Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
241635005-256-k574319.jpg

[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
Tác giả: hoadiemphung
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tên gốc: Mạt thế chi nghịch tập đích pháo hôi

Tác giả: Sướng Ái
Tình trạng QT: Hoàn thành [244 chương]
Tình trạng edit: Đang cày...

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Dị năng , Hệ thống , Xuyên thư , Cường cường , Chủ thụ , Sảng văn , Pháo hôi , Nghịch tập , 1v1
Nhân vật chính: Âu Dương Húc vs Ngô Hạo Thiên
------
EDITOR:
- Sảng văn, không thích có thể click back.

- Vui lòng tôn trọng editor, xin cám ơn!

BẢN EDIT CHƯA ĐƯỢC SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ!

VUI LÒNG KHÔNG CHÔM ĐI NƠI KHÁC!

 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
VĂN ÁN


【 xuyên thư, dị năng, hệ thống, thăng cấp lưu, đánh tang thi, sảng văn 】Sau sự cố thang máy, Âu Dương Húc đã chết.

Nhưng, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, sau khi chết lại xuyên vào một quyển tiểu thuyết văn mạt thế.Xuyên thành một cái đến chết vẫn quấn lấy tâm cơ kỹ nữ nữ chủ, bị bạn tốt tính kế, bị nam chủ giết chết - nhị thế tổ siêu cấp đại pháo hôi!

Âu Dương Húc tỏ vẻ thực mờ mịt...Mạt thế chi nghịch tập pháo hôi, sướng ái, xuyên thư, dị năng, sảng văn, cường cường, 1v1(văn án đọc quá dễ dàng không cần edit) :)))Editor: Edit vì sở thích, ko thích có để click back nha!!!
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 1: XUYÊN THƯ


CHƯƠNG 1: XUYÊN THƯBình tĩnh mở ra hai mắt, nhìn vách tường tuyết trắng trong phòng, trong không khí còn thoang thoảng mùi thuốc sát trùng.

Âu Dương Húc nằm trên giường bệnh âm thầm nhẹ nhàng thở ra.Thật tốt quá, tuy rằng thang máy chệch đường ray, tuy rằng từ tầng hai mươi rớt xuống dưới nhưng cậu vẫn như cũ phúc lớn mạng lớn không có chết, vẫn được cứu trở về.

Thật đúng là vạn hạnh bên trong bất hạnh.Nhìn quần áo bệnh nhân trên người mình, Âu Dương Húc nở nụ cười, ngày thường vẫn luôn là cậu mặc áo blouse trắng khám bệnh cho người khác, hiện giờ vậy mà đến phiên cậu làm người bệnh.Đang lúc Âu Dương Húc cảm thấy vui sướng và may mắn vì sống sót sau tai nạn thì bỗng nhiên một đoạn ký ức hoàn toàn không thuộc về cậu từ đâu xuất hiện ở sâu trong đầu cậu, và vì nhiều ra hơn những ký ức này làm cho sắc mặt của Âu Dương Húc lập tức trắng bệch như tờ giấy!Không, cậu không tránh được sự cố thang máy, cậu đã chết!

Chẳng những cậu đã chết, cậu còn xuyên thư!

Xuyên đến một quyển tiểu thuyết cậu thích xem nhất là quyển .Quyển tiểu thuyết là quyển Âu Dương Húc thích xem nhất, cậu đã xem đi xem lại những năm lần!

Đối với mỗi tình tiết bên trong nguyên tác cậu đều nhớ kỹ trong lòng.

Và đối với vị trùng tên trùng họ siêu cấp đại pháo hôi Âu Dương Húc cũng càng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn!Chỉ là Âu Dương Húc có thế nào cũng không nghĩ tới, một lần xuyên qua, vậy mà lại xui xẻo như vậy, xuyên thành một tên pháo hôi nhị thế tổ đến chết vẫn quấn lấy tâm cơ kỹ nữ nữ chủ, bị nam chủ đạp chết ở chương 32!Tại sao lại như vậy?

Vì cái gì lại cho cậu xuyên thư?

Vì cái gì lại cho cậu làm một tên pháo hôi ở mạt thế chứ???Âu Dương Húc không muốn bị nam chủ đánh gãy tay chân, cậu cũng càng thêm không muốn bị một đám tang thi vừa dơ vừa hư thúi một ngụm một ngụm ăn luôn đâu.

Cậu không cần, không muốn cách chết bi kịch như vậy, không muốn đâu!Kiên định nhìn trần nhà trắng toát, Âu Dương Húc tự nói với chính mình, cậu cũng không phải là tên nhị thế tổ vô dụng như trong nguyên tác.

Chẳng những vậy, cậu cũng sẽ không cố sức đi lấy lòng và đi thích nữ chủ có tâm cơ kỹ nữ kia đâu.

Vì vậy, cậu tuyệt đối sẽ không để cho tình tiết trong nguyên tác xuất hiện!

Vì vậy, cậu sẽ không để bản thân mình chết ở mạt thế, cậu phải tồn tại, vì người thân đã chết của cậu mà sống thật tốt."

Đinh, mạt thế sinh tồn hệ thống 001 đang cùng ký chủ trói định."

Đột nhiên, một âm thanh mềm mại ở trong đầu Âu Dương Húc vang lên."

Tiếng gì đây?"

Nghe thấy âm thanh mềm mại ngọt ngào giống như giọng trẻ con vang lên, Âu Dương Húc cảm thấy cực kỳ hoang mang và mờ mịt."

Năm, bốn, ba, hai, một......"

"Tiếng ở đâu vậy?"

Trừng lớn mắt, Âu Dương Húc tìm kiếm khắp nơi lại không phát hiện bên cạnh mình có bất kỳ ai."

Đinh, trói định thành công.

Thỉnh ký chủ xác định quan hệ trói định, đạt được lễ vật trói định."

Sau khi nghe đến bốn chữ "trói định thành công", một cái máy tính bảng có cánh biết bay xuất hiện ở trước mắt Âu Dương Húc.Nhìn trên màn hình máy tính có hai chữ "Xác định" thật lớn ở trước mặt, Âu Dương Húc ngẩn người, đột nhiên nhớ tới một sự kiện.Âu Dương Húc nhớ lại, sau khi cậu mua quyển tiểu thuyết , cậu nhìn thấy trang cuối cùng của quyển sách có một hàng chữ nhỏ viết như thế này: Chúc mừng ngài trở thành người đọc thứ 999999.

Vì cảm ơn sự duy trì và yêu thích của ngài, nhà xuất bản đặc biệt tặng ngài miễn phí chuyến lữ hành mạt thế, cộng thêm một mạt thế sinh tồn hệ thống, xin chú ý kiểm tra và nhận nha!Lúc đó, Âu Dương Húc còn tưởng rằng đây chỉ là một trò đùa dai của nhà xuất bản nên cũng không để trong lòng, chỉ là hiện tại......END CHƯƠNG 1.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 2: HỆ THỐNG


CHƯƠNG 2: HỆ THỐNGNhìn cái máy tính bảng lớn bằng bàn tay toàn thân trong suốt, đôi cánh dài bay tới bay lui trước mặt.

Âu Dương Húc một trận mờ mịt, nhất thời có chút nói không nên lời."

Ký chủ!

Ký chủ!"

Ở trước mặt Âu Dương Húc bay tới bay lui, 001 nhẹ giọng gọi đối phương."

Đây là cái gọi là chuyến lữ hành mạt thế miễn phí?

Ngươi chính là cái gọi là mạt thế sinh tồn hệ thống à?"

Nghẹn hơn nửa ngày, Âu Dương Húc rốt cuộc cũng hỏi ra được những lời này.Cậu chẳng những xuyên thư, còn được tới tay một cái mạt thế sinh tồn hệ thống???"

Đúng vậy ký chủ, ngài ở thế giới hiện thực đã chết rồi.

Vì vây, ngài hiện giờ có thể hưởng thụ chuyến lữ hành mạt thế của ngài.

Tất nhiên đây cũng được xem như ngài được một lần thần kỳ trọng sinh nha!"

Thần kỳ trọng sinh?Hừ, Âu Dương Húc lại không cảm thấy trọng sinh trở thành một tên pháo hôi thì thần kỳ đến cỡ nào, lại càng không cảm thấy xuyên đến mạt thế có tang thi đi đầy đường thì có cái gì tốt đâu!"

Nếu ta xác định trói định, nghĩa là ta có thể thành công ở mạt thế sống sót có phải hay không?"

Liếc đối phương, Âu Dương Húc vẻ mặt nghiêm túc hỏi.Nếu đối phương đã nói bản thân ở thế giới hiện thực đã chết rồi.

Vậy thì ở mạt thế mình có thể sống sót được hay không đây?"

Việc này muốn xem trí tuệ cùng với vận khí của ngài.

Dĩ nhiên, nếu ngài không tiếp thu trói định thì linh hồn ngài sẽ lập tức biến mất trong thế giới tiểu thuyết.

Bởi vì thân thể hiện tại của ngài đã chết nên ngài cũng sẽ không thể tồn tại!"

Nghe đến đó, Âu Dương Húc bực mình một trận.

Nói cách khác, nếu cậu muốn sống cũng không còn cách nào khác ngoài việc tiếp thu loại quan hệ trói định này rồi.Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Âu Dương Húc vẫn lựa chọn xác định quan hệ trói định.

Bởi vì dù cho có khổ có khó đi chăng nữa thì cậu vẫn muốn tiếp tục sống sót!Khi ngón tay Âu Dương Húc điểm trên màn hình ấn phím xác định xong, âm thanh 001 lập tức vang lên."

Đinh, chúc mừng ký chủ trói định thành công.

Ngài đạt được hệ thống miễn phí đưa tặng một gian kho hàng 30 mét vuông!"

Sau khi 001 nói xong, màn hình vốn trống rỗng lập tức xuất hiện một phòng nhỏ đánh số ①.Nhìn kho hàng nhỏ phía Tây Bắc, Âu Dương Húc vui mừng không thôi.

"Đây là không gian sao?"

"Đúng vậy ký chủ, ngài hiện tại đã có một kho hàng 30 mét vuông nha.

Có thể dùng để dự trữ vật tư, giúp ngài ở trong mạt thế sống càng tốt.

Ngài có đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ mua sắm dự trữ trước mạt thế hay không?"

Nhìn trên màn hình xuất hiện hai phím màu đỏ rực "Có" và "Không".

Âu Dương Húc không chút do dự nhấn phím "Có".Cho dù không có không gian của hệ thống, cậu cũng muốn chuẩn bị vật tư.

Chỉ là bây giờ có không gian rồi thì càng tiện hơn một chút thôi.Âu Dương Húc ấn "Có" xong, một tờ danh sách hàng hóa liền xuất hiện trong tay của cậu, còn cái máy tính bảng trong suốt có cánh biết bay kia thì bay tới tay trái của cậu, hóa thành một hình xăm khắc ở trên cổ tay cậu.Sờ sờ hình xăm máy tính bảng có cánh trên cổ tay, khóe miệng Âu Dương Húc lộ ra nụ cười nhẹ.Âu Dương Húc nghiêm túc nhìn danh sách hàng hóa trong tay.

Chữ trong danh sách hàng hóa như được in ra, nhìn rất giống hóa đơn mua hàng của siêu thị.Chăn bông 200 cái, đệm giường 200 cái, áo lông 200 kiện (nam 100, nữ 100), quần bông 200 cái (nam nữ mỗi loại 100), áo nhung, quần áo mùa thu, quần lót, mũ, bao tay......Tất cả đồ vật trong danh sách đều là quần áo đồ quân dụng, hơn nữa đều là mùa đông và mùa hè hai mùa quần áo.

Lại không có thức ăn.Mạt thế vừa đến, thời tiết liền biến đổi lớn.

Sẽ chợt lanh chợt nóng, chưa kể thời kỳ mùa hè và mùa đông lại rất dài, cho nên đối với danh sách hàng hóa này, Âu Dương Húc vẫn thực vừa lòng.Cái gọi là ăn, mặc, ở, đi lại, đây là muốn cho cậu chuẩn bị quần áo trước đây!END CHƯƠNG 2.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 3: MẸ CỦA NGUYÊN CHỦ


CHƯƠNG 3: MẸ CỦA NGUYÊN CHỦCầm trong tay danh sách hàng hóa, Âu Dương Húc đang suy nghĩ muốn đi đâu mua mấy thứ này, còn có vấn đề tài chính nữa.Đột nhiên, cửa phòng bệnh từ bên ngoài đẩy ra, một nữ nhân một thân trang phục công sở, chân dẫm giày cao gót ba tấc màu đen nhìn rất thành đạt, vội vã đi vào phòng bệnh."

Tiểu Húc, con tỉnh rồi?

Con cảm thấy thế nào rồi?

Đang êm đẹp sao lại xảy ra tai nạn xe cộ chứ?

Chỗ nào đau đâu, mau nói cho mẹ!"

Nhìn thấy Âu Dương Húc trên giường đã tỉnh lại, nữ nhân nóng vội hỏi đông hỏi tây, vài bước liền đi tới bên cạnh giường con trai mình.Nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, Âu Dương Húc ngẩn người.Vị nữ nhân trung niên này dáng người duyên dáng (QT là thành ngữ "ung dung hoa quý"), hơn bốn mươi tuổi nhưng lại vẫn xinh đẹp như cũ tên là Tần Phương.

Là tổng tài sau màn của công ty Chính Phương và cũng là mẹ ruột của nguyên chủ Âu Dương Húc.Nguyên chủ từ nhỏ mồ côi cha, cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau.

Vì để cho con trai sinh hoạt ngày càng tốt, Tần Phương tuổi còn trẻ liền tiếp quản công ty mà chồng bà để lại, vẫn luôn liều mạng kiếm tiền nuôi con.

Tuy rằng làm mẹ, bà đã cho nguyên chủ hưởng thụ cực lớn vật chất sung sướng, mỗi tháng tiền tiêu vặt lên tới sáu con số, sinh nhật thì tặng xe thể thao, biệt thự.

Nhưng bà cũng vì kiếm tiền mà rất ít khi làm bạn bên người con trai.

Cũng chính vì vậy mà quan hệ mẹ con của nguyên chủ cùng Tần Phương vẫn luôn rất căng thẳng.Thật ra, trong mắt của Âu Dương Húc, nguyên chủ chính là đồ ngốc ở trong phúc mà không biết có phúc.

Mẹ của hắn hận không thể hái sao trên trời, vớt ánh trăng, hận không thể đem hết thảy những gì bà có đem hết cho hắn.

Vì hắn bà thậm chí không tái hôn.

Vậy mà hắn còn không có lương tâm chỉ trích mẹ hắn không tốt với hắn.

Thật đúng là tên ngốc không rõ đầu đuôi xuôi ngược!"

Tiểu Húc, con làm sao vậy, sao lại không nói lời nào?

Rốt cuộc là đau ở đâu?

Đừng hù mẹ, đừng hù mẹ có được hay không!"

Nhìn con trai trên giường mở to đôi mắt như vậy lẳng lặng nhìn mình không nói một lời nào.

Tần Phương có chút sợ, sốt ruột khóc lên.Chồng bà đã mất, bà hiện giờ cũng chỉ có Tiểu Húc, cũng chỉ còn một người thân duy nhất là Tiểu Húc thôi a!"

Mẹ, con không có việc gì!"

Qua hơn nửa ngày, Âu Dương Húc mới nói nên lời.Nói câu này xong, bản thân Âu Dương Húc cũng đỏ hốc mắt.

Cậu là cô nhi, cha mẹ cậu lúc cậu ba tuổi liền xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, chỉ còn cậu và bà nội sống nương tựa lẫn nhau, là một đứa bé sống trong cái khổ mà lớn lên.

Vì thế tiếng "mẹ" này, cậu đã thật lâu không được gọi nữa rồi."

Tiểu Húc!"

Nhẹ giọng gọi tên con trai mình, Tần Phương run rẩy nâng tay lên, thật cẩn thận sờ lên cái trán còn dán băng gạc của con trai."

Đau không con?"

"Không đau!"

Bị mẹ nhìn một cách thương tiếc, Âu Dương Húc cảm thấy thật hạnh phúc thật ấm áp."

Tiểu Húc, con nếu chỗ nào không thoải mái liền nói với mẹ, đừng cố chịu đựng.

Con nếu không thích bệnh viện trong nước, chúng ta liền xuất ngoại."

Lôi kéo tay con trai, Tần Phương nhẹ nhàng nói."

Mẹ, ngài đừng lo lắng, con không có việc gì.

Đúng rồi, hôm nay ngày mấy tháng mấy ạ?"

Vừa nói, Âu Dương Húc vừa chống giường đệm muốn ngồi dậy."

Chậm một chút, chậm một chút!"

Vội vàng khom người nâng con trai dậy, Tần Phương lập tức đem gối đầu để sau lưng con trai, sợ con trai mình ngồi không thoải mái."

Mẹ, con không có việc gì đâu!"

Lôi kéo tay Tần Phương, nhìn người mẹ vừa thân thiết lại hòa ái này, tâm lý Âu Dương Húc ấm áp dễ chịu."

Con đó!"

Cười liếc con trai mình, Tần Phương ngồi ở mép giường bên cạnh cậu."

Tháng 3 ngày 12.

22h05."

Kéo tay của mẹ qua, Âu Dương Húc nhìn đồng hồ trên tay của mẹ cậu.Tháng 3 ngày 12, cách mạt thế còn có 3 tháng 12 ngày.

Tận thế đến là tháng 6 ngày 24."

Đúng vậy, hôm nay là tháng 3 ngày 12, bạn gái Y Y của con sinh nhật đó.

Con quên rồi sao?"

Nhìn con trai mình, Tần Phương cười hỏi."

Mẹ, con không thích Hoàng Y Y.

Về sau mẹ đừng nhắc tới ả nữa!"

Hoàng Y Y cũng không phải bạn gái của cậu, đó là vợ của nam chủ, là nữ chính bên trong nguyên tác!

Là đao phủ đem nguyên chủ đẩy vào vực sâu tử vong!"

Làm sao vậy?"

Nhìn con trai nhắc tới người bạn gái này thì mặt mày lạnh băng, Tần Phương khó hiểu.Lúc trước không phải còn nói, đời này không phải Hoàng Y Y thì không cưới sao?

Lúc này như thế nào thành không thích rồi?"

Cô ta vẫn luôn chơi con, cái cô ta thích không phải là con người con, mà là tiền của ngài."

Bên trong nguyên tác, Hoàng Y Y là một đóa thánh cấp bạch liên hoa, mặc dù không thích nguyên chủ rồi lại bày đặt không đành lòng thương tổn nguyên chủ.

Mỗi lần sau khi từ chối lời tỏ tình của nguyên chủ xong lại đều sẽ chủ động chạy tới tìm nguyên chủ tâm sự.Có lẽ trong mắt người khác thì đây là biểu hiện tính thiện lương của nữ chủ.

Bất quá, trong mắt Âu Dương Húc, nữ chủ chính là một ả kỹ nữ đầy tâm cơ không hơn không kém.

Rõ ràng không thích nguyên chủ lại luôn nhận lấy túi xách hàng hiệu, váy hàng hiệu mà nguyên chủ đưa.

Rõ ràng không thích nguyên chủ, rồi lại luôn một lần lại một lần tiếp cận nguyên chủ, đem nguyên chủ ngu ngốc đùa bỡn trong lòng bàn tay của mình, mặc ta cần thì ta cứ lấy.Nghe con trai nói như vậy, Tần Phương ngẩn người.

Kỳ thật, làm mẹ, Tần Phương cũng không quá thích Hoàng Y Y.

Tổng cảm thấy nữ hài này quá giả tạo. rõ ràng ái mộ hư vinh, đặc biệt thích những đồ vật xa xỉ sang quý, rồi lại luôn giả bộ một bộ dạng không thèm để ý, không sao hết.

Bất quá bà lại không có biện pháp gì, ai kêu con trai bà thích làm chi?

Nhưng mà, hiện tại....."

Aiz, chuyện của con chính con làm chủ thì tốt rồi.

Dù sao con có thích dạng con gái nào, mẹ cũng không có ý kiến gì hết."

Cảm thụ được mẹ đối với mình dung túng cùng cưng chiều, Âu Dương Húc nhẹ nhàng cong lên khóe miệng.

"Cảm ơn mẹ!"

"Có cái gì cần cám ơn chứ, đây vốn dĩ là chuyện của con mà.

Con đã 23 tuổi rồi, đã là người lớn.

Năm đó nha, ta và ba con chính là....."

"Rồi, ngài cùng ba ba là bạn học đại học, ngài với ba ba chính là tự do yêu đương."

Mỉm cười, Âu Dương Húc vội vàng đoạt đáp."

Đứa nhỏ này!"

Hờn dỗi trừng mắt liếc Âu Dương Húc một cái, Tần Phương cười khẽ ra tiếng.END CHƯƠNG 3.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 4: NỮ CHỦ TÂM CƠ KỸ NỮ


CHƯƠNG 4: NỮ CHỦ TÂM CƠ KỸ NỮLấy qua một trái táo đã rửa sạch, Tần Phương cúi đầu, ngồi ở mép giường của con trai bắt đầu gọt vỏ."

Mẹ, ngài thật sự đồng ý cho con tự mình tìm bạn đời của chính mình sao ạ?"

Nếu người mẹ này biết xu hướng giới tính của mình, bà có thể thất vọng hay không?

Nếu bà biết, cậu chỉ thích nam nhân, bà có thể thực thương tâm thực khổ sở hay không?Nghĩ đến sau này bản thân có khả năng làm cho mẹ đau lòng khổ sở, Âu Dương Húc trong lòng có chút áy náy."

Dĩ nhiên rồi, mẹ không phải đã sớm đồng ý với con rồi sao?"

Mỉm cười, Tần Phương trả lời như chuyện đương nhiên."

Đúng rồi mẹ, con cảm thấy thân thể mình không có vấn đề gì cả.

Ngày mai mẹ làm thủ tục xuất viện cho con đi!"

Chỉ còn có 3 tháng 12 ngày là mạt thế rồi, cậu không thể lãng phí thời gian ở bệnh viện được.

Cậu muốn giành giật từng giây làm tốt chuẩn bị hết thảy trước khi mạt thế đến!

Tranh thủ sống sót thật tốt trong mạt thế mới được!"

Không, không được Tiểu Húc, bác sĩ nói não con có một chút chấn động, yêu cầu ở bệnh viện quan sát."

Lắc đầu, Tần Phương tỏ vẻ không đồng ý."

Mẹ, thân thể của con con tự mình rõ ràng.

Con thật sự không có việc gì.

Con không muốn ở bệnh viện, con muốn về nhà ở cùng với mẹ, lâu rồi con cũng chưa được ăn đồ ăn dì Lý làm."

Nghĩ đến ngôi nhà thuộc về Tần Phương và nguyên chủ, Âu Dương Húc tràn đầy hoài niệm nói.Nguyên chủ là đồ ngốc, có người mẹ tốt như vậy lại không biết quý trọng, còn một hai đòi phải dọn ra ngoài ở, cả ngày phải cùng với một đám hồ bằng cẩu hữu (aka bạn xấu) chơi với nhau, mỗi tháng tốn đến 30, 40 vạn tiền tiêu vặt xài không còn một xu.

Nghĩ lại tức thật chứ, đứa con phá sản này, nếu không phải nguyên chủ tiêu hết tiền không còn đồng nào, hắn sẽ còn tiền đi mua vật tư có được hay không!Nghe được lời này, Tần Phương không thể tin được chớp chớp mắt.

Con trai càng lớn càng không còn thân thiết với mình nữa, chưa kể sau khi vào đại học, bản thân bà lại mua một đống biệt thự gần trường học cho con trai.

Vì thế ba năm này con trai vẫn luôn ở bên ngoài, rất ít khi về nhà."

Tiểu Húc, con, con thật sự muốn về nhà ở cùng với mẹ sao?"

Liếc nhìn con trai, Tần Phương không tin hỏi."

Đúng nha, con bây giờ là người bệnh, dĩ nhiên muốn ở bên cạnh mẹ rồi, để cho mẹ bảo hộ con nha!"

Vừa nói, Âu Dương Húc vừa ôm eo mẹ, dựa vào bả vai không lớn của bà nhưng lại phải gánh vác cả gia đình.Nhìn con trai dựa trên vai mình, Tần Phương ngẩn người, đứa nhỏ này hình như đã lâu không còn làm nũng với mình nữa thì phải?"

Bao lớn rồi, còn làm nũng?"

"Bao lớn thì cũng là con trai của mẹ nha!"

Nhìn mẹ cười, Âu Dương Húc nói theo lẽ đương nhiên."

Con đó!"

Cười nhìn con trai, Tần Phương đưa qua một quả táo đã được gọt sạch vỏ."

Vậy, ngày mai xuất viện được không mẹ?"

Ôm cánh tay của mẹ mình, Âu Dương Húc tiếp tục làm nũng."

Thôi được, nghe con!"

Nhìn con trai ăn vạ trên vai mình, Tần Phương có chút bất đắc dĩ cười.‾ ‾10h sáng ngày hôm sau, Âu Dương Húc được như ý nguyện xuất viện về nhà.Xe đi vào cửa lớn biệt thự, nhìn tòa biệt thự chiếm cả ngàn mét vuông, có bể bơi, có bãi cỏ rộng lớn, Âu Dương Húc trong lòng âm thầm thở dài một hơi.Aiz, đời trước là nghèo cả đời.

Thật vất vả thành một phú nhị đại (aka con nhà giàu) thì lập tức sắp đến mạt thế.

Nhìn bổn mạng của cậu tốt chưa này!"

Tiểu Húc, có đói bụng hay chưa, để dì Lý làm ít thức ăn cho con nhé?"

Nhìn con trai ngồi trên salon, Tần Phương cẩn thận hỏi."

Mẹ, con không đói bụng, mẹ đi công ty đi, con không có việc gì đâu!"

Lắc đầu, Âu Dương Húc tỏ vẻ không đói bụng."

Không, mẹ hôm nay không đi công ty, ở nhà với con."

Vừa nói xong, Tần Phương đã ngồi ở bên người con trai rồi."

Đi công ty đi mà, con không có việc gì.

Nếu thân thể con không thoải mái, con sẽ gọi điện gọi bác sĩ riêng được không.

Con đã 23 rồi, đã là người lớn rồi.

Mẹ không cần lo lắng cho con."

Biết mẹ không yên tâm mình, Âu Dương Húc vỗ vỗ tay bà để bà an tâm.Phải biết rằng, để mẹ lại ở nhà với cậu nghĩa là bà đã phải chậm trễ rất nhiều hội nghị quan trọng và đẩy rớt rất nhiều cuộc xã giao mới có thể làm được.

Mẹ là tổng tài, nên rất bận!"

Nhưng, chính là..."

Nhìn con trai, Tần Phương như cũ có chút không yên tâm."

Đi thôi, buổi tối trở về ăn cơm chiều với con."

Mỉm cười, Âu Dương Húc nghiêm túc nói."

Được, mẹ sẽ trở về thật nhanh.

Nhất định trở về ăn cơm chiều với con."

Đứng dậy, Tần Phương bảo đảm với con trai mình."

Được!"

Gật đầu, Âu Dương Húc đứng dậy, đưa bà tới cửa lớn.Tiễn mẹ đi rồi, Âu Dương Húc về ngồi xuống ghế salon, bưng lên cà phê mà người hầu chuẩn bị cho cậu, miệng nhỏ từng ngụm uống.Phú nhị đại cảm giác chính là không giống nhau ha, cái gì cũng không cần làm!

Muốn cái gì thì có cái đó!"

A Húc, nghe nói cậu xảy ra tai nạn xe cộ, cậu không sao chứ?"

Đang lúc Âu Dương Húc đang thưởng thức cà phê của cậu thì nữ chủ Hoàng Y Y cùng với hai gã bạn xấu của cậu lại xuất hiện trước mặt cậu.END CHƯƠNG 4.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 5: NỮ CHỦ BỊ VẢ MẶT


CHƯƠNG 5: NỮ CHỦ BỊ VẢ MẶTNhìn ba người đứng trước mặt mình, Âu Dương Húc trầm mặt, nghĩ thầm: Tới nhanh thật đó chứ, ngay cả cậu cũng không kịp thở một cái!"

A Húc, cậu thế nào rồi, bị thương có nghiệm trọng hay không?"

Liếc nhìn Âu Dương Húc đang ngồi trên salon, Hoàng Y Y một thân váy trắng lo lắng sốt ruột hỏi.Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tràn ngập lo lắng cùng nôn nóng đó, sau đó lại nhìn đến đôi mắt căn bản không có vài phần chân tình kia.

Âu Dương Húc lại một lần nữa thầm mắng tên nguyên chủ ngốc nghếch không có mắt nhìn!

Loại tâm cơ kỹ nữ này vậy mà có thể đem hắn chơi đến xoay vòng, đủ biết hắn có bao nhiêu khờ, bao nhiêu ngốc!"

Nếu bị thương nặng, tôi sẽ còn ngồi ở đây sao?"

Khinh thường liếc nhìn nữ chủ một cái, Âu Dương Húc bưng ly của mình lên, tiếp tục ưu nhã nhấp một ngụm cà phê."

Này, nam tử hán đại trượng phu đừng có nhỏ mọn như vậy có được không?"

Nhìn Hoàng Y Y mặt đầy ủy khuất đứng một bên, lại nhìn anh em tốt của mình, Đổng Kiêu vội vàng đứng ra hòa giải.Nghiêng đầu, nhìn thấy tên "anh em tốt" đĩnh đạc ngồi bên cạnh mình còn choàng tay lên vai mình, Âu Dương Húc hừ cười một tiếng."

Áo sơ mi này của tôi trị giá 5 vạn 8, cậu xác định cậu làm dơ là có thể đền được chắc?"

Hoàng Y Y không phải loại người hay ho gì, đồng dạng Đổng Kiêu cũng là tên vương bát đản (aka lưu manh) chuyên nịnh hót.

Trước mạt thế thì đi theo nguyên chủ ăn ké uống ké, vớt chỗ tốt, chiếm tiện nghi.

Sau mạt thế vì nịnh bợ nam chủ liền đem nguyên chủ bán đứng cho nam chủ, làm hại nguyên chủ chết trong bầy tang thi."

Ha ha ha, ha ha ha......"

Liếc thấy Âu Dương Húc lạnh mặt, hơn nữa thái độ lại lạnh lùng.

Đổng Kiêu cười gượng hai tiếng, vội vàng rụt tay về."

A Húc, đây là giỏ trái cây bọn tôi mua cho cậu."

Người nói là một vị "anh em tốt" khác, Trịnh Hâm đem giỏ trái cây đặt lên trên bàn trà.Nhìn thoáng qua giỏ trái cây, Âu Dương Húc vẫn không dao động, vẫn như cũ cúi đầu uống cà phê.

Trịnh Hâm và Đổng Kiêu cùng một loại người, nguyên chủ chính là bị hai người này bán đứng nên mới có thể bị nam chủ tính kế đến chết.

Vì thế hai tên "anh em tốt" này chờ mạt thế đến, hắn nhất định sẽ "chiếu cố" thật tốt để "báo đáp" họ."

Chị Lâm, chị làm gì vậy?"

Nhìn thấy người giúp việc bưng lên ba ly nước trái cây, Âu Dương Húc hơi hơi nhíu mày."

Thiếu gia???"

Hoang mang nhìn chủ tử, vẻ mặt người giúp việc mờ mịt.Ba người này không phải bạn học của thiếu gia sao?

Lúc trước cũng đã từng tới nhà nha!

Nàng nhớ rõ mà."

Đem nước trái cây vào lại đi.

Mẹ của tôi kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, đừng phô trương lãng phí như vậy.

Sau này những người nào không có quan hệ gì thì không cần tùy tùy tiện tiện mời nước trái cây pha cà phê.

Biết không?"

Mở miệng, Âu Dương Húc lạnh giọng phân phó."

Vâng, thiếu gia!"

Nghe lời, chị Lâm vừa mới đem ba ly nước trái cây lên liền đem toàn bộ trở về.Âu Dương Húc đã làm đến rõ ràng như vậy, ba vị kia giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý người, lập tức ý thức được Âu Dương Húc không vui."

A Húc, thực xin lỗi, là tôi không tốt, là tôi hại cậu xảy ra tai nạn xe cộ.

Đều là tôi không tốt, thực xin lỗi, đều là tôi sai!"

Một đôi mắt to ủy ủy khuất khuất nhấp nháy, Hoàng Y Y vội vàng mở miệng xin lỗi."

Không, tôi bị tai nạn xe cộ không liên quan gì tới cô!

Đó là việc riêng của tôi."

Nói đến việc tai nạn xe cộ lần này, Âu Dương Húc lại ở trong lòng mắng nguyên chủ thêm một lần nữa.

Tên ngu ngốc này, sinh nhật Hoàng Y Y lại đi tỏ tình rồi tặng ả một cái dây chuyền bằng kim cương, kết quả bị Hoàng Y Y cự tuyệt liền say rượu đua xe rồi tông vào cây đại thụ bên đường dẫn đến chấn động não.

Xảy ra tai nạn oán được ai?

Còn không phải oán nguyên chủ quá ngu ngốc còn gì?"

A Húc, tôi, tôi thật sự không muốn tổn thương cậu.

Cậu vẫn luôn biết tôi luôn coi cậu là người bạn tốt nhất của tôi mà."

Nhìn thấy Âu Dương Húc không dao động, Hoàng Y Y như cũ đáng thương nói.Người bạn tốt nhất?

Là máy ATM tốt nhất không hơn không kém đi!"

Chị Trương, chị Lâm, tôi vừa mới xuất viện, không tiếp xúc vi khuẩn được, hai người đem ghế salon đã bị người khác ngồi qua này, còn có bàn trà nữa, đều dùng thuốc sát trùng khử trùng lại đi.

À còn nữa, lại đem giỏ trái cây đầy vi khuẩn này ném đi luôn cho tôi, nhìn buồn nôn!"

Ưu nhã đứng dậy, Âu Dương Húc ngồi lên một cái ghế khác."

Vâng!"

Nghe lời, hai người giúp việc lập tức bận việc lên."

A Húc, cậu cũng đừng giận Y Y nữa."

Đổng Kiêu vì Hoàng Y Y cầu tình.Nhìn gã một cái, Âu Dương Húc ngược lại nhìn về phía cửa lớn.

"A Vĩ!"

"Thiếu gia!"

Nghe gọi, một bảo tiêu cường tráng mặc tây trang màu đen, thân cao 1m9 đi vào phòng khách, đi tới trước mặt Âu Dương Húc, khom người cúi đầu 90 độ."

A Vĩ, mẹ tôi mời anh tới là để anh bảo vệ tôi an toàn.

Có một vài người không đứng đắn về sau cũng đừng cho vào.

Những tên nghèo đến điên rồi, nói không chừng sẽ lấy danh nghĩa là bạn tốt, anh em tốt đến bắt cóc tôi đó."

Bưng ly, Âu Dương Húc lại cúi đầu uống một ngụm cà phê."

Vâng, thiếu gia, tôi đã hiểu!"

Gật đầu, A Vĩ đi tới trước mặt ba người đang ngồi trên salon."

Ba vị, nơi này là nhà riêng, mời các người rời đi!"

Nhìn ba người, A Vĩ không chút khách khí hạ lệnh trục khách.END CHƯƠNG 5.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 6: BỊ ĐUỔI RA NGOÀI


CHƯƠNG 6: BỊ ĐUỔI RA NGOÀINhìn vẻ mặt nghiêm túc không chút khách khí của vị đại ca bảo tiêu trước mặt này, ba người đều ngây ngẩn cả người.

Đây là, đây là muốn đuổi bọn họ đi???Đem ánh mắt mờ mịt chuyển hướng nhìn Âu Dương Húc, nhìn người một thân áo sơ mi hàng hiệu phối hợp quần tây giày da, hai chân bắt chéo ngồi trên ghế ưu nhã uống từng ngụm từng ngụm cà phê, không biết vì cái gì, Hoàng Y Y có một loại cảm giác thật xa lạ.Cái tên con nhà giàu cao cao tại thượng trước mắt này chính là cái tên ngốc ngày thường vẫn luôn đi theo sau mông mình, tùy ý mình đùa giỡn trong lòng bàn tay đây sao?

Cậu ta thật sự vẫn là tên Âu Dương Húc đó sao?"

A Húc, là tôi không tốt, là tôi làm tổn thương tình cảm của cậu.

Cậu muốn trách thì cứ trách tôi là được rồi, không nên trách Đổng Kiêu cùng Trịnh Hâm.

Bọn họ là bạn tốt của cậu mà, cậu đừng nên giận chó đánh mèo lên người bọn họ!"

Hoàng Y Y vẫn như cũ duy trì hình tượng bạch liên hoa nhu nhược động lòng người nói.Nghe câu này, Âu Dương Húc nhìn về phía ả.

"Bạn học Hoàng Y Y, cô nghe cho rõ.

Tôi muốn làm như thế nào, đối xử với bạn bè tôi như thế nào thì cũng không liên quan gì đến cô.

Xin cô không cần tự cho mình là đúng, mặt khác, mời cô đem dây chuyền kim cương trên cổ cô và túi xách giao ra đây."

Không khách khí nhìn đối phương, Âu Dương Húc trực tiếp đòi lại đồ từ ả.

Ở trong lòng hung hăng mắng nguyên chủ là bại gia tử (aka đứa con phá sản), một cái dây chuyền kim cương hơn ba mươi vạn vậy mà lại đem đi tặng cho một ả tâm cơ như vậy!"

A Húc, cái đó, là cậu tặng cho tôi cơ mà?"

Vuốt dây chuyền kim cương trên cổ mình, Hoàng Y Y kinh ngạc nhìn cậu.

Giá trị dây chuyền này xa xỉ như vậy, ả làm sao có thể cam tâm trả về được chứ?"

Chính là bổn thiếu gia bây giờ đổi ý rồi, không muốn tặng cho cô nữa."

Âu Hương Húc trả lời theo lẽ đương nhiên.Tặng cho cô?

Cho dù tôi có đưa cho ăn mày cũng tuyệt đối sẽ không để cho thứ ích kỷ tính toán ái mộ hư vinh như cô chiếm được tiện nghi đâu!"

A Húc, chỉ là chút hiểu lầm mà thôi, cậu xem câu hà tất phải......"

"Câm miệng, không có liên quan gì tới cậu!"

Lạnh lùng quét mắt nhìn Đổng Kiêu, đáy mắt Âu Dương Húc tràn đầy sát ý.Hiểu lầm nhỏ?

Cả mạng sống đều thua luôn trong tay ba tên khốn nạn mấy người mà dám nói hiểu lầm nhỏ?

Nếu bây giờ không phải đang là thời đại hòa bình, nếu không phải không muốn tạo phiền phức cho mẹ, tôi đã sớm giết chết luôn mấy người rồi."

A......"

Nhận được ánh mắt rét lạnh của Âu Dương Húc, Đổng Kiêu ngậm miệng lại, không dám nói thêm câu nào nữa.Nhìn sắc mặt âm trầm như muốn ra nước đen luôn cùng với sát khí mười phần của Âu Dương Húc, Trịnh Hâm cũng không khỏi rụt cổ lại."

Đem đồ giao ra đây, nếu không, đừng trách chúng tôi đối với cô không khách khí."

Vẫy tay một cái, A Vĩ lập tức gọi ba tên bảo tiêu giống hắn tới, lập tức vây xung quanh Hoàng Y Y.Hoàng Y Y chỉ là sinh viên từ nông thôn, có bao giờ gặp qua thế trận như vậy đâu.

Vừa thấy vây xung quanh ả bốn tên bảo tiêu to con sắc mặt bất thiện nhìn ả thì chân ả muốn bị chuột rút luôn."

Được!"

Ngón tay nâng lên, Hoàng Y Y tâm không cam tình không nguyện mà tháo xuống dây chuyền kim cương trên cổ, đưa cho A Vĩ.Mở túi xách ra, Hoàng Y Y đem ví tiền cùng với điện thoại của mình lấy ra."

Ví tiền cùng với điện thoại cũng để lại!"

Cái ví tiền to cỡ bàn tay cũng mất hết 18 vạn của nguyên chủ đó, nghe nói là phiên bản giới hạn.

Còn có điện thoại nữa, cũng là hàng hiệu của Mỹ, hơn 3 vạn thì phải?"

Ừ!"

Sắc mặt trắng bệch lên tiếng, Hoàng Y Y lấy từ trong ví tiền ra 1 thẻ ngân hàng cùng với mấy tờ tiền nhân dân tệ, đem đồ giao lại hết cho A Vĩ."

Thiếu gia!"

A Vĩ đi tới cung kính đem đồ vật đặt trên bàn trà trong tầm tay của Âu Dương Húc."

Ừ, đưa bọn họ đi ra ngoài đi!"

Xua tay, Âu Dương Húc ý bảo đem ba người đi ra ngoài."

Vâng!"

Nghe lời, A Vĩ quay đầu đi tới trước mặt ba người đó."

Ba vị, mời đi!"

Lạnh như băng nhìn về phía ba người, A Vĩ ý bảo ba người rời đi.Ngẩng đầu không cam lòng nhìn thoáng qua Âu Dương Húc vẫn như cũ ngồi chỗ kia uống cà phê, nhìn cũng không thèm nhìn mình một cái, Hoàng Y Y chịu đả kích lớn, vẻ mặt chán nản đi theo hai người Đổng Kiêu và Trịnh Hâm, cùng nhau rời khỏi biệt thự của Âu Dương Húc.END CHƯƠNG 6.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 7: UỐNG RƯỢU GIẢI SẦU


CHƯƠNG 7: UỐNG RƯỢU GIẢI SẦUĐi ra khỏi biệt thự của Âu Dương Húc, Đổng Kiêu nghĩ như thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ."

Nè, Trịnh Hâm, cậu nói xem tên nhóc Âu Dương Húc hôm nay bị sao vậy?

Uống lộn thuốc hả?"

Thật là gặp quỷ, bình thường tên Âu Dương Húc này là dễ hống nhất, coi hai người bọn họ như anh em ruột.

Vậy mà hôm nay một câu cũng không thèm nhiều lời cùng bọn họ, còn trực tiếp kêu bảo tiêu, đuổi bọn họ đi.

Thử nói xem chuyện này có phải tà lắm không?"

Đi thôi, lát nữa đi tới tiệm ăn vặt ăn xiên nướng đi!"

Nhìn Hoàng Y Y một cái, Trịnh Hâm không muốn nói nhiều.Hiểu được ý của Trịnh Hâm, Đổng Kiêu gật gật đầu.

"OK!"

Nhìn hai người bên cạnh, Hoàng Y Y cảm giác được hai người kia rõ ràng không còn nhiệt tình với ả như trước nữa, ngay cả tiền đi xe buýt cũng không thèm trả giúp ả luôn.Thật ra Hoàng Y Y hiểu rất rõ, hai người kia ngày thường bảo vệ mình, nịnh bợ mình, hoàn toàn đều là vì Âu Dương Húc.

Nếu Âu Dương Húc không thích ả nữa thì hai người kia cũng tuyệt đối không vội mà đi lấy lòng ả nữa đâu.Nghĩ đến Âu Dương Húc, Hoàng Y Y bất chợt nhíu mày, vì sao mà tên Âu Dương Húc ngày thường vẫn luôn thực nghe lời bây giờ lại đột nhiên trở mặt không nhìn người vậy?

Chẳng lẽ là vì tai nạn xe trước đó?

Không được, qua mấy ngày nữa phải nghĩ cách nói chuyện với cậu ta mới được.

Nếu không có cậu ta hỗ trợ thì việc mình muốn đi thực tập ở bệnh viện trung tâm thành phố sợ là sẽ không được mất!Hoàng Y Y là người nông thôn nên giấc mộng của ả chính là muốn ở lại Hải Thành, được ở lại nơi này làm việc, được ở lại nơi này kết hôn, được sống trong sự giàu có ưu việt, và là đối tượng làm cho tất cả những cô gái ở nông thôn đều phải ngước nhìn ngưỡng mộ.Bệnh viện trung tâm thành phố là bệnh viện lớn nhất Hải Thành.

Ả học ba năm đại học Y Khoa chính là vì có thể vào bệnh viện này công tác.

Sau đó sẽ tìm một nam bác sĩ có cùng chung chí hướng trong đây, tìm một người lý tưởng vừa đẹp trai vừa giàu có.

Vì vậy cho dù có thế nào đi nữa ả cũng nhất định phải vào được bệnh viện trung tâm thành phố.Sau khi tách khỏi Hoàng Y Y, hai người Đổng Kiêu và Trịnh Hâm liền trực tiếp đi đến quán ăn xiên nướng đông đúc.Sau khi gọi ba, bốn mươi xiên thịt dê, lại gọi thêm mấy chai bia.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện."

Trịnh Hâm, cậu nói xem tên nhóc Âu Dương Húc này có phải bị tai nạn xe làm cho đầu bị đâm choáng rồi không?

Tại sao lại đối xử với hai chúng ta như vậy chứ?"

Đổng Kiêu đầy bụng ủy khuất hỏi.Không thể tưởng tượng nổi tính tình đại thiếu gia của tên Âu Dương Húc này thật sự lớn, thậm chí gọi cả bảo tiêu."

Tôi nghĩ, cậu ta chắc là vì Hoàng Y Y.

Cậu cũng biết rồi, cậu ta đập không ít tiền lên người Hoàng Y Y.

Mà cậu cũng thấy rồi đó, ả Hoàng Y Y đó vậy mà cứ không chịu làm bạn gái của A Húc, cũng có cho người ta chạm vào người đâu?"

Trịnh Hâm ngửa đầu uống một ngụm bia nói."

Ả đê tiện Hoàng Y Y này cũng thật là.

Ăn của người ta, uống của người ta, còn không cho người ta đụng vào.

Ả con mẹ nó nghĩ ả là ai chứ?"

Nói đến Hoàng Y Y thích làm bộ làm tịch lại ham thích hư vinh, Đổng Kiêu liền nổi nóng.

Nếu không phải vì ả, gã sẽ không bị A Húc đuổi ra ngoài, nói đến cùng cũng là do cái ả tiểu tiện nhân này mà ra hết."

Đổng Kiêu, hai ngày này khoan hãy gọi cho A Húc đã, đừng đâm vào họng súng.

Chờ thêm mấy ngày nữa nhìn xem thái độ của A Húc thế nào, nếu A Húc không muốn theo đuổi Hoàng Y Y nữa, đến lúc đó thì giới thiệu em gái họ của cậu cho A Húc đi."

Nghe Trịnh Hâm nói như vậy, mắt Đổng Kiêu lập tức sáng ngời.

"Đúng vậy nha, sao tôi lại quên mất con bé đó chứ?

Con nhóc đó so với Hoàng Y Y chỉ biết làm bộ làm tịch phóng đãng hơn nhiều, bảo đảm không tới một tuần là có thể bắt lấy Âu Dương Húc liền!"

"Ha ha ha, đến lúc đó cậu thành anh rể họ của A Húc, cần phải chiếu cố anh em đó!"

Trịnh Hâm cười cười chủ động rót bia cho Đổng Kiêu."

Nhất định rồi nhất định rồi.

Sẽ không thiếu chỗ tốt cho cậu."

Mẹ nó, còn không phải nữ nhân sao?

Có cái gì đặc biệt hơn người chứ, Hoàng Y Y cô chờ đi, sẽ có lúc cô phải khóc.

Chờ tới lúc tôi thành anh rể họ của A Húc, tiền của A Húc còn không phải để cho anh em chúng tôi sao?Nhìn bộ dạng đắc ý của Đổng Kiêu, Trịnh Hâm nhẹ nhàng kéo khóe miệng, đáy mắt tràn đầy ý cười.

Còn không phải nữ nhân sao?

Hoàng Y Y không được thì có thể tìm người khác!

Cái tên ngu ngốc Âu Dương Húc chẳng lẽ còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay của gã sao?END CHƯƠNG 7.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 8: BÁN XE THỂ THAO VÀ BIỆT THỰ


CHƯƠNG 8: BÁN XE THỂ THAO VÀ BIỆT THỰSau khi ăn trưa xong, Âu Dương Húc đem theo hai bảo tiêu và tài xế cùng nhau rời khỏi biệt thự lớn của Âu Dương gia, đi tới biệt thự nhỏ gần trường học của cậu.Đi vào nhà, Âu Dương Húc nhìn một lượt từ tầng trên xuống tầng dưới, đem tất cả quần áo và đồ dùng cá nhân và cả hai mươi mấy cái đồng hồ phiên bản giới hạn của nguyên chủ đều đóng gói vào ba cái rương da, kêu bảo tiêu cất vào cốp xe.Thu thập quần áo xong, Âu Dương Húc trực tiếp gọi cho công ty chuyển nhà, kêu công ty chuyển nhà lại đây đem tất cả đồ nội thất bên trong đem đi bán ở chợ second-hand hết.

Tất cả đồ nội thất đó tuy rằng không đáng giá lắm nhưng nếu bán đi hết cũng được hơn 100 vạn đó!

Thịt muỗi cũng là thịt mà, không phải sao?Sau khi bán đồ nội thất, Âu Dương Húc lại liên hệ với bên môi giới bán biệt thự cùng với xe thể thao của cậu.

Vì để có thể lấy tiền sớm, Âu Dương Húc định giá rất thấp.

Biệt thự trị giá 3800 vạn, cậu chỉ định giá 3100 vạn, xe thể thao trị giá 200 vạn, cậu cũng chỉ định giá 160 vạn.Đem tất cả xử lý tốt xong rồi, Âu Dương Húc lại đem theo bảo tiêu đi siêu thị một chuyến, mua một ít rau quả tươi, chuẩn bị làm hai món ăn tối cho mẹ.Hôm nay Tần Phương về nhà đặc biệt sớm.

Chưa đến 7h thì bà đã về đến nhà.Về nhà nhìn một vòng, nhìn thấy con trai đang đeo tạp dề trong phòng bếp đang làm salad cho mình, Tần Phương không khỏi ngẩn người."

Mẹ, ngài đã về rồi sao, tới đây nếm thử tay nghề của con!"

Nói xong, Âu Dương Húc lấy một miếng chuối đút cho mẹ mình."

Ừ!

Ăn ngon!"

Ăn salad hoa quả mà con trai đích thân đút cho bà ăn, Tần Phương liên tục gật đầu.Đây là lần đầu tiên con trai đích thân làm đồ ăn cho bà ăn đó!Thật ra, Âu Dương Húc xuất thân nghèo khó, chiên xào nấu nướng mọi thứ cậu đều biết làm, chẳng những vậy cậu còn nấu ăn rất ngon.

Nhưng mà nguyên chủ là đại thiếu gia "áo tới duỗi tay mặc cơm tới há miệng ăn", nếu lập tức làm nguyên bàn lớn thức ăn, không khỏi làm cho người khác nghi ngờ.

Cho nên nghĩ lại, Âu Dương Húc chỉ làm món đơn giản nhất là salad hoa quả mà thôi."

Ha ha ha, con trai của ngài là người rất thông minh vừa học liền biết đó.

Có đúng không dì Lý?"

Âu Dương Húc quay đầu, vẻ mặt đắc ý hỏi đầu bếp nhà mình."

Đúng vậy, thiếu gia rất thông minh, trái cây cắt rất đều đó nha."

Đầu bếp gật đầu vội vàng khen ngợi."

Con đó, vừa mới xuất viện lại không chịu nghỉ ngơi cho tốt."

Nhìn con trai, Tần Phương không nhịn được đau lòng."

Mẹ, con không sao, mỗi ngày nằm trên giường miết, không lẽ mẹ muốn con biến thành người thực vật luôn à?"

"Phi phi phi, đừng ăn nói bừa bãi!"

Trừng mắt, Tần Phương không hài lòng nhíu mày."

Rồi rồi rồi, con không nói bậy, đi thôi đại mỹ nữ.

Trong bếp có khói dầu, đối với làn da không tốt đâu!"

Âu Dương Húc vừa nói vừa lôi mẹ cậu ra khỏi phòng bếp.Cùng con trai ngồi trên salon, một bên xem TV, một bên được con trai đút salad hoa quả cho mình ăn, Tần Phương cảm thấy đặc biệt ấm áp, cực kỳ hạnh phúc."

Mẹ, con muốn bán biệt thự và xe thể thao!"

Việc này không giấu được nên Âu Dương Húc đơn giản trực tiếp nói ra với Tần Phương."

Làm sao vậy, có phải hết tiền tiêu vặt không.

Mẹ lại cho con 200 vạn nhé?"

Nghe con trai muốn bán biệt thự, Tần Phương khó hiểu nhíu mày."

Không phải, mẹ, chỉ còn nửa năm nữa là con tốt nghiệp đại học rồi.

Qua mấy ngày lại phải đi thực tập, biệt thự đó có còn ở nữa đâu, nên con muốn bán nó đi để về ở cùng với mẹ.

Lại nói đến xe thể thao, con vừa mới xảy ra tai nạn xe, lại lái xe nữa con cảm thấy có chút hoảng nên mới muốn bán đi luôn đó mà!"

Nghe con trai nói vậy, Tần Phương gật gật đầu.

"Vậy được rồi, nếu là đồ của con, con muốn bán cứ bán.

Mẹ không có ý kiến gì, nhưng nếu con có thiếu tiền thì nói với mẹ, đừng ủy khuất chính mình.

Mẹ kiếm tiền là để cho con xài, hiểu không?"

Nghe lời này của mẹ, Âu Dương Húc trong lòng ấm dào dạt, tên ngốc nguyên chủ này, người mẹ tốt như vậy cũng không biết phải hiếu thảo, cậu ta xứng đáng bị tang thi ăn!END CHƯƠNG 8.
 
Back
Top Bottom