bí không chịu nói, đành chuẩn bị một ly cà phê rồi đi làm việc khác.Cao Khuê ngửa mặt nhìn trời đêm, vừa thổi cà phê mà lại thổi ra tiếng huýt sáo.Uống cạn ly cà phê thì cảnh quay đêm hôm nay cũng kết thúc, điện thoại nằm cạnh nãy giờ vẫn không có động tĩnh gì.Lạ hen!Cao Khuê thôi bắt chéo hai cái chân tê rần, ngồi thẳng dậy nhìn tín hiệu di động.Sóng đầy mà.Hổng lẽ ngủ rồi?Cao Khuê chần chừ giây lát, rồi cầm điện thoại lên gọi qua.Sau hai tiếng "tút" thì đối phương nghe máy, lạnh lùng hỏi: "Gì vậy?"

Cao Khuê chớp mắt, dựa vào ghế tiếp tục rung đùi.

"Không có chuyện thì không được gọi à?

Ông bạn già."

Bạn học cũ của Cao Khuê là Lý Úc Trạch.

Học chung bốn năm đại học, ở cùng một ký túc xá.Cả hai cùng vào giới giải trí, cũng coi như là bạn bè thân thiết.Nhưng hai người có con đường diễn xuất và hướng phát triển khác nhau, rất nhiều người trong giới không biết quan hệ giữa bọn họ.Lý Úc Trạch đi theo con đường thần tượng nổi tiếng, còn Cao Khuê theo phái ảnh đế diễn nhiều kiểu vai.

Dù bận rộn đến nỗi cả năm rưỡi không gặp được một lần, nhưng chỉ cần hai người ở cùng một thành phố thì sẽ hẹn nhau đi uống rượu.Tất nhiên chuyện hẹn gặp này nọ đều do Cao Khuê chủ động.Cái tên Lý Úc Trạch này đối với ai cũng tỏ thái độ cao ngạo không quan tâm, cho nên nếu muốn làm bạn với hắn đúng là khó như lên trời."

Bận gì vậy?

Tao mới gửi mày tin nhắn, thấy chưa?" – Lúc Cao Khuê nói chuyện này còn có chút khẩn trương, sợ Lý Úc Trạch không thấy hình, đợi lát nữa thấy rồi lại không khống chế nổi cảm xúc, đánh mất lý trí khóc huhu vô điện thoại ngay tại chỗ thì mệt nữa.Lý Úc Trạch cười khà khà hai cái rồi vội vàng im lặng, giả vờ hắng giọng.Ai ngờ chờ chốc lát, Lý Úc Trạch chẳng những không có khóc mà còn cực kỳ bình tĩnh nói một câu: "Thấy rồi."

Cao Khuê bất cẩn cắn phải lưỡi, sốc toàn tập trước phản ứng của ông bạn.

"Thấy rồi hả?"

"Ừa."

"Vậy thôi hả?"

"Chứ sao?"

"Chẳng phải..." – Cao Khuê nói – "Còn không mày coi kỹ cái nữa đi!

Có thấy người này cực kỳ giống ai không?"

Bên Lý Úc Trạch vang lên tiếng rót rượu, hắn nhấp một ngụm rồi mới lười biếng hỏi: "Giống ai?"

"Hạ Tri Thu đó!" – Cao Khuê trả lời – "Hổng phải Hạ Tri Thu của mày à?

Phản ứng của mày là quá bất bình thường rồi đó người anh em."

Lý Úc Trạch nhẹ cười khì, hỏi: "Vậy phải phản ứng sao đây?"

Cao Khuê nói: "Ít nhất thì cũng phải ngạc nhiên chứ.

Xa cách người ta nhiều năm như vậy, thấy hình mà không kích động hay sao?"

Lý Úc Trạch lại uống thêm một hớp rượu, hình như tìm được chỗ ngồi xuống.

"Tao gặp em ấy rồi."

"Hả?" – lần này tới lượt Cao Khuê ngạc nhiên."

Hồi tháng trước, tại buổi họp lớp."

"Thiệt không vậy?" – Cao Khuê lập tức nhiều chuyện – "Hai người nói chuyện rồi à?

Tao thấy cậu ấy mặc phục trang, sau này ẻm cũng làm diễn viên hả?"

Lý Úc Trạch đáp: "Chắc vậy."

Cao Khuê chặt lưỡi: "Gì mà 'chắc vậy'?

Không phải hai người nói chuyện rồi ư?"

Lý Úc Trạch hỏi: "Nói gì?"

"Thì nói tình hình dạo này thế nào, hai đứa lâu ngày mới gặp mà.

Mày nhớ nhung người ta nhiều năm vậy rồi, cuối cùng được gặp lại, không chịu nói thêm mấy câu hay sao?" – Cao Khuê chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Sao tự nhiên ngu quá vậy người anh em?"

"Tao có tư cách gì để nói chuyện với em ấy?" – Lý Úc Trạch lãnh đạm nói – "Mày muốn tao nói là, làm thế nào để xen vào cuộc sống của em ấy sao?

Hay là nói đến chuyện làm thế nào để đưa em ấy lên tin tức xã hội?"
 
[Đam Mỹ Edit] Đơn Phương Kết Hôn
CHƯƠNG 9


"Nhưng mà..."

Cao Khuê nghe Lý Úc Trạch nói xong, không biết nói gì nữa."

Nếu mày xen vào cuộc sống của cậu ấy, lỡ bị truyền thông đào ra thì đúng là không hay."

Cao Khuê lại khó xử hỏi: "Nhưng mày muốn bước vào cuộc sống của cậu ấy phải không?

Giữa hai người nhất định phải là tình yêu sao?

Tao thấy nhiều năm qua rồi, tình cảm đó cũng nhạt phai mất rồi đi.

Hai đứa tuy không ở bên nhau được nhưng vẫn có thể làm bạn b.."

"Tao và em ấy không thể làm bạn bè." – Lý Úc Trạch không đợi Cao Khuê nói ra, trực tiếp cúp điện thoại.Hắn không muốn làm bạn với Hạ Tri Thu.Lúc trước chưa từng muốn, sau này cũng không muốn.Lý Úc Trạch tay cầm ly rượu, ngồi một mình trên ghế sô pha đơn trước cửa sổ khách sạn.Tấm ảnh Cao Khuê gửi tới vẫn luôn mở, sau khi cúp điện thoại, hình ảnh cũng hiển thị lên.Hắn cứ nhìn nó một lúc, mãi cho đến khi màn hình tắt mới nhắm mắt lại.Cuộc sống của đoàn phim trong phim trường không hề dễ dàng.Để quay kịp tất cả tiến độ trong hai tháng, toàn bộ thành viên trong đoàn phải thức khuya dậy sớm, mỗi ngày chỉ có thể nghỉ ngơi hai, ba tiếng đồng hồ.Đường Tụng tuy là người mới nhưng gia đình cũng có điều kiện, chưa bao giờ trải qua kiểu gian khổ này.Mấy ngày đầu còn có thể cùng Hạ Tri Thu ra ngoài xem mấy cảnh diễn khác của đoàn mình, nhưng mấy ngày nay là liệt toàn tập.Chỉ cần có thời gian trống là ra nghỉ dưới mái che nắng trong sân.

Hơn nữa, cuộc sống trong đoàn phim khác xa với tưởng tượng của cậu ta.

Những tưởng có thể phát huy khả năng diễn xuất, nào ngờ còn bị đạo diễn mắng suốt vì năng lực chưa đâu vô đâu.Đoàn phim thì quá nghèo, rất nhiều cảnh đều là cảnh quay trong studio, chỉ có hai cảnh thật được quay tại phim trường.

Đổi cảnh tới lui cũng ở trong một mẫu ba công đất như thế, không có lấy một chút mới mẻ.Tuổi Đường Tụng còn nhỏ, không chịu được.Cậu ta không thích diễn xuất như Hạ Tri Thu mà chỉ đơn thuần muốn thành ngôi sao."

Anh không mệt sao?" – Đường Tụng cầm kịch bản quạt quạt, cầm lấy chai nước khoáng Hạ Tri Thu đưa tới.Hôm nay không có cảnh của Hạ Tri Thu, theo lý thì có thể ở trong khách sạn nghỉ ngơi.Nhưng cậu vẫn đến, tinh thần hăng hái, còn giúp hậu cần phát cơm hộp.Hạ Tri Thu nói: "Không mệt, lâu lâu mới có cơ hội thế này."

Đường Tụng cầm hộp cơm gắp hai miếng.

"Cơ hội gì?

Cơ hội phát cơm hả?"

Hạ Tri Thu cười cười.

"Hiếm lắm mới có cơ hội xem nhiều diễn viên khác diễn.

Nhân lúc rảnh rỗi tôi đến học tập thêm."

Vừa nói xong thì nghe được một tiếng gào thê thảm, Đường Tụng và Hạ Tri Thu lập tức nhìn lên, thấy nam chính cầm kịch bản cất cao giọng đọc diễn cảm.Giọng đọc tuyệt không khoa trương, rất du dương trầm bổng, nhưng biểu cảm thì hơi lố.Hạ Tri Thu nhớ anh ta diễn cảnh này là cảnh chia ly với nữ chính.

Đạo diễn kêu anh ta tém tém cảm xúc lại, thể hiện ra khía cạnh thâm tình, vững vàng của nhân vật chính.

Nhưng lúc này, biểu hiện của nam chính lại trái ngược với lời đạo diễn, cảm xúc quá nhiều, không thu lại được.Đường Tụng yên lặng nhìn chốc lát, hỏi Hạ Tri Thu: "Anh biết tại sao anh ta mãi cũng không nổi tiếng không?"

Hạ Tri Thu: "Tại sao?"

Đường Tụng nhỏ tiếng thì thầm: "Tại khán giả không có mù chứ sao!

Diễn xuất kiểu này em nhìn còn cay con mắt, khán giả có coi nổi không?" – lại tự kiểm điểm nói – "Tuy em diễn chẳng ra làm sao, không có tư cách phán xét, nhưng nếu anh đã muốn học hỏi thì cũng nên tìm vài người có bản lĩnh thật sự chứ."

Hạ Tri Thu hiểu rõ lời Đường Tụng nói.Đoàn phim của họ, diễn xuất trung bình mỗi người cỡ 50/100 thôi, không có ai ưu tú hay đặc biệt xuất sắc.

Không chỉ vậy, hai nam nữ chính này, dù cho đạo diễn có hướng dẫn thế nào cũng không thể diễn ra mức lý tưởng.Từ Tùy muốn Hạ Tri Thu học nhiều xem nhiều, nhưng không phải để cậu xem tất cả mọi thứ.Chỉ là, ngoài diễn viên trong đoàn này, cậu vốn không hề quen biết..."

Đường Tụng!"

Hạ Tri Thu đột nhiên đứng dậy, hỏi: "Cậu biết Cao Khuê quay phim ở đâu không?"

"Biết chớ, không xa chỗ mình." – có lẽ Đường Tụng nhìn ra suy nghĩ của cậu – "Nhưng bộ phận sản xuất của bọn họ đều mời mấy ông lớn, bình thường luôn cấm không cho vào xem."

Hạ Tri Thu gật đầu, nhưng vẫn muốn nhân cơ hội nghỉ ngơi lần này qua bên đó thử vận may.

Tóm lại cơ hội khó tìm, nếu có thể xem ảnh đế biểu diễn một lần thì hẳn là lời to.Nhắc đến Cao Khuê, cậu lại nhớ tới mấy câu không đầu không đuôi mà anh ta nói với mình.Không lẽ nhận nhầm người?Hạ Tri Thu tự đùa: biết đâu anh ta biết một người tên Hạ Tri Thu, cùng tên cùng họ, ngoại hình còn giống y chang mình.Tuy cùng quay trong cùng một phim trường nhưng chỗ quay của Cao ảnh đế và hai, ba gian tứ hợp viện mà đoàn phim bên Hạ Tri Thu thuê rất là khác nhau.Nghe nói tòa kiến trúc hoành tráng trước mặt là dựng riêng cho bộ phim lịch sử nặng ký này, chỉ tính bối cảnh đến phục trang đã mất ròng rã ba năm.Hạ Tri Thu đứng trên quảng trường trống không một bóng người, có chút ngưỡng mộ.Phim trường được dàn dựng thế này, có lẽ phải là những diễn viên ưu tú mới có thể bước vào.Nhân viên bảo vệ ở cổng phim trường đã quan sát cậu từ lâu, thấy cậu đứng mãi chưa đi nên chủ động bước qua kêu cậu cách xa chút, nói là đoàn phim bên trong đang đóng cửa quay phim, những ai không phận sự đều không thể đi vào.Từ đầu Hạ Tri Thu cũng không ôm nhiều hy vọng, lịch sự nói một câu xin lỗi.

Đúng lúc chuẩn bị quay người trở về thì thấy một chiếc xe địa hình màu đen ngừng ngay trước mặt.Cậu nghĩ mình cản đường, vừa định tránh ra thì thấy tài xế trong buồng lái ấn cửa xe xuống, lộ ra khuôn mặt cười ngạc nhiên, cất giọng hô lớn: "Nè, Hạ Tri Thu!!"

Hạ Tri Thu chớp chớp mắt, không ngờ người ngồi trong xe hóa ra là Cao Khuê, vội lễ phép kêu: "Đàn anh Cao."

"Hahaha" – Cao Khuê cười lớn – "Sao đổi xưng hô rồi, hồi trước không phải gọi là thầy Cao sao?"

Hạ Tri Thu cũng cong mắt theo.

"Nếu anh cảm thấy xưng hô đàn anh này nghe khó chịu thì tôi lại gọi là thầy Cao."

"Thôi, không cần phiền phức vậy, cậu thấy thuận miệng là được." – lại thò đầu hỏi – "Ủa sao vậy, bữa nay không diễn hả?"

Hạ Tri Thu gật đầu."

Trùng hợp ghê, bữa nay tôi cũng xin nghỉ nè." – Cao Khuê nói – "Lần trước nói mời cậu ăn cơm, hay giờ đi luôn đi!"

"Nhưng mà tôi..."

Tôi không quen anh mà!Hạ Tri Thu vốn muốn từ chối, nhưng lại không biết nên mở miệng từ đâu.Không lẽ nói mình không biết Cao Khuê, thường thấy ảnh trên phim mà thôi.

Không chỉ thường xuyên xem mà mới đây còn muốn vào trong phim trường học tập kỹ thuật diễn xuất của mọi người.Hạ Tri Thu có chút chột dạ, lại thêm việc Cao Khuê cứ liên tục mời, cậu chỉ đành nhận lời đi theo.Vốn định ngồi ở ghế phụ lái nhưng Cao Khuê kêu cậu ngồi ghế sau.Hạ Tri Thu đáp: "Được ạ."

Ngay khoảnh khắc vừa mở cửa, hô hấp như ngừng lại.Không ngờ ghế sau còn có người ngồi.

Người đó mặc bộ quần áo giản dị màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai.Là Lý Úc Trạch.Lý Úc Trạch mặt mày lãnh đạm nhìn cậu một cái.Nửa buổi mới cau mày, nói: "Năm nay em ba tuổi rưỡi hả?"

"Cậu ta nói mời em ăn cơm thì em lên xe à?

Em và cậu ta có thân lắm không?"
 
Back
Top Bottom