Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]

[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 14 (2)


Khuôn mặt của Tử Tang, đang tựa vào lòng bàn tay anh ta, trắng hơn hẳn.

Sau khi đội tóc giả, em trông hệt như một nàng công chúa nhỏ xinh đẹp.Tử Tang hơi nhíu mày, lại dụi má lên tay Phù Thính Nam một lần nữa.Xung quanh vang lên vài tiếng hít khí lạnh.Giấc ngủ vừa rồi của Tử Tang thật sự không dễ chịu chút nào.

Ghế ngồi quá cứng, ngồi lâu đến mức em cảm thấy mông mình gần như tê dại.Tử Tang: TVTChưa kể cái gối cũng chẳng thoải mái chút nào, vừa cứng lại vừa sần, má em giờ còn hơi đau.Khi tỉnh dậy, gương mặt em vẫn còn chút ngơ ngác, một bên má còn in lại vết đỏ mờ do tựa lên tay Phù Thính Nam mà ngủ.Tử Tang đưa tay che miệng, ngáp một cái rồi mới tỉnh táo hơn đôi chút.

Vừa mở mắt ra đã thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn mình.Tử Tang khựng lại, cảm giác xấu hổ cuộn trào lên, khuôn mặt đỏ bừng.Em thì thầm hỏi: "Ngài hệ thống ơi, sao ai cũng nhìn tôi vậy ạ?"

Hệ thống không có cảm xúc, giọng điệu không thiên vị ai, nhưng câu trả lời của nó lại khiến mặt Tử Tang càng thêm đỏ: 【Hiện tại, chỉ có ký chủ là đang được trang điểm, lại thêm ngoại hình ký chủ rất xinh đẹp.

Mọi người thường có xu hướng nhìn vào cái đẹp.】Tử Tang: "...Ồ."

Hệ thống bổ sung thêm một câu:【Hơn nữa, lúc nãy ký chủ ngủ mất rồi.】Mặt Tử Tang bỗng chốc đỏ bừng như sắp bốc cháy.Giản Kiều đang chỉnh sửa mấy chi tiết cuối cùng, thấy Tử Tang tỉnh dậy liền trêu ghẹo: "Tỉnh rồi à?"

"Em ngủ mà cứ gối đầu lên tay ông chủ Phù mãi đấy."

Bảo sao mà má đau đến thế...Tử Tang âm thầm oán thầm trong bụng.Em nắm lấy tay Phù Thính Nam: "Để em xoa cho anh nha."

Phù Thính Nam vốn định rút tay lại, nhưng khi thấy Tử Tang chủ động nắm lấy, lại chẳng hiểu sao đành để em tùy ý làm gì thì làm.Ban đầu Tử Tang xoa tay anh ta là vì cảm giác ngại ngùng và có lỗi do đã ngủ gối lên tay người khác, nên còn khá nghiêm túc.

Nhưng càng về sau, động tác của em càng trở nên lười biếng.Huống chi tay của Phù Thính Nam cứng quá, xoa đến đau cả ngón tay.Tử Tang dứt khoát dừng lại, chuyển sang quan sát bàn tay của anh ta.Tay của Phù Thính Nam rất dài, đầu ngón tay có vết chai, khớp tay rộng, lòng bàn tay to và mỏng, móng tay cắt sát, mu bàn tay nổi gân rõ rệt — tất cả tạo nên một đôi tay trông rất mạnh mẽ.Còn tay của Tử Tang thì trái ngược hoàn toàn — mảnh mai, ngón tay dài và thon, đến cả khớp tay cũng hồng hào.Em đặt tay mình lên tay anh ta, úp lòng bàn tay vào lòng bàn tay, so thử nhỏ hơn ít nhất một vòng."...Hừ."

Hình như em nghe thấy tiếng cười khe khẽ.

Không chắc chắn lắm, Tử Tang ngẩng đầu lên nhìn, liền bắt gặp Phù Thính Nam đang nhìn chằm chằm vào động tác so tay của em.

Dưới ánh đèn trong cửa hàng, đôi mắt màu xanh nhạt của anh ta lấp lánh ý cười.Tử Tang lại đỏ mặt, lần này còn hơi bực bội.Phù Thính Nam rõ ràng thấy rồi, lại không nhắc em!

Còn để em làm mấy chuyện ngốc nghếch mất mặt như thế!Em tạm thời quên mất mình từng sợ anh ta, xù lông như một con mèo con nhỏ xíu, giương vuốt múa móng: "Anh nhìn gì chứ!

Buồn cười lắm à?!"

Thấy em bối rối, Phù Thính Nam vừa khen "dễ thương thật đấy", vừa nghiêm túc nói:
"Không buồn cười.

Anh chỉ hơi ngứa cổ nên khẽ ho thôi, không phải đang cười em."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, Tử Tang mới miễn cưỡng gật đầu."

Vậy... tạm tin anh lần này."

Giản Kiều lúc này đưa cho Phù Thính Nam một chiếc vương miện vàng hình lá sồi và quả sồi: "Anh tự tay đội cho em ấy đi, cẩn thận đấy, cái này đắt lắm."

Phù Thính Nam hiểu rõ hàm ý trong lời cô.

Anh ta nâng chiếc vương miện lên bằng cả hai tay, làm nghi lễ đội vương miện cho nàng thơ của mình.Một hành động đơn giản, nhưng bởi vì gương mặt của Tử Tang mà trở nên thiêng liêng.Có người ở phía xa gọi em: "Nhìn bên này nào."

Tử Tang lúc này đã đội vương miện, mái tóc xoăn dài màu bạch kim buông đến tận eo.

Em cụp mắt nhìn sang, chỉ trong khoảnh khắc ấy, mọi người đều có ảo giác — như thể mình đang nhìn thấy nữ thần sắc đẹp.Một hồi chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.Tử Tang nhận ra đó là nhạc chuông của mình — là Văn Độ gọi đến.Giọng hắn ta vang lên qua điện thoại: "Mấy giờ em về?

Anh qua đón."

Tử Tang liếc nhìn thời gian, mới năm rưỡi chiều: "Không cần đâu~ Em tự về được mà."

Giờ còn sớm, em vừa làm xong tạo hình, còn chưa bắt đầu làm người mẫu cho Phù Thính Nam nữa.

Với lại, Văn Độ thường livestream đến tận mấy phút trước khi em tan học.

Giờ này hắn ta vẫn chưa livestream xong, Tử Tang không muốn làm phiền.Văn Độ nhượng bộ: "Trước bảy rưỡi phải về đến nhà, trời tối nguy hiểm lắm."

Tử Tang đáp qua loa: "Vâng, được mà~""...Tử Tang?"

Phù Thính Nam gọi em từ phía xa."

Có đàn ông bên cạnh em à?" — Văn Độ hỏi.

"Ai vậy?"

"Anh kỳ quá, bên em sao lại không thể có đàn ông chứ?"

Tử Tang khó hiểu:
"Là... là kim chủ của em đó!"

Ban đầu định nói là "ông chủ", nhưng ra đến miệng lại quên mất, thuận miệng nói luôn "kim chủ" (nhà tài trợ).

Em cũng chẳng thấy có gì sai, ngược lại còn thấy Văn Độ phiền quá, dứt khoát cúp máy."

Văn Độ kỳ cục ghê."

Tử Tang nhíu mày.Hệ thống: 【......】Phù Thính Nam bước đến, cố làm ra vẻ bình thản: "Lúc nãy em đang gọi cho ai vậy?"

Giọng anh ta nhỏ nhẹ như một con mèo.Tử Tang ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: "Anh trai hàng xóm ạ."

Phù Thính Nam: "......"
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 15 (1)


Anh hàng xóm...?Phù Thính Nam khựng lại.Anh ta chợt nhớ, khi đến đón Tử Tang, lúc đứng dưới lầu, hình như có một người đàn ông đang đứng trước cửa sổ ở tầng trên.Khoảng cách khá xa, mà lúc đó anh ta lại đang vội đón Tử Tang, nên chỉ liếc qua một cái, không kịp nhìn rõ mặt người kia — chỉ thấy tàn thuốc thỉnh thoảng lóe lên ánh đỏ.Và cả ánh mắt đầy dò xét của người đàn ông ấy.Anh ta tưởng đó là anh trai của Tử Tang, ai ngờ lại là "anh hàng xóm".Anh hàng xóm, cái cách gọi này... thật mơ hồ và đầy ám muội.Tử Tang nghiêng đầu, đưa ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn sang Phù Thính Nam.Bộ tóc giả bạch kim ấy thật sự rất giống thật, vài lọn tóc theo chuyển động nghiêng đầu của em mà rũ xuống nơi khóe môi.Gương mặt trắng trẻo, mái tóc bạch kim, khiến đôi môi kia càng trở nên đỏ mọng đầy đặn.Tử Tang hơi chu môi, thổi nhẹ mấy lọn tóc dính trên môi sang một bên.Trông em thật giống một thần tiên nhỏ bé chưa tường thế sự ngây thơ thuần khiết, nhưng lại sở hữu một gương mặt quá đỗi yêu mị, đến mức khiến người ta chỉ muốn kéo em xuống khỏi thần đàn, một khi rơi rồi thì mãi mãi không quay lại được nữa.Phù Thính Nam đè nén vô số suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, hỏi: "Anh em nói gì với em thế?"

Tử Tang gật đầu, thực ra nãy giờ em không nghe rõ lắm, chỉ lờ mờ nhớ lời Văn Độ nói: "Anh ấy bảo em phải về nhà trước bảy giờ rưỡi, nói rằng buổi tối đi ngoài một mình rất nguy hiểm."

Phù Thính Nam gật đầu tỏ vẻ đồng tình, vừa mới trang điểm cho Tử Tang xong thì anh ta đã bảo người tẩy trang cho em.Tử Tang ngơ ngác: "Giờ anh không dẫn em đi chụp ảnh sao?"

Phù Thính Nam đáp nhẹ: "Giờ chưa có cảm hứng lắm."

Quá trình trang điểm kéo dài, nhưng tẩy trang thì chỉ mất chút thời gian.Trời vừa sẩm tối, Phù Thính Nam mở cửa xe: "Anh có vinh hạnh được mời em ăn tối không?"

Tử Tang không từ chối.

Sau bữa ăn, Phù Thính Nam lái xe đưa em về tận dưới khu nhà: "Em đi nhé, anh không tiễn em lên đâu."

Sau khi Tử Tang vào trong, Phù Thính Nam vẫn chưa rời đi, ánh mắt chăm chú nhìn theo từng bóng đèn trong hành lang bật sáng.Dù là khu tập thể cũ nhưng đèn cảm biến vẫn rất nhạy, mỗi tầng lên đèn một lượt.Đến khi đèn cảm ứng ngừng bật tức là Tử Tang đã về tới nhà lúc ấy anh ta mới thu lại ánh nhìn, chuẩn bị rời đi.Điện thoại rung lên hai cái, Giản Kiều gửi tin nhắn.【Giản Kiều: Trợ lý chụp đấy.】Kèm theo đó là một tấm ảnh.Phù Thính Nam mở ra.Thiếu niên tóc bạch kim cúi đầu nhẹ, vài lọn tóc rũ xuống, khuôn mặt tinh tế mờ ảo dưới ánh đèn treo.

Hàng mi dài khẽ rũ.Trước mặt em là một người đàn ông đang cẩn thận đội vòng hoa lên đầu em.Bên cạnh em là một tấm gương - trong gương chỉ phản chiếu hình bóng thiếu niên, và một nửa cánh tay của người kia.Ngón tay cái của Phù Thính Nam khẽ vuốt nhẹ trên ảnh, rồi bấm lưu lại.【Phù Thính Nam: Cảm ơn.】*Tử Tang nghĩ khi về đến nhà thì Văn Độ vẫn đang livestream, ai ngờ hắn ta đã nấu xong cơm, đang chờ em.Đây là lần đầu tiên Tử Tang biết Văn Độ biết nấu ăn.

Em tròn mắt nhìn hắn ta mặc tạp dề màu hồng, đôi mắt ngây ngốc tràn đầy ngạc nhiên.Văn Độ chẳng thèm nhìn đồng hồ, cũng không hỏi kiểu "sao về sớm thế", chỉ bưng dĩa thức ăn cuối cùng lên bàn: "Về rồi à, đi rửa tay rồi ăn cơm."

Bữa cơm hắn ta nấu trông khá ngon mắt, nhưng Tử Tang đứng yên tại chỗ do dự vài giây, tay vò nhẹ vạt áo: "Cái đó... em ăn ngoài rồi."

Văn Độ nghiến răng, ánh mắt lướt nhanh qua người em một vòng, nhưng không phát hiện ra dấu hiệu gì bất thường.Hắn ta cố giữ bình tĩnh đặt dĩa xuống, rồi bước tới kéo cổ tay em lại, không nhịn được hỏi: "'Kim chủ' là sao, giải thích đi?"

Tử Tang vẫn chưa hoàn toàn hiểu ý hắn ta, nhưng cảm giác áp lực từ hắn ta lại quá mạnh, khiến em hơi sợ, đành ngoan ngoãn đáp: "Thì... là vậy thôi, có vấn đề gì ạ?"

Tử Tang: "Em không thể cứ tiêu tiền của anh mãi được, em cũng có thể tự kiếm tiền mà."

Nói đến đây, em tự hào ưỡn ngực nhỏ: Em – đã – biết – kiếm – tiền – rồi đấy!Ra ngoài kiểu gì về cũng phải khoe với "anh trai hàng xóm" mới được.Văn Độ đưa tay nhéo má em: "Em..."

Hắn ta hít sâu một hơi: "Phải có 'kim chủ' mới được à?

Anh cũng có tiền, em có thể chọn anh làm 'kim chủ' mà."

Lực tay của Văn Độ hơi mạnh, nhéo khiến má Tử Tang hơi đau.

Em giơ tay đập lên cánh tay hắn ta: "Bỏ em ra!"

Văn Độ lúc đó mới giật mình, vội vã buông tay, nhưng trên má Tử Tang đã hằn rõ dấu hai ngón tay.Tử Tang xoa mặt — má nóng ran, nước mắt vì đau trào ra trong mắt em: "Anh làm cái gì vậy?!"

"Vì sao em phải chọn anh làm kim chủ?

Anh cũng muốn em làm người mẫu cho anh à?!"

Em tức đến bật khóc.Văn Độ sững lại: "Người mẫu?"

Tử Tang càng tức hơn, thấy vẻ mặt như không hiểu gì của hắn ta, liền giơ chân đạp lên dép của hắn, còn cố dùng sức.Tử Tang tưởng mình dùng lực lắm rồi, thật ra do nhát gan nên chỉ đạp khẽ thôi, chẳng khiến Văn Độ thấy gì cả.Em nói to lên: "Đúng vậy!!!"

Ngay sau đó, điện thoại vang lên âm thanh thông báo nhận bao lì xì.【Của hôm nay đây.】Tử Tang giơ điện thoại ra trước mặt Văn Độ: "Em tự kiếm được đấy!"

Mặc dù vừa rồi bị hắn ta nhéo mặt làm em giận run người, nhưng Tử Tang vẫn muốn chia sẻ niềm vui lần đầu tiên kiếm được tiền: "Đây là lần đầu tiên em...

á!"

Chưa nói dứt câu, em đã bị Văn Độ kéo vào lòng."

Xin lỗi, anh rất sợ."

Giọng hắn ta run rẩy.

"Tử Tang, anh sợ lắm."

"...Thôi được, em tha cho anh đấy."

Tử Tang ngước tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn ta.
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 15 (2)


Hôm sau là Chủ nhật, vì hôm qua họp phụ huynh buổi sáng rồi tan học luôn nên hôm nay phải đến trường sớm hơn bình thường, buổi trưa đã phải có mặt.Văn Độ đưa Tử Tang đến trường bằng chiếc xe điện nhỏ, dừng lại ngay trước cổng trường.Từ cổng vào đến khu giảng dạy còn một đoạn đường ngắn, hai bên là bảng thành tích vinh danh học sinh, gồm hai trăm học sinh đứng đầu mỗi khối, ảnh nền đỏ rực.Lúc này có rất nhiều học sinh tụ tập trước bảng thành tích, phần lớn là học sinh lớp 12."

Diệp Thần mà chỉ xếp hạng hai á?

Người đứng đầu là ai thế, sao chưa nghe bao giờ?"

"Hình như là học sinh mới chuyển đến lớp của Diệp Thần."

"Trời má, mới chuyển đến mà đè luôn Diệp Thần xuống hạng hai luôn?!

Đỉnh thật!"

Bảng thành tích không lớn, lại nhét đủ hai trăm tấm ảnh, mỗi ảnh đều rất nhỏ, mà chụp ở khoảng cách gần nữa.

Tuy nhiên, điểm của Tử Tang rất cao, đứng đầu bảng, nên dễ dàng tìm thấy mình ở ô đầu tiên....Ừm, khó mà diễn tả cảm xúc.Ảnh quá nhỏ, chụp gần nữa nên em bị biến thành nhân vật 8-bit.Tử Tang còn đứng khá xa bảng, phía trước có một đám người chen chúc.

Không biết ai đó bỗng thốt lên đầy ngỡ ngàng: "Diệp Thần đẹp trai quá trời luôn á!"

"Đẹp vậy rồi mà còn học giỏi thế nữa, biết sớm là người như vậy thì tôi đã thầm yêu ba năm rồi!"

Tử Tang nghe vậy hơi ngại, em vội vàng nhìn sang hướng khác — ai ngờ vừa quay đầu đã chạm mắt với Tạ Tranh đang đứng gần đó.Tử Tang sững lại.Tạ Tranh lướt ngang qua em, mặt không biểu cảm.Tử Tang lẩm bẩm: "Có phải... cậu ấy ghét tôi không?"

Hệ thống: 【......】【Không.】Tử Tang: "Cậu đâu phải cậu ấy, sao biết được trong lòng cậu ấy nghĩ gì?"

Tử Tang trở lại lớp, chỗ ngồi trong lớp đã được sắp xếp lại, nhưng em vẫn ngồi ở chỗ cũ, Quý Nhiên vẫn ngồi cạnh em.Quý Nhiên dựa lưng vào ghế, hai tay giấu dưới bàn nghịch điện thoại.

Thấy em đi tới, hắn cong ngón tay lấy ly trà sữa trên bàn đưa sang cho em: "Cốc trà sữa lần trước cậu gọi đấy, đường đầy đủ."

Tử Tang nhận lấy ly trà sữa, trà vẫn còn lạnh, thành cốc bám đầy giọt nước — lạnh đến nỗi khiến tay em tê buốt một cái.Em vừa ngồi xuống, Quý Nhiên cũng thôi chơi điện thoại, gục đầu xuống bàn nhìn em: "Ngon không?"

Tử Tang cắn ống hút, đôi môi vì lạnh mà càng thêm đỏ mọng: "Nhiều đường, ngon lắm."

Quý Nhiên khẽ cười, giọng trầm thấp: "Tuần này có trận bóng rổ, đến cổ vũ cho tôi nhé?"

Nói xong, hắn còn rướn người tới gần, nửa thân mình gần như đổ hẳn lên bàn Tử Tang: "Tôi mời cậu uống trà sữa một tháng, được không?"

Tử Tang dùng tay đẩy mặt hắn ra xa, nghĩ đến lời hứa "trà sữa một tháng" kia, đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý: "Vậy... cũng được."

Em giơ một ngón tay lên: "Chỉ một tháng thôi đó."

Quý Nhiên lập tức nắm lấy bàn tay ấy, áp lên má mình: "Nhớ rồi, một tháng."

Mấy đàn em của Quý Nhiên ngồi phía sau nhìn thấy vẻ mặt và hành động lúc này của hắn thì quay sang liếc nhau: "Thấy quỷ rồi."

Lão đại của bọn họ... hình như thật sự phải lòng rồi.
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 16 (1)


Việc lão đại của bọn họ có rung động hay chưa thì họ không biết, nhưng giải bóng rổ thì vẫn diễn ra đúng như mong chờ của lão đại.Trường tổ chức giải bóng rổ mỗi năm, một phần để học sinh khối 10 mới làm quen kết bạn, phần khác để học sinh lớp 12 thư giãn đầu óc, nên năm nào cũng diễn ra vào khoảng đầu năm học.Mấy ngày diễn ra giải bóng, trường mở bán phần — phụ huynh của học sinh tham gia thi đấu có thể vào trường xem, học sinh thì không cần mặc đồng phục.Hôm đó Tử Tang mặc bộ quần áo mấy hôm trước Văn Độ mua cho em, bảo là để chúc mừng em đạt hạng nhì.Vì mấy ngày này trường vào học muộn, nên Quý Nhiên xách theo ly trà sữa đã hứa mang cho Tử Tang bước vào lớp.Trong lớp chưa có nhiều người, ánh mắt hắn lướt từ bục giảng sang Tử Tang đang ngồi yên tại chỗ.Tử Tang mặc một chiếc áo thun trắng hơi rộng, càng khiến làn da trắng nõn của em thêm nổi bật.

Tấm lưng mảnh khảnh ngồi thẳng tắp, hàng mi dài cụp xuống, tay trắng trẻo cầm bút nghiêm túc viết bài.Quý Nhiên không để lộ cảm xúc, nhẹ nhàng bước đến gần, vươn tay véo má em một cái — đốt ngón tay như lún hẳn vào làn da mềm mại ấy: "Học thần của chúng ta vẫn chăm chỉ ghê."

Tử Tang hất tay hắn ra: "Cậu véo đau tôi rồi."

Quý Nhiên bật cười khẽ: Đúng là công chúa nhỏ."

Vẫn là trà sữa 100% đường đấy."

Hắn đặt ly trà sữa lên bàn em: "Đừng có quên đến cổ vũ tôi đấy nhé."

Tử Tang vẫn còn tập trung nhìn sách.Tuần trước em bị ngã, nghỉ mấy ngày ở nhà.

Tuy kiến thức cơ bản đã học xong, giờ là giai đoạn ôn tập vòng một, nghỉ học vài ngày chẳng ảnh hưởng gì mấy đến học lực của em — nhưng Tử Tang vẫn cảm thấy lo lắng.Dù ở thế giới thực, thành tích của em cũng không tệ, thường nằm trong top 3, nhưng ở đây chương trình học có phần khác biệt.

Đừng nói đến hạng nhất, ngay cả việc giữ vững top 3 em cũng chưa dám chắc.Huống chi còn có Tạ Tranh ngay từ lần đầu tiên xuất hiện đã vượt nguyên chủ hơn hai mươi điểm, từ đó luôn vững vàng ở vị trí số một.Biến số quá nhiều, Tử Tang chỉ còn cách duy nhất là chăm chỉ học hành.Vì đây là thứ duy nhất em có thể kiểm soát bằng chính nỗ lực của mình.Quý Nhiên nhìn dáng vẻ nghiêm túc đáng yêu của em, không nỡ làm phiền nhiều, nhưng lại sợ em quên, đành nhắc thêm lần nữa: "Nhất định phải nhớ đến xem tôi thi đấu đó nha, chiều nay đấy."

Sợ buổi sáng uống đồ lạnh sẽ đau bụng, lần này Quý Nhiên mua trà sữa nóng.

Hắn cắm sẵn ống hút rồi đặt ngay bên cạnh tay em: "Trưa tôi sẽ quay lại."

Nói xong, hắn vừa đi vừa quay đầu nhìn lại đến ba lần.Tử Tang cầm ly trà sữa bên cạnh, hút một hơi thật sâu, vừa nhai trân châu vừa cảm khái với hệ thống: "Quý Nhiên đúng là người tốt... nhưng dễ bị lừa quá đi mất."

Lần trước em dẫm bẩn giày bóng rổ của Quý Nhiên, vậy mà chỉ bằng vài lời ngon ngọt đã khiến hắn không bắt đền, lại còn mời em đi ăn.Bây giờ chỉ cần hứa cổ vũ thôi, Quý Nhiên cũng sẵn sàng mời em trà sữa cả tháng.Tử Tang xoa má mình, vừa thấy mình "hư hỏng", vừa buồn cười, lại thấy mình thông minh ghê.Nhưng Quý Nhiên mà ngốc thế này, sau này liệu có bị người khác lừa không nhỉ?Tử Tang lo lắng nghĩ thầm.Nghe thấy lời của Tử Tang, hệ thống im lặng: 【......】Mới mấy hôm trước còn nói Quý Nhiên là tên đại xấu xa, mặt mũi đáng sợ, giờ chỉ vì mấy ly trà sữa mà lại thấy người ta là người tốt rồi.Một bé ngốc hay thay đổi.Bị người ta bán còn vui vẻ giúp họ đếm tiền.Tử Tang chỉ lo lắng chưa đến hai giây, rồi lại tập trung làm bài tập.Chương trình học ở đây đúng là có khác biệt với chỗ em từng học, có một bài toán khiến em nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống, tóc dài quấn mấy vòng quanh ngón tay mà vẫn chẳng hiểu gì.Hàng mày cong mảnh cau lại, ánh mắt chăm chú dán vào đề bài, tay cầm bút gạch gạch vẽ vẽ bên cạnh, một lúc sau lại giở sách ra đối chiếu để tính.

Cuối cùng vẫn không ra kết quả, đến mức bị giật tóc rụng mấy sợi.
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 16 (2)


Tử Tang chỉ vào đề bài: "Ngài Hệ thống ơi, bài này làm sao vậy ạ?"

Hệ thống liếc qua một cái rồi đáp: 【Công ty chúng tôi công bằng, chính trực, không được phép cung cấp gợi ý hay giúp đỡ liên quan đến nhiệm vụ cho nhân viên.】Một trong những nhiệm vụ của Tử Tang là "giành lại hạng nhất khối", nên việc hỗ trợ học tập sẽ bị xem là gian lận.Hệ thống nói thêm:【Tạ Tranh cũng đang ở trong lớp đấy, cậu có thể thử hỏi cậu ấy.】Trong thời gian diễn ra giải bóng rổ, học sinh được phép ra vào lớp tùy ý.

Phần lớn chọn đi xem thi đấu, chỉ có số ít ở lại lớp mà trong lớp của Tử Tang, chỉ có em và Tạ Tranh ở lại.Trong mấy ngày em nghỉ phép, giáo viên chủ nhiệm đã sắp xếp lại chỗ ngồi một lần.

Chỗ của em và Quý Nhiên không thay đổi, còn Tạ Tranh được chuyển từ hàng cuối lên ngay phía sau em để tiện trao đổi.Tử Tang lại "hừ" khẽ một tiếng: "Không cần."

Hệ thống hỏi:【Tại sao?】Tử Tang má hơi phồng lên: "Tạ Tranh... cậu ấy không muốn nói chuyện với tôi."

Tử Tang có trực giác giống như một bé động vật nhỏ, có thể dễ dàng phân biệt được ai thích mình, ai không.Em cảm nhận rõ ràng Tạ Tranh có thiện cảm với em, nhưng bây giờ lại không muốn để ý tới em.Tử Tang lại "hừ" thêm một cái: "Cậu ấy không thèm để ý em thì em cũng không thèm để ý cậu ấy."

Hệ thống: 【......】Hệ thống biết chủ nhân của mình là kiểu có tính trẻ con, đành dịu giọng dỗ dành:
【Đúng lúc thầy dạy Toán của cậu vừa đến, sao em không đi hỏi thầy thử?】"Dạ được~"Tử Tang vừa tự nói mình đang giận, vừa ôm sách ra khỏi lớp, còn lén lút liếc nhìn Tạ Tranh một cái đầy "tức tối".Em nghĩ mình nhìn lén rất kín đáo, nhưng trong bất kỳ góc độ nào thì em cũng giống hệt một chú mèo nhỏ đang hờn dỗi, lén liếc chủ nhân, chờ được dỗ dành.Tạ Tranh bỗng nghẹn một hơi, đầu bút trong tay cũng lệch đi một chút.Tử Tang ở trong văn phòng thầy giáo rất lâu, quấn lấy thầy Toán hỏi cho bằng được mọi chỗ chưa hiểu, cuối cùng cũng hiểu được kha khá kiến thức trọng tâm.Tiếng chuông báo tan tiết cuối cùng của buổi sáng vang lên, Tử Tang ngoan ngoãn chào tạm biệt thầy Toán, thầy cũng mỉm cười chào lại và bảo em lần sau cứ tới tiếp, còn hứa sẽ cho kẹo nếu em lại đến hỏi bài.Khi Tử Tang quay về lớp, Quý Nhiên cũng vừa trở lại.

Tay hắn xách theo phần cơm, từng món từng món được bày lên bàn.

Thấy em, hắn gọi: "Cơm mua cho cậu đây."

Sáng nay hắn đi luyện tập.

Đội bóng rổ không vì có giải mà nghỉ, trái lại còn tăng cường cường độ tập luyện.

Giờ người hắn toàn mồ hôi, Quý Nhiên cảm giác bản thân bốc mùi không dễ chịu.Hoàn toàn không hợp với một Tử Tang thơm ngát.Quý Nhiên không dám đứng gần em quá, giữ khoảng cách vài bước để chắc chắn mùi mồ hôi không bay đến chỗ em: "Chiều nhất định phải đến xem tôi thi đấu nhé."

Tử Tang gật đầu: "Ừm, được."

Quý Nhiên vẫn thấy chưa yên tâm, rướn người lại gần thêm một chút.

Dưới đồng phục bóng rổ hắn mặc thêm một chiếc áo thun trắng, khi cử động cũng không để lộ gì cả:
"Chiều nhất định phải đến đó nha."

Nói rồi, Quý Nhiên hạ giọng: "Trước khi trận bắt đầu, tôi sẽ đến đón cậu."

Tử Tang: "Ừm, được."

"Đúng là nhóc lười nhiệt tình~" Quý Nhiên tạm hài lòng, đẩy hộp cơm về phía trước: "Đều là món cậu thích ăn đó."

Hắn ngửi thấy mùi mồ hôi trên người mình, vội vàng đi tắm nên cũng không nán lại lâu.Tử Tang ăn xong cũng không thấy buồn ngủ, lại tiếp tục làm bài tập.Buổi chiều, Tử Tang được Quý Nhiên kéo ra khu khán đài phía trước, hắn còn chu đáo che dù cho em để tránh nắng."

Ngồi đây đi."

Hắn còn mang theo cả quạt mini nhỏ nhỏ xinh xinh.Quý Nhiên chưa kịp nói gì nhiều thì đã có người gọi lên sân."

Hãy đợi mà cổ vũ cho tôi nha!"

Tử Tang ngồi dưới tán ô, còn Quý Nhiên đứng dưới ánh mặt trời — ánh nắng rực rỡ phủ lên đường nét khuôn mặt tuấn tú của hắn, đôi mắt ánh lên vẻ tự tin và ngông cuồng tuổi trẻ.
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 17 (1)


Bóng râm của chiếc ô che nắng phủ đúng lên người Tử Tang.

Em mím môi, đôi mắt tròn tròn sau gọng kính đen dày mở to, trong lòng kẹp một chai nước khoáng trong suốt.Tử Tang mặc bộ quần áo do Văn Độ mua cho, bên dưới là quần short, để lộ đôi chân thon dài, trắng ngần như ngọc.Hai chân em ngoan ngoãn khép lại, đầu gối còn ánh lên sắc hồng nhạt, phần thịt mềm ở chỗ kẹp chai nước hơi lõm xuống.Tử Tang chăm chú nhìn về phía sân đấu, người vô thức nghiêng về phía trước.Trận đấu trên sân diễn ra vô cùng quyết liệt, nhưng lại chẳng mấy ai nhìn vào đó.

Hầu như mọi ánh mắt đều đang len lén liếc về phía Tử Tang.Tử Tang không nhận ra điều gì, chỉ cảm thấy xung quanh đông người.

Nhưng nghĩ lại thì bóng rổ thường đông người xem cũng là chuyện bình thường, chỉ là... hơi nóng.Em lấy chiếc quạt mini mà Quý Nhiên đưa ra quạt quạt, tóc mái lòa xòa trước trán bay bay, những giọt mồ hôi nhỏ xíu trên sống mũi cũng nhanh chóng biến mất.

Tử Tang híp mắt lại đầy mãn nguyện.Một mùi hương nhè nhẹ từ người em lan ra xung quanh.【Cậu xem có hiểu gì không ?】— Hệ thống bất ngờ lên tiếng khi thấy Tử Tang nhìn chăm chăm vào Quý Nhiên và đồng đội đang thi đấu."

Hả?" — Tử Tang hơi ngẩn ra, bộ não nhỏ xíu của em xoay vài vòng, một lúc sau mới hiểu ra hệ thống hỏi gì, rồi lắc đầu: "Tôi không hiểu gì hết á."

Trên sân, Quý Nhiên thực hiện cú úp rổ gọn gàng, lúc tiếp đất, áo đấu phồng lên vì gió khiến không ít người nghĩ có thể thấy được cơ bụng của hắn.

Nhưng áo bên trong của Quý Nhiên là một chiếc áo thun trắng bó sát, che kỹ lưỡng, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét cơ bắp.Tử Tang nhìn cánh tay rắn chắc của Quý Nhiên, rồi lại ngước nhìn chiều cao nổi bật của hắn, cuối cùng nhớ đến cảm giác sờ vào cơ bụng trước đó, bất giác thở dài.【?】— Hệ thống thấy khó hiểu.Tử Tang véo véo phần thịt mềm trên cánh tay mình, ghen tị nói: "Quý Nhiên ngầu thật đó..."

Từ nhỏ, em đã mang vẻ ngoài tinh xảo, đi cùng anh trai ra ngoài thường bị nhầm là con gái.

Em lại không cao, da dẻ trắng mịn, hơi chạm vào là đỏ, lại hay mít ướt.Còn Quý Nhiên, khuôn mặt góc cạnh sắc nét, mắt phượng nhìn bình thường đã có vẻ lạnh lùng, nhưng tính cách lại rất tốt, rất được lòng người.

Ừm... chỉ là hơi dễ bị lừa chút.Theo kế hoạch ban đầu, em cũng đáng lẽ phải lớn lên như vậy mới đúng chứ."

Haizz..." — Tử Tang rũ mắt, lại thở dài lần nữa.Mặt trời dần lên cao, Tử Tang bắt đầu đổ mồ hôi.

Em lấy từ túi áo ra một gói giấy thơm và nhẹ nhàng thấm mồ hôi trên mặt.Lúc này, có người khẽ chạm vào em.

Tử Tang ló nửa khuôn mặt từ sau tờ giấy ra, dịu giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Người chạm vào em là một nam sinh, trắng trẻo, không biết vì trời nóng hay vì ngại ngùng mà mặt đỏ ửng cả lên: "Tử...

Tử Tang, có thể cho tớ xin một tờ giấy không?"

Cậu ta vừa nói xong, không gian xung quanh bỗng chốc yên ắng lại.

Mọi người đều đang chờ câu trả lời của Tử Tang.Tử Tang chẳng nghi ngờ gì, liền rút ra một tờ giấy.Nam sinh vội vàng đưa hai tay đón lấy.Nhìn hành động đó, Tử Tang cảm thấy hơi ngại.

Đầu ngón tay em trắng nhợt, nhẹ nhàng đặt tờ giấy vào tay cậu ta.Nam sinh rối rít cảm ơn.Ngay sau đó, một người khác cũng nhanh chóng chạy tới: "Tử Tang, cho tớ xin một tờ nha!"

"Tớ cũng muốn nữa!"

Tử Tang vừa lặng lẽ phát giấy vừa lẩm bẩm với hệ thống:
"Bọn họ kỳ quá, giấy thì chỗ nào mà chẳng bán được..."

Chỉ chưa tới một phút, em đã phát hết sạch.Những người không nhận được giấy đành thất vọng quay về chỗ.Sau sự kiện nhỏ đó, Tử Tang lại đổ mồ hôi.

Em dùng tờ giấy cuối cùng lau mặt, rồi mở nắp chai nước ra uống hai ngụm.Đôi môi đỏ mọng áp lên miệng chai nước khoáng, hơi biến dạng, nước từng chút trôi vào miệng.Một ánh nhìn nóng rực từ bên cạnh chiếu đến.

Tử Tang quay đầu lại, rất nghiêm túc nói: "Nước này không cho đâu nhé, chai này tớ đã uống rồi.

Chai kia là để cho bạn tớ."

Người kia vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.Tử Tang lại tiếp tục chuyên tâm xem trận đấu.Trận đấu kết thúc rất nhanh.

Khi trọng tài thổi còi báo hiệu trận đấu kết thúc, Quý Nhiên lập tức quay đầu lại nhìn em, rồi chạy về phía em: "Là cho tôi à?"

Sợ Tử Tang nói không phải, Quý Nhiên chẳng để em kịp trả lời, liền rút ngay chai nước đang được kẹp giữa hai chân Tử Tang, ngửa đầu uống cạn.Tử Tang trơ mắt nhìn hắn mà đơ người.Quý Nhiên bóp dẹp chai nước, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của em, không nhịn được bật cười: "Sao thế, tiểu công chúa, sao mặt cậu như thế kia?"

Ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo của Tử Tang chỉ vào chai nước trong tay hắn, má bắt đầu đỏ bừng lên: "Cái... cái đó là tôi đã uống rồi mà..."

Quý Nhiên sững người, tay run nhẹ, lắp bắp: "Cảm... cảm ơn cậu."

Lúc chưa bị nói thì còn không thấy gì.

Nhưng khi Tử Tang bảo là em từng uống qua, Quý Nhiên lại cảm thấy nước trong chai vừa nãy uống vào bỗng trở nên ngọt ngào lạ thường.

Hắn nuốt khan một cái, rồi lễ phép nói: "Cảm ơn cậu nhé."

Tử Tang: "Không có gì...?"

Quý Nhiên lúc này mới định thần lại, tự vỗ nhẹ vào mặt mình:
"Tụi mình thắng rồi!

Dắt cậu đi ăn cái gì nha?"

Quý Nhiên là đội trưởng đội bóng rổ của trường, trong lớp cũng có rất nhiều người là thành viên trong đội, nên trận này thắng rất dễ dàng.Vừa nghe đến được mời đi ăn, mắt Tử Tang liền sáng rực.

Chuyện Quý Nhiên vừa uống nước của em liền bị quẳng ra sau đầu, em gật đầu ngay tắp lự.Lúc này trời khá nắng, Tử Tang toát nhẹ chút mồ hôi, nhưng trên người lại không hề có mùi mồ hôi, chỉ tỏa ra mùi hương nhè nhẹ ngọt dịu.Quý Nhiên cầm chai nước: "Cậu về lớp trước đi, tôi đi tắm rồi sẽ đến tìm cậu."

"Ừm." — Tử Tang ngoan ngoãn đáp lời.Khi em quay lại lớp học, Tạ Tranh vẫn đang ngồi tại chỗ cũ làm bài tập, lưng thẳng tắp như cũ.Tử Tang mím môi.Thời gian trận đấu trôi qua rất nhanh.

Dù Quý Nhiên rất muốn mời Tử Tang đi xem tiếp trận của hắn, nhưng thấy em đang chăm chỉ học bài, hơn nữa ngoài trời nắng gắt nên hắn cũng không ép.Quý Nhiên nằm ườn ra lưng ghế: "Trận chung kết cậu có đi xem không?

Nếu cậu đi, huy chương tôi sẽ tặng cho cậu luôn đó."

Sau đó hắn lại bổ sung: "Tất nhiên, dù cậu không đi thì tôi cũng vẫn tặng, chỉ là... nếu cậu không đến, tôi sẽ hơi hơi buồn một chút."

Tử Tang cảm thấy Quý Nhiên lúc này cứ như một chú chó lớn vậy, khiến em muốn xoa đầu hắn.Nhưng em đã nén lại ý nghĩ đó.Tùy tiện nghĩ người ta thành chó con thế này đúng là không lễ phép chút nào...Tử Tang hơi ngượng ngùng, tránh ánh mắt của Quý Nhiên: "Được..."

Kỳ thi giữa kỳ cũng sắp đến rồi.

Vì đã hứa sẽ đi xem trận chung kết của Quý Nhiên, Tử Tang bắt đầu cố gắng dành thêm thời gian học bài vào mỗi tối.
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 17 (2)


"Đến giờ ngủ rồi, bạn Tử Tang à."

Gần đây Quý Nhiên bận tham gia một sự kiện không thể lùi lại, nhưng tối nào hắn cũng cố gọi điện để nhắc Tử Tang đi ngủ.Quý Nhiên mặc một bộ vest cao cấp được cắt may riêng, có chút bực bội kéo lỏng cà vạt, tìm một góc tường để dựa vào.Da của Tử Tang rất đẹp, nhưng do thức khuya học bài nhiều nên dưới mắt em đã xuất hiện một quầng thâm mờ mờ.Sự kiện hắn đang dự nhàm chán đến cực độ, Quý Nhiên lại bắt đầu muốn hút thuốc.

Hắn vuốt nhẹ ngón tay, giọng trầm xuống: "Bạn học Tử Tang, rốt cuộc cậu đã thức khuya mấy ngày rồi?"

Tử Tang có chút chột dạ, cây bút trong tay khựng lại một chút: "Tôi đâu có đâu!"

Nhưng giọng em nhỏ dần: "Chỉ là... chỉ là hơi hơi thức vài ngày thôi mà."

Dù Tử Tang nói nhỏ, nhưng Quý Nhiên vẫn nghe được.

Hắn nhìn khuôn mặt trắng trẻo của em: "Mau đi ngủ đi, không thì đến lúc thi giữa kỳ lại gục ra bàn ngủ mất."

Hệ thống cũng ở bên cạnh nói chen vào: 【Ngủ sớm đi, mấy ngày này không quyết định được gì đâu.】Tử Tang là kiểu người rất nghe lời.

Em đi tắm khá chậm rãi, nhưng khi vừa mới bước ra khỏi phòng tắm thì hệ thống bỗng nhiên lên tiếng:
【Phát hiện thụ chính đang gặp nguy hiểm tính mạng.

Tiến hành khẩn cấp đưa ký chủ tới hiện trường, xin ký chủ nhất định phải bảo vệ an toàn cho thụ chính.】"Ể..." — Tử Tang còn đang cầm khăn lông trên tay, chưa kịp phản ứng thì đã bị truyền tống đến một con hẻm tối om.Lúc này đã là đêm khuya.

Thành phố này không quá sầm uất, ngoài trung tâm ra thì đèn đường ở những khu khác đều sẽ tắt sau 11 giờ đêm.Tử Tang khá may mắn vì con hẻm nơi em được truyền tới lại nằm ngay cạnh một cột đèn đường.

Chỉ là cột đèn có vẻ bị lỗi, cứ chớp tắt liên tục.Phía trước em là khoảng sáng lờ mờ trong con hẻm, ánh đèn vàng yếu ớt chỉ chiếu được một góc nhỏ.

Phía sau lưng là bóng tối đen kịt.Một cơn gió lạnh lùa qua, khiến bộ đồ ngủ mỏng dính vào người em.

Tử Tang sờ lên cánh tay trắng nõn của mình, nổi đầy da gà, khẽ nói:
"Hệ thống ơi... chỗ này đáng sợ quá..."

Tử Tang gan nhỏ, mà nơi này lại không một bóng người, âm u rờn rợn.

Em không dám tùy tiện cử động, cứ cảm thấy như có thứ gì không sạch sẽ đang theo dõi mình vậy.Em gần như sắp khóc, giọng nói mang theo cả tiếng nấc:"Tạ Tranh ở đâu vậy..."

Tóc em còn chưa khô hẳn, từng giọt nước nhỏ tí tách xuống cổ, khiến em càng thêm sợ hãi.Hệ thống bình tĩnh ra lệnh: 【Ký chủ, chúng ta phải nhanh lên.

Phát hiện dấu hiệu sinh mệnh của thụ chính đang giảm mạnh.】【Giờ quay lại phía sau,】 — Hệ thống tiếp tục chỉ đạo:
【Đi thẳng con hẻm này.】Nghe đến việc dấu hiệu sinh mệnh của Tạ Tranh đang giảm mạnh, Tử Tang chẳng còn tâm trí mà sợ hãi nữa.

Em nghiến răng, xoay người rồi chạy thẳng về phía trước.Chỉ cần chạy nhanh, thì mấy thứ bẩn thỉu sẽ không kịp đuổi theo!【Rẽ trái.】Hệ thống liên tục chỉ dẫn đường, Tử Tang thở hổn hển chạy tới trước một tòa nhà cũ nát.Tòa nhà này còn tồi tàn hơn cả khu chung cư nhà em.

Nhìn sơ qua đã thấy tường vỡ nát, cao khoảng chừng năm tầng.

Góc tầng ba vẫn còn sáng đèn, kèm theo đó là âm thanh ồn ào vọng xuống.Hệ thống:【Thụ chính đang ở đó.】Tử Tang liếc mắt nhìn lên, rồi lập tức chạy lên cầu thang.Khu cầu thang ở đây không có đèn cảm ứng.

Mắt em bị cận nặng, lại bị dịch chuyển gấp nên chưa kịp đeo kính.Trước mặt tối đen như mực, vì không có ánh sáng nên mọi thứ như mất hết hình dáng, Tử Tang chẳng nhìn thấy gì.

Phía trên vẫn còn ồn ào, nên em chỉ có thể cúi đầu chăm chú nhìn từng bậc thang.Lan can cầu thang bằng sắt, rỉ sét đỏ sẫm, mặt đất vương đầy cặn bẩn.Các bậc thang cũng không đều nhau, bên tường còn chất đầy những món đồ linh tinh.

Tử Tang vừa leo vừa bước rất cẩn thận."

Két——"Một con chuột to béo lao vèo qua chân, lông thô cứng quệt qua mắt cá chân em.Tử Tang hét toáng lên: "Hệ thống ơi!

Có chuột!!"

Lúc này em thực sự sợ rồi, nước mắt tuôn ra không ngừng.Hệ thống không có hình thể, em cũng chẳng kỳ vọng gì.

Tử Tang chỉ vội lau nước mắt rồi gắng sức chạy lên.Chưa tới tầng ba đã có thể nghe rõ tiếng cãi vã.

Một người phụ nữ quát lên the thé: "Tôi báo cảnh sát rồi đấy nhé!"

Hành lang tầng ba đã bị vây kín bởi một đám người, gần như ai cũng mặc đồ ngủ.

Tử Tang sờ lên cánh tay nổi đầy da gà, cố chen lên phía trước xem có chuyện gì.Một bác gái thấy em đang tiến lên, liền kéo tay em lại:"Cô bé, đừng có lại gần."

Bác ấy nhìn thấy vẻ ngoài xinh xắn của Tử Tang, nên cũng không suy nghĩ gì nhiều về giới tính của em: "Tiểu Tranh nhà cô đúng là khổ quá, vướng phải người cha như vậy..."
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 18 (1)


"Thật là khổ..." — Bác gái thở dài cảm thán — "Lúc nhỏ mẹ nó cũng bỏ đi với người khác, chẳng bao giờ quay về nhìn nó một cái..."

Những lời sau đó Tử Tang nghe không rõ nữa, em chen qua đám người hỗn loạn, tiến dần vào giữa."

Đm, con trai của tao thì tao muốn đánh là đánh!"

"Ăn của tao, uống của tao, đến lúc xảy ra chuyện thì chẳng giúp được cái mẹ gì, hừ, nuôi con trai chẳng bằng nuôi miếng thịt xá xíu còn hơn!"

Ở giữa đám đông, hai người đàn ông đang đè một gã say rượu đang vùng vẫy điên loạn, suýt nữa không khống chế nổi gã ta.Tử Tang đảo mắt tìm quanh, cuối cùng cũng thấy được Tạ Tranh ở một góc hành lang.Chỗ đó là tận cùng hành lang, Tạ Tranh sắc mặt trắng bệch, ngồi dựa vào tường, phía sau còn có một cô gái tóc tai rũ rượi.Nơi ấy không có ánh đèn, suýt nữa Tử Tang đã không thấy Tạ Tranh.Cảnh tượng lúc này vô cùng hỗn loạn, trừ khu vực quanh Tạ Tranh và gã say kia thì hầu như chỗ nào cũng bị người vây kín, hành lang vốn nhỏ lại càng thêm chật chội.【Cảnh báo, cảnh báo!

Ý chí sinh tồn của nhân vật thụ đang giảm mạnh.】Giọng hệ thống vang lên không đúng lúc, Tử Tang liền rón rén đi về phía Tạ Tranh.Những người ở hiện trường, cao thấp béo gầy đều là trung niên, gương mặt hằn đầy dấu vết của thời gian, còn Tử Tang thì trắng trẻo non nớt, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, đứng trong đám người nổi bật không gì sánh bằng.

Không ít người vừa nhìn thấy em liền nảy sinh thiện cảm.Cánh tay của Tạ Tranh đang chảy máu, gần như mất cảm giác, bên tai là tiếng cô gái đang nức nở khe khẽ xen lẫn với lời bàn tán chẳng mấy nhỏ nhẹ của hàng xóm xung quanh.

Những âm thanh chằng chịt như một tấm lưới lớn siết chặt lấy cậu ta, khiến cậu ta gần như không thở nổi.Cậu ta nhắm mắt lại, đầu óc choáng váng.Âm thanh bên tai bỗng tĩnh lặng trong chốc lát.

Tạ Tranh cố chịu đựng cơn đau nơi cánh tay, không định mở mắt, cho đến khi một làn hương nhè nhẹ len vào chóp mũi."

Tử Tang?" — Tạ Tranh giật mình.

Nơi cậu ta sống giống như khu ổ chuột, dân cư phức tạp, cách nhà Tử Tang cũng rất xa.Tử Tang nhát gan, anh ta không biết làm sao em tìm được tới đây, cũng không biết em đã đi đường thế nào, có sợ không.

Anh ta muốn giấu cánh tay đang chảy máu ra sau lưng.Càng đến gần, Tử Tang càng ngửi thấy mùi máu tanh.Ban đầu em còn không rõ mùi máu từ đâu ra, nhưng khi Tạ Tranh khẽ nhúc nhích, em liền thấy trên cánh tay anh ta có một vết thương rất sâu, không được băng bó, máu đỏ sẫm trào ra từ đó, chảy dọc theo những ngón tay trắng bệch và gầy gò, nhỏ từng giọt xuống nền gạch.Tim Tử Tang co thắt lại, em lập tức lấy khăn mặt của mình lau máu trên tay anh ta.Tạ Tranh cử động cánh tay còn lành lặn, ngăn lại: "Không sao."

Tử Tang cắn chặt môi, hàm răng trắng ngà cắn lên đôi môi đỏ mọng tạo thành một vết hằn sâu, em không nhận ra điều đó, gương mặt nhỏ nhắn lem đầy nước mắt, giọng run rẩy:
"Cậu bị làm sao thế...

đau không..."

Vừa dứt lời, Tử Tang liền thấy mình hỏi câu ngốc, vết thương sâu như vậy sao có thể không đau được?Em luống cuống định lấy tay đè vết thương lại, mong máu ngừng chảy, nhưng lại sợ làm đau thêm, đành cầm khăn đặt nhẹ dưới vết thương.Tạ Tranh mất quá nhiều máu, thần trí đã bắt đầu mơ hồ.Cậu ta nhìn đôi môi bị em cắn đến sưng đỏ, đưa ngón cái lên nhẹ nhàng tách răng em ra:
"Đừng cắn nữa."

Sợ làm đau tay cậu ta, Tử Tang ngoan ngoãn thả lỏng hàm răng theo lực dẫn dắt của cậu ta.Đôi môi của Tử Tang rất mềm, ngón cái của Tạ Tranh vừa chạm vào đã tạo thành một vết lõm nhỏ, rồi từ từ di chuyển vào bên trong, chạm thấy đầu lưỡi ẩm ướt đỏ au của em.Tạ Tranh khẽ híp mắt.Tử Tang lúc này mở miệng hơi to, lâu không khép lại nên bắt đầu thấy mỏi, nước bọt cũng từ khóe miệng tràn ra một chút.Ngón tay Tạ Tranh còn đang ấn vào môi em, bất chợt tiến sâu hơn một chút, đầu ngón tay chạm vào đầu lưỡi, đúng lúc ấy Tử Tang ngậm miệng lại, vừa khéo ngậm trọn hết ngón tay của anh ta.Cả hai người đều sững sờ.Tiếng còi xe cảnh sát và cứu thương vang vọng khắp bầu trời, ánh đèn đỏ xanh lập lòe soi rọi mọi nơi."

Mau lên!

Xe cấp cứu đến rồi!"

Giọng của bác gái lúc nãy vang lên.

Mọi người bắt đầu chiếu đèn pin về phía Tạ Tranh.Ánh sáng gay gắt đập vào mắt khiến Tạ Tranh bừng tỉnh, vội rút tay lại.Ngón tay cái vẫn còn ướt mềm."

Mẹ kiếp, cảnh sát đến rồi thì mau thả tao ra!

Không thì mấy người cũng chẳng yên thân đâu!" — Gã đàn ông đang bị đè dưới đất hét lên.

Hai người giữ gã ta càng dồn thêm sức.

Gã bị ép úp mặt xuống sàn, mắt nhìn thẳng về phía Tử Tang.Tạ Tranh bất chợt cảm nhận được một ánh nhìn gớm ghiếc như nhớp nhúa.

Cậu ta ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của gã.Gã nhếch miệng cười, mắt đục ngầu, mặt đỏ như gan lợn vì say rượu.Bị ép nằm rạp dưới đất, bộ đồ trên người nhăn nhúm bẩn thỉu, tóc bết dầu dính chặt vào nhau, khóe miệng hé ra để lộ hàm răng vàng khè.Nhân viên y tế mang cáng lên, vội vàng chạy tới chỗ Tạ Tranh.Vết thương của cậu ta nhìn qua đã biết nghiêm trọng, họ định đỡ cậu ta lên cáng, nhưng Tạ Tranh tự mình ngồi dậy rồi trèo lên cáng.Cảnh sát cũng nhanh chóng lên đến nơi.

Hiện trường im bặt một lúc, hai người đang giữ gã đàn ông liền buông tay ra.

Một viên cảnh sát cao lớn bước tới hỏi tình hình, rồi mọi người bắt đầu nhao nhao lên tường thuật sự việc.Tạ Mậu Tài lồm cồm bò dậy, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn chằm chằm vào Tử Tang."

Mọi người cũng không rõ chuyện gì xảy ra nữa, chỉ là bỗng nhiên nghe thấy tiếng phụ nữ hét lên."

"Đúng, đúng đó, nghe thấy Tiểu Tranh bị thương nên bọn tôi mới chạy ra ngoài."

Cảnh sát nắm được đại khái tình hình, ra hiệu đưa Tạ Mậu Tài đi.

Cáng của Tạ Tranh khi đi ngang qua ông ta, Tạ Tranh nhìn thẳng vào mắt ông ta, không nói gì, chỉ nhả một câu bằng ánh mắt: "Cẩn thận đôi mắt của ông."

Tạ Mậu Tài bị ánh mắt của con trai mình làm cho rùng mình, cả người run lên một cái, mạch máu ở trán và cổ nổi phồng lên, mặt đỏ gay, cổ nghẹn lại:
"Đồng chí cảnh sát, anh xem thằng oắt con này đi, dám đe dọa cả bố mình!

Đồng chí cảnh sát mau bắt nó lại!"

Một viên cảnh sát giơ tay bịt tai, như thể sắp bị ông ta hét đến thủng màng nhĩ.Lúc thấy Tạ Tranh sắp được đẩy đi, cô gái đang ngồi co quắp khóc ở góc tường bỗng như bừng tỉnh, ôm lấy cánh tay run rẩy, đôi mắt sưng đỏ lập tức nhìn thấy cảnh sát.

Cô ta lao đến, vừa khóc vừa la to: "Chú cảnh sát!

Ông ta...

ông ta định cưỡng hiếp cháu!"

Ngón tay cô ta chỉ thẳng vào Tạ Mậu Tài.Sắc mặt viên cảnh sát tối sầm lại.Sắc mặt Tạ Mậu Tài lập tức trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt dao động liên tục, cuối cùng nhìn xuống nền đất trước mặt viên cảnh sát, gào lên:
"Đừng có mà nói điêu !

Con đàn bà chết tiệt này, dám vu khống người khác à!"

Viên cảnh sát nhìn sắc mặt ông ta, trong lòng đã hiểu ra tám phần: "Có vu khống hay không, về đồn thì sẽ rõ."
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 18 (2)


Chuyện phía sau đó Tử Tang không được chứng kiến, vì em là người đi cùng Tạ Tranh đến bệnh viện.

Trên đường đi, do mất quá nhiều máu, Tạ Tranh đã ngất lịm.Bình thường sắc mặt Tạ Tranh vốn đã trắng bệch, giờ càng trắng đến mức khiến Tử Tang lo sợ.Em đứng nhìn y tá xử lý vết thương sâu đến mức thấy cả xương.

Dù đã hôn mê, Tạ Tranh vẫn đau đến mức vô thức siết chặt tay.Tử Tang nhíu mày, đồng cảm đến mức tự nhiên bật ra vài tiếng "hức...

đau quá":
"Nhẹ tay một chút... nhẹ thôi..."

Y tá thấy gương mặt nhỏ của em nhăn lại, liền mỉm cười dịu dàng: "Được rồi, được rồi, chị nhẹ tay đây."

Đến bệnh viện, y tá vội vàng đẩy Tạ Tranh đi truyền máu, Tử Tang thì đi nộp viện phí.Nộp phí xong, em mở điện thoại ra xem lại tài khoản — số tiền làm mẫu ảnh trước đây giờ gần như không còn lại bao nhiêu.

Em mím môi, nhìn một lúc lâu không nói gì.Văn Độ vừa xong sự kiện, chưa được bao lâu thì nhận được điện thoại của Tử Tang.

Hắn ta áp điện thoại vào tai, giọng còn mang theo ý cười:"Bạn họcTử Tang, sao giờ này vẫn chưa ngủ?"

Nhưng vừa nghe thấy tiếng gió vù vù bên kia, nụ cười trong giọng nói hắn ta lập tức biến mất: "Tử Tang, em không ở nhà à?"

Tử Tang đang đứng trên cây cầu nối hai tòa nhà của bệnh viện.

Giữa đêm, không một bóng người qua lại.

Gió lùa qua khiến em lạnh run, bộ đồ ngủ mỏng manh không đủ chắn gió, em ôm lấy bản thân, giọng khẽ run lên: "Không... không ở nhà..."

Văn Độ: "Em đang ở đâu?"

Trên trời, trăng sáng vằng vặc.

Tử Tang vịn tay lên lan can, ánh trăng trong mắt em hiện lên lờ mờ như đang phát sáng: "Em đang ở bệnh viện."

Tay đang tháo cà vạt của Văn Độ khựng lại, hơi thở bắt đầu gấp gáp, chưa kịp nghĩ gì, hắn ta đã nói: "Em bị sao vậy?

Anh lập tức quay về!"

Trên cầu không có đèn, chỉ có ánh sáng từ hai đại sảnh bên kia hắt ra.

Nơi em đứng vẫn tối mờ mờ, trong đầu cứ thoáng hiện lên những chuyện ma mị về bệnh viện mà em từng nghe.Tử Tang chậm rãi bước vào hành lang dẫn tới quầy thu ngân: "Không phải em..."

"Là bạn học của em.

Cậu ấy bị thương, mà ba mẹ không ở bên, nên em tạm thời ứng trước tiền viện phí."

Văn Độ đang định đặt vé liền dừng tay lại: "Anh hiểu rồi."

Chỉ một giây sau, điện thoại của Tử Tang vang lên tiếng thông báo chuyển khoản.Tử Tang mở ra nhìn, vừa thấy con số, mắt em lập tức trợn tròn: "Nhiều quá... cái này nhiều quá rồi đó!"

"Dùng để ứng cứu khẩn cấp."

Văn Độ cười nhẹ, "Cho nhiều vậy, gọi một tiếng 'anh' nghe thử xem nào?"

Tử Tang không có vấn đề gì với chuyện gọi người khác là "anh", huống chi Văn Độ đúng là lớn hơn em thật.

Em mím môi, mở miệng nói ngọt xớt: "Anh Văn Độ ~"Văn Độ khẽ gãi mũi, đáp lại bằng một tiếng rất nhẹ: "Ừm."

"Văn Độ?

Là Tiểu Độ đấy à?"

Một giọng nam mơ hồ vang lên từ phía xa: "Hình như tôi nghe thấy anh Chu đang gọi cậu, có chuyện gì gấp sao?"

"Anh Chu" chính là quản lý của Văn Độ."

Không quan trọng."

Văn Độ dặn dò, "Sáng mai anh sẽ tới nơi.

Em đừng tự về nhà một mình, không an toàn đâu.

Bệnh viện chắc có chỗ cho người thân ở lại, em cứ ngủ lại đó đi.

Sáng mai anh sẽ xin phép nghỉ cho em."

Lần trước sau buổi họp phụ huynh, Văn Độ đã kết bạn WeChat với giáo viên của Tử Tang để tiện liên lạc."

Vâng vâng."

Tử Tang vui vẻ đáp "Không cần xin nghỉ đâu, em vẫn đi học được."

Vì không phải cuối tuần nên em không mang theo nhiều sách, chỉ có mấy tờ đề cương ôn tập."

Đến trễ một chút cũng không sao.

Học sinh chăm chỉ như Tử Tang mà."

"!" — Tử Tang bĩu môi: "Anh đang chọc em đó à!"

"Tiểu nhân nào dám~" Văn Độ giả vờ năn nỉ: "Ngủ sớm nha, học sinh Tử Tang."

Giọng hắn ta thấp, dịu dàng như ru: "Chúc ngủ ngon."

Tử Tang: "Chúc anh ngủ ngon."

Cúp điện thoại xong, hệ thống vang lên:【Tôi có thể truyền tống ký chủ về nhà.】【Ký chủ có muốn truyền tống ngay bây giờ không?】Lúc này Tử Tang đã đứng trước phòng bệnh của Tạ Tranh.

Cậu ta vẫn chưa tỉnh lại, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, cánh tay được băng bó trông đến kinh hoàng."

Không cần đâu."

Tử Tang từ chối — "Tạ Tranh nằm một mình trong phòng bệnh thật đáng thương.

Tôi mà đi rồi, nhỡ nửa đêm cậu ấy sốt thì sao?"

Mỗi lần em bị ốm, anh trai luôn ngồi cạnh chăm em cả đêm.Tử Tang nhỏ giọng dặn: "Hệ thống ơi, sáng mai nhớ gọi tôi dậy nha.

Tôi còn phải đi học nữa."【...Được.】— Hệ thống trả lời.Tử Tang lễ phép hỏi y tá xem có được ở lại trông bệnh không, được đồng ý, em bèn nằm luôn lên giường phụ trong phòng, không thay đồ mà ngủ luôn như vậy.Cùng lúc đó, Văn Độ cất điện thoại, khoanh tay nhìn hai người trung niên mệt mỏi không biết chui từ đâu ra, sắc mặt lạnh tanh: "Có chuyện gì không?"

Sáng hôm sau.Hệ thống hoàn thành nhiệm vụ gọi Tử Tang dậy đúng giờ.Tử Tang vừa ngáp vừa dụi mắt.Thực ra đêm qua em ngủ không ngon, giường phụ cứng ngắc khiến em đau nhức cả người, lại lo lắng cho tình trạng của Tạ Tranh nên tỉnh dậy mấy lần trong đêm.

Cũng may không xảy ra chuyện gì, cậu ta không bị sốt, đến giờ vẫn vậy.Tử Tang cảm thấy đầu hơi choáng, nhưng em nghĩ chắc là do ngủ không đủ giấc, nghỉ một lát là ổn."

Hệ thống, truyền tống tôi về nhà rửa mặt đi."【Ừm.】Chỉ một giây sau, Tử Tang biến mất khỏi phòng bệnh.Tạ Tranh mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía giường phụ, rất lâu sau, khuôn mặt trắng bệch của cậu ta mới hiện lên một nụ cười khẽ.
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 19 (1)


Tử Tang nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi vội vã đến trường, vừa khéo ngồi vào đúng chỗ, gương mặt nhỏ mỏng vẫn còn ửng đỏ cả.Quý Nhiên nằm sấp đầu lên bàn, dựa tay lên nhìn em: "Diệp Thần hôm nay sao đến muộn vậy?"

Tử Tang đưa tay đè đầu hắn, giả bộ giận dữ: "Đâu phải việc của cậu."

Em tưởng mình thật dữ dằn, nhưng thở còn chưa đều, má phập phồng hồng rực.

Kính dày trông hùng hổ, nhưng ai nhìn cũng chỉ thấy đáng yêu như một cục bông.Chửi vui mỗi ngày.Quý Nhiên thấy thoải mái, hôm nay không có trận bóng rổ buổi sáng nên hắn quay đầu ngủ tiếp.Lúc thức dậy đã hơn chín giờ, liếc qua thấy Tử Tang vẫn mặt đỏ như trái đào, liền nghi ngờ: "Cậu vừa mới vận động gì vậy?"

Tử Tang đang dán mắt vào đống bài tập, đầu óc như quay vòng, sau một lúc mới phản ứng lại: "Không có đâu."

Quý Nhiên cau mày, phát hiện sự thay đổi: "Cậu bị sốt rồi."

"Không có đâu."

Tử Tang chạm trán lên trán mình, rồi thấy lại không nóng.Quý Nhiên cũng chạm thử.Tử Tang dùng má ửng hồng dụi lên tay hắn: "Cậu mới lạnh lắm đó."

Quý Nhiên nghiêm túc: "Còn đi nổi không?"

Tử Tang ngước mắt nhìn, đáp lạc đề: "Tôi buồn ngủ quá."

Quý Nhiên nhìn em mơ mơ màng màng thấy bất an, ngồi phịch xuống đất: "Lên đây, tôi đưa cậu đi y tế."

Tử Tang nghiêng đầu: "?"

Quý Nhiên giữ tư thế nửa ngồi, đầu nghiêng nhìn em.Tử Tang chớp mắt, bước lên, ôm eo hắn rồi nằm sấp lên lưng hắn.Quý Nhiên đỡ lấy chân em, nâng lên lần nữa.

Tử Tang mềm như miến, đổ người lên lưng hắn, thân nhiệt cao qúa.Em chạm vào cơ bắp rắn chắc của hắn và ngạc nhiên: "Hệ thống ơi, Quý Nhiên cậu ta có cơ bắp cứng lắm luôn á."

Hệ thống nghe giọng em ửng hồng, gật nhẹ một cái: "Ừ."

Tử Tang hơi trượt, Quý Nhiên nhanh tay nâng thêm một phát nữa, đôi bàn tay khỏe áp vào đùi mẩy ấm áp.

Em khoanh tay ôm cổ hắn, mùi hương nhẹ nhàng tỏa đến mũi hắn.Thật thơm quá.Tử Tang sao mỗi ngày đều thơm nhỉ, đúng là nàng công chúa nhỏ đáng yêu.Quý Nhiên thầm nghĩ linh tinh.Lưng hắn rộng mà thẳng, tay nắm chắc vào chân em, Tử Tang khẽ ngân nga hát, chân khẽ lắc, đôi khi còn dụi vào đùi hắn.Bỗng lực tay hắn tăng lên, em ngừng lắc, ngả đầu vào vai hắn, má chạm vào má hắn: "Đau quá, Quý Nhiên."

Tỏ vẻ giận dỗi mà lại như đang mè nheo, mềm nhũn mượt mà.Quý Nhiên hạ lực tay, ngón cái mân mê vùng da em: "Tôi thổi một phát nhé?"

Tử Tang lại rùng giật, vụn cười vài tiếng, lắc chân trốn tránh tay hắn.Bên trước, tiếng thì thầm vang lên: "Ớ kìa, Diệp Thần đó hả, nhìn đẹp y như hình ảnh... không, đẹp hơn cả ảnh lên tận vạn lần."

"Quý anh đang làm gì đó!

Thấy Diệp Thần đẹp mà bắt nạt người ta à!"

"Đồ ngốc ơi, kiểu đó gọi là "tận hưởng ưu tiên rồi hả"."

Bé Tử Tang ơi." — Một giọng rất quen vang lên từ phía trước.Tử Tang ngơ ngác ngẩng đầu dậy: "Anh Văn Độ."

Hắn ta vừa chạy xe từ thành phố kế bên về giữa đêm, gọi em không được, nhờ tìm điện thoại ở nhà mới nhận ra em đã tới lớp.
 
Back
Top Bottom