- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Đam Mỹ/Dịch] Không Sao, Rồng Sẽ Ra Tay !
Chương 39
Chương 39
Nhìn thấy giữa chân mày Bạch Chiêu Hoa vương vài tia men say, đám quan binh càng cẩn trọng hơn, tên lính cầm đầu còn kín đáo ra hiệu, lập tức có thêm hai người theo sát phía sau.Bạch Chiêu Hoa hừ một tiếng, nghênh ngang sải bước đi thẳng vào.Chỗ đặt tượng rồng đá nằm sâu trong rừng núi, đường lại xa, xe ngựa không dễ đi.
Đám quan binh thì chẳng dám để vị công tử say khướt này cưỡi ngựa, nhỡ ngã ra thì bọn họ gánh không nổi.Đúng lúc ấy có mấy cỗ xe lừa chở đá lắc lư đi ngang, họ liền nảy ra ý, vừa dỗ vừa năn nỉ, rốt cuộc cũng "mời" được vị thiếu gia say rượu kia ngồi lên xe lừa.Ngồi trên chiếc xe gập ghềnh, chẳng mấy chốc Bạch Chiêu Hoa đã thấy thân hình khổng lồ của rồng đá hiện ra.Dù đã tổn hại, nhưng vẫn hiên ngang oai vệ.— Dù sao thì nó cũng giống bản thể của cậu mà!Xung quanh rồng đá, người ta lố nhố búa đục, gõ gõ vang dội, loay hoay sửa chữa.
Nhưng lần này không phải dân phu, mà toàn là đạo sĩ mặc đạo bào của Huyền Kiếm Môn.
Ai nấy cau mày nhăn mặt, đặt vào cảnh tượng này lại càng thấy lạc lõng chẳng ăn nhập chút nào.Đám tu sĩ này chẳng phải chưa từng chịu khổ, nhưng cái khổ trong tu luyện, chịu được bao nhiêu thì tiến bộ bấy nhiêu.
Nay lại phải cực nhọc làm không công cho người, không công đã đành, có sửa tốt cũng chưa chắc được ai khen, vì vốn chỉ là phục nguyên.
Nhỡ sửa hỏng thì bị mắng là chuyện nhỏ, đáng sợ nhất là lại bị Bạch Chiêu Hoa chạy tới gây sự.Nghĩ thôi cũng thấy nhức đầu.Chuỗi ngày mệt mỏi liên tiếp, ngay cả mấy vị trưởng lão trầm tĩnh nhất của Huyền Kiếm Môn cũng chỉ biết thở dài.Bạch Chiêu Hoa thì thảnh thơi ngồi xe lừa.
Đám quan binh sợ cậu trúng gió, ngay từ lúc lên xe đã khoác cho cậu một tấm áo choàng đen, che kín bộ quần áo lóa mắt kia.
Thế nên lúc xe lừa len giữa dòng xe chở đá đông đúc, chẳng ai để ý tới một chiếc xe thêm vào, các tu sĩ quanh đó cũng chẳng ngẩng lên nhìn, đương nhiên không phát hiện cậu.Trong núi vẫn còn ngổn ngang tan hoang.
Mỗi lần Bạch Chiêu Hoa nhìn thấy một cảnh ấy, sắc mặt lại trầm xuống một phần.
Đến cuối cùng, dẫu thấy phần rồng được tu bổ khá ổn, cậu cũng chẳng vui nổi.Cậu định đi vòng quanh rồng đá một vòng rồi về phủ, bèn thay đổi tư thế, ngả người trong xe "giám công".Xe lừa đi ngang phần bụng rồng, dưới đó bỗng vọng lên một tiếng chửi bới thô bạo:
"Cái vảy này đúng là khó sửa chết đi được!
Các vảy khác thì đều riêng cái ở bụng lại hoa hòe loè loẹt!
Đây là vảy hay là hoa mai hả?
Người xưa tạc con rồng này nghĩ cái quái gì vậy, để cho ai xem!"
Xe lừa khựng lại.
Người đánh xe lo lắng ngoái nhìn vị đại thiếu gia phía sau đang mắt tóe lửa.Bạch Chiêu Hoa giơ tay, ngăn hắn mở miệng, liền tung người nhảy xuống, sải bước thẳng đến bụng rồng.Vừa vào trong động, âm thanh càng rõ rệt."
Không những hình dáng hoa hoè, mà thủ pháp còn rắc rối quái gở, phí bao nhiêu thời gian chỉ vì một cái vảy thế này, thật chẳng đáng!"
Người đang lầu bầu chính là tên tu sĩ từng bị Bạch Chiêu Hoa đá một cước hôm trước.
Gã còn hô: "Ta thấy chẳng bằng qua loa đại khái cho xong, nào, lấy cái góc còn sót kia chặt bỏ đi—""Đồ súc sinh!
Để ta chặt ngươi trước thì có!"
Tên tu sĩ kinh hãi quay lại, chỉ thấy Bạch Chiêu Hoa đã vung nắm đấm.
"Bốp" một cú, gã kêu thảm một tiếng, ngã sõng soài, lồm cồm bò dậy nhìn kỹ, mặt tái mét:
"Là... là ngươi!
Sao ngươi lại ở đây?"
"Bản thiếu gia tới giám công!"
Bạch Chiêu Hoa giận dữ quát, "May mà ta đến, bằng không bọn tu sĩ khốn kiếp các ngươi dám toan phá cái vảy hoa kia...
Đúng là đáng chết!"
Đám tu sĩ khác nghe động liền chạy tới, vội đỡ lấy kẻ bị đánh:
"Trình Hạo sư huynh, xảy ra chuyện gì thế?"
Trong lòng Trình Hạo oán hận công tử này, nhưng vừa rồi đúng là hắn nói lời lười nhác qua loa, đành nghiến răng không cãi.Những người còn lại thì mặc định đây là công tử phóng đãng tới gây sự, lại hống hách dương oai, ai nấy trong bụng đều khó chịu."
Đây là cái thế đạo gì?
Là đạo lý gì?
Thật coi Huyền Kiếm Môn chúng ta không người sao?"
Một gã đệ tử trẻ, nóng nảy, chịu không nổi nữa, liền hét lớn xông về phía Bạch Chiêu Hoa—...
Rồi ngay tức khắc bị đá bay thẳng vào vách đá, lăn xuống đất.Bạch Chiêu Hoa ngồi phịch ngay lên người hắn, chỉ tay quát bọn còn lại:
"Lần trước bản thiếu gia mệt rã rời, chẳng thèm chấp các ngươi.
Hôm nay thì sức lực dồi dào, thích thì cứ lên hết đi!"
Gã tu sĩ bị đè dưới thân đau đến méo mặt, hoảng hốt kêu:
"Các sư huynh đệ, tuyệt đối đừng lên...
Quyền cước của hắn độc địa lắm... coi chừng trúng chiêu!"
Đám sư huynh đệ: "..."
"Đừng náo loạn nữa, thật ra chuyện này chẳng trách được Bạch công tử."
Người chen ở phía sau, tên là Trình Tiêu, mở miệng: "Ta vừa rồi ở trên lưng rồng, nghe rõ ràng chính sư huynh Trình Hạo nói muốn qua loa đối phó..."
"Ngươi cái thằng nhãi, sao toàn bênh kẻ ngoài!"
Trình Hạo giận dữ quát, "Cho dù ta có qua loa thì đã sao?
Hắn quản nổi chắc?"
Trình Tiêu chau mày, không nói thêm gì.Đám tu sĩ vốn đang bàn tính cách đối phó Bạch Chiêu Hoa, nghe vậy liền đồng loạt chuyển mũi nhọn sang Trình Tiêu:"Ngươi đó, lần trước cũng là ngươi lắm lời!
Đường đường đệ tử Huyền Kiếm Môn, sao suốt ngày bênh kẻ ngoài?"
"Không chịu giúp thì thôi, còn quay ra làm khó sư huynh Trình Hạo!"
"Ngươi chẳng phải từng nói ở kinh thành đã gặp tên ác bá này sao?
Chẳng lẽ hai người các ngươi ngấm ngầm thông đồng?
Hắn đột ngột xuất hiện ở đây, có phải ngươi gọi tới?"
"Cái dạng hống hách này, mà ngươi còn nói hắn 'người thật có khí phách'?
Ta thấy ngươi dọn hẳn về nhà hắn thì hơn!
Leo được vào phủ Quốc công, ngày sau chẳng lo không phất!"
"Hừ, hắn có gì hơn người đâu?
Bảo hắn dựa vào Quốc công phủ, thế còn coi là nâng giá cho hắn rồi!"
Bạch Chiêu Hoa ban đầu vốn muốn nhắc gã tiểu đạo sĩ kia đừng xen vào.
Nhưng thấy đám người cứ thế quay sang công kích Trình Tiêu, cậu thoáng sửng sốt, dần dần cũng hiểu ra — vị tiểu đạo trưởng này đang bị bức.
Lý do ư, có lẽ là vì từng kín đáo bênh vực cậu?Trình Tiêu tức đến lắp bắp:
"Ta không có!"
"Có hay không, tự ngươi rõ ràng!"
Sắc mặt Trình Tiêu tái nhợt, hốc mắt cũng đỏ lên.Đám người kia vẫn nhao nhao mắng chửi, không dám trút lên con trai Quốc công, liền dồn hết căm tức vào kẻ yếu hơn, ra sức giày xéo.