Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 144: ĐAU LÒNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA CẬU


CHƯƠNG 144: ĐAU LÒNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA CẬUĐứng ở ngoài cửa nghe một hồi, Ngô Hạo Vũ hoảng hốt nhìn mẹ mình: "Mẹ, hình như hai người đánh nhau rồi, chúng ta vào xem đi!"

"Ừ."

Thái Quyên xoay tay nắm cửa hai lần nhưng không mở cửa được."

Toi rồi, cửa bị khóa.

Hạo Vũ, con đi qua phòng mẹ lấy chìa khóa dự phòng trong ngăn kéo ra đây!"

Thái Quyên nôn nóng nói."

Dạ."

Ngô Hạo Vũ vội vàng chạy đi lấy chìa khóa.Không lâu sau, Ngô Hạo Vũ lấy chìa khóa dự phòng tới, Thái Quyên mở cửa phòng của Ngô Hạo Thiên ra.Cửa phòng mở, đập vào mắt hai mẹ con là Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc đang đánh lộn với nhau."

Hạo Thiên!"

Thái Quyên thấy con trai đang đè con dâu xuống đánh, bà quát to một tiếng."

A..."

Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc đang đánh nhau thì nghe được giọng của bà, Ngô Hạo Thiên sững người.Âu Dương Húc thừa dịp Ngô Hạo Thiên còn đang thất thần, cậu nhấc chân đá anh xuống khỏi người mình."

Em..."

Ngô Hạo Thiên bị đá lăn ra đất, anh buồn bực trừng cậu."

Không phục à?

Không phục thì đánh tiếp đi!"

Âu Dương Húc lăn long lóc bò dậy, vẻ mặt đầy sức chiến đấu khiêu khích nhìn anh."

Tại tôi ngày thường quá chiều chuộng em, cho nên làm em không coi ai ra gì.

Nếu tôi không dạy dỗ em lại thì em không còn biết trời cao đất rộng là gì nữa!"

Ngô Hạo Thiên đứng dậy, anh cũng nóng lòng muốn xáp lá cà tiếp.Ngô Hạo Vũ trợn mắt nhìn hai người đã đánh đến đỏ mắt này, nói: "Anh dâu, tính của anh hai em trước giờ đều vậy, ngoan cố dữ lắm, anh đừng chắp nhặt với anh em."

"Không phải anh ấy ngoan cố mà là da ngứa, thiếu đánh!"

Âu Dương Húc lạnh giọng đáp lời.Nghe vậy, Ngô Hạo Vũ sờ sờ mũi.

Thật ra hắn cũng cảm thấy tính tình anh hai hắn rất đáng đánh, nhưng mà tiếc là hắn không có lá gan nói ra."

Tôi hỏi em lại lần nữa, rốt cuộc em có ngưng hành động lần này lại không?"

Ngô Hạo Thiên lạnh lẽo nhìn cậu hỏi."

Tôi đã nói là đã bắt đầu rồi, không thể ngưng lại được!"

"Khốn kiếp!"

Ngô Hạo Thiên nắm chặt nắm tay muốn xông lên, lại bị Thái Quyên chặn lại."

Hạo Thiên, con đủ chưa?

Ở nhà đánh vợ mình thì hay lắm à?

Có giỏi thì đi giết tang thi đi kìa!"

"Mẹ, mẹ không biết đâu, Âu Dương Húc em ấy..."

"Dù có chuyện lớn thì cũng không nên đánh vợ mình mà con?"

Thái Quyên thấy con dâu mình bị đánh mặt mũi bầm dập, bà cũng rất đau lòng.Hạo Thiên này thật là, ra tay quá nặng, chỉ nhìn mặt Tiểu Húc bị đánh thôi cũng đã làm người ta đau lòng rồi.Thật ra, hiện tại trạng thái của Ngô Hạo Thiên cũng không kém Âu Dương Húc bao nhiêu, cũng mặt mũi bầm dập.

Chỉ là Âu Dương Húc trắng hơn so với Ngô Hạo Thiên, cho nên dù cùng bị thương nhưng nhìn Âu Dương Húc nghiêm trọng hơn một chút."

Mẹ, khỏi nói với anh ấy, anh ấy không hiểu tiếng người đâu."

Âu Dương Húc xoay người muốn đi."

Âu Dương Húc, em đứng lại đó cho tôi!"

Ngô Hạo Thiên hét lớn khi thấy cậu định đi."

Hạo Vũ, lái xe đưa anh về quân bộ!

Anh không muốn ở chung một phòng với con chó điên này."

"A, anh dâu, việc này..."

Ngô Hạo Vũ có chút khó xử.

Làm sao đây, hai người mới kết hôn được có mấy ngày mà giờ đã ở riêng là sao?"

Không được, em không được đi quân bộ, em không được đi đâu hết, em ngoan ngoãn ở trong nhà cho tôi, đừng nghĩ rời khỏi nhà!"

Thấy con trai sắp nhào lên nữa, Thái Quyên vội vàng ôm lấy cánh tay của Ngô Hạo Thiên."

Hạo Vũ, con còn ngơ ngác đứng đó làm gì, mau đưa anh dâu của con đi đi."

Thái Quyên hô to."

Dạ."

Ngô Hạo Vũ cùng Âu Dương Húc rời khỏi phòng."

Âu Dương Húc, em đi về ngay, em về ngay cho tôi."

"Hạo Thiên, con làm gì vậy hả?"

Thái Quyên cản con trai mình lại, bà không cho con trai đang nôn nóng của mình đuổi theo người ta."

Mẹ, mẹ không biết đâu, đừng để em ấy đi quân bộ, em ấy một mình sẽ gặp nguy hiểm!"

Ngô Hạo Thiên bất đắc dĩ lắc đầu khi thấy mẹ mình cứ luôn ngăn cản không cho anh đuổi theo cậu."

Nguy hiểm?

Căn cứ có nguy hiểm gì chứ?

Con bớt gạt mẹ đi."

Thái Quyên ôm cánh tay anh không buông."

Mẹ, mẹ buông con ra, mẹ cứ như vậy thì em ấy thật sự sẽ gặp nguy hiểm mất."

"Có nguy hiểm gì, là con chưa hết tức giận nên muốn đánh người ta thì có?

Hạo Thiên à, con cũng già đầu rồi, Tiểu Húc nhỏ hơn con nhiều như vậy, con không thể nhường nhịn nó một chút được sao?

Vợ là để dỗ dành, để yêu thương, con mới vừa kết hôn mấy ngày mà đã tay đấm chân đá người ta rồi.

Con muốn vợ con chạy mất luôn hay sao?"

"Haizz..."

Thấy mẹ mình cứ lải nhải, Ngô Hạo Thiên bực bội kéo kéo tóc mình, anh đúng là 'tú tài gặp được binh, hữu lý nói không rõ' mà!"

Hạo Thiên, con là người đã có gia đình, đừng hở một chút là tức giận rồi đánh vợ mình, vậy sẽ rất ảnh hưởng đến tình cảm hai đứa.

Với lại, nếu bà sui biết được sẽ liều mạng với con đấy!"

"..."

Ngô Hạo Thiên không thoát ra được mẹ mình nên cũng chỉ có thể nghe đứng tại chỗ nghe răn dạy.Trong xe Ngô Hạo Vũ."

Anh dâu, anh đừng nóng giận, anh hai em là vậy đó, khi nào anh ấy hết giận thì nhất định anh ấy sẽ xin lỗi nhận sai với anh."

Ngô Hạo Vũ vừa lái xe vừa khuyên nhủ Âu Dương Húc đang ngồi ở ghế lái phụ."..."

Âu Dương Húc nghe Ngô Hạo Vũ nói vậy, cậu chỉ cau mày, không nói gì."

Anh dâu, thật ra anh hai rất yêu anh.

Anh xem, mỗi ngày anh ấy đi sớm về trễ nhưng lúc nào cũng nhớ đến anh, anh đừng chấp nhất với anh ấy nữa."

Ngô Hạo Vũ cố gắng nói tốt cho anh hai mình."

Có chỗ nào ở Cảnh Thành mà người của ba căn cứ đều đến đó không?"

Âu Dương Húc hỏi."

Dạ có, ở trung tâm thành phố có một chợ nhỏ, có rất nhiều người bày hàng vỉa hè bán rất nhiều hàng hóa, dù là người ở căn cứ nào đều đi đến đó mua hàng hết.

Anh dâu, anh hỏi chuyện này để làm gì?"

"Hỏi chơi thôi."

Âu Dương Húc dời mắt, cậu ghi nhớ câu mà Ngô Hạo Vũ vừa nói.Đi tới quân bộ, Âu Dương Húc vào văn phòng mà Ngô Chấn Khôn sắp xếp cho cậu, vì thấy không yên tâm nên Ngô Hạo Vũ cũng theo cậu vào văn phòng.Âu Dương Húc ngồi trên ghế, cậu lấy gương ra soi gương mặt bị đánh chỗ xanh chỗ tím của cậu."

Shz shz..."

Âu Dương Húc cau mày chọc chọc vào vết thương trên khóe miệng."

Ngô Hạo Thiên khốn kiếp, ra tay tàn nhẫn thật."

Âu Dương Húc vừa nói vừa lấy hòm thuốc ra, cầm thuốc mỡ bôi lên giúp tiêu sưng."

Phải phải phải, là do anh hai sai hết."

Ngô Hạo Vũ cười nịnh nọt, lấy lòng giúp Âu Dương Húc cầm gương.Âu Dương Húc nhăn mặt nhìn vẻ mặt nịnh hót của Ngô Hạo Vũ."

Thật ra trước đây anh ấy cũng từng đánh anh để dạy anh luyện đấu vật, đánh còn tàn nhẫn hơn so với hôm nay kìa.

Nhiều khi đến ngày nghỉ phép, anh cũng không dám về nhà, sợ chường cái mặt phù như heo ra ngoài."

Nhớ tới lúc đó, ba ngày hai bữa bị anh đánh tè ra quần, Âu Dương Húc cong cong khóe miệng.Cậu và Ngô Hạo Thiên chính là một đôi oan gia, không đánh không gây chuyện là cảm thấy cả người không khỏe.

Lúc yêu đương với nhau, cậu cũng ba ngày hai đầu sửa chữa Ngô Hạo Thiên, chẳng qua trước giờ Ngô Hạo Thiên không hề ra tay, anh chỉ đón đỡ hoặc phòng thủ, thậm chí có khi còn cố ý nhường cậu, để cậu đánh anh, để cậu vui, nhưng lúc này anh lại thật sự đánh cậu!

Mẹ nó đánh đau kinh khủng!"

Anh dâu, thật ra anh hai em lúc nào cũng vậy mà, tính bướng như trâu ấy, anh ấy mà đã nhận định chuyện gì rồi là sẽ 'thà đâm tường Nam cũng không quay đầu lại'.

Anh dâu à, anh người lớn rộng lượng, đừng chấp nhặt với anh ấy!"

Thấy Âu Dương Húc vẫn có thể cười được, Ngô Hạo Vũ vội vàng tận dụng mọi thứ cầu tình giùm anh hai mình."

Đúng vậy, lì như trâu!

Hôm mà anh hai em tỏ tình muốn quen anh mà anh hai em còn đánh anh được nữa mà."

Nhớ đến lần đó, Ngô Hạo Thiên vì cậu say bí tỉ quên mất chuyện hôn anh nên nổi điên lên, khiến cho Âu Dương Húc cảm thấy rất vui vẻ, khóe miệng cậu nâng lên rồi lại vì đau mà cau mày."

Anh dâu!"

Ngô Hạo Vũ thấy Âu Dương Húc cau mày thì lo lắng gọi."

Không chết được, nếu anh ấy muốn đánh chết anh thì không biết anh đã chết bao nhiều lần rồi."

Đợt trước người đàn ông đó nổi giận, xụ mặt đánh cậu.

Đợt này người đàn ông đó nổi giận lại vẫn đánh nhau với cậu.

Chẳng qua lần trước anh chưa là gì của cậu cả, nên dù cậu bị đánh thì cậu cũng không có cảm giác gì, nhưng lần này bị đánh làm cho trong lòng Âu Dương Húc cảm thấy không vui.Tên Ngô Hạo Thiên đáng chết này, không biết có phải do ở trong quân đội lâu rồi nên mỗi lần cãi không lại là sẽ dùng nắm đấm để nói chuyện, đã vậy còn đánh cậu thảm như này nữa, thật sự đáng giận đến cực điểm!"

Hì hì hì, anh dâu, anh đừng tức giận, không phải nói đánh là thương mắng là yêu sao?"

Nghe vậy, Âu Dương Húc nhướng mày: "Như thế à?

Nếu vậy để anh dâu cũng tới một trận thương em nhé?"

Ngô Hạo Vũ thấy Âu Dương Húc bẻ bẻ tay, nhìn chằm chằm hắn, hắn vội vã lắc đầu: "Ha ha, anh dâu nói gì vậy?

Anh là cao thủ do tự tay anh hai em dạy cơ mà, sao em có thể là đối thủ của anh được chứ?"

"Xì, em nhát gan thật đấy, nhìn em như vậy thì chắc hồi nhỏ bị anh hai em đánh dữ lắm chứ gì?"

"Anh dâu, anh thật là sáng suốt!"

Ngô Hạo Vũ gật đầu như giã tỏi.Nói thật, ngay cả cha hắn cũng không đánh hắn nhiều như Ngô Hạo Thiên.

Vì thế dù tới tận giờ, chỉ cần anh hai hắn đứng một chỗ trừng hắn thôi thì chân hắn cũng đã nhũn ra rồi."

Haiz, có người anh hai như này, số em khổ thật đó."

Âu Dương Húc thở dài, nhìn hắn một cách đầy thương hại.Ngô Hạo Vũ cạn lời luôn rồi, hắn nghĩ thầm: Anh xác định chưa?

Chẳng lẽ anh may mắn hơn em sao?

Anh ấy đúng là anh hai em, nhưng anh ấy cũng là người đàn ông của anh đấy?"

Hạo Vũ, sao hôm nay anh hai em đột nhiên trở về sớm vậy?

Có phải em nói với anh ấy cái gì không?"

Nếu không có người nói cho Ngô Hạo Thiên biết thì anh sẽ không thể biết nhanh như thế được.Đối mặt với Âu Dương Húc, Ngô Hạo Vũ mất tự nhiên rụt rụt cổ."

Em, em đi ra ngoài thu vật tư thì gặp được anh hai, sau đó em nói chuyện với anh hai một lúc, sau đó, sau đó chúng em quay về cùng nhau!"

"Vậy hóa ra em là người nói cho anh hai em, rằng anh nói vụ anh là dị năng giả đa hệ cho các dị năng giả trong căn cứ của nhà họ Ngô biết đúng không?"

Ánh mắt Âu Dương Húc sắc như lưỡi dao nhìn người đối diện mình."

Em, em chỉ muốn tốt cho anh dâu thôi.

Anh cũng biết hiện giờ trong căn cứ của chúng ta có rất nhiều tay trong của nhà họ Sở và nhà họ Lý, gián điệp ở khắp nơi.

Em, em chỉ sợ anh gặp nguy hiểm nên mới nói cho anh hai biết, để anh ấy bảo vệ anh.

Ai, ai mà ngờ chưa gì hai người đã đánh nhau mất rồi?"

Ngô Hạo Vũ vừa nói vừa ủy khuất nhìn Âu Dương Húc.Nếu hắn biết kết quả như này thì cho dù đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không lắm miệng."

Ha ha, ha ha ha, em làm đúng lắm!"

"Anh dâu, anh, anh không sao chứ?"

Ngô Hạo Vũ cười gượng hai tiếng, cẩn thận lên tiếng dò hỏi Âu Dương Húc đang đỏ hốc mắt."

Không, không sao."

Âu Dương Húc chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của anh dành cho mình, mà thông qua chuyện này càng làm cho cậu hiểu rõ, rằng anh quan tâm đến cậu nhiều như thế nào, đau cậu ra sao.END CHƯƠNG 144.Editor: Mẹ mình nhập viện chưa về nên rảnh edit được thì mình mới post nha mn!

Sr vì để mn chờ lâu...
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 145: ÂU DƯƠNG HÚC BỎ ĐI


CHƯƠNG 145: ÂU DƯƠNG HÚC BỎ ĐIVào bữa tối, Âu Dương Húc cúi đầu ôm chén ăn cơm, còn Ngô Hạo Thiên ngồi bên cạnh vẫn luôn yên lặng gắp thức ăn cho cậu, lén nhìn sắc mặt cậu."

Tiểu Húc à, sao con ăn nhanh thế, đói bụng lắm sao?"

Tần Phương thấy con trai lúi cúi ăn cơm không thèm ngẩng đầu thì cười hỏi."

Dạ, lúc trưa ăn không no."

Âu Dương Húc tiếp tục lùa cơm."

Ăn chậm một chút."

Tần Phương hiền lành cười rồi gắp thức ăn bỏ vào chén con trai mình."

Cám ơn mẹ!"

Âu Dương Húc nói cám ơn, cậu dùng ba phút tiếp theo giải quyết hết bữa tối."

Con ăn xong rồi, mọi người từ từ ăn nhé."

Âu Dương Húc đặt chén đũa xuống, đứng dậy muốn đi."

Tiểu Húc, mặt con bị sao vậy?"

Mặc dù Âu Dương Húc xoay người rất nhanh nhưng vẫn bị Tần Phương thấy được vết bầm xanh tím trên mặt, bà vội giữ chặt cánh tay con trai mình lại hỏi."

Không, không sao."

Âu Dương Húc lắc đầu đáp."

Ngước đầu lên, cho mẹ xem!"

Tần Phương đâu phải người dễ lừa.Nghe vậy, Âu Dương Húc cau mày, bất đắc dĩ nâng lên gương mặt thảm không nỡ nhìn của mình."

Con, con bị sao thế này?"

Tần Phương hốt hoảng nhìn mặt mũi bị đánh sưng tím của con trai."

Tiểu Húc à, con, con..."

Thấy dáng vẻ con dâu như thế, Ngô Chấn Khôn cũng giật cả mình.Thái Quyên trừng ông xã nhà mình, ý bảo ông đừng xen vào."

Không sao, do rèn luyện mà thôi."

Âu Dương Húc vẫn dáng vẻ như cũ."

Ai, là ai đánh con thành như vậy?"

Tần Phương vội đứng lên, đau lòng nhìn cậu."

Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, con phải đi ngủ, buổi tối còn phải giúp mấy dị năng giả hấp thu nguồn năng lượng."

Âu Dương Húc nói xong muốn đi."

Có phải là cậu ta không?"

Tần Phương chỉ tay về phía Ngô Hạo Thiên trên mặt cũng có vết bầm tím."

Mẹ!"

Ngô Hạo Thiên đứng dậy."

Có phải cậu đánh con trai tôi không?"

Tần Phương nheo mắt nhìn anh, lạnh giọng hỏi."

Dạ."

Thấy Tần Phương tức giận, Ngô Hạo Thiên giãy giụa một lát, thật ra anh rất muốn phủ nhận, nhưng anh biết nếu Tần Phương biết anh nói dối, chỉ sợ kết quả càng tệ hại hơn, cho nên anh vẫn căng da đầu thừa nhận."

Tốt, Ngô Hạo Thiên, cậu giỏi lắm!"

Tần Phương nghiến răng, gằn từng chữ một."

Mẹ, là con sai, mẹ đừng nóng giận."

Ngô Hạo Thiên nhìn mẹ vợ giận đến mức muốn nhào lên xé nát anh thì vội vàng nhận lỗi nhận sai.Tần Phương lạnh lùng liếc Ngô Hạo Thiên rồi xoay người về phía con trai mình: "Cậu ta đánh con, con còn giúp cậu ta gạt mẹ?

Tiểu Húc, con bị ngốc sao con?"

"Mẹ..."

"Đi, đi với mẹ, mẹ dẫn con đi!"

Tần Phương nắm chặt tay con trai mình, bà không nói hai lời bước tới cửa phòng."

Bà sui, bà đừng nóng mà, tụi nó tính con nít cãi nhau ầm ĩ vậy thôi, bà đừng giận quá."

Thái Quyên chạy tới cản hai mẹ con Tần Phương lại."

Đúng vậy, đúng vậy, dì à, dì đừng nóng, là anh trai con không đúng, đều do anh con sai hết, con xin lỗi anh dâu giùm cho."

Tiểu Văn cũng gấp gáp ngăn đón, giúp đỡ hòa giải."

Tôi không muốn dùng dị năng với người thường, cho nên, xin mọi người tránh ra."

Tần Phương vừa nói vừa vận dị năng, một quả cầu nước trong vắt xuất hiện trong lòng bàn tay bà.Đừng thấy dị năng của Tần Phương không là gì trong đại đội đặc chủng, nhưng dị năng cấp ba trong phòng này, ngoại trừ Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc thì Tần Phương là mạnh nhất!"

Này..."

Thấy Tần Phương thật sự nổi giận đến mức dùng cả dị năng, hai mẹ con Thái Quyên nhất thời không còn gì để nói."

Bà sui, có chuyện gì thì chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện, bà đừng kích động như vậy."

Ngô Chấn Khôn đi tới đẩy vợ con mình qua một bên.Nhìn cả nhà họ Ngô trong này, Tần Phương hừ lạnh: "Không có gì để nói hết, lúc tôi đồng ý cho con trai mình và Ngô Hạo Thiên kết hôn thì tôi cũng đã nói rồi.

Tôi không cần bất cứ lễ hỏi nào của nhà họ Ngô cả, tôi chỉ cần Ngô Hạo Thiên hết lòng hết dạ đối xử tốt với Tiểu Húc, nhưng bây giờ mấy người nhìn đi, con trai ông đánh con trai tôi thành dạng gì này?"

Nghe Tần Phương lên án, Ngô Chấn Khôn cũng cau mày: "Hạo Thiên, rốt cuộc con với Tiểu Húc xảy ra chuyện gì?

Đã kết hôn rồi mà sao tính tình của con vẫn kỳ như thế, ngay cả vợ mà con cũng dám đánh?"

"Dạ, là con sai, là do con quá xúc động.

Xin lỗi mẹ, con biết sai rồi, sau này con tuyệt đối sẽ không bạo lực với Tiểu Húc, mẹ đừng nóng.

Bây giờ đã tối, mẹ và Tiểu Húc đi ra ngoài không an toàn đâu."

"Đúng vậy Phương Phương, em kích động quá rồi."

Ngô Chấn Quốc kéo tay Tần Phương, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ."

Tôi kích động?

Nếu Tiểu Duyệt bị người ta đánh như vậy thì anh có thờ ơ không?"

"Anh..."

Bị Tần Phương đốp lại một câu, chú ba cũng chỉ có thể thức thời ngậm miệng lại."

Mẹ, là con không tốt, tất cả do con, là con sai, con xin lỗi mẹ, mẹ ngồi xuống đã, xin mẹ bớt giận."

Ngô Hạo Thiên nhỏ giọng cầu xin."

Ngô Hạo Thiên, trước đây tôi không cho Tiểu Húc quen cậu, cậu đã cầu tôi như thế nào?

Cậu đã bảo đảm với tôi như thế nào?"

Tần Phương trừng đôi mắt hạnh, lạnh lẽo chất vấn anh."

Mẹ..."

"Đừng gọi tôi là mẹ, tôi chỉ có một đứa con trai là Tiểu Húc!"

Nói xong, Tần Phương kéo con trai mình vòng qua Ngô Chấn Khôn đi tới cửa ra vào."

Mẹ, bên ngoài nguy hiểm, mẹ không thể đi!"

Ngô Hạo Thiên chặn cửa lại."

Tránh ra!"

"Không, con đã hứa với mẹ là con sẽ bảo vệ mẹ và Tiểu Húc."

"Cậu?

Lời cậu nói có thể tin sao?

Lúc trước hứa với tôi cho cố, kết quả thế nào?

Bây giờ tới được địa bàn nhà họ Ngô mấy người thì cậu hiện nguyên hình rồi đúng không?"

"Mẹ, không phải, không phải như mẹ nghĩ.

Con, con là vì muốn tốt cho Tiểu Húc, con, con định nói chuyện đàng hoàng với em ấy, nhưng mà, nhưng mà em ấy không muốn nghe bất cứ lời nào, con..."

"Ha ha, con trai tôi không nghe cậu nói thì cậu đánh nó à?

Cậu tưởng cậu là ai, cậu nghĩ hai mẹ con chúng tôi vào căn cứ nhà họ Ngô mấy người thì phải chịu nhà họ Ngô mấy người bài bố hay sao?"

"Mẹ, con xin lỗi mẹ, con có thể chịu tội với mẹ.

Mẹ đánh con một trận, mắng con cỡ nào cũng được, nhưng giờ đã là ban đêm, mẹ và Tiểu Húc không thể ra ngoài, bên ngoài căn cứ đều là tang thi, rất nguy hiểm."

Ngô Hạo Thiên đau khổ cầu xin mẹ vợ mình."

Tôi lặp lại lần nữa, cậu tránh ra cho tôi!"

"Không, con không thể để hai người đi, không thể để cho hai người lấy mạng sống ra làm trò đùa."

Ngô Hạo Thiên lắc đầu, anh vẫn chặn ngay cửa như cũ, không hề lùi bước."

Tránh ra chưa?"

Tần Phương lấy súng ra chỉa ngay họng súng vào giữa trán Ngô Hạo Thiên."

Á, bà sui!"

Thái Quyên vội vàng chạy tới, Ngô Chấn Khôn, Ngô Hạo Vũ và Tiểu Văn cũng chạy qua theo."

Đừng tới gần tôi!"

Tần Phương lạnh mặt quay đầu quét qua một nhà bốn người.Bắt gặp ánh mắt hung ác của Tần Phương, cả nhà bốn người đều chỉ đứng cách bà 1 mét, không dám tiến về phía trước."

Anh dâu, anh nói một câu đi?

Anh giúp anh em cầu tình với."

Tiểu Văn cầu cứu nhìn Âu Dương Húc."

Đúng vậy anh dâu, dì không được bình tĩnh, anh cũng đừng xúc động theo.

Anh với anh hai đã cùng nhau kề vai sát cánh đến tận giờ, chẳng lẽ anh vẫn không tin tình cảm anh hai đối với anh sao?"

Ngô Hạo Vũ cũng đánh bài tình cảm."

Tiểu Húc, đừng đi!"

Ngô Hạo Thiên thật sâu nhìn cậu, giọng mũi rất nặng, tràn đầy khẩn cầu.Âu Dương Húc thấy anh ăn nói khép nép chủ động làm lành khiến cậu bực bội cau mày.Mẹ nó, một tên đàn ông to tướng tổ bố mà làm ra vẻ đỏ mắt như thỏ con, muốn khóc lại không khóc, gớm lắm biết không?Tuy rằng dáng vẻ hiện giờ của Ngô Hạo Thiên rất đáng thương, không chút đàn ông, không chút đẹp trai, nhưng Ngô Hạo Thiên như vậy lại càng làm Âu Dương Húc đau lòng.Haiz, không sợ anh tàn nhẫn với tôi, chỉ sợ anh tốt với tôi quá!

Tính của Âu Dương Húc là ăn mềm không ăn cứng, dù cho đánh không lại Ngô Hạo Thiên nhưng chỉ cần anh dám giơ nắm đấm là cậu dám liều mạng với anh.

Anh một đấm cậu một đá, mặc dù cậu bị đánh nhưng tuyệt đối Ngô Hạo Thiên cũng không thể chiếm được chỗ tốt nào từ trên người cậu.Nhưng mà lúc này, vừa thấy anh hai mắt đỏ lừ, đứng chặn cả cửa.

Âu Dương Húc lại cảm thấy lửa giận tiêu tán hoàn toàn, trong tim trong mắt chỉ còn lại đau lòng, cậu nhìn Ngô Hạo Thiên rồi lại quay đầu nhìn một nhà bốn người Ngô Chấn Khôn."

Cha, mẹ, không có gì, mọi người về ngủ đi, con và mẹ con đi ra ngoài ở vài ngày trước."

"Tiểu húc, bên ngoài không an toàn."

Ngô Chấn Khôn nghiêm túc nhắc nhở."

Không đi ra ngoài căn cứ, Hạo Vũ, em lái xe đưa bọn anh đi."

"Hả?"

Ngô Hạo Vũ nghe vậy thì nhìn anh hai mình rồi nhìn cha mẹ mình."

Đi đi, tìm cho dì Tần và Tiểu Húc một nơi an toàn để ở đi."

Ngô Chấn Khôn đồng ý."

Cha..."

Ngô Hạo Thiên nghe Ngô Chấn Khôn nói thế, anh nhăn mặt gọi."

Được rồi, con cũng tránh ra đi, để Tiểu Húc đi."

"Không, không cho em ấy đi."

Ngô Hạo Thiên lắc đầu không đồng ý.Âu Dương Húc liếc Ngô Hạo Thiên, cậu ôm mẹ mình rồi sử dụng thuật thuấn di, hai mẹ con thoắt một cái đứng ở ngoài cửa biệt thự nhà họ Ngô."

Tiểu Húc!"

Ngô Hạo Thiên đuổi theo, Ngô Hạo Vũ cũng đi theo ra ngoài."

Hạo Vũ, em lái xe tới đây."

"Dạ!"

Ngô Hạo Vũ gật đầu rồi đi lái xe."

Tiểu Húc, đừng đi mà."

Ngô Hạo Thiên đi lên kéo cánh tay cậu."

Được rồi, anh đừng phiền tôi nữa, tôi mệt mỏi cả ngày rồi, không muốn dây dưa với anh, anh cũng trở về ngủ đi."

"Không, đừng đi, đừng bỏ rơi anh."

Anh nhìn cậu chằm chặp, trong mắt toát lên sự dịu dàng."

Anh, anh khốn kiếp!"

Âu Dương Húc thấy anh rơi nước mắt trước mặt mình, cậu buồn bực đẩy anh ra.Tức thiệt chớ, khóc cái gì mà khóc, Âu Dương Húc cậu còn chưa chết đâu!"

Tiểu Húc!"

Ngô Hạo Thiên lảo đảo lui lại vài bước rồi ngã ngồi trên mặt đất."

Đừng làm thấy ghê nữa!"

Âu Dương Húc không thèm quay đầu lại mà đi theo Tần Phương lên xe của Ngô Hạo Vũ.Chiếc xe không lưu luyến rời đi, Ngô Hạo Thiên nắm chặt nắm tay."

Tiểu Húc, em không thể đối xử với anh như vậy được.

Anh không cho phép, không cho phép em biến mất khỏi cuộc đời anh!

Nhất định không!"

END CHƯƠNG 145.Editor: Gặp tui tui cũng tức đứa nào dám đánh con tui nữa là, thật sự ko thích cặp Tần Phương và Ngô Chấn Quốc... =.=
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 146: NGÔ HẠO THIÊN TÌM ĐẾN


CHƯƠNG 146: NGÔ HẠO THIÊN TÌM ĐẾNThái Quyên vội vàng chạy ra ngoài thì thấy con trai mình đang suy sụp ngồi dưới đất."

Hạo Thiên, sao rồi?

Con có bị thương không?"

Thái Quyên lo lắng đỡ con trai dậy.Ngô Hạo Thiên nhìn mẹ mình, anh mờ mịt lắc đầu, sau đó xoay người đi vào nhà.Anh vào phòng khách, cứ như thế không nhúc nhích mà chỉ ngồi ngây ngốc trên ghế sô pha, yên tĩnh đến mức làm cho Tiểu Văn cắn môi: "Anh hai, anh không sao chứ?"

Ngô Hạo Thiên chỉ xoay đầu nhìn em gái một cái, anh vẫn tiếp tục không nói gì mà yên lặng ngồi một chỗ."

Hạo Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Con với Tiểu Húc, không phải tình cảm hai đứa tốt lắm à?"

Chú ba khó hiểu hỏi."

Em ấy muốn lấy thân dụ địch, muốn nhổ hết những cái đinh trong đoàn dị năng nhà họ Ngô, con không đồng ý, em ấy lại không chịu thua nên bọn con mới đánh nhau."

"Chuyện này..."

Chú ba cũng cạn lời khi biết nguyên nhân.Người trẻ tuổi bây giờ thật là dễ kích động, ý kiến không hợp là đánh nhau ngay, thật sự không nên chút nào."

Cho dù nó không nghe con thì con cũng nên từ từ nói chuyện với nó chứ?

Đánh vợ thì còn gì là đàn ông nữa?"

Ngô Chấn Khôn khó chịu răn dạy."

Dạ, là con sai.

Con không nên đánh em ấy."

Lúc này, Ngô Hạo Thiên cũng rất hối hận."

Sao cái gì cũng đổ do Hạo Thiên hết vậy?

Rõ ràng là hai đứa nhỏ đánh nhau được không, anh xem Hạo Thiên cũng bị đánh bầm mặt rồi kìa, Tiểu Húc cũng có trách nhiệm!"

Nghe vợ mình nói vậy, Ngô Chấn Khôn trợn mắt: "Sao lúc nãy em không nói vậy với bà sui đi?"

"Em, em nói được à?

Em còn chưa nói thì Hạo Thiên đã chọc người ta tức giận đi mất rồi.

Nếu em mà nói nữa thì càng không xong đó."

Thái Quyên lại không ngốc, khi đó khuyên còn không khuyên kịp chứ làm sao dám nói như thế."

Mẹ, mẹ đừng nói nữa, là do con sai."

Ngô Hạo Thiên chìm vào tự trách.Thái Quyên nhìn con trai mình ủ rũ cúi đầu, bà vô cùng đau lòng."

Haiz, Tiểu Húc cũng vậy, không biết khuyên mẹ của nó, Tần Phương bắt đi là nó đi theo luôn, không biết đau lòng Hạo Thiên nhà chúng ta xíu nào!

Con trai tôi có bao giờ phải ăn nói khép nép với người khác cơ chứ?"

"Được rồi, em còn sợ chưa đủ loạn đúng không?"

Ngô Chấn Khôn khó chịu hét lên.Bị chồng hét thẳng vào mặt, Thái Quyên lập tức ngậm miệng lại, không dám nói thêm câu nào."

Chị dâu, chị vào trong xem Tây Tây đi.

Tiểu Duyệt và Tiểu Tĩnh chưa có con nên không có kinh nghiệm."

Buổi chiều dắt Tây Tây đi ra ngoài chơi một vòng nên bé con mệt mỏi, chưa đến giờ cơm tối mà đã ngủ, do Tiểu Duyệt và Tiểu Tĩnh trông nom."

Ừ, đúng rồi, chị đi xem Tây Tây dậy chưa, có đói bụng chưa đã."

Nói xong, Thái Quyên đứng dậy rời đi.Thái Quyên đi rồi, chú ba vỗ vỗ bả vai Ngô Hạo Thiên."

Hạo Thiên à, con phải nhớ, tuy Tiểu Húc là bạn đời của con, nhưng nó cũng là một người đàn ông như con.

Có những khi, con không nên quá cứng rắn, con cũng cứng, nó cũng cứng, chẳng phải hai đứa nói không được thì cũng chỉ có thể đánh nhau thôi sao?"

"Đúng vậy, vợ là phải dỗ chứ không phải đánh, con thấy cha có đánh mẹ con bao giờ chưa?"

Ngô Chấn Khôn rất đồng ý với lời của em trai mình.Ngô Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn cha và chú ba, anh khẽ gật đầu."

Được rồi, chú ba không nói nhiều nữa, con yên tâm ở đây đợi Hạo Vũ về rồi hỏi địa chỉ Tiểu Húc ở.

Tới đó rồi nhớ dỗ ngọt người ta, chỉ cần Tiểu Húc gật đầu thì Phương Phương cũng sẽ không làm khó con."

"Dạ, con biết rồi chú ba."

Nửa tiếng sau, Ngô Hạo Vũ về nhà."

Anh hai, sao chỉ có mình anh vậy, những người khác đâu?"

Ngô Hạo Vũ thấy chỉ có một mình Ngô Hạo Thiên trong phòng khách thì hỏi."

Đi ngủ hết rồi, em đưa Tiểu Húc và mẹ vợ đến chỗ nào vậy?"

"Dạ, tới chỗ mà hai người từng ở, chỗ đó gần với quân bộ, an toàn hơn."

"Ừm."

Ngô Hạo Thiên gật đầu, đứng dậy muốn đi."

Anh hai, bây giờ anh đi luôn à?

Anh dâu vẫn chưa hết giận đâu."

"Anh tự biết."

Ngô Hạo Thiên không hề do dự rời đi.Ngô Hạo Thiên chạy tới chỗ ở của Âu Dương Húc, trong phòng Âu Dương Húc không một bóng người, anh nhìn thời gian thì đoán có thể cậu vào không gian tắm rửa nên ngồi trong phòng chờ sẵn.Quả nhiên, mười lăm phút sau, Âu Dương Húc mặc áo ngủ, xoa tóc xuất hiện ở trong phòng.Thấy Ngô Hạo Thiên tới, Âu Dương Húc cũng không ngạc nhiên, cậu coi như không có việc gì mà ngồi ở mép giường lau tóc.Ngô Hạo Thiên đi tới lấy khăn lông từ trong tay cậu rồi chủ động hỗ trợ lau tóc cho cậu.Có người hỗ trợ nên Âu Dương Húc cũng không từ chối mà ngầm đồng ý hành động của anh.Lau khô tóc xong, Ngô Hạo Thiên lấy lược gỗ chải tóc gọn gàng cho Âu Dương Húc.Âu Dương Húc liếc anh nhưng vẫn chưa nói gì, cậu kéo chăn ra chui vào ổ chăn.Ngô Hạo Thiên thấy cậu dựa vào đầu giường, mí mắt hạ xuống, có chút buồn ngủ, anh duỗi tay nhẹ nhàng sờ vào khóe miệng xanh tím của cậu: "Đau không?"

Âu Dương Húc ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt tràn đầy thương tiếc của anh, cậu lập tức quay mặt đi, không thèm nói chuyện."

Đau lắm phải không?"

Người yêu không để ý tới mình mà quay mặt đi, Ngô Hạo Thiên xoa xoa tóc cậu."

Biết sẽ đau, vậy mà anh mẹ nó dám đánh tôi?"

Âu Dương Húc hất tay anh ra, sau đó co người nằm rụt xuống lại."

Giận anh, không cần anh nữa à?"

Ngô Hạo Thiên nhìn vào mắt cậu rồi hỏi.Đối mặt với sự tấn công lừa tình của anh, Âu Dương Húc không hiểu sao thấy bực bội: "Đừng làm tôi ghê tởm nữa được không?

Ngô Hạo Thiên, anh mà còn dám khóc một tiếng nữa xem, xem ông đây có đánh chết anh không!"

Ngô Hạo Thiên thấy cậu nổi giận, anh thở dài: "Tiểu Húc, em biết không?

Thật ra anh không sợ anh chết trong tay Sở Hàn, anh cũng không sợ bị biến thành tang thi.

Anh chỉ sợ nhất chính là em, anh sợ em gặp nguy hiểm, sợ anh không thể bảo vệ được em, anh sợ cho dù đã biết kết cục thì anh vẫn sẽ mất em như cũ."

"Chết tiệt, anh càng nói càng hăng đúng không?"

Âu Dương Húc trừng người đàn ông càng nói càng đỏ mắt, cậu càng tức giận hơn.Âu Dương Húc đột ngột ngồi dậy, nhanh nhẹn nhào lên đè Ngô Hạo Thiên trên giường.Ngô Hạo Thiên thấy cậu giơ nắm tay lên, đôi mày nhíu chặt lập tức giãn ra: "Đánh đi, anh sẽ không đánh trả, em cứ đánh anh một trận để em bớt giận đi."

Âu Dương Húc nhìn dáng vẻ anh như cô vợ nhỏ nhịn nhục chịu đựng, cậu càng tức hơn."

Mẹ nó, anh là một thằng đàn ông con trai mà giả vờ yếu đuối làm gì, anh tưởng là anh giả vờ yếu đuối thì tôi không đánh anh đúng không?"

Âu Dương Húc kéo cổ áo Ngô Hạo Thiên lên, trực tiếp cho hai đấm.Một đấm vào cằm, một đấm vào mũi, hai hàng máu mũi lập tức chảy ra.Hai cú đấm này, Âu Dương Húc dùng sức mười phần, không hề nhường nhịn.

Nhưng anh cũng không than một tiếng, Âu Dương Húc tức khắc cảm thấy như đánh vào bông, càng thêm điên hơn."

Không sợ chết đúng không, ông đây bóp chết anh!"

Âu Dương Húc ấn vào cổ Ngô Hạo Thiên, dùng sức bóp.Mặt Ngô Hạo Thiên đỏ lên, bắt đầu hô hấp khó khăn, Âu Dương Húc đắc ý: "Xin tôi đi, xin tôi tha cho anh."

Nghe vậy, Ngô Hạo Thiên nhếch miệng cười: "Tiểu Húc, xin em đừng rời khỏi anh."

"Không phải, tôi kêu anh xin tha cơ mà."

Âu Dương Húc bắt bẻ không chịu buông tha.

"Tiểu Húc, xin em đừng giận anh, đừng oán anh, đừng không để ý đến anh!"

"Anh, anh cố ý phải không, nói lại."

Ngô Hạo Thiên thấy cậu bị chọc tới dựng lông, anh giơ tay mở ra đôi tay đang bóp cổ anh của cậu rồi lật người đè cậu dưới người mình."

Muốn đánh nhau à?"

Âu Dương Húc ngưỡng cằm, không chút sợ hãi nhìn anh.Ngô Hạo Thiên nắm chặt hai tay cậu đè hai bên sườn, rồi anh trực tiếp cúi người xuống, hôn lên đôi môi của cậu."

Ưm ưm..."

Âu Dương Húc không thương tiếc cắn vào đầu lưỡi anh, mùi máu tươi lập tức tràn ngập trong khoang miệng.

Tuy vậy, Ngô Hạo Thiên vẫn không buông ra, vẫn quấn lấy môi lưỡi của cậu, si tình hôn một lúc lâu, sau đó anh áp chặt cả người cậu, cởi quần áo cậu ra."

Xin anh đi, xin anh làm cho em thoải mái, làm cho em sướng tới dục tiên dục tử."

Ngô Hạo Thiên ác liệt thì thầm vào tai cậu.Nghe vậy, Âu Dương Húc vui vẻ, cậu thoát khỏi trói buộc của anh, tiếp đó trở tay ôm lấy bả vai anh rồi gặm cắn lên cần cổ gợi cảm của anh."

Ai xin ai cũng chưa chắc đâu, có muốn không, muốn thì xin em đi?"

Ngô Hạo Thiên thấy người yêu nhỏ đè lên người mình bá đạo nói như thế, anh cũng cười theo, rồi ôm người hôn môi..."

Tiểu Húc, anh yêu em, anh yêu em..."

Vào những lúc tình chàng ý thiếp thắm thiết, chính là khi Âu Dương Húc nghe được rất nhiều lời yêu thương ngọt ngào của anh.― Đây là đường ranh giới củi khô lửa bốc, núi lửa phun trào, mưa xuân rào rạt do các bạn độc giả tự tưởng tượng ―"Tiểu Húc về nhà với anh nhé!"

Ngô Hạo Thiên ôm người yêu nhỏ mệt mỏi buồn ngủ vào lòng, anh nhẹ giọng năn nỉ."

Không được, mấy ngày nữa đã."

Âu Dương Húc từ chối."

Tại sao?

Em còn giận anh à?"

Ngô Hạo Thiên khó hiểu."

Sao anh lại ngốc thế, em ở bên ngoài thì hai căn cứ khác càng dễ tiếp cận em hơn chứ?"

Nghe vậy, Ngô Hạo Thiên mở to mắt: "Em, em không thể nghe anh một lần sao?"

"Không nghe, có bản lĩnh thì chúng ta đánh thêm một trận, nếu anh đánh em tới mức không đứng lên được nữa thì em sẽ nghe anh nói."

Âu Dương Húc chọt chọt ngực anh, Ngô Hạo Thiên nghe cậu nói vậy thì cũng chỉ biết thở dài."

Được rồi, nghe em, cho tiểu đội một và tiểu đội hai đến đây núp để bảo vệ em vậy."

"Không cần, anh giúp em tạo thế là được, tốt nhất là để cho ai ai trong Cảnh Thành đều biết là em bị Ngô Hạo Thiên anh đánh đuổi ra khỏi nhà.

Còn nữa, chuyện anh nuôi vợ bé, anh cũng hé lộ ra một chút."

"Anh, anh nuôi vợ bé khi nào?"

Âu Dương Húc cười to khi thấy anh trợn mắt: "Anh không ngoại tình thì mắc gì đánh vợ trong nhà chứ?"

"Anh, anh không có..."

"Được rồi, em mệt quá, em nói sao thì anh cứ làm theo y như vậy đi."

Âu Dương Húc cọ cọ trong ngực anh rồi ngủ mất.Ngô Hạo Thiên nhìn cậu cứ thế ngủ rồi, anh đau lòng vỗ vỗ đầu cậu, sau đó không nói thêm gì nữa.END CHƯƠNG 146.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 147+148


CHƯƠNG 147: LỜI ĐỒN
Vài ngày sau, lời đồn nổi lên khắp nơi trong Cảnh Thành."

Nè, ông có nghe gì chưa, nghe nói đội trưởng Ngô ở căn cứ nhà họ Ngô đánh vợ mình một trận rồi đuổi ra khỏi nhà!"

"Ơ, có chuyện này nữa?"

"Chính xác, nghe nói đội trưởng Ngô có người thứ ba, rốt cuộc không chịu nổi vợ nam nữa!"

"Haiz, biết ngay mà, làm gì có thằng đàn ông muốn cưới đàn ông chứ, quả nhiên xảy ra chuyện rồi."

"Tôi nói chứ, đội trưởng Ngô chỉ để ý người ta thì là dị năng giả phụ trợ thôi, nên mới trăm phương nghìn kế cưới về nhà.

Sau đó lỡ lộ ra chuyện nuôi tình nhân bên ngoài bị người ta biết, kết quả hai thằng đàn ông đánh nhau, cuối cùng người vợ nam đó bị đuổi khỏi nhà!"

"Nếu vậy thì người vợ nam đó cũng đáng thương ghê."

"Đúng vậy, còn không phải à?"

Nhà họ Ngô.Ngô Hạo Vũ nhìn anh lớn đang bình tĩnh ngồi trên sô pha xem bản đồ thì lại đứng ngồi không yên, cứ luôn nôn nóng đi qua đi lại trong phòng."

Mấy người đó quá đáng kinh khủng, dám nói anh hai nuôi năm, sáu tình nhân, còn nói anh cưới anh dâu về chỉ vì muốn lợi dụng dị năng của anh dâu, đúng là quá buồn cười!"

"Phải đó, không biết ai đưa mồm đi xa, bây giờ bên ngoài truyền tin đồn nhảm nhí vô cùng, rất nhiều người đều chửi sau lưng Hạo Thiên."

Nói đến việc này, Thái Quyên cũng rất tức giận, đám người đó luôn bóng gió nói hươu nói vượn, đổ oan cho Hạo Thiên."

Anh à, anh mau rước anh dâu về đi, chỉ cần anh rước anh dâu về là lời đồn tự động hết thôi."

Tiểu Văn nói với Ngô Hạo Thiên."

Đúng vậy, con rước Tiểu Húc về đi."

Thái Quyên cũng rất tán thành rước con dâu về."

Chưa đến lúc."

Thật ra có rước về hay không thì cũng chẳng khác gì, dù sao mỗi tối đều ngủ chung."

Anh hai, anh đang nói gì vậy?

Chẳng lẽ anh không muốn anh dâu về sao?"

Được câu trả lời ba phải của anh mình, Ngô Hạo Vũ không tin nổi trợn mắt."

Hạo Thiên, con, con đừng nói con thật sự có người khác nhé?"

Thái Quyên nghi ngờ hỏi con trai mình."

Anh hai, anh, anh thật sự ngoại tình hả?"

Hạo Vũ và Tiểu Văn cũng là vẻ mặt không tin được mà nhìn Ngô Hạo Thiên.Ngô Hạo Thiên cạn lời bó tay lườm ba người đang nhìn anh với ánh mắt đầy ngờ vực."

Mẹ không cần trông Tây Tây sao?

Tiểu Văn, em học xong chưa?

Hạo Vũ, em không cần đi quân bộ à?"

Ngô Hạo Thiên nói xong, ba người liền mím môi."

Vậy, vậy mẹ đi nấu cơm cho Tây Tây đây."

Thái Quyên đứng dậy rời đi."

Em, em về phòng vậy."

Tiểu Văn cũng đứng dậy."

Em em..."

Thấy mẹ và em gái đều đi mất, Ngô Hạo Vũ chớp chớp mắt."

Chúng ta đi quân bộ, em chở anh đi đi."

Ngô Hạo Thiên chủ động đứng lên."

Dạ."

Ngô Hạo Vũ đi theo anh hai rời khỏi nhà.Nhà họ Sở."

Thật sự không ngờ, Ngô Hạo Thiên lại đánh vợ mình rồi đuổi ra khỏi nhà."

Đối với chuyện này, Sở Bách Xuyên thật sự có chút vui vẻ khi người gặp họa.Trước đó, nghe nói Ngô Hạo Thiên dẫn một dị năng giả đa hệ về, còn cưới người đó.

Sở Bách Xuyên cực kỳ ganh tỵ, dù sao đây chính là một nhân tài hiếm hoi khó có được, nhà họ Sở bọn họ còn không có, vậy mà nhà họ Ngô có.

Đương nhiên chuyện này làm trong lòng ông ta luôn cảm thấy không được cân bằng, nhưng lúc này nghe hai vợ chồng có mâu thuẫn, tình hình rất căng thẳng làm Sở Bách Xuyên vô cùng sung sướng."

Nếu người đó đã rời khỏi nhà họ Ngô, vậy chúng ta có nên đi mời chào cậu ta chứ?"

Nhìn Sở Bách Xuyên, Trần Chính Đức hỏi.Âu Dương Húc là một nhân tài hiếm có, dĩ nhiên căn cứ bọn họ không thể buông tha."

Chuyện này?"

Sở Bách Xuyên nghiêng đầu nhìn con gái Sở Nguyệt của mình đang ngồi bên cạnh, Trần Chính Đức thấy vậy cũng nhìn về phía cháu ngoại Sở Nguyệt của mình.Sở Nguyệt là dị năng giả linh ngôn, lại còn có dị năng tiên đoán, cho nên rất nhiều chuyện bọn họ sẽ trưng cầu ý kiến của Sở Nguyệt."

Cha, cậu, con thấy chúng ta đừng nên nóng vội, con đã từng gặp tên Âu Dương Húc này một lần ở Hải Thành, tình cảm giữa cậu ta và Ngô Hạo Thiên khá tốt.

Mà giờ vừa mới tới Cảnh Thành, lại vừa mới kết hôn thì lại truyền ra tin Ngô Hạo Thiên bạo lực gia đình, rồi nuôi tiểu tam này nọ, con cứ luôn cảm thấy quá nhiều sự trùng hợp."

Gián điệp được sắp xếp ở căn cứ nhà họ Ngô vừa báo cáo Âu Dương Húc là dị năng gỉa đa hệ, có dị năng phụ trợ, dị năng không gian, dị năng chữa trị và còn nhiều loại dị năng khác.

Chưa tới mấy ngày thì lại có tin đồn Ngô Hạo Thiên bạo lực gia đình, Sở Nguyệt luôn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản chút nào."

Ừ, vậy Tiểu Nguyệt cảm thấy là nhà họ Ngô đang giăng bẫy?"

Trần Chính Đức cau mày nhìn cháu ngoại mình."

Con thấy đúng là vậy."

Người nhà họ Ngô luôn xảo trá, không thể không đề phòng!"

Thế, chúng ta nên làm gì, yên tĩnh xem tình hình à?"

Sở Bách Xuyên hỏi."

Ha ha, cha đã quên là còn một người tên Lý Vạn Niên ư?"

Nhìn nụ cười của con gái mình, Sở Bách Xuyên khẽ gật đầu: "Có lý, vậy để Lý Vạn Niên thăm dò tình hình trước, nếu ông ta có thể đào được Âu Dương Húc qua thì chúng ta lại nghĩ cách đào người trong tay Lý Vạn Niên là được."

"Đúng vậy, chính xác, cứ để ông ta xung phong trước đi."

Sở Nguyệt cũng có suy nghĩ như thế."

Ừ, vẫn là con gái cha thông minh nhất."

Sở Bách Xuyên khen lấy khen để trí tuệ của con gái mình."

Haiz, không biết khi nào em trai về nữa?"

Nghĩ đến việc Sở Hàn mãi vẫn chưa về, Sở Nguyệt thở dài thườn thược."

Yên tâm đi, Tiểu Hàn sẽ không có chuyện gì."

Thấy vẻ mặt cha rất an tâm, Sở Nguyệt lại cau mày.Trước đây cha đã từng hỏi cô ta rằng em trai có bị nguy hiểm đến tính mạng không, cô ta đã dự đoán thử, cảm thấy em trai mình không chết.

Nhưng không hiểu vì sao, mỗi lần dùng tinh thần lực để dự cảm về em trai mình thì cô ta luôn có cảm giác rất tệ, cảm giác này khiến cho cô ta vô cùng lo lắng.Nhà họ Lý."

Lý Hổ, điều tra xong hết chưa?"

Uống ba ly trà hoa nhài, Lý Vạn Niên hỏi đàn em của mình."

Nghị viên yên tâm, tôi đã điều tra xong, Âu Dương Húc đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Ngô, hiện giờ đang ở trong căn cứ nhà họ Ngô, mấy ngày nay vẫn không ai đến thăm hỏi, dường như Ngô Hạo Thiên không định đi rước cậu ta về."

"Ha ha ha, không ngờ Ngô Chấn Khôn cả đời khôn khéo lại sinh ra một đứa con trai ngu xuẩn như Ngô Hạo Thiên, chỉ vì mấy cô tình nhân bên ngoài mà đuổi nhân tài như Âu Dương Húc đi, đúng là ngu không ai bằng."

Nghĩ lại, Ngô Chấn Khôn cứ thế mất đi người tài, Lý Vạn Niên cực kỳ vui vẻ."

Còn không phải à, Âu Dương Húc là dị năng giả đa hệ hiếm có khó mà gặp được đấy."

Lý Hổ cũng khen dị năng của Âu Dương Húc."

Đúng rồi, cậu nói là thằng nhóc Âu Dương Húc này rất hay đi chợ à?"

"Phải, thằng nhóc này thích ngọc thạch nên thường hay ra chợ mua ngọc thạch, gần như mỗi ngày đều đi."

"Được, tin này rất quan trọng."

Lý Vạn Niên cúi đầu nhấp một hớp trà."

Nghị viên, ngài nghĩ bên nhà họ Sở có đi mời chào Âu Dương Húc không?"

Lý Hổ lo lắng hỏi."

Bọn họ, hừ!

Nhân tài thế này, làm sao tôi có thể nhường cho bọn họ chứ?

Đi sắp xếp đi, ngày mai chúng ta đi gặp dị năng giả đa hệ này."

"Rõ, tôi đã biết."

Lý Hổ xoay người rời đi."

Ha ha, Ngô Hạo Thiên cậu không biết quý trọng thì đừng trách tôi đào góc tường nhà cậu."

---Ngày hôm sau, trong chợ.Âu Dương Húc đi chợ như mọi ngày, cậu vẫn chủ yếu đi mua ngọc thạch, hiện giờ căn cứ nhà họ Lý và nhà họ Sở đều đã biết tác dụng của ngọc thạch, mà căn cứ nhà họ Ngô cũng thu thập ngọc thạch ở khắp nơi, cho nên giá cả của ngọc thạch cũng nước lên thì thuyền lên."

Cậu trai trẻ này, nhà tôi có ngọc thạch chất lượng rất tốt, không biết cậu có hứng thú không?"

Âu Dương Húc đang chọn ngọc thạch ở quầy hàng, đột nhiên một người đàn ông mặc áo khoác đen xuất hiện bên cạnh cậu, cậu nhướng mày đứng dậy nhìn người đàn ông trung niên này.Người này nhìn là biết có tố chất quân nhân, không phải người buôn hàng gì.

Vậy nên khi ông ta nói trong nhà có ngọc thạch, tám chín phần là đang lừa gạt cậu, nhưng cậu cũng không quen biết người này, vậy thì tại sao người này lại muốn gạt cậu?Chẳng lẽ, người này chính là người trong căn cứ nhà họ Sở hoặc họ Lý ư?"

Nhà ông?

Ở đâu?"

Âu Dương Húc mỉm cười hỏi."

Cách đây không xa, quẹo một cái là tới."

Nghe ông ta đáp, Âu Dương Húc cười thầm, ở ngay chỗ này luôn, cậu mới không tin đấy!"

Được, ông dẫn đường đi."

Mặc dù trong lòng đã nghi ngờ, nhưng trên mặt Âu Dương Húc không biểu hiện gì."

Đi theo tôi."

Người mặc áo khoác đen dẫn Âu Dương Húc đến con phố phía Tây.Quẹo cua, rời khỏi nơi chốn ồn ào náo nhiệt này, người mặc áo khoác đen dẫn Âu Dương Húc đến cuối con phố phía Tây, là nơi cực kỳ hẻo lánh ít người."

Tiệm trà Như Ý, nhà ông ở đây à?"

Âu Dương Húc đi đến trước cửa tiệm trà, cậu khó hiểu người người mặc áo khoác đen."

Cậu trai trẻ, không giấu gì cậu, nghị viên nhà tôi biết cậu là một nhân tài giỏi giang hiếm có, cho nên muốn gặp mặt cậu."

Âu Dương Húc nghe xong ngẩn người."

Ồ, nhưng mà tôi không quen biết gì với nghị viên mà ông nói."

Chết tiệt, vậy mà là người của căn cứ nhà họ Lý, phiền phức quá đi.Thật ra, Âu Dương Húc bỏ công sức rời khỏi nhà họ Ngô, thứ nhất là vì chứng thực, đào ra các gián điệp trong căn cứ nhà họ Ngô.

Thứ hai là muốn vào căn cứ nhà họ Sở để tìm cơ hội giết mối họa lớn Sở Nguyệt, nhưng đáng tiếc là kế hoạch của cậu lại bị tên Lý Vạn Niên này xáo trộn.Âu Dương Húc híp mắt nhìn qua nhìn lại tiệm trà này, cậu phát hiện đối phương mai phục mười dị năng giả hệ Hỏa cấp 1, hơn nữa còn mai phục hai mươi tay súng bắn tỉa, chắc là nhất định phải chào mời được cậu."

Việc này không quan trọng, gặp mặt thì quen biết chứ gì."

Người mặc áo khoác đen cười nói."

Thôi được rồi."

Âu Dương Húc gật đầu, bất đắc dĩ đi theo đối phương vào tiệm trà.END CHƯƠNG 147.======CHƯƠNG 148: GIẢI QUYẾT PHIỀN PHỨCNhà họ Ngô.Ngô Hạo Thiên ngồi trên sô pha chà lau cây súng của mình.Mấy ngày nay Tiểu Húc ở bên ngoài làm anh không yên tâm, vì thế đã điều đại đội đặc chủng của anh đi đánh tang thi, còn anh thì vẫn ở trong căn cứ, chỉ sợ người yêu mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."

Ngô Hạo Thiên, cậu giấu con trai tôi ở đâu?"

Tần Phương xông vào cửa lớn nhà họ Ngô, bà nổi giận đùng đùng chất vấn Ngô Hạo Thiên đang ngồi trên sô pha."

Mẹ, Tiểu Húc có chuyện gì vậy?"

Ngô Hạo Thiên thấy Tần Phương giận điên lên liền biết nhất định đã xảy ra chuyện."

Cậu còn dám nói, nhất định là cậu, nhất định là cậu giấu con trai tôi đi rồi, nhất định là cậu bắt con trai tôi, giao Tiểu Húc ra đây ngay!"

Tần Phương trừng Ngô Hạo Thiên buộc anh phải giao người."

Tiểu Húc mất tích sao?

Mất tích ở đâu?"

Ngô Hạo Thiên gấp gáp dò hỏi."

Cậu bớt giả mù sa mưa giả làm người tốt đi, chẳng lẽ không phải do cậu bắt nó đi à?"

Tần Phượng tức giận hỏi."

Bà sui à, bà về rồi sao?"

Thái Quyên đi xuống lầu, ngạc nhiên khi thấy Tần Phương."

Mẹ, mẹ chăm sóc mẹ vợ giúp con, Tiểu Húc mất tích rồi, con muốn đi tìm em ấy."

Nói xong, Ngô Hạo Thiên xoay người bỏ đi."

Ngô Hạo Thiên, cậu quay về cho tôi!"

Tần Phương định đuổi theo nhưng bị Thái Quyên cản lại."

Bà sui bà yên tâm, Hạo Thiên nó nhất định tìm được Tiểu Húc về!"

Nghe vậy, Tần Phương lạnh lùng nhìn Thái Quyên nhưng cũng không nói thêm gì nữa.Tần Phương hiểu rõ, dù là Ngô Hạo Thiên bắt Tiểu Húc đi, hoặc Tiểu Húc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng chỉ có nhà họ Ngô mới có thể giúp được, vì vậy bà mới đi tìm Ngô Hạo Thiên.Quán trà Như Ý.Âu Dương Húc đi vào quán trà nhìn thấy người đàn ông trung niên đang ngồi nhàn nhã pha trà thì nhướng mày.Ai cũng biết, hiện giờ người có đủ nước uống không còn nhiều, huống chi là uống trà, điều đó có nghĩa người đàn ông trung niên này có địa vị không hề đơn giản."

Xin mời cậu Âu Dương ngồi."

Lý Vạn Niên mỉm cười nhìn người trẻ tuổi đứng trước mặt mình."

Ngài là..."

Âu Dương Húc híp mắt nhìn người đàn ông đeo gọng kính bạc."

Lý Vạn Niên!"

Lý Vạn Niên tươi cười rồi rót cho Âu Dương Húc một tách trà đã pha xong."

Ồ, hóa ra là nghị viên Lý."

Âu Dương Húc tỏ ra rất kinh ngạc."

Ha ha, đúng là tôi."

Âu Dương Húc nhấc tách trà lên rồi nhấp một ngụm: "Nghị viên Lý pha trà thật sự vừa thơm vừa ngon."

"Ha ha ha, cám ơn cậu Âu Dương đã khen, nghe nói gần đây cậu Âu Dương sống không tốt lắm, không biết có phải không?"

Lý Vạn Niên cười nhẹ, quan tâm hỏi han."

Gần như vậy, có chút không được như ý."

Âu Dương Húc gật đầu."

Nếu đã như vậy, không biết cậu Âu Dương có hứng thú đến căn cứ nhà họ Lý hay không?"

Đối với lời mời của Lý Vạn Niên, Âu Dương Húc mím môi: "Nghị viên Lý, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, ngài là người quyền quý lại chủ động mời tôi như thế, làm tôi được cưng mà sợ đấy!"

"Hầy, cậu Âu Dương quá khiêm tốn rồi, người có nhiều dị năng như cậu chính là người tài khó có được, họ Lý tôi có thể uống trà cùng cậu cũng đã là vinh hạnh của họ Lý tôi rồi."

Nói xong, vẻ tươi cười trên mặt của Lý Vạn Niên càng thêm nồng nhiệt."

Hở, nghị viên Lý biết tôi là dị năng giả đa hệ à?"

Thân phận bên ngoài của Âu Dương Húc chính là dị năng giả phụ trợ, người biết Âu Dương Húc là dị năng giả đa hệ chỉ có người nhà họ Ngô và các dị năng giả trong đoàn dị năng nhà họ Ngô mà thôi, từ đó cho thấy, Âu Dương Húc có thể xác định trong đoàn dị năng giả nhà họ Ngô có gián điệp."

Ha ha, cậu Âu Dương không cần nghi ngờ nữa, tôi nắm rất rõ mọi chuyện trong căn cứ nhà họ Ngô đấy!"

Lý Vạn Niên nói xong thì càng thêm cười đắc ý."

Ồ, vậy thì nghị viên Lý thật là thần thông quảng đại nhỉ?"

Ông già, đừng đắc ý sớm quá!"

Cậu Âu Dương, có câu 'nơi nào không có hoa thơm cỏ lạ', nếu Ngô Hạo Thiên đã đối xử với cậu như vậy thì cậu cần gì phải ở lại trong căn cứ nhà họ Ngô?

Trong căn cứ nhà họ Lý có đầy rẫy trai đẹp gái đẹp, chỉ cần cậu Âu Dương thích thì nam hay nữ gì tùy cậu chọn lựa, cậu thấy thế nào?"

Lý Vạn Niên bắt đầu đưa ra điều kiện hấp dẫn."

Cám ơn ý tốt của nghị viên Lý, tôi là người khá cố chấp, nói thật, tôi lại rất thích cá tính của Ngô Hạo Thiên."

Mặc dù tên Ngô Hạo Thiên có cả đống khuyết điểm, nhưng Âu Dương Húc tạm thời không có suy nghĩ từ bỏ anh."

Ha ha ha, nếu cậu Âu Dương thích người trong quân ngũ thì bên tôi cũng có không ít quan quân.

Đúng rồi, Lý Hổ chính là người trong quân đội, cậu xem dáng người của cậu ta không hề thua kém Ngô Hạo Thiên đâu nhé."

Lý Hổ nghe vậy cảm thấy cạn lời, lòng nói: Đừng nói nghị viên ngài định bán tôi cho cậu ấy chứ?Mặc dù Âu Dương Húc rất đẹp trai nhưng vẫn là đàn ông!

Tôi thật sự không cách nào hưởng thụ trai đẹp thế này đâu!"

Ha ha, nghị viên Lý pha trà rất ngon, nhưng tôi lại không có phúc uống lần thứ hai rồi, chào ông!"

Âu Dương Húc đứng dậy muốn đi.Dù gì Lý Vạn Niên không phải mục tiêu của cậu, cậu muốn đi căn cứ nhà họ Sở chứ không phải căn cứ nhà họ Lý."

Khoan đã!"

Lý Hổ thấy Âu Dương Húc định đi thì cản cậu lại."

Nghị viên Lý, ông có ý gì?"

Âu Dương Húc hoang mang nhìn Lý Vạn Niên."

Ha ha, năng lực của cậu Âu Dương thật sự quá tuyệt vời, người tài như vậy làm họ Lý tôi vô cùng muốn mời chào.

Có điều, nếu cậu không muốn thì họ Lý tôi cũng chỉ có thể để xác cậu lại, miễn cho cậu đi căn cứ khác hỗ trợ đoàn dị năng của họ.

Nếu Lý Vạn Niên tôi đã không có được thì hai căn cứ khác cũng đừng hòng có được!"

Nói xong, đáy mắt Lý Vạn Niên xẹt qua một tia giết chóc."

Ha ha ha, không hổ là Tiếu Diện Hổ, chẳng qua tôi muốn nói cho nghị viên Lý biết, không dễ gì lấy được mạng tôi đâu."

Âu Dương Húc nhìn vẻ mặt dữ tợn của Lý Vạn Niên rồi nói.Đối với sự uy hiếp của Lý Vạn Niên, Âu Dương Húc không hề để bụng, chỉ có 30 người mà thôi, muốn giữ cậu lại sợ là không dễ."

Ha ha, nếu đã như vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!"

Lý Vạn Niên giơ tay hất ngã tách trà xuống đất.Mười dị năng giả cấp 1 hệ Hỏa ào ào bước vào, Âu Dương Húc cau mày."

Nếu bây giờ cậu Âu Dương hối hận vẫn còn kịp."

Lý Vạn Niên cười khinh miệt nhìn Âu Dương Húc."

Mười dị năng giả cấp 1 hậu kỳ mà đều là hệ Hỏa, vì giết tôi mà nghị viên Lý chịu bỏ vốn gốc thật đấy."

Ai cũng biết hiện giờ mặc dù có rất nhiều dị năng giả, nhưng có thể đạt tới cấp 1 hậu kỳ, lại còn đều là hệ Hỏa thì không nhiều lắm.

Cho dù là đoàn dị năng của nhà họ Ngô mà muốn tìm được mười người như thế cũng không dễ dàng gì, có lẽ đây chính là những người giỏi nhất trong căn cứ nhà họ Lý."

Ha ha ha, cậu Âu Dương đúng là có mắt, không hổ là dị năng giả đa hệ, nhưng tôi muốn nhắc nhở cậu Âu Dương một câu, mặc dù dị năng phụ trợ rất lợi hại, dị năng không gian của cậu rất lớn, dị năng chữa trị của cậu rất thần kỳ.

Nhưng nhiều dị năng đi nữa cũng chỉ mang tính hỗ trợ, nếu tính đến sức chiến đấu thì cậu lại không bằng bọn họ."

Lý Vạn Niên thở dài nói."

Ồ, thế cơ à?

Không ngờ nghị viên Lý chỉ hiểu một chút về tôi như thế thôi sao?"

Hừ, không có dị năng chiến đấu???

Lý Vạn Niên, ông đúng là tự suy diễn.

Tuy bình thường Âu Dương Húc cậu luôn khiêm tốn không sử dụng dị năng chiến đấu, nhưng cũng tuyệt đối không phải là quả hồng mềm mặc cho người khác bóp nặn."

Tôi nói rồi, tôi nắm rõ mọi chuyện trong căn cứ nhà họ Ngô trong lòng bàn tay!"

"Ha ha ha..."

Nghe vậy, Âu Dương Húc cười lớn, một tia sương mù màu đen bay ra khỏi ngón ta của Âu Dương Húc.

Từ sau khi cậu lên cấp 5 thì cậu vẫn chưa từng sử dụng dị năng của mình, có điều, hôm nay có cơ hội để thử rồi."

Ầm ầm ầm..."

Mười dị năng giả của Lý Vạn Niên đột nhiên chia làm hai nhóm rồi quăng cầu lửa với nhau, chém giết lẫn nhau làm Lý Vạn Niên kinh hãi."

Sao thế này?

Sao bọn họ lại tự mình đánh nhau?"

Ông ta khó hiểu hỏi Lý Hổ bên cạnh."

Không biết, chẳng lẽ trong mười người này có người của nhà họ Ngô?"

Lý Hổ cũng vô cùng bất ngờ với tình hình này."

Hừ, đây gọi là gậy ông đập lưng ông!"

Âu Dương Húc móc súng của mình ra."

Đoàng..."

Một phát một người, Âu Dương Húc giết chết hai dị năng giả hệ Hỏa."

Khốn kiếp!"

Lý Vạn Niên lấy súng ra bắn về phía Âu Dương Húc.Âu Dương Húc lạnh lùng cười, cậu thuấn di một cái tới phía sau Lý Vạn Niên, chưa đợi đối phương phản ứng thì đã một phát giải quyết tên già này."

Cậu..."

Lý Hổ giơ tay quăng một quả cầu kim loại về phía Âu Dương Húc.Một cái thuấn di, Âu Dương Húc lùi về sau năm bước, tránh thoát công kích của đối phương.Tiếp đó, cậu lại thuấn di một lần nữa tới phía sau Lý Hổ."

A..."

Lý Hổ cảm thấy sau lưng khác thường vội vàng muốn tránh nhưng đã không kịp, hắn cúi đầu nhìn xuống thấy viên đạn đã xuyên qua ngực mình, hắn nhếch khóe miệng rồi ầm ầm ngã xuống.Âu Dương Húc nhìn tám dị năng giả đang đánh nhau khó phân thắng bại liền chơi trò du kích với bọn họ, một chốc thuấn di xử lý một người, một chốc lại thuấn di giải quyết một người, chưa đầy mười phút đã giải quyết xong toàn bộ.Xử lý xong mười hai người trên tầng hai, Âu Dương Húc bước xuống lầu.

Cậu đứng ở cạnh cửa quán trà một lúc, giờ này ngoài cửa đang mai phục hai mươi tay súng bắn tỉa, nếu cậu đi ra cửa thì rất sẽ bị bắn thành con nhím mất.Haiz, xem ra chỉ có thể thả hung thú của mình ra dò đường trước.Âu Dương Húc giơ tay sờ lên phù văn trên cánh tay mình, cậu vừa định thả hung thú ra thì nghe thấy tiếng súng loạn xạ bên ngoài vang lên.Mở Tâm Nhãn, Âu Dương Húc nhìn ra ngoài.Âu Dương Húc nhẹ cười khi thấy người đàn ông đang đứng trước cửa quán trà bị đám tay súng bắn tỉa vây quanh, tới kịp lúc đấy!Ngô Hạo Thiên đứng trước cửa quán trà, quanh người anh được bảo vệ bởi một bức tường gió vô hình, tất cả viên đạn bắn vào đều bị xoay vòng bên trong giống như các vì sao nhẹ nhàng đong đưa trong không khí, dưới ánh nắng chiếu xuống còn tản ra ánh vàng nhàn nhạt."

Đi!"

Ngô Hạo Thiên lắc mình một cái, tất cả những viên đạn đang trôi nổi trên không lập tức theo quỹ đạo trước đây bay về."

A, a, a..."

Tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác, hai mươi tay súng bắn tỉa ở trước mặt Ngô Hạo Thiên không chịu nổi một chiêu.Thấy anh đã giải quyết hết phiền phức, Âu Dương Húc mới mở cửa bước ra khỏi quán trà."

Tiểu Húc, em không sao chứ?"

Ngô Hạo Thiên nắm chặt tay cậu, lo lắng xem xét từ trên xuống dưới."

Không sao, nhưng tiếc quá, tên khốn họ Lý phá nát kế hoạch của em rồi!"

Âu Dương Húc có chút buồn bực.Đã giết Lý Vạn Niên là đồng nghĩa với việc không thể vào được căn cứ nhà họ Sở, cho nên coi như công sức kế hoạch của cậu đều đi tong."

Đi thôi, nơi này không an toàn!"

Ngô Hạo Thiên lập tức kéo cậu lên xe, mang cậu rời khỏi quán trà.END CHƯƠNG 148.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 149: HÀNH ĐỘNG TRỪ GIAN


CHƯƠNG 149: HÀNH ĐỘNG TRỪ GIAN
Nhà họ Ngô."

Hạo Thiên, Tiểu Húc!

Các con về rồi à?

Tiểu Húc không sao chứ?"

Thái Quyên là người lo lắng tiến lên hỏi thăm đầu tiên."

Mẹ, bọn con không sao."

Ngô Hạo Thiên đáp."

Tiểu Húc, con đi đâu vậy, mẹ lo lắng gần chết!"

Tần Phương chạy ra đón con mình, lo lắng hỏi."

Mẹ, con không sao, có ông già kia muốn giết con, muốn con và Hạo Thiên chết."

Âu Dương Húc trả lời."

Không sao thì tốt rồi, chúng ta về nhà thôi."

Tần Phương kéo tay con trai mình đi."

Mẹ!"

Âu Dương Húc giữ bà lại, không nhúc nhích."

Sao nào, cậu ta mới giả mù sa mưa cứu con một lần thì con đã mềm lòng rồi à?"

Thấy con trai mình không chịu đi, Tần Phương cau mày nói."

Mẹ, thật ra mọi chuyện không phải như mẹ nghĩ, con và Hạo Thiên không hề giận nhau.

Bọn con đã bàn với nhau có lý do chính đáng để mẹ dẫn con rời khỏi nhà họ Ngô, tất cả đều là một phần trong kế hoạch của con, mục đích là để diệt tận gốc tất cả gián điệp trong đoàn dị năng của nhà họ Ngô."

"Cái gì?"

Tần Phương ngỡ ngàng nhìn con trai mình."

Ngô Hạo Thiên đánh con là khổ nhục kế, sau đó con mới lợi dụng mẹ dẫn con rời khỏi nhà họ Ngô, mục đích là để đối phó với nhà họ Sở và nhà họ Lý.

Lúc nãy, con và Hạo Thiên cũng đã giải quyết tên đầu sỏ của căn cứ nhà họ Lý rồi."

Nghe con trai nói xong, Tần Phương ngẩn người: "Nói như vậy, nghĩa là con đang lợi dụng mẹ, con vẫn luôn gạt mẹ có đúng không?"

"Xin lỗi mẹ, là con không tốt."

Âu Dương Húc vội vàng nhận lỗi."

Tiểu Húc, sao con có thể làm như vậy?"

Tần Phương không thể tin nói."

Xin lỗi mẹ, đây là chuyện tuyệt mật, hơn nữa con sợ mẹ lo lắng nên con mới không nói cho mẹ biết."

"Con, con là đang thật sự muốn tức chết mẹ có đúng không hả?"

Tần Phương buồn bực nhìn con trai."

Mẹ, con sai rồi, mẹ đừng giận con nhé!"

Âu Dương Húc ôm bả vai mẹ mình dỗ dành."

Cho dù là nhiệm vụ bí mật gì đi chăng nữa thì con cũng không nên gạt mẹ, con có biết mấy ngày nay không lúc nào mẹ ngủ yên, cả ngày đều nghĩ đến chuyện giữa con và Hạo Thiên đấy."

"Là con sai, con sợ nói cho mẹ biết mẹ sẽ lo lắng nên mới giấu đi."

"Haiz, hóa ra tất cả đều là sự hiểu lầm!

Hạo Thiên con cũng vậy, sao lại không nói câu nào?"

Thái Quyên lườm con trai mình."

Chuyện này liên quan đến sự an toàn của Tiểu Húc nên con không thể nói cho ai khác."

"Hai cái đứa này, không biết nói các con thế nào nữa.

Vì làm nhiệm vụ gì đó mà quậy cho gà bay chó sủa, còn làm người lớn trong nhà phải lo lắng, hai đứa các con không thấy quá đáng lắm à?"

Thái Quyên không chịu bỏ qua."

Xin lỗi mẹ, làm mẹ lo lắng rồi."

Ngô Hạo Thiên nhận lỗi."

Con đó!"

Thái Quyên lại lườm anh một cái rồi xoay đầu nhìn Tần Phương."

Bà sui, nếu mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thì bà cũng đừng giận hai đứa nhỏ nữa nhé."

"Aiz, hai đứa các con thật là!"

Tần Phương khẽ thở dài, không còn giận nữa."

Mẹ, con với Hạo Thiên đi quân bộ để bắt gián điệp, một lát sẽ về."

"Ừ, cẩn thận đấy."

"Dạ vâng."

Âu Dương Húc cùng Ngô Hạo Thiên rời khỏi nhà họ Ngô.Căn cứ nhà họ Ngô.Đoàn dị năng của nhà họ Ngô có 321 dị năng giả, đều được triệu tập về phòng hội nghị."

Không biết hôm nay tư lệnh triệu tập chúng ta có việc gì không?"

"Ai mà biết, nghe nói Âu Dương quân y và đội trưởng Ngô chia tay rồi, chẳng lẽ căn cứ chúng ta muốn đổi dị năng giả phụ trợ?"

"Đổi người, nói nghe nhẹ nhàng ghê, bộ ông tưởng dị năng giả phụ trợ là cải trắng bán ngoài chợ chỗ nào cũng có à?"

"Cũng phải, vậy nếu Âu Dương quân y đi rồi thì chúng ta phải làm sao đây?"

"Ai mà biết."

"Haiz, đội trưởng Ngô cũng kỳ, dị năng của Âu Dương quân y mạnh như thế mà anh ta còn lăng nhăng với tiểu tam làm gì!"

"Biết đâu mặc dù dị năng của Âu Dương quân y rất lợi hại nhưng phương diện khác không được thì sao?"

Dị năng giả nói lời này nháy mắt với đồng bạn một cái, ánh mắt tôi hiểu cậu hiểu mọi người đều hiểu."

Ha ha, cũng phải, dù sao cũng là đàn ông, làm sao có thể mềm mại như phụ nữ được chứ?"

Nghe mọi người bàn tán, Vương Băng nhìn Tưởng Kim Phong bên cạnh: "Đại ca, anh nói Âu Dương quân y có rời khỏi căn cứ nhà họ Ngô không?"

"Không biết, chuyện tình cảm khó mà nói được."

"Haiz, nếu Âu Dương quân y rời khỏi căn cứ nhà họ Ngô, vậy chúng ta ở đây có ích lợi gì?"

"Còn phải nói à?"

Mạng của bọn họ là do Âu Dương Húc cứu.

Dị năng của bọn họ cũng nhờ có sự hỗ trợ của Âu Dương Húc mà càng ngày càng tiến bộ, nếu Âu Dương Húc thật sự không ở lại căn cứ nhà họ Ngô, vậy thì bọn họ ở lại đây còn có ích gì?"

Mọi người giữ trật tự!"

Ngô Chấn Khôn, Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc cùng lúc xuất hiện trong phòng hội nghị.Thấy ba người tới, đám dị năng giả lập tức ngừng tranh luận, yên tĩnh lại."

Hôm nay triệu tập mọi người tới là có một việc muốn hỏi mọi người!"

Ngô Chấn khôn nhìn Âu Dương Húc bên cạnh."

Là như này, mới đây tôi đi dạo bên ngoài thì gặp phải ám sát của căn cứ khác, cho nên tôi nghi ngờ trong căn cứ của chúng ta có người cấu kết với kẻ đứng đầu của căn cứ khác, muốn tôi chết!"

Âu Dương Húc lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người."

Ồ, có chuyện như vậy à?"

"Âu Dương quân y vậy mà bị ám sát?"

"Âu Dương quân y, trong căn cứ chúng ta có gián điệp cũng không phải chuyện lạ, không phải trước đây có người của căn cứ nhà họ Lý gia nhập vào sao?"

"Đúng vậy, trong đội ngũ của chúng tôi có người của căn cứ nhà họ Lý đó thôi."

Hai dị năng giả mở đầu chỉ thẳng vào đám người Tưởng Kim Phong."

Xéo đi, mạng của chúng tôi là do Âu Dương quân y cứu, còn nữa, người nhà của chúng tôi cũng được đưa vào căn cứ nhà họ Ngô cả rồi, chúng tôi không còn liên quan gì với căn cứ nhà họ Lý nữa."

Vương Băng hét lớn."

Phải đấy!"

Những dị năng giả khác cũng vô cùng khó chịu kêu la."

Yên lặng!"

Ngô Chấn Khôn nhìn mọi người.Ngô Chấn Khôn vừa lên tiếng, đám dị năng giả lập tức im bặt."

Nói thật, tôi cũng không muốn tin rằng trong đoàn dị năng của nhà họ Ngô có kẻ phản bội, nhưng nếu có chuyện này, có người dám can đảm ám hại con dâu tôi.

Vậy thì, Ngô Chấn Khôn tôi nhất định phải tra rõ kẻ đó là ai!"

Ngô Chấn Khôn nói vô cùng khí phách, các dị năng giả cũng vô cùng tán thành gật đầu."

Bây giờ tôi sẽ hỏi, mọi người từng hàng từng người trả lời câu hỏi.

Tôi tin rằng, ai trắng ai đen thử là biết ngay!"

Âu Dương Húc mỉm cười nói."

Hàng dị năng giả đầu tiên, tất cả đứng dậy!"

Ngô Hạo Thiên ra lệnh.

Mười dị năng giả hàng đầu tiên nhìn về phía Âu Dương Húc."

Tôi hỏi, mọi người có tiếp xúc với người của nhà họ Lý hoặc nhà họ Sở không?

Từ phải qua trái từng người trả lời!"

"Không có!"

"Không có!"

"Không có..."

Nghe Âu Dương Húc hỏi, Vương Băng trợn tròn mắt: "Đại ca, anh thấy Âu Dương quân y hỏi như vậy không phải phí sức sao?

Ai làm gián điệp mà đi nhận mình là gián điệp cơ chứ?"

"Phải đó, sao Âu Dương quân y lại hỏi như vậy nhỉ?"

Tưởng Kim Phong cũng cảm thấy hoang mang với cách làm của Âu Dương Húc."

Hàng thứ nhất ngồi xuống, hàng thứ hai đứng lên, trả lời câu hỏi!"

Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Âu Dương Húc đang làm trò vô nghĩa thì đột nhiên, lúc một dị năng giả ở hàng thứ hai trả lời câu hỏi xong thì trên người lóe lên ánh sáng đỏ khiến mọi người chú ý."

Chu Lang, lại trả lời câu hỏi của tôi lần nữa, cậu có nói chuyện về tôi cho người của nhà họ Lý và họ Sở không?"

"Không, không có!"

Chu Lang phủ nhận, nhưng trên người cậu ta lại tỏa ra ánh sáng đỏ chói lòa.Âu Dương Húc nhìn cả người Chu Lang nhuốm ánh sáng đỏ chói, cậu cười khì: "Cậu nói dối!

Chỉ có người nói ra mới xuất hiện ánh sáng đỏ!"

"Tôi, tôi thật sự không có tới căn cứ nhà họ Lý!"

Chu Lang vừa thốt ra, ánh sáng đỏ trên người mới vừa nhạt đi lại lập tức sáng lên lần nữa."

Ha ha, hóa ra cậu là người của căn cứ nhà họ Lý!"

Âu Dương Húc đã rõ."

Tôi, tôi..."

Chu Lang mím môi, trong mắt đầy sợ hãi nhưng cũng không dám nói thêm câu nào, cậu ta sợ lại bị phát sáng."

Mọi người nghe đây, từ trước đến nay không có chuyện tốt hoàn toàn từ trên trời rơi xuống.

Là một dị năng giả đa hệ, còn là dị năng giả phụ trợ cấp 5, người tôi muốn hỗ trợ chính là dị năng giả của nhà họ Ngô chứ không phải kẻ phản bội.

Mà những người đã được tôi hỗ trợ theo một góc độ nào đó thì cũng được coi như là lính của tôi, cho nên mọi người không có quyền nói dối tôi, càng không có quyền phản bội tôi.

Bởi vì, kẻ phản bội, đều phải chết!"

Âu Dương Húc vừa nói xong, cả người Chu Lang giống như tòa núi lửa hừng hực tự bốc cháy."

A..."

Những dị năng giả ngồi bên cạnh cậu ta vội tránh sang nơi khác, chưa đầy năm phút, một người lớn sống sờ sờ đã trở thành tro tàn, những dị năng giả khác đều thấy rợn tóc gáy."

Âu Dương quân y quá là ngầu!"

Vương Băng ngây ngốc nhìn bụi tro nói."

Đúng đó, giờ thì tôi đã biết tại sao cậu ấy lại hỏi vậy rồi."

"Ha ha, thì ra là thế."

Tưởng Kim Phong cũng gật đầu hiểu rõ."

Hàng thứ ba đứng lên, trả lời câu hỏi!"

Ngô Hạo Thiên tiếp tục ra lệnh.Âu Dương Húc híp mắt nhìn một dị năng giả sắc mặt trắng bệch lảo đảo đứng lên, cậu chỉ cười cười."

Nói cho tôi biết, các cậu có phải là kẻ phản bội không?"

"Không phải!"

"Không phải!"

"Không phải!"

Lý Hoài An vừa nói xong, trên người lập tức phát sáng."

Lý Hoài An, cậu là người của nhà họ Lý hay nhà họ Sở?"

"Âu Dương quân y, tôi không dám, không dám nữa, anh tha cho tôi đi, tha tôi đi."

Lý Hoài An cầu xin."

Muộn rồi."

Ngô Hạo Thiên bắn một phát vào đối phương.Dưới sự kiểm tra của Âu Dương Húc, sáu tên gián điệp đã toàn bộ bị moi ra.Đám dị năng giả nhà họ Ngô chính mắt thấy từng tên gián điệp bị giết chết, mặt mũi tối sầm.

Không ai ngờ đến, hóa ra dị năng giả phụ trợ còn có năng lực như thế, có thể nắm giữ quyền sinh sát bọn họ trong tay, tiếc là bây giờ bọn họ biết thì đã muộn.Có điều, đa số dị năng giả đều là người của quân đội nhà họ Ngô, cho nên bọn họ đều trăm phần trăm trung thành với nhà họ Ngô, đương nhiên sẽ không sợ chiêu này của Âu Dương Húc.

Nhưng có một số ít người dù trong lòng rục rịch cũng không dám làm trò mèo gì nữa, bởi vì năng lực của Âu Dương Húc thật sự làm bọn họ quá sợ hãi!END CHƯƠNG 149.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 150: CÁI CHẾT CỦA CHU CẨM ĐÀO


CHƯƠNG 150: CÁI CHẾT CỦA CHU CẨM ĐÀOHai ngày sau, nhà họ Sở."

Không ngờ tên Âu Dương Húc lại có bản lĩnh như thế, ba dị năng giả đều chết trong tay cậu ta!"

Đáy mắt Sở Bách Xuyên đầy sự oán độc.Ông ta đã tiêu số tiền rất lớn mới vất vả thu mua ba tên dị năng giả để làm việc cho nhà họ Sở, kết quả cả ba đều bị Âu Dương Húc giết chết không chừa một ai!"

Xem ra không nên coi thường tên Âu Dương Húc này."

Sở Nguyệt có chút hối hận khi nhớ đến người này, nếu trước đây ở Hải Thành, thừa lúc cánh cậu ta chưa cứng giết luôn thì bây giờ không thể gây sóng gió gì rồi, quả nhiên là do cô ta quá nhân từ."

Cũng may chúng ta không đi mời chào cậu ta, nghe nói Lý Vạn Niên cũng bị giết chết, mặc dù không có chứng cứ chứng minh Âu Dương Húc và Ngô Hạo Thiên ra tay nhưng nhất định nhà họ Ngô không thoát khỏi liên quan đến chuyện này."

Đến giờ, Trần Chính Đức vẫn còn sợ hãi khi nhắc lại.May mà nghe cháu ngoại gái nói không đi tiếp xúc với Âu Dương Húc, nếu không thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.Lý Vạn Niên đã chết, căn cứ nhà họ Lý lúc này vô cùng loạn, mấy tên nghị viên đều đang tranh giành quyền khống chế căn cứ."

Có Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc, nhà họ Ngô càng ngày càng khó đối phó."

Sở Bách Xuyên thở dài."

Yên tâm đi cha, con nhất định sẽ bảo vệ nhà họ Sở thật tốt!"

Sở Nguyệt nghiêm túc nói."

Ừ."

Sở Bách Xuyên nhìn con gái, khẽ gật đầu.Sau khi xong chuyện gián điệp, Âu Dương Húc tập trung vào việc dạy ba cô gái.Mười ngày sau, cuối cùng ba cô gái cũng đã có thành tựu, chuyện này làm cho Âu Dương Húc vô cùng vui mừng."

Đây là quà anh tặng cho các em sau khi học xong!"

Âu Dương Húc lấy ba chiếc vali màu bạc đưa cho ba cô gái.Mở vali, bên trong có năm bình mực phù văn sơ cấp, năm bình mực vẽ trận pháp sơ cấp, một cây bút vẽ phù chú, một cây bút vẽ trận pháp.

Còn có một lọ mực vẽ phù văn cao cấp và một lọ mực vẽ trận pháp cao cấp, cùng với mười lọ nước Dược tuyền được đậy kín.

Ba cô gái vui vẻ không sao tả xiết."

Cám ơn anh dâu!"

Tiểu Tĩnh ôm chiếc vali xách tay, là người đầu tiên nói cám ơn."

Anh dâu, anh tốt quá!"

Tiểu Văn và Tiểu Duyệt cũng vội vàng nói."

Những thứ trong chiếc vali này cực kỳ vô cùng quan trọng.

Vì vậy, anh hy vọng các em có thể bảo vệ tốt chiếc va li này, đừng cho bất cứ ai xem đồ vật trong đây, cũng đừng đánh mất chiếc vali này, biết không?"

"Dạ, anh dâu cứ yên tâm, em sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ chiếc va li này."

Tiểu Tĩnh trịnh trọng đảm bảo."

Dạ, em cũng vậy."

Tiểu Văn chắc chắn nói."

Dạ, em cũng thế."

Tiểu Duyệt cũng phá lệ nghiêm túc."

Ngoài ra chỗ này còn có ba lọ thuốc, là thuốc Tâm Nhãn.

Sau khi uống loại thuốc này xong thì các em sẽ có Tâm Nhãn trong vòng 3km, có thể nhìn thấy tang thi và người thường trong vòng 3km, hơn nữa còn dễ dàng phân biệt được cấp bậc của các dị năng giả."

Âu Dương Dúc nói xong liền lấy ra ba lọ thuốc đưa cho ba cô gái."

Cám ơn anh dâu!"

Nhận lọ thuốc trong tay, ba cô gái kích động lập tức uống ngay.Sau khi uống thuốc, bỗng nhiên bọn họ cảm thấy tầm nhìn của mình rộng rãi hơn, xoay qua nhìn Âu Dương Húc có thể thấy rõ dị năng của cậu là cấp năm, chuyện này khiến ba cô gái rất vui mừng."

Các em phải cố lên nhé, sau này, dị năng giả của ba căn cứ An Dật Thành, Phúc Thành và Cảnh Thành đều giao cho các em!"

"Anh dâu, anh mặc kệ Cảnh Thành luôn à?"

Tiểu Văn hoang mang hỏi Âu Dương Húc."

Ha ha ha, cô bé ngốc, anh không muốn cả đời ở quân bộ.

Anh muốn đi theo Hạo Thiên giết tang thi, anh không muốn sơ hở một cái là anh em bị người khác cuỗm đi mất."

Nghe Âu Dương Húc nói thế, Tiểu Văn phì cười: "Thì ra anh dâu lo lắng anh em!"

"Đúng vậy, anh của em á, rất biết trêu hoa ghẹo nguyệt."

Âu Dương Húc gật gù đáp.Ba cô gái nghe vậy đều cười xòa."

Tiểu Tĩnh, Tiểu Duyệt, nếu sau khi về có gặp vấn đề gì thì nhớ dùng cầu thủy tinh liên hệ anh nhé!"

"Dạ, bọn em biết rồi."

Hai người gật đầu.

Sau khi Tiểu Tĩnh học xong, Ngô Chấn Khôn liên hệ em thứ hai của mình.

Hôm sau, Ngô Chấn Bang đích thân mang vệ binh đến đây, đón con gái Ngô Hạo Tĩnh của mình về.Vài ngày sau, trong căn cứ Phúc Thành.Người phụ nữ nhăn mặt nhìn người đàn ông đang nằm trên giường không ngừng hút thuốc."

Sao vậy, tâm trạng không tốt?"

Liếc người phụ nữ trong lòng mình, Chu Cẩm Đào khẽ thở dài: "Gần đây ông già đó không biết bị cái gì, luôn nhìn anh với vẻ khó chịu, anh nói cái gì ông ta cũng không đồng ý, chưa kể cấp dưới của anh cũng bị ông ta đổi đi hết!"

Nhớ đến việc gần đây cha vợ Ngô Chấn Bang thường xuyên bắt bẻ mình, Chu Cẩm Đào vô cùng buồn bực.

Anh ta làm trâu làm ngựa toàn lực giúp người nhà họ Ngô, kết quả ông già đó không những không thấy anh ta tốt mà còn mặt cau mày có với anh ta, thật sự cực kỳ đáng giận!"

Nghe nói vợ anh sắp về rồi à?

Đừng nói cha vợ anh muốn chèn ép anh rồi kiếm người đàn ông tốt hơn cho con gái ông ta nhé?"

Nghe ả nói xong, Chu Cẩm Đào híp híp mắt.

Lúc trước Ngô Hạo Tĩnh đi Cảnh Thành, nghe nói là đi làm thí nghiệm bí mật gì đó, nếu thí nghiệm thành công thì lúc trở về rất có thể trở thành dị năng giả.Cho nên, ông già đó chướng mắt anh ta, muốn kiếm cho con gái ông ta một người đàn ông tốt hơn không chừng?"

Nếu ông ta dám làm như vậy thì anh sẽ làm thịt ông già thối tha đó trước, sau đó giết con gái và con trai của ông ta, chiếm lấy Phúc Thành của ông ta.

Anh xem nhà họ Ngô làm gì được anh nào?"

Người phụ nữ nghe xong thì cười nũng nịu: "Anh làm được không đó?

Anh không sợ ông già đó nghe được rồi làm thịt anh à?"

"Làm thịt anh?

Ông ta dám sao?

Nếu ông ta dám giết anh, con gái ông ta chắc chắn cắt đứt quan hệ cha con với ông ta, với lại, con gái của ông ta bây giờ cũng khác xưa rồi, lần này về chỉ sợ ngay cả cha cô ta cũng phải kính nể đấy."

"Haiz, nếu là vậy thì em càng không có ngày được lộ diện rồi!"

Ả rất rõ ràng, ả đương nhiên không thể so sánh với người có địa vị như Ngô Hạo Tĩnh, nếu Ngô Hạo Tĩnh thức tỉnh dị năng thì ả càng trăm lần không thể so bì!"

Ha ha ha, nói gì thế?

Trong lòng anh, em so với con ngốc trong đầu đều là trung thành báo quốc kia càng nặng ký hơn nhiều.

Em mới là người anh yêu nhất."

Dứt lời, Chu Cẩm Đào dập tắt điếu thuốc trong tay, đè người phụ nữ dưới thân mình."

A, a, a..."

Chu Cẩm Đào đang hôn cổ ả thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai đầy hoảng sợ của ả."

Sao vậy Viện Viện?"

Chu Cẩm Đào nghiêng đầu, khó hiểu nhìn mặt mũi người phụ nữ trắng bệch không còn chút máu.Thấy cô ả nhìn chằm chằm sau lưng mình, Chu Cẩm Đào từ từ xoay người lại thì nhìn thấy người vợ khoác áo khoác đỏ, tay đang cầm súng nhắm vào Viện Viện nằm trên giường, phía sau vợ anh ta chính là anh vợ Ngô Hạo Trạch."

Tiểu Tĩnh, em, không phải mấy ngày nữa mới về hay sao?"

Trong hoàn cảnh này nhìn thấy vợ của mình làm Chu Cẩm Đào có chút không biết làm sao."

Ha ha ha, tôi chính là con ngốc trong đầu chỉ biết trung thành báo quốc ư?"

Thì ra trong lòng chồng cô, cô chính là người như thế!"

Không không không, anh, anh nói bậy!"

Chu Cẩm Đào vội vàng lắc đầu phủ nhận."

Anh còn muốn giết cha tôi, giết anh trai tôi, giết cả nhà tôi rồi cướp lấy Phúc Thành?"

Ngô Hạo Tĩnh trừng mắt hỏi."

Không không không, anh nói bậy, anh nói xàm thôi.

Tiểu Tĩnh, em đừng nghe lời tầm xàm bá láp của anh, là do anh quá nhớ em, cho nên, cho nên mới không lựa lời mà nói."

"Nói xàm, chẳng lẽ những thứ này cũng là giả sao?"

Vừa nói, Ngô Hạo Tĩnh vừa quăng một chồng tài liệu lên giường Chu Cẩm Đào.Trước đó anh hai đưa tài liệu cho cô xem, cô vẫn chưa tin, cô còn nghĩ rằng anh hai đang lừa cô, còn tưởng rằng chồng mình bị oan uổng.

Nhưng đến giờ phút này mắt thấy tai nghe, cô mới hiểu được, hóa ra từ lâu Chu Cẩm Đào đã âm mưu chiếm Phúc Thành, hóa ra toàn bộ những gì mà cấp dưới của Chu Cẩm Đào khai ra trong tài liệu đều là sự thật, là sự thật!Người chồng Chu Cẩm Đào của cô, chẳng những lòng muông dạ thú ảo tưởng muốn giết cả nhà cô, đoạt Phúc Thành, còn lén nuôi vợ bé bên ngoài, ngoại tình trong hôn nhân.

Đây chính là sự sỉ nhục khiến cho Ngô Hạo Tĩnh cô không thể nào chịu đựng nổi!"

Tiểu Tĩnh, em nghe anh nói, Đây là vu oan, đây là vu oan đó em!"

Chu Cẩm Đào vội vàng phủ nhận hết thảy."

Vu oan, vậy còn người phụ nữ này?

Cô ta cũng là do người khác vu oan anh sao?"

Ngô Hạo Tĩnh nhìn người phụ nữ quần áo xộc xệch trên giường, hỏi."

Ả, là ả dụ dỗ anh, là do ả, không liên quan gì đến anh hết, không liên quan gì đến anh."

Chu Cẩm Đào lắc đầu vội phủi sạch quan hệ."

Hửm?"

Ngô Hạo Tĩnh liếc Chu Cẩm Đào rồi nhìn người phụ nữ sắc mặt nhợt nhạt kia."

Không không không, không phải tôi, là anh ta, là anh ta nói thích tôi, nói muốn tôi chứ không phải lỗi của tôi."

Người phụ nữ điên cuồng lắc đầu không nhận."

Người nhà họ Ngô chúng tôi, không phải ai cũng khi dễ được!"

Nói xong, Ngô Hạo Trạch chỉa súng vào người phụ nữ, bắn hai phát."

A..."

Người phụ nữ thét to rồi gục chết trên giường."

Tiểu Tĩnh, anh hai, hai người phải tin anh, anh trong sạch, anh thật sự trong sạch mà."

Chu Cẩm Đào nhìn thoáng qua xác chết của người phụ nữ, gấp gáp bò xuống giường, lết đến cạnh vợ mình.Ngô Hạo Tĩnh đỏ mắt nhìn chồng mình quỳ trước mặt mình xin tha thứ: "Cẩm Đào, em thật sự, thật sự rất yêu anh, anh biết không?"

"Biết, biết, đương nhiên anh biết em yêu anh, anh cũng yêu em, đời này anh chỉ yêu một mình em, em là người vợ tốt của anh."

Chu Cẩm Đào vừa nói vừa đứng dậy, dịu dàng ôm vợ mình vào lòng.Ngô Hạo Tĩnh tựa vào lồng ngực chồng mình, cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má."

Cẩm Đào, em yêu anh!"

Cùng với tiếng yêu chân thành tha thiết này, Ngô Hạo Tĩnh bóp cò súng."

Đoàng..."

"Em, em..."

Chu Cẩm Đào cúi đầu nhìn lỗ máu đỏ au trên ngực, anh ta không thể tin hai mắt trợn trắng, anh ta không ngờ rằng, con ngốc mà anh ta đùa giỡn trong lòng bàn tay dám nổ súng với anh ta."

Cẩm Đào, em yêu anh, nhưng em càng yêu người nhà hơn, càng yêu Phúc Thành mà từ lúc sinh ra đến giờ vẫn luôn cố gắng bảo vệ."

Ngô Hạo Tĩnh khàn giọng, lại bắn ba phát súng vào người anh ta."

Mày, đồ con điếm!"

Chu Cẩm Đào lảo đảo, ngã quỵ trên đất mất mạng."

Tiểu Tĩnh."

Ngô Hạo Trạch nhỏ nhẹ gọi em gái mình."

Anh hai."

Cây súng trên tay rơi xuống đất, Ngô Hạo Tĩnh nhào vào lòng anh hai mình, khóc gào lên.END CHƯƠNG 150.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 151: VẬN MỆNH CỦA TẦN PHƯƠNG


CHƯƠNG 151: VẬN MỆNH CỦA TẦN PHƯƠNGNgô Hạo Tĩnh đi rồi, bác ba và Ngô Hạo Duyệt cũng thu xếp rời khỏi Cảnh Thành.

Dù sao, bọn họ cũng đã rời khỏi An Dật Thành hơn nửa tháng, cũng nên trở về.Âu Dương Húc thấy bác ba đặc biệt chạy đến phòng tìm mình, cậu không khỏi cau mày."

Bác ba, mời ngồi."

Ngô Hạo Thiên đưa người đến sô pha."

Hạo Thiên, Tiểu Húc, hôm nay bác đến đây là có một việc muốn nói với các con."

Ngô Chấn Quốc hơi lo lắng nhìn chằm chằm Âu Dương Húc vẫn luôn im lặng nãy giờ.

Trực giác nói cho ông biết, dường như Tiểu Húc đã đoán được mục đích ông đến đây."

Đều là người một nhà, bác ba có chuyện gì cứ nói."

Âu Dương Húc lên tiếng nói với Ngô Chấn Quốc ngồi đối diện mình."

Tiểu Húc, ngày mai bác phải về An Dật Thành.

Bác, bác muốn, bác muốn mang Phương Phương cùng về An Dật Thành.

Không biết con có đồng ý không?"

Ngô Chấn Quốc thăm dò hỏi."

Bác muốn mang mẹ con đi?"

Âu Dương Húc cau mày nhìn ông.Trong khoảng thời gian này, bác ba rất gần gũi với mẹ, không phải Âu Dương Húc không biết.

Nhưng mà, cậu cũng không cản trở, vì cậu nhận ra mẹ mình rất vui vẻ khi ở chung với người đàn ông này.

Có điều, cậu không ngờ bác ba sẽ đột nhiên nói ra muốn dẫn mẹ cậu đi."

Tiểu Húc, năm nay bác ba đã 46 tuổi, đã không còn trẻ.

Mẹ của Tiểu Duyệt mất sớm, trước đây bác vẫn luôn lo lắng rằng nếu bác tái hôn thì sẽ không tốt cho Tiểu Duyệt.

Bây giờ Tiểu Duyệt cũng đã trưởng thành, mà bác lại gặp được một người phụ nữ biết nóng lạnh biết thương yêu như Phương Phương.

Cho nên, cho nên bác muốn, muốn kết hôn với mẹ của con, cùng bên nhau đến bạc đầu."

Ngô Chấn Quốc nhìn vào mắt Âu Dương Húc, nói ra từng lời từng chữ vô cùng nghiêm túc.Như lời ông nói, ông đã không còn trẻ, vì vậy ông không muốn bỏ lỡ người phụ nữ mà ông yêu!"

Ha ha ha, đây là chuyện tốt mà, mẹ vợ của con cũng đồng ý rồi chứ?"

Ngô Hạo Thiên cười hỏi."

Đúng vậy, Phương Phương cũng đồng ý gả cho bác, chỉ là không biết ý của Tiểu Húc nên mới kêu bác đến đây hỏi một tiếng."

Ngô Chấn Quốc rất rõ địa vị của Tiểu Húc trong lòng của Phương Phương, nếu Tiểu Húc không đồng ý chuyện này, sợ là dù Phương Phương có yêu mình đi nữa thì cũng sẽ không chịu đi cùng mình.Vì thế, có thể cưới được Phương Phương hay không thì ý kiến của Tiểu Húc rất quan trọng!"

Tiểu Húc!"

Ngô Hạo Thiên kéo tay cậu, đương nhiên anh cực kỳ đồng ý bác ba và mẹ vợ ở bên nhau.Âu Dương Húc nhìn hai người đàn ông chờ cái gật đầu của mình, cậu chỉ có thể thở dài thật sâu."

Bác ba, nếu từ góc độ của một người con mà nói, theo điều kiện của bác và thành ý này thì con không có lý do từ chối chuyện này, huống hồ mẹ con cũng tự nguyện nên con càng không có lý do phản đối.

Nhưng nếu từ góc độ của một dị năng giả có thể đoán trước, thì con không thể đồng ý với bác, bởi vì bác không phải là người có năng lực nhất để có thể bảo vệ mẹ con!"

"Tiểu Húc, ý con là sao?"

Ngô Chấn Quốc thấy Âu Dương Húc nghiêm túc thì cũng lập tức nghiêm túc lên.Góc độ của dị năng giả có thể tiên đoán ư?

Chẳng lẽ Tiểu Húc lại dự đoán được chuyện gì đó không tốt?

Hơn nữa chuyện này có liên quan đến Phương Phương?"

Bây giờ đã mạt thế 5 tháng 16 ngày, mà vào mạt thế tháng thứ tám, mẹ của con Tần Phương sẽ gặp phải một kiếp nạn sinh tử.

Nếu đến lúc đó mẹ không thể qua khỏi kiếp nạn này, có thể mẹ con sẽ phải chết.

Bởi thế, dưới tình huống như vậy, con không muốn giao mẹ con cho ai khác, con muốn tự mình bảo vệ mẹ con."

Âu Dương Húc rất nghiêm túc nói.Nghe vậy, mặt Ngô Chấn Quốc trắng bệch: "Mẹ con có biết chuyện này không?"

"Mẹ con không biết, con cũng không muốn mẹ con biết."

Trong truyện gốc, Tần Phương vì bảo vệ con trai mình mà bị hai tên khốn Đổng Kiêu và Trịnh Hâm hại chết, nên hiện giờ Âu Dương Húc muốn bảo vệ bà cho tốt.Cậu muốn tìm ra hai tên khốn đó rồi giết sạch trước mạt thế tháng thứ tám, thay đổi vận mệnh chết thảm của Tần Phương."

Nếu như vậy, tại sao con không suy xét đến việc con và bác cùng nhau bảo vệ bà ấy?"

Âu Dương Húc nghe bác ba nói vậy thì khẽ cau mày."

Tiểu Húc, bác biết, hiện giờ dị năng của bác mới vừa lên cấp hai, trong mắt con cấp bậc vẫn còn rất thấp.

Nhưng trong tay bác có binh có súng, bác hoàn toàn có thể bảo vệ người phụ nữ bác yêu, không để bà ấy chịu thương tổn nào!"

Ngô Hạo Thiên thấy bác ba cương quyết như vậy, cũng gật đầu liên tục: "Đúng đó Tiểu Húc, thêm một người thì thêm một phần sức mạnh mà."

Ngô Hạo Thiên đã nói đến vậy, Âu Dương Húc mím môi."

Như vậy đi bác ba, ngày mai bác với Tiểu Duyệt về An Dật Thành trước!

Con với Hạo Thiên còn chút chuyện cần xử lý, chờ đến khi bọn con giải quyết xong thì sẽ dẫn mẹ con đến An Dật Thành tìm bác."

"Được, nghe con."

Ngô Chấn Quốc đương nhiên không có ý kiến gì."

Bác ba, con không muốn mẹ con biết."

"Được, bác hiểu."

Ngô Chấn Quốc tỏ vẻ hiểu rõ.Nhìn bóng dáng rời đi của Ngô Chấn Quốc, Âu Dương Húc nhăn mày.

Ngô Hạo Thiên đóng cửa phòng liền quay đầu nhìn người yêu nhỏ đang mặt ủ mày ê."

Sao thế, còn lo lắng cho mẹ vợ à?"

"Không, em chỉ cảm thấy có chút xin lỗi bác ba, thật ra em có thể nhìn ra ông thật sự rất yêu mẹ."

"Đừng lo, chúng ta cùng nhau bảo vệ mẹ vợ, chờ đến khi mẹ vợ qua khỏi kiếp nạn này thì bà và bác ba có thể vui vẻ ở bên nhau rồi."

Ngô Hạo Thiên ôm cậu, vỗ về an ủi."

Ừm, dù thế nào đi nữa, em nhất định sẽ không để mẹ xảy ra chuyện gì!"

Âu Dương Húc nói vô cùng nghiêm túc.Mặc kệ phải trả giá lớn thế nào, cậu đều phải bảo vệ mẹ thật tốt, thay đổi vận mệnh chết thảm của mẹ.Thấy người đàn ông đã về, Tần Phương đi đến bên cạnh ông: "Chấn Quốc!"

Nhận thấy ánh mắt của Tần Phương, Ngô Chấn Quốc cong môi cười, đáy mắt đầy dịu dàng: "Không sao, Tiểu Húc và Hạo Thiên đều không phản đối.

Ngày mai anh và Tiểu Duyệt về An Dật Thành trước để sắp xếp chuyện kết hôn đã, khi nào xong rồi thì em và Tiểu Húc hẵng đến nhé."

Nghe vậy, Tần Phương cũng cười: "Bây giờ là mạt thế, anh không cần chuẩn bị gì cả, chỉ cần bọn nhỏ đồng ý thì những thứ khác đều không quan trọng."

"Phương Phương!"

Ngô Chấn Quốc nắm chặt tay Tần Phương, nhẹ nhàng gọi.Đối mặt với ánh mắt yêu thương của người đàn ông, Tần Phương nở nụ cười ngọt ngào.

Đã không còn là cô gái 16, 17 tuổi gì, hiện tại Tần Phương muốn không phải tình yêu cháy bỏng oanh liệt gì, mà chỉ muốn một cuộc sống bình đạm luôn kề cận nhau.

Ngô Chấn Quốc là một người rất biết gánh vác, cũng là một người đàn ông rất có trách nhiệm, ông làm Tần Phương cảm thấy vô cùng yên tâm!Ngô Chấn Quốc nhìn Tần Phương cười lên càng thêm xinh đẹp, ông giơ tay sờ sờ mặt bà.Phương Phương, anh chắc chắn, chắc chắn sẽ bảo vệ em thật tốt, tuyệt đối không để em chịu bất cứ tổn thương nào."

Ha ha, anh làm gì đó?"

Tần Phương buồn cười nhìn người đàn ông cứ luôn đăm đăm nhìn mình.Ngô Chấn Quốc cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Tần Phương: "Phương Phương, hãy tin anh, anh sẽ bảo vệ em, cũng sẽ chăm sóc em.

Chỉ cần anh còn sống, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt, không để em chịu thương tổn gì."

"Ha ha ha, đã sắp 50 rồi, sao lại nói chuyện giống như thanh niên trai tráng vậy chứ?"

Tần Phương lắc đầu bật cười nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông, sao bà cảm thấy hôm nay Ngô Chấn Quốc có chút dính người nhỉ?"

Ha ha, em không thích người đàn ông của em nói thế này à?"

Ngô Chấn Quốc thấy Tần Phương cười cũng cười theo."

Không có người phụ nữ nào không thích nghe lời ngon tiếng ngọt, chẳng qua em đã chừng này tuổi, càng muốn chính là cuộc sống chung thủy có nhau."

"Ừ, sau này chúng ta sẽ sống chung thủy có nhau."

Ngô Chấn Quốc hứa hẹn."

Được."

Đây cũng là điều mà Tần Phương muốn.Ngày hôm sau, hai cha con Ngô Chấn Quốc mang theo binh lính rời khỏi Cảnh Thành.

Còn Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc đi đến thư phòng của Ngô Chấn Khôn, ba người cùng nhau bàn bạc kế hoạch tiếp theo."

Hiện nay vật tư càng ngày càng ít, đã mạt thế năm tháng, rất nhiều đồ ăn đã bị biến chất, không thể ăn được, chưa kể trong căn cứ mỗi ngày phải tiêu hao rất lớn, thu không đủ chi."

"Nơi này hẳn phải có một kho lúa nhỉ?"

Âu Dương Húc chỉ một điểm đen nhỏ trên bản đồ."

Không sai, trấn Mai Lâm là kho dự trữ hàng cấp một của quốc gia, của nhà nước đương nhiên chứa rất nhiều lương thực.

Có điều, trấn Mai Lâm bây giờ đã là trấn tang thi.

Nghe nói tang thi cấp hai trong đó rất mạnh, rất nhiều đoàn dị năng muốn đến đây thu lương thực đều là có đi không có về."

Ngô Chấn Khôn thở dài."

Phú quý hiểm trung cầu*, nếu dễ dàng được tới tay thì đã không đến phiên chúng ta."

Ngô Hạo Thiên đã có ý định cướp lương thực.(*Phú quý hiểm trung cầu: Truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo.)"Không được, quá nguy hiểm.

Tuy trấn Mai Lâm chỉ là một trấn nhỏ nhưng có ít nhất 100.000 người, dù có 50.000 người sống sót chạy đi thì bây giờ cũng có ít nhất 50.000 tang thi trong trấn.

Chưa kể còn có một tang thi cấp hai bảo vệ, hai đứa không thể mạo hiểm."

Ngô Chấn Khôn phản đối."

Cha, con cảm thấy có thể thử một lần, nếu có được lương thực của trấn Mai Lâm thì căn cứ chúng ta có thể chống chọi được hai năm."

Trong truyện gốc, vì Sở Hàn đoạt được lương thực của trấn Mai Lâm nên mới khiến cho căn cứ nhà họ Sở mạnh hơn, càng thêm giàu có.Nghe Âu Dương Húc nói vậy, Ngô Hạo Thiên cũng gật đầu: "Con cũng thấy vậy."

"Nhưng mà..."

Nhìn hai đứa nhỏ, Ngô Chấn Khôn vẫn có chút lo lắng."

Cha, con cần người, cho con 100 binh lính, binh lính bình thường là được, không cần dị năng giả."

Nghe xong, Ngô Chấn Khôn lại cau mày lần nữa: "Một trăm người?

Có quá ít không?

Hay là ba đưa cho con 5000 người, thêm 100 dị năng giả."

"Không, quá nhiều người thì không tiện hành động lắm, 100 người là đủ rồi."

"Được, được rồi, nhưng con phải đảm bảo an toàn.

Nếu thật sự không lấy được lương thực thì cứ bỏ đi, nhưng con và Tiểu Húc cần phải bình an trở về cho ba!"

Ngô Chấn Khôn nhìn con trai và con dâu, không yên tâm dặn dò."

Dạ, yên tâm đi cha, con sẽ bảo vệ Tiểu Húc."

"Cha cứ yên tâm, bọn con sẽ không sao hết."

Âu Dương Húc mỉm cười bảo đảm.END CHƯƠNG 151.Hoadiemphung: Đang suy nghĩ có nên drop truyện này không...(T-T)
 
Back
Top Bottom