Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ + Edit + Hoàn] Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu

[Đam Mỹ + Edit + Hoàn] Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu
Chương 66: Không trở về nữa


Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi**************Chuyện này Giang Diệc không tiện nhúng tay vào, không chỉ không tiện nhúng tay, ngay cả khi Phương Phàm giả vờ như không thể gặp bọn họ, cậu cũng không nói được một câu an ủi nào.Tư Kinh Mặc vẫn luôn chú ý đến sắc mặt của Giang Diệc, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu: "Chuyện này không trách cậu."

Đương nhiên là Giang Diệc biết, cậu chỉ khẽ gật đầu rồi không nói gì nữa.Chỉ là đột nhiên phát hiện ra chuyện này khiến cho tâm trạng của Giang Diệc bị ảnh hưởng, lúc ngắm pháo hoa cũng không mấy tập trung.Mãi đến lúc sắp đếm ngược, Giang Diệc bỗng lấy lại tinh thần."

Sắp đến năm mới rồi!"

Trong giọng nói của Giang Diệc có vẻ hưng phấn, chủ động nắm lấy tay Tư Kinh Mặc.Tay của nam sinh rất ấm áp, nắm rất thoải mái.

Tư Kinh Mặc khoác tay lên vai Giang Diệc, trầm giọng đáp lời.Trên boong tàu vẫn có thể nghe giọng của người chủ trì: "Bây giờ chúng ta cùng nhau đếm ngược ——""Mười, chín..."

"Tư ca."

Đột nhiên Giang Diệc kéo kéo Tư Kinh Mặc.Tư Kinh Mặc cúi đầu nhìn Giang Diệc: "Hửm?"

Giang Diệc nhích lại gần, nhỏ giọng nói: "Cậu, cậu có muốn......"

Đôi mắt Tư Kinh Mặc lóe lên một cái.Giọng của người chủ trì vẫn đang tiếp tục: "Năm, bốn, ba..."

"Tư ca..."

Giang Diệc nhỏ giọng gọi.Tư Kinh Mặc cụp mắt xuống giấu đi ý cười trong mắt, cuối cùng khi âm thành kia vừa kết thúc, hắn bỗng cúi người xuống, nói khẽ vào tai Giang Diệc: "Chúc mừng năm mới."

Sau đó không cho Giang Diệc cơ hội trả lời, bờ môi ấm nóng chuẩn xác đáp xuống đôi môi mềm mại của Giang Diệc.Giang Diệc sửng sốt một lúc, sau đó nhắm mắt lại, tham lam hít vào mùi tin tức tố dễ chịu trên người Tư Kinh Mặc.Vào thời khác này, người được ôm hay người đang ôm, chỉ thuộc về bọn họ, sẽ không có bất kỳ ai quấy rầy nữa.Pháo hoa nở rộ trên bầu trời, bên tai là vô số âm thanh chúc mừng năm mới.

Giang Diệc xiết chặt tay, dùng sức ôm lấy Tư Kinh Mặc.............Đợi khi pháo hoa và tiết mục biểu diễn kết thúc, đã hơn 1 giờ sáng, du thuyền dừng lại sát bờ, gió đêm lạnh hơn chút nữa."

Giờ chúng ta đi đâu đây?"

Hứa Hướng Dương ngáp một cái, khá là buồn ngủ."

Về ngủ hay đi ngắm mặt trời mọc?"

Giang Diệc hỏi.

Trước đó cậu và Tư Kinh Mặc đã thảo luận rồi, hai người bọn họ muốn đi ngắm mặt trời mọc, nhưng giờ nhiệt độ khá là thấp, đi ngắm mặt trời mọc thì phải leo núi, không được an toàn cho lắm.Cuối cùng bốn người thảo luận với nhau rồi quyết định về ngủ.Những khách sạn gần đây đã kín chỗ từ sớm, giờ này mới đi đặt khách sạn thì chắc chắn không được.Giang Diệc dứt khoát nói: "Về nhà tớ đi, nhà tớ có nhiều phòng, bình thường chỉ có mình tớ ở thôi."

Hứa Hướng Dương khẽ gật đầu: "Lúc này chỉ cần cho tớ một cái giường để ngủ thôi!"

Lục Tinh cười bất đắc dĩ: "Cố chịu một chút nào."

4 người họ gọi xe về nhà Giang Diệc, lúc đầu Giang Diệc không thấy buồn ngủ cho lắm, nhưng khi về đến nhà thì cảm thấy không muốn động đậy nữa.Phòng khách trong nhà đã được dọn dẹp từ sớm, bốn người có thể đi ngủ được luôn.

Cả ngày trời vừa đi thi vừa đi chơi, tất cả mọi người đều vô cùng mệt mỏi.Sau khi Giang Diệc dẫn từng người đến phòng của họ, cậu lê thân thể mệt mỏi đi về phòng mìnhKhi đi ngang qua phòng Tư Kinh Mặc thì cửa được mở ra từ bên trong."

Ngủ ngon."

Tư Kinh Mặc còn chưa thay quần áo.Giang Diệc lại gần ôm Tư Kinh Mặc: "Ngủ ngon."

Về đến phòng, Giang Diệc còn chẳng có sức để đi tắm, chỉ rửa mặt rồi ngã xuống giường chuẩn bị ngủ.Ngay khi Giang Diệc nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, thì điện thoại của cậu rung lên, cậu không biết ai lại gửi tin nhắn cho mình vào giờ này.Do dự một lát, Giang Diệc cầm điện thoại lên.Một phút trước, Phương Phàm gửi tin nhắn tới."

Diệc ca!

Nếu như Trương Dương hỏi cậu có phải tớ đã về rồi không, cậu tuyệt đối không được nói cho cậu ấy biết nhé!"

Đầu óc Giang Diệc mơ mơ hồ hồ cảm thấy khá bối rối.Tại sao cậu phải nói cho Trương Dương?Nhưng Giang Diệc thực sự buồn ngủ lắm rồi, nên không muốn đánh chữ quá nhiều, chỉ trả lời đúng một chữ: "Được."

Sau đó Giang Diệc quăng điện thoại, thuận tay để thành chế độ im lặng rồi nhắm mắt lại ngủ.Sáng ngày hôm sau, Giang Diệc bị tiếng gõ cửa của Tư Kinh Mặc đánh thức.Đã 12 giờ trưa rồi, dù không ăn sáng thì giờ cũng nên ăn cơm trưa rồi.Tư Kinh Mặc đã đặt đồ ăn từ sớm nên giờ cơm trưa đã được giao đến.Về phần Hứa Hướng Dương và Lục Tinh, thì nghe Tư Kinh Mặc nói bọn họ vừa về, ba mẹ Hứa Hương Dương tìm cậu ta có việc, đi rất vội, không ở lại ăn cơn được.Giang Diệc rửa mặt xong thì ngồi xuống bàn ăn: "Có chuyện gì mà gấp vậy chứ?"

Tư Kinh Mặc không phải là người nhiều chuyện, nên đương nhiên là hắn không biết.Nhưng mà đi rồi cũng tốt, trong lòng Giang Diệc nghỉ như vậy, vừa lúc để hai người họ ở bên nhau một ngày!

Trong lòng Giang Diệc đắc ý lắm, chỉ tiếc là nguyện vọng này của cậu không thực hiện được mà thôi.Rạng sáng Trương Dương đã gọi rất nhiều cuộc, chỉ là điện thoại của Giang Diệc luôn để chế độ im lặng nên không nghe điện thoại.

Chờ cậu ăn cơm trưa xong cầm điện thoại lên, Giang Diệc mới thấy cả trăm cuộc gọi nhỡ.Trong khoảnh khắc đó trái tim Giang Diệc hẫng mất một nhịp, thậm chí cậu còn hoài nghi có phạ Trương Dương đã xảy ra chuyện gì đó không.Điện thoại vừa kết nối được một giây, đột nhiên Giang Diệc không biết nói gì cho phải."

Diệc ca, có phải cậu biết Phương Phàm đã quay về rồi không?

Diệc ca......"

Giang Diệc yên lặng.Trong giọng nói của Trương Dương có vẻ suy sụp: "Diệc ca, cậu biết không, tối qua tớ nhìn thấy cậu ấy, tớ dám khẳng định, đó chính là Phương Phàm!"

"Bộ quần áo trên người cậu ấy là do tớ và cậu ấy cùng đi mua, cậu ấy còn đi mua trà sửa ở tiệm mà cậu ấy thích nhất nữa.

Tớ hỏi nhân viên cửa hàng, miêu tả của nhân viên giống cậu ấy như đúc, nhưng khi tớ đến nhà cậu ấy, ba mẹ cậu ấy nói cậu ấy chưa quay về!"

"Chắc chắn là Phương Phàm đã về rồi!

Chắc chắn cậu ấy đã về!

Chỉ là cậu ấy không muốn gặp tớ thôi!"

"Diệc ca, cậu có biết không, nếu như cậu biết thì hãy nói cho tớ..."

Trương Dương nói một tràng thật dài, thậm chí còn không cho Giang Diệc cơ hội để nói."

Tôi không biết."

Vất vả lắm mới đến phiên Giang Diệc nói, nhưng cậu chỉ nói đúng một câu.Đúng lúc này, đột nhiên cậu hiểu tại sao tối hôm qua Phương Phàm lại gửi tin nhắn kia."

Tôi không biết."

Giang Diệc cố gắng để giọng điệu của mình có vẻ kinh ngạc.

"Phương Phàm về rồi à?

Cậu nói cậu trông thấy cậu ấy ở đó à?

Sao cậu ấy về mà không nói với chúng ta?"

"Haizzz, không phải chứ, cậu chắc chắn người đó là Phương Phàm ư?"

Bàn tay đang thả lỏng một bên của Giang Diệc nắm chặt, giống như cậu chưa hề biết chuyện này.Sau khi Trương Dương nghe Giang Diệc nói vậy thì im lặng một lúc lâu."

Trương Dương?"

Hồi lâu sau, Giang Diệc không nhịn được hỏi lại."

Diệc ca, cậu đang gạt tớ."

Giọng của Trương Dương rất trầm.Giang Diệc lắc đầu, giọng điệu rất bình thản: "Tôi lừa cậu?

Không đâu, cả ngày hôm qua tôi đều ở nên cạnh Tư ca, tối hôm qua khi xem pháo hoa xong bọn tôi quay về thì đã rất muộn rồi, tôi đặt điện thoại ở chế độ im lặng rồi đi ngủ, sao tôi biết Phương Phàm đã trở về chứ?"

"Không phải như vậy."

Trong giọng nói của Trương Dương có sự run rẩy mà chính cậu ta cũng không phát hiện ra.

"Diệc ca, cậu...

Cậu nói cho tớ biết đi, tớ sẽ không đi tìm Phương Phàm đâu, tớ chỉ muốn biết cậu ấy có quay về hay không thôi."

Đột nhiên Giang Diệc không biết phải nói gì."

Không phải."

Giang Diệc thở dài.

"Chưa nói đến chuyện Phương Phàm có về hay không, coi như cậu ấy về, cậu tìm cậu ấy là có chuyện muốn nói với cậu ấy ư?"

Trương Dương ngẩn ra: "Tớ......

Không phải, tớ, tớ chỉ muốn xin lỗi cậu ấy thôi."

Nói đến câu sau, giọng Trương Dương nhỏ dần.

"Chuyện trước kia, là tớ làm sai, tớ muốn xin lỗi cậu ấy......"

Giang Diệc thở dài: "Cậu muốn xin lỗi thì lúc nào mà chả được, Phương Phàm không đổi số điện thoại, cậu cứ gọi cho cậu ấy là được rồi."

"Nhưng......

Có rất nhiều chuyện không thể nói rõ qua điện thoại được, nếu có thể thì tớ muốn nói trước mặt cậu ấy."

Trương Dương thấp giọng giải thích.

"Tớ cảm thấy chuyện này gặp mặt nói rõ thì sẽ tốt hơn."

"Trước đó hai người đã nói rõ rồi mà?"

Giang Diệc dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nói ra lời tàn nhẫn nhất, nói trúng tim đen, khiến cho Trương Dương không còn gì để nói.Im lặng thật lâu, Giang Diệc còn nói: "Còn có chuyện gì khác không?

Nếu như không có thì tôi cúp máy trước, tôi thực sự không biết Phương Phàm đã về hay chưa, nếu cậu có việc tìm cậu ấy thì tôi có thể giúp cậu chuyển lời."

"Trương Dương?"

Giang Diệc hỏi lại lần nữa."

Không."

Giọng Trườn Dương khàn khàn.

"Không cần đâu, xin lỗi Diệc ca.

Là do tớ quá xúc động, tớ......

Tối qua tớ nhìn thấy một người quá giống cậu ấy, nên tớ mới như thế......

Thật xin lỗi."

Bên tai dường như truyền đến một tiếng thở dài, Giang Diệc rủ mắt xuống giọng nói nhẹ nhàng: "Không sao, lát nữa tôi sẽ hỏi Phương Phàm đang làm gì.

Chỉ là vào lúc này có lẽ cậu ấy đang ngủ, chắc tối mới trả lời tôi được."

Trương Dương không nghe Giang Diệc nói gì, chỉ đáp một cách qua loa.Cúp điện thoại, trong phòng bỗng nhiên im lặng.Tư Kinh Mặc hơi bước về phía trước: "Trương Dương?"

Giang Diệc nhìn Tư Kinh Mặc: "Cậu ấy cũng gọi cho cậu à?"

Tư Kinh Mặc 'ừ' một tiếng: "Tớ nói với cậu ấy là tớ không biết."

Giang Diệc xoa xoa cái đầu đang đau nhức, có lẽ là do ngủ nhiều quá, nên luôn cảm thấy đau đầu: "Tối qua Phương Phàm gửi tin nhắn cho tớ, có lẽ người mà Trương Dương nhìn thấy là cậu ấy."

Giang Diệc chỉ giải thích ngắn gọn cho Tư Kinh Mặc rồi gọi điện cho Phương Phàm.Phương Phàm vừa nhận điện thoại là đã biết Giang Diệc muốn nói gì: "Trương Dương gọi cho cậu hỏi về tớ à?"

Giang Diệc thở dài: "Tối qua cậu gặp cậu ấy à?"

Phương Phàm cười khổ một tiếng, không phủ nhận: "Tớ......

Đột nhiên tớ muốn uống trà sữa ở tiệm đó nên tớ mới đi.

Không ngờ lại bị cậu ấy nhận ra, sau đó cậu ấy đi theo tớ về nhà.

Ba mẹ tớ không có ở nhà, tớ cũng không bật đèn nên cậu ấy đứng dưới lầu nhà tớ rất lâu......"

Giang Diệc không nói gì.Trong giọng nói của Phương Phàm đầy vẻ nghi hoặc: "Diệc ca, đột nhiên cậu ấy đuổi theo là muốn làm gì?

Hay là cậu ấy có chuyện muốn nói với tớ?"

Giang Diệc nhớ đến những lời mà Trương Dương đã nói: "Cậu ấy nói là có chuyện muốn nói với cậu."

Phương Phàm đột nhiên cười khẽ một tiếng: "Thật ra không còn quan trọng nữa, tớ đã không để mấy chuyện trước kia trong lòng từ lâu rồi.

Ngày mai tớ phải đi, đoán chừng sau này sẽ không trở về nữa."

Tâm Giang Diệc nảy lên: "Cậu có ý gì?"

Giọng điệu của Phương Phàm rất áy náy: "Còn chưa kịp giải thích với cậu.

Thật ra lần này tớ về không phải vì tết nguyên đán, mà là vì ba mẹ tớ quyết định đặt trong tâm công việc lên thị trường nước ngoài, lần này họ muốn ra nước ngoài với tớ......"

Giang Diệc nhíu mày hỏi: "Vậy sau này cậu còn quay về không?"

Phương Phàm cắn môi dưới nói: "Có lẽ có rất ít cơ hội để về, dù sao......

Ở đây ngoại trừ ba mẹ tớ, đã không còn có ai khiến tớ phải bận lòng nữa rồi."

Giang Diệc cắn chặt răng, trong lòng rất khó chịu.Hết chương 66.
 
[Đam Mỹ + Edit + Hoàn] Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu
Chương 67: Rất gần


Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi**************Lần này khi Phương Phàm rời đi, Giang Diệc và Tư Kinh Mặc đã đặc biệt xin nghỉ để ra sân bay tiễn cậu ấy.

Ba mẹ Phương Phàm cũng ở đó, nhìn thấy Giang Diệc thì rất vui vẻ."

Cảm ơn cháu nhiều lắm!"

Mẹ Phương nói cảm ơn với Giang Diệc.

"Chuyện lúc trước đã xử lý xong rồi, không biết Phàm Phàm đã nói cho cháu chưa."

"Xử lý xong rồi ạ?"

Giang Diệc thoáng giật mình.Lúc này hình như Phương Phàm mới nhớ tới: "À, con quên nói với các cậu ấy."

Mẹ Phương ra vẻ trách cứ nhìn Phương Phàm: "Cái đứa nhỏ này, cũng không biết nói với bạn của con một tiếng."

Phương Phàm bất lực cười cười.Trong nháy mắt Giang Diệc đã hiểu, đây không phải là do Phương Phàm quên, mà là Phương Phàm không muốn nhắc lại chuyện trước kia.Giờ đây Giang Diệc đang nghĩ, nếu như không có những chuyện trước kia, có lẽ bốn người bọn họ vẫn sẽ tốt đẹp.Trương Dương sẽ không bị người nhà trách cứ, Phương Phàm sẽ không ra nước ngoài, bọn họ cũng sẽ không cãi nhau, vẫn sẽ duy trì quan hệ tốt đẹp như lúc đầu.Chỉ tiếc, tất cả đều chỉ là nếu như.Chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi được nữa.Cho dù là Phương Phàm hay là Trương Dương, cả hai đều vì chuyện kia mà chịu tổn thương.Có đôi khi Giang Diệc nghĩ, dù không có những chuyện trước kia, có phải vẫn sẽ có những chuyện khác làm ảnh hưởng đến quan hệ của Phương Phàm và Trường Dương, quan hệ của hai người họ vẫn thay đổi, giữa bọn họ vẫn sẽ rạn nứt.Không ai có thể đoán trước được những chuyện tương lai, điều duy nhất mà hiện tại bọn họ có thể làm là sống thật tốt.Dưới ánh mắt bức bách của mẹ Phương, Phương Phàm chỉ có thể nói sơ lược kết quả phán quyết cho hai người.Bởi vì dù sao cũng không thực hiện thành công hành vi phạm tội, cộng với việc giáo viên cầu xin tha thiết nên Phương Phàm đã mềm lòng.Mặc dù không chịu bản án dài hơn mười năm, nhưng năm năm sau khi hắn ta ra tù vẫn đối mắt với mười năm bị giám sát, này cũng coi như hắn ta đã phải trả giá đắt rồi.Giang Diệc nghe thì nghe vậy nhưng vẫn cảm thấy Phương Phàm quá mềm lòng.

Lúc ấy mặc dù không thành công, nhưng có nhiều mắt xích liền nhau như thế, thiếu đi cái nào thì Phương Phàm cũng sẽ chịu tổn thương.Nhưng vào ngày như hôm nay, cậu không muốn nhắc đến những chuyện không vui kia, nên đề tài này cứ bị bỏ qua như vậy.Mấy người hàn huyên thêm một lúc thì cả nhà Phương Phàm phải chuẩn bị qua cửa kiểm tra an ninh."

Vậy chúng ta xuất phát thôi!"

Phương Phàm cười vẫy vẫy tay với hai người.Hốc mắt Giang Diệc nóng lên, khẽ gật đầu: "Thuận buồm xuôi gió, đến lúc đó có thời gian để quay về thì phải nói cho bọn tôi biết sớm!"

Phương Phàm bước lên ôm Giang Diệc một cái: "Được, cậu yên tâm!

Cậu và Tư ca phải ở bên nhau thật tốt nhé!"

Giang Diệc gật đầu: "Chắc chắn rồi."

Phương Phàm cười, hạ giọng nói: "Vậy tớ đợi khi trở về uống rượu mừng của các cậu!"

Mặt Giang Diệc đỏ bừng lên: "Cậu nói bậy gì vậy!"

Phương Phàm cười nhưng không nói, đảo mắt qua Tư Kinh Mặc đang đứng một bên, làm một cái thủ thế cố lên với hắn.Lần này không chỉ mặt Giang Diệc đỏ mà lỗ tai cũng đỏ nốt."

Phàm Phàm!"

Mẹ Phương kêu một tiếng."

Vâng!

Con đến ngay đây!"

Phương Phàm quay đầu nói, sau đó quay đầu nhìn hai người.

"Vậy tớ đi trước nhé!"

"Chăm sóc bản thân cho tốt!"

Giang Diệc nói."

Thuận buồm xuôi gió."

Tư Kinh Mặc nói.Phương Phàm vẫy vẫy tay với hai người rồi rời đi.Giang Diệc nhìn bóng lưng cậu ta dần xa, nước mắt vừa bị đè xuống bỗng dâng lên.Tư Kinh Mặc không nói gi chỉ ôm bả vai Giang Diệc.Từ sân bay về đến trường học thì đã là xế chiều.Trương Dương thấy hai người về thì bu lại: "Tư ca, Diệc ca, các cậu đi đâu vậy?"

Đương nhiên Giang Diệc sẽ không nói sự thật cho Trương Dương, nháy nháy mắt: "Xin phép nghỉ đương nhiên là đi hẹn hò chứ còn làm cái gì nữa?"

Trương Dương phun luôn ngụm nước đang ngậm trong miệng ra ngoài."

Thì ra các cậu xin nghỉ để đi hẹn hò?"

Không biết lão Từ đã đứng sau lưng hai người từ lúc nào, ánh mắt sâu kín nhìn hai người.Trương Dương ho một tiếng rồi trốn mất.Tư Kinh Mặc nhíu mày, bất lực nhìn Giang DiệcGiang Diệc bị dọa bối rối: "Lão Từ, thầy nghe em giải thích!"

Lão Từ hừ lạnh một tiếng: "Không nghe.

Ngay bây giờ, hai đứa ra ngoài đứng cho tôi, hết chiều nay cũng đừng hòng vào!"

Giang Diệc cười khổ, thở dài đứng dậy, cầm sách và bút của mình, thấp giọng nói: "Vậy xem ra hôm nay chúng ta lại tiếp tục nổi danh trên diễn đàn rồi......

Giọng của cậu không lớn nhưng vẫn bị lão Từ nghe được.Lão Từ cẫn thận suy nghĩ lại, đúng là có thể thành thế thật nên đổi ý giữa đường: "Thôi thôi, hai đứa đừng đứng ngoài cửa, ngoài đó lạnh lắm, đứng cuối phòng học đi."

Giang Diệc: "......

Cậu không nên lắm miệng!"

Tư Kinh Mặc thì cứ như vậy, không nói gì, còn thuận tay cầm sách giúp Giang Diệc.Nhưng hai người chưa đứng được bao lâu, còn chưa hết tiết đầu buổi chiều, lão Giả đã gọi lão Từ ra ngoài.Một lát sau, hai người cũng bị kêu ra ngoài, ở ngoài còn có những bạn học đã từng cùng tham gia thi Olympic toán.Giang Diệc trong nháy mắt hiểu ra, chắc là đã có thành tích thi Olympic toán rồi!Lão Từ còn muốn dạy tiếp, nên đành trừng mắt với Giang Diệc và Tư Kinh Mặc rồi để hai người đi theo lão Giả.Trên mặt lão Giả là nụ cười hiếm thấy, nhìn thì còn có vài phần xuân phong đắc ý*.(*) Xuân Phong Đắc Ý: [春風得意-Chūn fēng dé yì] :tắm mình trong gió xuân dễ chịu
Ý nghĩa: ban đầu, “xuân phong đắc ý” dùng để chỉ cảm giác đi thi mà đỗ đạt công danh, sự nghiệp phất lên.

Về sau, cụm từ này được sử dụng với nghĩa rộng hơn, ngoài thành công trong sự nghiệp còn chỉ sự mỹ mãn trong tình ái, hôn nhân; nói chung tất cả mọi lĩnh vực mà đạt được thành công thì vẫn có thể sử dụng “xuân phong đắc ý” để hình dung.

Xuất xứ:
登科後~ Đăng khoa hậu
孟郊 ~ Mạnh Giao
昔日齷齪不足誇,~ Tích nhật ác xúc bất túc khoa.
今朝放蕩思無涯。~ Kim triêu phóng đãng tứ vô nhai.
春風得意馬蹄疾,~ Xuân phong đắc ý mã đề tật,
一日看盡長安花。~ Nhất nhật khán tận Trường An hoa.

Ghi chú: Tác giả thi hỏng 2 lần, lần thứ 3 năm 796 đỗ tiến sĩ.

Giang Diệc hỏi: "Thầy Giả, lần này bọn em thi không đến nỗi tệ chứ ạ?

Lão Giả hừ, cười một tiếng: "Cái gì gọi là không tệ!

Lần này chúng ta có giải đấy!"

Hai giải nhất và một giải ba toàn thành phố, chỉ riêng lớp mười một ban một của Nhất Trung đã giành được ba giải thưởng.Hai người đạt giải nhất kia đương nhiên là Giang Diệc và Tư Kinh Mặc.Đạt giải nhất thành phố, đồng nghĩa với việc có thể tham gia thi tỉnh.

Lần này Nhất Trung chỉ chọn được ba người, mà ban một đã chiếm hai.Đương nhiên là lão Giả rất vui!

Ông không chỉ vui mà còn vô cùng hưng phấn, thậm chí đã bắt đầu tưởng tượng có thể lấy được một giải nhất cấp tỉnh.Giang Diệc cũng rất vui nhưng cậu hiểu rõ trình độ của mình, thành thật nói: "Em cảm thấy lấy được giải nhất cấp tỉnh thì hơi khó."

"Chẳng lẽ trò cũng không biết cố gắng?"

Lão Giả nhíu mày.

"Dù sao thì tôi cũng nói trước, trò và Tư Kinh Mặc, mặc kệ là người nào cũng phải cầm được một giải nhất cấp tỉnh về cho tôi!"

Tư Kinh Mặc nhướng mày, giọng điều nhàn nhạt: "Không."

Mắt lão Giả trừng to: "Trò nói cái gì?"

Tư Kinh Mặc: 'Không phải một cái, mà là hai cái."

Lão Giả: "......"

Giang Diệc: "Hơ hơ."

Lão Giả: "

Sau này trò có thể nói luôn một lần không?"

Khóe miệng Tư Kinh Mặc lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Có thể.

"Lão Giả nói thêm với hai người vài câu thì bảo họ đi trước.Còn lâu mới tới kỳ thi cấp tỉnh, nhưng mà giờ cần phải chuẩn bị trước, đối với kỳ thi sau này, bọn họ sẽ bắt đầu học phụ đạo.Giấy khen còn chưa được phát xuống, chỉ là lão Giả nhận được tin trước nên không nhịn được mà gọi bọn họ tới.Theo lão Giả nói, chắc chắn cuối tuần này sẽ có giấy khen, đến lúc đó sẽ thông báo cho toàn trường.Lúc về phòng học Giang Diệc tặc lưỡi: "Tư ca, hình như cậu tin tưởng tớ quá rồi đó?"

Tư Kinh Mặc liếc Giang Diệc: "Là do tớ có lòng tin với mình."

Giang Diệc đơ ra một lát, nhịn chưa được hai giây đã bật cười: "Được lắm!

Có câu này của Tư ca, tớ cảm thấy ổn rồi!"

Tuổi trẻ tuỳ tiện, cho dù là lý tưởng hay là ước mơ, từ miệng thiếu niên nói ra sẽ rất đơn giản nhẹ nhàng.Tất nhiên, bọn họ sẽ cố gắng chạy về hướng đó.

Người ở độ tuổi này không sợ thua cuộc, thứ duy nhất mà bọn họ sợ là không có lý do để tiến lên.Một tuần sau trường học công bố thành tích của kỳ thi Olympic toán lần này, khiến trường học chấn động một phen.Lão Từ vừa khen vừa nhắc nhở bọn họ không được quá đắc ý.Lão Giả thì không giống lão Từ, bình thường ông sẽ không khen người khác, đến lúc khen thì dù là người có da mặt dày như Giang Diệc cũng chịu không nổi.Thành tích của kỳ thi Olympic toán chỉ được bàn tán sôi nổi trong một thời gian rồi thôi, đã sắp đến cuối tuần nên rất nhiều người phải tập trung vào việc ôn tập.Cuối cùng sau khi trường và giáo viên thương lượng với nhau, thì quyết định sau khi khai giảng học kì mới thì tiến hành huấn luyện, nhưng luyện tập lúc bình thường sẽ không giảm đi.Mỗi tuần sau khi kết thúc tiết học môn toán, lão Giả sẽ đưa đề luyện thi Olympic cho Tư Kinh Mặc và Giang Diệc, đợi hai người làm xong thì ông sẽ đem về chấm.Hai tuần trôi qua nhanh như chớp, rất nhanh đã tới đêm trước kỳ thi cuối kỳ.Gần đây Giang Diệc không được tập trung cho lắm, cứ ôn tập mãi nên lực chú ý của cậu chuyển sang chuyện khác.Kéo dài hai ba ngày, không chỉ có mình Tư Kinh Mặc nhận ra mà rất nhiên giáo viên bộ môn của ban một nhận ra.Cuối cùng lão Từ không nhịn được nữa nên gọi hai người vào văn phòng.Lão Từ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Gần đây các trò cãi nhau à?"

Giang Diệc trừng to mắt, không chút suy nghĩ phản bác: "Làm gì có chuyện đó, sao bọn em lại phải cãi nhau?"

Lão Từ nhìn chằm chằm Giang Diệc: "Vậy trò tỉnh táo lại đi, sao gần đây trò luôn thiếu tập trung khi học trên lớp vậy?"

Giang Diệc yên lặng, cậu cũng không biết phải giải thích như thế nào nữa.Tư Kinh Mặc đã hỏi Giang Diệc rất nhiều lần về vấn đề này nhưng cậu không trả lời.

Mỗi lần nếu không phải chuyển chủ đề thì cũng nói đại vài câu rồi kéo Tư Kinh Mặc hôn hôn, trực tiếp chặn những lời còn lại của hắn.Cuối cùng Tư Kinh Mặc không hỏi được gì hết, đương nhiên là lão Từ cũng không thể hỏi được gì rồi.Lão Từ hết cách nên chỉ có thể uy hiếp: "Vậy nếu thành tích cuối kỳ của trò bị giảm xuống thì kỳ sau tôi sẽ đổi chỗ ngồi của các trò."

Toàn thân Giang Diệc cứng đờ: "Còn có chuyện này nữa ạ?"

Lão Từ trừng mắt: "Vậy trò nghĩ thành thích của mình sẽ giảm đi à?"

Giang Diệc lập tức nói: "Em chắc chắn sẽ không bị tụt hạng!"

Lúc này lão Từ mới chịu thả hai người về.Trên đường trở về, Giang Diệc nặng nề mà thở dài: "Gần đây biểu hiện của tớ rõ ràng đến vậy à?"

Tư Kinh Mặc dừng bước, nhíu mày, rất hiếm khi nghiêm túc: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Giang Diệc đối mắt với hắn, rất nghiêm túc mà suy nghĩ, thật ra cậu cũng không rõ lắm.Có lẽ là do sắp thi cuối kỳ nên cậu không thể nào bình tĩnh nổi.

Đúng, chính là như vậy.Sắp phải thi rồi, Giang Diệc không lo lắng cho kỳ thi, nhưng thi xong thì sẽ có thành tích, sau đó sẽ kết thúc một học kỳ, sẽ được nghỉ đông......Nghĩ tới đây, con ngươi Giang Diệc co rụt lại.Hình như cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao mình vẫn luôn không có tâm trạng.Là vì kỳ nghỉ đông.Biểu cảm trên mặt Giang Diệc bỗng nhiên rất khó coi, nghỉ đông thì đồng nghĩa với việc cậu và Tư Kinh Mặc phải tách ra một thời gian.

Vừa chia xa là đến tận hai mươi ngày, đây mới là điểm khiến Giang Diệc thấy khó chịu nhất.Giang Diệc nhìn Tư Kinh Mặc đứng trước mặt, không che giấu sự lo lắng của mình: "Tư ca......

Chúng ta sắp phải nghỉ đông rồi."

Lần này là Tư Kinh Mặc ngây người ra, một láy sau hắn nói bằng giọng khàn khàn: "Cậu là vì được nghỉ?"

Lỗ tai Giang Diệc hơi đỏ lên.Lông mày đang nhíu chặt của Tư Kinh Mặc thả lỏng ra, khóe miệng cong cong: "Ai nói nghỉ rồi thì không thể gặp nhau?"

Giang Diệc bỗng nhiên giương mắt: "Cậu ——""Tớ sẽ đi tìn cậu vào năm mới."

Tư Kinh Mặc nói.

"Thành phố kế bên mà, rất gần."

Lỗ tai Giang Diệc càng đỏ hơn, đồng thời trong lòng bắt đầu sôi trào, ngòn ngọt, không, là rất ngọt.Hết chương 67.******(**) Nhi: Hôm nay tính up 3c mà soạn văn xong thì muộn quá rồi, nên giờ Nhi chỉ up 1c thôi nhé.

Chiều mai bù 2c lại cho m.n
 
[Đam Mỹ + Edit + Hoàn] Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu
Chương 68: Giọng nghẹn ngào


Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi**************Có câu nói này của Tư Kinh Mặc, sự nôn nóng của Giang Diệc dần bình tĩnh lại.Đã sắp tới ngày thi, ngay khi Giang Diệc tưởng khoảng thời gian này sẽ yên bình trôi qua, thì xảy ra một sự kiện khiến cả cậu và Tư Kinh Mặc đều kinh hoảng -- Trương Dương biết Phương Phàm rời đi.Chuyện này không phải là hai người họ để lộ mà là ba mẹ của Trương Dương.Thương tổn từ sự kiện đó không chỉ ảnh hương đến Trương Dương và Phương Phàm mà còn có ba mẹ hai nhà.Từ sau lần đó, Trương Dương đã về nhà làm ầm ĩ một trận, cũng chính vào lúc này, ba mẹ của Trương Dương mới biết, họ quá lơ là con của mình.Do họ buông thả, thêm nữa là việc giáo dục thất bại.

Bọn họ dùng sai cách, cứ nghĩ tính cách của Trương Dương vốn vậy nên không cần phải quan tâm.Nhưng trên thế giới này, có đứa con nào mà không cần ba mẹ yêu thương?

Nhưng khi đó ba mẹ Trương Dương đã ngây thơ nghĩ rằng Trương Dương sẽ hiểu.Một bước sai, từng bước sai.Từ sự kiện của Phương Phàm, tất cả mâu thuẫn lúc trước chồng lên nhau, cuối cùng khiến Trương Dương không kìm được nữa mà bùng nổ.Tất cả những lời trách móc nặng nề đều bị chặn trong cổ họng, cuối cùng bọn họ chẳng thể nói nên lời.Chuyện này, là do bọn họ sai hoàn toànTừ đó về sau, lúc ở nhà Trương Dương rất ít khi cười với hai người, phần lớn thời gian là nhốt mình trong phòng, không chịu gặp ai, chỉ có lúc ăn cơm mới ra ngoài.Ba mẹ Trương Dương không ngừng xin lỗi, chỉ nhận được câu "Con không giận, con tha thứ cho hai người."

Nhưng ba mẹ Trương Dương biết, Trương Dương không tha thứ cho ai cả, đồng thời cậu đang dùng cách của mình để bày tỏ sự khiển trách đối với những người xung quanh.Không chỉ có Phương Phàm mà còn hai người họ nữa.Lúc tuyết lở, không có bông tuyết nào vô tộiTương tự, lần này bọn họ đều đã sai.Ba mẹ Trương Dương cho rằng cậu ta chỉ làm vậy trong một thời gian ngắn, nhưng đã mấy tháng trôi qua mà Trương Dương vẫn giữ thái độ đó.Mấy ngày trước khi biết cả nhà Phương Phàm chuyển ra nước ngoài, thế nhưng khi cả nhà họ đến nơi rồi tin tức mới được tiết lộ, ba mẹ Trương Dương rất khó chịu.Cuối cùng thực sự không nhịn nổi nữa, hôm qua đã nói chuyện này cho Trương Dương, bao gồm chuyện Phương Phàm đã quay về lúc trước.Trương Dương nghe xong thì im lặng thật lâu, sau đó cậu ta cười cười: "Các người đều giấu diếm tớ."............Giang Diệc không biết phải nói gì, lúc đối mặt với lời chất vấn của Trương Dương, cậu chẳng giải thích nổi một câu nào.Trong giọng của Trương Dương tràn đầy sự bất lực: "Nếu như cậu ấy không muốn gặp tớ, tớ chắc chắn sẽ không đến quấy rầy cậu ấy, tớ chắn chắn sẽ không đến.

Cậu ấy đã từng quay lại, tớ muốn biết có phải tất cả mọi người đều giấu tớ không?"

Giang Diệc im lặng thật lâu, ngước mắt nhìn vẻ đau khổ của Trương Dương, nhịn không được mà khàn giọng nói: "Chẳng phải Phương Phàm đã nói rõ là cậu ấy không muốn gặp cậu rồi sao?"

Cả người Trương Dương run lên.Giang Diệc vừa nói xong câu này, mới phát hiện hình như trong lời nói của mình có phần tàn nhẫn, nhưng lời đã nói ra, giống như bát nước đã đổ đi, nước đổ thì khó hốt.Mấp máy môi, Giang Diệc nhìn sang chỗ khác: "Trương Dương, cậu muốn gặp Phương Phàm như vậy, sao lại không đi tìm cậu ấy?

Mà phải chờ đến khi cậu ấy về nước?"

Sắp tới kỳ nghỉ đông rồi không phải sao?

Có lẽ cậu có thể ra nước ngoài gặp cậu ấy, chính miệng hỏi cậu ấy nguyên nhân.

Bọn tôi không nói cho cậu về chuyện của Phương Phàm cũng chỉ vì thỏa mãn tâm nguyện của cậu ấy mà thôi.Trương Dương khẽ nhếch miệng, sửng sốt nửa ngày, rồi không nói gì nữa.Giang Diệc nói không sai, nếu thật sự có chuyện, mình đi tìm cậu ấy không phải tốt hơn sao, nhưng vì sao mình lại không đi tìm Phương Phàm?Vấn đề này cậu ta nghĩ cũng không dám nghĩ chứ đừng nói là nghĩ sâu xa."

Xin lỗi."

Bỏ lại câu nói này rồi Trương Dương rời đi trước.Đợi đến khi người đi xa, Giang Diệc mới nhỏ giọng hỏi Tư Kinh Mặc: "Tư ca, có phải tớ đã nói gì quá đáng không?"

Tư Kinh Mặc lắc đầu: "Cậu ta nên sớm nghĩ thông."

Giang Diệc mấp máy môi, không nói gì thêm.Chẳng mấy chốc đã đến tuần thi, nói là thi cuối kỳ, thật ra cũng không khác thi tháng là bao.

Thật may là bình thường Nhất Trung có rất nhiều kỳ thi, cho nên dù là thi cuối kỳ thì tâm trạng của mọi người cũng tạm gọi là ổn định.Thời điểm mà mọi người không ổn định nhất chính là lúc thi xong.

"Đề lần này khó quá!"

"Quá biến thái luôn!"

"Không phải đã nói là cho chúng ta lòng tin vào đợt thi này hả?

Tớ thấy đang đả kích lòng tin của chúng ta thì có!"

"Ai nói thi cuối kỳ cho chúng ta lòng tin?

Đề này là để cho ba người đạt giải thành phố mới đúng."

"Dù gì thì tớ cũng suy sụp tinh thần rồi."............Thi cuối kỳ xong, có không ít người suy sụp tinh thần, nhưng tiếp đó là những ngày nghỉ, thế là mọi người tạm thời vứt bài thi thấp điểm này ra sau đầu.Bạn học ban một đã bắt đầu lên kế hoạch cho buổi tụ họp nhỏ cuối kỳ, khi Giang Diệc nghe tin tức này thì không muốn đi lắm.

Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc còn ngày thì sẽ có thành tích, sau đó sẽ là kỳ nghỉ đông chân chính.Mặc dù Tư Kinh Mặc nói sẽ tới chơi cùng cậu, nhưng dù sao cũng là tết nhất, khoảng thời gian đó chắc gì Tư Kinh Mặc đã rảnh.Dù sao thì có một ngày ở chung thì phải quý trọng một ngày, Giang Diệc không muốn trải qua cùng với những người khác.Giang Diệc từ chối thì đương nhiên Tư Kinh Mặc cũng không đi, ủy viên lớp họ hậm hực rời đi.Chỉ là Giang Diệc không ngờ tới, Trương Dương cũng từ chối lần tụ hội này."

Không phải chứ?

Trương Dương, sao cậu lại không đi?"

Có người hỏi Trương Dương.Trương Dương: "Tớ có chút chuyện cần làm, lúc nhận thành tích cũng sẽ không tới."

"Được."

Có Giang Diệc và Tư Kinh Mặc dẫn đầu, cộng thêm Trương Dương cũng không đi, nên cuối cùng người báo danh không nhiều.Giang Diệc không nhịn được đưa mắt nhìn Trương Dương, nhẹ giọng hỏi Tư Kinh Mặc: "Trương Dương......"

Tư Kinh Mặc thu tầm mắt lại: "Có lẽ vậy."

Sự thật chứng minh điều Giang Diệc phỏng đoán là thật, ba ngày sau Phương Phàm gửi tin nhắn cho Giang Diệc, nói với cậu Trương Dương đến tìm cậu ta.Sau đó xảy ra chuyện gì thì Giang Diệc không hỏi, chỉ biết là Phương Phàm vẫn chưa đi gặp Trương Dương.Phương Phàm thật sự chuẩn bị buông xuống, cho nên một chút chờ mong cuối cùng cậu ta cũng không giữ cho mình, Trương Dương thì càng không.Giang Diệc không tiện nói gì, cũng không nhắn lại quá nhiều, năm ngày trôi qua như chớp, cuối cùng đến ngày nhận thông báo.Đi cùng với thành tích còn có bài tập cho học sinh làm vào kỳ nghỉ đông.Năm bài kiểm tra cho mỗi môn học, cùng với các bài tập khác như nhật ký môn Văn, viết bài văn tiếng Anh.Bạn học ban một vừa nhìn đống bài tập là muốn điên lên, bọn họ nghỉ chưa đến hai mươi ngày!

Mà bài tập còn nhiều hơn so với bình thường!Giang Diệc không quan tâm đến bài tập cho lắm, cái cậu để ý là thành tích.Bài thi lần này đúng là khá khó, cho dù là Tư Kinh Mặc thì cũng chỉ thi được 732 điểm.Điểm của Giang Diệc thấp hơn Tư Kinh Mặc chỉ có 728 điểm, cũng may là xếp hạng của bọn họ không bị tụt xuống, dù lão Từ có ý kiến nhưng cũng không nói quá nhiều.Sau khi có được thành tích, Tống Nhân đã gọi điện tới, bảo Giang Diệc về nhà sớm một chút, bọn họ có chuyện rất quan trọng cần nói với cậu.Kế hoạch ban đầu của Giang Diệc là ở lại đây thêm hai ngày, nhưng bất đắc dĩ đành về trước dự định.Vốn là Tư Kinh Mặc muốn đi tiễn Giang Diệc, nhưng bị Giang Diệc dùng lời lẽ chính nghĩa từ chối."

Nếu như cậu đến tiễn tớ thì tớ không muốn đi nữa đâu!

Đến lúc tớ quay lại cậu đến đón là được rồi!"

Ánh mắt Tư Kinh Mặc rất dịu dàng: "Được."

Chỉ là hai ngưòi họ không ngờ, vốn tưởng sẽ không thể gặp nhau một thời gian dài, nhưng bọn họ lại gặp lại nhau rất nhanh.Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tư Kinh Mặc lại nhận được tin nhắn của Giang Diệc, giọng của Giang Diệc ở đầu dây bên kia nghẹn ngào đứt quãng: "Tư ca, làm sao bây giờ......"

Lòng Tư Kinh Mặc bỗng siết chặt rồi ngồi bật dậy, giọng khàn khàn: "Sao thế?"

Hết chương 68.Tác giả có lời muốn nói: Chuyện này lúc trước đã thông báo rồi~
 
[Đam Mỹ + Edit + Hoàn] Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu
Chương 69: Ly hôn


Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi**************Thật ra trước đó không phải là Giang Diệc chưa từng nghĩ về vấn đề này, chẳng qua là khi đó cậu không để chuyện này trong lòng thôi.Cậu thấy, Tống Nhân và Giang Húc đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy bọn họ cãi nhau to tiếng bao giờ, loại chuyện ly hôn này, có thế nào cũng không thể xảy ra với hai người họ được.Hôm nay trước khi trở về, trong lòng Giang Diệc còn đang nghĩ, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến Tống Nhân dùng giọng điệu nghiêm túc như thế để bảo cậu về sớm, còn nói là có chuyện quan trọng cần thông báo với cậu.Kết quả đúng là quan trọng thật.Cho dù đối với Giang Diệc, hay Tống Nhân và Giang Húc mà nói, đều rất quan trọng.Khi Giang Diệc về đến nhà, Tống Nhân và Giang Húc đều ngồi trên ghế sofa chờ cậu.

Tống Nhân rất bình tĩnh, Giang Húc trừ đôi mắt ửng đỏ ra thì cũng không khác bình thường cho lắm.À đúng rồi, Giang Húc thường xuyên uống rượu, sau khi ông uống rượu đôi mắt sẽ ửng đỏ như vậy, cho nên Giang Diệc không để ý nhiều.Nhưng tiếp theo đó, Tống Nhân lại giống như một thanh kiếm lạnh lẽo, không mang theo bất kì tình cảm gì, bà giống như đang nói về một chuyện nhỏ nhặt nào đó, dùng giọng điều hờ hững nhất, từng chữ từng chữ trong lời nói đâu vào lòng Giang Diệc.Tống Nhân nói: "Hôm nay ba mẹ có một chuyện quan trọng muốn nói với con, mẹ và ba con đã thảo thuận ly hôn.

Nghĩ đi nghĩ lại, ba mẹ vẫn không muốn gạt con nên mới nói tất cả mọi chuyện cho con."

"Tiểu Diệc, con đã trưởng thành rồi, con cũng có suy nghĩ của riêng mình, cho nên ba mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện của con.

Về phần sau khi mẹ và ba con ly hôn con phải làm sao, thì ba mẹ muốn nghe ý kiến của con."

Giang Diệc sững sờ ngay tại chỗ, trong đầu vang lên từng tiếng ong ong, cậu không thể nghe được gì cả.Không biết qua bao lâu, lúc Tống Nhân lên tiếng thúc giục một lần nữa, Giang Diệc run run hỏi: "Hai người......

Sao phải ly hôn?"

Vì sao phải ly hôn?Tống Nhân cũng từng hỏi mình về vấn đề này.Giải phẫu xóa ký hiệu rất đau, nghe nói có rất nhiều Omega thử một lần thì cả đời này không muốn yêu nữa.Như sau khi hạ quyết tâm thì Tống Nhân không hối hận.Bà vô cùng nghiêm túc mà suy nghĩ, cuối cùng đành phải đưa ra một kết luận -- "Có lẽ là không yêu."

Trời sinh Tống Nhân đã thích sự yên tĩnh, đây là do tính cách và cũng do yêu cầu của nghề nghiệp.Khoảng thời gian trước khi đến Giang Thành là lúc mà bà vui nhất.Cuộc sống mỗi ngày của bà rất đơn giản, đưa Giang Húc đi làm, sau đó đưa Giang Diệc đi học, về nhà nấu cơm, sáng tác, đợi đến khi Giang Diệc tan học, thì bà đến đón cậu về nhà, cuối cùng là nấu cơm tối và chờ Giang Húc về nhà.Chỉ là khi đó Giang Húc bận rộn, nhiều khi Giang Húc bận đến khuya vẫn chưa về nhà.Những lúc như vậy, Tống Nhân sẽ rất lo lắng.

Nhất là khi Giang Húc đi làm nhiệm vụ, bà sẽ càng lo lắng hơn.Nhưng chỉ cần khi Giang Húc về nhà, Tống Nhân luôn là người đầu tiên bước đến, cho Giang Húc một cái ôm hay là một nụ hôn.Khi đó Giang Húc và Tống Nhân gần như không cãi nhau, cho dù có cãi nhau, thì cũng là vài chuyện nhỏ nhặt giữa vợ chồng, đại đa số đều là đầu giường cãi nhau cuối giường hòa.Đó là đoạn thời gian mà Tống Nhân vui vẻ nhất.Đúng là lúc đó bọn họ không giàu có, đích thực là không có quá nhiều tiền nhưng mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ.Sau đó thì trải qua cuộc sống giống như bây giờ.Ấm áp trước kia không còn nữa, thứ khắc sâu trong trí nhớ Tống Nhân chỉ là chuyện cãi nhau hằng ngày.Cãi nhau với người Giang gia, cãi nhau với bà nội Giang Diệc, cuối cùng là cãi với Giang Húc.Không, Giang Húc không cãi nhau với Tống Nhân.Ông dung túng Tống Nhân đến mức cãi nhau cũng không nỡ.Nhưng tình yêu như thế này chỉ càng khiến Tống Nhân thấy mỏi mệt.Bà không muốn kiểu này, không thích như vậy, thứ bà muốn từ trước đến giờ chỉ là một cuộc sống đơn giản bình dị.Lúc vợ chồng họ nãy sinh ra ý kiến bất đồng, thì khoảng cách mỗi người một ngã đã không còn xa nữa.Đây chính là toàn bộ nguyên nhân.Nguyên nhân này rất đơn giản, đơn giản đến mức Giang Húc và Giang Diệc không thể nào chấp nhận được.Nhưng Giang Diệc và Giang Húc đều hiểu rõ, một khi Tống Nhân đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được.Nên sau khi Giang Húc im lặng thật lâu thì đồng ý với Tống Nhân.Bởi vì yêu nên cuối cùng ông để Tống Nhân đi.Chỉ là bọn họ không thể ly hôn đơn giản như vậy được, giữa họ còn có Giang Diệc.Giang Diệc nghe Tống Nhân nói xong, hốc mắt bỗng nhiên nóng lên, cậu hít sâu một hơi, không nhìn ai mà mở cửa chạy ra ngoài."

Tiểu Diệc --"Bên ngoài trời đã tối, Giang Diệc bước đi không có mục đích, cũng không biết mình đã đi đến đâu, mãi đến khi dưới chân truyền đến cơn đau thì cậu mới hoảng hốt hoàn hồn, đón xe đến khách sạn.Đến khách sạn, Giang Diệc tắt điện thoại, lúc này mới cắt đứt cuộc gọi của Tống Nhân và Giang Húc.Giang Diệc ngã xuống giường ngủ mê man, bỗng nhiên cậu bừng tỉnh khỏi cơn mơ, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.Cậu đứng lên, mới nhận ra rằng mình ở khách sạn, cậu mới biết được, tất cả chuyện này không phải là ảo giác.Cảm xúc của Giang Diệc bắt đầu sụp đổ, mở điện thoại lên, không thèm quan tâm đến tin nhắn của Tống Nhân và Giang Húc, trực tiếp gọi điện thoại cho Tư Kinh Mặc.Cậu không biết nói chuyện này với ai, ngoại trừ Tư Kinh Mặc, cậu thực sự không biết phải nói cùng ai nữa.Giang Diệc thực sự không biết cậu nên làm gì............Tư Kinh Mặc nhận điện thoại, còn chưa kịp cúp điện thoại, đã vội vàng bật dậy khỏi giường mặc quần áo rồi chuẩn bị đi.Vừa mở cửa ra, Tư Kinh Mặc mới phát hiện ra Tư Nhiên đứng trước cửa nhà, trên tay ông còn cầm cặp công văn, hiển nhiên là vừa về nhà.Tư Nhiên nhíu mày: "Hơn nửa đêm mà làm gì thế?"

Bờ môi Tư Kinh Mặc bỗng nhúc nhích, điện thoại trong tay hắn còn chưa tắt, có thể nghe rõ tiếng nức nở đầy kiềm nén truyền ra từ đó.Biểu cảm của Tư Nhiên thay đổi: "Bạn trai?"

Tư Kinh Mặc che điện thoại ống nghe, khẽ gật đầu: "Cậu ấy gặp phải chút chuyện nên con qua đó một chuyến."

Tư Nhiên gật đầu: "Ở đâu?"

Tư Kinh Mặc im lặng một lát: "Giang Thành."

Tư Nhiên nhíu mày: "Gấp vậy à?

Bảo tài xế đưa con đi, con quay lại lấy áo khoác đi."

Tư Kinh Mặc hít sâu một hơi nói: "Cảm ơn."

Tư Nhiên ngừng bước, phần lưng luôn thẳng tắp của ông dường như thả lỏng ra một chút, quay đầu lại nhìn thật sâu vào mắt Tư Kinh Mặc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: "Thích thì phải dỗ cho tốt vào đừng có làm mất đấy."

Tư Kinh Mặc ngước mắt lên nhìn Tư Nhiên, giọng điệu rất chắc chắn: "Sẽ không."

Tư Nhiên: "Ừ, đi đi."

Tài xế của Tư Nhiên còn chưa quay về, không tắt máy, lại tiếp tục đưa Tư Kinh Mặc đến Giang Thành.Đại Nhã nghe bên ngoài có tiếng động, nhập nhèm buồn ngủ đi ra: "Sao thế?

Vừa về à?"

Tư Nhiên tháo cà vạt, tâm trạng rất tốt: "Con trai đi theo đuổi con dâu rồi."

Đại Nhã bừng tỉnh ngay lập tức: "Xảy ra chuyện gì?"

Tư Nhiên cúi người, đặt một nụ hôn lên trán Đại Nhã: "Đi ngủ đi, ngày mai rồi hỏi tiếp?"

Đại Nhã cười cười: "Em muốn hai đứa nhỏ nhanh chóng kết hôn!"

"Thằng bé còn nhỏ mà."

"Lúc chúng ta lớn từng này cũng kết hôn đấy chứ!"

Đại Nhã chân thành nói.Tư Nhiên im lặng trong phút chốc rồi mới trầm giọng nói: "Vậy nên chúng ta mới mang đến tổn thương lớn như vậy cho thằng bé."

Hô hấp của Đại Nhã chậm lại, không thể nói gì thêm được nữa.Thật lâu sau, Đại Nhã hỏi Tư Nhiên với giọng run rẩy: "Em......

Có phải con vẫn đang trách em không?

Tư Nhiên nghĩ đến tiếng 'cảm ơn' lúc nãy, khẽ lắc đầu: "Chúng ta cho thằng bé thêm một chút thời gian được không?"

Nước mắt của Đại Nhã rơi xuống, gật đầu lia lịa.Hết chương 69.
 
[Đam Mỹ + Edit + Hoàn] Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu
Chương 70: Giang Diệc cần hắn


Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi**************Trên đường đi, Giang Diệc và Tư Kinh Mặc không hề cúp máy.Quãng đường từ Tấn Thành đến Giang Thành chỉ có nửa tiếng, nhưng hai người không biết nói gì, chỉ nghe tiếng hít thở của đối phương.Cuối cùng xe dừng lại ở trước cửa một khách sạn, tài xế mở cửa xe giúp Tư Kinh Mặc."

Chú về trước đi."

Tư Kinh Mặc nói, suy nghĩ một chút, hắn tiếp tục nói.

"Giúp tôi nói với ba mẹ tôi một tiếng, mấy ngày nữa tôi mới quay về."

Tài xế đồng ý, chăm chú nhìn Tư Kinh Mặc vào khách sạn rồi mới lái xe rời đi.Giang Diệc đứng ngay trong đại sảnh, trông thấy Tư Kinh Mặc thì bước nhanh đến trước mặt hắn, nước mắt mà cậu cố kìm nén một đêm bỗng nhiên không kìm nổi nữa.Tư Kinh Mặc bước đến nhẹ nhàng ôm lấy Giang Diệc, khẽ hôn lên trán của cậu: "Chúng ta lên phòng trước nhé?"

Đôi mắt Giang Diệc đỏ hồng gật đầu.Về đến phòng, nước mắt của Giang Diệc lần lượt rơi xuống, thậm chí cậu cũng chẳng biết mình đã khóc bao lâu, còn Tư Kinh Mặc thì vẫn luôn ôm cậu, không nói gì, càng không hỏi điều gì.Đợi đến khi Giang Diệc khóc đủ, Tư Kinh Mặc mới đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn ấm, nhẹ giọng nói với Giang Diệc: "Nằm xuống?"

Đầu óc Giang Diệc mơ mơ hồ hồ: "Hả?"

Tư Kinh Mặc nói khẽ: "Xoa mắt một lát đi, đừng để bị sưng lên."

"Sưng lên sẽ xấu hả?"

Giọng của Giang Diệc rất khàn.Tư Kinh Mặc lắc đầu: "Cậu thế nào cũng đẹp."

Cho dù đây chỉ là lời tâm tình bình thường như khi nói ra từ miệng Tư Kinh Mặc lại khiến người ta tin phục.Mặt Giang Diênc ửng đỏ, không nói gì nữa, đang chuẩn bị nằm xuống sát bên Tư Kinh Mặc, thì đột nhiên nghĩ đến gì đó, sau đó cậu chuyển hướng sang bên cạnh, trực tiếp nằm trên đùi hắn.Hô hấp của hai người đều chậm mất một nhịp, sau đó Giang Diệc nghe thấy tiếng tim mình đập rộn ràng.Tư Kinh Mặc yên lặng trong chốc lát, khẽ hít một hơi, mới khẽ nói: "Nhắm mắt."

Hiếm khi Giang Diệc nghe lời, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.Lông mi của thiếu niên rất dài, chúng xếp chồng lên nhau giống như hai chiếc bàn chải nhỏ.Ngón tay Tư Kinh Mặc nhẹ nhàng nhẹ nhàng mơn trớn, làm cho lông mi Giang Diệc run rẩy, hắn mới khẽ cười một tiếng, sau đó lấy khăn mặt che mắt Giang Diệc lại.Có một cảm giác ấm áp truyền đến, Giang Diệc thoải mái mà khẽ thở dài một tiếng.Ánh mắt Tư Kinh Mặc lướt qua chiếc khăn, dừng lại một lát trên đôi môi đỏ thắm của Giang Diệc rồi nhanh chóng dời đi.Hai người không nói gì, im lặng hưởng thụ cảm giác yên tĩnh này.Khi nhiệt độ của khăn mặt giảm xuống, Tư Kinh Mặc mới nhẹ nhàng lấy một cái gối đầu qua, đặt đầu Giang Diệc lên gối rồi hắn đi vào nhà vệ sinh.Giang Diệc nâng nửa người lên, nhìn theo bóng dáng của Tư Kinh Mặc.Cứ lặp lại vài lần như thế, Giang Diệc cũng không biết là mình đã ngủ quên lúc nào.Tư Kinh Mặc nhìn gương mặt đang say ngủ của Giang Diệc, khóe miệng cong cong, không muốn được đánh thức Giang Diệc, nên hắn đứng dậy nhẹ nhàng đắp chăn lên người cậu rồi mới cẩn thận nằm xuống bên cạnh cậu.Trong lòng thầm tính khoảng cách của hai người, không dám tiến lên chút nào nữa.Tin tức tố thuộc về riêng Omega cứ quanh quẩn bên mũi Tư Kinh Mặc, nhưng hắn nằm yên không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng mà nhìn gương mặt quen thuộc của Giang Diệc gần trong gang tấc.Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết là qua bao lâu, Tư Kinh Mặc mới nhẹ nhàng tiến lại gần, hôn lên khóe môi của Diang Diệc: "Ngủ ngon."

Đêm đã khuya.............Giang Diệc bị giọng của Tư Kinh Mặc đánh thức, hình như hắn đang nhỏ giọng nói chuyện điện thoại với một người nào đó.Ngay lúc Giang Diệc nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp, thì bỗng nhiên cậu mở mắt ra.Phía bên kia giường là một cái gối, không chỉnh tề giống như khi cậu vừa vào khách sạn, còn mang hơi lõm vào.Giang Diệc đơ người ra, không chút suy nghĩ, đưa tay thăm dò nhiệt độ của ổ chăn bên cạnh.Ấm.Lần này cả người Giang Diệc cứng đờ, không dám động đậy chút nào.

Đúng lúc này Tư Kinh Mặc cúp điện thoại, tiếng bước chân của nam sinh rất nhỏ, mở cửa kéo ra quay lại giường.Giang Diệc không chút suy nghĩ, nhanh chóng nhắm chặt mắt lại.Tư Kinh Mặc ngồi xuống giường, ánh mắt quét một vòng, giống như phát hiện ra một thứ gì đó rất vui, đôi mắt sáng rực lên."

Giang Diệc?"

Tư Kinh Mặc nhỏ giọng gọi.Giang Diệc không dám động đậy chút xíu nào."

Diệc ca?"

Tư Kinh Mặc gọi thêm tiếng nữa.Giang Diệc bắt đầu nói thầm trong lòng, chẳng lẽ mình bị lộ rồi?"

Tiểu Diệc?"

Tư Kinh Mặc kéo dài giọng.Mặt Giang Diệc bỗng nhiên nóng lên, người này phiền quá đi.Tư Kinh Mặc khẽ cười một tiếng, dứt khoát cúi người nhích về phía trước.Cảm nhận được tin tức tố Alpha ấm áp quen thuộc tới gần, da đầu Giang Diệc giống như bị một dòng điện xẹt qua, cậu rụt lại trong vô thức.Nhưng chỉ với một động tác nhỏ như thế, Giang Diệc đã biết mình bị Tư Kinh Mặc phát hiện rồi.Ảo não mở mắt ra, Giang Diệc trừng Tư Kinh Mặc: "Chơi vui không?"

Trong mắt Tư Kinh Mặc chứa ý cười, hắn nhìn gương mặt đã đỏ bừng lên của Giang Diệc, không muốn chọc giận cậu nên hắn chỉ đưa tay lên xoa đầu cậu: "Tớ mua bữa sáng rồi, ăn không?"

Giang Diệc hừ một tiếng, đưa tay kéo chăn phủ lên đầu của mình, thật lâu sau mới giật giật chăn, ló đầu ra, nói thật khẽ, còn có chút hoảng hốt: "Tớ......

Đêm qua cậu ngủ ở đây à?"

Tư Kinh Mặc gật gật đầu.Nhiệt độ trên mặt Giang Diệc lại cao thêm, rồi che mặt mình lại, nửa ngày mới nặn ra được một chữ: "Ồ."

Tư Kinh Mặc suy nghĩ một hồi, nói khẽ: "Tối hôm qua cậu ngủ thiếp đi, tớ không có......"

"Tớ không trách cậu mà!"

Giang Diệc cắt ngang lời Tư Kinh Mặc, trở mình đưa lưng về phía hắn, rầu rĩ nói.

"Tớ đang ngại mà, ôi chao!

Giờ tạm thời cậu đừng nói chuyện với tớ!"

Tư Kinh Mặc: "Ha ha."

Giang Diệc phát điên: "Không cho cười!"

Tư Kinh Mặc nín cười gật đầu: "Được."

Sau một thời gian dài 'giả chết', Giang Diệc mới lề mề bò ra khỏi ổ chăn.

Tư Kinh Mặc là người như thế nào, cậu hiểu rõ hơn bất kì ai khác, cậu chỉ đang giận mình mà thôi.Omega ơi Omega, thế mà giờ cậu là Omega cơ đấy!

Còn chưa cắn cổ, sao lại ngủ chung giường được chứ!Giang Diệc xấu hổ muốn xỉu.Tư Kinh Mặc lấy bữa sáng ra, lúc ăn sáng Giang Diệc đâu dám nhìn Tư Kinh Mặc, chỉ vùi đầu nhét từng muỗng cháo vào miệng.Tư Kinh Mặc rất kiên nhẫn, đợi đến khi Giang Diệc ăn được kha khá, hắn mới nhẹ giọng hỏi: "Tối qua làm sao vậy?"

Nhắc đến chuyện này, cả người Giang Diệc hơi cứng lại, vành mắt bắt đầu phiếm hồng.Tối hôm qua khi gọi điện cho Tư Kinh Mặc, Giang Diệc chỉ hỏi phải làm sao bây giờ, sau câu đó thì cậu không nói gì nữa.Tư Kinh Mặc rất sốt ruột, nhưng không ép hỏi Giang Diệc, chỉ nhỏ giọng an ủi: "Tớ sẽ qua tìm cậu ngay, cậu gửi địa chỉ cho tớ."

Nửa giờ sau đó, hai người không nói gì hết, mãi đến khi Tư Kinh Mặc đến khách sạn, Giang Diệc mới nói cậu xuống đại sảnh đón hắn.Giang Diệc không nói gì, Tư Kinh Mặc cũng không hỏi, dù vậy, Tư Kinh Mặc vẫn có mặt bên cạnh Giang Diệc ngay lập tức.Bởi vì hắn biết, Giang Diệc cần hắn.Hết chương 70.Tác giả có lời muốn nói: Tui tới chậm ời QAQ
 
[Đam Mỹ + Edit + Hoàn] Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu
Chương 71: Lần đầu gặp mặt


Edit: NuanYang
Beta: Diệp Song Nhi**************Sau một hồi lâu trầm mặc, Giang Diệc cuối cùng cũng hạ quyết tâm, kể cho Tư Kinh Mặc nghe sự việc ngày hôm qua.Thật ra đến bây giờ cậu vẫn chưa bình tĩnh trở lại.

Chuyện này đối với cậu là một đả kích rất lớn, đêm qua cậu chỉ cố tình quên đi, tạm thời không quan tâm đến nó.Không nghĩ đến thì sẽ không khó chịu.Nhưng trước sau cậu vẫn phải đối mặt với chuyện này.Không phải hôm nay cũng sẽ là ngày mai.Ý của Tư Kinh Mặc là muốn để Giang Diệc đối mặt sớm một chút mà thôi.Sau khi kể xong, cả hai rơi vào im lặng, không ai nói chuyện.Đôi mắt Giang Diệc lại hơi ửng đỏ, cậu có chút khó khăn mà nhìn ra chỗ khác, không muốn để Tư Kinh Mặc thấy được dáng vẻ bây giờ của mình.Nhưng Tư Kinh Mặc đã tới gần, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu, ôm cậu vào lòng.Hắn không nói gì cả mà chỉ ôm cậu thật chặt.Giang Diệc khịt khịt mũi, vùi đầu vào cổ Tư Kinh Mặc, giọng nói hơi chút nghẹn ngào: “Tư ca, tớ phải làm sao bây giờ?”

Tư Kinh Mặc vỗ vỗ lưng Giang Diệc, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu muốn làm như thế nào?”

Giang Diệc nhẹ nhàng đẩy hắn ra, thẳng thắn đối diện với hắn, toàn bộ suy nghĩ của cậu đều viết rõ trên mặt.Không muốn để ba mẹ ly hôn, đây là ý nghĩ của cậu.Tư Kinh Mặc khẽ thở một hơi thật dài.

Có một số việc là không thể trốn tránh, chuyện ba mẹ ly hôn lại càng không thể.Nếu hiện tại bạn trốn tránh nó, trong tương lai không xa nó sẽ đánh úp lại một cách mãnh liệt hơn, mà khi ấy bạn lại chưa kịp chuẩn bị gì cả, vấn đề sẽ càng rối tinh rối mù.Không hề yên lặng, cũng không hề ngập ngừng, Tư Kinh Mặc tàn nhẫn nói: “Bản thân cậu biết rõ, chuyện này là không thể.”

Khóe mắt Giang Diệc càng thêm đỏ, quật cường hiếm thấy: “Tại sao lại không thể?”

Tư Kinh Mặc khẽ thở dài: “Chuyện này giống như lúc trước cậu không thích tớ, mà tớ lại bắt ép cậu phải yêu tớ vậy.”

Giang Diệc cúi đầu không nhìn hắn.Hắn tiếp tục nói: “Giang Diệc, dù sao một ngày nào đó cậu cũng phải đối mặt với việc này, trì hoãn trốn tránh không phải là một biện pháp hay.”

Giang Diệc không muốn nhìn hắn nữa, quay đầu ra chỗ khác.“Giang Diệc.”

Tư Kinh Mặc cầm tay cậu, “Tớ đã kể cho cậu nghe, lần đầu tiên nhìn thấy cậu là ở đâu chưa?”

Giang Diệc giương đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn: “Không phải ở tiểu học sao?”

Tư Kinh Mặc lắc đầu, cong cong đôi mắt: “Sớm hơn.”

Đó là hồi còn học mẫu giáo, Tư Kinh Mặc trầm lặng từ nhỏ, nguyên nhân chủ yếu từ những trải nghiệm hồi thơ ấu của hắn.Tư Nhiên và Đại Nhã kết hôn sớm, khi bọn hưởng tuần trăng mật thì ngoài ý muốn có Tư Kinh Mặc, hai người còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, Tư Kinh Mặc đã cứ như vậy xuất hiện trên thế giới này.Tư Kinh Mặc hồi nhỏ rất hay khóc, theo lời Đại Nhã mà nói, khi đó hắn vừa khóc là khóc cả đêm, ai ôm cũng không dỗ được.Buổi tối khi mọi người ngủ, Tư Kinh Mặc khóc suốt đêm, ban ngày người lớn đi làm thì hắn lại ngủ.Giằng co như vậy một tháng, Đại Nhã chịu không nổi.Phụ nữ vừa sinh con xong đang trong giai đoạn mẫn cảm, suốt ngày bị quấy rối như vậy khiến bà trực tiếp mắc bệnh trầm cảm sau sinh.Một bên là đứa con vừa mới chào đời, một bên là người vợ bị bệnh.Tư Nhiên không hề do dự lựa chọn vợ mình.Tư Kinh Mặc bị Tư Nhiên đưa đến một căn biệt thự khác cùng thành phố, thuê bảo mẫu chuyên môn và người giúp việc chăm nom.Nhưng Tư Kinh Mặc khi ấy chỉ là một đứa trẻ vừa mới tròn tháng, rời xa cha mẹ, không có tin tức tố của mẹ trấn an, sẽ chỉ khiến hắn càng thấy bất an.Hắn bắt đầu ầm ĩ khóc nháo suốt ngày đêm, một thời gian sau bảo mẫu cũng chịu không nổi, lựa chọn xử lý lạnh.Đứa trẻ mới đầy tháng, bị nhốt một mình trong phòng, cả đêm không có ai quan tâm.Tình huống như vậy duy trì nửa tháng, sau đó Tư Kinh Mặc không khóc nữa, cũng không náo nữa.Khi bệnh tình Đại Nhã dần dần ổn định, Tư Nhiên đón Tư Kinh Mặc về nhà.Hắn không còn khóc nháo nữa, Đại Nhã rốt cuộc cũng có thể chăm sóc được.Nhưng cũng chỉ được một thời gian ngắn.

Chưa đến hai tháng, Đại Nhã lại bắt đầu phiền chán đứa con đột nhiên xuất hiện này.

Bà phiền muộn, không thể kiềm chế được, lại náo loạn.Tư Nhiên lại đưa Tư Kinh Mặc đến nơi khác.Ngoại trừ ngày lễ ngày Tết, còn lại chưa từng đón Tư Kinh Mặc về nhà lần nào.Cha mẹ không quan tâm đến con cái, loại chuyện này bảo mẫu cảm nhận rõ nhất.Lúc mới đầu bảo mẫu chỉ lén lút cắt xén ăn mặc của Tư Kinh Mặc, lúc sau càng quang minh chính đại không cho ăn mặc.

Tiền Tư Nhiên chu cấp cho Tư Kinh Mặc toàn bộ thành tiền riêng bảo mẫu, đồ bổ, sữa bò bảo mẫu đem tất cả về cho con mình ăn.Suốt hai năm ấy không có ai nói chuyện với hắn, không có ai dạy hắn bước đi.Đứa con đã hai tuổi còn chưa mở miệng nói chuyện, điều này khiến cho mỗi lần Đại Nhã nhìn thấy Tư Kinh Mặc lại càng không thích.Thái độ của bà như vậy, bảo mẫu lại càng quá đáng hơn.Cuối cùng Tư Nhiên cũng phát hiện chuyện này.Mới đầu là cảm thấy con mình quá gầy, Tư Nhiên lại đưa thêm tiền cho người ta.

Nhưng qua một đoạn thời gian, Tư Kinh Mặc vẫn gầy đến nỗi có thể sờ thấy xương cốt, ông rốt cuộc phát hiện có chuyện không đúng rồi.Theo dõi, kiểm tra camera, hai người bọn họ không ai có thể ngờ được, tra đến tận hai năm trước.Hai năm vừa qua, đứa con của bọn họ vẫn luôn bị âm thầm ngược đãi.Đại Nhã cũng vào lúc đó nhận ra sai lầm của mình, bà chủ động đề nghị đón con về, muốn tự mình chăm sóc.

Tư Kinh Mặc chưa biết nói, bà sẽ từ từ dạy hắn nói chuyện, khẳng định con mình có thể hồi phục như ngày trước.Nhưng bà sai rồi.Tư Kinh Mặc ngày trước như thế nào không ai biết, nhưng từ lúc hắn bắt đầu nhận thức được thì không quá thích nói chuyện.Đại Nhã một lần lại một lần bị đứa con trầm mặc ít nói này bức điên, bà tức giận ghìm bả vai Tư Kinh Mặc lung lay, khóc nói: “Con nói đi!

Con nói đi!

Nói một câu cho mẹ nghe đi!

Sao con mãi chẳng nói lời nào thế?”

Thân thể Tư Kinh Mặc quá nhỏ lại bị lay động kịch liệt như vậy khiến đầu óc hắn choáng váng, bả vai bị mẹ nắm lấy lại càng đau đớn khó nhịn.“Đau……”

Đây là từ đầu tiên Tư Kinh Mặc nói ra.Đại Nhã nghe được ánh mắt sáng lên: “Đau?

Con nói vừa nói đau sao?

Có phải chỉ cần mẹ đánh con thì con sẽ nói chuyện?”

Đôi mắt Tư Kinh Mặc ầng ậc nước, hắn không biết gật đầu hay là lắc đầu.Nhưng mặc dù vậy vẫn khiến Đại Nhã nhận được một tín hiệu sai lầm.Có vẻ chỉ cần đánh hắn, để hắn cảm thấy đau thì hắn sẽ mở miệng nói chuyện.Công việc của Tư Nhiên ngày càng bận rộn, ông thậm chí còn không có nhiều thời gian quan tâm đến Đại Nhã.Vì vậy phương thức dạy bảo tàn khốc này bị Đại Nhã áp dụng đến tận lúc Tư Kinh Mặc năm tuổi.Lần đầu tiên gọi “cha” là bị Đại Nhã véo cánh tay, lần đầu tiên gọi “mẹ” bởi vì trên người có rất nhiều vết thương lớn nhỏ.Một ngày vào năm Tư Kinh Mặc năm tuổi, Đại Nhã đưa Tư Kinh Mặc ra ngoài chơi.Hắn mãi mãi nhớ rõ khi ấy là mùa xuân, mùa của vạn vật sinh sôi nảy nở.Đại Nhã nắm tay hắn nghiêm túc nói: “Hôm nay con phải làm quen với các bạn khác, nhất định phải quen biết được một bạn, biết không?

Nếu không hôm nay trở về mẹ cũng sẽ đánh con!”

Tư Kinh Mặc nhẹ nhàng gật đầu.Đại Nhã tàn nhẫn véo cánh tay của hắn một chút: “Mẹ vừa nói thế nào?”

Hốc mắt Tư Kinh Mặc chứa đầy nước mắt, dùng đôi mắt đỏ hoe nói chuyện: “Con biết rổi.”

“Ngoan lắm, một đứa trẻ biết nói chuyện mới là con ngoan của bố mẹ.”

Đại Nhã tươi cười vặn vẹo.Tư Kinh Mặc nhớ rõ ràng toàn bộ sự việc của ngày hôm ấy, Đại Nhã dẫn hắn tới công viên, công viên có rất nhiều trẻ em.

Tư Kinh Mặc có chút sợ người lạ, mà Đại Nhã càng là trực tiếp buông tay: “Con tự đi tìm bạn bè chơi đi.”

Tư Kinh Mặc không dám nói thêm cái gì, bởi vì một khi hắn biểu hiện ra bất kỳ một cảm xúc không muốn nào đó, chờ đợi hắn lại là những trận trừng phạt của Đại Nhã.Công viên mùa xuân hoa tươi khoe sắc, có rất nhiều con bướm bay lượn.

Trong đó có một con bay quá thấp bị một đứa trẻ bắt được.

Nó đem con bướm như vật quý khoe với đám bạn, một đám trẻ con thay phiên đùa nghịch con bướm xui xẻo ấy.Con bướm là một động vật sinh mệnh yếu ớt, rất nhanh chỉ còn vài hơi thở thoi thóp.

Bọn trẻ con chơi đã rồi, tùy tiện ném xuống đất.Tư Kinh Mặc ngó lại gần xem, hắn lúc ấy rất là tò mò, con bướm có biết đau không?

Biết đau, lại có cách nào để quên đi cơn đau không?Một cậu bé đột nhiên chạy tới, nó ngăn cản mấy đứa trẻ đang chuẩn bị rời đi kia, giọng nói rất phẫn nộ: “Các bạn vừa làm cái gì thế?

Con bướm cũng là một sinh mạng!

Thầy cô các bạn không dạy các bạn phải yêu thương động vật sao?”

Mấy đứa trẻ đều là Alpha, không hiểu lý lẽ, càng không thích bị một thằng nhóc cùng tuổi xem như học sinh mà dạy bảo.Nói đi nói lại vài câu, cũng không biết ai động tay động chân trước, cả đám xúm lại đánh nhau.Cậu bé kia rất lợi hại, một mình đánh ba người, đám trẻ con đều không phải đối thủ của cậu.Tư Kinh Mặc cũng bởi vì đứng quá gần, trong lúc hỗn loạn bị người khác đẩy ngã.Đầu gối va phải tảng đá, trầy da chảy máu, rất đau.Đám con nít đánh nhau rất nhanh đã bị người lớn chú ý, cậu bé kia thấy Tư Kinh Mặc ngã trên mặt đất, cũng không quan tâm người lớn chạy tới, ngay lập tức đến trước mặt hắn: “Là ai đẩy cậu?”

Tư Kinh Mặc mím môi không nói gì.Người lớn lúc này đều chạy tới, nhìn cảnh tượng đánh nhau hỗn loạn tức khắc nổi giận: “Có chuyện gì thế?

Là ai bắt nạt mấy đứa?”

Ba đứa trẻ vẻ mặt đau khổ mách lẻo với bố mẹ, sôi nổi chỉ trích cậu bé đang đứng bên cạnh.Nhưng cậu bé ấy lại chẳng sợ tí nào, trực tiếp tránh sang bên cạnh lộ ra thân hình Tư Kinh Mặc ở phía sau, đúng lý hợp tình mà cãi: “Các cô các chú thật không biết xấu hổ!

Con nhà cô chú đùa chết con bướm còn đẩy ngã bạn khác, bạn ấy ngã đến đầu gối chảy máu rồi!”

Từ “máu” đối với người lớn mà nói là khá nghiêm trọng, bọn họ kéo con mình ra sau lưng kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới.Những người khác nghe thấy lời nói của cậu bé cũng đồng loạt nhìn qua đây.“Một đứa trẻ con đừng có mà vu oan giá họa cho người khác!”

“Đúng thế, con tao đẩy người lúc nào?”

“Mới tí tuổi ranh đã bày đặt đổi trắng thay đen!”…………Càng ngày càng nhiều ánh nhìn đổ về đây, mấy bậc phụ huynh cũng càng thêm chột dạ, chỉ trích cậu bé vài câu sau đưa con mình đi chỗ khác.Cậu bé đứng trước mặt Tư Kinh Mặc hừ lạnh một tiếng: “Mấy người không biết xấu hổ!”

Nói xong, cậu quay đầu nhìn Tư Kinh Mặc vẫn còn ngã ngồi trên mặt đất, vươn ra bàn tay sạch sẽ trắng nõn: “Tớ là Giang Diệc, cậu tên là gì?”

Tư Kinh Mặc không có trả lời.Tiểu Giang Diệc cũng không tức giận, duỗi tay kéo hắn lên, giọng nói non nớt mà ngữ khí giống như ông cụ non nói với Tư Kinh Mặc: “Đầu gối cậu bị thương cậu phải nói ra chứ!

Cậu không nói, ai biết cậu bị thương?

Còn có, nếu lần sau bị người khác bắt nạt cậu cứ khóc to lên.

Khóc rồi mà vẫn chưa giải quyết được vấn đề thì tìm một người có thể bảo kê cho cậu, biết không?”

Tư Kinh Mặc nhìn Giang Diệc.Tiểu Giang Diệc còn tiếp tục nói: “Bố tớ dạy tớ như thế đó, cậu cũng nên ghi nhớ cái này, không thể cứ bị người khác ăn hiếp trắng trợn như thế được!

Người duy nhất có quyền ăn hiếp cậu chỉ có người cậu thích, người cậu để ý thôi!”

Lông mi Tư Kinh Mặc run run.“Giang Diệc!

Con lại gây họa gì nữa đó!”

Giọng một người phụ nữ dễ nghe vang lên từ phía sau.Cả người Giang Diệc khẽ run: “Được, không nói chuyện với cậu nữa, tớ phải đi rồi!

Tạm biệt!”

Không biết bao lâu sau, Tư Kinh Mặc mới ngập ngừng nói một câu: “Tạm biệt.”

Đó là lần đầu tiên hắn lấy hết can đảm nói chuyện với người khác.Hết chương 71.**Chương này thấy tội Tiểu Kinh Mặc của chúng ta quá.
 
[Đam Mỹ + Edit + Hoàn] Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu
Chương 72: Ánh nắng


Editor: NuanYang
Beta: Diệp Song Nhi *********Nhưng thật đáng tiếc, Tiểu Giang Diệc cuối cùng lại không nghe được câu nói “tạm biệt” ấy.Đến khi Tư Kinh Mặc ngẩng đầu, cậu bé vốn dĩ đang đứng trước mặt đã sớm rời đi.

Cũng bắt đầu từ giờ phút ấy Tư Kinh Mặc đã biết, khi mình đau cần phải nói ra.Ngày hôm đó Đại Nhã khá hài lòng với biểu hiện của Tư Kinh Mặc, nhưng về nhà lại không quan tâm vết thương trên gối của hắn mà về phòng mình nghỉ ngơi.Buổi tối Tư Kinh Mặc không đi ngủ sớm, hắn đợi Tư Nhiên về nhà.Chờ đến nửa đêm rốt cuộc cũng đợi được Tư Nhiên, ông vừa mở cửa đã thấy thân hình bé nhỏ đang ngồi trên sô pha.Tư Nhiên khẽ nhíu mày, cả người đầy mùi rượu đi đến bên Tư Kinh Mặc, có chút khó hiểu: “Giờ này rồi mà con vẫn chưa ngủ sao?

Mẹ con đâu?”

Lúc đó Tư Kinh Mặc đã nói gì?Hắn nghĩ một chút mới nhớ ra.Tư Kinh Mặc nhớ tới phương pháp đầu tiên Giang Diệc dạy hắn — nói ra, chỗ nào đau phải nói.Vì thế thân hình bé nhỏ nói với Tư Nhiên câu đầu tiên là: “Con đau quá.”

Tư Nhiên nghe thấy vậy, động tác hơi khựng một chút, mới đầu ông rất vui vẻ khi hắn chịu chủ động nói chuyện với ông, sau lại có chút lo lắng vội vàng ngồi xuống bên cạnh Tư Kinh Mặc.

Nghĩ đến khoảng thời gian vừa qua mình bận rộn không quan tâm đến con cái, ông cảm thấy áy náy tự trách: “Con đau chỗ nào?

Sao lại đau?

Nói cho ba biết được không?”

Tiểu Tư Kinh Mặc liếc mắt nhìn Tư Nhiên một cái, lại cúi đầu rất nhanh.Hắn nhớ người bảo mẫu bắt nạt hắn hồi bé cũng là bị người trước mắt này đuổi đi, vậy hắn có thể tin tưởng người này một lần nữa không?Ôm lòng chờ mong đó, Tư Kinh Mặc run rẩy nắm lấy quần áo của mình, dưới ánh nhìn khiếp sợ của Tư Nhiên, hắn cởi hết quần áo đứng trần truồng trước mặt ông, để ông có thể nhìn thấy toàn bộ vết thương trên người mình.Hắn chỉ vào một đám vết thương có cũ có mới trên người, khóc nức nở nói nhỏ: “Những chỗ này rất đau.”

Tư Nhiên trong nháy mắt hai hàng lệ rơi, theo sau là phẫn nộ cực điểm, ông ôm chặt Tư Kinh Mặc vào lòng, giọng nói run rẩy: “Là…

Là ai làm?

Ai dám bắt nạt con, con nói cho ba biết!”

“Có chuyện gì vậy?”

Đại Nhã không biết khi nào đã xuất hiện trên cầu thang từ tầng hai xuống tầng một, liếc mắt nhìn xuống dưới, lập tức mày liễu dựng ngược, “Tư Kinh Mặc, sao con còn chưa đi ngủ?”

Đại Nhã hùng hổ đi xuống.Tiểu Tư Kinh Mặc trong lòng càng ngày càng hoảng, siết chặt lấy người đàn ông trước mặt, nước mắt nhanh chóng rơi xuống: “Là…

Là mẹ làm!

Đừng…

Mẹ đừng đánh con…!”

Thân mình Tư Nhiên cứng lại tại chỗ.

Đại Nhã cũng ngây ngẩn cả người.Hài tử trong lồng ngực khóc càng lúc càng lớn, trái tim Tư Nhiên dường như bị một bàn tay vô tình nắm chặt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.“Con nói….

Nói ai?”

Tư Nhiên run rẩy hỏi lại một câu.Tư Kinh Mặc càng thêm nức nở: “Mẹ…

Là mẹ làm.”

Đại Nhã lúc này mới bừng tỉnh từ trong mộng, nhanh chóng chạy xuống cầu thang: “Đứa bé này, con đang nói bậy gì đó?

Bởi vì con làm sai mẹ mới trừng phạt con!”

Tư Nhiên không chút suy nghĩ, theo bản năng bảo hộ Tư Kinh Mặc trong lồng ngực.

Sau khi nghe được câu nói kia của Đại Nhã, thân hình ông lại càng run thêm.“Em…

Thật sự đã đánh con?”

Giọng nói Tư Nhiên run run.

Ông vốn dĩ không tin, chỉ cho rằng Tư Kinh Mặc không thích Đại Nhã hoặc hai mẹ con đang có mâu thuẫn gì đó, hoặc là người làm nào lại thừa dịp Đại Nhã không có ở bên bắt nạt con mình.Nhưng sau khi nghe được những lời do Đại Nhã chính miệng nói ra, tâm tình ông nháy mắt như rơi xuống hầm băng.Đại Nhã tự mình thừa nhận.Đại Nhã nói bà đang trừng phạt con.Con đã làm sai chuyện gì, sao lại muốn trừng phạt nó?Hàng ngàn suy nghĩ tràn ngập đầu óc, ông không mở miệng nói chuyện một lúc lâu.Đại Nhã trước mặt lại cho rằng Tư Nhiên tin lời Tư Kinh Mặc nói, bà bắt đầu lo âu bất an, bắt đầu chỉ trích Tư Kinh Mặc, bắt đầu mắng chửi hắn.Đủ loại từ ngữ khó nghe nhảy ra từ miệng bà.Tư Nhiên ban đầu kinh ngạc, dần dần biến thành phẫn nộ, cuối cùng lại chậm rãi bình tĩnh lại.Ông không tiếp tục để ý đến Đại Nhã đang làm loạn, phân phó người làm giữ bà ấy lại, ôm Tư Kinh Mặc mặc quần áo cho hắn, cả quá trình chưa từng đặt hắn xuống đất, cuối cùng gọi điện thoại cho bác sĩ.Buổi tối hôm ấy cả Tư Kinh Mặc và Đại Nhã đều đi bệnh viện.Đại Nhã được đưa đến phòng Tư vấn tâm lý mà bà vẫn luôn kháng cự, Tư Kinh Mặc được đưa đi kiểm tra những vết thương lớn bé trên người.

Một vài vết thương đã nhạt màu, bác sĩ nói đã khỏi rồi, nhưng có một số vẫn sẽ để lại sẹo trên thân thể.

Có thể nhìn ra đa số đều là véo bị thương.Cũng chỉ có vết thương trên đầu gối là mới bị té ngã hôm nay.Đủ loại vết thương lớn bé mới cũ gần như phủ kín phần lưng, trên mông cùng với hai chân Tư Kinh Mặc.Mà những phần da thịt lộ ra bên ngoài như mặt, cánh tay, bàn tay lại không có bất cứ vết thương nào.Tư Kinh Mặc nằm trên giường bệnh, mệt mỏi ngủ.Tư Nhiên ngồi bên cạnh, điều tra lại camera trong nhà từ một tháng trước trở lại đây.Mới xem được một ngày ông đã không thể nhìn tiếp được nữa.

Ông đột nhiên không dám tưởng tượng, trong ba năm vừa qua, ở những góc khuất mà ông không biết, rốt cuộc Tư Kinh Mặc đã phải chịu bao nhiêu ngược đãi?Cùng lúc đó, việc chẩn bệnh của Đại Nhã cũng đã có kết quả.Chứng trầm cảm sau sinh của bà năm năm trước căn bản không trị tận gốc, trong ba năm vừa qua đã dần dần phát triển thành tâm thần phân liệt.

Xem tình trạng trước mắt may là phát hiện tương đối sớm, nếu không hậu quả thật sự không tưởng tượng được.Tư Nhiên nghĩ lại một chút, mấy năm nay Đại Nhã vẫn luôn ở cạnh ông, nhưng ông lại chưa từng phát hiện bất cứ điểm lạ thường nào ở bà.Hiện tại ông đã hiểu ra, Đại Nhã trước mặt ông không có điểm bất thường nào, đó là bởi vì nhân cách thứ hai của bà đều thể hiện trước mặt Tư Kinh Mặc.Trong nháy mắt ấy Tư Nhiên dường như đã già đi mấy tuổi.Sau đó đã xảy ra những chuyện gì?Tư Kinh Mặc kỳ thật không nhớ rõ lắm, hắn chỉ rõ ràng có một khoảng thời gian rất dài hắn không thấy Đại Nhã xuất hiện.Đoạn thời gian đó chỉ có Tư Nhiên ở bên cạnh, thỉnh thoảng Tư Nhiên bận việc thì quản gia sẽ chăm sóc.Sau đó hắn vào Tiểu học, một lần nữa gặp lại Giang Diệc.

Chỉ là Giang Diệc khi ấy không còn nhớ hắn nữa.

Mà Tư Kinh Mặc lúc đó vẫn chưa học đươc cách làm quen với bạn bè, chỉ dám cẩn thận quan sát Giang Diệc từ xa.

Hắn cũng không biết tại sao Omega trong lớp lại thích mình mà không thích Giang Diệc, theo đánh giá của hắn, Giang Diệc mới là người ưu tú nhất lớp.

Vậy nên lúc Giang Diệc lôi kéo hắn lên sân thượng, hắn không có phản kháng, khi Giang Diệc vung nắm đấm lên hắn còn nghĩ đến lời cậu ấy nói lúc trước: “Người duy nhất có thể bắt nạt cậu, chỉ có thể là người cậu thích, người cậu để ý.”

Vì thế Tư Kinh Mặc không nghĩ đánh trả, đứng im tại chỗ, ngoan ngoãn để Giang Diệc đánh một trận.Sau khi bị đánh hắn còn thấy khá vui vẻ, Giang Diệc tức giận đánh hắn như vậy, có phải chứng minh Giang Diệc nhớ kỹ hắn hay không?Tưởng tượng thì đẹp đẽ mà sự thật lại tàn khốc, Giang Diệc đánh hắn xong lại không thèm để ý hắn nữa.Tư Kinh Mặc cảm thấy rất mất mát, nhưng hắn không biết làm sao bây giờ.Cho đến một ngày nọ, hắn nghe được người khác nói chuyện ——“Nếu bạn muốn người khác mãi mãi nhớ rõ bạn, bạn phải trở thành người đứng trên đỉnh tối cao.

Ví dụ thành tích của bạn luôn luôn tốt hơn, bạn cũng xuất sắc hơn người đó.

Mấy người trẻ bây giờ đều nông cạn vậy đấy, không chỉ yêu cầu đẹp trai xinh gái mà còn phải học giỏi nhiều tiền cơ.”

Cho dù giọng nói kia cũng non nớt như Tư Kinh Mặc lúc bấy giờ, nhưng Tư Kinh Mặc vẫn cảm thấy người đó nói rất đúng.

Vì thế hắn ra sức nỗ lực học tập, chỉ vì muốn Giang Diệc có thể quan tâm hắn thêm một chút.

Nhưng kết quả lại có chút không giống như dự đoán.Giang Diệc sau đó thật sự có nhìn hắn, nhưng mỗi lần nhìn đều là nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng hận không thể đánh hắn một trận.Tư Kinh Mặc buồn rầu, cũng thấy bất lực.Mà sau nhiều lần kiểm tra đều xếp trên Giang Diệc, hắn cảm thấy hình như cũng đúng, ít nhất chỉ có hắn mới là người bị Giang Diệc nhìn đến nghiến răng nghiến lợi.Điều này chứng tỏ hắn cũng có một vị trí đặc biệt trong lòng Giang Diệc.Năm Tư Kinh Mặc học lớp bốn, Đại Nhã trở về nhà.Theo lời Tư Nhiên nói, bệnh tình Đại Nhã cơ bản đã ổn định, có thể tiếp xúc với Tư Kinh Mặc.Trước khi đưa Đại Nhã về nhà, Tư Nhiên đã nói chuyện với Tư Kinh Mặc rất lâu.Ông thản nhiên thừa nhận mình không phải là một người cha đủ tư cách, càng không phải một người chồng tốt.Ông và Đại Nhã ở thời điểm không thích hợp nhất lỡ có con, khi đó bọn họ đều đang bận hưởng thụ tuần trăng mật, chưa ai chuẩn bị sẵn sàng, Tư Kinh Mặc cứ thế đến với thế giới này.Nếu khi ấy ông ngăn cản Đại Nhã, có lẽ sẽ không để lại hậu quả như ngày hôm nay.Bởi vì ông không ngăn cản, hai người cứ vậy sinh con, lại không hoàn thành trách nhiệm của một người cha khiến Tư Kinh Mặc chịu rất nhiều đau khổ.Tất cả đều là lỗi tại ông.

Đại Nhã cũng chỉ bởi vì có bệnh, mấy năm qua bà rất nhiều lần muốn gặp Tư Kinh Mặc chính miệng xin lỗi, nhưng Tư Nhiên chưa bao giờ đáp ứng.Cho đến khi bác sĩ khẳng định với ông, bệnh tình của bà đã có thể khống chế, ông mới để cho hai mẹ con gặp mặt.Sau khi tạm thời quyết định, Tư Nhiên dò hỏi ý kiến Tư Kinh Mặc.Hắn nghe xong trầm mặc một lúc lâu.Tư Kinh Mặc nhìn Tư Nhiên trước mặt, một người đàn ông luôn luôn lạnh nhạt, ánh mắt nhìn hắn vậy mà mang theo chút cầu khẩn.Một khắc ấy Tư Kinh Mặc thừa nhận, hắn có chút mềm lòng.Hắn cũng muốn biết người một nhà quây quần bên mâm cơm là cảm giác gì, cũng muốn biết cái gì gọi là tình thương của mẹ.Vì thế hắn gật đầu.Trong quá trình sống cùng Đại Nhã sau đó, hắn cũng đích thực cảm nhận được, giống như lời Tư Nhiên nói, Đại Nhã đã khôi phục.Đại Nhã xin lỗi Tư Kinh Mặc, bà ấy vốn dĩ mười ngón tay không dính nước xuân (*) vậy mà tự mình xuống bếp làm bánh kem nhân dịp sinh nhật Tư Kinh Mặc, đây là đãi ngộ mà ngay cả Tư Nhiên cũng chưa từng được hưởng thụ qua.(*) mười ngón tay không dính nước xuân: chỉ người được chiều chuộng hầu hạ từ bé, không phải động tay làm bất cứ việc gì.Đó là quãng thời gian Tư Kinh Mặc cảm thấy hạnh phúc nhất trong tuổi thơ của hắn.Thẳng đến năm hắn học lớp tám, Giang Diệc chuyển trường.Giang Diệc cũng không giấu mọi người chuyện này, bạn bè của cậu ấy đều đã được thông báo.

Tư Kinh Mặc đột nhiên hoảng hốt, hắn cũng không rõ đó là cảm giác gì, nhưng hắn biết mình không muốn để Giang Diệc rời đi.Hắn thậm chí chưa kịp trở thành bạn thân với cậu ấy, cậu ấy đã phải đi rồi.Tư Kinh Mặc mỗi ngày một khẩn trương gấp gáp, trong một lần kiểm tra suýt chút nữa bị Giang Diệc vượt qua, điểm số của hai người chỉ hơn kém nhau có một đơn vị.Giáo viên cũng nhận ra sự bất thường của Tư Kinh Mặc, vì thế tìm hắn nói chuyện.Khoảng thời gian ấy Tư Kinh Mặc luôn trong trạng thái mơ màng hồ đồ, cho đến một đêm mơ giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy đũng quần ướt nhẹp, hắn mới hiểu được tại sao hắn hoảng hốt.Người xuất hiện trong giấc mơ của hắn không phải là Omega, cũng chẳng phải một bạn nữ.Hắn nhìn thấy rõ ràng, người đó là Giang Diệc.Hắn thích Giang Diệc.Trước giờ vẫn luôn thích, chỉ là hôm nay mới phát hiện ra thôi.Dù cho Giang Diệc là Alpha, hắn cũng thích.Nhận thức rõ được đều này, ban đêm, Tư Kinh Mặc nói chuyện với Tư Nhiên và Đại Nhã.Nhiều năm qua người nhà Tư Kinh Mặc đều ủng hộ quyết định của hắn, nhưng hắn lại chẳng thể ngờ được, Đại Nhã lại điên cuồng phản đối cái quyết định này.

Xô xô đẩy đẩy, Tư Kinh Mặc bị Đại Nhã lỡ tay đẩy từ cầu thang tầng hai xuống tầng một.Đây cũng là lý do khoảng thời gian Giang Diệc chuyển đi năm ấy, Tư Kinh Mặc vẫn luôn nằm viện.Hắn come out, sau đó thất bại.Giang Diệc đi rồi, ánh mặt trời nơi góc tối âm u của hắn, không còn nữa rồi.Hết chương 71.
 
[Đam Mỹ + Edit + Hoàn] Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu
Chương 73: Ở cạnh cậu mãi mãi.


Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi**************Toàn thân Giang Diệc run lên, đột nhiên cậu nghĩ đến lúc cậu đến bệnh viện ba năm trước.Chủ nhiệm lớp nói Tư Kinh Mặc bị thương phải nằm viện, tổ chức cho bạn học trong lớp cùng nhau đi thăm.

Giang Diệc không muốn đi, nhưng không tiện từ chối nên đành phải đi theo.Trước khi rời khỏi bệnh viện, cậu làm rơi đồ ở cửa, chờ đến khi quay lại thì cậu thấy Tư Kinh Mặc nằm trên giường bệnh lệ rơi đầy mặt.Thì ra, lúc đó Tư Kinh Mặc đã......Trái tim giống như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đột nhiên Giang Diệc cảm thấy ngay cả việc hít thở cũng khó khăn.Tư Kinh Mặc không có biểu cảm gì, trông rất lạnh nhạt, nhưng lúc nhìn Giang Diệc trong mắt giống như có một đầm nước, không tĩnh mịch như trước, thanh tịnh thấy đáy, đến mức những yêu thương mà Tư Kinh Mặc giấu Giang Diệc trước đó, vào giờ khắc này cậu có thể nhìn thấy rõ ràng.Mắt Giang Diệc bỗng nhiên hơi xót, hít mũi một cái, giọng cậu khàn khàn: "Cho nên, khi đó tôi rời đi đã tạo thành tác động lớn đối với cậu ư?"

Là rất lớn.Tư Kinh Mặc không nói câu này ra, hắn hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra.Vậy sau đó đã xảy ra chuyện gì?Khiến Tư Kinh Mặc vốn trầm tính hay lại trầm tính hơn nữa, trước đó tốt xấu gì thì hắn cũng sẽ giao lưu với người khác, nhưng đoạn thời gian kia tỏ vẻ cự tuyệt với bất kì kẻ nào.Khi ấy Đại Nhã vẫn đang nổi điên, bà không thể chấp nhận được con mình là người đồng tính, hoàn toàn không thể chấp nhận.

Trước đó vất vả lắm mới khống chế được bệnh tình, giờ lại có dấu hiệu tái phát.Tư Kinh Mặc thì không sao, hắn chỉ nằm trên giường bệnh là xong.

Còn Tư Nhiên thì vẫn luôn ngăn không cho Đại Nhã đến bệnh viện quấy rầy Tư Kinh Mặc.Người khổ nhất vẫn là Tư Nhiên.Ông phải xoay quanh ba nơi công ty, bệnh viện và nhà, mỗi một đến bệnh viện là ông phải vội rời đi.Trước khi Tư Nhiên đi Tư Kinh Mặc còn thấy chỗ thái dương của ông có vài sợi tóc bạc.Nói không cảm động là giả, một khắc này khiến Tư Kinh Mặc rất khó chịu, khó chịu giống như khi Giang Diệc rời đi vậy.Trái tim đau đớn khiến hô hấp của hắn cũng trở bên dồn dập.Từ đó về sau, Tư Nhiên không nhắc đến chuyện muốn Tư Kinh Mặc tha thứ cho Đại Nhã nữa, ông chỉ nói với Tư Kinh Mặc rằng ông cũng khổ sở.Lúc Tư Kinh Mặc xuất viện về nhà Đại Nhã tự mình đến nghênh đón.

Tất cả nhìn qua thì không có gì khác thường, dường như Đại Nhã đã quên hết những chuyện trước kia, thái độ đối với Tư Kinh Mặc vẫn như cũ.Nhưng điều kiện tiên quyết là không được nhắc đến những chuyện trước đó nữa.Xu hướng tình dục của Tư Kinh Mặc, giống như một quả bom hẹn giờ, chỉ cần là ai, dù hơi chạm vào thì cũng sẽ khiến Đại Nhã phát nổ ngay.Bà hoàn toàn không thể chấp nhận điều này, mình không đề cập tới, càng không muốn những người khác nhắc lại.Thậm chí từ khi vào cấp 3, Đại Nhã đã bắt đầu giới thiệu rất nhiều kiểu Omega cho Tư Kinh Mặc.

Cho dù là nam sinh hay là nữ sinh, bà đều sẽ cổ vũ Tư Kinh Mặc gặp gỡ bọn họ.Khi Tư Kinh Mặc lộ ra bất kì cảm xúc không tình nguyện nào, thì bà cũng bắt đầu sụp đổ và la hét.Nhiều lần như vậy, Tư Nhiên không nhịn nổi nữa nên đến tìm Tư Kinh Mặc tâm sư, để hắn cố gắng nhẫn nhịn một chút, chỉ cần nhẫn nhịn một chút là tốt rồi.Đợi đến khi Tư Kinh Mặc lên đại học, Đại Nhã sẽ không ngày ngày trói buộc hắn như thế nữa.Đương nhiên là Tư Kinh Mặc cũng biết điều đó.Nhịn thêm, hắn cũng nghĩ như vậy.Chỉ cần nhịn thêm, cái nhà này, cùng với người trong cái nhà này sẽ không còn quan hệ gì với hắn nữa.Nhưng hắn không thể ngờ được, biến số đột nhiên xuất hiện kia lại là Giang Diệc.Giang Diệc trở về.Khi Tư Kinh Mặc một mình đối diện với bóng tối, thì ánh sáng thuộc về riêng hắn quay lại một lần nữaTư Kinh Mặc không dám thờ ơ nữa, hắn lần lượt tới gần, tới gần, tới gần hơn nữa.

Hắn rất cảm kích vì cuối cùng Giang Diệc cũng đến bên cạnh hắn.Cả đời này, không có chuyện gì may mắn hơn là được quen biết Giang Diệc.Thoát ra khỏi hồi ức, ý cười trong mắt Tư Kinh Mặc càng đậm.Hắn không thích nói chuyện, không thích cười, không thích lộ ra cảm xúc của mình cho bất kì người nào.Nhưng khi đứng trước mặt Giang Diệc, hắn sẽ không nhịn được muốn chủ động tới gần, muốn đứng bên cạnh cậu, luôn muốn ở bên cạnh Giang Diệc, mãi mãi nắm chặt lấy tay cậu.Giọng Tư Kinh Mặc rất nhẹ, lúc nói ra những lời này, không lộ vẻ gì là nghiêm trọng.

Đối với hắn mà nói, quá khứ không tốt đẹp đã qua, giờ người đứng bên cạnh hắn là người mà hắn luôn muốn bảo vệ.Chỉ cần như thế này là đủ rồi.Tư Kinh Mặc nở nụ cười: "Có tác động rất lớn, nhưng tớ rất cảm kích vì cuối cùng cậu đã tới bên cạnh tớ."

"Tớ thích cậu, điều này không liên quan đến giới tính của cậu.

Tớ thích cậu là vì tớ thích cậu mà thôi."

Hốc mắt Giang Diệc bắt đầu đỏ bừng lên, mũi đau xót vô cùng, rõ ràng nước mắt đã chất đầy trong hốc mắt, nhưng cậu không để nước mắt của mình rơi xuống.Lúc này, cậu không muốn làm gì cả, cậu chỉ muốn ôm Tư Kinh Mặc thật chặt thôi.Hai thiếu niên ôm chặt lấy nhau, lồng ngực gầy gò kề sát, lắng nghe nhịp tim của đối phương.Từng chút từng chút, mạnh mẽ đanh thép, sinh mệnh tràn trề, là sự tồn tại chân thật."

Vậy nên Giang Diệc."

Đôi môi cực nóng của Tư Kinh Mặc đặt lên trán Giang Diệc.

"Cậu không cần sợ khi đối mặt với bất cứ điều gì cả, vì tớ sẽ luôn bên cạnh cậu, ở cạnh cậu mãi mãi."

Cả người Giang Diệc run lên một cái, giờ khắc này, cậu đã hiểu ra ý của Tư Kinh Mặc.Tư Kinh Mặc với mình nhiều chuyện như vậy, không phải để mình đau lòng cho hắn, mà điều duy nhất hắn muốn nói với Giang Diệc là hắn sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu.Chỉ cần Giang Diệc không buông tay thì Tư Kinh Mặc sẽ luôn nắm lấy tay cậu.Không, điều này không chính xác cho lắm, có thể nói rằng nếu Giang Diệc buông tay trước, thì Tư Kinh Mặc cũng không để cho Giang Diệc đi.Hắn không phải là Giang Húc, hắn là Tư Kinh Mặc.Nhìn vào đôi mắt thâm thúy của nam sinh trước mặt, trong đôi mắt ấy là gương mặt của mình, bỗng nhiên Giang Diệc bật cười: "Cảm ơn cậu."

Giang Diệc ôm Tư Kinh Mặc một lần nữa, dúi đầu vào cổ của nam sinh, hít mùi tin tức tố dễ chịu rồi thấp giọng nói: "Cảm ơn cậu, Tư ca.

Tớ biết rồi."

Khóe miệng Tư Kinh Mặc cong lên, siết chặt tay.............Giang Diệc và Tư Kinh Mặc ở lại khách sạn một ngày, sáng sớm ngày hôm sau cậu mới chuẩn bị về nhà.Tư Kinh Mặc không yên tâm hỏi: "Có muốn tớ đi cùng không?"

Giang Diệc lắc đầu, đây là chuyện trong nhà cậu, không liên quan gì đến Tư Kinh Mặc hết.

Cho dù thế nào thì cậu cũng phải tự đối mặt, thêm nữa, kể từ khi biết chuyện trong nhà của Tư Kinh Mặc, Giang Diệc không muốn để Tư Kinh Mặc nhìn thấy cảnh gia đình ly tán như thế này nữa.Đây là chuyện của cậu, một mình cậu gánh là được rồi.Vừa mở điện thoại sau hai ngày tắt nguồn, một lát sau Tống Nhân đã gọi đến: "Tiểu Diệc, rốt cuộc là con đã đi đâu?

Con về nhà trước được không?

Những chuyện này ba mẹ có thể thương lượng lại, con......"

"Không cần thương lượng."

Giang Diệc cắt ngang lời Tống Nhân, không biết vì sao, cảm giác chua xót vừa bị đè xuống lại trỗi dậy, sôi sùng sục trong lòng khiến cậu rất khó chịu.

"Không phải mẹ đã quyết định rồi ư?"

"Mẹ......"

Tống Nhân yên lặng.Không ai hiểu con bằng mẹ, tương tự, người hiểu Tống Nhân nhất đương nhiên là Giang Diệc.Giang Diệc sụt sịt mũi, hít sâu một hơi: "Con về ngay đây, hai người ở nhà chờ con một lát."

Tống nhân nói khẽ: "Được."

Cúp điện thoại, Giang Diệc nhìn Tư Kinh Mặc ở bên cạnh: "Vậy, tớ về trước nhé Tư ca."

Tư Kinh Mặc gật đầu: "Tớ đưa cậu xuống sảnh."

Giang Diệc gật đầu, suy nghĩ một lúc mới nói: "Vậy khi nào cậu về?"

Tư Kinh Mặc mấp máy môi: "Tớ ở khách sạn chờ cậu, nếu cậu thấy không thể chấp nhận được hoặc là không vui, cậu đến tìm tớ là được."

Giang Diệc nở nụ cười: "Sao tớ không chấp nhận được chứ?"

Cậu cũng biết Tư Kinh Mặc đang quan tâm cậu, nhưng cậu không muốn Tư Kinh Mặc ở lại đây chờ cậu.

"Cậu cứ về trước đi, mặc dù cậu không thích ba mẹ mình cho lắm, nhưng đó cũng là nhà của cậu, sắp đến tết rồi, sao lại ở khách sạn chứ?"

"Còn nữa, dù tớ có không chấp nhận được thì cũng phải nói chuyện với họ, chắc chắn sẽ dễ nghĩ ra cách giải quyết hơn."

Tư Kinh Mặc vẫn thấy hơi lo lắng: "Không sao thật chứ?"

Giang Diệc gật đầu: "Cậu cứ về đi, đợi khi chuyện nhà tớ được giải quyết ổn thỏa, tớ sẽ đến tìm cậu!"

Tư Kinh Mặc suy nghĩ một lát thì gật đầu đồng ý.Hai người xếp đồ xong thì đi xuống, Giang Diệc gọi xe, trước khi đi, cậu suy nghĩ một chút, kéo Tư Kinh Mặc qua rồi đặt lên môi hắn một nụ hôn."

Tớ đi trước nhé!"

Nói xong câu đó, Giang Diệc chui vào xe taxi như đang chạy trốn.Tư Kinh Mặc đưa tay sờ lên môi, cười tươi."

Về đến nhà thì nhớ gửi tin nhắn cho tớ."

Điện thoại Giang Diệc sáng lên."

Được, cậu bảo tài xế nhà cậu đến đón cậu sao?"

Tư Kinh Mặc: "Tớ tự gọi xe về."

Giang Diệc: "Vậy cậu đến nơi thì phải nói cho tớ nhé."

Tư Kinh Mặc: "Ừ."

Hai người ngồi trên hai chiếc xe rồi đi về hai hướng khác nhau, nhưng bọn họ đều biết, giờ bọn họ đang nỗ lực vì tương lai có thể ở bên cạnh nhau.............Giang Diệc về đến nhà thì thấy Tống Nhân và Giang Húc đang ngồi trên ghế sofa, sắc mặt Tống Nhân có phần tiều tụy, Giang Húc thì râu ria xồm xoàm, nhưng không ai để ý đến.Trong nháy mắt đó, Giang Diệc không nhịn được mà đỏ bừng mắt.

Cho dù cậu đã chuẩn bị tinh thần thật tốt nhưng khi giờ khắc này đến, cậu mới phát hiện mình rất yếu ớt.Tống Nhân lấy lại tinh thần đầu tiên, bỗng nhiên đứng dậy khỏi sofa: "Tiểu Diệc......"

Giang Diệc không nói gì, yên lặng đổi giày, ngồi xuống ghế sofa khẽ nói: "Hai người bắt đầu đi."

Tống Nhân sửng sốt rồi chậm rãi ngồi xuống.Giang Húc thở dài, xoa xoa trán, ông nhìn Tống Nhân nhưng thấy bà không nói gì nên ông nói trước: "Ba và mẹ của con.......

Đã thương lượng xong tất cả rồi, nhưng trong đó có một chuyện, ba và mẹ muốn hỏi ý kiến của con."

"Mặc dù con đã tròn 18 tuổi rồi, nhưng bây giờ là khoảng thời gian quan trọng nhất đời con, con vẫn cần có người ở bên cạnh con......"

Giang Húc nói rất uyển chuyển, lời nói như đang thuyết minh nhưng thật ra là hỏi Giang Diệc muốn đi theo ai.Đúng vậy, cậu đã 18 tuổi rồi, dựa theo pháp luật thì ba mẹ không cần dưỡng dục cậu nữa.Giang Diệc suy nghĩ một lúc, hỏi Tống Nhân: "Sau khi ly hôn, mẹ....

Sẽ đi đâu?"

Tống Nhân không ngờ Giang Diệc sẽ hỏi bà, bà sửng sờ một hồi rồi mới hiểu ra.Đây là một vấn đề rất thực tế, đương nhiên bà đã nghĩ xong từ lâu, chỉ là lúc thật sự phải nói với Giang Diệc thì bà lại do dự.Thật lâu sau, Tống Nhân nói với giọng khàn khàn: "Ra nước ngoài.

Mẹ vẫn luôn muốn xem một chút, cho nên......

Nhưng nếu như con muốn đi với mẹ, thì mẹ có thể đợi......"

"Con ở lại."

Giang Diệc không chút do dự cắt ngang lời Tống Nhân.Cả người Tống Nhân cứng đờ.Giang Húc không tin được mà nhìn Giang Diệc: "Con......"

Giang Diệc cúi đầu, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt: "Con ở lại."

Hết chương 73.Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Diệc phải ở lại với Tư ca nha ~(**) Nhi: Tuần này đến đây thôi.

Tuần sau up luôn 7c hoàn chính văn nhé m.n
Hẹn gặp lại ở tuần sau.
 
[Đam Mỹ + Edit + Hoàn] Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu
Chương 74: Ba để mất mẹ con rồi...


Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi**************So với sự kinh ngạc của Giang Húc, Tống Nhân chỉ phản ứng một lúc rồi hỏi: "Là vì...

Bạn học Tiểu Tư?"

Giang Diệc giương mắt nhìn Tống Nhân, Tống Nhân rất chú ý chăm sóc da, cho dù bà đã bốn mươi tuổi rồi, mà trên mặt vẫn không có nếp nhăn nào.

Nhưng hai năm này, Giang Diệc luôn thấy khóe mắt bà có nếp nhăn.Bà sống không hề vui vẻ.Giang Húc là một Alpha rất yêu vợ, gần như ông sẽ không cãi nhau với Tống Nhân, rất nhiều chuyện đều thuận theo ý của Tống Nhân, sợ bà chịu ủy khuất.Nhưng dù làm đến mức này thì Tống Nhân vẫn sống không vui vẻ.Giang Húc đã từng suy ngẫm nhưng ông vẫn không thể làm tốt.Mấy năm qua, những nếp nhăn trên mặt Tống Nhân đều vì Giang Húc mà ra.Cho nên lúc Tống Nhân ngả bài, Giang Húc rất bình tĩnh.Không phải ông không nghĩ đến chuyện náo loạn, ông cũng muốn né tránh, cũng muốn bỏ qua.Nhưng vì ông quá yêu Tống Nhân, nên ông mới lựa chọn buông tay.

Đồng thời ông cũng hiểu rõ, lần này ông buông tay, không chỉ mất đi Tống Nhân mà còn mất đi Giang Diệc nữa.Mấy ngày nay trong lòng Giang Húc luôn trống rỗng, mãi đến khi nghe được câu này của Giang Diệc, thì trên mặt ông mới có chút cảm xúc."

Cái gì mà bạn học Tiểu Tư?"

Giang Húc hỏi.Giang Diệc mở miệng: "Bạn trai con."

Giang Húc nhíu mày rồi đột nhiên nhớ tớ: "Là nam sinh lần trước sao?"

Giang Diệc gật đầu.Giang Húc thở dài: "Cho nên, con vì hắn mà không ra nước ngoài với mẹ con sao?"

Giang Diệc hiểu ý của Giang Húc.Thứ ông muốn hỏi là, có phải việc cậu chọn ở lại không liên quan gì đến ông mà chỉ là vì Tư Kinh Mặc hay không.Giang Diệc khe khẽ lắc đầu: "Không hẳn là vậy.

Con sợ con đi rồi, sẽ chẳng còn ai bên cạnh quản ba nữa, sau đó gia sản sẽ bị bà già kia lừa mất."

Giang Húc không nhịn được bật cười, chỉ là nụ cười này không duy trì được bao lâu đã biến thành cười khổ.Biểu cảm của Tống Nhân khá khó coi, bà thật sự không ngờ Giang Diệc sẽ không đồng ý đi cùng bà.

Nhưng nghĩ lại thì Giang Diệc ở lại cũng tốt.Bà mệt mỏi nhưng chung quy bà vẫn còn yêu Giang Húc.

Nếu như Giang Diệc có thể ở lại bên cạnh ông, có thể chăm sóc ông thì bà sẽ càng yên tâm hơn.Đã nói đến bước này rồi thì không ai nói thêm gì nữa."

Tôi sẽ nhanh chóng dọn đi."

Tống Nhân đứng dậy thở dài.

"Hẳn là sẽ ra nước ngoài trước năm nay."

Giang Húc khẽ gật đầu: "Chuẩn bị xong rồi chứ?"

Tống Nhân đáp lời."

Có cần anh giúp một tay không, về chỗ ở......"

Giọng Giang Húc hơi nghẹn ngào.

"Anh sẽ không giữ em lại qua tết."

Tống Nhân xoay người, đôi mắt đỏ hồng gật đầu: "Được."

Hốc mắt của Giang Diệc cũng hơi đỏ: "Có cần con giúp mẹ không?"

Tống Nhân lắc đầu, đưa tay ôm lấy Giang Diệc: "Mẹ tự làm là được rồi."

Giang Diệc gật đầu, không nói gì thêm nữa.Giang Húc im lặng thật lâu, đứng dậy khỏi ghế sofa: "Anh đến công ty một chuyến."

Giang Diệc nhìn Giang Húc rồi nói: "Để tài xế đưa ba đi, đến công ty thì ngủ một giấc đi."

Giang Húc cầm áo khoác dừng lại, hiếm khi Giang Diệc không che giấu sự quan tâm của mình, ông nở nụ cười: "Yên tâm đi, ba đi trước."

Giang Diệc đỏ bừng gật đầu: "Vâng ạ."

Thật ra Tống Nhân đã xếp đồ đạc ổn thỏa rồi, trước khi Giang Diệc quay trở về, bà đã bắt đầu xếp lại mấy thứ lặt vặt.Thậm chí nhiều thứ đồ bà đã gửi ra nước ngoài.

Nếu bà không mang đi được thì sẽ gửi đến nhà ở Tấn Thành.Lúc đầu Giang Húc đưa cho Tống Nhân rất nhiều thứ nhưng bà không muốn những thứ khác, thứ duy nhất bà muốn là căn phòng ở Tấn Thành kia.Giờ những thứ còn lại ở nhà của Tống Nhân chỉ có quần áo, sửa sang lại rất nhanh.Nói là chờ mấy ngày, thật ra chỉ cần một ngày là đủ rồi.Giang Diệc không lên lầu với Tống Nhân, cậu ngồi trên ghế sofa một lúc thì gửi tin nhắn cho Tư Kinh Mặc."

Xử lý xong rồi."

Tư Kinh Mặc trả lời lại rất nhanh: "Nhanh vậy à?"

Giang Diệc: "Ừm, họ chuẩn bị xong lâu rồi, trong đó biến số lớn nhất là tớ, giờ tớ không có ý kiến gì thì sẽ xử lý nhanh thôi."

Tư Kinh Mặc: "Gọi video không?"

Giang Diệc: "Giờ thì không được."

Bộ dáng bây giờ của cậu khá chật vật, không muốn bị Tư Kinh Mặc nhìn thấy.Tư Kinh Mặc rất tri kỷ, hắn hiểu ý của Giang Diệc, không ép cậu, trả lời tin nhắn: "Vậy cậu nghỉ ngơi đi."

Giang Diệc trả lời: "Cậu không hỏi chuyện này xử lý thế nào sao?"

Tư Kinh Mặc: "Lúc nào cậu muốn nói thì cứ nói cho tớ biết."

Giang Diệc cong cong khóe môi, không hổ là Tư ca của cậu.Suy nghĩ một chút, Giang Diệc quyết định nói chuyện này với Tư Kinh Mặc ngay bây giờ."

Mẹ tớ hỏi tớ có muốn ra nước ngoài với bà không, tớ từ chối rồi, sau đó thì không nói gì nữa."

Không đợi Tư Kinh Mặc trả lời, Giang Diệc đã gửi một tin nhắn nữa: "Tớ ở lại không phải là vì cậu hoàn toàn, chẳng qua tớ cảm thấy nếu tớ đi rồi, thì sẽ không có ai chăm sóc ba tớ.

Một mình ông đối phó với đám thân thích cực phẩm của nhà tớ thì khó khăn quá, tớ muốn ở lại trông chừng."

Tư Kinh Mặc gửi tớ icon mặt cười: "Tớ biết."

Giang Diệc thở dài, dứt khoát ngã xuống ghế sofa.

Nghĩ đến việc này mắt cậu khá chua xót, nhưng khi cậu cẩn thận suy nghĩ lại, thì không khó chấp nhận đến vậy.Tách ra là một chuyện quá bình thường, con người lớn lên phải tách ra là chuyện cần trải qua."

Cậu về đến nhà chưa?"

Giang Diệc hỏi.Tư Kinh Mặc: "Sắp rồi."

Qua thật lâu, Giang Diệc vẫn không trả lời tin nhắn.

Tư Kinh Mặc ngước mắt nhìn cảnh vật không ngừng lùi ra sau, lồng ngực bỗng nóng lên.Vào giờ khắc này, Tư Kinh Mặc thừa nhận, mình có phần ích kỷ, lựa thời gian này mà nói ra những chuyện trước kia.

Thật sự hắn không nghĩ tới trói buộc Giang Diệc, nhưng hắn không có ý nghĩ này ư?Tư Kinh Mặc không dám lắc đầu.Nhưng dù thế nào thì Giang Diệc cũng không đi.Tư Kinh Mặc biết điều đó thì an tâm.............Rốt cuộc đã giải quyết xong chuyện này, tảng đá trong lòng Giang Diệc được đặt xuống, nhắn tin cho Tư Kinh Mặc xong thì cậu ngủ quên mất.Khi tỉnh lại thì trên người cậu có thêm một chiếc chăn bông, trong phòng khách không bật đèn, chỉ có thể nghe loáng thoáng được tiếng động trong phòng bếp.Giang Diệc ngơ ngác hai giây, cầm điện thoại lên thì thấy Tư Kinh Mặc gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn, cậu trả lời một câu: "Tớ ngủ quên mất."

Dường như Tư Kinh Mặc đang chờ tin nhắn, trả lời lại rất nhanh: "Đoán được."

"Đã ăn cơm chưa?"

Giang Diệc đứng dậy khỏi ghế sofa, tỉnh táo hơn một chút: "Chưa, nhưng chắc là mẹ tớ đang nấu, có lẽ là bữa cơm cuối cùng nấu cho tớ đấy."

Thật lâu sau Tư Kinh Mặc mới trả lời Giang Diệc: "

Sau này rảnh rỗi thì cậu có thể đi thăm bà ấy, tớ có thể đi cùng cậu."

Giang Diệc trả lời: "Được."

Quả nhiên giống như dự đoán của Giang Diệc, Tống Nhân đang nấu bữa tối trong phòng bếp.

Bà chuẩn bị mười mấy món, toàn là thứ Giang Diệc thích ăn, đương nhiên Giang Diệc cũng nhìn thấy có vài mónmà Giang Húc thích."

Cần con giúp không?"

Giang Diệc hỏi.Tống Nhân cười quay đầu: "Dậy rồi à?"

Giang Diệc gật đầu.Tống Nhân nói: "Không cần giúp đâu, nếu không thì con mang đồ ăn ra bàn đi, sắp ăn cơm được rồi."

"Vâng."

Giang Diệc gật đầu.Về cơ bản là Tống Nhân đã làm xong rồi, chỉ cần chuẩn bị một lát là có thể ăn cơm.Giang Diệc chú ý một chút, mấy món mà Giang Húc thích ăn thì không được bưng lên mà bị Tống Nhân bỏ vào tủ lạnh để bảo quản.Trước đó Giang Diệc và Tống Nhân gần như không giấu nhau điều gì, nên cho dù là khi im lặng không nói lời nào, thì hai người vẫn cảm thấy rất thoải mái dễ chịu.Nhưng không biết vì sao, bầu không khí hôm nay lại nặng nề khó nói nên lời.Không có ai mở miệng, mà mở miệng thì không biết phải nói gì.Hai người im lặng ăn bữa tối, không ai nói với ai câu nào.Sau bữa ăn, Tống Nhân nghĩ nghĩ rồi mới chủ động nói trước: "Mẹ...

Lên máy bay vào ngày mai."

Giang Diệc khá kinh ngạc nhưng nói chung là đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi: "Nhanh như vậy sao?

Tống Nhân nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ, đã hẹn xong việc giải phẫu tuyến thể, đến sớm chút để chuẩn bị trước."

Giang Diệc giống như bị đâm vào tim, cảm giác ê ẩm rất khó chịu, giọng khàn khàn: "Chuyện đó...

Rất đau."

Tống Nhân nở nụ cười, đưa tay xoa xoa đầu Giang Diệc: "Đúng vậy, nên lúc con tiến hành đánh dấu hoàn toàn thì phải suy nghĩ cho kỹ, không thể tuỳ tiện đưa ra quyết định này được."

"Trước đó con là Alpha, nên mẹ không nói với con quá nhiều.

Sau này con phân hóa thành Omega, đoạn thời gian đó cảm xúc của con không ổn định, mẹ sợ con không chấp nhận được thân phận Omega của mình, nên mẹ không nói quá nhiều.

Nhưng thế này cũng được, giờ ba con ở bên cạnh con, ông ấy là Alpha thì nhìn Alpha sẽ chuẩn hơn.

Nhưng nếu như lúc con không quyết định được thì có thể hỏi mẹ bất cứ lúc nào."

Giang Diệc 'Vâng' một tiếng, không dám nhìn Tống Nhân.Tống Nhân nghĩ nghĩ rồi tiếp tục nói: "Mẹ không hiểu rõ về bạn học Tiểu Tư, nhưng thoạt nhìn thì không phải đứa trẻ xấu, con yêu đương với thằng bé mà vui vẻ thì được rồi.

Đương nhiên nếu con phải chịu uy khuất, thì con có thể tìm mẹ bất cứ lúc nào mẹ sẽ bay về nước ngay."

Giang Diệc nghĩ đến Tư Kinh Mặc, nở nụ cười: "Cậu ấy không làm vậy đâu, mẹ có thể yên tâm."

"Ôi chao, vừa yêu đương với thằng bé không bao lâu đã bắt đầu bảo vệ nó rồi à."

Tống Nhân trêu ghẹo.Mặt Giang Diệc đỏ lên nhưng không phản bác.Tống Nhân và Giang Diệc nói rất nhiều chuyện, đại đa số là chủ đề về Omega và sự phát triển trong tương lai của cậu.Giang Diệc lẳng lặng nghe, không phản bác nếu Tống Nhân đưa ra ý kiến trái ngược với cậu.Mãi đến khi hai người trò chuyện xong thì đã 12 giờ khuya.Tống Nhân đứng thẳng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, người luôn luôn ổn trọng như bà, trong mắt cũng đầy nước mắt: "Thật xin lỗi, mẹ có lỗi với con."

Mắt Giang Diệc cũng đỏ lên, cậu bước tớ, nhẹ nhàng ôm lấy Tống Nhân: "Con không trách mẹ đâu, mẹ chỉ muốn sống thoải mái hơn thôi......"

Đây là chuyện thường tình trong cuộc sống, không ai có thể trách ai được.Còn nữa, cứ coi như là Tống Nhân rời đi, thì đâu phải cậu không thể gặp lại Tống Nhân nữa.

Điều duy nhất mà cậu khổ sở là khi về nhà, kiểu gì cũng sẽ thiếu mất một người.Trong chuyện này không có ai sai cả.

Những vấn đều chưa được giải quyết trước đó, tách ra mới là lựa chọn tốt nhất cho tất cả mọi người.Buổi sáng Giang Húc mới trở về.Giống như đã biết hôm nay Tống Nhân sẽ rời đi, giọng điệu và thần thái của ông rất bình tĩnh: "Anh tiễn em."

Tống Nhân chỉ do dự một lát nhưng không từ chối.Giang Diệc ngồi lên xe theo, nhìn phong cảnh không ngừng lùi ra sau bên ngoài cửa sổ, tâm trạng nặng nề.Giống như những cuộc chia ly bình thường, cậu và Giang Húc cùng Tống Nhân làm xong thủ tục, rồi đưa mắt nhìn bà đi qua cửa kiểm tra an ninh.

Tống Nhân còn xoay người vẫy vẫy tay với họ: "Trở về đi."

Ngoài miệng thì Giang Húc đồng ý, nhưng ánh mắt thì chưa bao giờ rời khỏi Tống Nhân.Đợi đến khi trong tầm mắt không còn bóng dáng của Tống Nhân nữa, Giang Diệc mới thở dài một hơi, đôi mắt chớp chớp mấy lần đè nước mắt bên trong xuống.Ngay khi cậu quay lại nhìn Giang Húc, chuẩn bị gọi ông quay về nhà, thì cậu nhìn thấy mặt mũi ông tràn đầy nước mắt.Trong chớp mắt ấy, rốt cuộc Giang Diệc cũng không nhịn nổi nữa, nước mắt tràn ra như vỡ đê.Giọng của cậu run run: "Ba......

Trên mặt Giang Húc có vẻ luống cuống, khóc nhìn Giang Diệc: "Tiểu Diệc......

Ba để mất mẹ con rồi......"

Giang Diệc chưa bao giờ bất lực giống như thời khắc này.Hết chương 74.
 
[Đam Mỹ + Edit + Hoàn] Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu
Chương 75: Bỗng nhiên muốn ăn sủi cảo


Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi**************Giang Diệc không biết phải làm sao, chỉ có thể bước tới ôm chặt lấy Giang Húc.Quay trở lại xe, Giang Húc vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Giờ Giang Diệc còn chưa thi bằng lái, ở đây không thể nào gọi tài xế đến đón được nên cậu đành phải thuê tài xế.

Trên đường trở về, có lẽ Giang Húc đã khóc đến mệt mỏi rồi, chỉ tựa vào ghế không nói gìGiang Diệc thấy tim mình rất đau, đồng thời hạ quyết tâm trong lòng, chờ đến khi tốt nghiệp cấp 3 cậu sẽ thi bằng lái ngay.Về đến nhà, cơm trưa bảo mẫu đã làm xong, Giang Húc không muốn ăn nên về phòng trước.Mãi đến khuya vẫn không thấy cửa thư phòng mở ra, Giang Diệc không chịu nổi nữa mới gõ cửa thư phòng.Giang Diệc chưa bao giờ thấy Giang Húc tiều tụy như thế này, hai mắt ông vô thần ngồi trước bàn làm việc, màn hình máy tính lóe lên ánh sáng lờ mờ trong phòng, nhưng mắt Giang Húc không nhìn vào màn hình máy tính.Giang Diệc đưa tay mở đèn rồi nhìn Giang Húc, khẽ nói: "Ăn cơm thôi, ba."

Giang Húc từ từ nhìn sang, khi thấy rõ đó là Giang Diệc, thì mắt của ông chợt lóe lên, ông hơi cúi đầu xoa xoa tóc mình rồi thở dài: "Ba chưa đói, con ăn trước đi."

Giang Diệc không có ý đi ra ngoài, đi tới ghế sofa rồi ngồi xuống.

Ở Giang gia, ngoại trừ phòng của Giang Húc và Tống Nhân, đối với Giang Diệc mà nói thì không có khu vực cấm nào cả, nên thư phòng của Giang Húc, cậu muốn tới thì sẽ tới.Đến nay Giang Diệc vẫn nhớ, khi còn bé cậu nghịch ngợm, có lần Giang Húc để tài liệu quan trọng trong thư phòng, cậu nhìn thấy, cảm thấy trang giấy rất cứng, thích hợp để gấp máy bay.Thế là những tài liệu kia đều bị Giang Diệc lấy gấp máy bay hết.Giang Húc tức đến mức dựng râu trừng mắt, nhưng cũng không nỡ đánh Giang Diệc.

Ông chỉ vào mũi Giang Diệc, nhẫn nhịn hơn nửa ngày mới nói ra được một câu: "Thằng nhóc hư hỏng này!"

Bỗng chốc bị mắng, lúc ấy Giang Diệc rất ủy khuất nên khóc ngay tại chỗỞ trường học đi đánh nhau, bị đánh Giang Diệc không khóc, còn giờ thì nước mắt rơi không ngừng được, Giang Húc đứng nhìn mà choáng váng.Sau đó vất vả lắm mới dỗ được Giang Diệc nín, Giang Húc dở khóc dở cười nói: "Là lỗi của ba, con không sai!

Con là tiểu tổ tông của ba!"

Giang Húc ôm lấy Giang Diệc, hôn lên má cậu hai cái, cầm mớ tài liệu tơi tả kia ngồi dán lại cả buổi tối.

Ngày hôm sau đến cục cảnh sát còn bị cấp trên mắng cho một trận.Sau đó Tống Nhân phải giảng giải cho Giang Diệc rất lâu, Giang Diệc mới hiểu tài liệu đó rất quan trọng với Giang Húc.Sau đó nữa, cho dù Giang Diệc có thể tùy ý vào thư phòng của Giang Húc, nhưng cậu không động lung tung vào tài liệu của Giang Húc nữa.Cho dù là khi còn bé hay khi đã lớn, Giang Húc đều rất yêu thương Giang Diệc.Thoát ra khỏi hồi ức, Giang Diệc thở dài: "Một mình thì con ăn kiểu gì?"

Giang Húc kinh ngạc xoa xoa mũi: "Sao vậy, giờ không có ba thì con không muốn ăn cơm à?"

Giang Diệc nhìn Giang Húc, đột nhiên nổi giận, cậu không thích Giang Húc thế này cho lắm.

Trong ấn tượng của cậu, Giang Húc là người rất kiên cường, một người luôn che chở cho cậu và Tống Nhân, không để mưa gió nào ảnh hưởng đến hai người.Bộ dáng tiều tụy này của ông, căn bản không nên xuất hiện trên người Giang Húc.Giang Diệc không chút suy nghĩ mà nói: "Vậy ngôi nhà này có còn là nhà của con không?"

Giang Húc ngẩn người, ngẩng đầu nhìn sang: "Sao lại không phải?"

Dừng một chút, Giang Húc mới nói.

"Sao vậy, con là......"

"Nếu là nhà, vậy sao không thể ăn cơm cùng nhau?"

Giang Diệc nhìn Giang Húc, nhìn chưa được một giây thì mũi đã chua xót, mím chặt môi.

"Sắp qua tết rồi, một năm con về được bao nhiêu lần chứ, ba bận rộn nữa đúng không?

Ngay cả thời gian ăn cơm với con cũng không có sao?"

Giang Húc yên lặng, nhất thời không nói được lời nào.Chuyện Tống Nhân rời đi đã tác động rất lớn đến ông, đoạn thời gian trước ông vẫn luôn chịu đựng, chưa bao giờ bộc lộ cảm xúcNhưng đến khi Tống Nhân thực sự rời đi, Giang Húc mới biết, loại chuyện giống như kiềm chế này, trong một thời gian dài sẽ trở nên phản tác dụng.Ông chỉ lo quan tâm đến cảm xúc của mình chứ không nghĩ đến giang Diệc.Vành mắt Giang Diệc đỏ lên theo, Giang Húc nhanh chóng khép máy tính rồi đứng dậy: "Xin lỗi con, ba --""Dừng lại!"

Giang Diệc cắt ngang lời Giang Húc.

"Không cần nói nữa, đi ăn cơm.

Còn nữa, tết năm nay con không về nhà cũ đâu."

Giang Húc biết Giang Diệc có ý gì, gật đầu: "Ba cũng không về, ở lại nhà với con."

Lúc này Giang Diệc mới thỏa mãn gật đầu: "Vâng."

Đến khi ngồi xuống bàn ăn, Giang Húc nhìn mấy món ăn trước mặt, thân thể cứng đờ, khó tin được mà nhìn Giang Diệc.Giang Diệc cầm đữa gắp thức ăn cho Giang Húc, vẻ mặt như thường: "Mẹ làm hôm qua rồi bảo quản trong tủ lạnh cho ba.

Đồ hèn nhát, hôm qua còn chạy đến công ty."

Đôi mắt Giang Diệc ửng đỏ, yết hầu lên xuống hai lần.Giang Diệc ăn một miếng cơm, nhìn Giang Húc: "Ba không ăn à?"

Giang Húc hoàn hồn, cúi đầu nhìn mấy món ăn ở trước mặt mình, khóe miệng bỗng nhiên cong lên: "Ăn, sao không ăn chứ?"

Giang Diệc 'vâng' một tiếng rồi bắt đầu ăn cơm.............Năm nay trôi qua quá nhanh, Giang Diệc còn chưa kịp phản ứng thì đã đến 29 tết rồi.Hiếm khi Giang Húc xử lý xong chuyện trong công ty, hôm 29 tết ở nhà cùng với Giang Diệc."

Ngày mai con muốn ăn gì?

Ba làm cho con ăn!"

"Không thì làm sủi cảo đi?"

Đương nhiên đồ ăn mà Giang Húc nấu không thể so với Tống Nhân được, nhưng hương vị thì không đến nỗi tệ.

Nhưng từ khi Giang Húc bắt đầu tiếp quản công ty thì thời gian xuống bếp ít đi rất nhiều.Quanh năm suốt tháng, chỉ có sinh nhật của Tống Nhân, Giang Húc mới tự nấu đồ ăn một lần.

Bình thường không phải là ông không làm, một là ông khá là bận rộn, hai là Tống Nhân thường xuyên đuổi ông ra khỏi bếp rồi tự làm.Lâu rồi Giang Diệc không được thử tay nghề của Giang Húc nên cũng khá thèm.Giang Húc đồng ý ngay: "Được, ngày mai ba sẽ làm!"

Giang Diệc cười: "Con có thể giúp đỡ."

"Con thì thôi đi."

Giang Húc thở dài.

"Con đứng một bên xem là được rồi."

Giang Diệc nói: "Ba phải tin tưởng con chút chứ."

Giang Húc: "Không phải là ba không tin con mà là không tin nổi."

Giang Diệc thở dài, khá là bất đắc dĩ: "Vâng ạ."

Mặc dù trước đó có một lần Giang Diệc suýt làm nổ phòng bếp, nhưng đâu phải là lần nào cũng vậy, đúng không?Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Húc rời giường chuẩn bị làm sủi cảo.Giang Diệc cũng không nằm ỳ trên giường mà dậy rất sớm để giúp đỡ.

Mặc dù ngoài miệng Giang Húc nói không cần Giang Diệc giúp, nhưng Giang Diệc đâu thể không đi giúp được.Chỉ cần không động vào lửa là được, còn những thứ khác Giang Diệc có thể giúp đỡ ít nhiều.Bữa sáng của hai người rất đơn giản, Giang Húc nấu cho Giang Diệc một bát chè trôi nước đường đỏ.

Người làm trong nhà đã nghỉ hết, Giang Húc cho họ về nhà ăn tếtCái biệt thự to như thế này, chỉ có bóng dáng bận rộn của Giang Húc và Giang Diệc.Nguyên liệu nấu ăn đã được người làm chuẩn bị xong từ sớm, Giang Húc chỉ cần gói sủi cảo theo khẩu vị của Giang Diệc, sau đó pha nước chấm rồi nấu là được.Có lẽ là lâu lắm rồi không làm những thứ này, nên Giang Húc không được quen tay lắm, sau đó gói được kha khá thì làm nhanh hơn.Chờ đến giữa trưa, Giang Húc chuẩn bị xong sủi cảo và nước sốt, dẫn Giang Diệc đến nơi đã được chọn từ trước rồi đốt một chuỗi pháo hoa dài.Giang Diệc không nhịn được mà lấy điện thoại, quay hết màn này rồi gửi cho Tư Kinh Mặc.

Suy nghĩ một lát rồi Giang Diệc gửi cho Tống Nhân."

Hôm nay là 30 tết, con và ba đang đốt pháo."

Bên kia Tống Nhân chưa trả lời, còn Tư Kinh Mặc trả lời tin nhắn rất nhanh: "Ăn cơm chưa?"

Giang Diệc trả lời: "Sắp rồi!

Ăn sủi cảo!"

Tư Kinh Mặc: "Tối nhà tớ mới ăn."

Tiếng pháo vang lên lốp đốp, Giang Húc vội dàng dẫn Giang Diệc về nhà.Sủi cảo trong nồi nổi lên, Giang Húc đợi vài giây rồi vớt hết ra."

Trong đó có một đồng xu, chúng ta xem thử ai ăn được."

Giang Húc đặt sủi cảo trước mặt Giang Diệc, sau đó ngồi xuống bàn.Khóe miệng Giang Diệc cong cong: "Ai cũng được, dù sao cũng là phúc của nhà chúng ta."

Trước khi ăn, Giang Diệc chụp một tấm hình rồi gửi cho Tống Nhân và Tư Kinh Mặc, lúc này mới đặt điện thoại xuống rồi bắt đầu ăn.Cuối cùng, sủi cảo có đồng xu bị Giang Húc ăn trúng.Giang Húc phun đồng xu ra, ho nhẹ một tiếng: "Ba không ăn gian đâu nhé."

Giang Diệc bật cười: "Trong mắt ba con là ngưòi sẽ tranh sủi cảo có đồng xu với ba ư?"

Giang Húc cẩn thận suy nghĩ rồi trả lời chân thành: "Khi còn bé con sẽ tranh nhưng giờ thì không."

Nghe ông nói vậy thì Giang Diệc bỗng nhớ lại.

Khi đó thật sự như vậy, hàng năm vào hôm 30 tết ăn sủi cảo, Giang Diệc nhất định sẽ giành đồng xu.Nếu như cậu không giành được sủi cảo có đồng xu thì sẽ quậy một hồi lâu.Năm sau, Tống Nhân đã nhớ kĩ, sau đó hàng năm khi gia đình làm sủi cảo, cũng sẽ đánh dấu cái sủi cảo kia, sau này sủi cảo có đồng xu đều bị Giang Diệc ăn được.Có một ăn Giang Diệc thay răng, cậu còn ăn đến mức rụng một chiếc răng.Từ đó về sau, Giang Diệc không tranh giành gì nữa.Tiền xu đâu có quan trọng bằng răng cửa bị gãy?Giang Diệc nghĩ đến đây thì đôi mắt cong cong.Lúc này, điện thoại của cậu rung lên, Giang Diệc lấy ra nhìn, là tin nhắn của Tống Nhân.Tống Nhân: "Giữa trưa mà ăn sủi cảo à?

Ba con gói ư?"

Đột nhiên trong lòng Giang Diệc chua xót, cách gói sủi cảo của Giang Húc là học được từ người nhà, nhìn qua thì không có gì khác biệt, nhưng Tống Nhân liếc mắt là đã nhìn ra do Giang Húc gói.Đôi mắt Giang Diệc nóng lên, cậu hít hít mũi, trả lời: "Vâng!

Hôm nay mẹ ăn cái gì?"

Tống Nhân chưa trả lời lại nên Giang Diệc đặt điện thoại xuống, nghiêm túc nhìn Giang Húc ngồi trước mặt: "Ba, con cảm thấy giờ ba ăn được cái sủi cảo này, thì năm nay chắc chắn sẽ gặp may mắn."

Động tác của Giang Húc ngừng lại một chút, khẽ cười một tiếng, đang muốn nói mình có thể gặp được chuyện tốt gì chứ, đột nhiên nghĩ lại, nụ cười bên môi nhạt đi vài phần.

Trong mắt ông có sự ảm đạm, Giang Húc cúi thấp đầu, khẽ nói: "Mong là vậy."

Giang Diệc gật đầu: "Chắc chắn rồi!"

Giang Húc: "Ừm."............"

Tống tiểu thư, sắp đến lượt của ngài rồi."

Bác sĩ đẩy cửa bước ra, ngồi xuống ghế sofa đối diện Tống Nhân rồi nói.

"Lát nữa ngài theo y tá đi tiêm thuốc tê đi, sau đó chúng ta có thể bắt đầu giải phẫu rồi."

Tống Nhân sửng sờ một lúc.Điện thoại trong tay rung lên, là tin nhắn mà Giang Diệc gửi tới."

Sủi cảo có tiền xu năm nay bị ba ăn được.

Mẹ đang bận sao?"

Tống Nhân nhìn chằm chằm hàng chữ đó hồi lâu, màn hình điện thoại sáng lên lần nữa: "Mẹ nhớ ăn cơm đúng giờ đấy!

Chỉ cần mẹ ngồi vào máy tính là quên thời gian ngay."

Thời gian ở nước này chậm hơn chỗ Giang Diệc 1 giờ, ở chỗ Tống Nhân đã qua thời gian ăn trưa lâu rồi.

Nhưng đúng như lời Giang Diệc nói, bà vẫn chưa ăn cơm.Đột nhiên, bỗng nhiên Tống Nhân muốn nghe theo lời của Giang Diệc đi ăn một bữa cơm thật ngon."

Xin lỗi, bác sĩ, tạm thời tôi không muốn giải phẫu."

Tống Nhân đứng dậy rồi nói với bác sĩ.Ánh mắt bác sĩ lóe lên một tia kinh ngạc: "Ngài......

"Thật xin lỗi."

Tống Nhân rơi nước mắt, đột nhiên bà muốn ăn sủi cảo.Hết chương 75.Tác giả có lời muốn nói: Chuyện của cha mẹ viết đến đây thôi, ở phiên ngoại có lẽ sẽ viết thêm một chút ~
 
Back
Top Bottom