THỜI TRẺ CHẲNG BIẾT LÒNG MA TÔN - THẨM VIÊN VIÊN VIÊN
Editor: Noemie
Chương 20: Hút Cạn
Phượng Cung chủ còn trẻ vậy mà đã tinh thông hút tinh khí người khác rồi, chẳng cần ai dạy mà cũng giỏi.
Ý thức của Phượng Thanh Vận đã dần trở nên mơ hồ, nhưng khi chợt nghe thấy cách gọi này, đôi mắt y lập tức co rút lại: "Ngươi ——"
"Bổn tọa sao nào?"
Long Ẩn nhướng mày, dùng lòng bàn tay cọ xát môi dưới y, hắn cúi người, lần nữa kề sát vào đôi môi đang thở dốc của y.
Hắn vừa vuốt ve vừa trêu ghẹo: "Ai mà ngờ được......
Phượng Cung chủ thế mà lại là một yêu quái chuyên hút huyết tinh của người ta thế này cơ chứ?"
Ngay vào lúc hắn lại hôn lên môi y, chút tỉnh táo cuối cùng trong đôi mắt Phượng Thanh Vận đã hoàn toàn biến mất.Bản tính của Yêu tộc chính là như thế, cũng như Hồ tộc thích hấp thụ tinh khí của con người, hơn phân nửa các loài linh thực đều chuyên ăn tinh huyết nhân loại.
Tuy mỗi bên đều có sở trường riêng, nhưng so ra vẫn có vài điểm tương đồng.
Chẳng hạn như một vài tiểu yêu Hồ tộc thực lực yếu kém sẽ thường xuyên xảy ra tình trạng quá phấn khích khi hút tinh khí, một khi không cẩn thận là vô tình ngoạm luôn cả phần thịt tươi.Còn linh thực thì ăn tinh huyết con người, nhưng khi bị đói lâu ngày cũng sẽ đói bụng ăn quàng, quay sang hút cả tinh khí của người ta.Ví dụ như bây giờ đây.Thời điểm môi răng giao nhau, lý trí của Phượng Thanh Vận đã hoàn toàn bị bản năng thiêu rụi.Y để cành chính đâm thật sâu vào sườn cổ của Long Ẩn, ấy vậy mà nơi đó lại không chảy ra một giọt máu nào.Dù sao thì Ma Tôn vẫn là Ma Tôn, khi cơn đau dã man kia truyền đến, hắn cũng chỉ hơi khựng lại một chút.Thế nhưng người trong lòng hắn dường như vô cùng bất mãn với sự trì hoãn ấy, y đưa tay nắm lấy vạt áo hắn, định kéo hắn xuống.
Tiếc là tay phải Phượng Thanh Vận đã bị đóng lại tại chỗ, còn tay trái lại không có không gian cử động, y chỉ đành dùng dây leo giúp y kéo hắn đến gần hơn.Sau gáy Long Ẩn lập tức bị xuyên thủng một lỗ, hắn hơi nhíu mày, nhưng ngay sau đó việc hắn làm không phải là đẩy Phượng Thanh Vận ra, mà là giơ tay rút thanh Lân Sương Kiếm rồi cắm nó xuống khoảng đất bên cạnh.Chuyện kỳ lạ là, thông thường các thanh kiếm bản mệnh như thế này đều sẽ kháng cự rất mạnh khi người ngoài chạm vào chúng.
Vậy mà khi Long Ẩn rút kiếm ra lại giống như đang rút kiếm của mình vậy, tự nhiên đến mức có thể nói là không hề gặp bất kỳ trở ngại nào.Mất đi gông cùm do mình tự tạo ra, Phượng Thanh Vận liền ngẩng đầu vô thức tiến về phía trước hôn lấy người kia, nhưng sau đó y lại không biết phải làm gì thêm.Đối với người bình thường thì lúc này chắc đã bị hút cạn máu rồi, vậy mà Long Ẩn vẫn cứ cong cong khóe môi, bóp cằm y rồi lại tiếp tục hôn y.Mỹ nhân này đã hoàn toàn mất trí, thậm chí y còn ngơ ngác mà liếm láp kẻ xâm nhập.
Đầu lưỡi mềm mại có phần nhút nhát ấy trông vô tội làm sao, nhưng thật ra lại cực kỳ nguy hiểm.
Phượng Thanh Vận đã hấp thụ hết tinh huyết rồi mà vẫn cảm thấy chưa đủ, y vẫn muốn hút thêm cả phần tinh khí vào miệng.Đó là bản năng của Yêu tộc, chỉ tiếc là Phượng Thanh Vận lại không có kinh nghiệm, sau nhiều lần thử vẫn không thể hút được ngụm tinh khí ấy vào.Phải khó khăn lắm mới sắp chạm đến thành công, thế mà Long Ẩn lại cố tình giữ tinh khí lại, luồng tinh khí cứ thế gần trong gang tấc mà không cho truyền qua, làm người trong lòng hắn lập tức đỏ bừng đôi mắt.Những nhánh tường vi đầy gai trên cánh tay và sau cổ hắn bỗng nhiên đâm càng sâu hơn, gần như là chạm tới xương tủy, bộ dạng cáu kỉnh ấy trong mắt Long Ẩn lại trở thành dáng vẻ làm mình làm mẩy.Ánh mắt hắn mang theo ý cười, cố ý lùi ra một chút, nhìn người trong lòng đang thở hổn hển rồi lại mơ màng phát ra tiếng nức nở, hắn cố ý trêu chọc: "Sốt ruột vậy sao?"
Bởi vì không được nếm tinh huyết mà những nhánh non đầy gai bò trườn khắp mảnh đất đỏ, cảnh tượng trông vô cùng kinh hoàng, rõ ràng là điềm dữ lớn.Huyết Tường Vi hơn sáu trăm năm chưa từng được thưởng thức vị máu, những nhánh non sinh sôi nảy nở đến mức không ngờ, gần như đã phủ kín toàn bộ Bách Hoa Quật, khiến những kỳ hoa dị thảo đang ngủ yên bên dưới suốt mấy chục nghìn năm bị đè ép đến nỗi không thể ngóc đầu lên được.Nhưng khác với cành chính, những nhánh phụ kia lại mang màu biếc xanh rùng rợn, trên đó lại chẳng có lấy một nụ hoa.
Long Ẩn thu hết cảnh tượng này vào mắt, hắn lại nhịn không được mà cảm thán với người trong lòng: "Nếu những nhánh phụ này cũng nở hoa thì chắc là đẹp lắm."
Chỉ tiếc là lúc này người ấy hoàn toàn không muốn nghe hắn nói, cành chính gấp gáp đến mức gần như quấn kín cổ hắn, lúc này Long Ẩn mới cúi đầu, mỉm cười hôn lên môi y.Ngay khoảnh khắc tinh khí được truyền qua, vô số nhánh phụ lập tức mọc lên những búp non màu máu to bằng hạt gạo, rồi sau đó chúng lớn nhanh như thổi, mãn nguyện nở ra khoe sắc.Mà khi Hoa Doanh cùng những người khác cảm nhận được khí tức của Hoa Bách Mục rồi vội vã chạy đến Bách Hoa Quật, thì cảnh tượng họ nhìn thấy chính là ——Những đóa tường vi mang huyết sắc phủ kín đất trời, xuyên thấu tâm can của rất nhiều ma vật và xác chết chất đống trên mặt đất giữa những chồi hoa nở rộ.Thế nhưng đám dây leo dường như lại cực kỳ chán ghét những thi thể này, sau khi tùy ý gạt hết sang một bên, chúng lại xoay người chen chúc nhau bò lên vai kẻ nào đó.Kẻ bị dây leo quấn lấy dường như là một người đàn ông, nhìn tấm lưng rộng lớn rắn rỏi là biết.
Nhưng gai tường vi lại cắm chặt vào cánh tay và sườn cổ hắn ta, trong tình cảnh nguy hiểm như thế, yêu tinh hoa tường vi trong vòng tay hắn dường như đang đòi hôn.Yêu tinh ấy thật diễm lệ, xinh đẹp đến mức chói mắt, nó đang mất hết lý trí mà cắn nuốt con mồi.Mọi người lập tức hiểu ra, tưởng rằng đã hiểu rõ ngọn ngành.Một kẻ xui xẻo với thân thể cường tráng, vừa hay phù hợp với gu thẩm mỹ của hoa yêu.
Hoặc là hắn bị sắc đẹp mê hoặc, hoặc là vì lý do nào khác mà bị Đại Yêu Hoàng đói khát không biết bao nhiêu năm còn sót lại trong di tích dụ dỗ, để rồi bị hút cạn tinh khí và máu thịt, sắp sửa rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục(1).Mặc dù không hiểu vì sao kẻ hèn Huyết Tường Vi này lại có thể đạt tới bậc Yêu Hoàng, nhưng luồng khí tức nguy hiểm tột độ phát ra từ nơi đó vẫn khiến một số người theo bản năng lùi lại vài bước.Nhưng Quả Bách Mục trong thành đã bị tên ma tu nam sủng kia độc chiếm mất rồi, nếu lúc này rút lui, e rằng đôi mắt của Liễu Vô sẽ chẳng thể cứu chữa được nữa.Mọi người chợt rơi vào do dự, mà chính trong khoảnh khắc do dự ngắn ngủi ấy, dây leo đang ăn uống no say kia dường như vì quá sung sướng mà nhẹ nhàng lắc lư, khiến họ vừa khéo nhìn thấy được khuôn mặt của hoa yêu kia, bọn họ chợt ngây người trong chốc lát.—— đó là Phượng Thanh Vận.Chính là Lân Sương Kiếm Tôn Phượng Thân Vận, người mà không lâu trước đây đã nhất kiếm ngăn cản Mộ Hàn Dương, trơ tráo bỏ rơi tất cả đệ tử Tiên Cung ngay trong đại điển kết đôi đạo lữ, quay người cùng Ma Tôn trở về Ma giới.......
Sao y lại là hoa yêu Huyết Tường Vi chuyên ăn máu thịt của nhân loại được?!
Hơn nữa tại sao y lại xuất hiện ở đây?!Hoa Doanh kinh ngạc mở to mắt.
Trong trí nhớ của nó, Phượng Thanh Vận luôn luôn là người đứng đắn, dịu dàng và ngay thẳng.Cho dù y có si tình với Mộ Hàn Dương đến nhường nào, y vẫn luôn tỏ ra kiềm chế, tôn kính và ái mộ gã.Phượng Thanh Vận ở bên Mộ Hàn Dương suốt ba trăm năm, người trong Tiên Cung ai cũng biết y chưa từng nở hoa, thậm chí họ còn không biết bản thể thật sự của y là gì.Từ sau khi Phượng Thanh Vận hóa hình, đến cả Mộ Hàn Dương cũng hiếm khi thấy được bản thể của y.Do đó hầu hết các đệ tử Tiên Cung chỉ biết bản thể của Phượng Thanh Vận là loài linh thực, chỉ có một số ít những đệ tử thân cận, như Hoa Doanh là đệ tử thân truyền của Mộ Hàn Dương mới biết Phượng Thanh Vận là linh thực thuộc hệ dây leo.
Ngoài ra thì không ai biết thêm điều gì.Nó chưa từng nhìn thấy bản thể của Phượng Thanh Vận, cũng chưa từng thấy y như thế này......
Mang dáng vẻ tà mị không giống người thường, ẩn chứa sự nguy hiểm khó nói nên lời.Hoa Doanh muốn tự lừa mình rằng đây chỉ là hoa yêu cố ý hóa thành dáng vẻ của Phượng Thanh Vận mà thôi.
Nhưng dù sao nó cũng có tu vi bậc Nguyên Anh, dù đứng cách đó một khoảng nhất định, nó vẫn có thể cảm nhận rõ ràng khí tức quen thuộc phát ra từ người kia.—— đó chính là sư thúc Phượng Thanh Vận của nó.Trong lòng Hoa Doanh đột nhiên trào dâng một cảm giác đố kỵ và chua xót không nói nên lời.
Nó mang theo ác ý không thể đề nén được mà nghĩ, sư tôn nói rất đúng, không phải tộc ta, ắt có dị tâm, Yêu tộc quả nhiên đều là những kẻ vô tâm vô nhân đạo như vậy.Bấy lâu nay Phượng Thanh Vận ở Tiên Cung giả vờ hiền lành như ngọc, trông như vô hại.
Vậy mà vừa đặt chân vào Ma Đạo đã không thể giữ mình, sa ngã đến mức hiện nguyên hình.Thật ra suy nghĩ có phần méo mó này của Hoa Doanh cũng không hoàn toàn sai trái.Từ nhỏ Phượng Thanh Vận đã lớn lên với sự chăm sóc của Kiếm Tôn, mà Chung Ngự Lan lại thuộc kiểu kiếm tu điển hình trong số các kiếm tu, bà hoàn toàn không biết cách nuôi dạy con cái, nhất là không biết cách phải nuôi nấng một Yêu tộc như thế nào.Bản thân bà cũng là người trưởng thành nhờ khổ tu, nên liền suy bụng ta ra bụng người, nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo rồi dạy Phượng Thanh Vận kiềm chế bản tính, kiên định với kiếm đạo.Đừng nói là ba nghìn năm sau khi Thiên Đạo sụp đổ, mà ngay cả khi tính bằng hàng chục nghìn năm đi chăng nữa cũng chưa từng có Yêu tu nào có thể tu thành kiếm đạo.Thế nhưng Phượng Thanh Vận đã làm được, y cứ thế tuân theo lời dạy của Kiếm Tôn, hoàn toàn dựa vào ý chí để kiềm chế bản năng, kiên trì khổ tu, một đường tu luyện cho đến tận Độ Kiếp.Với sức mạnh đạt đến bậc Độ Kiếp chỉ trong vòng ba trăm năm của Phượng Thanh Vận, có lẽ ai cũng không thể ngờ rằng bản thể của y lại là cây Huyết Tường Vi phát dục không đầy đủ, ngay cả nụ hoa cũng chẳng thể đâm chồi.Hoa tường vi thông thường chỉ cần hấp thụ nguyệt hoa là có thể nở hoa rồi, nhưng nếu Huyết Tường Vi mà không hút máu thì sẽ khó trưởng thành.Mà một khi bản tính bị Phượng Thanh Vận áp chế suốt sáu trăm năm bất chợt bùng nổ, nếu không phải gặp được Long Ẩn, thì ngay cả Mộ Hàn Dương có đến đây đi chăng nữa e rằng cũng chỉ có một con đường chết.Ngay lúc này, những nhánh tường vi tươi đẹp ướt át kia cứ thế quấn quanh cánh tay phải và cổ của kẻ đó, cắm sâu vào tận xương tủy, hệt như một con rắn độc đang điên cuồng si mê con mồi của nó.Từ xa nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Hoa Doanh dâng lên một cảm xúc khó tả, nó không nhịn được mà âm thầm chế giễu, không biết là tên ma tu xui xẻo nào đã trở thành con mồi đầu tiên của Phượng Thanh Vận, cũng coi như cho hắn một cái chết viên mãn.Một khi Đại Yêu Hoàng ra tay, ngay cả là Ma Hoàng bậc Đại Thừa đến đây cũng khó mà giữ được chút xương vụn.Thế nhưng ngay sau đó, khi nó còn chưa dứt thái độ khinh thường, Hoa Doanh và những tu sĩ xung quanh đột nhiên trừng mắt.
Chỉ thấy dường như đám dây leo kia cuối cùng cũng đã ăn uống no đủ, khẽ vẫy vẫy thân.
Những mầm non trên thân dây có vẻ còn đọng vài giọt sương sớm, kiều diễm ủy mị đến mức sắp sửa bung nở.Rồi sau đó, dây leo chậm rãi dời đi một chút, cuối cùng họ cũng thấy rõ cái "kẻ xui xẻo" bên trong —— đó là Ma Tôn Long Ẩn.Mọi người ngạc nhiên mở to mắt.Tay áo của hắn đã rách bươm, vết thương tuy vô cùng ghê rợn nhưng lại không hề chảy máu, rõ ràng là dấu hiệu cho thấy hắn đã bị hút cạn máu từ lâu.
Cảnh tượng hiện tại lại càng thêm rùng rợn.Nếu là kẻ khác phải chịu đựng cảnh này, e là người đó đã sớm đầu thai chuyển kiếp rồi.Vậy mà Long Ẩn chẳng những không tức giận, mà ngược lại hắn còn có vẻ rất hài lòng.
Hắn cứ thế làm trò ngay trước mặt cựu sư điệt của Phượng Thanh Vận, siết chặt lấy vòng eo mềm nhũn của người trong lòng, nâng cằm y lên rồi hôn tới tấp.Lần này không còn là môi lưỡi giao nhau để đút y ăn nữa, mà là một nụ hôn thật sự, vừa mờ ám lại đầy quấn quít.
Chỉ có thể nói rằng Long Ẩn quả không hổ danh là kẻ mạnh nhất dưới trướng Thiên Đạo, tinh khí của hắn đúng là hàng đại bổ.Không chỉ vết thương nơi lòng bàn tay của Phượng Thanh Vận đã lành lại, mà ngay cả sắc mặt y cũng trở nên hồng hào hơn nhiều.Đã sáu trăm năm y không được ăn no, thậm chí y còn không biết mình là Huyết Tường Vi chứ không phải tường vi bình thường.
Giờ đây vất vả lắm mới có được một bữa no nê, cảm giác linh lực tràn đầy trong cơ thể khiến y chợt cảm thấy choáng váng.Thế là y cứ vừa bối rối lại vừa bất lực mà để mặc cho người kia hôn đến mức đầu óc quay cuồng, đầu lưỡi bị mút đến tê rần.Những dây leo chưa kịp thu hồi đã phơi bày nội tâm của y, chúng nó hơi cuộn tròn lại biểu thị sự thỏa mãn của bản thể, ngay cả những nụ hoa trên đó cũng đang không ngừng run rẩy.Đến khi y sực tỉnh lại, cuối cùng cũng lấy lại được chút ý thức, y lập tức phát ra vài tiếng rên rỉ rồi giơ tay lên, lòng bàn tay vừa mới bị kiếm đâm xuyên qua vẫn còn hơi yếu ớt đặt lên vai người kia, cố gắng đẩy hắn ra.
Thế nhưng hành động ấy lại dễ dàng hơn y nghĩ, Long Ẩn tựa như một phàm nhân không hề có chút ma tức nào, cứ thế bị y đẩy ra một cách nhẹ nhàng.Phượng Thanh Vận sửng sốt, lồng ngực phập phồng quan sát người trước mắt, con ngươi của y dần lấy lại tiêu cự, thần thức đang hỗn loạn cũng từ từ thu về.
Sau đó, y gần như là cùng một lúc thấy rõ cả người trước mặt lẫn đám người Hoa Doanh đang kinh hãi nhìn lén họ ở cách đó không xa.
Nhưng thời điểm thấy rõ mọi thứ, Phượng Thanh Vận lại hoàn toàn không còn tâm trí đâu để quan tâm đến người khác, y đột ngột ngồi thẳng người, kinh ngạc kêu lên: "Ngươi——"Y vô cùng hoảng sợ, không dám tin vào dáng vẻ hiện tại của người trước mặt, ngay cả là giây phút cận kề cái chết ở kiếp trước, y cũng chưa từng thấy Long Ẩn chật vật đến thế này.Chỉ thấy cánh tay người kia đầy những vết thương dữ tợn, còn vết cắt kéo dài từ cổ đến bả vai thì lại càng kinh khủng hơn, bị đâm sâu đến mức gần như nhìn thấy cả xương bả vai.
Ấy vậy mà Long Ẩn vẫn thản nhiên như thường, nhướng mày nói: "Bổn tọa làm sao?"
"......
Tay với lỗ tai ngươi đâu mất rồi?!"
Phượng Thanh Vận sực tỉnh, y bất chợt cảm thấy tức giận đến mức không thể hiểu nổi, lần đầu tiên trong đời hoảng hốt đến mức nói năng lộn xộn: "Đã bảo ngươi chặt hết mấy cái nhánh non đó đi rồi, mà dù không chặt thì chẳng lẽ ngươi không biết tránh đi hay sao?!"
"Em hút bổn tọa thành ra thế này, cả người sắp bị hút khô đến nơi rồi, vậy mà vừa tỉnh lại câu đầu tiên đã mắng bổn tọa."
Long Ẩn cố ý thở dài, "Ngọc Nương ơi, em làm ta đau lòng quá đi."
Ngay khi nghe thấy cách xưng hô kia, đầu óc Phượng Thanh Vận bỗng chốc nổ tung, sắc mặt cứ biến đổi liên tục lúc đỏ lúc lại trắng.Một thoáng hoảng loạn ngắn ngủi qua đi, cảm giác áy náy muộn màng lại chậm rãi trào dâng trong lòng.......
Là y đã khiến nam nhân này thành ra như vậy.Thế nhưng Long Ẩn lại hoàn toàn không hề chê trách y, thậm chí hắn còn thoải mái chịu đựng.Phượng Thanh Vận cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp chặt, y lập tức đứng dậy, không nói lời nào mà đỡ Long Ẩn ngồi xuống chỗ y vừa tựa lưng, sau đó y cẩn thận nắm lấy cánh tay vẫn còn lành lặn của Long Ẩn, cúi đầu thử truyền linh lực vào người hắn.Theo lý mà nói, mặc dù hướng di chuyển khác nhau, nhưng linh khí và ma tức đều có chung một nguồn gốc, chỉ cần không truyền yêu lực qua thì hai người họ vẫn có thể chuyển hóa lẫn nhau.Long Ẩn không nói một lời, để y tùy ý đỡ mình ngồi xuống cạnh bia đá, chỉ dựa vào đó rồi mỉm cười nhìn y.Ánh mắt hắn khiến Phượng Thanh Vận vừa day dứt lại vừa ngượng ngùng, y khẽ cụp mắt, hàng mi run lên nhè nhẹ, thoạt nhìn tựa như đang đau lòng vì hắn.Linh lực cuồn cuộn truyền vào đã có hiệu quả ngay lập tức, những vết thương trên người Long Ẩn đã bắt đầu có dấu hiệu lành lại.Thế mà Phượng Thanh Vận vẫn cảm thấy tốc độ này quá chậm, y nhíu mày lại, tiếp tục gia tăng lượng linh lực truyền vào người hắn.Long Ẩn thấy y nghiêm túc như vậy, nhịn không được mở lời trêu: "Không phải bây giờ bổn tọa vẫn còn ổn đó sao, em làm gì mà trông như một tiểu quả phu vừa mất chồng thế kia, hay là cứ để dành đến ngày bổn tọa chết thật đi rồi hãy ——"Phượng Thanh Vận không đợi hắn nói xong đã đè đầu ra mắng: "Ngươi không biết nói chuyện thì ngậm cái mồm vào được không?"
Long Ẩn bị ăn mắng nhưng không tức giận, trái lại hắn còn nén cười rồi mới khép miệng.Thương thế của hắn thật sự quá nghiêm trọng, linh lực của Phượng Thanh Vận không ngừng truyền vào, nhưng ngoài tác dụng ban đầu, phần còn lại cứ như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không có chút kết quả nào khác.Tâm trạng Phượng Thanh Vận dần chìm xuống đáy, y không nhịn được cắn chặt môi dưới, y hoàn toàn không biết cuối cùng mình đã lấy đi bao nhiêu huyết khí của Long Ẩn, đến mức có thể khiến một Ma Tôn uy phong lẫm liệt trở nên kiệt quệ đến mức này.Long Ẩn vừa nhìn một cái đã biết y lại đang suy nghĩ lung tung, hắn lập tức nói: "Ban nãy Phượng Cung chủ chưa phân rõ trắng đen đã mắng bổn tọa tòe đầu như vậy, chẳng lẽ bây giờ ngay cả một câu cảm ơn cũng không có sao?"
Phượng Thanh Vận nghe thế mới miễn cưỡng bừng tỉnh, sau một lúc y mím môi khẽ nói: "......
Đa tạ."
Long Ẩn vẫn chưa hài lòng: "Sao không có xưng hô gì hết?
Đừng nói là Phượng Cung chủ không tình nguyện nhé?"
Thấy hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, Phượng Thanh Vận hít sâu một hơi, cố nhẫn nhịn: "......
Cảm ơn bệ hạ."
Long Ẩn nhướng mày: "Không phải nên cảm ơn Long Thần đại nhân của em sao?"
Phượng Thanh Vận thẹn quá hóa giận, nhưng nghĩ lại dù gì cũng là do y hại hắn thành ra thế này, y thật sự không có tư cách giận lẫy, cuối cùng y chỉ có thể hít sâu một hơi rồi nói: "......
Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước."
Long Ẩn không nói gì cả, chỉ hơi nâng cổ lên, ra hiệu cho y nhìn vết thương ghê gớm còn chưa khép miệng trên cổ hắn.Phượng Thanh Vận chợt câm nín, một lúc sau mới mở lời: "......
Cảm ơn Long Thần."
"Thiếu hai chữ kìa."
"......
Đại nhân."
Long Ẩn mỉm cười nhìn y, đột nhiên rút cánh tay đang bị y nắm chặt ra.Phượng Thanh Vận lập tức ngồi thẳng người dậy: "Ngươi làm gì vậy, ta còn chưa truyền xong ——"Y còn chưa nói hết câu, Long Ẩn không biết từ đâu lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho y, Phượng Thanh Vận khó hiểu nhận lấy, dùng thần thức xem xét một lúc thì bỗng nhiên sững người."
Trái Tim Huyền Vũ và Quả Bách Hoa."
Long Ẩn nhìn y không chớp mắt, "Còn phần sính lễ Long Thần đại nhân nợ em, khi trở về ta sẽ chạm khắc cẩn thận rồi bổ sung cho em sau, mong Phượng Cung chủ thông cảm nhé."
Hai món báu vật quý giá nhất trong toàn bộ di tích, biết bao người tha thiết muốn mà không được giờ lại lặng lẽ nằm trong chiếc nhẫn trữ vật kia.Long Ẩn còn định nói thêm gì đó, đột nhiên vành tai của Phượng Thanh Vận đỏ ửng cả lên, y hít một hơi thật sâu rồi nhanh như chớp quay đầu lại, nhanh tay ngắt một nụ hoa to nhất trên cành chính của mình xuống.
Long Ẩn vẫn đang ngạc nhiên nên không kịp ngăn cản, còn Phượng Thanh Vận thì niệm chú bấm quyết rồi nhét thẳng nụ hoa kia vào miệng hắn.Búp non tường vi còn chưa nở, vừa nhét vào miệng đã tan ra.
Những vết thương của Long Ẩn dù đã được truyền linh khí suốt một khoảng thời gian dài mà chỉ mới có chút dấu hiệu hồi phục, bây giờ đã hoàn toàn lành lại.Cho dù bên trong thế nào, ít nhất nhìn thoáng qua vẻ ngoài, Ma Tôn bệ hạ đã khôi phục lại dáng vẻ anh tuấn như cũ, không còn giống một con Hạn Bạt (2) bị đồng loại gặm nhấm qua nữa.Sau khi đút nụ hoa xong Phượng Thanh Vận lại nắm lấy cổ tay Long Ẩn, nhưng lại phát hiện bên trong cơ thể hắn vẫn hoàn toàn rỗng tuếch, sắc mặt y lập tức tái nhợt —— hình như y đã hút cạn Long Ẩn thật rồi.Sau khi nhận ra điều này, Phượng Thanh Vận hít sâu một hơi, nhất thời lâm vào trạng thái trong lúc tuyệt vọng cái gì cũng dám làm, y giơ tay lên định ngắt nụ hoa thứ hai trên cành chính.Long Ẩn thấy vậy lập tức nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cổ tay y lại."
Phượng Cung chủ, sư điệt ngoan của em vẫn còn đang đứng bên kia nhìn chúng ta đấy."
Long Ẩn thấy y vì áy náy mà cố chấp như vậy nên không dám từ chối thẳng, đành đổi cách nói khác, "Trước mặt bao người mà đút nụ hoa của em cho bổn tọa ăn......
Bổn tọa thì không sao cả, nhưng nếu sư điệt của em trở về mang chuyện này đi kể với người khác, thì e là ——"Hiệu quả của câu này quả thật rõ rệt.Vừa rồi Phượng Thanh Vận vì quá lo lắng mà rối trí, mãi đến giờ mới nhớ ra ở đây còn có người ngoài, thế là không chờ Long Ẩn nói hết câu, y đã tức tốc thu dọn sạch sẽ từ cành chính tới các nhánh phụ của mình, tiện thể gom hết cả đám kỳ hoa dị thảo khuất bên dưới dây leo vào tiểu thế giới trong y.Trong nháy mắt, Bách Hoa Quật rộng lớn trở thành một vùng đất cằn cỗi, trông vô cùng quạnh hiu.Sắc mặt đám người Hoa Doanh bỗng nhiên thay đổi.Bọn họ trơ mắt nhìn những dây leo hung tợn gói lại hàng nghìn hoặc thậm chí hàng chục nghìn Hoa Bách Mục rồi cuốn đi hết tất cả, ngay cả một viên Quả Bách Mục thôi cũng không để lại cho họ.Nhưng không ai dám hé một lời, mãi đến khi Phượng Thanh Vận đứng dậy, quay đầu lại nhìn bọn họ với vẻ mặt vô cảm.
Vẻ mặt đó khác hẳn với vẻ lo lắng ráo riết đối với Long Ẩn ban nãy, trông xa cách như đang nhìn một người dưng.Trong lòng Hoa Doanh chợt dâng lên cảm giác như bị kim đâm, khó chịu đến mức dạ dày cũng bắt đầu co thắt.Nó định mở miệng gọi một tiếng sư thúc, nhưng khi nhìn rõ y phục hai người kia đang mặc, nó lập tức nhận ra điều gì đó, nó lập tức thay đổi thái độ: "Người là tên nam ——"Thiếu chút nữa hai chữ "nam sủng" kia đã bật ra khỏi miệng, may mà Trương Toàn Phong bên cạnh phản ứng nhanh kịp thời ngăn nó lại, nó mới miễn cưỡng nuốt chữ cuối kia lại.Hiện tại Mộ Hàn Dương không ở đây, trước mặt hai tu sĩ bậc Độ Kiếp, có gom hết tất cả bọn họ lại cũng chẳng đủ sức đâu mà đánh trả.
Bọn họ còn chưa phát hiện Long Ẩn vẫn đang trong trạng thái cạn kiệt ma tức, chỉ thấy vừa rồi Phượng Thanh Vận đút cho hắn một nụ hoa, vết thương trên người hắn liền lành lại ngay tức thì, nên tất cả những tu sĩ đó liền theo bản năng cho rằng Long Ẩn đã khôi phục sức mạnh.Mà dù bọn họ có biết Long Ẩn vẫn chưa hồi phục đi chăng nữa, chắc là cũng không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ, với thái độ lạnh nhạt như muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ của Phượng Thanh Vận hiện giờ, chỉ cần y vung kiếm một cái, ai mà biết còn được bao nhiêu người sống sót.
Vài giây sau, cuối cùng Hoa Doanh cũng tìm được vài từ nghe có vẻ bớt gay gắt hơn từ điển của nó: "......
Thì ra hôm đó người ngăn cản bọn ta mua Ngọc Thiên Sơn chính là sư thúc."
Phượng Thanh Vận: "Là ta thì sao?"
Hoa Doanh hít một hơi thật sâu, rồi sau đó lại không nhịn được, gần như phẫn nộ thốt lên: "......
Đại sư huynh mù rồi, nhị sư huynh lại bị ma đầu bên cạnh người hại mất đi cảnh giới.
Bọn họ đều là do một tay người nuôi lớn, sư thúc, sao người có thể nhẫn tâm đến thế!"
Phượng Thanh Vận hỏi ngược lại: "Chẳng phải ngươi cũng là do một tay ta nuôi lớn đấy sao?"
Hoa Doanh nghẹn lời, dường như nó không ngờ y lại nói ra những lời như vậy, trong phút chốc nó không biết phải đáp lại thế nào."
Từ nhỏ ngươi đã thích luyện đan, ta lệnh cho ngươi mỗi ngày nghiêm lúc luyện ra ba lò, ngươi lại bằng mặt mà không bằng lòng, sau lưng ta nghe theo Mộ Hàn Dương ý đồ mưu lợi."
Phượng Thanh Vận chất vấn, giọng điệu lạnh lùng mà bình thản, "Chỉ vì tiên thảo gã cho ngươi có thể luyện ra hàng thượng phẩm, nên ngươi thật sự tin rằng mình là thiên tài sao?"
Sắc mặt Hoa Doanh trắng bệch, theo bản năng lập tức cãi lại: "......
Đó là vì sư tôn tin vào thiên phú của ta, chỉ có người là không tin!"
"Thiên phú?"
Phượng Thanh Vận nhìn chằm chằm nó, gằn từng chữ, "Ngươi có biết thứ gã cho ngươi là cái gì không?"
Hoa Doanh sửng sốt, lòng đột nhiên nhảy dựng: "......Là gì?"
Phượng Thanh Vận bình thản nói: "Là mầm non mới mọc trên dây leo của ta."
Câu này vừa nói ra, sắc mặt Hoa Doanh thoáng chốc hiện lên vẻ vô hồn xưa nay chưa từng có."
Mộ Hàn Dương sợ ngươi chịu đả kích rồi gục ngã, nên không cho ta nói với ngươi.
Cho dù có dỗ dành, nuông chiều ngươi đến cỡ nào, cũng nhất định phải để các ngươi làm con ông cháu cha.
Nhưng cuối cùng gã lại nuôi dạy các ngươi thành ra thế này đây, kiêu căng, ỷ mạnh hiếp yếu, bất kính trưởng bối."
Từng câu chỉ trích của Phượng Thanh Vận như từng nhát dao đâm vào tim Hoa Doanh, "Cho nên, ngươi còn muốn ta có thái độ gì với ngươi, với các ngươi đây?"
Trong lúc nhất thời Hoa Doanh khó mà tin lời y nói, sắc mặt nó trắng bệch, run rẩy nói: "Ta...
Ta......"
Tuy rằng Long Ẩn đã hơi hơi đoán được việc Phượng Thanh Vận đụng một cái là chặt đứt nhánh non là thói quen đã hình thành ở Tiên Cung.
Nhưng hắn không dám nghĩ tới, ngay cả việc nhỏ xíu như giúp sư điệt tập luyện đan này, Phượng Thanh Vận cũng phải đích thân cắt đứt mầm non mới mọc trên dây leo.Bảo sao tận sáu trăm năm trời mà y vẫn không thể nở hoa.Nghĩ đến đây, sắc mặt Long Ẩn trầm xuống, tiếc là hiện tại hắn đang bị nội thương, nếu không giờ phút này hẳn là Hoa Doanh đã được dẫm lên vết xe đổ của hai tên sư huynh của nó.Nhưng Hoa Doanh cũng không biết tình hình bên Long Ẩn, đối diện với ánh mắt làm người ta ngập tràn sợ hãi của hắn, tim nó bỗng giật thót.Phượng Thanh Vận thấy vậy lập tức nhanh tay nắm lấy cổ tay Long Ẩn.
Hiện tại tâm trí của y chẳng đặt tại đây, nên cũng lười dây dưa với đám người này.Thấy y xoay người định rời đi, Hoa Doanh lại bất chấp, lấy hết can đảm nói: "......Sư, sư thúc, con xin lỗi."
Phượng Thanh Vận nghe vậy liền dừng bước, từ tốn nói: "Ta không cần, cũng không nhận lời xin lỗi của các ngươi.
Trên đời này không phải tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng một câu xin lỗi."
Từ nhỏ Hoa Doanh đã vô cùng vênh váo, để thốt ra câu xin lỗi vừa rồi gần như nó đã dùng hết tự tôn và kiêu ngạo của mình, nghe y nói vậy nó suýt nữa đã bật khóc.Nhưng nghĩ đến hai vị sư huynh ở Tiên Cung xa xôi, nó vẫn lấy hết can đảm nói: "Sư huynh họ......
Không phải do bọn họ cố ý, mắt phải của đại sư huynh mù rồi, một người kiêu ngạo như huynh ấy, nếu như không thể nhìn thấy nữa, huynh ấy sẽ tìm đến cái chết mất.
Con cầu xin người, sư thúc, xem như người vì khoảng thời gian nuôi nấng tụi con, xin người hãy cứu huynh ấy!"
Phượng Thanh Vận cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía nó, một lúc sau, vậy mà y lại chậm rãi lấy ra một viên Quả Bách Mục chục nghìn năm tuổi từ trong tiểu thế giới.Mọi người thấy thế lập tức biểu lộ niềm vui sướng lên gương mặt, còn Long Ẩn thì hơi nhướng mày.Ngay giây tiếp theo, Phượng Thanh Vận lại thi triển một cái cấm chú lên viên Quả Bách Mục kia ngay trước mặt bọn họ."
Ta vẫn nhớ rõ Liễu Vô từng nói rằng, từ nay về sau nó chỉ muốn luyện kiếm của sư tôn nó, không luyện kiếm của ta nữa.
Có điều, ngày đó nó chỉ phế bỏ kiếm pháp, chứ chưa phế bỏ cảnh giới Trúc Cơ."
Phượng Thanh Vận nói, "Nếu đã từng có ân dưỡng dục, ta cũng không cần nó phải làm gì, chỉ cần nó đem tất cả những gì học từ ta trả lại hết cho ta, vậy coi như xong."
Nói rồi, y nhìn về Quả Bách Mục trên tay: "Đây là Quả Bách Mục chục nghìn năm tuổi, ta đã hạ cấm chế lên trên đó.
Sau khi ăn vào, cảnh giới sẽ từ Hóa Thần rơi xuống Kim Đan.
Muốn đôi mắt hay là muốn tu vi, tự nó lựa chọn."
Hoa Doanh nghe vậy không nhịn được mà rét run trong lòng, hoảng hốt kêu lên: "Sư thúc ơi——""Từ nay về sau ta không còn là sư thúc của các ngươi nữa."
Phượng Thanh Vận ném viên Quả Bách Mục chục nghìn năm tuổi vào tay nó, "Trở về nói với Mộ Hàn Dương, khỏi tìm cái gì mà Linh Tê Hương, cũng không cần đến tìm ta nữa."
Nhận ra Phượng Thanh Vận đã nghe hết cuộc trò chuyện khi đó của bọn họ, sắc mặt mọi người lập tức tái nhợt, còn Hoa Doanh thì đầu óc ù đi, lần đầu tiên trong đời nó cảm nhận được cảm giác bị vứt bỏ.
Nó siết chặt Quả Bách Mục trong tay, cơ thể lảo đảo, suýt nữa không thể đứng vững.Thế nhưng Phượng Thanh Vận lại không thèm liếc mắt nhìn nó một cái, chỉ dứt khoát kéo Long Ẩn rời khỏi di tích mà không hề ngoái đầu lại.Lần này hai người ra ngoài lại may mắn hơn một chút, vừa mở mắt ra đã thấy ngay tòa Tân Nguyệt Lâu mà họ thuê ở.Phượng Thanh Vận vội vàng kéo Long Ẩn vào phòng ngồi xuống, vẻ mặt y y nghiêm trọng vô cùng."
Gấp gáp như thế làm gì?"
Long Ẩn vẫn còn có tâm trạng đùa giỡn, "Sợ bổn tọa chơi chết sư điệt của em à?"
"Nó đã không còn là sư điệt của ta từ lâu rồi."
Phượng Thanh Vận lúc này đã không còn giữ vẻ điềm tĩnh như khi đối mặt với Hoa Doanh nữa, lời nói chỉ mang theo vài phần gấp rút, "Ta chỉ sợ ngươi bỏ mạng tại đó, ngươi lại cứ ở đây chó cắn Lữ Động Tân(3)!"
Vừa dứt lời, y lập tức lục lọi nhẫn trữ vật của mình để tìm đan dược, nhưng vì y vốn là kiếm tu, bản thể lại là linh thực nên gần như không dùng tới đan dược bao giờ.Cho nên y lục lọi trong nhẫn trữ vật hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ tìm được nửa bình đan dược bổ khí huyết, là phần còn sót lại từ lúc chuẩn bị quà đáp lễ cho Bạch Nhược Lâm.Phượng Thanh Vận lạnh mặt, dúi thẳng nửa bình đan đó vào tay Long Ẩn rồi đứng dậy toan ra phố tìm mua ma dược."
Khoan, khoan đã."
Long Ẩn thấy thế liền túm lấy cổ tay y, kéo mạnh về sau khiến y loạng choạng suýt ngã.
"Bây giờ đến cả một giọt ma tức bổn tọa cũng không có.
Em đoán xem với trạng thái linh lực hiện giờ của em, có bao nhiêu ma tu trong Tiểu Ma Vực biết em đã đến đây rồi?"
Phượng Thanh Vận mím môi, hiếm khi lạnh lùng cất giọng: "Bản tôn mặc kệ bọn họ có bao nhiêu người, đi mua ma dược thôi mà họ dám không cho sao?"
"Chỉ sợ là ngay cả linh thạch họ cũng không dám nhận."
Long Ẩn nắm lấy cổ tay y rồi mỉm cười nói, "Phượng Cung chủ đây không sợ bị bọn họ phát hiện, nhưng người trong thiên hạ đều biết em trở về Ma giới cùng bổn tọa, bây giờ một mình em ra ngoài mua đan dược, linh lực trên người em lại đang lúc sung mãn, em nghĩ đám ma tu ngoài kia toàn là kẻ ngu sao?
Như thế chẳng khác gì là đang công khai nói với họ rằng dược đó là để bổn tọa dùng."
"Ma Tôn suy kiệt, nếu Ma đạo nổi loạn, thiên hạ của em e rằng khó giữ được thái bình."
Long Ẩn siết tay y lại trong lòng bàn tay mình rồi nói, "Bổn tọa đã là Ma Tôn, há lại dễ chết đến thế, chỉ cần điều tức một chút là ổn."
Phượng Thanh Vận ngồi quỳ bên cạnh hắn, nghe vậy khẽ nhíu mày.Long Ẩn thấy y vẫn còn do dự, hắn chợt nắm chặt cổ tay y, kéo người trước mặt lại gần hơn, tay vuốt ve gò má rồi lại thì thầm bên tai y: "......
Phượng Cung chủ như vậy là muốn người bên ngoài biết rằng bổn tọa bị em hút khô cả người đấy à?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Phượng Cung chủ còn trẻ vậy mà đã tinh thông hút tinh khí người khác rồi, chẳng cần ai dạy mà cũng giỏi."
Phượng Thanh Vận nóng hết cả mặt, thấy hắn vẫn còn tâm trí đùa cợt thì biết hắn không có mệnh hệ gì, nhưng y lại không dám đẩy hắn ra như mọi khi, chỉ có thể bực mình nói: "......
Còn dám ăn nói bừa bãi nữa ta sẽ hạ Cấm Ngôn Thuật với ngươi đó!"
Phượng Thanh Vận ở Tiên Cung từ nhỏ đến lớn, y hoàn toàn không biết mắng chửi người khác, dáng vẻ cố tỏ ra hung dữ lại trông chẳng khác gì một con mèo đang xù lông dọa nạt.Long Ẩn nghe vậy chẳng những không sợ, ngược lại còn khẽ cong khóe môi, ngay sau đó hắn dứt khoát kéo tay y, ngả người nằm gọn trong lòng y.Phượng Thanh Vận sửng sốt, vành tai chợt đỏ ửng, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên: "Ngươi làm cái ——""Nói chính sự."
Long Ẩn ỷ vào "nhược thể" của mình mà lợi dụng nắm tay người ta, trên mặt lại ra vẻ đứng đắn, "Vừa rồi trong hư ảnh khởi đầu ở di dích, bổn tọa không thấy Huyền Vũ, nhưng đúng là có nhìn thấy tiên nhân giáng thế vào lúc "Thiên Băng" như lời em nói, còn thấy cả một tu sĩ cầm kiếm ra tay chém chết tiên nhân kia.
Chỉ là sau khi ảo cảnh kết thúc lại phát hiện Trái Tim Huyền Vũ bị vùi bên dưới núi đá ở đó, do mãi mê dò la manh mối cho nên mới đến chậm nửa bước."
Quả nhiên mấy lời của hắn đã lôi kéo suy nghĩ của Phượng Thanh Vận đi mất, trong phút chốc y cũng quên luôn chuyện người kia đang gối đầu lên chân mình.Nghe vậy y hơi nhíu mày, cụp mắt nhìn người đang nằm trong lòng mình: "Nhưng ta thì thấy được Huyền Vũ, cũng thấy được tu sĩ cầm kiếm kia và ba vị tiên nhân.
Sau khi Huyền Vũ cùng một tiên nhân trong số đó đồng vu quy tận, kiếm tu ấy mới khoan thai đến trễ, một kiếm giết sạch hai tiên nhân còn lại, sau đó chặt bỏ bốn chân Huyền Vũ dùng để chống đỡ màn trời."
"Ba tiên nhân?"
Long Ẩn ngẩng đầu lên, đúng lúc một lọn tóc của Phượng Thanh Vận lướt qua má hắn, mát lạnh.
Hắn giơ tay cuốn lấy lọn tóc ấy, "Bổn tọa chỉ thấy có hai người thôi."
Khoảng cách ấy sát gần đến mức mập mờ, nhưng Phượng Thanh Vận lúc này lại chẳng chú ý đến, ngược lại chỉ trầm ngâm suy nghĩ: "Vậy thì có lẽ những gì chúng ta thấy đều là cảnh diễn ra trong trận chiến thượng cổ, chỉ là cùng một thời điểm nhưng ở vị trí khác nhau."
"Vị tu sĩ thần bí kia, tạm thời cho là một kiếm tu, sau khi hạ gục hai tiên nhân ở đâu đó trong ảo cảnh mà ngươi nhìn thấy, rồi lập tức vác kiếm chạy đến bên này, có lẽ là để cứu Huyền Vũ, chỉ tiếc là đến muộn một bước.
Sau đó hắn lại tiêu diệt cả hai tiên nhân còn lại, rồi chém chân Huyền Vũ vá trời, cuối cùng là mang kiếm rời đi không để lại dấu vết."
"Còn thân thể Huyền Vũ thì rơi xuống đại địa, nuôi dưỡng nên Bách Hoa Quật.
Nhưng Trái Tim Huyền Vũ......
Tại sao lại xuất hiện ở chỗ ngươi?"
"Có lẽ là sau khi Huyền Vũ chết, có người đã moi tim nó đem chôn ở bên kia, tạm thời không bàn tới việc này, bổn tọa chợt nghĩ đến một chuyện ——" Long Ẩn chuyển hướng, "Em bị vạn hoa trong Bách Hoa Quật mê hoặc, lại còn hút nhiều tinh huyết của bổn tọa như vậy, lẽ ra giờ phải nở hoa rồi chứ?
Sao bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì hết?"
Long Ẩn có vẻ còn quan tâm đến chuyện Phượng Thanh Vận nở hoa hơn cả chính y.Huống chi lời hắn nói còn mang theo ý nghĩa khác, khiến Phượng Thanh Vận lập tức đỏ tận mang tai: "......Nói năng cho cẩn thận nào."
Long Ẩn gối đầu trên đùi y, nghe vậy liền xoắn lấy một lọn tóc của y, nhướng mày nói: "Sao vậy, Phượng Cung chủ nghe hiểu à?
Bổn tọa còn tưởng em rất là ngây thơ thuần khiết, chẳng hiểu sự đời cơ đấy."
Phượng Thanh Vận mím môi: "......Dù sao kiếp trước ta cũng từng thành hôn với Mộ Hàn Dương hơn ba trăm năm."
"Ồ——" Long Ẩn kéo dài giọng điệu, đôi mắt hắn cũng dần híp lại, "Thật ra bổn tọa muốn hỏi chuyện này lâu lắm rồi, gã đối xử với em như thế, sao em không chém gã ngay trên giường luôn đi?"
Phượng Thanh Vận bị hắn nói đến nóng cả mặt, nhất thời không kìm được buột miệng: "......Ta và gã chưa từng viên phòng, hơn nữa đêm động phòng hôm đó gã còn nhận nhầm ta là Ngọc——"Nói đến đây, y bỗng khựng lại một chút, chau mày nhìn người đang nằm trong lòng y: "Đợi đã, chẳng lẽ ngươi biết người trong ảo cảnh chính là gã?"
Long Ẩn cố ý nói: "Ai cơ?"
"Còn có thể là ai?
Mộ Hàn Dương!"
Phượng Thanh Vận giật lại lọn tóc của mình từ tay hắn, nhìn hắn không chớp mắt, "Vậy là ngươi cũng đã biết người gã luôn tìm kiếm chính là ta đúng không?"
Long Ẩn lên tiếng: "Đương nhiên, Long Thần không gì không biết."
Phượng Thanh Vận kinh ngạc đến mức không thể tin nổi nói: "......Vậy tại sao ngươi không nói cho ta biết?!"
"Câu hỏi này của em," Long Ẩn còn bất ngờ hơn cả y, hắn đáp, "Mắc gì bổn tọa phải nói cho hai người biết, để hai người vui vẻ hạnh phúc kết thành một đôi sao?"
"Với cái thái độ trước đây của em, vừa thấy bổn tọa là muốn rút kiếm chém, hoàn toàn không hề nhận ra bổn tọa là Long Thần, thì dù cho có biết Mộ Hàn Dương cũng bước vào ảo cảnh thì sao chứ?"
Long Ẩn hỏi ngược lại, "Em còn bị mất trí nhớ, đến lúc đó gã chỉ cần nói mình cũng bị mất trí nhớ, chỉ là làm theo sắp đặt của ảo cảnh mà thôi."
"Rồi sau đó gã phát hiện ra em chính là Ngọc Nương, thế là sẽ lại thổ lộ đôi câu với em, than thở khóc lóc mắng chửi bản thân trong ảo cảnh, đến lúc đó em sẽ như thế nào?"
Phượng Thanh Vận khẽ nghẹn một hơi, y rũ mắt đối diện với ánh nhìn của hắn vài ba giây, đột nhiên y phát hiện Long Ẩn nói rất đúng, hắn quá hiểu y.Từ khi y còn là một hạt giống nhỏ, Mộ Hàn Dương đã nuôi dưỡng y cho đến khi hóa hình, xét với tâm trạng tràn đầy mong chờ vào tương lai trong đại điển thành hôn ở kiếp trước, làm sao y có thể vì một chuyện nhỏ trong ảo cảnh mà nảy sinh khoảng cách với sư huynh.Những gì xảy ra trong ảo cảnh là để rèn luyện, phần lớn đều là do vận mệnh an bài.Y sẽ nói vậy để an ủi chính mình, rồi sau đó sẽ lại mừng rỡ khôn xiết khi biết rằng mình chính là người trong lòng của sư huynh.Phượng Thanh Vận cụp mắt nhìn Long Ẩn, một lúc lâu sau lại không nhịn được mà muốn hỏi, hỏi xem nếu hắn chẳng muốn nói gì với y cả, vậy tại sao kiếp trước lại chọn đến đại điển, rồi vì sao cuối cùng lại lựa chọn rời đi.Nhưng cuối cùng, nghĩ đến Long Ẩn của hiện tại cũng không còn là người ấy của kiếp trước nữa, lời đến bên môi chỉ đành nuốt ngược vào lòng.Thế nhưng dường như Long Ẩn có Thuật Đọc Tâm vậy, hắn bỗng nhiên bình thản mở lời: "Tuy rằng bổn tọa không có ký ức kiếp trước, nhưng em......
Vào ngày đại hôn ở kiếp trước, chắc là em vui lắm đúng không?"
Phượng Thanh Vận sửng sốt, bất chợt nhớ về ngày đại điển thành hôn ở kiếp trước, nhớ lại bộ dáng tràn đầy hạnh phúc của mình.Y nhẹ nhàng lên tiếng: "......Ừm."
Lại nhẹ bẫng tự giễu một câu: "Ngốc thật."
"Vậy thì kiếp trước bởi vì bổn tọa thấy em vui vẻ, muốn em được hạnh phúc, nên mới hạ quyết tâm rời khỏi đại điển, chẳng phải bổn tọa còn ngốc hơn sao."
Dẫu không còn ký ức tiền kiếp, Long Ẩn vẫn có thể đoán đúng suy nghĩ hồi kiếp trước của hắn.Trái tim Phượng Thanh Vận run lên, sau một lúc lâu mới nói: "......Ta cứ tưởng, với tính khí của ngươi, chí ít cũng sẽ mở miệng nói thử một lần, dù không thành công nhưng xem được một hồi kịch cũng chẳng thiệt gì."
"Xem người khác diễn kịch đúng là chẳng thiệt gì, nhưng đã biết rõ em không muốn đi cùng bổn tọa, vậy mà vẫn cố ý lên tiếng cướp hôn, đấy chẳng phải là cố tình làm em bẽ mặt trong ngày đại hỉ rồi sao."
Long Ẩn nhàn nhạt cười nhạo chính mình ở kiếp trước, "Bổn tọa không phải là Mộ Hàn Dương, chọn cách im lặng với những gì xảy ra trong ảo cảnh đã là điều ích kỷ nhất rồi, còn cái chuyện mượn danh vì tốt cho em để thỏa mãn ham muốn cá nhân, bổn tọa không muốn làm, cũng chẳng thèm làm."
Nghe vậy lòng Phượng Thanh Vận chợt thắt lại, tựa như bị một bàn tay siết chặt lấy.Thế nhưng cảm xúc kia còn chưa kịp dâng cao, Long Ẩn đã cười nói: "Ai mà ngờ cuối cùng lại khiến em trở thành một kẻ đáng thương ở góa trong khi chồng còn sống chứ, đúng là bổn tọa sai quá sai rồi."
Phượng Thanh Vận bỗng sực tỉnh, nhịn không được trừng mắt lườm hắn một cái.Thấy vậy, Long Ẩn càng cười khoái trá hơn, trông chẳng khác nào một tên háo sắc đang trêu ghẹo chàng góa phu xinh đẹp, hắn giơ tay lướt nhẹ qua khóe môi Phượng Thanh Vận: "Cho nên, Phượng Cung chủ đã ăn không biết bao nhiêu tinh huyết của bổn tọa rồi, sao vẫn chưa thể nở hoa vậy, thế nào, không hợp khẩu vị à?"
Phượng Thanh Vận nghiêng đầu tránh đi động tác của hắn, vành tai ửng hồng: "......Không biết.
Nụ hoa đã đến giai đoạn trưởng thành rồi, nhưng hình như còn thiếu một chút gì đó mới có thể nở ra."
Long Ẩn khựng lại: "Thiếu cái gì?"
Phượng Thanh Vận mím môi, vẫn là câu nói ấy: "......Không biết."
Nghe vậy cuối cùng Long Ẩn cũng nghiêm mặt lại, ngồi bật dậy khỏi đùi y: "Cái gã sư huynh tốt của em nuôi em thành ra thế này à, em là linh thực thế mà lại không biết bản thể của mình còn thiếu cái gì để nở hoa sao?"
Phượng Thanh Vận biết mình đuối lý, chỉ nhìn hắn chứ không đáp lời.Dường như Long Ẩn bị dáng vẻ giấu đầu hở đuôi ấy chọc tức đến bật cười: "Thả cành chính của em ra đi, để bổn tọa xem thử."
Phượng Thanh Vận khựng lại một chút, nhưng thấy thái độ nghiêm túc của hắn, y suy nghĩ một chút rồi thật sự đưa cành chính ra.Chỉ thấy trên cành chính màu xanh biếc to chừng ba ngón tay ấy là những nụ hoa ướt át mang sắc đỏ tươi, nụ hoa lớn nhất đã bị Phượng Thanh Vận tự tay hái xuống, những nụ còn lại thì vẫn chưa hé mở.Long Ẩn nhíu mày, đưa tay chạm nhẹ vào búp non lớn nhất ở trên cùng, hắn vừa định quan sát tỉ mỉ hơn thì bị dây leo quất thẳng vào mặt.Long Ẩn: "......"
Phượng Thanh Vận: "——!"
Phượng Thanh Vận đỏ hết cả hai tai, cuốn quýt thu một đoạn cành chính trở về, trên mặt Long Ẩn nhanh chóng hiện ra dấu vết rõ ràng, trông giống như một tên sở khanh vừa bị người ta tát cho một cái.Long Ẩn xoa xoa vết hằn kia, nửa đùa nửa thật nói: "Nóng nảy quá vậy, Phượng Cung chủ đã muốn đánh bổn tọa từ lâu rồi phải không?"
"......
Ai bảo ngươi ra tay mà chẳng thèm báo trước một tiếng."
Phượng Thanh Vận vốn là một hoa yêu thiếu hiểu biết, tuy trực giác mách bảo rằng không được để người khác tùy tiện xem hoa hay đụng chạm bừa bãi.
Nhưng sau khi thật sự cho người ta một cái "bạt tay", trong lòng y vẫn vô thức cảm thấy áy náy, lời nói ra cũng thiếu hẳn tự tin.Nhìn dáng vẻ như kiểu bị bán đi rồi còn giúp người ta đếm tiền của y, Long Ẩn nhịn không được mà khẽ nhếch môi.Thế nhưng, khi Phượng Thanh Vận cố gắng đè nén bản năng, mím môi để mặc cho Long Ẩn lần lượt kiểm tra từng nụ hoa trên cành chính, thì vẻ mặt của Long Ẩn đã dần trở nên nghiêm nghị hẳn lên.Long Ẩn lật qua lật lại nụ hoa của y xem mấy lần, cuối cùng không thể tin nổi bảo: "Với tình trạng mấy nụ hoa của em, bất kể là linh lực hay tuổi tác thì đều đã đến thời điểm nảy nở cả rồi.
Nhưng em là Huyết Tường Vi, trước kia là vì thiếu tinh huyết nên mới không thể đâm chồi, hiện tại đã bổ sung đầy đủ tinh huyết rồi, sao chỉ có thể mọc chồi non mà lại không thể nở hoa?"
Phượng Thanh Vận vốn dĩ không nghe lọt tai hắn đang nói cái gì, y nắm chặt tay, vành tai đỏ bừng như rớm máu, hồi lâu sau mới nghiến răng bật ra một câu: "Làm sao ta biết được......
Ngươi nhìn đủ chưa, có thể buông ra được không?"
Bị người ta nâng nụ hoa lên rồi soi tới soi lui, đối với hoa yêu mà nói chẳng khác nào là đang bị tra tấn cả tinh thần lẫn thể xác.
Cảm giác tê dại khó hiểu xen lẫn nỗi thẹn thùng khôn nguôi cứ len lỏi khắp tâm trí, mặt khác còn phải cố gắng khống chế dây leo không được đánh người, Phượng Thanh Vận chỉ cảm thấy luyện kiếm cũng chưa từng gian nan đến thế.Thế nhưng Long Ẩn lại không trả lời, hắn cúi đầu ngắm nghía một lúc rồi đột nhiên thốt ra một câu làm cho nhân gian sợ, loài người sợ: "Bổn tọa có thể xoa mở nụ hoa của em, xem thử tình trạng nhụy hoa thế nào không?"
Phượng Thanh Vận sững người trong chốc lát, sau khi bừng tỉnh lại liền ngờ vực hỏi: "......
Ngươi muốn làm gì?"
"Xoa mở nụ hoa của em ra, xem thử tình trạng nhụy hoa."
Long Ẩn mặt mày nghiêm túc, hoàn toàn không giống đang giở trò lưu manh, "Khả năng cao là nụ hoa của em có vấn đề về phát dục, hoặc nói trắng ra là cả cây của em đều phát dục bất thường.
Nhưng cụ thể thế nào thì phải xem nhụy hoa thì mới xác định được."
Phượng Thanh Vận gần như là dốc hết toàn lực mới không vung cành chính quất thẳng vào mặt hắn: "......
Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Vừa dứt lời, y lập tức thu cành chính vào tiểu thế giới, nào ngờ Long Ẩn hiếm khi nghiêm túc, cố chấp giữ chặt cành chính của y rồi nói: "Em nói kiếp trước tu vi của em cứ dừng lại tại đó, kiếm thuật ngày càng tiến bộ, nhưng cảnh giới thì vẫn dậm chân tại chỗ.
Chẳng lẽ em chưa từng nghĩ tới nguyên do sao?"
"Thân là hoa yêu, mà hoa không thể nở, đương nhiên chưa thể bước vào thời kỳ đỉnh cao.
Nói cách khác, em có thể tu đến bậc Độ Kiếp đã là kỳ tích.
Bây giờ thiên thời, địa lợi, nhân hòa mà vẫn chưa thể giải quyết chuyện này, nếu cứ tiếp tục như vậy, đợi đến khi em và ta đã tìm ra chân tướng về phi thăng, lúc đó chỉ sợ là muộn mất rồi."
"Em cam tâm sao?"
Câu này vừa nói ra, Phượng Thanh Vận bỗng nhiên bất động.Sống lại một đời, có lẽ ai đó đã phải trả giá cực đắt để có thể đổi lấy một kiếp, thế mà cuối cùng vẫn vô duyên với phi thăng, dừng bước tại Độ Kiếp.Y cam tâm sao?Phượng Thanh Vận lập tức chìm vào trầm ngâm.Long Ẩn cũng không ép buộc y, hắn cứ thế lặng lẽ chờ.Còn Phượng Thanh Vận do dự một lúc lâu, sau khi chuẩn bị tâm lý đầy đủ, cuối cùng mới khe khẽ gật đầu.
Dù rằng đã cố trấn an bản thân vì đại đạo và phi thăng, nhưng khi thật sự bị người ta nắm lấy cành chính, giây phút hắn mân mê cánh hoa rồi tách mở, gần như Phượng Thanh Vận đã hối hận ngay lập tức.Cánh hoa bị người ta tách ra từng lớp, nhụy hoa bên trong còn chưa được chạm vào, chỉ mới vừa trần trụi trong không khí thôi mà đã làm lòng y dấy lên cơn run rẩy cùng những cơn sóng nhấp nhô mà xưa giờ y chưa từng gặp phải.Con ngươi Phượng Thanh Vận co rút kịch liệt, giật mạnh cành chính về phía sau: "Đợi, đợi đã......
Long Ẩn!
Không được ——"Thế nhưng người kia lại dùng tay trái ghì chặt cành chính của y, mạnh mẽ giữ lấy chồi non trong lòng bàn tay.Rồi sau đó, trong dáng vẻ nghiêm cẩn mà chuyên chú, hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nghiền qua nhụy hoa yếu ớt nhỏ bé kia.Đồng tử Phượng Thanh Vận khẽ run lên, một làn nước mỏng lập tức dâng trào nơi đáy mắt y: "Hức ——!"_____
Chú thích:
(1) 万劫不复 – Vạn kiếp bất phục: Không thể cứu vãn, rơi vào cảnh diệt vong hoàn toàn, hoặc không còn đường quay đầu.(2) Theo Kinh Thi, Thần Dị Kinh và Hoài Nam Tử, Hạn Bạt được miêu tả là một con quái vật có đầu, thân trọc lóc, lưng còng, dáng lòm khòm. (Cre: danviet.vn)(3) Chó cắn Lữ Động Tân: Không hiểu lòng tốt của người ta._____
Editor lảm nhảm:
Chào bà con, mình đã sống lại sau 1 khoảng thời gian dài làm biếng rồi đây.
Chương này hình như là chương dài nhất của cả bộ truyện luôn thì phải, làm xong chương này mà mình cứ tưởng mình đạt thành đại đạo, chuẩn bị phi thăng đến nơi =)) Sẵn đây thì mình cũng xin chúc mừng bản edit của bộ truyện Thời trẻ chẳng biết lòng Ma Tôn đã đạt được hơn 1 nghìn view và hơn 90 lượt vote.
Thành thật cảm ơn bà con đã ủng hộ mình từ những ngày đầu edit đến bây giờ dù mình rất lười và tốc độ ra chương thì như rùa bò.
Iu nhắm ạ

Hẹn gặp lại trong chương tiếp theo._____
Edited: 28/7/2025
Beta: Chưa beta