- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 407,473
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Đam Mỹ/Dịch] Sau Khi Mất Trí Nhớ, Kẻ Thù Đối Đầu Trở Thành Bạn Trai Của Tôi?
Chương 49 - Cậu còn muốn đùa giỡn với tôi nữa, phải không?
Chương 49 - Cậu còn muốn đùa giỡn với tôi nữa, phải không?
Dịch: DạTrong không gian nhỏ hẹp của ký túc xá, những lời bàn tán rôm rả của Cát Chí Thành và Lâm Húc Anh vang lên không ngừng.
Cuối cùng cũng đã trút được nỗi bực bội cho Lục Tự Hành, đồng thời tin tức giật gân như vậy trong môi trường học đường chỉ có ba điểm một đường như này vốn dĩ rất kích thích, đầy tính bàn luận.Tin đồn lên men đến ngày thứ hai, có người ở chung phòng với Điền Mạc tiết lộ gã đã hai ngày liền không về ký túc, gần như khẳng định việc Điền Mạc bị bắt.
Mấy người trong phòng Điền Mạc lúc này nhớ lại những chi tiết từng tiếp xúc, mới phát hiện ra nhiều điều bất thường, đều đã vô tình có tiếp xúc thân mật thể xác với đối phương, kinh tởm đến mức oanh tạc đủ lời phẫn nộ khắp các nhóm chat suốt ngày đêm.Sinh viên trường Đại học A bị bắt vì mua dâm, thậm chí còn leo lên xu hướng tìm kiếm địa phương trong thời gian ngắn, nhưng nhanh chóng bị ban giám hiệu trường dập tắt.Sự việc nháo đến mức này, Điền Mạc tuyệt đối không thể tiếp tục học được nữa.
Ngoài Lục Tự Hành ra, có lẽ không ai đoán được việc Điền Mạc bị bắt giữ có liên quan đến Thương Quyết, kể cả bản thân Điền Mạc.
Những gì Thương Quyết làm, chỉ đơn giản là một tuần trước đưa cho Điền Mạc một khoản tiền bồi thường để gã tiêu xài hoang phí và vào đêm Điền Mạc gặp chuyện, gọi một cuộc điện thoại cho thám tử tư của nhà họ Hạ mà thôi.Thông báo kỷ luật Điền Mạc được đưa ra vào nửa tháng sau, giấy trắng chữ đen ghi rõ "kỷ luật đuổi học", treo dưới tòa ký túc nam để cảnh cáo những người khác.Thương Quyết thi xong một môn, cùng mấy người phòng 323 trở về ký túc xá số 7 thì nhìn thấy thông báo đó, sinh viên qua lại đều phải nhìn một chút, dần dần tụ thành một đám đông nhỏ.Cát Chí Thành và Lâm Húc Anh đều chạy đi xem cho vui, Thương Quyết lướt mắt nhìn qua rồi trực tiếp về phòng.Lục Tự Hành theo sau cậu bước vào cửa.Thương Quyết dù quay lưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của Lục Tự Hành dính chặt lên người mình.Cậu không nhịn được quay người lại, thấy Lục Tự Hành đang nhíu mày nhìn mình.Thương Quyết như quả pháo đại bác châm ngòi là nổ, bị một ánh mắt của Lục Tự Hành trực tiếp đốt cháy luôn.Cậu cười khẩy, ném cặp lên bàn, người ngả ra sau ngồi lên bàn, hai chân dài đặt lên ghế của mình, nói: "Sao?
Muốn nói gì?
Thấy tôi làm quá đáng?
Con người tôi thế nào cậu nên rõ chứ."
Lục Tự Hành: "...
Tôi có nói gì sao?"
"..."
Lục Tự Hành chậm rãi bước tới, dừng trước ghế của Thương Quyết, hỏi: "Con người cậu thế nào, tôi không rõ, cậu nói xem?"
Anh có chút tò mò không biết Thương Quyết có nhận thức rõ ràng về bản thân hay không.Thương Quyết ngẩng đầu, "Thì khốn nạn chứ sao, tôi xấu xa lắm."
Lục Tự Hành không nhịn được nhếch khóe miệng.Nụ cười này của anh khiến Thương Quyết bỗng chốc hoảng hốt, quay mắt đi không dám nhìn nhiều.Lục Tự Hành ngắm nghía vẻ ủ rũ của Thương Quyết một lúc, không nắm bắt được tâm trạng đối phương hiện tại ra sao.Không đến mức phải áy náy, Thương Quyết sẽ không áy náy vì trị một kẻ rác rưởi.Nhưng tâm tình buồn bực là không thể tránh khỏi, nhất là tính cách người này vốn đã quá nhạy cảm và mềm mại.Lục Tự Hành không biết an ủi thế nào, với mối quan hệ hiện tại của anh và Thương Quyết... không cãi nhau có lẽ đã xem như là an ủi rồi."
Này, vết sẹo trên đầu cậu cho tôi xem chút?"
"'Này' là ai?
Tôi không có tên à?"
Thương Quyết bất lực: "Hồi cấp ba tôi chẳng gọi cậu thế sao?
Vậy đổi thành 'bạn Lục' cậu vui không?
Được thôi bạn Lục."
Lục Tự Hành: "Cậu không biết gọi tên?"
"Lục Tự Hành, Lục Tự Hành."
Lục Tự Hành đột nhiên im bặt.Thương Quyết không nghe thấy anh lên tiếng, hỏi: "Còn muốn tôi gọi thân mật hơn nữa sao?
Tự Hành?"
Vẫn không phản ứng, Thương Quyết nghịch ngợm nhấc chân hích vào cánh tay Lục Tự Hành, bắt chước Cát Chí Thành bọn họ lại gọi một tiếng "Anh Lục".Lục Tự Hành đột nhiên động đậy, bàn tay nắm chặt lấy cẳng chân cậu, từ từ trượt xuống cổ chân, khoanh lấy cổ chân Thương Quyết.Thương Quyết nhíu mày co chân lại, bị lòng bàn tay anh sờ vào thấy hơi ngứa.Lục Tự Hành nắm giữ mấy giây, rồi đặt chân cậu trở lại ghế, hỏi: "Xem cái đó làm gì?"
Thương Quyết: "Muốn xem.
Xem nó tôi vui."
"..."
Xem vết sẹo của tôi mà cậu vui?Lục Tự Hành rất không vui, vì vậy cũng không muốn để mình chiều theo Thương Quyết, cuối cùng cũng không đồng ý cho cậu xem.Khi hai người kia từ bảng thông báo dưới lầu lên, Lục Tự Hành hỏi mọi người: "Tối nay muốn ra ngoài không?
Tôi mời."
Dạo này thi liền mấy môn chuyên ngành, mấy môn thi sau nhẹ nhàng hơn một chút, thời gian cũng tương đối rải rác, ra ngoài thư giãn một chuyến cũng tốt.Lâm Húc Anh: "Anh Lục mời à?
Vì sao thế?"
"Đương nhiên là vì Điền Mạc bị quả báo rồi."
Cát Chí Thành nói.Lục Tự Hành chỉ nhìn người còn lại vẫn đang ủ rũ rũ đuôi mắt, hỏi: "Đi không?"
Thương Quyết tùy hứng đáp: "Đi, cảm ơn anh Lục."
Lục Tự Hành liếc nhìn cậu, lòng bàn tay lại hơi ngứa.Trời rét căm căm, vốn thích hợp ăn lẩu nhất, nhưng Lục Tự Hành không ăn cay, mấy lần tụ tập trước đều chiều theo mọi người đi ăn lẩu, nước lèo thanh của mấy quán đa số đều làm qua loa chiếu lệ, lần này anh đãi, Cát Chí Thành bèn đề nghị đổi chỗ khác ăn món địa phương.
Ai ngờ Lục Tự Hành vẫn chọn một nhà hàng có vị cay.Thương Quyết ngoài cái tật dễ dị ứng ra, cũng không kén ăn lắm, nghĩ rằng mấy người kia gọi món gì cũng có cái ăn được, nên lười xem thực đơn, nói: "Các cậu gọi đi, tớ không kiêng kỵ gì."
Thực đơn chuyền một vòng, Lục Tự Hành lại đưa thực đơn cho cậu: "Thêm vài món nữa đi."
Thương Quyết lật vài trang, phân vân một lúc chọn một món, sau đó thêm một món vị thanh đạm mà Lục Tự Hành có thể ăn được.Gọi món xong, cậu lật trang đồ uống nhìn thoáng qua.Lục Tự Hành: "Muốn uống thì gọi."
Thương Quyết có cảm giác như bị vạch trần.Thực ra hôm nay nếu không phải Lục Tự Hành nói mời, tối nay cậu đáng lẽ phải đi tìm Hạ Dương uống rượu."..."
Thương Quyết lại lật lật thực đơn, nhìn thấy một loạt món ăn cậu thích, nghi ngờ đoán: Hay là cậu ấy đang dỗ mình?Thương Quyết đoán không ra, nên cúi đầu đánh dấu tích vào một chai rượu trắng.Lục Tự Hành há hốc mồm, tưởng Thương Quyết cùng lắm chỉ uống vài lon bia giải buồn, giờ lúc này hơi hối hận: "Cậu uống được không?"
Thương Quyết: "Được hơn cậu."
"..."
Lục Tự Hành: "Uống say gục ở đây không có ai đưa cậu về đâu."
"Vậy tôi tự bò về."
Lục Tự Hành: ...Thương Quyết lặng lẽ uống cạn gần một chai, Lục Tự Hành nhìn thấy đáy chai mà mí mắt giật liên hồi, thực sự sợ cậu xảy ra chuyện, liền tịch thu chai rượu.
Hai người đối diện nhìn chằm chằm đến ngây người, chỉ còn biết vỗ tay khen ngợi kinh ngạc.Mà Thương Quyết lại trông có vẻ khá tỉnh táo, uống đến cuối chỉ hơi đỏ mặt.Thế nhưng trong lúc Lục Tự Hành đứng dậy đi thanh toán, quay lại thì người lúc nãy còn tỉnh như sáo kia lại đang ôm khư khư một ấm trà trong lòng.Tim Lục Tự Hành mém tí đập không nổi, nhanh chóng vươn tay giật ấm trà khỏi lòng Thương Quyết ra, may là nước còn ấm.Anh quay đầu lại, thấy nụ cười ranh mãnh không nhịn được trên mặt Thương Quyết."..."
"Cậu thật sự tưởng tôi say rồi?"
Lục Tự Hành mặt không biểu cảm nhìn cậu.Thương Quyết tiếp tục cười với anh: "Bảo bối à, cậu dễ lừa thật đấy."
Lục Tự Hành: "..."
Bảo bối.Anh nhìn sang hai người bên cạnh đang ngơ ngác đờ đẫn, bình tĩnh nói: "Cậu ấy say rồi, tôi đưa cậu ấy xuống, hai cậu xuống gọi xe trước đi."
Cát Chí Thành: "Anh Lục, một mình cậu được không?
Hay tui cũng ở lại."
"Không sao."
Lục Tự Hành thực sự sợ Thương Quyết lại nói ra lời gì kinh thiên động địa.Đợi hai người kia đi xuống lầu, Lục Tự Hành mới cúi đầu nhìn kẻ say rượu xinh đẹp này mà lòng phát sầu.Mặt Thương Quyết bị cồn nhuộm thành màu hồng, môi cũng thấm ướt, là màu đỏ tươi rực rỡ.Đôi mắt cậu vì uống rượu cũng trở nên rất sáng, lấp lánh đến ngẩn ngơ, Lục Tự Hành nhìn mấy lần, đặt lòng bàn tay lên mặt cậu, nhiệt độ lòng bàn tay tiếp xúc với gò má nóng bỏng hơn của Thương Quyết.Anh nói với Thương Quyết, lại như tự nói: "Tôi có nên tìm thứ gì đó bịt miệng cậu lại không?
Không thì lát nữa trên xe cậu lại nói bậy."
Thương Quyết cười không lên tiếng, hơi nghiêng mặt, cúi mắt hôn lên lòng bàn tay anh một cái."..."
Cảm giác ẩm ướt lướt qua lòng bàn tay, mặt Lục Tự Hành đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.Anh rút tay khỏi mặt Thương Quyết, đặt xuống đỡ lấy eo đối phương, nửa kéo nửa ôm Thương Quyết đứng dậy.Thương Quyết nghiêng đầu, môi gần như chạm vào tai Lục Tự Hành, cậu ngửa đầu ra sau một chút, cách xa đối phương một tí, nói: "Bảo bối, tớ tự đi được."
Tai Lục Tự Hành nóng bừng, giọng lại lạnh: "Bảo bối?
Ma mới tin cậu."
Anh đỡ Thương Quyết đến cửa thang, vừa bước xuống một bậc, bên tai vang lên một tiếng cười khẽ."
Không phải nói không đưa tôi về sao?"
Giọng Thương Quyết như chén rượu thanh khiết đong đưa, trong vắt, nhưng lại run rẩy nhè nhẹ.Bước chân Lục Tự Hành đình trệ, quay đầu lại, đối mặt với đôi mắt tĩnh lặng của Thương Quyết.Mơ màng sóng nước, rất sáng, nhưng cũng rất tỉnh táo."..."
Lục Tự Hành theo phản xạ định buông tay, nhưng Thương Quyết dồn hết trọng tâm lên người anh, anh buông tay ra người này không chừng sẽ ngã xuống.Thương Quyết nắm lấy bàn tay Lục Tự Hành đang khóa chặt eo mình, hơi lo lắng nhìn anh.Lục Tự Hành hít một hơi, "Cậu còn muốn đùa giỡn với tôi nữa, phải không?"
Thương Quyết mím môi, qua mấy giây, trơ trẽn nói: "Nếu tôi nói phải thì sao?"
"..."
Thương Quyết lặng lẽ buông tay Lục Tự Hành ra, cẩn thận hỏi: "Cậu định buông tay đẩy tôi từ đây xuống à?"
Lục Tự Hành: "Chuyện phạm pháp tôi không làm."
Bản tính Thương Quyết lại trỗi dậy: "Ấy chà, lúc cậu đánh Điền Mạc đâu có nói thế."
Lục Tự Hành: ...===..Thương Quyết thực ra vẫn là một bé con lương thiện mềm mụp chỉ là luôn cố gắng tỏ ra bất cần thui :"