- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
[Đam Mỹ/Dịch] Sau Khi Mất Trí Nhớ, Kẻ Thù Đối Đầu Trở Thành Bạn Trai Của Tôi?
Chương 59 - Mõm chó xào, không cay
Chương 59 - Mõm chó xào, không cay
Dịch: DạChưa đến mức đó đâu.Lục Tự Hành mím môi, im lặng nhìn chằm chằm Thương Quyết.Thương Quyết: "Hửm?"
Sau khi được khen, lòng Thương Quyết khoan khoái, giọng nói cũng trở nên vui vẻ hơn.Anh không nói lời nào, rút chiếc hộp giữa các kẽ tay Thương Quyết ra, đặt lại lên kệ, đổi lấy loại size lớn nhất ném vào xe đẩy.Thương Quyết: "..."
Lục Tự Hành đánh giá cao cậu như vậy, Thương Quyết dù rất vui nhưng vẫn tự biết lượng sức mình.
Cậu ấn ấn trán, muốn nói mình thực sự không đến mức đó."
Bảo bối, tớ..."
Hàng người lại tiến lên một bước, Lục Tự Hành di chuyển theo hàng.Lời của Thương Quyết rốt cuộc không nói ra được, thực ra cậu cũng không biết nên nói thế nào....Ờm, size lớn thì size lớn vậy, chắc cũng không đến mức rơi ra đâu nhỉ...Lúc tính tiền, Lục Tự Hành vẫn im lặng, mắt cúi xuống, góc mặt nghiêng rất lạnh lùng, trông có vẻ không được vui cho lắm.Thương Quyết đút tay vào túi áo, cũng nhận ra chút gì đó, trong lòng thấp thỏm.Sao vậy?
Hối hận rồi sao?Nhưng đi ra khỏi siêu thị được vài phút, Lục Tự Hành nắm lấy tay Thương Quyết, lại khôi phục vẻ mặt tươi cười.Lúc vừa rời khỏi siêu thị còn hơi ấm ức, tự nghi ngờ bản thân, đi một đoạn rồi lại từ từ nghĩ thông... bị coi thường thì cứ coi thường vậy.
Tâm thái của anh sớm đã được Thương Quyết rèn luyện rất tốt từ mấy tháng trước rồi.
Khoảng thời gian này Thương Quyết chủ động đã khiến anh bất ngờ lắm rồi, Lục Tự Hành rất biết đủ.Vẫn bận tâm đến biểu hiện quá im lặng lúc nãy của Lục Tự Hành, Thương Quyết lo lắng không biết có phải là anh không muốn nữa không, nhịn không được liếc mắt quan sát.
"Bảo bối..."
Lục Tự Hành quay đầu lại, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Thương Quyết."..."
Mẹ nó, tên này đang mong chờ muốn chết đi được luôn á.Thương Quyết yên tâm.Quay lại khu chung cư, bấm thang máy lên đến tầng bảy, Thương Quyết đẩy cửa bước vào, hai người đều hiểu ý giữ khoảng cách.Lục Tự Hành xách túi đồ, nhét thức ăn vào tủ lạnh.
Thương Quyết bị cướp mất việc, đứng bên cạnh xem.Chiếc hộp nhỏ cuối cùng bị Lục Tự Hành nắm trong tay, "Tối nay muốn ăn gì?"
Thương Quyết đi vào phòng khách, nói: "Không đói lắm."
Lục Tự Hành "Ừ" một tiếng, hàng mi khẽ rủ xuống theo, miễn cưỡng che đi ánh mắt mong chờ quá mức dưới đáy mắt.Lục Tự Hành ở phương diện này không hề chủ động yêu cầu, mỗi lần đều đưa quyền lựa chọn có muốn tiến xa hơn không cho Thương Quyết.
Nhưng một khi nhận được chỉ thị, sẽ ở trong phạm vi được cho phép của mình thực hiện tối đa quyền lực được có.Thương Quyết hiếm khi cảm thấy hơi căng thẳng, đến phòng khách lại rẽ vào phòng ngủ tự rót cho mình ly nước.
Lục Tự Hành y hệt chú chó lớn canh chừng cậu, từng bước từng bước đi theo, như bị dắt dây thừng vậy.Đặt ly xuống, Thương Quyết quay người nhìn Lục Tự Hành, thậm chí không cần đi thêm bước nào, Lục Tự Hành đã đứng ở nơi cậu ngẩng đầu là có thể hôn được, công khai quyến rũ cậu.Thương Quyết vốn cần thêm chút thời gian chuẩn bị, nhưng thân nhiệt của Lục Tự Hành ở quá gần, ở khoảng cách kề bên như vậy, hôn nhau gần như trở thành bản năng.Cậu đưa tay ôm lấy Lục Tự Hành, từ từ hôn môi đối phương, rồi đến yết hầu.Lục Tự Hành lúc thường vẫn quen che giấu phản ứng của mình, lần này lại đặt ngón tay lên xương hông của Thương Quyết, dùng lực ép sát vào mình.Cách hôn chậm rãi của Thương Quyết khiến anh rất sốt ruột.Thương Quyết rốt cuộc cũng nhận ra tối nay không thể tuân theo quy trình từng bước.
Cậu kéo dây quần thể thao của Lục Tự Hành.
Tên này chịu lạnh giỏi thật, mùa đông ra ngoài chỉ mặc mỗi chiếc quần dài, trên người cũng chỉ còn mỗi chiếc áo mỏng.Phát hiện đối phương dường như không còn gì để cởi, ngón tay Thương Quyết kéo lấy thắt lưng quần mình, liếm môi, vẫn khá căng thẳng, bèn đưa tay lên cởi áo trước.Lúc tham gia họp lớp, Thương Quyết mặc bên trong cùng một chiếc áo sơ mi, cởi áo len ra, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi mỏng manh, vòng eo thon đẹp ẩn hiện trong vạt áo mỏng.Một bên vai cậu dựa vào tủ quần áo, cúi đầu, ngón tay bắt đầu cởi từ chiếc cúc trên cùng.Quá trình này giống như một màn trình diễn mê hoặc, Lục Tự Hành nhìn cậu từng chút từng chút lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, bờ ngực trắng nõn, kết hợp với khung xương hoàn hảo tạo thành một bức tranh mê hoặc lòng người.
Thương Quyết không nhìn anh, mắt cúi xuống chuyên chú lột bỏ vỏ ngoài cho mình, giữa mái tóc đen và áo sơ mi trắng tinh là khuôn mặt ửng hồng của cậu.Khung cảnh này có sức hút quá kỳ diệu, Lục Tự Hành vốn định đưa tay ra giúp, nhưng vì lý do nào đó lại không động đậy.Nhìn Thương Quyết cởi xong chiếc cúc cuối cùng, Lục Tự Hành hiếm hoi đưa ra yêu cầu: "Cứ mặc như vậy được không?"
Thương Quyết ngẩng đầu nhìn anh.Lục Tự Hành nói: "Tớ thích."
Thương Quyết dừng lại, nghĩ vậy cũng được, trên người có mặc đồ, có thể khiến cậu cảm thấy đỡ xấu hổ hơn một chút.Cậu bước lại gần, còn chưa kịp chủ động, Lục Tự Hành ngồi trên giường đã men theo vạt áo hé mở của cậu, tay phải ôm lấy eo của Thương Quyết.Không có lớp vải ngăn cách, anh dễ dàng sờ thấy hai hõm eo của người kia.Anh siết chặt cánh tay, kéo Thương Quyết vào lòng mình.
Cả người kích động dữ dội, mặt cũng đỏ ửng, như vừa uống rượu, đôi mắt chứa đầy dục vọng sáng rực nhìn chằm chằm vào mặt người thương.Lý trí Thương Quyết bị ánh mắt này đốt cháy sạch sẽ, cúi đầu hôn anh.Lục Tự Hành dùng môi mạnh mẽ hôn lấy, bàn tay dưới vạt áo Thương Quyết xoa khắp người cậu từ trên xuống dưới, ngón tay dọc theo xương sống Thương Quyết từng đốt từng đốt đi lên, vòng qua xương bả vai, lại sờ ra phía trước.Thương Quyết bị anh xoa đến mức xương sống cũng mềm nhũn.
Cậu khó chịu rên rỉ, đồng thời cảm thấy lúc này hình như mình không nên mềm oặt ra như vậy.Đương lúc không kịp suy nghĩ kỹ, cậu mơ màng bị Lục Tự Hành dẫn đến giường.Lục Tự Hành chống một tay bên cạnh đầu cậu, đầu gối phải hất đôi chân khép hờ của cậu ra, trọng lượng cơ thể phần lớn đè chặt lên người Thương Quyết.Thương Quyết ngây người một chút.Ngay sau đó, bàn tay đang đỡ sau eo cậu, ngón tay dọc theo rãnh eo đi xuống...
Thần trí mê muội của Thương Quyết đột nhiên bị sét đánh giật mình, trong chốn êm đềm cảm thấy một trận rợn tóc gáy.Da đầu cậu căng lên, đột nhiên tỉnh táo hẳn, nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang quậy phá trên eo mình, hơi thở không ổn định: "Cậu, cậu đang làm gì vậy?"
"Không phải là..."
Lục Tự Hành nói được một nửa liền dừng lại, lùi ra sau một chút, trên khuôn mặt đỏ ửng mang theo chút ấm ức khi bị ép dừng đột ngột: "Cậu không muốn sao?"
"..."
Thương Quyết đã hiểu ra.Phía sau vừa bị sờ một cái, nói sờ còn nhẹ đó!!
Cảm giác rợn tóc gáy của cậu vẫn chưa dịu bớt.Muốn chui ra khỏi vòng tay Lục Tự Hành trước, nhưng Lục Tự Hành không cho, hai bên đầu gối kẹp thân thể cậu, khóa chặt Thương Quyết ở trong.
Có gì muốn nói cứ nói, nhưng muốn xuống thì Lục Tự Hành không vui nổi.Thương Quyết dịch người lên trên một chút, "Cậu... có phải cậu tưởng tớ là người nằm dưới đúng không?"
Trên mặt Lục Tự Hành thoáng hiện vẻ sửng sốt, rõ ràng chưa từng nghĩ Thương Quyết sẽ hỏi câu như vậy.Vẻ mặt của anh trở nên hơi kỳ quặc, còn khó tin hơn cả Thương Quyết: "Chẳng lẽ cậu nghĩ mình là người ở trên?"
"..."
"..."
Hai người đồng thời rơi vào một sự im lặng vi diệu.Nhưng kết quả của câu hỏi này dường như rất rõ ràng, xét cho cùng sự khác biệt về thể hình và thể lực của cả hai hiện rõ ra đấy.Lục Tự Hành xoa nắn bụng Thương Quyết, nghĩ đến những lời Thương Quyết nói tối nay trong siêu thị, trong mắt không tự giác nhuốm chút ý cười.Thương Quyết nhanh nhạy bắt được, hơi không vui: "Ý cậu là gì?
Cho rằng tớ không được, không thể làm 1?
Thể lực tớ không bằng cậu, nhưng cũng có thể chứ nhỉ?
Mẹ nó...
Cậu xuống đi.
Lục Tự Hành."(Dân Trung thường dùng 1,0 để chỉ công và thụ)Bị gọi tên, Lục Tự Hành thở càng nặng nề hơn.Bình thường anh muốn Thương Quyết dùng cách xưng hô thân mật gọi anh, nhưng trên giường, hình như anh thích bị Thương Quyết gọi cả họ lẫn tên hơn.Thương Quyết nhíu mày: "Này."
"..."
"Lục Tự Hành."
"..."
Lục Tự Hành khó nhọc nghiêng mặt sang một bên.Tối nay dù thế nào đi chăng nữa, dừng lại là không thể.Anh điều chỉnh nửa phút, nâng người lên một chút, nói: "Thể lực cậu được, thân hình rất tốt."
Thương Quyết được dỗ dành, tâm tình khá hơn một chút.Giọng điệu Lục Tự Hành rất ôn hòa: "Cậu muốn ở trên?"
"Ừ."
"Ở trên sẽ rất mệt."
Lục Tự Hành nói.Anh không cảm thấy mệt mấy, chỉ thấy hưởng thụ, nhưng anh biết trải nghiệm của Thương Quyết không giống mình."..."
Thương Quyết đảo mắt.Mệt thì đúng là mệt thật...Dạo gần đây đêm nào cậu cũng lăn lộn với Lục Tự Hành, muốn hầu hạ tên này thoải mái thực sự rất tốn sức."
Xác định muốn ở trên?"
Nhìn ra cậu đang do dự, Lục Tự Hành mưu mô nhấn mạnh: "Cả đời."
"..."
Cả đời, một khi xác định là phán quyết luôn mấy chục năm tới nằm qua ngày hay mỗi tối trên giường làm hai tiếng chống đẩy...Thương Quyết: "..."
Nội tâm vô cùng dày vò, nghĩ đến trải nghiệm trong khoảng thời gian này.
Ngoài học tập ra, Thương Quyết thực ra khá lười ở các phương diện khác, qua thời trung học càng lười vận động.Cậu liếc nhìn cánh tay và bắp đùi của Lục Tự Hành, cơ bắp rắn chắc, hơn nữa nói thật cũng khá nặng.
Cũng không thể bảo người ta giảm béo chứ?"
Có muốn không?"
Lục Tự Hành lại hỏi.Thương Quyết há miệng, Lục Tự Hành cười khẽ, không cho cậu cơ hội trả lời, gần như mạnh mẽ cuốn lấy lưỡi cậu tiếp tục hôn, cho Thương Quyết một bậc thang hoàn hảo.Lần này tiến hành thuận lợi hơn nhiều, đến ngay trước bước cuối cùngThương Quyết đều rất phối hợp.Lúc Lục Tự Hành nắm lấy bắp đùi non đang căng cứng của Thương Quyết.Cậu run rẩy, tự che mắt mình.Có một lúc cậu tưởng chừng như mình sắp chết, các giác quan bị xé toạc chỉ còn lại sự tê dại, cơ bụng cậu co giật, mất rất lâu mới từ từ chấp nhận được, ý thức vật vã trong sự sụp đổ cận kề cái chết, gắng gượng lắm mới sống sót được.Sau khi thoát chết cậu liếc xuống, tức đến mức suýt mất tiếng: "Bà mẹ nó sao cậu vẫn còn ở ngoài?"
Lục Tự Hành cúi đầu che tầm mắt cậu, hơi thở nặng nề rơi xuống tai Thương Quyết, cơ eo chậm rãi nhưng mạnh mẽ hạ xuống thêm một tấc.Thương Quyết rít lên, há miệng cắn vào bả vai Lục Tự Hành, răng nanh không chút khách sáo lún vào da thịt, mong muốn chuyển nỗi đau của mình sang người kia.Cậu để lại trên xương quai xanh và vai Lục Tự Hành vài vết răng sâu, cho đến khi đêm khuya hơn, Thương Quyết bắt đầu nhẹ nhàng cắn mu bàn tay mình.Lục Tự Hành dùng đầu cọ tay Thương Quyết, nói: "Đừng cắn, tớ thích nghe."...Nửa đêm, Lục Tự Hành thử kéo Thương Quyết đi tắm.Bao cao su mua chất lượng không tốt lắm, anh nâng một chân Thương Quyết lên, kiểm tra bên trong, không yên tâm lắm: "Hình như bắn vào trong một chút."
Mí mắt Thương Quyết đang đánh nhau, từ trong cổ họng phát ra âm thanh không rõ ràng.Lục Tự Hành ôm nửa người trên cậu dậy, "Đi rửa nhé?"
Thương Quyết gắng gượng hé mắt, "Muốn giết người thì đổi cách khác được không, tớ không muốn bị thiếu ngủ mà chết."
Phòng ngủ như một bãi chiến trường, Lục Tự Hành quét mắt nhìn, không tranh cãi nữa.Anh ôm Thương Quyết vào lòng, hôn nhẹ vài cái, Thương Quyết liền ngủ say.*Trưa hôm sau, Thương Quyết tỉnh dậy trong cảm giác được xoa bóp êm ái ở eo.Lục Tự Hành đang giúp cậu massage eo, thấy cậu tỉnh, vội hỏi: "Còn chỗ nào không thoải mái?"
Thương Quyết mơ màng cử động người, sau đó khuôn mặt điển trai hoàn toàn méo mó.Lục Tự Hành hỏi lại: "Chỗ nào cũng không thoải mái à?"
Thương Quyết không nói, gắng sức lật người, nằm sấp lên đùi Lục Tự Hành để anh massage cho mình.Chịu đựng một lúc, cậu nói: "Tớ phải nghỉ ngơi hai ngày."
"Ừ."
Thương Quyết nghĩ nghĩ, "Ba ngày."
"..."
Lần này Lục Tự Hành "ừ" có chút miễn cưỡng.Thương Quyết rút tay ra khỏi chăn, phát hiện trên cổ tay vẫn đang treo chiếc áo sơ mi.Chiếc áo này đã bị vò nát đến không thể nhìn nổi.Cậu vung tay, như vẫy cờ vẫy cái áo sơ mi nhàu nát mấy cái.Lục Tự Hành cởi chiếc áo giờ đã biến thành vòng tay của Thương Quyết ra, bị cọ xát cả đêm nên toàn nếp nhăn, anh vo tròn ôm trong lòng, như ôm cuộn len mình yêu thích.
Tên khốn này giờ trông lại giống mèo lớn vừa ngủ no."
Tớ có mua chút thuốc."
Anh nói, từ đầu giường lấy ra tuýp thuốc mỡ, "Nhưng phải tắm trước."
"..."
Thương Quyết cử động chân, đau đến mức cậu bắt đầu hối hận đêm qua đã lười biếng, "Sớm biết vậy đêm qua nên đi tắm."
Cậu nhịn cảm giác đau xót cùng với sự khó chịu khi có dị vật trong cơ thể, tự lực cánh sinh bò dậy khỏi giường.
Lục Tự Hành không đợi cậu xuống giường, đã lại bế cậu lên, đi vào phòng tắm.Sau khi tắm rửa và bôi thuốc một cách khó khăn xong, Thương Quyết lại ngủ thêm một giấc.Lục Tự Hành dọn dẹp phòng ngủ một lượt, nhẹ nhàng đẩy vai cậu, đợi Thương Quyết mở mắt, hỏi: "Tối qua không ăn cơm, ăn chút gì đi."
"..."
"Muốn ăn gì?"
"Mõm chó xào, không cay."
"Gì cơ?"
Thương Quyết không nói, ôm cổ anh hôn một cái.Lục Tự Hành đột nhiên không muốn dậy, cũng không muốn nấu cơm, ôm Thương Quyết nhắm mắt ngửi mùi trên người cậu.Cuối cùng vẫn tìm lại lý trí, sợ Thương Quyết đói ngất trên giường, nói: "Tớ đi nấu ăn.
Có gì muốn ăn không?"
Thương Quyết hồi phục tinh thần, mở miệng liến thoáng gọi tám món."..."
Lục Tự Hành âm thầm ghi nhớ, sau đấy quyết định chia làm ba bữa, rồi đứng dậy đi ra ngoài.Thương Quyết lại nhớ đến gì đấy, gọi anh: "Đúng rồi, hai quả cà chua kia cậu xử lý đi."
Lục Tự Hành: "Cậu không làm cà chua xào trứng nữa à?"
Thương Quyết lười biếng nằm dài trên giường, cuối cùng cũng trở lại là chính mình: "Ừ, không làm nữa, sau này không học nữa."
Đến mấy ngày sau, Lục Tự Hành phát hiện ra đãi ngộ được Thương Quyết sấy tóc, cũng theo món cà chua xào trứng biến mất luôn.===..Người lười khum làm top nổi đâu =))))))))))) phúc lợi làm "vợ" của Lục ca cũng coi như chấm dứt =)))))