Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]

[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 5 (1)


【Nhiệm vụ giới hạn thời gian: Tát Quý Nhiên hai cái.】
【Đã hoàn thành: Hai cái.】
【Thời gian hoàn thành: 46 giây.】
【Phần thưởng đã được phát, mời ký chủ kiểm tra.】Tử Tang bị dọa sợ đến mềm nhũn, cổ tay bị Quý Nhiên nắm lấy không có chút sức lực nào, lòng bàn tay mềm oặt vỗ lên gò má sắc nét của Quý Nhiên, vang lên một tiếng "bộp" không lớn không nhỏ.Em theo phản xạ muốn rút tay lại, nhưng không làm được.Bàn tay của Quý Nhiên vẫn bao phủ lấy tay em, nghiêng đầu nhẹ nhàng cọ vào.Tóc hắn xù xù, cọ vào đầu ngón tay của em.Tay Tử Tang nhỏ và mềm, bị một bàn tay của Quý Nhiên bao trọn.

Hắn cảm nhận được sự mềm mại trên má, nhìn khuôn mặt ngơ ngác của em mà bật cười: "Sao rồi, tát sướng tay không?"

Giọng điệu rất vui vẻ, cứ như vừa được nhận phần thưởng: "Hay là tát thêm hai cái nữa?"

"Không... không đâu." – Tử Tang lắp bắp, định rút tay lại.Quý Nhiên sợ em đau, không dám dùng sức.Hắn thuận theo lực của em, để em rút tay lại một chút rồi... không nhúc nhích nữa.Làn da Tử Tang mềm mại mỏng manh, tát Quý Nhiên ba cái chẳng nhằm nhò gì, đối với cậu ta chỉ như bị mèo con giẫm lên.Thế nhưng lòng bàn tay em lại đỏ bừng lên, cổ tay bị giữ chặt thậm chí còn hằn rõ vết đỏ – một vòng dấu tay.Đẹp một cách mong manh đến khó tả.Yết hầu Quý Nhiên trượt lên xuống, trong mắt loé qua một cảm xúc không rõ ràng.Hắn nâng tay Tử Tang lên sát môi, nhẹ nhàng thổi thổi, trong giọng nói còn mang chút xót xa: "Đau không?"

Làn gió ấm áp phả lên cổ tay, cảm giác đau bị hệ thống tạm thời ngắt đi, nên em không cảm thấy gì – nhưng lại thật sự bị hành động vừa rồi làm hoảng sợ.Em dùng chút sức, cuối cùng cũng rút được tay về.Tử Tang xoa xoa cổ tay đỏ bừng, không vui nhỏ giọng nói với hệ thống:
"Ngài hệ thống à, công chính hình như là biến thái đấy."【......】Hệ thống lần đầu tiên từ lúc ký khế ước đến giờ trả lời rất kiên quyết:
【Ừ.】*"Vãi thật," — một nam sinh ngồi bàn sau đẩy đẩy bạn cùng bàn:
"Nhìn thế này, anh Quý của bọn mình đúng là hơi... biến thái thật."

"Lại còn ngửi cổ tay con trai nữa chứ."

Nói xong, cậu ta lại lén nhìn gương mặt Tử Tang.Nhưng mà...Nếu người kia là "Diệp thần" thì có vẻ... không thành vấn đề lắm.Cậu ta cũng muốn được ngửi thử.Vì Diệp thần nhìn thôi cũng đã thấy thơm rồi.Cô bạn cùng bàn là một nữ sinh, ôm ngực thầm hét lên khe khẽ:
"Cậu biết cái gì!

Trai thẳng cút sang bên!

Tiểu mỹ nhân và nam sinh thể thao là tổ hợp dễ 'đẩy thuyền' nhất đó!"

Nam sinh gật đầu đồng ý... một nửa.Cậu ta đồng ý Diệp thần là tiểu mỹ nhân, nhưng bĩu môi ghen nhẹ:
"Diệp thần của chúng ta đẹp một mình là đủ, không cần ghép đôi gì hết."*Ngồi phía sau hai người đó là Tạ Tranh, cậu ta nghe thấy câu ấy thì ngẩng đầu lên – vừa vặn thấy cảnh Quý Nhiên cúi người thổi thổi cổ tay Tử Tang.Chàng trai luôn ngông nghênh ấy lại dịu dàng đến lạ, bàn tay từng đấm người ngã lăn quay giờ lại đang nhẹ nhàng cầm lấy tay Tử Tang.Dù không thấy rõ ánh mắt Quý Nhiên, Tạ Tranh cũng đoán ra được — chắc chắn là dịu dàng.Không ai có thể không dịu dàng với Tử Tang cả.*Những lời thì thầm phía trước đã trở thành tạp âm trong tai Tạ Tranh, cậu ta chỉ yên lặng nhìn Tử Tang rút tay lại, cúi đầu chăm chú làm bài tập.Áo khoác đồng phục mùa thu che khuất cánh tay em, chỉ có bàn tay lộ ra trắng trẻo, khỏe khoắn.

Chữ viết trên vở thanh tú, dài thon, ngay cả bài tập khó nhằn cũng trở nên dễ chịu hơn.Tạ Tranh viết nhầm đáp án C ở phần điền từ, liền gạch đi và chuyển lên phần trắc nghiệm ở phía trên.Tử Tang có làn da rất trắng, trông mong manh như búp bê, nên vết đỏ trên cổ tay hiện rõ ràng hơn.Quý Nhiên không hề cảm thấy bị tát là sỉ nhục, vẫn cứ nhìn chằm chằm em, ánh mắt dừng lại nơi cổ tay đỏ ấy, vô thức nhíu mày.Tử Tang cảm nhận được ánh nhìn của hắn.Em rón rén liếc nhìn sang, thấy Quý Nhiên nhíu mày nhìn cổ tay em, cứ như đang khó chịu vậy.Tử Tang: "!"

Em tức giận làu bàu: "Ngài hệ thống ơi, anh ta còn dám khó chịu với tôi nữa kìa!"

Hệ thống quan sát một hồi... thật sự không thấy Quý Nhiên có gì là khó chịu, nhưng vẫn thuận theo lời em: 【Ừ.】Tử Tang nhát gan, bị Quý Nhiên nhìn suốt cũng không dám xoa tay.Tiếng chuông kết thúc tiết cuối cùng buổi sáng vang lên.Tử Tang thở phào nhẹ nhõm.Mau đi đi, Quý Nhiên đáng sợ quá.Thế nhưng... cả lớp lục tục rời đi gần hết, mà Quý Nhiên vẫn chưa nhúc nhích.Hắn không đi, Tử Tang cũng bị kẹt lại không đi được.Bụng em đói đến mức kêu ọc ọc rồi, vội vàng vươn tay đẩy tay Quý Nhiên: "Cậu tránh ra đi, tôi muốn đi ăn cơm mà."

Quý Nhiên buồn cười nắm lấy tay em: "Diệp thần, chẳng phải tôi đã hẹn mời cậu ăn rồi sao?"

Tử Tang thật sự quên mất, nhìn gương mặt điển trai đầy khí chất lưu manh của Quý Nhiên, em lí nhí nói: "Vậy mau đưa tôi đi đi, tôi đói lắm rồi."

Giọng nói nhỏ như mèo kêu, Quý Nhiên suýt thì không nghe được.Hắn nắm tay em dắt đi: "Tuân lệnh ~"-------------------------------Công chuẩn "cún lớn" luôn ấy các mom ơiiiii ( ͡° ͜ʖ ͡°)
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 5 (2)


Trường cấp ba mà Tử Tang học có một con phố ăn uống dài ngay bên ngoài, đồ ăn rẻ mà ngon hơn căng-tin.

Trường cho phép học sinh có giấy phép dài hạn ra ngoài ăn, nên có nhiều người lựa chọn ăn ở ngoài.Quý Nhiên nắm tay Tử Tang đi suốt đến cổng trường, chẳng buồn buông tay.Tử Tang nhát gan, cũng không dám nhắc nhở.Trên đường đi có không ít ánh mắt dõi theo hai người.Quý Nhiên vốn là nhân vật nổi bật trong trường – nhà tài trợ hai tòa nhà học, lại còn là đội trưởng bóng rổ.

Rất nhiều giải thưởng danh tiếng đều do hắn mang về.Đã đẹp trai, lại thường chỉ đi cùng vài người bạn thân, đây là lần đầu hắn đi cùng người khác.Người bị hắn nắm tay thì lại trắng trẻo, mềm mại, trắng đến phát sáng dưới ánh nắng, nhất là cổ tay bị nắm lấy – nổi bật giữa làn da nâu khỏe khoắn của Quý Nhiên.Gương mặt nhỏ nhắn với má phúng phính, mắt cụp xuống đất, lông mi cong vút hơi run, gò má và khóe mắt đều ửng hồng, ngón tay mảnh dẻ cầm chặt lấy vạt áo đồng phục.Quý Nhiên dắt em đến một tiệm trà sữa rồi mới buông tay, bảo em gọi đồ.Tử Tang nhìn không rõ bảng menu, liền gọi đại: "100% đường ~" Quý Nhiên sắp xếp cho em ngồi yên tại một chỗ: "Cậu ngồi đây nhé, tôi đi mua chút đồ rồi quay lại ngay."

Dặn xong, Quý Nhiên nhìn gương mặt nhỏ của em, vẫn chưa yên tâm, ánh mắt dừng trên cọng dây buộc tóc hình dâu tây, định tháo xuống nhưng rồi lại thôi, chỉ dặn dò:
"Nếu có nam sinh nào đòi wechat, nhất định đừng cho."

"Bọn họ không đàng hoàng, lấy được wechat của cậu rồi không biết sẽ gửi cái gì đâu.

Đến lúc cậu khóc cũng không biết trốn ở đâu."

Tử Tang chẳng hiểu hắn đang nói gì, em không nghĩ chỉ vì xem một đoạn video mà mình sẽ khóc, em không nhát như thế!Em bĩu môi, cố làm mặt nghiêm túc gật đầu, trong đầu lại thì thầm với hệ thống:
"Quý Nhiên lắm lời quá đi, tôi biết rồi mà."

Thấy em gật đầu, Quý Nhiên mới quay đi, đi ba bước lại ngoái lại một lần.*Ngay khi Quý Nhiên vừa rời đi, rất nhiều nam sinh đã vội vã cầm điện thoại lại gần, đặt những ly trà sữa chưa bóc trước mặt em: "Uống của tớ nè!"

"Uống của mình đi!"

Tử Tang ngồi giữa vòng vây, rụt rè, ngơ ngác nhìn đống trà sữa càng lúc càng nhiều trước mặt: "Không cần đâu... thật sự không cần..."

"Xin tránh đường một chút!" — nhân viên cửa hàng chen vào, đặt ly trà sữa "100% đường" trước mặt em: "Bạn học, trà sữa của bạn đây."

Tử Tang: "Cảm ơn ạ."

"À mà..." nhân viên cười ngại ngùng,
"Bạn đẹp quá, có thể chụp chung một tấm được không?"

Từ nhỏ, Tử Tang đã trắng trẻo như búp bê, mỗi lần ra ngoài cùng anh trai đều có rất nhiều người lớn muốn chụp ảnh cùng em.Anh trai không bao giờ cấm đoán em, luôn để em tự chọn.

Em không keo kiệt thiện ý của mình, hầu hết đều đồng ý – lần này cũng vậy.Nhân viên mãn nguyện cầm ảnh về quầy, người khác thấy thế cũng học theo, ai cũng muốn chụp với Tử Tang.*Lúc Quý Nhiên trở lại với thuốc và ô che nắng, Tử Tang đã chụp ảnh với một vòng trai gái xung quanh.Hắn bóc thuốc ra, nắm lấy tay em.Thuốc bôi mát lạnh khiến em giật tay lại theo phản xạ.Đầu ngón tay ấm áp của Quý Nhiên nhẹ nhàng xoa đều thuốc ra.Hiệu thuốc ở tận cuối con phố ăn uống, rất xa trường.

Trên người Quý Nhiên vẫn còn hơi ẩm — rõ ràng là chạy đi rồi lại chạy về.Tử Tang lặng lẽ nhìn hắn:
"Ngài hệ thống ơi, Quý Nhiên hình như... cũng không tệ lắm đâu."【.】
Hệ thống lạnh nhạt trả lời,
Thoa chút thuốc mà đã lung lay rồi.Tử Tang không biết hệ thống nghĩ gì, em uống một ngụm trà sữa, viên trân châu mềm dẻo kẹp giữa môi: "Nhưng mà... chuyện này vốn là do anh ta gây ra, thì anh ta phải chịu trách nhiệm bôi thuốc là đúng rồi."

Quý Nhiên thoa thuốc xong, tiện tay nhét tuýp thuốc vào túi: "Sáng, trưa, tối — mỗi ngày ba lần.

Đến giờ tôi sẽ bôi cho cậu."

"Cậu muốn ăn gì?"

Tử Tang không biết mình muốn ăn gì, nhưng lại biết mình không ăn gì, liền nuốt ngụm trà sữa trong miệng rồi bắt đầu đếm:"Tôi không ăn rau mùi, không ăn hành gừng tỏi, không ăn cá nhiều xương, cá không xương thì được, không ăn mỡ..."

Em rất nghiêm túc.Vừa mới uống trà sữa, hơi thở ngọt đến mức khiến người khác muốn tan chảy."

Hoàng tử nhỏ, cũng kén ăn ghê ha." – Quý Nhiên lười biếng: "Còn gì nữa không?"

Tử Tang suy nghĩ rất lâu, rồi lắc đầu: "Chắc là hết rồi."

Nhưng em cũng không chắc chắn lắm.Quý Nhiên lấy khăn ướt lau tay dính thuốc, tiện miệng nói:
"Tóc cậu hình như hơi rối rồi, để tôi buộc lại cho nha?"

Tử Tang không thấy được tóc mình thế nào, chẳng biết rằng chẳng hề rối, vẫn rất đẹp.

Nghe vậy, em chỉ khẽ gật đầu.
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 5 (3)


Quý Nhiên ném khăn ướt vừa dùng vào thùng rác, sau đó lại dùng khăn giấy khô lau thêm lần nữa, rồi mới đi đến sau lưng Tử Tang, cẩn thận tháo dây buộc tóc hình quả dâu tây trên đầu em ra, thay bằng chiếc dây buộc tóc màu hồng vừa mới mua.Lưng cậu nhóc nhỏ gầy, cổ áo lại hơi rộng, từ góc nhìn của Quý Nhiên có thể dễ dàng thấy làn da trắng ngần bên trong.Hắn vội vàng dời mắt đi, mặt hơi đỏ lên: "Xong, xong rồi."

Hắn lại lấy ra một cái dây buộc tóc khác đưa cho Tử Tang: "Cho cậu cái này, để dự phòng."

Tử Tang đeo dây buộc tóc vào cổ tay, tinh mắt phát hiện trên tay Quý Nhiên cũng đang đeo một cái y hệt.Nhưng em không nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần cho rằng Quý Nhiên thích sưu tập dây buộc tóc.Giờ nghỉ trưa không dài, Quý Nhiên dẫn Tử Tang đến một tiệm mì ramen mà hắn hay ăn."

Không hành, không gừng, không tỏi, không rau mùi, cho thêm nhiều thịt bò.

Cảm ơn cô." – Quý Nhiên gọi món.Mì được bưng ra rất nhanh, một bát to ụ, không có hành, tỏi, gừng hay rau mùi, thịt bò thì chất cao như núi.Tử Tang trợn tròn mắt:
"!

Nhiều quá, Quý Nhiên, tôi ăn không hết đâu..."

Không biết Quý Nhiên nghĩ gì, cười nhẹ: "Cậu cứ ăn trước đi, không hết thì để tôi ăn."

Tử Tang mím môi.

Dù anh trai em cũng thường xuyên ăn đồ thừa của em, nhưng Quý Nhiên lại là người em chưa thân lắm mà nói như vậy, em thấy... hơi ngại.Em nhỏ giọng nói: "Tôi ăn rồi đấy."

Em từ chối.Quý Nhiên nhìn đôi môi đỏ mọng của em, có chút tiếc nuối: "Vậy thì bây giờ cậu chia phần không ăn nổi cho tôi đi."

Tử Tang gật đầu.Em chia ra một nửa.Không trách được sao gầy thế, đến cả ăn cũng không ăn nhiều.

Bao tử nhỏ như chim nhỏ ấy.

Sau này phải chăm sóc em ấy cho tốt, nhất định phải nuôi cho mập mạp dễ thương mới được.Tử Tang ăn rất từ tốn, từng miếng từng miếng nhỏ, không phát ra tiếng động nào khi ăn mì.Một lần em chỉ gắp vài sợi, còn cắn đôi ra giữa chừng.Má phồng lên một bên, khóe miệng còn dính chút nước súp, đôi mắt vì ngon miệng mà híp lại hạnh phúc.Bỗng nhiên, Quý Nhiên đứng bật dậy, đi đến chỗ lấy nước lạnh.Tử Tang nhìn hắn đầy nghi hoặc.Em thì thầm với hệ thống: "Ngài Hệ thống ơi, mì ramen này ngon thật đó, ước gì ngài cũng có thể nếm thử."

Hệ thống không có cảm giác vị giác, chẳng buồn trả lời.Quý Nhiên ăn nhanh hơn em nhiều, đến khi em ăn xong thì hắn đã ăn hết từ lâu.Hắn tiện tay ném ly trà sữa Tử Tang đã uống hết vào thùng rác, dây buộc tóc màu hồng trên cổ tay cực kỳ nổi bật: "Đi thôi."

Tử Tang vừa định gật đầu thì điện thoại Quý Nhiên reo lên.Hắn liếc nhìn tên người gọi đến, nhưng không bắt máy.Tử Tang nhạy cảm nhận ra Quý Nhiên không vui: "Sao vậy?"

"Hử?"

Gần đến giờ giới nghiêm, trên đường không còn mấy người, ánh nắng vẫn gay gắt.Quý Nhiên nghiêng chiếc ô che nắng về phía Tử Tang, còn mình thì phơi dưới nắng cháy da.Tử Tang định nói rằng em không nóng, vì hệ thống đã điều chỉnh nhiệt độ xung quanh em rồi.Nhưng rõ ràng tâm trí Quý Nhiên không đặt ở đây.Trên đường không nhiều người, hai người nhanh chóng đến cổng trường.Quý Nhiên đưa ô cho Tử Tang: "Cậu vào trước đi.

Nhà tôi có chút chuyện, tôi phải về trước."

Không biết có phải ảo giác hay không, Tử Tang cảm thấy lúc Quý Nhiên nói những lời này, giọng điệu của hắn....mang theo chút giận dữ kiềm chế.Em ôm ô, ngoan ngoãn bước vào trường trước.Khi đi ngang qua chốt bảo vệ, Tử Tang quay đầu nhìn lại thì thấy Quý Nhiên vẫn còn đứng đó.

Thấy em quay lại, cậu ta còn vẫy tay: "Bye bye."

Sau đó, nguyên buổi chiều hôm ấy, Quý Nhiên không quay lại lớp.*Giờ tan học của lớp 12 là 10 giờ rưỡi tối, Tử Tang từ chối tất cả lời mời đi chung về nhà, một mình bước đến cửa nhà.Chưa kịp lấy chìa khóa ra thì cửa đã bị mở từ bên trong.Mẹ Diệp đón lấy cặp của Tử Tang: "Hôm nay về sớm thế con?

Mau vào rửa tay ăn cơm."

Lần đầu tiên đối mặt với bố mẹ, Tử Tang vẫn chưa quen, lúng túng gật đầu.Ba mẹ Diệp đều có khuôn mặt tròn trịa, nhìn rất hiền hậu, dễ gần.Trên bàn ăn, mẹ Diệp vừa gắp thức ăn vừa hỏi: "Tang Tang à, lần này con thi thế nào?"

Ba Diệp nhấp một ngụm rượu nhỏ ở bên cạnh: "Còn phải hỏi sao?

Từ nhỏ đến lớn, lúc nào Tang Tang nhà mình chẳng đứng nhất?"

Mẹ Diệp liếc ông một cái: "Tôi muốn nghe con nói, chứ không phải ông."

Tử Tang chưa bao giờ thảo luận điểm số trong bữa ăn, em nghĩ đây là truyền thống của nhà nguyên chủ nên cũng nghiêm túc đặt đũa xuống, nói: "Con không đứng nhất, lần này con đứng nhì."

"Đứng nhì?"

Tử Tang gật đầu.Gương mặt mẹ Diệp đổi sắc ngay lập tức: "Mẹ cho con đi học, mà con lại chỉ đứng nhì?"

"Trước đây không phải đều đứng nhất sao?!"

Tử Tang không ngờ mẹ Diệp lại trở mặt nhanh đến vậy, em chết sững tại chỗ.Ba Diệp cũng đặt ly rượu xuống: "Đứng nhì mà còn dám về nhà à?

Cút ra ngoài tự kiểm điểm đi!"

Tử Tang cả người lẫn cặp sách bị đẩy ra khỏi cửa.Bên trong vang lên tiếng cãi nhau giữa ba mẹ Diệp: "Tôi đã bảo ông cho con học thêm nhiều lớp vào mà ông không chịu!"

"Thấy chưa, điểm số tụt rồi đấy!"

Đèn hành lang là loại cảm biến âm thanh, lúc ba mẹ Diệp cãi nhau thì đèn sáng, lúc im lặng thì đèn tối om.Tử Tang nhặt cặp lên, ngồi nép vào bậc cầu thang, lưng dán sát tường.Đây là lần đầu tiên em bị đuổi ra khỏi nhà.Trải nghiệm xa lạ này khiến em cực kỳ sợ hãi.Em ôm gối, chôn đầu vào giữa hai tay.Hệ thống lạnh giọng lên tiếng:【Gọi cho Quý Nhiên đi.】【Hoặc đợi hai phút.

Đừng sợ, ngẩng đầu lên, chú ý xung quanh một chút.】Tử Tang nghe lời hệ thống, từ từ ngẩng đầu khỏi vòng tay, cằm tựa lên đầu gối.Lông mi dài cong ướt đẫm vì nước mắt, hai má cũng đẫm lệ.Sợ quá đi mất, còn sợ hơn cả Quý Nhiên.Đèn hành lang tắt ngúm, Tử Tang giậm chân khiến nó sáng lên lại.Chưa đến nửa phút, có tiếng bước chân từ dưới tầng vang lên, đèn bật sáng lần nữa.Ánh sáng chói khiến Tử Tang nheo mắt.

Qua làn nước mắt mờ mịt, em nhìn thấy một người có gương mặt lạnh lùng, tóc đuôi sói, phần đuôi nhuộm xanh tro.Tai trái có ba chiếc khuyên tai, lấp lánh dưới ánh đèn.Người kia nhìn Tử Tang, khóe môi nhếch lên, giọng lười nhác: "Sao thế, học bá đại học à, bị đuổi ra khỏi nhà rồi sao?"
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 6 (1)


Buổi trưa hôm nay quá vội vàng, đến khi Tử Tang nhận ra mình không có kính, không nhìn rõ bảng thì tiết học đầu tiên của buổi chiều đã bắt đầu rồi.Đến giờ ăn tối, con phố ẩm thực đông đúc hơn hẳn, không chỉ có học sinh mà còn cả dân công sở vừa tan làm.Em len lỏi qua đám đông mất rất nhiều thời gian.

Tuy việc tìm chỗ không khó — có nhiều người ngỏ ý cho em ngồi cùng — nhưng lúc quay về thì đã muộn, giờ tự học buổi tối đã bắt đầu từ lâu.Tan học tối là mười giờ rưỡi, các tiệm kính mắt đã đóng cửa hết.Lúc này, Tử Tang vẫn không nhìn rõ, chỉ biết người trước mặt có mái tóc màu xanh lam, hoa tai sáng lóa đến nỗi mờ nhòe cả, giọng điệu thì lười nhác, hờ hững.Hệ thống rất biết điều, lập tức giới thiệu: 【Phản diện, Văn Độ.】Trước khi đến thế giới này, Tử Tang từng xem qua bối cảnh tổng quát và nắm được thông tin về những nhân vật quan trọng.Phản diện Văn Độ mồ côi cha mẹ từ nhỏ vì tai nạn.

Di sản bố mẹ để lại bị người thân chia chác sạch sẽ, mà những người đó thì lại chẳng tử tế với cậu ta.Thuở ấu thơ của Văn Độ, bị đánh chửi là chuyện thường ngày, ăn không no, mặc không ấm lại càng chẳng phải chuyện hiếm.Tất cả kết thúc khi Văn Độ 14 tuổi—Hắn ta bỏ trốn.Hắn ta đến thành phố này.Một năm đầu cật lực đi làm thuê.

Nơi nào không tuyển lao động vị thành niên thì hắn ta tìm nơi tuyển, dành dụm được tiền cả năm để mua một chiếc máy tính, bắt đầu sự nghiệp livestream.Giờ đã là một blogger có hơn mười triệu người theo dõi.Nhưng nguyên chủ biết Văn Độ từ năm 14 tuổi đã không đi học nữa, trong lòng rất khinh thường hắn ta.Thỉnh thoảng đi ngang qua, còn cố tình lườm nguýt.Mỗi lần thấy phản diện, nguyên chủ luôn nói sau lưng: "Có giàu đến đâu thì cũng là đồ thất học mà thôi."

Mà phản diện thì là kiểu người thù dai nhớ lâu, thế là mối thù giữa hai người coi như kết chặt.Nguyên chủ cũng hay bị mẹ Diệp đuổi ra khỏi nhà vì không đáp ứng được kỳ vọng của bà.Còn Văn Độ thì lại rất hay có mặt, tiện thể châm chọc một câu.Lúc này, Văn Độ vừa đi ăn đêm về, nghe thấy tiếng ba mẹ Diệp đang cãi nhau.

Dựa theo kinh nghiệm của mình, Tử Tang chắc chắn lại bị đuổi ra ngoài.Cho nên, người chưa lên đến nơi, tiếng châm chọc đã tới trước.Nhưng lần này, hắn ta phát hiện Tử Tang hôm nay khác hẳn mọi khi.Một cục nho nhỏ co ro ở góc tường, đôi chân đáng thương ôm chặt, mặt vùi lên đầu gối, cặp kính gọng đen xấu xí biến mất, mái tóc dài dày che trán cũng được buộc túm gọn gàng.Lộ ra gương mặt hoàn toàn khác hẳn với tưởng tượng — không hề đầy sẹo hay xấu xí.Mà là một gương mặt đẹp sắc sảo, yêu kiều đến mức khiến người ta vừa nhìn đã bị hút hồn.Dưới ánh sáng vàng ấm của đèn cảm ứng, làn da em càng mịn màng rõ nét, đôi lông mày khẽ chau lại, mắt cận nặng nhìn không rõ, trong ánh mắt chỉ toàn sự hoảng sợ và bất an, môi hình chữ M khẽ mím lại, cả viên môi nhỏ cũng bị mím vào trong.Hai bên má ướt đẫm dấu lệ, hàng mi dài dính bết vì nước mắt.Trên cầu thang bày bừa nhiều đồ linh tinh, tường dán đầy quảng cáo vặt, nổi bật nhất là tờ quảng cáo thuốc "tráng dương" màu đỏ chói.Gương mặt bác sĩ trong hình bị xé mất một nửa.Ở góc tay vịn cầu thang còn đặt một cái xô đỏ, cây lau nhà vẫn còn ướt được dựng nghiêng vào lan can, nước nhỏ tong tỏng xuống xô.Đèn cảm ứng không được lắp ở chính giữa mỗi tầng, Tử Tang ngồi ngay bên dưới đèn, khiến mái tóc em phản chiếu một vòng sáng dịu nhẹ.Như một thiên thần lạc vào trần thế.Không ai lên tiếng một lúc lâu, đèn cảm ứng vụt tắt.Trong bóng tối, Văn Độ bỗng bừng tỉnh.Tên học bá tự cao tự đại kia... trông như vậy sao?Hắn ta nhướng mày, đúng là... trông rất ưa nhìn."

Khụ."

Văn Độ dậm chân một cái, đèn sáng trở lại, Tử Tang vẫn ngồi đó, ngơ ngác nhìn hắn ta.Tội nghiệp không chịu nổi."

Này, học bá đại học," Văn Độ kéo dài giọng, "bố mẹ cậu định để cậu ngồi ngoài này bao lâu?"

Tử Tang lắc đầu, ngón tay co lại, giọng nghèn nghẹn: "...Không biết..."

Giọng em đầy mơ hồ bối rối: "Họ bảo tôi cút ra ngoài."

"Tsk."

Văn Độ bước ngang qua em, áo khoác bóng chày bằng kim loại lướt qua mặt em, mở cửa nhà ra.Tử Tang vẫn ngồi lì trên bậc thang.Cầu thang vừa cứng vừa lạnh, mông em đã tê rần, chẳng còn cảm giác.Nguyên chủ và phản diện vốn không ưa nhau, em không dám tự ý hành động.Em sợ bị phản diện xách cổ như gà con ném xuống lầu.Từ phía sau nhìn lại, Tử Tang càng thêm đáng thương, co lại như một chú mèo con nhỏ bé, không nơi nương tựa.Văn Độ một tay đút túi áo khoác bóng chày, tay kia cầm tay nắm cửa, trên tay đeo ba chiếc nhẫn: "Này, học bá, vào nhà tôi ngồi chút không?"

Tử Tang không biết liệu ba mẹ Diệp có ra tìm em không, hơi do dự.Hệ thống lên tiếng: 【Họ sẽ không ra tìm cậu đâu.

Nhà phản diện rất an toàn, cậu có thể ở tạm một đêm.】Tử Tang không hiểu vì sao lại có bậc cha mẹ nhẫn tâm đến thế, nỡ lòng đuổi con mình ra khỏi cửa.Tại sao tình yêu dành cho con lại luôn ít hơn sự kỳ vọng vào thành tích?Em không hiểu.Hệ thống lại nói: 【Một mình ở ngoài thế này không an toàn.

Nếu cậu không muốn đến nhà phản diện, có thể gọi cho nam chính.】Cái kiểu "cún con" như nam chính, chắc chắn sẽ hí hửng chạy tới ngay.Nhưng giờ đã mười một giờ rồi, muộn quá, em không muốn làm phiền người ta đến tận đây.Tử Tang nghĩ một lát, quyết định tạm trú nhà phản diện một đêm.Phản diện... chắc sẽ không làm gì em đâu... nhỉ?Văn Độ xoay tay nắm cửa không ngừng, có chút mất kiên nhẫn: "Học bá ——""...Làm, làm phiền rồi."

Tử Tang vịn tường đứng dậy, do ngồi quá lâu nên vừa xoay người, chân em như tê cứng, mềm nhũn ngã quỵ xuống đất."

A..."

Em khẽ kêu lên, vành mắt đỏ hoe, tất cả tủi thân trong một ngày qua cứ thế tuôn ra.Hu hu...Tất cả những gì em chịu đựng trong hôm nay, không cái nào là vì nhiệm vụ.Ban ngày suýt vấp ngã hai lần.Tối đến thì bị đuổi khỏi nhà, rồi lại ngã quỵ ngay trước mặt phản diện.Thật mất mặt... hu hu.Nước mắt Tử Tang rơi lộp bộp, đuôi mắt, sống mũi và hai má đỏ ửng cả lên, môi bị cắn chặt, cố không phát ra tiếng khóc.Em thấy mình lúc này... thật sự rất thảm hại.Quỳ ngay trước mặt kẻ được xem là kẻ thù của nguyên chủ.Chẳng biết phản diện sẽ cười nhạo em ra sao.
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 6 (2)


Hệ thống vội vã: 【Không sao, đừng khóc nữa.

Tôi đổi thuốc cho cậu, mai sẽ đỡ ngay.】Tử Tang không muốn trả lời hệ thống.Nhiệm vụ hệ thống giao ban sáng, giờ nghĩ lại tay em còn run.Hệ thống lại hay móc méo, còn hay nói em "yếu đuối".Nhưng em vốn đã luôn như vậy, có bao giờ thay đổi đâu.Trong thế giới thật, chưa từng ai nói em yếu đuối cả.Chưa!

Từng!

Có!Văn Độ nhìn thấy Tử Tang "phịch" một cái ngã xuống trước mặt mình, bụi bốc lên một tầng.Đuôi mắt em ửng đỏ, lòng bàn tay bị mặt đất cứng rắn cà rách mấy đường, đầu gối gập mạnh chạm đất, lảo đảo mãi vẫn không đứng dậy nổi.Tay Văn Độ đút trong túi suýt nữa cũng rút ra theo bản năng.

Hắn ta đưa tay đeo nhẫn đỡ lấy cánh tay Tử Tang kéo dậy.Tử Tang vẫn không đứng thẳng nổi, đầu gối khẽ cong, chỗ quần đồng phục nơi đầu gối phủ đầy bụi, còn lấm tấm máu loang.Văn Độ nhíu mày: "Còn đi được không?"

Tử Tang thử thử, lắc đầu.Chân em không nghe lời nữa rồi.Văn Độ cuối cùng cũng rút được tay ra khỏi túi áo, như thể vừa mới xử lý xong chuyện gì đó quan trọng, mới chịu giải thoát cho mình.Cậu cúi người, bế Tử Tang lên bằng kiểu công chúa, bước về phía nhà mình, tiện chân đá cửa đóng lại.Nhà của Văn Độ nhìn không hề giống với phong cách ăn mặc của cậu ta.Toàn bộ nội thất mang tông xám lạnh, mọi thứ được sắp xếp ngay ngắn trên giá đựng, cách đó không xa là một tủ kính trưng bày figure cao tận trần nhà.Văn Độ đặt Tử Tang lên chiếc ghế sofa xám của mình.Cậu ta cởi chiếc áo khoác bóng chày bằng kim loại, tiện tay ném sang một bên sofa: "Tôi đi lấy hộp y tế.

Cậu cởi quần ra trước đi."

Văn Độ mặc áo thun đen, đi tới một ngăn kéo gần đó lục lọi, chẳng mấy chốc đã xách một hộp y tế trở lại.Cánh tay rắn rỏi dưới lớp áo thun đen xách theo hộp y tế, nhưng khi thấy Tử Tang vẫn mặc nguyên chiếc quần, hắn ta hơi sững người: "Sao cậu chưa cởi?"

Tử Tang níu lấy vạt áo đồng phục, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Tôi... ngại lắm."

Văn Độ nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì ngại ngùng của cậu thiếu niên trước mắt, gương mặt ấy vẫn còn đẫm nước mắt, hàng mi cong dài bết lại thành từng sợi.Hắn ta bỗng chốc cũng đỏ mặt, vội vã xoay người đi: "Khụ khụ, cậu cứ thay đi, tôi không nhìn đâu."

"À khoan đã!"

Văn Độ lại quay ngoắt lại, tay chân luống cuống bước sang nửa bên kia của sofa, còn suýt nữa va vào bàn trà.Hắn ta ném chiếc áo của mình qua cho Tử Tang: "Thay xong thì dùng cái này che lại, tôi... tôi sẽ không nhìn thấy."

Nói xong, hắn ta quay lưng về phía Tử Tang, cả vành tai và sau gáy đều đỏ bừng.Ngón tay Văn Độ căng lên rồi lại thả lỏng, mạch máu nổi lên rõ ràng, trông đẹp đến kỳ lạ.Tử Tang dùng áo khoác che lên đùi mình, đảm bảo đã che kín mới bắt đầu cởi quần.

Lúc cởi đến đầu gối thì bị vướng, vì đầu gối không thể co lại, em loay hoay mãi mới xong.Em cẩn thận dùng áo khoác quấn kín lấy mình, rồi mới nhỏ giọng nói: "Được rồi."

Phía sau vang lên tiếng sột soạt khe khẽ, Văn Độ dán mắt vào bức tường phía trước, đến mức sắp thấy ảo giác, nghe thấy Tử Tang bảo đã xong mới thở phào nhẹ nhõm.Hắn ta lập tức đi nhanh đến trước mặt em, mở hộp y tế, bỏ qua lọ oxy già, chọn lấy lọ thuốc tím.Trước tiên, Văn Độ xử lý vết thương trên tay cho Tử Tang.

Làm xong, hắn ta mới mặt đỏ bừng cúi thấp tầm mắt.Áo khoác bóng chày đen trắng của hắn ta được dùng làm chăn che, phần vải đen phủ lên hai chân Tử Tang.Tử Tang rất gầy, cổ tay nhỏ đến mức hắn ta cảm thấy mình có thể nắm vừa hai cổ tay em chỉ bằng một tay.Mỡ chỉ tập trung ở những nơi cần thiết, ví dụ như mông và đùi.Văn Độ cố ép bản thân chỉ tập trung nhìn vào vết thương.Hắn ta nắm lấy chân Tử Tang, các ngón tay hơi lún nhẹ vào lớp da thịt mềm mại, nhấc chân em đặt lên đầu gối mình.Lúc ngã, Tử Tang bị trầy khá nặng, đầu gối bong mất một mảng da, vết thương đỏ tấy nổi bật hẳn trên làn da trắng mịn, nhìn mà giật mình.Văn Độ cẩn thận điều chỉnh lực tay, bôi thuốc thật nhẹ nhàng."

Hức ——" Tử Tang không thấy đau, nhưng nhìn vết thương được thuốc tím phủ lên trông càng dọa người, em vẫn không nhịn được hít vào một hơi.Nhìn thôi cũng thấy đau rồi...Văn Độ cau mày, tay càng nhẹ hơn.Hắn ta hạ chân bị thương xuống, đổi sang chân còn lại.Nhìn thuốc tím dần dần phủ lên vết trầy xước, trong lòng Văn Độ mới dịu lại, bắt đầu chú ý hơn đến những thứ xung quanh.Tử Tang chỉ cởi quần, nhưng không tháo tất.Bàn chân nhỏ nhắn mang tất trắng đang đặt trên đầu gối hắn ta.Dưới lòng bàn tay là làn da mịn như lụa, phảng phất mùi trái cây thơm ngọt.Thơm đến mức khiến người ta muốn phát điên.Mạch máu bên thái dương Văn Độ giật giật liên hồi.Hắn ta ném que tăm bông dính thuốc tím vào thùng rác, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một mảng da trắng nõn dưới tà áo khoác.Trắng quá trời trắng.Tử Tang rụt chân lại, thấy Văn Độ vẫn ngơ ngẩn ngồi xổm dưới đất, bèn gọi nhỏ: "Văn Độ?"

Văn Độ vẫn còn lơ mơ, nghe tiếng gọi thì chỉ đáp lại: "Hả?

Tôi đây, sao thế?"

Tử Tang lo lắng nhìn hắn ta: "...Anh chảy máu mũi rồi."
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 7 (1)


Yết hầu Văn Độ khẽ chuyển động, dường như mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ ảo, trong mắt hắn ta chỉ còn lại mảng trắng kia.Giọng nói của Tử Tang vang lên bên tai như xuyên qua một lớp màn mỏng, chầm chậm bay đến, mơ hồ đến mức hắn ta nghe không rõ, nhưng vẫn buột miệng "Ừ" một tiếng.Tử Tang: "?"

Văn Độ tuy đã đáp lại, nhưng vẫn ngồi thừ ra không động đậy.Một chân co lên, một chân quỳ trên sàn, cơ bắp dưới lớp áo thun đen ôm sát cơ thể hiện lên rõ ràng.

Màu xanh tro của mái tóc dưới ánh đèn càng thêm mờ ảo, khuyên tai lấp lánh phản chiếu ánh sáng.Gương mặt điển trai ngơ ngác, ánh mắt đờ đẫn, không biết đang nhìn đi đâu.

Máu mũi từ cánh môi mỏng lăn xuống, tí tách rơi trên sàn.Tử Tang: "..."

Không vệ sinh gì cả.Tử Tang bĩu môi.Em gọi lớn hơn: "Văn Độ!"

"Hả?

Hả?"

Văn Độ hoàn hồn: "Gì thế?"

"Tôi nói nè, anh bị chảy máu mũi đó!!" – Tử Tang nói lớn.Văn Độ vẫn không phản ứng nhiều, trông như con vịt ngơ ngác.Tử Tang giơ chân đá nhẹ vào bắp chân đang co của Văn Độ.Văn Độ lúc này mới thực sự bừng tỉnh, đưa tay bịt mũi lại, dòng máu đỏ tươi tràn ra qua từng đốt ngón tay thon dài.Hắn ta giọng nghèn nghẹn: "Biết rồi."

Nói xong, vẫn giữ vẻ bình thản, bịt mũi bước vào nhà tắm.Đi ngang thùng rác còn suýt vấp ngã.Gương nhà tắm khá lớn, Văn Độ tùy tiện kéo hai tờ giấy ăn, thấm nước rồi nhét vào mũi.Hai tờ giấy không đủ dùng, chẳng mấy chốc đã bị máu thấm đỏ.Hắn ta lại thay thêm vài tờ nữa, cuối cùng máu mũi cũng ngừng.Chống tay lên bồn rửa mặt, Văn Độ ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải chính mình trong gương.Người con trai trong gương để kiểu tóc đuôi sói, ba chiếc khuyên tai khiến hắn ta nhìn càng thêm ngầu và bất kham, áo thun đen ướt sũng dính sát da thịt.Nhưng gò má, vành tai, cổ và xương quai xanh đều đỏ bừng cả một mảng.Trông... rất kích thích."

Má nó."

Văn Độ chửi khẽ.Quá mất mặt.Hắn ta lại vừa mới vì nhìn thấy quần lót của một cậu nhóc mà chảy máu mũi?!Không khác gì biến thái dê xồm.Má.Mà không đúng, hắn ta không nên tự đánh giá bản thân như thế.Thứ nhất, hắn ta không phải biến thái.Thứ hai, hắn ta không phải dê xồm, hắn ta là đại soái ca.Nhưng sự thật là... hắn ta đúng là vừa nhìn thấy quần lót của cậu nhóc kia, rồi chảy máu mũi thật.Chắc là do gần đây ăn mấy đồ bổ hơi quá tay thôi.Văn Độ lập tức bật vòi nước, vốc nước lạnh dội lên mặt.Dòng nước lạnh xối giúp hắn ta hạ nhiệt, hắn ta vén mái tóc lên, lộ ra gương mặt hoàn chỉnh, sau đó mang theo hơi nước ẩm ướt trở lại phòng khách.Tử Tang vẫn ngoan ngoãn ngồi trên sofa không nhúc nhích, hai chân khép lại, áo khoác của Văn Độ che lên đùi em.

Trên đầu gối để lộ ra vẫn còn vết thương loang lổ thuốc tím.Hai tay đặt trên đùi, đầu hơi nghiêng nhìn Văn Độ.Tóc được buộc bằng dây thun khẽ lay động.Văn Độ vừa nhìn thấy Tử Tang, liền cảm thấy mũi lại nong nóng, hối hận vì đã đưa người về nhà.Trước đây Tử Tang cũng từng nhiều lần bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà, mà chẳng có chuyện gì xảy ra.

Lần này có khi cũng sẽ ổn thôi.Đưa người vào nhà quả thật là hành động ngu ngốc.Hay là...

đuổi ra lại?Không biết đang nghĩ gì mà mặt Văn Độ căng thẳng vô cùng.Lông mi Tử Tang khẽ run, trông như cánh bướm đang xòe ra.Vì lúc nãy Văn Độ cứ đờ người không phản ứng, nên em mới liều lĩnh đá nhẹ một cái.Giờ thấy Văn Độ nghiêm mặt, dũng khí vừa gom lại đã rút về như râu ốc sên.Em khẽ khàng gọi: "Văn Độ?

Tôi ngủ ở đâu vậy?"

Giọng em nhỏ xíu, hơi lí nhí, nghe giống như đang làm nũng.Thôi kệ.

Đã đưa về rồi thì cứ để vậy đi.Ai bảo hắn ta tốt bụng chứ.Văn Độ bình thản đáp:
"Sofa."

Tử Tang co chân lại:
"Tôi muốn tắm."

"Gì cơ?"

Văn Độ cau mày, giọng nhỏ quá, liền tiến lại gần.Tử Tang nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Văn Độ, càng hoảng sợ hơn, ngồi thẳng lưng, lớn tiếng hơn chút: "Tôi muốn tắm."

Tuy hệ thống đã điều chỉnh nhiệt độ quanh em cho ổn định, nhưng trước đó em đã đổ nhiều mồ hôi, lại còn bị ngã đầy bụi bặm trên cầu thang.Em kéo cổ áo mình lên, cúi đầu ngửi thử rồi nhăn mặt.Là một học sinh sạch sẽ, Tử Tang cực kỳ khó chịu khi người mình dính bẩn."

Hôm nay tôi ra mồ hôi nhiều, người dơ quá, còn có mùi nữa..." – Em giải thích đầy cẩn trọng, trong lòng còn âm thầm oán thán: "Văn Độ đúng là không sạch sẽ, không cho người ta tắm."

Nghe Tử Tang nói vậy, cánh mũi Văn Độ khẽ động, một mùi trái cây nhẹ nhàng xộc thẳng vào mũi.Nhà hắn ta không dùng tinh dầu, bản thân cũng không dùng nước hoa, vậy nên mùi đó chỉ có thể đến từ cậu nhóc nhỏ xíu kia.Không giống như em nói là "có mùi hôi", mà thơm lắm.Nhìn thôi cũng thấy thơm.Văn Độ đối diện với ánh mắt mong chờ của Tử Tang, ánh mắt lấp lánh ánh sao, lời "phiền phức quá" đến cổ họng lại phải nuốt xuống.

Nhìn sang vết thương trên chân em: "Chân cậu vừa bôi thuốc xong, không được tắm."

Mi mắt Tử Tang cụp xuống.Văn Độ nói tiếp: "Nhưng có thể lau người, tôi đi chuẩn bị nước."

Nhà Văn Độ là kiểu căn hộ hai phòng một phòng khách một phòng tắm.

Hắn ta chẳng mấy bạn bè, quản lý cũng không đến mấy, nên phòng tắm đặt trong phòng ngủ chính.Hắn ta mở nước đầy bồn tắm, kiểm tra nhiệt độ, rồi từ góc khuất trong phòng lôi ra một chiếc ghế gấp màu xanh rêu quân đội, đặt cạnh bồn, treo khăn tắm lên.Nghĩ tới làn da mỏng manh của Tử Tang, Văn Độ còn lấy từ tủ quần áo ra hai bộ đồ mềm mại, không có kim loại, gấp gọn gàng đặt lên ghế.Sau đó quay lại phòng khách, khoanh tay nhìn Tử Tang từ trên cao xuống:
"Đi được không?"

Tử Tang nhúc nhích chân thử, rồi lắc đầu:
"Không đi được."

Văn Độ quay đầu khẽ ho: "Tôi bế cậu."

Tử Tang nghĩ nghĩ, rồi khẽ gật đầu.Văn Độ luồn tay dưới đầu gối em, bế em lên kiểu công chúa.Tử Tang giữ chặt chiếc áo khoác bóng chày sắp rơi, mặt đỏ như gấc chín.Em không mặc quần...Xấu hổ chết mất.
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 7 (2)


Khoảng cách gần như vậy, mùi hương trên người Tử Tang càng rõ rệt hơn – không chỉ là hương trái cây, mà còn có chút ngọt ngào mê người.Cả người em nằm gọn trong vòng tay cậu ta, lực hút trái đất khiến tay Văn Độ lún sâu vào đùi Tử Tang, phần thịt mềm mại khiến tay hắn ta hơi cứng lại.Hô hấp nặng nề, đôi mắt vằn tia máu, da cũng đỏ, cả tai và sau cổ đều hồng rực, gân xanh trên cổ nổi rõ.Hơi thở Tử Tang phả lên vành tai hắn ta.Văn Độ nhanh chóng bế em vào phòng tắm: "Cậu lau người đi, xong thì gọi tôi."

Hắn ta đặt Tử Tang ngồi lên ghế, chỉnh lại tư thế để mông em vừa khít lên bộ đồ đã đặt sẵn, rồi lúng túng quay người rời khỏi phòng."

Ê—"Tử Tang giữ chặt áo khoác bóng chày, trên đường đi không rơi, lúc này cầm tay áo lên, định hỏi xem cái áo này phải làm sao.Nhưng Văn Độ đã ba bước thành hai bước rời khỏi nhà tắm, còn thuận tay đóng cửa lại.Tử Tang: "......"

Đi nhanh thật đấy.Tử Tang gấp gọn quần áo, không biết nên để đâu, đành hơi nhích người lên, nhét tạm dưới mông.Trước khi đặt xuống, Tử Tang bỗng cảnh giác: "Hệ thống, cậu còn ở đó không?"

Lúc trước chọc giận em, hệ thống vốn chỉ là một luồng dữ liệu không biết dỗ người, chỉ lặng lẽ theo dõi.

Giờ thấy ký chủ gọi, nó liền đáp:【Có đây?】Tử Tang: "?"

Không biết có phải vì hệ thống là người duy nhất em quen thuộc trong thế giới này hay không... mà Tử Tang lại có thể tự nhiên giở chút tính khí trẻ con với nó:"Sao cậu vẫn còn ở đây vậy?

Tôi sắp tắm rồi đó."

Hệ thống trong lòng thầm nghĩ: Ký chủ ngốc của nó mà cũng biết đến chuyện này cơ à.Hệ thống giải thích:【Lúc cậu cởi đồ thì chúng tôi sẽ làm mờ hình ảnh, đến khi cởi xong thì hệ thống sẽ tự động bị chặn, đưa vào "phòng tối".】Tử Tang ưm ừ trong cổ họng, dù không nói gì nhưng rõ ràng là cũng tạm hài lòng rồi.Em vừa ngâm nga hát vừa tiếp tục cởi đồ.Không lâu sau, tiếng nước từ phòng tắm bắt đầu vang lên.Lúc này, Văn Độ đang ngồi trên chiếc ghế chơi game thường dùng để livestream.

Khi nghe tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, cơ thể vừa mới thư giãn đôi chút lại căng cứng trở lại.Hắn ta dùng sức xoa mạnh mặt mình, đến mức chiếc nhẫn trên tay cào một vết rướm máu nơi má.Văn Độ hít sâu một hơi, mở ngăn kéo bên cạnh lấy ra điếu thuốc, bật lửa châm lên.Mỗi khi tâm trạng tồi tệ, hắn ta thường hút một điếu.Hút được hai hơi, Văn Độ dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, mở máy tính, đăng thông báo nghỉ livestream, hoàn toàn không để ý đến làn sóng câu hỏi tràn ngập trong phòng chat.Hắn ta rời phòng ngủ đi ra phòng khách, nhưng tiếng nước vẫn cứ như vang vọng bên tai.Bên trong, Tử Tang lau người xong mới phát hiện: em quên mang quần áo vào, mà Văn Độ cũng chẳng chuẩn bị sẵn cho em.Quần áo đã mặc thì vừa hôi vừa bẩn, em không muốn mặc lại.Tử Tang bèn gọi lớn một tiếng: "Văn Độ ơi?"

Bên ngoài không ai đáp lại.Tử Tang lại gọi lớn hơn: "Văn—Độ ơiiii——!"

Văn Độ cảm thấy mình sắp phát điên rồi.Không chỉ tưởng tượng hình ảnh Tử Tang trong phòng tắm, mà đến cả ảo giác cũng có luôn, cứ như em đang gọi hắn ta vậy.Đúng là điên thật rồi.Chỉ vì gương mặt của Tử Tang mà mặt hắn ta cũng đỏ lên được.Văn Độ vò trán khổ sở."

Văn—Độ——"Không đúng, Tử Tang đang thật sự gọi hắn ta!Văn Độ nhanh bước tới trước cửa phòng tắm, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, miệng hỏi luôn một câu:"Sao thế?

Muốn tôi bế cậu ra ngoài hả?"

Hắn ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa mờ mờ, như thể muốn xuyên thấu qua đó để thấy được bên trong.Nước chảy xuống từ người Tử Tang, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống nền gạch.Nếu giờ bước vào... chắc chắn bên trong sẽ rất thơm.Toàn là mùi hương trên người Tử Tang.Tử Tang ngượng ngùng: "Tôi không có quần áo..."

"C-cái gì cơ?" – Văn Độ lắp bắp.Tử Tang cố nuốt xuống sự xấu hổ, nói lớn: "Tôi không mang quần áo vào!

Không có gì mặc cả!"

Văn Độ vẫn cà lăm: "T-tôi đi lấy cho cậu."

Quần áo của Văn Độ phần lớn có đính kim loại, mang hơi hướng punk nhẹ, vốn không hợp với Tử Tang.Không biết nghĩ thế nào, hắn ta lại lấy ra đúng bộ mà mình hay mặc nhất.Nhưng sau đó... lại gặp một vấn đề khác.Văn Độ: "Mình nên đưa đồ vào bằng cách nào đây?"

Chân Tử Tang bị thương, không thể bước ra tận cửa.Mà hắn ta thì cũng không thể bước vào được.Tử Tang bên trong hiển nhiên cũng nghĩ đến điều đó.Em hoảng loạn, lấy bộ quần áo đang lót dưới mông ra, định kéo khóa ra để đắp lên người:"Khụ, cậu cứ mở cửa đi vào luôn đi."

Trực tiếp... mở cửa bước vào.Văn Độ cảm thấy mặt mình lại bắt đầu nóng ran."

Tôi... tôi vào đây."

Hắn ta nghe thấy chính mình nói ra câu đó.Tử Tang lúc này đang vật lộn với chiếc áo khoác bóng chày, không biết sao mà kéo khóa đến giữa chừng thì bị kẹt cứng.Nghe tiếng cửa mở, em cuống cuồng kéo áo đắp lên người.Và thế là, khi Văn Độ bước vào, trước mắt hắn ta là cảnh tượng—Hơi nước bốc lên mịt mù, hương trái cây tràn ngập không khí.Áo khoác bóng chày của hắn ta khoác trên người Tử Tang, làn da trắng mịn, lưng trần lấp ló, Tử Tang khẽ nghiêng đầu, đôi mắt long lanh ướt át, hoảng hốt nhìn thẳng vào ánh mắt hắn ta.
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 8 (1)


Tử Tang đỏ bừng mặt, em giữ chặt chiếc áo khoác bóng chày đang che trên người.Với Tử Tang, chất vải của chiếc áo này hơi thô ráp, cọ vào da khiến em thấy rát rát.Văn Độ dời ánh mắt khỏi người em, ngẩng đầu lên, trần nhà phòng tắm phủ đầy hơi nước, từng giọt nhỏ ngưng tụ rồi rơi xuống."

Tách."

"Tách."

Hắn ta nhắm mắt lại thật chặt, tay lần mò về phía trước.Phía trước là Tử Tang, vì sợ chạm phải, lực và hướng tay của Văn Độ đều rất nhẹ.

Ngón tay hắn ta chạm vào má em.Mềm mại.Văn Độ cảm nhận rõ xúc cảm dưới đầu ngón tay, hàng mi khẽ run, mí mắt đỏ bừng.Tử Tang theo phản xạ phồng má lên, ngón tay Văn Độ liền bị đẩy bật ra.Văn Độ thu tay lại, đưa quần áo tới trước mặt em: "Nhà không có đồ mới, đây là đồ của tôi, cậu tạm mặc vậy đi."

Tử Tang nhận lấy, giọng nhỏ xíu: "Dạ..."

Khi quần áo đã được cầm đi, Văn Độ lập tức quay lưng, nhanh chóng đi ra cửa, tiện tay đóng luôn cửa phòng tắm lại.Hắn ta dựa lưng vào tường bên cạnh cửa, đưa tay che mũi.Không có chất lỏng dính dính.May quá, không bị chảy máu mũi.Nếu không thì... thật mất mặt chết đi được.Hắn ta siết chặt tay, đấm một cú vào tường.

Tiếng vang vừa đủ khiến thần kinh hắn ta như căng lên.Sao lần trước gặp em ấy lại không như thế này chứ?Những lần trước gặp Tử Tang đều là gươm súng hừng hực, kiểu như sống chết có nhau.

Thế mà lần này... lại suýt chảy máu mũi vì kích thích?Thật hết chịu nổi."

Văn Độ, tôi mặc xong rồi."

Giọng nói trong trẻo của Tử Tang vọng ra từ phòng tắm, vang vang trong không gian ẩm ướt.Văn Độ đưa tay lên xoa mặt một cái.Hắn ta cao gần 1m90, vai rộng eo hẹp, thường ngày để tạo phong cách lạnh lùng, Văn Độ hay mặc đồ rộng rãi, nhưng khi bộ đồ này mặc lên người Tử Tang lại thành lỏng thõng.

Áo thun gần như che hết nửa đùi em.Tóc Tử Tang vẫn còn hơi ướt, dù chỉ lau người bằng khăn nhưng vẫn phảng phất mùi hương trái cây ngọt dịu.

Áo thun đen mặc lên làm em càng nổi bật — môi đỏ răng trắng, đúng kiểu yêu tinh hút hồn người ta.Tử Tang kéo kéo vạt áo, cố gắng che thêm chút nữa.Không thoải mái chút nào cả.Em khẽ cắn môi, giọng nhỏ và hơi ẩm ướt trong không khí phòng tắm:
"Tôi mặc xong rồi."

Văn Độ lại bị phân tâm: "Ừ, cậu mặc xong rồi..."

Hắn ta vươn tay bế Tử Tang lên, lòng bàn tay truyền lại cảm giác ướt và trơn mát, đầu óc hắn ta như muốn nổ tung.Văn Độ ôm em nghiêng người bước ra khỏi phòng tắm, đi thẳng đến giường trong phòng, nhẹ nhàng đặt em xuống.Tuy động tác không phải cực kỳ nhẹ, nhưng Tử Tang vẫn bị nảy nhẹ rồi rơi xuống, vạt áo bị kéo lên, để lộ làn da trắng ngần.

Em hoảng hốt kéo áo lại, đưa chân đạp lên đùi Văn Độ.Mu bàn chân trắng nõn đạp lên chiếc quần jeans rách màu đen của Văn Độ, căng cứng thẳng tắp.Yết hầu Văn Độ chuyển động, cậu ta đưa tay nắm lấy mắt cá chân em, ngón tay miết nhẹ mu bàn chân, khẽ cười: "Tắm xong là quay ngoắt thái độ hả?

Hồi nãy còn không dám nói to, giờ dám đạp tôi luôn rồi?"

Tử Tang rút chân lại, nhưng lại không thoát khỏi bàn tay có vết chai của Văn Độ, mấy ngón tay cứ cọ qua cọ lại chỗ da non mềm, vừa nóng vừa ngứa.Em dùng tay giữ áo trên đùi, đầu gối cao hơn mông, vạt áo trượt xuống, tạo thành một nếp nhăn giữa đùi, làn da ở đó mềm và trắng hơn hẳn các chỗ khác.Hơi thở Văn Độ nặng nề hơn, gần như quên mất chuyện ban nãy mình nói em ngủ ở sofa, kéo chăn bên cạnh phủ lên chân Tử Tang: "Ngủ đi."

Văn Độ nói tiếp: "Tôi đi tắm."

Cầm quần áo lên, hắn ta bước vào phòng tắm.Đèn trong phòng sáng trưng, ánh sáng chiếu lên cơ thể Văn Độ.

Dáng người hắn ta đúng kiểu như từng tập luyện chuyên nghiệp, từng bước đi đều mạnh mẽ, nhưng vẫn không giấu được chút bối rối.Tử Tang nghiêng đầu, không hiểu vì sao Văn Độ lại lúng túng.Tử Tang tuy không ngâm bồn, chỉ tắm qua bằng vòi sen, nhưng mùi hương ngọt mát như trái cây tươi vẫn lưu lại khắp phòng tắm.Khiến người ta muốn chìm đắm trong hương thơm đó.Văn Độ đưa tay bật quạt thông gió, nhưng chỉ để nó chạy hai giây rồi tắt.Tiếng "vù" của quạt lập tức ngừng lại.Nước lạnh từ vòi sen dội xuống, Văn Độ thở phào, áo thun đen dính sát vào người.Hắn ta chống tay lên gạch, thở dốc một hồi, sau đó mới cởi áo ra.Tử Tang vẫn ngoan ngoãn ngồi trên giường, hai chân khép lại như học sinh tiểu học, rất nghiêm túc.Lúc trước em có hỏi ngủ ở đâu, Văn Độ trả lời là sofa, nên dù hiện tại đang ngồi trên giường, em cũng không dám tự ý nằm xuống.Ngược lại, dù đôi mắt đã díu lại, em vẫn ráng giữ tỉnh táo.Tử Tang ngáp một cái, mắt cay cay nên cũng ẩm ướt hơn.【Ký chủ,】hệ thống lưỡng lự lên tiếng.

Nó không hiểu vì sao em lại tức giận, thuật toán không thể tính ra cảm xúc con người.

Nhưng nó biết lúc này phải xin lỗi trước đã:【Tôi đã làm gì khiến cậu giận à?

Xin lỗi.】"Không sao đâu."

Tử Tang tính tình mềm mỏng, lại dễ mềm lòng.

Nghe hệ thống nói xin lỗi, bao nhiêu tủi thân lúc trước tan biến sạch, còn thấy hơi ngượng: "Thật ra tôi cũng không nên giận dỗi linh tinh."

Em đã quen với việc được anh trai nhường nhịn, nên hay quên mất không phải ai cũng là anh trai, không ai cũng sẽ bao dung như vậy.À mà... kể cả hệ thống nữa.Hệ thống hỏi: 【Ký chủ, chân cậu sao rồi?】Tử Tang lập tức bị cuốn theo, kéo chăn lên, để lộ đôi chân trắng hồng như ngọc.

Nhưng vết thương ở đầu gối dưới ánh đèn lại càng thêm đáng sợ.Tử Tang bị chính vết thương của mình làm giật mình, vội vàng kéo chăn che lại, che cả làn da lộ ra lẫn vết thương, bình ổn tâm trạng rồi nói: "Tôi không biết nữa, giờ không đau, nhưng nhìn thì đáng sợ lắm."

Dường như có một tiếng thở dài khẽ khàng, rồi đầu gối chợt cảm thấy mát lạnh, cảm giác căng tức cũng dịu đi nhiều.Hệ thống: 【Phải bôi thuốc hai ngày, sẽ không để lại sẹo đâu.】Chân đẹp vậy mà có sẹo thì uổng quá.Tử Tang cảm nhận luồng mát lạnh kia, vui mừng đá nhẹ chân.Có thể cử động rồi nè!Em lập tức kéo chăn lên xem.Vết thương trông vẫn như lúc nãy, nhưng Tử Tang cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.Em chân thành khen ngợi: "Ngài hệ thống, ngài giỏi ghê đó!"

Hệ thống thu lọ thuốc lại:【Ừm.】【Chú ý nhận thưởng.】Tử Tang nghiêng đầu, ngạc nhiên:
"Thưởng gì cơ?"

Sao em không nhớ nhỉ?Hệ thống:
【......】
【Sáng nay cậu làm một nhiệm vụ mà.】
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 8 (2)


À, đúng rồi.Tử Tang nhớ lại — hình như là nhiệm vụ tát vào mặt Quý Nhiên, lúc đó thật sự rất đáng sợ...Tử Tang lại hỏi: "Vậy phần thưởng ở đâu ạ?"

Hệ thống đáp:【Thầm niệm 'bảng điều khiển'.】Tử Tang nghe lời hệ thống, giây tiếp theo, một màn hình ảo màu lam nhạt hiện ra trước mắt em.Hệ thống nói tiếp, đúng lúc:【Góc trên bên trái có một biểu tượng hộp thư, không cần nhấn, chỉ cần nghĩ đến việc mở là được rồi.】Tử Tang làm theo.Trên màn hình hiện lên hai bức thư:【Nhiệm vụ giới hạn thời gian: Tát Quý Nhiên hai cái.】
Đã hoàn thành.

Thời gian: 46 giây.

Đánh giá: Xuất sắc ⭐.

Phần thưởng nhiệm vụ: 1 cuộn giấy "Quay ngược thời gian"; điểm: 2000.

Đã phát, vui lòng kiểm tra.【Phần thưởng tân thủ: Điểm 1000.】
Đã phát, vui lòng kiểm tra.Tử Tang đếm điểm thưởng, tò mò hỏi:
"Ngài hệ thống ơi, điểm này dùng làm gì vậy ?"【Có thể dùng để mua đồ trong cửa hàng hệ thống.】
Hệ thống nói, rồi nhìn vẻ mặt ngơ ngác chưa hiểu gì của Tử Tang, nó lại bổ sung: 【Trang chủ, góc ngoài cùng bên phải là cửa hàng hệ thống.】Tử Tang nhấn mở, nhìn vào thì thấy giao diện cửa hàng xám xịt, món nào món nấy giá đều cao hơn điểm em có.Tử Tang chẳng hứng thú, liền tắt đi.Phòng của Văn Độ bật điều hòa ở nhiệt độ rất thấp, chỉ 16 độ.Luồng khí lạnh cứ không ngừng phả ra từ miệng gió điều hòa.Tử Tang hắt hơi một cái.Em cúi đầu nhìn xuống chân mình — phần bị lộ ra ngoài đã nổi đầy da gà vì lạnh.Trắng trắng, sạch sẽ.Ừm...Vừa nãy tắm xong lại được Văn Độ bế ra, thế nên vẫn rất sạch.Tử Tang vui vẻ tự thuyết phục bản thân, sau đó giơ chân gác lên mép giường, kéo chăn mỏng phủ lên người.Dễ chịu thật đó.Tử Tang nheo mắt, miệng khe khẽ ngâm nga giai điệu.Quả nhiên, mở điều hòa rồi đắp chăn đúng là cảm giác tuyệt nhất trên đời.Văn Độ tắm xong bằng nước lạnh, bước ra là thấy Tử Tang đã cuộn tròn như cái bánh tét.Chăn mỏng bọc kín người em, chỉ chừa lại khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn, ánh mắt cong cong, tươi tắn như trăng non.Bên tai hắn ta vang lên tiếng ngâm nga khe khẽ của Tử Tang, ngọt ngào không lớn không nhỏ.Trong khoảnh khắc, Văn Độ như thất thần.Cảnh tượng này... giống hệt như đôi vợ chồng mới cưới.Chồng bận việc, vợ nhỏ thì ngoan ngoãn ngồi đợi trên giường.Hắn ta đang nghĩ cái quỷ gì thế này chứ?!"

Bốp"—Văn Độ tự vả nhẹ vào má mình.Tiếng động làm Tử Tang chú ý, tiếng hát liền ngừng lại.Văn Độ vội nén lại dòng suy nghĩ hỗn độn trong lòng.Tử Tang thấy hắn ta đi tới, liền dang tay ra.Tấm chăn trượt xuống, chồng lớp ở phần bụng dưới, lộ ra thân hình mảnh mai.Văn Độ thoáng khựng lại.Hắn ta đứng yên chưa phản ứng, Tử Tang lại giơ tay lên: "Không phải nói tôi ngủ ghế sofa sao?

Mau bế tôi qua đó đi."

Văn Độ liếc mắt nhìn Tử Tang từ trên xuống dưới một lượt: "Thôi bỏ đi, da dẻ cậu mỏng manh thế kia, cái ghế sofa nhà tôi cậu nằm hai phút là để lại dấu hết, đến lúc đó lại kêu đau cho xem."

Nói xong, Văn Độ xoay người định bước ra ngoài.Tử Tang trừng to mắt.Em không có!Em !

Không !

Có !

Như !

Thế !

Đâu !

Nhé !Thấy Văn Độ thật sự định đi ra, Tử Tang vội vàng níu lấy vạt áo hắn ta: "Hay là... mình ngủ chung giường đi."

Giường của Văn Độ kích thước 2m x 2m, ngủ hai người rộng rãi vô cùng.Với lại ở nhà người ta, đuổi chủ nhà đi ngủ sofa cũng ngại.Văn Độ ban đầu định từ chối — hắn ta không quen ngủ chung giường với người khác, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Tử Tang thì lại lạ lùng gật đầu đồng ý."

Cậu đã năn nỉ như vậy... thì tôi đành miễn cưỡng đồng ý."

Văn Độ nắm lấy bàn tay đang níu áo mình, cau mày: "Tay sao lạnh thế này?"

"Do nhiệt độ máy lạnh thấp quá hả?"

Nói rồi, hắn ta với tay lấy điều khiển từ xa.Tử Tang vội nói: "Không cần tăng đâu ạ."

Chắc chắn là Văn Độ đã quen với nhiệt độ này rồi, vừa vào là bật như vậy, em không muốn làm phiền.Văn Độ liếc mắt nhìn em: "Tôi không phải lo cho cậu đâu, chỉ là nếu cậu ở nhà tôi mà cảm lạnh, tôi lại phải đưa cậu đi khám, rắc rối lắm."

Tử Tang chớp mắt mấy cái, giọng mềm nhũn: "Ừm ừm."

Văn Độ điều chỉnh nhiệt độ lên một chút, nhét tay Tử Tang lại vào trong chăn, đẩy em nằm gọn vào trong.Sau đó, cậu ta còn làm bộ nghiêm túc đặt một chiếc gối giữa giường: "Đây là ranh giới đấy."

Tử Tang ngoan ngoãn: "Dạ vâng."

Cả một ngày tâm trạng thay đổi quá nhiều, Tử Tang vừa chạm đầu vào gối đã ngủ say ngay tắp lự, chẳng hề hay biết rằng bên cạnh mình, Văn Độ trằn trọc lăn qua lăn lại, mãi không ngủ được.
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 9 (1)


Khu chung cư của họ đã cũ kỹ, vị trí lại heo hút, ưu điểm duy nhất là... tiền thuê rẻ.Chung cư kiểu cũ cách âm kém, Văn Độ có thể nghe thấy tiếng xe lao vút qua trong đêm dài, sau đó lại trở về sự yên tĩnh chỉ còn tiếng côn trùng rả rích.'Cửa sổ chừa một khe nhỏ, thỉnh thoảng có xe chạy ngang mang theo luồng gió lùa vào, rèm cửa nhẹ lay động, ánh đèn đường theo đó hắt lên khuôn mặt Tử Tang.Lúc ấy, em sẽ dụi dụi vào gối, rồi co người chui hẳn vào chăn.Ngủ ngon thật đấy.Văn Độ nghiến răng ken két.Hắn ta bật dậy, đi đóng cái khe cửa sổ còn mở lại, rồi quay lại nằm.Văn Độ vốn thuộc kiểu người "hay nóng trong người", điều hòa để 16 độ mà chỉ đắp mỗi cái chăn mỏng, giờ tăng thêm vài độ, hắn ta cảm thấy cả người như bị đốt cháy.Mà bên cạnh còn có người ngủ say như heo con nữa.Văn Độ nghiến răng, quay lưng lại phía Tử Tang.Thà ngủ ghế sofa còn hơn.Dù sao phòng khách cũng có điều hòa.Khoan đã — đây là nhà của mình, tại sao mình lại phải ra ghế sofa ngủ?!Văn Độ quay lại, nhìn Tử Tang đang ngủ ngon lành.Hắn ta vươn tay... bóp mũi em.Tử Tang hình như cảm thấy khó chịu, hừ hừ mấy tiếng, há miệng ra thở.Luồng khí ấm phả ra.Văn Độ lại càng thấy nóng.Nóng từ trong nóng ra.Hắn ta buông tay.Không biết đã qua bao lâu, Văn Độ mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.Trời vừa hửng sáng, Văn Độ giật mình tỉnh giấc từ trong mơ.Sợi dây "ranh giới ba mét" ở giữa giường từ lúc nào đã không cánh mà bay, Tử Tang cả người nằm gọn trong vòng tay cậu ta.

Đầu em gối lên cánh tay Văn Độ, eo bị ôm trọn trong lòng.Văn Độ nhìn xuống phần bụng mình, khẽ rủa thầm một câu.Hắn ta không còn tâm trạng tìm hiểu tại sao Tử Tang lại nằm lọt vào lòng mình, chỉ lặng lẽ đỡ đầu em đặt lại lên gối, rồi cầm quần áo vào nhà tắm.Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy róc rách.Khi Tử Tang bị tiếng động làm tỉnh giấc, Văn Độ đang lau đầu từ trong phòng tắm bước ra.Tử Tang nghe tiếng nước, mơ màng hỏi: "Anh dậy sớm thế ?

Sao lại tắm sớm vậy?"

Gương mặt Văn Độ thoáng vặn vẹo, nhưng vẫn tỏ ra như không có gì: "Không sao, cậu ngủ tiếp đi."

Bị đánh thức, đầu óc Tử Tang vẫn còn lơ mơ, nghe thấy lời Văn Độ xong em thật sự lại ngủ tiếp.Văn Độ đứng bên giường, nhìn Tử Tang vừa chạm gối là ngủ ngay, lắc đầu bật cười: "Đúng là heo con mà."

Hắn ta vốn có thói quen dậy sớm tập thể dục, thay xong đồ thể thao rồi ra cửa, vừa mở đã thấy tờ giấy dán trước cửa căn hộ đối diện.Văn Độ không thích Tử Tang, càng ghét cái kiểu "ưu tú đạo đức giả" của cha mẹ em.Chỉ liếc một cái, hắn ta quay đi.Nhưng khi đi được nửa cầu thang, hắn ta lại nhớ tới cảnh đêm qua Tử Tang bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà, một mình ngồi ngoài cửa, tủi thân đến đáng thương.Văn Độ liền ba bước thành một, quay lại cửa nhà em.Tờ giấy bị dán bằng băng keo trong, chữ viết rất to, có chỗ còn rách cả giấy.*【Tử Tang, bố mẹ rất thất vọng về con.

Con vốn là đứa trẻ xuất sắc, thi cử lần nào cũng đứng nhất, vậy mà lần này lại chỉ đứng thứ hai.】【Bố mẹ đi du lịch rồi, khóa nhà đã thay, số điện thoại cũng đổi, đừng gọi nữa.

Lần sau thi được hạng nhất, bố mẹ sẽ quay về.

Đây là hình phạt, mong con nghiêm túc suy ngẫm.】【Bố mẹ yêu con.】Càng đọc mặt Văn Độ càng lạnh, đến cuối cùng tức quá bật cười khẩy: "Thần kinh."

Hắn ta đưa tay gỡ tờ giấy xuống, xé nát không chút do dự.Sau đó, Văn Độ cũng chẳng còn hứng thú chạy bộ nữa, chỉ chạy đại hai vòng quanh khu, rồi mua đồ ăn sáng xách về.Lúc ấy khoảng 9 giờ, trừ mấy người làm ca đêm, thì cư dân trong khu hầu hết đã đi làm đi học.Cầu thang vắng vẻ, Văn Độ vẫn nghe rõ có tiếng gõ cửa từ tầng trên.Sáng ra đã gõ cửa làm gì?

Ồn ào.Hắn ta không nhanh không chậm xách đồ ăn lên lầu, vừa ngẩng đầu đã thấy có người đang gõ cửa nhà Tử Tang.Người kia mặc đồng phục dài tay giữa trời hè, khóa kéo kéo tới tận cổ, nhìn là biết học sinh cùng trường với "bé heo con" trong nhà.Văn Độ vốn chẳng quan tâm ai đến gõ cửa, chỉ liếc một cái rồi quay đi."

Chào anh."

Người kia ngừng gõ, hỏi: "Anh có biết người trong nhà này đi đâu không?"

Văn Độ nhướng mày, xoay người, dựa lưng vào tường: "Không biết."

Cậu nam mặc đồng phục cao gần bằng Văn Độ, hai người đối mặt.Cậu ta bình tĩnh giới thiệu: "Tôi tên Tạ Tranh, là bạn học của con trai gia đình này."
 
Back
Top Bottom