Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]

[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 9 (2)


Quả nhiên là bạn học của "bé heo nhỏ".Văn Độ chẳng tỏ thái độ gì: "Văn Độ."

Tạ Tranh gật đầu rồi nói tiếp:
"Cô chủ nhiệm thấy Tử Tang không đi học, phụ huynh cũng không xin phép nên rất lo, nhờ tôi đến xem thử."

Không có nhà thật."

Nếu anh gặp người nhà họ, phiền nói giúp một tiếng."

Văn Độ không từ chối cũng không nhận lời, chỉ nhàn nhạt nói: "Cậu xem xong rồi thì đi được rồi đấy."

Tạ Tranh thấy thái độ của Văn Độ như vậy, mà trong nhà Tử Tang cũng chẳng có ai, nên không nán lại nữa, xoay người chuẩn bị rời đi."

Văn Độ, sao anh không vào nhà vậy?"

Vừa cử động, đã nghe giọng Tử Tang vang lên.Tạ Tranh và Văn Độ chạm mắt nhau, trong ánh mắt hai người đều có những cảm xúc người ngoài khó hiểu.Một lúc sau, Văn Độ nhếch môi cười, quay đầu nói với Tử Tang: "Bạn cậu tới này."

"Ai vậy ạ?"

Tử Tang tò mò thò đầu ra sau lưng Văn Độ.Văn Độ nhún vai: "Không biết, tên gì đó...

Tranh thì phải."

Tạ Tranh rời ánh mắt khỏi Văn Độ, chuyển sang nhìn Tử Tang sau lưng cậu ta.Cậu bé nhỏ nhắn mặc một chiếc áo quá khổ, khoác lên trông như váy, mái tóc dài và dày hơi rối, trên mặt vẫn còn hằn dấu vết đỏ vì mới ngủ dậy.

Khi nói chuyện với người đàn ông bên cạnh, giữa hai người toát ra một cảm giác thân mật tự nhiên, như không hề để ý đến ai khác.Cái loại thân mật ấy... là điều mà cậu không bao giờ có được.Tạ Tranh thấy vết thương nổi bật trên đầu gối Tử Tang, vết thương ấy nếu là trên người cậu thì chẳng đáng nói, nhưng ở trên người Tử Tang lại khiến người ta giật mình.Tim Tạ Tranh khẽ nhói, vô thức bước lên hai bước: "Chân cậu sao vậy?"

Văn Độ không một chút biểu cảm, lặng lẽ chắn trước ánh mắt của Tạ Tranh.Tử Tang giống như một chú mèo con thò đầu ra từ sau lưng, giơ chân lên lắc lắc: "Cái này hả?

Hôm qua tớ bị ngã đó."

Hiệu quả của chức năng "tê liệt cảm giác đau" vẫn chưa hết, nên Tử Tang chẳng thấy gì cả.Vết thương lúc động đậy lại càng trông đáng sợ.Hai người còn lại tại hiện trường đều nhíu mày cùng lúc.Văn Độ nhét phần đồ ăn sáng trong tay vào lòng Tử Tang: "Vào nhà ăn sáng đi."

Tử Tang nhìn đống đồ ăn trong tay: "Mấy cái này là thế ?"

Văn Độ: "Bánh bao."

Tử Tang: "Ồ..."

Ôm đồ ăn sáng trong tay, Tử Tang hỏi: "Tạ Tranh, cậu đến tìm tớ có chuyện gì không?"

Tạ Tranh: "Cô giáo thấy cậu không đi học, gọi điện cho phụ huynh cũng không được, sợ có chuyện gì nên nhờ tớ đến xem thử."

"Tớ vừa gõ cửa, không thấy ai trả lời."

Tạ Tranh cụp mi, cúi đầu, những sợi tóc mảnh vương trên trán che khuất đôi mắt: "Cậu không sao là tốt rồi."

Tử Tang không nhìn rõ biểu cảm của Tạ Tranh, nhưng thấy cậu ấy trông có vẻ tội nghiệp: "Tớ... tớ không sao thật mà."

Tạ Tranh khe khẽ "ừm" một tiếng.Tử Tang: "Tớ ngủ quên, quên xin phép nghỉ học.

Đợi chút tớ sẽ đến trường ngay."

Cả người em bị Văn Độ che kín phía sau, chỉ lộ ra gương mặt rực rỡ xinh đẹp.Tạ Tranh nhẹ giọng nói: "Cậu bị thương rồi, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, tớ sẽ giúp cậu xin phép với cô giáo."

Nguyên bản là một người cuồng học, thậm chí có thể nói là hơi ám ảnh.

Từ nhỏ đến lớn, trừ khi sốt đến hơn 40 độ ngất xỉu, em chưa từng nghỉ học.Tử Tang hơi bối rối, không biết bây giờ xin nghỉ có bị coi là "lệch nhân vật thiết lập" không, liền hỏi hệ thống: "Ngài Hệ thống ơi ?"

Hệ thống tiên sinh tỉnh bơ nói dối: 【Có thể xin nghỉ, chân cậu bị thương không đi lại được.】Nghe thấy hệ thống trả lời, trong lòng Tử Tang như bùng lên một đóa pháo hoa nhỏ.

Em cười híp mắt, giọng cũng vui vẻ hẳn: "Vậy làm phiền cậu nha~"Tạ Tranh: "Ừm."

Văn Độ cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, vốn đang dựa vào cửa liền đứng thẳng dậy: "Được rồi, giờ thấy người rồi đấy."

Ngừng một chút, hắn ta lại nói: "Cậu không vội về đi học à?"

Ý ngầm: còn không mau đi?Tạ Tranh chỉ khẽ liếc Văn Độ một cái, rồi quay sang Tử Tang: "Vậy tớ đi trước, cậu nghỉ ngơi cho tốt."

Tử Tang: "Ừ, cậu đi cẩn thận nha."

Chưa đợi Tạ Tranh đi xa, Tử Tang đã bị Văn Độ đẩy vào trong nhà.Văn Độ cúi đầu, nhìn vào đôi mắt trong veo của Tử Tang, nhất thời không biết nói gì, bèn lục lọi rồi đưa cho em một bàn chải đánh răng dùng một lần: "Cầm lấy, đánh răng trước rồi ăn sáng."

Tử Tang nhận lấy, đánh răng xong thì ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn sáng.Bên tai vang lên tiếng Văn Độ càu nhàu bất lực: "Lần sau mặc quần đàng hoàng rồi hãy ra ngoài được không, tiểu tổ tông của tôi, bị người ta nhìn hết rồi còn đâu."

Tử Tang ở nhà thường mặc đồ ngủ, vừa nãy vội quá nên quên mất đây không phải nhà mình, càng quên luôn là em không mặc quần ngủ, chỉ khoác tạm một chiếc áo thun.Mặt Tử Tang đỏ bừng như sắp cháy, từ gò má lan xuống cổ.Em đã gặp không biết bao nhiêu chuyện xấu hổ kể từ khi đến đây.Lần này cũng vậy... mất mặt chết đi được.Khuôn mặt đỏ rực như quả táo, nhìn chỉ muốn cắn một miếng.Văn Độ lấy từ tủ ra một chiếc quần dài của mình: "Lần sau cẩn thận chút."

"Vâng... nhớ rồi."

Tử Tang nhận lấy chiếc quần, giọng nhỏ nhẹ như sắp nhỏ giọt: "Ờm...

Văn Độ, anh quay mặt đi một chút..."

Văn Độ không trêu chọc em nữa, ngoan ngoãn quay lưng lại.Sau lưng truyền đến tiếng sột soạt.Văn Độ đút tay vào túi, giọng lười nhác: "Xong chưa, tiểu tổ tông?"

"Rồi ạ."

Chiếc quần hơi rộng, Tử Tang phải dùng tay giữ, càng làm lộ rõ vòng eo mảnh khảnh.Văn Độ hơi ngứa tay, xoa xoa ngón tay, nhíu mày: "Cậu gầy quá, ăn nhiều vào."

Hắn ta tìm trong tủ ra một chiếc dây thắt lưng trang trí, dù là cái cuối cùng rồi mà khi đeo lên người Tử Tang vẫn rộng, nhưng ít nhất không bị tụt.Văn Độ: "Cậu ăn cho ngon vào nhé, tôi đi tắm cái."

Hắn ta chỉ vào phần đồ ăn trên bàn: "Hy vọng lúc tôi tắm ra thì cậu đã ăn xong rồi."

"Tôi..."

Ăn không hết đâu.Chưa nói hết câu, Văn Độ đã véo má em một cái: "Cố lên."

Văn Độ mua phần ăn cho hai người, Tử Tang gắng gượng lắm cũng chỉ ăn được hai cái rưỡi bánh bao và một ly sữa đậu nành là đành chịu.Em nhìn đống đồ ăn còn lại, khổ sở nói: "Làm sao bây giờ, ngài hệ thống ơi, tôi ăn không nổi nữa..."【.】Hệ thống không nói gì cả.Văn Độ chỉ đi tắm thôi, chưa mấy chốc đã trở ra.Tử Tang ngại ngùng nói: "Văn Độ, tôi thật sự ăn không nổi nữa..."

Ánh mắt Văn Độ lướt qua bàn ăn, nhìn hai cái rưỡi bánh bao, một ly sữa đậu nành.Lại liếc nhìn bụng Tử Tang, tuy bị áo che đi phần lớn, nhưng vẫn có thể thấy hơi tròn lên.Ừm, chuyện "cho ăn" là việc lớn, nhưng cũng không nên nóng vội.Văn Độ cầm lấy phần bánh bao em còn thừa, cho luôn vào miệng mình.
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 10 (1)


"Anh làm gì thế!"

Tử Tang cuống cuồng kéo tay Văn Độ lại.Đó là nửa cái bánh bao em đã ăn rồi mà!Tử Tang hai tay níu chặt cổ tay Văn Độ, nhưng sức em yếu, phản ứng lại chậm, Văn Độ đã nhét luôn nửa cái bánh còn lại vào miệng.Nuốt vài cái là xong, Văn Độ nghiêng đầu nhìn em: "Sao, cậu chê tôi à?"

Chê anh gì chứ!

Rõ ràng là em mới sợ hắn ta chê em cơ mà!Vậy mà Văn Độ lại dám lật ngược tình thế!Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên to tròn của Tử Tang, Văn Độ bật cười, đưa tay nhéo má em, bóp thành cái miệng hình con vịt: "Được rồi, tôi không chê em đâu, đừng trợn mắt nữa, mắt em vốn đã to sẵn rồi."

Tử Tang nhẹ nhàng vỗ vỗ tay anh đang nhéo mặt mình: "Thả tôi ra, bị anh bóp méo hết cả mặt rồi này."

Làn da em mềm mại hơi ửng hồng, đôi môi đầy đặn bị bóp nhẹ nên hơi chu ra, sống mũi cao nhỏ, ánh mắt trong veo ươn ướt nhìn anh.Tử Tang rất trắng, đặt cạnh Văn Độ lại càng trắng nổi bật.Từng đường nét trên người em như được Nữ Oa nắn từng chút một dù đang bị nhéo má vẫn đẹp đến phát ngất.Văn Độ nghĩ về lời em vừa nói "bị nhéo xấu rồi", có chỗ nào xấu chứ?

Mà kể cả môi em có nhạt màu hơn, lại càng có một vẻ đẹp mong manh dễ vỡ.Hắn ta thật sự không thể tưởng tượng được em xấu đi là thế nào.Bữa sáng là Văn Độ mua theo khẩu phần của mình, mà Tử Tang ăn ít, chưa được một nửa đã no.Văn Độ ăn hết phần của em rồi lại ăn nốt phần của mình, sau đó lấy nước ấm ra, rút lọ thuốc tím ra nói với Tử Tang: "Ra ghế ngồi đi, tôi bôi thuốc cho."

Tử Tang ngoan ngoãn ngồi xuống sofa, Văn Độ quỳ một gối dưới đất, nhẹ nhàng nhấc chân em lên đặt lên đầu gối mình.Hôm nay Tử Tang không mang tất, bàn chân nhỏ nhắn hơi hồng hồng đặt ngay lên đùi Văn Độ.Chiếc quần em mặc là của Văn Độ nên dài hơn hẳn, ống quần rộng phủ lên nửa bàn chân, bàn tay Văn Độ lướt từ dưới lên dọc theo lớp vải, men theo da thịt mà tìm đến mắt cá chân em.Hắn ta nhẹ nhàng vén ống quần lên tận gối.Văn Độ cầm chiếc khăn nhúng nước ấm, vắt khô rồi cẩn thận lau sạch lớp thuốc tím khô từ hôm qua.Vết thương dần lộ ra, trông đã đỡ hơn hôm qua, nhưng vẫn là một mảng lớn.Văn Độ khẽ nhíu mày, đau lòng: "Hôm nay thấy sao rồi?

Còn đau không?"

Hắn ta biết mình đang hỏi thừa, vết thương to thế, người lại mềm yếu thế này, sao mà không đau cho được?Đổi sang chân bên kia, Văn Độ lặp lại động tác ban nãy.Bôi thuốc xong, hắn ta vứt bông gòn vào thùng rác.Dưới tay là làn da mịn màng, Tử Tang nhìn thì gầy nhưng thật ra vẫn có thịt ở những chỗ cần có, bắp chân mềm mềm mũm mĩm.Lúc nãy nhìn thấy vết thương, Văn Độ hoảng thật sự, sợ em đau mà lỡ nhúc nhích làm bung ra.

Giờ tay đang nắm bắp chân em, ngón tay thụt vào da thịt, thậm chí còn có chút thịt thừa tràn ra giữa các kẽ tay.Tử Tang ngồi trên ghế sofa, chân gác lên đùi Văn Độ, hai tay túm lấy vạt áo, gương mặt hơi ngượng ngùng.Văn Độ khẽ nuốt nước bọt, ngón cái lướt nhẹ trên bắp chân em, xúc cảm vừa trơn mịn vừa mềm mại."

Xong chưa vậy, Văn Độ?"

Tử Tang hỏi."

Xong rồi."

Văn Độ kéo ống quần xuống cho em.Tử Tang lịch sự nói cảm ơn: "Tôi về nhà đây."

Văn Độ đang dọn đồ, nghe vậy thì ngẩng lên nhìn em, thản nhiên nói: "Bố mẹ em đi xa rồi, một tháng mới về.

Họ sợ em ở nhà một mình xảy ra chuyện, nên nhờ tôi trông em một thời gian."

"Hả?"

Tử Tang vừa bước một bước, lập tức rụt lại: "Họ đi lúc nào thế?"

Một nỗi tủi thân bất ngờ ập đến, nghẹn lại trong cổ họng khiến giọng em cũng ngập ngừng mang theo chút nghèn nghẹn.Tử Tang không có tình cảm với bố mẹ nguyên chủ, nên lẽ ra không có cảm xúc gì.

Cảm giác này... là của nguyên chủ để lại.Tử Tang hít mũi, hỏi hệ thống: "Nguyên chủ hiện giờ ở đâu?"

Hệ thống lạnh lùng đáp:【Ch.ế.t vì học quá sức.

Chúng tôi đã thu nhận thân phận của cậu ta, xóa trí nhớ và để cậu ấy chuyển sinh vào gia đình như mong muốn.】"Vậy bố mẹ nguyên chủ thật sự đã đi xa sao?"

Tại sao lại không nói gì với con trai?Kỳ lạ thật, chẳng giống chút nào với ba mẹ bình thường.Lại nghĩ đến chuyện tối qua, chỉ vì thi xếp hạng hai mà bị đuổi ra khỏi nhà, em chỉ muốn nói: ...khó mà bình luận nổi.Giọng hệ thống vẫn như cũ, vô cảm:【Đó là hình phạt dành cho cậu.】"...???"【Hình phạt vì thi được hạng hai.】Văn Độ thu dọn xong, quay sang nhìn Tử Tang đang đứng yên ở một bên: "Hôm nay ở nhà em định làm gì?"

Tử Tang nhớ đến nhiệm vụ cùng thái độ của bố mẹ nguyên chủ, đáp: "Học bài."

Văn Độ quay mặt đi, khẽ cười: "Đúng là bé ngoan, xin nghỉ mà vẫn ngoan ngoãn học bài."

"Mang sách về chưa hả bé ngoan?"

Gì thế này?

Mới chưa đến một ngày đã gọi em bằng đủ thứ biệt danh...Tử Tang chỉ vào balô nằm bên ghế sofa – là cái balô bị ném ra tối qua: "Tôi có mang về nha!"

Nguyên chủ là kiểu người mang sách về nhà học thêm đêm khuya.Tử Tang vì giữ đúng vai diễn cũng mang sách về... tuy chưa mở ra xem tí nào.Mà balô nặng chết đi được, em phải tự vác về một mình!Văn Độ gật đầu.Tối qua hắn ta đã hủy buổi livestream, hôm nay phải livestream bù, không thì lần sau sẽ bị mắng tơi tả.Thiết bị stream đều đặt trong phòng ngủ, mà đó thì không phải nơi thích hợp để học.Văn Độ liếc nhìn Tử Tang, ánh mắt lướt qua như mang điều gì đó mà em không hiểu nổi.Ánh mắt ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất, Văn Độ từ một góc nào đó lôi ra chiếc chìa khóa, mở cánh cửa bên cạnh phòng ngủ.Hắn ta hất cằm: "Vào đấy học đi, nước trong tủ lạnh, khát thì tự ra lấy."

"Tôi cũng phải đi làm đây."

Nói rồi đặt chìa khóa vào lòng em: "Dùng xong nhớ khóa lại."

"Vâng."

Tử Tang ôm sách bước vào.

Không ngờ bên trong là một phòng học – hai bức tường không có cửa sổ được lắp kín các kệ sách cao chạm trần.Hửm?

Em còn tưởng Văn Độ dùng phòng này để livestream cơ chứ.Kệ sách đầy ắp, Tử Tang tò mò lại gần xem – mỗi quyển đều có dấu vết từng đọc qua.Trong phòng có điều hòa, bàn làm bằng gỗ thật, ghế thì vừa vững vừa êm.Tử Tang hài lòng thở ra một tiếng, lấy bài tập hôm qua còn chưa làm xong ở trường ra, chăm chú ngồi vào làm.Chữ viết của Tử Tang và nguyên chủ khá giống, đều rất nắn nót và gọn gàng, chỉ là nét của Tử Tang dứt khoát hơn chút.Thầy giáo dạy Toán ra một đề thi toàn câu hỏi tự luận, em vốn không định làm hết từ hôm qua, tính sáng nay làm thêm ở trường – nên chỉ mang ít giấy nháp theo.Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa – không ngờ hôm nay lại ở nhà nghỉ.Có một câu hỏi khó quá.

Giấy nháp dùng hết mà vẫn chưa giải được.Tử Tang vò tóc, nhíu mày, ánh mắt đầy đau khổ dán chặt vào đề bài.
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 10 (2)


Năm phút sau, em xác định chắc chắn: chỗ còn lại không thể nào nhẩm ra được.Tử Tang: ...Em lê tấm thân mỏi mệt và bộ não bốc khói, đến trước cửa phòng Văn Độ gõ nhẹ.Văn Độ là một streamer chơi game.

Ban đầu là ai donate nhiều thì chơi game họ yêu cầu, sau này chuyển sang chơi game được nhiều người vote.Hắn ta vừa mới kết thúc một ván game kinh dị, trong lúc chờ game sau load thì tranh thủ trò chuyện với fan trong phòng stream.【Trận vừa rồi ghê quá, "Môn Nhĩ", anh đúng là biết cách dí sát mặt vào quái vật.】Nick stream của Văn Độ chỉ là một chữ "闻" (Văn), fan thân thiết gọi cậu là "Môn Nhĩ".【Môn Nhĩ, không thể không nói, anh đúng là có bản lĩnh, dí mặt vào ma quái vậy thì còn ai dám sợ nữa (cười mỉa)】Văn Độ ngậm điếu thuốc, tay tựa vào ghế, nhướng mày: "Bình thường thôi, giúp mấy người rèn gan, tăng độ lì."【Không cần đâu nha, chi bằng lộ mặt cho chúng tôi rửa mắt cái.】Văn Độ khi stream chỉ bật cam quay bàn phím, trừ khi là buổi tán gẫu đơn thuần.Mấy fan đã theo dõi mấy năm, hiểu rõ thói quen của hắn ta.【Cái tư thế kia...】【Đoán chắc luôn, Môn Nhĩ đang hút thuốc ở chỗ khuất cam.】【Chuẩn, tui theo dõi 3 năm rồi, chắc chắn luôn.】【Khoan đã, nghe gì không mọi người?

Có tiếng gõ cửa nhà Môn Nhĩ đó.】【Làm gì có... khoan, hình như... có thật.】Văn Độ cũng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Nhà hắn ta ngoài Tử Tang ra thì còn ai nữa?Ai gõ cửa không cần nói cũng biết là ai rồi...Hắn ta nhanh chóng dập điếu thuốc, xịt nước khử mùi phòng, rồi còn xịt thêm nước hoa lên người.

Cuối cùng, sau khi tắt mic phòng livestream, mới mở cửa ra.Văn Độ: "Có chuyện gì vậy?"

Một làn hương khử mùi xộc vào mũi, khiến Tử Tang hắt hơi hai cái liền.

Em cũng chẳng nghĩ gì, chỉ tưởng Văn Độ là kiểu người thích... hương thơm ấy.Tử Tang dụi mũi: "Anh có giấy nháp không ạ?

Tôi mang không đủ."

Văn Độ đứng nửa người sau cánh cửa: "Trong ngăn kéo dưới bàn ấy, tự tìm đi."

Tử Tang: "Vâng."【Tên này có gì đó lạ lạ, thật sự không đúng bình thường.

Vừa nãy rõ ràng là dập thuốc mà?

Gặp cả anh Chúc còn chẳng dập thuốc cơ mà.】【Chẳng lẽ... là bạn gái?】Văn Độ vừa quay lại phòng đúng lúc đọc thấy dòng bình luận ấy, cau mày theo phản xạ.Tử Tang là con trai, làm sao mà là bạn gái được.

Nếu có thì cũng phải là bạn trai.Game load xong, Văn Độ ngồi xuống trước máy: "Không phải bạn gái, chỉ là bạn bè bình thường thôi."【"Chỉ là bạn bè bình thường thôi~"】【"Chỉ là bạn bè bình thường thôi~"】【"Chỉ là bạn bè bình thường thôi~"】...Tử Tang tìm được ngăn kéo đựng giấy nháp một cách dễ dàng, bên trong là cả xấp giấy A4 dày cộp.

Em ước lượng số bài toán còn lại cần làm, rồi chỉ lấy vài tờ đủ dùng.Em cẩn thận rút giấy ra từ mép, ai ngờ bên trong lại rơi ra một tờ khác.Tử Tang không định xem trộm, chỉ là trên tờ giấy ấy có chữ cả hai mặt, vừa cúi xuống nhặt lên đã nhìn thấy – là một bài toán chưa làm xong.*Tử Tang chỉ xin nghỉ hai ngày.

Hệ thống đã giúp em bôi thuốc, vết thương ở chân cũng gần lành.

Để tránh bị Văn Độ phát hiện, mỗi lần bôi thuốc em đều đem vào nhà tắm, vờ như đang bôi – diễn cho tròn vai.Tác dụng của hệ thống về việc che cảm giác đau cũng đã hết, giờ chân vẫn đau, nhưng chỉ cần không nhìn vào chỗ đó, em vẫn chịu được.Em nằm úp mặt trên bàn, hướng về phía lối đi, bên cạnh là một chỗ trống – từ ngày Quý Nhiên về nhà đến giờ, vẫn chưa quay lại lớp.— "Cộc cộc cộc."

Ai đó gõ nhẹ hai cái lên bàn.

Cô bạn ngồi bàn trên quay lại thì thầm: "Diệp Thần!

Mau dậy đi, thầy chủ nhiệm đến rồi!"— "Ừm!"

Tử Tang bật dậy như lò xo.Thầy Tào Dũng Nghị đặt giáo án lên bục giảng: "Cả lớp trật tự nào, ngày mai sẽ tổ chức họp phụ huynh về kết quả kỳ thi lần này.

Về nhà nhớ báo cho bố mẹ, tôi cũng sẽ thông báo trong nhóm lớp."

Bố mẹ của Tử Tang thì đều không có ở nhà, cũng không liên lạc được.

Em về kể với Văn Độ chuyện họp phụ huynh.Lúc đó Văn Độ đang chơi điện thoại, không buồn ngẩng đầu, chỉ ừ một tiếng cho có.Sáng hôm sau, Văn Độ mặc một bộ đồ chỉnh tề.

Mái tóc màu xanh xám khói để kiểu đuôi sói khiến hắn ta trông có khí chất lạ lùng, vừa lạnh lùng vừa phong lưu.Buổi họp phụ huynh được tổ chức vào buổi sáng, kết thúc xong là học sinh được về.Phụ huynh ngồi vào chỗ của con mình trong lớp, còn học sinh thì đứng hết ngoài cửa lớp chờ.Cả lớp chỉ có hai người không có phụ huynh đến.Một là Tạ Tranh, người còn lại chính là Quý Nhiên.Thầy Tào vốn ít nói, họp phụ huynh lại càng ít lời.

Thầy chỉ biểu dương mấy học sinh có thành tích tốt rồi kết thúc buổi họp.Quý Nhiên bước vào lớp đúng lúc buổi họp vừa kết thúc.

Tử Tang liếc hắn một cái rồi quay sang đi tìm Văn Độ.Ngồi ở chỗ Quý Nhiên là một người phụ nữ có khí chất vô cùng tao nhã, mặc sườn xám, thoạt nhìn rất trẻ trung.

Khi thấy Tử Tang bước lại gần, bà nhẹ nhàng mỉm cười, khóe mắt hiện vài nếp nhăn mang dấu vết của năm tháng.Giọng bà cũng nhẹ nhàng ấm áp: "Cháu là bạn cùng bàn của Tiểu Nhiên – Tử Tang phải không?"

Bà đưa tay ra: "Chào cháu, cô là mẹ Tiểu Nhiên, cháu cứ gọi cô là dì Tào."

Tử Tang lén liếc qua một cái, rồi từ tốn đưa tay ra: "Cháu chào dì Tào."

Tay còn chưa kịp chạm, bàn tay của dì Tào đã bị Quý Nhiên vừa bước vào chặn lại một cách lạnh lùng.Quý Nhiên: "Đừng chạm vào cậu ấy!"
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 11 (1)


"Chát—" Một tiếng vang giòn giã.Tay Tào Ỷ Nhụ khựng lại giữa không trung.Tử Tang sững người.

Em nghiêng đầu nhìn sang Quý Nhiên đang đứng bên cạnh.Khuôn mặt Quý Nhiên lạnh như băng, đôi mày chau chặt, đường viền hàm siết cứng lại như đang nghiến răng đến nỗi cổ nổi gân xanh.Tử Tang chưa bao giờ thấy Quý Nhiên có dáng vẻ này, như thể đang cực kỳ chán ghét một điều gì đó."

Tiểu Nhiên," dì Tào nhẹ trách, rút tay lại, dẫu giữa bao người bị chính con trai mình làm mất mặt, bà vẫn không để lộ chút tức giận nào.Dì Tào nở một nụ cười áy náy với Tử Tang: "Ngại quá.

Tiểu Nhiên nhà dì được nuông chiều quen rồi.

Nếu thằng bé có làm gì khiến cháu buồn ở trường, cứ nói với dì.

Dì sẽ dạy dỗ nó giúp cháu."

Quý Nhiên bật cười khinh bỉ một tiếng.Tử Tang đứng ngơ ngác, không biết phải làm gì.Dì Tào ngồi luôn vào chỗ Quý Nhiên, khiến Văn Độ không thể bước ra ngoài được."

Này, dì, với cả bạn học này nữa," Văn Độ chống tay lên bàn, giọng ngán ngẩm: "Chuyện nhà thì về nhà mà cãi nhau được không?

Làm ơn cho tôi ra ngoài cái."

Khóe môi Văn Độ cong lên, giọng mang vài phần tự hào: "Em trai tôi thi được hơn bảy trăm điểm, đứng thứ hai toàn khối, tôi dẫn nó đi ăn mừng đây."

Dì Tào khựng lại một chút, sau đó đứng dậy: "Em trai của cháu học giỏi thật đấy."

Văn Độ đón lời rất tự nhiên: "Tất nhiên rồi."

Hắn ta khoác vai Tử Tang, dắt em đi về phía trước: "Đi thôi, đại học bá, anh mời em ăn một bữa thịnh soạn."

Tử Tang bị kéo đi lảo đảo hai bước, rồi ổn định lại.

Em nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh đâu phải anh trai em..."

Văn Độ cười cười: "Phải phải phải, hôm nay em học giỏi, muốn giở tính trẻ con cũng được."

Tử Tang: "Em không có mà!"

Văn Độ: "Ừ ừ."

Dì Tào nhìn theo bóng hai người rời đi, mỉm cười nói với Quý Nhiên: "Một cậu bé vừa xinh xắn vừa thú vị, đúng không?"

Quý Nhiên không trả lời.*Văn Độ nói đưa đi ăn mừng là ăn mừng thật.Quán ăn nằm ở tầng bốn của trung tâm thương mại.

Văn Độ hỏi: "Muốn ăn gì?"

Tử Tang nhìn thấy quán lẩu ở tầng bốn, trong đầu hiện lên ký ức của "nguyên chủ".Hồi bé, nguyên chủ học rất giỏi, giấy khen học sinh ba tốt dán đầy cả bức tường.

Ban đầu, ba mẹ Diệp còn đưa em ra ngoài ăn mừng, nhưng sau này nhiều quá, họ chẳng đưa đi nữa.Có lần nguyên chủ nghe bạn kể được bố mẹ dẫn đi ăn lẩu, còn khen ngon lắm.

Nguyên chủ chưa bao giờ ăn thử, cũng muốn đi.Vì vậy lần nhận giấy khen sau đó, nguyên chủ ngập ngừng xin bố mẹ dẫn đi ăn lẩu.Câu trả lời chỉ vỏn vẹn: "Nhà không có tiền."

Cho đến tận khi Tử Tang đến thế giới này, nguyên chủ vẫn chưa từng ăn lẩu.Em hít sâu, rồi chỉ vào quán lẩu có con búp bê thổi hơi vẫy tay trước cửa: "Mình đi ăn lẩu nha?"

Văn Độ không phản đối.

Hôm nay là để chúc mừng Tử Tang, tất nhiên em thích ăn gì thì sẽ ăn cái đó.Tử Tang hào hứng kéo Văn Độ đi vào.Có lẽ vì chưa tới giờ ăn, khách trong quán còn khá vắng.

Tử Tang kéo Văn Độ ngồi vào một bàn đôi ở góc khuất.Quán lẩu dùng mã QR để gọi món.

Tử Tang không có điện thoại, nên sau khi Văn Độ quét mã, liền đưa máy cho em tự chọn món.Tử Tang ăn cay không giỏi, nhưng sợ Văn Độ thích ăn cay nên dè dặt hỏi: "Anh Văn Độ, anh ăn cay được không?"

Văn Độ gật đầu: "Cũng được."

Tử Tang gọi một nồi lẩu uyên ương (một bên cay, một bên không cay), ước chừng sức ăn của mình rồi chỉ gọi vài món, quyết tâm trở thành "bé ngoan không lãng phí."

Gọi món xong, em đưa điện thoại lại cho Văn Độ.Trang đang hiển thị danh sách món ăn.

Văn Độ liếc qua rồi nhìn sang Tử Tang.Ánh đèn vàng ấm áp tỏa xuống như phủ lên Tử Tang một tầng hào quang mờ nhạt, khiến cả người em như phát sáng nhẹ nhàng.Tử Tang nhỏ con, khung xương nhỏ hơn nhiều so với bạn bè cùng tuổi, co ro ngồi trên ghế sô pha lại càng bé hơn nữa.Văn Độ âm thầm lẩm bẩm: Gầy quá rồi.Hắn ta cau mày, rồi lén gọi thêm vài món nữa.Lúc đó, khách bắt đầu đông hơn, nhưng vì họ đến sớm nên món ăn được mang ra rất nhanh.Hai nhân viên đẩy xe thức ăn đầy ắp đến bàn.

Một người bưng nồi lên, điều chỉnh lửa.

Làm xong, cậu ta lấy phiếu thanh toán ra, nói nhỏ: "Thưa quý khách, món của hai người đã lên đủ rồi."

Giọng nói trong trẻo, nghe quen vô cùng.Tử Tang ngẩng lên: "Tạ Tranh?"

Tạ Tranh mặc tạp dề có in khẩu hiệu và tên nhà hàng, chỉ gật đầu, đặt phiếu lên bàn: "Thưa quý khách, món đã đủ rồi."

Văn Độ nghiến răng.

Lại là cậu ta.Hắn ta giật lấy tờ phiếu: "Biết rồi, đi làm việc của cậu đi."

Tạ Tranh khóa bánh xe lại, chuẩn bị rời đi.【Khoan đã,】 hệ thống lên tiếng: 【Có nhiệm vụ.

Đừng để Tạ Tranh đi.】Tử Tang khẽ gọi: "Tạ Tranh, chờ một chút."

Bóng dáng cao gầy của Tạ Tranh hơi khựng lại, rồi dừng chân thật.【Nhiệm vụ giới hạn thời gian: Làm bẽ mặt Tạ Tranh trước đám đông.

Thời hạn: 10 phút.】"Gì... gì cơ?"

Tử Tang lắp bắp:
"Làm bẽ mặt Tạ Tranh á?"

"Tôi không làm được đâu, ngài hệ thống ơi."

Hơn nữa, làm nhục người ta trước mặt mọi người... ngượng chết mất...Quá là vô lễ luôn ấy...Tử Tang cắn môi, chỉ vì từ "làm nhục" của hệ thống mà mặt đỏ bừng.

Cả người nóng ran, hơi thở cũng dồn dập.Dưới ánh đèn vàng ấm, khuôn mặt đỏ hồng của Tử Tang không rõ rệt lắm, nhưng hơi thở gấp gáp đã tố cáo sự bối rối của em.Văn Độ nhìn theo ánh mắt Tử Tang đang dán vào Tạ Tranh.

Hắn ta lấy lon coca lạnh trên bàn, áp lên má em: "Hoàn hồn lại đi."

Lúc lon chạm vào má, Tử Tang giật mình rụt cổ lại: "Lạnh quá..."

"Không lạnh thì ánh mắt em sắp dính chặt vào người ta luôn rồi đấy."

Văn Độ mở nắp lon, đặt nó xuống trước mặt Tử Tang.Hắn ta quay sang nói với Tạ Tranh: "Người ta còn đang làm việc mà.

Về lo việc của cậu đi."

Giữa hai người họ, từng cử chỉ đều tràn ngập sự thân mật không thể chen vào.

Tạ Tranh đứng quay lưng về phía ánh sáng, khuôn mặt giấu trong bóng, lặng lẽ nhìn họ."

Cái đó..."

Tử Tang ấp úng, trông rất thiếu tự tin, "Cậu làm việc ở đây à?"

Tạ Tranh nghiêm túc trả lời em, "Ừm, tớ đang thiếu tiền."

Cách nói đó của Tạ Tranh khiến Tử Tang càng thấy ngượng ngùng.

Em thì thào với hệ thống, "Ngài hệ thống ơi, tôi giống người xấu quá..."

Giọng nói điện tử của hệ thống không chút cảm xúc: 【Cậu còn chưa bắt đầu sỉ nhục cậu ta mà.】Mới như thế này đã thấy mình là người xấu à."

Từng đứng nhất khối thì sao chứ?"

Tử Tang cắn môi, run run mở lời, "Vẫn là không có tiền, cậu đúng là vô dụng."

Em cố tình phóng đại giọng điệu: "Chẳng lẽ cậu sẽ nghèo suốt đời thật à?"
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 11 (2)


Tử Tang cũng đã biết sơ qua nội dung của quyển tiểu thuyết này.Phần đầu là bối cảnh học đường, nửa sau bắt đầu chuyển sang thương trường.Nhân vật thụ chính dựa vào trực giác nhạy bén trong kinh doanh và nguồn tài chính từ nhân vật công chính mà dần dần xây dựng được vị trí vững chắc.Vậy nên về sau thụ chính không những không nghèo mà còn rất giàu.Biết vậy nên Tử Tang rất yên tâm nói câu đó, rồi lén quan sát sắc mặt của Tạ Tranh.Nhưng Tạ Tranh đứng ngược sáng, Tử Tang không nhìn rõ được.Lần hiếm hoi em có chút chột dạ, cũng hơi sợ sệt, cẩn thận hỏi hệ thống: "Ngài hệ thống ơi...

Tạ Tranh sẽ không đánh tôi đấy chứ?"【......】
Hệ thống: 【Không đâu.】Tử Tang vẫn đang nín thở.Tuy em không nhìn thấy biểu cảm của Tạ Tranh, nhưng Tạ Tranh thì lại thấy rõ biểu cảm của em.Gương mặt nhỏ của em có phần rụt rè, lời nói cũng nho nhỏ, mơ hồ như không muốn người ta nghe rõ, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.Tạ Tranh thuận theo lời em, giọng khẽ khàng, "Ừm, sau này tớ sẽ nghèo.

Tớ vô dụng."

Gia đình cậu ta sẽ là gánh nặng kéo cậu ta xuống.Nghe được lời mình muốn nghe, Tử Tang càng cảm thấy xấu hổ.

Em bảo Tạ Tranh đi đi, và Tạ Tranh cũng ngoan ngoãn rời đi.Cảm giác nóng ran trên mặt như nhắc nhở em rằng vừa rồi mình đã thật sự sỉ nhục người khác.Lần đầu làm người xấu, Tử Tang thấy hơi ngượng, phần nhiều là áy náy, còn xen lẫn một chút bất an mơ hồ trong lòng.Em lấy lon coca đá mà Văn Độ đặt bên cạnh, áp lên mặt để hạ nhiệt.Tử Tang hỏi nhỏ : "Ngài hệ thống ơi, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?"

Hệ thống nhìn thanh tiến độ không nhúc nhích:【Cậu đã sỉ nhục Tạ Tranh á?】Tử Tang ngạc nhiên: 【Tôi nói cậu ta nghèo, vô dụng, còn nguyền rủa cả đời không có tiền.

Như vậy không tính là sỉ nhục sao?】Thanh tiến độ đột ngột nhảy vọt một đoạn lớn.Hệ thống lặng lẽ nhìn nó tăng vọt, lại hỏi:【...Giữa chốn đông người không?】Tử Tang ngại ngùng đáp: "Văn Độ chẳng phải là người ngoài giữa tôi với Tạ Tranh sao?

Như thế không phải là 'giữa chốn đông người' à?"

Em hơi lo lắng hỏi lại: "Ngài hệ thống ơi, dữ liệu của ngài... bị lỗi rồi hả?"

Thanh tiến độ vụt lên chạm đỉnh.Hệ thống:
【Nhiệm vụ: Sỉ nhục Tạ Tranh giữa chốn đông người】
【Đã hoàn thành.】
【Thời gian hoàn thành: 2 phút 24 giây】
【Phần thưởng đã được gửi, mời ký chủ kiểm tra.】Tử Tang đang trò chuyện với hệ thống, nhưng trong mắt Văn Độ lại là em đang ngẩn người.

Gương mặt nhỏ đỏ hồng, lon coca lạnh áp lên gò má mịn màng, lớp thịt mềm bị ép lại, trông càng đáng yêu.Coca vẫn còn lạnh, hơi nước đọng thành giọt trên vỏ lon, đầu ngón tay của em đã bị lạnh đến ửng đỏ, nước nhỏ từng giọt theo ngón tay em rơi xuống.Trong nồi lẩu, nước sôi "lụp bụp" nghi ngút khói.Văn Độ nhẫn nhịn, rồi không chịu nổi nữa: "Sao em cứ nhìn mãi bên đó thế?

Người ta đi xa rồi, bây giờ đuổi theo thì vẫn còn kịp đó."

Hắn ta nhúng một lát bò vào nồi, rồi gắp sang đĩa của Tử Tang."

Hả?"

Tử Tang thoát ra khỏi cuộc trò chuyện với hệ thống, "Văn Độ anh vừa nói gì thế?

Em không nghe rõ."

Văn Độ cũng không thực sự định để em đuổi theo Tạ Tranh, chỉ là em cứ nhìn người ta mãi làm hắn ta thấy khó chịu.Rất bực bội.Lâu rồi hắn ta mới lại thấy cảm xúc khó chịu như vậy.Văn Độ đáp: "Không có gì, chỉ muốn nhắc em là lát bò chín rồi."

"À à."

Tử Tang cúi đầu nhìn xuống, thấy trong đĩa có một lát thịt bò vẫn còn bốc hơi nóng.

Em không nghĩ ngợi gì, liền gắp lên ăn luôn.Vị cay nồng lan khắp khoang miệng, mắt Tử Tang lập tức rưng rưng: "Cay quá!"

Văn Độ vội đưa cho em một chai sữa: "Đừng nuốt, giữ trong miệng đi."

Tử Tang hút lấy một ngụm qua ống hút.Trong tầm mắt của Văn Độ, đôi mắt em ngân ngấn lệ, môi sưng lên vì cay đỏ au như vừa bị ai đó hôn đến sưng cả đầu lưỡi.Văn Độ bất giác cúi người xuống gần em hơn."?"

Tử Tang ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn ta.Văn Độ đột nhiên đứng bật dậy, trở về chỗ ngồi.Hắn ta vừa rồi là làm sao vậy?

Chỉ là muốn đổi không khí, nhưng đầu óc chưa kịp xử lý đã tuôn ra một câu: "Hồi nãy anh thấy em cứ nhìn cái tên gì mà Tranh đó mãi, em thích cậu ta à?

Anh không có ý gì khác đâu, cũng không định xâm phạm quyền riêng tư của em, chỉ muốn nhắc thôi, tên đó trông không đáng tin lắm, làm người yêu thì chắc không ổn.

Anh không can thiệp, chỉ là nếu chọn bạn trai thì nên chọn..."...người như anh thì tốt hơn.Một bàn tay mát lạnh áp lên trán hắn ta, ngắt ngang lời.Tử Tang lẩm bẩm: "Đâu có sốt đâu."

Văn Độ buột miệng, chưa kịp suy nghĩ: "Anh thật sự không can thiệp vào chuyện của em, nhưng người đó thật sự không thích hợp làm bạn trai em."

"Bạn trai gì chứ," Tử Tang phản bác ngay, "Em thích con gái cơ mà!"
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 12 (1)


Thích... con gái?Tử Tang thích con gái?Văn Độ nhìn đôi môi hồng hồng của Tử Tang đang khẽ mở ra, thốt lên một câu khiến hắn ta hơi ngẩn người.Tử Tang rất xinh, kiểu xinh có thể khiến cả nam lẫn nữ đều bị hấp dẫn.

Nhưng em lại mang khí chất khiến con gái coi như chị em, còn con trai thì lại bị thu hút.Nghe Tử Tang nói thích con gái, Văn Độ không rõ trong lòng mình là đang thở phào nhẹ nhõm hay là có gì đó hụt hẫng.Hơi nước bốc lên từ nồi lẩu, dưới ánh đèn, gương mặt Tử Tang như phủ một lớp sương mờ, phần dịu dàng càng thêm mềm mại.Văn Độ bất chợt nghĩ, Tử Tang thích con gái cũng tốt, ít nhất, hắn ta và những người đàn ông khác sẽ cùng xuất phát từ một vạch.Chỉ cần Tử Tang chưa "ngộ" ra, thì khoảng cách gần nhất giữa hai người, mãi mãi chỉ có thể là tình bạn.Ăn xong, Tử Tang vốn muốn chia tiền với Văn Độ.

Dù gì hiện tại em đang ở nhà hắn ta, ăn cơm hắn ta nấu, ngay cả kính đang đeo trên mặt cũng là do hắn ta dẫn đi cắt.Dù vẫn là kính gọng đen, nhưng mắt kính là loại tốt nhất, hơi đắt.Tử Tang có chút ngại.Ba mẹ rời đi mà không để lại tiền, điện thoại cũng không có.Tử Tang hơi lúng túng, sau khi về đến nhà, em kéo nhẹ góc áo của Văn Độ."

Văn Độ, anh còn nhớ hôm em đến nhà anh, trong áo em có một tấm danh thiếp không?"

Lúc mới đến, em ngại làm phiền Văn Độ, định tự giặt quần áo.

Nhưng hắn ta đã giật lấy đem bỏ vào máy giặt, rồi tiện tay rút ra tấm danh thiếp trong túi áo đưa cho em.Sau đó, Tử Tang tiện tay đặt đâu đó, giờ lại tìm không ra.Văn Độ nhớ lại, từ trong một quyển sách trong ngăn kéo lôi ra tấm danh thiếp, đưa cho em."

Cái này hả?"

Danh thiếp vốn đã nhàu nát, lại bị gấp đôi nhét vào túi áo, chính giữa còn có nếp gấp rõ rệt, tách số điện thoại ra làm hai đoạn.

Nhưng nhờ bị ép trong sách nên giờ phẳng phiu hơn nhiều.Đôi mắt Tử Tang sáng rực khi nhận lấy, gật đầu lia lịa."

Phải, đúng rồi, là cái này đó."

Em ngước mắt nhìn Văn Độ."

Gần đây có chỗ nào gọi điện được không?"

Văn Độ trên đầu hiện lên một dấu hỏi to tướng."

Điện thoại của em không gọi được chắc?"

Tử Tang lén nhìn hắn ta, vẻ rụt rè.Văn Độ thở dài, trực tiếp lấy ra một hộp điện thoại mới chưa mở hộp đưa cho em.Đến lượt đầu Tử Tang xuất hiện dấu hỏi.Văn Độ giải thích."

Điện thoại dự phòng anh mua, chưa dùng, đưa em dùng trước."

Thật ra là hắn ta cố ý mua cho em, nhưng lại không biết làm sao để đưa tặng.Tử Tang nhìn có vẻ dễ tính, biết làm nũng, có chút kiêu kỳ, lại vô thức dựa dẫm vào người bên cạnh.

Có trực giác giống loài động vật nhỏ, gặp người lạ sẽ tránh né, xác nhận an toàn rồi mới đưa cái móng mềm mại ra.Nhưng thực ra em có một bộ nguyên tắc riêng, khác biệt, thuộc về chính em.Tử Tang theo phản xạ từ chối."

Không cần đâu, em tự tìm chỗ nào đó..."

Văn Độ đã đoán được em sẽ nói vậy, liền ngắt lời."

Cho em dùng một tháng, ba mẹ em quay lại thì trả lại anh."

"Vâng..."

Tử Tang mở hộp, bên trong là một chiếc điện thoại cao cấp, cùng dòng với điện thoại của Văn Độ nhưng khác màu.Văn Độ lấy SIM ra kích hoạt, lắp vào rồi mở máy cho em.Hắn ta nhìn ra được rằng việc sau đó Tử Tang không muốn hắn ta có mặt, nghiến răng nhẹ rồi rất biết điều nói: "Em gọi điện đi, như thường lệ, phòng khách và phòng sách em dùng thoải mái.

Phòng ngủ anh cần để livestream."

Tử Tang gật đầu, đợi Văn Độ vào phòng rồi mới bấm số trên danh thiếp.Chuông chỉ đổ hai tiếng đã có người nhấc máy.Tử Tang còn chưa kịp mở lời, đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nam khàn khàn:
"Ai vậy?"

Giọng mang theo chút khàn và vẻ cau có, như vừa mới tỉnh ngủ.Tử Tang nhỏ nhẹ, lễ phép:
"Alo, xin hỏi anh có phải là anh Phù không ạ?

Em là Tử Tang."

Phù Thính Nam lập tức nhận ra giọng của em.Từ lần chia tay ở lễ đường hôm đó, anh ta đã chờ mong cuộc gọi này.

Nhưng sau hai ngày vẫn không có tin tức gì, đến mức gần như muốn bỏ cuộc, thì Tử Tang lại gọi đến.Anh ta chống người ngồi dậy, giọng nói vốn gấp gáp nhưng nhanh chóng kiềm lại, trở nên trầm ổn."

Tử Tang, em đồng ý với lời đề nghị của anh rồi sao?"

Tử Tang gật đầu, rồi mới nhận ra đối phương không thấy được."

Có trả tiền không?

Em làm người mẫu cho anh."

Dù mấy ngày nay không ngủ ngon, dù Tử Tang chưa hề phản hồi, nhưng Phù Thính Nam vẫn chuẩn bị sẵn mọi thứ, chỉ để đề phòng em đột ngột đồng ý.Vì chuẩn bị bối cảnh chụp hình, anh ta đã thức trắng vài đêm liên tục.

Vừa mới chợp mắt thì cuộc gọi của Tử Tang đến.Anh ta không hề có vẻ gì là mệt mỏi, trái lại còn rất phấn khích.

Anh ta bật dậy mặc áo, giọng nói trầm và vững chắc vang lên."

Tất nhiên rồi."

Em là nàng thơ của anh ta.Anh ta nguyện dâng hết mọi thứ.Phù Thính Nam cầm lấy chìa khóa xe."

Bây giờ em có rảnh không?

Anh qua đón."

"Bây giờ luôn ạ?"

Tử Tang ngạc nhiên.Hắn không hề có chút mệt mỏi nào sau mấy đêm thức trắng, ngược lại còn có phần phấn khích.

Hắn đứng dậy mặc áo, giọng nói trầm ổn đầy sức lực."

Đương nhiên."

Tử Tang là nàng thơ của hắn.Hắn sẵn lòng dâng hiến tất cả.Phù Thính Nam cầm lấy chìa khóa xe."

Bây giờ em rảnh không?

Anh qua đón."

"Bây giờ luôn ạ?"

Tử Tang ngạc nhiên.Nhanh vậy sao?"

Ừ."

Phù Thính Nam đã bắt đầu xuống lầu, nghe vậy vẫn làm ra vẻ nghiêm túc giải thích, "Trước hết dẫn em đi mua quần áo."

Anh ta lại bổ sung thêm, "Đạo cụ."

Tử Tang yên tâm hơn, báo địa chỉ xong thì cúp máy.

Sau đó, em chạy lạch bạch đến trước cửa phòng Văn Độ, gõ nhẹ."

Văn Độ ơi?"

Từ sau lần trước Tử Tang gõ cửa, Văn Độ chỉ đeo một bên tai nghe.Tai nghe dạng chụp tai đè lên một bên, còn bên kia thì để hở, vì thế hắn ta dễ dàng nghe thấy tiếng em gọi.Như mọi khi, hắn ta tắt mic trước rồi mới ra mở cửa.
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 12 (2)


【???】【???】【Tôi đã nói là thằng này có bồ rồi mà ai cũng không tin, lần này thì sao?

Không phải bạn gái thì chắc là đang luyện kỹ năng ăn mỳ úp ngược.】【Cạn lời rồi, ông bạn thân mến, lần này cậu thậm chí còn chẳng để ai nghe thấy tiếng gõ cửa đã chạy đi mở cửa rồi.】【Không hiểu luôn, tại sao phải tắt mic, có gì mà không cho anh em trong phòng live nghe chung vậy?】"Có chuyện gì sao?"

Văn Độ hôm nay không hút thuốc.

Thật ra từ cái đêm đó, hắn ta không chạm vào thuốc nữa.Dù không biết Tử Tang có thích mùi thuốc không, nhưng hắn ta không muốn để em ngửi thấy khói thuốc.Sau khi ăn lẩu về, người toàn là mùi đồ ăn, cả hai đều đã tắm sạch sẽ.Tử Tang chỉ có một bộ đồng phục, bộ kia để ở nhà nhưng giờ không vào được.Không mặc đồng phục thì em mặc đồ của Văn Độ.Áo với quần đều rộng, dù thắt lưng đã siết chặt hết cỡ nhưng quần vẫn lủng lẳng nơi hông.Người khác mặc vậy có khi trông hơi lôi thôi, nhưng ai cũng biết, thời trang có hoàn thiện hay không là nhờ gương mặt.

Mà Tử Tang thì mặc gì cũng chỉ toát ra cảm giác thoải mái lười biếng.Áo rộng thùng thình, lệch vai, để lộ ra xương quai xanh hồng hồng.Mí mắt Văn Độ như nóng lên, hắn ta vội dời mắt đi.Tử Tang không để ý đến sự khác thường của hắn ta, chỉ nói mong muốn của mình."

Văn Độ, em ra ngoài một chút nhé."

Văn Độ khẽ nhíu mày : "Đi đâu vậy?"

Ngay sau đó, hắn ta nhận ra câu hỏi đó nghe chẳng hợp lý, liền sửa lại."

Để anh chở em đi nhé?"

"Không cần đâu."

Tử Tang nói, "Có người đến đón em rồi."

Hơn nữa Văn Độ còn đang livestream, nếu đưa em đi thì buổi stream sẽ bị bỏ dở mất.Văn Độ không muốn ép buộc em, đành nhượng bộ.Hắn ta giúp em chỉnh lại vạt áo."

Nhớ mang điện thoại, luôn bật máy.

Nếu không có tiền thì cứ đến tìm anh..."

"Biết rồi mà."

Tử Tang vỗ nhẹ lên tay hắn ta, "Đến nơi em sẽ gọi báo anh."

Khi Phù Thính Nam cầm chìa khóa xuống lầu, đúng lúc gặp người bạn thân.Bạn anh ta nhìn thấy bộ dạng đó, hỏi."

Đi đâu vậy, Thính Nam?"

Hôm nay Phù Thính Nam không mặc áo ba lỗ như thường ngày, mà khoác một chiếc áo phông rộng.

Nghe hỏi chỉ đáp gọn."

Đi đón người."

Người bạn hơi ngạc nhiên, nhưng không nói gì thêm.Phù Thính Nam đến rất nhanh.

Tử Tang nhắn tin báo cho Văn Độ rồi xuống dưới.Văn Độ chỉ liếc qua điện thoại, sau đó đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.

Hắn ta nhìn thấy Tử Tang mặc đồ của mình, cúi người bước lên một chiếc xe Rolls-Royce Cullinan màu đen.Kiểu dáng xe vô cùng sang trọng, hoàn toàn không phù hợp với khu dân cư này.【Sao nhìn thằng nhóc này cứ như bị đơ vậy nhỉ?】【Game bắt đầu nãy giờ rồi mà còn chưa chịu động đậy?】【Vừa vào đã như vậy, chẳng lẽ mới bị bồ đá?】Vừa ngồi vào ghế phụ, Phù Thính Nam đã quay sang."

Diệp Tử Tang, gọi em như vậy được chứ?"

Anh ta nhìn em, cậu bé ngồi rất ngoan, áo quần rộng thùng thình, phong cách hoàn toàn không giống em, đôi môi còn sưng đỏ.Tử Tang lắc đầu.Gọi em là "Diệp Tử Tang" em lại không quen.Phù Thính Nam tay nắm vô lăng, nghiêng đầu nhìn em, đường nét sắc sảo mà dẻo dai."

Vậy thì Tử Tang, có thể chuyển xuống ngồi hàng ghế sau không?

Ghế phụ không an toàn."

"Vâng ạ."

Chủ xe đã nói vậy rồi, Tử Tang cũng không từ chối, mở cửa xuống xe.Phù Thính Nam cũng bước xuống, mở cửa sau bên tài xế, rất ga lăng."

Mời."

Tử Tang vòng qua, Phù Thính Nam giơ tay đỡ khung cửa để em không bị va đầu.Chờ em ngồi ổn định, hắn mới khởi động xe.Nhưng hắn không chở em đến trung tâm thương mại, mà dừng lại ở một con hẻm nhỏ.Hắn xuống xe trước, mở cửa xe, rồi lấy từ bên trong ra một cây dù, bung ra.Phù Thính Nam thường xuyên đi khắp nơi vì cảm hứng sáng tác, đạt được không ít giải thưởng.

Vì thường tiếp xúc với các nền văn hóa nên lễ nghi quốc tế hắn cũng biết kha khá.Anh ta đưa tay ra, Tử Tang đặt nhẹ tay lên đó.Bàn tay trắng trẻo của em đặt lên bàn tay to với những đốt ngón nổi rõ của anh ta.Vì cầm máy ảnh nhiều năm, tay Phù Thính Nam có chai sần.

Ngay lúc Tử Tang vô tình bị cấn vào, ngón tay em hơi co lại, sau đó lại duỗi ra.Tuy là một con hẻm nhỏ, vị trí cũng không dễ tìm, nhưng nơi này lại có rất nhiều người ăn mặc hợp thời.Khi Phù Thính Nam bước xuống xe đã thu hút ánh nhìn, đến khi Tử Tang xuống xe thì càng khiến ánh mắt xung quanh đổ dồn hơn.Cậu thiếu niên nhỏ nhắn, gầy gò, làn da trắng đến mức nhìn bằng mắt thường cũng thấy mịn màng, gương mặt nhỏ như thể chỉ cần một bàn tay là che phủ được.

Dáng vẻ xinh xắn đến mức chiếc kính gọng đen xấu xí trên mặt cũng chẳng thể làm lu mờ, ngược lại càng làm nổi bật nét thanh tú.Sau cặp kính là đôi mắt như hươu con, ươn ướt, mang theo vài phần sợ sệt.Giữa trưa nắng ba giờ chiều, thiếu niên đứng trước một người đàn ông có khung xương lớn hơn em hẳn một vòng.Người đàn ông nghiêng mình đứng chắn nửa người em, tay cầm dù che nắng, bóng mát đổ nghiêng phủ lấy Tử Tang.Không khí quanh đó dường như đặc lại vì sự xuất hiện của em.Có người không kìm được mà hít sâu một hơi."

Trời ơi, xinh quá."

Thật sự rất xinh đẹp.Có người lấy điện thoại ra, mở chế độ quay video.

Nhưng vừa mới nhấn quay, ánh mắt người đàn ông phía sau thiếu niên đã nhìn tới.Một ánh nhìn thản nhiên nhưng lạnh lẽo, trong đó chứa đầy cảnh cáo.Tử Tang cũng theo ánh mắt đó nhìn sang.Khi chạm vào đôi mắt ấy, người đang quay video liền nghẹn lời, tay run lên, bấm tắt quay ngay lập tức.
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 13 (1)


Thấy người kia luống cuống suýt đánh rơi cả điện thoại, Phù Thính Nam mới thu ánh mắt lại.Tử Tang không nhìn thấy điều gì bất thường ở phía đó nên cũng dời mắt.Trước những ánh nhìn xung quanh, em vẫn hơi ngại ngùng, tay khẽ bấu lấy vạt áo.Phù Thính Nam đưa em đến một cửa tiệm nằm sâu trong con hẻm.

Đó là một cửa hàng có thiết kế rất nghệ thuật.Hai tầng nhỏ, toàn bộ tông xanh lá, tầng trệt có một cửa kính lớn, bên trong có thể nhìn thấy những ma-nơ-canh đang mặc các bộ lễ phục khổng lồ.Phù Thính Nam thu dù lại, dắt Tử Tang bước vào trong.Từ ngoài nhìn vào đã thấy cao cấp, hoàn toàn khác với những cửa hàng trong trung tâm thương mại.

Còn khi bước vào trong thì lại càng ngập tràn cảm giác thiết kế: tông chủ đạo là xanh lá, nhiều cây giả được bài trí khéo léo, những chiếc đèn chùm khổng lồ rủ xuống từ trần nhà, sàn nhà bóng loáng như gương.Dưới ánh sáng phản chiếu, cả không gian như dòng sông xanh biếc dưới ánh mặt trời, sóng lăn tăn lấp lánh."

Ôi chà, chẳng phải là ông chủ Phù đây sao?" – Một giọng nữ vang lên từ ban công tầng hai, giọng nói lười biếng mà trêu chọc."

Hôm nay gió thổi kiểu gì mà thổi được ông chủ Phù tới tận chỗ tôi thế này?"

"Tôi phải xem xem mấy hôm tới có còn gió kiểu này không nữa" Cô ta cười khúc khích.Phù Thính Nam chỉnh lại tay áo, ngẩng đầu lên đáp: "Chị Giản nói đùa rồi."

Tử Tang cũng ngẩng lên nhìn theo.

Cô gái nọ cười khẽ, liếc nhìn em, nâng ly rượu trên tay lên như muốn cụng vào phía Tử Tang.Tử Tang mỉm cười đáp lại cô.Phù Thính Nam khoác nhẹ tay lên vai Tử Tang, dắt em lên lầu: "Cô ấy tên là Giản Kiều, là chủ của cửa tiệm này.Cầu thang uốn lượn, Tử Tang bước theo Phù Thính Nam đi lên.Hơi thở của Phù Thính Nam đều đều, cánh tay vòng qua vai em cũng đầy vững chãi.

Khi nghiêng đầu nói chuyện, hơi ấm từ giọng nói phả nhẹ bên tai khiến vành tai em khẽ nóng lên – Người đó không đàng hoàng đâu, đặc biệt thích mấy cậu trai xinh xắn như em.

Tốt nhất là nên giữ khoảng cách một chút.Tử Tang khẽ rụt cổ lại, vành tai trắng như ngọc dần nhuộm hồng.Phù Thính Nam lặng lẽ nhìn một hồi, cổ họng khẽ bật ra một tiếng cười trầm.Tử Tang nghi hoặc ngước nhìn anh ta.Phù Thính Nam lúc này mới buông tay ra.Tử Tang đưa tay lên sờ tai mình, vẫn còn nóng ran.Phù Thính Nam đúng là kỳ quặc.Chẳng hiểu nổi.Vừa lên đến tầng hai, Giản Kiều đã giẫm đôi giày cao gót đỏ cao đến mười phân sải bước đến."

Ông chủ Phù đã đến rồi còn dắt theo cả một tiểu mỹ nhân" Cô cười tươi rói, mái tóc uốn sóng lớn được vén gọn sang một bên "Đừng đi với anh ta nữa, qua đây chơi với chị đi?"

Gã thô lỗ ấy làm sao dịu dàng bằng chị được?Ở nơi xa lạ, Tử Tang luôn có xu hướng thân thiết với người mà em đã quen trước.Vì vậy, dưới ánh nhìn tươi cười của Giản Kiều, em bước lùi hai bước, lặng lẽ nép sát vào bên Phù Thính Nam.Phù Thính Nam thuận thế ôm lấy em: "Đừng trêu em ấy, em ấy dễ ngại lắm."

Giản Kiều lại cười khẽ : "Lần đầu thấy ông chủ Phù biết che chở người khác đấy."

Nói xong, cô đưa ly rượu trên tay cho người bên cạnh: "Muốn phong cách thế nào?"

Phù Thính Nam đáp: "Tôi gửi cho cô rồi đấy."

"Biết rồi" Giản Kiều gật đầu như hiểu rõ, sau đó ngoắc ngoắc tay gọi Tử Tang, "Lại đây, đi với chị nào."

Tử Tang nhìn sang Phù Thính Nam, thấy anh ta gật đầu mới bước theo.Tầng hai khá rộng.

Em đi sau Giản Kiều, băng qua từng khu vực được bài trí theo các phong cách khác nhau nhưng vẫn hài hòa.

Cuối cùng dừng lại ở một góc rẽ, Giản Kiều lấy ra một bộ đồ."

Thử cái này xem sao, phòng thay đồ ở phía kia" Cô chỉ tay."

Chị đi lấy thêm phụ kiện."

"Vâng ạ" Tử Tang gật đầu, dưới ánh đèn lấp lánh, mái tóc mềm mại của em khẽ đung đưa.Giản Kiều không nhịn được, vươn tay xoa nhẹ đầu em: "Dễ thương quá đi mất."

Tử Tang bị khen đến đỏ cả mặt.

Giản Kiều không trêu chọc thêm, chỉ nói: "Mau đi thử đi."

Tử Tang ôm bộ đồ vào phòng thay đồ.Bộ mà Giản Kiều đưa là một bộ trang phục hai mảnh: một mảnh vải trắng, một mảnh vải đỏ.Tử Tang nghiên cứu một lúc, nhận ra mảnh trắng chỉ là một dải vải lớn, gấp nếp dọc khoảng ba mươi phân, sau đó gập đôi lại.

Hai mép gấp hướng ra ngoài, phía trước và sau được cố định bằng hai cái kẹp giấy.Vì là vải gập đôi nên một bên là đường viền liền, bên còn lại là đường mở....Ngài hệ thống, cái này mặc sao vậy?Tử Tang bối rối cầm lấy miếng vải trắng kia.【Đây là *Doric Chiton, kiểu chitôn Doric, phần gấp nếp ra ngoài gọi là 'Apoptygma'.】Hệ thống lên tiếng đúng lúc.【Ở chỗ kẹp giấy đó, luồn đầu cậu vào trong.】(*Chiton Doric (Doric chiton) là một loại trang phục Hy Lạp cổ đại, được làm từ một mảnh vải hình chữ nhật, thường là len hoặc vải lanh, được quấn quanh cơ thể và cố định bằng ghim hoặc nút ở vai.

Có thể được mặc bởi cả nam và nữ, nhưng thường có chiều dài khác nhau tùy theo giới tính: phụ nữ mặc dài đến mắt cá chân, trong khi nam giới thường mặc ngắn đến đầu gối.)Tử Tang nghe không hiểu mấy, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời hệ thống, cúi đầu chui vào.Hệ thống nhìn cảnh Tử Tang quấn mình trong tấm vải như một chú tằm nhỏ, có chút bất lực, nhưng cảm giác ấy thoáng qua rất nhanh.

Nó nhắc nhở:【Tay cũng phải đưa ra ngoài nữa.】Tử Tang ngọ nguậy một chút, cuối cùng cũng lôi được hai tay ra.Hai bên vải buông xuống tự nhiên, tạo thành những nếp gấp duyên dáng.Để thử đồ, em đã cởi bộ đồ mượn từ Văn Độ.

Bây giờ, một bên tấm vải chưa được cố định, để lộ một bên thân thể, bên còn lại thì vạt áo mở đến tận bụng dưới.Tử Tang nắm chặt phần vải chưa ghim, mặt đỏ bừng: "Còn miếng vải đỏ thì mặc thế nào đây?"

Không thể cứ thế mà bước ra ngoài được.Lộ hết rồi còn gì.
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 13 (2)


Trang phục kiểu chitôn Doric thường có thêm dây thắt eo.

Khi thắt dây phải kéo phần vải lên cao một chút, tạo ra phần nếp phồng quanh eo để che đi dây thắt – phần đó gọi là "Kolpos".Rõ ràng, bộ đồ mà Giản Kiều đưa em không có dây lưng.Hệ thống nói: 【Trang phục kiểu Doric thường có thắt lưng.

Có thể đây là tùy chỉnh của Giản Kiều, cậu nên hỏi lại chị ấy.】A...Tử Tang ngẩn người.

Vậy em phải ra ngoài kiểu gì đây?Không thể cứ vậy mà đi ra được chứ?Nếu hệ thống biết em đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ mắng em là ngốc.Chỉ cần thay bộ đồ khác rồi bước ra là xong mà.Nhưng tiếc là hệ thống không thể đoán được suy nghĩ của em.Bên ngoài phòng thử đồ là khu chờ, Giản Kiều vừa mang theo một đống phụ kiện đến thì Phù Thính Nam đang ngồi trên ghế sô-pha.Cô ném cho anh ta một vật màu vàng kim, Phù Thính Nam đưa tay bắt lấy, vừa vặn chụp trúng.Anh ta cúi đầu nhìn, là một đai eo bằng đồng.Giản Kiều đặt đống đồ sang một bên, ra hiệu cho Phù Thính Nam: "Anh vào giúp bé con xinh đẹp kia mặc bộ này đi."

"Tôi á?"

Phù Thính Nam bỗng thấy cái đai eo trong tay như bỏng rát."

Em ấy tự mặc không được đâu, khóa ở phía sau," Giản Kiều xoay cổ tay một chút, liếc anh ta một cái đầy ý vị: "Chẳng lẽ lại để tôi vào mặc cho em ấy?"

"Không được."

Phù Thính Nam từ chối ngay lập tức."

Hơn nữa..."

Giản Kiều cong môi cười nhẹ, "Anh thích người ta rồi chứ gì."

Phù Thính Nam ngẩn ra một giây, rồi nhanh chóng phủ nhận: "Không có."

Nhưng lời nói của Giản Kiều quá nhẹ nhàng, quá chắc chắn, khiến lời phản bác của anh ta nghe yếu ớt đến mức vô lực.Giản Kiều tiếp lời: "Đừng có chối.

Ánh mắt không thể nói dối đâu."

"Ánh mắt của anh ấy rõ ràng là kiểu..."

Cô chống cằm, giọng như đùa cợt, "kiểu ánh mắt của người muốn làm cún con cho người ta đấy."

Phù Thính Nam im lặng.

Anh ta tựa vào ghế, cơ tay nổi rõ khi ôm lấy chiếc đai vàng trong tay.

Sau đó ngẩng đầu nhìn Giản Kiều.Giản Kiều cũng cúi đầu nhìn anh ta: "Không phải sao?"

Cả hai đang nhìn nhau thì cửa phòng thử đồ bật mở, Tử Tang thò đầu ra, lí nhí: "Chị... chị Giản ơi, em đã mặc xong miếng vải trắng rồi, tiếp theo thì sao ạ?"

"Đợi chút nhé, để ông chủ Phù vào giúp em."

Giản Kiều lớn tiếng đáp, rồi còn trình bày cách đeo đai cho Phù Thính Nam xem.

"Mau vào đi."

Tử Tang nhìn anh ta bước lại, khẽ mở rộng cửa để anh ta vào phòng.Em dùng tay giữ chặt chỗ hở của lớp vải, gương mặt trắng trẻo ửng hồng, có lẽ vì quá ngại ngùng nên chóp mũi cũng lấm tấm mồ hôi.

Đôi mắt sau kính gọng đen ướt long lanh, môi hé mở, lộ ra hàng răng trắng và đầu lưỡi đỏ tươi.Cả phòng thay đồ phảng phất mùi hương khác hẳn bên ngoài.

Nếu như bên ngoài là mùi nước hoa cao cấp thì bên trong là hương trái cây dịu ngọt, không gắt, thơm mát, thoang thoảng mà khiến người khác say mê.Đó là hương thơm tự nhiên từ người Tử Tang.Phù Thính Nam khẽ nhắm mắt lại, rồi giơ đai eo vàng lên: "Để anh giúp em, em quay lưng lại đi."

Tử Tang giữ tay ở phần vải mở, ngoan ngoãn xoay người."

Dang tay ra."

Giọng của Phù Thính Nam hơi khàn khàn.Tử Tang do dự một chút, nhưng vẫn giang tay ra.

Vậy là mảnh vải trắng buông thõng, để lộ bờ vai tròn trịa, cánh tay và bắp chân trắng ngần như ngọc dưới ánh đèn, lấp lánh ánh sáng.

Thậm chí còn thấp thoáng thấy cả phần eo.Phù Thính Nam đưa đai eo lên trước mặt Tử Tang, tay kia vòng ra sau từ phía đối diện, thành ra gần như ôm trọn em từ phía sau.Anh ta cài đai vào phần eo mảnh mai như sắp gãy của em, lần mò chốt khóa được giấu phía sau.Sau cánh cửa phòng thay đồ là một chiếc gương toàn thân lớn.Tử Tang có thể nhìn rõ hình ảnh hiện tại của mình trong gương.Hai tay em dang rộng, vải trắng rủ tự nhiên, phần eo được thắt bằng đai vàng hình mặt trời và mặt trăng đối xứng, vải xung quanh tạo nên nếp gấp mềm mại.Phía sau là người đàn ông cao lớn hơn em hẳn một cái đầu, cánh tay mạnh mẽ gấp đôi em đang vươn qua dưới cánh tay em, tạo nên sự đối lập rõ rệt giữa hình thể.Phần eo của em vô cùng nhạy cảm, mỗi khi bị Phù Thính Nam vô tình chạm vào là lại rùng mình nhẹ một cái.Người đàn ông ấy chuyên chú cài đai eo cho em.Khoảng cách gần đến nỗi như thể đang diễn một cảnh trong mấy bộ phim người lớn ở đâu đó.Phù Thính Nam không dám nhìn em, chỉ dồn toàn bộ sự chú ý vào chiếc đai để tay không run."

Cạch."

Khóa cuối cùng cũng được cài vào.

Anh ta thở phào nhẹ nhõm, lùi lại hai bước, lúc này mới dám nhìn Tử Tang.Dù đã cài sát nhất có thể, nhưng đai vẫn hơi rộng, trượt xuống tới tận hông.Vạt áo bên dưới xẻ một đường rất cao, gần như chạm đến gốc đùi."

Bên trong mặc xong chưa?"

Giản Kiều gọi với vào, "Xong rồi thì ra đi."

"Xong rồi."

Phù Thính Nam đáp, rồi phủ tấm vải đỏ lên người Tử Tang.

"Đi thôi."

Giờ đây, Tử Tang được phủ kín bởi lớp vải đỏ, nhìn rất giống một lễ phục truyền thống, mang lại cảm giác trang trọng và rực rỡ.Bên dưới vẫn hơi hở, nên em ôm lớp vải lại ở chính giữa, ngoan ngoãn gật đầu.Phù Thính Nam đưa tay che mũi như muốn chặn lại cảm giác ngứa ngáy, ra hiệu cho em bước ra trước.Vừa ra khỏi phòng thử, em liền bị Giản Kiều kéo lại: "Đẹp quá!"

"Chị chỉnh lại cho chút nhé."

"Ờm..."

Giọng Tử Tang nhỏ nhẹ, hơi xấu hổ: "Một bên... hơi bị hở."

Em nói rất khẽ, nhưng Giản Kiều nghe rõ.

Cô không nhịn được lại xoa đầu em một lần nữa.Đáng yêu thật sự.Không ngờ lại lọt vào mắt tên thô kệch như Phù Thính Nam.Giản Kiều ánh mắt đầy cưng chiều: "Để cho chị Giản lo."

Cô chỉnh lại lớp vải đỏ cho em, dặn Tử Tang giơ tay không bị hở ra, rồi khéo léo vắt vải từ vai bên kia xuống, ghim cố định ở eo bằng một chiếc kẹp giấy.Sau đó, cô nhận thêm một chiếc đai eo từ trợ lý, chuẩn bị đeo thêm thì Phù Thính Nam từ trong bước ra.Giản Kiều bắt gặp ánh mắt anh ta liền nhún vai: "Thôi, để anh làm đi."
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 14 (1)


Phù Thính Nam bước tới, nhận lấy chiếc đai eo trong tay Giản Kiều.Lớp đai eo này nhìn chung mảnh hơn, nhỏ hơn lớp đai bên trong một chút.

Sau khi cố định lại, tạo nên hiệu ứng thị giác ba chiều khá nổi bật.Giản Kiều tháo chiếc kẹp giấy đang giữ lớp vải đỏ, kéo lớp vải đó vào giữa một chút, để lộ nửa đỏ nửa trắng.

Sau đó, cô kéo phần vải gắn trên đai eo hơi chếch ra ngoài, tạo thành những nếp gấp tự nhiên."

Đẹp quá."

Giản Kiều đưa ánh mắt đầy thưởng thức quét qua Tử Tang vài vòng.Dù chưa đeo hết phụ kiện, cũng chưa hề trang điểm, nhưng cậu thiếu niên đã đủ đẹp để thu hút ánh nhìn của bất kỳ ai.Cậu chẳng cần phải nhìn ai, chỉ cần khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn lên trời, ắt sẽ có vô số người sẵn sàng nâng sao đưa đến trước mặt em.Giản Kiều bắt đầu đeo phụ kiện cho em.Tử Tang ngoan ngoãn để mặc cô làm gì thì làm.Tất cả phụ kiện đều làm bằng đồng và được xử lý giả cổ.Giản Kiều lấy hai sợi dây chuyền nhỏ hình ngôi sao gắn lên đai eo, rồi lại đeo cho Tử Tang hai chiếc vòng tay kiểu rắn quấn quanh đá quý.Ngoài phần đầu chưa gắn phụ kiện, khắp người Tử Tang gần như đã được trang điểm đầy đủ kể cả mắt cá chân cũng có vòng.Giờ phút này, Tử Tang giống như một con búp bê lớn, ngoan ngoãn tùy người sắp đặt, bảo giơ tay thì giơ tay, bảo duỗi chân thì duỗi chân.Phù Thính Nam đứng một bên không chen vào được, chỉ có thể im lặng nhìn em bị người ta "chơi đùa" đến ngẩn ngơ, mấy đốt ngón tay dài rộng của anh ta bất giác đưa lên che nửa mặt.Đáng yêu quá.Dễ thương quá.Còn rất thơm nữa.Anh ta vô thức nhớ lại một câu nổi tiếng trên mạng: "XXX như một chiếc bánh ngọt nhỏ."

Trong mắt anh ta, Tử Tang chính là chiếc bánh ngọt vừa ra lò, mềm mại, thơm nức, chỉ cần cắn một miếng là nhân bên trong trào ra vị ngọt tinh khôi.Giản Kiều đi vòng quanh Tử Tang hai vòng, hài lòng gật đầu rồi bảo trợ lý đưa Tử Tang đi trang điểm.Cô nhìn theo bóng lưng em, khẽ cử động ngón tay, lẩm bẩm: "Anh tìm đâu ra một nàng thơ thế này, khiến cả tôi cũng rung động.

Nhường tôi được không?"

Phù Thính Nam đút tay vào túi, liếc xéo cô: "Cô nghĩ sao?"

"Đáng tiếc thật."

Giản Kiều thở dài.Tay cô hơi ngứa, định rút thuốc ra hút.Lôi từ ngăn kéo ra một bao thuốc, cô ngậm một điếu lên môi, nhưng trước khi bật lửa, lại hỏi: "Bé con đẹp trai mà anh đưa tới có chịu được mùi thuốc không?"

"Thôi vậy."

Còn chưa chờ Phù Thính Nam trả lời, Giản Kiều đã ném điếu thuốc vào thùng rác.

"Hút thuốc thụ động không tốt, để bé con đi rồi tôi hút cũng chưa muộn."

Phù Thính Nam không nói gì thêm.Tử Tang xứng đáng nhận được mọi điều tốt đẹp nhất.Khi họ đến khu trang điểm, trợ lý vẫn chưa bắt đầu vẽ mặt.Giản Kiều nhíu mày: "Sao thế?"

Trợ lý đang cầm cọ trang điểm, vẻ mặt bối rối: "Xương mặt và làn da của cậu ấy hoàn hảo quá... tôi không biết nên trang điểm thế nào."

Dường như chỉ cần chạm vào, cũng là một sự xúc phạm với vẻ đẹp đó.Giản Kiều bảo cô đi chỗ khác chơi, rồi tự mình ra tay.Làn da của Tử Tang rất mịn, nhìn kỹ chẳng thấy lỗ chân lông.

Em hơi mím môi, khiến đôi môi trông càng thêm đầy đặn.Giản Kiều lướt qua một loạt kem nền, phấn nước, cushion rồi đều bỏ qua.

Cô chỉ dùng kỹ thuật tạo khối nhẹ để khiến gương mặt hơi tròn của Tử Tang trở nên góc cạnh hơn chút, sau đó chấm vài đốm tàn nhang nhạt bằng phấn mày.Cuối cùng, cô dùng cọ mảnh đầu dao tán nhẹ một lớp phấn mắt màu nâu trầm ở sát chân mi, rồi kẻ thêm một đường eyeliner ngắn và ngang ở đuôi mắt.Mắt của Tử Tang vốn hơi tròn, trông ngây thơ và thuần khiết.

Đường eyeliner ngắn và ngang ấy khiến đường nét mắt kéo dài hơn, nhìn lúc cụp mắt thì mang theo vẻ thương cảm như những vị thần Hy Lạp có đầy đủ thất tình lục dục.Trong suốt quá trình trang điểm, ánh mắt của Phù Thính Nam chưa từng rời khỏi Tử Tang.Em không nói lời nào, chỉ mím môi yên lặng ngồi yên.

Má em có chút thịt mềm, nhưng nhờ thao tác khéo léo của Giản Kiều mà không quá rõ ràng.Tử Tang ngoan ngoãn như một đứa trẻ, Giản Kiều bảo sao làm vậy.

Khi cọ đến gần mắt, hàng mi em khẽ rung lên, trông như một cánh bướm yếu ớt run rẩy.Trang phục không che phủ hoàn toàn cơ thể.

Hai cánh tay để lộ ra ngoài trắng muốt, ở các khớp xương còn ánh lên sắc hồng nhạt.Phù Thính Nam cảm thấy có chút phiền muộn — ngoại hình của Tử Tang quá xuất chúng.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi trang điểm đó, đã có không ít người hướng ánh nhìn về phía em.

Có người thậm chí còn tạm ngừng công việc chỉ để đứng nhìn Giản Kiều trang điểm cho em.Anh ta đổi sang một tư thế đứng khác.Hít một hơi thật sâu.Tử Tang xinh đẹp như vậy, được ngưỡng mộ là chuyện đương nhiên.

Anh ta không nên để tâm đến điều đó.

Dù sao Tử Tang đã đồng ý làm người mẫu cho anh ta — điều này vốn nằm ngoài mong đợi, anh ta không nên tham lam thêm nữa.Tử Tang còn nhỏ, có nhiều chuyện chưa hiểu.

Còn anh ta thì khác, từng trải nhiều rồi, cũng lớn tuổi hơn em, nên phải hiểu chuyện hơn.Phù Thính Nam nhanh chóng tự thuyết phục bản thân.Anh ta đứng đó, ánh mắt hòa vào trong hàng loạt ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người.Giản Kiều lôi ra một bộ tóc giả bạch kim — rất dài, chạm tới tận lưng dưới của Tử Tang.Bộ tóc giả này là của riêng Giản Kiều, chưa từng dùng, và giá rất đắt.Cô cố định tóc, bắt đầu làm kiểu tóc.

Khâu này rất tỉ mỉ, đến mức Tử Tang bắt đầu buồn ngủ.Đầu em gật gù như chim gõ kiến, gật mạnh quá nên tự làm mình tỉnh giấc.Lúc ấy em còn chưa hoàn toàn tỉnh, mắt chưa mở ra, nhưng miệng đã lẩm bẩm: "Phù Thính Nam..."

Giọng mềm như bông, pha chút mơ hồ ngái ngủ.Khóe miệng Giản Kiều giật giật, nhìn về phía Phù Thính Nam như muốn nói: Còn đứng đó làm gì nữa, qua đây đi.Nói thật, Tử Tang nói rất nhỏ, mà Phù Thính Nam cũng đứng không quá gần.

Vậy mà anh ta vẫn nghe rõ từng chữ.Em chưa mở mắt, chỉ gọi tên anh ta rồi lại ngã sang một bên, cơn buồn ngủ như thủy triều cuốn em đi lần nữa.Trước khi đầu em đập vào thành ghế, Phù Thính Nam đã lao tới, kịp thời đưa tay đỡ lấy.Gương mặt trắng trẻo mềm mại của em rơi vào lòng bàn tay anh ta.

Má em êm mịn áp vào tay anh ta, có vẻ không thoải mái, nên em khẽ cọ cọ, miệng hơi hé ra.

Từ góc độ của Phù Thính Nam, anh ta có thể thấy hàng răng trắng tinh và đầu lưỡi đỏ hồng của em.Trang phục trên người Tử Tang hơi rộng, bản thân em lại gầy, nên mỗi lần hô hấp là lồng ngực lại phập phồng nhẹ.Phù Thính Nam có thể nhìn thấy bên trong.Màu hồng.Phù Thính Nam nghẹn thở, hơi thở trở nên nặng nề.Anh ta vội vàng dời mắt đi, tay còn lại nhét vào túi, âm thầm siết chặt thành nắm đấm, trong đôi mắt màu xanh lục nhạt thoáng qua một cảm xúc khó gọi tên.Có lẽ là do di truyền, dù thường xuyên chụp ảnh ngoài trời, làn da của Phù Thính Nam vẫn không bị rám nắng.Nhưng mọi thứ đều là tương đối.
 
Back
Top Bottom