- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 433,377
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Đam Mỹ/Dịch] Không Sao, Rồng Sẽ Ra Tay !
Chương 49
Chương 49
Nếu tranh vẽ được, sau này về động phủ, cậu sẽ mang đi hết!...
Không đúng, đến lúc đó muốn mang đi đâu chỉ là sách với tranh?Một con rồng mà còn phải từng món từng món thu dọn hành lý sao?
Thành ra thể thống gì chứ!Đêm đó, Úc Trường Lâm liền thấy Bạch Chiêu Hoa hì hục bảo người dọn sạch một gian phòng trống.
Hắn hỏi làm gì, cậu chỉ bí hiểm đáp: "Tất nhiên là để cất đồ rồi.
Ta muốn đem hết mấy thứ ta thích nhất bỏ vào trong này."
Đến lúc gom cả căn phòng mà đi, chẳng phải tiện lợi vô cùng sao.Úc Trường Lâm lại nhớ đến chuyện trước đó cậu trong tiệc thưởng hoa cứ ngóng trông bút tích của Hoàng Thất, nay mai lại định đến phủ hắn để xem thư họa, bây giờ bỗng dưng dọn trống gian phòng...
Hắn liền ngờ rằng cậu định cướp lấy thư họa của người ta, trầm mặc thật lâu.Đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai người, Úc Trường Lâm liếc sang, khẽ nói:
"Có chuyện này, ta muốn nói với ngươi."
"Ngươi nói đi."
Bạch Chiêu Hoa vừa thổi thổi con tỳ hưu vàng trong tay.Úc Trường Lâm nói thẳng:
"Cái người tên Hoàng Thất kia, vốn không phải họa sư trong phủ công chúa gì cả, mà chính là Hoàng đế đương triều – Triệu Tuyên Hành.
Nếu ngươi muốn có mấy bức họa ấy, chẳng cần cướp đoạt.
Hôm nào ta sẽ lấy về cho ngươi."
Bạch Chiêu Hoa vẫn mải mê nghịch mấy món châu báu nhỏ yêu thích, chỉ ậm ừ gật gù.
Một lúc sau, cậu chợt ngẩng phắt đầu: "Ngươi vừa nói cái gì cơ?"
Úc Trường Lâm lẳng lặng nhìn cậu.Bạch Chiêu Hoa hoàn hồn, đầu tiên là giật mình, sau đó gãi gãi đầu, nhớ lại những lần mình giao tiếp với Hoàng Thất...
Trong đầu toàn là cảnh lần đầu gặp đã hung hăng đe dọa, rồi sau đó thì cười nói cùng ăn cơm, thậm chí hứng lên còn bá vai bá cổ, lại đấm lưng người ta không ít lần, chẳng hề nhẹ tay...Sắc mặt cậu đổi tới đổi lui, cuối cùng lại thoáng bình thản: chuyện này liên quan gì tới ta?
Chắc hẳn vị Hoàng đế kia là kẻ ưa bị hành hạ, nhưng vì thân phận tôn quý không tiện bộc lộ, đành cải trang đến chỗ cậu để thỏa sức.
Không thế thì giải thích sao nổi?Haiz...
Ngươi đã thế, sau này ta đành phải để ngươi thỏa mãn vậy....Bên phía Triệu Tuyên Hành, đã sớm sai người bố trí xong xuôi biệt viện ngoài thành.Nơi đó có đủ gia nhân hầu hạ, treo biển đề tên, thế là thành "Hoàng phủ".Về chuyện trong thư nhắc đến bức họa Thạch Long cùng các bức ở yến thưởng hoa, vốn dĩ đều do hắn tự tay vẽ.Khi còn là hoàng tử, hắn đã tinh thông cầm kỳ thi họa, đến khi đăng cơ, ngâm thơ vẽ tranh lại thành thú vui lớn.
Gần đây tâm trạng rất tốt, quả thật vẽ ra không ít tuyệt bút.Vẽ xong, hắn nôn nóng muốn nghe Bạch Chiêu Hoa bình phẩm, lại không muốn ở chốn ồn ào như Vân An Các, thế là mượn cớ "tân gia" để mời.Sáng sớm hôm sau, Bạch Chiêu Hoa dẫn Úc Trường Lâm đến Hoàng phủ.Hoàng Thất nhập vai họa sư hết sức chân thành, còn ra tận cổng chờ đợi.
Vừa thấy người tới, vội bước lên ôm quyền nghênh đón: "Bạch công tử, cuối cùng ngài cũng đến!
Hoàng mỗ đợi đã lâu."
Bạch Chiêu Hoa liếc mắt nhìn hắn, biết được thân phận thực sự rồi, bỗng thấy người này chẳng còn thú vị như trước nữa, chỉ khẽ mỉm cười, theo hắn vào phủ.Hoàng Thất thấy cậu thần sắc nghiêm hơn thường ngày, trong bụng thầm nghĩ: chẳng qua chỉ xem bức họa Thạch Long, mà tiểu tử này lại đứng đắn thế, đúng là coi trọng quá mức.Hắn đưa thẳng Bạch Chiêu Hoa vào thư phòng, nơi mấy bức tranh đã được treo lên tường.Bạch Chiêu Hoa không ngồi, chỉ chăm chú ngắm nhìn.Chính giữa là bức họa Thạch Long ở núi Nguyên Hổ.Trong tranh, con rồng đá tuy tàn khuyết vẫn hiên ngang đứng giữa núi, chung quanh là một nhóm đạo sĩ bận rộn tu bổ...
Tận cuối dãy núi, một vệt tà dương đỏ rực.Quả thật có ý vị.Hoàng Thất thấy cậu xem chăm chú, trong lòng càng đắc ý, cười hỏi:
"Bức này chưa đề tên, ta muốn đặt là 'Long giáng Nguyên Hổ sơn'.
Bạch công tử thấy thế nào?"
Bạch Chiêu Hoa vừa nghe đã nhíu mày:
"Không được, không được!
Rồng là điềm lành, 'giáng' nghe chán chết, hèn mọn, chẳng có chút oai phong nào!"
Hoàng Thất cố nhịn cười:
"Vậy Bạch công tử cho là nên gọi gì?"
Bạch Chiêu Hoa khoanh tay nghĩ ngợi, rồi nói:
"Chi bằng gọi là 'Long ngọa Nguyên Hổ sơn'!
Chỉ là nằm nghỉ một lát, nào có chuyện sa sút!"
"Hay!
Vậy đề tên 'Long ngọa Nguyên Hổ sơn'!"
Hoàng Thất bật khen, cảm thấy câu này thật đúng tâm ý.
Hắn là thiên tử, thân phận chí tôn, sao có thể "giáng xuống" được?
Người này quả thực từ tận đáy lòng không cho phép kẻ khác hạ thấp hắn nửa phần!Bạch Chiêu Hoa lại đi xem mấy bức khác.
Phần lớn vẽ cảnh tiệc thưởng hoa hôm nọ: các công tử thế gia, văn nhân mặc khách, cùng Trưởng công chúa ngâm thơ đối ẩm, sinh động như thật.
Trong đó có một bức cậu đặc biệt thích: vườn hoa rậm rạp, dưới gốc lê rơi đầy cánh trắng, một vòng công tử xung quanh kẻ nói cười, kẻ nhịn cười, chính giữa là Trưởng công chúa sang trọng rực rỡ, mỉm cười nâng tay chỉ vào cây lê.
Ngón tay nàng chỉ đến, chính là thiếu niên áo trắng đang dụi mắt, ngẩng đầu.
Trước mặt cậu, một nam tử đeo mặt nạ cao lớn cúi xuống nhìn.Bạch Chiêu Hoa mê nhất bức này, không vì lý do nào khác —— Triệu Kha trong tranh bị vẽ xấu kinh khủng!Cậu phát hiện Úc Trường Lâm cũng dõi nhìn bức ấy, liền hài lòng khen đôi câu, lại liếc qua bức Thạch Long: "Ngươi vẽ rất tốt, chỉ tiếc con rồng chưa tu sửa xong, nên tranh này... chưa thể hiện hết vẻ oai hùng toàn vẹn."
Hoàng Thất đáp:
"Chuyện nhỏ!
Đợi Thạch Long tu bổ hoàn tất, ta sẽ vẽ thêm một bức toàn cảnh.
Mong Bạch công tử khi ấy đừng quên đến xem!"
Nghe vậy, Bạch Chiêu Hoa liền thấy bớt ác cảm với vị Hoàng đế này.
Không tệ, không tệ, ngươi biết quý trọng rồng.
Cậu cười: "Nhất định ta sẽ đến!
Khi đó vẫn tới chỗ này tìm ngươi sao?"
Hoàng Thất nói:
"Phần lớn ta vẫn ở phủ Trưởng công chúa, nếu Bạch công tử muốn gặp, chỉ cần sai người đến đó, đưa thiệp cho gác cổng là được."
Bạch Chiêu Hoa gật đầu.
Sau khi ăn cơm, lại dạo quanh một vòng trong phủ rồi mới cáo từ.Ra ngoài đi được mấy bước, cậu bỗng cảm giác có ánh mắt dõi theo mình.
Quay đầu nhìn lại, trong hẻm đã không còn bóng dáng ai....
Có người theo dõi ư?Nếu là trước kia, cậu chưa chắc đã nhận ra.
Nhưng nay đã cảm ứng được kim đan, lại ngày ngày điều dưỡng, tu vi tinh tiến, giác quan cũng nhạy bén hơn nhiều.
Cậu biết đó không phải ảo giác.Song cậu không hề vạch trần, chỉ cười hì hì bước lên xe ngựa, rồi ngoắc tay gọi Úc Trường Lâm.